Ko biết do thuốc thấm hay do nước biển làm buồn ngủ mà vừa nằm xuống là tôi ngủ li bì. Làm 1 giấc tới 7strong0 sáng, tôi mò dậy, nhẹ nhàng nhất có thể đi vào toilet, tôi vệ sinh cá nhân xong, mặc lại bộ quần áo cũ của tôi và giặt bồ quần áo mới, rón rén ra ngoài tìm đc lang can nhỏ để phơi đồ, tôi cứ đi qua đi lại chỗ cái sofa như ăn trộm. Anh ta nằm ườn ra, chăn mền loạn xạ, chắc bạn đọc tưởng tượng ra 1 anh chàng ngon lành lắm đây. Thực ra thì bừa bộn lắm, tv còn bật mà ông tướng lại kẹp cái remote trong người, trên bàn có cái bánh bao ăn dở, 1 vỏ lon bia nữa. Tôi xong hết rồi thì ngồi bệt xuống đất, móc tiền ra đếm, ở đây tôi chỉ có 408k, mà lát nữa tôi còn phải đi xe ôm về quán, ăn sáng, rồi sửa điện thoại nữa. Hôm qua anh ta mua cho tôi bao nhiêu là tiền, chắc 408k ko thể trả đủ, tôi loay hoay tìm cây bút và tờ giấy để ghi lại vài dòng cảm ơn, chỉ thấy mỗi cây bút cạnh cái tv còn giấy ko thấy mà tôi ngại lục lọi nên chạy vô toilet xé giấy vệ sinh ra mà ghi.
- Em ko có đủ tiền trả anh rồi, thôi em gửi anh cái nhẫn của em, khi nào em đủ tiền em quay lại trả anh nha. Ko thiếu đâu, 6 ngày nữa là em có lương rồi, ở phòng trọ em cũng còn ít tiền nữa. Em cảm ơn anh đã giúp em, em ko quên ơn đâu, em về đây.
Tôi lấy lon bia và cái bánh bao thừa đem bỏ vào thùng rác, tháo chiếc nhẫn đeo ở ngón tay giữa bên tay trái để lại với tờ giấy. Nghĩ trong bụng, kiểu gì rồi cũng phải bán vàng mà xài, bán sớm hay muộn thôi, xui bị bệnh thì chịu vậy. Tôi lén lén mở cửa, tôi quay lại vẫn thấy gia chủ ngủ say quên trời đất. Nhìn cũng mắc cười lắm, tôi lẹ lẹ chạy đi. Ra ngoài thang máy thấy có mấy người nhìn tôi dữ lắm, tôi cũng mắc cỡ, cuối mặt mà đi cho nhanh.
Tôi đi xe ôm về quán, trên đường có gặm ổ bánh mì và 1 ly sữa đậu nành, biết thế nào cũng bị chửi nên chuẩn bị no bụng để nghe chửi. Nhưng sự thật còn phũ phàng hơn
- Chị nói em thế nào, quán chị có quy tắc, ko phải cái chùa, em muốn thì đến làm ko muốn thì đi. ko có em chị vẫn tuyển được hàng chục cô bé khác.
Tôi mắt nhìn xuống, ko cãi được lời nào.
- Chỉ 1 cuộc gọi mà em cũng ko làm đc, em ko thể nào tiến bộ trong tương lai nếu em ko tôn trọng cấp trên của mình, ko tôn trọng luật lệ nơi làm việc.
- Chị ơi, em bị bệnh, điện thoại em hư, em ko nhớ số của chị. Em ở 1 mình ko có ai để nhờ vã hết.
- Đây, 720k – 24 ngày lương của em, chúc em mau tìm được việc làm hợp với em, và mua được cái điện thoại tốt hơn.
Haiz, chán thật, sao quả tạ chiếu hay sao mà xui xẻo quá, điện thoại hư, bệnh hoạn giờ mất luôn việc. Buồn thiệt chớ! Thôi thì cứ chạy về nhà trọ thay đồ cái, xem tiền còn bao nhiêu rồi tính tiếp. Ra lấy xe tôi chạy về.
Đúng là ko cười nổi mà, ôi cái cuộc đời của tôi! mới đó mà gần 10h rồi, tôi ghé bưu điện gọi về nhà, chuông vưa reo 2 hồi bên kia có giọng :
- Alo!
Thôi, tôi tắt máy luôn, giọng của mẹ, nghe có vẻ mẹ đang rất khó chịu, lạnh hết sống lưng!
- Ủa, cháu về rồi à, bác tưởng mai chứ?
- Dạ mưa quá con về sớm
- Ừ, lạ thật đấy, bác cứ thắc mắc sao trời mưa như thế mà bọn cháu lại đi Vũng Tàu, nhưng cháu bị ốm hay sao mà nhìn xanh xao vậy cháu?
- Dạ, ko con say xe thôi.
- À, tiền của cháu đây, tháng này cắt chỉ ít nên chỉ bấy nhiêu thôi.
- Dạ con cám ơn bác.
Bác chủ nhà đưa tôi 150k, tiền phụ cắt chỉ tháng này, khi tôi rãnh tôi cắt phụ, đến tháng bác ấy chia cho tôi, cắt ít thì được ít cắt nhiều thì được nhiều, tháng trước đc 220k. Tôi móc tiền ra, đưa thêm 500k cho đủ 650k tiền nhà.
- Bác ơi tháng này con gửi tiền phòng sớm!
- Ơ, còn những 11 ngày mà cháu.
- Dạ, con có tiền sớm nên gửi sớm.
Tôi cười xã giao hì hì rồi phi vào phòng. Suy nghĩ, đã mất việc, thôi thì trả tiền trọ trước cho chắc ăn. Tôi lấy hết tiền ra đếm lại 1 lần 720k trừ 500 còn 220k, tiền sáng còn lại 380k là có 600k cộng với ở phòng còn 1800k, đồ xài như xà bông, sữa tắm lại sắp hết, ngay cả cái bình nước lọc cũng hết …. thôi sắp đói rồi phải mau đi tìm việc thôi. Đúng là hoạ vô đơn chí mà!
Nói là làm, tôi thay đồ ra, mặc quần jeans và áo sơ mi cho lịch sự, buộc tóc cao lên.Tôi giặt giũ đem phơi xong là lấy xe đi. Tôi xin hết quán café này đến quán café khác, họ yêu cầu phải ngồi nói chuyện với khách tôi ko chịu ; quán khác thì phải làm từ sáng đến tối, tôi cũng ko chịu ; quán nữa làm ít lương cao nhưng lại phải ăn mặc hở hang, nghĩ tới chuyện ăn mặc hở hang ngồi lả lơi thì thôi rồi, mẹ tôi mà thấy chắc bà cạo đầu tôi quá. Cứ thế mà mất hết cả buổi, trưa rồi phải ăn trưa, tôi ghé 1 quán bánh cuốn ăn qua loa, tạt qua nhà thuốc mua liều thuốc cảm để uống cho khoẻ hẳn.
Rồi lại chạy đi, vào chợ xin phụ bán vải, bán áo quần thì đa số họ chỉ hỏi quê ở đâu, nói ở SG thì ko hiểu sao mà ko ai nhận. Chỗ chịu ở SG thì lại chê nhìn mỏng cơm, yếu đuối. Chỗ thì nói nhìn tiểu thư quá …Mệt rồi, trưa nay ko mưa, trời ui ui khó chịu lắm, đầu lại nhức, nhưng cũng cố gắng chạy thêm vài nơi tìm, nhưng cũng ko đc.
(Xin nói sơ về bạn bè để các bạn có thắc mắc, ko lẻ ở SG mà tôi ko có bạn?) Nói ra thì tôi có con bạn thân gần nhà từ cấp 1, tên Tiên. Nó rất ngoan, rất nghe lời mẹ, mặc dù thương tôi nhưng mẹ nó từ khi biết tôi ủ mưu gửi đồ bên nhà nó rồi bỏ đi, mầy lần gọi điện nghe nó ngại lắm, nó nói mẹ nó ko cho chơi vs tôi nữa. Mà thêm cái nữa nó lại nhát, rất sợ mẹ tôi. Nên cũng ko thể cứ lôi nó vào chuyện của mình, thi thoảng chỉ gọi cho nó hỏi thăm này nọ thôi. Còn những đứa bạn khác tôi còn né nữa là, sợ gặp ở đâu là nó báo cho mẹ biết. Khi thuê nhà hay ai hỏi cứ nói ở quê thôi.)
Ngày trôi qua lê thê, chiều hơn 6 giờ thì mưa. Tôi lại chạy về, bác chủ nhà nấu bánh đa cua, làm cho 1 tô ăn thấy ấm. Thôi ăn xong uống thêm 1 liều thuốc rồi nằm cho rồi, mưa rồi tìm đc việc gì nữa. Với lại tôi đang lang thang ở quận 6, nhà thì ở Gò Vấp, cũng khá xa. Nên cứ đi tìm việc xung quanh chỗ trọ thôi, đi xa quá có khi gặp người quen. Nằm xuống bất giác suy nghĩ đến người lạ, sao có người tốt như vậy chứ, nhớ lúc sáng nhìn ổng nằm ngủ mà mắc cười, nằm cười 1 mình, giả sử nếu còn nhiều tiền đã đem trả lấy nhẫn lại rồi, đằng này còn ít quá. Mới có hơn 7h tối làm sao mà ngủ, ko có điện thoại nghịch, thôi lại qua cắt chỉ với bác chủ nhà vậy.
Xe dừng lại ở chung cư trên đường Trần Bình Trọng, người lạ trả tiền xe xong mở cửa cho mình xuống xe. Chân thì đi vậy nhưng trong đầu nghĩ tùm lum " sao mày lại đi theo tên này vậy Dung, có quen đâu, nhỡ người ta bán mày thì sao? ", rồi " bán thì sao, giờ mẹ ko thèm đoái hoài thì thiết tha gì nữa ", " nhưng phải thủ, phải tìm con dao, có gì thì còn phòng thân ". Mấy cái suy nghĩ đánh lộn làm tôi đau cả đầu. Thì giật mình :
- Nè nè, đi vô thang máy đi hay muốn đi bộ mà lửng thửng vậy chị hai? Lầu lận đó nha!
Ra là tôi đi quá qua khỏi thang máy, quay lại vào thang máy thôi mà.
(Xin cho phép tôi bỏ qua đoạn diễn ta căn nhà nhé, mặc dù quen từng vị trí, chụp rất nhiều ảnh ở đó nhưng mà nó ko phải là chi tiết quan trọng trong câu chuyện, chỉ là căn nhà màu vàng kem, gạch đen trắng, ko có bếp núc chi cả.)
Thang máy dừng lại ở lầu , rẽ trái phòng số bên tay phải.
- Ủa, sao anh nói tầng ?
- Haha, nói xạo cho đủ nguyên bộ ngày hôm nay mà!
Người lạ mở cửa, đem bịch đồ vô nhà, tôi nhìn thoáng qua ngôi nhà, đúng là vô tới nhà có khác, ấm lên ngay. Nhưng sao bụng tôi cứ đau đau kiểu gì.
-Anh cho em mượn điện thoại được ko?
- Bạn gọi cho ai? Tay thì đưa cho mượn nhưng cứ thích hỏi.
- Kệ em, anh cho ko, ko thì khỏi!
Tôi huých cái.
-Sao có người hung dữ với ân nhân dữ vậy trời? Bạn vô trước đi, coi có gì chơi đc thì chơi, ko thì ngồi nghỉ đi, tôi ra ngoài mua chút đồ ăn để lát bạn còn ăn mà uống thuốc! Nhà ko có bếp, tôi ko biết nấu ăn gì.
- Ủa, sao lúc nãy anh ko ghé mua luôn?
- Lúc nãy có người đang lạnh mà trời thì mưa!
Cộp, người lạ đóng cửa đi. Tôi bấm điện thoại cho ngoại, cô giúp việc nghe máy
- Cô Hà, ngoại con khoẻ ko?
- Khoẻ, sao con chưa về đi, ngoại nhớ con, dạo này mưa ngoại hay nhức chân lắm, ngoại lấy hình con coi hoài à, về đi con ơi!
- Cô nói với ngoại con khoẻ, sống tốt và ngoan. Khi nào con hết giận mẹ thì con về, cô ôm hun ngoại dùm con cái, nhớ ngoại lắm.
Tôi khịt mũi, mắt cay.
- Thôi con đi ngủ, mai đi học sớm, bye cô.
Tôi đứng đó, khóc lớn, khóc đã vì chưa lần nào từ ngày bỏ đi tôi được khóc như vậy, nhà lớn vậy sẽ ko sợ người khác nghe. Tầm phút hay hơn, tôi nghẹt cứng hết cả mũi, tôi cầm bịch đồ đi tìm chỗ thay. Trời ơi, cái ông mua toàn quần jeans áo thun cổ lọ tay dài, chắc định bán tôi đi Bắc cực quá.
Tôi thay đồ ra ngoài ghế salon ngồi, ngồi yên thôi vốn tôi ko thích đụng hay lục lọi đồ của người khác và cũng ko thích ai tìm tòi lục lọi đồ của tôi.
- À quên, phải chạy đi tìm con dao cái, tôi đi ra gần tủ lạnh, đúng thật ko có bếp nhưng cũng có vài con dao, chắc để cắt trái cây. Tôi lấy con dao thái lan nhỏ, đủ nhọn cán đen để dưới gầm ghế. Mũi vẫn còn nghẹt vì khóc, tôi ngồi thừ đó tầm - phút hơn
Cạch, người lạ về, tay cầm lỉnh khỉnh đồ đạc. Nào là nước cam, bánh bao, hủ tíêu, rồi trái cây.
- Thay đồ rồi, bạn có tắm ko? Có nước nóng, tắm đi đừng gội đầu, xong ra ăn gì uống thuốc rồi ngủ, tôi có mua cam cho bạn uống bổ sung C mau hết bịnh ko làm phiền tôi.
-Dạ, em đi tắm, nhưng mà em tắm ở phòng tắm nào? Có cái lận?
- Haha, vậy nãy bạn thay đồ ở đâu?
- Ở phòng ngoài này nè. - Tay tôi chỉ chỉ về toilet phía ngoài.
- Thôi bạn vô phòng đi, lát bạn ngủ ở đó luôn.
- Dạ.
Trời đất quỷ thần ơi, sao cái người này có duyên với tôi mấy chuyện muốn độn thổ vầy nè trời. Tôi bị kẹt, ngay lúc này, ngay nhà người lạ mới ghê. Đứng trong đó, tôi ko biết phải thế nào, ko dám mở cửa vì lỡ bị tấn công thì sao. Tôi đập cửa rầm rầm.
- Chuyện gì vậy, sao vậy? Bạn bị sao trong đó hả?
Giọng nghe rõ hốt hoảng, tội nghiệp ghê.
- Anh ơi, em nhờ cái này được ko?
- Ko sao hả, sao nói chuyện nhỏ vậy?
- Hay anh đi mua dùm em cái khăn mới đi, em ko quen lau chung khăn với ai hết.
- Rồi để tôi lấy khăn mới cho bạn, nhà tôi có khăn mới, giặt rồi, bạn làm tôi hết hồn.
Người lạ gõ cửa cốc cốc, nói sẽ để khăn ngay giường và ra ngoài.
- Anh ơi, khoan!
- Sao?
- Anh ơi em bị!
- Bị gì, sao vậy?
- Em bị đèn đỏ rồi, anh ơi em ko có whisper. - Tôi nói lí nhí.
- Whisper gì? Bạn nói gì vậy?
- Em bị kinh rồi, em ko có băng.
- Hả, băng vệ sinh sao? Trời, thôi bạn chờ tôi chạy xuống tạp hoá mua cho bạn. Bó tay!
Tôi thiệt ko thể tưởng tượng được, sao người lạ hôm nọ chỉ tôi cài lại áo, hôm khác thấy tôi khóc dưới mưa, rồi hôm nay đưa tôi đi viện, đem tôi về nhà, mua áo quần cho tôi, mua đồ ăn cho tôi, rồi mua băng vệ sinh cho tôi. Ko biết đây có phải người mẹ tôi thuê để chăm sóc tôi ko nữa. Ôi xấu hổ quá, huhu.
- phút sau, nghe tiếng gõ cửa :
- Tôi mua whisper, loại : mỏng cánh, ko cánh và ban đêm. Tôi ko biêt vụ này,bạn xài cái nào thì xài nha, tôi ra đó, nghe tôi đóng cửa phòng thì ra lấy nha.
- Dạ, cám ơn!
Tôi vệ sinh xong, thú thật mà nói ko còn mặt mũi nào để bước ra khỏi cái phòng này.
- Em xin lỗi, đã làm phiền anh quá rồi, em ko còn mệt nữa thôi em về, em ko thể cứ phiền anh, em mắc cỡ lắm. Anh mua hết bao nhiêu tiền, em gởi lại, nếu hôm nay ko đủ thì mai mốt em trả hết cho anh.
Người lạ nhìn tôi đăm đăm, tỏ vẻ khó chịu.
- Bạn vừa khóc sao? Sao mặt mày sưng lên vậy, mũi thi bóng. Bạn nhìn bạn coi, nếu để bạn về bạn có bị làm sao có phải là tôi cắn rứt ko?
Người lạ móc trong bóp ra
- Nè, cmnd của tôi, bạn sợ thì cầm lấy, có gì còn đi thưa, việc gì mà bạn lấy dao để dưới ghế vậy?
- Em ko biết nói sao, em sợ, em lạnh, em mệt đủ thứ, em cũng muốn ngủ giấc nhưng mà em sợ!
- Bạn sợ cái gì, bạn nhìn tôi đi tôi đáng sợ lắm sao? Hay là tôi tự trói mình lại cho bạn ngủ nha? Sao bạn vô lý vậy? Bạn bị cái đó thì con trai ghê lắm, khỏi lo!
Tôi sụ mặt, nhưng nghe cũng có lý. Thôi, cứ nhắm mắt ngủ đại, nhức đầu lắm rồi.
- Khoan, mới có rưỡi, bạn ăn cháo cũng hơn tiếng rồi, ra ăn miếng hủ tiếu đi, uống thuốc rồi hãy ngủ.
- Dạ.
Vừa ăn tôi vừa nhìn dò xét, sao có người tốt như vậy, đúng như trong phim mới có.
- Mẹ em mướn ăn lo cho em phải ko?
- Cái gì?
- À, ko có gì. - Tôi cúi đầu ăn tiếp, tôi ko ăn nổi nhiều, ko đc nửa thì tôi thôi, người lạ cũng ko ép.
- Uống hớp nước cam đi, uống hết càng tốt.
- Nhưng cổ em đau lắm!
- Uống miếng thôi, rồi uống thuốc.
Tôi miễn cưỡng uống ngụm nước cam, xong uống viên thuốc nhỏ. Rồi lủi thủi đi vô phòng nằm.
- Bạn mở hé cửa nhé, tôi có thể vào nếu nghe bạn khóc trong mơ, bạn vẫn còn sốt đó.
- Em bật đèn sáng ngủ được ko, em sợ ma lắm.
- Được, chúc ngủ ngon nhé.
Rõ là người lạ khó chịu hơn sau khi tôi quá đề phòng, nghĩ cũng phải, giúp ko mà dò hỏi tùm lum. Ôi mà thôi, ko phải lo, đi ngủ trước đã, mệt quá rồi, chân run hết rồi.