Mặc dù mọi chuyện đã được giải quyết, mà công nhận giải quyết nhanh thiệt nhưng trong bụng tôi vẫn thấy ấm ức lắm, ko lẽ tết nhất tới nơi mà lại gây gỗ, nhưng thiệt tình là chưa tâm phục khẩu phục, đáng lẻ phải gặp 3 mặt 1 lời, tôi muốn con mẹ kia vừa quê vừa xấu hổ trước mặt tôi như những gì ả đã làm với tôi vậy. Tôi lan man nhiều điều, suy cho cùng tại yêu phải 1 ông đào hoa phong lưu mới vậy. Tôi vẫn chưa sao mà quen được cái cảm giác người yêu mình, thậm chí chồng mình lại làm tình với 1 đứa khác mà đứa đó lại ko phải gái bán hoa, tức lắm chứ! Tâm thì nghĩ kiểu gì ra ngoài xã hội ngoại giao ông ấy cũng phải có mấy va chạm thân xác tình- tiền, nhưng chẳng thà tôi ko biết, chứ biết rồi cảm giác bực bội quá.
Tôi chạy xe về, gã cứ chạy tò tò theo, hết rũ ăn cái này tới ăn cái khác, gã nói gã đói từ trưa giờ ko ăn gì, gã nói nhăn nói cụi làm cho tôi vừa bực vừa thấy tội.
- Anh ghé ăn cái gì đi, mắc gì chạy theo em.
- Em ăn thì anh mới ăn
- Em no rồi, chiều giờ ko ăn gì em cũng thấy no.
- Thôi mà, 3 ngày nữa tết rồi mà.
- Uhm
- Em ăn gì?
2 đứa cũng ghé vô 1 quán cơm tấm, gã ăn 1 dĩa tôi ăn 1 dĩa chút xíu cơm, cái cảm giác hậm hực của tôi ko biết chừng nào mới hết.
Về tới nhà, gã ùa vô nhà, tám chuyện với mẹ, nhìn vui vẻ kiểu như chưa có chuyện gì xảy ra vậy, nói chuyện với mẹ mà hay liếc liếc qua tôi nữa, trong bụng cũng mắc cười lắm nhưng rồi cũng phải giả bộ mặt ngầu. Cứ như vậy thì ngày cũng qua ngày, Tết cũng tới năm nay ăn Tết cũng vui như bình thường, gia đình, vì chưa có đi làm nên thời gian dành hết cho gia đình, cho bạn bè, năm nay còn có tiết mục qua nhà ông Vinh để chúc tết nữa.
Qua tết là tới sinh nhật, sinh nhật cuối của đời độc thân nên làm tùm lum, lớp thì bạn bè, lớp thì gia đình, nhà ông Vinh cũng làm cho cái tiệc thân mật. Tôi cũng bắt đầu đi làm, ma mới nên cũng bị nạnh hẹ sai vặt dữ lắm, nhưng ko sao, ai mà ko như vậy lúc mới đi làm chứ. Rồi cũng đến ngày đám nói, gia đình ông bà cha mẹ và chú bác Vinh qua nhà, ko có bưng quả nhưng cũng trà bánh và trái cây, ba của anh Vinh dõng dạc phát biểu ý kiến muốn kết thân 2 nhà, mẹ tôi bắt tay nhà Vinh và đồng ý lời dạm ngõ. Tình cảm càng ngày càng gắn bó, thân thiết, Vinh cũng yêu chiều tôi hơn, ko có những vấn đề nhảm nhí tào lao nữa, ổng chăm chỉ đi làm, đi làm về thì lại chạy qua với tôi. À, phải nói thêm là cái bà Chi bị đưa xuống Cần Thơ thiệt, chứ bả ko chịu nghỉ việc, 1 mối đe dọa đã bị loại bỏ, tôi cũng hơi day dứt 1 chút xíu nhưng đó là hậu quả của hành động thiếu suy nghĩ của người ta, ko phải do tôi áp lực gì cả.
Rồi má Vinh cũng lựa được 2 cái khúc vải đẹp, bác dẫn tôi đi may áo dài cho đám hỏi, rồi rục rịch tìm chỗ tư vấn áo cưới, chụp hình cưới và make up. Tất cả đều riêng rẽ, áo cưới 1 tiệm, nhưng chụp cưới thuê bên ngoài là các bạn sinh viên có tâm ko có studio chỉ có page trên facebook, make up là chỗ quen với con Tiên.
Thời gian cũng qua nhanh lắm, vì có đi làm nên 1 ngày cứ trôi qua vùn vụt. Mọi vấn đề như nhà hàng đến thiệp cưới bên phía nhà gái mẹ tôi cũng tìm hiểu nhiều lắm, tội nghiệp mẹ, có mỗi 1 đứa con, tới tuổi gả chồng mà chỉ có 1 mình, mẹ tôi tính toán thì số 1, chu toàn khỏi chê rồi. Còn phải lo sửa nhà nửa, mẹ tôi sắp kiệt sức tới nơi, tôi thương mẹ lắm, ông Vinh cũng biết cũng hay chạy qua hỏi mẹ coi phụ này phụ kia. Càng gần tới ngày cưới hỏi tôi càng ko nỡ xa mẹ, mủi lòng ghê gớm, mặc dù biết từ Tân Bình qua Gò Vấp mất có nửa tiếng thôi, nhưng mà …. Haiz.
- Mẹ đẻ con gái làm gì? Ngày xưa mẹ đẻ con trai thì giờ nhà có thêm người rồi ko!
- Cái con này. Cuối tháng này chị Hà lên ở với mẹ rồi, cơm nước con khỏi phải lo, đi làm về thì do dưỡng sức khỏe, rãnh thì đi chăm sóc sắc đẹp với con Tiên đi, cô dâu là phải đẹp.
- Mai mốt con về nhà ông Vinh rồi mẹ có lo cho con như vầy nữa ko?
- Cô về nhà đó thì tôi lo cái tánh của cô làm mất lòng nhà chồng, lúc đó ko ai cứu đâu nghe!
- Mẹ lo cho con con biết, con thương mẹ và cảm ơn mẹ, thấy mẹ cực con xót nhưng thật tình là con khoái được mẹ lo lắm.
- Đúng là cái thứ gì, suốt ngày phây phây ko giống mẹ 1 chút, mày chắc chỉ lo chuyện ngày mai thôi chứ ngày mốt cũng ko biết há?
- Nhưng con là người tốt, ko hại ai ko nói xấu ai. Ngoại nói vậy là người tốt rồi đó!
- Chậc, nhớ ngoại quá … phải chi ngoại còn thì vui biết bao nhiêu.
Tôi là cái đứa đáng ghét, chuyện gia ăn nói khơi gợi chuyện buồn, tự nhiên mẹ đã cực khổ lo toan vậy mà giờ còn làm mẹ buồn nữa, nhìn mắt mẹ đỏ lên thì tôi ôm mẹ, 2 mẹ con khóc ngon lành.
Thoắt 1 cái vậy mà cũng đến ngày đám hỏi rồi, nhà cửa trang trí cũng xong, áo dài, make up cũng đã liên hệ xong, có mỗi ảnh cưới là chưa chụp vì hỏi xong sẽ chụp. Nhà tôi cũng tề tựu cả các cậu dì và anh chị em họ, người phụ 1 tay, nhà cửa rất sáng sủa và đẹp nữa.
Đúng giờ nhà Vinh qua, tất cả đàn ông đều mặc vest đen riêng Vinh mặc vest trắng,nữ thì áo dài hết. Bên nhà tôi cũng vậy. Trầu cau, mâm quả và 1 cái bánh kem lớn, rượu tây nữa. Tôi cũng hơi hồi hợp khi bác 2 của Vinh mở lời dạm hỏi. Mặc áo dài hồng, tóc xoã mượt và thắt 1 bím tóc nhỏ như là cây cài, Hôm nay ai cũng đẹp, Vinh cũng đẹp trai, ngay chính tôi cũng đẹp lòng tôi hân hoan phơi phới.
- Hôm nay, được biết trước đó 2 nhà cũng có gặp nhau và bàn chuyện bé Dung và Vinh đã được chấp thuận, nên tôi là bác 2 của cháu Vinh thay mặt cả gia đình chú Thái- thím Lan là ba má cháu Vinh, cùng gia đình 2 bên nội ngoại qua đây xin phép chính thức ngõ lời dạm hỏi cháu Dung.
- Dạ.
- Tôi xin phép ở đây có bà ngoại, bà nội của Vinh cùng với cậu dì và cô chú bác. (Cả nhà Vinh đứng dậy cuối đầu chào mẹ tôi).
- Dạ, nhà tôi thì ba má cũng ko còn, bên nội thì cũng đã ko liên lạc từ lâu nên hôm nay gia đính cháu Vinh qua nhà tôi có các cậu dì bên ngoại. Xin cảm ơn sự có mặt của những bậc cha mẹ, ông bà của cháu Vinh đã qua nhà chúng tôi, tôi cảm thấy rất vinh hạnh.
- Dạ, thì 2 cháu cũng đã tới tuổi lấy vợ gả chồng, gia đình 2 bên cũng hết sức vun vén và đồng thuận, 2 cháu cũng gật đầu để tiến đến lâu dài se duyên 2 họ. Đại diện gia đình Vinh – cũng là nhà trai tôi xin dâng mâm quả trầu cau và một ít quà mọn, thể hiện lòng thành để chính thức dạm hỏi mẹ cháu Dung cho cháu Dung về làm vợ Vinh, làm dâu gia đình trong tương lai. Xin hỏi là nhà cháu Dung và cháu Dung có đồng ý ko?
- Dạ, nhà tôi xin nhận và xin chấp thuận lời dạm ngõ.
Rồi các anh chị em họ của Vinh bưng mâm quả và qua trao cho anh chị họ cùa tôi. Người lớn thì cúi đầu bắt tay nhau. Vinh thì có chuẩn bị 1 cái nhận nhỏ đeo vô tay áp út của tôi.
Tuy chưa phải đám cưới nhưng tôi hồi hợp dễ sợ, tim đập quá trời, nhất là khi ông Vinh đeo nhẫn và 2 đứa nắm tay nhau.
- Dạ, con xin hứa với bác gái là con sẽ yêu thương Dung, luôn che chỡ và chăm sóc cho bé, nên bác cứ yên tâm. Con xin cảm ơn bác và Dung đã đồng ý.
Rồi tôi và Vinh cùng thắp lên 2 cây đèn cầy lớn theo lời chỉ dạy của người lớn, sau đó thượng trên bàn thờ tượng trưng của tổ tiên ông bà.
Cái mặt ông Vinh mấy lúc phát biểu chính thức như vậy tỉnh lắm, lời lẻ trôi chảy vô cùng, ngẫm lại đây cũng là 1 ưu điểm của gã. Còn tôi đứng đó, bị nắm tay 2 cái mà cái má nóng bừng vì mắc cỡ. Cả nhà thấy vậy cũng cười và có chọc quê nữa. Lúc này mới thấy bớt căng thẳng nhưng vẫn chưa hết mắc cỡ. Trong vài khắc tôi nghĩ tới những gì đã trải qua, những sai lâm của tôi, của Vinh thôi thì từ bây giờ 2 đứa cũng gần chính thức là vợ là chồng, phải yêu cả những điểm xấu của nhau mà sống. Đã đi đến đoạn đường này, cả ông bà cha mẹ 2 bên đã gặp nhau ngày hôm nay thì ko phải là đơn giản, đúng là khái niệm mối quan hệ nghiêm túc mà tôi đã đừng đặt ra lúc đầu. Tôi ko còn trẻ nữa và cũng ko phải là gái ngoan nhu mì, nhưng tôi là con của mẹ tôi tôi có quyền tự hào vì điều đó!
2 gia đình thưa hỏi nhau xong xuôi, mọi chuyện diễn ra hết sức suôn sẻ và không khí hết sức nhẹ nhàng, đầm ấm đúng kiểu thân mật. Mẹ tôi mới ngỏ lời mà cả 2 nhà đi đến nhà hàng dùng bữa cơm thân mật. Vì đàn trai cũng qua giờ gần trưa nên giờ này cũng đến giờ ăn. Càng nghĩ càng thấy mẹ tôi thật chu đáo, tất cả đều đúng nhịp và bài bản, phát biểu và trả lời của mẹ thẳng thắn nhưng ko gây mất lòng ai, chắc là ba Vinh cũng có nhắc nên ko 1 ai hỏi đến bên nội hay ba tôi hết, tất cả chỉ cười nói vui vẻ.
Chắc phải mất mất - p tôi mới hoàn hồn. Tôi chỉ là đứa con gái vừa trưởng thành, quen được bao bọc cho nên lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy bị phản bội. Nhưng đầu óc tôi ko quá ngu ngốc, tôi nghĩ ko thể tin được phía, bà kia cũng có thể nói thật và cũng có thể nói dối, bây giờ nếu muốn biết sự thật tôi phải hỏi người cần hỏi – bản năng cũng cần gặp để đối chứng với ông kia mà. Coi hắn ta nói gì, tôi phải hoàn toàn trụ vững nếu sự thật đúng như lời con mụ Chi kia nói, tết đến nơi rồi, tôi sợ cái cảnh phải khóc bù lu vì thất tình lần nữa, mất hết tinh thần, tôi sợ cái cảnh phát điên vì ghen …
Tĩnh tâm, hít thở, tôi gọi cho ông “ chồng sắp cưới”
- Alo anh nghe
- Anh đang ở đâu dạ?
- À anh đang ở cửa hàng, coi người ta dọn dẹp xong rồi, giờ kiểm tra điện đốm này nọ rồi khóa cửa thôi. Anh định xong chạy qua chở em đi chơi nè.
- Em đang ở gần cửa hàng, lát em chạy qua anh ở đó đi.
Vừa ngay đúng lúc đó, tôi cũng đang muốn vào cái cửa hàng, coi coi cái bà đó làm hùng làm hổ gì ở đó, để coi coi vị trí mà họ hằng ngày làm chung gần nhau tới cỡ nào. Nhưng luôn tự nhũ lòng, ko được bốc hỏa, phải hết sức bình tĩnh.
- Vậy hả? Em đi đâu mà gần đây, anh còn đây, qua đi! Lát xong anh chở đi chơi.
Tôi lạnh lùng tắt máy cái cụp. Phi xe qua đó. Vừa tới nơi gã đã ra đón, dẫn xe vô cửa hàng để khỏi phải mắc công canh. Đi qua dãy sắt thép để ngăn nắp trên cả trăm cái kệ, rồi cả những miếng sắt dày, mỏng, nói chung đủ thứ các loại.. Nhưng tôi chỉ liếc mắt tìm chỗ nào là chỗ nhân viên ngồi.
- Em ngồi chơi, anh đang khóa mấy cái cầu chì tổng, tắt hết thiết bị để nghỉ Tết.
- Chị Chi ngồi chỗ nào anh?
- Kìa, trong phòng máy lạnh, phòng anh là phòng kế bên. (Anh ta chỉ vào phía bên tay phải của cái cửa hàng rộng.)
Lại ngồi gần nhau quá mà, cái cửa hàng rộng thế này, lúc chỉ có người thôi thì làm gì mà chẳng được. Suy nghĩ tới đó, máu tôi sôi lên sùng sục.
- Ủa, mà em biết Chi nữa hả?
- Em biết, biết cũng hơi nhiều. (miệng tôi vừa nói, mắt thì đầy giận dữ, chân thì rảo bước tới gần khu vực cái phòng làm việc của họ)
- Giỡn hoài, anh ko nói em, sao em biết!
- Ừ, anh ko nói mà chị đó tự nói, chứ em đâu có rãnh là tìm hiểu chuyện của anh chị!
- Nói gì?
Gã vẫn loay hoay, lúi cúi quét quét mấy cái dọc gần mấy ổ điện, ko có vẻ quan tâm lắm. Tôi tức lắm, gã định giả ngây giả ngô đây mà!
- Chị đó nói về chuyện anh với chỉ.
- Hả?
Lúc này gã mới buông tay, tỏ vẻ bất ngờ pha chút luống cuống.
- Anh bất ngờ hả? Em nói cho anh biết, em còn bất ngờ hơn anh, chuyện sau lưng em, anh làm gì, ko phải tự nhiên mà em đòi tới đây, đáng lẻ em ko thèm nhìn mặt anh nhưng em vẫn muốn nghe anh xác nhận, em biết có thể em sẽ đau lắm nhưng em là con người luôn tôn trọng sự thật.
Nói tới đó mà tôi đã thấy nghẹn cứng cổ rồi, nhìn cái nét mặt đó, thì rõ là bà kia ko nói xạo rồi … lồng ngực muốn phát nổ!
- Chi gặp em hồi nào? Nói cái gì?
- Uh, Chi của anh mới gặp em xong, chị ta kể về tình cảm của người, chị ta hỏi anh có kể em nghe về chị ta hay ko? Rồi chị ta làm việc hiệu quả tới đâu, cái gì chị ta cũng cán đán cho anh được ….. Nói cái quần gì tùm lum hết!
- Em nói tục với anh đó hả? Cụ thể Chi nói cái gì?
- Đó, em nói đó, anh trả lời đi. Có phải là anh từng quan hệ tình cảm với người ta, anh ngủ với người ta ko?
- Uhm, anh có ngủ với Chi!
tiếng ừ làm tôi như sét đánh, nghiến răng tôi định vùng chạy. Thôi thì tới đâu thì tới, ko ngờ tôi cũng có ngày như vầy, thất bại, nhục nhã. Người yêu, chồng sắp cưới xác nhận là có ngủ với người khác ngay trước mặt tôi. Lúc đầu tôi ghét con đàn bà kia, nhưng bây giờ có lẽ nên cám ơn bả thì đúng hơn!
- Anh xác nhận rồi, vậy là chị ta ko nói dóc, vậy mà em từng nghĩ trong giây phút những lời đó là nói dóc, để em có thể huyễn hoặc vô cái thứ gọi là tình yêu này, anh nhìn em đáng thương ko?
Nước mắt bắt đầu chảy, tôi ko còn giữ được bình tĩnh, giọng nói càng ngày càng lớn, bị đứt quản bởi hơi thở gấp, như người sắp chết, tay chân chỉ trỏ tứ phía.
- Chia tay đi!
- Em nói cái gì?
- Em NÓI LÀ CHIA- TAY- ĐI! Em ko muốn tiếp tục với người dối trá sau lưng em, miệng lúc nào cũng đòi em phải chung thủy nhưng lại đi phản bội em, nhân tình của anh còn dám gọi điện gặp mặt và kể cho em nghe mà. Em ko biết trong mắt người đó em là cái thứ gì nữa? Em ko biết trong mắt anh em thất bại cỡ nào nữa? CHẤM DỨT ĐI! Thương em thì cưới em, ko thương em thì đừng có hại đời em như vậy, những gì có với nhau coi như xí xóa. Dẹp!
Hét dứt câu, tôi vùng chạy, vừa chạy vừa khóc mặt mày tối sầm, trong bụng tức ko tả được. Gã chạy theo nhanh như chớp đã ôm chặt tôi, gã xoay người tôi lại, tay đặt lên vai tôi
- Em chỉ biết la hét vậy thôi hả? Ko cho anh giải thích luôn hả?
- Ừ, anh giải thích đi, nhưng em nói anh biết, em ko phải con nít, đừng có mơ mà dụ em. Em mệt rồi, em muốn buông bỏ, em ghét nhìn thấy anh và cả bà kia!
- Anh từng qua lại với Chi, trong thời gian mới chia tay Diễm, ko hẳn là tình cảm nhưng có ngủ với nhau, anh xác nhận. Nhưng cũng chỉ có vài lần.
- Haha, “ vài lần “! (tôi cười chua chát)
- Đó là chuyện trước khi gặp em, anh là đàn ông, ko lẻ anh phải kể cho em nghe tất cả những người anh đã ngủ cho em nghe? Có thể em kể anh nghe chuyện cũ của em, nhưng lúc đó em cũng có men bia rồi, nhưng anh tôn trọng. Còn chuyện của anh, anh qua lại với bao nhiêu người anh ko phải cứ kể hết được, nhưng đó là khoản thời gian anh thất tình, anh ăn bánh trả tiền có, anh tình đêm có, và Chi cũng chỉ là trong những mối quan hệ ko xác định như vậy. Anh có cần phải kể em nghe ko? Em có nhu cầu nghe mấy chuyện như vậy ko?
- Làm sao chị ta biết số của em?
Anh ta cầm tay lôi tôi vô bàn làm việc, có xấp giấy note, trong đó có tờ ghi số điện thoại của tôi (……. – Dung yêu).
Tim tôi hạ nhịp, máu tôi cũng hết sôi, mặt tôi cũng hết tái, môi tôi hết run và nói chung toàn thân tôi dịu xuống. Nhưng vẫn chưa hết cảnh giác.
- Chị ta tùy tiện vô chỗ của anh à?
- Thì những lúc ko có anh, anh ủy quyền chứ.
- Đàn ông mấy anh, ngủ với người ta vài lần, rồi coi như ko có gì xảy ra, rồi vẫn gặp nhau hằng ngày, vẫn nói chuyện với nhau tỉnh queo. Mấy người ko có trái tim hay là dây thần kinh cảm xúc có vấn đề? Sao mấy người có thể như vậy với nhau, biểu ai mà tin cho được?
- Anh nói thiệt, trước kia anh ăn chơi, anh phong lưu, nhưng từ khi quen em rồi anh ko như vậy. Em biết sao ko? Vì anh thương em, còn trước kia anh chỉ là thất tình, ko thể níu kéo được Diễm, anh đâm ra như vậy. Nhưng có em rồi, anh đã dừng lại.
- Anh ngủ với chị ta thôi à? Ko có trách nhiệm gì à?
- Trách nhiệm gì em, Chi đâu phải gái mới lớn mà anh dụ dỗ mà trách nhiệm, Chi cũng thích cũng muốn, người đi nhậu chung rồi ngủ với nhau thôi. Anh nói em biết, anh ko phải loại người vô trách nhiệm, tại em ko sống theo kiểu đó, em ko dính vô mấy mối quan hệ kiểu đó, chứ ko ai đòi trách nhiệm cả, an toàn có bao cao su, ko để có bầu. Vì cả ai cũng chỉ muốn tìm vui hay giải sầu nhất thời thôi.
Tôi im lặng suy nghĩ, sao anh biết là tôi ko có mối quan hệ kiểu đó … Tôi biết mà, cái kiểu ko yêu thương nhau nhưng vẫn lên giường được với nhau. Chuyện tôi với thằng Khang đã như vậy còn gì, nhưng khác ở chỗ, tôi và nó giả bộ là cặp … Tôi cố gắng quên đi những tháng ngày đó rồi mà hôm nay lại phải lấy nó ra để minh họa. Haiz, ông Vinh nói cũng có lý. Rõ ràng bản thân tôi cũng đâu có kể lúc đó cho ổng nghe đâu mà. Mắt tôi ráo quảnh, nước mắt cũng hết chảy luôn.
- Anh ko thích chị kia sao?
- Ko, lúc đó anh chả thích ai vô nổi!
- Vậy còn chị ta?
- Hình như có thích, nhưng anh ko đáp trả. Sau lần Chi hỏi anh có thích Chi ko, anh xin lỗi và ko qua lại ngoài công việc nữa.
- Rồi chị ta tỏ ra bình thường hả?
- Uhm, công việc rất tốt, anh vẫn luôn chi hoa hồng cao khi có hợp đồng lớn. Gia đình anh vẫn qua lại coi như nhân viên đắc lực.
- Anh thật sự bình thường với bả sao?
- Uhm, lâu lâu cũng giỡn nhưng giữ kẽ, anh ko muốn tự nhiên làm mất tình cảm anh em có sẵn, cũng ko thích để bị hiểu lầm, cũng ko muốn làm ảnh hưởng tới công việc kinh doanh chung. Cho nên khi quen em anh nói chi Chi biết liền mà!
Tôi lại im lặng, thầm suy nghĩ sâu chuỗi vấn đền, dần hiểu ra và tôi suy đoán là bà này thích ông này nhưng bị ông này từ chối, nhưng vẫn cố tỏ ra mình bình tĩnh, cao thượng và cống hiến cho công việc mà nuôi hy vọng. Nhưng đến bây giờ, biết ông Vinh sắp lấy vợ thì hiện nguyên hình con hồ ly tinh phá hoại, tôi tự nhiên trở thành mục đích bắn tỉa của bả. Nhưng có lẻ người tính ko bằng trời tính, đứa luôn tìm hiểu sự thật như tôi, ko phải cứ nghe cái gì là nhảy dựng lên. Tôi có chiến thắng nhẹ đầu đời trong công cuộc ghen tuông …. Nghe chẳng có gì đáng tự hào. Tôi đã bớt giận nhiều rồi, sau chuyện lần này phải siêng điều tra hơn, phải siêng quan sát hơn. Dù gì thì vẫn phải giữ giá, tỏ vẻ dỗi hời ….
- Tết tới nơi rồi, em ko muốn có chuyện, em ko muốn làm ảnh hưởng đến mọi người.
- Rồi sao? ý em là sao? Em nói xong chưa?
- Em về đây, xong rồi.
- Còn muốn chia tay ko?
- Để em suy nghĩ lại.
- Xong rồi thì bây giờ tới anh!
- Anh? Anh nói gì?
- Ai cho em nói tục trước mặt anh? Ai cho em chưa gì đòi chia tay?
- Rồi sao? Giờ anh muốn gây hả? Có người gọi cho anh, nói với anh kiểu đó anh có điên lên ko? Bực mình hà!
- Sao em hung dữ quá vậy?
- Anh đi mà hỏi cái bà Chi kia đi!
- Được, anh sẽ hỏi!
“Nóng giận ko tự sinh ra và mất đi, có chuyển từ người này sang người khác “. Tự dưng bây giờ tôi từ người nóng giận lại là người bị giận. Ko biết nên cương hay nên nhu đây.Nghĩ tới nghĩ lui tôi ko thấy tôi sai, nghoe nguẫy đòi đi về.
- Anh gọi điện nói chuyện với thư ký của anh đi, em ko có nhu cầu tìm hiểu chuyện của mấy người, em về!
- Em đứng đó!
- Anh đừng có ra lệnh kiểu gia trưởng với em, em ko có ba!
- Em đứng đó, để anh nói chuyện cho em nghe cho em vừa lòng.
Vừa nói gã vừa bấm điện thoại, bật loa ngoài, tôi còn nghe nhạc chờ của con mụ kia là Thì thầm mùa xuân … nghe là thấy mắc ghét!
- Alo, Chi nghe nè Vinh!
- Tại sao Chi lại tìm nói chuyện gì với bé Dung vậy?
- Ủa, Dung mới đây mà méc Vinh rồi hả, cô bé nhanh thiệt.
- Tôi hỏi tại sao thì trả lời đi!
- Thì Chi cũng chỉ nói sự thật thôi mà, Chi đâu có nói thêm gì đâu.
- Chi muốn tụi này gây nhau khỏi ăn tết à?
- Đâu có, đừng hiểu sai vấn đề, mình là người lớn mà, ko cần phải quát tháo nhau như vậy.
- Ừ, người lớn ko ai mà xử xự như Chi hết, qua Tết vô để tôi bàn giao Chi xuống Cần Thơ làm, ko thì thôi việc!
Cái mặt hậm hực, gã tắt máy … quay qua nhìn tôi. Tôi vẫn nghênh mặt, tôi chờ tiếng xin lỗi, gã bực dọc ngồi phịch xuống ghế. Tôi cũng bực dọc bỏ đi, định đi ra dắt xe ra ngoài đi về, tôi chán quá! Mà ko ngờ Vinh lại quát tháo bà kia lớn tiếng như vậy, đúng kiểu sếp la nhân viên, lại còn dọa cho thôi việc, ko biết mọi chuyện có đi quá xa hay ko? Ko biết là có khi nào ổng hù thôi hay ko, nhưng tôi cũng ko thèm quan tâm, chuyện của tôi tôi chưa giải quyết dứt điểm lại còn để ý chuyện thiên hạ, mệt!
- Em thương mà ko tin anh? Vậy sau này có cô, cô gọi cho em kể chuyện từng ngủ với anh thì em đòi chia tay anh lần, lần hả?
- Anh mệt mỏi rồi à?
- Anh ghét con gái trả lời anh bằng câu hỏi!
- Em cũng như con gái khác thôi ha?
- Em lại tiếp tục hỏi anh, anh thật sự ko thích, anh đang giận.
- Thì thôi, giận thì ko cần phải thấy cho gai mắt, em về cho xong!
- Còn chuyện mình thì sao?
- Qua tết tính đi!
- Còn từ đây tới tết thì sao?
- Giờ chứ anh muốn cái gì? Anh ko cho em nóng giận trong trường hợp này, anh thiệt quá đáng mà! Em nổi nóng em đòi chia tay là lỗi của em, nhưng đó là có lý do. Anh ko thử suy nghĩ cho cảm giác của em hả? Anh hỏi em có tin anh ko? Em ko tin anh mà em đi hỏi anh, em lắng nghe anh nói nãy giờ hả?
Lại tức lên nữa rồi, nước mắt tự nhiên lại tuông ra ko kiểm soát được, giọng thì nghẹt nghẹt nghèn nghẹn …. Gã đứng dậy, đi chậm về phía tôi, ôm tôi, hôn lên tóc tôi, nâng cằm tôi lên định hôn môi tôi, thì tôi hất ra, tủi thân lắm chứ. Tôi lại bỏ đi, lần này đi gần tới chỗ để xe ở cổng rồi … Giận thiệt là giận
- Anh xin lỗi bé!
Tôi đứng lại, đây mới là điều tôi chờ và muốn nghe nè. Tôi đứng đó, ko quay lại, giọng của gã nghe nhỏ nhưng đủ rõ …
- Uhm, em về đây, ngày hôm nay chẳng ra cái giống gì hết!
- Anh chở em về.
- Em có xe, em tự đi.
- Giờ này tối rồi. Để anh chở em, lát anh đi taxi về.
- Anh đi mà lo tắt mấy cái cầu giao đi! Đường tết đông lắm anh khỏi lo.
- Anh thương em lắm.
- Thôi mệt quá, em về thiệt đây.
Gã tiến lại gần, ôm tôi thêm lần nữa, chặt hơn, vòng tay ấm lắm.
- Anh sẽ ko làm gì có lỗi với em đâu, anh hứa. Chuyện hôm nay huề đi, anh xin lỗi rồi mà.
Tôi hứ cái rồi cũng nâng tay lên ôm gã. Chúng tôi ôm nhau trong nơi toàn sắt thép, như câu trong quảng cáo thép Pomina “ những công trình trường tồn mãi mãi theo thời gian “ …. Tôi cũng muốn chuyện của chúng tôi được như vậy.