Anh Tuấn và nó mỗi ngày đều đến tiệm bánh phụ giúp những việc nhỏ nhưng buổi chiều nào nó cũng lén chạy đến quán ăn của Văn Tú đang làm để xem anh làm việc thế nào.
hôm nay nó tính đi thì bị Hoàng Nhân nắm cổ tay lại
"em tính đi đâu vậy"
lúc này Anh Tuấn từ trong bước ra thấy Hoàng Nhân đang nắm tay nó thì liền lớn tiếng hỏi
"cậu đang làm gì vậy hả"
rồi chạy đến xô Hoàng Nhân ra với vẻ tức giận.Hoàng Nhân muốn ngã nhưng may là lấy lại được thăn bằng.anh ta hỏi
"cậu đang làm gì hả Anh Tuấn"
"ai bảo cậu nắm tay nắm chân Yến Phong chi"
Anh Tuấn lấy ngón tay chỉ vào người Hoàng Nhân và nói.hai người họ cứ cãi nhau nó đi lúc nào cũng không hay. Nó đã chạy đến chỗ làm của Văn Tú và đã nhìn thấy anh đang cãi nhau với một đám người trong quán ăn.nó chạy đến trước cửa quán để nghe thử chuyện gì?
"tô mì còn sống như vậy mà mày bắt tụi tao phải tiền nữa à"
đám người đó xô đẩy Văn Tú với vẻ mặt hung dữ.Văn Tú chỉ tay vào cả đám người đó và nói
"tôi thấy các anh muốn ăn chùa thì có đó"
"mày muốn ăn đón hả"
đám người đó giơ tay tính đánh Văn Tú thì...
"tôi đã báo công an rồi đó. Nếu các người còn không mau đi thì chờ bị bắt tđi"
nó đeo khẩu trang bước vào giơ chiếc điện thoại trên tay lên và nói. Đám người đó xô Văn Tú xuống đất rồi quay qua nhìn nó
"cô bé này là ai ta"
ánh mắt của nó lúc này rất lạnh lùng
"các người muốn trả tiền hay là chờ công an đến bắt"
nghe như vậy thì cả đám quay lại nhìn nhau và lấy tiền từ túi quần ra để mạnh lên bàn rồi bỏ đi với vẻ mặt tức giận. Nó chạy đến đỡ Văn Tú đứng dậy
"anh không sao chứ"
Văn Tú đứng dậy và nhẹ lắc đầu
"không sao? Mà cô là ai vậy"
ánh mắt của nó chợt buồn rồi cúi đầu xuống không muốn để anh nhận ra.
"tôi chỉ đi ngang qua thấy họ gây sự nên vô giúp thôi"
nói xong thì nó vội bước đi nhanh ra khỏi quán lúc này Văn Tú không hiểu tại sao lại chạy theo và thét lên
"là em phải không Yến Phong"
câu hỏi của anh đã khiến bước chân vội vàng của nó phải dừng lại. Văn Tú đứng phía sau và nói khẽ
"anh biết là em mà Yến Phong"
anh vẫn biết là nó vẫn nhận ra nó dù không nhìn thấy khuôn mặt nó.tại sao thế? Chẳng lẽ anh vẫn nhớ nó vẫn không hề quên nó sao? nó cởi chiếc khẩu trang màu xanh dương ra và từ từ quay lại
"phải! là Phong đây"
Văn Tú khẽ ngạc nhiên vì người trước mặt anh không phải là cô bé yếu đuối.dễ thương mà anh quen biết.mà thay vào đó là một cô gái xinh đẹp mạnh mẽ và chút gì đó lạnh lùng.anh thấy nó đã khác xưa nhiều quá.nó đã thay đổi nhiều quá.thay đổi đến mức anh sắp không nhận ra nó nữa.người con gái mà anh đã từng yêu thật lòng..nó đã thay đổi nhưng hình như những cơn gió không hề thay đổi vẫn vô tình đi ngang qua đoạn đường của nó và anh.lại vô tình thổi mái tóc đài của nó nhẹ nhàng bay trước mặt anh như ngày đầu tiên đã gặp nhau. khoảng cách của Văn Tú và nó chỉ có 10 bước thôi nhưng sao cả hai đều cảm thấy quá xa vời.Cả hai đứng im lặng nhìn nhau rất lâu với một cảm giác khó tả bằng lời.một cảm giác vừa thân quen vừa xa lạ... Lúc này nó cố cười thật tươi
"anh vẫn khỏe chứ"
trái tim Văn Tú vẫn rưng động bởi nụ cười của nó nhưng anh đã nhận ra nụ cười của nó bấy giờ đã không còn vô tư như trước nữa trông có rất nhiều buồn phiền .Anh nhẹ gật đầu
"ừ anh vẫn khỏe "
......
Văn Tú và nó vào lại quán ăn.đám người lúc nãy đã lăm bể mấy cái tô nên giờ sàn nhà đầy mảnh vỡ. Văn Tú cúi người xuống lượm những mảnh vỡ.nó tính giúp thì Văn Tú liền lên tiếng nói
"em đừng lượm.sẽ đứt tay đó"
nó lấy tay vén gọn mái tóc dài của mình qua bên tai và cúi người xuống lượm những mảnh vỡ giúp Văn Tú
"không sao.Phong thấy bà chủ của anh hung dữ lắm.mau mau dọn dẹp chỗ này đi nếu không thì la đó...Phong không...muốn anh Văn Tú bị la đâu"
Văn Tú nhìn nó bằng ánh mắt ngạc nhiên.nó vẫn gọi anh là anh Văn Tú ư.hình như lâu rồi không ai gọi anh như thế thì phải! anh khẽ cười.
sau 30 phút sàn nhà đã sạch bóng.nó ngồi xuống ghế nghỉ mệt
"thì ra người mà theo sau lưng anh mấy ngày nay là em hả"
Văn Tú đưa ly nước ngọt cho nó và hỏi.nó nhẹ gật đầu và cầm lấy ly nước ngọt từ tay Văn Tú rồi nói khẽ
"cảm ơn anh....phải! là Phong đi theo anh mấy ngày nay"
Văn Tú ngồi xuống ở đối điện nó và hỏi khẽ
"mà sao em lại xuống Hậu Giang"
nó để ly nước ngọt xuống bàn và cười cười
"dạ Phong xuống ký hộp đồng với tiệm bánh gần đây nè"
Văn Tú nhẹ gật đầu và cười nhẹ
"vậy à. Mà bên em có ai chưa"
nó cười cười và nhẹ gật đầu
"dạ có ạ. Cậu ấy tên Anh Tuấn"
"vậy chúc mừng em nha"
Văn Tú trong lòng hơi buồn nhưng vẫn vui vẻ nói. Nó lấy chiếc điện thoại cảm ứng từ túi áo khoác ra bấm nhẹ lên xem thì mới biết đã 6h30 chiều rồi. Nó vội đứng dậy nói
"trễ quá rồi Phong về trước nha"
nói xong thì nó liền quay lưng đi nhưng Văn Tú lên tiếng
"Yến Phong. Ngày mai em rảnh không"
nó quay lại nhìn
"dạ chi vậy anh"
Văn Tú bước đến đánh nhẹ vào trán nó
"anh tính dẫn em đi thăm thú một vòng Hậu Giang chơi thôi"
"dạ được ạ"
nó nhẹ gật đầu. Văn Tú vui mừng nói
"vậy em cho anh số điện thoại đi"
nó nhìn và khẽ nói
"Phong vẫn xài số cũ ạ"
Văn Tú gãi đầu và nói
"anh...anh xin lỗi. Anh làm mất số em rồi. Hay là em đưa điện thoại em cho anh đi"
"dạ thôi khỏi.để Phong gọi qua cho anh"
nó nhẹ lắc đầu và bấm vào đanh bạ rồi gọi qua cho Văn Tú.
-----Ngày hôm nay cô đơn anh lại nhớ đến em vô cùng.giờ đây em ra sao. Không biết em sống như thế nào. Từ khi ta chia tay...------
điện thoại của Văn Tú vừa đổi chuông thì anh liền tất nhưng nó vẫn nhận ra tiếng chuông của anh là bài (Anh Nhớ Em Người Yêu Cũ) của ca sỹ Minh Vương m4u. Bài đó cũng là bài mà cả hai đã từng cùng nghe lúc trước. Văn Tú lên tiếng hỏi
"em có số mới của anh sao không liên lạc với anh"
nó cầm chặt dây balô đang đeo trên vai mình và nói lắp bắp
"vì Phong sợ...anh ghét..."
"em sợ anh ghét em không muốn liên lạc với em đúng không"
nó chưa nói hết câu thì Văn Tú xem vào. Nhưng quả thật Văn Tú luôn hiểu nó. Anh vẫn biết trong lòng nó nghĩ gì mà nó không cần nói ra. Có lẽ không ai trên đời này hiểu nó bằng Văn Tú...
************hết chuơng 21************
Anh Tuấn và nó mỗi ngày đều đến tiệm bánh phụ giúp những việc nhỏ nhưng buổi chiều nào nó cũng lén chạy đến quán ăn của Văn Tú đang làm để xem anh làm việc thế nào.
hôm nay nó tính đi thì bị Hoàng Nhân nắm cổ tay lại
"em tính đi đâu vậy"
lúc này Anh Tuấn từ trong bước ra thấy Hoàng Nhân đang nắm tay nó thì liền lớn tiếng hỏi
"cậu đang làm gì vậy hả"
rồi chạy đến xô Hoàng Nhân ra với vẻ tức giận.Hoàng Nhân muốn ngã nhưng may là lấy lại được thăn bằng.anh ta hỏi
"cậu đang làm gì hả Anh Tuấn"
"ai bảo cậu nắm tay nắm chân Yến Phong chi"
Anh Tuấn lấy ngón tay chỉ vào người Hoàng Nhân và nói.hai người họ cứ cãi nhau nó đi lúc nào cũng không hay. Nó đã chạy đến chỗ làm của Văn Tú và đã nhìn thấy anh đang cãi nhau với một đám người trong quán ăn.nó chạy đến trước cửa quán để nghe thử chuyện gì?
"tô mì còn sống như vậy mà mày bắt tụi tao phải tiền nữa à"
đám người đó xô đẩy Văn Tú với vẻ mặt hung dữ.Văn Tú chỉ tay vào cả đám người đó và nói
"tôi thấy các anh muốn ăn chùa thì có đó"
"mày muốn ăn đón hả"
đám người đó giơ tay tính đánh Văn Tú thì...
"tôi đã báo công an rồi đó. Nếu các người còn không mau đi thì chờ bị bắt tđi"
nó đeo khẩu trang bước vào giơ chiếc điện thoại trên tay lên và nói. Đám người đó xô Văn Tú xuống đất rồi quay qua nhìn nó
"cô bé này là ai ta"
ánh mắt của nó lúc này rất lạnh lùng
"các người muốn trả tiền hay là chờ công an đến bắt"
nghe như vậy thì cả đám quay lại nhìn nhau và lấy tiền từ túi quần ra để mạnh lên bàn rồi bỏ đi với vẻ mặt tức giận. Nó chạy đến đỡ Văn Tú đứng dậy
"anh không sao chứ"
Văn Tú đứng dậy và nhẹ lắc đầu
"không sao? Mà cô là ai vậy"
ánh mắt của nó chợt buồn rồi cúi đầu xuống không muốn để anh nhận ra.
"tôi chỉ đi ngang qua thấy họ gây sự nên vô giúp thôi"
nói xong thì nó vội bước đi nhanh ra khỏi quán lúc này Văn Tú không hiểu tại sao lại chạy theo và thét lên
"là em phải không Yến Phong"
câu hỏi của anh đã khiến bước chân vội vàng của nó phải dừng lại. Văn Tú đứng phía sau và nói khẽ
"anh biết là em mà Yến Phong"
anh vẫn biết là nó vẫn nhận ra nó dù không nhìn thấy khuôn mặt nó.tại sao thế? Chẳng lẽ anh vẫn nhớ nó vẫn không hề quên nó sao? nó cởi chiếc khẩu trang màu xanh dương ra và từ từ quay lại
"phải! là Phong đây"
Văn Tú khẽ ngạc nhiên vì người trước mặt anh không phải là cô bé yếu đuối.dễ thương mà anh quen biết.mà thay vào đó là một cô gái xinh đẹp mạnh mẽ và chút gì đó lạnh lùng.anh thấy nó đã khác xưa nhiều quá.nó đã thay đổi nhiều quá.thay đổi đến mức anh sắp không nhận ra nó nữa.người con gái mà anh đã từng yêu thật lòng..nó đã thay đổi nhưng hình như những cơn gió không hề thay đổi vẫn vô tình đi ngang qua đoạn đường của nó và anh.lại vô tình thổi mái tóc đài của nó nhẹ nhàng bay trước mặt anh như ngày đầu tiên đã gặp nhau. khoảng cách của Văn Tú và nó chỉ có bước thôi nhưng sao cả hai đều cảm thấy quá xa vời.Cả hai đứng im lặng nhìn nhau rất lâu với một cảm giác khó tả bằng lời.một cảm giác vừa thân quen vừa xa lạ... Lúc này nó cố cười thật tươi
"anh vẫn khỏe chứ"
trái tim Văn Tú vẫn rưng động bởi nụ cười của nó nhưng anh đã nhận ra nụ cười của nó bấy giờ đã không còn vô tư như trước nữa trông có rất nhiều buồn phiền .Anh nhẹ gật đầu
"ừ anh vẫn khỏe "
......
Văn Tú và nó vào lại quán ăn.đám người lúc nãy đã lăm bể mấy cái tô nên giờ sàn nhà đầy mảnh vỡ. Văn Tú cúi người xuống lượm những mảnh vỡ.nó tính giúp thì Văn Tú liền lên tiếng nói
"em đừng lượm.sẽ đứt tay đó"
nó lấy tay vén gọn mái tóc dài của mình qua bên tai và cúi người xuống lượm những mảnh vỡ giúp Văn Tú
"không sao.Phong thấy bà chủ của anh hung dữ lắm.mau mau dọn dẹp chỗ này đi nếu không thì la đó...Phong không...muốn anh Văn Tú bị la đâu"
Văn Tú nhìn nó bằng ánh mắt ngạc nhiên.nó vẫn gọi anh là anh Văn Tú ư.hình như lâu rồi không ai gọi anh như thế thì phải! anh khẽ cười.
sau phút sàn nhà đã sạch bóng.nó ngồi xuống ghế nghỉ mệt
"thì ra người mà theo sau lưng anh mấy ngày nay là em hả"
Văn Tú đưa ly nước ngọt cho nó và hỏi.nó nhẹ gật đầu và cầm lấy ly nước ngọt từ tay Văn Tú rồi nói khẽ
"cảm ơn anh....phải! là Phong đi theo anh mấy ngày nay"
Văn Tú ngồi xuống ở đối điện nó và hỏi khẽ
"mà sao em lại xuống Hậu Giang"
nó để ly nước ngọt xuống bàn và cười cười
"dạ Phong xuống ký hộp đồng với tiệm bánh gần đây nè"
Văn Tú nhẹ gật đầu và cười nhẹ
"vậy à. Mà bên em có ai chưa"
nó cười cười và nhẹ gật đầu
"dạ có ạ. Cậu ấy tên Anh Tuấn"
"vậy chúc mừng em nha"
Văn Tú trong lòng hơi buồn nhưng vẫn vui vẻ nói. Nó lấy chiếc điện thoại cảm ứng từ túi áo khoác ra bấm nhẹ lên xem thì mới biết đã h chiều rồi. Nó vội đứng dậy nói
"trễ quá rồi Phong về trước nha"
nói xong thì nó liền quay lưng đi nhưng Văn Tú lên tiếng
"Yến Phong. Ngày mai em rảnh không"
nó quay lại nhìn
"dạ chi vậy anh"
Văn Tú bước đến đánh nhẹ vào trán nó
"anh tính dẫn em đi thăm thú một vòng Hậu Giang chơi thôi"
"dạ được ạ"
nó nhẹ gật đầu. Văn Tú vui mừng nói
"vậy em cho anh số điện thoại đi"
nó nhìn và khẽ nói
"Phong vẫn xài số cũ ạ"
Văn Tú gãi đầu và nói
"anh...anh xin lỗi. Anh làm mất số em rồi. Hay là em đưa điện thoại em cho anh đi"
"dạ thôi khỏi.để Phong gọi qua cho anh"
nó nhẹ lắc đầu và bấm vào đanh bạ rồi gọi qua cho Văn Tú.
-----Ngày hôm nay cô đơn anh lại nhớ đến em vô cùng.giờ đây em ra sao. Không biết em sống như thế nào. Từ khi ta chia tay...------
điện thoại của Văn Tú vừa đổi chuông thì anh liền tất nhưng nó vẫn nhận ra tiếng chuông của anh là bài (Anh Nhớ Em Người Yêu Cũ) của ca sỹ Minh Vương mu. Bài đó cũng là bài mà cả hai đã từng cùng nghe lúc trước. Văn Tú lên tiếng hỏi
"em có số mới của anh sao không liên lạc với anh"
nó cầm chặt dây balô đang đeo trên vai mình và nói lắp bắp
"vì Phong sợ...anh ghét..."
"em sợ anh ghét em không muốn liên lạc với em đúng không"
nó chưa nói hết câu thì Văn Tú xem vào. Nhưng quả thật Văn Tú luôn hiểu nó. Anh vẫn biết trong lòng nó nghĩ gì mà nó không cần nói ra. Có lẽ không ai trên đời này hiểu nó bằng Văn Tú...
hết chuơng