Tôi lầm lủi bước vô nhà, vẫn con đường và cảnh vật y chang lúc nãy, chó vẫn sủa khi nghe thấy tiếng bước chân … nhưng lòng ko hân hoan nổi như lúc nãy. Không ngờ khi được ngỏ lời yêu lần nữa cảm giác lại như thế này, khác xa lần đầu tiên cách đây mấy năm, chắc tại những gì đã trải qua, chắc tại bản thân đã thu mình lại từ mấy năm nay, chắc tại tôi cũng thích người này rồi. Rồi tôi lại lo sợ rằng cả 2 sẽ ko giữ được nhau, tình yêu chỉ mới chớm như vậy mà tôi đã cảm thấy stress như vầy, bản năng yêu đương hình như đã ko còn mạnh mẽ. Tôi cũng đã nhận lời, và đây xác định là mối quan hệ nghiêm túc, tôi phải nghiêm túc, muốn đối phương tôn trọng mình thì trước tiên mình phải tôn trọng bản thân. Đầu óc bâng quơ, sau tất cả những suy nghĩ phải nhường chỗ lại cho chị hai “ Mặc Cảm “.
Tôi vô nhà, đóng cửa, khóa cửa, bé Nemo đã chạy chạy ra mừng, tôi ôm con vào lòng, hôn hôn vào bộ lông mịn màng của con, chợt lóe lên 1 suy nghĩ “ có phải Nemo là 1 sợi dây kết nối “. Tôi ko còn nghĩ tới chuyện Vinh có thật lòng hay thật lòng với tôi cỡ nào nhưng tôi quyết tâm sẽ cho Vinh thấy tôi trưởng thành và nghiêm túc. Đi ngang phòng mẹ, mẹ đã ngủ, ôm Nemo lên phòng, rửa mặt thật sạch để tỉnh táo. Thở mạnh 1 tiếng như tự nhắc nhở “ Dung đã yêu lần nữa “.
- Anh về tới nhà rồi, sao hôm nay em ko dặn anh chạy xe cẩn thận và về nhà nt cho em?
- Vì anh ko xĩn mà.
- Uhm, nhưng lần sau phải nhắn tin chứ, đâu phải phải xĩn mới gây tai nạn!
- Em biết rồi.
- Thôi em ngủ đi, xin lỗi em vì giờ này còn bắt em phải đi gặp anh!
- Ko có sao đâu, em ngủ nha. Chúc ngủ ngon.
- Cảm ơn em!
Nằm trên giường và đọc những tin vừa nhắn, cái thói quen như nghiện đọc đi đọc lại mấy tin nhắn đó lại lặp lại, đúng là rãnh rỗi sinh nông nỗi. Nhắm mắt lại, khuôn mặt đó hiện ra cùng nụ cười tỏa nắng, ngày mai phải làm gì bây giờ, buổi hẹn hò đầu tiên phải như thế nào mới phải?
Sáng dậy sớm mặc dù khuya ngủ cũng khá trễ, tắm táp, ăn sáng rồi cho Nemo ăn cháo nữa, hôm nay đi học chắc gởi Nemo ngoài cửa hàng mẹ, dặn mấy chị cho Nemo ăn và uống sữa dùm. Đi học, ráng học cho xong đi chứ oải cái cảnh học hành lắm rồi. À, mà hôm nay còn phải chạy qua NVH Phụ nữ đăng ký học trang điểm nữa.
Đang ngồi ngáp ruồi trong lớp, ôi mấy bài luận chán ko tả được. 8h30, ngứa tay móc điện thoại ra nhắn tin :
- Anh dậy chưa?
- Chưa.
- Chưa sao trả lời tin nhắn đc?
- Vì em nt thì anh phải trả lời, khi ai nhắn tin hay gọi thì trừ mấy trường hợp anh ko cầm máy, chứ ngoài ra anh sẽ trả lời hết.
- Uhm, vậy được, em chịu như vậy, như vậy sẽ ko lo lắng.
- Em đang học à?
- Uhm, nhưng buồn ngủ lắm.
- Tội nghiệp em.
- Thôi anh ngủ tiếp đi, bà cô đang liếc em, ko khéo thì bả cho ăn cục phấn.
- Giỡn thôi chứ anh dậy rồi, đang uống café chuẩn bị đi làm.
- Ok, bye anh.
Sau vài dòng tin nhắn, thấy tỉnh táo trở lại, thấy vui vui còn nhiều hơn thấy nhớ nhớ. Nhưng tuyệt đối phải giữ giá, tôi cứ bị ám ảnh phải giữ giá giữ giá là sao, ko biết phải làm gì? Chẳng biết thế nào nữa, thật kỳ lạ, đầu óc của 1 đứa 23-24 lại mụ mị hơn lúc 18-19!
10h30 sáng lại có tin nhắn:
- Bé Dung ơi, ăn gì chưa, đi ăn trưa với anh ko?
- Cũng được.
- Em muốn ăn gì?
- Em đang thèm bún bò.
- Ok, anh chạy qua trường em chờ em.
- Thôi khỏi, anh định dẫn em đi ăn ở đâu em chạy tới luôn, khỏi qua trường chi cho mắc công.
- Bồ bịch người ta còn đưa đón nhau đi học nữa kìa em.
- Kệ đi, em có xe, em tự đi.
- Vậy chừng nào mới được hẹn hò 1 xe.
- Nói chung là ko phải lúc em đi học!
- Vậy anh chờ em ở vòng xoay Dân Chủ nha.
- Ok.
Vinh dẫn tôi ăn 1 quán bún bò trên đường CMT8 nhưng trong hẻm, nói chung là ngon thiệt.
- Anh mời em đi ăn, hỏi muốn ăn gì là trả lời bún bò liền.
- Chứ em đang thèm mà.
- Ừ ko có gì tại anh thấy mắc cười vậy thôi.
- Mà anh làm gì mà 9h sáng còn chưa đi làm?
- Anh đại diện cho cửa hàng của ba anh.
- Cửa hàng ba anh bán gì?
- Sắt thép, các thiết bị để chế tạo máy công nghiệp.
- Uhm
- Gia đình em chỉ có em thôi hả?
- Uhm, chỉ có em. Em ở với mẹ, ba mẹ chia tay lúc em chưa sinh ra.
- Mẹ em làm gì?
- Mẹ em bán nệm, gần cửa hàng nệm của mẹ là cửa hàng gỗ nội thất của dì 2, cậu 3.
- Nhà em làm về nội thất à?
- Uhm, ngày xưa ông ngoại có xưởng mộc, cậu 3 duy trì tới bây giờ, mẹ em lúc trước cũng đi làm công ăn lương, cửa hàng là mới mở khoảng 10 năm trở lại thôi.
- Chắc mẹ em thương em lắm.
- Cả nhà em ai cũng thương em. Còn anh?
- Chị 2 anh có gia đình riêng ở quận 8, em gái anh đang học lớp 12 nhưng em gái anh nó là con nuôi, nhưng ba má anh cưng dữ lắm.
- Mình kể chuyện tình yêu cũ đi!
- Chi vậy?
- Để biết về nhau mà rút kinh nghiệm.
- Em hoang mang rồi!
- Ko, em thật sự muốn biết.
- Ăn xong qua quán café cho mát rồi anh kể cho em nghe nha.
Vậy là sau khi ăn xong, 2 đứa lại chạy đến café kem cũng gần đó, lại tiếp tục chia sẻ về nhau.
- Em ăn kem gì?
- Kem trái dừa!
Anh ta kêu 1 ly kem café 1 trái kem dừa.
- Em có vẻ tò mò quá!
- Trước đây thì ko có, nhưng tự nhiên bây giờ em muốn biết nhiều thứ.
- Uhm, anh và Diễm thì anh cũng kể em nghe lần trước rồi. Vì Diễm là con của cô bạn thân của mẹ anh, mặc dù Diễm bỏ anh đau khổ vậy nhưng mẹ anh vẫn thương Diễm dữ lắm, bữa đám cưới mẹ anh còn ôm cô dâu chú rễ chụp hình như con, anh bực mình ghê.
- Gia đình anh quý chị đó lắm hả?
- Nhà anh thì bình thường, chỉ có mẹ anh thôi, mẹ anh thương Diễn lắm. Mà mẹ anh cũng khó tính nữa.
- Khó lắm hả?
- Bộ muốn làm dâu hay sao mà hỏi?
- Còn ba anh?
- Ba anh đàn ông mà, dễ lắm, sao cũng đc. Chị hai anh cũng dễ, còn bé út thì nó thương anh, anh làm gì nó cũng về phía anh và ủng hộ anh.
- Vậy em hỏi anh nha, hôm nay trời sáng sủa đàng hoàng em hỏi lại.
- Hahah, em làm gì nghiêm trọng vậy?
- Em thật sự thật sự luôn là ko muốn yêu đương nhăn nhít nữa, em cảm thấy ko còn thời gian, em muốn xác định 1 mối quan hệ đàng hoàng, em ko phải là nhiều tuổi nhưng cũng ko phải là con nít để yêu rồi giận giận rồi yêu …
- Ý em là cưới hả?
- Đúng rồi, ko phải em gấp cưới nhưng em nói để anh hiểu, đừng có kiểu sáng nắng chiều mưa, yêu rồi chia tay làm mất thời gian, tiền bạc và công sức của đối phương nữa.
- Rồi, anh hiểu. Anh sẽ nghiêm túc.
- Em cũng nghiêm túc mà. Chỉ cần anh nói anh hiểu cái em thấy an tâm hơn. Bây giờ anh muốn biết gì về em thì cứ hỏi. Em sẽ ko nói xạo gì cả.
- Anh biết em sẽ ko nói xạo, anh tin.
- Em ko ăn được hải sản, ko ăn được ớt chuông. Em bị đau bao tử hoài mà ko chữa khỏi, nói chung là em ko kén ăn, những cái em ko ăn được đều là vì dị ứng và ảnh hưởng tới bao tử.
- Uhm, rồi chừng nào em mới cho anh qua nhà em để chở em đi chơi?
- Tại sao lại qua nhà em mới được?
- Em mới nói muốn nghiêm túc đàng hoàng, thì qua nhà em là nghiêm túc đàng hoàng, ai mà cứ hẹn hò giữa đường hoài kỳ cục lắm!
- Còn anh? Anh thích và ghét gì?
- Anh thích đá banh, coi đá banh, ghét gặp ai nhìn xạo xạo giả tạo. Nếu anh mua vé số, gặp cụ ông cụ bà già già anh sẽ cho thêm tiền nhưng đừng có xin, xin là anh ko cho. Mấy vấn đề khác anh ko quan trọng.
- Ủa, kỳ vậy?
- Anh thích những việc làm tự phát, anh ko thích người khác áp lực lên anh điều gì.
- Từ hồi chia tay chị kia anh đi chơi gái, massage gì đó bao nhiêu lần?
- À, cái này anh nói luôn. công việc của anh là phải giao tiếp nhiều, đàn ông nên mời toàn vô mấy quán ăn có tiếp viên nữ, ăn nhậu xong thì thường là sẽ đi tiếp tùy theo tính chất, nhưng đa số là đi tiếp, tiếp là sẽ đi bia ôm, karaok ôm … Nhưng anh hứa với em, nếu anh có em thì anh sẽ ko làm gì có lỗi với em. Nên anh nói đây hy vọng em thông cảm và hiểu cho anh. Em hỏi anh đi vậy bao nhiêu lần làm sao anh nhớ được, khó quá!
- Nhậu ngon ko mà sao đàn ông thích nhậu vậy?
- Em thấy nhậu mệt hay sướng? Mệt phải ko? Mệt thì ai mà thích em? Chẳng qua là kiểu thủ tục hay hủ tục thôi, kiểu như từ ngày xưa rồi. Em có ghen ko?
- Có, nhưng nếu anh nói vậy thì em sẽ cố gắng. Nếu anh đi ra ngoài công việc em sẽ thông cảm, chỉ cần anh để em biết những quan hệ ngoài luồng, những mối quan hệ có tình cảm ngoài bàn nhậu ngoài bàn tiếp khách đó … Thì anh đừng có hỏi sao em ác?
- Em làm gì mà ác?
- Em ko biết, điên lên thì em làm gì? Tự sát em cũng dám làm thì biết đâu được!
- Hahah, anh chưa thấy ai đe dọa mà cái mặt dễ thương như vậy! haha
- Em nói thiệt.
- Rồi, anh hứa!
- Đừng làm gì có lỗi sau lưng em, đừng lừa dối em. Em cũng vậy!
- Anh biết rồi bé! Anh hứa, và anh nói cho em biết 1 tin vui từ anh là anh là người giữ lời hứa.
- Anh đã quên hẳn chị Diễm kia chưa?
- Anh thật sự chưa quên hẳn nhưng anh thích em hơn! Thiệt đó.
- Nhưng chị đó cũng lấy chồng rồi, em cũng ko phải lo anh quay lại...
- Uhm, cũng suy nghĩ xa quá há! Bữa nào anh sẽ mời em đi ăn với chị hai và út của anh!
- Được ko?
- Được mà, em cứ tự nhiên như cách em đang sống là được. Ko phải khó chịu hay khép nép gì cho mệt. Nhà anh ngoài má anh ra ai cũng dễ hết.
- Nhưng má anh có thương anh ko?
- Có chứ, má anh thương anh nhất nhà mà, nhưng má anh hay kiểu muốn anh phải làm cái này, làm cái kia theo ý của má, mà anh đâu có chịu, lúc nào cũng cãi lại. Nên miệng má anh lúc nào cũng chửi nhưng anh biết má anh thương anh!
- Uhm.
- Chiều em đi học tiếp hả?
- Ko, chiều em nghỉ nhưng em phải đi đăng ký học cái khác.
- Em học thêm gì?
- Em học trang điểm.
- Hahah, trang điểm vì anh à? Anh cũng ko quan trọng hình thức bề ngoài lắm, con gái trước tiên phải thơm tho sạch sẽ và ăn mặc đàng hoàng như em sinh viên đây là ok rồi!
- Ko, cái này em quyết định trước hôm qua mà, ko phải vì anh đâu!
- Uhm, vậy anh mua tặng em cái gì được bây giờ, anh ngu mấy vụ quà cáp lắm.
- Thôi khỏi, em cũng chưa biết mua gì. Cái đó tính sau đi.
- Em có thích được tặng quà ko? Sinh nhật em tháng mấy?
Cuộc trò chuyện mang tính chất tìm hiểu cứ như vậy mà trôi qua. Có phải cuộc hẹn hò đầu tiên lần yêu thứ 2 nó như vậy. Ko mượt mà lãng mạn thậm chí còn có phần khô khan nữa, nhưng xem ra cũng được, biết thêm 1 chút về đối phương.
- Em có hay giận ko?
- Có, nhưng có lý do em mới giận chứ ko tự nhiên giận.
- Khi có lý do thì nói anh mới biết, chứ em giận đùng đùng mà ko nói anh biết vì sao thì anh cho em giận luôn, rồi anh giận lại em luôn đó nha.
- Sao lại có đàn ông nào nói như vậy với con gái trong lần hẹn hò đầu tiên?
- Ko, anh nói thiệt, anh nói để em biết, đó là 1 động thái nghiêm túc của anh.
Vinh chớp chớp mắt với tôi, tôi nghĩ người lạ cũng lạ thiệt, nói chuyện thì ko nhẹ nhàng gì hết, hình như có bia rượu vô mới nhẹ nhàng 1 chút thì phải.
Cổ khô ran, tôi cố hạ giọng tỏ vẻ bình tĩnh.
- Em có hỏi là anh có thích em ko hồi nào đâu?
- Em có, em mở YM ra coi lại đi.
- Em out rồi!
- Anh sẽ gửi đoạn đó qua cho em coi!
- Thôi được rồi, thì anh nói thích em, hãy nói khi anh bình tĩnh nhất, khi anh nhìn vô mắt em, mặt đối mặt. Đừng có cái kiểu cua gái rẻ tiền và đơn giản như vậy, em ko tin
- Được, bây giờ anh chạy qua gần nhà em, anh sẽ nhìn em rồi nói cho em nghe, anh ko nói xạo, anh ko uống miếng bia nào, anh là đàn ông, anh chịu trách nhiệm với lời anh nói.
Tôi im lặng, và sợ sệt, vừa thấy xôn xao, vừa thấy lo lắng …. Cảm giác rất bất an.
- Anh qua đi, để em coi anh giỡn nhây cỡ nào?
- Bye em, lát gặp.
h đêm, chưa ngủ, tôi nghĩ là anh ta nói thật, nhưng ko thể nào nhanh như vậy, ko phải anh ta ngộ nhận chứ? Tôi lo lắm, tôi lo anh ta bị khớp khi gặp người như tôi trong lúc anh ta sốc, anh ko phải thích tôi mà hoàn cảnh éo le và tình cờ làm cho anh ta nghĩ tôi cá tính. Rồi anh ta quên mất những chuyện tôi đã kể, anh ta trông chờ cô gái hoàn hảo hơn. Tôi chẳng có gì cả, tôi ko cho phép mình có quyền coi thường bản thân, nhưng chuyện tôi mặc cảm thì ko thể thay đổi được. Tôi lo như con Tiên nó nói, là anh ta lợi dụng quá khứ của tôi để dụ tôi lên giường sau đó chán sẽ bỏ. Tôi sợ đủ thứ hết, nhưng từ thâm tâm, tôi muốn gặp, tôi muốn nghe những gì anh ta nói khi nãy, qua điện thoại mà tim đập ầm ầm, tôi rất muốn gặp. Vẫn muốn cảm giác người nói thích mình, rồi chuyện sau đó tính sau. Nhưng ông trời làm ơn, cuộc sống con đang yên lành xin ông hãy rũ lòng thương xót, đừng dày vò trái tim bé nhỏ của con lần nữa. lòng bàn tay xuất mồ hôi nhưng lạnh ngắt, cánh cửa mới sẽ do tôi mở, tôi sẽ bước ra khỏi cuộc sống hiện tại, nhưng đó là vườn hoa hay vườn gai? Dù sao tôi chưa từng hối hận điều gì trong đời, tôi cũng muốn thử lần nữa!
Tôi ngồi trong phòng, định mở máy chat nhanh với Tiên chút, nhưng lại thôi, tôi hồi hộp chờ điện thoại reo, có ai hiểu đc cảm giác lúc này ko? Sao chuyện tình cảm của tôi ko lãng mạn, ko ngọt ngào như trong phim mà lúc nào cũng lạ lùng như thế này? Kiếp trước tôi sống chắc cũng dị hợm lắm.
strong, điện thoại reo, tôi hồi hộp tột cùng, cảm giác còn căng hơn lúc làm bài thi mình ko biết làm mà sắp hết giờ vậy, trái tim đã thật sự rung động, dù đi theo trái tim nhưng cũng cần lý trí. Tôi cầu xin ngoại hãy che chở cho con, phù hộ con …..
Điện thoại reo lien tục, tôi hít thở cái
- Alo!
- Em ra ngã tư đi, anh đang đứng chờ.
Tôi cứ nghĩ là mùng tết đến vậy, hân hoan lắm, ko quan trọng giờ giấc thế nào nữa. Cố giữ bình tĩnh, người đang mặc đồ ngủ, đầu tóc đang búi cục để dễ ngủ, đứng trước kiếng, tôi nghĩ, người nào thương tôi sẽ thương lúc tôi mộc mạc và xấu xí nhất, tôi ko thể để họ chỉ thích cái bề ngoài sau khi tôi đã sửa soạn (mặc dù hình thức tôi ko hề đẹp gái). Bồ đồ thun màu xanh ngắn tay, có cái túi tai thỏ trước bụng, lai bèo, quần qua đầu gối chút. Thở thêm cái, tôi vơ lấy cái áo khoác xuống nhà.
Mẹ đang đọc báo trước lúc ngủ.
- Mẹ cho con ra ngoài chút xíu nha?
- Biết mấy giờ rồi ko?
- Dạ bạn con rũ con ăn chè.
- Giờ này chè cháo gì?
- Cho con đi đi, ăn li chè con vô!
Ko chờ mẹ trả lời, tôi rón rén đi ra, mở cửa, đi bộ ra ngoài. Trời khuya có vài cơn gió mơn man, cảnh vật thì êm đềm, mình tôi đi trong đêm, đèn đường sáng lối đi, đi ngang vài nhà chó còn sủa um sùm. Ở đây có ai mà chờ nghe tỏ tình giữa đêm như tôi ko. Lòng vui lạ, nôn nao lạ nhưng những nhịp nôn nao đôi khi cũng bị ngắt quảng bởi cái quặn ruột vì lo lắng, bao tử cứ nhói nhói khó chịu. Đoạn đường có mấy chục m mà cứ tưởng đi đến La Mã.
Ra tới ngã tư, tôi thấy anh ta đứng đó nhìn tôi, ko vẫy vẫy tay. Tôi chựng lại, anh ta nổ máy xe chạy lại gần, tôi nhớ hôm đó anh ta mặc cái áo sơ mi caro, quần jeans, mang đôi dép xỏ ngón màu nâu sẫm, đứng dưới bóng đèn đường, nhìn như có hào quang vậy, nhìn thật đẹp trai!
- Nói ở đây hay sao?
- Nói gì
Tôi ấp úng.
- Em cũng thích anh mà, sao phải giấu?
- Anh đừng nói tào lao.
- Em ko phải là người giấu cảm xúc giỏi đâu bé à! Lên xe đi!
- Đi đâu, khuya rồi!
- Anh mới thấy có quán café còn mở cửa, anh có chạy vô kêu chờ chút, em cọc k rồi, gần đây thôi - Anh có thấy ai mặc đồ ngủ đi café ko?
- Có!
- Đâu?
- Em đó, lên xe đi! (Anh ta cười tươi)
Tôi miễn cưỡng leo lên xe ngồi có khoảng cách, đúng là ko hề có mùi bia rượu, cũng ko có mùi dầu thơm, chỉ có mùi sữa tắm thôi.
- Về sớm nha, mẹ mới la.
- Nhưng anh sẽ chở em về tới nha!
- Thôi, hẻm vô nhà có mấy chục thước thôi.
Tới quán café, đúng là cái quán còn mở thiệt, trên đường Quang Trung, thấy trong đó cũng còn lác đác vài cặp.
- Sao quán gì tối thui vậy?
- Đây là quán café sân vườn mà?
- Là sao?
- Thôi, ko còn sự lựa chọn đâu.
Anh ta đi trước, tôi theo sau, mọi người cứ nhìn cái bộ dạng sắp đi ngủ của tôi. Lựa chỗ gần đèn nhất. Phục vụ hỏi uống gì.
- Gì cũng đc.
- Gì cũng được luôn.
Anh phục vụ nhìn lạ lắm, cũng dạ dạ quay vào trong.
- Anh trả trước k rồi người ta chờ hả?
- Sao anh nói vậy cũng tin vậy em?
- Ủa anh xạo hả?
- Uhm. Nhìn anh đi
Tim tôi rụng rời, đầu óc rối bời, tay chân bũn rũn, ánh mắt vừa khẩn khoản (hãy yêu tôi thật lòng) vừa đề phòng (anh mà lừa thì tôi giết) nhìn vào mắt anh ta.
- ANh thích em, anh ko xĩn và anh sẽ chịu trách nhiệm lời mình nói. Đừng nghĩ là anh ngộ nhận, anh ko ngộ nhận. Đừng nghĩ là anh lạnh lùng, anh ko lạnh lùng. Cũng đừng nghĩ anh đểu cán. Anh có chơi gái, có bia ôm, có massge, kể cả hớt tóc ôm anh cũng có nhưng đó là những thú vui của đàn ông – ăn bánh trả tiền. ANh nhậu nhiều vì anh bạn nhiều và tính chất công việc, nhưng anh chưa từng mượn rượu bia làm điều sằn bậy với bất cứ ai. Anh có công ăn việc làm ổn định, anh có giấy cmnd có hộ khẩu đàng hoàng. Anh chia tay mối tình năm, điều đó ko có nghĩa là bây giờ anh chưa thể thích em. Xin em trả lời, hãy cho anh cơ hội tìm hiểu và theo đuổi em …..
- Còn quá khứ của em thì sao?
- ANh ko quan tâm.
- Nhưng em.
- Hãy tin anh!
Tôi cúi đầu, rớt nước mắt …. Giống loài quý hiếm này chưa tiệt chủng, anh ta lù lù trước tôi, ngỏ lời yêu mặc dù biết tôi từng như thế. Tôi cảm động, bất ngờ và choáng ngợp với bài diễn văn dài ngoằng đó, nhưng nhìn thẳng ánh mắt đó, tôi tin!
Tôi dụi mắt.
- Tại sao?
- Tại em dễ thương, đáng yêu, thú vị và hấp dẫn?
- Em hấp dẫn?
- Ko phải anh khen em đẹp, nhưng nhìn em anh rất thích! Ko giống kiểu khi anh nhìn những người ngực to, mông to ngoài đường, đơn giản vì anh thích vậy thôi.
- Khi nào?
- Hôm qua.
- Em tin, nhưng đừng làm tổn thương em? Em sợ quả báo lắm.
Tôi lại bắt đầu ko kìm chế được, bắt đầu khóc nghẹn.
- Anh ôm em được ko?
- Đừng đụng vô em, trả lời em đi!
- Anh hứa sẽ ko bao giờ động chạm đến những nỗi đau của em, anh hứa!
- Cảm ơn anh
- Và anh cũng muốn em hứa lại như em nói hôm qua.
- Em nói gì?
- Em sẽ bù đắp cho người sau của em, em sẽ trưởng thành hơn khi yêu người sau.
- Gật gật (nước mắt vẫn cứ chảy)
Ko gian thật kỳ lạ, người phục vụ bưng ra ly café, nhìn thấy tôi khóc chắc anh ta đoán bọn tôi là cặp đang giận nhau. Để ly café xuống anh ta rút vào thật nhanh. Tôi ko còn run như lúc nãy, yên tâm hơn, thỏa mãn hơn và bình tĩnh hơn. Nhưng mà tim vẫn hơi nhói, tôi ngưỡng mộ người đàn ông này, nếu anh ta làm đúng như anh ta nói tôi muốn làm vợ của anh ta, tôi chẳng còn hứng mà tìm kiếm ai khác nữa, tôi cầu xin hãy đừng có chuyện để tôi lại phải chia tay …. Tình yêu chưa bắt đầu lần nữa mà tôi đã lo sợ như vậy.
- Anh sẽ yêu thương em nhiều nhất có thể, sẽ tìm hiểu và sẽ quan tâm nữa. Nhưng bằng cách của anh. Ko thích gì em nói nhưng đừng có đưa anh vào khuôn khổ nào đó là được. Và nếu ngày em bỏ anh, người hối hận sẽ là em. Em nói mình chưa từng hối hận thì việc bỏ anh sẽ phải làm em hối hận.
- Em sẽ ko hối hận.
- Vậy đừng bỏ anh là được.
- Thôi đi về đi! Em mệt
- Uhm.
Tôi ko còn hứng khởi, cảm giác lo âu lấp đầy, tôi chẳng hiểu nổi vì sao? Cái hồi hộp khi nãy vẫn như lần đầu, nhưng sau khi chấp nhận lời tỏ tình tôi lại thấy hơi e dè … chắc tại mặc cảm.
Trên đường về Vinh ngỏ ý muốn nắm tay, tôi cũng ko đồng ý. Ko biết nên vui nhiều hay nên buồn nhiều đây.
Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không? - Chapter 33
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
- Cho anh đưa em vô tới nhà nha.
- Thôi, đầu hẻm được rồi, em đi bộ vô.
- Sao vậy?
- Em ko quen, đó giờ chưa ai biết nhà em.
- Ok, em cẩn thận nha!
- Bye anh!
Tôi lầm lủi bước vô nhà, vẫn con đường và cảnh vật y chang lúc nãy, chó vẫn sủa khi nghe thấy tiếng bước chân … nhưng lòng ko hân hoan nổi như lúc nãy. Không ngờ khi được ngỏ lời yêu lần nữa cảm giác lại như thế này, khác xa lần đầu tiên cách đây mấy năm, chắc tại những gì đã trải qua, chắc tại bản thân đã thu mình lại từ mấy năm nay, chắc tại tôi cũng thích người này rồi. Rồi tôi lại lo sợ rằng cả 2 sẽ ko giữ được nhau, tình yêu chỉ mới chớm như vậy mà tôi đã cảm thấy stress như vầy, bản năng yêu đương hình như đã ko còn mạnh mẽ. Tôi cũng đã nhận lời, và đây xác định là mối quan hệ nghiêm túc, tôi phải nghiêm túc, muốn đối phương tôn trọng mình thì trước tiên mình phải tôn trọng bản thân. Đầu óc bâng quơ, sau tất cả những suy nghĩ phải nhường chỗ lại cho chị hai “ Mặc Cảm “.
Tôi vô nhà, đóng cửa, khóa cửa, bé Nemo đã chạy chạy ra mừng, tôi ôm con vào lòng, hôn hôn vào bộ lông mịn màng của con, chợt lóe lên 1 suy nghĩ “ có phải Nemo là 1 sợi dây kết nối “. Tôi ko còn nghĩ tới chuyện Vinh có thật lòng hay thật lòng với tôi cỡ nào nhưng tôi quyết tâm sẽ cho Vinh thấy tôi trưởng thành và nghiêm túc. Đi ngang phòng mẹ, mẹ đã ngủ, ôm Nemo lên phòng, rửa mặt thật sạch để tỉnh táo. Thở mạnh 1 tiếng như tự nhắc nhở “ Dung đã yêu lần nữa “.
- Anh về tới nhà rồi, sao hôm nay em ko dặn anh chạy xe cẩn thận và về nhà nt cho em?
- Vì anh ko xĩn mà.
- Uhm, nhưng lần sau phải nhắn tin chứ, đâu phải phải xĩn mới gây tai nạn!
- Em biết rồi.
- Thôi em ngủ đi, xin lỗi em vì giờ này còn bắt em phải đi gặp anh!
- Ko có sao đâu, em ngủ nha. Chúc ngủ ngon.
- Cảm ơn em!
Nằm trên giường và đọc những tin vừa nhắn, cái thói quen như nghiện đọc đi đọc lại mấy tin nhắn đó lại lặp lại, đúng là rãnh rỗi sinh nông nỗi. Nhắm mắt lại, khuôn mặt đó hiện ra cùng nụ cười tỏa nắng, ngày mai phải làm gì bây giờ, buổi hẹn hò đầu tiên phải như thế nào mới phải?
Sáng dậy sớm mặc dù khuya ngủ cũng khá trễ, tắm táp, ăn sáng rồi cho Nemo ăn cháo nữa, hôm nay đi học chắc gởi Nemo ngoài cửa hàng mẹ, dặn mấy chị cho Nemo ăn và uống sữa dùm. Đi học, ráng học cho xong đi chứ oải cái cảnh học hành lắm rồi. À, mà hôm nay còn phải chạy qua NVH Phụ nữ đăng ký học trang điểm nữa.
Đang ngồi ngáp ruồi trong lớp, ôi mấy bài luận chán ko tả được. 8h30, ngứa tay móc điện thoại ra nhắn tin :
- Anh dậy chưa?
- Chưa.
- Chưa sao trả lời tin nhắn đc?
- Vì em nt thì anh phải trả lời, khi ai nhắn tin hay gọi thì trừ mấy trường hợp anh ko cầm máy, chứ ngoài ra anh sẽ trả lời hết.
- Uhm, vậy được, em chịu như vậy, như vậy sẽ ko lo lắng.
- Em đang học à?
- Uhm, nhưng buồn ngủ lắm.
- Tội nghiệp em.
- Thôi anh ngủ tiếp đi, bà cô đang liếc em, ko khéo thì bả cho ăn cục phấn.
- Giỡn thôi chứ anh dậy rồi, đang uống café chuẩn bị đi làm.
- Ok, bye anh.
Sau vài dòng tin nhắn, thấy tỉnh táo trở lại, thấy vui vui còn nhiều hơn thấy nhớ nhớ. Nhưng tuyệt đối phải giữ giá, tôi cứ bị ám ảnh phải giữ giá giữ giá là sao, ko biết phải làm gì? Chẳng biết thế nào nữa, thật kỳ lạ, đầu óc của 1 đứa 23-24 lại mụ mị hơn lúc 18-19!
10h30 sáng lại có tin nhắn:
- Bé Dung ơi, ăn gì chưa, đi ăn trưa với anh ko?
- Cũng được.
- Em muốn ăn gì?
- Em đang thèm bún bò.
- Ok, anh chạy qua trường em chờ em.
- Thôi khỏi, anh định dẫn em đi ăn ở đâu em chạy tới luôn, khỏi qua trường chi cho mắc công.
- Bồ bịch người ta còn đưa đón nhau đi học nữa kìa em.
- Kệ đi, em có xe, em tự đi.
- Vậy chừng nào mới được hẹn hò 1 xe.
- Nói chung là ko phải lúc em đi học!
- Vậy anh chờ em ở vòng xoay Dân Chủ nha.
- Ok.
Vinh dẫn tôi ăn 1 quán bún bò trên đường CMT8 nhưng trong hẻm, nói chung là ngon thiệt.
- Anh mời em đi ăn, hỏi muốn ăn gì là trả lời bún bò liền.
- Chứ em đang thèm mà.
- Ừ ko có gì tại anh thấy mắc cười vậy thôi.
- Mà anh làm gì mà 9h sáng còn chưa đi làm?
- Anh đại diện cho cửa hàng của ba anh.
- Cửa hàng ba anh bán gì?
- Sắt thép, các thiết bị để chế tạo máy công nghiệp.
- Uhm
- Gia đình em chỉ có em thôi hả?
- Uhm, chỉ có em. Em ở với mẹ, ba mẹ chia tay lúc em chưa sinh ra.
- Mẹ em làm gì?
- Mẹ em bán nệm, gần cửa hàng nệm của mẹ là cửa hàng gỗ nội thất của dì 2, cậu 3.
- Nhà em làm về nội thất à?
- Uhm, ngày xưa ông ngoại có xưởng mộc, cậu 3 duy trì tới bây giờ, mẹ em lúc trước cũng đi làm công ăn lương, cửa hàng là mới mở khoảng 10 năm trở lại thôi.
- Chắc mẹ em thương em lắm.
- Cả nhà em ai cũng thương em. Còn anh?
- Chị 2 anh có gia đình riêng ở quận 8, em gái anh đang học lớp 12 nhưng em gái anh nó là con nuôi, nhưng ba má anh cưng dữ lắm.
- Mình kể chuyện tình yêu cũ đi!
- Chi vậy?
- Để biết về nhau mà rút kinh nghiệm.
- Em hoang mang rồi!
- Ko, em thật sự muốn biết.
- Ăn xong qua quán café cho mát rồi anh kể cho em nghe nha.
Vậy là sau khi ăn xong, 2 đứa lại chạy đến café kem cũng gần đó, lại tiếp tục chia sẻ về nhau.
- Em ăn kem gì?
- Kem trái dừa!
Anh ta kêu 1 ly kem café 1 trái kem dừa.
- Em có vẻ tò mò quá!
- Trước đây thì ko có, nhưng tự nhiên bây giờ em muốn biết nhiều thứ.
- Uhm, anh và Diễm thì anh cũng kể em nghe lần trước rồi. Vì Diễm là con của cô bạn thân của mẹ anh, mặc dù Diễm bỏ anh đau khổ vậy nhưng mẹ anh vẫn thương Diễm dữ lắm, bữa đám cưới mẹ anh còn ôm cô dâu chú rễ chụp hình như con, anh bực mình ghê.
- Gia đình anh quý chị đó lắm hả?
- Nhà anh thì bình thường, chỉ có mẹ anh thôi, mẹ anh thương Diễn lắm. Mà mẹ anh cũng khó tính nữa.
- Khó lắm hả?
- Bộ muốn làm dâu hay sao mà hỏi?
- Còn ba anh?
- Ba anh đàn ông mà, dễ lắm, sao cũng đc. Chị hai anh cũng dễ, còn bé út thì nó thương anh, anh làm gì nó cũng về phía anh và ủng hộ anh.
- Vậy em hỏi anh nha, hôm nay trời sáng sủa đàng hoàng em hỏi lại.
- Hahah, em làm gì nghiêm trọng vậy?
- Em thật sự thật sự luôn là ko muốn yêu đương nhăn nhít nữa, em cảm thấy ko còn thời gian, em muốn xác định 1 mối quan hệ đàng hoàng, em ko phải là nhiều tuổi nhưng cũng ko phải là con nít để yêu rồi giận giận rồi yêu …
- Ý em là cưới hả?
- Đúng rồi, ko phải em gấp cưới nhưng em nói để anh hiểu, đừng có kiểu sáng nắng chiều mưa, yêu rồi chia tay làm mất thời gian, tiền bạc và công sức của đối phương nữa.
- Rồi, anh hiểu. Anh sẽ nghiêm túc.
- Em cũng nghiêm túc mà. Chỉ cần anh nói anh hiểu cái em thấy an tâm hơn. Bây giờ anh muốn biết gì về em thì cứ hỏi. Em sẽ ko nói xạo gì cả.
- Anh biết em sẽ ko nói xạo, anh tin.
- Em ko ăn được hải sản, ko ăn được ớt chuông. Em bị đau bao tử hoài mà ko chữa khỏi, nói chung là em ko kén ăn, những cái em ko ăn được đều là vì dị ứng và ảnh hưởng tới bao tử.
- Uhm, rồi chừng nào em mới cho anh qua nhà em để chở em đi chơi?
- Tại sao lại qua nhà em mới được?
- Em mới nói muốn nghiêm túc đàng hoàng, thì qua nhà em là nghiêm túc đàng hoàng, ai mà cứ hẹn hò giữa đường hoài kỳ cục lắm!
- Còn anh? Anh thích và ghét gì?
- Anh thích đá banh, coi đá banh, ghét gặp ai nhìn xạo xạo giả tạo. Nếu anh mua vé số, gặp cụ ông cụ bà già già anh sẽ cho thêm tiền nhưng đừng có xin, xin là anh ko cho. Mấy vấn đề khác anh ko quan trọng.
- Ủa, kỳ vậy?
- Anh thích những việc làm tự phát, anh ko thích người khác áp lực lên anh điều gì.
- Từ hồi chia tay chị kia anh đi chơi gái, massage gì đó bao nhiêu lần?
- À, cái này anh nói luôn. công việc của anh là phải giao tiếp nhiều, đàn ông nên mời toàn vô mấy quán ăn có tiếp viên nữ, ăn nhậu xong thì thường là sẽ đi tiếp tùy theo tính chất, nhưng đa số là đi tiếp, tiếp là sẽ đi bia ôm, karaok ôm … Nhưng anh hứa với em, nếu anh có em thì anh sẽ ko làm gì có lỗi với em. Nên anh nói đây hy vọng em thông cảm và hiểu cho anh. Em hỏi anh đi vậy bao nhiêu lần làm sao anh nhớ được, khó quá!
- Nhậu ngon ko mà sao đàn ông thích nhậu vậy?
- Em thấy nhậu mệt hay sướng? Mệt phải ko? Mệt thì ai mà thích em? Chẳng qua là kiểu thủ tục hay hủ tục thôi, kiểu như từ ngày xưa rồi. Em có ghen ko?
- Có, nhưng nếu anh nói vậy thì em sẽ cố gắng. Nếu anh đi ra ngoài công việc em sẽ thông cảm, chỉ cần anh để em biết những quan hệ ngoài luồng, những mối quan hệ có tình cảm ngoài bàn nhậu ngoài bàn tiếp khách đó … Thì anh đừng có hỏi sao em ác?
- Em làm gì mà ác?
- Em ko biết, điên lên thì em làm gì? Tự sát em cũng dám làm thì biết đâu được!
- Hahah, anh chưa thấy ai đe dọa mà cái mặt dễ thương như vậy! haha
- Em nói thiệt.
- Rồi, anh hứa!
- Đừng làm gì có lỗi sau lưng em, đừng lừa dối em. Em cũng vậy!
- Anh biết rồi bé! Anh hứa, và anh nói cho em biết 1 tin vui từ anh là anh là người giữ lời hứa.
- Anh đã quên hẳn chị Diễm kia chưa?
- Anh thật sự chưa quên hẳn nhưng anh thích em hơn! Thiệt đó.
- Nhưng chị đó cũng lấy chồng rồi, em cũng ko phải lo anh quay lại...
- Uhm, cũng suy nghĩ xa quá há! Bữa nào anh sẽ mời em đi ăn với chị hai và út của anh!
- Được ko?
- Được mà, em cứ tự nhiên như cách em đang sống là được. Ko phải khó chịu hay khép nép gì cho mệt. Nhà anh ngoài má anh ra ai cũng dễ hết.
- Nhưng má anh có thương anh ko?
- Có chứ, má anh thương anh nhất nhà mà, nhưng má anh hay kiểu muốn anh phải làm cái này, làm cái kia theo ý của má, mà anh đâu có chịu, lúc nào cũng cãi lại. Nên miệng má anh lúc nào cũng chửi nhưng anh biết má anh thương anh!
- Uhm.
- Chiều em đi học tiếp hả?
- Ko, chiều em nghỉ nhưng em phải đi đăng ký học cái khác.
- Em học thêm gì?
- Em học trang điểm.
- Hahah, trang điểm vì anh à? Anh cũng ko quan trọng hình thức bề ngoài lắm, con gái trước tiên phải thơm tho sạch sẽ và ăn mặc đàng hoàng như em sinh viên đây là ok rồi!
- Ko, cái này em quyết định trước hôm qua mà, ko phải vì anh đâu!
- Uhm, vậy anh mua tặng em cái gì được bây giờ, anh ngu mấy vụ quà cáp lắm.
- Thôi khỏi, em cũng chưa biết mua gì. Cái đó tính sau đi.
- Em có thích được tặng quà ko? Sinh nhật em tháng mấy?
Cuộc trò chuyện mang tính chất tìm hiểu cứ như vậy mà trôi qua. Có phải cuộc hẹn hò đầu tiên lần yêu thứ 2 nó như vậy. Ko mượt mà lãng mạn thậm chí còn có phần khô khan nữa, nhưng xem ra cũng được, biết thêm 1 chút về đối phương.
- Em có hay giận ko?
- Có, nhưng có lý do em mới giận chứ ko tự nhiên giận.
- Khi có lý do thì nói anh mới biết, chứ em giận đùng đùng mà ko nói anh biết vì sao thì anh cho em giận luôn, rồi anh giận lại em luôn đó nha.
- Sao lại có đàn ông nào nói như vậy với con gái trong lần hẹn hò đầu tiên?
- Ko, anh nói thiệt, anh nói để em biết, đó là 1 động thái nghiêm túc của anh.
Vinh chớp chớp mắt với tôi, tôi nghĩ người lạ cũng lạ thiệt, nói chuyện thì ko nhẹ nhàng gì hết, hình như có bia rượu vô mới nhẹ nhàng 1 chút thì phải.