Làm được tầm 3 tuần thì cũng quen việc, cafe bên trong người ta pha sẵn, tôi chỉ ghi oder nước và bưng ra thôi. Tuyệt đối ko được ngồi với khách uống cafe, bà chủ rất khó, thấy ai mà lả lơi là đuổi ngay.
- Bạn gì ơi, cho mình gọi nước!
- Dạ, anh uống gì anh? Đây là thực đơn.
- Bạn cho mình 1 ly cafe đen với 3 điều thuốc jet nhé!
- Dạ.
- Nhưng mà bạn ơi, mình nói cái này!
- Dạ!
- Bạn đứng gần chút!
- Dạ gần quá chủ quán la anh ơi!
- Ko, cái này phải nói nhỏ!
Tôi ghé tai xuống gần vị khách lạ.
- Nút áo của bạn bị bung ra rồi, bạn vào trong cài lại đi!
Mẹ ơi, độn thổ chưa, cái nút áo bung ngay chỗ nhạy cảm, mặt mày quê 1 cục tôi gật gật đầu xong chạy lẹ lẹ vào trong cài lại. Nhục ko tả nổi.
Và vậy là vị khách tốt bụng tế nhị ghé quán cafe thường xuyên. Thì cũng như bao nhiêu khách ra vô uống nước hằng ngày, tôi ko ấn tượng gì ngoài chuyện vị khách đó nhắc tôi bị bung nút áo.
Tháng 11, mưa, đi làm cực ơi là cực. Bỏ nhà đi cũng đc 3 tháng mấy mà mẹ chưa đi kiếm. Mấy bữa mưa quá đi làm về là cảm sốt tự uống thuốc qua loa rồi ngủ, nếu mà ở nhà thì có ngoại lo rồi, nhiều bữa tủi thân ghê gớm. Nghĩ mà tức, muốn về nhà mà ghét lợi gan ko về. Tiền thì xài gần hết 1 nửa, nghĩ bụng hết luôn thì bán vàng ra mà xài, xài khi nào hết rồi về. Hôm nay cũng vậy, mưa lớn quá, tới giờ về thì phải về. Vừa ra cửa gặp 1 ông khách già đi vô với 2 3 người bạn nữa, có vẻ say.
- Ủa, về rồi hả em?
- Dạ
- Vô chơi chút đi mưa quá sao về?
- Dạ, con hết ca rồi con về
Tự dưng ông ta nắm cổ tay mình, nói là hết ca thì vô ngồi chơi với ổng, ổng mời nước. Mình từ chối thì ổng quát lên :
- Bày đặt làm giá, biến!
Cô chủ quán chạy ra, liếc mình nửa con mắt kêu mình xin lỗi khách và vô trong phòng nói chuyện.
- Chị nói em sao? Ko được gây khó chịu cho khách, ở đây là cafe chủ yếu nhân viên là sinh viên, em có thể giữ hình ảnh cho quán chị được ko?
- Nhưng em đâu có làm gì, sao lại la em?
- Đáng lẻ em phải chờ khách vô rồi thì em hãy bước ra, quán chỉ có 1 cửa thôi, em rút kinh nghiệm đi, nhiều người họ khó chịu lại bêu riếu quán chị, chị ko vui, em hiếu chứ?
- Dạ!
Tôi cuối đầu đi ra khỏi phòng bà chủ, đi ra khỏi quán, quên cả mặc áo mưa, trời mưa ướt nhẹp, tôi khóc chung với mưa luôn. Tức và ấm ức, ở nhà cãi lại mẹ cái gì cũng cãi ra đường vừa phải làm, vừa bị ăn hiếp mà bị chửi ko dám cãi chỉ biết cuối đầu. Lửng thửng vừa khóc vừa đi ra lấy xe, tôi lờ đi lời trêu ghẹo của bác giữ xe.
- Bạn ơi! - Bạn ơi!
- Dạ, ủa là anh hả, có gì ko anh?
- Sao mưa lớn vậy bạn ko mặc áo mưa, ui cha, ướt cả điện rồi kìa!
- Á, quên mất, tôi lấy cái điện thoại nhét trong túi quần ra giũ giũ, mở màn hình thì tắt tối thui! Tôi được nước đứng đó khóc luôn.
Người kia đứng yên nhìn tôi khóc, anh ta lấy cây dù mượn của giữ xe che cho tôi.
- Mình mời bạn đi ăn cá viên chiên nhé!
- Lắc lắc đầu
- Hay ăn gỏi cuốn nha!
- Ko!
- À, hay là ăn bánh canh cua, gần đây thôi!
- Ướt như vậy sao mà ăn - Tôi quát lên bực tức!
- Ừa ha, sao ta!
- Thôi, em về thay đồ, hẹn bữa khác! Tôi lủi thủi trèo lên xe đạp điện chạy về.
Tôi hôm đó tôi lại bị sốt, nhớ ngoại ghê mà cứ mưa hoài làm tôi ngại đi ra bưu điện gọi về nhà, tự nấu mì gói ăn cho qua bữa, điện thoại thì hư luôn chẳng có cái mà chơi game. Tủi quá, nằm khóc tới khi ngủ luôn. Sáng dậy, mệt lắm nhưng cũng phải đi làm, điện thoại hư ko thể nào gọi xin nghỉ được, chẳng nhớ số, mà nghỉ 1 ngày ko xin trước thì bị trừ tới 40k. Kiểu gì cũng phải đi làm, mặt mày xưng xỉa, mắt thì bụp nhìn thảm ơi là thảm.
- Ráng làm mà đầu nhức bưng bưng, lên cơn sốt lúc 10h sáng, nước mắt sống chảy lả chã. Tôi tự thấy hơi thở mình nóng dồn dập, đầu óc quay cuồng. Tôi gượng sức vào xin nghỉ buổi chiều. Ra dắt xe về, ko nổi luôn, phòng trọ cách quán cũng cũng hơn 2km, đang quay cuồng thì tôi nghe phía sau
- Bạn ơi, bạn ko sao chứ?
- Có sao đó, anh ko thấy nhìn em ghê lắm sao?
- Rồi sao bạn ơi, đi khám đi.
- Tôi chưa kịp trả lời thì nghe 1 cái ầm, tối sầm, và ko biết gì luôn.
Tôi giật mình, hắc xì nhiều cái, mắc tè quá ngồi dậy. Ôi, trong bệnh viện, đang vô nước biển. Tôi nghĩ chắc là mẹ và ngoại tìm thấy rồi đưa tôi vào đây mà, nhếch mép tôi cười 1 cái, nhưng nhức đầu quá........ Tôi ôm đầu tay xoa xoa.
- Ủa dậy rồi sao?
- Ủa, sao lại là anh?
- Ủa, chứ bạn tưởng ai?
- Ủa, lúc trưa em bị té xe hay gì?
- Hahah, bạn bị xĩu, may mà gần ngay quán bạn, tôi đã gửi xe bạn lại quán rồi đưa bạn vô đây, hết gần 200k của tôi rồi đó nha!
Tôi móc tay vô túi quần lấy tiền ra trả :
- Trả anh nè
- Thôi, trả sau đi! Quê ở đâu mà bạn có 1 mình vậy, bệnh vậy ai lo?
Tôi mím môi, nước mắt trực tràn, nằm xuống quay mặt vào trong tường, tôi nghe thấy tiếng nước mắt rớt thịch thịch xuống cái gối màu trắng.
- Em ko có nhà, ko có ai hết? Anh đi đi, mai em trả tiền lại, em có tiền mà.
- Nhưng mà chưa ăn gì mà
Ừ nói mới nhớ, bụng đói cồn cào.... tôi xoay ra, tay quẹt nước mắt.
- Em đói....... mà em muốn đi toilet nữa!
- Rồi rồi, chờ xíu.
Người lạ chạy ra ngoài kêu điều dưỡng vô giúp tôi cầm chai nước biển để đi toilet, sau đó anh ta còn đi mua cháo gà cho tôi ăn nữa. Ăn xong, nước biển cũng truyền vừa hết chai.
- Em về - tôi lại móc tiền ra trả, tôi đưa 300k.
- Sao vậy?
- Thì em trả tiền anh, 200k với lại tiền cháo nữa, em đi về.
- Nhưng bạn đã hết bệnh đâu?
- Hết rồi!
- Chưa mà, mặt vẫn còn đỏ lắm, da môi bong tróc hết kia mà - Người lạ nhíu mày lại tỏ vẻ khó chịu.
- Nhưng em phải về, mai em đi làm nữa, nghỉ ko báo là bị trừ tiền, em về ngủ sáng hết thôi, hôm qua cũng vậy mà.
- Ừ, giỏi lắm, giỏi nên mới xĩu giữa đường, tui nói ở là ở! Người lạ vô vỗ lên giường mấy cái.
Tôi mếu máo, chả hiểu sao lại yếu đuối trước mắt người lạ như vậy, nghĩ mà tủi, ra đời ai cũng quát tôi được hết.
- Bây giờ phải làm sao? Phải về báo với cô chủ nhà chớ!
- Số mấy, tôi gọi cho bạn! Tôi gọi xin cho quán bạn nghỉ ngày mai luôn!
- Ko nhớ số.
- Chậc chậc, điện thoại hư chưa sửa à?
- Sáng 6h đi làm có ai mở cửa cho mà sửa, định chiều nay sửa.
Người lạ rờ trán tôi, lắc đầu tỏ vẻ ko cho về. Anh ta suy nghĩ 1 lúc thì hỏi tôi nhớ số nhà ko tôi nói nhớ, rồi người lạ hỏi tôi có thấy chủ nhà có đt bàn ko, tôi nói có. Rồi anh ta bấm số gọi tổng đài, cuối cùng cũng gặp đc cô chủ nhà.
- Alo, bác ơi con đi chơi Vũng Tàu với bạn, mai hay mốt con về, bác ko phải chờ cửa cho con.
Tóm tắt nội dung nhân vật để các bạn dễ nắm bắt, tôi là Dung - ko cha, ông ấy bỏ mẹ tôi theo người đàn bà khác,khi tôi còn nằm trong bụng mẹ. Trước tôi thì ông và mẹ có đứa con trai nhưng rũ bỏ mẹ ông ấy cũng kịp đem anh trai đi khỏi mẹ. Mẹ là con gái út của ngoại, các anh chị em đều có gia đình riêng nên ngoại thương con, từ khi con gái bị chồng bỏ thì ngoại cũng đem con về chờ ngày sinh đẻ. Từ đó, tôi sống và lớn lên với ngoại.
năm trôi qua, năm tôi học lớp thì mẹ có bạn trai, phải nói tôi ko có lý do gì để phản đối nhưng tôi cứ thấy trái khoáy. Mẹ thay đổi, đi sớm về khuya chỉ để lo cho ông ta, đi làm để đem tiền cho ông ta xài. Bỏ đứa con đang tuổi nhạy cảm ( tôi ko nói thế biện minh cho sự thay đổi của mình, nhưng đó là cảm giác tôi trải qua và là lý do duy nhất để tôi biến thành con người khác), cứ thể mẹ cứ đi đi về về như bóng ma, ngoại thì lụi cụi với tôi, trời thương ngoại hơn mà rất khỏe mạnh. Chuyện gì tới cũng tới, từ đứa học sinh giỏi tôi bắt đầu sinh hư, tôi ghét phải nghĩ tới người đàn ông đó, chẳng phải ở không như vậy ko sướng sao mà mẹ phải va vào để rồi hồi xuân nhìn bực ko chịu được. Tôi tập tành hút thuốc, uống bia, bỏ học, đánh nhau, vậy mà nhà trường mời phụ huynh cũng chẳng thấy mẹ đến, tôi được nước làm tới. Và tôi bỏ học ở giữa lớp , bạn bè khóc như đưa đám, giáo viên bộ môn thì gọi về nhà khuyên nhủ, làm công tác tư tưởng bla bla bla...
- Đồ con hư, mày tưởng như vậy thì mẹ sẽ lại cưng chiều mày, hay mẹ năn nĩ mày, hay mày nghĩ mẹ sẽ vì mày bỏ chú Cường sao? Để mẹ nói cho mày nghe, mẹ đi làm nuôi mày bao nhiêu năm nay, bây giờ mày - mày phải tự biết suy nghĩ chớ? Mày muốn làm gì thì làm, khôn nhờ dại chịu, mẹ ko ngăn cản, ko cấm, ko đánh mày. Chỉ là mẹ thất vọng, mẹ ko thèm quan tâm tới mày nữa, thích làm gì thì làm, con nít ranh!
- Được, mẹ đừng có thách con, người ta cười vô mặt con và ngoại, người ta nói mẹ hồi xuân, người ta nói mẹ cặp với trai trẻ rồi đem tiền cho trai! Con xấu hổ về mẹ, ước gì ko phải con của mẹ!! Tôi la toáng lên, khóc thét nước mắt lả chã, châm đạp đùng đúng xuống đất.
- Chát, Chát, Chát - Mẹ tát tôi phát cái liền, đau điếng, hôm đó ngoại lại đi chùa ko có ai ở nhà để mà bênh tôi.
- Mày xấu hổ về mẹ, ừ bọn lắm lời ngoài đường thì bọn họ nuôi cơm mày, bọn họ mua áo quần cho mày mặc nên mày mới lớn chừng này phải ko con? Máy dám lên mặt với mẹ, trai trẻ sao? Ngày xưa thằng cha của mày cũng trẻ hơn mẹ tuổi đó con. Mẹ là mẹ, mẹ ko có trách nhiệm phải phân trần hay giải trình với mày. Mẹ chỉ có trách nhiệm nuôi dạy mày, mà giờ mày ra như vầy, mày nói mày ước ko phải con mẹ, mày biến cho khuất mắt mẹ!
- Tôi chạy rầm rầm lên phòng, đập cái gì được thì đập, tôi xé gấu bông tôi lấy kéo cắt áo quần... tuyệt nhiên tôi ko hề tự tổn thương mình. Rồi tôi lấy nhật ký ra, tôi viết tất cả những cảm xúc của mình, tôi ghét mẹ, tôi ghét ông Cường, tôi tường thuật lại những chuyện vừa xảy ra. Tôi muốn bỏ đi, và tôi lên kế hoạch từ từ. Tôi vốn là đứa thông mình, tôi lựa đồ đẹp của mình cho vào balo nhiều lần, đem qua nhà bạn gởi từ từ, gia tài của tôi có con heo đất, từ năm trước lận, tôi ko xài nhiều tiền nên cứ bỏ vô thôi, cái điện thoại (Sam sung nữ hoàng thì phải) mà bà dì mua cho hồi sinh nhật. Tôi lì ở nhà, khinh khỉnh, mẹ cũng chả quan tâm. Bà cứ đi đi về về. Chắc là chờ ngày bà ngoại về để méc đây mà. Nhưng mẹ ko hề ngờ được đứa con gái duy nhất của mẹ sắp trốn nhà đi. Ngày ngoại về, mẹ và ngoại cùng lên trường để nói chuyện với hiệu trưởng. Tôi mải mai ko hề lo sợ chút xíu nào. Mẹ với ngoại đi tầm hơn tiếng thì về, mẹ thì nhìn tôi đăm đăm, ngoại thì khóc.
Mẹ bỏ đi ngày nay, chỉ gọi điện thoại bàn về thưa thốt với ngoại mỗi ngày vài lời. Ngoại cứ ở nhà, cho tôi tiền, cô giúp việc cứ lo việc nhà. Tối hôm đó :
- Ngoại ko thương con, ngoại nghe lời mẹ, ngoại đi chùa ở nhà mẹ đánh con!
- Ngoại ôm tôi, ngoại nói năm nay nghỉ, tâm lý ko tốt ngoại cho chơi hết năm nay, năm sau học lại. Tôi sướng rơn khi nằm trong vòng tay của ngoại, mặc dù nhăn nheo và trổ nhiều đốm đồi mồi, nhưng ấm lắm.
Kế hoạch vẫn là kế hoạch, tôi dụ ngoại xin được hơn triệu nói dối để sắm quần áo, cá nhân tôi có được hơn chỉ vàng các loại bông tai, nhẫn,dây chuyền và đập con heo đất cũng được hơn triệu. Tối tối tôi lên mạng tìm phòng cho thuê. Gom hết đồ đạc cần thiết, tiền và điện thoại. Đồ đạc gửi nhà con bạn cũng được nhiều rồi, lấy cái xe đạp điện của mình chiều hôm thứ đẹp trời tôi trốn nhà đi. Viết lá thư cho ngoại, chữ rất to để ngoại có thể đọc rõ... Nội dung đơn giản :
- " Con đi, mẹ ko cần con, con thương ngoại nhưng khi nào con hết giận mẹ con sẽ về, tối nào con cũng sẽ cầu trời cho ngoại khỏe mạnh, thương ngoại ".
Tính tôi từ đó giờ, ko làm thì bâng quơ mà đã làm thì cho rõ ràng, rành mạch. Dự trong bụng khi nào xài hết tiền thì sẽ về, mà cũng nghĩ thế nào mẹ cũng phải đi tìm thôi. Tôi tìm đc việc làm thêm là bưng bê trong quán cafe trên quận , hỏi thăm thì bà chủ quán cho ngủ lại nhưng tôi ko thích chung chạ với ai nên chạy loanh quanh khi đó tìm đc cái phòng trọ nhỏ xíu xm vuông. Có lẻ vì cái phòng nhỏ quá nên ko ai thèm thuê, đa số các anh chị ở đây đều ờ - người để chia tiền.
- Còn mỗi cái phòng nhỏ đó thôi, cháu thuê thì cọc cho bác trước . rồi dọn sau, ko thì thôi. Ở đây chả tìm đc phòng nào theo giá tiền cháu đâu (tôi tìm phòng tầm -k vì lương quán cafe làm từ -h chỉ có k thôi).! Đó là lần đầu tiên con bé tuổi ra khỏi nhà, tự tìm việc làm, tự thuê phòng ở, ăn thì ăn tiệm. Cứ thế, sáng đi làm, h về nhà ngủ đến chiều thì dậy ăn tối và đêm phụ bác chủ nhà cắt chỉ quần jeans hay áo jeans gì đó. Ngày thứ tôi gọi về nhà, điện thoại bàn nhắn với cô giúp việc là tôi ổn, đang đi học thêm khi nào xài hết tiền sẽ về, nói ngoại đừng lo.... Cứ thế khoảng - ngày tôi gọi về nhà lần ở các đại lý bưu điện, hỏi thăm ngoại và chủ yếu nói tôi vẫn khoẻ, và tôi còn dò la qua con bạn thân coi mẹ với ông Cường thế nào nữa. Mọi người có thể hiểu tóm tắt như vậy đến khi tôi gặp anh.
Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không? - Chapter 1
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Làm được tầm 3 tuần thì cũng quen việc, cafe bên trong người ta pha sẵn, tôi chỉ ghi oder nước và bưng ra thôi. Tuyệt đối ko được ngồi với khách uống cafe, bà chủ rất khó, thấy ai mà lả lơi là đuổi ngay.
- Bạn gì ơi, cho mình gọi nước!
- Dạ, anh uống gì anh? Đây là thực đơn.
- Bạn cho mình 1 ly cafe đen với 3 điều thuốc jet nhé!
- Dạ.
- Nhưng mà bạn ơi, mình nói cái này!
- Dạ!
- Bạn đứng gần chút!
- Dạ gần quá chủ quán la anh ơi!
- Ko, cái này phải nói nhỏ!
Tôi ghé tai xuống gần vị khách lạ.
- Nút áo của bạn bị bung ra rồi, bạn vào trong cài lại đi!
Mẹ ơi, độn thổ chưa, cái nút áo bung ngay chỗ nhạy cảm, mặt mày quê 1 cục tôi gật gật đầu xong chạy lẹ lẹ vào trong cài lại. Nhục ko tả nổi.
Và vậy là vị khách tốt bụng tế nhị ghé quán cafe thường xuyên. Thì cũng như bao nhiêu khách ra vô uống nước hằng ngày, tôi ko ấn tượng gì ngoài chuyện vị khách đó nhắc tôi bị bung nút áo.
Tháng 11, mưa, đi làm cực ơi là cực. Bỏ nhà đi cũng đc 3 tháng mấy mà mẹ chưa đi kiếm. Mấy bữa mưa quá đi làm về là cảm sốt tự uống thuốc qua loa rồi ngủ, nếu mà ở nhà thì có ngoại lo rồi, nhiều bữa tủi thân ghê gớm. Nghĩ mà tức, muốn về nhà mà ghét lợi gan ko về. Tiền thì xài gần hết 1 nửa, nghĩ bụng hết luôn thì bán vàng ra mà xài, xài khi nào hết rồi về. Hôm nay cũng vậy, mưa lớn quá, tới giờ về thì phải về. Vừa ra cửa gặp 1 ông khách già đi vô với 2 3 người bạn nữa, có vẻ say.
- Ủa, về rồi hả em?
- Dạ
- Vô chơi chút đi mưa quá sao về?
- Dạ, con hết ca rồi con về
Tự dưng ông ta nắm cổ tay mình, nói là hết ca thì vô ngồi chơi với ổng, ổng mời nước. Mình từ chối thì ổng quát lên :
- Bày đặt làm giá, biến!
Cô chủ quán chạy ra, liếc mình nửa con mắt kêu mình xin lỗi khách và vô trong phòng nói chuyện.
- Chị nói em sao? Ko được gây khó chịu cho khách, ở đây là cafe chủ yếu nhân viên là sinh viên, em có thể giữ hình ảnh cho quán chị được ko?
- Nhưng em đâu có làm gì, sao lại la em?
- Đáng lẻ em phải chờ khách vô rồi thì em hãy bước ra, quán chỉ có 1 cửa thôi, em rút kinh nghiệm đi, nhiều người họ khó chịu lại bêu riếu quán chị, chị ko vui, em hiếu chứ?
- Dạ!
Tôi cuối đầu đi ra khỏi phòng bà chủ, đi ra khỏi quán, quên cả mặc áo mưa, trời mưa ướt nhẹp, tôi khóc chung với mưa luôn. Tức và ấm ức, ở nhà cãi lại mẹ cái gì cũng cãi ra đường vừa phải làm, vừa bị ăn hiếp mà bị chửi ko dám cãi chỉ biết cuối đầu. Lửng thửng vừa khóc vừa đi ra lấy xe, tôi lờ đi lời trêu ghẹo của bác giữ xe.
- Bạn ơi! - Bạn ơi!
- Dạ, ủa là anh hả, có gì ko anh?
- Sao mưa lớn vậy bạn ko mặc áo mưa, ui cha, ướt cả điện rồi kìa!
- Á, quên mất, tôi lấy cái điện thoại nhét trong túi quần ra giũ giũ, mở màn hình thì tắt tối thui! Tôi được nước đứng đó khóc luôn.
Người kia đứng yên nhìn tôi khóc, anh ta lấy cây dù mượn của giữ xe che cho tôi.
- Mình mời bạn đi ăn cá viên chiên nhé!
- Lắc lắc đầu
- Hay ăn gỏi cuốn nha!
- Ko!
- À, hay là ăn bánh canh cua, gần đây thôi!
- Ướt như vậy sao mà ăn - Tôi quát lên bực tức!
- Ừa ha, sao ta!
- Thôi, em về thay đồ, hẹn bữa khác! Tôi lủi thủi trèo lên xe đạp điện chạy về.
Tôi hôm đó tôi lại bị sốt, nhớ ngoại ghê mà cứ mưa hoài làm tôi ngại đi ra bưu điện gọi về nhà, tự nấu mì gói ăn cho qua bữa, điện thoại thì hư luôn chẳng có cái mà chơi game. Tủi quá, nằm khóc tới khi ngủ luôn. Sáng dậy, mệt lắm nhưng cũng phải đi làm, điện thoại hư ko thể nào gọi xin nghỉ được, chẳng nhớ số, mà nghỉ 1 ngày ko xin trước thì bị trừ tới 40k. Kiểu gì cũng phải đi làm, mặt mày xưng xỉa, mắt thì bụp nhìn thảm ơi là thảm.
- Ráng làm mà đầu nhức bưng bưng, lên cơn sốt lúc 10h sáng, nước mắt sống chảy lả chã. Tôi tự thấy hơi thở mình nóng dồn dập, đầu óc quay cuồng. Tôi gượng sức vào xin nghỉ buổi chiều. Ra dắt xe về, ko nổi luôn, phòng trọ cách quán cũng cũng hơn 2km, đang quay cuồng thì tôi nghe phía sau
- Bạn ơi, bạn ko sao chứ?
- Có sao đó, anh ko thấy nhìn em ghê lắm sao?
- Rồi sao bạn ơi, đi khám đi.
- Tôi chưa kịp trả lời thì nghe 1 cái ầm, tối sầm, và ko biết gì luôn.
Tôi giật mình, hắc xì nhiều cái, mắc tè quá ngồi dậy. Ôi, trong bệnh viện, đang vô nước biển. Tôi nghĩ chắc là mẹ và ngoại tìm thấy rồi đưa tôi vào đây mà, nhếch mép tôi cười 1 cái, nhưng nhức đầu quá........ Tôi ôm đầu tay xoa xoa.
- Ủa dậy rồi sao?
- Ủa, sao lại là anh?
- Ủa, chứ bạn tưởng ai?
- Ủa, lúc trưa em bị té xe hay gì?
- Hahah, bạn bị xĩu, may mà gần ngay quán bạn, tôi đã gửi xe bạn lại quán rồi đưa bạn vô đây, hết gần 200k của tôi rồi đó nha!
Tôi móc tay vô túi quần lấy tiền ra trả :
- Trả anh nè
- Thôi, trả sau đi! Quê ở đâu mà bạn có 1 mình vậy, bệnh vậy ai lo?
Tôi mím môi, nước mắt trực tràn, nằm xuống quay mặt vào trong tường, tôi nghe thấy tiếng nước mắt rớt thịch thịch xuống cái gối màu trắng.
- Em ko có nhà, ko có ai hết? Anh đi đi, mai em trả tiền lại, em có tiền mà.
- Nhưng mà chưa ăn gì mà
Ừ nói mới nhớ, bụng đói cồn cào.... tôi xoay ra, tay quẹt nước mắt.
- Em đói....... mà em muốn đi toilet nữa!
- Rồi rồi, chờ xíu.
Người lạ chạy ra ngoài kêu điều dưỡng vô giúp tôi cầm chai nước biển để đi toilet, sau đó anh ta còn đi mua cháo gà cho tôi ăn nữa. Ăn xong, nước biển cũng truyền vừa hết chai.
- Em về - tôi lại móc tiền ra trả, tôi đưa 300k.
- Sao vậy?
- Thì em trả tiền anh, 200k với lại tiền cháo nữa, em đi về.
- Nhưng bạn đã hết bệnh đâu?
- Hết rồi!
- Chưa mà, mặt vẫn còn đỏ lắm, da môi bong tróc hết kia mà - Người lạ nhíu mày lại tỏ vẻ khó chịu.
- Nhưng em phải về, mai em đi làm nữa, nghỉ ko báo là bị trừ tiền, em về ngủ sáng hết thôi, hôm qua cũng vậy mà.
- Ừ, giỏi lắm, giỏi nên mới xĩu giữa đường, tui nói ở là ở! Người lạ vô vỗ lên giường mấy cái.
Tôi mếu máo, chả hiểu sao lại yếu đuối trước mắt người lạ như vậy, nghĩ mà tủi, ra đời ai cũng quát tôi được hết.
- Bây giờ phải làm sao? Phải về báo với cô chủ nhà chớ!
- Số mấy, tôi gọi cho bạn! Tôi gọi xin cho quán bạn nghỉ ngày mai luôn!
- Ko nhớ số.
- Chậc chậc, điện thoại hư chưa sửa à?
- Sáng 6h đi làm có ai mở cửa cho mà sửa, định chiều nay sửa.
Người lạ rờ trán tôi, lắc đầu tỏ vẻ ko cho về. Anh ta suy nghĩ 1 lúc thì hỏi tôi nhớ số nhà ko tôi nói nhớ, rồi người lạ hỏi tôi có thấy chủ nhà có đt bàn ko, tôi nói có. Rồi anh ta bấm số gọi tổng đài, cuối cùng cũng gặp đc cô chủ nhà.
- Alo, bác ơi con đi chơi Vũng Tàu với bạn, mai hay mốt con về, bác ko phải chờ cửa cho con.