Rồi cô út đi ra ngoài tám với anh ba cổ. Tôi cũng đi theo, lấy cái túi chườm ra ngoài chơi chung, 2 anhem họ mở máy điện tử chơi đánh nhau, tôi nằm đó.
- 2 anh em chơi đi, chị làm nóng gà nha. Uống gì ko?
- (Vinh) Em đau bụng thì để nó làm cho, tập cho quen nửa còn chồng con!
- Thôi, chơi đi để em làm, lâu lâu em nó mới qua chơi.
- (Vinh) May mà lâu lâu, chứ anh thấy em ủi đồ cho nó, giờ làm đồ ăn cho nó nữa, nó làm biếng quá rồi.
- (Vy) Thôi chị, chồng chị nói phải đó, để em làm cho mắc công ảnh rũa em ế nhăn răng luôn quá.
- Thôi, ngồi yên đó, để chị làm cho quên đau!
- Em vừa phải thôi, với anh thì em hằn hộc, ai càu nhàu, nó qua cái là em vậy đó, có cần phải phân biệt đối xử vậy ko?
Tôi bỏ ngoài tai, vô bếp trong khi cô út thì cười khanh khách khoái chí. Gà nguyên 1 con, tôi bỏ vô quay lại cho nóng xong chặt sơ sơ bự bự rồi cắn xé ăn chứ tôi cũng ko chuyên vụ chặt gà vịt.
Mà sẵn nói tới game, tôi phải kể luôn cái tội ghiền game của ông Vinh. Đợt trước chơi top Eleven gì đó … Đang nằm, tự nhiên giật điện thoại, bấm bấm có vẻ quan trọng lắm ra là có trận đá, nhiều khi đang chạy xe cũng thắng lại tấp vô lề, lấy điện thoại ra làm tôi giật mình mất lần, hoá ra là đấu giá cầu thủ. Chưa kể đêm đến đang ngủ cũng wifi liên tục, nó báo beng beng cái là thức dậy bấm bấm. Riết tôi muốn điên, ổng nói đam mê và sở thích bóng đá của ổng, mỗi trận chỉ có mấy phút, phải chơi nhiều cầu thủ mới có giá gì tùm lùm. Ổng còn nói “ em là nhất, hơi đâu mà ghen với game trên face “. Lúc đầu ko nói gì, càng về sau thì càng lậm, tôi giận ko thèm nói tới thì lại chơi ít lại rồi nghỉ chơi luôn.
Vậy mà ai ngờ, ổng bỏ cái game đó vì 1 game khác : Clash of Clans các mẹ à, cái này còn dữ hơn cái kia. Mà mấy ông đàn ông ngộ lắm, ghiền thì nói ghiền đại đi, ko đâu nha, cứ nguỵ biện … “ anh đánh 1 trận có 2 phút “, “ 1 ngày phải cướp con King con Queen mới mạnh “, nhiều lúc ổng đánh war gì đó bị mình quậy, đánh được có 1, 2 sao gì quay qua định quát mình, bị tôi quát trước, tôi giận thì xuống nước “ tại em làm anh bị gãy kiếm “. Chơi cái này nha, có cả 1 bang hội gì đó, lâu lâu còn nói mình là “ anh đi nhậu off clans “, ngoài ra còn quẹt thẻ để có tiền mua vũ khí nữa. Dụ mình chơi mấy lần mà mình ko chơi, ổng nói chơi cái đó có chiến thuật. Nhiều lúc cứ bấm hoài mình ghét quá ra hẳn 1 quy tắc : “ khi vô quán ăn uống ko được bấm điện thoại “. Vậy mà cũng lén lén, đi vệ sinh, đi hút thuốc …. Bla bla để được cướp và đánh war. Có ai có chồng mê chơi mấy cái này thì mới hiều thôi.
Gà nóng, thơm phức hết cả nhà, tôi đổ chén nước chấm, đổ kim chi ra, nướng mấy ổ bánh mì, bưng ra, pha thêm bình trà gừng (mẹ dặn hôm nào bị hành kinh thì pha trà gừng uống cho ấm bụng). Vậy là tôi bưng ra, lúc chiều ăn lặt vặt ko ăn cơm nên giờ thấy cũng ngon lắm.
- Má dạo này còn gặp Diễm ko Vy?
- Em ko thấy qua nhà, còn gặp ở đâu thì em chịu.
- (Vinh) Tự nhiên đang ăn mà em nói tới chuyện đó làm gì? Ăn hết ngon.
- Thiệt vậy ko?
- Thiệt, đừng có nhắc mấy người đó trước mặt anh!
- (Vy) Sao kỳ vậy, ngày xưa thương dữ lắm mà!
- (Vinh) Lúc đó có như bây giờ đâu!
- Em nói nè, dù sao anh cũng đàn ông nha, chuyện tình cảm thì phải tôn trọng, bây giờ bả có thay đổi có tàn ác gì thì chuyện ngày xưa anh với bả cũng đã từng. Thôi đừng có tuyệt tình vậy, người ta nói anh ích kỷ nhỏ nhen.
- Ai nói anh đục vô mặt, hại vợ anh, làm vợ chồng mình xa nhau xém bỏ nhau vậy còn tôn trọng gì nữa? Là do người đó làm sai thì ráng chịu. Mà nói chuyện khác dùm anh được ko?
Tôi cũng cảm thấy nhạt nhẽo, hết cái gì hỏi hay sao tự nhiên hỏi chuyện đó, thiệt ko tế nhị gì hết. Vinh bỏ đứng dậy vô lấy lon bia ra khui uống. Tôi cũng biết mình sai nên cũng lờ đi và giả vờ luôn.
- Anh ba cho em 1 lon.
- Uống thì tự đi mà lấy!
- Thì nhà anh, em hỏi anh trước sợ anh chửi, em sợ anh quá mà!
- Thôi thôi, cô lý sự lắm, uống 1 2 lon cho dễ ngủ.
- Chị Dung uống ko?
- Thôi, chị ba đang đau bụng mà, ko cho uống!
- Em cũng ko thèm uống đâu mà anh nói!
Gần 11h đêm, 2 anh em họ ăn xong lại quay qua chơi game tiếp, tôi dọn dẹp. Xong thì định bụng vô phòng nằm, cô út nói vọng từ phòng khách
- Chị mệt thì ngủ trước đi nha, em chơi chút vô nằm với chị, đang ghiền.
- Uhm, chị ngủ trước, chị cũng hơi mệt.
- Chị ngủ đi, mai em đâu có đi làm nên em thức khuya cũng ko sao.
Vừa nói dứt câu, cô út bấm pause chạy tới ôm ôm tôi 1 cái rồi mới buông ra, ông Vinh nhìn chị em hoà thuận tình cảm cũng hài lòng lắm.
Tôi vô phòng, mở tí nhạc trong Ipod – nhạc ko lời của Kenny G đeo tai phone. Thấy cô út vẫn còn hoạt náo vậy chắc mức độ thất tình này chưa là gì rồi, thôi tạm yên lòng đi ngủ.
Sáng ra cô út đương nhiên ko thể dậy sớm, tôi đi ăn sáng sớm và mua đồ ăn cho 2 anh em để sẵn, tôi nhắn cho cô cái tin
- “ Dậy xong có uống café thì uống, chị pha sẵn rồi, chị có mua cho em tô bánh mì bò kho, ăn đi rồi làm gì làm. Muốn ngủ với chị thêm 1 ngày nữa cũng được, thay đồ thì mở tủ lấy đồ chị mặc, bên trái ko có cửa kiếng là đồ mới đó, tủ chị ko khoá “.
Tôi để chìa khoá nhà lại cho Vy. Ko biết nếu anh trai sống chung từ nhỏ tới giờ anh ấy có thương yêu tôi ko? Ko biết bây giờ anh ấy đang ở đâu nữa. Lâu lâu cũng có nghĩ tới.
Hôm nay 7 ngày tôi sạch kinh, theo lịch 2 vợ chồng sẽ đi Từ Dũ khám, tôi xin nghỉ phép vì biết mỗi lần đi khám trong bệnh viện là phải mất 1 ngày. Do đọc trước kinh nghiệm nên chuẩn bị đủ cả, nước uống, bánh ngọt, khan giấy khô, ướt.
Sáng sớm 2 vợ chồng lấy máu để test HIV, bốc số chờ (mặc dù lấy máu kiểm tra này ko cần phải nhịn ăn), xong mới ăn sáng. Ăn sáng xong thì quay vô tôi đi siêu âm, chồng tôi thì đi thử tinh dịch đồ ở lầu 3. Tội nghiệp Vinh lắm
- Anh có làm được ko? Có cần em nói người ta vô làm phụ anh ko?
- Ko sao đâu em, 1 chút thôi … anh đang mở phim heo!
- Trời, thôi anh cố gắng đi, xong ra em còn đi khám mấy cái nữa.
- Uhm, chờ anh 1 chút thôi.
Vậy mà tới 35 phút, Vinh mới giải quyết xong … Nghĩ tới mà thấy thương. Xong xuôi nhìn ổng thất thần lắm. Tôi đưa nước và đưa bánh ngọt cho chồng ăn nhưng ổng ko ăn.
Tới giờ trưa Vinh chở tôi qua Bùi Thị Xuân ăn xôi. Xong tôi còn khám và xét nghiệm thêm, siêu âm đầu vò …. Rồi chờ nhận mấy kết quả, ngày đó xui sao bị viêm nên ko chụp phim cổ tử cung được. Mặc dù được bác sĩ gởi rồi, tuy khám ưu tiên 1 chút, nhanh hơn nhưng khi nói chuyện tương tác, bác sĩ vẫn rất kiệm lời và máy móc. Các kết quả của tôi thì có trong ngày, nhưng còn kết quả của Vinh sáng ngày mai mới có, bác sĩ nói khi nào có kết quả của 2 vợ chồng hết thì mới tư vấn được. Vậy là mất cả ngày.
Bữa sau đi làm, mệt mỏi, buồn chán, vì sáng ra chồng ngủ say như chết, cũng ko buồn đánh thức, ko thèm pha café sẵn cho. Vậy mà vô cơ quan lại gặp trường hợp giống mình.
Chị Tuệ Ngọc, nhớ ngày tôi vừa chập chững vô làm đã được chị chỉ bảo nhiều điều, chị người gốc Hoa, chị làm ở đây cũng - năm rồi. Chị với chồng là tình yêu thanh mai trúc mã, cưới nhau ngay sau khi ra trường, hạnh phúc là vậy mà nay chị đã nhưng vẫn chưa có con, anh chị cưới nhau đã chục năm. Tôi cũng ko biết chị đã đi bao nhiêu bác sĩ, bao nhiêu thầy bà khắp Việt Nam này rồi, vợ chồng chị khá hơn vợ chồng tôi nhiều. Tử cung chị bị chúi xuống, anh thì tng trùng yếu, đã thụ tinh lần, lần nào cũng đậu nhưng chị ko giữ được con. Hôm nay chị tâm sự với phòng là chị sắp ly hôn rồi, và lần này chồng chị cũng đã đồng ý. Mặt chị sưng húp, tâm trạng mình cũng ko hơn gì nhưng tôi cũng phải cố gắng an ủi chị, an ủi cho chị mà trong lòng mình cũng tan nát.
- Chị ơi suy nghĩ lại đi, anh chị thương nhau quá mà.
- Chồng chị có bồ rồi em à, bồ chồng chị có thai rồi.
- Sao chị biết?
- Chồng chị nói, ảnh nói ảnh ko thương con bé đó, ảnh chỉ muốn có con, nó sanh xong ảnh sẽ bắt con về cho chị nuôi rồi ảnh cắt đứt và ko liên hệ nữa, con bé đó nó cũng đồng ý thì phải, chỉ cần cho nó tiền thôi.
- Trời ơi …..
- Chị theo dõi từ mấy tháng nay, nó là đứa phụ quán bán cơm thôi, nó nghèo, hiền nữa nên chị cũng ko đánh ghen làm gì, thấy cũng tội lắm. Rồi chồng chị mướn nhà cho nó ở, mua card điện thoại cho nó bán và bán đồ online. Chưa đêm chồng chị vắng nhà, nhưng con bé bầu nay đã gần tháng, con trai em à!
- Ly hôn, rồi sau đó thì sao chị?
- Anh chị cũng ko quan trọng việc tài sản, cứ chia đôi, nhưng chồng chị chia chị ảnh , và ảnh trợ cấp chị mỗi tháng tr đến khi nào chị có chồng.
- Nhưng, ảnh sẽ cưới con bé đó sao chị?
- Ko biết, đó là chuyện của ảnh.
- Ko còn giải pháp nào sao chị?
- Chị biết tánh chông chị, tụi chị yêu nhau năm mới cưới mà em. Chồng chị tuy ko phải con trai duy nhất trong gia đình mà là con trai lớn, ba má ảnh người Bắc, mặc dù ảnh ko gia trưởng vì đã sống trong Nam từ nhỏ nhưng mà, cảm giác trách nhiệm, hy vọng rồi thất vọng đã đẩy vợ chồng chị xa nhau. Khi ba mẹ chồng càng ngày càng già, ông bà càng bất mãn về đứa con dâu đầu ko biết sanh con như chị, trong khi mấy đứa em trai em gái của chồng chị thì đứa nào cũng đã có con hết rồi. Thì chị lại càng thương chồng. Hôm qua chồng chị đã khóc em à. Nếu thực sự thì chị nghĩ anh sẽ ko cưới con bé đó đâu, anh ko phải loại người trâu già thích gặm cỏ non, chị tin chồng chị.
- Giờ chị tính sao?
- Tính gì em? Ly hôn thôi, chồng chị rời khỏi nhà vợ chồng đang ở … chia số tài sản khác.
- Xin con nuôi đi chị?
- Em nghĩ là chị chưa nghĩ tới chuyện đó sao? Nhưng chồng chị, ảnh ko thích, anh nói ko chịu được khi đứa con phải con mình rồi nó hư, nó phản. Khi ông bà chết đi nó cũng ko biết ý nghĩa cái tang nó đeo trên đầu.
- Nghe chuyện chị em buồn quá, nhưng em biết, người mạnh mẽ và bản lĩnh như chị đã đi đến nước này thì đã ko còn cứu vãn được nữa rồi. Em sanh sau đẻ muộn, chưa trải qua những cảm giác và hoàn cảnh của chị nữa, em ko biết nói sao chỉ mong chị nhẹ nhàng với quyết định của mình.
Hai chị em ôm nhau, chị lại bậc khóc. Lòng tôi có sự đồng cảm khó tả, thấy đau cho thân phận phụ nữ quá.
- Chắc chị sẽ nghỉ làm.
- Dạ? Sao vậy chị?
- Chị muốn khởi đầu mới, với cái tuổi của chị, khả năng sinh con là con số ko thì chị ko nghĩ tới chuyện có chồng nữa. Chị sẽ đi học về sư phạm và gom tiền để mở trường mầm non nhỏ nhỏ … Lúc đó chị sẽ thấy vui hơn với học trò của mình.
- Chị mà nghỉ thì em buồn lắm, Khoa vừa mới nghỉ để kinh doanh, giờ thêm chị nữa.
- Ừ, chị nghỉ thôi chứ chị em mình cũng liên lạc mà em lo gì. Hoàn tất thủ tục xong chắc chị sẽ xin nghỉ luôn.
Câu chuyện của chị Ngọc cứ vậy mà ám ảnh tôi, chị em thân thiết là mấy chứ chưa bao giờ tôi kể những chuyện trong gia đình tôi cho chị nghe, khi chị hỏi sao đứa chưa con thì tôi nói kế hoạch. Kể cả thời gian tôi ly thân thì chỗ làm ko hề biết. Ngày hôm nay phòng kế toán thật là ảm đạm, cơm trưa cũng ko ai buồn ăn. Vinh gọi
- Em nghe
- Anh xin lỗi vợ chuyện hôm qua, lần sau anh ko đi bậy ở ngoài nữa. Vợ hết đau bụng chưa?
- Uhm, em đỡ rồi.
- Tối nay em khỏi nấu cơm, muốn ăn gì anh chở đi?
- Uhm chiều về tính đi anh. Giờ em ngủ trưa chút.
Đầu giờ chiều tôi bắt đầu mò lên mạng đọc về hiếm muộn, tôi xem các tư vấn bác sĩ. Rồi tôi quyết định sẽ đi khám chữa hiếm muộn, tôi sợ cảnh gia đình ly tán vì ko có con, tôi ko tưởng tượng cho dù vợ chồng có vượt qua bao nhiêu định kiến thì tới tuổi xuống lỗ mà ko có con hương khói nó ra làm sao nữa? Chiều nay về sẽ nói chuyện với Vinh.
h tôi ra cổng cơ quan, chồng đã đậu xe lù lù ngay đó
- Ăn bánh tráng cuống Hoàng Ty ko em? Hay ăn bánh khọt bánh xèo? Em thích lắm mà.
- Uhm, bánh khọt.
Tôi nhìn mặt ông Vinh hớn hở, cái kiểu nhận lỗi thì tôi ko giận được nữa. Ổng lại biểu để xe ở cơ quan đi, mai ổng chở đi làm.
Vô quán ông Vinh kêu món như thuộc bài, bánh xèo ko tôm bánh khọt ko tôm, gỏi cuốn ko tôm, cam vắt.
- Anh, có khi nào anh nghĩ mình ly dị vì ko có con ko anh?
- Em nói gì vậy?
- Ko, em hỏi thiệt.
- Lại đọc mấy cái truyện bi kịch hay coi phim gì nữa phải ko?
- Hay mình đi khám hiếm muộn đi.
- Sao lại khám cái đó?
- Vì đã năm rồi, ko có con là có vấn đề, trên năm mà ko con là người ta đã khám rồi. Anh coi sắp xếp đi qua tuần em hết dơ mình rồi mình đi khám, coi bệnh chỗ nào thì chữa chỗ đó.
- Tuỳ em.
- Em nghe nói là để khám hiệm muộn phải ko quan hệ trước ngày hay sao đó.
- Sao có vụ đó nữa.
- Uhm, người ta xét nghiệm tng trùng của anh, đảm bảo chất lượng chính xác nên vậy.
- Sao em biết?
- Em coi trên mạng.
- Sao em ko hỏi bác sĩ quen lúc trước khám cho em thử đi. Em muốn thì anh đi với em thôi.
- Anh nói chuyện sao nghe ko có thành ý gì hết vậy? Em muốn mình đi khám là cho vợ chồng mình tìm ra nguyên do sao mà chưa có con, chứ ko phải đi khám cho em!
- Uhm, anh biết rồi.
- Nếu thật sự mình em khám được, thì em cũng ko nói anh đâu. Nói ra sao em thấy anh kỳ quá.
- Thôi, lại muốn gây rồi, em ăn đi, chuyện này đợi mai mốt em hết kinh rồi nói tiếp, giờ em dễ nóng quá.
vợ chồng đi ăn về nhà, ông chồng cũng ôm ấp lắm nhưng tôi lại bực bội trong người. Bé Vy gọi
- Chị nghe nè.
- Chị, bữa nay em qua nhà chị ngủ ké được ko?
- Uhm, qua đây ngủ với chị, bị má la hả?
- Ko phải, em buồn quá, lát em qua nha rồi em kể chị nghe.
- Uhm.
- Chị ăn gì ko em mua?
- Ko, chị mới ăn về em đói thì em mua đồ qua em ăn thôi, chiều nay chị ko có nấu cơm.
- Dạ.
Ông Vinh đang coi tv, tôi đang ủi đồ trong phòng, đi ra ngoài
- Tối nay anh ngủ ngoài phòng khách nha, bé Vy qua ngủ với em.
- Ủa, nó bị ba má chửi hay sao?
- Em ko biết, lát em nó qua nói chuyện nhẹ nhàng chút dùm em, nó đang có chuyện buồn gì đó.
- Anh biết rồi, đêm nay anh ngủ đây, biết thân phận rồi!
Khoảng tiếng sau, cô giặc Ngô dễ thương nhất đất An Nam qua tới. Cô bé mua cho anh nó ly capuchino nóng và chị dâu ly đá xay matcha.
- Em mới đi café về, ko biết mua gì, mua cho anh chị vậy thôi.
- Còm cái bịch kia là gì vậy?
- Gà nướng đó chị, ko phải chị thích ăn gà sao? Lát tối có đói mình ăn khuya. Em hay ăn khuya lắm.
- Mà em ăn gì chưa?
- Em ăn rồi.
- Uhm, em từ nhà chạy qua hả?
- Dạ, em mới đi tour về hồi trưa. Em về nhà xong đi gặp bạn giải quyết số việc xong qua đây luôn. Em nhớ chị Dung, em muốn ngủ với chị.
- (Vinh) Chị mày đang điên đó, ngủ thôi đừng có chọc chị nghe chưa?
- Sao anh kêu em bằng mày hoài vậy? Ko phải chị Dung nói anh là phải ngọt ngào với em hay sao?
- Ừ, ừ bé Vy, được chưa?
- Bữa nay cho em mượn chị Dung nha, đêm thôi, anh có buồn ko?
- Thôi, anh cho mày luôn. Ngủ tới khi nào chị mày hết bị kinh thì trả.
Tôi lấy bộ đồ thun mặc nhà ra cho bé Vy
- Thôi em đi tắm đi, chị mới mua mấy bộ đồ Paltal nè, giặt thơm rồi, mặc đi để chị giặt bộ đồ em cho.
- Thôi đồ em em tự giặt.
- Uhm, giặt đi rồi chị ủi hơi cho nó mau khô, như vậy đem phơi sáng là nó khô à, khô mà còn thẳng nữa.
- Dạ.
Cô út đi tắm, ra ngồi chơi với vợ chồng tôi chút, bé lấy laptop kiểm tra mail công tác. Cô út nhà chồng tôi búi tóc củ tỏi nhìn thấy cưng lắm. Mặc xác ông Vinh nằm dài coi tv, chị em tôi vô phòng tâm sự, cùng là phụ nữ, tôi thấy bé út có chút tương tư. Vô phòng tôi bật tv, kéo hộc tủ lấy cái mền cái gối ra quăng cho ông Vinh, ổng kéo tôi xuống hôn cái rồi mới buông.
Tôi vô phòng, chốt cửa luôn.
- Thất tình phải ko?
- Dạ
- Tâm sự đi, chị nghe.
- Người em thích lại thích bạn thân của em. Mà bạn thân của em ko thích người đó, người đó cứ nhờ em nói vô, nhờ em tác hợp, nhờ em dò hỏi coi bạn em thích gì muốn gì để mua tặng. Em buồn quá, nhưng em quý bạn em, mà em giúp người kia em thấy em ngu quá.
- Em giúp việc gì chưa?
- Chưa! bạn em biết em thích người đó mà. Giờ em mà nói dùm thì có phải em ngu lắm ko?
- Ừ, như vậy là ngu lắm. Em nói thẳng đi.
- Nói gì chị? Em nói em thích người đó hả?
- Ko phải, nói là ko giúp, đàn ông thích thì tự tìm hiểu và tiếp cận đi.
- Oh, để em coi. Nhưng em buồn lắm.
- Em thích người ta em có thể hiện ko?
- Ko, em đơn phương thôi.
- Sao em ko thể hiện đi?
- Thể hiện sao giờ chị? Ko lẻ em chủ động? Kỳ lắm
- Có gì mà kỳ?
- Ngày xưa chị với anh ba ai thích ai?
- Anh em nói với em là chị cua ổng hả?
- Ko, ổng ít kể lắm cho tới khi em gặp chị.
- Ừ, ổng cua chị, chị cũng thấy thích thích, mà anh em làm bạo và chai mặt lắm em ơi.
- Đàn ông phải vậy chứ. Em ko muốn mất bạn em?
- Sao lại mất bạn? Người đó cũng là bạn em à?
- Dạ.
- Chậc, khổ thân. Thôi vầy, em nói ra là bạn thân em thích người khác rồi, rồi em hỏi bạn thân em trường hợp người đó thích em vậy coi bạn thân em có chia sẻ đc ko?
- Lỡ thời gian sau người đó quen nhau sao chị?
- Thì thôi chứ sao?
- Chán quá, ko muốn là kẻ thứ , tò tò đi theo như kỳ đà cản mũi vậy chị. Chị thấy em có chỗ nào ko được ko?
- Ko, chỗ nào cũng được, chỗ nào cũng đẹp hơn chị. Mà em coi, anh em mê chị ko? Hahha.
- Chị trắng trẻo dễ thương mà.
- Nhưng chị ko học giỏi bằng em, ko cao ráo bằng em, ko nói được mấy thứ tiếng như em, ko lanh bằng em, cười ko có răng khểnh như em. Chị chỉ trắng hơn em thôi còn lại thua hết!
- Thiệt ko chị?
- Thiệt mà, như em vậy người nào ko thích em là người đó thiệt thòi, em lo gì. Ui da, chờ chị đi lấy túi chườm, chị đau bụng quá.
- Chị đau bụng vậy uống thuốc đi chị.
- Lâu lâu mới uống, chị nghe người ta nói uống nhiều quá ko tốt.
- Mỗi tháng mình mới uống , ngày mà chị.
- Uhm, tại anh em mua túi chườm cho chị, để chị xài mắc công ổng buồn.
- Anh em hên lắm mới lấy chị, ko lấy bà Diễm chắc chết!
- Sao chết, má thương bả lắm mà.
- Thôi chị ơi, bả giả tạo xảo quyệt thấy mồ. Mà nhắc mới nhớ nha, em biết face và chỗ làm của chồng bả rồi đó. Bả phá chị thì chị nói em, em hứa với chị là em quậy tới bến luôn!
- Thôi được rồi cô, hết buồn chưa mà hăng vậy?
- Để em đi lấy túi chườm cho, chị để ở đâu?
- Thôi được rồi, ra ngoài chơi với anh em chút đi. Chị lấy cho.
- Mà chị ngủ sớm ko? Em qua vậy có sao ko? Em hay thức khuya lắm.
- Thì em cứ nói chuyện chừng nào chị ngủ thì ngủ, em làm gì thì làm.
- Em coi phim đc ko?
- Được, thoải mái.
- Cảm ơn chị. Người em thích lại thích bạn thân em nên em ko biết chia sẻ với ai nên mới qua kiếm chị làm phiền chị.
- Phiền gì mà phiền, thì coi như chị là bạn em cũng được mà.