Tối 2 vợ chồng ngồi nghe nhạc thư thái lắm, Vinh uống café còn tôi uống 1 ly café sữa đá, thời tiết Sài Gòn nay hanh quá, mở cửa mới có gió nhưng Vinh mới hết bệnh, nên đành phải đóng cửa, mở quạt thôi.
Tôi ngồi duỗi chân, cảm thấy thoải mái dễ sợ.
- Mai em đi làm, hay anh ở nhà nghỉ thêm 1 ngày đi.
- Đâu có sao, anh khỏe rồi, dù gì anh cũng chỉ giám sát chứ anh đâu có phải là lao động tay chân, anh nghỉ hoài lỡ anh bỏ sót gì sao?
- Em lo, bình thường thì ko sao, hay em bệnh còn có anh cho em dựa dẫm. Anh bệnh em cảm thấy yếu đuối lắm. Còn bị má la.
- Má la em hả?
- Uhm, má nói tại em nên anh mới ra riêng, ra riêng cực khổ nên mới bị bệnh. Mà em nói đây là để anh quan tâm sức khoẻ chút thôi chứ ko phải em méc anh đâu. Má thương anh nên má mới nói vậy thôi.
- Sao má chuyện gì cũng có cớ để la em vậy.
- Tại má anh thương anh quá thôi, giờ mình ra riêng vậy, em thoải mái và cũng hài lòng. Nhưng em cũng có trách nhiệm, em phải chăm sóc anh.
Vinh kéo tôi lại gần, cho tôi nằm trên ngực ổng, ổng béo má tôi
- Tại em chọc tức anh nên anh mới bệnh luôn đó.
- Sau này ko như vậy nữa.
- Hứa với anh, đừng có nhìn mấy chuyện của người khác xong rồi suy nghĩ lung tung, như vậy là tiêu cực lắm.
- Em biết rồi!
- Em biết ko, anh có thể bảo vệ em trong nhà nhưng vì anh thương ko muốn ko có anh ở nhà lại bị má la này nọ nên anh mới quyết tâm ra riêng, anh mang tiếng chứ em, anh biết nhưng mà anh quyết định rồi, anh cưới em mà ko bảo vệ được em thì anh ko ra gì. Nhưng mà tại sao ra riêng rồi mà em cũng còn bị má la anh thấy buồn ghê.
- Ko biết làm sao má mới thương em nữa.
- Tội nghiệp em. Nhưng mà ít ra còn ba với bé út thương em, còn anh nữa nè.
- Chắc phải đẻ con má mới thương, nên em phải cố gắng.
- Anh nói rồi, cái gì cứ tự nhiên đi, ko áp lực nữa.
Rồi Vinh ôm tôi, hôn lên tóc tôi nhiều, tôi cũng cắn cắn ti của ổng …. Đang nghe nhạc mấy lão già Stratovarious, đang đoạn cao trào trong 4000 rainy nights, Vinh đỡ tôi nằm ngửa ra, mân mê, hôn hít … và rồi nhớp nháp.
2 vợ chồng vệ sinh sạch sẽ trong toilet, tôi đang lau mình
- Em cũng sắp tới tháng rồi, sạch xong em sẽ đi khám.
- Uhm, anh sẽ đi chung với em.
- Hy vọng là sẽ có điều gì mới.
- Em cứ bình thường đi, người ta chỉ mình tin thì mình đi đừng có trông chờ nhiều rồi lại buồn, nghe chưa? Anh nói rồi mà, anh chỉ cần em bên anh, ôm ôm, hôn hôn em làm anh thấy thích rồi dê em là được.
- Nửa mình già rồi sao? Ko có con, rồi điện nước em cúp hết rồi anh chán em ko?
- Vậy em nghĩ lúc em hết điện nước thì anh anh còn pin chắc, hahah!
- Anh này.
Vinh chồm qua hôn tôi, xong hắn quay lưng lấy đồ mặc vô, vẫn cố nghịch ngợm, mặc dù ko thèm nhìn nhưng tay vẫn còn sờ sờ ngực tôi đang căng vì sắp tới tháng
- Em ơi, đây là lưng em phải ko?
Tôi mặc cái áo ngủ vô dí ổng chạy vòng vòng nhà. Điện thoại reo, mẹ gọi
- Dạ con nghe mẹ.
- Bữa nay mẹ lu bu ko có ghé nhà thăm thằng Vinh được, nó khoẻ hẳn rồi phải ko?
- Trời ảnh khoẻ như trâu nước kìa, mẹ khỏi lo. À, chiều mai mẹ rãnh đi với con nha.
- Đi đâu con?
- Bữa con nói đó.
- À, à. Được rồi, nói trước vậy đi mai mẹ giao việc cho mấy đứa ở cửa hàng, mà mẹ có đặt mua cho con cái thảm điện Hàn Quốc.
- Thảm làm gì mẹ?
- Bạn mẹ nói thảm đó tốt cho mấy bệnh phụ khoa, đau bụng kinh hay lạnh tử cung, nên mẹ đặt rồi. Trong vòng 1 tuần người ta giao cho con đó.
- Bao nhiêu tiền, để con trả lại cho mẹ, con cám ơn mẹ nha.
- Mẹ mua cho, mẹ trả rồi. Hành kinh đau bụng thì chịu khó nằm sấp hay quấn cái đó vòng bụng.
- Sao mẹ mua cho con hoài dạ?
- Tại mẹ chỉ có mình con thôi. Mai gặp, mẹ đang tính tiền chút, nói thằng Vinh mẹ gởi lời thăm nó.
Tôi mát ruột mát gan, nhìn ông Vinh, dạ dạ rồi chúc mẹ ngủ ngon. Chậc, tính tôi chẳng được chu đáo như mẹ, nhìn quanh ko biết nên mua gì tặng mẹ, vì nói ra thì mẹ cũng ko để bản thân mẹ thiếu thứ gì, từ quần áo, trang sức, giày dép và cả tiền nữa … cái gì mẹ cũng nhiều hơn tôi hết. Nhiều khi con gái bất hiếu chỉ chạy về nhà và ôm mẹ 1 cái thôi.
Vinh còn uống mấy viên thuốc rồi mới ngủ, 2 vợ chồng nằm trên giường, máy lạnh 28 độ thôi nhưng mà nó sảng khoái gì đâu.
- Anh có thương chị Vân nhiều ko?
- Có chứ
- Sao ko thấy anh phản ứng gì vậy?
- Vì chị anh lớn rồi, đó là chuyện gia đình của chị, còn khi nào ông H dám đánh chị anh 1 cái hay chửi nặng chị thì anh bẻ cổ ổng.
- Đàn ông các anh lạ thật, thấy em ko, ko phải chuyện em mà em đã điên lên rồi.
- Em khỏi khoe, anh biết em ghen cỡ nào mà. Mà con nhỏ đó đẹp lắm hả?
- Đẹp hơn em, trẻ hơn em!
- Uhm.
- Uhm gì?
- Thì em nói anh uhm thôi mà.
- Anh coi chừng em, gái gú trong quán bia hay chơi bời thì em bỏ qua, thử mấy con văn phòng đi, rồi biết em!
- Ko, anh hứa rồi, mình em thôi!
Tôi lườm ổng, xong 2 vợ chồng ôm nhau ngủ.
Sáng tôi dậy sớm hơn, pha café để sẵn cho Vinh, Vinh chắc cũng còn mệt nên chưa thấy dậy. Tôi nhẹ nhẹ khoá cửa đi làm, để yên cho chồng ngủ.
Tới chỗ làm cũng là lúc con đĩ chó kia đang ngoe nguẫy đi vô, đang ẹo ẹo thấy tôi thì bị quê nên né đi nhanh nhanh lên phòng nó, nhìn thấy mà ứa gan. Còn tôi thì nhìn ko cảm xúc, thứ con gái thua cả phường đĩ điếm, ít nhất làm đĩ cũng là 1 cái nghề còn cái thứ chỉ vì chút cảm giác cá nhân mà bán thân thì đúng là bỏ đi. Đi dọc hành lang nhìn phòng ông H nhưng hình như chưa vô. Đang quan sát thì chị ở phòng nhân sự níu tay tôi
- Dung Dung, chị nói nghe!
- Dạ chị?
- Ừ, nghe nói Thoa làm hết thử việc rồi nghỉ đó, sếp ko có ký tiếp hợp đồng.
- Sao chị biết ko ký tiếp hợp đồng?
- Thì thường là thời điểm gần hết thử việc là sếp kêu chị soạn hợp đồng chính thức mà, nay chưa thấy.
- Dạ.
- Em có biết lý do ko?
- Sao em biết được chị?
- Em có add face Thoa ko?
- Dạ ko chị, có gì hả chị?
- Uhm, hình như bồ nó ko cho nó làm đó!
- Ủa, vậy hả chị?
- Uhm ….
- Dạ, chị ăn sáng ko em mời chị ăn sáng.
- Thôi chị đưa con chị đi học rồi ăn rồi.
- Dạ.
Tôi cười xã giao với chị, xong ai về phòng đó. À, à thì ra lại là có bạn trai. Tôi nhanh nhanh vô cất giỏ xách, xong đi ăn sáng. Ăn sáng vô tôi giải quyết hết mớ hồ sơ trên bàn, trình ký chứng từ xong rồi mở facebook ngay, tôi dò bằng cách vô face của chị phòng Hành chánh vừa rồi và tìm thấy face có avatar của nó - “ Thoa Mèo “, ừ thì mèo, lại còn để chế độ public nữa, đúng là có up hình chụp chung với 1 người con trai, hình như đang là thầy giáo hay gì đó, hôm nay bận quá vụ này phải gọi bé Vy giải quyết thôi, mấy nay em nó rãnh lắm. Tôi chụp màn hình, rồi nhắn tin trên face, gửi link facebook của con kia cho Vy, xong gọi cho em nó
- Alo chị (giọng ngáy ngủ)
- Chừng nào ngủ dậy check inbox face dùm chị nha.
- Có gì dạ chị?
- Uhm, có cái cho em điều tra đó, nhớ nghe, giờ chị làm, thôi em ngủ tiếp đi.
- Dạ.
- À, trưa rãnh đi ăn trưa nghe.
- Dạ …
Cô út có cái tật mê ngủ, cái giọng nhựa nhựa nghe mắc cười lắm.
Gần 9h Vinh nhắn tin
- Anh dậy rồi, anh đi làm đây.
- Anh giữ sức khoẻ nha.
- Uhm, chắc anh đi xe ôm qua, xe còn bên xưởng mà.
- Thôi đi taxi đi, ra gió có sao ko?
- Trời này mà có gió thì cũng mừng.
- Mấy nay hay có mưa đầu mùa đó nha anh, anh bệnh nữa má la em nữa.
- Rồi, anh biết rồi.
Nói vậy chứ tôi thừa biết Vinh sẽ đi xe ôm cho coi, tôi thầm cầu trời khấn phật cho Vinh, cho mẹ và mọi người ai cũng khoẻ mạnh!
9h35p, bé Vy gọi lại, tôi ra hành lang nghe điện thoại
- Chị nghe Vy
- Chị, em điều tra được rồi, con đó nó hay post stt về 1 thằng trên face, coi bộ nó mê thằng đó. Trợ giảng bên ĐH Kinh tế, em add face và đang nhắn tin với thằng đó nè, thằng đó cũng tò mò về con đó, chắc cũng thích thích nhau rồi.
- Em đừng bứt dây động rừng nghe. Mà em tính làm gì?
- Vậy chị gởi face nó, chụp màn hình mấy thông tin gởi cho em để làm gì?
- Thôi, chiều mình qua nhà nó rồi, đừng có xen vô chuyện cá nhân của nó, chừa cho nó 1 con đường đi Vy.
- Chị tội nghiệp thứ đó, ai tôi nghiệp chị hai em, ai tội cháu em? Chị nhớ lúc bà Diễm phá chị với anh ba ko? Nếu bả ko dừng lại thì em cũng tới gặp chồng bả thôi, em là vậy đó, em ko có nhân đạo với mấy con chó đó đâu.
- Rồi rồi, bớt giận đi em, trưa đi ăn trưa nha.
- Dạ, giờ em sẽ nói chuyện với thằng đó, em sẽ cho nó biết sự thật, nếu nó ko tin thì chiều nay em thu âm xong gửi cho nó luôn, cái con đó nó phá hạnh phúc của người ta thì em phải thay trời hành đạo.
- Rồi, em làm gì thì làm, chị ko cản. Trưa nay chị chở mẹ chị qua luôn, có gì tranh thủ bàn trước để khỏi bị hớ.
- Dạ, vậy ăn bên Bình Thạnh đi cho gần mẹ chị. À, hay em đi taxi qua công ty xong 2 chị em qua đón mẹ chị luôn, khỏi mắc công chạy nắng noi 2, 3 xe.
- Uhm, vậy cũng được, vậy nha, để chị báo mẹ chị, giờ chị làm rồi, nghỉ mấy ngày việc nhiều lắm.
Xong tôi gọi hẹn mẹ ăn trưa, mẹ ok liền. Trưa đó 3 người chúng tôi ăn cơm gà, xong mẹ hỏi phải thế nào thì Vy nó nói chỉ cần mẹ xài xễ sao mà 2 mẹ con con kia ko trả lời được là được, còn lại em nó lo hết rồi. Từ chỉ điểm, giờ giấc con kia về nhà, mẹ con đó thì ở nhà miết.
Chiều chưa 4h, bé Vy nhắn tin là nó đã đi taxi qua đón mẹ trước, xong tôi chờ con kia về rồi mới về, ngay cơ quan cũng có 1 người (mà tôi ko biết mặt) theo dõi con kia rồi, nhà nó có 2 người xác định nó về rồi sẽ ở đó theo dõi tiếp và gọi Vy.
Tôi ở lại ráng làm cho xong mấy hồ sơ quyết toán, làm thì làm mà cứ sốt ruột, làm ở đây mà đầu cứ nghĩ tới cảnh ở nhà con kia, cứ nghĩ tới chuyện có khi nào mẹ nó còn ăn nói dữ dằn hơn mẹ mình ko.
Điện thoại reo làm tôi giật mình, 4h50
- Chị nghe.
- Chị về đi, chị chạy qua siêu thị bên Bình Thạnh gởi xe đi, em đang ở đây với bác.
- Uhm, chị qua liền.
Tôi thoa miếng son môi, off máy lấy xe chạy u qua Bình Thạnh, đường đông ơi là đông, kẹt xe tùm lum mà tôi ko biết luồng lách sao mà cuối cùng cũng qua tới chỗ, mới 5h35 – kỳ tích.
3 người chúng tôi bấm chuông, hôm nay mẹ tôi mặc vest đẹp và sang lắm. Bất ngờ thay người mở cửa là đàn ông, tầm U60 mặt nghiêm nghị, chắc là ba nó, đây là trường hợp ko nghĩ tới, mẹ tôi mặt vẫn tỉnh bơ trong khi tôi với bé Vy thoáng chút bối rối.
- Chào anh!
2 chị em tôi cũng cúi đầu chào
- Chào chị
- Anh cho tôi hỏi có chị nhà và cháu Thoa ở nhà ko anh?
- Dạ có chị, chị là …
- À, phiền anh để mẹ con tôi vô nhà thưa chút chuyện. Ko biết gia đình anh ăn tối chưa?
- Chưa chị, nhà tôi phải 7h mới ăn tối.
- À may quá, mới 6h10 thôi, chắc cũng ko lâu lắm đâu.
Mẹ tôi trả lời ngời ngời luôn, rõ từng chữ khi đưa tay nhìn đồng hồ. Trong khi người đàn ông đưa mắt nhìn 1 lượt 3 người, có chút thắc mắc nhưng thấy mẹ tôi tỉnh quá nên cũng mở cửa mời vô. Vừa bước vô đã thấy mẹ nó và nó bước ra, mặt 2 mẹ con tái mét, tôi hã hê dễ sợ.
- Mời chị và các cháu ngồi, bé Thoa và bà nhà tôi đây, có gì mọi người nói chuyện nha.
- Dạ, anh cứ ngồi đi anh, tôi cũng muốn thưa với anh!
2 mẹ con kia khúm núm, còn người đàn ông nhún vai, nhìn vợ và con mình tỏ vẻ vô tư lắm, chắc ổng nghĩ chúng tôi là bạn của vợ hay bạn của con gái ổng. Mà nhìn thái độ thì biết tỏng mẹ con con kia sắp són ra quần rồi.
- Dạ xin thưa anh, tôi lần đầu tiên tới nhà, chắc đây là chị và cháu Thoa.
- Ủa, chị ko quen vợ con tôi hả?
- À chưa, 2 con tôi quen chứ tôi thì chưa.
- À, vậy có việc gì chị.
- (Gái mẹ con kia) Ko có gì đâu, ông cứ lên trên nhà đi.
- (Mẹ) Dạ ko, có việc chứ chị,anh cứ ngồi đó để tôi thưa chuyện. Đây là 2 con của tôi, lần trước 2 cháu có tới đây rồi.
Toàn cảnh ngôi nhà đó như 1 cái bong bóng đang bơm, chờ to tới bể một cái đùng thôi, 2 mẹ con nhà kia ngồi nép vào nhau nhìn tội kinh khủng, mẹ tôi thì vẫn xinh đẹp, sang trọng, tôi và bé Vy thì như khán giả háo hức được coi những phút cuối ngoạn mục của 1 bộ phim “ khi mẹ và chị em vợ hành động “. Người ba kia thì bắt đầu tỏ vẻ khó chịu với vợ và con mình mặc dù chưa hiểu hết chuyện, mẹ nói tiếp
- Dạ, chuyện là chuyện của cháu Thoa với con rễ tôi, nhưng hôm nay tôi qua là để nói chuyện với anh chị, ko phải nói chuyện với cháu.
- Chị nói sao?
- Hôm trước 2 con tôi đây có qua đây gặp chị nhà và Thoa, nhưng 2 đứa nó nhỏ, chưa biết cách nói chuyện và giải quyết vấn đề nên hôm nay tôi mới qua nói rõ.
- Chị nói chuyện con Thoa và con rễ chị là sao chị?
Người đàn ông trung niên vừa nói như vừa nghiến, ông ta nheo mắt lườm vợ và con mình đăm đăm.
- Hình như anh chưa biết chuyện, thì để tôi thưa rõ 1 lần luôn.
- (Con đĩ) Bác ơi, bác nói chuyện sau được ko bác?
- À, bác nói chuyện với ba mẹ con, bác ko nói chuyện với con.
Con kia bị khớp, cúi mặt còn mẹ tôi nhìn ba nó
- Tôi tiếp được ko anh?
- Dạ được
Ông già bắt đầu nóng, tôi có thể quan sát thấy
- Cháu Thoa đây là nhân viên thời vụ của công ty con rễ tôi, mặc dù biết con rễ tôi đã có vợ con nhưng cháu vẫn qua lại. Hôm trước 2 con tôi có tới đây để thưa chuyện nhưng ko biết cách nên đành phải nhờ tới mẹ.
- Trong 2 cháu này ai là vợ của người kia?
- À, con gái lớn tôi nó đang bị sảy thai, đang dưỡng ở nhà.
Nhìn khuôn miệng của mẹ, luôn rạng ngời, tôi thấy rõ nét mặt ti tiện kia và mẹ nó như sắp khóc
- Ý chị là con Thoa là tôi qua lại với con rễ chị?
- Dạ đúng rồi anh.
- Đúng ko Thoa?
Ông già gầm gừ trong miệng quay qua trừng mắt nhìn đứa con gái cưng của ổng
- Dạ ko có đâu ba, hiểu lầm thôi ba ơi, bác và mấy chị hiểu lầm thôi ba.
- (Mẹ nó) Ông bớt giận, chuyện đâu còn có đó, từ từ để tôi nói cho ông nghe.
Tôi với bé Vy khều nhau đầy phấn khích
- Tôi có thể thông cảm khi con gái anh chị nhỏ dại và ko biết chuyện, nhưng đã qua lại với đàn ông có vợ, sau đó còn nhắn tin gọi điện chọc tức con gái tôi, con tôi lại mới vừa mất con. Như vậy có phải là quá ác ko?
- Bác lấy bằng chứng gì nói con nhắn tin hay gọi chửi con bác?
- Con có làm hay ko thì tự con biết con gái à? Con gái bác hiền lắm, bây giờ có kêu nó tới đây nó cũng ko làm gì con đâu, nhưng vì nó hiền quá nên bác mới phải ra mặt cho con bác. Nhưng bác đang nói chuyện với ba mẹ con, bác ko có nói chuyện với con.
- (Ba nó) Mày có ngồi im cho người lớn nói chuyện chưa?
Ông già quát giận dữ
- Nếu là tôi, con gái tôi làm sai tôi sẽ bắt nó xin lỗi, đó là điều cơ bản, còn đằng này, chị nhà lại nói với 2 đứa con tôi là con chị ko có lỗi, là do con rễ tôi dụ con gái chị vì con gái chị nhỏ tuổi hơn con rễ tôi. Dung, đưa mẹ cái điện thoại
Tôi lấy cái Iphone đã sạc pin đầy đưa mẹ, má con con kia trố mắt, nhất là con kia nó như sắp xĩu tới tơi.
- Dạ đây là điện thoại của cháu Thoa, trong này có đủ những tin nhắn của cháu với con rễ tôi, rất nhiều tin bằng tiếng Anh, chắc vì con gái lớn tôi ko biết tiếng Anh nên con rễ và cháu Thoa nhắn vậy cho tiện. Hay để con gái út của tôi đọc cho cả nhà nghe, con tôi là hướng dẫn viên du lịch
Bé Vy và mẹ cùng chờ phản ứng của “3 ngọn nến lung linh” bên kia. Ko ai đồng ý, nhưng bất ngờ ông già đứng dậy tiến về con gái ổng xáng cho nó 1 bạt tai như trời giáng, tóc tai nó bù xù ngay, cúi mặt lấy tay sờ lên má đỏ ké và bắt đầu khóc, còn mẹ nó thì hét lên
- Sao ông đánh con, nó sai thì dạy, sao lại nghe lời người ngoài đánh con ngay mặt người ta?
Ông già điên tiết định xáng cho bả 1 cái nhưng ổng kìm lại, quay ra
- Tôi thay mặt xin lỗi gia đình, tôi sẽ dạy lại con mình, tôi cam kết là mọi chuyện sẽ kết thúc, Thoa nó cũng sẽ thôi việc.
- Dạ, tôi cảm ơn anh, ít ra hôm nay mẹ con tôi may mắn mới được gặp anh, nếu ko gặp anh tôi cũng ko biết chị nhà sẽ lại nói sao nữa. Khi mà con tôi sai, thậm chí tôi sai thì điều đầu tiên tôi sẽ nhận lỗi và xin lỗi, đó là điều cơ bản, là đạo đức con người. Còn chuyện cháu Thoa, con có nói gì với thằng H và với chị Vân thì con coi lại, hôm nay bác tới đây để cho ba mẹ con biết, dù con có xinh đẹp hay giàu có tài năng gì thì con cũng là con người thôi, đừng bao giờ con để phần con lấn át phần người. Xinh đẹp và có điều kiện như con thiếu gì các công tử đồng lứa chú ý, sao con phải xen vô gia đình người khác, rồi thách thức vợ người ta? Con biết con gái bác đang bị hư thai mà?
Mẹ ngưng vài giây rồi nói tiếp
- Tôi thấy anh cũng đang nóng, chuyện gia đình từ từ giải quyết, anh đừng đánh cháu nữa, nhưng còn 1 chuyện, tôi vẫn mong cháu Thoa sẽ xin lỗi con gái tôi, ko phải vì cháu đã thậm thụt với con rễ tôi, mà là những hành động đả kích tinh thần của con tôi. Về mặt con rễ tôi, chúng tôi sẽ giải quyết riêng. Ai cũng có gia đình, ai cũng yêu thương và mong con cái mình nên người, và dĩ nhiên là người mẹ, tôi luôn muốn bảo vệ con mình. Xin lỗi đã làm phiền gia đình, chào anh chị, đây tôi gửi lại điện thoại cháu Thoa, những tin nhắn vẫn còn nguyên trong này.
Mẹ để cái điện thoại nhẹ nhàng xuống cái bàn gỗ, hôm nay căng tới mức nhà đó quên bưng nước ra mời khách luôn.
Lúc này mẹ con kia cũng khóc rấm rứt luôn rồi, ông già cố gắng bình tĩnh ra tiễn mẹ con tôi, trong 1 bối cảnh mà tôi với bé Vy ko nói 1 câu, 2 đứa mở miệng ra lệch tông liền, làm sao nói lại bà già ngang tang bênh con mù quáng kia chứ. Ông già mở cửa, vẻ mặt đầy những sự xấu hổ và có chút buồn, ông cúi đầu xin lỗi chúng tôi.
Cánh cửa khép lại, bé Vy lấy điện thoại gọi nhanh kêu ai đó “ Uhm, tụi mày về đi, xong rồi, cảm ơn nha “. 3 người lên taxi, chiếc taxi khi nãy chở đi chờ chở về luôn.
Cách nói chuyện của mẹ, đanh thép, bình tĩnh và cực kỳ thuyết phục. Đó là lý do tôi chưa bao giờ thôi tự hào về mẹ, vừa lên xe bé Vy đã ôm mẹ tôi hun ríu rít
- Bác nhận ơi con cám ơn bác, chị VÂn cảm ơn bác, hay bác nhận con là con luôn đi, con ước có được 1 người như bác làm mẹ, con thiệt ko sai lầm khi nói chị Dung năn nỉ bác mà.
- Con đừng nói vậy, má con nghe là buồn đó. Bác chỉ tưởng tượng chị Vân con là Dung thôi là cái gì bác cũng phản bác được, điều gì bác cũng có thể làm, miễn trong khả năng của bác!
- Bác ơi, con thần tượng bác quá, nghe bác nói mà con lạnh hết gáy, con ko biết nếu là má con má con sẽ nói gì nữa!
- Con đừng có so sánh như vậy.
- Con nói thiệt mà, giờ mình đi ăn mừng luôn đi bác ơi!
- Uhm, chắc ai cũng đói rồi phải ko?
Lúc này tôi mới lên tiếng
- Thấy mẹ chị chưa, em nhắn với anh ba em đừng có làm gì con gái của mẹ chị.
- Chị nghĩ anh ba dám sao?
- Em xin lỗi chị, chị Vân nhìn em đây, em xin lỗi, em xin lỗi vì nặng lời với chị. Vì đứa nhỏ chị phải mạnh mẽ lên, chị phải mạnh mẽ lên và làm bất cứ điều gì chị muốn. Em, bé Vy và anh Vinh sẽ ủng hộ chị, ko để chị một mình.
- Chị sợ lắm, chị sợ má sẽ chửi chị, sẽ đuổi chị đi, chị ko thích sống chỉ mẹ con, chị muốn con chị có tình cảm gia đình. Đó là lý do chị luôn cho qua mọi chuyện, anh H thương con nhưng ảnh thương con công và thương mấy mối quan hệ ngoài luồng hơn, với ảnh mỗi sáng đi làm hôn mỗi đứa cái, mỗi tối hôn mỗi đứa cái đã là tròn trách nhiệm. Mọi thứ còn lại là chuyện của chị.
- Chị cứ khóc đi, em sẽ ngồi với chị tới khi nào chị khóc đã thì thôi.
- Chưa bao giờ chị bị nhà chồng nặng lời, chưa bao giờ chồng chị nặng lời, sau những việc làm sai trái với chị ảnh chỉ cần nói “ chỉ là vui qua đường thôi “, và chị cứ tin như vậy. Như con bù nhìn vừa ngu vừa mù, bạn chị ganh tỵ vì chị đeo kim cương hột xoàn, vì nhà có xe hơi xịn vì con chị được học trường quốc tế. Tụi nó ko biết ngày sinh nhật chị thì chồng chị phải đặt lịch báo thức hằng năm, và tiệc sinh nhật lúc nào cũng là bữa tiệc sang trọng, món quà đắt tiền và hết! Năm nào như năm nấy. Chị muốn được đi du lịch, chị hỏi bé Vy hết tour này tới tour khác nhưng ko bao giờ được đi với chồng, ảnh lựa lúc chị bận thì rũ chị đi, tới lúc chị rãnh thì ảnh lại bận.
Tôi cứ vỗ vai và xoa lưng chị …..
- Có những lúc chị bật GPS điện thoại phát hiện ảnh đang ở Nha Trang, đang ở Đà Nẵng, ở Kiên Giang – Phú Quốc, ở khắp nơi vào những dịp lễ và cuối tuần, ảnh nói ảnh đi công tác. Nếu chị mở miệng chị sẽ bị coi là người vợ ích kỷ ko biết thông cảm cho chồng … cứ như vậy chị im lặng.
- Chị đói ko? Em lấy gì nấu cho chị ăn nha.
Chị Vân gật đầu lia lịa, chắc chị mệt và đuối lắm rồi. Tôi vô bếp có mấy ly cháo ăn liền, tôi nấu cho chị ly – đập thêm trứng gà (như tôi lâu lâu vẫn ăn khi lười ra ngoài), rót thêm ly nước trái cây, tôi biết cơn mệt cơn đói cồn cào và cả sự trống trải sau mỗi khi khóc là như thế nào. Tôi từng ước có ai đó cho tôi ly sữa và tô bún bò sau khi tôi khóc xong, để thấy được quan tâm.
Tôi hiểu hoàn cảnh của chị Vân rồi, chị ko hẳn yếu đuối đâu mà là cảm xúc đã bị chai sạn, sống với loại chồng như vậy thì con người dễ hoá đá lắm. Tôi thấy chị vô toilet rửa mặt, tôi nghe chị ho đến muốn ói nhưng tôi vẫn để chị tự làm, sau tất cả những tổn thương thì chuyện những cơn nghẹn đó chỉ là con muỗi.
Có vẻ chị đã khóc xong, đã bình tâm chút, tôi bưng cháo và nước trái cây cho chị. Xong tôi mở cửa phòng, Vinh lại ngủ rồi, tôi thèm được nằm đó giống Vinh quá.
- Chị thấy đỡ chưa?
- Uhm.
- Giờ cho em hỏi chị điều nha.
- Em hỏi đi.
- Khi chị mất con, chị có bị sốc ko?
- Có chút, nhưng ko sốc mà chị chỉ buồn, dù sao chị cũng có đứa khoẻ mạnh rồi. Với lại chị bị nang cũng lâu rồi, bác sĩ cũng có nói chị khó mà có con sau khi sinh đứa thứ mà.
- Là em lo cho chị nhiều quá rồi, em tưởng như trời đất sẽ sụp đổ dưới chân chị. Em nghĩ chị là em, em mà có con rồi mất như vậy chắc em điên luôn quá. Nhưng chị ko giận em chứ?
- Ko giận em, chị ước mình mạnh mẽ được như em.
Tôi luôn thắc mắc, tại sao có nhiều người nói mình mạnh mẽ ….. ko biết mạnh mẽ chỗ nào? Có khi nào họ lầm giữa lì và mạnh mẽ ko?
- Chị bình tâm chưa?
- Đỡ nhiều rồi em, thật ko sai lầm khi tìm em.
- Giờ chị định sao? Em cũng ủng hộ chị mà.
- Em cho chị lời khuyên đi.
- Em khuyên chị rồi chị có làm theo ko?
- Chị sẽ suy nghĩ, chị hứa.
- Dù có ly dị hay ko thì trước tiên chị nên lần mạnh mẽ, đòi hỏi công bằng, lời xin lỗi đáng lẻ chồng chị nên nói từ lâu. Chị nói với ổng là phải nói chuyện trước cha mẹ bên, xong chị nói ra những gì chị cảm thấy – chị cứ khóc nếu chị cảm thấy ấm ức. Rồi bắt ổng xin lỗi, tuỳ vào cảm giác của chị mà tính tiếp.
- Sao khó quá vậy em?
- Đó là lời khuyên của em. Ko bao giờ em muốn gia đình nào ly tán, các con phải thiếu thốn tình cảm cha hay mẹ. Nhưng có lỗi là phải xin lỗi, với chị, chị cũng phải tự xin lỗi bản thân mình.
- Chị sẽ suy nghĩ kỹ điều em vừa nói.
- Em cũng thú thực với chị, chuyện anh H ngoại tình, đó là con nhỏ nhân viên thời vụ trong công ty, em biết nhưng em lúc nào cũng nghĩ chị đang sốc nên ko dám nói. Nay chị biết, mà nó cũng đã nhắn tin và gọi điện làm phiền chị, em xin phép chị cho em với bé Vy giải quyết nó. Em tức lắm rồi.
- Tuỳ em, tụi em làm gì nó cũng ko liên quan tới chị, thật sự chị ko quan tâm đến loại đĩ điếm trá hình đó. Nhưng mấy em làm gì cũng đừng để dính liếu tới chính quyền là được. Cảm ơn em nhiều, giờ chị qua nhà nội đón đứa nhỏ về ngoại.
- Dạ, chị mệt thì nghỉ chút rồi hẳn đi.
- Có làm gì đâu mà mệt, chị làm phiền em rồi. Chị về nghe.
Cửa đóng lại, tôi bỏ ly tách đó, đi thẳng vô phòng,nằm xuống cái giường thân quen, đúng là ko đâu bằng nhà mình, đã cái lưng gì đâu à. Vinh xoay người qua ôm vợ trong khi mắt vẫn nhắm nghiền
- chị em giải quyết xong chưa?
- Em lầm bấy lâu nay rồi, em tưởng chị Vân quằn quại lắm. Nhưng đâu có. Chỉ tỉnh queo, em hơi hụt hẫng.
- Uhm, sáng thức sớm quá giờ ngủ chút đi lát anh chở đi ăn.
- Ngủ thì ngủ nhưng anh chở đi ăn thì coi lại.
Chắc trong người mệt, ngã lưng thiệt là đã. Tôi cởi áo lót, nhắm mắt lại tổng kết chuyện mấy ngày qua. Cuộc sống mà, phải va chạm, phải chứng kiến những chuyện ko phải của mình để học hỏi và rút kinh nghiệm. Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, vợ chồng tôi ko nên nhìn lên chỉ cần nhìn ngang đã hơn nhiều gia đình khác, tiền ko nhiều thiệt nhiều nhưng tình yêu ko bao giờ thiếu. Tôi ôm Vinh, chu môi hôn lên trán ổng, tôi hài lòng với hiện tại, vợ chồng tôi có nhau, yêu nhau là thế. Và nhớ câu nói của ai đó " mọi chuyện luôn khó khăn khi chưa được giải quyết ", bao nhiêu lần tôi cứ tưởng mình chết đi, nhưng khi trải qua lần đau tôi quý cuộc sống này biết lắm.
Hy vọng chị Vân sớm thoát khỏi bóng tối của cuộc đời, mà chỉ đã thui chột bao nhiêu năm qua. Mong chỉ lần vững tinh thần, có quyết định đúng đắn để còn có đủ hành trang nuôi dạy đứa nhỏ.
Tôi thiếp đi khoảng nửa tiếng giật mình dậy, tôi vô tắm xong còn đi phơi đồ và dọn dẹp ngoài nhà trước. Tôi định bụng lấy xe chạy ra chợ gần nhà để mua đồ về nấu cháo thịt cho Vinh, hết bịnh nhưng Vinh cũng còn hơi đau cổ. Tiên gọi
- Tao nghe.
- Chồng mày về chưa?
- UHm mới về, tao ghé chơi, tao đang đi công chuyện gần nhà mày.
- Rãnh thì mày ghé chợ hay siêu thị mua dùm tao cây xương ống với miếng thịt bò, ít hành ngò đi.
- Uhm, khoảng hơn nửa tiếng nữa tao tới.
- Ok.
Hên quá, khỏi phải đi chợ, người cũng đang làm biếng. Tôi mở laptop, gọi điện lên chỗ làm, mấy chị nói cũng đã phụ tôi giải quyết mấy chứng từ quyết toán, kêu tôi yên tâm, nghe vậy cũng thấy nhẹ một chút.
Chiều tối bé Vy qua chơi, nó rũ tôi ngày mai qua nhà con kia, buổi chiều con kia đi làm về, sẽ có bạn nó canh con kia vừa ra khỏi công ty sẽ gọi mình đi qua nhà nó. Có vẻ em chồng tôi đã tính toán kế hoạch tỉ mỉ.
Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không? - Chapter 128
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tối 2 vợ chồng ngồi nghe nhạc thư thái lắm, Vinh uống café còn tôi uống 1 ly café sữa đá, thời tiết Sài Gòn nay hanh quá, mở cửa mới có gió nhưng Vinh mới hết bệnh, nên đành phải đóng cửa, mở quạt thôi.
Tôi ngồi duỗi chân, cảm thấy thoải mái dễ sợ.
- Mai em đi làm, hay anh ở nhà nghỉ thêm 1 ngày đi.
- Đâu có sao, anh khỏe rồi, dù gì anh cũng chỉ giám sát chứ anh đâu có phải là lao động tay chân, anh nghỉ hoài lỡ anh bỏ sót gì sao?
- Em lo, bình thường thì ko sao, hay em bệnh còn có anh cho em dựa dẫm. Anh bệnh em cảm thấy yếu đuối lắm. Còn bị má la.
- Má la em hả?
- Uhm, má nói tại em nên anh mới ra riêng, ra riêng cực khổ nên mới bị bệnh. Mà em nói đây là để anh quan tâm sức khoẻ chút thôi chứ ko phải em méc anh đâu. Má thương anh nên má mới nói vậy thôi.
- Sao má chuyện gì cũng có cớ để la em vậy.
- Tại má anh thương anh quá thôi, giờ mình ra riêng vậy, em thoải mái và cũng hài lòng. Nhưng em cũng có trách nhiệm, em phải chăm sóc anh.
Vinh kéo tôi lại gần, cho tôi nằm trên ngực ổng, ổng béo má tôi
- Tại em chọc tức anh nên anh mới bệnh luôn đó.
- Sau này ko như vậy nữa.
- Hứa với anh, đừng có nhìn mấy chuyện của người khác xong rồi suy nghĩ lung tung, như vậy là tiêu cực lắm.
- Em biết rồi!
- Em biết ko, anh có thể bảo vệ em trong nhà nhưng vì anh thương ko muốn ko có anh ở nhà lại bị má la này nọ nên anh mới quyết tâm ra riêng, anh mang tiếng chứ em, anh biết nhưng mà anh quyết định rồi, anh cưới em mà ko bảo vệ được em thì anh ko ra gì. Nhưng mà tại sao ra riêng rồi mà em cũng còn bị má la anh thấy buồn ghê.
- Ko biết làm sao má mới thương em nữa.
- Tội nghiệp em. Nhưng mà ít ra còn ba với bé út thương em, còn anh nữa nè.
- Chắc phải đẻ con má mới thương, nên em phải cố gắng.
- Anh nói rồi, cái gì cứ tự nhiên đi, ko áp lực nữa.
Rồi Vinh ôm tôi, hôn lên tóc tôi nhiều, tôi cũng cắn cắn ti của ổng …. Đang nghe nhạc mấy lão già Stratovarious, đang đoạn cao trào trong 4000 rainy nights, Vinh đỡ tôi nằm ngửa ra, mân mê, hôn hít … và rồi nhớp nháp.
2 vợ chồng vệ sinh sạch sẽ trong toilet, tôi đang lau mình
- Em cũng sắp tới tháng rồi, sạch xong em sẽ đi khám.
- Uhm, anh sẽ đi chung với em.
- Hy vọng là sẽ có điều gì mới.
- Em cứ bình thường đi, người ta chỉ mình tin thì mình đi đừng có trông chờ nhiều rồi lại buồn, nghe chưa? Anh nói rồi mà, anh chỉ cần em bên anh, ôm ôm, hôn hôn em làm anh thấy thích rồi dê em là được.
- Nửa mình già rồi sao? Ko có con, rồi điện nước em cúp hết rồi anh chán em ko?
- Vậy em nghĩ lúc em hết điện nước thì anh anh còn pin chắc, hahah!
- Anh này.
Vinh chồm qua hôn tôi, xong hắn quay lưng lấy đồ mặc vô, vẫn cố nghịch ngợm, mặc dù ko thèm nhìn nhưng tay vẫn còn sờ sờ ngực tôi đang căng vì sắp tới tháng
- Em ơi, đây là lưng em phải ko?
Tôi mặc cái áo ngủ vô dí ổng chạy vòng vòng nhà. Điện thoại reo, mẹ gọi
- Dạ con nghe mẹ.
- Bữa nay mẹ lu bu ko có ghé nhà thăm thằng Vinh được, nó khoẻ hẳn rồi phải ko?
- Trời ảnh khoẻ như trâu nước kìa, mẹ khỏi lo. À, chiều mai mẹ rãnh đi với con nha.
- Đi đâu con?
- Bữa con nói đó.
- À, à. Được rồi, nói trước vậy đi mai mẹ giao việc cho mấy đứa ở cửa hàng, mà mẹ có đặt mua cho con cái thảm điện Hàn Quốc.
- Thảm làm gì mẹ?
- Bạn mẹ nói thảm đó tốt cho mấy bệnh phụ khoa, đau bụng kinh hay lạnh tử cung, nên mẹ đặt rồi. Trong vòng 1 tuần người ta giao cho con đó.
- Bao nhiêu tiền, để con trả lại cho mẹ, con cám ơn mẹ nha.
- Mẹ mua cho, mẹ trả rồi. Hành kinh đau bụng thì chịu khó nằm sấp hay quấn cái đó vòng bụng.
- Sao mẹ mua cho con hoài dạ?
- Tại mẹ chỉ có mình con thôi. Mai gặp, mẹ đang tính tiền chút, nói thằng Vinh mẹ gởi lời thăm nó.
Tôi mát ruột mát gan, nhìn ông Vinh, dạ dạ rồi chúc mẹ ngủ ngon. Chậc, tính tôi chẳng được chu đáo như mẹ, nhìn quanh ko biết nên mua gì tặng mẹ, vì nói ra thì mẹ cũng ko để bản thân mẹ thiếu thứ gì, từ quần áo, trang sức, giày dép và cả tiền nữa … cái gì mẹ cũng nhiều hơn tôi hết. Nhiều khi con gái bất hiếu chỉ chạy về nhà và ôm mẹ 1 cái thôi.
Vinh còn uống mấy viên thuốc rồi mới ngủ, 2 vợ chồng nằm trên giường, máy lạnh 28 độ thôi nhưng mà nó sảng khoái gì đâu.
- Anh có thương chị Vân nhiều ko?
- Có chứ
- Sao ko thấy anh phản ứng gì vậy?
- Vì chị anh lớn rồi, đó là chuyện gia đình của chị, còn khi nào ông H dám đánh chị anh 1 cái hay chửi nặng chị thì anh bẻ cổ ổng.
- Đàn ông các anh lạ thật, thấy em ko, ko phải chuyện em mà em đã điên lên rồi.
- Em khỏi khoe, anh biết em ghen cỡ nào mà. Mà con nhỏ đó đẹp lắm hả?
- Đẹp hơn em, trẻ hơn em!
- Uhm.
- Uhm gì?
- Thì em nói anh uhm thôi mà.
- Anh coi chừng em, gái gú trong quán bia hay chơi bời thì em bỏ qua, thử mấy con văn phòng đi, rồi biết em!
- Ko, anh hứa rồi, mình em thôi!
Tôi lườm ổng, xong 2 vợ chồng ôm nhau ngủ.
Sáng tôi dậy sớm hơn, pha café để sẵn cho Vinh, Vinh chắc cũng còn mệt nên chưa thấy dậy. Tôi nhẹ nhẹ khoá cửa đi làm, để yên cho chồng ngủ.
Tới chỗ làm cũng là lúc con đĩ chó kia đang ngoe nguẫy đi vô, đang ẹo ẹo thấy tôi thì bị quê nên né đi nhanh nhanh lên phòng nó, nhìn thấy mà ứa gan. Còn tôi thì nhìn ko cảm xúc, thứ con gái thua cả phường đĩ điếm, ít nhất làm đĩ cũng là 1 cái nghề còn cái thứ chỉ vì chút cảm giác cá nhân mà bán thân thì đúng là bỏ đi. Đi dọc hành lang nhìn phòng ông H nhưng hình như chưa vô. Đang quan sát thì chị ở phòng nhân sự níu tay tôi
- Dung Dung, chị nói nghe!
- Dạ chị?
- Ừ, nghe nói Thoa làm hết thử việc rồi nghỉ đó, sếp ko có ký tiếp hợp đồng.
- Sao chị biết ko ký tiếp hợp đồng?
- Thì thường là thời điểm gần hết thử việc là sếp kêu chị soạn hợp đồng chính thức mà, nay chưa thấy.
- Dạ.
- Em có biết lý do ko?
- Sao em biết được chị?
- Em có add face Thoa ko?
- Dạ ko chị, có gì hả chị?
- Uhm, hình như bồ nó ko cho nó làm đó!
- Ủa, vậy hả chị?
- Uhm ….
- Dạ, chị ăn sáng ko em mời chị ăn sáng.
- Thôi chị đưa con chị đi học rồi ăn rồi.
- Dạ.
Tôi cười xã giao với chị, xong ai về phòng đó. À, à thì ra lại là có bạn trai. Tôi nhanh nhanh vô cất giỏ xách, xong đi ăn sáng. Ăn sáng vô tôi giải quyết hết mớ hồ sơ trên bàn, trình ký chứng từ xong rồi mở facebook ngay, tôi dò bằng cách vô face của chị phòng Hành chánh vừa rồi và tìm thấy face có avatar của nó - “ Thoa Mèo “, ừ thì mèo, lại còn để chế độ public nữa, đúng là có up hình chụp chung với 1 người con trai, hình như đang là thầy giáo hay gì đó, hôm nay bận quá vụ này phải gọi bé Vy giải quyết thôi, mấy nay em nó rãnh lắm. Tôi chụp màn hình, rồi nhắn tin trên face, gửi link facebook của con kia cho Vy, xong gọi cho em nó
- Alo chị (giọng ngáy ngủ)
- Chừng nào ngủ dậy check inbox face dùm chị nha.
- Có gì dạ chị?
- Uhm, có cái cho em điều tra đó, nhớ nghe, giờ chị làm, thôi em ngủ tiếp đi.
- Dạ.
- À, trưa rãnh đi ăn trưa nghe.
- Dạ …
Cô út có cái tật mê ngủ, cái giọng nhựa nhựa nghe mắc cười lắm.
Gần 9h Vinh nhắn tin
- Anh dậy rồi, anh đi làm đây.
- Anh giữ sức khoẻ nha.
- Uhm, chắc anh đi xe ôm qua, xe còn bên xưởng mà.
- Thôi đi taxi đi, ra gió có sao ko?
- Trời này mà có gió thì cũng mừng.
- Mấy nay hay có mưa đầu mùa đó nha anh, anh bệnh nữa má la em nữa.
- Rồi, anh biết rồi.
Nói vậy chứ tôi thừa biết Vinh sẽ đi xe ôm cho coi, tôi thầm cầu trời khấn phật cho Vinh, cho mẹ và mọi người ai cũng khoẻ mạnh!
9h35p, bé Vy gọi lại, tôi ra hành lang nghe điện thoại
- Chị nghe Vy
- Chị, em điều tra được rồi, con đó nó hay post stt về 1 thằng trên face, coi bộ nó mê thằng đó. Trợ giảng bên ĐH Kinh tế, em add face và đang nhắn tin với thằng đó nè, thằng đó cũng tò mò về con đó, chắc cũng thích thích nhau rồi.
- Em đừng bứt dây động rừng nghe. Mà em tính làm gì?
- Vậy chị gởi face nó, chụp màn hình mấy thông tin gởi cho em để làm gì?
- Thôi, chiều mình qua nhà nó rồi, đừng có xen vô chuyện cá nhân của nó, chừa cho nó 1 con đường đi Vy.
- Chị tội nghiệp thứ đó, ai tôi nghiệp chị hai em, ai tội cháu em? Chị nhớ lúc bà Diễm phá chị với anh ba ko? Nếu bả ko dừng lại thì em cũng tới gặp chồng bả thôi, em là vậy đó, em ko có nhân đạo với mấy con chó đó đâu.
- Rồi rồi, bớt giận đi em, trưa đi ăn trưa nha.
- Dạ, giờ em sẽ nói chuyện với thằng đó, em sẽ cho nó biết sự thật, nếu nó ko tin thì chiều nay em thu âm xong gửi cho nó luôn, cái con đó nó phá hạnh phúc của người ta thì em phải thay trời hành đạo.
- Rồi, em làm gì thì làm, chị ko cản. Trưa nay chị chở mẹ chị qua luôn, có gì tranh thủ bàn trước để khỏi bị hớ.
- Dạ, vậy ăn bên Bình Thạnh đi cho gần mẹ chị. À, hay em đi taxi qua công ty xong 2 chị em qua đón mẹ chị luôn, khỏi mắc công chạy nắng noi 2, 3 xe.
- Uhm, vậy cũng được, vậy nha, để chị báo mẹ chị, giờ chị làm rồi, nghỉ mấy ngày việc nhiều lắm.
Xong tôi gọi hẹn mẹ ăn trưa, mẹ ok liền. Trưa đó 3 người chúng tôi ăn cơm gà, xong mẹ hỏi phải thế nào thì Vy nó nói chỉ cần mẹ xài xễ sao mà 2 mẹ con con kia ko trả lời được là được, còn lại em nó lo hết rồi. Từ chỉ điểm, giờ giấc con kia về nhà, mẹ con đó thì ở nhà miết.
Chiều chưa 4h, bé Vy nhắn tin là nó đã đi taxi qua đón mẹ trước, xong tôi chờ con kia về rồi mới về, ngay cơ quan cũng có 1 người (mà tôi ko biết mặt) theo dõi con kia rồi, nhà nó có 2 người xác định nó về rồi sẽ ở đó theo dõi tiếp và gọi Vy.
Tôi ở lại ráng làm cho xong mấy hồ sơ quyết toán, làm thì làm mà cứ sốt ruột, làm ở đây mà đầu cứ nghĩ tới cảnh ở nhà con kia, cứ nghĩ tới chuyện có khi nào mẹ nó còn ăn nói dữ dằn hơn mẹ mình ko.
Điện thoại reo làm tôi giật mình, 4h50
- Chị nghe.
- Chị về đi, chị chạy qua siêu thị bên Bình Thạnh gởi xe đi, em đang ở đây với bác.
- Uhm, chị qua liền.
Tôi thoa miếng son môi, off máy lấy xe chạy u qua Bình Thạnh, đường đông ơi là đông, kẹt xe tùm lum mà tôi ko biết luồng lách sao mà cuối cùng cũng qua tới chỗ, mới 5h35 – kỳ tích.
3 người chúng tôi bấm chuông, hôm nay mẹ tôi mặc vest đẹp và sang lắm. Bất ngờ thay người mở cửa là đàn ông, tầm U60 mặt nghiêm nghị, chắc là ba nó, đây là trường hợp ko nghĩ tới, mẹ tôi mặt vẫn tỉnh bơ trong khi tôi với bé Vy thoáng chút bối rối.
- Chào anh!
2 chị em tôi cũng cúi đầu chào
- Chào chị
- Anh cho tôi hỏi có chị nhà và cháu Thoa ở nhà ko anh?
- Dạ có chị, chị là …
- À, phiền anh để mẹ con tôi vô nhà thưa chút chuyện. Ko biết gia đình anh ăn tối chưa?
- Chưa chị, nhà tôi phải 7h mới ăn tối.
- À may quá, mới 6h10 thôi, chắc cũng ko lâu lắm đâu.
Mẹ tôi trả lời ngời ngời luôn, rõ từng chữ khi đưa tay nhìn đồng hồ. Trong khi người đàn ông đưa mắt nhìn 1 lượt 3 người, có chút thắc mắc nhưng thấy mẹ tôi tỉnh quá nên cũng mở cửa mời vô. Vừa bước vô đã thấy mẹ nó và nó bước ra, mặt 2 mẹ con tái mét, tôi hã hê dễ sợ.
- Mời chị và các cháu ngồi, bé Thoa và bà nhà tôi đây, có gì mọi người nói chuyện nha.
- Dạ, anh cứ ngồi đi anh, tôi cũng muốn thưa với anh!
2 mẹ con kia khúm núm, còn người đàn ông nhún vai, nhìn vợ và con mình tỏ vẻ vô tư lắm, chắc ổng nghĩ chúng tôi là bạn của vợ hay bạn của con gái ổng. Mà nhìn thái độ thì biết tỏng mẹ con con kia sắp són ra quần rồi.
- Dạ xin thưa anh, tôi lần đầu tiên tới nhà, chắc đây là chị và cháu Thoa.
- Ủa, chị ko quen vợ con tôi hả?
- À chưa, 2 con tôi quen chứ tôi thì chưa.
- À, vậy có việc gì chị.
- (Gái mẹ con kia) Ko có gì đâu, ông cứ lên trên nhà đi.
- (Mẹ) Dạ ko, có việc chứ chị,anh cứ ngồi đó để tôi thưa chuyện. Đây là 2 con của tôi, lần trước 2 cháu có tới đây rồi.
Toàn cảnh ngôi nhà đó như 1 cái bong bóng đang bơm, chờ to tới bể một cái đùng thôi, 2 mẹ con nhà kia ngồi nép vào nhau nhìn tội kinh khủng, mẹ tôi thì vẫn xinh đẹp, sang trọng, tôi và bé Vy thì như khán giả háo hức được coi những phút cuối ngoạn mục của 1 bộ phim “ khi mẹ và chị em vợ hành động “. Người ba kia thì bắt đầu tỏ vẻ khó chịu với vợ và con mình mặc dù chưa hiểu hết chuyện, mẹ nói tiếp
- Dạ, chuyện là chuyện của cháu Thoa với con rễ tôi, nhưng hôm nay tôi qua là để nói chuyện với anh chị, ko phải nói chuyện với cháu.
- Chị nói sao?
- Hôm trước 2 con tôi đây có qua đây gặp chị nhà và Thoa, nhưng 2 đứa nó nhỏ, chưa biết cách nói chuyện và giải quyết vấn đề nên hôm nay tôi mới qua nói rõ.
- Chị nói chuyện con Thoa và con rễ chị là sao chị?
Người đàn ông trung niên vừa nói như vừa nghiến, ông ta nheo mắt lườm vợ và con mình đăm đăm.
- Hình như anh chưa biết chuyện, thì để tôi thưa rõ 1 lần luôn.
- (Con đĩ) Bác ơi, bác nói chuyện sau được ko bác?
- À, bác nói chuyện với ba mẹ con, bác ko nói chuyện với con.
Con kia bị khớp, cúi mặt còn mẹ tôi nhìn ba nó
- Tôi tiếp được ko anh?
- Dạ được
Ông già bắt đầu nóng, tôi có thể quan sát thấy
- Cháu Thoa đây là nhân viên thời vụ của công ty con rễ tôi, mặc dù biết con rễ tôi đã có vợ con nhưng cháu vẫn qua lại. Hôm trước 2 con tôi có tới đây để thưa chuyện nhưng ko biết cách nên đành phải nhờ tới mẹ.
- Trong 2 cháu này ai là vợ của người kia?
- À, con gái lớn tôi nó đang bị sảy thai, đang dưỡng ở nhà.
Nhìn khuôn miệng của mẹ, luôn rạng ngời, tôi thấy rõ nét mặt ti tiện kia và mẹ nó như sắp khóc
- Ý chị là con Thoa là tôi qua lại với con rễ chị?
- Dạ đúng rồi anh.
- Đúng ko Thoa?
Ông già gầm gừ trong miệng quay qua trừng mắt nhìn đứa con gái cưng của ổng
- Dạ ko có đâu ba, hiểu lầm thôi ba ơi, bác và mấy chị hiểu lầm thôi ba.
- (Mẹ nó) Ông bớt giận, chuyện đâu còn có đó, từ từ để tôi nói cho ông nghe.
Tôi với bé Vy khều nhau đầy phấn khích
- Tôi có thể thông cảm khi con gái anh chị nhỏ dại và ko biết chuyện, nhưng đã qua lại với đàn ông có vợ, sau đó còn nhắn tin gọi điện chọc tức con gái tôi, con tôi lại mới vừa mất con. Như vậy có phải là quá ác ko?
- Bác lấy bằng chứng gì nói con nhắn tin hay gọi chửi con bác?
- Con có làm hay ko thì tự con biết con gái à? Con gái bác hiền lắm, bây giờ có kêu nó tới đây nó cũng ko làm gì con đâu, nhưng vì nó hiền quá nên bác mới phải ra mặt cho con bác. Nhưng bác đang nói chuyện với ba mẹ con, bác ko có nói chuyện với con.
- (Ba nó) Mày có ngồi im cho người lớn nói chuyện chưa?
Ông già quát giận dữ
- Nếu là tôi, con gái tôi làm sai tôi sẽ bắt nó xin lỗi, đó là điều cơ bản, còn đằng này, chị nhà lại nói với 2 đứa con tôi là con chị ko có lỗi, là do con rễ tôi dụ con gái chị vì con gái chị nhỏ tuổi hơn con rễ tôi. Dung, đưa mẹ cái điện thoại
Tôi lấy cái Iphone đã sạc pin đầy đưa mẹ, má con con kia trố mắt, nhất là con kia nó như sắp xĩu tới tơi.
- Dạ đây là điện thoại của cháu Thoa, trong này có đủ những tin nhắn của cháu với con rễ tôi, rất nhiều tin bằng tiếng Anh, chắc vì con gái lớn tôi ko biết tiếng Anh nên con rễ và cháu Thoa nhắn vậy cho tiện. Hay để con gái út của tôi đọc cho cả nhà nghe, con tôi là hướng dẫn viên du lịch
Bé Vy và mẹ cùng chờ phản ứng của “3 ngọn nến lung linh” bên kia. Ko ai đồng ý, nhưng bất ngờ ông già đứng dậy tiến về con gái ổng xáng cho nó 1 bạt tai như trời giáng, tóc tai nó bù xù ngay, cúi mặt lấy tay sờ lên má đỏ ké và bắt đầu khóc, còn mẹ nó thì hét lên
- Sao ông đánh con, nó sai thì dạy, sao lại nghe lời người ngoài đánh con ngay mặt người ta?
Ông già điên tiết định xáng cho bả 1 cái nhưng ổng kìm lại, quay ra
- Tôi thay mặt xin lỗi gia đình, tôi sẽ dạy lại con mình, tôi cam kết là mọi chuyện sẽ kết thúc, Thoa nó cũng sẽ thôi việc.
- Dạ, tôi cảm ơn anh, ít ra hôm nay mẹ con tôi may mắn mới được gặp anh, nếu ko gặp anh tôi cũng ko biết chị nhà sẽ lại nói sao nữa. Khi mà con tôi sai, thậm chí tôi sai thì điều đầu tiên tôi sẽ nhận lỗi và xin lỗi, đó là điều cơ bản, là đạo đức con người. Còn chuyện cháu Thoa, con có nói gì với thằng H và với chị Vân thì con coi lại, hôm nay bác tới đây để cho ba mẹ con biết, dù con có xinh đẹp hay giàu có tài năng gì thì con cũng là con người thôi, đừng bao giờ con để phần con lấn át phần người. Xinh đẹp và có điều kiện như con thiếu gì các công tử đồng lứa chú ý, sao con phải xen vô gia đình người khác, rồi thách thức vợ người ta? Con biết con gái bác đang bị hư thai mà?
Mẹ ngưng vài giây rồi nói tiếp
- Tôi thấy anh cũng đang nóng, chuyện gia đình từ từ giải quyết, anh đừng đánh cháu nữa, nhưng còn 1 chuyện, tôi vẫn mong cháu Thoa sẽ xin lỗi con gái tôi, ko phải vì cháu đã thậm thụt với con rễ tôi, mà là những hành động đả kích tinh thần của con tôi. Về mặt con rễ tôi, chúng tôi sẽ giải quyết riêng. Ai cũng có gia đình, ai cũng yêu thương và mong con cái mình nên người, và dĩ nhiên là người mẹ, tôi luôn muốn bảo vệ con mình. Xin lỗi đã làm phiền gia đình, chào anh chị, đây tôi gửi lại điện thoại cháu Thoa, những tin nhắn vẫn còn nguyên trong này.
Mẹ để cái điện thoại nhẹ nhàng xuống cái bàn gỗ, hôm nay căng tới mức nhà đó quên bưng nước ra mời khách luôn.
Lúc này mẹ con kia cũng khóc rấm rứt luôn rồi, ông già cố gắng bình tĩnh ra tiễn mẹ con tôi, trong 1 bối cảnh mà tôi với bé Vy ko nói 1 câu, 2 đứa mở miệng ra lệch tông liền, làm sao nói lại bà già ngang tang bênh con mù quáng kia chứ. Ông già mở cửa, vẻ mặt đầy những sự xấu hổ và có chút buồn, ông cúi đầu xin lỗi chúng tôi.
Cánh cửa khép lại, bé Vy lấy điện thoại gọi nhanh kêu ai đó “ Uhm, tụi mày về đi, xong rồi, cảm ơn nha “. 3 người lên taxi, chiếc taxi khi nãy chở đi chờ chở về luôn.
Cách nói chuyện của mẹ, đanh thép, bình tĩnh và cực kỳ thuyết phục. Đó là lý do tôi chưa bao giờ thôi tự hào về mẹ, vừa lên xe bé Vy đã ôm mẹ tôi hun ríu rít
- Bác nhận ơi con cám ơn bác, chị VÂn cảm ơn bác, hay bác nhận con là con luôn đi, con ước có được 1 người như bác làm mẹ, con thiệt ko sai lầm khi nói chị Dung năn nỉ bác mà.
- Con đừng nói vậy, má con nghe là buồn đó. Bác chỉ tưởng tượng chị Vân con là Dung thôi là cái gì bác cũng phản bác được, điều gì bác cũng có thể làm, miễn trong khả năng của bác!
- Bác ơi, con thần tượng bác quá, nghe bác nói mà con lạnh hết gáy, con ko biết nếu là má con má con sẽ nói gì nữa!
- Con đừng có so sánh như vậy.
- Con nói thiệt mà, giờ mình đi ăn mừng luôn đi bác ơi!
- Uhm, chắc ai cũng đói rồi phải ko?
Lúc này tôi mới lên tiếng
- Thấy mẹ chị chưa, em nhắn với anh ba em đừng có làm gì con gái của mẹ chị.