2 vợ chồng đi ăn cơm tấm đêm gần đó, bé Vy chạy xe Vinh qua, ghé vô quán luôn. Mắt thì đỏ mũi thì bóng, thấy cô em chồng thương quá, ko có lỗi gì suốt ngày khóc vì anh và chị dâu.
- Mai em chạy luôn xe của chị Dung qua cho. Ba đi rồi, nhà có 1 mình má, má mở cái gì um sùm nhà cửa. Mệt mỏi.
- Ừ, cám ơn em.
- Mà anh chị tính sao? Đi thiệt hả?
- (Vinh) Ừ, đi. Anh đang kiếm nhà
- Nhưng giờ ở đâu? Anh kiếm nhà mướn à? Trời ơi, tự nhiên giờ đi ở nhà mướn ….
- Kiếm phòng thuê cho có chỗ ngủ thôi, anh tìm mua 1 căn chung cư, chị mày thích chung cư.
- Anh suy nghĩ kỹ chưa? Anh là con trai duy nhất, anh bỏ ba má đi vậy coi được ko?
- Mai mốt mày lấy chồng rồi thì cho 2 đứa ở nhà lo cho ba má. Anh một đi ko trở lại đâu.
- Sao cái nhà này ai cũng nóng tính hết vậy trời?
- Trễ rồi, mày đi taxi về đi, mai có đi làm ko?
- Mai tối em mới đi, đi Thái. À, anh ba em có số mấy người cho thuê phòng tháng, kiểu cất nhà rồi phân phòng cho thuê ngày khu quận 1, cho Việt Kiều đó, cũng ko mắc lắm nhưng chỉ ngủ nghỉ thôi ko có bếp núc gì nha, nếu anh ở tạm thì có thể liên lạc, nghe nói cũng tiện nghi lắm đó.
- An ninh ko? Nghe cũng được đó.
- An ninh chứ, nhà người ta mà.
- Uhm, nhắn hết số qua cho anh.
- Để em nhắn cho, giờ em về, nhức đầu nhức cổ quá. Mai em lấy xe của chị Dung qua cho chị có chân đi lại.
Con bé thở dài ngao ngán, kêu taxi về. Nhìn thấy thương gì đâu
- Anh à, anh có thương bé Vy ko?
- Thương chứ
- Sao anh cứ nói chuyện mày tao với em vậy?
- Thôi quen rồi.
- Tội Vy quá.
- Ba cưng nó nhất nhà đó em, cưng lắm luôn đó.
- Thì liên quan gì, em chỉ nói là anh nên nói chuyện nhẹ nhàng với Vy 1 chút, em gái mà. Anh nhẹ nhàng với em thì được vậy mà với em gái mình suốt ngày mày tao.
- Rồi, mai mốt em ko mày tao với nó nữa, được chưa?
Tối hôm đó, 2 vợ chồng ôm nhau ngủ, ngủ bụi … Tôi tưởng là 2 đứa cùng ngủ vậy mà nửa đêm thức dậy tôi thấy Vinh vẫn ngồi lap, ảnh tìm mua nhà. Tôi đi vệ sinh xong định ngồi kế bên, chồng xua xua tay
- Em đi ngủ đi, mai còn đi làm.
- Vậy chừng nào anh ngủ?
- Anh ngủ ko được, chừng nào mệt anh ngủ, ko phải lo cho anh. Em ngủ đi.
Rồi tôi ôm chồng cái lại đi ngủ (chẳng thà tôi thức cả đêm chứ ngủ mê thì mê lắm).
Sáng dậy đi làm, tới lượt chồng ngủ mê. Thôi tôi tự lục đồ đi làm, đi xe ôm luôn ko dám kêu chồng dậy. Khổ thân lúc nôn nóng cứ nhét bừa quần áo vô vali giờ cái nào cũng nhăn nhúm, thiệt khó coi, khách sạn thường nên ko có bàn ủi.
Tôi đi làm, thiệt lòng mà nói ko tập trung được, khoảng 10h chị Vân ghé qua, nhắn tin kêu tôi vào phòng anh rễ. Tôi uể oải, trống rỗng nghe theo, tôi biết thừa chị Vân sẽ nói gì, sẽ khuyên chúng tôi làm gì
- Em ngồi đi.
- Dạ
- Tối qua 2 đứa về nhà em ngủ hả?
- Dạ ko, tụi em ngủ khách sạn chị.
- Uhm, em kể chị nghe đi, cụ thể là chuyện gì?
- Má chưa kể chị nghe sao? Tóm lại có thể hiểu má kêu em đi khám chữa bệnh có con, em ko chịu chờ anh Vinh về khám chung, em gọi cho anh Vinh nói vậy, tối về má la anh Vinh bênh em, la em cái gì cũng méc, anh Vinh cãi lại, má đánh ảnh, rồi đuổi đi. Vinh cuốn đồ đi
- Sao em ko can nó?
- Chị nghĩ là em can được ảnh hả? Em nói thiệt, em mệt, vì em biết chuyện vậy cũng do em, nhưng em cũng buồn lắm. Chị hãy hiểu cho vợ chồng em với, chị đừng trách em hay anh Vinh được ko? Cho tụi em thở với.
- (Anh rễ) Theo anh thấy kiểu này thế nào chú Vinh cũng đi thiệt rồi. Vân em hãy ủng hộ cách sống độc lập đi, ai cũng mấy chục tuổi đầu rồi, cái gì cũng nghe theo má sao được? Em nghe theo má mấy chục năm ko thấy chán à? Đàn ông mà, phải có bản lĩnh và chính kiến chứ.
- Anh muốn tụi nó bỏ nhà đi luôn à?
- Em nghĩ tích cực chút đi, vợ chồng chú Vinh ra riêng thôi, sao phải nghĩ là bỏ đi?
- (Tôi)Thôi anh chị hiểu thì em cảm ơn, ko thì cũng ko sao cả. Nhưng anh chị đừng gây nhau nữa, em sợ người trong nhà mà gây nhau quá rồi.
- Em cứ yên tâm đi làm, anh tin là chú Vinh biết giải quyết, em về nói chú có gì khó khăn cứ nói anh, nếu chú ngại thì em cứ nói với anh cũng được. Chị Vân em lơ mơ lúc nào cũng sợ má, đừng quan tâm.
- Dạ, em cảm ơn anh.
Chị hai lắc đầu ngao ngán, thở dài bỏ đi ra ngoài.Chị đúng là, chẳng bao giờ dám cãi chồng để bảo vệ ý kiến, theo tôi thấy nhiều khi có lẽ nào anh rễ cũng muốn vợ cãi lại mình ko? Chị rất muốn chúng tôi quay về xin lỗi má nhưng anh nói vậy thì chị im, chính kiến của chị ở đâu chứ, vợ chồng kiểu gì vậy ko biết? Đang ngồi đực mặt ra, chồng gọi
- Em nghe anh.
- Em ơi chiều nay về coi nhà luôn.
- Ở đâu?
- Quận 12.
- Xa vậy?
- Nhưng đường đi dễ. Chiều anh chở em đi.
- Oh.
Hơi ngạc nhiên 1 chút nhưng nghe cũng thấy hấp dẫn luôn. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đi mua nhà, vì ngay từ đầu xác định lấy Vinh thì phải ở với ba má rồi, vậy mà ai ngờ … bị đuổi.
- Chú Vinh gọi em hả?
- Dạ.
- Tối qua 2 người ngủ khách sạn ở đâu vậy?
- Dạ cũng Tân Bình đó anh hai.
- Sao ko qua anh chị ngủ?
- Dạ.
- Tối nay vẫn khách sạn à?
- Dạ, em chưa biết anh Vinh tính sao nữa.
- Ừ, đừng có ngại, nhà anh thoải mái mà, mỗi tội có chị mấy đứa hay lãi nhãi thôi.
- Dạ.
Tôi quay về phòng, chị Vân ko thèm rũ ăn trưa như mọi khi, thấy chỉ giận tôi cũng im luôn, tính kêu cơm về phòng ăn với mấy anh chị thì bé Vy gọi, em nói đem xe qua cho tôi rồi đi ké chị Vân về vì nó biết chỉ đang ở đây, nó cẩn thận tới mức mua thêm cho tôi cái nón bảo hiểm mới vì nón của tôi treo trên xe Vinh rồi.
Nó rũ cả 3 chị em đi ăn trưa, chị Vân giận ko thèm nói chuyện nhiều
- Ba má sao rồi em?
- Má hả? Tỉnh queo còn ba thì sáng giờ ở cửa hàng, em ko biết nữa. Nhà như cái am, cảm giác ghê rợn.
- Sao em nói má tỉnh queo?
- Thì má tỉnh thôi, tỉnh tức là ko nhắc tới anh chị đó …. Em sợ lắm.
- Nói gì thì nói, chị nhờ em để ý ba má dùm …
- (Chị Vân) Em lo cho ba má chị thì em kêu thằng Vinh về nhà đi.
- Chị, chị biết tánh anh Vinh mà.
- Biết nên chị mới nói em dỗ nó đó.
- Hôm qua chị có nghe má nói em gì ko?
- Chỉ là tại em cay cú má nên em mới để yên cho thằng Vinh nó quyết ra ngoài luôn chứ gì? Em chỉ nghĩ cho em thôi.
- Kìa chị hai, chị biết má nói chị Dung là gái độc ko con ko?
Tôi ức quá, đứng dậy luôn
- Em xin lỗi chị, em ko giống như chị, bụng em dạ em và cả lòng tự ái của em có giới hạn hết, ko thể chịu bất cứ điều gì cũng được. Là má đuổi tụi em ko phải tụi em tự đi, giờ anh Vinh làm gì trái ý má là tại em xúi hết, chị cũng như má. Một mình má suốt ngày nhắc Diễm Diễm là em muốn chết rồi mà bây giờ em có tới 2 má chồng. Thôi em no rồi, em xin lỗi 2 chị em ở lại ăn em về trước.
Ko quan tâm xem chị và bé Vy thế nào, tôi xách giỏ bỏ đi. Vừa đi vừa nghĩ, có lẽ chị Vân nói đúng đó, mình cay cú má, mình cũng ích kỷ mình ko chịu được khi bị má nặng nhẹ, vì vậy mà mình đã ngầm ủng hộ Vinh. Giờ cảm thấy mâu thuẫn, có nên từ từ khuyên Vinh về xin lỗi má ko? Mà nếu như vậy thì mình chắc cũng khó sống.
Tôi nằm nghỉ trưa mà ko chợp mắt được, bao nhiêu ý nghĩ trái chiều cấu xé tâm trí. Tôi nhắn tin cho Vinh
- Anh đang ở đâu vậy?
- Anh đang café. Sáng anh qua cửa hàng rồi, ba chuyển cho anh 500tr rồi.
- Ba chuyển rồi hả?
- Uhm, ba đồng ý, ba nói coi như ba ứng trước cho anh. Còn chức vị PGĐ ko thể thay đổi vì cái đó dính liếu tới hồ sơ kinh doanh ban đầu, rồi thuế má phải khai lại nữa. Ba nói anh ko cần làm ở cửa hàng cũng được, nhưng vẫn đứng tên đại diện vì ba ko tin ai cả.
- Tóm lại là sao?
- Chiều gặp anh nói cho nghe. Giờ anh ngồi café chút anh qua nội, nội kêu.
- Nội kêu hả?
- Uhm, nội biết rồi, ba nói nội nghe rồi.
- Uhm, coi chừng qua nội la nghe. Mà anh có gọi má chưa?
- Gọi má làm gì em?
- Hỏi thăm.
- Anh hỏi ba rồi, má khoẻ. Em rãnh thì lấy giấy ra ghi coi cái gì cần mua cho nhà mới đi là vừa.
- Tối nay mình ngủ đâu anh? Anh hai biểu qua nhà ảnh kìa.
- Ko, tối nay về nhà em ngủ. Đồ thì đem qua nhà nội.
- Rồi nói với mẹ em sao?
- Nói em nhớ mẹ muốn về ngủ nhà.
- Nói dóc à?
- Uhm, nói dóc nhưng ko làm hại ai. Em nghĩ trưa đi, 12h mấy rồi.
- Uhm, em ngủ ko được.
- Ngủ đi.
Câu hỏi đặt ra, có khi nào má và Vinh ko nhìn nhau nữa luôn ko, vì ai? Vì tôi sao? Trách nhiệm có phải là tại tôi ko? Ko phải, là tại con đĩ chó kia, có phải tại nó ko? Hay tại tôi ko biết hàn gắn gia đình chồng? Nghĩ có bấy nhiêu đó, sao tôi ngu ngốc và ko biết làm gì vậy? Trong khi chồng tôi phải lo bao nhiêu chuyện ngoài kia, tôi muốn ôm chồng mình, tôi muốn nói “ anh cứ khóc đi nếu anh buồn, em luôn bên anh “. May mắn lắm khi nhà chồng khá giả, ba má khoẻ mạnh, nhà cũng có 2 người giúp việc, nếu tôi bộc lộ tôi lo và cảm thấy day dứt thì lại bị mang tiếng giả tạo cho coi. Sao mà mệt mỏi quá vậy. Tôi lại bấm điện thoại, gọi cho ba
- Alo
- Ba ơi, con Dung đây
- Ừ ba nghe nè con
- Ba ơi ba có đang ngủ trưa ko?
- Ko con, ba đang tính mấy sổ sách.
- Con xin lỗi ba, giờ con ko biết sao nữa ba.
- Thôi ko sao, má bã nói nhăng nói cụi vậy cũng ko nên mà bã cứ cứng đầu, nói hoài ko biết nghĩ tới cảm giác của con cái.
- Ba ơi, giờ con phải làm sao mới phải hả ba?
- Con cứ lo cho thằng Vinh đi, đừng để nó buồn, kèm nó đừng cho nó nhậu nhiều, nó buồn nó nhậu dữ lắm.
- Ảnh đang tính mua nhà đó ba.
- Ba biết rồi, ba mới nói chuyện với nó xong mà.
- Má với anh Vinh vậy có phải tại con ko ba?
- À, con đang nghĩ tại con hả? Ko phải đâu, con đừng có lo lắng quá, con cứ nghĩ là 2 đứa ra riêng đi, mặc dù hoàn cảnh của 2 đứa hơi buồn. Nhưng ko phải tại con đâu con gái
Tôi đang nằm bật ngồi choàng dậy, bụm miệng chạy vô toilet, khóc …..
- Ba ơi, con cám ơn ba luôn thương con.
- Ừ, thôi nhớ lo cho chồng con, lo cho sức khoẻ con nữa. Ra riêng có bao nhiêu chuyện cần lo đó con. Con phải mạnh mẽ lên, còn chuyện má để ba lo.
- Con xin lỗi ba, xin lỗi má.
- Ừ, thôi con nín đi, đừng có như vậy. 2 đứa cần gì cứ nói ba. À, với lại con cứ nghe lời thằng Vinh, ba biết ý nó, bây giờ mà con cứ bàn ra bàn ra mọi dự định thì coi như nó điên luôn.
- Dạ, con cám ơn ba. Con xin lỗi ba.
Phải sau cuộc gọi với ba tôi mới cảm thấy nới lòng ra 1 chút, 1 người lớn đồng cảm và an ủi cảm thấy an tâm, và biết là có thêm 1 người nói là ko phải lỗi tại mình, bớt day dứt. Tôi ngồi trầm ngâm trong toilet luôn cho tới hết giờ nghỉ. Hơi uể oải 1 chút, nhưng như ba nói, còn nhiều thứ phải lo, phải mạnh mẽ lên.
Bây giờ còn phải nghĩ cách nói xạo với mẹ, để mẹ mà biết chắc lại có chiến tranh. Thử mà mẹ biết chuyện con Diễm đâm thọt tôi và nhà Vinh vậy chắc mẹ giết nó luôn quá. Rồi mẹ mà nghe má Vinh nói tôi vậy, ko biết phản ứng của mẹ sẽ là sao nữa.
Chiều tôi hết giờ làm, ra cửa dắt xe thì chồng đã đứng ngoài cửa cơ quan. Mới có 1 đêm nhìn chồng mình hốc nhìn muốn rớt nước mắt.
- Vy nó đem xe cho em rồi hả?
- Uhm, em nó đem qua hồi trưa.
- Giờ em cứ gửi xe đây luôn đi, mai anh chở em đi làm 1 ngày nữa rồi em hãy chạy xe về.
- Sao dạ?
- Giờ anh chở em đi coi nhà, tranh thủ ko ngay Cộng Hoà kẹt xe thì mệt, coi nhà xong thì đi ăn, qua nhà nội 1 chút nữa, nội muốn gặp em.
- Dạ sao cũng được.
Tôi gửi xe ở cơ quan, leo lên xe chồng mình, mấy chị đồng nghiệp cứ nhìn mà ngưỡng mộ, kiểu như thấy 2 vợ chồng tôi lãng mạn lắm, ko ai biết bên trong là chuyện gì cả.
- Trưa em có gọi ba
- Em nói gì với ba
- Em xin lỗi ba
Chồng ko nói thêm tiếng nào, 1 tay nắm tay tôi siết chặt, anh thở dài.
- Sao anh lại thở dài?
- Anh ko tốt gì hết, có lỗi với em hết lần này tới lần khác, giờ để em bị đuổi chung. Đã vậy còn phải xin lỗi
- Em chịu được mà. Nhưng cũng là tại em mà.
- Thôi, đừng có ngu quá, suốt ngày nhận lỗi về mình. Anh lớn rồi, ngu 1 lần thôi anh ko có mờ mắt hoài mà ko biết em có lỗi hay ko. Sao phải nói chuyện lỗi phải với anh làm gì, đã lên danh sách những cái cần mua chưa?
- Em ghi sơ sơ rồi.
- Em có nôn nóng ở nhà mới của mình ko?
- Bây giờ thì chưa, em chưa tưởng tượng ra được.
- Anh coi qua hình rồi, cũng ok lắm, 2 phòng ngủ 1 phòng khách. 1 phòng ngủ em với anh hú hí, 1 phòng kia cho con mình, nếu đẻ nhiều thì cho nó nằm giường tầng.
- Anh chạy xe 2 tay đi
Tôi thấy lòng man mác, cảm giác vẫn chưa rõ ràng, nhưng tôi hứa rồi, phải là điểm tựa tinh thần của người này, ko được cho hắn gục ngã.
Nhà của chúng tôi coi nằm ở lầu 8, chung cư có 15 tầng, phòng cách thang máy có vài bước chân thôi. Diện tích hơn 70m, đó là do chồng tôi giới thiệu cho nghe. Vậy mà khi vô nhà thì cảm giác khác hẳn, bản năng thích và muốn sở hữu cực cao. Căn hộ màu vàng nhạt, có 2 phòng ngủ lớn, 2 vệ sinh và 1 nhà bếp cũng thoáng, nhà bếp chủ cũ vẫn còn để bộ bàn ăn dễ thương lắm, phòng khách cũng đẹp nữa. Riêng 2 phòng ngủ họ sơn mỗi phòng 1 màu, màu xanh vỏ đậu lợt và màu hồng lợt, tôi cứ đi vòng vòng xem xét ngắm nghía trong khi chồng trao đổi với chủ nhà. Tôi thích ko tả được luôn, khi nghĩ tới việc muốn làm gì làm, muốn đi đâu thì đi chừng nào muốn về thì về, ôi ….. cái cảm giác ko quên được. Tưởng Vinh tìm căn nào thường thường, nhưng sao cái căn này nhìn cái ưng luôn, có cái ban công gió lồng lộng, bên hông toilet còn có 1 hàng ba nhỏ để phơi đồ nữa.
Đang đứng ngoài ban công hứng gió, ông Vinh ra kế bên hỏi nhỏ
- Chịu rồi phải ko bà chủ?
- Em chịu, bao nhiêu tiền vậy anh?
- 1 tỷ 4.
- Hả? Mắc vậy?
- Uhm, người này đang cần tiền, anh đang trả giá, em đừng có hớn hở quá, giả bộ chê đi, nhìn cái mặt của em kìa.
- Giờ chê gì giờ anh?
- Em giả bộ nghiêm chút đi, để anh trả giá coi.
Tôi giật mình, cũng phải, chưa gì đã lộ hết ra ngoài cái mặt hoan hỉ của mình. Tôi giả bộ nghiêm lại, mặt ko hớn hở nữa. Đi theo Vinh
- Nếu chồng tiền luôn thì bớt đi anh.
- Bao nhiêu thì anh chị mua được?
- Anh bớt bao nhiêu? 2 vợ chồng tôi để dành được tiền, mua nhà xong phải sơn phết lại, rồi phải mua đồ nữa chứ.
- Nhà đâu cần sơn anh, tôi mới sơn hồi Tết mà. Nội thất nếu được tôi sẽ tặng anh chị 2 máy lạnh và giàn hút khói trong bếp.
- Bớt chút đi anh.
- Tôi bớt anh 50tr, 1 tỷ 3 50 hết giá, tôi bao giấy tờ ra công chứng luôn.
- Tôi có 1 tỷ 2 thôi.
- 1 tỷ 2 ko được đâu anh.
- Thôi vậy thôi, chứ giờ tôi có nhiêu đó thôi.
Thấy người chủ đang phân vân suy nghĩ, tôi giả bộ diễn sâu, giật giật tay chồng
- Ko được thì thôi anh, còn phải đi coi mấy căn khác mà.
Ông chủ nhà lên tiếng
- Nếu 1 tỷ 2 thì khi nào anh chị chồng tiền?
- Trưa mai.
- Để tôi hỏi lại vợ tôi.
- Ừ anh cứ hỏi đi, giờ vợ chồng tôi về, còn đi coi nhà khác.
Nói thiệt chứ lúc đó mắc cười lắm luôn, lần đầu tiên phải giả bộ như vậy, mà 1 tỷ 2 vẫn thấy quá cao so với khả năng, ko biết có hớ ko. Vì còn nhiều thứ phải mua lắm mà.
2 vợ chồng chào ông chủ nhà đi về. Vô tới thang máy, ông Vinh cứ nhìn tôi cười miết
- Nhìn em mắc cười lắm.
- Sao mắc cười?
- Ừ, mắc cười lắm, còn biết kéo tay đi coi nhà khác nữa chứ. Hahahaha
Hôm qua giờ mới thấy chồng cười thoải mái như vậy
- Em thích lắm phải ko?
- Uhm, nhưng mắc quá. Có khi nào lầm ko anh?
- Anh hy vọng bên đó gọi lại, anh coi cả đêm rồi em, mặt bằng chung mấy hộ chung cư tầm này, tầng này và diện tích và khu này này là 1 tỷ 4 ko đó, nhưng hy vọng họ cần tiền nên sẽ đồng ý!
- Anh có đủ 1 tỷ 2 rồi hả?
- Uhm, đủ rồi em.
- Thiếu thì bán vàng đi anh, vàng cưới đó, cậu dì chú bác cho đó.
- Uhm, chắc sẽ bán sớm thôi, nhưng chưa phải bây giờ.
- Người ta cho mình 2 cái máy lạnh luôn hả anh? Vậy có ép giá quá ko anh?
- Em nghĩ đi, 2 cái máy lạnh hơn 20 triệu, mình mua nhà họ lúc họ cần tiền tới 1 tỷ 2 lận đó em. Cô kế toán ơi là cô kế toán, ko biết tính toán gì hết!
- Công nhận nhà đẹp thiệt, sơn màu dễ thương ghê, anh chủ nhà có gu thẩm mỹ quá.
- Uhm, giờ đói chưa hay coi nhà no luôn rồi?
- Ờ, em quên, đi ăn đi anh.
- Uhm, ăn xong qua nội rồi về nhà em nha.
- Dạ.
Tôi cũng đau lòng, tức trong bụng nhưng nghĩ tới Vinh tôi ko dám thổ lộ, vì tôi biết ảnh còn tức hơn, còn đau hơn và buồn hơn. Buồn thì đứa buồn thôi, phải làm chỗ dựa cho người còn lại.
- Anh rửa mặt đi, anh mệt ko?
- Lại đây ngồi với anh, anh ôm cái, anh mệt chứ, bữa nay anh đi miền Tây mà nhưng anh ko sao. Có em là được, giờ anh ko cần gì cả.
Nước mắt lại rơi, dụi mặt vào ngực chồng. Vợ chồng lại ôm nhau.
- Anh sẽ ko làm em phải khổ đâu, anh hứa ko để em khổ.
- Em ko sợ khổ, em chỉ sợ anh làm em buồn, sợ mình buồn, còn khổ em chịu được. Bao nhiêu vợ chồng người ta khổ mà người ta vẫn vui đó thôi, mình cũng làm được. Em ko đòi hỏi, ko mua sắm gì hết, áo quần em có nhiều rồi!
- Em thích mua đất xây nhà hay ở chung cư?
- Anh tính mua nhà hả?
- Nếu ko mua nhà chắc ở miết khách sạn hả em?
- Mua nhà thì phải có tiền đó anh.
- Ừ, anh có tiền mà. Em thích mua đất cất nhà, thích mua nhà cũ sửa lại hay thích ở chung cư?
- Em sao cũng được. Nhưng sao mình ko về nhà em ở cho đỡ tốn tiền?
- Em nghĩ chút đi nha, nghĩ sao mà mình đi khỏi nhà kiểu đó lại qua nhà em, anh là đàn ông mà em.
Vinh vò đầu tôi nheo mắt, nghĩ lại đúng là tôi nghĩ nông thiệt. Vừa nói chuyện Vinh vừa mở lap coi mấy trang mua bán nhà.
- Anh có tiền, tiền đó ko để làm ăn gì sao mà mua nhà?
- An cư mới lạc nghiệp em à.
- Em thích nhà chung cư
- Vì sao?
- Vì yên tĩnh vì an toàn, em nghĩ vậy.
- Ok, vậy mua chung cư.
- Nhưng mà anh có bao nhiêu tiền.
- Anh có đủ tiền nuôi em cả đời.
- Xạo quá.
Tôi đấm vào tay chồng, rồi đứng dậy ôm cổ ảnh từ phía sau. Sao trong lúc này mà tôi lại thấy hạnh phúc đến vậy, tự hào đến vậy ko biết, trờ trêu quá.
- Em đói ko?
- Có, nãy ko ăn được gì hết.
- Uhm, đi ăn.
- Nhưng mình ko có xe.
- Để anh nói Vy chạy xe qua, sáng anh sẽ đưa em đi làm chiều anh đón em về, ráng ở khách sạn , ngày để anh tính cho.
- Rồi anh ko đi làm hả?
- Có chứ, để mai anh ra coi sắp xếp bàn giao với ba, anh ko làm nữa.
- Anh à ….
- Thôi, em đừng lo, anh biết mà, anh biết trách nhiệm anh là phải kiếm tiền còn lo cho em nữa mà.
- Ko phải, ý em là dù sao cũng là công việc kinh doanh nhà từ đó giờ, ba lớn tuổi giờ anh ko làm, anh bỏ đó sao ba lo được, ko lẻ tháng anh bắt ba phải đi về Cần thơ lần?
- Cái đó anh có nghĩ qua rồi, em yên tâm nha. Đó giờ em ko biết quy tắc làm việc của anh phải ko? Từ từ sẽ biết.
- Em sợ anh cực.
- Em lo cho sức khỏe em đi, đừng nghĩ nhiều, anh lo được.
- Em sợ lắm.
- Em sợ gì?
- Em sợ má từ anh luôn.
- Uhm, chắc như vậy thiệt đó, má anh mà. Má làm theo ý má bất chấp cảm giác của mọi người, đó giờ vậy rồi.
- Gì thì gì, anh đừng gây với má nữa. em sợ rồi má sẽ nói là em xúi anh cãi má.
- Em sợ gì, má đã nghĩ như vậy rồi. Mà cái má nghĩ là đúng, em sợ hay ko cũng vậy à!
- Sao má ghét em vậy anh, em có làm gì sao?
- Anh thương em được rồi, giờ mình ra ở riêng rồi, em khỏi nghĩ nhiều.
- Anh nói vậy nghe mất tình cảm lắm.
- Thôi, đừng có nhè nhè hoài. Lên danh sách những cái cần mua cho nhà mới đi chị, còn lại để anh coi.
- Anh!
- Gì em?
- Em có triệu mẹ cho, em ko xài, rồi anh chuyển hàng tháng cho em bữa giờ, tiền em để dành, cũng còn cỡ triệu trong thẻ, anh lấy luôn đi để đắp vô mua nhà.
Chồng tôi dịu xuống, cơ mặt giãn hết ra, đứng dậy, ôm tôi, hắn hôn tôi ẵm tôi lên … hắn đè tôi xuống giường (nghĩ mãi ko ra sao mấy người đàn ông lúc nào cũng có hứng thú như vậy được, mình mà buồn thì tránh ra mét chứ ở đó mà …).
- Đó là tiền mẹ cho con gái, con rễ ko được đụng vô đâu. Anh lo được, anh có tiền mà, nhưng nghe em nói vậy anh cũng vui lắm, cảm ơn em.
- Thực ra anh có bao nhiêu tiền vậy?
- Anh có tiền đủ nuôi em cả đời.
- Anh có quỷ đen à?
- Quỷ đen quỷ đỏ gì anh cũng có, haha.
Tôi đẩy hắn ra, ngồi trầm ngâm
- Thật ra trong tài khoản của anh lúc nào cũng có khoảng tr- tỷ để giải quyết công việc khi cần. Đó là tiền của anh, tiền anh xoay để đẻ lời. Chưa tính giá trị doanh thu và giá trị ban đầu của cửa hàng – anh , bé Vy và chị Vân mỗi người .
- Ủa, còn ba má đâu?
- Ba má đã ký để lại cái đó cho tụi anh rồi mà, khi nào trong người cần thì cứ nói, ba sẽ chi tiền mặt cho. Em khỏi lo, ba má có nhiều tiền lắm, đất đai rồi nhà cho mướn nữa.
- Nhưng ko lẻ anh nói ba đưa tiền cho anh sao?
- Ừ, phần của anh mà.
- Rồi mai mốt sao?
- Sao là sao? Em biết cửa hàng có giá trị bao nhiêu ko? Anh nói ba chi cho anh trước vài trăm là mình đủ mua nhà rồi. Anh sẽ lăn lộn tìm tiền nuôi em. Mà em cũng lo đẻ cho anh đi nha.
Hắn lại đè tôi ra, nhưng chỉ ôm hôn chút. Chứ tôi biết, giả bộ cười nói, giả bộ tỉnh vậy thôi chứ chắc đau lắm.Ngày xưa mẹ đã đến như thế đâu mà tôi đã đùng đùng bỏ nhà đi rồi, huống gì, là đàn ông …. Lại trước mặt vợ, nghĩ tội Vinh nhiều lắm.
Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không? - Chapter 105
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
2 vợ chồng đi ăn cơm tấm đêm gần đó, bé Vy chạy xe Vinh qua, ghé vô quán luôn. Mắt thì đỏ mũi thì bóng, thấy cô em chồng thương quá, ko có lỗi gì suốt ngày khóc vì anh và chị dâu.
- Mai em chạy luôn xe của chị Dung qua cho. Ba đi rồi, nhà có 1 mình má, má mở cái gì um sùm nhà cửa. Mệt mỏi.
- Ừ, cám ơn em.
- Mà anh chị tính sao? Đi thiệt hả?
- (Vinh) Ừ, đi. Anh đang kiếm nhà
- Nhưng giờ ở đâu? Anh kiếm nhà mướn à? Trời ơi, tự nhiên giờ đi ở nhà mướn ….
- Kiếm phòng thuê cho có chỗ ngủ thôi, anh tìm mua 1 căn chung cư, chị mày thích chung cư.
- Anh suy nghĩ kỹ chưa? Anh là con trai duy nhất, anh bỏ ba má đi vậy coi được ko?
- Mai mốt mày lấy chồng rồi thì cho 2 đứa ở nhà lo cho ba má. Anh một đi ko trở lại đâu.
- Sao cái nhà này ai cũng nóng tính hết vậy trời?
- Trễ rồi, mày đi taxi về đi, mai có đi làm ko?
- Mai tối em mới đi, đi Thái. À, anh ba em có số mấy người cho thuê phòng tháng, kiểu cất nhà rồi phân phòng cho thuê ngày khu quận 1, cho Việt Kiều đó, cũng ko mắc lắm nhưng chỉ ngủ nghỉ thôi ko có bếp núc gì nha, nếu anh ở tạm thì có thể liên lạc, nghe nói cũng tiện nghi lắm đó.
- An ninh ko? Nghe cũng được đó.
- An ninh chứ, nhà người ta mà.
- Uhm, nhắn hết số qua cho anh.
- Để em nhắn cho, giờ em về, nhức đầu nhức cổ quá. Mai em lấy xe của chị Dung qua cho chị có chân đi lại.
Con bé thở dài ngao ngán, kêu taxi về. Nhìn thấy thương gì đâu
- Anh à, anh có thương bé Vy ko?
- Thương chứ
- Sao anh cứ nói chuyện mày tao với em vậy?
- Thôi quen rồi.
- Tội Vy quá.
- Ba cưng nó nhất nhà đó em, cưng lắm luôn đó.
- Thì liên quan gì, em chỉ nói là anh nên nói chuyện nhẹ nhàng với Vy 1 chút, em gái mà. Anh nhẹ nhàng với em thì được vậy mà với em gái mình suốt ngày mày tao.
- Rồi, mai mốt em ko mày tao với nó nữa, được chưa?
Tối hôm đó, 2 vợ chồng ôm nhau ngủ, ngủ bụi … Tôi tưởng là 2 đứa cùng ngủ vậy mà nửa đêm thức dậy tôi thấy Vinh vẫn ngồi lap, ảnh tìm mua nhà. Tôi đi vệ sinh xong định ngồi kế bên, chồng xua xua tay
- Em đi ngủ đi, mai còn đi làm.
- Vậy chừng nào anh ngủ?
- Anh ngủ ko được, chừng nào mệt anh ngủ, ko phải lo cho anh. Em ngủ đi.
Rồi tôi ôm chồng cái lại đi ngủ (chẳng thà tôi thức cả đêm chứ ngủ mê thì mê lắm).
Sáng dậy đi làm, tới lượt chồng ngủ mê. Thôi tôi tự lục đồ đi làm, đi xe ôm luôn ko dám kêu chồng dậy. Khổ thân lúc nôn nóng cứ nhét bừa quần áo vô vali giờ cái nào cũng nhăn nhúm, thiệt khó coi, khách sạn thường nên ko có bàn ủi.
Tôi đi làm, thiệt lòng mà nói ko tập trung được, khoảng 10h chị Vân ghé qua, nhắn tin kêu tôi vào phòng anh rễ. Tôi uể oải, trống rỗng nghe theo, tôi biết thừa chị Vân sẽ nói gì, sẽ khuyên chúng tôi làm gì
- Em ngồi đi.
- Dạ
- Tối qua 2 đứa về nhà em ngủ hả?
- Dạ ko, tụi em ngủ khách sạn chị.
- Uhm, em kể chị nghe đi, cụ thể là chuyện gì?
- Má chưa kể chị nghe sao? Tóm lại có thể hiểu má kêu em đi khám chữa bệnh có con, em ko chịu chờ anh Vinh về khám chung, em gọi cho anh Vinh nói vậy, tối về má la anh Vinh bênh em, la em cái gì cũng méc, anh Vinh cãi lại, má đánh ảnh, rồi đuổi đi. Vinh cuốn đồ đi
- Sao em ko can nó?
- Chị nghĩ là em can được ảnh hả? Em nói thiệt, em mệt, vì em biết chuyện vậy cũng do em, nhưng em cũng buồn lắm. Chị hãy hiểu cho vợ chồng em với, chị đừng trách em hay anh Vinh được ko? Cho tụi em thở với.
- (Anh rễ) Theo anh thấy kiểu này thế nào chú Vinh cũng đi thiệt rồi. Vân em hãy ủng hộ cách sống độc lập đi, ai cũng mấy chục tuổi đầu rồi, cái gì cũng nghe theo má sao được? Em nghe theo má mấy chục năm ko thấy chán à? Đàn ông mà, phải có bản lĩnh và chính kiến chứ.
- Anh muốn tụi nó bỏ nhà đi luôn à?
- Em nghĩ tích cực chút đi, vợ chồng chú Vinh ra riêng thôi, sao phải nghĩ là bỏ đi?
- (Tôi)Thôi anh chị hiểu thì em cảm ơn, ko thì cũng ko sao cả. Nhưng anh chị đừng gây nhau nữa, em sợ người trong nhà mà gây nhau quá rồi.
- Em cứ yên tâm đi làm, anh tin là chú Vinh biết giải quyết, em về nói chú có gì khó khăn cứ nói anh, nếu chú ngại thì em cứ nói với anh cũng được. Chị Vân em lơ mơ lúc nào cũng sợ má, đừng quan tâm.
- Dạ, em cảm ơn anh.
Chị hai lắc đầu ngao ngán, thở dài bỏ đi ra ngoài.Chị đúng là, chẳng bao giờ dám cãi chồng để bảo vệ ý kiến, theo tôi thấy nhiều khi có lẽ nào anh rễ cũng muốn vợ cãi lại mình ko? Chị rất muốn chúng tôi quay về xin lỗi má nhưng anh nói vậy thì chị im, chính kiến của chị ở đâu chứ, vợ chồng kiểu gì vậy ko biết? Đang ngồi đực mặt ra, chồng gọi
- Em nghe anh.
- Em ơi chiều nay về coi nhà luôn.
- Ở đâu?
- Quận 12.
- Xa vậy?
- Nhưng đường đi dễ. Chiều anh chở em đi.
- Oh.
Hơi ngạc nhiên 1 chút nhưng nghe cũng thấy hấp dẫn luôn. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đi mua nhà, vì ngay từ đầu xác định lấy Vinh thì phải ở với ba má rồi, vậy mà ai ngờ … bị đuổi.
- Chú Vinh gọi em hả?
- Dạ.
- Tối qua 2 người ngủ khách sạn ở đâu vậy?
- Dạ cũng Tân Bình đó anh hai.
- Sao ko qua anh chị ngủ?
- Dạ.
- Tối nay vẫn khách sạn à?
- Dạ, em chưa biết anh Vinh tính sao nữa.
- Ừ, đừng có ngại, nhà anh thoải mái mà, mỗi tội có chị mấy đứa hay lãi nhãi thôi.
- Dạ.
Tôi quay về phòng, chị Vân ko thèm rũ ăn trưa như mọi khi, thấy chỉ giận tôi cũng im luôn, tính kêu cơm về phòng ăn với mấy anh chị thì bé Vy gọi, em nói đem xe qua cho tôi rồi đi ké chị Vân về vì nó biết chỉ đang ở đây, nó cẩn thận tới mức mua thêm cho tôi cái nón bảo hiểm mới vì nón của tôi treo trên xe Vinh rồi.
Nó rũ cả 3 chị em đi ăn trưa, chị Vân giận ko thèm nói chuyện nhiều
- Ba má sao rồi em?
- Má hả? Tỉnh queo còn ba thì sáng giờ ở cửa hàng, em ko biết nữa. Nhà như cái am, cảm giác ghê rợn.
- Sao em nói má tỉnh queo?
- Thì má tỉnh thôi, tỉnh tức là ko nhắc tới anh chị đó …. Em sợ lắm.
- Nói gì thì nói, chị nhờ em để ý ba má dùm …
- (Chị Vân) Em lo cho ba má chị thì em kêu thằng Vinh về nhà đi.
- Chị, chị biết tánh anh Vinh mà.
- Biết nên chị mới nói em dỗ nó đó.
- Hôm qua chị có nghe má nói em gì ko?
- Chỉ là tại em cay cú má nên em mới để yên cho thằng Vinh nó quyết ra ngoài luôn chứ gì? Em chỉ nghĩ cho em thôi.
- Kìa chị hai, chị biết má nói chị Dung là gái độc ko con ko?
Tôi ức quá, đứng dậy luôn
- Em xin lỗi chị, em ko giống như chị, bụng em dạ em và cả lòng tự ái của em có giới hạn hết, ko thể chịu bất cứ điều gì cũng được. Là má đuổi tụi em ko phải tụi em tự đi, giờ anh Vinh làm gì trái ý má là tại em xúi hết, chị cũng như má. Một mình má suốt ngày nhắc Diễm Diễm là em muốn chết rồi mà bây giờ em có tới 2 má chồng. Thôi em no rồi, em xin lỗi 2 chị em ở lại ăn em về trước.
Ko quan tâm xem chị và bé Vy thế nào, tôi xách giỏ bỏ đi. Vừa đi vừa nghĩ, có lẽ chị Vân nói đúng đó, mình cay cú má, mình cũng ích kỷ mình ko chịu được khi bị má nặng nhẹ, vì vậy mà mình đã ngầm ủng hộ Vinh. Giờ cảm thấy mâu thuẫn, có nên từ từ khuyên Vinh về xin lỗi má ko? Mà nếu như vậy thì mình chắc cũng khó sống.
Tôi nằm nghỉ trưa mà ko chợp mắt được, bao nhiêu ý nghĩ trái chiều cấu xé tâm trí. Tôi nhắn tin cho Vinh
- Anh đang ở đâu vậy?
- Anh đang café. Sáng anh qua cửa hàng rồi, ba chuyển cho anh 500tr rồi.
- Ba chuyển rồi hả?
- Uhm, ba đồng ý, ba nói coi như ba ứng trước cho anh. Còn chức vị PGĐ ko thể thay đổi vì cái đó dính liếu tới hồ sơ kinh doanh ban đầu, rồi thuế má phải khai lại nữa. Ba nói anh ko cần làm ở cửa hàng cũng được, nhưng vẫn đứng tên đại diện vì ba ko tin ai cả.
- Tóm lại là sao?
- Chiều gặp anh nói cho nghe. Giờ anh ngồi café chút anh qua nội, nội kêu.
- Nội kêu hả?
- Uhm, nội biết rồi, ba nói nội nghe rồi.
- Uhm, coi chừng qua nội la nghe. Mà anh có gọi má chưa?
- Gọi má làm gì em?
- Hỏi thăm.
- Anh hỏi ba rồi, má khoẻ. Em rãnh thì lấy giấy ra ghi coi cái gì cần mua cho nhà mới đi là vừa.
- Tối nay mình ngủ đâu anh? Anh hai biểu qua nhà ảnh kìa.
- Ko, tối nay về nhà em ngủ. Đồ thì đem qua nhà nội.
- Rồi nói với mẹ em sao?
- Nói em nhớ mẹ muốn về ngủ nhà.
- Nói dóc à?
- Uhm, nói dóc nhưng ko làm hại ai. Em nghĩ trưa đi, 12h mấy rồi.
- Uhm, em ngủ ko được.
- Ngủ đi.
Câu hỏi đặt ra, có khi nào má và Vinh ko nhìn nhau nữa luôn ko, vì ai? Vì tôi sao? Trách nhiệm có phải là tại tôi ko? Ko phải, là tại con đĩ chó kia, có phải tại nó ko? Hay tại tôi ko biết hàn gắn gia đình chồng? Nghĩ có bấy nhiêu đó, sao tôi ngu ngốc và ko biết làm gì vậy? Trong khi chồng tôi phải lo bao nhiêu chuyện ngoài kia, tôi muốn ôm chồng mình, tôi muốn nói “ anh cứ khóc đi nếu anh buồn, em luôn bên anh “. May mắn lắm khi nhà chồng khá giả, ba má khoẻ mạnh, nhà cũng có 2 người giúp việc, nếu tôi bộc lộ tôi lo và cảm thấy day dứt thì lại bị mang tiếng giả tạo cho coi. Sao mà mệt mỏi quá vậy. Tôi lại bấm điện thoại, gọi cho ba
- Alo
- Ba ơi, con Dung đây
- Ừ ba nghe nè con
- Ba ơi ba có đang ngủ trưa ko?
- Ko con, ba đang tính mấy sổ sách.
- Con xin lỗi ba, giờ con ko biết sao nữa ba.
- Thôi ko sao, má bã nói nhăng nói cụi vậy cũng ko nên mà bã cứ cứng đầu, nói hoài ko biết nghĩ tới cảm giác của con cái.
- Ba ơi, giờ con phải làm sao mới phải hả ba?
- Con cứ lo cho thằng Vinh đi, đừng để nó buồn, kèm nó đừng cho nó nhậu nhiều, nó buồn nó nhậu dữ lắm.
- Ảnh đang tính mua nhà đó ba.
- Ba biết rồi, ba mới nói chuyện với nó xong mà.
- Má với anh Vinh vậy có phải tại con ko ba?
- À, con đang nghĩ tại con hả? Ko phải đâu, con đừng có lo lắng quá, con cứ nghĩ là 2 đứa ra riêng đi, mặc dù hoàn cảnh của 2 đứa hơi buồn. Nhưng ko phải tại con đâu con gái
Tôi đang nằm bật ngồi choàng dậy, bụm miệng chạy vô toilet, khóc …..
- Ba ơi, con cám ơn ba luôn thương con.
- Ừ, thôi nhớ lo cho chồng con, lo cho sức khoẻ con nữa. Ra riêng có bao nhiêu chuyện cần lo đó con. Con phải mạnh mẽ lên, còn chuyện má để ba lo.
- Con xin lỗi ba, xin lỗi má.
- Ừ, thôi con nín đi, đừng có như vậy. 2 đứa cần gì cứ nói ba. À, với lại con cứ nghe lời thằng Vinh, ba biết ý nó, bây giờ mà con cứ bàn ra bàn ra mọi dự định thì coi như nó điên luôn.
- Dạ, con cám ơn ba. Con xin lỗi ba.
Phải sau cuộc gọi với ba tôi mới cảm thấy nới lòng ra 1 chút, 1 người lớn đồng cảm và an ủi cảm thấy an tâm, và biết là có thêm 1 người nói là ko phải lỗi tại mình, bớt day dứt. Tôi ngồi trầm ngâm trong toilet luôn cho tới hết giờ nghỉ. Hơi uể oải 1 chút, nhưng như ba nói, còn nhiều thứ phải lo, phải mạnh mẽ lên.
Bây giờ còn phải nghĩ cách nói xạo với mẹ, để mẹ mà biết chắc lại có chiến tranh. Thử mà mẹ biết chuyện con Diễm đâm thọt tôi và nhà Vinh vậy chắc mẹ giết nó luôn quá. Rồi mẹ mà nghe má Vinh nói tôi vậy, ko biết phản ứng của mẹ sẽ là sao nữa.
Chiều tôi hết giờ làm, ra cửa dắt xe thì chồng đã đứng ngoài cửa cơ quan. Mới có 1 đêm nhìn chồng mình hốc nhìn muốn rớt nước mắt.
- Vy nó đem xe cho em rồi hả?
- Uhm, em nó đem qua hồi trưa.
- Giờ em cứ gửi xe đây luôn đi, mai anh chở em đi làm 1 ngày nữa rồi em hãy chạy xe về.
- Sao dạ?
- Giờ anh chở em đi coi nhà, tranh thủ ko ngay Cộng Hoà kẹt xe thì mệt, coi nhà xong thì đi ăn, qua nhà nội 1 chút nữa, nội muốn gặp em.
- Dạ sao cũng được.
Tôi gửi xe ở cơ quan, leo lên xe chồng mình, mấy chị đồng nghiệp cứ nhìn mà ngưỡng mộ, kiểu như thấy 2 vợ chồng tôi lãng mạn lắm, ko ai biết bên trong là chuyện gì cả.
- Trưa em có gọi ba
- Em nói gì với ba
- Em xin lỗi ba
Chồng ko nói thêm tiếng nào, 1 tay nắm tay tôi siết chặt, anh thở dài.
- Sao anh lại thở dài?
- Anh ko tốt gì hết, có lỗi với em hết lần này tới lần khác, giờ để em bị đuổi chung. Đã vậy còn phải xin lỗi
- Em chịu được mà. Nhưng cũng là tại em mà.
- Thôi, đừng có ngu quá, suốt ngày nhận lỗi về mình. Anh lớn rồi, ngu 1 lần thôi anh ko có mờ mắt hoài mà ko biết em có lỗi hay ko. Sao phải nói chuyện lỗi phải với anh làm gì, đã lên danh sách những cái cần mua chưa?
- Em ghi sơ sơ rồi.
- Em có nôn nóng ở nhà mới của mình ko?
- Bây giờ thì chưa, em chưa tưởng tượng ra được.
- Anh coi qua hình rồi, cũng ok lắm, 2 phòng ngủ 1 phòng khách. 1 phòng ngủ em với anh hú hí, 1 phòng kia cho con mình, nếu đẻ nhiều thì cho nó nằm giường tầng.
- Anh chạy xe 2 tay đi
Tôi thấy lòng man mác, cảm giác vẫn chưa rõ ràng, nhưng tôi hứa rồi, phải là điểm tựa tinh thần của người này, ko được cho hắn gục ngã.
Nhà của chúng tôi coi nằm ở lầu 8, chung cư có 15 tầng, phòng cách thang máy có vài bước chân thôi. Diện tích hơn 70m, đó là do chồng tôi giới thiệu cho nghe. Vậy mà khi vô nhà thì cảm giác khác hẳn, bản năng thích và muốn sở hữu cực cao. Căn hộ màu vàng nhạt, có 2 phòng ngủ lớn, 2 vệ sinh và 1 nhà bếp cũng thoáng, nhà bếp chủ cũ vẫn còn để bộ bàn ăn dễ thương lắm, phòng khách cũng đẹp nữa. Riêng 2 phòng ngủ họ sơn mỗi phòng 1 màu, màu xanh vỏ đậu lợt và màu hồng lợt, tôi cứ đi vòng vòng xem xét ngắm nghía trong khi chồng trao đổi với chủ nhà. Tôi thích ko tả được luôn, khi nghĩ tới việc muốn làm gì làm, muốn đi đâu thì đi chừng nào muốn về thì về, ôi ….. cái cảm giác ko quên được. Tưởng Vinh tìm căn nào thường thường, nhưng sao cái căn này nhìn cái ưng luôn, có cái ban công gió lồng lộng, bên hông toilet còn có 1 hàng ba nhỏ để phơi đồ nữa.
Đang đứng ngoài ban công hứng gió, ông Vinh ra kế bên hỏi nhỏ
- Chịu rồi phải ko bà chủ?
- Em chịu, bao nhiêu tiền vậy anh?
- 1 tỷ 4.
- Hả? Mắc vậy?
- Uhm, người này đang cần tiền, anh đang trả giá, em đừng có hớn hở quá, giả bộ chê đi, nhìn cái mặt của em kìa.
- Giờ chê gì giờ anh?
- Em giả bộ nghiêm chút đi, để anh trả giá coi.
Tôi giật mình, cũng phải, chưa gì đã lộ hết ra ngoài cái mặt hoan hỉ của mình. Tôi giả bộ nghiêm lại, mặt ko hớn hở nữa. Đi theo Vinh
- Nếu chồng tiền luôn thì bớt đi anh.
- Bao nhiêu thì anh chị mua được?
- Anh bớt bao nhiêu? 2 vợ chồng tôi để dành được tiền, mua nhà xong phải sơn phết lại, rồi phải mua đồ nữa chứ.
- Nhà đâu cần sơn anh, tôi mới sơn hồi Tết mà. Nội thất nếu được tôi sẽ tặng anh chị 2 máy lạnh và giàn hút khói trong bếp.
- Bớt chút đi anh.
- Tôi bớt anh 50tr, 1 tỷ 3 50 hết giá, tôi bao giấy tờ ra công chứng luôn.
- Tôi có 1 tỷ 2 thôi.
- 1 tỷ 2 ko được đâu anh.
- Thôi vậy thôi, chứ giờ tôi có nhiêu đó thôi.
Thấy người chủ đang phân vân suy nghĩ, tôi giả bộ diễn sâu, giật giật tay chồng
- Ko được thì thôi anh, còn phải đi coi mấy căn khác mà.
Ông chủ nhà lên tiếng
- Nếu 1 tỷ 2 thì khi nào anh chị chồng tiền?
- Trưa mai.
- Để tôi hỏi lại vợ tôi.
- Ừ anh cứ hỏi đi, giờ vợ chồng tôi về, còn đi coi nhà khác.
Nói thiệt chứ lúc đó mắc cười lắm luôn, lần đầu tiên phải giả bộ như vậy, mà 1 tỷ 2 vẫn thấy quá cao so với khả năng, ko biết có hớ ko. Vì còn nhiều thứ phải mua lắm mà.
2 vợ chồng chào ông chủ nhà đi về. Vô tới thang máy, ông Vinh cứ nhìn tôi cười miết
- Nhìn em mắc cười lắm.
- Sao mắc cười?
- Ừ, mắc cười lắm, còn biết kéo tay đi coi nhà khác nữa chứ. Hahahaha
Hôm qua giờ mới thấy chồng cười thoải mái như vậy
- Em thích lắm phải ko?
- Uhm, nhưng mắc quá. Có khi nào lầm ko anh?
- Anh hy vọng bên đó gọi lại, anh coi cả đêm rồi em, mặt bằng chung mấy hộ chung cư tầm này, tầng này và diện tích và khu này này là 1 tỷ 4 ko đó, nhưng hy vọng họ cần tiền nên sẽ đồng ý!
- Anh có đủ 1 tỷ 2 rồi hả?
- Uhm, đủ rồi em.
- Thiếu thì bán vàng đi anh, vàng cưới đó, cậu dì chú bác cho đó.
- Uhm, chắc sẽ bán sớm thôi, nhưng chưa phải bây giờ.
- Người ta cho mình 2 cái máy lạnh luôn hả anh? Vậy có ép giá quá ko anh?
- Em nghĩ đi, 2 cái máy lạnh hơn 20 triệu, mình mua nhà họ lúc họ cần tiền tới 1 tỷ 2 lận đó em. Cô kế toán ơi là cô kế toán, ko biết tính toán gì hết!
- Công nhận nhà đẹp thiệt, sơn màu dễ thương ghê, anh chủ nhà có gu thẩm mỹ quá.