Tôi gọi bằng thẻ evoize cho coi Tiên, kể cho nó nghe với giọng uể oải, thực ra mà nói người tôi làm nũng nhiều nhất là nó chứ ko ai khác.
- Má ông Vinh có vẻ như là quan tâm đến ngoại hình dữ?
- Ko, theo tao thì do thấy tao ốm quá nên bác ngại.
- Thôi, mà theo như mày kể thì cũng ko tới nỗi nào đâu, chúc may mắn!
- Nhưng tao dị ứng với cái vụ nhắc tới bà Diễm quá mậy!
- Thôi kệ, cái gì của mày là của mày, lo làm gì? Con đó mà léng phéng, mày đập nó cho tao.
- Thôi bà, ngày xưa đi học ngu ngu oánh lộn chứ giờ nghĩ sao tao dám đánh ai?
- Tao ko biết đẹp cỡ nào mà nghe kể cũng thấy ko ưa!
- Đó là vì mày là bạn tao đó, chứ má ông Vinh thương bã như vậy thì chắc bả phải dễ thương lắm!
- Kệ đi, quan tâm làm gì.
Sau khi kể về buổi gặp mặt, thì tôi cũng nói về bịnh tình.
- Ủa, nặng vậy hả mậy? Tao học ngoại khoa nên cũng ko rành mấy cái vụ phụ khoa nhiều, với lại tao cũng đã kinh nghiệm gì đâu. Từ Dũ mình giỏi mà, cứ theo mà trị, y khoa giờ tiến bộ lắm. Để có gì tao hỏi thêm thầy cho mày.
- Thôi được rồi, tao cũng có tìm hiểu sơ sơ rồi.
- Nhưng tao thấy mày ngu vừa vừa thôi, cái gì cũng kể kể cho bồ nghe, có nhất thiết phải như vậy ko?
- Biết rồi, ko biết sao mà bị dụ ngọt 1 chút là nói hết luôn.
- Mày cũng thuộc dạng mù quáng đó con, tao ko đánh giá ông Vinh của mày là người thế nào nha, nhưng lỡ sau này tụi mày hục hặc rồi ổng đem mấy chuyện mà đáng- lẻ -mày- ko –nên- kể cho ổng ra để dằn vặt mày, đay nghiến mày thì lúc đó mày mới biết!
- Ổng hứa rồi mà, với lại suốt thời gian qua có bao giờ ổng khơi gọi chuyện cũ đâu, nãy ổng cầm cái nhà của Thái tặng tao nhìn đau lòng và có lỗi kinh khủng luôn.
- Đó là tụi mày chưa cưới thôi, cưới nhau những mặt xấu sẽ lộ ra!
- Tụi tao còn mặt xấu nào chưa lộ ra nữa sao?
- Mày chỉ cãi hay thôi, thôi ko nói chuyện này giờ mày tập trung lo trị bịnh đi cái đã, tao nghĩ cũng ko tới nỗi nào đâu.
- Thì biết sao giờ, ông Vinh an ủi tao thấy đỡ lắm, tao nghĩ chắc mày và ổng biết được rồi, tao ko kể cho mẹ đâu.
- Uhm, tùy mày mà nói chung tao cũng ko nghĩ có thằng nào lại lên google search về bệnh phụ khoa …. Cũng bó tay!
- Đó, vậy tao mới mụ mị.
- Mày mê trai quá rồi, quen thằng nào mê thằng đó, tôn thờ thằng đó, thần tượng thằng đó!
- Ủa, mà mấy người đó cũng thương tao mà.
- Mẹ, chửi mày chứ tao ganh tỵ banh xác đây con!
- Dạ, cảm ơn mẹ mìn!
- Má tao đi đâu rồi à, bữa mày kể vụ má với chú nào đó sao rồi?
- Thấy mẹ cũng ít nói tới nên tao cũng ko hỏi, thôi người lớn cần có những khoảng riêng đi! Tao đâu có nhiều chuyện như mày mà cái gì cũng hỏi, hỏi!
- Uhm, giỏi, nữa tao về thì biết tao! Mà dạo này ko đi chơi với hội ế à
- Có chứ, thỉnh thoảng, giờ còn có 3 đứa ế thôi!
- Uhm, nữa về tao phải đi chơi với cái đám đó, nghe mày kể vui quá!
- Uhm, thôi tao ngủ, bữa nay tao mệt.
- Uhm, ngủ đi.
- Bye bye!
Tôi xuống nhà ngồi coi tv 1 chút, ôm Nemo vuốt ve, thương lắm. nãy giờ Vinh có nhắn tin báo về rồi, tôi cũng nhắn lại vài tin nhắn thương yêu. Gần 11h mẹ về, mở cửa cho mẹ rồi tôi cũng lên lầu nằm.
Gọi điện chúc Vinh ngủ ngon rồi tôi cũng chìm vào giấc ngủ.
Chủ nhật đẹp trời, mùa mưa SG cũng sắp hết. Sáng dậy tới 9h, xuống nhà mẹ đang ngồi đọc báo. Sáng mẹ mua đồ ăn sáng cho rồi, mẹ cũng đi chợ cho rồi.
- Mệt lắm hay sao mà ngủ dữ vậy?
- Dạ
- Ăn đi, lát đi chùa với mẹ ko?
- Dạ đi!
Nói chung cũng đang muốn đi chùa mà, cầu cho mọi sự an lành và bình yên. 2 mẹ con đi chùa, may trời ko mưa, xong về nhà 2 mẹ con đi siêu thị, rồi nấu cơm chung nữa. Cảm thấy thư thái hết cỡ.
- Hôm nay con thấy mẹ vui dạ?
- Uhm, mua may bán đắt mà, dạo này cũng thấy vui thiệt.
Thật ra thấy mẹ vui cũng ko dám đề cập tới vụ bị bệnh luôn.
- Con ở nhà 1 mình mấy bữa nha? Có gì ra cửa hàng coi chừng cho mẹ.
- Dạ?
- Mẹ đi du lịch.
- Với chú đó hả mẹ?
- Uhm, chú đó và vài người bạn già nữa.
- Đâu dạ mẹ?
- Hồng Kông.
- Trời ơi, sướng nha, mẹ đi mấy bữa? Hèn gì mẹ mua đồ dự trữ cho con! Chậc chậc
- 5 ngày, qua Macau nữa.
- Chừng nào mẹ đi?
- Thứ 3
- Chà, bữa nào mẹ giới thiệu chú cho con biết với?
- Uhm, để coi bữa nào tiện đã.
- Con là con của mẹ, con tôn trọng mẹ, giờ con tin và thương mẹ, con mong mẹ cũng có được người san sẻ tinh thần lúc này mà.
- Uhm. Cho nên hôm qua mẹ mới hẹn thằng Vinh chủ nhật tuần này nè, tới thứ 7 là mẹ về rồi, coi bên đó có gì được được mua biếu lại nhà Vinh luôn.
- Dạ.
Nhìn ánh mắt của mẹ, nét mặt của mẹ, ko hẳn là yêu, cũng ko phải là cái kiểu sồn sồn như quen ông Cường, nhìn mẹ điềm đạm và hiền hậu, tôi thấy vui trong lòng. Chắc chú đó cũng là người tràn đầy tình cảm và điềm đạm, ít ra là tôi hy vọng như vậy. Cứ thế, 2 mẹ con nấu cơm, ăn cơm. Mẹ có rũ tôi đi mua sắm mà tôi ko đi, nằm nhà chơi thôi. Vinh nt
- Bé đang làm gì?
- Bé đang nằm.
- Anh muốn nằm chung.
- Anh ăn chay hay ăn mặn?
- Ăn gì cũng được nhưng ko dám ăn em
- Uhm, anh chủ nhật ko đi chơi với bạn à?
- Ko, vì vợ anh đang bệnh ko có hứng.
- Sao sáng giờ anh ko nhắn?
- Vì sáng anh bận.
- Uhm, giờ thì sao?
- Giờ rãnh rồi.
- Qua chơi với em, thứ 3 thứ 4 thứ 4 thứ 6 thứ 7 ngày nào rãnh thì qua chơi với em, ngủ với em luôn cũng được.
- Sao?
- Mẹ em du lịch nước ngoài
- Chà, phải chi mà mấy ngày đó được ăn mặn …..
- Anh rãnh thì qua chơi với em, ko thì thôi.
- Uhm, anh cũng đang quận 3 thôi, lát anh qua tới.
- Cám ơn anh
- Đừng cám ơn bằng tin nhắn.
- Lát em sẽ cám ơn bằng miệng.
- Thôi
- Vậy chứ sao?
- Thương anh nhiều hơn là được.
Gần 20 phút, Vinh qua tới, cầm theo cả đám trái cây còn cả cành lá ….
- Trái cây ở quê đó bé.
- Sao anh có?
- À, cửa hàng đang chuẩn bị ký hợp đồng cung cấp vật tư cho 1 đại lý lớn dưới Cần Thơ, hôm nay người ta lên gặp anh bàn công chuyện, biếu anh trái cây miệt vườn.
- Sao anh đem qua hết đây?
- Tại anh chưa về nhà mà.
- Uhm, em quên, em tưởng anh đem qua cho em.
- Hahah, anh đem qua cho em anh mới nt cho em đó.
- Một mình em ăn ko hết đâu, cam bưởi quá chừng, anh đem về cho ba má đi!
- Sao cũng được, mẹ em đâu rồi?
- Mẹ đi shopping rồi anh!
- Em!
- Sao anh?
- Anh buồn ngủ quá, có được ngủ 1 chút ko?
- Ý anh là sao?
- Cho anh ngủ với em, ôm em ngủ đó?
- Anh ăn cơm chưa?
- Chưa, anh ăn lặt vặt thôi.
- Ăn cơm ko em dọn ra ăn?
- Em ăn chưa?
- Rồi … ăn ko em lấy cho?
- Lấy tô cho anh, ít cơm thôi.
- Ngồi đó đi em hâm rồi đem ra cho
Tôi bưng cơm ra cho Vinh, lần đầu tiên làm cơm cho trai ăn ở nhà mình, nghĩ cũng thấy mắc cười.
- Em nấu hay mẹ em nấu?
- Ngon hay dở?
- Anh hỏi thôi.
- Em nấu đó.
- Uhm, được rồi, lấy chồng được rồi.
- Nhưng ăn xong ngủ nha, anh buồn ngủ.
- Dạ!
Cái ông, tự nhiên lại đòi ngủ, hết làm cơm cho trai ăn bây giờ còn dắt trai lên phòng ngủ nữa chứ. Cảm giác như vợ chồng thiệt chứ ko chơi nha.
Vừa lên phòng, Vinh đã nằm phịch xuống giường, nằm đó hình như mệt mỏi dữ lắm!
- Lại đây nằm với anh!
Tôi nằm bên cạnh, Vinh ôm tôi làm tôi giật mình.
- Anh, sao anh nóng quá vậy, anh bị sốt rồi nè?
- Chắc vậy, anh thấy mệt và muốn ngủ quá.
- Nãy giờ em tưởng anh giỡn. Để em lấy thuốc cho.
- Khỏi đi, nằm chút hết, em nằm đây với anh
- Ko được, phải uống thuốc, rồi nằm bao nhiêu thì nằm.
Tôi pha cho Vinh 1 viên sủi hạ sốt, rồi đưa anh uống. Xong tôi cũng nằm đó với anh, nằm trên cánh tay của anh, cảm giác thật khác lạ, vẫn miên man như mọi khi nhưng ở nhà cảm giác khác lắm. Tôi quay qua hôn anh 1 cái.
- Khi anh bệnh, em cũng bên cạnh anh, thương anh!
- Uhm, anh ngủ đây!
- Ngủ đi, mai mà mệt thì em đi Từ Dũ 1 mình, anh đừng cố.
- Ko, mai anh chở em đi.
Rồi tôi đi tắm, xả hết ngày chán ngán, rửa mặt cho tỉnh táo mặc dù tinh thần nản lắm. Tuy nhiên cũng phải cố gắng chút để mẹ khỏi lo. Bưng đồ ăn ra, người ngồi đó ăn.
- Ủa, mai con định đi khám tiếp à?
- Dạ
- Nhưng mai là chủ nhật mà?
Tôi thậm chí còn ko nhớ ngày mai là chủ nhật, bác sĩ dặn kiểm tra sớm thì tôi nghĩ mai là sớm rồi ai dè mẹ nói mai chủ nhật Từ Dũ ko có khám, hôm nay cũng ko khám buổi chiều chẳng qua là bác sĩ quen nên mới làm cho. Vậy là cảm giác đeo tảng đá sau lưng phải kéo dài thêm ngày. Mẹ cũng chỉ biết như vậy thôi chứ ko rõ là tôi bị nặng, vì mấy lần bác sĩ khám tư ở nhà cũng nói là giảm rồi, sau lần tái đi tái lại thì tôi cứ tự mua thuốc tự đặt, rồi quan hệ loạn xạ ko biết giữ gìn gì hết.
- Dạ, vậy thì chắc thứ con đi khám sớm mẹ, mai ở nhà nghĩ ngơi, con đuối quá!
- Uhm, mai ở nhà nghĩ đi, mấy chỗ xin việc làm chưa liên hệ à?
- Dạ chưa thấy.
- Thôi từ từ cũng được.
- Sao vậy mẹ?
- Mẹ cũng đang định gởi vô ngân hàng.
- Thôi từ từ cũng được, dù sao con cũng chưa sẵn sàng?
- Sao hôm bữa nói sung lắm mà?
- Nhưng bữa nay xìu rồi mẹ.
- Uhm, ăn đi rồi mẹ lên đốt nhang.
- Để con đốt cho. Mà sao anh ngồi im vậy?
- (Vinh) Anh nói gì giờ?
- Giờ anh ăn xong về hay ở đây chơi?
- Em muốn sao?
- Sao tự nhiên hỏi em?
- Thôi đứa ăn xong ở coi nhà, mẹ qua cậu chút
- Dạ, dạ!
Mẹ đi qua cậu , tôi rửa chén rồi đốt nhang cầu mong ngoại và trời phật phù hộ cho bịnh tình đỡ hơn. Rồi đứa lên phòng, tôi mở nhạc nho nhỏ nghe, định bụng lát Vinh về thì lên mạng tìm hiểu về viêm lộ tuyến và các nguy cơ.
- Em bị sao nói anh nghe đi, thấy em kỳ kỳ?
- Em nói anh có sợ ko?
- Ko!
- Thiệt ko?
- Uhm
- Em đang có nguy cơ bị ung thư cổ tử cung đó, em muốn điên luôn rồi nè!
- Biết ngay là em lo sợ mà, mà ung thư gì em?
- Ung thư tử cung đó!
- Sao dữ vậy?
- Chắc tại di chứng hồi em bỏ em bé, chậc …. Giờ nó cứ viêm hoài mà em ko biết, thì ra là bị viêm cổ tử cung. Mà ko có lây qua anh đâu, ko phải bịnh truyền nhiễm.
- Anh đâu có nói gì đâu.
- Em nghĩ tội nghiệp anh, tự nhiên tấp vô em làm gì, giờ em bịnh hoạn như vậy, em nản lắm.
- Hay là lên mạng tìm hiểu đi em, coi nó ra làm sao chứ em bi quan vậy là anh thấy ko được đâu.
- Anh à, bây giờ anh với em chấm dứt cũng chưa muộn đâu!
- Anh cấm, anh ghét em nói mấy chuyện đó, từ đây về sau ko được nói như vậy vì lý do gì đi nữa!
- Ko được nói chấm dứt hả?
- Uhm, bất cứ lý do gì trừ khi em ko còn thương anh nữa.
Tự nhiên tôi thấy nghẹn, đang ngồi trên giường Vinh lại ngồi kế bên anh đỡ tôi ngồi vào lòng anh, anh nắm tay tôi, kê sát vào tai tôi thủ thỉ.
- Anh thương thì anh thương hết, bệnh hoạn gì cũng thương. Mà bệnh thì đi chữa, anh lo được.
- Em chỉ sợ ko chữa được đó, em ko muốn làm khổ anh nữa!
- Sao em biết là anh khổ? Được chia sẽ với em, được gặp em, nhắn tin gọi điện nghe giọng em hằng ngày, anh ko có khổ. Anh sẽ bên cạnh em, sẽ đi khám chữa bệnh với em, nếu em tự động xa cách anh thì anh mới buồn, mới khổ!
- Nhưng mà em ko còn tự tin, bệnh này khi nói ra người ta sẽ nghĩ là do em ở dơ, em bậy bạ này nọ … Mà em cũngbậy bạ thiệt.
- Người ta kệ người ta, anh thương em mà, anh còn muốn cưới em nữa. vậy mà em tưởng là khi anh biết em bệnh anh sẽ sợ và chán hả? Em nghĩ anh chỉ như vậy thôi sao?
- Ko phải, ý em là em ko muốn ảnh hưởng tới anh thôi, em thấy có lỗi.
- Thì em phải thương anh, bù đắp cho anh thêm chứ! Thứ anh qua chở đi, thứ thứ thứ … bất kể ngày nào, em cần anh anh sẽ tới bên em, anh sẽ chở em đi khám và chữa bệnh!
- Đừng nói nữa.
Tôi lắc đầu, nũng nịu, phụng phịu, bên cạnh anh, sự chia sẻ của anh, những lời anh nói làm cho tôi cảm thấy ấm áp, an tâm và đỡ hơn rất rất nhiều. Đồng thời cũng thấy tội nghiệp Vinh quá, Vinh của tôi đến với tôi phải chịu nhiều thiệt thòi rồi, giờ thêm điều này nữa. Nước mắt bất giác muốn tuôn ra nhưng cố kìm nén. đứa mở google xem về bệnh viêm lộ tuyến và các biện pháp chữa trị. Vẫn kiểu ngồi đó, anh ngồi dưới và tôi ngồi trên đùi anh, lâu lâu Vinh còn vén tóc còn hôn lên đầu của tôi. Thử hỏi có người con trai nào mà quen người ốm yếu, bệnh hoạn suốt ngày mà còn có quá khứ như vậy, giờ tiếp tục chịu thêm cảnh bạn gái bị viêm nhiễm phụ khoa nữa, biết hết rồi mà vẫn quyết cưới. Bây giờ còn ngồi đây search goolge xem về bệnh viêm phụ khoa nữa, tôi ko cần hoa ko cần socola, tôi ko cần bất cứ thứ phù phiếm lãng mạn nào nữa. Người này truyền cho tôi sức mạnh, làm cho tôi thấy tin tưởng, làm cho tôi thấy mình còn nhiều giá trị làm cho tôi thấy mình được yêu thương, che chở theo cách ko giống ai. Trái tim tôi tan chảy, nhũn ra … có điên tôi mới ko trân trọng anh, tôi sẽ giữ anh, giữ tình yêu này bằng mọi giá, dĩ nhiên ngoại trừ khi anh ko còn yêu thương tôi nữa!
đứa mở rất nhiều tab, về bệnh lý về hiện tượng, về nguy cơ và đọc rất nhiều những thắc mắc của những người mắc bệnh, về cách đối phó với bệnh ….
- Ủa, cái em đang bị đâu nhất thiết phải dẫn tới ung thư mà em lo?
- Nhưng nó là nguyên nhân mà.
- Bác sĩ có kết luận đâu? Em tưởng dễ bị ung thư lắm hả? Vậy chắc người ta chết hết rồi bé!
- Thì người ta chưa chắc thôi anh!
- Thôi đi em, em lo quá rồi, anh nghĩ bác sĩ chỉ nói nguy cơ tệ nhất có thể xảy ra, đó là nghiệp vụ của người ta. Hàng em còn ngon lành lắm, ung thư gì?
- Ko giỡn nữa, anh ko thấy các biện pháp chữa trị có nói sẽ gây khó có con hả?
- Thì sao?
- Thì lỡ em ko có con luôn rồi sao?
- Tới đó tính!
- Ko, phải có trách nhiệm và nghiêm túc, anh là con trai duy nhất trong nhà, nếu em là vợ anh mà em biết được mình ko có con em ko cưới!
- Trong đó người ta có nói là em sẽ ko có con được đâu? Em tự nhiên thành bà cụ non lúc nào vậy? Người ta siđa mà lạc quan còn sống được mưới mấy năm kìa em!
- Nhưng đây là chuyện có con mà, liên quan gì?
- Anh nói em biết, trước mắt là thứ sẽ đi khám hay xét nghiệm gì đó, xong em đem tới bà bác sĩ của em xong thì tính tiếp, em lo như vậy thì bịnh tình có khá hơn ko?
- ….
- Em thấy mình sai mình khờ chưa?
- Sao?
- Em thà là ôm cục lo lắng trong bụng chứ còn ko nói với anh, chờ anh hỏi, có phải nói ra đỡ hơn ko?
- Uhm
- Biết anh học cái này từ ai ko?
- Em ko biết!
- Từ em đó
- Từ em hồi nào?
- Hồi anh thất tình, anh xĩn, em kêu anh nói ra đi, coi như người ko quen biết cứ trút hết cho nhẹ lòng. Giờ lâu lâu anh nghĩ tới cái mặt em lúc đó, giọng nói va điệu bộ em lúc đó rất thật thà, rất dễ thương, ngây ngô nữa. Anh thấy may mắn vì ông trời cho anh được gặp em, anh ko muốn mất em cho nên anh mới đẩy nhanh tiến độ, bệnh của em hả? Vô tư đi, anh ko bận tâm hay ghê gớm gì đâu, anh lo cho em còn ko hết nữa mà!
- Từ khi nào anh biết cách nói tràng suông vậy hả?
- Từ khi anh thức cả đêm để tập nói chuyện với nhà em khi em dẫn anh về ra mắt!
- Cảm ơn anh!
- Anh cũng cảm ơn em, đừng để anh buồn khi em làm cho anh nghĩ là em ko cần anh. Ko biết em cần bờ vai hay điểm tựa gì hết, tay của anh đủ ôm em mà, và anh ko thích nhìn con gái khóc, em đừng có rưng rưng nước mắt lưng tròng như vậy trước mặt anh như vậy …
Tôi sắp ko cầm được, lần đầu tiên Vinh nói nhiều với tôi cách trôi chảy và nhẹ nhàng như thế này, tôi hạnh phúc ghê gớm. Chúng tôi nói chuyện với nhau giọng thì lúc lớn, lúc nhỏ, lúc cao lúc thấp nhưng là cuộc đối thoại mở …. Anh phân tích các câu hỏi và giải đáp của bác sĩ, anh động viên tinh thần tôi, anh khích lệ tôi, dù ko biết con người này ngày nào đó có thay đổi sao ko, nhưng tôi phải hạnh phúc lúc này cái đã.
- Anh biết chiều này em nghĩ sao ko?
- Ko
- Em nghĩ nếu em xét nghiệm bị ung thư em sẽ trốn đi luôn!
- Cho nên mới nằng nặc đòi đi mình chứ gì?
- Uhm
- Sao còn con nít vậy? Gần tuổi rồi đó! Sắp làm vợ nữa.
- À, bây giờ em ko nghĩ tới chuyện gì nhiều hơn là chữa bệnh, hay là chuyện cưới hỏi tính sau nha anh?
- Ba má anh vẫn qua nhà em nói chuyện, rồi làm đám hỏi trước, anh tính rồi!
- Tại sao gấp?
- Vì khi đám hỏi cũng như vợ chồng rồi, anh có thể danh chính ngôn thuận lo cho em nhiều hơn, đường hoàng và được ghen ra mặt luôn!
- Tào lao. À, gần h rồi anh ko về à?
- Ko, có sao à?
- Em phải gọi Tiên đó, nó dặn em hôm nay về gọi nó!
- Cái gì em cũng kể Tiên nghe hả?
- Ko hẳn, nhưng đa số là em kể hết!
- Về anh luôn à?
- Uhm
- Chuyện sex?
- Có luôn, còn anh? Anh ko có nói chuyện với bạn anh về em à?
- Có chứ, mà thôi, để em riêng tư, anh về cũng được.
- Anh về tắm được rồi, người anh lên men luôn rồi!
Vinh xoay người lại, ôm hôn môi tôi, anh về để tôi nói chuyện với con Tiên. Bây giờ tôi thấy hồ hỡi hơn nhiều, ko còn tiêu cực nữa, nhưng mà anh Vinh nói đúng chứ bộ, tôi an tâm và tự tin, tôi tự tin là mình sẽ ko bị ung thư nữa.
- Ủa em, cái nhà bằng vỏ sò nhìn đẹp quá chứ, bạn tặng em à?
- Dạ?
- Cái này nè làm nhìn khéo tay ghê, mà em bỏ vô bọc nhìn trân trọng quá!
Tự nhiên tôi bị ấp úng, tôi cảm thấy ngại khi Vinh cầm món quà đó lên, tôi đã bỏ qua, ko kể anh nghe về về điều này.
- À, cái đó anh Thái tặng em ……
- À,..
Vinh à cái nghe hơi nặng nề, anh nhẹ nhàng để món quà xuống, nhìn nó và nhìn tôi cười cái. Lòng tôi tự nhiên quặn lên ….
- Em ko có ý giấu anh, nhưng đó là kỷ niệm của em, riêng em.
- Uhm, anh có nói gì đâu, …. Đẹp mà, em cứ giữ như vậy đi.
- Nếu anh ko thích em sẽ cất vô tủ.
- Ko sao, em cứ để đó, qua chuyện như vậy thương anh thêm miếng nữa là được!
Tôi cười, nụ cười ko được thoải mái nhìn rất thương và xót nữa, Vinh cũng cười vẫy tôi lại ôm hôn trán tôi cái rồi mới xuống nhà. Tôi tiễn anh ra cửa, vẫy tay bye anh, dặn anh chạy xe cẩn thận và về tới nhà nhắn tin tôi, nếu Thái là Mrst thì Vinh là MrBig của tôi, tôi cảm thấy nợ nợ Vinh điều gì đó mà ko nói thành lời, cũng ko rõ khi nào sẽ trả hết món nợ này.