Rồi hắn ta đỡ tôi lên, lại ôm, lau nước mắt, thứ nước ở mắt tôi cứ chảy ra như van xả nước bị hư vậy, hắn cứ thì thầm “ anh xin lỗi, anh xin lỗi bé “ (xin bật mí là tới giờ chồng mình vẫn gọi mình là bé trước tên). Cái tật của tôi, bình thường buồn 1 mình ko sao, khóc 1 mình ko sao hễ ai mà dỗ, càng dỗ lại càng khóc dữ khóc dai hơn.
Lần đầu tiên tôi thấy hơi ấm của chồng tôi nó ấm mãnh liệt đến vậy, cảm giác yêu thương lấp đầy, ko có dục vọng, tôi cảm thấy đúng như người ta nói “ lia thia quen chậu, vợ chồng quen hơi “, tôi muốn Vinh ôm tôi mãi như vậy thôi …. Cái mùi, cái hơi thở nghe dễ chịu. Mặc dù vẫn còn giận, nằm quay lưng, rấm rức miết, nhưng 1 hồi cũng ko chịu nổi, lại cồn cào, lại mắc ói, nôn oẹ dữ dội
- Em ăn gì ko anh đi mua cho.
- (Ko trả lời)
- Hambuger nha, hay là gà rán, ngay dưới có M.Donald đó, anh xuống mua cho.
Tôi thề là tôi đang thèm ăn cháo ếch, nhưng giờ đang dỗi ko thể nói ra.
- Hay anh vô 711 mua cơm, hay là ăn cháo ếch ko? Ăn cháo cho dễ nuốt, em mệt rồi mà, lần trước em cũng bị vậy mà nửa đêm mình ăn cháo anh thấy em tỉnh ra.
- Thôi, trễ rồi … người nhìn ghê lắm, ko muốn đi ra đường.
- Bên này người ta sống về đêm mà. Em nằm đây đi anh mua.
Thấy tôi im lặng, anh ta biết thừa tôi muốn ăn cháo
- Em nằm đây nghỉ chút, ráng chờ anh mua về cho, giờ này xe thưa bên này tay lái lụa chạy 100-110 nhanh lắm.
Ko đợi tôi trả lời, Vinh dặn đứng dậy mở cửa phòng đi. Giờ tôi mới hoàn hồn, ngồi dậy, suy nghĩ, nước mắt cũng còn ướt nhem nhưng tôi có thể cười, ko biết diễn tả sao nữa. Mà chết, từ lúc qua tới giờ quên gọi báo cho mẹ, chắc mẹ lo lắm, mà bây giờ khuya rồi, mẹ ngủ rồi. Tôi ôm cái đầu đang giật ầm ầm, tay xoa xoa 2 thái dương, hít mũi hoài vì bị nghẹt, cố gắng đi vô toilet, rửa mặt, nhìn cái bản mặt thất thần xơ xác, sưng lên của mình trong cái kiếng, tôi tự nhiên cười 1 cái…. Mà cái toilet kiếng khắp nơi nên tôi thấy có tới cả chục mình đang cười 1 mình, đúng là điên thiệt. Mặc dù khuya rồi nhưng do người dơ và rít quá nên cứ xả nước nóng mà tắm thôi, trong cái toilet nó còn có tv nữa, tôi xả cho đầy bồn nước ấm, mở tv và tắm …. Thư thái, coi như tôi tự thưởng cho mình, bây giờ ko phải tôi đang là hoàng hậu sao? Giờ có nên trừng phạt hắn thêm ko? Tàn nhẫn với tôi những mấy tháng trời, con chó ảo tưởng kia nó có biết chồng tôi đã quỳ dưới chân tôi để xin lỗi ko? Tôi ko phải đang hả hê với nó, mà tôi đang cảm thấy những gì vừa diễn ra tôi đáng được trân trọng, đáng được như vậy mặc dù tôi ko thích thấy chồng tôi quỳ 1 lần nào nữa trước mặt mình.
Ngâm khoảng 15p tôi lau mình đi ra, vừa mở cửa tôi lại giật mình xém tè ra đó, ông Vinh ở đâu lù lù ra ôm tôi lần nữa, mặt mũi tôi tôi tái mét
- Anh sao còn ở đây?
- Anh trả tiền xe kêu taxi mua đem về dùm mình luôn rồi, anh sợ em bỏ về Việt Nam nên anh lên giữ em.
- Tào lao
- Trời ơi, cái trán của em sưng lên rồi, chậc. Bộ em ko biết đau hả.
Tôi liếc 1 cái hình viên đạn, tên chồng khốn kiếp vuốt vuốt đầu tôi cười trừ. Rồi hắn tìm chai dầu thoa cho tôi.
- Chờ chút, ăn miếng rồi ngủ, chắc em đói lắm rồi.
Tôi cứ im lặng ko trả lời, nhưng mà đúng là tôi đói lắm rồi. Rồi hắn ta từ từ cứ ngồi gần tôi, hắn ngồi sát người tôi, lại ôm tôi, rồi mò mẫm lung tung, cái thái độ mới xin lỗi đã muốn tôi cho à, còn lâu!
Tôi đấy ra, hắn lì lắm, đẩy ra thì lại lết vô, lại ôm, rồi chồng hôn lên trán tôi, làn môi đó, tôi nhớ từ rất lâu rồi, hơi thở nóng làm tôi ấm áp, mãn nguyện. Tôi nhắm mắt hưởng thụ, nhưng rồi tôi sực nhớ lại mọi chuyện thì lại thấy tức nên đẩy ra. Lần này Vinh ko còn sáp vô nữa.
Có người gõ cửa, cháo ếch về tới rồi, ổng còn gởi mua thêm cho tôi 1 ly trà, ko biết là trà gì nhưng ngon lắm, mấy lần ăn bên đó lần nào tôi cũng uống nên thích. Tôi cũng im lặng, bày ra ăn, chu choa nó ngon, ngon đúng vị cay mà tôi ưng (tôi là con ma ăn cay). Thấy tôi ăn ngon hắn cũng gật gù
- Đúng là danh bất hư truyền, ngon thiệt, em ăn nhiều đi nha, ăn rồi ngủ đi, mai đi chơi.
Tôi liếc hắn kèm theo cái bĩu môi tỏ thái độ “ anh tưởng chắc tôi dễ lắm vậy, tưởng vậy là xong sao? “. Tôi ăn thì chậm, cái gì cứ từ từ mà ăn, ăn cháo cũng chậm.
Tự nhiên đang ăn,tôi dừng lại đầy bối rối khi bắt gặp Vinh đang nhìn mình, anh ta nhìn thẳng vào mặt tôi – ánh mắt trìu mến, đầy yêu thương – thứ mà tôi luôn ao ước, anh ta cứ yêu thương tôi như vậy thì sống sao tôi cũng chịu, ko cần cháo ếch, ko cần khách sạn 5*. Tự nhiên lại thấy nghẹn, tôi ko ăn nữa, ánh mắt đó như thôi miên tôi, đã mấy tháng trời Vinh luôn nhìn tôi với ánh mắt đáng ghét, cho tới bây giờ - tôi mới cảm nhận được, đây mới là chồng tôi, người mà đã hứa sẽ yêu thương tôi suốt đời. 2 hàng nước mắt bất giác chảy, tôi quay mặt chỗ khác, Vinh lại bước qua ngồi sát bên tôi, ôm từ phía sau
- Anh biết lỗi rồi, anh xin lỗi em, đừng khóc nữa. Thấy em khóc, nhìn mắt em anh biết em còn giận còn buồn anh, anh xin lỗi em.
Tôi ko nói gì, lại bưng mặt khóc, nhưng 1 chút thôi, tôi nín. Đứng dậy dẹp cháo qua 1 bên, tôi ăn cũng nhiều rồi, tôi đi vô rửa mặt súc miệng, ra nằm cuộn mền quay mặt vô tường. Vinh cũng đi theo, lên giường nằm
- Em giận nhưng em muốn anh ôm em.
Ngay lập tức, người đàn ông của tôi, anh ta đỡ đầu tôi lên tay và ôm tôi. Hic mấy cái, tôi nhắm mắt nằm, muốn cảm giác trong vòng tay này kéo dài mãi mãi, tôi muốn sáng mai thức dậy, vẫn như vậy. Nếu chỉ là chiêm bao chắc tôi ko sống nổi vì hụt hẫng quá.
Tôi thức dậy, nhìn đồng hồ thấy 7h, ông Vinh vẫn ôm tôi rất chặt, tôi quay qua thì đúng là chồng rồi, tôi ko mơ, mặc dù hơi đau đầu nhưng tôi vẫn cố gắng ngồi dậy, thấy Vinh ngủ say quá nhưng tôi cần gọi về cho mẹ, tôi ko biết máy điện thoại bàn của khách sạn bấm gọi quốc tế ra sao, tôi lay lay tay Vinh
- Em cần gọi cho mẹ!
Vinh mở mắt, cười nụ cười toả nắng, nheo mắt ngáy ngủ
- Hôm qua anh gọi cho mẹ rồi, lúc em qua tới là anh gọi rồi, em yên tâm.
- Thiệt hông?
- Uhm …
Rồi anh ta kéo tôi nằm xuống, tôi vẫn bán tín bán nghi
- Anh đưa điện thoại đây
Thật là anh ta có gọi cho mẹ, tôi vuốt đầu tóc rối nùi của minh lại nằm xuống vì thực chất bên này phải 9 – 10 giờ họ mới bắt đầu hoạt động vui chơi, ăn uống, lần trước tôi bị rồi nên biết.
Vừa nằm xuống ông Vinh đã bạo dạn đè tôi rồi, chưa súc miệng gì mà hăn đã hôn hít loạn xạ, người tôi cứ rần rần lên, nữa muốn đạp ra nhưng ko đạp, thích lắm. Rồi môi cũng chạm môi, điện xẹt tứ tung, bây giờ bản năng trỗi dậy quá, đây là chồng tôi, chúng tôi yêu nhau, cảm giác chiếm hữu thân xác và sự hưng phấn của cả 2 như 2 con thú đói, anh ta đè tôi xuống, hôn sâu và kêu nữa, người tôi cứ nóng bừng, cảm nhận được mãnh lực thể xác. Vinh cho tay vào áo, cho tay vào quần rồi bàn tay điện năng đi khắp cơ thể, tôi bị điều khiển mất rồi, tôi cũng muốn như vậy. Môi thì cứ quấn lấy môi, hồn phách bay lạc đi đâu mất … (Bật mí là từ sau bữa đó về 2 vợ chồng mình cũng hay gần nhau buổi sáng lắm, cái này mấy anh thanh niên hiểu rõ hơn ai hết nè). Tên khốn chồng tôi, hắn ta vừa hành sự vừa xin lỗi liên tục, đố ai mà nói ko cho được, đê tiện!
Cuộc đi du lịch, cuộc xin lỗi hay là cuộc hấp hôn gì đó ấy vậy mà cũng trôi qua, mặc dù đã để cho hắn đè ra nhưng tôi cứ dỗi ko thôi. Hôm cuối về Việt Nam, đang ngồi trên taxi ra sân bay, Vinh chụp lấy tay của tôi, tôi cũng ko quan tâm vì mấy ngay hôm nay lúc nào ông ấy ko ôm ấp, chắc là cảm giác tội lỗi nhiều lắm. Tự nhiên tôi thấy Vinh xỏ 1 chiếc nhẫn vô ngón tay áp út của mình. Giật mình tôi hơi níu tay về nhưng Vinh cứ giữ chặt tay tôi, anh đeo xong chiếc nhẫn, cầm tay lên hôn chụt chụt, bác tài ngồi trước nhìn thấy hết cười chia sẻ, chắc bác tưởng chắc ông này cầu hôn tôi đó mà.
Chiếc nhẫn giống y chang nhẫn cưới
- Hôm trước em liệng mất rồi mà anh lượm lại à?
- Ở đâu ra, em quăng ra giữa đường như vậy, trời thì tối anh tìm đâu ra, cái này đặt làm lại cho em đó, anh năn nỉ, em đừng liệng nữa.
Tôi rút tay về, trề môi.
Về tới nhà, Vinh về nhà tôi luôn, mới mở cửa thấy 2 đứa mẹ cười chọc ghẹo
- Thôi tui sợ cô, cô giống ai mà lì như trâu! 2 đứa đi chơi vui ko?
- (Vinh) Dạ vui mẹ, 1 phần nhờ mẹ, con cảm ơn mẹ.
- Ủa, nhờ mẹ là sao? Bộ mẹ biết gì hả?
- Ừ, biết hết!
- Mẹ biết hết hồi nào?
- Mùng 1 Tết, mà thôi. Cái đó nói sau đi, bây giờ muốn về nhà chồng luôn chưa?
- Thôi, con ngủ ở đây bữa nữa.
- Anh ngủ chung với em.
- Tuỳ anh
- Uhm, vậy 2 đứa ăn uống chưa? Ăn thêm ko?
- Ko con ko ăn nữa, con mệt lắm con đi nằm trước.
Nói xong tôi bỏ đồ đạc cho ông Vinh làm gì làm, tôi lên đốt nhang xong rồi vô phòng nằm. Nằm 1 hồi vẫn chưa thấy ổng lên, chắc là nói chuyện với mẹ, tôi ngủ luôn.
Ngày Tết, sáng đang ngủ nướng hơn h mới dậy, điện thoại quên sạc hết pin luôn, xuống nhà ăn sáng xong xuôi đang định quét nhà lau nhà thì thấy bé Vy gọi, từ ngày nhà chồng qua nói chuyện thì Vinh chưa lần gọi hay nhắn tin gì, toàn là Vy gọi kể chuyện bên nhà đó cho tôi nghe. Nghĩ cũng bẽ bàng thiệt
- Uhm chị nghe
- Chị, sáng bà Diễm qua nhà sớm rũ má đi đâu đó, lúc đó anh chưa thức. Lúc bã với má về, anh ba mới thức, em cũng thức em thấy bà Diễm với anh ba ra trước sân nhà nói chuyện, ko biết chuyện gì mà mặt người căng lắm. Em đứng trong bếp lén lén nhìn ra.
- Uhm, rồi sao em?
- Chị ko ghen sao? Chị ko sợ mất chồng sao mà giọng tỉnh queo vậy? Giận chị quá!
- Ừ, cái gì của chị là của chị, ghen tuông giành giật mệt mỏi lắm.
- Nhưng mà nói hồi em thấy anh ba hầm hầm đi vô, còn bà kia te te đi về. Em hỏi ổng sao lại nói chuyện với bà Diễm, ổng chửi em nhiều chuyện rồi bỏ lên phòng rồi chị. Nãy giờ ko thấy ra, kêu ăn sáng cũng ko xuống luôn.
- Uhm, chắc là ….. mà thôi, ko có gì.
- Chắc là gì vậy chị?
- Em lên hỏi anh ba em đi.
- Em ko biết gì nha nhưng em thấy nghi nghi lắm, thôi để em lên phòng hỏi, mà thôi, ổng đang bực hỏi mắc công bị ổng chửi.
- À bé, mùng chị qua chúc Tết ba má, xong bé với chị qua nhà bà nội chúc chết bà nội luôn nha.
- Được được, mùng em cũng ko đi chơi mà. Chị cứ bên nhà chị xong chừng nào qua gọi em, cần thì em qua chở chị luôn.
- Uhm, thôi ko cần đâu, chị tự đi được mà.
- Dạ, nhưng mà em tức quá, muốn biết anh ba với bà Diễm sao nè. Để ổng hết bực em dò em hỏi rồi kể chị nghe. À, hay là có khi nào bã thấy chị với anh ba vậy nên tính sáp vô ko chị?
- Chị đâu có biết đâu em.
- Chậc, nói chuyện với chị tụt hết cảm xúc gây cấn tò mò, gặp em mà như chị em nghe chồng em nói chuyện với con khác là em đùng đùng lên cho coi!
- Thôi được rồi, vậy đi, giờ chị lau nhà cái.
- Dạ bye chị.
Mỗi lần nói chuyện với Vy xong tôi đều thấy dễ chịu. Chắc hôm nay ông Vinh lại mới hỏi con kia chuyện của tôi, ổng bực bội thì cũng dễ hiểu. Nói đi cũng phải nói lại, tôi cũng luôn nghĩ tốt về Thái, thì chắc Vinh cũng như vậy, nhưng thật ra ổng ko ngờ nó lại là con chó má. Nếu nó ko bỏ ổng, ổng lấy nó về thì có mà nó thành má của cả nhà bên đó.
Tôi quét nhà, lau nhà dọn dẹp, mẹ đi chợ mua đồ về kho nồi thịt kho hột vịt cũng mấy kg, nhà ko có người nên Tết cậu dì và các anh chị họ hay qua vây quần đông vui lắm. Nhìn nhà cửa đồ đạc đủ đầy, cũng có mùi Tết lắm, cũng rộn ràng lắm nhưng mà ….. Thôi, ko nghĩ tới nữa, sẽ ăn cái tết vui vẻ, an nhiên với mẹ.
Giao thừa, mẹ cúng kiếng xong mẹ con mở tv coi hài, Tôi chúc Tết mẹ, mẹ chúc tết tôi, mẹ con ăn bánh mứt uống ly rượu chát rồi ngủ.
Lên phòng nằm, do lúc giao thừa nghẽn mạng nên bây giờ điện thoại được mấy chục tin nhắn chúc Tết, có tin của anh Thái nữa và cũng có tin của Vinh nữa. Nếu đa số là những tin tài trên mạng về, văn hoa rồi pháo tết hình này hình nọ thì tin nhắn đó là tin tự viết
- (T) Chúc Dung ròm năm mới vạn sự như ý, sức khỏe dồi dào, vợ chồng hạnh phúc và sớm có tin vui. Chúc em và gia đình an khang thịnh vượng.
- (V) Happy Lunar New Year my Dear!
Tôi cười mình, nhắn lại cảm ơn và Happy New Year mỗi người tin, nằm ôm gối nước mắt lại tự rơi chứ tôi ko có khóc. Cảm giác trống trãi, tiếc nuối đến nghẹt thở ….
Mùng , sáng thức sớm mặc cái áo dài màu hồng, cột tóc gọn gàng. Rồi cậu dì tụ họp lại nhà ngày đầu năm vui vẻ ăn uống, hát hò, bài bạc và ko thể thiếu phần chúc tết, lì xì nữa. Vui lắm, ko có thời gian để nghĩ tới chuyện khác.
Tâm h, tôi gọi bé Vy, con bé hồ hỡi chúc Tết rồi tôi cũng chạy qua nhà, mấy tháng trời tôi mới lại về nhà chồng, lấy hết bình tĩnh và cố cười thiệt nhiều, vô nhà tôi nhanh nhảu cười nói chúc Tết ba má chồng, ba cũng lì xì tôi, tôi thì lì xì bé Vy, tôi gặp chồng cũng gật đầu chào, cảm giác ko hề nhẹ nhàng, ko hề thoải mái, ko giống như tôi nghĩ. Tôi tưởng là sẽ bình thường được nhưng ko, anh ta cũng vậy, cười cười nói nói nhưng ánh mắt hai đứa ngại va chạm với nhau. Tự trong lòng tôi biết, cả còn vương vấn lắm, còn má chồng nữa, tôi hiểu là mùng nên má cũng phải vui vẻ, má tin dị đoan lắm, mặc dù má có ghét tôi má cũng ko thể hiện ra ngày này đâu.
Tim tôi ngột ngạt, chật chội, ko muốn nán lại, cắn vài hột dưa rồi tôi xin rít để qua bà nội, tôi biết lúc sáng là ba má qua bà nội rồi. Tôi với bé Vy đi chung.
- Tết là phải vui nha, ko được khóc nha, em thấy giống sắp khóc rồi.
- Nếu muốn chị vui thì phải nói chuyện vui.
- Rồi, chuyện vui đây, mai sẽ thông báo giờ bay đi và về, khác sạn nữa, mùng hai chị em mình đi du hí.
- Ủa, vụ đó là thiệt hả Vy?
- Thiệt mà, mặc dù ko tốn tiền bay tiền khách sạn và tiền tham quan, nhưng em là biết cái nào vui cái nào ko vui, nghề của em mà, chị khỏi lo nha.
- Uhm, cái đó chị yên tâm, chị chỉ lo em bỏ tiền ra làm chị vui thôi, vậy thì tội em.
- Đâu có, chị đừng lo, em nói thiệt, em ko tốn tiền gì hết.
- Uhm, vậy được
- Chị qua chắc bà nội vui
- Uhm, chị cũng nhớ bà nội, chị dở quá, từ lâu ko thăm bà.
- Thôi chị đừng nghĩ nhiều.
Rồi chị em vô thăm bà nội, chúc tết bà nội,cũng có gặp chú bác chồng, ngượng chết đi được luôn nên cũng tranh thủ cuối đầu, chào hỏi, cười rồi trốn về.
Tối con Tiên rũ đi đường hoa, đi ăn tới khuya, chụp cho đống hình rồi về nhà ngủ. Câu hỏi cứ đặt ra : sao Vinh ko xin lỗi mình, sao chưa xin lỗi mình? Vậy là hết thiệt rồi, ly dị thiệt sao?
Rồi lại thấy sợ, nỗi sợ hoang vắng, nếu ly dị xong thì sao? Mình sẽ sống thế nào? Chắc ko thể tin vào đàn ông, à ko ….. ko còn niềm tin vào thứ gọi là tình yêu nữa quá. Phải chi bây giờ đứa còn bên nhau, chắc vui lắm. Nước mắt lại vô thức chảy, dụi mặt vô mền cố gắng ngủ cố gắng quên cố gắng ko nghĩ tới nữa, cả những chuyện vui và những chuyện ko vui, muốn xoá sạch. Tự hỏi mày có còn yêu chồng mày ko?
Còn chứ, còn nhiều nên mới phải đau nhiều. Nhưng sao anh ta ko xin lỗi, ko làm lành? Đau lòng chết đi được. Tiếng kim đồng hồ tích tắc tích tắc trong không gian tĩnh, kẻ ban ngày vui vẻ còn ban đêm lại về với thực tại : cô đơn!
Vậy là ngày Tết nào cũng như vậy, ngày vui còn đêm về thì … Nhưng sáng ra lại phải vui trở lại, phải tươi và ăn mặc thiệt đẹp nữa. Tưởng là khi vạch toẹt thứ gọi là sự thật kia ra sẽ được vui, sẽ được an nhiên mà? Sao lại như vậy? Bây giờ muốn chạy tới ngay trước mặt anh ta mà hỏi lớn “ SAO ANH CHƯA CHỊU XIN LỖI TÔI “. Những suy nghĩ cơ bản như trẻ thơ giận dỗi nhưng lại cực kỳ mâu thuẫn trong tâm trí của một con vợ.
Vậy là mùng cũng tới, đồ đạc đã chuẩn bị xong từ đêm mùng , đêm nào cũng thức khuya có ngủ được đâu. Sáng ra tôi đi rút tiền, rút tr mua đi vô tiệm vàng quen của mẹ đổi tiền, đổi $ còn lại bao nhiêu đổi đô Sin, vì lần trước đi cũng cần cầm theo loại tiền đó cho có, ko có bị kiểm tra nhưng lỡ bị kiểm tra thì mình xác minh được mình là khách du lịch vì đã book phòng hotel và chuẩn bị đủ số tiền đi mua sắm. Thôi thì bỏ qua hết cho kỳ du lịch này, sẽ mua sắm như điên vì bên đó là thiên đường shopping mà.
Bé Vy cứ nhắn tin dặn đem theo cái này đem theo cái kia, nó nói đem đồ dung cá nhân thôi chứ phòng khách sạn nên ko thiếu tiện nghi đâu. Chị em tôi bay lúc strong tối, qua tới đó sẽ strong. Tới lúc này tôi tin là trúng thưởng thiệt rồi, nếu bé Vy nó muốn chơi sang thì trừ tiền máy bay ra, đêm hotel cũng ngót nghét hơn tr chưa kể phí sinh hoạt bên Sin cực cao.
Chiều h
- Mẹ biểu.
- Dạ
- Nè, mẹ với chú lì xì thêm đi du lịch.
- Thôi, con có tiền, sáng con cũng đổi tiền rồi. Mẹ cho con hoài vậy? Tết lì xì con rồi mà.
- Cầm đi, xài thì xài ko xài thì để dành, ko có cãi.
Tôi miễn cưỡng cầm tiền mẹ cho, trong bụng nghĩ thôi cầm theo thấy gì hợp với mẹ mua về cho mẹ.
h bé Vy qua tới, chị em thưa mẹ đi, mẹ chúc chị em đi chơi vui vẻ vẻ và cẩn thận nữa. Tôi chuẩn bị tất cả các loại thuốc say tàu xe, nhức đầu, đau bụng, tiêu chảy …. chị em làm thủ tục xong thì hãng nó báo delay tiếng, ôi mẹ ơi, thiệt là ghét cái vụ này, bé Vy nó quen còn tôi thì ngồi càm ràm. chị em đi mua nước uống, đi vệ sinh, rồi lại ngồi. Bình thường tiếng trôi qua rất nhanh nhưng khi chờ máy bay thì lâu kinh khủng.
Cuối cùng h mới lên ngồi trên máy bay, chính thức cất cánh lúc h, có nghĩa là qua tới đó là gần h đêm. Thiệt, người cứ mệt mỏi, mắc ói, nhức đầu và ù tai nữa. Ngồi ở gần đầu mà cứ bị say vật vã.
Tôi lim dim, nghe nhạc và vẫn ko thể nào chợp mắt được, máy bay cứ ù ù, tôi lại nuốt nước miếng, đắng miệng kinh khủng.
Lạy trời, cuối cùng máy bay đã đáp xuống Changi. Bé Vy cứ chụp choẹt các thứ trong sân bay còn tôi thì vật vã, lại đi taxi về Sentosa, hotel của chị em tụi tôi là Crockfords phải chi có xe ôm thì hay biết mấy.
Lấy phòng xong, phục vụ kéo đồ lên phòng, tôi mệt tới nổi ko thể đứng vững, cứ loạng choạng vì nhức đầu. Vừa vô phòng đã chạy vô toilet, ói ko được thì móc cho ói, chứ cứ như thế này ko chịu nỗi. Vậy là ói được chập, xong ra uống thêm viên thuốc nhức đầu rồi nằm luôn, gần h sáng rồi.
- Chị nằm đi, em chạy xuống mua sim điện thoại với sim G nha chị.
- Uhm.
- Chị ăn gì em mua luôn?
- Thôi chị nằm chút.
- Uhm chị nằm đi cho khoẻ, h dậy đi ăn cháo ếch.
- Uhm.
- Em để đèn cho chị nha.
- Uhm, đi nhanh về nha Vy.
- Dạ.
Con nhỏ tỉnh queo, sao nó khoẻ quá vậy ko biết. Tôi nằm đó rồi ngủ luôn, quá mệt quá nhức đầu.
Đang nằm tôi nghe mở cửa
- Chị ngủ rồi hả?
- Uhm
- Em tính rũ chị đi casino chơi chút.
- Thôi em đi đi, giờ chị mệt quá à.
- Thôi chị ngủ đi, em đi chơi nha, chứ giờ em ngủ ko được, bên này sống về đêm mà.
- Uhm, em đi vui vẻ, good luck!
Rồi tôi nghe tiếng đóng cửa, con nhỏ chắc đi rồi, ham chơi quá. Tôi lại ngủ tiếp.
Đang ngủ tôi nghe hình như có người kéo mền
- Vy về hả em, mấy giờ rồi?
Tôi ko nghe tiếng trả lời, tự nhiên tâm trí mách bảo có chuyện gì, mắt vẫn nhắm nhưng tôi suy nghĩ nhanh, thẻ chìa khoá chỉ có cái, khách sạn bên này ko như bên mình, chỉ cần kiểm tra thông tin book phòng và kiểm tra passport là tự do ra vô khách sạn, bất kể giờ giấc chẳng ai chú ý cả. Nghĩ tới đây tôi hoảng hồn lấy hết sức bật dậy, vừa vung tay đã có người ôm cứng lấy tôi, chưa kịp phản ứng
- Anh xin lỗi em! Xin lỗi vợ, ngàn lần, triệu lần xin lỗi vợ!
Tôi im re, người như chết lặng, toàn thân gần như đông cứng khi nhận ra giọng nói quen thuộc. Suy nghĩ đầu tiên lúc này là “ mình bị bé Vy nó chơi rồi “
Song, tôi giả vờ cố gắng vùng vẫy, tên khốn ôm tôi khư khư, vì tôi đang đắp mền nên mất hết thế bung ra.
- Anh buông ra coi, an hem mấy người làm gì vậy hả?
- Anh xin lỗi, chỉ muốn xin lỗi thôi!
- Tôi ko cần!
- Anh biết là em giận nên chừng nào em hết giận anh mới buông!
- Ừ, tôi hết giận rồi!
Anh ta vừa buông ra, tôi vụt nhảy xuống đất, quên hết mệt mỏi nhức đầu gì luôn!
Tôi bước nhanh mở cửa bỏ ra ngoài ban công đứng luôn. Vừa run, vừa bất ngờ, vừa giật mình, vừa tức nữa. Tôi ko nhìn về phía sau nhưng tôi biết hắn đang ngồi trên giường. Đứng im hết gần p, gió lạnh quá, mà lúc nãy vừa vô tôi đã cởi áo khoác, cởi luôn áo lót chỉ còn mặc cái quần jeans với sơ mi lỏng bỏng. Bây giờ muốn bước vô phòng nhưng lại ghét ko thèm vô, đứng ngoài mà gió nổi hết da gà.
Đang đứng vậy thì áo khoác được choàng từ phía sau, khung cảnh ít có lãng mạn lắm nhưng mà tôi đang giận lắm. Tôi chờ lời xin lỗi này lâu rồi nhưng sao khi nghe tôi lại điên quá đi chứ.
- Buông ra đi, tôi tự lo cho mình được.
- Em lúc nào cũng bướng vậy hả? Anh thấy vai em run lên anh biết em lạnh.
- Ừ, tôi lúc nào cũng bướng như vậy đó, được ko?
- Anh muốn xin lỗi em, ko dám gây nữa đâu, em chửi thì anh nghe, đánh anh cũng được, giờ anh sai nên anh để yên em làm gì làm.
- Tôi ko làm gì cả, giờ tôi ko muốn làm gì anh hết! Bé Vy đâu?
- Nó về Việt Nam rồi?
Tôi quay mặt lại
- Cái gì?
- Uhm, nó về rồi! Khách sạn này anh lấy phòng từ trưa anh chờ người qua, chứ ko phải nó lấy.
Cái con nhỏ này? Tức chết đi được mà.
- Anh xin lỗi, Dung, nhìn anh đi!
- Anh xin lỗi sao? Anh quỳ xuống đi, mẹ nói tội của anh phải quỳ thì mới đáng đó!
Tôi vừa nói dứt câu mà Vinh đã quỳ thụp xuống thiệt, tôi hết hồn và cực kỳ sốc
- Anh khùng hả? Đứng dậy đi, tại sao phải quỳ, tôi ko phải ba má ông bà anh, tôi giận thì tôi nói, đứng dậy!
- Ko, em nói đúng, mẹ nói đúng, lỗi của anh, tất cả là do anh ngu, anh hồ đồ, giờ anh sắp bỏ anh rồi, anh phải làm mọi cách để em ko bỏ anh!
Mắt tôi bắt đầu cay. Tôi ngồi phịch xuống giường
- Là anh sai, anh sai anh ko tin em mà anh tin người ngoài, để người ta chia rẽ vợ chồng mình, vậy mà anh còn tin những gì người ta nói về em. Đáng lẻ anh phải tin em, anh đã bỏ mặc em trong mọi tình huống, anh thái độ với em, anh bất cần và luôn nghĩ mình đúng. Anh còn đòi hỏi em làm những việc vô lý, anh còn chờ em xin lỗi anh, xin lỗi những người khác. Anh sai rồi Dung à!
Tôi ngồi im lặng, nước mắt chảy như thác lũ
- Anh còn nói những lời khó nghe với em, chút nữa thì anh đã đánh em, khi em bỏ về nhà mẹ anh luôn trong tâm trạng thách thức là em sẽ quay về van xin nhà anh. Má anh luôn nói những chuyện mà người ta bịa đặt làm anh muốn điên lên. anh đi nhậu, mỗi lần về phòng nằm thì anh lại nhớ em! Anh nhớ em, đêm nào cũng nhớ em ko ngủ được.
- Vậy sao anh ko hỏi coi tôi có làm những chuyện đó hay ko? Não anh đâu sao anh ko suy nghĩ có lý do gì để tôi làm như vậy? Ko phải tôi luôn tin anh sao? Tôi đã bỏ qua bao nhiêu lần chuyện trai gái của anh? Tôi tin anh như vậy mà anh lại ko tin tôi, anh đối xử với tôi như vậy? Sao anh ko giết tôi đi, HẢ VINH? Sao anh khốn nạn với tôi vậy? Bây giờ anh tưởng anh quỳ đó, xin lỗi là xong sao? Như vậy cũng được sao?
- Anh ko biết làm gì nữa …. Anh nằm trong viện mà tối ko có em, lúc đó anh mới hiểu cảm giác của em, anh mới biết em đau khổ như thế nào? chút nữa là anh mất em mà anh vẫn bất cần, anh ngu khi giận em, anh giận vì những hành động ngu xuẩn đó, nhưng em đâu có làm những việc như vậy. Đáng lẻ anh phải hỏi em, tại anh ngu, thằng gia trưởng độc đoán luôn cho là mình đúng. Anh thấy em thương anh, sống khép nép ở nhà anh nên anh mới lên mặt với em. Tại anh, giờ anh nhất định ko để mất em được, anh ko chịu được! Có chết anh cũng ko buông em.
- Anh coi thường tôi tới lúc này, anh em của anh lừa gạt tôi để bày ra mọi chuyện. Tôi giận bản thân luôn quá yếu đuối để anh ăn hiếp. Bao nhiêu lần tôi nghĩ …..
Nghe hắn nói tới đâu, tim tôi nhói lên tới đó, khóc bù lu lên mà ko kiềm chế được, nói chuyện tiếng có tiếng ko
- Bao nhiêu lần tôi nghĩ là tôi sẽ làm hoà, tôi sẽ tha thứ và bỏ qua, tôi ko hề biết vì sao anh lại đối với tôi như vậy, tôi nghĩ có thể do tôi quá bình thường nên anh chán, rồi tôi định xuống nước. Thì ngay lúc đó hoặc anh, hoặc nó – con đĩ chó đó nó hành hạ tôi. Khi tôi cô đơn nhất thì nó khoe với bạn anh là lần nào nó kêu đi café anh cũng ra, anh có biết tôi đau tới mức nào, anh nói anh biết sao, anh xạo quá! Anh ko hề biết! Giờ tôi muốn ly dị, anh đứng lên đi, mấy người lúc nào cũng đánh vô tâm lý mềm yếu của tôi, mấy người xúc phạm tôi, chà đạp tôi rồi bây giờ mấy người muốn tôi bỏ qua hết sao? Tôi ko phải thần thánh hay trời Phật, tôi ko làm được! Tôi ko biết làm thế nào.
Tôi lại bỏ chạy ra ngoài ban công đứng và khóc rất rất nhiều, nấc và nghẹn ngào, tim thì đau, nhưng đầu óc rất minh mẫn. Muốn quay lại ôm anh ta nhưng lòng tự ái ko cho phép, cảm giác dằn vặt ghê gớm, đau như chết đi sống lại, sắp ko thở nổi vì nghẹt mũi.
Cái áo khoác vẫn còn vướng trên vai, tôi bực mình vụt ra ném xuống đất. Bước vô trong
- Anh nói thiệt đi, nó nói anh vẫn chưa quên nó, nó nói anh vẫn tôn thờ nó, có đúng vậy ko? Anh ham muốn và ngủ với nó rồi phải ko? Anh nói đi, đừng giấiu diếm gì nữa, hết thiệt rồi, cho tới cuối cùng như bây giờ, nếu thương tôi làm ơn đừng nói xạo tôi gì nữa!
Tôi quỵ xuống sàn nhà, khóc tức tửi, tôi mệt quá, tim đập nhanh liên hồi, nhưng tôi nhủ lòng phải mạnh mẽ, ko được ngã quỵ, ko được phép nhũn ra rồi lại nằm trong vòng ta của anh ta như anh ta nói, ko được như vậy. Tôi gục đầu, khịt mũi, cơn đau bụng lại kéo tới, tôi khạc đau hết cổ. Tôi cố bò tới giường tay chống lên giường, tôi chỉ cần điểm tựa để ko quỵ xuống như bao lần khác. Nhưng ôi, tôi đau bụng quá …. Từ h chiều tới giờ ko ăn gì mà lại thức dậy giờ này, tôi ghét thân thể yếu đuối ko làm nên cái tích sự gì, tôi đập đầu vô thành giường gỗ cụp cụp …
Vinh đứng dậy vội vàng chạy tới ôm tôi, anh ta lấy tay mình để vô trán tôi, từ nãy giờ anh ta vẫn quỳ ở đó. Nhìn thương lắm, xót lắm nhưng giận làm mất hết lý trí.
- Em đừng như vậy nữa, em đánh anh đi, em chửi anh nữa đi, làm gì cũng được miễn đừng bỏ anh, anh sợ rồi, đừng bỏ anh! Vợ ơi, đừng làm đau mình nữa! Anh ko có ngủ với người ta đâu, mấy tháng qua anh chỉ đi nhậu, ko có đi bậy ở ngoài, anh thề ….
Tôi lắc đầu như con điên, lúc này như con điên thiệt vậy, vừa rên vừa khóc, vừa run vừa lạnh, đầu óc bắt đầu ngu muội, những hành động vô thức, thân thể thì mất hết sức lực.
- Anh hứa, chỉ cần em bỏ qua lần này, lần này thôi. Anh sẽ thay đổi, anh sẽ ko sống vô trách nhiệm như vậy nữa, anh sẽ bảo vệ em, anh sẽ bù đắp tất cả cho em, anh hứa. Anh thương em lắm, đừng bỏ anh Dung à! Thương anh, tội nghiệp anh, bỏ qua cho anh lần này, lần thôi, anh hứa!
- Anh đi café với nó làm gì? Mấy người lại nắm tay nắm chân nhau? Hay là hôn hít nhau?
- Anh ko có, chỉ là người ta nói buồn, nhớ con hay thấy ko khoẻ nên gặp anh, nói chuyện thôi anh ko làm gì hết.
- Sao anh ko nói Diễm, sao anh ko dám kêu tên nó? Anh sợ cái gì?
- Anh sợ làm em đau, sau này anh ko nhắc tới người đó nữa, ko gặp, ko liên lạc nữa, anh biết rồi, chỉ có em là tốt là thương anh thôi! Dung à, làm lại từ đầu lần đi em, sắp kỷ niệm ngày cưới mình rồi, anh ko muốn ly dị! Là tại anh tự ái tự cao nên lúc biết được em oan ức mà anh ko biết xin lỗi hay giải thích làm sao! Xin lỗi em.
Tôi nghẹn ko nói được nữa, cơn ghen nổi lên, tôi muốn bùng nổ, giờ tôi có nên tin có nên nghe những gì anh ta nói hay ko? Chỉ biết nấc
Anh ta lết lại sát hơn, hai tay ôm mặt tôi, tôi nhìn vào mắt anh ta, anh ta cũng khóc, tôi đau lòng, bật khóc thêm nữa. Rồi lại vô thức thôi, tôi đưa tay lên tát vô mặt anh ta mấy cái liên tiếp, tát mạnh lắm, bị tát xong anh ta còn ôm tôi nữa. Tôi thụ động rồi, chính thức thụ động, có là gỗ đá đâu mà ko có cảm xúc, tôi thương anh ta mà …. Đây là thứ tôi cần mà, nhưng sao cái cách nó tới với tôi, cách anh ta dàn cảnh để xin lỗi thật khó chấp nhận, hình thức lợi dụng lòng tin và dối trá! Tôi gục đầu vào ngực anh ta, rấm rức, ấm ức! Tưởng như năm mới được người đó ôm vào lòng, nhưng cảm giác đau lắm!