- Má, con ko có ghen, con ko có rãnh mà ghen với mấy người đó. Má thương vợ chồng con thì má đừng có nhắc tới nó nữa. Con cứ kêu là nó, nó ko là gì của con, má gặp má hỏi coi nó làm gì vợ chồng con mà đi tỉ tê với má rồi bây giờ má về má la con?
- Đừng có trả treo, đi khám đi, phụ nữ gì mà 2 năm lấy chồng ko có bầu, đừng để cho người ta nói là cây độc ko trái ….
- Con ko đi, chừng nào anh Vinh về thì 2 vợ chồng con đi chung. Với lại con ko cần cái thứ bá dơ bá láp đó giới thiệu gì hết, con có miệng có tiền con tự đi tìm bác sĩ giỏi được. Con có là gái độc thì cũng ko độc bằng thứ phá hoại gia đình người khác. Con cám ơn má, thưa má con đi làm.
Mới sáng ra đã phải điên lên mới chịu, hết chồng tới má chồng, sao cũng được nhưng miễn đừng nhắc tới con đó. Tôi ko nghĩ là mình vừa dám “ tay đôi “ với má, ko biết má có lên máu ko nữa. Nhưng nếu có lên máu thì là tôi chứ, tự nhiên lại đi lôi cái con đó vô chuyện nhà tôi, con này tôi mà để yên cho nó thì nó ko để yên cho tôi mà, ngày nào má còn qua lại thân thiết với nó thì ngày đó má con ghét tôi. Ko biết ông Vinh ổng nói chuyện với má sao mà thấy mọi chuyện vẫn y cũ … Chán.
Tới chỗ làm, tôi tức quá gọi điện cho Vinh, tôi ko phải cái kiểu hở ra chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng méc chồng, tôi cũng sợ mình sẽ trở thành nguyên nhân gây bất hoà giữa má với Vinh. Nhưng hôm nay tôi tức quá rồi
- Uhm, anh nghe
- Anh coi đó, má nói em cây độc ko trái gái độc ko con. Có gì độc địa hơn má ko nói em ko? Má kêu em tranh thủ ko có anh ở nhà tự đi khám đi, má còn nói có gì má nhờ con Diễm giới thiệu bác sĩ giỏi cho. Em ko tính nói anh nhưng em buồn quá.
Ko hiểu sao vừa nói là tôi đã thút thít, chắc là do tủi thân thiệt, giờ nghĩ lại mới thấy má nói nặng quá, chẳng khác nào má chửi tôi, má rũa tôi.
- Để đó, anh lấy tiền xong anh về liền.
- Anh về đi khám với em đi, nhưng anh đừng nói gì để má giận, anh giải thích cho má hiểu đừng có nhắc tới con Diễm với em được ko? Sáng em có cãi lại má, giờ em sợ má giận.
- Em cãi lại má cái gì?
- Em nói má đừng có nhắc tới con kia, em tự biết đi khám, em có độc cũng ko độc bằng nó. Vậy em có hỗn quá ko? Em sợ chiều về má la em quá.
- Uhm, thôi nói vậy thôi thì ko sao, để đó chiều anh về giải quyết. Nín đi, đi làm đàng hoàng nha.
- Uhm, bye anh.
- Bye em.
Chiều đi làm về, bé Vy chạy ra lôi tôi vô thẳng lên phòng nói chuyện, má cũng ở phòng má, Vinh đang ở cửa hàng với ba
- Chị, nãy em nghe má nói điện thoại với anh ba, chửi dữ lắm
- Chửi dữ lắm hả?
- Uhm, chửi anh ba sợ vợ, em tội nghiệp chị quá, chắc tối nay chị ăn cơm ko ngon rồi, mà sao vậy chị biết ko?
- Uhm, tại chị, sáng chị cãi má.
- Trời, sao chị cãi má chi vậy?
- Chị tức
Rồi tôi kể bé Vy nghe, nghe xong con nhỏ cũng phản ứng. Chuyện này bé Vy biết chứ chuyện con kia đâm tôi tôi vẫn chưa kể cho bé nghe.
- Trời, má nói vậy luôn hả chị?
- Uhm
- Cái này bà nội mà nghe là má chết luôn, lần trước thím 3 cũng chửi con dâu vậy bà nội qua xử đó chị.
- Thôi, em nghe thôi đừng có nói tùm lum nha.
- Em biết rồi, mà em ko hiểu sao má lại cứ đối với chị như vậy ha? Để em điều tra bà Diễm dùm chị
- Thôi, đừng có tài lanh làm tùm lum lên, má chửi luôn em đó nha.
- Chị để đó, bữa nào em rãnh em điều tra cho chị, em tự nguyện.
Đúng như rằng, 1 bữa cơm gia đình ko có khí O2. Nặng nề tới mức tôi ko cầm đũa nỗi. Chỉ có 1 mình ba là bình thường vì vốn ba đã ít nói trong nhà rồi, nhiều lúc thấy tội ba chắc má ăn hiếp ba dữ lắm. Mặt má cứ hầm hầm, ông Vinh cũng vậy, tôi với bé Vy thì sợ.
- (Ba) Ủa, bữa nay bị gì mà sao im re hết vậy? Bình thường thấy giờ cơm cả nhà nói nhiều lắm mà.
- (Má) Thôi, giờ tui ko dám mở miệng, già rồi, mở miệng lẫm cẩm là bị tụi nó chửi, quê lắm.
Tôi với bé Vy nhìn nhau chán ngán, hai chị em hiểu bữa cơm này đúng là ko ngon rồi.
- (Vinh) Ủa má, nhà này ai gan quá mà dám chửi má vậy má? Con tưởng chỉ có má mới có quyền chửi cả nhà chứ? Ba má còn ko tha nữa, con má ai chửi má má nói con nghe con bẻ cổ.
- (Má) Thôi, mày khỏi nói móc, thằng mất dạy, tao nuôi mày cho mày ăn học giỏi giang giờ trong mắt mày chỉ có vợ mày thôi.
- (Ba) Ủa, mẹ con mà bà nói nặng lời khó nghe vậy? Tụi nó làm gì bà mà bà chửi nó dữ vậy hả?
- (Má) Tôi kêu vợ nó đi khám để con có con đi, ông coi tôi nghĩ cho vợ chồng nó, mà nó đi méc chồng nó cho chồng nó gọi về nặng nhẹ tôi.
Tôi nghe xong hoảng hồn, sao má lại có thể nói mọi chuyện ngược 180 độ như vậy. Ba quay qua nhìn tôi, tôi nhìn ba bất lực, vừa định mở miệng giải thích thì ông Vinh đã chụp bàn tay đang bưng chén cơm của tôi
- Má, chuyện này hôm bữa nói rồi, có khám thì 2 vợ chồng con sẽ đi khám. Mà tụi con còn trẻ mà, từ từ có con cũng được, má cứ áp lực làm gì, má biết là sức khoẻ Dung đâu có được như người ta. Cái gì cũng từ từ chứ má.
- Đó, ông thấy chưa? Nói tới là đâu có được.
- Nó nói đúng mà, nó nói sai chỗ nào? Còn bà nói ai chửi bà?
- Sáng tôi kêu nó đi khám 1 mình đi, phụ nữ mà, chuyện sanh đẻ nằm ở mình, tôi nói vậy mà nó cãi tay đôi với tôi, nó nói là có khám nó tự đi khám ko cần tôi nhắc, nó nói có khám thì chờ chồng nó về khám.
Tôi há miệng, ghi nhận thêm 1 cung bậc ngạc nhiên khác. Má ko nói thêm, má chỉ nói bớt đi 1 chút và nói khác 1 chút. Thiệt khó hiểu, lúc này tôi ko ngồi yên được
- Sáng má đâu có nói vậy, má nói nhờ bà Diễm giới thiệu bác sĩ, con ko biết sao má cứ nhắc tới người đó hoài. Má ghét con thì má cũng thương chồng con, họ chia tay nhau lâu rồi, anh Vinh cũng cưới con rồi mà sao trong nhà này lúc nào má cũng nhắc, con biết mà thương người đó, má cứ gặp nhưng má có thể đừng nó nhắc hoài được ko, con cũng có cảm giác của con vậy má. Mà má còn nói con cây độc ko trái gái độc ko con, con buồn lắm.
- Bà nói nó vậy hả?
- Ừ, tôi nói đó, nó là dâu con tôi ko dạy nó được hả? Giờ hết thằng Vinh rồi tới ông, giờ cái nhà này tôi ko có quyền gì nữa, có giỏi thì đẻ 1 đứa con đi, ko thì cây độc gái độc hết, tưởng tôi sợ ko dám nói hả? Tôi thương con Diễm, lúc nào tôi cũng mong nó là con dâu nhà này, chẳng qua thằng con tôi nó nhu nhược cho nên để hụt mất người vợ tốt vậy. Tôi nói gì sai hả?
Mâm cơm đã lên tới đỉnh điểm, ba chồng quát lên
- Bà lớn mà sao mà ăn nói hồ đồ quá vậy? Con cái nó chưa khoẻ nó chưa có tin vui, bà ko an ủi suốt ngày bà nhắc mấy chuyện tào lao mà ở đó còn sồn sồn lên. Nó ko may mắn được như bà ngày xưa chưa cưới đã có bầu, được chưa? Sống sao cho con cái nó thương, người đâu mà càng già càng khó chịu, từ hồi trẻ tới bây giờ vẫn ko thay đổi.
Thì ra là má có bầu trước cưới, mặt má đỏ lên vì xấu hổ. Ko biết ba cố ý hay lỡ lời, nhưng tất cả đã quá muộn. Má tôi hất luôn chén cơm, đùng đùng bỏ đi lên phòng.
- Thôi bả ko ăn kệ bả, mấy đứa ăn cơm tiếp đi.
Vẻ mặt ba bình thản, tôi ko thể đoán được cảm giác của ba. Trong khi tôi và Vinh với bé Vy thì đông cứng trước phản ứng có phần “ thái quá “ của má, tim tôi đập mạnh vì hơi sợ.
- Ba ơi, chắc tại con, nhưng mà tự nhiên má nhắc tới bà Diễm con lại tức lên. Con xin lỗi ba.
- Con xin lỗi cái gì, cố gắng giữ sức khoẻ của con thôi. Ngày xưa bả hành cô bạn cũ của ba mấy năm trời, trong khi ba với cô kia ko hề qua lại. Kệ bả đi. Ăn cơm đi!
Ba nói vậy chứ ai mà con ăn vô cho nổi, tôi ngồi đó cố gắng gắp mấy miếng đồ ăn, chưa hết sốc thì ông Vinh cũng bỏ cơm chạy lên phòng má.
Ba người con lại dưới bàn cơm ngóng lên hướng trên lầu, tiếng ông Vinh vọng xuống trước
- Má vừa phải thôi, Diễm nó bỏ con lấy thằng khác, con đau khổ cỡ nào má ko thấy sao mà cứ nhắc nhắc hoài vậy?
- Nó bỏ mày là tại mày nhu nhược, đáng lẻ mày phải học nghành nó thích chứ? Có người yêu như nó mày đốt đuốc mà tìm, ngu còn la làng, bây giờ lấy con vợ như cọng bún thiêu, đẻ cũng ko biết đẻ! Tao chửi đó,tụi bây là con chứ ko phải anh hai chị hai tao nha!
Tim tôi đau nhói, miệng khô ran, tủi thân cùng cực. Đến bây giờ má mới nói thẳng ra, trong mắt má tôi chỉ như thế.
- Nó bỏ con theo thằng khác, tại vì thằng đó đẹp trai hơn, giàu hơn nhà mình đó má biết ko? Sao nó cho má ăn cái gì nói gì má cũng tin vậy? Nó xem phá nát vợ chồng con, nó dựng chuyện nói xấu vợ con rồi khiêu khích con, vợ chồng đã chia cách mà gặp má ngày nào cũng đỗ dầu vô lửa. Sao má là má mà ko bao giờ má chịu hiểu cho cảm giác của con cái vậy?
Tôi đứng dậy, mặt mày nóng bừng nhưng chỉ định chạy lên kéo ông Vinh xuống, chuyện tới nước này ngoài tầm tưởng tượng rồi, ko thể để má con cãi nhau như vậy. Ai cũng đang nóng hết.
- Con cứ ngồi đó, để ba.
Ba điềm đạm đi lên lầu, ba mới bước có mấy bước đã nghe thấy tiếng bạt tai rồi, tôi với bé Vy nhanh chân chạy lên, má đánh anh Vinh rồi. Ba cũng bước nhanh lên lầu, lúc này tôi bắt đầu khóc luôn rồi, má đánh chồng tôi tới mấy cái chứ ko phải một.
Tôi chạy vô phòng, lôi Vinh đi, ổng đang đứng chết trân tay đang rờ mặt.
- Con xin lỗi má, đi thôi anh ơi, về phòng.
- Em buông ra, hôm nay má đánh con, má đánh con vì người dưng, má chửi con vì người dung, má chèn ép vợ con cũng vì người dưng. Má vui ko?
- Vui, tao vui, tụi bây ngon thì đi khỏi nhà này.
Rồi xong, má đuổi luôn 2 đứa. Bé Vy chạy vô ôm má cũng bị má hất ra. Ba vô phòng quát nạt
- Bà đuổi ai, nhà của bà hay sao mà bà đuổi.
- Ừ, nhà chung nhưng tôi là má nó, tôi có quyền đuổi, con cái mấy chục tuổi đầu, nuôi cho ăn học cho cao giờ bênh vợ chửi má, thứ như nó là con trời đánh.
- Bà im chưa?
- Tôi ko im đó ông làm gì tôi? Nhà này chia phe ra, ba con dâu con mấy người 1 phe, còn tôi 1 phe. Tôi ko sợ đâu, thử coi!
Mặt má vênh lên thách thức ba, công nhận ba hiền thiệt, ba chỉ bỏ đi ra ngoài.
- Má khỏi đuổi, tôi tự đi. Má nói nhà má, cửa hàng chắc cũng của má. Thôi ba khỏi nói gì hết, giờ vợ chồng con đi, con cũng ko làm ở cửa hàng nữa, cái chức vụ phó giám đốc đó tốt nhất ba để má làm luôn đi! Mà đẻ con má nuôi con mà má kể, đó giờ con cũng mới thấy.
- Thôi anh, đi về phòng, đi về.
Mặt ổng đỏ ngầu, 2 bên má còn đỏ hơn chắc má đánh mạnh dữ lắm. Tôi cực khổ kéo ổng về phòng, bé Vy ngồi đó khóc tu tu. Tôi cũng nước mắt dàn dụa.
Kéo ổng vô phòng, đóng cửa lại, tôi ôm Vinh, tôi thương chồng mình quá, chỉ vì bảo vệ tôi mà bây giờ bị má đánh. Tôi ko tưởng tượng được má lại hung dữ như vậy, Vinh tức tối kéo mấy cái vali trong tủ ra, mấy cái bự nhất, lôi hết áo quần nhét vô
- Đi, em với anh sẽ đi ra ngoài sống, ko cần ở đây, má tưởng là có má có cửa hàng anh mới sống được.
Vinh ôm mặt tôi, chùi nước mắt cho tôi
- Anh ko để em khổ đâu, anh hứa! Em đừng khóc nữa, anh sẽ bảo vệ em. Đừng khóc nữa
Tôi gật đầu, nước mắt chảy nhiều hơn, tôi rờ lên 2 má của chồng mình, nó phồng lên 1 chút. Tại sao má lại đánh Vinh chứ, ko lẻ con Diễm nó bỏ bùa má?
- Nhưng giờ mình đi đâu anh? Nhà còn ba má mà ba má lớn tuổi rồi mà anh?
- Đi, em đừng lo, má còn chửi còn đánh anh được thì má khoẻ lắm. Mấy chục năm qua, anh ko nhớ lần cuối bị má đánh là khi nào, anh thương ba má nhưng má anh đúng là ko chịu nổi. Anh biết tánh má anh, đã tới nước này, em còn ở đây thì má đay nghiến em tới chết luôn.
2 vợ chồng đang nói chuyện vừa soạn đồ. Tôi băn khoăn lắm ko biết hành động như vậy có xốc nổi hay ko, nhưng tôi thấy Vinh nói có lý, hôm nay tôi sợ má thiệt rồi, chính thức sợ. Cửa phòng mở ra cái rầm, má bước vô chỉ thăng vô mặt tôi, làm tôi giật mình
- Tôi nói cho cô biết, bây giờ ko má con gì nữa, tại cô mà gia đình này tan nát. Đúng là cái loại đàn bà độc địa, tôi nói cho cô biết ngày đám cưới bên nhà gái tôi đi ăn lẫu với bé Diễm, ko có bệnh hoạn gì hết!
Tôi chết trân, tay che miệng vì sốc, ko có cái sốc nào hơn cái sốc này nữa, người tôi run lên, tay chân bũn rũn, Vinh đứng dậy
- Vợ chồng tôi đi, má để yên cho vợ tôi sống với! Má muốn thí giết tôi thôi, má đẻ tôi ra má thích thì má cầm dao đâm tôi đi!
- Mày giỏi đi thì đi luôn nghe!
Ba bước vô, xách tay bịt miệng má lôi về phòng. Ở đây tôi vẫn chưa hoàn hồn, những điều má nói quá tàn ác với tôi. Vinh vẫn đang cáu tiết hốt hết đồ vô vali, anh buông ra và ôm tôi, hôn lên trán tôi. Lúc này, tự tôi biết, tôi cũng lấy đồ bỏ vô vali, lấy hết vì đồ vợ chồng tôi nhiều lắm nên lấy hơi lâu. Còn vòng vàng nữa, tôi run lên vì tức nhưng vẫn đang làm những việc cần làm.
Hình như ba nhốt má trong phòng hay sao đó, ba qua phòng, thở dài
- Hai đứa đi đâu đỡ đi, để ba giải quyết sau. Xin lỗi Dung, ba mong Dạ con đừng kể mấy chuyện này cho mẹ con nghe, ko có tốt đẹp gì, ba thấy ngại quá.
- Dạ! Con biết rồi ba.
Ba nói hết câu thì đi ra, nhìn ba tội lắm, thương lắm. Bé Vy chạy vô
- Anh chị tính đi đâu.
- Mày khỏi lo, anh ko có chết đâu.
- Mà anh chị tính đi đâu.
- Chưa biết, khách sạn đầy, lo gì ko có chỗ ở.
- Có gì gọi em liền nha.
- Uhm
Tội nghiệp con nhỏ ghê.
- Em ở nhà cũng coi chừng ba má đi nha.
- Dạ, em biết rồi chị.
4 vali lớn, 1 vali nhỏ, chồng tôi gọi taxi tới. Hai vợ chồng đi, có cái cảnh ra riêng nào đau khổ như cảnh ra riêng của 2 vợ chồng tôi ko? Cảm giác thật là buồn và tủi nữa, tôi có cứng đầu và ương nghạnh tới mấy, chồng tôi có nóng tính tới mấy cũng ko bằng má.
Hai đứa kéo đồ xuống nhà, ba đi theo nhìn mắt ba thấy đau lòng ghê gớm, bé Vy cũng kéo đồ tiếp
- Thưa ba tụi con đi.
- Ừ, đi đỡ đâu đi rồi giải quyết tiếp. Giờ ba cũng qua nhà nội chơi 1 chút, cho bả ở nhà 1 mình đi.
Ba và má, nói chung là trong nhà Vinh ai cũng sợ bà nội, chuyện lớn nhỏ gì cũng thưa nội hết, vì nội lớn nhất nhà, nhưng cũng như ngoại tôi, nội vẫn còn minh mẫn và sống tình cảm lắm.
Hai vợ chồng lên xe, phải đi cái xe 7 chỗ mới để hết đồ.
- Dạ anh chị đi đâu?
- Khách sạn ĐN.
- Dạ.
Tôi thấy Vinh nói tới 1 khách sạn cũng gần Gò Vấp nên mới đề nghị về nhà mình
- Hay là qua nhà em đi anh?
- Thôi, anh ko muốn ảnh hưởng tới mẹ em nữa.
- Có sao đâu, mẹ em biết mà.
- Nhưng anh ko thích, anh sẽ mau tìm chỗ ở cho mình, em yên tâm nha.
- Bộ anh tính đi thiệt luôn hả?
- Em nghĩ là anh giỡn hả?
- Đau ko anh?
- Ko
Tôi xoa mặt cho chồng mình, ngã vào vai của ảnh, Vinh ôm tôi. Sao 2 vợ chồng tôi lại tội nghiệp như vậy chứ, có phải là tôi mang xui rủi đến cho Vinh ko? Nhưng lúc cưới thầy nói đâu có khắc, rất hợp mà. Có mơ cũng ko tưởng tượng được cảnh này. Đau lòng và cảm thấy có lỗi nữa.
ngày qua, tình yêu lấp đầy hết cả những nỗi đau, kỳ diệu hay là do yếu đuối quá, dễ mềm lòng quá ko biết nữa. Giờ mới thấy phụ nữ thật tội nghiệp, ai nói là phụ nữ mới là những người nói ngọt đàn ông chứ? Ngược lại thì có, Vinh mua đồ ăn cho tôi, cho tôi vô chỗ mát đứng, còn mình xếp hàng mua vé, ổng mua vé đi Universal vì tôi thích vô đó, vô chỉ chụp hình thôi cũng thấy vui, chưa kể trong đó có nhiều con nít dễ thương. Rồi ổng mua vé cho đi SEA Aquarium, lần trước chưa có thời gian đi, ổng trả thêm tiền cho tôi xuống nước đứng chơi với cá heo nữa, kiểu này là bé Vy đưa tour thiệt rồi, đi đâu cũng thấy thích, đêm về thì được đi ăn ở phố Tàu, khuya thì ghé casino chút, về khách sạn lại quấn lấy nhau. Mặt vẫn cứ câng lên, tay hắn nắm vẫn cho, vì ở đất nước khác, lâu lâu đang đi bộ hắn còn hôn lén tôi nữa, âu yếm nhau nơi công cộng nhưng ko bị dò xét hay dòm ngó, thích lắm.
Tôi nằm trong phòng mình, trên giường của mình mình, mới xíu mà đã nhớ hơi của ông ấy nhưng nói cái gì ở dưới nhà mà tôi ngủ giấc dậy vẫn chưa thấy. Nghĩ lại, thôi mai mốt có gì phải giải quyết rõ ràng, vợ chồng trao đôi cặn kẻ, tôi sợ phải chia tay, hơn nữa tôi ko muốn nằm mình chút nào hết, tôi muốn được ôm mỗi đêm, dù nhà có cúp điện nóng nực tôi cũng muốn được ôm, tôi chịu được.Trong cơn ngủ tôi vẫn suy nghĩ cả đống chuyện, tiềm thức của tôi thật siêu phàm, tôi giật mình khi điện thoại reo lên, má gọi
- Dạ con nghe má
- Hai đứa về tới rồi phải ko con?
- Dạ
- Ủa con, đứa về tới nơi sao ko báo cho má biết, nếu đứa có ở bên nhà con hay đi đâu cũng phải nói cho ông bà già này tiếng chứ con, riết tụi con ko coi ông bà này ra ký lô nào hết vậy?
- Dạ, con xin lỗi. Con say máy bay nên mệt quá vừa về là con nằm luôn, con quên con xin lỗi.
- Kêu thằng Vinh gọi cho má.
Nói xong má chồng tắt máy cái cụp mà chưa đợi tôi dạ tiếng. Tự nhiên bao nhiêu suy nghĩ, cảm xúc trên may làm tôi vấp ngã rớt xuống đất. Ko biết rồi tôi về lại nhà chồng, má sẽ đối xử ra sao, ko biết khi nhà gặp chuyện gì má có đỗ là tại tôi ko.
Tôi ngồi dậy, bước ra kêu Vinh, anh ta vẫn đang ngồi trà nước với mẹ, gần tiếng đồng hồ rồi, h rồi sao chuyện gì mà nói hoài ko hết ko biết.
- Anh Vinh, anh gọi cho má kìa!
- À, quên, anh quên chưa tắt chế độ máy bay. Em ăn gì chút ko? Ngủ giấc rồi đói ko?
Tôi lắc đầu lại quay vô, mở tủ đồ ra, nhìn sơ, kiểu này đem đồ nhiều về thế nào má cũng để ý, tự nhiên suy nghĩ má thế này má thế kia lấp đầy cả đầu óc. Sao lại cảm thấy giống như sợ má vậy nè. Rồi cảm giác ơn ớn giống như trước lúc cưới, ba rất thương, bé Vy rất thương, Vinh rất thương tôi nhưng những người đó cũng thương má, ko thể nào cứ thương tôi là bênh tôi trong mọi hoàn cảnh. Chậc, chưa kịp vui hết cỡ mà cảm xúc đã bị kéo tụt.
Vinh mở của phòng bước vô, anh ngồi lên ghế bàn máy tính, bấm điện thoại
- Con nè má. – Thì con về rồi, tại con quên tắt chế độ máy bay, bé Dung thì mệt nên ngủ, nãy ko gọi thì giờ gọi, má nhằn chi. – Ko, mai con mới về, vợ con còn mệt lắm. – Dạ, bye má.
- Má la phải ko anh?
- Uhm, mà ko sao, má hay quan trọng quá vấn đề. Em ăn gì ko? Anh chạy đi mua cho
- Thôi, em ngủ.
- Uhm để anh tắm xong nằm với em.
Tôi lại nằm quay mặt vô tường, ôm gối suy nghĩ mông lung.
- Má gọi la em hả?
- ….
- Ko sao, từ nay về sau anh sẽ luôn bảo vệ em, anh hứa. Anh sẽ ko làm em buồn hay bị tôn thương nữa. Anh sẽ nói chuyện với má để má hiểu em hơn.
Chồng lại ôm tôi, hôn lên tóc tôi. Tôi cảm thấy được an ủi sau khi nghe Vinh nói, nhưng chỉ là cảm thấy được an ủi thôi, tâm trạng bất an. Má ko phải lúc nào cũng xét nét, hay kiếm chuyện với tôi, thậm chí mà rất quan tâm đến việc ăn uống của tôi, má biết tôi ko ăn đc hải sản nên hay dặn cô nấu ăn nấu những món cá nước ngọt, má hay mua thuốc bổ cho tôi mà. Tôi chỉ thấy khổ tâm điều, sao má cứ lúc nào cũng thích con Diễm vậy, thà là má la tôi nhiểu chút, xét nét và khó hơn chút cũng được, Miễn sao má đừng có nhắc tới con quỷ cái đó nữa là tôi mừng lắm.
- Đừng suy nghĩ nhiều nữa, anh nói chuyện với mẹ rồi, mẹ dạy anh nhiều, anh biết che chở cho em sao cho hợp lý mà, anh hứa với mẹ rồi.
- Má cứ nhắc tới con kia thì làm sao?
- Uhm, để anh về có gì anh nói với má để má hiểu mình.
- Sao cũng được.
- Em phải hợp tác với anh chứ, sao cũng được là sao?
- Đừng để tui biết là anh dính tới nó lần nào nữa.
- Anh biết rồi mà. Sẽ ko liên lạc gì hết. Anh thề luôn đó.
- Thôi đừng thề. Ngủ đi
- Sao tự nhiên em buồn?
- Ko có buồn, em mệt chút thôi.
Vậy mà đêm đó tôi cứ nằm hoài, trằn trọc miết mới ngủ được. Khổ tâm.
Sáng, tôi và Vinh thức sớm ăn sáng với mẹ, hôm nay mẹ cũng khai trương cửa hàng lấy ngày.
- đứa ăn xong rồi về đi, để ba má con trông.
- Dạ
- đứa mệt thì để bớt đồ lại đây, có gì mai mốt ghé lấy.
- Dạ, được rồi mẹ. Mà mẹ khoan đã đi nha, chờ con chút.
Tôi ăn xong lên phòng, soạn cho mẹ cái khăn choàng và vòng các hạt đá, vừa là biểu tượng sức khoẻ vừa phong thuỷ. Quà của tôi tặng cho mẹ. Ngoài ra cũng có mua thêm các loại dầu gió, dầu nóng và cao dán nữa, vừa để nhà cho mẹ vừa làm quà cho ba má.
đứa chờ mẹ đi xong thì cũng về, mấy tháng trời, tâm trạng tôi hơi bối rối chút, hy vọng đầu năm mới ko bị má la. May mắn thay khi đứa về tới nhà, ba má, chị Vân và bé Vy ai cũng hồ hởi hết.
- ( Ba) Thôi, vợ chồng về với nhau là được rồi. Vậy vui mừng rồi. Ba chúc đứa năm mới hạnh phúc và sớm có tin vui cho ba má.
- Dạ con cảm ơn ba.
Tôi hết giận nhưng vẫn giả bộ lơ bé Vy, làm con nhỏ nhìn tội lắm, chắc cảm giác có lỗi vì lừa tôi. Chị Vân cũng cười nói vui vẻ, bữa nay má còn kêu cô Muỗi nấu nhiều món ngon lắm.
- ( Má ) Nói chứ má thấy đứa vậy cũng vui, vợ chồng thì cuối cùng cũng về với nhau thôi. Mà năm nay tranh thủ có con đi nha!
- Dạ, con cảm ơn má.
Vợ chồng đem đồ lên phòng, phòng được sơn màu mới, tủ giường bàn ghế vẫn vậy, hình cưới vẫn treo đó, bước vô phòng tôi phải chựng lại vài giây, hơi bồi hồi chút, tôi nhìn chút, phòng được dọn và thay drap mới nữa.
- Anh hứa là ko được như vậy với em lần nữa nha. Em sợ lắm
Vinh ôm vai tôi
- Anh hứa, anh làm sai thì em cứ việc bỏ anh!
Rồi tôi soạn đồ ra, máng vô tủ, nhẹ lòng và thấy may mắn vì thái độ dễ chịu của má. Làm tới đâu tôi cười thầm tới đó, lát bé Vy mò lên phòng, giả bộ ôm ấp, xin lỗi dỗ ngọt chị ba, tôi đâu nỡ giận đứa em dễ thương như vậy, anh nó tôi còn tha chứ nó có làm gì quá đâu, nghĩ lại ko cảm ơn nó thì thôi chứ.
- Thôi, chị bỏ qua cho, lần sau dụ nữa chị từ mặt.
- Dạ, em biết chị là người bao dung mà, em biết chị cũng thương em mà.
- Uhm, cô út dẻo miệng và lừa người ta giỏi y chang anh cô vậy.
Và kỷ niệm ngày cưới ấm áp, Vinh mua cặp điện thoại mới ra, mỗi đứa cái. đứa cũng đi ăn uống, chạy vòng vòng Sài Gòn hưởng những cơm gió mát còn xót lại trước khi mùa nóng tới. Đương nhiên là gần nhau cuồng nhiệt nữa, từ hôm đó vợ chồng tự nhủ sẽ tích cực tìm con về cho ông bà bên.
Nhưng cuộc sống lại yên bình nhưng may mắn vẫn chưa tới, tháng này qua tháng khác cũng thêm mấy tháng rồi, má liên tục cho ăn đồ bổ đồ ngon, vợ chồng nghiêm túc trong kế hoạch tìm con, canh trứng rụng, những ngày đó Vinh cũng ít đi nhậu lại, ăn toàn xương hầm đậu đen, cật xào giá hẹ, ba ngâm cho keo AmaKông, đủ thứ các tư thế mà lên mạng đọc, kê gối …. mà vẫn ko thấy. Đã hơn năm ko kế hoạch mà tin vui vẫn im lặng.
Hôm nay, tháng thứ , nhà đang ăn cơm tối
- ( Má )Hay con Dung đi khám coi có sao ko con? Sao lâu quá vậy, chị hai mày mới có tháng là có bé Na rồi đó.
- Dạ
- Lấy nhau về, vợ phải làm đúng nghĩa vụ, chồng con thương yêu chuộng thì con cũng phải làm tròn trách nhiệm của con, ko làm việc nhà coi như ko làm dâu. Mà cả năm mấy sao chưa thấy gì hết vậy? Giờ khỏi lo, sanh xong đi tập thể dục này nọ ko có sợ mất phọt đâu mà sợ.
- Dạ, tại chưa có chứ con đâu có sợ gì đâu má.
- Hay con đi khám coi con có bị ko? Má có quen bà thầy này hay lắm, giúp bao nhiêu người có con rồi đó.
- ( Vinh ) Má, vợ chồng con cũng đang cố gắng mà, con cái là lộc trời cho mà, má đừng có ép.
- (Ba) Ừ, từ từ coi sao, cái gì cũng thoải mái mới được.
- Nếu mà hết năm nay là năm, con Dung nghe lời má phải đi khám.
- ( Bé Vy ) Ủa má, sao anh ba ko khám, hay người ko khám mà chỉ có chị Dung khám má?
- ( Vinh ) Ừ, bé Vy nói đúng, nếu đi khám thì vợ chồng con đi chung.
- Sao cũng được, miễn sao vợ chồng mày đẻ cho má đứa, trai gái gì cũng được. Má sắp xuống lỗ rồi, có mình mày là con trai, thèm cháu nội quá.
Sau hôm đó tôi cảm thấy áp lực ghê gớm, tôi ăn uống đàng hoàng hơn, ko dám ăn rau răm hay những thứ có nguy cơ sảy thai ( mặc dù ko có, nhưng cứ sợ lỡ hên mà có ăn bậy bạ lại bị vuột mất con ). Chưa kể má cứ sắc thuốc bắc cho tôi uống liên tục, hễ ợ lên là xộc mùi thuốc bắc. Tôi biết thân phận mình, nói thì má nói vậy nhưng hễ có cơ hội mình là má lôi tôi ra nói chuyện, má nói nhìn tôi ốm, nhìn mông ko nở nên chắc đường con cũng khó
- Má nói ko có sai đâu, cái này là do con. Do con đau bịnh hoài nè, chứ thằng Vinh nó khoẻ từ nhỏ mà.Con nghe lời má, đi khám trước đi.
- Dạ, để con sắp xếp thời gian đi khám má.
- Ừ, đẻ sớm đi, để ngày càng lớn tuổi đẻ càng khó đó con.
Chuyện của mình chưa lo xong thì lại bị phân tâm chuyện khác, ( mình xin phép mọi người cho mình kể sâu vô đoạn này chút vì chuyện này đối với mình tới nay vẫn luôn ám ảnh, luôn suy nghĩ tới ) mẹ gọi báo con dâu của dì , lần trước thai lưu tháng phải hút ra. Nay chị được hơn tháng lại khám nói thai khuyết tật tim ko khoẻ, nếu để sinh có thể gây ảnh hưởng tới sức khoẻ của mẹ mà con cũng ko giữ được. Chị đang nằm ở Phụ sản Đại Học Y Dược, đợi Vinh về đi thăm. Chị rất tiều tuỵ, khóc sưng hết mắt, tuy chỉ là chị dâu họ nhưng thấy thương, vì anh Khải cũng là con trai duy nhất của dì ,lại là cháu nội đích tôn của bên nội ảnh. Cùng là thân phận phụ nữ, nhìn chị thấy xót xa vô cùng.
- Chị hai cố gắng giữ sức khoẻ đi chị.
- Giữ sao giờ em? Con chị ko khoẻ, người ta kêu chị chấm dứt thai kỳ thì làm sao mà chị khoẻ hả em?
Cả nhà dì ai cũng buồn, anh Khải năm nay cũng , mà chị dâu cũng . Cháu là con gái, bác sĩ xác định tim cháu khoan tim gì đó có vấn đề, có khoan có chứa cả máu đỏ và máu đen lộn xộn với nước nữa, nếu sinh cháu đủ tháng cháu có thể sống nhưng dễ bị tím tái và thở ko tốt, cháu sống ko quá tuổi. Mặc cho bao lời khuyên, anh chị mà nhất là chị quyết ko bỏ cuộc, anh chị đi khám Từ Dũ, khám các bác sĩ tiến sĩ giỏi nhất Sài Gòn, thời gian đó tôi hay đi chùa với chị, chị thì cầu phép màu cho con, tôi thì cầu có con.
Chị hai bỏ công ăn việc làm, vác bụng bầu qua tới Thái Lan rồi cả Sin để xét nghiệm lại, cứ mỗi lần như vậy chính chị đề nghị người ta chọc ối lại lần để chính xác. Và cuối cùng, chị kéo dài tháng hơn nữa bác sĩ khắp nơi vẫn kết luận nên chấm dứt thai kỳ. Cuồi cùng, thai được tháng rưỡi, chị phải chấp nhận bỏ con. Ngày chị nhập viện cũng là ngày dì bị bệnh, nên trong nhà phải chia ra lo cho cả người ( chị dâu là trẻ mồ côi, được làm trong hãng gia công mỹ nghệ mới gặp anh hai, mặc dù ăn học ko tới nơi tới chốn nhưng chị giỏi gian và hiền lành ). Tôi tình nguyện vào viện với chị hôm đó, thay phiên với anh hai Khải
.
Bệnh viện đặt thuốc kích đẻ, chị bị hành sốt, tôi ở trong bệnh viện canh chị mà thấy xót. Chị khám sức khoẻ và nhập viện từ sáng, tới h tối vẫn chưa lấy con ra được, nghe nói là phải đặt thuốc gì đó mà làm chị đau lắm, chị nằm trên giường khóc, anh Khải thì xót vợ ko dám nhìn, chỉ có tôi nắm tay chị, nhìn thấy chị xoa bụng và nói chuyện với cháu, phải dũng cảm lắm tôi mới cầm được nước mắt. Mồ hôi chị cứ tuôn theo nước mắt, chị khóc chị kể, chị dằn vặt bản thân. Đáng thương người phụ nữ trong lúc đau đớn nhất lại ko có mẹ cha, ko anh chị em. Anh Khải lâu lâu bước vô hôn đầu vợ, hôn bụng vợ, nắm tay vợ rồi đi ra ngoài. Tôi biết anh cũng bị sốc.
Cảnh tượng của vợ chồng làm cho tới bây giờ nghĩ tới tôi vẫn khóc, tới h tối, chị đau nhiều, khóc lớn, bác sĩ mới kêu anh Khải viết giấy đề nghị và cam kết bỏ thai. Đó là ngày thứ ngày , h người ta đẩy chị đi sanh, chị nắm tay tôi cắn răng
- Chị ko muốn, chị ko muốn bỏ con chị Dung ơi!
Tôi đã khóc theo chị, vừa đẩy theo vừa khóc tới nổi y tá ko cho tôi đi theo xuống phòng chờ nữa, chỉ cho chồng chị đi thôi. h cháu ra đời, ,kg, người ta nói nếu là đứa bé bình thường thì với cân nặng này là rất tốt. Cháu thoi thóp tới h sáng cháu mới ra đi, nhưng gia đình phải nói dối là vừa sinh ra cháu đã đi. Trong giấy khai tử sản, chị đòi đặt tên cho cháu là An Nhiên.
Chị mất sức, nằm mê man, h sáng Vinh qua đón tôi, an ủi anh Khải và chị. Chở về tới nhà, tôi đã khóc rất nhiều, tôi thương chị, thương cháu và tôi sợ nữa, tôi ám ảnh về nỗi đau của chị, tôi ko biết chị đau tới mức nào lúc đó nhưng tôi hiểu chỉ cần % hy vọng cứu được cháu thì chị cũng hy sinh. Tôi bị ám ảnh những lúc chị nói chuyện với con, chị lấy tay tôi để lên bụng, mỗi câu chị nói, tôi nghe cháu đạp mà nhói lòng.
( Hiện tại anh chị đã có cặp sinh đôi nhờ thụ tinh ống nghiệm, cháu đã hơn tuổi )
Tôi mất cả tuần lễ để bình tâm trở lại, tự nhủ lòng phải đảm bảo sức khoẻ tốt nhất để nuôi con trong bụng. Tôi nói chồng đi chùa nhiều, đi chùa Ngọc Hoàng, cứ vào nơi mẹ sanh mụ bà là tôi lại cúi đầu khấn nguyện, trời Phật thương nghe lời cầu của tôi “ nếu thương và cho con đứa con, hãy cho con thai kỳ như ý, con xin hứa sẽ sống tốt hơn vì con, con sẽ tu nhân tích phước cho con và làm việc có ích cho đời, xin trời Phật hãy cho con đứa con “. Và ko biết tự khi nào, mỗi mùng , ngày rằm vợ chồng tôi đi chùa, cúng dường, ăn chay, nghe niệm phật, tôi ấn tống kinh Phật gửi các chùa. Tôi đọc thuộc bài thập chú.
Má vẫn hay đi café và đi ăn với con Diễm, bé Vy biết hết.
Kỷ niệm năm ngày cưới, má vẫn ăn uống chúc mừng vợ chồng. Hôm sau Vinh đi miền Tây giải quyết công việc.
năm ngày, sáng ra má đã dạy dỗ
- Má nghĩ tranh thủ bữa nay con nên đi khám đi, má có nhờ Diễm giới thiệu bác sĩ cho con.
- Tại sao má lại phỉ nhờ nó, nếu đi khám con tự đi, Sài Gòn này ko thiếu bệnh viện lớn và bác sĩ giỏi!
- Đừng cứng đầu ….
- Má, nó bỏ con má, nó phá gia đình con má. Nó làm những việc như vậy, con trai má bị dằn vặt như vậy mà má vẫn còn qua lại, thân thiết với nó vậy má? Má có nghĩ cho chồng con ko?
- Má biết tâm trạng của con, má biết con ghen. Nhưng má lớn, má muốn tốt cho con, con nên nghe lời má. Má nói con nên đi khám, tự đi cũng được nhưng má nghĩ con đừng kêu bé Diễm là nó, má ko thích!