Nãy Vinh có kêu mua thêm đồ ăn, tôi mua 2 tô bún bò và 2 ly sinh tố bơ. Vinh bỏ tôi đầu hẻm nhà chị Ngọc, dặn dò cẩn thận rồi chạy về.
Chị Ngọc mở cửa, nhìn chị ko chút sức sống, 2 mắt quầng thâm, đầu tóc bết chắc chưa gội, mắt lờ lờ, ko hẳn gầy nhưng nhìn gộc lắm.
- Em đi qua đây bằng gì? Mà em mua cái gì tùm lum vậy?
- Em đi xe ôm qua, sáng chị chở em đi làm đi, chiều chồng em chạy ngang đón em về.
- Uhm, chị nhức đầu quá.
Tôi vô trong, căn nhà lớn, 2 lầu, phòng khách vẫn gọn gàng nhưng nhà bếp hơi dơ, đồ nhiều chưa giặt, với lại nhà bụi nhiều.
- Chị ăn gì chưa?
- Nãy chị lục tủ lạnh hâm đồ ăn cũ ăn rồi.
- Em có mua bún bò cho chị, cho em nữa. Sinh tố bơ nè chị.
Chị ngồi trên ghế trong nhà bếp, hút ly sinh tố rột rột, mặt thất thần. Tôi cũng ko dám hỏi nhiều tới nổi đau của chị. Nhưng phải chia sẻ, quan trọng là chia sẻ thế nào đây.
- Em gội đầu cho chị nha, đầu chị tóc bết hết rồi.
- Uhm
Tôi nói gì, để nghị gì chị cũng đồng ý, kiểu như vô thức. Chị đi vô toilet, ngồi cuối đầu cho tôi gội đầu. Tôi mở vòi sen nước nóng, lấy khăn choàng qua vai chị, rồi bắt đầu gội. Xong chị tửa mặt, tôi ghim điện máy sấy sấy tóc cho chị.
- Em dọn dẹp phụ chị nha, nhà hơi bừa bộn, chị mệt thì em làm phụ cho.
- Thôi em để đó, mai chị kêu người tới làm.
- Ko sao đâu, em quét rồi lau sơ nhà, rửa mấy cái chén dĩa dơ, em dọn tủ lạnh là xong mà. Em thấy cũng ko nhiều, chị ngồi nghỉ đi.
- Uhm, vậy cảm ơn em, em làm sơ thôi, kiểu gì mai chị cũng kêu người ta tới giặt đồ và lau lầu.
- Dạ em dọn sơ thôi
Chị cũng thất thần, ra phòng khách ngồi rót nước uống, mà cái bình ko còn nước, thấy vậy tôi mới đi lấy chai nước cho chị. Chị uống nước và mở tv. Điện thoại chị reo, thấy chị mừng rỡ
- Alo, con nghe mẹ. - Dạ, dạ con vô liền. – Dạ.
Chị ngồi bật dậy
- Mẹ chồng chị gọi kêu chị vô bệnh viện, chồng chị đòi gặp chị.
- Em đi với chị được ko?
Chị suy nghĩ vài giây
- Uhm, đi chung với chị đi.
Tôi vốn vừa tò mò xem mấy người bên đó họ đối xử với chị ra sao, 1 phần tôi muốn đi để bảo vệ chị.
Chị đi nhanh vô phòng, thay cái quần tây và áo sơ mi, tuổi chị nhiều hơn tôi, ăn mặc cũng có phần chỉnh tề hơn. Chị đeo đồng hồ, chải đầu nhanh và cột tóc.
- Nhìn mặt chị ghê lắm ko Dung?
- Ghê!
- Giờ sao?
- Chị cứ để yên đi, chồng chị như vậy thì chị xuống sắc là đúng rồi, vô cho chồng chị thấy chứ.
- Ừ thôi đi em.
- Tối rồi hay đi taxi đi chị.
- Cũng được.
Chị Ngọc khoác cái áo khoác, tôi gọi taxi. 2 chị em tới bệnh viện cấp cứu Trưng Vương. Vừa tới cửa của khu cấp cứu đã thấy mấy người ra đón chị Ngọc, 2 vô em chồng chỉ, 2 người nhìn cũng xinh gái lắm, họ nhìn sơ tôi gật đầu chào rồi tiến lại nắm tay chị
- Chị hai, chị vô trỏng đừng nói gì cho ảnh buồn đó nghe, tụi này nói trước, chị ko làm đúng thì ba mẹ la chị chịu đó nghe!
Cái giọng đó là họ dặn dò hay đe doạ ko biết. Chị Ngọc ko trả lời quay ra nói nhỏ với tôi
- Dung ngoài đây chờ chị chút nha.
- Dạ, chị cứ vô với ảnh đi.
Chị tất tả chạy vô trong, 2 người đó đi theo chị, tôi đứng chờ ở ngoài. Tôi đi qua đi lại, rồi đi tới phòng nhìn vô, xung quanh còn có thêm 2 người chắc ba mẹ chồng chỉ. Thấy chồng chị đã được ngồi dựa giường, tay nắm tay chị, 2 vợ chồng nói gì mà chị cứ gật đầu lia lịa.
Gia đình chị Ngọc cũng neo lắm, ba má chỉ bệnh mất sớm, dòng họ thì ở tứ xứ người thì ở quê nội là Bạc Liêu, người thì ở quê ngoại là Bình Phước. Ngày trước chị vô học đại học rồi lấy chồng, sau đó em gái chị cũng vô học và đi làm được mấy năm rồi có chồng và theo chồng về Bắc, nhà chồng bên đó cũng khó chịu nên chị em ít gặp nhau. Nhiều lúc chị tâm sự với tôi còn nhiều hơn với em chỉ nữa.
Khoảng nửa tiếng, thấy bác sĩ vô khám, chị Ngọc mới đi ra, đi ra còn có mẹ chồng chỉ. Tôi đang ngồi dạy ghế nhựa dọc hành lanh chờ, chị và bà đi ra
- Tôi đã triệt con nhỏ kia rồi, nó trốn về quê rồi. Bây giờ còn cô, cô và con tôi cũng đã ký đơn ly dị. Tài sản hai người tôi ko nhúng tay vô nữa nhưng tôi mong cô đừng qua lại nữa. Thủ tục giải quyết xong, tiền bạc chia xong thì cô cũng nên lảng đi đâu luôn đi. Thằng Thanh nó cũng gần 40 rồi, cô nên để cho nó có vợ con với, tôi ko nói nhiều nữa. Nếu có thương nó thì mong cô đừng ích kỷ.
- Dạ, con biết rồi, thủ tục hoàn tất con sẽ ko bao giờ xuất hiện trước mặt gia đình.
- Cảm ơn cô.
- Cho dù anh Thanh sao thì mẹ cũng đừng gọi con, đừng làm phiền con. Lỗi của con chỉ là ko có con được, ngoài ra con ko có lỗi gì hết. Con cũng chịu đựng suốt thời gian qua, mẹ có thương hay ko thương thì giờ con cũng ko cần. Con đã quyết thì con sẽ làm, chỉ mong mẹ và gia đình đừng làm phiền con. Nhìn ảnh khoẻ là con an tâm rồi.
Người phụ nữ kia im lặng, mặt hơi gượng. Chị Ngọc nhìn tôi hất mặt
- Về thôi em. Chào” bác”!
Tôi cũng gật đầu chào người phụ nữ kia rồi chị nắm tay tôi đi thật chậm và khoan thai. Tôi hơi bị bất ngờ với cách xử trí của chị, nhưng cũng thấy phấn khởi vì chị ko yếu đuối khóc lóc như tôi tưởng tượng.
Chỉ tỉnh chưa từng thấy, vẫn bước đi, ko nói gì nhưng chị nắm tay tôi chặt lắm.
- Chị ơi, chị có sao ko?
- Ko em, chính thức giải thoát, cho chị, cho anh Thanh.
- Chị ko buồn sao?
- Chị nghĩ chị sẽ khóc dữ lắm, nhưng nếu chị khóc thì người ta sẽ coi thường chị, họ coi thường và vùi dập chị đủ rồi. Chị phải giữ lại chút hình ảnh cuối cùng chứ em!
- Thiệt ko chị? Em nhìn chị vậy em sợ quá.
- Thiệt mà, xong rồi em à. Em có gì cũng phải mạnh mẽ như chị nha.
Tôi im lặng đi theo chị, ko lẻ chỉ 1 khắc thôi mà tâm lý con người ta thay đổi dữ vậy sao? Họ đã nói gì trong đó mà chị Ngọc đã khác hẳn? Khi mới bước vô, tôi nhìn qua cửa sổ vẫn thấy chị khóc bên chồng chị mà. Vừa nãy chị gọi là mẹ thì lát sau đã “ chào bác “, tôi rùng mình luôn
- Chị cắt đứt với chồng chị luôn hả?
- Uhm, chồng cũ!
- Rồi chị tính sao?
- Sao là sao em?
- Chị có nghỉ làm ko?
- Chắc có, xong chị sẽ bán nhà, chi thêm ít tiền và về quê mở nhà trẻ.
- Quê nào?
- Bình Phước em.
- Thôi về ngủ mai tỉnh táo rồi tính được ko chị?
- Uhm, tuỳ em. Nhà còn bún bò phải ko? Chị đói
- Dạ còn.
Mặc cho tôi bỡ ngỡ, còn chị vẫn rất kỳ lạ. Về nhà, chị hâm bún lên ăn, ăn xong 2 chị em súc miệng đi ngủ. Ko gian đặc quánh đến kỳ lạ, tôi muốn chia sẻ nhưng cảm giác chị vừa xây 1 bức tường ko cho tôi trèo qua vậy, làm tôi cứ im im ko dám mở lời, nếu nói ko phải lại sợ chị buồn, sợ chị tổn thương. Vô phòng, chuẩn bị tắt đèn thì tôi thấy chị lấy nước và uống thuốc gì đó
- Ủa, chị Ngọc, chị uống thuốc gì vậy?
- Thuốc ngủ lá cây em
- Sao lại uống thuốc ngủ?
- À, thuốc này chị uống từ lâu lâu lắm rồi, ko phải thuốc mạnh để tự sát đâu em. Thuốc lá cây thiên nhiên dễ ngủ chút thôi.
Vừa nói chị vừa chìa cái hộp thuốc ra cho tôi đọc, đúng là ghi thuốc ngủ lá cây Mimosa.
Tôi nhắn tin với Vinh là bây giờ tôi ngủ, 2 chị em tắt đèn, lên giường nằm
- Chúc em ngủ ngon!
- Dạ, chị cũng ngủ ngon nha.
- Uhm, chắc chắn chị sẽ ngủ ngon.
Sáng hôm nay, tôi tới Từ Dũ nhận kết quả mình, phần bác sĩ dặn đi lấy kết quả ko cần phải người, có gì sẽ trực tiếp nói với tôi cũng được. Phần là rõ ràng chồng tôi ko thích ra vô Từ Dũ để khám bệnh kiểu này.
Tôi đi sớm để còn đi làm, tới nơi lên lầu hôm qua gửi phiếu nhận kết quả và ngồi chờ khoảng p thì mới có. Có kết quả xong, nhìn vào cái biểu đồ cũng ko hiểu nhiều, quầy hướng dẫn nói tôi gom lại hết sồ sơ và kết quả xét nghiệm của cả vợ chồng bỏ vô cái rỗ, bốc số ngồi chờ phòng khám số .
- Tình hình sức khỏe vợ chồng tương đối tốt, về chồng thì lượng tng trùng sống đạt chuẩn, lượng tiến tới đạt, hình dạng cũng bình thường.
Bác sĩ đọc kết quả lấy cây bút chỉ vô mỗi cái phần > hơn hoặc = trong mỗi kết luận. Nói chung, về Vinh, hoàn toàn tốt và bình thường.
- Còn em, em ghi có thai và bỏ lần? Lâu chưa? Em còn hồ sơ ko?
- Dạ cũng lâu rồi, gần chục năm rồi em ko còn giữ hồ sơ.
- Em điều hòa ở bệnh viện nào?
- Dạ,em làm ở ngoài.
- Chậc, cho nên sau đó em có nói em bị viêm lộ tuyến và có đốt lạnh hả?
- Dạ, em đốt ở đây.
- Vậy đứa con em bỏ với anh Vinh này luôn hay sao?
- Dạ ….. dạ ko phải.
- Uhm, chị biết rồi. Chị L bác sĩ khám cho em, chỉ có tư vấn đề các nguyên nhân hiếm muộn chưa?
- Dạ, có chút chút.
- Uhm, vậy để chị nói cho rõ ràng nè, chồng em hiện ko sao, kết quả siêu âm cho thấy em có khối nan lạc tuyến nhỏ bên trái, đây cũng là nguyên nhân em bị đau bụng trong thời kỳ hành kinh. Ngoài ra từ bên trong cổ tử cung của em chưa dứt hẳn tình trạng viêm, tuy ko nặng nhưng cứ bị đỏ nên mình ko thể thực hiện chụp x- quang được.
- Chụp x-quang để làm gì chị?
- Chụp để biết nan có đè lên làm tắc ổng dẫn ko đó em. Hiện trạng, có thể nói đây là nguyên do từ em chứ từ chồng em rất thấp. Theo các kết quả thì em cần phải hạn chế tình trạng viêm và cố gắng chữa trị dứt điểm thì mới có bé được.
- Vậy em phải làm sao?
- Vì hiện em bị viêm nên mình chưa xác định được. Em chờ tháng sau sạch kinh, tới chụp x quang lại đi rồi mới tính tiếp được.
Trước tiên gọi cho Vinh báo, tôi kể y như vậy. Ổng cũng đang làm nên có gì chiều về nói rõ hơn qua điện thoại.
Tới chỗ làm cũng hơn h, tâm trạng mông lung và hơi nặng nề, nhưng hôm nay lại ko thấy chị Ngọc, chỉ cũng khó có con, tới hôm nay mình mới khám hiếm muộn nên cũng tìm người chia sẻ.
- Hôm nay chị Ngọc nghỉ làm rồi hả chị S?
- Chưa em, hình như chỉ nghỉ phép trước, chỉ chưa hoàn tất thủ tục ly hôn mà.
- Dạ.
Tự nhiên lại thấy lo, ra hành lang gọi cho chỉ
- Chị nghe em.
- Chị có sao ko?
- Cám ơn em, chỉ có em là quan tâm chị, chồng chị đang nằm viện, ảnh uống thuốc ngủ tự tử Dung à, súc ruột hồi khuya. Chị buồn lắm, nhà chồng chị biết chuyện con bé kia rồi, giờ họ chửi nó ko ra gì hết.
- Rồi sao chị ơi, giờ chị tính sao? Anh đang nằm viện nào chị?
- Thôi, chuyện cá nhân thôi, em đừng có nói tùm lum trên chỗ làm. Vợ chồng chị ký đơn rồi, chồng chị nhận trách nhiệm là do ảnh có vợ bé để thuận lợi trong việc chia tài sản và trợ cấp cho chị. Nên gia đình chồng chị giờ đang giận khi ảnh cho chị nhiều, mặt khác lại khủng bố con bé kia, nghe nói nó trốn đi về quê luôn rồi.
- Trời ơi …
- Chồng chị ảnh quẩn quá ảnh uống thuốc ngủ tự tử. Giờ chị buồn lắm.
Nghe giọng khàn đặc, ko nói chuyện ra hơi mà thấy thương cho chị quá. Giờ chỉ muốn gặp chị, ôm chị để chia sẻ. Từ lâu gia đình chồng đã ko còn thương vì chị ko sinh được con, họ xúi chồng chị bỏ chị, họ tính toán tiền bạc của cải với chị. Tội nghiệp chồng chị, anh hy sinh mang tiếng xấu chỉ để có thể thuận lợi để chia tài sản cho chị, mà giời mọi chuyện lại đi quá xa.
Nghe tới đây cũng ko nỡ kể chuyện của mình, chuyện của mình quá cỏn con so với hoàn cảnh của chị, giờ chỉ biết chia sẻ với chị, gác chuyện của mình qua bên.
- Chị đang ở bệnh viện hả?
- Uhm, chị ở đây từ tối hôm qua rồi. Chị chờ bác sĩ báo chồng chị khỏe rồi chị về.
- Chị ăn gì hay cần gì ko, em đem qua cho?
- Em gom mấy chứng từ lại trình sếp dùm chị được rồi. Chị cảm ơn em, nhưng đúng là tới nước này, giờ nhà chồng chị họ phản đối chuyện chia tài sản. Chị cũng muốn ra đi tay trắng nhưng chồng chị nói nếu như vậy ảnh sẽ tự tử nữa, ngày làm chồng cũng phải có trách nhiệm với chị, huống gì năm.
- Giờ suy nghĩ lại chuyện ly hôn đi chị, người còn thương nhau quá mà.
- Tụi chị đã ký rồi, nộp lên tòa quận rồi em. Má chồng chị cũng nói với chị là má đã coi mắt vợ cho chồng chị rồi. Chị mệt mỏi quá Dung à. Nếu chị ko ly hôn, chị hạnh phúc mà chồng chị và gia đình ảnh xung đột, lại ko có con thì có phải chị ác quá ko?
- Trời ơi, sao tới giờ này vẫn còn nghĩ cho người khác vậy?
- Khi em trong hoàn cảnh của chị, em sẽ hiểu. Chị khuyên em nên có con sớm đi, đừng kế hoạch nữa.
Vợ chồng yêu thương nhau mới đến với nhau, vậy mà giờ tan đàn xẻ nghé. Chị nói đúng, tôi ko trong hoàn cảnh của chị làm sao hiểu được.
- Chị ăn sáng chưa?
- Sáng chị uống sữa rồi, đang chờ chồng chị chuyển ra phòng. Sao lâu quá, tại ảnh bị huyết áp nữa nên cần theo dõi. Thôi em quan tâm vậy chị mừng rồi, em làm đi, đừng nói gì trên trển nha. Chồng chị ra phòng là chị về, khỏe là chị đi làm liền à.
- Dạ, chị giữ sức khỏe nha.
- Khỏi lo, em nhìn chị chị chỉ ko đẻ được thôi chứ em có thấy bao giờ chị bị bệnh lặt vặt ko?
- Chúc anh cũng mau khỏe, em làm, có gì em sẽ lại gọi cho chị.
- Khỏi lo, chừng nào về chị sẽ gọi em.
- Dạ, bye chị.
- Bye em.
Mở miệng ra là chồng chị, chồng chị vậy mà lại ký đơn ly hôn. tôi cũng biết rõ tính mạnh mẽ của chị Ngọc, nếu chị ko suy nghĩ kỹ chị sẽ ko dứt khoác, dù sao tôi cũng mong chị luôn bình an và vui vẻ. Lại chuyện mẹ chồng, vợ chồng người ta chưa hoàn tất thủ tục mà đã coi mắt vợ khác, thời phong kiến hay sao vậy ko biết. Sao phận đàn bà lúc nào cũng khổ quá vậy? Rồi tôi bắt đầu suy diễn đến hoàn cảnh của mình, - năm nữa mà tôi ko đẻ con như chị Ngọc bây giờ, má chồng tôi cũng sẽ như vậy, má sẽ bắt Vinh bỏ tôi, rồi cưới con Diễm cho Vinh …. Nghĩ tới thôi đã thấy sởn hết gai óc. Ngày làm việc ko tập trung được, nghĩ hết chuyện này tới chuyện khác, trông người lại nghĩ đến ta. Có đúng chỉ cần người yêu nhau là đủ ko? Thôi kiểu này phải mau mau đẻ mới được.
Chiều hôm đó đi làm về, tôi chạy qua siêu thị Nhật mua đồ ăn dự trữ, tôi thích ăn bò và gà, Vinh thích ăn cá có khi bữa cơm tôi làm bò xào cho mình và cá chiên cho chồng. Mua đồ về tôi soạn ra, nào là café, nước trái cây, sữa và trái cây nữa rau thì lặt sạch nhưng ko rửa, bò thì cắt cục nhỏ vừa để khi nào ăn thì rã đông cho tiện, tất cả rau và thịt cuộn trong giấy báo, cá thì rửa sạch, làm sạch để hộp clock& clock. Tất cả cho vô ngăn đông. Thường thì đi siêu thị mua đồ xài hay mua thực phẩm vợ chồng đi chung, nhưng ko biết hôm nay tâm trạng lại đi mình, tới lúc tính tiền phải nhờ người phụ đem ra xe, về tới nhà phải gọi Vinh xuống lấy phụ.
- Sao ko về rồi anh chở đi, mà em đi mình mua ít thôi, mua gì mà quá trời đồ vậy?
- Uhm, tại em thấy trên đường đi về ghé qua đó cụng tiện.
- Trước giờ cũng vậy mà ko thấy tiện hả?
- Thôi mệt anh ghê, lát em nói chuyện với anh sau.
Cơm nước xong, rửa chén dọn dẹp, lấy trái cây ra ăn, cũng gần h, tôi mới lau nhà, bữa nay ko giặt đồ. Ngồi xếp bằng trên sofa
- Kết quả khám và xét nghiệm nói anh ko sao, là em bị.
- Em bị gì?
- Bị viêm và có nguy cơ tắc vòi trứng.
- Chính xác chưa?
- Chưa, em nói là nguy cơ mà.
- Vậy sao mới chắc?
- Thì đợi tháng sau chụp phim mới biết có bị tắc hay ko.
- Nếu tắc thì sao?
- Thì phải mổ chứ sao
- Dẹp, anh cấm, ko mổ xẻ gì hết!
- Sao cấm? Lỡ đẻ cần mổ thì sao?
- Đẻ thì ko nói, còn mổ mấy cái này thì ko cho. Bộ ko có thuốc men gì sao?
- Chưa biết, nhưng sao anh ko cho mổ?
- Em đủ yếu ớt rồi, anh ko thích. hồi trước chị Vân mổ nang gì lần rồi, nhìn thê thảm lắm. Anh ko thích.
- Nhưng anh bệnh anh phải chữa chứ? Sao biết em bị nan?
- Em bị nan à? Càng ko nên mổ. Mà cái đó tính sau, đợi khi nào có kết quả rồi nói. Mà sao phải đợi tới tháng sau mới chụp vậy em?
- Em bị viêm?
- Viêm gì, anh có thấy em bị gì đâu?
- Thôi đi, bị ở trong làm sao anh biết mà thấy?
- Có khi nào kết quả sai ko?
- Bác sĩ người ta đã chắc đâu, chỉ nghi ngờ thôi. Từ Dũ mà sai gì anh.
- Mai em cầm hết hồ sơ qua bác sĩ L coi lại đi.
- Tại sao?
- Trước khi đi Từ Dũ em cũng qua người ta khám, giờ có kết quả qua cho người ta tư vấn lại, chứ cách nói chuyện thiếu nhiệt tình trong bệnh viện là anh ko thích rồi.
- Anh bỏ điện thoại xuống rồi nói chuyện.
- Anh đánh war cái.
- Anh có thương em ko?
- Lại ghen với Clash hả?
- Nếu ly dị anh có chia tài sản phần nhiều cho em ko?
- Ko.
- Tại sao?
- Vì có ly dị đâu mà chia. Giờ em thích thì anh sang tên hết cho em, chia chác gì cho mệt!
- Nhưng nếu - năm nữa em cũng ko đẻ được thì anh tính sao?
- Xin con nuôi.
- Má anh ko chịu, bắt anh bỏ em cưới vợ khác thì sao?
- Em nghĩ là anh chịu hả? Xong rồi, sao, để anh tạo lính cái.
Xong khoảng phút, ông ấy bỏ điện thoại, quay qua ôm tôi, hôn hít
- Em là vợ anh, ko phải vợ của má anh, biết chưa?
- Nhưng má là má anh, má phải quan trọng hơn em chứ?
- Má quan trọng khác, em khác ko so sánh như vậy được, chỉ sợ em bỏ anh thôi, lúc đó chắc anh tội nghiệp lắm.
- Thôi, ko giỡn nữa. Em thấy trường hợp này rồi, vợ ko đẻ được, mặc dù chồng thương nhưng vẫn đồng ý ly hôn vì sức ép gia đình.
- Thấy chưa, anh biết mà. Đâu có tự nhiên mà tự mình đi siêu thị, nghe chuyện gì của ai là về hành hạ anh! Nhưng để anh nói em biết, người ta sao anh ko biết nhưng anh thì khác. Anh chỉ cần em thôi, có con thì vui thì hạnh phúc hơn nhưng ko có cũng ko sao, làm gì phải bỏ nhau?
- Nói thì nghe hay lắm.
- Em ko tin à?
- Ko
- Anh thề cho em nghe!
- Nè Vinh, em ghét nhất ai thề đó nha.
- Ai biểu em ko tin?
- Nói thì nói vậy thôi, nhưng nếu em ko có con với anh được thì em sẽ lẳng lặng rời xa anh, em ko ép anh phải khó xử đâu, ko cần phải chia gia tài gì hết. Lúc đó em chúc anh lấy vợ khác và sớm có con nữa.
Mặt tôi sụ xuống, mắt thấy cay quá, nghĩ tới chị Ngọc thương chỉ quá. Vinh lấy tay che miệng tôi, ông ấy béo má tôi, chồm qua hôn môi tôi. Hôn rất sâu, tôi bật ra
- Em nói thiệt đó, ko có giỡn đâu.
- Lúc đó mình sẽ thụ tinh ống nghiệm, sẽ đẻ mướn. Giờ đẻ mướn đâu có giống ngày xưa mà anh phải ngủ với người ta đâu, giờ chỉ cần trứng em và tng trùng của anh là đẻ được rồi. Mà tng trùng anh ngon lành, em nay mai hết viêm đẻ có mà đội banh mini chứ ở đó mà! Lo nghĩ chuyện gì đâu ko!
Vinh ngồi sau, ôm tôi, tôi dựa đầu vào vai chồng, suy nghĩ ít lại, cảm thấy hạnh phúc le lói ấm áp này, quý lắm. Rồi ông ấy bắt đầu sờ soạng, đè tôi ra sofa …. Những giây phút ái ân đó, chỉ cần sống cùng nó, trong vòng tay nhẹ nhàng của Vinh, với hơi ấm hòa vào nhau, tôi nghe cả những tiếng thở và tiếng rên rĩ khe khẽ, cuộc đời này tôi thích sao những nụ hôn của Vinh, tôi nhủ lòng phải giữ người đàn ông của mình ko buông.
Những cảm xúc, nhục cảm và cả tính chịu đựng, nuông chiều cho qua chuyện của tôi đối với những thói xấu của Vinh. Bực ra thì nói vậy nhưng tôi chịu được, chịu được hết chỉ có xa ảnh là tôi ko chịu được thôi.
Tôi vẫn còn mặc áo ngoài, Vinh ôm tôi, cánh tay rắn rỏi đen sạm hơn lúc mới quen nhưng càng ngày càng ko muốn rời xa. Hắn hôn tóc, cắn tai tôi nữa, dễ chịu lắm. Bây giờ mà có đứa con nữa, đứa thôi cũng là hoàn hảo rồi.
- Giờ trễ rồi, để mai em cầm hồ sơ qua bác L coi lại.
- Uhm, mai anh chở em đi. Giờ anh vô tắm cho em nha!
Tôi gật gì cười khúc khích, Vinh đứng dậy, rút khăn giấy đưa cho tôi đắp vào em bé, hắn ẵm tôi vô toilet, vợ chồng tắm chung. Mới tắm lúc đi làm về mà giờ lại tắm nữa.
Xong ra Vinh pha café uống, lên mạng đọc tin tức, tôi lại lấy điện thoại ra ban công gọi cho chị Ngọc
- Chị nghe Dung.
- Chị về chưa?
- Rồi, chị về lúc h mấy chị mới ngu dậy, mệt quá quên gọi em, xin lỗi em nha.
- Trời có gì đâu chị, anh ra phòng ngoài rồi hả chị?
- Uhm, chồng chị ra ngoài rồi, ảnh vừa ra thì má và các em chồng đã đuổi chị về, họ ko cho chị gặp ảnh.
Rồi chị khóc òa lên, làm tôi cũng thấy tức ở ngực và nghẹn ở họng, gió trên lầu cao thổi như thấu tâm can.
- Thôi chị, bỏ đi chị à. Chị có về cũng ko sống được với họ, chị khổ, anh cũng khổ.
- Chị buồn lắm, chị ko được gặp chồng chị. Rồi họ sẽ nói chị ko ở đó, họ sẽ nói chị bỏ mặc anh.
- Anh ko tin đâu chị, anh là chồng chị, anh hiểu chị mà. Tối nay em qua ngủ với chị nha.
- Còn chồng em?
- Chồng em đi làm đêm rồi. Em đem đồ qua ngủ với chị sáng đi làm luôn, mai chị đi làm ko?
- Có, mai chị đi xin nghỉ luôn. Chứ chị làm mà tâm trí chị bất ổn sẽ ảnh hưởng đến công việc của cả phòng.
- Lát em qua nha.
- Cảm ơn em, chị buồn quá.
Tôi quẹt nước mắt, vô nịnh Vinh, tôi đu lên lưng và ôm cổ, vò đầu ổng
- Anh!
- Gì em?
- Cho em qua nhà chị làm chung ngủ nha?
- Tại sao?
- Chỉ đang buồn.
- Cái chị ko đẻ được rồi ly dị phải ko?
- Uhm, sao anh biết?
- Nghe em kể là biết rồi, qua đó ngủ với người ta an ủi chứ ko lây bệnh ủy mị về đây đó nha. Anh ko phải chồng của chị đó cho nên ko có chuyện mà mình ly dị vì ko có con đâu đó, nhớ đó. Anh ngủ mình buồn lắm.
- Giờ sao, ý anh ko cho đi phải ko?
- Đi qua đó rồi mai đi làm luôn hả?
- Dạ, mai em đi làm chung với chỉ luôn.
- Uhm, soạn gì soạn đi rồi anh chở đi.
- Mà em nói chỉ là anh đi trực đêm rồi, để em chạy xe qua.
- Ko, anh chở đi, anh bỏ em đầu hẻm.
- Sao biết nhà chỉ có hẻm?
- Anh bỏ đầu đường. Mai đi làm với chỉ đi chiều anh qua chở về.
- Cảm ơn anh nha, ở nhà đừng buồn, đừng dắt em nào về ngủ nha.
- Thôi, nãy xử xong anh hết sức rồi, em nào nữa.
Tôi vả nhẹ vô mặt của ổng rồi chạy vô soạn đồ, giỏ xách và thay đồ đi. Chậc, nghĩ tới chị Ngọc mà thấy thương gì đâu, phải mạnh mẽ chứ ko qua tôi còn khóc nhiều hơn chỉ thì ko biết ai an ủi ai.