Tôi xuống nhà,ko biết tự nãy giờ 4 người ngồi với nhau nói gì nữa. Nhưng mà kệ đi, nghe mùi đồ ăn thơm nức mũi là thấy kích thích rồi.
- Bác nghe nói con bị dị ứng hải sản nên hôm nay kêu cô Muối nấu đồ dễ để con ăn.
- Dạ, con cám ơn! Nhưng mà mọi người thích thì cứ ăn thôi bác, con cũng dễ tại con dị ứng thôi.
Cảm giác dịu xuống cả chục lần khi má Vinh nói vậy, ít ra bác ấy cũng có chút quan tâm mình, nhìn ông Vinh thấy ổng chớp mắt đểu cán. Rồi cả nhà ngồi vào bàn ăn, nghe đâu cô nấu ăn người Hoa, ngày xưa làm trong nhà hàng nổi tiếng luôn, sau cô bị phỏng dẫn tới mờ mắt và nhà hàng có cho cô 1 số tiền hưu non chữa mắt rồi cô nghỉ, xong má anh Vinh có quen biết mới thuê cô về chủ yếu là nấu ăn thôi, món nào cũng biết chế biến hết, má anh Vinh ưng lắm. Hèn gì đồ ăn món nào món nấy ngon quá chừng.
- (Ba Vinh)Bé Dung ăn thấy vừa miệng ko con?
- Dạ ngon quá bác!
- Uhm, ăn nhiều đi con.
- Dạ.
Ăn trưa xong cả nhà lại ăn thêm chè hạt sen cho mát nữa, cứ như thực đơn ăn trong nhà hàng, đồ ăn thì tới 3 4 món nhưng đúng là đầu bếp có khác, cổ nấu món nào cũng ít ít vừa ăn ko có làm cho bị ngán.
- (ba Vinh)Thằng Vinh nó cũng có nói chuyện 2 đứa, mà nó cũng hàng 3 tới nơi rồi, gia đình cũng ko cấm cản, nhà cũng nghe chuyện nó qua nhà con thưa chuyện. Thôi để mẹ nó đi coi ngày có gì qua nhà con hỏi chuyện luôn.
- … Dạ....
- Nhưng trước khi đám hỏi thì sẽ có 1 cuộc gặp để giao lưu, mẹ con thường rãnh ngày nào con?
- Dạ mẹ con thì ngày nào cũng được hết, tại trong cửa hàng cũng ko có nhiều việc lắm.
- Uhm vậy con về hỏi mẹ con để 2 bác sắp xếp nha con.
- Dạ
Tôi nhìn qua Vinh, ánh mắt của gã sung sướng đá đá chân tôi. Kể ra nhà Vinh cũng sướng, người làm lo hết ko động tay chân gì hết. Nhưng nghĩ lại ko biết má anh Vinh khó tới cỡ nào nữa.
Khi tôi chuẩn bị ra về rồi, chị Vân có cầm 1 bọc đồ lớn đưa tôi. Tôi đang còn ko biết gì thì má anh Vinh nói là quà ra mắt, gửi cho mẹ tôi. Yến sào và đông trùng hạ thảo, hoành tráng ghê.
Tôi ngại nhưng cũng nhận chứ đâu dám làm phật lòng người lớn. Tôi thưa 2 bác và 2 chị em ra về. Leo lên xe ngồi lòng mới nhẹ nhõm, mặt dù cuộc gặp ko tới nổi thảm họa nhưng mà lòng tôi cứ đau đáu. Nhà Vinh nhìn cũng ko phải thuộc hàng đại gia gì mà sao đời sống cao dễ sợ.
- Giờ đi bệnh viện luôn hả em?
- Uhm, anh chở em qua Từ Dũ dùm.
- Giờ này người ta có nghỉ trưa ko?
- Thôi vô sớm bốc số chờ anh ơi, em khó chịu lắm.
Vinh chở tôi tới Tù Dũ, lấy số và vào khám. Tôi có nói với bác sĩ trường hợp nạo thai mấy năm trước và tình trạng tái đi tái lại viêm âm đ*o. Bác sĩ kêu tôi cởi 2 quần và lên giường nằm.
- Em có gia đình rồi chưa.
- Dạ chưa
- Em có quan hệ tình dục ko?
- Dạ có bác ….
- Em ko sử dụng bao cao su phải ko?
- Dạ…
- Ồ, cái này gay rồi, hiện em bị ra khí hư và ngứa lắm phải ko?
- Dạ
- Em có xài dung dịch phụ khoa hay băng hằng này ko?
- Dạ có xài cả 2.
- Chậc, ko được rồi, em viêm lộ tuyến nặng quá, phải gấp đi làm vài cái xét nghiệm, chắc phải chữa bằng phương pháp đốt quá em ơi!
- Dạ đốt gì bác?
- Thôi em xuống đi, rồi ra phòng ngoài chờ chị chút.
-
Rồi bác sĩ giải thích để dứt bệnh viêm lộ tuyến, ngăn ngừa nguy cơ ung thư cổ tử cung. Hiện tại có 2 phương pháp dứt điểm là đốt lạnh và đốt điện. Nhìn thấy tôi sợ sệt hoang mang, bác sĩ giải thích dễ nhất để tôi hiểu, đốt lạnh mắc tiền hơn vì phương pháp giống như khử trùng và diệt viêm bằng nước đá vậy, ko để lại sẹo lồi như đốt điện ….Sau khi nghe bác sĩ nói, người ta càng giải thích tôi càng sợ chết được.
- Ủa, vậy có bị ung thư ko bác?
- Bây giờ em làm pab, sinh thiết, thử máu, siêu âm có kết quả cầm tới đây gặp chị. Nếu được chị sẽ cho em 1 cuộc hẹn.
- Dạ, nhưng em sợ quá.
- Đó là phương pháp tốt nhất bây giờ, phát hiện hơi trễ nhưng mà vẫn chưa tới nỗi nào, với kinh nghiệm chị nghĩ em ko bị đâu. Nhưng phải làm đúng các bước như chị nói.
- Em sợ quá.
- Em cố gắng lạc quan chút, rồi có kết quả cầm đến gặp chị. Bây giờ chị sẽ viết giấy giới thiệu cho em.
Tôi lặng lẽ nặng nề lắm, cầm sổ khám bệnh và cái giấy giới thiệu. Vì hôm nay trễ rồi, mai tôi sẽ quay lại để kiểm tra. Buồn và lo muốn bệnh luôn, ko nghỉ ngợi được gì nữa cả, tôi quên luôn buổi gặp mặt hôm nay.
- Có sao ko em?
- Có, ngày mai em phải đi nữa, phải khám và xét nghiệm nhiều thứ!
- Anh chở em đi.
- Thôi, mai em đi sớm lắm ko sao đâu.
- Anh chở đi, sớm là mấy giờ?
- Thôi, bây giờ em chỉ muốn về thôi.
Từ trong nhà, ba và má anh cũng bước ra, họ cũng hân hoan tươi cười chào đón. Ba anh nhìn thấy điềm đạm và tốt tướng, còn má anh thì xinh đẹp và coi bộ trẻ hơn ba nhiều. Ông mặc quần tây áo sơ mi bỏ ngoài, còn bà bộ đồ gấm màu tím, đúng là anh Vinh nói má ảnh thích màu tím. Tôi hơi căng thẳng nhưng nhìn thấy thái độ niềm nỡ vậy cũng nhẹ bớt phần nào.
Tôi cúi đầu khoanh tay thưa ông bà, bà còn đưa tay nắm dắt tôi vào trong nhà, bé Vy thấy vậy cười khúc khích. Vinh bê giỏ cái cây bự theo sau.
(Xin phép cho mình bỏ qua quan cảnh về căn nhà nhé)
Vừa ngồi xuống, cô giúp việc đã bưng nước cam ra mỗi người ly.
- (Ba Vinh) Con mới học xong phải ko, bác có nghe thằng Vinh nói, nếu con ko ngại có thể về cửa hàng nhà mình làm.
- Dạ, con cũng có nộp đơn mấy chỗ rồi. Ở nhà mẹ con cũng kêu con ra cửa hàng làm nhưng con muốn có va chạm một chút.
- (Ba Vinh gật gù) Ừ, con suy nghĩ được vậy cũng tốt đó.
- (Má Vinh) Con bao nhiêu kg mà nhìn con ốm quá, kiểu này phải kêu thằng Vinh nó cho con ăn đồ bổ nhiều vô mới được, nhìn con hơi xanh xao.
Tôi bị hớ ngay lời đầu của má Vinh, tôi cười miễn cưỡng.
- Dạ con ăn cũng nhiều lắm, mà ko biết sao con hổng mập lên nổi nữa bác.
- (Vy) Trời, chỉ là chỉ trắng chứ xanh đâu mà xanh má, mới gặp là chê người ta ốm rồi, má kỳ quá!
- (Chị Vân) Thôi uống nước đi, lâu rồi nhà mới có khách quý, ba má coi coi sao chứ thấy thằng Vinh nó gấp lắm rồi đó nha.
Cả nhà cười rôm rã, ông Vinh cũng góp vui :
- Người ta nói con gái mà ốm ốm chứ lấy chồng là mập liền đó, bé Dung hỏi má thử coi phải ko, ngày xưa má cũng ốm nhách à!
- (Má Vinh) Má nói thiệt chứ phải tẩm bổ này nọ cho có da có thịt chút, hồng hào nhìn mới khỏe. Mà mẹ của con cũng kinh doanh ở nhà hả?
- Dạ, mẹ con đại lý cửa hàng nệm.
- Uhm, còn ba con?
- Dạ?.... Ba con với mẹ con thôi nhau lâu rồi.
- (ba Vinh) À, vậy con ở với mẹ hả, mẹ con cũng giỏi quá, một tay nuôi con đó hả?
- Dạ (cười gượng)
- (Má Vinh) Ủa, vậy ba con có hay qua lại thăm con ko?
- (Ấp úng) Dạ ko, ba con với mẹ con thôi là cắt liên lạc luôn.
- (Má Vinh) Ba con ở đâu? vậy con biết mặt ba con ko?
Tôi thấy khó chịu, việc gì phải hỏi ngay cái vấn đề tôi ghét nhất kiểu này, mà còn hỏi sâu vào nữa. Nếu tôi nói xạo cũng được, nhưng thôi quyết định cứ nói thôi! Vinh ngồi kế bên nắm tay tôi, bé Vy thì nhìn có vẻ ra ám hiệu gì đó mà tôi ko hiểu.
- Dạ con nghe mẹ nói là ba cũng ở SG thôi, nhưng cũng có gia đình khác rồi bác. Bên nội cũng ko có qua lại gì hết. Con chỉ ở với mẹ và bà ngoại thôi, ngoại con mất rồi giờ nhà chỉ có mẹ con, các cậu dì của con cũng ở gần gần bên Gò Vấp hết đó bác.
Chẳng cần phải trả lời nhỏ giọt để má ảnh phải hỏi nữa, tôi khai cả lèo ra cho bà nghe để bà thỏa mãn cơn tò mò của mình.
- (Má Vinh) Hay há, ở tại SG mà cũng ko đi tìm con, mà con cũng ko đi tìm ba.
Tôi thiếu điều muốn bung não, bực ko tả được, ko biết có phải là bà quá thiếu tế nhị hoặc tôi quá nhạy cảm.
- (Ba Vinh) Thôi, nói chuyện khác, hết chuyện hay sao mà bà hỏi chuyện đó hoài vậy? Con người ta mới qua nhà chơi lần đầu mà.
- (Má Vinh) Thì tôi cũng coi như con cháu trong nhà, thấy phức tạp quá tôi mới hỏi, ko biết thằng Vinh nó có biết quan tâm đến mấy chuyện này ko?
- Con biết hết đó má, nhưng mà chuyện đó có quan trọng gì đâu. Quan trọng là con thương thôi mà, sao má hay làm người ta căng thẳng quá ha.
- (Má Vinh) Con Diễm có bao giờ căng thẳng với má đâu!
Tự nhiên ko khí ngột ngạt khủng khiếp luôn, cả ba anh Vinh, chị Vân và bé Vy đều hắn giọng, ai cũng tỏ ra ngượng ngùng, riêng Vinh nắm chặt tay tôi hơn. Mặt tôi bắt đầu nóng lên.
- (bé Vy) Má này, má nói chuyện gì kỳ ko hà, chị Dung là bạn gái mới của anh ba, má nhắc mấy chuyện ko vui gì hết à!
- (Chị Vân) Thôi cả nhà uống cam đi, cam này bạn con hái ở quê đem lên cho đó, ngọt và ngon lắm!
Riêng bản thân tôi là tôi thấy ko vui rồi, ko biết má ảnh cái tính hay nói mấy chuyện ko liên quan hay là bà đang cố tình thăm dò tôi nữa, tôi ngồi im luôn, cả nhà bây giờ ai củng gượng gạo, Vinh bực ra mặt.
- Thôi anh ba với má ngồi nói chuyện đi, con dắt chị Dung đi vòng nhà chơi …- Chị đi với em, em cho chị coi cây ba trồng trên sân thượng, đẹp lắm.
Bé Vy chữa cháy rất thông minh, chị Vân ngồi lại với Vinh và ba má. Tôi đứng lên xin phép đi tham quan nhà với Vy, Vy nắm tay tôi kéo đi nhanh. Tôi là tôi muốn đi về luôn chứ ko phải là chỉ đi khỏi chỗ này đâu.
- Tôi nghiệp chị, má em thiếu tế nhị quá, nhưng má ko có nghĩ gì đâu chị. Nãy em chớp mắt nói ý nói chị nói chuyện khác mà chị ko hiểu gì hết.
- Uhm, ko có gì em.
- Tay chị lạnh quá ….
- Tại chị cũng hơi lạnh thiệt mà.
- Má em rất thích hỏi về gia cảnh này nọ, kho phải riêng chị đâu bất cứ ai nói chuyện lần đầu má chỉ tập trung hỏi về gia đình của người ta. Ba em cũng góp ý hoài mà má cũng vậy. Chắc tại má cũng biết anh ba thương chị nên mới hỏi sâu chút, chị đừng nghĩ gì nha.
- Uhm, chị biết rồi, có nghĩ gì đâu.
Thấy đứa em út dễ thương vậy, chưa thân nhưng cũng đã biết chia sẻ thôi mình cũng bớt bực chút, nhưng lòng đầy hoang mang và trong đầu đầy rẫy những câu hỏi tạm thời chưa trả lời được.
Bé Vy dẫn tôi lên lầu giới thiệu phòng của ba má.
- Nè, phòng ba má, ba má già rồi đi lên lầu mệt nên ở đây, còn mai mốt chị ở chung với anh ba, phòng kế bên luôn, nhà có ảnh thanh niên trai tráng nên được ưu tiên ở gần phòng ba má …
Màn giới thiệu rất vần điệu, thuyết phục của cô hướng dẫn viên tương lai làm tôi thấy nản thêm …. ở kế bên cơ đấy!
- Còn em?
- Phòng em trên lầu , trước em ở chung phòng với chị , giờ chỉ lấy chồng rồi em ở mình, mai mốt chị với anh ba có giận thì lên ở với em, phòng em đẹp nhất nhà!
Tôi cười như mếu với cô em vui tính, luôn biết cách pha trò ăn nói lém lĩnh chọc cười mọi người.
- Cám ơn em!
- Thôi chị, em sẽ liên minh với chị, em sẽ còn bên cạnh chị dài dài! heheh
- Em với anh ba của em, lúc nào cũng hù dọa chị, chị muốn rối não với anh em của em luôn.
- Má thấy vậy, dễ cũng dễ mà khó cũng khó. Nhà có tới giúp việc, cô làm việc nhà, cô chỉ phụ trách chế biến thức ăn thôi đó chị.
Tôi cũng định vọt miệng hỏi vài điều về má anh Vinh, mà thôi … hỏi nhiều làm gì, chẳng phải má ảnh hỏi nhiều làm tôi thấy khó chịu đó sao, giờ tôi lại hỏi nhiều thì chỉ chứng tỏ mình hoang mang và tò mò quá thôi.
Cô bé tiếp tục dẫn tôi lên lầu , lầu và sân thượng. Có cả vườn kiểng thu nhỏ của ba anh Vinh, bác ấy trồng đủ thứ từ hoa lan đến các loại rau và cây thuốc, vài cây ăn trái và còn có mấy con chim nữa. Đứng đó thấy dễ chịu hơn ở nhà dưới. Vinh nhắn tin.
- Xuống nhà ăn trưa đi em ơi, đi tới đâu rồi!
- Mới chưa đc p mà!
- Xuống dùm anh ba đi chị ba!
- Anh ba em nhắn triệu hồn đứa mình nè.
- Uhm xuống đi chị!
Trong lúc đi xuống Vy còn nói sơ sơ về tính cách của ba, ba thích ăn cá còn má thích các món cao lương mỹ vị …. Tôi nghĩ cô bé nói để tôi tiện lấy lòng ông bà chăng? Khổ thân, đến bây giờ vẫn chưa nghĩ ra diễn cảnh nếu ko đc lòng ba má anh Vinh sẽ như thế nào, mà làm sao để được lòng bây giờ, tôi ko có giỏi mấy vụ lấy lòng nịnh nọt đâu …