Ánh nắng buổi chiều chiếu xuống tạo ra hai bóng của hai cô gái trẻ có mái tóc đài đang bay bay trong gió. Gia Hân và nó đứng yên nhìn nhau với ánh mắt thật buồn. Trong lòng cả hai đều muốn chạy ôm lấy nhau sau bao nhiều sống gió nhưng chẳng hiểu vì sao đôi chân cả hai người họ vẫn đứng yên... Nó mở lời trước
"Phong cảm ơn Hân đã vì Phong mà xuống Hậu Giang"
Gia Hân cười gượng và nhẹ lắc đầu
"có gì đâu... thấy Phong không sao là...Hân mừng rồi..."
đôi mắt nó từ từ khép lại và hỏi khẽ
"chúng ta đi uống nước chút nhé.được không..."
Gia Hân nhẹ lắc đầu và nói
"xin lỗi Phong... Hân đang bận...thôi Hân đi trước nha..."
vừa nói xong thì Gia Hân vội bước đi. Nó rưng rung nước mắt và cảm thấy buồn vì ánh mắt xa lạ của Gia Hân người bạn thân nhất của mình. lúc Gia Hân lướt ngang qua vai nó thì tay nó vô thức nắm cổ tay Gia Hân lại và nghẹn ngào nói
"đừng.... Đừng buông tay tình bạn này mà Gia Hân.Phong xin Hân đó"
Gia Hân đứng lại và khẽ ngạc nhiên.nó lại khóc ư. Cái cô bé này thật yếu đuối quá. Gia Hân cười nhẹ và nói khẽ
"chính bạn nói mà Yến Phong... Phong đã từng nói rằng khi Phong thốt lên câu (xin lỗi.đã làm phiền) với ai thì tình cảm của Phong với người đó sẽ kết thức mãi mãi mà... và Phong đã nói ra câu đó với Hân"
nó vừa khóc vừa nói
"lần đó Phong chỉ lỡ lời thôi mà"
Gia Hân cũng vô thức rơi nước mắt. Cô vẫn cười nhẹ và nói
"Phong cũng biết một khi Hân bị tổn thương thì không bao giờ tha thứ mà"
những lời của Gia Hân khiến nước mắt nó rơi càng nhiều hơn. Nó nghẹn ngào nói
"Gia Hân à hãy tha thứ cho Phong lần này đi.chỉ một lần thôi.đừng để tình bạn của chúng ta phải tan vỡ như vậy mà... Phong xin Hân mà.tình bạn này là thứ quý giá nhất mà Phong có"
lúc này nước mắt đau buồn của cả hai không ngừng rơi. Gia Hân vẫn cố giữ nụ cười nhẹ trên môi
"cứ để nó tan vỡ đi.bên cạnh Phong còn có nhiều người bạn tốt mà. như Phương Nhi và Anh Thư.cả hai người họ đều yêu quý Phong mà"
nó nhẹ quay mặt lại nhìn Gia Hân với đôi mắt đỏ hoe và vài giọt nước mắt đang lăn đài trên má
"Hân rõ ràng biết vi trí của Hân trong lòng Phong quan trọng thế nào.tại sao còn nói ra những lời này nữa chứ?"
những cơn gió nhỏ đi ngang qua thổi mái tóc dài của Gia Hân và nó nhẹ nhàng bay lên khiến cả hai đều thấy rõ những giọt nước mắt của đối phương. Gia Hân nhếch môi cười nhẹ
"chiếc ly rớt xuống đất sẽ bị vỡ thì đã vỡ không thể ghén lại như xưa nữa...tình bạn của chúng ta cũng vậy...hãy buông tay ra đi mà Yến Phong"
rồi Gia Hân cố gỡ tay nó ra khỏi cổ tay mình.nó vẫn cố nắm chặt nhưng cuối cùng cũng để vựt mất bàn tay Gia Hân khỏi tay mình.phút giây ấy lòng cả hai đau đớn hơn dao cắt.tình bạn mấy năm nay của hai người thật sự dễ dàng tan vỡ như thế này sao? Gia Hân với nó suốt mấy năm nay đã cùng nhau vượt qua biết bao nhiều chuyện vui buồn. cả sống chết.hai người họ đều có thể vì nhau mà không xem trọng sống chết của mình.thử hỏi trên đời này có bao nhiều đôi bạn như vậy chứ? Nhưng tại sao chỉ vì trong lúc nóng giận nói lỡ lời làm mất tình bạn của nhau. Gia Hân rơi nước mắt và nói khẽ
"hãy quên tình bạn này đi"
rồi cô lạnh lùng bước qua nó tưởng như hai người xa lạ chứ không phải là đôi bạn thân thiết. Cảm xúc nó vỡ oà lên vì câu nói ấy của Gia Hân..
Nó quay người qua nhìn sau lưng Gia Hân và bật khóc.khóc như chưa bao giờ được khóc... Nó lấy tay bịt miệng mình lại để không phát ra tiếng khóc. Trong lòng nó chẳng thể quên và chẳng muốn quên đi tình bạn với Gia Hân. Thật ra Gia Hân cũng như nó chẳng thể quên đi tình bạn này nhưng hình như giữa hai người đã có một bức tường vô hình không thể nào vượt qua được...
Bước chân cô đơn của nỏ lặng lẻ bước giữa đám đông.sao nó lại cô đơn như thế này.trong lúc này nó rất cần một người bên cạnh an ủi nó nhưng sao chằng ai đến bên nó thế này. Cả Thanh Thuỷ và Phương Nhi hai cô bạn dễ thương nhất của nó giờ cũng không còn quan tâm nó nữa. Tất cả mọi người đều lạnh nhạt với nó khiến cho nó cảm thấy thật cô đơn và lẻ côi giữa đám đông. Nó có thể cô đơn trong tình yêu suốt đời này nhưng nếu cũng cô đơn trong tình bạn nữa thì cuộc sống của nó sẽ tối đen đáng sợ.
"hôm nay là ngày gì vậy.cả ngày nay nước mắt của mình cứ rơi mãi"
nó vừa đi vừa lẩm bẩm. Nó thật muốn biết hôm nay là ngày gì? Ngày đau khổ nhất hay sao? Hồi sáng bị Văn Tú và Anh Tuấn ép phải chọn lựa rồi chiều tới Gia Hân lạnh lùng buông tay...
"hãy quên tình bạn này đi"
câu nói tan nhẫn đó của Gia Hân cứ lập đi lập lại trong đầu nó khiến cho nước mắt nó không thể nào ngừng lại được. Nó ngã xuống băng ghế chờ xe Být. Nó tự hỏi tại sao tình bạn mà nó quý trọng nhất lại thành ra như vậy. Phải chăng là nó sai?
"GIA HÂN. TẠI SAO LẠI ĐỐI XỬ VỚI PHONG NHƯ VẬY"
nó bật khóc và thét lớn lên như một người điên. Cũng may lúc này chẳng có ai ở đó! Gia Hân ở trong lòng nó thật sự rất quan trọng. Cô là chỗ tựa tinh thần của nó trừ gia đình ra. Chính là cô đã kéo nó ra khỏi cuộc sống đơn độc ngày xưa. Khi chưa quen biết nhau nó suốt ngày một mình nghe những bản nhạc buồn. Chẳng biết tình bạn là thứ gì? Gia Hân.cô gái có vẻ ngoài mạnh mẽ nhưng bên trong lại rất yếu đuối. Yếu đuối đến tan nhẫn. Cô sợ mình vì nó lại bị tổn thương thêm một lần nữa nên cứ cố chấp không chịu tha thứ cho nó dù nó có nói bao nhiều lời xin lỗi...
**************hết chuơng 28***************
Ánh nắng buổi chiều chiếu xuống tạo ra hai bóng của hai cô gái trẻ có mái tóc đài đang bay bay trong gió. Gia Hân và nó đứng yên nhìn nhau với ánh mắt thật buồn. Trong lòng cả hai đều muốn chạy ôm lấy nhau sau bao nhiều sống gió nhưng chẳng hiểu vì sao đôi chân cả hai người họ vẫn đứng yên... Nó mở lời trước
"Phong cảm ơn Hân đã vì Phong mà xuống Hậu Giang"
Gia Hân cười gượng và nhẹ lắc đầu
"có gì đâu... thấy Phong không sao là...Hân mừng rồi..."
đôi mắt nó từ từ khép lại và hỏi khẽ
"chúng ta đi uống nước chút nhé.được không..."
Gia Hân nhẹ lắc đầu và nói
"xin lỗi Phong... Hân đang bận...thôi Hân đi trước nha..."
vừa nói xong thì Gia Hân vội bước đi. Nó rưng rung nước mắt và cảm thấy buồn vì ánh mắt xa lạ của Gia Hân người bạn thân nhất của mình. lúc Gia Hân lướt ngang qua vai nó thì tay nó vô thức nắm cổ tay Gia Hân lại và nghẹn ngào nói
"đừng.... Đừng buông tay tình bạn này mà Gia Hân.Phong xin Hân đó"
Gia Hân đứng lại và khẽ ngạc nhiên.nó lại khóc ư. Cái cô bé này thật yếu đuối quá. Gia Hân cười nhẹ và nói khẽ
"chính bạn nói mà Yến Phong... Phong đã từng nói rằng khi Phong thốt lên câu (xin lỗi.đã làm phiền) với ai thì tình cảm của Phong với người đó sẽ kết thức mãi mãi mà... và Phong đã nói ra câu đó với Hân"
nó vừa khóc vừa nói
"lần đó Phong chỉ lỡ lời thôi mà"
Gia Hân cũng vô thức rơi nước mắt. Cô vẫn cười nhẹ và nói
"Phong cũng biết một khi Hân bị tổn thương thì không bao giờ tha thứ mà"
những lời của Gia Hân khiến nước mắt nó rơi càng nhiều hơn. Nó nghẹn ngào nói
"Gia Hân à hãy tha thứ cho Phong lần này đi.chỉ một lần thôi.đừng để tình bạn của chúng ta phải tan vỡ như vậy mà... Phong xin Hân mà.tình bạn này là thứ quý giá nhất mà Phong có"
lúc này nước mắt đau buồn của cả hai không ngừng rơi. Gia Hân vẫn cố giữ nụ cười nhẹ trên môi
"cứ để nó tan vỡ đi.bên cạnh Phong còn có nhiều người bạn tốt mà. như Phương Nhi và Anh Thư.cả hai người họ đều yêu quý Phong mà"
nó nhẹ quay mặt lại nhìn Gia Hân với đôi mắt đỏ hoe và vài giọt nước mắt đang lăn đài trên má
"Hân rõ ràng biết vi trí của Hân trong lòng Phong quan trọng thế nào.tại sao còn nói ra những lời này nữa chứ?"
những cơn gió nhỏ đi ngang qua thổi mái tóc dài của Gia Hân và nó nhẹ nhàng bay lên khiến cả hai đều thấy rõ những giọt nước mắt của đối phương. Gia Hân nhếch môi cười nhẹ
"chiếc ly rớt xuống đất sẽ bị vỡ thì đã vỡ không thể ghén lại như xưa nữa...tình bạn của chúng ta cũng vậy...hãy buông tay ra đi mà Yến Phong"
rồi Gia Hân cố gỡ tay nó ra khỏi cổ tay mình.nó vẫn cố nắm chặt nhưng cuối cùng cũng để vựt mất bàn tay Gia Hân khỏi tay mình.phút giây ấy lòng cả hai đau đớn hơn dao cắt.tình bạn mấy năm nay của hai người thật sự dễ dàng tan vỡ như thế này sao? Gia Hân với nó suốt mấy năm nay đã cùng nhau vượt qua biết bao nhiều chuyện vui buồn. cả sống chết.hai người họ đều có thể vì nhau mà không xem trọng sống chết của mình.thử hỏi trên đời này có bao nhiều đôi bạn như vậy chứ? Nhưng tại sao chỉ vì trong lúc nóng giận nói lỡ lời làm mất tình bạn của nhau. Gia Hân rơi nước mắt và nói khẽ
"hãy quên tình bạn này đi"
rồi cô lạnh lùng bước qua nó tưởng như hai người xa lạ chứ không phải là đôi bạn thân thiết. Cảm xúc nó vỡ oà lên vì câu nói ấy của Gia Hân..
Nó quay người qua nhìn sau lưng Gia Hân và bật khóc.khóc như chưa bao giờ được khóc... Nó lấy tay bịt miệng mình lại để không phát ra tiếng khóc. Trong lòng nó chẳng thể quên và chẳng muốn quên đi tình bạn với Gia Hân. Thật ra Gia Hân cũng như nó chẳng thể quên đi tình bạn này nhưng hình như giữa hai người đã có một bức tường vô hình không thể nào vượt qua được...
Bước chân cô đơn của nỏ lặng lẻ bước giữa đám đông.sao nó lại cô đơn như thế này.trong lúc này nó rất cần một người bên cạnh an ủi nó nhưng sao chằng ai đến bên nó thế này. Cả Thanh Thuỷ và Phương Nhi hai cô bạn dễ thương nhất của nó giờ cũng không còn quan tâm nó nữa. Tất cả mọi người đều lạnh nhạt với nó khiến cho nó cảm thấy thật cô đơn và lẻ côi giữa đám đông. Nó có thể cô đơn trong tình yêu suốt đời này nhưng nếu cũng cô đơn trong tình bạn nữa thì cuộc sống của nó sẽ tối đen đáng sợ.
"hôm nay là ngày gì vậy.cả ngày nay nước mắt của mình cứ rơi mãi"
nó vừa đi vừa lẩm bẩm. Nó thật muốn biết hôm nay là ngày gì? Ngày đau khổ nhất hay sao? Hồi sáng bị Văn Tú và Anh Tuấn ép phải chọn lựa rồi chiều tới Gia Hân lạnh lùng buông tay...
"hãy quên tình bạn này đi"
câu nói tan nhẫn đó của Gia Hân cứ lập đi lập lại trong đầu nó khiến cho nước mắt nó không thể nào ngừng lại được. Nó ngã xuống băng ghế chờ xe Být. Nó tự hỏi tại sao tình bạn mà nó quý trọng nhất lại thành ra như vậy. Phải chăng là nó sai?
"GIA HÂN. TẠI SAO LẠI ĐỐI XỬ VỚI PHONG NHƯ VẬY"
nó bật khóc và thét lớn lên như một người điên. Cũng may lúc này chẳng có ai ở đó! Gia Hân ở trong lòng nó thật sự rất quan trọng. Cô là chỗ tựa tinh thần của nó trừ gia đình ra. Chính là cô đã kéo nó ra khỏi cuộc sống đơn độc ngày xưa. Khi chưa quen biết nhau nó suốt ngày một mình nghe những bản nhạc buồn. Chẳng biết tình bạn là thứ gì? Gia Hân.cô gái có vẻ ngoài mạnh mẽ nhưng bên trong lại rất yếu đuối. Yếu đuối đến tan nhẫn. Cô sợ mình vì nó lại bị tổn thương thêm một lần nữa nên cứ cố chấp không chịu tha thứ cho nó dù nó có nói bao nhiều lời xin lỗi...
hết chuơng