Tối đó Vinh qua ngủ lại, anh mua thêm đồ ăn tối và sữa tươi cho tôi nữa. Đến ngày thứ 2, tôi khoẻ hơn nhiều, đỡ đau hơn nhiều, tôi nói Vinh nên về nhà lo cửa hàng còn tôi cũng nhờ anh Khải sáng ghé chở tôi ra cửa hàng của mẹ để phụ và đỡ buồn, ẵm theo Nemo nữa. Trưa thì ăn trưa với mấy chị ở đó, chiều tối Vinh xong việc thì tới chở tôi về nhà ngủ chung. Hôm nào cũng 8 chuyện với con Tiên nhưng tôi phải nhắc trước là có Vinh ở chung cho nó biết tiết chế và bớt tào lao, chuyện gì nên nói và chuyện gì ko nên nói.
Tội nghiệp Vinh, đêm nào hễ nằm chung là ôm ấp hôn hit đủ thứ ….. tôi thì đang có bệnh nên ko có cảm giác ham muốn gì còn ảnh thì cứ bị kích thích, vậy 1 hồi thì tôi lại thấy chạy vô toilet, hôm trước buổi trưa 1 lần rồi. Sau này hỏi ra mới biết là ảnh đi “tự xử”, hic, nghe mà đứt ruột. Gã trai phong lưu ngày nào giờ trong vòng tay của tôi ngoan hiền đến lạ, vẫn ko thể ngọt ngào lãng mạn nhưng mà với tôi nhiêu đó cũng đủ rồi.
Loay hoay cũng tới thứ 7,sáng nay mẹ về tới, hôm nay Vinh lại đi về miền Tây giải quyết công việc. Tôi cũng khoẻ nhiều, hết đau hết ê nhưng nước ở đâu mà cứ chảy ra miết, hôm bữa hỏi bác sĩ rồi, bác sĩ nói đó là hiện tượng bình thường nên tôi cũng ko bận tâm.
Tôi đi chợ sớm, mua mấy món về nấu bữa cơm ngon để đón mệ yêu. Ngày nào mẹ cũng gọi 1 lần, đi có mấy ngày vậy cũng nhớ lắm. Mẹ nói vì đi chung đòan nên ko cần đón, mẹ sẽ đi taxi về. Hôm nay tôi nấu gà kho gừng, rau càng cua bóp gỏi bò, và 1 ít tôm chiên bột cho mẹ, tôi thì dị ứng nhưng mẹ lại thích ăn hải sản lắm, 1 tô canh rong biển.
Từ ngày biết tập tành nấu ăn tôi rất thích bày biện, nhà neo người nhưng nấu ăn phải món nào ra món đó, thà là đi ăn quán nhưng hễ ở nhà phải đàng hoàng đủ chất. Tôi còn mua thêm mấy trái táo, lê và cà rốt để ép 1 ly bự nước ép nữa. Hơn 11h mẹ về tới, mẹ mua đồ đạc lỉnh khỉnh tôi ra phụ mẹ kéo đồ vô nhà, để mẹ ngồi nghỉ ngơi, mẹ đi tắm rồi dọn cơm ăn.
- Đi chơi thì vui mà thèm ăn cơm nhà thiệt!
- Bên đó đồ ăn ngon ko mẹ?
- Ngon nhưng cái gì cũng lạt lạt ko có mặn mà giống bên mình, hôm nay con gái mẹ giỏi nấu toàn món ngon, chắc lấy mẹ ra mà thực tập để chuẩn bị làm dâu hả?
- Thôi khỏi đi mẹ, nhà anh Vinh có đầu bếp nấu ăn tài tình rồi.
- Ủa hôm nay thằng Vinh ko qua chơi hả?
- Sáng ảnh đi miền tây sớm lo công chuyện rồi mẹ, tối ảnh về thế nào cũng ghé à.
- Uhm, mẹ cũng ko biết mua gì, có mua mấy cái món lạ lạ bên đó, hướng dẫn viên nói đặc sản nên mẹ mua, để chung vô 1 bao đó, có gì biếu nhà Vinh.
- Dạ, sao cũng được, mẹ ăn xong rồi ngủ 1 chút đi chắc bay cũng mệt rồi.
- Bay thì có 2 tiếng nhưng mà mệt là mệt cái vụ xếp hàng, rồi chờ đợi thôi.
Nhìn mẹ ăn ngon lành mà tôi vui lắm. Định hỏi chuyện mẹ với chú đó mà thôi, khi nào tiện và thoải mái tôi nghĩ mẹ sẽ tự nói, mẹ con tôi giống nhau ở cái chỗ là ít có hỏi mấy chuyện tế nhị nhất là về tình cảm, mà cũng ít có kể lễ, khi nào thấy đúng thời điểm thì nói. Ăn xong tôi dọn dẹp, lấy nước trái cây cho mẹ uống xong tôi rửa chén, còn mẹ đi ngủ trưa.
Chiều tối đó Vinh về, ghé qua nhà tôi luôn. Hắn ta lại đem cả đống trái cây miệt vườn qua nữa. Mẹ tôi dặn dò ngày mai, giờ giấc thế nào để Vinh biết mà thưa chuyện với ba má Vinh.
- Ba má con thích gì, có gì bác mua về nấu?
- Trời, ba má con dễ lắm, qua chơi thưa chuyện thôi chứ ăn uống gì bác ơi, nhà ko có ai bác làm lại cực.
- Ko, lễ nghĩa mà, nếu con ko nói thì bác tự làm đó nha.
- Dạ, thôi bác làm gì cũng được, gọn gọn thôi bác.
Mẹ tôi bàn bạc 1 chút rồi lấy bao quà bự ra gửi Vinh cầm về, nói quà của mẹ đi du lịch gửi biếu cho gia đình ảnh.
Tối tôi mở webcam chat với con Tiên, cho nó tám với mẹ tôi, ôi 2 cái người đó sáp vô là nói xấu tôi ko còn đường nào cứu chữa. Vì tôi cũng dặn con Tiên đừng nói cho mẹ nghe về bệnh tình của tôi, con đó nó cũng già lắm, nó nói toàn chuyện vui.
- (T) Ngày mai có người dẫn đàn trai ra mắt đó má, má coi, nó ko đẹp đẽ lại ko biết ma- ki- dê, người thì 2 lưng, ngày xưa má nói nó nữa chắc ế, mà má ăn ở phúc hậu giờ có ông Vinh qua hốt nó!
- (Mẹ) Cái con này, chừng nào về?
- Dạ chắc gần Tết, con về còn đãi sinh nhật cho nó lần trước khi nó qua cầu đó má. Nhớ má nhớ Việt Nam quá rồi má ơi!
- Con đặt vé chưa?
- Dạ rồi má, con đang nôn từng ngày đây.
- Uhm, má cũng nhớ con.
- Mà má, bữa con nghe nó kể má ông Vinh hay hỏi tào lao, má cẩn thận nha má.
- Thì ai hỏi sao hỏi, trả lời sao là quyền của má.
Hai người cười nói rỗn rảng, tôi ngồi đó xếp đồ ủi đồ. Nói chứ con Tiên nhắc vũ má anh Vinh hay hỏi cũng thấy lo trong bụng, mẹ tôi thì thẳng tính cũng ít có chịu thua ai đâu, tôi ko phải sợ ảnh hưởng nếu 2 bà mẹ bất hoà ảnh hưởng đến tụi tui, mà tôi chỉ lo là lỡ má anh Vinh hỏi chuyện gì đó ko hay rồi mẹ buồn thôi. Mà bây giờ hông lẻ tôi lại gọi điện dặn ông Vinh nói má ổng đừng hỏi những chuyện ko đâu, như vậy cũng ko được. Haiz, tự nhiên lại thấy lo.
Nói chuyện với con Tiên đã đời, mẹ xuống nhà ngủ, nói chứ mẹ cũng mệt mà. Tôi cũng vậy, ko biết sao chẳng thấy nôn nao gì, chỉ sợ có gì đó ko hay trong lời nói.
Sáng 2 mẹ con dậy sớm, ăn sáng rồi đi chợ, mẹ mua có trái cây thôi, còn món khô thì mẹ mua heo sữa quay với bánh bao, gỏi ngó sen và bò hầm tiêu, mẹ đặt trong nhà hàng rồi, khỏi phải nấu cho cực thân 2 mẹ con.
- Ủa mẹ đặt vậy nhiều lắm, chỉ có 5 6 người thôi à.
- Chứ con đặt trong nhà hàng hông lẻ đặt nửa con heo sữa, nửa tô bò hầm, nửa dĩa gỏi? Mẹ tính rồi, cứ đặt dư dã, mẹ đem qua nhà dì 2 bớt rồi còn lại lường đồ ăn mà đem ra, mẹ nghĩ cũng ko ai ăn nhiều đâu.
- Dạ.
Thì ra mẹ có tính toán hết rồi, mẹ mua toàn đồ xịn, nho – táo – cam – lê gì mẹ mua đồ Mỹ hết. Hôm trước đi Hongkong mẹ cũng có 1 nửa ký trà thượng hạng, mẹ nói uống ngon và thơm lắm để lát khui ra tiếp khách.
- Mẹ
- Gì con?
- Má anh Vinh, bác hay hỏi mấy chuyện đâu đâu …
- Kệ, ko sao, mẹ lo được.
- Con chỉ sợ hỏi cái gì ko phải làm mẹ khó xử.
- Ko sao mà, lo cái gì. Mẹ ko có hiền đâu, vô duyên là mẹ chỉnh liền đó.
- Dạ.
- Con đừng có lo, nói thì nói chứ cũng xui gia tương lai, mẹ ko chặt chém gì đâu.
- Dạ
- Lát con với mẹ mặc áo cùng màu nha cho đẹp.
- Dạ.
Nghe được những lời nói chắc nịch của mẹ tôi cũng yên bụng phần nào, lại còn mặc áo cặp cho đẹp, mẹ tôi đúng là vui tính. Hoặc ko biết có phải mẹ cố tỏ ra như vậy để tôi an tâm ko? Thôi thì tới đâu hay tới đó vậy.
10 giờ, bên nhà hàng người ta giao đồ ăn qua, 2 mẹ con lụi hụi sắp xếp bày biện, gọt trái cây, pha trà đủ thứ. Rồi đi tắm, mẹ tôi mặc hiện đại nên mặc đầm liền màu xanh biển trang điểm sơ sơ nhìn rất đẹp, tôi cũng có 1 cái hao hao như mẹ, tôi mặc vô chải tóc gọn gàn nhưng ko trang điểm gì hết.
Hơn 11 giờ, nhà Vinh qua tới. Chỉ có ba má ảnh, ảnh và bé Vy ko thấy chị Vân. Mẹ tôi hồ hỡi ra đón khách, bắt tay mà nắm tay má anh Vinh, đồ ăn đã chuẩn bị xong, giờ ngồi vô bàn giao lưu thôi. Bên nhà anh Vinh lại tặng lại 1 giỏ quà rất to, trái cây và trà bánh. Sau màn chào hỏi xã giao, giây phút hồi hộp cũng tới, ba Vinh mở lời.
- Hôm nay nhà tôi mạo muôi qua thăm gia đình, trước là để làm quen thân hữu, sau là để thưa chuyện của Vinh với bé Dung. Chuyện tụi nó cũng quen nhau hơn 1 năm, chưa hẳn là lâu nhưng do 2 đứa nó cũng lớn rồi, tụi nó xác định với nhau nên mới dẫn về ra mắt gia đình. Tụi nhỏ cũng xứng đôi, gia đình tôi tuyệt đối ủng hộ cho tụi nó tiến tới, nay tôi xin ý kiến của chị.
- (Mẹ) Dạ, mời anh chị dùng vào món sơ sài, và uống trà. Thật ra mẹ con tôi cũng neo đơn, mà con gái lớn rồi ko phải cứ giữ khư khư ở nhà. Thấy Vinh nó cũng yêu thương và chăm sóc bé Dung, tôi cũng yên tâm. Nay anh chị đã có lời tôi cũng nói ý của tôi là tôi cũng ko có phản đối. Chuyện tình duyên của tụi nhỏ thì tụi nó quyết định, giờ thời đại mới rồi ko phải cha mẹ đặt đâu con ngồi đó nữa.
- (Ba Vinh) Dạ, vậy tôi thay mặt gia đình cảm ơn chị trước. Nay tôi với bà xã và con gái út, nhà còn con gái lớn nữa mà nay bên chồng nó có việc đột xuất nên ko qua đầy đủ mong chị thông cảm.
- (Mẹ)Dạ, ko có gì đâu anh. Gia đình qua vậy quý rồi.
- Dung chưa có đi làm, bữa trước tôi cũng hỏi cháu nhưng cháu nói muốn tự tìm việc làm để va chạm và độc lập, thấy đó cũng là 1 chí hướng tốt. Vì nhà tôi cũng ko quan trọng việc dâu hay rễ sẽ phải gánh nặng tài chính. Nên tôi thưa để chị và bé Dung hiểu ý gia đình.
- (Mẹ) Dạ, cảm ơn thành ý của anh, nhưng mấy đứa nhỏ giờ tư tưởng hiện đại nên thấy như vậy cũng tốt.
- (Má Vinh) Ủa, chị vậy nhà vậy chỉ có 2 mẹ con thôi hả chị?
- (Mẹ) Dạ
- (MV) Chà, bữa tôi cũng có nghe Dung kể, nghĩ ra cũng hay, chị giỏi khi 1 mình vừa làm vừa nuôi con vậy chứ gặp tôi tôi ko chịu nổi đâu. Ai đời chồng cha gì mà bỏ đi biền biệt.
Không gian bắt đầu khó chịu, tôi quan sát thấy ba Vinh đẩy nhẹ vai mẹ Vinh, nhưng bác ấy lại cố tình ngồi xa ra ko quan tâm.
- (Mẹ) Ko ở với đàn ông vì ko mắc nợ đàn ông mà chị, với lại tôi ko giỏi giang gì, chẳng qua trời thương phù hộ mẹ con tôi bình an tới giờ này thôi.
- (MV) Gặp tôi là tôi tìm cho ra ông ấy và bắt ổng chịu trách nhiệm, chị biết ổng ở đâu ko?
- (Mẹ) Thật ra tôi cũng ko quan tâm chuyện ổng ở đâu, tôi coi như ổng chết rồi vậy. Nhưng tôi cũng ko hiểu chuyện đó thì có liên quan gì tới việc anh chị qua đây hôm nay ko? Nói tới 1 người ko liên quan như vậy có ích gì ko?
Ôi, mẹ tôi thật là đỉnh, đúng là bản sắc của mẹ, vì ngang hàng nên mẹ có thể nói ra những điều mà ở vai vế của tôi ko thể nói được. Tôi nghe thấy mẹ nói mà hã dạ. Nhưng má Vinh vẫn chưa chịu thôi.
- (MV)Ko phải ko liên quan đâu, gia đình nhà tôi cũng ko phải kiểu khó khăn đòi hỏi môn đăng hộ đối, nhưng tại hoàn cảnh của chị thấy lạ quá nên tôi muốn biết thêm thôi.
- (Mẹ)Cho dù chị có đòi hỏi môn đăng hộ đối đi nữa thì có sao? Con tôi có ăn có học, gia đình tôi ko giàu nhưng cũng ko đến nổi nghèo khó, như vậy thì môn đăng hộ đối có ý nghĩa gì? Tôi ko nghĩ việc mất cha lại liên quan đến môn đăng hộ đối.
- (MV)Ý tôi ko phải vậy.
- (BV) À, bá nhà tôi chỉ quan tâm đến chị với Dung 1 chút, chứ nhà tôi cũng đơn giản, con trai tụi tôi nó ưng ai thì làm ba mẹ phải đi thưa chuyện cho nó chị à.
Ba Vinh đỡ chuyện cho má Vinh, chắc bác cũng thấy mẹ tôi khó chịu, mặc dù mẹ vẫn vui vẻ nhưng lời đanh thép như vậy là quá chuẩn. Mẹ tôi đang bảo vệ gia đình, đang bảo vệ nhân cách của tôi, lúc đó tôi thấy thương mẹ lắm.
- (MV) Ủa chị, vậy nữa có in thiệp cưới thì phía bên chị ghi là bà quá phụ hả chị?
- (Mẹ)Nếu có in thiệp thì chỉ in tên tôi thôi.
- (MV) Nhưng như vậy thì kỳ quá ko?
- (Mẹ) Ko kỳ chỗ nào cả, ổng chưa có chết thì việc gì phải ghi là bà quả phụ, mà cho dù ổng có chết thì tôi cũng ko phải vợ ổng nữa.
- (MV) Ko lẻ chuyện trọng đại của con gái chị mà chị ko báo cho ba nó biết luôn sao?
- (Mẹ) Ko cần thiết đâu chị, mời anh chị dùng đi, đồ ăn nguội hết rồi.
Vinh và bé Vy đang rất ngại, cũng rất là nễ mẹ tôi nữa, má Vinh nói ra 1 câu là mẹ tôi sửa ngay 1 câu nhưng hết sức lịch sự.
- (BV)Thôi, giao lưu nhiêu đó được rồi, hôm nay chủ yếu nhà tôi xin ý kiến chị, 2 đứa nhỏ nữa, 2 đứa con có muốn sống trọn đời với nhau ko?
- (Vinh) dạ có
Tôi bẽn lẽn nhìn mẹ, mẹ ra hiệu :
- Con chịu thì nói để người lớn sắp xếp.
- Dạ.
- (mẹ) Đó, 2 đứa nó cũng đồng ý rồi đó anh chị.
- (BV) Dạ, vậy sẵn cho tôi hỏi luôn bên nhà gái có cần gì ko? Về lễ nghi?
- Dạ, từ đó giờ gia đình tôi có cưới hỏi lúc nào cũng có đủ 3 bước là 1 đám nói, đám hỏi rồi mới đám cưới, tôi sẽ đãi đàn gái.
- Dạ. Vậy để tôi biết mà coi ngày lành tháng tốt. Vậy thì lễ nhà trai đem qua thì chị có cần những gì, vì lần đầu tiên nhà tôi hỏi vợ cho con trai nên mấy lễ nghi chưa rành, mong chị thông cảm.
- Tôi chỉ cần trầu cau, mâm quả là đủ. Còn quà cáp hay tiền lễ thì đó là việc của mỗi gia đình, nhà tôi cũng ko cần gì, khi nào đám cưới tôi sẽ lo của hồi môn cho con tôi.
- Dạ, tôi hiểu rồi, cảm ơn chị, gia đình tôi sẽ sắp xếp đầy đủ và đúng với ý chị.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng phần chính cũng thảo luận xong. Nhà Vinh có vẻ nói chuyện ko lưu loát bằng mẹ tôi nữa, mặc dù mẹ tôi nói chuyện rành mạch và thắng thắn nhưng miệng mẹ luôn nở nụ cười xinh như hoa vậy. Cả nhà mới bắt đầu hỏi han mấy chuyện kinh doanh, rồi về sở thích này nọ, cùng nhau ăn trưa, tôi đi lấy trái cây lên mời nữa.
Qua màn đối thoại vừa rồi thì người sướng nhất là tôi, tôi ngồi im, Vinh ngồi im nhưng mà nhìn thấy phong thái tự tin của mẹ tôi tự hào ghê gớm. Vậy là ngày đầu gặp gỡ cũng ko đến nỗi, có như vậy thì má Vinh mới biết mẹ tôi cưng tôi để cho bác biết là ko phải dễ an hiếp tôi đâu. Bác gái nhìn mẹ tôi ko chớp mắt, và nhìn bác cũng có vẻ hơi lúng túng nữa.
Vậy cũng đồng nghĩa là xác định sẽ cưới rồi sao? Ôi, tôi sắp lấy chồng ………
Điện thoại reo làm đang ngủ mê tôi giật mình alo, mẹ gọi nói đã về tới khách sạn, tôi uể oải trả lời.
- Con khám bệnh sao rồi?
- Xong rồi mẹ ơi, con đang ngủ.
- Uhm, nghe giọng ĩu xìu mẹ tưởng làm sao.
- Dạ, ko co gì con chúc mẹ đi chơi vui vẻ.
Ông Vinh nghe noi chuyện cũng mở mắt ra, hôn môi tôi. đứa nằm chắc cũng hơn tiếng rồi. Bụng đói cồn cào.
- Em còn mệt ko?
- Gật gật.
- Anh đi mua đồ ăn về ăn nha? Em muốn ăn gì?
- Anh mua gì cũng được, em chỉ thấy đói thôi chứ cũng ko có thèm gì hết.
- Uhm, để anh chạy đi mua. Em nằm đi.
- Thôi để em dậy luôn rồi đi tắm, anh cũng tắm đi, sáng giờ người cũng dơ lắm rồi.
- Uhm, để anh tắm rồi đi.
Tôi đưa khăn cho Vinh, ảnh đi tắm, trong lúc Vinh đi mua đồ ăn tới lượt tôi tắm. Tôi gọi điện ra cửa hàng hỏi thăm anh Khải, nhờ vả ảnh canh dùm vì tôi đang bị bệnh.
Vinh mua đồ ăn về, đứa ngồi ăn …. Tôi cũng đỡ hơn ko còn choáng nhưng cảm thấy hơi ê ẩm phần thân dưới.
- Anh về lo coi bên cửa hàng của anh đi, em bớt rồi ko có sao đâu.
- Anh có bàn với ba rồi, có dặn Chi rồi?
- Chi nào?
- À, thủ quỷ của anh, kiêm thư ký cửa hàng, soạn thảo hợp đồng này nọ.
- À, em sợ mắc công ba má anh nói tối ngày anh tò tò với em hoài thôi.
- Em khỏi lo, lúc trước anh còn bỏ đi chơi cả tuần nữa kìa.
- Em nghĩ vậy cũng ko được, nhà có cơ sở làm ăn, rồi ba má nữa, anh cũng là đại diện thì anh phải có trách nhiệm. Ko phải muốn đi đâu thì đi muốn làm gì thì làm.
- Uhm, anh chỉ lo cho em thôi mà. Anh biết mà.
- Thì em nói vậy, anh lo cho em em cảm ơn nhiều, em cảm động lắm nhưng mà em nói rồi đó, em ko thích đàn ông vì con gái bỏ bê mọi thứ đâu đó nghe!
- Dạ, biết rồi cô hai. Rồi tối nay em ngủ với ai? Hay anh ở lại?
- Thôi, để em gọi bà Vân (bên đám ế) qua ngủ chung, hôm qua có chat với bả rồi.
- Uhm, vậy anh mới đỡ lo.
- Em có cần gì ko anh mua cho?
- Thôi em nhờ bà Vân tối mua qua rồi, đồ con gái thôi.
- Băng vệ sinh à?
- Uhm, sao anh biết?
- Thì em nói đồ con gái đó, mà em thấy có đau hay gì là phải nói anh liền nha.
- Ko có đau nhiều, mà em hơi sót, hơi ê ê thôi. Bực lắm, nghĩ tới em còn điên nữa, để mai em gọi mắng vốn bác sĩ L ….
- Vậy có tái khám gì ko em?
- Bà bác sĩ lúc sáng bả nói gì em bực mình quá ko quan tâm lắm nên cũng ko nhớ, để có gì em hỏi bác L luôn, chứ em cũng ko muốn vô cái chỗ đó nữa đâu, ức chế.
- Nghĩ làm con gái tụi em cũng mệt quá, tội nghiệp quá, thấy em mà anh xót.
- Em mừng hơn cả là đã chữa khỏi cái bệnh khó nói đó, nhiêu đó em hạnh phúc rồi. Vậy mà còn có anh nữa, con Tiên nó nói đúng lắm, khi em đau ốm chưa bao giờ em cô đơn.
- Ý em nói vậy là sao?
- À, thì từ đó giờ em bệnh bất kể lúc nào luôn có quế nhân giúp đỡ, chăm sóc.
- Ngoài anh ra còn có ai sao?
Trong lúc đang cao hứng nói vu vơ thì tôi đã lỡ lời, tự dưng Vinh hỏi vậy làm tôi khựng lại, hông lẻ giờ tôi lại nhắc tới anh Thái, tới quản thời gian tôi bỏ nhà đi rồi đau ốm phải nhập viện mấy lần cách đây năm? Tôi lảng nhanh qua chuyện khác ngay tức khắc.
- Anh mua bánh ướt ở đâu mà ngon dạ?
- Gần chợ thôi em.
- Anh sao dạ?
- Ko có gì, tự nhiên anh thấy giống như anh ko phải là duy nhất, còn em ko phải của riêng anh.
- Anh đừng nói vậy, em chỉ nói vậy chứ ko có ý gì đâu, em là của anh em chỉ có mình anh thôi mà.
- Uhm. Anh ở chơi với em chừng nào bạn em qua anh mới về. Chiều tối muốn ăn gì anh mua cho.
Tự nhiên giọng Vinh ỉu xìu, làm tôi thấy cắn rứt ghê gớm. Người ta đã lo lắng đủ thứ vậy ăn nói ko biết giữ lời, nói loạn xạ ko suy nghĩ. Rồi làm Vinh buồn.
- Hay nếu được thì tối nay anh ngủ lại với em đi, em kêu bà Vân khỏi qua, bả cũng đi làm trễ lắm mới về.
- Em ko ngại hàng xóm à?
- Mẹ em nói hàng xóm ko có nuôi em ngày nào, sao em phải quan tâm, mà ko phải anh sẽ cưới em sao mà lo? Em cũng có phải con gái ngoan hiền đâu, thiên hạ người ta cũng biết em từng bỏ nhà đi hoang rồi mà!
- Nhưng còn mẹ em?
- Mẹ em anh khỏi lo nha, mẹ em là chúa ghét mấy người tọc mạch bao đồng, mẹ ko quan tâm hàng xóm đâu, mẹ biết mà.
- Em vừa đánh vừa xoa anh đó hả?
Tôi im lặng, nhìn Vinh trìu mến, tôi cười mỉm định chơi chiêu mỹ nhân kế để Vinh quên chuyện tào lao khi nãy đi. Tôi lết qua ngồi kế bên Vinh, vòng tay lên cổ người yêu của mình, thủ thỉ vào tai
- Từ đây về sau, em là của anh, anh cũng là của em, ko có ai nữa đâu. Em ko làm gì dối gian hay có lỗi với anh đâu.
Tôi còn cắn nhẹ lên tai ổng cái, ông quay qua nhanh như chớp, lấy tay ôm mặt tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi, hắn hôn môi tôi cái thật sâu, ôi cái mùi nước mắm và cả ớt cay hết cả miệng nhưng cái vị ngọt ngào của nụ hôn đã áp chế tất cả.
- Anh nói cho bé biết, anh ghen dữ lắm, anh điên dữ lắm đó nha, anh nói trước nha!
Tôi nhìn Vinh, mắt chớp chớp, tôi biết Vinh đã nguôi nhiều, đúng là anh hùng ko qua được ải mỹ nhân (mặc dù tôi ko phải là mỹ nhân) … Nhưng sao câu cuối của Vinh nói, nghe cũng sợ sợ, mặc dù mình biết mình ko làm gì cái gì đâu, nhưng nghe vẫn như là hâm doạ vậy, nhưng thôi để sau đi.
- Nếu anh ngủ đây, thì sáng mai anh phải về nhà …. chứ anh cứ ở với em riết em cũng ko chịu đâu!
- Uhm, tuỳ em.
- Anh về nhà gặp ba má anh chút đi cho ông bà vui rồi lấy bộ đồ qua đây, chứ nhà em chỉ có khăn thôi.
- Uhm, thôi vậy ăn xong anh tranh thủ chạy về ghé cửa hàng rồi ghé nhà chút tối anh qua.
- Anh cứ về coi có gì rồi còn giải quyết, mắc công má anh nói chết, em ở nhà có làm sao đâu, có gì em sẽ gọi anh.
Vinh hôn má tôi thêm cái, ổng lây tay xoa xoa bụng dưới của tôi
- Bé hết đau nha.
- Anh nhớ mua cho em hay bịch băng vệ sinh, loại ban đêm ban ngày luôn nha.
- Ủa, mấy cái đó mà cũng có loại vậy hả?
- Uhm, ko biết nước chảy ra có nhiều hay ko, anh cứ mua dùm em đi. Anh ngại ko? Ngại thì lát em đi bộ ra tạp hoá mua cũng được.
- Thôi, ở trong nhà thôi, đau còn đi tới đi lui làm chi, lát anh mua cho.
- Cám ơn anh nha.
Ăn xong Vinh dọn cái hộp rồi chạy về nhà, nhìn ổng tất tả vậy thấy tội và thương lắm. Tôi cầm điện thoại gọi cho bà Vân, nói bả tối khỏi qua, vì hôm qua bả cũng nói hôm nay bả về khuya, khỏi mất công bả tội nghiệp. Nói tới mấy cái băng vệ sinh, tôi lại mông lung, lại nghĩ về Thái …. Tôi thật là tệ, ở bên Vinh mà lâu lâu cứ nghĩ về Thái hoài, làm chi phối cảm xúc của Vinh, tôi thấy có lỗi với Thái luôn luôn như vậy, mà bây giờ từ việc có lỗi với Thái lúc trước mà dẫn đến ảnh hưởng tỉnh cảm hiện tại với Vinh, có lỗi với Vinh liệu có nên ko? Nhưng rõ ràng tiềm thức, đầu óc nó muốn nghĩ gì thì nó nghĩ chứ tôi có khiển nó nghĩ thế này thế kia đâu. Ôi thôi, nhức cái đầu, tôi lắc lắc đầu mấy cái rồi đứng dậy đi lấy thuốc uống cái đã.
Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không? - Chapter 53
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tối đó Vinh qua ngủ lại, anh mua thêm đồ ăn tối và sữa tươi cho tôi nữa. Đến ngày thứ 2, tôi khoẻ hơn nhiều, đỡ đau hơn nhiều, tôi nói Vinh nên về nhà lo cửa hàng còn tôi cũng nhờ anh Khải sáng ghé chở tôi ra cửa hàng của mẹ để phụ và đỡ buồn, ẵm theo Nemo nữa. Trưa thì ăn trưa với mấy chị ở đó, chiều tối Vinh xong việc thì tới chở tôi về nhà ngủ chung. Hôm nào cũng 8 chuyện với con Tiên nhưng tôi phải nhắc trước là có Vinh ở chung cho nó biết tiết chế và bớt tào lao, chuyện gì nên nói và chuyện gì ko nên nói.
Tội nghiệp Vinh, đêm nào hễ nằm chung là ôm ấp hôn hit đủ thứ ….. tôi thì đang có bệnh nên ko có cảm giác ham muốn gì còn ảnh thì cứ bị kích thích, vậy 1 hồi thì tôi lại thấy chạy vô toilet, hôm trước buổi trưa 1 lần rồi. Sau này hỏi ra mới biết là ảnh đi “tự xử”, hic, nghe mà đứt ruột. Gã trai phong lưu ngày nào giờ trong vòng tay của tôi ngoan hiền đến lạ, vẫn ko thể ngọt ngào lãng mạn nhưng mà với tôi nhiêu đó cũng đủ rồi.
Loay hoay cũng tới thứ 7,sáng nay mẹ về tới, hôm nay Vinh lại đi về miền Tây giải quyết công việc. Tôi cũng khoẻ nhiều, hết đau hết ê nhưng nước ở đâu mà cứ chảy ra miết, hôm bữa hỏi bác sĩ rồi, bác sĩ nói đó là hiện tượng bình thường nên tôi cũng ko bận tâm.
Tôi đi chợ sớm, mua mấy món về nấu bữa cơm ngon để đón mệ yêu. Ngày nào mẹ cũng gọi 1 lần, đi có mấy ngày vậy cũng nhớ lắm. Mẹ nói vì đi chung đòan nên ko cần đón, mẹ sẽ đi taxi về. Hôm nay tôi nấu gà kho gừng, rau càng cua bóp gỏi bò, và 1 ít tôm chiên bột cho mẹ, tôi thì dị ứng nhưng mẹ lại thích ăn hải sản lắm, 1 tô canh rong biển.
Từ ngày biết tập tành nấu ăn tôi rất thích bày biện, nhà neo người nhưng nấu ăn phải món nào ra món đó, thà là đi ăn quán nhưng hễ ở nhà phải đàng hoàng đủ chất. Tôi còn mua thêm mấy trái táo, lê và cà rốt để ép 1 ly bự nước ép nữa. Hơn 11h mẹ về tới, mẹ mua đồ đạc lỉnh khỉnh tôi ra phụ mẹ kéo đồ vô nhà, để mẹ ngồi nghỉ ngơi, mẹ đi tắm rồi dọn cơm ăn.
- Đi chơi thì vui mà thèm ăn cơm nhà thiệt!
- Bên đó đồ ăn ngon ko mẹ?
- Ngon nhưng cái gì cũng lạt lạt ko có mặn mà giống bên mình, hôm nay con gái mẹ giỏi nấu toàn món ngon, chắc lấy mẹ ra mà thực tập để chuẩn bị làm dâu hả?
- Thôi khỏi đi mẹ, nhà anh Vinh có đầu bếp nấu ăn tài tình rồi.
- Ủa hôm nay thằng Vinh ko qua chơi hả?
- Sáng ảnh đi miền tây sớm lo công chuyện rồi mẹ, tối ảnh về thế nào cũng ghé à.
- Uhm, mẹ cũng ko biết mua gì, có mua mấy cái món lạ lạ bên đó, hướng dẫn viên nói đặc sản nên mẹ mua, để chung vô 1 bao đó, có gì biếu nhà Vinh.
- Dạ, sao cũng được, mẹ ăn xong rồi ngủ 1 chút đi chắc bay cũng mệt rồi.
- Bay thì có 2 tiếng nhưng mà mệt là mệt cái vụ xếp hàng, rồi chờ đợi thôi.
Nhìn mẹ ăn ngon lành mà tôi vui lắm. Định hỏi chuyện mẹ với chú đó mà thôi, khi nào tiện và thoải mái tôi nghĩ mẹ sẽ tự nói, mẹ con tôi giống nhau ở cái chỗ là ít có hỏi mấy chuyện tế nhị nhất là về tình cảm, mà cũng ít có kể lễ, khi nào thấy đúng thời điểm thì nói. Ăn xong tôi dọn dẹp, lấy nước trái cây cho mẹ uống xong tôi rửa chén, còn mẹ đi ngủ trưa.
Chiều tối đó Vinh về, ghé qua nhà tôi luôn. Hắn ta lại đem cả đống trái cây miệt vườn qua nữa. Mẹ tôi dặn dò ngày mai, giờ giấc thế nào để Vinh biết mà thưa chuyện với ba má Vinh.
- Ba má con thích gì, có gì bác mua về nấu?
- Trời, ba má con dễ lắm, qua chơi thưa chuyện thôi chứ ăn uống gì bác ơi, nhà ko có ai bác làm lại cực.
- Ko, lễ nghĩa mà, nếu con ko nói thì bác tự làm đó nha.
- Dạ, thôi bác làm gì cũng được, gọn gọn thôi bác.
Mẹ tôi bàn bạc 1 chút rồi lấy bao quà bự ra gửi Vinh cầm về, nói quà của mẹ đi du lịch gửi biếu cho gia đình ảnh.
Tối tôi mở webcam chat với con Tiên, cho nó tám với mẹ tôi, ôi 2 cái người đó sáp vô là nói xấu tôi ko còn đường nào cứu chữa. Vì tôi cũng dặn con Tiên đừng nói cho mẹ nghe về bệnh tình của tôi, con đó nó cũng già lắm, nó nói toàn chuyện vui.
- (T) Ngày mai có người dẫn đàn trai ra mắt đó má, má coi, nó ko đẹp đẽ lại ko biết ma- ki- dê, người thì 2 lưng, ngày xưa má nói nó nữa chắc ế, mà má ăn ở phúc hậu giờ có ông Vinh qua hốt nó!
- (Mẹ) Cái con này, chừng nào về?
- Dạ chắc gần Tết, con về còn đãi sinh nhật cho nó lần trước khi nó qua cầu đó má. Nhớ má nhớ Việt Nam quá rồi má ơi!
- Con đặt vé chưa?
- Dạ rồi má, con đang nôn từng ngày đây.
- Uhm, má cũng nhớ con.
- Mà má, bữa con nghe nó kể má ông Vinh hay hỏi tào lao, má cẩn thận nha má.
- Thì ai hỏi sao hỏi, trả lời sao là quyền của má.
Hai người cười nói rỗn rảng, tôi ngồi đó xếp đồ ủi đồ. Nói chứ con Tiên nhắc vũ má anh Vinh hay hỏi cũng thấy lo trong bụng, mẹ tôi thì thẳng tính cũng ít có chịu thua ai đâu, tôi ko phải sợ ảnh hưởng nếu 2 bà mẹ bất hoà ảnh hưởng đến tụi tui, mà tôi chỉ lo là lỡ má anh Vinh hỏi chuyện gì đó ko hay rồi mẹ buồn thôi. Mà bây giờ hông lẻ tôi lại gọi điện dặn ông Vinh nói má ổng đừng hỏi những chuyện ko đâu, như vậy cũng ko được. Haiz, tự nhiên lại thấy lo.
Nói chuyện với con Tiên đã đời, mẹ xuống nhà ngủ, nói chứ mẹ cũng mệt mà. Tôi cũng vậy, ko biết sao chẳng thấy nôn nao gì, chỉ sợ có gì đó ko hay trong lời nói.
Sáng 2 mẹ con dậy sớm, ăn sáng rồi đi chợ, mẹ mua có trái cây thôi, còn món khô thì mẹ mua heo sữa quay với bánh bao, gỏi ngó sen và bò hầm tiêu, mẹ đặt trong nhà hàng rồi, khỏi phải nấu cho cực thân 2 mẹ con.
- Ủa mẹ đặt vậy nhiều lắm, chỉ có 5 6 người thôi à.
- Chứ con đặt trong nhà hàng hông lẻ đặt nửa con heo sữa, nửa tô bò hầm, nửa dĩa gỏi? Mẹ tính rồi, cứ đặt dư dã, mẹ đem qua nhà dì 2 bớt rồi còn lại lường đồ ăn mà đem ra, mẹ nghĩ cũng ko ai ăn nhiều đâu.
- Dạ.
Thì ra mẹ có tính toán hết rồi, mẹ mua toàn đồ xịn, nho – táo – cam – lê gì mẹ mua đồ Mỹ hết. Hôm trước đi Hongkong mẹ cũng có 1 nửa ký trà thượng hạng, mẹ nói uống ngon và thơm lắm để lát khui ra tiếp khách.
- Mẹ
- Gì con?
- Má anh Vinh, bác hay hỏi mấy chuyện đâu đâu …
- Kệ, ko sao, mẹ lo được.
- Con chỉ sợ hỏi cái gì ko phải làm mẹ khó xử.
- Ko sao mà, lo cái gì. Mẹ ko có hiền đâu, vô duyên là mẹ chỉnh liền đó.
- Dạ.
- Con đừng có lo, nói thì nói chứ cũng xui gia tương lai, mẹ ko chặt chém gì đâu.
- Dạ
- Lát con với mẹ mặc áo cùng màu nha cho đẹp.
- Dạ.
Nghe được những lời nói chắc nịch của mẹ tôi cũng yên bụng phần nào, lại còn mặc áo cặp cho đẹp, mẹ tôi đúng là vui tính. Hoặc ko biết có phải mẹ cố tỏ ra như vậy để tôi an tâm ko? Thôi thì tới đâu hay tới đó vậy.
10 giờ, bên nhà hàng người ta giao đồ ăn qua, 2 mẹ con lụi hụi sắp xếp bày biện, gọt trái cây, pha trà đủ thứ. Rồi đi tắm, mẹ tôi mặc hiện đại nên mặc đầm liền màu xanh biển trang điểm sơ sơ nhìn rất đẹp, tôi cũng có 1 cái hao hao như mẹ, tôi mặc vô chải tóc gọn gàn nhưng ko trang điểm gì hết.
Hơn 11 giờ, nhà Vinh qua tới. Chỉ có ba má ảnh, ảnh và bé Vy ko thấy chị Vân. Mẹ tôi hồ hỡi ra đón khách, bắt tay mà nắm tay má anh Vinh, đồ ăn đã chuẩn bị xong, giờ ngồi vô bàn giao lưu thôi. Bên nhà anh Vinh lại tặng lại 1 giỏ quà rất to, trái cây và trà bánh. Sau màn chào hỏi xã giao, giây phút hồi hộp cũng tới, ba Vinh mở lời.
- Hôm nay nhà tôi mạo muôi qua thăm gia đình, trước là để làm quen thân hữu, sau là để thưa chuyện của Vinh với bé Dung. Chuyện tụi nó cũng quen nhau hơn 1 năm, chưa hẳn là lâu nhưng do 2 đứa nó cũng lớn rồi, tụi nó xác định với nhau nên mới dẫn về ra mắt gia đình. Tụi nhỏ cũng xứng đôi, gia đình tôi tuyệt đối ủng hộ cho tụi nó tiến tới, nay tôi xin ý kiến của chị.
- (Mẹ) Dạ, mời anh chị dùng vào món sơ sài, và uống trà. Thật ra mẹ con tôi cũng neo đơn, mà con gái lớn rồi ko phải cứ giữ khư khư ở nhà. Thấy Vinh nó cũng yêu thương và chăm sóc bé Dung, tôi cũng yên tâm. Nay anh chị đã có lời tôi cũng nói ý của tôi là tôi cũng ko có phản đối. Chuyện tình duyên của tụi nhỏ thì tụi nó quyết định, giờ thời đại mới rồi ko phải cha mẹ đặt đâu con ngồi đó nữa.
- (Ba Vinh) Dạ, vậy tôi thay mặt gia đình cảm ơn chị trước. Nay tôi với bà xã và con gái út, nhà còn con gái lớn nữa mà nay bên chồng nó có việc đột xuất nên ko qua đầy đủ mong chị thông cảm.
- (Mẹ)Dạ, ko có gì đâu anh. Gia đình qua vậy quý rồi.
- Dung chưa có đi làm, bữa trước tôi cũng hỏi cháu nhưng cháu nói muốn tự tìm việc làm để va chạm và độc lập, thấy đó cũng là 1 chí hướng tốt. Vì nhà tôi cũng ko quan trọng việc dâu hay rễ sẽ phải gánh nặng tài chính. Nên tôi thưa để chị và bé Dung hiểu ý gia đình.
- (Mẹ) Dạ, cảm ơn thành ý của anh, nhưng mấy đứa nhỏ giờ tư tưởng hiện đại nên thấy như vậy cũng tốt.
- (Má Vinh) Ủa, chị vậy nhà vậy chỉ có 2 mẹ con thôi hả chị?
- (Mẹ) Dạ
- (MV) Chà, bữa tôi cũng có nghe Dung kể, nghĩ ra cũng hay, chị giỏi khi 1 mình vừa làm vừa nuôi con vậy chứ gặp tôi tôi ko chịu nổi đâu. Ai đời chồng cha gì mà bỏ đi biền biệt.
Không gian bắt đầu khó chịu, tôi quan sát thấy ba Vinh đẩy nhẹ vai mẹ Vinh, nhưng bác ấy lại cố tình ngồi xa ra ko quan tâm.
- (Mẹ) Ko ở với đàn ông vì ko mắc nợ đàn ông mà chị, với lại tôi ko giỏi giang gì, chẳng qua trời thương phù hộ mẹ con tôi bình an tới giờ này thôi.
- (MV) Gặp tôi là tôi tìm cho ra ông ấy và bắt ổng chịu trách nhiệm, chị biết ổng ở đâu ko?
- (Mẹ) Thật ra tôi cũng ko quan tâm chuyện ổng ở đâu, tôi coi như ổng chết rồi vậy. Nhưng tôi cũng ko hiểu chuyện đó thì có liên quan gì tới việc anh chị qua đây hôm nay ko? Nói tới 1 người ko liên quan như vậy có ích gì ko?
Ôi, mẹ tôi thật là đỉnh, đúng là bản sắc của mẹ, vì ngang hàng nên mẹ có thể nói ra những điều mà ở vai vế của tôi ko thể nói được. Tôi nghe thấy mẹ nói mà hã dạ. Nhưng má Vinh vẫn chưa chịu thôi.
- (MV)Ko phải ko liên quan đâu, gia đình nhà tôi cũng ko phải kiểu khó khăn đòi hỏi môn đăng hộ đối, nhưng tại hoàn cảnh của chị thấy lạ quá nên tôi muốn biết thêm thôi.
- (Mẹ)Cho dù chị có đòi hỏi môn đăng hộ đối đi nữa thì có sao? Con tôi có ăn có học, gia đình tôi ko giàu nhưng cũng ko đến nổi nghèo khó, như vậy thì môn đăng hộ đối có ý nghĩa gì? Tôi ko nghĩ việc mất cha lại liên quan đến môn đăng hộ đối.
- (MV)Ý tôi ko phải vậy.
- (BV) À, bá nhà tôi chỉ quan tâm đến chị với Dung 1 chút, chứ nhà tôi cũng đơn giản, con trai tụi tôi nó ưng ai thì làm ba mẹ phải đi thưa chuyện cho nó chị à.
Ba Vinh đỡ chuyện cho má Vinh, chắc bác cũng thấy mẹ tôi khó chịu, mặc dù mẹ vẫn vui vẻ nhưng lời đanh thép như vậy là quá chuẩn. Mẹ tôi đang bảo vệ gia đình, đang bảo vệ nhân cách của tôi, lúc đó tôi thấy thương mẹ lắm.
- (MV) Ủa chị, vậy nữa có in thiệp cưới thì phía bên chị ghi là bà quá phụ hả chị?
- (Mẹ)Nếu có in thiệp thì chỉ in tên tôi thôi.
- (MV) Nhưng như vậy thì kỳ quá ko?
- (Mẹ) Ko kỳ chỗ nào cả, ổng chưa có chết thì việc gì phải ghi là bà quả phụ, mà cho dù ổng có chết thì tôi cũng ko phải vợ ổng nữa.
- (MV) Ko lẻ chuyện trọng đại của con gái chị mà chị ko báo cho ba nó biết luôn sao?
- (Mẹ) Ko cần thiết đâu chị, mời anh chị dùng đi, đồ ăn nguội hết rồi.
Vinh và bé Vy đang rất ngại, cũng rất là nễ mẹ tôi nữa, má Vinh nói ra 1 câu là mẹ tôi sửa ngay 1 câu nhưng hết sức lịch sự.
- (BV)Thôi, giao lưu nhiêu đó được rồi, hôm nay chủ yếu nhà tôi xin ý kiến chị, 2 đứa nhỏ nữa, 2 đứa con có muốn sống trọn đời với nhau ko?
- (Vinh) dạ có
Tôi bẽn lẽn nhìn mẹ, mẹ ra hiệu :
- Con chịu thì nói để người lớn sắp xếp.
- Dạ.
- (mẹ) Đó, 2 đứa nó cũng đồng ý rồi đó anh chị.
- (BV) Dạ, vậy sẵn cho tôi hỏi luôn bên nhà gái có cần gì ko? Về lễ nghi?
- Dạ, từ đó giờ gia đình tôi có cưới hỏi lúc nào cũng có đủ 3 bước là 1 đám nói, đám hỏi rồi mới đám cưới, tôi sẽ đãi đàn gái.
- Dạ. Vậy để tôi biết mà coi ngày lành tháng tốt. Vậy thì lễ nhà trai đem qua thì chị có cần những gì, vì lần đầu tiên nhà tôi hỏi vợ cho con trai nên mấy lễ nghi chưa rành, mong chị thông cảm.
- Tôi chỉ cần trầu cau, mâm quả là đủ. Còn quà cáp hay tiền lễ thì đó là việc của mỗi gia đình, nhà tôi cũng ko cần gì, khi nào đám cưới tôi sẽ lo của hồi môn cho con tôi.
- Dạ, tôi hiểu rồi, cảm ơn chị, gia đình tôi sẽ sắp xếp đầy đủ và đúng với ý chị.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng phần chính cũng thảo luận xong. Nhà Vinh có vẻ nói chuyện ko lưu loát bằng mẹ tôi nữa, mặc dù mẹ tôi nói chuyện rành mạch và thắng thắn nhưng miệng mẹ luôn nở nụ cười xinh như hoa vậy. Cả nhà mới bắt đầu hỏi han mấy chuyện kinh doanh, rồi về sở thích này nọ, cùng nhau ăn trưa, tôi đi lấy trái cây lên mời nữa.
Qua màn đối thoại vừa rồi thì người sướng nhất là tôi, tôi ngồi im, Vinh ngồi im nhưng mà nhìn thấy phong thái tự tin của mẹ tôi tự hào ghê gớm. Vậy là ngày đầu gặp gỡ cũng ko đến nỗi, có như vậy thì má Vinh mới biết mẹ tôi cưng tôi để cho bác biết là ko phải dễ an hiếp tôi đâu. Bác gái nhìn mẹ tôi ko chớp mắt, và nhìn bác cũng có vẻ hơi lúng túng nữa.
Vậy cũng đồng nghĩa là xác định sẽ cưới rồi sao? Ôi, tôi sắp lấy chồng ………