Vậy là mọi chuyện ko có gì trục trặc, ko ngờ 2 vợ chồng may mắn như vậy, lần đầu tiên mua cả 1 cái nhà mà nhanh gọn lẹ. Người ta năn nỉ thì Vinh cho 20 ngày để người ta thu xếp dọn nhà rồi ra công chứng giao hết tiền, lấy nhà luôn.
Bà nội cho tới 200 triệu, mở phong bì ra mà mừng rớt nước mắt, ko phải kiểu tham tiền đâu nhưng chưa bao giờ tôi cảm thấy tiền quan trọng như vậy. Tôi cũng chưa lường hết là nếu ra riêng thì sẽ cần những gì, nên cứ thấy tiền nhiều là an tâm 1 chút. Tâm lý mà, 2 đứa đâu có định ra riêng nên ko suy tính gì hết, đùng 1 cái nên mọi thứ hơi cập rập, vui thì vui những cũng lo và bỡ ngỡ lắm.
Tôi bắt đầu lên danh sách : giường, tủ, bàn ghế, tủ lạnh, tivi, bếp, chén bát, đũa muỗng,dao thớt, nồi niêu soong chảo, chổi, lau nhà, …… bao nhiêu là thứ, bữa nào ghé mẹ thì tôi nhìn nhà coi cần những gì, tôi ra sau bếp coi trong bếp cần những gì, rồi vô toilet coi nhà tắm thì cần những gì. Sau đó tôi hỏi mẹ, cái này hồi đó mẹ mua bao nhiêu, cái kia mẹ mua bao nhiêu ? Rồi lại tự chiết tính, rồi lại lo, ko biết là có đủ tiền mua ko ? Rồi nghĩ tới 250tr của mình, nghĩ là sẽ đắp thêm vô nếu ko đủ nữa.
Tội nghiệp Vinh phải đi tìm việc làm, ko cực khổ ko phải xin kiểu sinh viên nhưng cũng vất vả. May sao có ông bạn cũ ngày xưa học cùng khóa đi làm bên Nhật về mở 1 công ty tư nhân chuyên nhận thầu và gia công máy móc, thiết bị, lò đốt …. Nói chung là các thứ liên quan tới cơ khí. Thì ổng có rũ Vinh làm ăn.
(Ngoài lề xíu, xuyên suốt câu chuyện mình chỉ kể về tình cảm gia đình, tình yêu chứ cũng ít nói về những đặc thù công việc hay khả năng làm việc của các tuyến nhân vật. Vô tình bỏ qua yếu tố công việc của chồng mình. Để giải thích rõ công việc hiện tại của Vinh thì tôi bổ sung đoạn này cho mọi người hiểu rõ. Vinh là 1 tay yêu thích công nghệ, thích tìm tòi về máy móc, sau khi ra trường ổng có học 1 khóa nâng cao về chế tạo và sửa chữa máy – cơ điện công nghiệp. Nói ko phải khen chứ ngoài cái tánh đào hoa gái gú ra, hay làm tôi khóc ra thì Vinh là 1 người đàn ông chuẩn trong công việc. Chồng tôi ko lao động chân tay nhiều nhưng nhiều lúc kiểu như hắn bị vắt kiệt hết chất xám, ko ngừng tìm tòi những điều mới, update những công nghệ mới. Lâu lâu ôm về 1 thùng máy ngồi cả buổi có khi cả ngày rã ra rồi ráp vô, ko thì rãnh là ôm mấy cái mấy tính, laptop về để sửa và cài lại. Vinh còn rất giỏi phần trình bày các mô hình, các mạch máy và mạch điện trên máy tính nữa. Cho nên công việc hiện tại của Vinh là 1 người trung gian chịu trách nhiệm về các công trình máy móc, có cả những lò đốt, lò hỏa táng lớn nữa, Vinh kết hợp với 1 bạn khác chuyện vẽ mô hình, chỉ đạo lắp đặt đến khi bàn giao, còn hợp đồng thì là người khác ký, Vinh chỉ ký hợp đồng mua bán với cửa hàng nhà để lấy hoa hồng trực tiếp thôi. Nhiều lúc các bạn thấy Vinh đi trực đêm là lúc đó nhận những mô hình lớn dài ngày, những công nhân kỹ sư lắp ráp đa phần là đã đi làm ban ngày, họ nhận thêm việc này để kiếm thêm tiền, nên khi họ hoạt động ban đêm thì phải có người giám sát trực tiếp. Một hợp đồng ko biết bao nhiêu tiền nhưng thường thì Vinh bàn giao 1 máy tùy theo quy mô giao động từ 40-70 triệu thời gian từ 2-3 tuần cũng có khi hơn 1 tháng, ngoài ra có tiền hoa hồng vật tư nữa. Có thể nói cuộc sống vợ chồng mình ko bị thiếu thốn, nhưng mặt trái từ ngày ra riêng Vinh hay bị mất ngủ, có vẻ già hơn mình nhiều, lâu lâu còn hay có tóc bạc nữa. Tội nghiệp lắm các mẹ và các bạn à)
20 ngày nữa, đồ thì gởi ở nhà nội 1 mớ, nhà mẹ 1 mớ, vàng thì gởi mẹ. Có ngủ nhà mẹ 1 vài bữa nhưng đa số vẫn khách sạn tại Vinh ngại. Má thì ko quan tâm, ba vẫn hay hỏi han, bé Vy thì đi ăn chung riết, chị Vân cũng có vẻ giận.
- Anh tìm được việc làm rồi em.
- Ở đâu vậy anh ?
- À, ko phải làm ở đâu, anh chỉ như môi giới thôi.
- Là sao ?
- Anh giải thích em cũng lan man lắm, cái này quan trọng là đúng ý anh thích, anh nghĩ sẽ trải nghiệm và thực hành được những gì anh đã học.
- Về máy móc à ?
- Uhm, lắp ráp máy.
- Anh làm công nhân à ?
- Ko phải, vẽ bản vẽ và giám sát.
- Nhưng anh đâu phải người chuyên vẽ.
- Uhm, có thêm 1 người nữa.
- Thời gian làm sao anh ?
- Anh cũng chưa biết nữa, anh nghĩ ko quá ràng buộc đâu, nhưng dù sao anh cũng sẽ thử, cố gắng. Ngoài đam mê yêu thích còn mang trách nhiệm lo cho gia đình mình, anh sẽ làm tốt nhất có thể. Tiền anh có được sẽ là những đồng tiền xứng đáng.
- Em lo lắm.
- Em lo gì?
- Em ko biết nhưng em thấy ko an tâm.
- Ko sao, bạn anh, công ty hẳn hoi, anh là người làm ăn, anh biết đâu là an toàn đâu là ko. Anh liệu được mà, công ty người ta đăng ký kinh doanh đàng hoàng, với lại, mỗi lần có hợp đồng là người kia đứng hợp đồng ko phải anh. Em hiểu ko?
- Uhm, em ko rành chuyện này, giờ người ta lường gạt nhiều lắm.
- Chồng em ko phải mới ra đời đâu mà em lo, mánh lới làm ăn anh cũng có mà em. Từ từ em sẽ biết chồng em lao động ra sao.
Tôi lo lắng đủ thứ trên đời, bây giờ thêm chuyện của Vinh, có phải là lo thừa quá ko nữa. Tôi vẫn đi làm hàng ngày, chờ tới ngày ra công chứng nhận nhà thôi. Tôi biết cuộc sống ra riêng ko hề dễ dàng, đối với cả 2 cá thể ăn sung mặc sướng từ nhỏ, đến ngay cả khi ra ở riêng thì gia đình vẫn vun đắp cho rất nhiều tiền, bao nhiêu đó cũng là mơ ước của những cặp vợ chồng trẻ khác.
Tôi và Vinh bắt đầu tìm mua đồ từ từ cho tổ ấm. Đầu tiên là tới cửa hàng dì 2 cậu 3 tìm giường tủ và bàn ghế, người nhà với nhau, cậu dì tư vấn nên chọn gỗ xoan đào, vừa rẻ vừa bền lại thẩm mỹ và mẫu thì sẽ đóng theo ý tôi, coi như vừa bán vừa cho. 1 tủ bếp, 1 cái giường (giường có tủ kéo phía dưới và trên đầu giường cũng có ngăn để đựng được đồ), 1 bộ bàn ghế để bếp (1 bàn 5 ghế), 1 tủ quần áo lớn trong phòng, 1 kệ sách nhỏ, 1 bàn để tv, 1 bàn trang điểm trong phòng, đóng thêm 2 tủ nhỏ trong 2 nhà vệ sinh, 1 tủ thuốc, 2 tủ giày dép nữa. Tôi quên tới đâu, cậu dì nhắc tới đó. Xong rồi mới qua mẹ, qua cửa hàng nhà lựa 1 tấm nệm và gối, 1 bộ sofa nhỏ và đương nhiên mẹ lựa chon cái tốt nhất và đẹp nhất.
Sau đó mới bắt đầu mua những cái nhỏ hơn ko biết nên mua 10 hay 20 cái chén, ko biết nên mua loại nào, cái đẹp thì mắc quá mà cái thường thì nhìn ko thấy bắt mắt. Vậy là cứ 1 vòng lại quay lại chọn cái đẹp. Khổ tâm lắm, biết là mua sắm tốn kém, dặn lòng tiết kiệm mà rớ vô cái nào cũng mắc. Đến cái móc phơi đồ cũng có nhiều loại làm mình phân vân chết đi được. Nhiều lúc bỏ qua nhưng bị Vinh nhìn ra, níu tay quay lại mua cái đó. Mỗi lần mua một ít mà tính tiền thì lần nào cũng xuất mồ hôi.
- Em cứ mua đi, cái nào đẹp, tốt và ưng thì mua. Mình mua xài lâu dài mà. Nhà đẹp thì cái gì cũng đẹp,anh lo được mà. Cái gì cũng cần xài, thôi thì cứ mua đi em, mình xài mua 1 lần cho xong.
Mua tủ giường bên nhà dì hai với cậu ba, giá hữu nghị hết cỡ, vừa bán vừa cho cũng hết hơn 30tr. Nệm với sofa mẹ ko lấy tiền, Vinh ko chịu cuối cùng mẹ lấy rẻ, vì là Kymdan nên chỉ có 1 sofa, 1 nệm và 4 gối mà hết 20 tr. Chăn drap và mền mỗi cái 2 bộ thêm hết 8 triệu. Gom sơ lại tạm thời cũng gần 70 tr, chưa có tv, chưa có tủ lạnh, chưa mua bếp gas ………..
Hôm nay, còn 10 ngày nữa giao nhà, Vinh có buổi đi làm đầu tiên, theo chồng tôi nói là 1 lò xông có máy nén khí gì đó, hôm nay anh tới xưởng gặp người vẽ bản vẽ chính và nhập vật tư. Ngày đi làm đầu tiên của chồng tôi đã rất hồi hộp và lo lắng, bản thân tôi cũng là 1 đứa con cưng nhưng ko biết sao tôi lại luôn quá lo lắng cho chồng mình (đến giờ cũng vậy), tôi luôn cảm thấy anh ấy thật đáng thương và ko muốn ảnh vất vả. Ảnh luôn tròn vai trụ cột gia đình, người đàn ông luôn che chở bảo vệ tôi, tôi tin tuyệt đối vào những lời hứa của chồng. Tôi luôn mong muốn vợ chồng khoẻ mạnh và làm tốt việc, tự sống tốt nữa, tôi tự hứa sẽ chăm sóc cho chồng đàng hoàng, để má thấy rằng sống với tôi con trai má được hạnh phúc. Tôi muốn lần nào đó trở về nhà, má ko còn coi thường Vinh và má sẽ có cái nhìn khác về tôi. Quan trọng hơn hết vẫn là mong mọi người nhìn thấy chúng tôi hạnh phúc.
Tôi ôm chồng, hôn môi anh, nắm tay và hôn tay anh nữa
- Anh đi làm may mắn nha!
- Giờ hai mình phải luôn cố gắng nha, giờ anh sẽ bắt đầu sống và làm việc vì em, vì tương lai của mình.
Vợ chồng ôm nhau mất mấy phút, nếu ai trong hoàn cảnh của tôi sẽ hiểu cho cảm giác của tôi. Tự nhiên từ 1 PGĐ chỉ ký tên và thu tiền, bây giờ phải đi làm công cho người ta … vì ai? Vì tôi, vì muốn bảo vệ tôi.
Và từ hôm nay, tôi bắt đầu có thêm 1 thói quen, nhắn tin cho Vinh mỗi khi rãnh tay, tôi muốn chia sẻ công việc với chồng.
- Chào anh, đi làm vui ko?
- Anh bị khớp quá khi làm chung với 1 chuyên gia. Anh thấy mình giống như đang học hỏi hơn là đi làm.
- Ủa, người kia giỏi lắm hả anh?
- Uhm, rất giỏi, cái gì cũng biết, anh cảm thấy ngưỡng mộ luôn.
- Anh cũng giỏi mà.
- Uhm, cảm ơn em.
- Trưa nay anh ăn gì?
- Chắc ăn chung với anh em ở đây. Nhìn thấy máy móc mà ham luôn.
- Chúc anh may mắn nha.
Và cũng từ khi chồng đi làm, mặc dù ko hiểu gì về máy móc thiết bị, nhưng tôi luôn lắng nghe những chia sẻ thao thao bất tuyệt của chồng về 1 con lăn, con đội, về túi lọc, về máy nén khí, về tủ bù cos, turbin gì gì …… Đó là những loại máy tôi nghe thường xuyên trong trao đổi của chồng, và khi chồng kể tôi luôn tham gia vào câu chuyện.
3 ngày nữa giao nhà, tôi cảm thấy vui và và hớn hở. Những bài cúng, vật dụng mẹ chỉ tôi như nhang đèn, trái cây. Cái thùng gạo và bình nước uống phải đầy và bưng vô trước. Có thể nói là nhờ sự hỗ trợ của gia đình của mẹ, đồ đạc của 2 đứa coi như gần đầy đủ trước ngày dọn nhà. Vinh nói còn mấy vật dụng điện lạnh thì dọn nhà xong rồi ra siêu thị điện máy mua luôn, ảnh có coi giá cả và tính toán hết rồi.
Ngày nhận nhà cũng đến, sáng 2 vợ chồng đi giao tiền lần 2 và ra công chứng sớm. Xong xui nhận hồ sơ chờ sang tên, rồi tranh thủ chạy về nhà mẹ để chuẩn bị, hôm nay cúng đem gạo và nước vô trước, van vái ông bà thổ địa phù hộ, rồi bên mẹ bên cậu dì mới chở giường tủ qua, thuê người lắp ráp luôn. Mở chìa khoá bước vô ngôi nhà trống trải đó, hít 1 hơi đầy tự hào - cảm giác khó tả đó chưa bao giờ tôi quên. 2 vợ chồng cứ nhìn nhau cười miết, mặc dù cũng hơi bối rối và mệt nhưng niềm hân hoan lấn át. Ngày đó bé Vy đi tour mà cứ gọi về hỏi thăm hoài, ba và nội cũng gọi, đòi qua nhưng Vinh nói khi nào dọn xong hết sẽ mời cả nhà qua luôn.
Nhìn ngôi nhà trong phòng khách thì cái sofa, trong bếp có tủ và chén bát đầy đủ, phòng ngủ có nệm có giường …. Hạnh phúc gì đâu luôn.
Tới hơn 3h chiều mọi thứ xong mọi người ra về, 2 vợ chồng quên mệt lại đi siêu thị điện máy.
- Anh tính rồi, sẽ mua 2 cái tv, 1 để phòng khách 48” và phòng mình 32”. 1 tủ lạnh, 2 quạt máy đứng và 2 quạt máy treo tường, máy giặt.
- Ko, em giặt đồ tay được mà.
- Ko, anh quyết định rồi, sẽ mua máy giặt cho em, máy giặt cửa trước loại tốt nhất, anh nghiên cứu hết rồi. Em ko có cãi.
- …….
Tôi cũng thấy tốn kém quá ko dám đòi, nhưng mọi thứ trong sự sắp đặt của Vinh hết rồi nên đành nghe theo.
- Anh còn món quà cho em, đợi ngày mai anh sẽ chở em qua chọn rồi lấy luôn.
- Quà gì?
- Dàn nghe nhạc, anh có coi 1 địa chỉ chuyên lắp đặt âm thanh rồi. Mai mình qua thử rồi chọn.
- Ko mua trong đây luôn đi anh?
- Ở đây hạn chế lắm sao? Ko phải ngày nào cũng phải nghe nhạc mới chịu được sao? Đó là quà của anh đó, phải vip.
- Mua nhà tốn tiền vậy rồi còn quà gì trời ơi?
- Ko có cãi anh nha!
vợ chồng tạt vô quán bún trên đường ăn qua loa, tranh thủ chạy qua nhà nội nữa.
- Nội gặp anh rồi mà giờ nội còn muốn gặp em, có khi nào bị la ko?
- Thì em qua gặp đi thì biết, bị la thì nghe chung chứ có gì đâu mà em lo.
đứa qua nhà nội, bà nội ở với gia đình chú thím út, nhưng lúc đó nhà ko có ai chỉ có nội và cô giúp việc đang lau nhà thôi. Hai đứa thưa nội xong thì ngồi đó, cô giúp việc lau nhà xong bưng cho ly nước sâm.
- Hai đứa ngồi chờ nội chút!
- Dạ.
Nội có nhai trầu, nhưng ít thôi, cái gì cũng hiện đại, thậm chí - tuổi nội cũng biết xài điện thoại di động nữa, nội khá giả là tại ngày xưa ông bà cố đều giàu, cả bên nhà ông nội cũng giàu, đất đai nhiều, phần bà nội cũng biết kinh doanh nên tiền đẻ tiền. Nhưng những giá trị truyền thống của nội cũng khắt khe, nghe nói là ngày xưa má Vinh có bầu trước thì lúc rước dâu bị bắt đi cửa sau đó, mà nói chung nội chỉ thương lứa cháu chắt sau này chứ với con thì nội nghiêm lắm, ai cũng sợ. Tôi hay giỡn nói nội là lão phật gia.
Tôi đi vô trong rồi lấy ra phong bì.
- Ra riêng thì cần mua nhiều thứ lắm, nội cho.
Nội đẩy phong bì (cũng dày lắm) về phía đứa
- (Vinh) Dạ tui con cảm ơn nội.
- Ừ, nội nói chuyện với thằng Vinh rồi, nhưng mà nội biết nó cũng ăn chơi lắm nên nội muốn nó dắt con qua, cái này là cho đứa chứ ko phải mình nó.
- Dạ, con cám ơn nội.
- Cứ mua những cái cần mua, lỡ thiếu thì nói nội. Chuyện thằng Vinh ko đi làm ở chỗ ba nó nữa thì đó là chuyện giữa nó với ba nó, nhưng nếu khó sống thì nói để gia đình cùng nhau giải quyết. Chứ chuyện má tụi con thì cả cái nhà này ko ai lạ, chỉ là nội nó chưa dám chửi thôi.
- Dạ, nhưng cũng là tại con, tại con nói lại má …
- Con khỏi thích, nội cưới má chồng con về đây năm rồi, lạ gì nữa.
- Dạ, con cảm ơn nội thương con.
- Nhà này hễ cháu là đứa nào cũng thương đều. Đứa nào khó khăn nội đều cho tiền, giờ nội già rồi, tiền để nhiều làm gì nữa. đứa coi nhà cửa sao rồi thì cũng phải báo cho ba má tiếng nghe.
- Dạ.
- À, vợ thằng Vinh, ở riêng nó có ăn hiếp hay là mèo mỡ gì nhớ nói nội, nội xử cho. Chứ con đi nói với má nó cũng như ko thôi.
- (Cười) Dạ.
- Tối nay đứa ngủ đâu?
- Dạ nhà con.
- Ăn cơm chưa?
- Dạ rồi.
- Đồ trong phòng, cứ vô tắm đi rồi thay đồ, đồ dơ để đó ở đây giặt luôn. Rồi về nhà con sớm đi, ngủ nghỉ. Nhưng mấy đứa nói chuyện với mẹ con chưa?
- Dạ chưa.
- Nói khéo khéo nha con, dù sao thì mình bên chồng sao cũng ko phải cái gì cũng chạy về nói mẹ mình, mẹ mình buồn đó con.
- Dạ.
Tôi ko biết là nội đang dạy tôi đừng chạy về méc mẹ hay là nội có ý tốt, nhưng tôi là người thần kinh yếu, cứ cái gì tôi cũng nghĩ thiên về hướng tích cực hơn. Đó cũng là trong những lý do khi gặp chuyện ko đúng suy nghĩ tôi hay bị rơi vô trạng thái tuyệt vọng, nghĩ là thế giới quay lưng với mình.
vợ chồng thưa nội đi về nhà, trên đường về tôi vẫn cứ mãi nghĩ tới ngôi nhà và những đứa trẻ của tôi khi nãy
- Anh, mua nhà và mua đồ xài thôi nha, nệm thì liên hệ với mẹ, tủ giường bàn ghế thì dì với cậu . Khỏi mất công bị mua lầm, mà người nhà chắc rẻ.
- Uhm.
- Ko biết bà nội cho mình bao nhiêu tiền nữa.
- Chắc anh nghĩ cỡ - tr đó.
- Nhiều quá dạ.
- Nói chung anh vẫn xoay được, nhưng mà nhà cho thì anh lấy thôi, ko lấy ông bà cha mẹ nói mình khi dễ.
- Có khi nào người ta ko bán ko anh?
- Ko thì mình tìm nhà khác, tầm tiền đó, ko phải khu trung tâm thì cũng có nhiều sự lựa chọn mà. Trưa này anh cũng có đi vài căn rồi, thấy cũng được lắm. Mà thấy căn đó chung cư đúng ý em, thì anh chờ em về đi chung. Ko bán thì anh chở em đi coi căn khác.
- Nhưng em thích căn đó.
- Em thích là vì em chưa coi căn nào mà.
- Ko phải, em thấy đẹp và hợp với mình … Em sẽ mua mấy chậu bông nhỏ để ngoài ban công.
- Rồi người ta ko bán thì làm sao? Em mua nhà chứ đâu phải mua cá mua thịt, anh nói rồi tỷ còn cao hơn thì thôi. Em đừng có như vậy.
- Em có làm gì đâu, chỉ là em thích thôi mà.
- Ừ, thì anh nhắc em vậy. Sau này mình ra ngoài ở, mình phải tự lập, vợ chồng thôi, đừng có nghĩ tới chuyện dựa vô ba mẹ nữa. Anh vẫn chịu trách nhiệm lo cho em, em đi làm thì em cứ xài thôi nhưng ko phải muốn cái gì cũng được, ko được lại phản ứng thái quá. Đó là nguyên tắc ra riêng thứ .
- Xùy.
- Anh nói thiệt, chỉ có em với anh, em phải thương anh. Anh cũng thương em.
- Biết rồi mà, em sẽ đi làm về đi chợ nấu cơm, tối đứa sẽ ăn cơm, xong rồi coi tv, nghe nhạc.
- Anh hy vọng vậy, nhưng nếu em mệt thì ăn ngoài, ko sao cả.
vợ chồng đang nói chuyện thì Vinh tấp xe vô lề, nghe điện thoại.
- Alo! – Ko, tôi ko cần đồ anh xài rồi, tôi sẽ mua đồ mới, tỷ , cao hơn triệu tôi cũng ko mua. – Có chứ, nếu đồng ý sẽ chồng tiền luôn, ko cọc gì hết. – Một tuần tới ngày để anh dọn nhà, vì tôi cũng đang cần nhà mà. – Tôi có tiền sẵn, càng sớm càng tốt. –Ok, chào anh.
- Ủa, bên đó gọi hả anh?
- Uhm, chúc mừng em, người ta chịu bán rồi!
- Yeah!
- Lúc nãy kêu tỷ để lại tủ giường, bếp và sofa. Nhưng anh ko chịu.
- Thôi được rồi, vậy là em vui rồi, em mừng lắm. Em thích lắm.
Tôi ôm siết ông Vinh úp mặt vào lưng của ổng, giữa đường xe tấp tập vậy mà tôi thấy thật yên ả và dễ chịu làm sao. Cảm giác thích lắm.
- Lát chuyện nhà cửa để anh nói nha, em nói tùm lum là mẹ biết mẹ buồn đó nha.
- Là sao?
- Là chuyện lý do mình ra ở riêng đó, ngày mai em đi làm sáng thôi, xin nghỉ buổi chiều đi, còn đi chồng tiền với anh.
- Uhm, em biết rồi.
- Em có muốn đứng tên nhà ko?
- Sao anh hỏi em? ko phải vợ chồng đứng tên chung hả?
- Thì anh hỏi đó, anh cho em đứng trước.
- Thôi, em ko quan trọng đâu. Miễn sao anh đừng làm em buồn thì mình anh đứng cũng được. Mà thôi, em suy nghĩ lại rồi, phải đứng chung ko thì anh mê em nào anh đem nhà cho nó nữa thì chắc chết!
Hai vợ chồng về nhà, nói đêm đó ngủ lại mẹ vui lắm cũng ko nghi ngờ. Rồi ông Vinh lại tâm sự với mẹ như mọi khi, dẫn vòng vo tam quốc rồi nói lý do dọn ra ở riêng
- Sao lại ra ở riêng?
- Dạ, tại con muốn vậy mà mẹ. Con cũng nói với ba má con rồi, ba má con cũng ko phản đối.
- Nhưng ai ở với ba má con? Nhà con có ai đâu?
- Con bán cái lại cho bé út rồi mẹ ơi, nữa nó lấy chồng rồi ở đó luôn.
- Có thiệt là do con muốn ko? Hay là có chuyện gì?
- (Cười) Dạ, đâu có gì đâu mẹ.
- Con Dung có làm gì ko?
- Dạ ko đâu mẹ.
- Ừ, rồi tính chừng nào coi tìm nhà, mẹ kiếm phụ cho.
- Tụi con tìm được rồi mẹ.
- Hả?
- Dạ, tìm được rồi.
- Ở đâu?
- Dạ chung cư, quận mẹ, mẹ hỏi tiểu thư của mẹ kìa, coi mua nhà mà hớn hở để bị ép giá đó mẹ.
- Con Dung đâu?
- Con đang ủi đồ!
- Xuống biểu!
- Chờ con chút!
Tôi ủi xong mấy bồ độ mặc đỡ, rồi xuống nhà, ngồi kế bên Vinh
- Sao mấy đứa nhà cửa là chuyện lớn mà sao lại ko nói gì hết vậy?
- (Tôi thục vào tay Vinh)
- Có đi coi thầy ko?
- Dạ tụi con thấy nhà cửa là duyên rồi mẹ, với lại nhà chung cư mà, cục đất là của chủ đầu tư chứ.
- Mấy đứa nói hay quá, đặt cọc chưa?
- Mai tụi con chồng tiền lần .
- Trời đất ơi, đứa này …
- Thôi, mẹ khỏi la nữa mẹ giảm giá nệm và sofa cho con được rồi. Còn tủ giường bàn ghế con qua dì hai cậu ba.
- Mua nhà bao nhiêu? tiền bạc đủ ko? Mày ngồi cho đàng hoàng lên coi!
- Đủ rồi mẹ, con lo xong rồi, có gì cần tụi con sẽ mượn thêm mẹ.
- Ừ, có gì nói mẹ.
- Dạ, con cảm ơn mẹ.
- Để mẹ đi coi thầy cho, dọn nhà ngày nào thì hợp, đem cái gì vô trước, mấy cái đó chắc còn lâu đứa mới biết!
- Dạ, được thì mẹ con giúp dùm con cái đó thôi.
- Chừng nào người ta giao nhà?
- Dạ, để con coi, ngày mai chồng tiền xong làm hợp đồng, chắc con nghĩ ko quá nửa tháng. Nghe nói bên đó họ cũng cần tiền gấp về Đà Lạt sống.
- Uhm, có gì nói mẹ mẹ coi cho. Mà ra ngoài ở riêng, lo bao nhiêu thứ, đứa cũng phải biết tính toán chi tiêu đàng hoàng, nhất là con Dung nè, ko được thích đâu xài đó nữa. Mỗi tháng tiền điện, nước, tiền cáp, tiền gas tiền đường muối, gạo … Là phụ nữ thì phải biết lo mấy cái đó. Rồi cơm nước đàng hoàng, ko có ăn ngoài nhiều được đâu, chưa kể mai mốt còn có con, mà có con chắc phải thuê thêm người về phụ.
- Mẹ, mẹ … để con được trải nghiệm đi mẹ, mẹ lo cho con con cảm ơn lắm, thương mẹ nữa nhưng đứa con lớn rồi mà. Con nghĩ con sẽ làm được mấy điều mẹ nói. Con cần con sẽ nói mẹ giúp con, nhưng con lớn rồi, mẹ đừng lo cho con nhiều như vậy nữa, con phải lo cho mẹ mới phải.
Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không? - Chapter 108
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Vậy là mọi chuyện ko có gì trục trặc, ko ngờ 2 vợ chồng may mắn như vậy, lần đầu tiên mua cả 1 cái nhà mà nhanh gọn lẹ. Người ta năn nỉ thì Vinh cho 20 ngày để người ta thu xếp dọn nhà rồi ra công chứng giao hết tiền, lấy nhà luôn.
Bà nội cho tới 200 triệu, mở phong bì ra mà mừng rớt nước mắt, ko phải kiểu tham tiền đâu nhưng chưa bao giờ tôi cảm thấy tiền quan trọng như vậy. Tôi cũng chưa lường hết là nếu ra riêng thì sẽ cần những gì, nên cứ thấy tiền nhiều là an tâm 1 chút. Tâm lý mà, 2 đứa đâu có định ra riêng nên ko suy tính gì hết, đùng 1 cái nên mọi thứ hơi cập rập, vui thì vui những cũng lo và bỡ ngỡ lắm.
Tôi bắt đầu lên danh sách : giường, tủ, bàn ghế, tủ lạnh, tivi, bếp, chén bát, đũa muỗng,dao thớt, nồi niêu soong chảo, chổi, lau nhà, …… bao nhiêu là thứ, bữa nào ghé mẹ thì tôi nhìn nhà coi cần những gì, tôi ra sau bếp coi trong bếp cần những gì, rồi vô toilet coi nhà tắm thì cần những gì. Sau đó tôi hỏi mẹ, cái này hồi đó mẹ mua bao nhiêu, cái kia mẹ mua bao nhiêu ? Rồi lại tự chiết tính, rồi lại lo, ko biết là có đủ tiền mua ko ? Rồi nghĩ tới 250tr của mình, nghĩ là sẽ đắp thêm vô nếu ko đủ nữa.
Tội nghiệp Vinh phải đi tìm việc làm, ko cực khổ ko phải xin kiểu sinh viên nhưng cũng vất vả. May sao có ông bạn cũ ngày xưa học cùng khóa đi làm bên Nhật về mở 1 công ty tư nhân chuyên nhận thầu và gia công máy móc, thiết bị, lò đốt …. Nói chung là các thứ liên quan tới cơ khí. Thì ổng có rũ Vinh làm ăn.
(Ngoài lề xíu, xuyên suốt câu chuyện mình chỉ kể về tình cảm gia đình, tình yêu chứ cũng ít nói về những đặc thù công việc hay khả năng làm việc của các tuyến nhân vật. Vô tình bỏ qua yếu tố công việc của chồng mình. Để giải thích rõ công việc hiện tại của Vinh thì tôi bổ sung đoạn này cho mọi người hiểu rõ. Vinh là 1 tay yêu thích công nghệ, thích tìm tòi về máy móc, sau khi ra trường ổng có học 1 khóa nâng cao về chế tạo và sửa chữa máy – cơ điện công nghiệp. Nói ko phải khen chứ ngoài cái tánh đào hoa gái gú ra, hay làm tôi khóc ra thì Vinh là 1 người đàn ông chuẩn trong công việc. Chồng tôi ko lao động chân tay nhiều nhưng nhiều lúc kiểu như hắn bị vắt kiệt hết chất xám, ko ngừng tìm tòi những điều mới, update những công nghệ mới. Lâu lâu ôm về 1 thùng máy ngồi cả buổi có khi cả ngày rã ra rồi ráp vô, ko thì rãnh là ôm mấy cái mấy tính, laptop về để sửa và cài lại. Vinh còn rất giỏi phần trình bày các mô hình, các mạch máy và mạch điện trên máy tính nữa. Cho nên công việc hiện tại của Vinh là 1 người trung gian chịu trách nhiệm về các công trình máy móc, có cả những lò đốt, lò hỏa táng lớn nữa, Vinh kết hợp với 1 bạn khác chuyện vẽ mô hình, chỉ đạo lắp đặt đến khi bàn giao, còn hợp đồng thì là người khác ký, Vinh chỉ ký hợp đồng mua bán với cửa hàng nhà để lấy hoa hồng trực tiếp thôi. Nhiều lúc các bạn thấy Vinh đi trực đêm là lúc đó nhận những mô hình lớn dài ngày, những công nhân kỹ sư lắp ráp đa phần là đã đi làm ban ngày, họ nhận thêm việc này để kiếm thêm tiền, nên khi họ hoạt động ban đêm thì phải có người giám sát trực tiếp. Một hợp đồng ko biết bao nhiêu tiền nhưng thường thì Vinh bàn giao 1 máy tùy theo quy mô giao động từ 40-70 triệu thời gian từ 2-3 tuần cũng có khi hơn 1 tháng, ngoài ra có tiền hoa hồng vật tư nữa. Có thể nói cuộc sống vợ chồng mình ko bị thiếu thốn, nhưng mặt trái từ ngày ra riêng Vinh hay bị mất ngủ, có vẻ già hơn mình nhiều, lâu lâu còn hay có tóc bạc nữa. Tội nghiệp lắm các mẹ và các bạn à)
20 ngày nữa, đồ thì gởi ở nhà nội 1 mớ, nhà mẹ 1 mớ, vàng thì gởi mẹ. Có ngủ nhà mẹ 1 vài bữa nhưng đa số vẫn khách sạn tại Vinh ngại. Má thì ko quan tâm, ba vẫn hay hỏi han, bé Vy thì đi ăn chung riết, chị Vân cũng có vẻ giận.
- Anh tìm được việc làm rồi em.
- Ở đâu vậy anh ?
- À, ko phải làm ở đâu, anh chỉ như môi giới thôi.
- Là sao ?
- Anh giải thích em cũng lan man lắm, cái này quan trọng là đúng ý anh thích, anh nghĩ sẽ trải nghiệm và thực hành được những gì anh đã học.
- Về máy móc à ?
- Uhm, lắp ráp máy.
- Anh làm công nhân à ?
- Ko phải, vẽ bản vẽ và giám sát.
- Nhưng anh đâu phải người chuyên vẽ.
- Uhm, có thêm 1 người nữa.
- Thời gian làm sao anh ?
- Anh cũng chưa biết nữa, anh nghĩ ko quá ràng buộc đâu, nhưng dù sao anh cũng sẽ thử, cố gắng. Ngoài đam mê yêu thích còn mang trách nhiệm lo cho gia đình mình, anh sẽ làm tốt nhất có thể. Tiền anh có được sẽ là những đồng tiền xứng đáng.
- Em lo lắm.
- Em lo gì?
- Em ko biết nhưng em thấy ko an tâm.
- Ko sao, bạn anh, công ty hẳn hoi, anh là người làm ăn, anh biết đâu là an toàn đâu là ko. Anh liệu được mà, công ty người ta đăng ký kinh doanh đàng hoàng, với lại, mỗi lần có hợp đồng là người kia đứng hợp đồng ko phải anh. Em hiểu ko?
- Uhm, em ko rành chuyện này, giờ người ta lường gạt nhiều lắm.
- Chồng em ko phải mới ra đời đâu mà em lo, mánh lới làm ăn anh cũng có mà em. Từ từ em sẽ biết chồng em lao động ra sao.
Tôi lo lắng đủ thứ trên đời, bây giờ thêm chuyện của Vinh, có phải là lo thừa quá ko nữa. Tôi vẫn đi làm hàng ngày, chờ tới ngày ra công chứng nhận nhà thôi. Tôi biết cuộc sống ra riêng ko hề dễ dàng, đối với cả 2 cá thể ăn sung mặc sướng từ nhỏ, đến ngay cả khi ra ở riêng thì gia đình vẫn vun đắp cho rất nhiều tiền, bao nhiêu đó cũng là mơ ước của những cặp vợ chồng trẻ khác.
Tôi và Vinh bắt đầu tìm mua đồ từ từ cho tổ ấm. Đầu tiên là tới cửa hàng dì 2 cậu 3 tìm giường tủ và bàn ghế, người nhà với nhau, cậu dì tư vấn nên chọn gỗ xoan đào, vừa rẻ vừa bền lại thẩm mỹ và mẫu thì sẽ đóng theo ý tôi, coi như vừa bán vừa cho. 1 tủ bếp, 1 cái giường (giường có tủ kéo phía dưới và trên đầu giường cũng có ngăn để đựng được đồ), 1 bộ bàn ghế để bếp (1 bàn 5 ghế), 1 tủ quần áo lớn trong phòng, 1 kệ sách nhỏ, 1 bàn để tv, 1 bàn trang điểm trong phòng, đóng thêm 2 tủ nhỏ trong 2 nhà vệ sinh, 1 tủ thuốc, 2 tủ giày dép nữa. Tôi quên tới đâu, cậu dì nhắc tới đó. Xong rồi mới qua mẹ, qua cửa hàng nhà lựa 1 tấm nệm và gối, 1 bộ sofa nhỏ và đương nhiên mẹ lựa chon cái tốt nhất và đẹp nhất.
Sau đó mới bắt đầu mua những cái nhỏ hơn ko biết nên mua 10 hay 20 cái chén, ko biết nên mua loại nào, cái đẹp thì mắc quá mà cái thường thì nhìn ko thấy bắt mắt. Vậy là cứ 1 vòng lại quay lại chọn cái đẹp. Khổ tâm lắm, biết là mua sắm tốn kém, dặn lòng tiết kiệm mà rớ vô cái nào cũng mắc. Đến cái móc phơi đồ cũng có nhiều loại làm mình phân vân chết đi được. Nhiều lúc bỏ qua nhưng bị Vinh nhìn ra, níu tay quay lại mua cái đó. Mỗi lần mua một ít mà tính tiền thì lần nào cũng xuất mồ hôi.
- Em cứ mua đi, cái nào đẹp, tốt và ưng thì mua. Mình mua xài lâu dài mà. Nhà đẹp thì cái gì cũng đẹp,anh lo được mà. Cái gì cũng cần xài, thôi thì cứ mua đi em, mình xài mua 1 lần cho xong.
Mua tủ giường bên nhà dì hai với cậu ba, giá hữu nghị hết cỡ, vừa bán vừa cho cũng hết hơn 30tr. Nệm với sofa mẹ ko lấy tiền, Vinh ko chịu cuối cùng mẹ lấy rẻ, vì là Kymdan nên chỉ có 1 sofa, 1 nệm và 4 gối mà hết 20 tr. Chăn drap và mền mỗi cái 2 bộ thêm hết 8 triệu. Gom sơ lại tạm thời cũng gần 70 tr, chưa có tv, chưa có tủ lạnh, chưa mua bếp gas ………..
Hôm nay, còn 10 ngày nữa giao nhà, Vinh có buổi đi làm đầu tiên, theo chồng tôi nói là 1 lò xông có máy nén khí gì đó, hôm nay anh tới xưởng gặp người vẽ bản vẽ chính và nhập vật tư. Ngày đi làm đầu tiên của chồng tôi đã rất hồi hộp và lo lắng, bản thân tôi cũng là 1 đứa con cưng nhưng ko biết sao tôi lại luôn quá lo lắng cho chồng mình (đến giờ cũng vậy), tôi luôn cảm thấy anh ấy thật đáng thương và ko muốn ảnh vất vả. Ảnh luôn tròn vai trụ cột gia đình, người đàn ông luôn che chở bảo vệ tôi, tôi tin tuyệt đối vào những lời hứa của chồng. Tôi luôn mong muốn vợ chồng khoẻ mạnh và làm tốt việc, tự sống tốt nữa, tôi tự hứa sẽ chăm sóc cho chồng đàng hoàng, để má thấy rằng sống với tôi con trai má được hạnh phúc. Tôi muốn lần nào đó trở về nhà, má ko còn coi thường Vinh và má sẽ có cái nhìn khác về tôi. Quan trọng hơn hết vẫn là mong mọi người nhìn thấy chúng tôi hạnh phúc.
Tôi ôm chồng, hôn môi anh, nắm tay và hôn tay anh nữa
- Anh đi làm may mắn nha!
- Giờ hai mình phải luôn cố gắng nha, giờ anh sẽ bắt đầu sống và làm việc vì em, vì tương lai của mình.
Vợ chồng ôm nhau mất mấy phút, nếu ai trong hoàn cảnh của tôi sẽ hiểu cho cảm giác của tôi. Tự nhiên từ 1 PGĐ chỉ ký tên và thu tiền, bây giờ phải đi làm công cho người ta … vì ai? Vì tôi, vì muốn bảo vệ tôi.
Và từ hôm nay, tôi bắt đầu có thêm 1 thói quen, nhắn tin cho Vinh mỗi khi rãnh tay, tôi muốn chia sẻ công việc với chồng.
- Chào anh, đi làm vui ko?
- Anh bị khớp quá khi làm chung với 1 chuyên gia. Anh thấy mình giống như đang học hỏi hơn là đi làm.
- Ủa, người kia giỏi lắm hả anh?
- Uhm, rất giỏi, cái gì cũng biết, anh cảm thấy ngưỡng mộ luôn.
- Anh cũng giỏi mà.
- Uhm, cảm ơn em.
- Trưa nay anh ăn gì?
- Chắc ăn chung với anh em ở đây. Nhìn thấy máy móc mà ham luôn.
- Chúc anh may mắn nha.
Và cũng từ khi chồng đi làm, mặc dù ko hiểu gì về máy móc thiết bị, nhưng tôi luôn lắng nghe những chia sẻ thao thao bất tuyệt của chồng về 1 con lăn, con đội, về túi lọc, về máy nén khí, về tủ bù cos, turbin gì gì …… Đó là những loại máy tôi nghe thường xuyên trong trao đổi của chồng, và khi chồng kể tôi luôn tham gia vào câu chuyện.
3 ngày nữa giao nhà, tôi cảm thấy vui và và hớn hở. Những bài cúng, vật dụng mẹ chỉ tôi như nhang đèn, trái cây. Cái thùng gạo và bình nước uống phải đầy và bưng vô trước. Có thể nói là nhờ sự hỗ trợ của gia đình của mẹ, đồ đạc của 2 đứa coi như gần đầy đủ trước ngày dọn nhà. Vinh nói còn mấy vật dụng điện lạnh thì dọn nhà xong rồi ra siêu thị điện máy mua luôn, ảnh có coi giá cả và tính toán hết rồi.
Ngày nhận nhà cũng đến, sáng 2 vợ chồng đi giao tiền lần 2 và ra công chứng sớm. Xong xui nhận hồ sơ chờ sang tên, rồi tranh thủ chạy về nhà mẹ để chuẩn bị, hôm nay cúng đem gạo và nước vô trước, van vái ông bà thổ địa phù hộ, rồi bên mẹ bên cậu dì mới chở giường tủ qua, thuê người lắp ráp luôn. Mở chìa khoá bước vô ngôi nhà trống trải đó, hít 1 hơi đầy tự hào - cảm giác khó tả đó chưa bao giờ tôi quên. 2 vợ chồng cứ nhìn nhau cười miết, mặc dù cũng hơi bối rối và mệt nhưng niềm hân hoan lấn át. Ngày đó bé Vy đi tour mà cứ gọi về hỏi thăm hoài, ba và nội cũng gọi, đòi qua nhưng Vinh nói khi nào dọn xong hết sẽ mời cả nhà qua luôn.
Nhìn ngôi nhà trong phòng khách thì cái sofa, trong bếp có tủ và chén bát đầy đủ, phòng ngủ có nệm có giường …. Hạnh phúc gì đâu luôn.
Tới hơn 3h chiều mọi thứ xong mọi người ra về, 2 vợ chồng quên mệt lại đi siêu thị điện máy.
- Anh tính rồi, sẽ mua 2 cái tv, 1 để phòng khách 48” và phòng mình 32”. 1 tủ lạnh, 2 quạt máy đứng và 2 quạt máy treo tường, máy giặt.
- Ko, em giặt đồ tay được mà.
- Ko, anh quyết định rồi, sẽ mua máy giặt cho em, máy giặt cửa trước loại tốt nhất, anh nghiên cứu hết rồi. Em ko có cãi.
- …….
Tôi cũng thấy tốn kém quá ko dám đòi, nhưng mọi thứ trong sự sắp đặt của Vinh hết rồi nên đành nghe theo.
- Anh còn món quà cho em, đợi ngày mai anh sẽ chở em qua chọn rồi lấy luôn.
- Quà gì?
- Dàn nghe nhạc, anh có coi 1 địa chỉ chuyên lắp đặt âm thanh rồi. Mai mình qua thử rồi chọn.
- Ko mua trong đây luôn đi anh?
- Ở đây hạn chế lắm sao? Ko phải ngày nào cũng phải nghe nhạc mới chịu được sao? Đó là quà của anh đó, phải vip.