- Em gọi để nói là em có bạn trai rồi, ko còn vương vấn gì nữa em cũng mong anh ấy có bạn gái đi! Được chưa?
- Còn quan tâm nhau quá mà!
- Nếu mà em còn quan tâm thì em đã tìm tới lâu rồi, ko có chờ đến bây giờ đâu, anh nghĩ em chỉ như vậy thôi phải ko?
- Em nói là tôn trọng anh?
- Em ko tôn trọng anh chỗ nào?
- Tại sao em lại gọi cho người yêu cũ, rồi nói với anh là em gọi cho người yêu cũ?
- Em có thể nói xạo, nhưng em thấy em ko làm gì mờ ám để nói xạo, vì em nghĩ anh là người yêu của em, em công khai chuyện đó, như vậy là ko tôn trọng anh hả?
Hai đứa bắt đầu lớn tiếng với nhau, may mà nhà ko có ai.
- ……
- Mới có 1 ngày thôi, anh đã như vậy rồi, mà anh còn nói nếu em là người quay lưng thì em sẽ hối hận. Em nghĩ anh nói ngược rồi, nếu dừng lại ngay bây giờ cũng ko sao cả. Em chịu được.
- Anh ko có ý đó (dịu giọng)
- Vậy em hiểu sai ý anh rồi hả? Anh muốn em phải nói xạo khi gọi cho bồ cũ, trong khi em ko làm gì sai sau lưng anh để phải giấu anh … Mình mới bắt đầu 1 ngày thôi anh à!
Chỉ mới hẹn họ đc 1 ngày đã có 1 cuộc cãi vã ùm trời, tôi bực ko tả nổi, tôi tự hỏi mình có phải đã sai lầm ko? Tại sao lại như vậy? Tại sao người đàn ông này anh ta lại cọc cằn như vậy, trong khi tôi đã tự nhủ với lòng là sẽ chín chắn hơn, là trưởng thành hơn. Tôi tức đến nóng mặt, nhưng ko khóc vì chuyện này ko đáng phải khóc.
- Em thấy cả 2 người đang nóng giận quá rồi, ai cũng cần thời gian suy nghĩ thêm. Nếu tin nhau và hiểu thì tiếp tục còn ko thì dừng lại cho đỡ mất thời gian.
- Anh tin em, anh xin lỗi đã nóng giận.
- Ok, vậy chúc anh ngủ ngon.
- Còn sớm mà, gặp nhau chút được ko em?
Đang bực mà nghe câu xin lỗi tôi như từ chảo lửa được thả xuống hồ bơi, cảm giác đc xoa dịu tức thì, cũng muốn gặp, để coi coi anh ta sẽ nói gì khi đối mặt với tôi. Tôi chỉ cúi đầu khi làm sai, còn khi tôi ko làm sai tôi muốn nhìn vào người đối diện coi họ giải thích thế nào khi đã phản ứng với tôi đây.
- Bây giờ là 9h40, khoảng 10h30 là em phải về ngủ mai đi học, mấy giờ anh qua thì tùy anh.
- Uh, anh qua liền, qua tới anh sẽ gọi em.
Như mọi khi, khoảng 25p anh ta qua tới ngã tư, gọi điện thoại. Tôi đi bộ ra, để coi khi đi chung xe anh ta như thế nào đây, tôi lại tiếp tục bị ám ảnh liên khúc “ phải giữ giá “.
Vưa thấy tôi đi bộ, rõ ràng anh ta mừng rõ, chạy vèo xe qua chỗ tôi đứng. Mặt tôi thì vô cảm, ko vui ko buồn. Tôi leo lên xe, ngồi xa.
- Đi café 1 chút thôi, anh xin lỗi.
- Uhm, sao cũng được.
Anh ta chạy ù tới cái quán café sân vườn tối thui hôm nọ.
- Hết quán hay sao mà anh chạy tới cái quán đèn mờ này?
- Thôi mà, anh muốn ôn lại kỷ niệm.
- Mới cách đây 1 ngày thì là kỷ niệm rồi à?
- Thôi em vô đi.
Tôi vùn vằn nhưng cũng đi vô. Quán café gì mà cặp cặp ngồi dính lấy nhau, trời tối đèn tối nhưng tôi vẫn thấy rõ mồn một họ đang ôm nhau, hôn nhau, còn có mấy cặp còn làm mấy chuyện kinh dị hơn.
- Em thật sự ko thích quán này, đi quán khác đi.
- Rồi được rồi, đừng có sụ mặt nữa.
- Anh quên đi.
Cứ như vậy, tôi đi anh ta lẻo đẽo theo sau, ko nắm tay, đi xa, mặt tôi vẫn giữ nguyên cảm xúc.
Khoảng 15 phút anh ta cũng tìm thấy cái quán café nhìn đẹp, sang và lãng mạn hơn. Chọn 1 chỗ ngồi đẹp trên lầu, mát mẻ nhưng cũng ko sáng lắm, nói chung là ko sáng trưng nhưng đc cái đàng hoàng lịch sự và lãng mạn, trên đó nhìn thấy đường xá và xe cộ, gần ngay cửa sổ nữa. 2 đứa ngồi đối diện nhau.
- Em uống gì?
- Sữa tươi.
Anh ta gọi 1 café đá, 1 sữa tươi, người phục vụ vừa quay đi anh ta nhanh như chớp đã bay qua ngồi kế bên, ko những vậy anh ta còn ôm mặt tôi hôn môi nữa làm tôi ko phản ứng kịp. Nhưng mà ôi cái cảm giác đó, phê … ngọt ngào khó tả khi được người mình thích chạm lên bờ môi. Bị bất ngờ, bị phê nữa nhưng tôi ko có ngu, tôi đẩy ra.
- Anh buông ra coi!
- Anh xin lỗi em, tại vì anh ghen thôi, sau này ko như vậy nữa.
Tôi nheo mắt, hậm hực lườm anh ta nhưng là giả bộ thôi, tôi đã hết giận khi môi chạm môi luôn rồi. Cái cảm giác dễ chịu bay bỗng đó mới thật sự đánh thức trái tim của tôi, đúng thật tôi đã thương người này thiệt rồi! Mẹ ơi!
- Ghen à? Em nói cho anh biết, anh Thái ko phải để ghen, em đã nói sẽ ko làm gì bậy với anh thì em sẽ ko làm gì có lỗi.
- Em đừng có nhắc tới thằng đó nữa được ko?
- Để em nói anh hiểu, ko phải chỉ là bồ cũ, ảnh còn là ân nhân của em, có ảnh mới làm thay đổi em hôm nay, em ko làm gì mờ ám em ko sợ anh. Sau này khi nào em có nhắn hay gọi Thái em cũng sẽ nói cho anh biết. Ko nói xạo nửa lời, anh chịu ko? Chịu thì chịu còn ko thì dẹp, ko yêu đương gì với anh nữa hết!
- Sao lại có người con gái kỳ cục như em? Em ko thấy yêu cầu quá đáng sao?
- Em ko thấy! Mà thêm cái nữa, anh đừng có kêu ảnh là thằng, ảnh lớn hơn anh 2 tuổi đó.
- Em có chắc là ko làm gì sau lưng anh ko?
- Em chưa sợ anh tới mức phải làm như vậy đâu mà em cũng ko phải con gái như vậy! Nếu thích thì em đã có thể quen lại ảnh mấy năm nay rồi, anh cứ suy nghĩ em nói có đúng ko rồi quyết định.
- Rồi, anh tin anh tin được chưa?
- Anh có thể nhắc hay nói về chị Diễm, nhưng chỉ cần anh nói xạo mà em biết thì chấm dứt liền!
- Rồi, rồi.
Rồi ko biết có phải là tại cái quán có ko khí dễ chịu đó ko? Hay là do anh ta đang trong tư thế bị động khi tôi giận dỗi nên tự nhiên nhẹ nhàng như vậy nữa. Còn tôi cũng tư lự, cũng dằn lòng dữ lắm, nói thì nói vậy nhưng tôi hiểu nên hạn chế nhắc về anh Thái trước mặt Vinh, 1 người của hiện tại 1 của quá khứ. Mặc dù tôi ko hối hận vì những chuyện đã qua nhưng điều đó ko có nghĩa là tôi sẽ ko hối hận vì những chuyện sắp làm. Với lại, lâu lắm rồi môi mới có cảm giác như vậy, tôi thèm được hôn thử lại lần nữa mà ko lẻ tôi lại hôn anh ta …
- Thôi trễ rồi anh chở em về đi.
- Chút nữa đi.
- Chút nữa làm gì?
- Em à, anh đi Vũng Tàu chung với em nha?
- Ủa, em đi với bạn em mà.
- Coi như giới thiệu anh với bạn đi, với lại anh sẽ được ở bên em tới 2 ngày.
Nghĩ cũng có lý, giới thiệu với tụi nó cho xong, nhưng tôi cũng sẽ hỏi lại ý kiến tụi nó chứ ko tự quyết định vì Vũng Tàu là tụi nó rũ chứ ko phải tôi.
- Để em hỏi lại tụi nó.
- Nếu bạn em chịu, anh sẽ mướn xe và tài xế cho bạn em đi, anh lo luôn khách sạn, anh có quen bạn ngoài đó.
Tôi ậm ờ, nói là sẽ suy nghĩ và hỏi tụi nó. Và tôi thấy 2 đứa cũng lớn rồi mà như con nít vậy, sao mà nhanh giận nhanh huề quá, nhưng nghĩ chắc 1 phần do tôi nữa nên tôi bỏ qua, quan trọng là anh ta biết nhất cự ly nhì tốc độ, anh ta khai hoang bờ môi đã mấy năm nay chưa ai đụng vào.
Đến khi tính tiền xong, người phục vụ vừa quay đi Vinh lại ôm tôi hôn 1 lần nữa, lần này tôi cũng hơi bất ngờ nhưng trong tư thế đã có chờ đợi nên thả lỏng hưởng thụ, hưởng thụ thứ có thể nói là ngọt ngào nhất từ người con trai cộc cằn đó. Hôn quên trời đất, vì chỗ tụi tôi ngồi vắng hoe, ko sợ ai nhìn thấy cả.
Chở tôi về tới hẻm nhà, Vinh năn nỉ đòi chở vô tới cho biết nhà, tôi vẫn ko chịu, ko biết sao tôi lại ko chịu nữa, hình như tôi cảm thấy chưa phải lúc. Vinh đành lủi thủi ra về. Vô tới nhà cũng gần 11h mấy rồi, ủa mà mẹ chưa về nữa, tôi gọi cho mẹ mẹ nói gặp lại mấy anh bạn quen cũ nên bên nhà cậu mợ 3 có mời đi phòng trà nghe nhạc nên về trễ, giờ mọi người mới bắt đầu về, có thể là ăn khuya nữa mới về nhà. Mà mẹ đi với cậu thì cũng ko có gì lo hết.
Tôi chưa buồn ngủ nên lên phòng lại định mở YM chat chút, sẵn hỏi dò mấy đứa coi tụi nó có chịu vụ đi Vũng Tàu mà dắt theo ông Vinh ko? Ko ngờ cả đám ki bo, nghe có người lo lại ầm ầm chấp thuận, còn kêu coi như ra mắt phải tốn tình phí, đằng nào Dung cũng là hoa hôi của đám (hoa hôi ko phải hoa khôi nhé). Chat 1 chút mà cười bể bụng, vẫn ko thấy con Tiên nó onl nên tui tắt đi ngủ luôn. Tâm trạng chỉ trong mấy tiếng đồng hồ mà thay đổi liên tục, từ bực mình qua suy tư rồi sau đó nóng giận, cuối cùng là thỏa mãn. Tôi xuống nhà ẵm Nemo lên phòng cho con ngủ chung, tôi hun hun cái mũi Nemo, rồi tôi sờ lên môi mình …. Tôi cảm thấy nhớ.
- Hôm nay em cũng ko dặn anh về nt cho em!
- Vì em giận anh nên ko thèm nhắn.
- Anh xin lỗi rồi mà.
- Em nghĩ anh ko có cái gì ngọt ngào ngoài hôn giỏi, chắc đó cũng nhờ công mấy cô gái bia ôm này nọ phải ko?
- Xin lỗi em chứ anh ko hôn mấy em đó, ko phải khi dễ nhưng anh ko hôn môi người anh ko thích!
À há, cuối cùng cũng tìm thấy 1 điểm tương đồng, tôi cảm thấy thích thú với thông tin đó, từ nay cái môi đó là của tôi rồi.
- Còn điều ngọt ngào nhất của anh là em đó!
- Xạo quá đi! Mà tụi bạn em chịu vụ Vũng Tàu rồi nha.
- Ồ, nhanh vậy, em ép bạn em à?
- Tào lao quá, thôi em ngủ mai đi học. Mai mốt anh dẹp cái quán cafe đèn mờ kia dùm em cái, trời ơi thấy mà ớn!
- Ok ok, bye bé, chúc em ngủ ngon!
- Chúc anh ngủ ngon!
Vâng, cảm giác khi yêu ko giống nhau nhưng cứ lâng lâng cứ thích thích và luôn dễ chịu như vậy, hỏi sao bao nhiêu con người ta cứ đâm đầu vô lô cốt tình yêu chứ!
Ăn xong Vinh chạy về chỗ làm, tôi chạy qua Lý Chính Thắng đăng ký học. Vào cũng đăng ký đàng hoàng (nhưng thôi bỏ qua đoạn này, mình ko đến lớp ngày nào cả vì vào tham quan cái lớp đang học nhìn chán ngắt).Chiều về nhà mua đồ nấu cơm cho mẹ. Hơn h mẹ con cơm nước, xong ngồi coi tv.
- Con có bạn trai à?
- Dạ?
- Có ko?
- Sao tự nhiên mẹ hỏi, bộ con có gì khác sao?
- Ko, mẹ hỏi vậy thôi. Mấy năm rồi, ko quen đứa nào khác à?
- Thật ra thì con đang quen người …
- Uhm, coi được thì dắt nó về nhà chơi, lần này phải cho mẹ biết mặt, đứa nào làm khổ con thì biết tay.
Tôi cười như mếu, chưa gì mà mẫu hậu đã ra chỉ thị dắt về nhà rồi. Thôi thì chờ ngày nào tiện thì dắt thôi.
- Con gái cũng lớn rồi, cũng đủ tuổi yêu đương rồi coi cưới hỏi đi là vừa.
- Ủa, bao nhiêu cưới thì đẹp mẹ, con nghe nói từ -?
- Nói chung gặp thằng thương thì cứ học cho xong cưới là vừa, tại con trễ năm ko thì chắc cũng cưới.
- Mà cưới ai mẹ ơi, cưới hỏi gì?
- Nói tới cưới cũng oải, như ba con … Chậc, nhưng mà thôi, số mẹ khổ thương ngay người ko ra gì. Thôi thì con phải khác, phải hạnh phúc.
- Dạ ….
Nghe mẹ nói mà thấy thương, có ai đời có vợ bỏ con hai mươi mấy năm ko về tìm lần, kể ra mẹ cũng mạnh mẽ cũng ko đi kiếm, chắc là hận lắm.
- Mà mẹ, bộ đó giờ mẹ ko đi kiếm ổng luôn hả?
- Kiếm gì, ổng ở lù lù ngay SG mẹ biết nhà mà, tại mẹ ko thèm quan tâm thứ người vô trách nhiệm đó thôi. Đàn ông cái quan trọng nhất là trách nhiệm, uy tín. Cái thứ nát rượu rồi còn gái gú đó, mẹ dứt ra được mừng gần chết thiếu điều cúng heo quay chứ tìm kiếm gì. Ngày đó cũng may chả bỏ mẹ con mình, ko thì còn phải khổ dài dài. Nghe đâu vợ sau cũng có , đứa con rồi.
- Mẹ hận hả?
- Ko hận, nhưng ko muốn thấy bản mặt đó nữa. Nhưng nếu con cảm thấy muốn, lá rụng về cội, nước mắt chảy xuôi, muốn thì tìm.
- Con ko tìm kiếm làm gì, mệt!
- Uhm, nữa có gả con mẹ cũng ko cho biết. Loại người ko có tình nghĩa, vô lương tâm.
- Ủa mà ổng thương mẹ ko?
- Thương, xĩn vô mới thương. Mà ngày xưa tại mẹ ngu … Giờ con phải khác nghe chưa. Mẹ ghét thứ đàn ông nát rượu.
Thôi rồi, ngẫm lại sao Vinh cứ giống như người đàn ông đó vậy? Cũng nhậu nhiều, rồi nhậu vô lại tình cảm hơn.. Đau đầu và lại tiếp tục hoang mang, ko biết có phải là loại đàn ông chưa có thì muốn có cho bằng được, có xong rồi lại bỏ ko? Có sự trùng hợp, mặc dù ko giống hệt nhưng nói sơ qua là thấy giống rồi.
- Người ta nói lấy người thương mình chứ đừng lấy người mình thương. Nhưng mà lỡ thương quá rồi sao mẹ?
- Thì khổ thân, khổ tâm chứ sao?
- Dạ, thôi để con suy nghĩ kỹ lại.
- Suy nghĩ cái gì?
- À, dạ ko mẹ.
- Thôi mẹ đi qua nhà cậu chút, cậu biểu tối nay qua chơi, có mấy anh bạn cũ ngày xưa của cậu bên Châu Âu về, con đi ko?
- Dạ thôi, mẹ đi đi.
Tôi có nên suy nghĩ lại, hay là phải hỏi thẳng anh Vinh, chuyện chưa đến đâu mà cái kiểu hỏi khô khan máy móc của tôi có làm cho tình cảm bị mất cảm xúc ko? Tự nhiên tôi cứ hỏi hỏi mấy câu vô duyên như vậy, bản thân tôi còn thấy suy nghĩ của mình vô lý nữa mà. ko lẻ cứ rượu bia là phải hư hỏng, đểu cán? Tôi tin Vinh mà, nhưng ngày xưa cũng vì mẹ tin nên mẹ mới khổ. Ôi, tôi tự thấy mình như nghiêm trọng hóa vấn đề, lên phòng chat chít cho đỡ đây.
Mới log in YM thì đã nhận đống nhin nhắn offline của Tiên có, của Vinh có, có group ế có …
(Tiên điên)
- Ê, chuyện mày với ông kia sao rồi? Kể nhanh coi
- Tao là tao thấy hay là mày cua ổng luôn đi khỏi chờ ổng.
- Mà có gì pm tao liền nha!
- Tối nay tao qua nhà nhỏ bạn tham gia tiệc ngủ con gái tụi tao cũng mới thi xong nên được nghỉ, ko biết sáng có về sớm hay ko, có gì mày cứ pm tao đi, nếu onl tao đọc.
(Ế) Nhóm này thì tũ đi Vũng Tàu cuối tuần này, nhưng bà L ko đi vì nhà có đám đỗ ở quê.
(Vinh) Anh Vinh gửi lại cho tôi cái đoạn chat hôm nọ để chứng minh là tôi có hỏi anh thích tôi hả ….
Quyết định để sáng nick, phải nói chuyện với nhóm ế cái đã. Tôi cũng báo giống bà L là tôi có bạn trai, cả nhóm lại bay vào xỉa xói đủ kiểu, kêu là vì sợ đóng tiền nên có bồ gấp gì tùm lum. Tôi hứa cuối tuần này tôi sẽ đi Vũng Tàu, tụi nó mới hạ hỏa xuống tha lỗi, giờ nhóm còn có người, tôi cam kết là nếu rãnh sẽ tham gia các cuộc chơi bời ăn nhậu. Rồi tụi nó hỏi ai, tôi cũng tình thiệt nói là ông Vinh rồi tụi nó tha hồ mà hã hê vì trước đó tụi nó đã phán mà tôi cứ chối bay chối biến. Rồi tụi nó còn đòi ra mắt nữa, còn đòi rửa bồ nữa. Phải nói may là chat chứ ở ngoài chắc tụi nó hội đồng có mà chết.
- Buzz!
- Em đây.
- Em đang làm gì?
- Em onl chat với bạn.
- Có nghĩ về anh ko?
- Anh có xĩn ko?
- Ko, hôm nay anh ko uống.
- Uhm, lúc anh tỉnh anh vẫn thích em phải ko?
- Sao em hỏi vậy?
- Em hỏi thì anh trả lời đi!
- Anh thích em mà.
- Nói chung em có lý do để hỏi anh nhưng ko tiện nói thôi.
- Em nghi ngờ tình cảm của anh hả?
- Ko, em ko biết nói sao, em ko nghi ngờ. Em chỉ sợ
- Em sợ gì?
- Nhiều thứ lắm, mà thôi, nói chuyện khác đi!
- Anh còn có tính nữa là khi nói chuyện gì phải nói xong chuyện đó, đừng nói dở dở xong rồi cho qua, như vậy ko giải quyết được vấn đề.
- Uhm em biết rồi.
- Em nói rõ đi, tại sao em lại hỏi anh tỉnh vả xĩn thích em là sao?
Tôi ko thể cho qua nữa rồi nên kể cho Vinh nghe về chuyện của mẹ bị ba bỏ mẹ kể hồi nãy, nhưng tôi lại nói đó là chuyện của người bạn chứ ko phải chuyện của mẹ mình.
- Anh chỉ cần em tin anh, em sẽ ko làm em khóc đâu. Tuy là chỉ mới bắt đầu, anh ko biết nói sao, cũng ko thể cứ như vậy và dồn ép em phải say đắm nhau. Nhưng anh sẽ tôn trọng em tuyệt đối, chỉ cần em tin anh thôi.
- Em cũng tôn trọng anh mà.
- Và còn cái nữa, đừng nói là bắt anh bỏ nhậu hay gì, cái đó anh tự biết, em thật sự ko thích người khác bắt anh làm gì.
- Anh ko thể nói chuyện nhẹ nhàng lãng mạn hơn chút đc sao?
- Vì anh là như vậy, anh sống như vậy, nếu anh khác đi để đc em thích anh hơn thì đó là giả tạo, em thích người giả tạo ko?
- Em sẽ ko nói tới chuyện anh bia rượu gì hết nhưng khi anh xĩn thì anh đừng gặp và cù nhây với em, em ko thích.
- Ok em.
- À, thứ chủ nhật này em đi Vũng Tàu với bạn.
- Có con trai ko?
- Có trai có gái.
- …
- Sao vậy? Mà em chỉ nói anh biết chứ ko phải em xin anh đâu.
- Uhm, tôn trọng quyền cá nhân, nhưng anh nghĩ cũng đến lúc nào đó, mối quan hệ lâu dài và nghiêm túc thì phải giới thiệu gia đình và bạn bè. Em suy nghĩ đi nha, anh đi ra ngoài chút.
Sao vậy trời? Hình như mới chat xíu mà thấy khó chịu rồi, mà những người trái ngược tính cách vậy có yêu nhau lâu dài đc ko? Kỳ lạ, người gì mà ko có nỗi chút dịu dàng với người con gái mình thích, cọc cằn tợn luôn, ko biết là có máu bạo lực ko nữa? Bắt đầu thấy nản chút đỉnh, nhưng nghĩ lại nếu nhiêu đó mà đã chán thì tầm thường quá, yêu nhau phải yêu cả những cái xấu của nhau. Nghĩ lại anh ta nói cũng đúng mà đâu có nói sai, chỉ là ko phải cách nói theo kiểu mình muốn. Thôi thì chính mình cũng ko muốn ai bắt mình làm theo ý người khác còn gì, phải nhịn để chứng minh mình trưởng thành!
Treo máy đó, tôi nằm lăm ra giường, cầm điện thoại lên, tự nhiên khắc thôi tôi nghĩ tới Thái, tôi cũng nghĩ mỗi người mỗi khác ko thể nào muốn Vinh như Thái, đó là sai trái. Và chính tôi đã chọn cách đánh mất Thái còn gì. Thôi thì tự làm tự chịu, cứ tiếp tục coi mối quan hệ đi tới đâu. Ko hiểu sao lại bấm số gọi cho Thái …..
- Alo
- Anh khỏe ko?
- Anh khỏe, còn em khỏe ko?
- Dạ em cũng khỏe. Em gọi hỏi thăm và nói với anh là …
- Em có bạn trai phải ko?
- …….
- Chúc mừng em, chúc em hạnh phúc.
- Em xin lỗi.
- Chuyện qua rồi, giờ nghe em tìm được tình yêu anh cũng mong em hạnh phúc, mong người đó yêu em nhiều, tình yêu lớn đủ để bao bọc cho em, bảo vệ em và sẽ có kết thúc đẹp.
Tôi nghẹn, giọng nói ấm áp, dịu dàng và vẫn thấu hiểu tôi như ngày nào. Tôi đã làm anh đau nhiều quá rồi, giờ tôi phải nói ra tôi cũng đã tìm đc tình yêu mới để mong anh cũng tìm được hạnh phúc của riêng mình.
- Em xin lỗi anh, em cũng mong anh hạnh phúc, em cũng muốn thỉnh thoảng có thể được nhắn tin hay gọi điện hỏi thăm anh.
- Em đừng khóc, Dung nói chuyện nghe chín chắn rồi, anh yên tâm lắm.
- Ko bao giờ em quên anh hết, em xin lỗi anh!
- Anh cũng vậy, anh thực tâm luôn mong em được hạnh phúc, khi có chuyện gì vui hãy chia sẻ với anh, anh luôn sẵn sàng. Với ai chứ với Dung thì anh luôn sẵn sàng.
- Cám ơn anh, chào anh, chúc ngủ ngon.
Chưa để Thái chúc lại, tôi đã tắt máy, tôi co người lại, nằm đó, nước mắt chảy dài, nghẹn ngào. Ko phải tôi thấy hối tiếc đâu, ko phải tôi vương vấn. Chỉ là tôi thấy mình thật nhỏ bé, sao cứ phải tốt với tôi cho đến giờ phút này, ko câu nặng nhẹ, tại sao trên đời lại có người đàn ông hiền từ và cao thượng như vậy? Ko biết suốt thời gian qua Thái sống thế nào, có khổ sở như tôi hay như Vinh ko? Tôi gọi điện với thành ý nhưng ko biết cú điện thoại này có làm anh tổn thương nữa hay ko? Từ thâm tâm, tôi muốn nói triệu triệu lời xin lỗi, hơn năm qua, bất cứ vết thương nào cũng đã lành, cảm giác cũng đã chai sạn hoặc tốt hơn, riêng cảm giác tội lỗi của tôi, chưa hề nguôi ngoai. Em xin lỗi anh, Thái ơi!
Điện thoại reo, là Vinh, tôi đang khóc khịt mũi ko muốn nghe máy, nếu nghe anh ta sẽ lại hỏi ngay, những câu hỏi khô khan lại làm tôi thấy khó chịu. Mà cứ reo như vậy, tôi đành bắt máy.
- Alo, em mới nói chuyện với ai mà thấy bận máy lâu vậy?
- Bạn em, mà lần sau anh đừng điều tra em nói chuyện với ai kẹt máy nữa, khi anh hỏi vậy em thấy kỳ lắm.
- Ok em, em khóc à?
- (im lặng)
- Anh xin lỗi, anh ko nghĩ chat như vậy làm em buồn.
- Ko phải tại anh đâu, ko có gì.
- Vậy sao em khóc?
- Em gọi điện cho người yêu cũ …
- Để làm gì (nói lớn)