- Em xin lỗi chị, chị Vân nhìn em đây, em xin lỗi, em xin lỗi vì nặng lời với chị. Vì 2 đứa nhỏ chị phải mạnh mẽ lên, chị phải mạnh mẽ lên và làm bất cứ điều gì chị muốn. Em, bé Vy và anh Vinh sẽ ủng hộ chị, ko để chị một mình.
- Chị sợ lắm, chị sợ má sẽ chửi chị, sẽ đuổi chị đi, chị ko thích sống chỉ 3 mẹ con, chị muốn con chị có tình cảm gia đình. Đó là lý do chị luôn cho qua mọi chuyện, anh H thương con nhưng ảnh thương con công và thương mấy mối quan hệ ngoài luồng hơn, với ảnh mỗi sáng đi làm hôn mỗi đứa 1 cái, mỗi tối hôn mỗi đứa 1 cái đã là tròn trách nhiệm. Mọi thứ còn lại là chuyện của chị.
- Chị cứ khóc đi, em sẽ ngồi với chị tới khi nào chị khóc đã thì thôi.
- Chưa bao giờ chị bị nhà chồng nặng lời, chưa bao giờ chồng chị nặng lời, sau những việc làm sai trái với chị ảnh chỉ cần nói “ chỉ là vui qua đường thôi “, và chị cứ tin như vậy. Như 1 con bù nhìn vừa ngu vừa mù, bạn chị ganh tỵ vì chị đeo kim cương hột xoàn, vì nhà có xe hơi xịn vì con chị được học trường quốc tế. Tụi nó ko biết ngày sinh nhật chị thì chồng chị phải đặt lịch báo thức hằng năm, và tiệc sinh nhật lúc nào cũng là 1 bữa tiệc sang trọng, 1 món quà đắt tiền và hết! Năm nào như năm nấy. Chị muốn được đi du lịch, chị hỏi bé Vy hết tour này tới tour khác nhưng ko bao giờ được đi với chồng, ảnh lựa lúc chị bận thì rũ chị đi, tới lúc chị rãnh thì ảnh lại bận.
Tôi cứ vỗ vai và xoa lưng chị …..
- Có những lúc chị bật GPS điện thoại phát hiện ảnh đang ở Nha Trang, đang ở Đà Nẵng, ở Kiên Giang – Phú Quốc, ở khắp nơi vào những dịp lễ và cuối tuần, ảnh nói ảnh đi công tác. Nếu chị mở miệng chị sẽ bị coi là người vợ ích kỷ ko biết thông cảm cho chồng … cứ như vậy chị im lặng.
- Chị đói ko? Em lấy gì nấu cho chị ăn nha.
Chị Vân gật đầu lia lịa, chắc chị mệt và đuối lắm rồi. Tôi vô bếp có mấy ly cháo ăn liền, tôi nấu cho chị 1 ly – đập thêm 1 trứng gà (như tôi lâu lâu vẫn ăn khi lười ra ngoài), rót thêm 1 ly nước trái cây, tôi biết cơn mệt cơn đói cồn cào và cả sự trống trải sau mỗi khi khóc là như thế nào. Tôi từng ước có ai đó cho tôi 1 ly sữa và 1 tô bún bò sau khi tôi khóc xong, để thấy được quan tâm.
Tôi hiểu hoàn cảnh của chị Vân rồi, chị ko hẳn yếu đuối đâu mà là cảm xúc đã bị chai sạn, sống với loại chồng như vậy thì con người dễ hoá đá lắm. Tôi thấy chị vô toilet rửa mặt, tôi nghe chị ho đến muốn ói nhưng tôi vẫn để chị tự làm, sau tất cả những tổn thương thì chuyện những cơn nghẹn đó chỉ là con muỗi.
Có vẻ chị đã khóc xong, đã bình tâm 1 chút, tôi bưng cháo và nước trái cây cho chị. Xong tôi mở cửa phòng, Vinh lại ngủ rồi, tôi thèm được nằm đó giống Vinh quá.
- Chị thấy đỡ chưa?
- Uhm.
- Giờ cho em hỏi chị 1 điều nha.
- Em hỏi đi.
- Khi chị mất con, chị có bị sốc ko?
- Có 1 chút, nhưng ko sốc mà chị chỉ buồn, dù sao chị cũng có 2 đứa khoẻ mạnh rồi. Với lại chị bị nang cũng lâu rồi, bác sĩ cũng có nói chị khó mà có con sau khi sinh đứa thứ 2 mà.
- Là em lo cho chị nhiều quá rồi, em tưởng như trời đất sẽ sụp đổ dưới chân chị. Em nghĩ chị là em, em mà có con rồi mất như vậy chắc em điên luôn quá. Nhưng chị ko giận em chứ?
- Ko giận em, chị ước mình mạnh mẽ được như em.
Tôi luôn thắc mắc, tại sao có nhiều người nói mình mạnh mẽ ….. ko biết mạnh mẽ chỗ nào? Có khi nào họ lầm giữa lì và mạnh mẽ ko?
- Chị bình tâm chưa?
- Đỡ nhiều rồi em, thật ko sai lầm khi tìm em.
- Giờ chị định sao? Em cũng ủng hộ chị mà.
- Em cho chị lời khuyên đi.
- Em khuyên chị rồi chị có làm theo ko?
- Chị sẽ suy nghĩ, chị hứa.
- Dù có ly dị hay ko thì trước tiên chị nên 1 lần mạnh mẽ, đòi hỏi công bằng, 1 lời xin lỗi đáng lẻ chồng chị nên nói từ lâu. Chị nói với ổng là phải nói chuyện trước cha mẹ 2 bên, xong chị nói ra những gì chị cảm thấy – chị cứ khóc nếu chị cảm thấy ấm ức. Rồi bắt ổng xin lỗi, tuỳ vào cảm giác của chị mà tính tiếp.
- Sao khó quá vậy em?
- Đó là lời khuyên của em. Ko bao giờ em muốn 1 gia đình nào ly tán, các con phải thiếu thốn tình cảm cha hay mẹ. Nhưng có lỗi là phải xin lỗi, với chị, chị cũng phải tự xin lỗi bản thân mình.
- Chị sẽ suy nghĩ kỹ điều em vừa nói.
- Em cũng thú thực với chị, chuyện anh H ngoại tình, đó là con nhỏ nhân viên thời vụ trong công ty, em biết nhưng em lúc nào cũng nghĩ chị đang sốc nên ko dám nói. Nay chị biết, mà nó cũng đã nhắn tin và gọi điện làm phiền chị, em xin phép chị cho em với bé Vy giải quyết nó. Em tức lắm rồi.
- Tuỳ em, tụi em làm gì nó cũng ko liên quan tới chị, thật sự chị ko quan tâm đến loại đĩ điếm trá hình đó. Nhưng mấy em làm gì cũng đừng để dính liếu tới chính quyền là được. Cảm ơn em nhiều, giờ chị qua nhà nội đón 2 đứa nhỏ về ngoại.
- Dạ, chị mệt thì nghỉ 1 chút rồi hẳn đi.
- Có làm gì đâu mà mệt, chị làm phiền em rồi. Chị về nghe.
Cửa đóng lại, tôi bỏ ly tách đó, đi thẳng vô phòng,nằm xuống cái giường thân quen, đúng là ko đâu bằng nhà mình, đã cái lưng gì đâu à. Vinh xoay người qua ôm vợ trong khi mắt vẫn nhắm nghiền
- 2 chị em giải quyết xong chưa?
- Em lầm bấy lâu nay rồi, em tưởng chị Vân quằn quại lắm. Nhưng đâu có. Chỉ tỉnh queo, em hơi hụt hẫng.
- Uhm, sáng thức sớm quá giờ ngủ chút đi lát anh chở đi ăn.
- Ngủ thì ngủ nhưng anh chở đi ăn thì coi lại.
Chắc trong người mệt, ngã lưng thiệt là đã. Tôi cởi áo lót, nhắm mắt lại tổng kết chuyện mấy ngày qua. Cuộc sống mà, phải va chạm, phải chứng kiến những chuyện ko phải của mình để học hỏi và rút kinh nghiệm. Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, vợ chồng tôi ko nên nhìn lên chỉ cần nhìn ngang đã hơn nhiều gia đình khác, tiền ko nhiều thiệt nhiều nhưng tình yêu ko bao giờ thiếu. Tôi ôm Vinh, chu môi hôn lên trán ổng, tôi hài lòng với hiện tại, vợ chồng tôi có nhau, yêu nhau là thế. Và nhớ 1 câu nói của ai đó " mọi chuyện luôn khó khăn khi chưa được giải quyết ", bao nhiêu lần tôi cứ tưởng mình chết đi, nhưng khi trải qua 1 lần đau tôi quý cuộc sống này biết lắm.
Hy vọng chị Vân sớm thoát khỏi bóng tối của cuộc đời, mà chỉ đã thui chột bao nhiêu năm qua. Mong chỉ 1 lần vững tinh thần, có quyết định đúng đắn để còn có đủ hành trang nuôi dạy 2 đứa nhỏ.
Tôi thiếp đi khoảng nửa tiếng giật mình dậy, tôi vô tắm xong còn đi phơi đồ và dọn dẹp ngoài nhà trước. Tôi định bụng lấy xe chạy ra chợ gần nhà để mua đồ về nấu cháo thịt cho Vinh, hết bịnh nhưng Vinh cũng còn hơi đau cổ. Tiên gọi
- Tao nghe.
- Chồng mày về chưa?
- UHm mới về, tao ghé chơi, tao đang đi công chuyện gần nhà mày.
- Rãnh thì mày ghé chợ hay siêu thị mua dùm tao cây xương ống với miếng thịt bò, ít hành ngò đi.
- Uhm, khoảng hơn nửa tiếng nữa tao tới.
- Ok.
Hên quá, khỏi phải đi chợ, người cũng đang làm biếng. Tôi mở laptop, gọi điện lên chỗ làm, mấy chị nói cũng đã phụ tôi giải quyết mấy chứng từ quyết toán, kêu tôi yên tâm, nghe vậy cũng thấy nhẹ một chút.
Chiều tối bé Vy qua chơi, nó rũ tôi ngày mai qua nhà con kia, buổi chiều con kia đi làm về, sẽ có bạn nó canh con kia vừa ra khỏi công ty sẽ gọi mình đi qua nhà nó. Có vẻ em chồng tôi đã tính toán kế hoạch tỉ mỉ.
Nguyên đêm Vinh ko sốt nữa, ngủ ngon nên sáng sớm bác sĩ cho thử máu và kiểm tra lại thấy ổn thì đồng ý cho xuất viện. Tôi mừng gì đâu, mấy ngày trời ở trong bệnh viện tuy cũng phòng dịch vụ thoải mái, ăn uống cũng ko cực gì nhưng cảm giác bức bối, rồi tối ngủ ko ngon mà nay vô làm lại công việc chắc cũng ngập đầu luôn chứ.
Đi làm thủ tục xuất viện, đồ đạc cũng dọn dẹp xong tối qua, gọi cho gia đình báo Vinh xuất viện nữa. Xong xuôi hết, kêu taxi chuẩn bị về, vợ chồng cũng chào chị giường bên, chị cũng chào lại
- Chào em, chúc vợ chồng luôn vui vẻ, giữ gìn hạnh phúc và yêu hết mình khi còn có thể nha.
- Dạ, em cảm ơn và chúc chị mau khỏe.
Tôi gượng cười, tôi ko hiểu đó là lời chúc đơn thuần hay là lời đe dọa về bi kịch hôn nhân, xa hơn tôi lại nghĩ đây có thể là điềm báo. Đầu óc lại chơi vơi vì những chuyện đâu đâu, tôi kéo mình lại bằng suy nghĩ “ chắc tại gần tới tháng nên nhạy cảm và nghĩ lung tung.“
Vừa mở cửa nhà, mặc cho nhà dày bụi đi nhám hết chân, đồ dơ đầy rổ, vì đóng cửa liên tục mấy ngày thậm chí còn ngửi được mùi ẩm trong ko khí luôn chứ ko phải chơi. Tôi vừa lấy đồ để ra ngoài, chuẩn bị quét nhà lau nhà, ông Vinh đã ôm hôn xối xả ko thể nào chống lại được.
- Đứng yên, anh ôm hôn cái!
Tôi đứng yên cho ổng hôn, lúc thì ôm lại
- Lần sau thấy ko khỏe phải nói liền, ko vị giận em mà chịu đựng vậy nữa nha.
- Uhmmmm
- Thôi anh đi nằm chút đi, em dọn dẹp nhà cửa chút.
- Em kêu người tới dọn dẹp đi, mấy nay em cũng mệt rồi mà.
- Ừa, em cũng hơi oải chút, để em gọi coi chỉ rãnh ko.
Tôi gọi người giúp việc trả tiền theo giờ, rồi tôi lấy xe đi mua đồ về ắn sáng, vợ chồng về sớm nên chưa ăn.
vợ chồng đang ăn sáng thì chị giúp việc qua, tôi hướng dẫn chị giặt đồ dùm, quét dọn nhà cửa thế nào, dọn tủ lạnh thế nào. Chị Vân lại qua, chị đi mình thôi, mặt có vẻ thất thần, chán chường
- Ủa, sáng chị qua sớm vậy chị, mấy đứa nhỏ đâu chị?
- Uhm, mấy đứa qua nhà nội rồi. Cho chị ở đây chơi được ko? Ở nhà chị buồn quá.
- Dạ chị ở chơi với em, bữa nay em cũng nghỉ ngày nữa mà, chị ăn gì lát em đi chợ mua đồ về nấu.
- Lát chị đi chợ với em nha.
- Dạ.
Vinh hình như cũng hiểu rõ ràng chị Vân cần nói chuyện riêng
- Hai chị em ngồi chơi đi, em đi tắm rồi nằm nghỉ chút.
- Anh tắm nước nóng đi, nhưng khoan hả gội đầu nha, có gì lát em gội rồi sấy tóc cho anh.
- Uhm.
Vinh vô phòng đóng cửa, tôi dẹp đồ ăn sáng, chị Vân cứ đi theo tò tò.
- Chị ngồi đi, em pha cho chị ly trà nghe, rồi chị em mình nói chuyện, chị có gì muốn nói thì nói hết với em đi.
Chị Vân gật đầu, tôi pha ly trà. Chị giúp việc cũng đã lau nhà và vệ sinh các toilet cũng như tủ lạnh xong, chị đã bỏ đồ vô máy giặt sấy khô rồi, tôi nói chỉ thôi vậy được rồi, để lát tôi phơi đồ rồi về đi, tôi gửi đủ tiền giờ, và gói cho chị mấy đồ đông lạnh chưa ăn vì Vinh mới bệnh về nên tôi ko dám cho ăn đồ đông lạnh.
Xong xuôi nhà cừa sạch sẽ, xịt nước thơm thơm tho, tôi mới đi vô thay bộ đồ, mặc dù tôi cũng hơi mệt và muốn nằm cho đã lưng nhưng tâm trạng của chị Vân quan trọng hơn. Tôi bưng trà ra bàn để, chị Vân thoáng chút căng thẳng
- Vy nó biết, nhưng mà chị muốn nói với em tại vì dù sao em cũng từng trải qua những ngày tháng trục trặc với thằng Vinh.
- Dạ, chị nói đi.
- Anh H ngoại tình.
- Dạ
Tôi giả vờ như ko biết chuyện, chăm chú vào câu chuyện
- Chị muốn ly hôn, nhưng ảnh ko chịu.
- Sao ảnh lại ko chịu vậy chị?
- Ảnh nói chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đó. Chắc tại chị ngu quá nên lời nói và yêu cầu ko có giá trị.
- Chị tự ly hôn đơn phương được mà, nhưng chị đã chắc chắn chưa chị?
- Bây giờ chị ko còn kiên nhẫn, chị ko còn cảm xúc ghen tuông hay buồn chán mỗi khi phát hiện ảnh ra ngoài với gái nữa. Giờ chị muốn ở với con thôi, ảnh làm gì chị ko muốn dính tới nữa.
- Chị nói với ảnh những gì mà ảnh ko chịu?
- Chị nói là chị muốn ly hôn, muốn giải thoát cho ảnh, chị ko cần chia tài sản gì hết chỉ cần đứa nhỏ thôi.
- Ảnh nói gì?
- Ảnh nói chị quên đi!
- Rồi chị phản ứng sao?
- Chị tắt máy.
- Chị nói qua điện thoại hả?
- Uhm, nếu chị gặp ảnh chị ko dám nói đâu.
- Ảnh nắm thóp chị rồi, ảnh biết chị nhát và sợ ảnh. Nhưng sao lại ko cần tài sản, chị cần nuôi con mà.
- Chị lo được.
- Ảnh có lỗi với chị, mà chị chỉ muốn để ảnh được giải thoát mà ko cần đến lợi ích của chị sao? Các con chị sẽ thế nào? Nhà chồng chị biết chưa?
- Biết, má chồng chị lần nào cũng nói “ đàn ông mà, rong chơi chán sẽ về, ko ai mà suốt ngày ăn phở trừ cơm, chồng của chị mãi là chồng con chị, mãi là cha của con chị “
- Chị Vân, chị có thương anh H ko? Hay ngay từ đầu chị chỉ lấy ảnh vì trách nhiệm?
- Chị ko biết nữa.
- Khi ảnh ra ngoài lăng nhăng chị có ghen ko? Chị ko sợ mất chồng sao?
- Chị có ghen, có buồn, chị khóc nhưng ảnh cũng nói là chỉ là rong chơi thôi, hết lần này tới lần khác, chị đều bỏ qua.
- Vậy tại sao lần này chị lại muốn ly dị?
- Vì chị chán phải như vậy rồi, chị ko muốn phải sống vô dụng nữa, nhân viên mà ảnh đang cặp nó còn nhắn tin cho chị, thách chị ly dị.
- Nó thách chị cái gì?
- Nó thách chị dám ly dị, nó nói anh H với nó ko bao giờ lấy nhau, nó ko muốn phải thế chỗ của chị, con đàn bà chị biết nấu cơm, quán xuyến và đẻ, nó ko phải loại vô dụng vô cảm chịu chia sẻ chồng mình như chị.
- Chị có trả lời tin nhắn ko?
- Ko.
- Nó nhắn chị nhiều ko?
- Có, nó còn gọi mỗi lần anh H mới gặp nó xong. Nó diễn tả là hôm nay a H mặc đồ đó, mang giày đó.
- Nó gọi chị rồi chị có chửi nó ko?
- Ko.
- Vậy chị nói gì?
- Chị hỏi nó nói xong chưa, rồi tắt máy.
- Lần nào cũng vậy hả?
- Uhm.
Trời ơi, tôi nghe kể thôi mà đã điên tiết lên rồi, tại sao trên đời này lại có người vợ nào hiền đến nhu nhược như vậy? Hay là do chị Vân ko yêu chồng? Hay là quá yêu chồng nên sợ?...... Mà tại sao lại có loại chồng như vậy? Rồi tại sao lại có loại con gái hồ ly tinh như vậy? Nghe chuyện mà chết mất thôi.
- Chị mong em khuyên chị thế nào?
- Chị muốn hỏi em thời gian em ly thân với thằng Vinh có kinh khủng ko?
- Đó là khoảng thời gian kinh khủng nhất cuộc đời em (tôi nghĩ có lẻ còn kinh khủng hơn lúc tôi bỏ con rồi chia tay Thái,và kinh khủng tương đương lúc ngoại mất), nhưng hoàn cảnh đâu có giống chị, em thương Vinh, em ghen, em cảm thấy bị tổn thương nhiều lắm, chứ ko như chị đâu! Sao chị có thể vô cảm như vậy? Điều gì quý giá nhất đối với chị lúc này vậy?
- Con chị! Ai làm gì cũng được, chồng chị thế nào, nhà chồng thế nào, ba má thế nào cũng được, nhưng con chị phải theo chị, chị ko cần gì chỉ cần đứa nó.
Tôi bắt đầu thấy nản, tôi ko biết nên khuyên điều gì trong khi động lực chị ko có, chút ghen tuông chị cũng ko. Vậy mà tôi cứ luôn lo chị bị khủng hoảng và tổn thương suốt thời gian qua. Nhưng sau khi nói chuyện tôi cảm thấy mình phí phạm suy nghĩ của mình quá. Tại sao tôi lại phải nghĩ cho chỉ trong khi chỉ chẳng thèm nghĩ cho bản thân mình? Sao tôi phải đi bắt ghen dùm chỉ? Trái tim của chị được cấu tạo bằng cái gì vậy? Đó ko phải cao thượng, ko phải vị tha, cũng chẳng phải hiền từ ….. với tôi như vậy là Ngu ngốc!
- Dung, Dung!
- Dạ!
Tôi suy nghĩ lẩn quẩn và bị mất hết động lực để tiếp sức cho chị, ko biết như vậy có phải là ích kỷ ko nhưng rõ là nói chuyện với chị xong ko rút ra được bài học hay kinh nghiệm gì, cũng ko tội nghiệp gì chị, thậm chí còn hơi ghét chị nữa. Chỉ thương đứa nhỏ có người cha vô tâm và người mẹ vô cảm.
- Giờ chị phải làm sao?
- Ly dị đi chị.
- Em khuyên chị vậy thôi sao Dung?
- Dạ.
- Em ghét chị hả Dung?
- Dạ ko, em hơi bực thôi.
- Chị biết mà, anh H cũng có thái độ giống em sau mỗi lần mèo mỡ.
Tôi nhìn chị ….
- Thái độ gì chị?
- Thái độ bất cần và chán ghét chị.
- Tại sao chị ko ghen? Tại sao lại trở thành con rối bên nhà chồng như vậy? Tại sao chị ko biết tôn trọng cảm thân, chị ko trân quý cảm xúc của mình? Tại sao chị vẫn có hứng thú để gần chồng? Em hỏi vậy chị có chán bản thân chị ko? Em nói chị đừng buồn, người như chị vậy …….
- Một người như chị bị chồng chán cũng đúng phải ko Dung?
Tôi chựng lại, cảm giác bực bội tuột về khi nước mắt chị chảy dài, cơ mặt chị giản hết cỡ, những giọt nước mắt trên khuôn mặt có vẻ hài lòng và chấp nhận sự thật đó, nhìn vừa tội vừa thương lại vừa bực. Tôi chồm qua ôm chị, chị bắt đầu nấc, giọng đứt quản, tôi vỗ lưng chị. Cảm giác tủi thân khi ai đó chạm vào đúng nổi đau thầm kín là như vậy, tôi hiểu mà, người ta càng dỗ mình sẽ càng khóc.
Một tay tôi lấy hộp khăn giấy dưới bàn lau nước mắt cho chị.
- Em chửi chị tiếp đi Dung!