Một tuần sau đó nó với Văn Tú và Anh Tuấn được xuất viện. Đúng ra ba người họ rất vui nhưng khi đến thang máy thì một con dao đang tiến thẳng vào nó.
"Yến Phong. cẩn thận"
Văn Tú thét lên và ôm lấy nó qua chỗ khác và vô tình con dao trúng vào tay anh một cái nhẹ. Khi mọi người nhìn lại thì mới biết là Ngọc Hạnh cô ta tính giết chết nó. lúc này Anh Tuấn chạy tới cô ta lại và hỏi lớn
"sao cô cứ muốn giết chết Yến Phong vậy hã"
Văn Tú ôm nó vào tường và hỏi
"em không sao chứ"
nó nhẹ lắc đầu. Văn Tú buông nó ra và quay qua nhìn
"lại là cô nữa. Ngọc Hạnh rốt cuộc cô muốn sao đây"
Ngọc Hạnh nhìn nó với ánh mắt thù hận
"em muốn giết hồ ly tinh kìa"
Văn Tú bực mình nói
"Yến Phong không phải là hồ ly tinh.tôi quen biết cô ấy ba năm trước mà"
Anh Tuấn hỏi
"giờ tính sao đây"
nó thở đài và nói
"thả cô ta đi đi"
Ngọc Hạnh ngạc nhiên nhìn nó. Văn Tú lắc đầu và vội nói
"không được.cô ta hãy bị công an bắt"
nó chưa kịp nói gì thì Anh Tuấn lên tiếng nói
"Tuấn cũng thấy vậy. Tuấn biết Phong tốt bụng nhưng thả cô ta đi như vậy thì nguy hiểm cho Phong lắm"
Anh Tuấn vừa nói xong thì hai bảo vệ bệnh viện chạy đến hỏi
"có chuyện gì vậy"
Anh Tuấn liền nói
"cô gái này tính giết tụi tôi đấy.làm phiền hai anh cùng tôi đưa cô ta đến sở cảnh sát"
hai bảo vệ nhẹ gật đầu rồi bước tới bắt giữ Ngọc Hạnh lại. trước khi đi Ngọc Hạnh nhìn Văn Tú mà rơi nước mắt và nói khẽ
"em yêu anh"
câu đó của cô ta khiến cho Văn Tú cảm thấy có lỗi. Anh cúi mặt xuống và nói
"tôi xin lỗi...nhưng sự thật là tôi chưa từng yêu cô..."
Văn Tú thốt lên những lời ấy khiến cho trái tim Ngọc Hạnh đau nhói vô cùng. Anh Tuấn nhìn và nói
"Tú.anh đưa Phong về nhé"
Văn Tú nhẹ gật đầu . nó bước lên phía trước vài bước và nói
"Tuấn ...nhớ cẩn thận nha"
Anh Tuấn đơ nguời ra nhìn nó với ánh mắt ngạc nhiên. nó vẫn còn quan tâm cậu sao? vậy mà cậu dã tưởng rằng giờ có Văn Tú bên cạnh rồi thì nó chẳng còn nhớ.chẳng còn quan tâm đến cậu nữa... Anh Tuấn chưa nói gì thì nó lại nói
"khi nào về tới phòng trọ thì nhớ gọi điện thoại cho Phong nha"
Anh Tuấn cười mỉm và nhẹ gật đầu với nó rồi cùng hai bảo vệ đưa Ngọc Hạnh đến sở cảnh sát...
Lúc này nó mới phát hiện bàn tay Văn Tú đang chảy máu.nó hoảng hốt cầm nhẹ tay Văn Tú và vội nói
"anh Văn Tú.tay anh bị thương rồi.để Phong đưa anh băng bó nha"
Văn Tú nhìn thấy ánh mắt lo lắng của nó không hiểu tại sao trong lòng anh lại cảm thấy hạnh phúc...
----Tại Phòng Trọ Của Nó 11h Trưa----
nó mở cửa phòng và bước vào. Văn Tú cũng bước vào theo..mới bốn tuần mà căn phòng nó đã đầy bụi rồi. Nó quay người qua hỏi
"tay anh còn đau lắm không"
Văn Tú nhẹ lắc đầu và nói
"chỉ là vết thương ngoài da thôi mà.không sao đâu em đừng lo"
rồi Văn Tú đỡ nó ngồi xuống giường
"em ngồi xuống đi.lúc nãy con dao lao tới em khiến cho anh sợ gần chết được à"
nó cười nhẹ và buột miệng hỏi
"thật không đó"
Văn Tú lấy tay vuốt nhẹ ve mặt nó với cách dịu dàng
"tất nhiên là thật rồi đồ ngốc...em có biết không...lúc nhìn thấy Ngọc Hạnh đánh em thì trái tim anh nhói đau lắm.lúc đó anh mới nhận ra người anh yêu thật sự chính là em.Yến Phong... em có thể cho anh một cơ hội nữa được không...anh yêu em"
rồi Văn Tú nhắm mắt lại và từ từ tiến tới gần nó.trong phút giây đó trái tim nó đập rất nhanh và nó đỏ mặt. Văn Tú càng lúc càng tiến gần môi nó.... Ngay lúc này nó quay mặt qua chỗ khác
"anh Văn Tú... Phong xin lỗi..."
Văn Tú khẽ ngạc nhiên. Nhìn thấy ánh mắt buồn bã của nó thì anh đứng dậy và lắp bắp
"à...anh xin lỗi... thôi em nghỉ ngơi đi...anh về đây..."
nói rồi Văn Tú vội bước đi ra khỏi phòng trọ. nó nhắm mắt lại và ngã lưng xuống giường. Một lúc sau
--reng...reng...reng...reng--
tiếng điện thoại trong túi áo khoác của nó bỗng vang lên khiến cho nó giật mình. nó ngồi bật dậy và lấy điện thoại ra nghe.
"alo"
"là Tuấn đây Phong"
"à... Tuấn về tới phòng trọ rồi hả"
"Ừ...Tuấn mới từ sở cảnh sát về tới..."
"cô ta bị bắt rồi sao"
"Ừ cô ta đã bị bắt rồi..."
"Tuấn không bị thương ở đâu chứ"
"Tuấn không bị thương ở đâu cả....mà Tú...anh ấy còn ở bên Phong không"
"không? anh ấy đã về từ lâu rồi"
"Yến Phong à...Tuấn có...chuyện...muốn nói với Phong"
"chuyện gì vậy Tuấn nói đi...Phong nghe nè"
"Tuấn....yêu Phong.... Phong có thể cho Tuấn một cơ hội để bên cạnh Phong không"
"Alo...alo...alo.sống yếu quá lúc khác chúng ta nói chuyện sau nhé.bay Tuấn"
Nó giả vờ không nghe thấy rồi vội cúp máy. Nó sắp điên mất rồi trong một ngày mà có hai chàng trai tỏ tình với nó...nó bối rối quá. Nó thừa nhận có tình cảm với Anh Tuấn nhưng chỉ tại vì cậu quá giống Văn Tú thôi.có lẽ nó chỉ xem cậu là bạn bè thôi. Còn với Văn Tú thì....
Anh Tuấn ngã xuống ghế trên tay cầm chặt điện thoại và thở đài. Cậu biết nó nghe hết những lời của cậu nói. Chỉ là nó không muốn chấp nhận tình cảm này mới giả vờ không nghe thôi.
"tôi và cậu cứ để cô ấy lựa chọn di...nhưng nếu cô ấy chọn cậu thì tôi xin cậu hãy mang lại hạnh phúc cho cô ấy nhé..."
Anh Tuấn chợt nhớ lại những lời của Văn Tú hôm bữa trong bệnh viện. Cậu biết rằng nó và Văn Tú vẫn yêu nhau rất nhiều. Cậu thật không biết mình phải làm sao nữa. Anh Tuấn khẽ lẩm bẩm
"Yến Phong à...tại sao cậu khiến cho tớ yêu cậu chứ?"
----Sáng Hôm Sau---
Sáng sớm nó đã ra khỏi phòng trọ của mình tính đi dạo một lát rồi đi làm luôn. nó đưa tay ra đón lấy những tìa nắng yếu ớt của buổi sáng.
"thích thật.hihi"
nó vừa đi vừa xoay vòng trọn với những tìa nắng.lúc đó trông nó thật xinh đẹp với mái tóc đài bay bay trong gió.
Trong lúc nó đang vui đùa với những tìa nắng thì...
"Yến Phong"
bất chợt hai giọng nam quen thuộc vang lên. Nó bất ngờ quay người qua nhìn. Thì ra là Văn Tú và Anh Tuấn.hai người họ đang đứng bên trái bên phải của nó. Trên tay hai người họ đều cầm một bó hoa bông hồng đỏ tươi. Văn Tú và Anh Tuấn bước đến gần nó
"hãy đồng ý làm bạn gái anh. (Tuấn) nhé"
Văn Tú và Anh Tuấn đều ngạc nhiên nhìn nhau không ngờ cả hai lại cùng nói câu ấy.nó đang đứng giữa hai anh chàng đẹp trai và khẽ ngạc nhiên nhưng rồi nó lấy lại bình tỉnh. Nó bỏ hai bàn tay vào túi áo khoác màu trắng đang khoác trên người mình và mỉm cười thật tươi
"hai người cùng Phong chơi một trò chơi nhé. ba người chúng ta sẽ đi dạo một vòng nếu gặp lại nhau thì Phong sẽ cho hai người biết câu trả lời"
Văn Tú và Anh Tuấn nhẹ gật đầu
"cũng được"
rồi hai người họ quay lưng đi còn nó thì vẫn đi thẳng. Cả ba người cứ đi mãi.nó đi qua từng con đường phố quen thuộc.những con đường mà nó đã đi cùng với Văn Tú và Anh Tuấn.nó cứ đi.đi mãi.đến trước quán cà phê tên Lãng cafe lúc nào cũng không hay.nó nhớ chính tại quán cà phê này Văn Tú đã tỏ tình với nó.anh đã nói rằng anh sẽ bảo vệ nó suốt đời này.nó nhớ rất rõ hôm đó trời mưa rất lớn. Nó cười nhẹ và bước vào quán...vừa bước vào thì nó khẽ ngạc nhiên khi nhìn thấy Văn Tú và Anh Tuấn đang ở đó! Cả ba nhìn nhau với ánh mắt đầy ngạc nhiên. Văn Tú và Anh Tuấn mỗi người ngồi một bàn. Hai người họ vội đứng dậy tính bước đến gần nó nhưng nó vội lên tiếng nói
"khoan... hai người ngồi yên ở đó di..."
rồi nó bước tới bàn kề bên và gọi một ly Cofee rồi hỏi
"sao hai người lại ở đây"
Văn Tú và Anh Tuấn nhìn nhau và ngồi xuống.tuy cả ba người không ngồi chung bàn nhưng lại rất gần nhau. Văn Tú nhìn xung quanh và nói
"ở nơi đây anh đã tỏ tình với em vào ba năm trước. lúc nãy vô tình đi ngang qua nên vào luôn"
Anh Tuấn cười nhẹ và nói
"Tuấn cũng giống anh Tú.chỉ vô tình đi ngang qua nhưng Tuấn nhớ có một lần Tuấn chở Phong đi trao bành khi đi ngang qua quán cà phê này Phong đã kêu Tuấn dừng xe lại nhìn rất lâu nên Tuấn muốn vào xem thử"
nó nhẹ gật đầu. Rồi cả ba đều im lặng. Văn Tú và Anh Tuấn đang đợi chờ câu trả lời.sự lựa chọn của nó. Đến khi người phục vụ nam bưng ly Coffee có hình trái tim thì nó cười nhẹ như một cánh hoa anh đào rơi và khẽ nói
"Anh Tuấn... Phong xin lỗi vì hôm qua đã giả vờ không nghe những lời Tuấn nói.. Phong rất cảm ơn những gì mà Tuấn vì Phong từ trước giờ... Và Phong biết tình cảm của Tuấn đành cho Phong là thật lòng... Nhưng Phong thật sự chỉ xem Tuấn là bạn bè bình thường thôi... chứ chẳng có ý gì khác cả... Nếu có thì cũng chỉ hơn tình bạn chút thôi"
Những lời của nó khiến cho trái tim Anh Tuấn nhói đau. nước mắt của cậu rơi lúc nào cũng không hay. Anh Tuấn nhẹ gật đầu
"Tuấn hiểu rồi..."
nó quay mặt qua cửa kính trong suốt nhìn bầu trời bao la và gọi khẽ
"anh Văn Tú..."
"hả?"
Văn Tú trong lúc suy nghĩ lo lắng về câu trả lời của nó đành cho mình.khi nghe nó gọi thì giật mình. Nó cúi mặt xuống nhìn ly Cofee và nói khẽ
"trước giờ anh luôn là lí do để Phong từ chối người khác...vì Phong luôn yêu anh... Phong nghĩ trong cuộc đời này không ai hiểu Phong bằng anh...."
Nói đến đó thì giọng của nó bắt đầu nghẹn ngào.nó nói tiếp
"có nhiều người nói với Phong rằng anh rất bay bướm.không yêu ai thật lòng...chính lý trí của Phong cũng nhắc bảo anh không phải là người tốt không đáng để Phong yêu... từ khi hai năm trước anh quay về Hậu Giang thì Phong đã buộc mình hãy quên anh... Nhưng...chẳng hiểu tại sao suốt hai năm qua Phong vẫn nhớ đến anh và vẫn không thể yêu ai khác..."
lúc này nước mắt nó rơi không ngừng...nó nghẹn ngào nói tiếp
"Phong ngu ngốc quá.đúng không anh Văn Tú... Phong đã tưởng rằng chúng ta sẽ còn cơ hội bên nhau thêm một lần nừa khi anh đồng ý chết vì Phong...nhưng đến khi anh nói ra ba chữ (anh yêu em)...thì Phong đã nhận ra mình chẳng còn cảm giác với anh nữa rồi...khi nghe anh nói câu đó Phong chẳng thấy hạnh phúc hay cảm giác gì khác cả"
nó lấy tay nhẹ giật đi những giọt nước mắt đau khổ đang lăn đài trên má mình và mỉm cười
"Phong xin lỗi..nhưng giờ Phong thích một mình tự do hơn bên cạnh bắt cứ ai"
nói xong thì nó đứng dậy và quay lưng đi.từng bước chân của nó khiến cho hai trái tim vô cùng đau đớn. Anh Tuấn nhìn theo sau lưng nó và lặng lẽ rơi nước mắt.nó là người con gái thứ hai mà cậu đã yêu thương thật lòng.chính là nó đã đánh thức trái tim của cậu và đã cho cậu nhớ lại cách yêu thương một người là thế nào. Bây giờ cũng chính nó đã khiến trái tim cậu tan nát.nó thật tan nhẫn.
Văn Tú quay mặt qua chỗ khác. anh cảm thấy rất nhói đau trong tim bởi những lời nó đã nói.là anh khiến cho người con gái mà mình yêu phải đau khổ suốt thời gian qua.vậy mà anh chẳng hay.chẳng biết điều ấy.cứ ung dung tán tinh những cô gái khác. Lúc này anh thật muốn chạy đến ôm lấy nó từ sau lưng và nói rằng (xin em đừng đi mà anh yêu em) nhưng bây giờ anh còn tư cách gì để níu giữ nó lại.khi chính anh đã tán nhẫn làm nó tổn thương trước.chính anh đã giật tay nó ra khi nó bao lần níu giữ anh ở lại mà. Anh khẽ cười.một nụ cười đầy hối tiếc và nước mắt cay đắng anh vô thức rơi...
Nó cứ bước đi chẳng quay đầu nhìn.bỏ mặt hai người con trai yêu thương nó thật lòng.vậy phải chăng nó quá vô tình... Ngay lúc này nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống đầu môi cả ba người. Cả ba đều nhói đau trong tim.nhưng nó đã chọn cô đơn trong tình yêu phải chăng là kết thức tốt nhất cho cuộc tình tay ba này... Chẳng ai hơn ai...
Nó cứ thế bước ra khỏi quán cà phê xinh đẹp và buồn bã ấy. Giờ đã là 12 giờ trưa rồi nó chẳng còn tâm trạng nào đến tiệm bánh làm việc nữa nhưng biết đi đâu đây... Nó thở đài và bước đi tiếp
----Tại Tiệm Bánh Savory----
nó bước vào và vui vẻ nói
"chào mọi người"
Tấn Vũ và Anh Thư với những nhân viện khác đều quay qua nhìn rồi vui mừng thét lên
"Yến Phong"
tất cả mọi người trong tiệm đều chạy đến chỗ nó đang đứng. Anh Thư vui mừng hỏi
"Phong về rồi sao"
Tấn Vũ cười nhẹ và nói khẽ
"chào mừng em trở về"
nó nhẹ gật đầu và cười thật tươi
"Phong cảm ơn tất cả mọi người"
rồi nó với mọi người đi làm việc của mình. Tiệm bánh vẫn đông khách như thường nên tới 5 giờ chiều lúc nào cũng không hay. Tấn Vũ bước lại gần nó và nói
"nè Yến Phong.em mới khỏe lại thôi.em về trước đi những việc còn lại thì cứ trao cho anh"
nó cười nhẹ và gật đầu
"dạ cảm ơn anh.vậy Phong vào thay đồ nha"
nói xong thì nó quay lưng đi vào trong thay đồ rồi bước ra khỏi tiệm bánh. Chẳng hiểu tại sao nó không muốn về phòng trọ nghỉ ngơi mà lại muốn đi lang thang một chút... Đi lang thang trên phố một lúc thì nó chạm mặt với hai cô gái. Đó chính là Bảo Vy và Gia Hân chứ không phải ai xa lạ. Bảo Vy và Gia Hân đang cười nói vui vẻ với nhau nhưng khi thấy nó thì Gia Hân đơ người ra khẽ ngạc nhiên. Nó nhìn Gia Hân với ánh mắt thật buồn. Bảo Vy nói khẽ
"tao về trước nha"
nói xong thì Bảo Vy vội bước đi bỏ lại Gia Hân và nó giữa đường
***************hết chuơng 27***************
Một tuần sau đó nó với Văn Tú và Anh Tuấn được xuất viện. Đúng ra ba người họ rất vui nhưng khi đến thang máy thì một con dao đang tiến thẳng vào nó.
"Yến Phong. cẩn thận"
Văn Tú thét lên và ôm lấy nó qua chỗ khác và vô tình con dao trúng vào tay anh một cái nhẹ. Khi mọi người nhìn lại thì mới biết là Ngọc Hạnh cô ta tính giết chết nó. lúc này Anh Tuấn chạy tới cô ta lại và hỏi lớn
"sao cô cứ muốn giết chết Yến Phong vậy hã"
Văn Tú ôm nó vào tường và hỏi
"em không sao chứ"
nó nhẹ lắc đầu. Văn Tú buông nó ra và quay qua nhìn
"lại là cô nữa. Ngọc Hạnh rốt cuộc cô muốn sao đây"
Ngọc Hạnh nhìn nó với ánh mắt thù hận
"em muốn giết hồ ly tinh kìa"
Văn Tú bực mình nói
"Yến Phong không phải là hồ ly tinh.tôi quen biết cô ấy ba năm trước mà"
Anh Tuấn hỏi
"giờ tính sao đây"
nó thở đài và nói
"thả cô ta đi đi"
Ngọc Hạnh ngạc nhiên nhìn nó. Văn Tú lắc đầu và vội nói
"không được.cô ta hãy bị công an bắt"
nó chưa kịp nói gì thì Anh Tuấn lên tiếng nói
"Tuấn cũng thấy vậy. Tuấn biết Phong tốt bụng nhưng thả cô ta đi như vậy thì nguy hiểm cho Phong lắm"
Anh Tuấn vừa nói xong thì hai bảo vệ bệnh viện chạy đến hỏi
"có chuyện gì vậy"
Anh Tuấn liền nói
"cô gái này tính giết tụi tôi đấy.làm phiền hai anh cùng tôi đưa cô ta đến sở cảnh sát"
hai bảo vệ nhẹ gật đầu rồi bước tới bắt giữ Ngọc Hạnh lại. trước khi đi Ngọc Hạnh nhìn Văn Tú mà rơi nước mắt và nói khẽ
"em yêu anh"
câu đó của cô ta khiến cho Văn Tú cảm thấy có lỗi. Anh cúi mặt xuống và nói
"tôi xin lỗi...nhưng sự thật là tôi chưa từng yêu cô..."
Văn Tú thốt lên những lời ấy khiến cho trái tim Ngọc Hạnh đau nhói vô cùng. Anh Tuấn nhìn và nói
"Tú.anh đưa Phong về nhé"
Văn Tú nhẹ gật đầu . nó bước lên phía trước vài bước và nói
"Tuấn ...nhớ cẩn thận nha"
Anh Tuấn đơ nguời ra nhìn nó với ánh mắt ngạc nhiên. nó vẫn còn quan tâm cậu sao? vậy mà cậu dã tưởng rằng giờ có Văn Tú bên cạnh rồi thì nó chẳng còn nhớ.chẳng còn quan tâm đến cậu nữa... Anh Tuấn chưa nói gì thì nó lại nói
"khi nào về tới phòng trọ thì nhớ gọi điện thoại cho Phong nha"
Anh Tuấn cười mỉm và nhẹ gật đầu với nó rồi cùng hai bảo vệ đưa Ngọc Hạnh đến sở cảnh sát...
Lúc này nó mới phát hiện bàn tay Văn Tú đang chảy máu.nó hoảng hốt cầm nhẹ tay Văn Tú và vội nói
"anh Văn Tú.tay anh bị thương rồi.để Phong đưa anh băng bó nha"
Văn Tú nhìn thấy ánh mắt lo lắng của nó không hiểu tại sao trong lòng anh lại cảm thấy hạnh phúc...
----Tại Phòng Trọ Của Nó h Trưa----
nó mở cửa phòng và bước vào. Văn Tú cũng bước vào theo..mới bốn tuần mà căn phòng nó đã đầy bụi rồi. Nó quay người qua hỏi
"tay anh còn đau lắm không"
Văn Tú nhẹ lắc đầu và nói
"chỉ là vết thương ngoài da thôi mà.không sao đâu em đừng lo"
rồi Văn Tú đỡ nó ngồi xuống giường
"em ngồi xuống đi.lúc nãy con dao lao tới em khiến cho anh sợ gần chết được à"
nó cười nhẹ và buột miệng hỏi
"thật không đó"
Văn Tú lấy tay vuốt nhẹ ve mặt nó với cách dịu dàng
"tất nhiên là thật rồi đồ ngốc...em có biết không...lúc nhìn thấy Ngọc Hạnh đánh em thì trái tim anh nhói đau lắm.lúc đó anh mới nhận ra người anh yêu thật sự chính là em.Yến Phong... em có thể cho anh một cơ hội nữa được không...anh yêu em"
rồi Văn Tú nhắm mắt lại và từ từ tiến tới gần nó.trong phút giây đó trái tim nó đập rất nhanh và nó đỏ mặt. Văn Tú càng lúc càng tiến gần môi nó.... Ngay lúc này nó quay mặt qua chỗ khác
"anh Văn Tú... Phong xin lỗi..."
Văn Tú khẽ ngạc nhiên. Nhìn thấy ánh mắt buồn bã của nó thì anh đứng dậy và lắp bắp
"à...anh xin lỗi... thôi em nghỉ ngơi đi...anh về đây..."
nói rồi Văn Tú vội bước đi ra khỏi phòng trọ. nó nhắm mắt lại và ngã lưng xuống giường. Một lúc sau
--reng...reng...reng...reng--
tiếng điện thoại trong túi áo khoác của nó bỗng vang lên khiến cho nó giật mình. nó ngồi bật dậy và lấy điện thoại ra nghe.
"alo"
"là Tuấn đây Phong"
"à... Tuấn về tới phòng trọ rồi hả"
"Ừ...Tuấn mới từ sở cảnh sát về tới..."
"cô ta bị bắt rồi sao"
"Ừ cô ta đã bị bắt rồi..."
"Tuấn không bị thương ở đâu chứ"
"Tuấn không bị thương ở đâu cả....mà Tú...anh ấy còn ở bên Phong không"
"không? anh ấy đã về từ lâu rồi"
"Yến Phong à...Tuấn có...chuyện...muốn nói với Phong"
"chuyện gì vậy Tuấn nói đi...Phong nghe nè"
"Tuấn....yêu Phong.... Phong có thể cho Tuấn một cơ hội để bên cạnh Phong không"
"Alo...alo...alo.sống yếu quá lúc khác chúng ta nói chuyện sau nhé.bay Tuấn"
Nó giả vờ không nghe thấy rồi vội cúp máy. Nó sắp điên mất rồi trong một ngày mà có hai chàng trai tỏ tình với nó...nó bối rối quá. Nó thừa nhận có tình cảm với Anh Tuấn nhưng chỉ tại vì cậu quá giống Văn Tú thôi.có lẽ nó chỉ xem cậu là bạn bè thôi. Còn với Văn Tú thì....
Anh Tuấn ngã xuống ghế trên tay cầm chặt điện thoại và thở đài. Cậu biết nó nghe hết những lời của cậu nói. Chỉ là nó không muốn chấp nhận tình cảm này mới giả vờ không nghe thôi.
"tôi và cậu cứ để cô ấy lựa chọn di...nhưng nếu cô ấy chọn cậu thì tôi xin cậu hãy mang lại hạnh phúc cho cô ấy nhé..."
Anh Tuấn chợt nhớ lại những lời của Văn Tú hôm bữa trong bệnh viện. Cậu biết rằng nó và Văn Tú vẫn yêu nhau rất nhiều. Cậu thật không biết mình phải làm sao nữa. Anh Tuấn khẽ lẩm bẩm
"Yến Phong à...tại sao cậu khiến cho tớ yêu cậu chứ?"
----Sáng Hôm Sau---
Sáng sớm nó đã ra khỏi phòng trọ của mình tính đi dạo một lát rồi đi làm luôn. nó đưa tay ra đón lấy những tìa nắng yếu ớt của buổi sáng.
"thích thật.hihi"
nó vừa đi vừa xoay vòng trọn với những tìa nắng.lúc đó trông nó thật xinh đẹp với mái tóc đài bay bay trong gió.
Trong lúc nó đang vui đùa với những tìa nắng thì...
"Yến Phong"
bất chợt hai giọng nam quen thuộc vang lên. Nó bất ngờ quay người qua nhìn. Thì ra là Văn Tú và Anh Tuấn.hai người họ đang đứng bên trái bên phải của nó. Trên tay hai người họ đều cầm một bó hoa bông hồng đỏ tươi. Văn Tú và Anh Tuấn bước đến gần nó
"hãy đồng ý làm bạn gái anh. (Tuấn) nhé"
Văn Tú và Anh Tuấn đều ngạc nhiên nhìn nhau không ngờ cả hai lại cùng nói câu ấy.nó đang đứng giữa hai anh chàng đẹp trai và khẽ ngạc nhiên nhưng rồi nó lấy lại bình tỉnh. Nó bỏ hai bàn tay vào túi áo khoác màu trắng đang khoác trên người mình và mỉm cười thật tươi
"hai người cùng Phong chơi một trò chơi nhé. ba người chúng ta sẽ đi dạo một vòng nếu gặp lại nhau thì Phong sẽ cho hai người biết câu trả lời"
Văn Tú và Anh Tuấn nhẹ gật đầu
"cũng được"
rồi hai người họ quay lưng đi còn nó thì vẫn đi thẳng. Cả ba người cứ đi mãi.nó đi qua từng con đường phố quen thuộc.những con đường mà nó đã đi cùng với Văn Tú và Anh Tuấn.nó cứ đi.đi mãi.đến trước quán cà phê tên Lãng cafe lúc nào cũng không hay.nó nhớ chính tại quán cà phê này Văn Tú đã tỏ tình với nó.anh đã nói rằng anh sẽ bảo vệ nó suốt đời này.nó nhớ rất rõ hôm đó trời mưa rất lớn. Nó cười nhẹ và bước vào quán...vừa bước vào thì nó khẽ ngạc nhiên khi nhìn thấy Văn Tú và Anh Tuấn đang ở đó! Cả ba nhìn nhau với ánh mắt đầy ngạc nhiên. Văn Tú và Anh Tuấn mỗi người ngồi một bàn. Hai người họ vội đứng dậy tính bước đến gần nó nhưng nó vội lên tiếng nói
"khoan... hai người ngồi yên ở đó di..."
rồi nó bước tới bàn kề bên và gọi một ly Cofee rồi hỏi
"sao hai người lại ở đây"
Văn Tú và Anh Tuấn nhìn nhau và ngồi xuống.tuy cả ba người không ngồi chung bàn nhưng lại rất gần nhau. Văn Tú nhìn xung quanh và nói
"ở nơi đây anh đã tỏ tình với em vào ba năm trước. lúc nãy vô tình đi ngang qua nên vào luôn"
Anh Tuấn cười nhẹ và nói
"Tuấn cũng giống anh Tú.chỉ vô tình đi ngang qua nhưng Tuấn nhớ có một lần Tuấn chở Phong đi trao bành khi đi ngang qua quán cà phê này Phong đã kêu Tuấn dừng xe lại nhìn rất lâu nên Tuấn muốn vào xem thử"
nó nhẹ gật đầu. Rồi cả ba đều im lặng. Văn Tú và Anh Tuấn đang đợi chờ câu trả lời.sự lựa chọn của nó. Đến khi người phục vụ nam bưng ly Coffee có hình trái tim thì nó cười nhẹ như một cánh hoa anh đào rơi và khẽ nói
"Anh Tuấn... Phong xin lỗi vì hôm qua đã giả vờ không nghe những lời Tuấn nói.. Phong rất cảm ơn những gì mà Tuấn vì Phong từ trước giờ... Và Phong biết tình cảm của Tuấn đành cho Phong là thật lòng... Nhưng Phong thật sự chỉ xem Tuấn là bạn bè bình thường thôi... chứ chẳng có ý gì khác cả... Nếu có thì cũng chỉ hơn tình bạn chút thôi"
Những lời của nó khiến cho trái tim Anh Tuấn nhói đau. nước mắt của cậu rơi lúc nào cũng không hay. Anh Tuấn nhẹ gật đầu
"Tuấn hiểu rồi..."
nó quay mặt qua cửa kính trong suốt nhìn bầu trời bao la và gọi khẽ
"anh Văn Tú..."
"hả?"
Văn Tú trong lúc suy nghĩ lo lắng về câu trả lời của nó đành cho mình.khi nghe nó gọi thì giật mình. Nó cúi mặt xuống nhìn ly Cofee và nói khẽ
"trước giờ anh luôn là lí do để Phong từ chối người khác...vì Phong luôn yêu anh... Phong nghĩ trong cuộc đời này không ai hiểu Phong bằng anh...."
Nói đến đó thì giọng của nó bắt đầu nghẹn ngào.nó nói tiếp
"có nhiều người nói với Phong rằng anh rất bay bướm.không yêu ai thật lòng...chính lý trí của Phong cũng nhắc bảo anh không phải là người tốt không đáng để Phong yêu... từ khi hai năm trước anh quay về Hậu Giang thì Phong đã buộc mình hãy quên anh... Nhưng...chẳng hiểu tại sao suốt hai năm qua Phong vẫn nhớ đến anh và vẫn không thể yêu ai khác..."
lúc này nước mắt nó rơi không ngừng...nó nghẹn ngào nói tiếp
"Phong ngu ngốc quá.đúng không anh Văn Tú... Phong đã tưởng rằng chúng ta sẽ còn cơ hội bên nhau thêm một lần nừa khi anh đồng ý chết vì Phong...nhưng đến khi anh nói ra ba chữ (anh yêu em)...thì Phong đã nhận ra mình chẳng còn cảm giác với anh nữa rồi...khi nghe anh nói câu đó Phong chẳng thấy hạnh phúc hay cảm giác gì khác cả"
nó lấy tay nhẹ giật đi những giọt nước mắt đau khổ đang lăn đài trên má mình và mỉm cười
"Phong xin lỗi..nhưng giờ Phong thích một mình tự do hơn bên cạnh bắt cứ ai"
nói xong thì nó đứng dậy và quay lưng đi.từng bước chân của nó khiến cho hai trái tim vô cùng đau đớn. Anh Tuấn nhìn theo sau lưng nó và lặng lẽ rơi nước mắt.nó là người con gái thứ hai mà cậu đã yêu thương thật lòng.chính là nó đã đánh thức trái tim của cậu và đã cho cậu nhớ lại cách yêu thương một người là thế nào. Bây giờ cũng chính nó đã khiến trái tim cậu tan nát.nó thật tan nhẫn.
Văn Tú quay mặt qua chỗ khác. anh cảm thấy rất nhói đau trong tim bởi những lời nó đã nói.là anh khiến cho người con gái mà mình yêu phải đau khổ suốt thời gian qua.vậy mà anh chẳng hay.chẳng biết điều ấy.cứ ung dung tán tinh những cô gái khác. Lúc này anh thật muốn chạy đến ôm lấy nó từ sau lưng và nói rằng (xin em đừng đi mà anh yêu em) nhưng bây giờ anh còn tư cách gì để níu giữ nó lại.khi chính anh đã tán nhẫn làm nó tổn thương trước.chính anh đã giật tay nó ra khi nó bao lần níu giữ anh ở lại mà. Anh khẽ cười.một nụ cười đầy hối tiếc và nước mắt cay đắng anh vô thức rơi...
Nó cứ bước đi chẳng quay đầu nhìn.bỏ mặt hai người con trai yêu thương nó thật lòng.vậy phải chăng nó quá vô tình... Ngay lúc này nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống đầu môi cả ba người. Cả ba đều nhói đau trong tim.nhưng nó đã chọn cô đơn trong tình yêu phải chăng là kết thức tốt nhất cho cuộc tình tay ba này... Chẳng ai hơn ai...
Nó cứ thế bước ra khỏi quán cà phê xinh đẹp và buồn bã ấy. Giờ đã là giờ trưa rồi nó chẳng còn tâm trạng nào đến tiệm bánh làm việc nữa nhưng biết đi đâu đây... Nó thở đài và bước đi tiếp
----Tại Tiệm Bánh Savory----
nó bước vào và vui vẻ nói
"chào mọi người"
Tấn Vũ và Anh Thư với những nhân viện khác đều quay qua nhìn rồi vui mừng thét lên
"Yến Phong"
tất cả mọi người trong tiệm đều chạy đến chỗ nó đang đứng. Anh Thư vui mừng hỏi
"Phong về rồi sao"
Tấn Vũ cười nhẹ và nói khẽ
"chào mừng em trở về"
nó nhẹ gật đầu và cười thật tươi
"Phong cảm ơn tất cả mọi người"
rồi nó với mọi người đi làm việc của mình. Tiệm bánh vẫn đông khách như thường nên tới giờ chiều lúc nào cũng không hay. Tấn Vũ bước lại gần nó và nói
"nè Yến Phong.em mới khỏe lại thôi.em về trước đi những việc còn lại thì cứ trao cho anh"
nó cười nhẹ và gật đầu
"dạ cảm ơn anh.vậy Phong vào thay đồ nha"
nói xong thì nó quay lưng đi vào trong thay đồ rồi bước ra khỏi tiệm bánh. Chẳng hiểu tại sao nó không muốn về phòng trọ nghỉ ngơi mà lại muốn đi lang thang một chút... Đi lang thang trên phố một lúc thì nó chạm mặt với hai cô gái. Đó chính là Bảo Vy và Gia Hân chứ không phải ai xa lạ. Bảo Vy và Gia Hân đang cười nói vui vẻ với nhau nhưng khi thấy nó thì Gia Hân đơ người ra khẽ ngạc nhiên. Nó nhìn Gia Hân với ánh mắt thật buồn. Bảo Vy nói khẽ
"tao về trước nha"
nói xong thì Bảo Vy vội bước đi bỏ lại Gia Hân và nó giữa đường
hết chuơng