bên cạnh Văn Tú nó lúc nào cũng cảm thấy vui vẻ vì Văn Tú luôn hiểu nó dù nó không nói ra.chỉ cần một ánh mắt thôi thì Văn Tú cũng biết nó đang suy nghĩ gì đang cần gì.luôn tạo cho nó một cảm giác mình được tôn trọng...sao nó lại thấy vui và bình yên khi bên anh.thật ra tại sao lại như vậy...không lẽ nó đã yêu anh sao...không? không thể như vậy được.nó chỉ xem anh là bạn bè bình thường thôi.
những suy nghĩ lung tung ấy khiến cho nó như người mất hồn cả buổi sáng.Tân Vũ quản lý của tiệm bánh bước đến vỗ vào vai nó
"này Phong.em sao vậy,cảm thấy không khỏe hả"
nó giật mình đứng dậy
"dạ việc gì vậy anh"
Tân Vũ giơ tay lên trán nó và hỏi
"em gái hôm nay không được khỏe hay sao vậy"
nó lắc đầu và cười cười
"dạ.em không sao,anh hai vũ đừng lo"
Tân Vũ gật đầu và nói
"em gái của hai không sao là tốt rồi,nếu có ai ăn hiệp em thì cứ nói. Hai sẽ xử nó cho"
Nó cười vui vẻ nói
"em gái của hai dể thương như vậy ai mà lỡ ăn hiệp chứ"
Tân Vũ xoa đầu nó và nở nụ cười tươi
"trời .tự tin ghê "
Tân Vũ lúc nào cũng xem nó là em gái. Còn nó thì không chỉ xem Tân Vũ là anh trai thôi mà nó còn rất mến anh...
Lúc này Gia Hân và Bảo Nguyên với Văn Tú bước vào.nó quay qua và cười tươi
"cuối cùng mọi người cũng đến"
Văn Tú gật đầu và hỏi
"em đi được chưa Phong"
Nó quay qua sang Tân Vũ và nói
"hai ơi,em đi ăn cơm với bạn nhé"
Tân Vũ gật đầu
"ừ. em gái đi đi,khi nào về mua đùm hai hộp cơm nhé"
"dạ,em biết rồi hai"
Nó vui vẻ chạy tới nắm tay Gia Hân
"chúng ta đi thôi"
Gia Hân vừa chỉ tay về phía Bảo Nguyên vừa hỏi
"sao anh chàng bồn mắt kìa lại ở đây"
Nó chưa kịp trả lời thì Bảo Nguyên lên tiếng
"tại tôi biết cô không thích nên tôi cố ý đến đây"
"im đi đồ bồn mắt...tôi đang nói chuyện với bạn tôi mà"
Gia Hân quay qua chỗ khác..nó nói
"trời ơi. sắp tới giờ làm của Phong rồi nè.hai người còn ở đó cãi nhau nữa à"
Văn Tú bước tới gần nó và nói
"mặt kệ hai người họ,mình đi ăn cơm thôi"
nó đẩy đẩy Gia Hân đi
"thôi mà.đi ăn cơm với Phong đi Hân"
Gia Hân cười tươi với nó. như thế nó vui vẻ đi ăn cơm với ba người bạn thân.
-----Quán cơm------
đang ăn cơm thì Bảo Nguyên bỗng nhiên bỏ miếng thịt qua đĩa cơm của Gia Hân.
"anh đang làm cái trò gì vậy"
Gia Hân hỏi giọng khó chịu. Bảo Nguyên vừa ăn vừa nói
"trò gì đâu.cho cô ăn thôi.người cô như cây tre vậy"
"kệ tôi,không cần anh quan tâm,hừ"
Gia Hân trả miếng thịt lại vào đĩa cơm của Bảo Nguyên.nó bật cười và lắc đầu rồi nói thầm
"thế nào cũng thành một cấp cho mà xem"
Văn Tú ngồi kề bên hỏi nhỏ nó
"hai người họ mỗi lần gặp nhau đều cãi nhau như vậy hả Phong"
Nó gật đầu và cười nhẹ
"là oan gia luôn đó anh"
Gia Hân nhìn và hỏi
"hai người đang to nhỏ gì đó! đang nói xấu tôi đúng không"
Nó vội nói
"à không,không có. Hân dữ vậy ai đám nói xấu chứ"
Gia Hân đánh vào vai nó một cái nhẹ
"Hân dữ hối nào.Phong nói đi"
Nó vuốt lưng Gia Hân và cầm lấy ly nước trên bàn
"thôi mà Phong chỉ giỡn chơi thôi mà.Hân vừa xinh đẹp vừa hiền lành .uống nước ngọt đi"
"hihi. tha cho phong đó"
Gia Hân lấy ly nước ngọt uống ngon lành.Bảo Nguyên và Văn Tú ngồi nhìn hai cô nàng say đắm.khi Gia Hân và nó cười tươi trông rất xinh đẹp và dễ thương.
-------Một giờ sau------
Sau khi ăn cơm xong thì Bảo Nguyên và Gia Hân đều vội đi làm, Văn Tú đưa nó về tiệm bánh.trên đường về nó im lặng mãi không nói câu nào .Văn Tú nhìn thấy vẻ mặt nó buồn bã nên hỏi khẽ
"em sao vậy Phong"
Nó đứng lại và nhẹ lắc đầu
"Phong vẫn bình thường mà anh"
Văn Tú nhìn thẳng vào mắt nó rồi nói
"đồ ngốc à...anh thật lòng với em..nhưng nếu em không muốn thì anh không ép đâu"
Nó cố vui vẻ nói
"Phong chỉ suy nghĩ một chút chuyện thôi chứ không phải tại anh đâu"
Văn Tú đánh nhẹ vào trán nó
"đồ ngốc thật mà...anh đi làm đây"
vừa nói xong thì Văn Tú liền quay lưng đi. hình như anh đã giận nó mất rồi...giận nó cứ giải vỡ mạnh mẽ trước mặt anh ..giận nó sao không nói lời yêu anh như trong lòng anh mong muốn..
------Tiệm Bánh--------
Nó buồn bã về tiệm bánh
"hai ơi em đã mua cơm về cho hai rồi nè"
Tân Vũ từ bên trong bước ra nói
"hai cảm ơn em gái nhiều nhé"
Nó cố tỏ ra không có gì,vui vẻ đưa hộp cơm cho tân vũ
"nè hai"
...........................................
------Buổi Chiều Hôm Đó------
Sau khi hết giờ làm thì nó gọi cho Gia Hân. vừa lúc đó Gia Hân cũng mới làm xong việc thì nghe tiếng chuông điện thoại vang lên,nhìn thấy số của nó thì Gia Hân vui vẻ nghe máy
"alo Phong hả"
"Hân hết giờ làm chưa vậy"
"rồi. Hân đang chuẩn bí về nè"
"vậy tụi mình đi đâu đó chơi đi Hân nếu Bảo Vy rảnh thì rủ đi theo cho vui"
"ừ.Phong cũng rủ thêm bạn đi,nhưng là con gái nhé"
"dạ. tiểu thư"
"hihi.hôm nay sao ngoan quá ta...thôi chút nữa gặp nha"
"ừ được"
---cúp máy---
Nó nói chuyện với Gia Hân xong thì lấm bấm
"rủ ai bấy giờ,..Thanh Thủy thì bận học rồi >< À Phương Nhi,,đúng rồi mình hỏi bạn ấy thử xem"
...........................................
.........................
Nó và Phương Nhi ngồi ở quán cà phê nhỏ chờ Gia Hân đến..Nó nói khẽ
"Phương Nhi,càng nhìn càng thấy bạn đẹp đó"
Phương Nhi cười cười và để tay lên mặt mình
"Nhi xấu gần chết được chứ đẹp gì"
Nó và Phương Nhi nói chuyện đùa giỡn với nhau một lúc Gia Hân mới đến,Gia Hân bước vào với Bảo Vy người ban từ nhỏ của cô, nó lên tiếng kêu
"Gia Hân. ở đây nè"
Gia Hân nắm tay Bảo Vy và vui cười bước đến bàn mà nó đang ngồi với Phương Nhi,Gia Hân cười nói vui vẻ
"Vy,đây là bạn của tao,tên Yến Phong....Phong,đây là Bảo Vy bạn thân của Hân.Phong cũng biết"
Nó nở một nụ cười tươi
"chào Vy.còn người bên cạnh Phong là Phương Nhi.bạn tốt của Phong"
Gia Hân và nó giới thiệu bạn của mình cho nhau xong thì ngồi xuống uống nước nói chuyện vui vẻ...
Sau đó bồn người họ đi dạo một vòng thành phố ,ăn hàng.mua những đồ xinh xắn.hôm nay nó có vài giấy buồn nhưng mà chỉ có những người bạn này.những người bạn mà đang bên cạnh nó,,Gia Hân bỗng nhiên nắm tay nỏ và cười rất tươi
"tụi mình đi nghe nhạc nhé"
Một nụ cười thật tươi đã nở trên môi của nó, những lúc được bên cạnh bạn bè như thế này thật lòng nó thật bình yên và vui vẻ, vậy nó đâu cần có tình yêu làm gì nữa.
Nó cứ sống vui vẻ với những người bạn như Gia Hân. Bảo Nguyên.Tân Vũ,Phương Nhi....và anh. Văn Tú...nó nghĩ cách tốt nhất là mình nên chỉ là bạn bè,bạn thân của anh,nó chỉ nên là một người luôn lắng nghe những buồn vui của Văn Tú.nó đã quyết định như vậy.
************hết chương: 3*************
bên cạnh Văn Tú nó lúc nào cũng cảm thấy vui vẻ vì Văn Tú luôn hiểu nó dù nó không nói ra.chỉ cần một ánh mắt thôi thì Văn Tú cũng biết nó đang suy nghĩ gì đang cần gì.luôn tạo cho nó một cảm giác mình được tôn trọng...sao nó lại thấy vui và bình yên khi bên anh.thật ra tại sao lại như vậy...không lẽ nó đã yêu anh sao...không? không thể như vậy được.nó chỉ xem anh là bạn bè bình thường thôi.
những suy nghĩ lung tung ấy khiến cho nó như người mất hồn cả buổi sáng.Tân Vũ quản lý của tiệm bánh bước đến vỗ vào vai nó
"này Phong.em sao vậy,cảm thấy không khỏe hả"
nó giật mình đứng dậy
"dạ việc gì vậy anh"
Tân Vũ giơ tay lên trán nó và hỏi
"em gái hôm nay không được khỏe hay sao vậy"
nó lắc đầu và cười cười
"dạ.em không sao,anh hai vũ đừng lo"
Tân Vũ gật đầu và nói
"em gái của hai không sao là tốt rồi,nếu có ai ăn hiệp em thì cứ nói. Hai sẽ xử nó cho"
Nó cười vui vẻ nói
"em gái của hai dể thương như vậy ai mà lỡ ăn hiệp chứ"
Tân Vũ xoa đầu nó và nở nụ cười tươi
"trời .tự tin ghê "
Tân Vũ lúc nào cũng xem nó là em gái. Còn nó thì không chỉ xem Tân Vũ là anh trai thôi mà nó còn rất mến anh...
Lúc này Gia Hân và Bảo Nguyên với Văn Tú bước vào.nó quay qua và cười tươi
"cuối cùng mọi người cũng đến"
Văn Tú gật đầu và hỏi
"em đi được chưa Phong"
Nó quay qua sang Tân Vũ và nói
"hai ơi,em đi ăn cơm với bạn nhé"
Tân Vũ gật đầu
"ừ. em gái đi đi,khi nào về mua đùm hai hộp cơm nhé"
"dạ,em biết rồi hai"
Nó vui vẻ chạy tới nắm tay Gia Hân
"chúng ta đi thôi"
Gia Hân vừa chỉ tay về phía Bảo Nguyên vừa hỏi
"sao anh chàng bồn mắt kìa lại ở đây"
Nó chưa kịp trả lời thì Bảo Nguyên lên tiếng
"tại tôi biết cô không thích nên tôi cố ý đến đây"
"im đi đồ bồn mắt...tôi đang nói chuyện với bạn tôi mà"
Gia Hân quay qua chỗ khác..nó nói
"trời ơi. sắp tới giờ làm của Phong rồi nè.hai người còn ở đó cãi nhau nữa à"
Văn Tú bước tới gần nó và nói
"mặt kệ hai người họ,mình đi ăn cơm thôi"
nó đẩy đẩy Gia Hân đi
"thôi mà.đi ăn cơm với Phong đi Hân"
Gia Hân cười tươi với nó. như thế nó vui vẻ đi ăn cơm với ba người bạn thân.
-----Quán cơm------
đang ăn cơm thì Bảo Nguyên bỗng nhiên bỏ miếng thịt qua đĩa cơm của Gia Hân.
"anh đang làm cái trò gì vậy"
Gia Hân hỏi giọng khó chịu. Bảo Nguyên vừa ăn vừa nói
"trò gì đâu.cho cô ăn thôi.người cô như cây tre vậy"
"kệ tôi,không cần anh quan tâm,hừ"
Gia Hân trả miếng thịt lại vào đĩa cơm của Bảo Nguyên.nó bật cười và lắc đầu rồi nói thầm
"thế nào cũng thành một cấp cho mà xem"
Văn Tú ngồi kề bên hỏi nhỏ nó
"hai người họ mỗi lần gặp nhau đều cãi nhau như vậy hả Phong"
Nó gật đầu và cười nhẹ
"là oan gia luôn đó anh"
Gia Hân nhìn và hỏi
"hai người đang to nhỏ gì đó! đang nói xấu tôi đúng không"
Nó vội nói
"à không,không có. Hân dữ vậy ai đám nói xấu chứ"
Gia Hân đánh vào vai nó một cái nhẹ
"Hân dữ hối nào.Phong nói đi"
Nó vuốt lưng Gia Hân và cầm lấy ly nước trên bàn
"thôi mà Phong chỉ giỡn chơi thôi mà.Hân vừa xinh đẹp vừa hiền lành .uống nước ngọt đi"
"hihi. tha cho phong đó"
Gia Hân lấy ly nước ngọt uống ngon lành.Bảo Nguyên và Văn Tú ngồi nhìn hai cô nàng say đắm.khi Gia Hân và nó cười tươi trông rất xinh đẹp và dễ thương.
-------Một giờ sau------
Sau khi ăn cơm xong thì Bảo Nguyên và Gia Hân đều vội đi làm, Văn Tú đưa nó về tiệm bánh.trên đường về nó im lặng mãi không nói câu nào .Văn Tú nhìn thấy vẻ mặt nó buồn bã nên hỏi khẽ
"em sao vậy Phong"
Nó đứng lại và nhẹ lắc đầu
"Phong vẫn bình thường mà anh"
Văn Tú nhìn thẳng vào mắt nó rồi nói
"đồ ngốc à...anh thật lòng với em..nhưng nếu em không muốn thì anh không ép đâu"
Nó cố vui vẻ nói
"Phong chỉ suy nghĩ một chút chuyện thôi chứ không phải tại anh đâu"
Văn Tú đánh nhẹ vào trán nó
"đồ ngốc thật mà...anh đi làm đây"
vừa nói xong thì Văn Tú liền quay lưng đi. hình như anh đã giận nó mất rồi...giận nó cứ giải vỡ mạnh mẽ trước mặt anh ..giận nó sao không nói lời yêu anh như trong lòng anh mong muốn..
------Tiệm Bánh--------
Nó buồn bã về tiệm bánh
"hai ơi em đã mua cơm về cho hai rồi nè"
Tân Vũ từ bên trong bước ra nói
"hai cảm ơn em gái nhiều nhé"
Nó cố tỏ ra không có gì,vui vẻ đưa hộp cơm cho tân vũ
"nè hai"
...........................................
------Buổi Chiều Hôm Đó------
Sau khi hết giờ làm thì nó gọi cho Gia Hân. vừa lúc đó Gia Hân cũng mới làm xong việc thì nghe tiếng chuông điện thoại vang lên,nhìn thấy số của nó thì Gia Hân vui vẻ nghe máy
"alo Phong hả"
"Hân hết giờ làm chưa vậy"
"rồi. Hân đang chuẩn bí về nè"
"vậy tụi mình đi đâu đó chơi đi Hân nếu Bảo Vy rảnh thì rủ đi theo cho vui"
"ừ.Phong cũng rủ thêm bạn đi,nhưng là con gái nhé"
"dạ. tiểu thư"
"hihi.hôm nay sao ngoan quá ta...thôi chút nữa gặp nha"
"ừ được"
---cúp máy---
Nó nói chuyện với Gia Hân xong thì lấm bấm
"rủ ai bấy giờ,..Thanh Thủy thì bận học rồi >
...........................................
.........................
Nó và Phương Nhi ngồi ở quán cà phê nhỏ chờ Gia Hân đến..Nó nói khẽ
"Phương Nhi,càng nhìn càng thấy bạn đẹp đó"
Phương Nhi cười cười và để tay lên mặt mình
"Nhi xấu gần chết được chứ đẹp gì"
Nó và Phương Nhi nói chuyện đùa giỡn với nhau một lúc Gia Hân mới đến,Gia Hân bước vào với Bảo Vy người ban từ nhỏ của cô, nó lên tiếng kêu
"Gia Hân. ở đây nè"
Gia Hân nắm tay Bảo Vy và vui cười bước đến bàn mà nó đang ngồi với Phương Nhi,Gia Hân cười nói vui vẻ
"Vy,đây là bạn của tao,tên Yến Phong....Phong,đây là Bảo Vy bạn thân của Hân.Phong cũng biết"
Nó nở một nụ cười tươi
"chào Vy.còn người bên cạnh Phong là Phương Nhi.bạn tốt của Phong"
Gia Hân và nó giới thiệu bạn của mình cho nhau xong thì ngồi xuống uống nước nói chuyện vui vẻ...
Sau đó bồn người họ đi dạo một vòng thành phố ,ăn hàng.mua những đồ xinh xắn.hôm nay nó có vài giấy buồn nhưng mà chỉ có những người bạn này.những người bạn mà đang bên cạnh nó,,Gia Hân bỗng nhiên nắm tay nỏ và cười rất tươi
"tụi mình đi nghe nhạc nhé"
Một nụ cười thật tươi đã nở trên môi của nó, những lúc được bên cạnh bạn bè như thế này thật lòng nó thật bình yên và vui vẻ, vậy nó đâu cần có tình yêu làm gì nữa.
Nó cứ sống vui vẻ với những người bạn như Gia Hân. Bảo Nguyên.Tân Vũ,Phương Nhi....và anh. Văn Tú...nó nghĩ cách tốt nhất là mình nên chỉ là bạn bè,bạn thân của anh,nó chỉ nên là một người luôn lắng nghe những buồn vui của Văn Tú.nó đã quyết định như vậy.
hết chương: