Tôi xin nghỉ làm đỡ 3 ngày, vì tôi là nhân viên thử việc nên cũng dễ lắm. Sáng ra dậy đâu có nỗi, đầu cũng nhức vì khóc nhiều, toàn thân bắt đầu ê ẫm gấp 10, gấp 100 lần hôm qua, ta nói bị té hay bị cái gì nó ko có đau liền đâu, phải ngủ 1 giấc dậy mới thấm. Tôi gượng ngồi dậy, thở dài bất lực, vương vai còn ko nổi nữa là. Dưới nhà nghe tiếng mẹ mở cửa, tôi hy vọng ko phải Vinh, tôi chán ngán thấy cái mặt đó rồi.
Nghe gõ cửa phòng cốc cốc mà tôi ko trả lời, tới khi nghe tiếng mới ơ ờ, ra là bé Vy. Cô bé quá tốt và muốn bảo vệ tôi, bây giờ tôi bị vậy tôi biết em tự trách mình lắm. Bé đem qua lỉnh khỉnh đồ ăn.
- Chị ơi chắc đau lắm hả?
- Uhm, hôm qua điếng quá ko thấy giờ giờ chị ê ẩm quá.
- Chị có cần em méc má ko? Bà Diễm hay qua gặp má lắm.
- Kệ đi, cái người đó chị ko quan tâm em.
- Còn anh 3? Chị tính sao?
- Chậc chậc, để chị nghĩ thêm đã.
- Chị, còn có 1 tháng nữa à.
- Thôi bé, nói chuyện khác đi, dẫn chị vô toilet rửa mặt cái, chị chưa súc miệng.
Đứng trong mà nhìn vô kiếng, về nhan sắc đúng là ko thể bằng con mụ kia, nhưng tôi có 1 lương tâm trong sạch, 1 tình yêu chân thành.... Giờ ko biết sao nữa, vặn nước lớn lên rửa mặt cho tỉnh, để còn đối diện với hiện thực. Tôi thay đồ, bước ra ngoài.
- Chị, hình như điện thoại chị có tin nhắn.
- Uhm, để đó lát chị coi.
- Chị, như em em cũng biết khó mà bỏ qua cho anh Vinh, nhưng nếu chị thương ảnh, mà em biết chị thương ảnh, cho ảnh 1 cơ hội, coi như cho nhau 1 cơ hội đi chị. 2 người thương nhau thì sẽ vượt qua mà chị.
- Vinh kêu em qua hả?
- Dạ, ảnh thức nguyên đêm, hút thuốc, rồi 4g sáng ảnh qua kêu cửa em, nói là có kêu cô Muỗi nấu đồ cho chị, ảnh bắt em sáng qua sớm thăm chị rồi năn nỉ dùm. Chị, nhìn ảnh tội lắm.
- Còn chị có tội ko?
- Chị, còn gia đình ba má em, mẹ chị nữa mà chị, ai cũng thương chị mà.
- Chị ít giận hờn, từ đó gió chị ít giận ai lắm, nhưng hiện chị rất giận. Mà chị giận là chị ko muốn nhìn thấy mặt em à.
- Em vẫn luôn mong chị là chị dâu của em. Em đã nghĩ sẽ thiết kế tour cho anh chị đi tuần trăng mật rồi. Thiệt đó!
- Dù gì thì em vẫn đứng về phía anh trai em rồi.
- Chị, ko có đâu chị! Chỉ là em thích 2 người lấy nhau mà.
- Chị nói em biết, hiện giờ 100% thì đã 80% muốn bỏ rồi. Chị nói để em biết chứ ko phải để cho em về kể lại với anh của em. Chị cũng quý em và gia đình, nhưng chị có lòng tự ái của chị, chị có mặc cảm và suy nghĩ của chị. Chị thật sự mệt mỏi, tại em ko biết chứ giữa anh và chị cũng có nhiều chuyện, thời gian này chị cần phải suy nghĩ lại.
- Chị, còn có đúng 30 ngày thôi chị, chị nghĩ nhanh và thoáng đi chị, đừng đánh mất tất cả.
- Thà đánh mất chứ chị ko muốn hối hận.
Nhìn con nhỏ mắt bắt đầu đỏ hoe, thấy tội gì đâu. Tôi lảng ra chỗ khác, vì tôi biết khi nhìn nó tôi sẽ nghĩ tới anh nó mà động lòng. Tôi quyết bảo vệ mình.
- Chị ăn đồ đi, anh 3 kêu dì Muỗi nấu gà ác cho chị, sáng mới chưa 5h dì đã phải đi chợ về làm cho chị, chị ăn cho mau khoẻ. 8h em phải đi rồi.
- Ừ thôi, em cứ đi đi, có việc thì đi, chị tự lo được mà.
- Chị chừng nào chị suy nghĩ xong?
- Đó là chuyện của chị, bé Vy đừng để chị giận luôn em.
- Dạ...
Con nhỏ lủi thủi đi về, tôi nghe mẹ cám ơn nó. Tội nghiệp mẹ, ko biết gì hết, mẹ còn hâm đồ lên cho tôi ăn sáng. Tôi đầu óc lơ mơ cầm điện thoại lên coi tin nhắn, bất ngờ quá, Thái nhắn.
- Dạo này em khoẻ ko?
Tôi cầm điện thoại, đọc tin nhắn mà 2 tay run run, tôi ôm điện thoại, phút giây cảm thấy luyến tiếc vô cùng.
- Em khoẻ lắm, còn anh?
- Uhm,anh khoẻ. Hôm nay em có bận gì ko?
- Dạ?
- Anh muốn mời Dung đi cafe, anh sắp về Khánh Hoà rồi.
- Dạ được.
Tôi quên cả mình đang bị đau, tôi thề là ko bao giờ suy nghĩ đang buồn nên muốn gặp Thái để kể lể, chỉ là Thái sắp đi về Khánh Hoà, tôi cũng muốn gặp anh 1 lần.
- Quán cafe cũ nha em?
- Dạ.
Tôi hồi hộp quá, đầu óc loạn xạ mà tay thì bấm tin nhắn nhanh hơn não. Nhớ lần đầu hẹn hò, nhớ lần đầu anh tỏ tình lúng túng, tôi nhớ lần cuối gặp nhau. Dẹp đau đớn ê ẩm qua 1 bên, tôi phải đi gặp Thái, 1 lần nữa có khi sau này ko còn gặp được nhau.
- 8h30 nha, giờ anh chạy qua.
- Dạ.
Tôi tức tốc thay cái áo đầm, ko phải tôi ăn diện đâu vì chân tôi đau ko mặc jeans được. Tôi cũng mong lắm nhưng thề là ko phải kiểu mèo mả gà đồng, ko phải kiểu lén lúc nhau. Cột tóc gọn gàn, tôi cà nhắc xuống nhà.
- Ủa, con đi đâu hả?
- Sao mẹ chưa đi ra cửa hàng?
- Ừ, mẹ tính coi lại mấy cái thiệp lát ra.
- Thôi mẹ, tính sau đi, mẹ đi làm đi, thiệp thiếc gì giờ này.
- Mà con đi đâu?
- Con đi đây chút.
- Mày đi bằng cái gì?
- Con kêu taxi rồi.
- Ừ, chắc phải quan trọng lắm, chân cẳng vậy còn đi, mới căng mắt ra đã đi.
- Thôi mẹ đi đi, lát con về à.
- Uhm, để mẹ đem thiệp ra hỏi mấy đứa ngoài cửa hàng luôn. Để coi mẹ lọc ra khoảng 3 mẫu chiều về 2 mẹ con mình thống nhất nha.
Taxi tới, tôi thở dài nhìn mẹ. Tôi đi trước mẹ đi sau. Ngồi trên xe, tôi suy nghĩ lại, tất cả những chuyện cho đến chuyện hôm qua, lòng tôi lại quặn lên. Giờ gặp anh Thái cũng chỉ là những người bạn cũ, như con Tiên nói, khi tôi đau khổ luôn có quý nhân. Tôi đã kìm nén nhiều rồi, ko biết lát gặp Thái sẽ ra sao nữa.
Cái quán cafe gắn liền với tình yêu đầu đời, đã bao lâu rồi tôi ko ghé qua nó cũng ko nhớ nữa. Vẫn vậy, nhưng có vẻ cũ kỹ hơn 1 chút. Ko biết Thái đã tới chưa, tôi nặng nề bước xuống xe, lòng xốn xang, tôi muốn được đóng vai kẻ chờ đợi trong quán cafe 1 lần...
Mới bước vô quán, nhìn 1 vòng đã thấy cánh tay quen thuộc, ruột gan tôi quặn lên, chân đứng lại, cố gắng kìm nén, Thái của tôi nhìn già và ốm đi riêng đôi mắt vẫn ấm áp như ngày nào. Tôi nắm chặt 2 lòng bàn tay mình để giấu cảm xúc. Thấy tôi đi đứng khó khăn, Thái đứng dậy bước tới đỡ, nhưng ko dám đụng vào người tôi, anh giữ kẻ vì tôi và anh giờ ko còn là của nhau nữa. Hành động đứng đắn đó làm tim tôi nghẹn lại
- Em dìu bạn anh dùm với!
Thái nhờ cô bé phục vụ đỡ tôi vào ghế ngồi.
- Cam hay sữa tươi em?
- Em uống cam.
- Ok, 1 cam vắt 1 cafe đen.
Tôi cuối gầm mặt, ko dám đối diện, hơn 4 năm qua rồi, cảm giác lần cuối bỏ chạy ra khỏi chung cư lại nổi dậy. Tôi ko dám nhìn vô mặt Thái.
- Em bị té xe hả?
- Gật gật.
- Sao em nói là em khoẻ, nếu anh biết em bị vậy anh ko hẹn em đâu.
- Ko có gì, anh sắp đi mà.
- Ừ, nếu biết em như vậy anh sẽ dời thêm mấy ngày nữa rồi đi.
Tôi nhìn xuống đất, lắc đầu liên tục, nước mắt ko ngăn được, tràn bờ rồi, giữa quán cafe mà lần đầu tiên tôi khóc như vậy, tôi ko ngăn được cảm xúc. Tại sao con người này, anh cứ phải nhẹ nhàng và luôn như vậy.
- Sao vậy em, sao em khóc?
Tôi lắc đầu liên tục, nghẹn quá ko thể nào nói chuyện được. Cafe bưng ra.
- Em cho anh khăn giấy!
Chắc phục vụ bàn tưởng 2 đứa giận nhau hay chia tay, đem khăn giấy tới rất nhanh. Thái đưa khăn giấy cho tôi, tôi cầm lấy, mặt vẫn ko dám ngước lên.
- Em đừng khóc, nếu em khóc nữa thì mình về đi, anh ko phải gặp để em phải khóc.
- Em xin lỗi.
- Mấy năm qua anh có giận em gì đâu, đừng nghĩ ngợi nữa em. Em lớn rồi, phải sống cho em, em cứ phải nghĩ tới anh làm gì, em làm anh thấy ngại. Anh ko nghĩ là bé sẽ khóc.
Tôi sụt sịt, lau nước mắt. Uống 1 ngụm nước cam
- Sao lúc nào anh cũng tốt với em vậy?
- Vì anh thích như vậy.
- Anh làm em ngượng, xấu hổ với những hành động của mình.
- Mà em chạy xe sao tè dữ vậy Dung?
- À, em bị tông.
- Trời, sao dữ vậy em.
- Dạ ko sao đâu anh.
Tôi vẫn sụt sịt, khịt mũi liên tục vì nghẹt.
- Nhìn em vẫn vậy, vẫn nhỏ bé, dễ thương.
Tôi nhoẽn miệng cười trong nước mắt.
- Anh về ngoài đó luôn hay sao?
- Uhm, anh hết hợp đồng ở trường rồi. Sống 1 mình ở Sài Gòn hoài nên nhiều khi anh cũng nhớ ba mẹ và mấy đứa em. Anh quyết định về Khánh Hoà kinh doanh.
- Anh ko định vô Sài Gòn nữa hả?
- Vô chơi thì được, anh cũng bán nhà xong rồi. Mà bé Dung đừng khóc, người ngoài ko biết tưởng anh làm gì em.
- Anh có bạn gái chưa?
- À, anh có đang tìm hiểu 1 bạn
- Ở đâu anh?
- Nha Trang.
- À...
- Tụi anh chắc cũng định tiến xa hơn, nếu cảm thấy hợp. Còn em?
- Nếu ko có gì thay đổi 1 tháng nữa em cưới. (Giọng tôi lạc đi, lại khóc)
- Nếu như vậy thì phải uống mừng, sao em lại khóc, em khóc vì vui à?
- Uhm, em vui lắm, bữa nay gặp anh em cũng vui.
- Cảm ơn em.
- Sao dạo này nhìn anh ốm vậy?
- Ừ, tại anh hay thức khuya. Nhưng đang cố bỏ thói quen đó. Bạn em, à ko chồng em tốt với em chứ?
Nước mắt chảy liên tục, tôi gật đầu giả dối.
- Em cưới đi, hy vọng anh sẽ đi theo em sau.
- Anh lớn rồi, cưới đại đi.
Thái cười ha hả, chọc ghẹo vài chuyện, nhìn anh thư thái nhưng ánh mắt vẫn còn lo cho tôi lắm. Cho nên tuyệt đối ko được để anh bắt trúng hoàn cảnh của mình, phải giả bộ vui, cố gắn nín khóc hẳn.
- Khi nào anh đi?
- Tối nay. Nhưng anh ko biết sợ chiều tối em có hẹn với người yêu nên sáng anh nhắn đại thôi, cầu may. Dù gì anh cũng muốn chào em, và chúc em hạnh phúc nữa! Em phải thật hạnh phúc, vì tuồi trẻ của em, anh đã làm mất đi 1 quảng thời gian của em rồi.
- Anh, đừng nói như vậy. Chưa bao giờ em thấy tiếc thời gian đó.
- Anh biết, nhưng đáng lẻ anh phải tốt hơn để em ko phải có những tổn thương.
- Chỉ có em tổn thương anh thôi mà.
- Khi chia tay mà vẫn còn yêu thì ai cũng tổn thương cả. Anh thấy vui vì em đã tìm được 1 người mà em cảm thấy muốn cưới!
Điệu bộ khoanh tay của Thái, giọng nói nhẹ nhàng đó, ánh mắt lém lỉnh xoáy thẳng vào tim làm cho tôi thấy xấu hỗ cùng cực. “ Người tôi cảm thấy muốn cưới “. Tôi cười khinh mình trong lòng.
- Nếu em hạnh phúc thì anh cũng phải hạnh phúc gấp đôi.
- Đúng rồi, vì em hạnh phúc thì anh sẽ hạnh phúc, và anh tìm được 1 cô bạn nữa thì hạnh phúc gấp đôi.
Chúng tôi tránh nói về nhau, tránh khơi gợi về những nỗi buồn những niềm vương vấn với nhau. Từ sâu trong lòng, tôi biết tôi ko bao giờ quên anh và anh cũng vậy, cho dù tôi có chồng hay anh có vợ thì chúng tôi mãi nhớ về nhau, ko phải kiểu ngoại tình, mà vì tình yêu của chúng tôi quá thuần khiết và đẹp, đẹp đến cả lúc chia tay mà. Nhưng tôi cũng biết rằng, hiện tại tôi yêu Vinh nhiều thế nào, tôi ko muốn mất ảnh, tôi ko thể lại để vuột mất người đàn ông của mình. Cho dù Vinh khác Thái, nhưng tôi chưa hề có ý định so sánh gì cả. Hiện tôi đau đến thế nào, những nỗi đau vì yêu thì ko dễ chịu vậy mà tôi đều chấp nhận hết. Giận thì giận, mà khi gặp Thái tôi lại thấy mình thương Vinh nhiều quá, vì thương vì chịu thiệt thòi nên mới càng mặc cảm.
2 chúng tôi ngồi đó nói chuyện tùm lum, chúng tôi chia sẻ về công việc và những điều xung quanh cuộc sống, về ba mẹ, về anh em. Và nói về Vinh, về cô bạn của Thái nữa
- Nghe em nói coi bộ chồng em cũng từng đào hoa nha!
- Dạ, đào hoa.
- Nhưng anh nghĩ, chồng em sẽ dừng chân khi gặp em mà, bên em thì ai cũng muốn ra sức bảo vệ em, hơi đâu mà nghĩ tới chuyện khác.
- Haha, anh nói hay ghê, sao anh cái gì cũng biết vậy?
- Anh nói đại thôi, đó thật sự là điều anh mong, mong em hạnh phúc, anh mới thôi trăn trở.
- Anh trăn trở cái gì?
- Vì anh đã cướp đi những lần đầu của em.
- Thôi, đừng có nói tới mấy chuyện đó, em lại tủi thôi.
- Em ăn sáng chưa?
- Rồi, sáng em ăn rồi. Anh ăn chưa?
- Chưa, nhưng thôi, lát về anh ghé ăn sau.
- Anh định ra ăn chung với em à?
- Uhm
- Em đâu có biết đâu, sáng em đau nên mẹ mua đồ cho em ăn sớm.
- Uhm, ko sao.
Và rồi chúng tôi chia tay nhau, chúc nhau thành công và hạnh phúc. Tim tôi vẫn lỗi nhịp khi nhìn thẳng vào mắt Thái nhưng nó đã hướng về Vinh mất rồi. Đó chỉ là những cảm giác xưa cũ, là những giây phút hoài niệm dấu yêu. Gặp Thái tôi thấy bình an và nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Anh vẫn giữ kẻ và tôn trọng tôi hết mực, đúng là Thái của ngày xưa. Thầm mong anh hạnh phúc vì anh xứng đáng hơn bất kỳ ai, kể cả tôi.
Ngồi trên taxi, tôi lại nghĩ về chuyện hiện tại của mình. Giờ phải làm sao đây, sao lại bị kẹt vô thế chân tường như vậy ko biết nữa. Chán và buồn quá. Đang lan man, điện thoại reo làm tôi giật điếng hồn, là Vinh, nếu ko nghe thì kiểu như lảng tránh, thôi thì cứ nghe coi nói cái gì
- Em đi đâu mà ko có nhà?
- Anh thôi cái kiểu hỏi đó đi.
- Chân em đau vậy, sáng ra em đã đi đâu?
- Em ko thích giải thích với anh.
- Anh lo cho em, em còn thái độ với anh!
- Anh vừa phải thôi, anh mới là thái độ.
Tôi khó chịu gì đâu, vậy mà xe mới đó đã tới nhà, xuống xe đã thấy gã khốn hầm hầm. Tôi quan tâm, mở cửa, hắn mở cửa lớn dắt xe vô nhà, tôi thì cứ cà nhắc đi thôi, tôi ngồi trên ghế.
- Em ăn mặc đẹp đi đâu?
Vinh lớn tiếng làm tôi tức điên lên, ừ thì ăn thua đủ với nhau luôn đi. Kiểu gì tôi cũng tức lắm rồi, tới bến luôn 1 lần.
- Em buồn, em đi gặp bạn trai cũ.
- Em - đừng – có - giỡn - với – anh - kiểu – đó.
Mặt Vinh đỏ ké, lớn tiếng từng chữ một, giận dữ. Tôi lắc đầu tỏ vẻ ko quan tâm.
- Sao em phải nói dóc anh, em ko giống anh, rõ ràng là em mới đi gặp người yêu cũ, như anh nói, tụi em chỉ coi nhau như bạn, đây có tin nhắn anh coi đi.
Tôi vừa nói vừa mở tin nhắn đưa ra, Vinh giật ngay cái điện thoại, đọc đọc rồi quăng luốn cái điện thoại của tôi. Tôi tức điên lên!
- Anh làm cái gì vậy hả - đó là điện thoại của em, anh làm gì mà quăng đi, anh điên rồi hả? Em sống thật với anh thì anh có thái độ như vậy, em đã quá lịch sự, quá nhẫn nhịn với anh rồi, anh đừng có vừa ăn cướp vừa la làng, để em nói cho anh biết. Em ko có đê tiện như bồ cũ của anh mà anh cũng ko phải đứng đắn như anh Thái!
- Em im đi! Sao em thay đổi quá vậy hả? Trời ơi là trời. Em đem anh ra so với thằng đó à?
Hắn ta bức tóc vò đầu, cơn ghen bùng nỗ, tôi thì vừa tức vừa muốn chọc tức, tôi khoái chí lắm, để cho anh biết cảm giác đó, thích chưa Vinh!
- Em khóc vì anh ko nhiều, nhưng nhiêu đó cũng đủ rồi. Ngay nhà của em mà anh còn quát nạt em như vậy anh hành động như vậy, em mới là người cần phải quát nạt nè. Em chịu anh đủ rồi, anh gia trưởng, hung hăng với em, nếu ở nhà anh chắc anh bóp chết em quá! Khỏi cưới đi!
Tôi được nước làm tới luôn, tức quá mà, vừa nói tôi gân cổ nổi lên vừa đấm ầm ầm vào ngực mình, nhưng tôi đảm bảo sẽ ko khóc! Nghe tới 2 chữ khỏi cưới gã xuống giọng, mặt bớt sát khí.
- Chuyện nào ra chuyện đó, em đừng có hở ra là đem chuyện cưới ra hù anh có được ko? Anh lo cho em mà, vậy mà em đi cafe với thằng bồ cũ, trong lòng em còn anh ko?
- Vậy anh đi cafe với bồ cũ sau lưng em, trong lòng anh có em ko? Anh với người ta nắm tay nhau, trong lòng anh có em ko? Dung này chưa bao giờ làm điều gì có lỗi từ khi quen anh, còn anh, anh coi lại anh đi! Em nói khỏi cưới coi như giải toả cho anh, giải thoát cho em, em ko chịu được nữa những chuyện như hôm qua. Anh về mà hỏi em của anh đó, cho Vy kể anh nghe em thê thảm cỡ nào! Giờ anh đứng đây lớn tiếng với em, anh ăn hiếp em mà như ngon lắm hả?
- Em nói như vậy chứng tỏ em thương anh!
- Phải, em thương anh, thương mới bỏ qua cho anh 1 cô Chi rồi, thương mới đồng ý cưới anh, em tưởng tượng về 1 mái ấm chỉ có em và anh. Em ko lường trước mọi chuyện, cho nên giờ em mới thấy sợ!
- Xin lỗi em, giờ em muốn phải làm sao em mới tin là anh biết lỗi?
- Anh nói thiệt đi, anh kể em nghe đầu đuôi đi!
- Diễm nhắn tin cho anh.....
Tôi lắng nghe, coi coi có nói thật ko, ko thì chết với tôi, còn dám kêu Thái của tôi là thằng này thằng nọ, thiệt đáng ghét mà.
- Diễm nói mới hư thai, mất con nhưng chồng đang ở Nhật ko ai chia sẻ, anh hỏi có khoẻ ko thì nói cũng hơi mệt rồi hẹn ra gặp. Anh thấy người ta mới bị vậy nên lên mạng coi mua vài thứ thuốc bổ, tình thực ra chỉ coi như bạn cũ thôi mà.
- Sao anh ko nói em biết? Mà nói anh bận?
- Vì anh sợ em ghen.
- Rồi, coi như có lý, còn chuyện nắm tay thì sao?
- Lúc đó Diễm cảm ơn anh, Diễm nhắc lại chuyện ngày xưa, Diễm mới lấy tay cầm tay anh chúc anh hạnh phúc.
- Hứ, nếu em ko tới lúc đó thì sao?
- Anh thề, anh ko có ý gì hết, anh chỉ có em thôi, Diễm là qua rồi, anh hiện chỉ có em. Em tin anh 1 lần đi.
Tôi dịu xuống vì hắn nói thật, có lý nhưng vẫn tỏ vẻ cảnh giác.
- Em ko cảm thấy tin anh! Em ko tin bà kia!
- Thôi bỏ qua đi em, em tin anh đi, anh ko có ý gì hết, thiệt mà. Còn có 1 tháng nữa đám cưới, hình cưới mai đi lấy rồi, em cho anh 1 cơ hội đi.
- Người ta nói sai 1 li đi 1 dặm, em ko muốn phải hối hận, em sợ cái cảnh cưới xong anh trở mặt lắm.
Vừa dứt câu gã đã đến ôm tôi, biết tôi đau nên ôm nhẹ lắm, rồi hôn trán tôi, miệng xin lỗi ríu rít. Tôi tức lắm nhưng lại ko muốn đẩy ra.
- Để em suy nghĩ thêm vài bữa nữa, em mệt mỏi vì suốt ngày phải suy nghĩ về chuyện của mình, đáng lẻ gần cưới người ta phải vui lắm, ai mà như em, em chán lắm.
- Anh hứa, sau này ko nhắc tới Diễm nữa, ko gặp nữa, ko bao giờ gặp!
- Thật ko?
- Thiệt,em cũng vậy đi! Ko được gặp thằng Thái nữa.
- Anh lịch sự chút đi, sao nói chuyện khó nghe vậy?
- Vì anh ghen, vì anh thương em, em là vợ anh! Anh ko cho phép em nghĩ tới ai ngoài anh, anh cũng ko cho phép thằng nào nghĩ tới vợ anh, anh giết!
- Sợ quá, vậy mà mình lại đi gặp vợ người ta, chậc chậc!
- Anh hứa, đó là lần cuối.
Tôi nguôi giận, nghe kiểu như ko còn vương vấn gì với con mụ kia cả, tạm tin vậy, tôi quay ra bỏ đi ra nhà sau lấy nước uống. Gã đi theo nhanh tay rót nước khác cho tôi.
- Anh xin lỗi, anh sẽ mua điện thoại khác cho em, em thích cái nào?
Haiz, đúng là con gái, như vậy là hết giận rồi đó, bao nhiêu ấm ức tan biến rồi đó, ngu thiệt, nhưng ko biết phản kháng lại ý nghĩ như nào hết. Gã ẵm tôi lên lầu nằm, đem nho lên cho tôi ăn nữa, bóp vai bóp tay và thoa mỡ trăn cho tôi...... Trời ơi, tôi mềm nhũn
hoàn toàn.
Tôi lê lết những bước chân nặng nề, ê ẩm của mình lên giường, gã ta ngồi ở ghế bàn máy tính. Tôi ko quan tâm, kể ra tôi cũng hay lắm, mặt lạnh như tiền, ko tỏ vẻ giận dỗi, ko đay nghiến, ko khóc, nói chung mặt ko chút biến sắc. Có lẻ tôi càng như vậy thì gã càng sợ trong bụng.
Tôi ngồi quay lưng, gã cứ nhìn tôi từ phía sau. đứa ngồi như vậy khoảng phút hay gì đó.
- Anh tới đây làm gì?
- Anh lo cho em
- Chứ ko phải anh tói để coi em thê thảm ra sao sao? Như anh thấy đó, em chưa chết.
- Em đừng nói vậy, giờ anh biết em đang giận.
- Ừ, em giận, biết em giận thì còn qua đây làm chi?
- Anh chưa nói xong em có thể tôn trọng anh chút mà ko cắt ngang được ko?
Tôi cười chua chát, rồi tắc lưỡi, thở dài mấy hơi liên tiếp. Hắn cũng thở dài, im lặng, nãy giờ tôi vẫn chưa quay lại nhìn gã. Tôi khát nước quá mà nãy tôi quên, mới nói có mấy câu mà cổ họng tôi đắng ngắt, khô ran.
- Vinh, con bước xuống cầm mấy cái trứng gà lên lăn cho con Dung đi, sẵn lấy nước lên trển uống dùm mẹ coi!
- Dạ
Mẹ tôi còn kêu Vinh thân thiết bằng mẹ con mất rồi, giờ tôi phải làm sao. Bụng tôi giận lắm, nhưng tôi ko hiểu sao trước mặt Vinh tôi ko buồn khóc, ko muốn khóc... Hay tôi đã hết nước mắt rồi tôi ko rõ nữa.
Hắn ta bưng lên cả mâm, nào là dầu xoa, cái trứng gà luộc, ca nước đá lạnh.... Mẹ tôi luộc trứng và chuẩn bị nước cho đứa nãy giờ.
- Để anh lăn trứng cho em bớt bầm.
- Để đó em tự làm, từ đây về sau, cái gì em làm được em sẽ tự làm, anh khỏi lo.
Hắn bất lực đẩy cái mâm qua chỗ tôi. Tôi lột mấy cái trứng gà ra lăn, má ơi đụng vô nó đau, gã cố lại gần động vô nhưng tôi đâu có cho. Tôi rướn người đau đớn lấy ly nước uống.
- Anh ngồi xê ra đi, tay anh ko phải dành để làm mấy chuyện này, tay anh là để nắm tay người đẹp. Anh nói gì thì nói tiếp đi, ko thì anh về đi, em nghỉ ngơi, em nghĩ là em cũng phải mệt rồi chứ.
- Em đừng ghen, đừng giận anh, cho anh giải thích cho em nghe, nghe xong em quyết sao cũng được.
- Ok, nghe xong quyết sao cũng được. Đáng lẻ tới khi nào em gọi anh hãy qua, vì bây giờ em ko thích thấy anh, em ko thích nghe anh, cho nên những gì anh nói chỉ làm em chướng tai thêm thôi. Nhưng kệ, anh cứ nói đi.
- Diễm mới có chuyện buồn, Diễm bị mất con, mà đợt này chồng đi công tác nước ngoài ko có ai chia sẻ...... nên Diễm mới gọi anh, sẵn nghe tin mình sắp cưới Diễm chúc mừng luôn.
- Uhm
- Em có thấy thông cảm ko?
- Ko!
- Sao vậy?
- Vì em thấy chướng tai.
- Sao chướng tai?
- Trên đời này, chị ta ko có ai để chia sẻ mà phải gặp anh để chia sẻ?
- Tụi anh chỉ coi nhau là bạn thôi mà.
- Ừ, bạn. Bây giờ em cũng đang buồn, để em gọi cho bạn trai cũ em để chia sẻ.
- Em đừng có nói kiểu đó với anh!
- Em bây giờ nói kiểu gì là chuyện của em, có sao ko? Từ khi anh làm gì sau lưng em. Nói thẳng ra là anh ko có quyền gì để bắt bẻ hay đòi hỏi em phải nói kiểu gì với anh đâu.
- Em là vợ anh!
- Em chưa là vợ anh, mà bây giờ em ko muốn điều đó nữa. Chiều này em vẫn muốn nhưng giờ hết rồi.
- Em nói cái gì vậy? Em nói vậy ý gì?
- Em nói thẳng ra nha, hoãn hay huỷ gì luôn đi khỏi cưới nữa. Chắc ba má anh cũng chưa gửi thiệpcho ai đâu.
- Sao em vô trách nhiệm vậy, sao em có thể nói ra như vậy được hay vậy?
- Sao em nói ko được?
- Bao nhiêu người lớn đã vì chuyện mình mà em? Anh xin lỗi em.
- Bỏ đi, em sẽ cúi đầu từng người mà xin lỗi. Em ko còn hứng thú để cưới, chưa cưới mà em đã cảm thấy như vậy rồi. Em ko còn hứng thú cưới hỏi gì nữa đâu.
- Em à!
- Để em nói cho anh nghe, nếu mà ko thương nhau, anh ko thương em hết lòng, ko vì em mà vượt qua mọi cám dỗ được thì dừng đi. Chưa trễ đâu, đừng làm khổ em!
- Dung à, anh xin lỗi, em đừng nói vậy anh thấy sợ quá. Anh sai rồi, anh xin lỗi em mà.
- Em bình thường lắm, trái tim của em cũng nhỏ, ko thể chịu nổi mấy chuyện này, nếu anh ăn nhậu, anh gái gú làng chơi, em chịu đc hết..... Nhưng đó là ai? Chẳng phải em ghen hay ghét gì bồ cũ của anh đâu, mà em nhìn anh, anh ko thể nào hiểu được cảm giác của em. Em mà có chồng rồi em sẽ ko dám gặp bạn trai cũ của em đâu, huống gì là chồng của người khác, em nói anh biết em từng nghĩ “ thằng vợ người khác vẫn thèm thì bỏ đi là vừa “. Em sắp cảm thấy hối hận vì mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Thiệt!
- Dung, bỏ qua cho anh lần này.
- Anh cũng dự đoán trước, khi bị em biết anh xin lỗi vậy thôi phải ko? Mai mốt cưới nhau anh ngủ với người khác về xin lỗi em là xong, anh đem bệnh về xin lỗi em là xong, anh đem con rơi về nuôi xin lỗi em là xong phải ko?
- Mà anh có như vậy đâu?
- Nếu như em ko biết, nếu em ko vô tình gặp anh thì sao? Anh giấu em tới khi nào anh?
- Em ko thương anh sao? Anh biết là em đang giận nên em nói vậy, anh chịu hết, nhưng đừng có nói tới chuyện ko cưới được ko em?
- Em thương anh chứ sao ko? Nhưng em cũng thương em chứ, tội nghiệp em lắm anh à. Anh bắt đầu làm em có cảm giác hôn nhân là nấm mồ rồi, em sợ, em sợ lắm. Em sợ cảm giác bị cắm sừng mà ko thể nói với ai, anh thì cứ xin lỗi, anh ko thấy vô nghĩa sao?
- Giờ em muốn anh chứng minh sao? Anh ko muốn mất em.
- Anh cũng muốn là lâu lâu gặp người yêu cũ, nắm tay giao lưu. Bây giờ anh nói gì em cũng thấy chướng tai lắm, ko vô được gì hết. Em cũng ko mắng chửi gì anh đâu, vì em ko có là cái gì của anh hết.
- Em là vợ anh, em đeo nhẫn của anh kìa!
Tôi tháo chiếc nhẫn ra, trả lại cho Vinh. Hai đứa nói chuyện mà sợ mẹ nghe nên cứ nói nặng nề nhưng ko dám nói lớn nữa. Giận điên lên, tôi thậm chí muốn quăng chiếc nhẫn vô mặt hắn chứ ko phải chỉ tháo ra mà đưa đàng hoàng vậy đâu.
- Anh cầm lại đi, cảm thấy ai mà anh ko làm đau người ta, ai mà anh đem hạnh phúc tới cho người ta được thì anh đeo, giờ em trả lại anh. Em sẽ giải thích, em sẽ năn nỉ người lớn, sẽ nói với mẹ. Nhưng anh yên tâm, em sẽ nói là tại em, ko nói chuyện của anh đâu. Vì em thương anh, em sẽ giữ thể diện và tôn trọng anh tới cuối cùng.
- Em à, giờ em thích sao cũng được, ngoại trừ chuyện ko cưới được ko em? Anh sai rồi, anh ko vậy nữa đâu, chỉ là gặp nhau như bạn bè thôi mà.
Tôi giận run người, vì rõ ràng và ăn diện chải truốt, vì rõ ràng là mua thuốc bổ cho con kia mà còn nói mua cho tôi. Tôi hiền quá nên cứ gạt tôi, máu điên tôi sôi sùng sục. Nhưng tôi vẫn chọn cách lạnh lùng thôi, tôi ko muốn hắn ta thấy tôi ủ rũ, thê thảm hay hung dữ chửi bới cấu xé. Lòng tôi đau, tim tôi đau, tôi muốn lao vào đánh đấm, tôi muốn thét vào mặt anh ta. Tôi muốn khóc muốn hét lên. Nhưng ko biết sao tôi cứng dữ vậy ko biết, ko lần rớt nước mắt, nhiều lắm chỉ thấy môi run lên vì tức thôi.
- Anh về đi
- Ko, nếu ko giải quyết xong, hôm nay anh ở đây.
- Uhm, anh xuống nhà ngủ đi, em ko thích nhìn thấy mặt anh.
- Anh ko đi đâu hết, anh ở đây với em.
Tôi lờ đi, đứng dậy, cố gắng uống ngụm nước nữa. Rồi đi ra cửa.
- Em đi đâu?
- Xuống ngủ với mẹ.
- Giờ anh phải làm sao em mới bỏ qua đây?
- Anh kêu bồ cũ anh xin lỗi em đi!
- Sao chuyện vậy em cũng nghĩ ra vậy? Sao mà được?
- Ừ.
- Ừ là sao?
- Em xuống ngủ với mẹ.
- Em đang hù doạ em phải ko?
- Nhìn có giống ko?
- Sao em khác xa Dung mà anh biết vậy?
- Ừ, thì tại em thay đổi rồi.
Tôi bước đi ra, hắn đứng dậy, ủ rũ bước đi qua mặt tôi. Bưng thêm cái mâm xuống, chắc đi về. Ko nói thêm tiếng nào, tôi cũng ko thèm nhìn.
- Chừng nào hết giận gọi anh.
- Ừ.
Tôi đóng cửa phòng dựa vô cửa, nước mắt trực tràn tức thì, rồi tôi bấm cửa, bước qua giường, tôi đấm tay nhiều cái xuống nệm, tôi tức tới mức muốn giết ai đó. Giờ phải làm sao đây, tại sao vẫn nói dối tôi, vẫn cố gạt tôi? Thôi thì nhắm mắt đi, tôi từ hôn, bỏ hết, tôi ở vậy với mẹ tôi, khi tuổi sẽ xin đứa con nuôi. Giờ chuyện ra thế này, chắc có người biết được thì vui lắm.
Tiên gọi
- Alo
- Sao giọng uể oải vậy? Chuyện chiều gặp nhỏ em chồng sao rồi ko thấy gọi, tao tò mò quá!
- Chiều tao bị xe tông, giờ mình mẫy nát bấy hết rồi.
- Gì, mày đang ở đâu?
- Tao về nhà rồi, có đi khám có chụp x quang nhưng ko sao.
- Tao qua mày nha?
- Trễ rồi, mày ngủ đi, tao có uống mấy viên thuốc cũng ngủ bây giờ nè, chắc mai đi làm ko nỗi.
- Ừ, mày xin nghỉ vài ba ngày đi.
- Uhm, mày cũng ngủ đi.
- Tao đang chat với trai má ơi!
- Uhm vậy chat đi, tao nằm chút.
- Mày khóc hả?
- Uhm, đau quá nên khóc chứ sao
- Ông Vinh biết chưa?
- Ừ, biết rồi ở lì đây mới về nè.
- Mà chuyện gì hồi chiều?
- Nói chung ko có gì, tao chưa qua tới thì bị xe đụng rồi.
- Má, cái con số xui, cưới tới nơi!
- Uh, có khi khỏi cưới, chắc có điềm đó con!
- Nín đi, đi ngủ đi bà ở đó mà tào lao. Mai tao qua.
- Uhm, ngủ ngon nha.
- Ok, bye.
Tôi nặng nề, vật vã, nước mắt lã chã ko dám khóc thành tiếng sợ mẹ nghe. Sao mà khổ tâm quá vậy ko biết. Nằm dài ra giường, tôi cầm điện thoại lên, đọc lại những tin nhắn hứa hẹn, mùi mẫn...... đúng là con gái yêu bằng tai mà. Nói cái giống gì cũng tin, tin quá nên giờ ra nông nỗi này.
Gì mà mất con, rồi ko ai chia sẻ, nghe mà thấy tức điên lên. Tôi coi như mình thua trong cây bài này, tôi điểm còn con bồ cũ kia điểm, thua đau! Đầu óc quay cuồng mụ mị, tôi ráng lê qua phòng thờ... tôi ngồi phịch xuống nền, rồi lấy khăn lau bàn thờ, lau hình của ngoại, nhìn ngoại tôi nhớ ngoại, tôi ước gì bây giờ có ngoại để ngoại dỗ dành, để ngoại có thể chỉ tôi nên làm gì, hay chỉ cần nằm trên đùi cho ngoại quạt quạt cũng được. Chứ thứ cảm giác khó chịu, tù túng mà chưa bao giờ tôi trải qua này, tôi sắp nổ tung rồi. Chỉ cần tôi dại dột bước có khi khổ cả đời, bây giờ % tôi ko muốn cưới nữa. Tôi cảm thấy muốn bỏ cuộc.
Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không? - Chapter 62
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tôi xin nghỉ làm đỡ 3 ngày, vì tôi là nhân viên thử việc nên cũng dễ lắm. Sáng ra dậy đâu có nỗi, đầu cũng nhức vì khóc nhiều, toàn thân bắt đầu ê ẫm gấp 10, gấp 100 lần hôm qua, ta nói bị té hay bị cái gì nó ko có đau liền đâu, phải ngủ 1 giấc dậy mới thấm. Tôi gượng ngồi dậy, thở dài bất lực, vương vai còn ko nổi nữa là. Dưới nhà nghe tiếng mẹ mở cửa, tôi hy vọng ko phải Vinh, tôi chán ngán thấy cái mặt đó rồi.
Nghe gõ cửa phòng cốc cốc mà tôi ko trả lời, tới khi nghe tiếng mới ơ ờ, ra là bé Vy. Cô bé quá tốt và muốn bảo vệ tôi, bây giờ tôi bị vậy tôi biết em tự trách mình lắm. Bé đem qua lỉnh khỉnh đồ ăn.
- Chị ơi chắc đau lắm hả?
- Uhm, hôm qua điếng quá ko thấy giờ giờ chị ê ẩm quá.
- Chị có cần em méc má ko? Bà Diễm hay qua gặp má lắm.
- Kệ đi, cái người đó chị ko quan tâm em.
- Còn anh 3? Chị tính sao?
- Chậc chậc, để chị nghĩ thêm đã.
- Chị, còn có 1 tháng nữa à.
- Thôi bé, nói chuyện khác đi, dẫn chị vô toilet rửa mặt cái, chị chưa súc miệng.
Đứng trong mà nhìn vô kiếng, về nhan sắc đúng là ko thể bằng con mụ kia, nhưng tôi có 1 lương tâm trong sạch, 1 tình yêu chân thành.... Giờ ko biết sao nữa, vặn nước lớn lên rửa mặt cho tỉnh, để còn đối diện với hiện thực. Tôi thay đồ, bước ra ngoài.
- Chị, hình như điện thoại chị có tin nhắn.
- Uhm, để đó lát chị coi.
- Chị, như em em cũng biết khó mà bỏ qua cho anh Vinh, nhưng nếu chị thương ảnh, mà em biết chị thương ảnh, cho ảnh 1 cơ hội, coi như cho nhau 1 cơ hội đi chị. 2 người thương nhau thì sẽ vượt qua mà chị.
- Vinh kêu em qua hả?
- Dạ, ảnh thức nguyên đêm, hút thuốc, rồi 4g sáng ảnh qua kêu cửa em, nói là có kêu cô Muỗi nấu đồ cho chị, ảnh bắt em sáng qua sớm thăm chị rồi năn nỉ dùm. Chị, nhìn ảnh tội lắm.
- Còn chị có tội ko?
- Chị, còn gia đình ba má em, mẹ chị nữa mà chị, ai cũng thương chị mà.
- Chị ít giận hờn, từ đó gió chị ít giận ai lắm, nhưng hiện chị rất giận. Mà chị giận là chị ko muốn nhìn thấy mặt em à.
- Em vẫn luôn mong chị là chị dâu của em. Em đã nghĩ sẽ thiết kế tour cho anh chị đi tuần trăng mật rồi. Thiệt đó!
- Dù gì thì em vẫn đứng về phía anh trai em rồi.
- Chị, ko có đâu chị! Chỉ là em thích 2 người lấy nhau mà.
- Chị nói em biết, hiện giờ 100% thì đã 80% muốn bỏ rồi. Chị nói để em biết chứ ko phải để cho em về kể lại với anh của em. Chị cũng quý em và gia đình, nhưng chị có lòng tự ái của chị, chị có mặc cảm và suy nghĩ của chị. Chị thật sự mệt mỏi, tại em ko biết chứ giữa anh và chị cũng có nhiều chuyện, thời gian này chị cần phải suy nghĩ lại.
- Chị, còn có đúng 30 ngày thôi chị, chị nghĩ nhanh và thoáng đi chị, đừng đánh mất tất cả.
- Thà đánh mất chứ chị ko muốn hối hận.
Nhìn con nhỏ mắt bắt đầu đỏ hoe, thấy tội gì đâu. Tôi lảng ra chỗ khác, vì tôi biết khi nhìn nó tôi sẽ nghĩ tới anh nó mà động lòng. Tôi quyết bảo vệ mình.
- Chị ăn đồ đi, anh 3 kêu dì Muỗi nấu gà ác cho chị, sáng mới chưa 5h dì đã phải đi chợ về làm cho chị, chị ăn cho mau khoẻ. 8h em phải đi rồi.
- Ừ thôi, em cứ đi đi, có việc thì đi, chị tự lo được mà.
- Chị chừng nào chị suy nghĩ xong?
- Đó là chuyện của chị, bé Vy đừng để chị giận luôn em.
- Dạ...
Con nhỏ lủi thủi đi về, tôi nghe mẹ cám ơn nó. Tội nghiệp mẹ, ko biết gì hết, mẹ còn hâm đồ lên cho tôi ăn sáng. Tôi đầu óc lơ mơ cầm điện thoại lên coi tin nhắn, bất ngờ quá, Thái nhắn.
- Dạo này em khoẻ ko?
Tôi cầm điện thoại, đọc tin nhắn mà 2 tay run run, tôi ôm điện thoại, phút giây cảm thấy luyến tiếc vô cùng.
- Em khoẻ lắm, còn anh?
- Uhm,anh khoẻ. Hôm nay em có bận gì ko?
- Dạ?
- Anh muốn mời Dung đi cafe, anh sắp về Khánh Hoà rồi.
- Dạ được.
Tôi quên cả mình đang bị đau, tôi thề là ko bao giờ suy nghĩ đang buồn nên muốn gặp Thái để kể lể, chỉ là Thái sắp đi về Khánh Hoà, tôi cũng muốn gặp anh 1 lần.
- Quán cafe cũ nha em?
- Dạ.
Tôi hồi hộp quá, đầu óc loạn xạ mà tay thì bấm tin nhắn nhanh hơn não. Nhớ lần đầu hẹn hò, nhớ lần đầu anh tỏ tình lúng túng, tôi nhớ lần cuối gặp nhau. Dẹp đau đớn ê ẩm qua 1 bên, tôi phải đi gặp Thái, 1 lần nữa có khi sau này ko còn gặp được nhau.
- 8h30 nha, giờ anh chạy qua.
- Dạ.
Tôi tức tốc thay cái áo đầm, ko phải tôi ăn diện đâu vì chân tôi đau ko mặc jeans được. Tôi cũng mong lắm nhưng thề là ko phải kiểu mèo mả gà đồng, ko phải kiểu lén lúc nhau. Cột tóc gọn gàn, tôi cà nhắc xuống nhà.
- Ủa, con đi đâu hả?
- Sao mẹ chưa đi ra cửa hàng?
- Ừ, mẹ tính coi lại mấy cái thiệp lát ra.
- Thôi mẹ, tính sau đi, mẹ đi làm đi, thiệp thiếc gì giờ này.
- Mà con đi đâu?
- Con đi đây chút.
- Mày đi bằng cái gì?
- Con kêu taxi rồi.
- Ừ, chắc phải quan trọng lắm, chân cẳng vậy còn đi, mới căng mắt ra đã đi.
- Thôi mẹ đi đi, lát con về à.
- Uhm, để mẹ đem thiệp ra hỏi mấy đứa ngoài cửa hàng luôn. Để coi mẹ lọc ra khoảng 3 mẫu chiều về 2 mẹ con mình thống nhất nha.
Taxi tới, tôi thở dài nhìn mẹ. Tôi đi trước mẹ đi sau. Ngồi trên xe, tôi suy nghĩ lại, tất cả những chuyện cho đến chuyện hôm qua, lòng tôi lại quặn lên. Giờ gặp anh Thái cũng chỉ là những người bạn cũ, như con Tiên nói, khi tôi đau khổ luôn có quý nhân. Tôi đã kìm nén nhiều rồi, ko biết lát gặp Thái sẽ ra sao nữa.
Cái quán cafe gắn liền với tình yêu đầu đời, đã bao lâu rồi tôi ko ghé qua nó cũng ko nhớ nữa. Vẫn vậy, nhưng có vẻ cũ kỹ hơn 1 chút. Ko biết Thái đã tới chưa, tôi nặng nề bước xuống xe, lòng xốn xang, tôi muốn được đóng vai kẻ chờ đợi trong quán cafe 1 lần...
Mới bước vô quán, nhìn 1 vòng đã thấy cánh tay quen thuộc, ruột gan tôi quặn lên, chân đứng lại, cố gắng kìm nén, Thái của tôi nhìn già và ốm đi riêng đôi mắt vẫn ấm áp như ngày nào. Tôi nắm chặt 2 lòng bàn tay mình để giấu cảm xúc. Thấy tôi đi đứng khó khăn, Thái đứng dậy bước tới đỡ, nhưng ko dám đụng vào người tôi, anh giữ kẻ vì tôi và anh giờ ko còn là của nhau nữa. Hành động đứng đắn đó làm tim tôi nghẹn lại
- Em dìu bạn anh dùm với!
Thái nhờ cô bé phục vụ đỡ tôi vào ghế ngồi.
- Cam hay sữa tươi em?
- Em uống cam.
- Ok, 1 cam vắt 1 cafe đen.
Tôi cuối gầm mặt, ko dám đối diện, hơn 4 năm qua rồi, cảm giác lần cuối bỏ chạy ra khỏi chung cư lại nổi dậy. Tôi ko dám nhìn vô mặt Thái.
- Em bị té xe hả?
- Gật gật.
- Sao em nói là em khoẻ, nếu anh biết em bị vậy anh ko hẹn em đâu.
- Ko có gì, anh sắp đi mà.
- Ừ, nếu biết em như vậy anh sẽ dời thêm mấy ngày nữa rồi đi.
Tôi nhìn xuống đất, lắc đầu liên tục, nước mắt ko ngăn được, tràn bờ rồi, giữa quán cafe mà lần đầu tiên tôi khóc như vậy, tôi ko ngăn được cảm xúc. Tại sao con người này, anh cứ phải nhẹ nhàng và luôn như vậy.
- Sao vậy em, sao em khóc?
Tôi lắc đầu liên tục, nghẹn quá ko thể nào nói chuyện được. Cafe bưng ra.
- Em cho anh khăn giấy!
Chắc phục vụ bàn tưởng 2 đứa giận nhau hay chia tay, đem khăn giấy tới rất nhanh. Thái đưa khăn giấy cho tôi, tôi cầm lấy, mặt vẫn ko dám ngước lên.
- Em đừng khóc, nếu em khóc nữa thì mình về đi, anh ko phải gặp để em phải khóc.
- Em xin lỗi.
- Mấy năm qua anh có giận em gì đâu, đừng nghĩ ngợi nữa em. Em lớn rồi, phải sống cho em, em cứ phải nghĩ tới anh làm gì, em làm anh thấy ngại. Anh ko nghĩ là bé sẽ khóc.
Tôi sụt sịt, lau nước mắt. Uống 1 ngụm nước cam
- Sao lúc nào anh cũng tốt với em vậy?
- Vì anh thích như vậy.
- Anh làm em ngượng, xấu hổ với những hành động của mình.
- Mà em chạy xe sao tè dữ vậy Dung?
- À, em bị tông.
- Trời, sao dữ vậy em.
- Dạ ko sao đâu anh.
Tôi vẫn sụt sịt, khịt mũi liên tục vì nghẹt.
- Nhìn em vẫn vậy, vẫn nhỏ bé, dễ thương.
Tôi nhoẽn miệng cười trong nước mắt.
- Anh về ngoài đó luôn hay sao?
- Uhm, anh hết hợp đồng ở trường rồi. Sống 1 mình ở Sài Gòn hoài nên nhiều khi anh cũng nhớ ba mẹ và mấy đứa em. Anh quyết định về Khánh Hoà kinh doanh.
- Anh ko định vô Sài Gòn nữa hả?
- Vô chơi thì được, anh cũng bán nhà xong rồi. Mà bé Dung đừng khóc, người ngoài ko biết tưởng anh làm gì em.
- Anh có bạn gái chưa?
- À, anh có đang tìm hiểu 1 bạn
- Ở đâu anh?
- Nha Trang.
- À...
- Tụi anh chắc cũng định tiến xa hơn, nếu cảm thấy hợp. Còn em?
- Nếu ko có gì thay đổi 1 tháng nữa em cưới. (Giọng tôi lạc đi, lại khóc)
- Nếu như vậy thì phải uống mừng, sao em lại khóc, em khóc vì vui à?
- Uhm, em vui lắm, bữa nay gặp anh em cũng vui.
- Cảm ơn em.
- Sao dạo này nhìn anh ốm vậy?
- Ừ, tại anh hay thức khuya. Nhưng đang cố bỏ thói quen đó. Bạn em, à ko chồng em tốt với em chứ?
Nước mắt chảy liên tục, tôi gật đầu giả dối.
- Em cưới đi, hy vọng anh sẽ đi theo em sau.
- Anh lớn rồi, cưới đại đi.
Thái cười ha hả, chọc ghẹo vài chuyện, nhìn anh thư thái nhưng ánh mắt vẫn còn lo cho tôi lắm. Cho nên tuyệt đối ko được để anh bắt trúng hoàn cảnh của mình, phải giả bộ vui, cố gắn nín khóc hẳn.
- Khi nào anh đi?
- Tối nay. Nhưng anh ko biết sợ chiều tối em có hẹn với người yêu nên sáng anh nhắn đại thôi, cầu may. Dù gì anh cũng muốn chào em, và chúc em hạnh phúc nữa! Em phải thật hạnh phúc, vì tuồi trẻ của em, anh đã làm mất đi 1 quảng thời gian của em rồi.
- Anh, đừng nói như vậy. Chưa bao giờ em thấy tiếc thời gian đó.
- Anh biết, nhưng đáng lẻ anh phải tốt hơn để em ko phải có những tổn thương.
- Chỉ có em tổn thương anh thôi mà.
- Khi chia tay mà vẫn còn yêu thì ai cũng tổn thương cả. Anh thấy vui vì em đã tìm được 1 người mà em cảm thấy muốn cưới!
Điệu bộ khoanh tay của Thái, giọng nói nhẹ nhàng đó, ánh mắt lém lỉnh xoáy thẳng vào tim làm cho tôi thấy xấu hỗ cùng cực. “ Người tôi cảm thấy muốn cưới “. Tôi cười khinh mình trong lòng.
- Nếu em hạnh phúc thì anh cũng phải hạnh phúc gấp đôi.
- Đúng rồi, vì em hạnh phúc thì anh sẽ hạnh phúc, và anh tìm được 1 cô bạn nữa thì hạnh phúc gấp đôi.
Chúng tôi tránh nói về nhau, tránh khơi gợi về những nỗi buồn những niềm vương vấn với nhau. Từ sâu trong lòng, tôi biết tôi ko bao giờ quên anh và anh cũng vậy, cho dù tôi có chồng hay anh có vợ thì chúng tôi mãi nhớ về nhau, ko phải kiểu ngoại tình, mà vì tình yêu của chúng tôi quá thuần khiết và đẹp, đẹp đến cả lúc chia tay mà. Nhưng tôi cũng biết rằng, hiện tại tôi yêu Vinh nhiều thế nào, tôi ko muốn mất ảnh, tôi ko thể lại để vuột mất người đàn ông của mình. Cho dù Vinh khác Thái, nhưng tôi chưa hề có ý định so sánh gì cả. Hiện tôi đau đến thế nào, những nỗi đau vì yêu thì ko dễ chịu vậy mà tôi đều chấp nhận hết. Giận thì giận, mà khi gặp Thái tôi lại thấy mình thương Vinh nhiều quá, vì thương vì chịu thiệt thòi nên mới càng mặc cảm.
2 chúng tôi ngồi đó nói chuyện tùm lum, chúng tôi chia sẻ về công việc và những điều xung quanh cuộc sống, về ba mẹ, về anh em. Và nói về Vinh, về cô bạn của Thái nữa
- Nghe em nói coi bộ chồng em cũng từng đào hoa nha!
- Dạ, đào hoa.
- Nhưng anh nghĩ, chồng em sẽ dừng chân khi gặp em mà, bên em thì ai cũng muốn ra sức bảo vệ em, hơi đâu mà nghĩ tới chuyện khác.
- Haha, anh nói hay ghê, sao anh cái gì cũng biết vậy?
- Anh nói đại thôi, đó thật sự là điều anh mong, mong em hạnh phúc, anh mới thôi trăn trở.
- Anh trăn trở cái gì?
- Vì anh đã cướp đi những lần đầu của em.
- Thôi, đừng có nói tới mấy chuyện đó, em lại tủi thôi.
- Em ăn sáng chưa?
- Rồi, sáng em ăn rồi. Anh ăn chưa?
- Chưa, nhưng thôi, lát về anh ghé ăn sau.
- Anh định ra ăn chung với em à?
- Uhm
- Em đâu có biết đâu, sáng em đau nên mẹ mua đồ cho em ăn sớm.
- Uhm, ko sao.
Và rồi chúng tôi chia tay nhau, chúc nhau thành công và hạnh phúc. Tim tôi vẫn lỗi nhịp khi nhìn thẳng vào mắt Thái nhưng nó đã hướng về Vinh mất rồi. Đó chỉ là những cảm giác xưa cũ, là những giây phút hoài niệm dấu yêu. Gặp Thái tôi thấy bình an và nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Anh vẫn giữ kẻ và tôn trọng tôi hết mực, đúng là Thái của ngày xưa. Thầm mong anh hạnh phúc vì anh xứng đáng hơn bất kỳ ai, kể cả tôi.
Ngồi trên taxi, tôi lại nghĩ về chuyện hiện tại của mình. Giờ phải làm sao đây, sao lại bị kẹt vô thế chân tường như vậy ko biết nữa. Chán và buồn quá. Đang lan man, điện thoại reo làm tôi giật điếng hồn, là Vinh, nếu ko nghe thì kiểu như lảng tránh, thôi thì cứ nghe coi nói cái gì
- Em đi đâu mà ko có nhà?
- Anh thôi cái kiểu hỏi đó đi.
- Chân em đau vậy, sáng ra em đã đi đâu?
- Em ko thích giải thích với anh.
- Anh lo cho em, em còn thái độ với anh!
- Anh vừa phải thôi, anh mới là thái độ.
Tôi khó chịu gì đâu, vậy mà xe mới đó đã tới nhà, xuống xe đã thấy gã khốn hầm hầm. Tôi quan tâm, mở cửa, hắn mở cửa lớn dắt xe vô nhà, tôi thì cứ cà nhắc đi thôi, tôi ngồi trên ghế.
- Em ăn mặc đẹp đi đâu?
Vinh lớn tiếng làm tôi tức điên lên, ừ thì ăn thua đủ với nhau luôn đi. Kiểu gì tôi cũng tức lắm rồi, tới bến luôn 1 lần.
- Em buồn, em đi gặp bạn trai cũ.
- Em - đừng – có - giỡn - với – anh - kiểu – đó.
Mặt Vinh đỏ ké, lớn tiếng từng chữ một, giận dữ. Tôi lắc đầu tỏ vẻ ko quan tâm.
- Sao em phải nói dóc anh, em ko giống anh, rõ ràng là em mới đi gặp người yêu cũ, như anh nói, tụi em chỉ coi nhau như bạn, đây có tin nhắn anh coi đi.
Tôi vừa nói vừa mở tin nhắn đưa ra, Vinh giật ngay cái điện thoại, đọc đọc rồi quăng luốn cái điện thoại của tôi. Tôi tức điên lên!
- Anh làm cái gì vậy hả - đó là điện thoại của em, anh làm gì mà quăng đi, anh điên rồi hả? Em sống thật với anh thì anh có thái độ như vậy, em đã quá lịch sự, quá nhẫn nhịn với anh rồi, anh đừng có vừa ăn cướp vừa la làng, để em nói cho anh biết. Em ko có đê tiện như bồ cũ của anh mà anh cũng ko phải đứng đắn như anh Thái!
- Em im đi! Sao em thay đổi quá vậy hả? Trời ơi là trời. Em đem anh ra so với thằng đó à?
Hắn ta bức tóc vò đầu, cơn ghen bùng nỗ, tôi thì vừa tức vừa muốn chọc tức, tôi khoái chí lắm, để cho anh biết cảm giác đó, thích chưa Vinh!
- Em khóc vì anh ko nhiều, nhưng nhiêu đó cũng đủ rồi. Ngay nhà của em mà anh còn quát nạt em như vậy anh hành động như vậy, em mới là người cần phải quát nạt nè. Em chịu anh đủ rồi, anh gia trưởng, hung hăng với em, nếu ở nhà anh chắc anh bóp chết em quá! Khỏi cưới đi!
Tôi được nước làm tới luôn, tức quá mà, vừa nói tôi gân cổ nổi lên vừa đấm ầm ầm vào ngực mình, nhưng tôi đảm bảo sẽ ko khóc! Nghe tới 2 chữ khỏi cưới gã xuống giọng, mặt bớt sát khí.
- Chuyện nào ra chuyện đó, em đừng có hở ra là đem chuyện cưới ra hù anh có được ko? Anh lo cho em mà, vậy mà em đi cafe với thằng bồ cũ, trong lòng em còn anh ko?
- Vậy anh đi cafe với bồ cũ sau lưng em, trong lòng anh có em ko? Anh với người ta nắm tay nhau, trong lòng anh có em ko? Dung này chưa bao giờ làm điều gì có lỗi từ khi quen anh, còn anh, anh coi lại anh đi! Em nói khỏi cưới coi như giải toả cho anh, giải thoát cho em, em ko chịu được nữa những chuyện như hôm qua. Anh về mà hỏi em của anh đó, cho Vy kể anh nghe em thê thảm cỡ nào! Giờ anh đứng đây lớn tiếng với em, anh ăn hiếp em mà như ngon lắm hả?
- Em nói như vậy chứng tỏ em thương anh!
- Phải, em thương anh, thương mới bỏ qua cho anh 1 cô Chi rồi, thương mới đồng ý cưới anh, em tưởng tượng về 1 mái ấm chỉ có em và anh. Em ko lường trước mọi chuyện, cho nên giờ em mới thấy sợ!
- Xin lỗi em, giờ em muốn phải làm sao em mới tin là anh biết lỗi?
- Anh nói thiệt đi, anh kể em nghe đầu đuôi đi!
- Diễm nhắn tin cho anh.....
Tôi lắng nghe, coi coi có nói thật ko, ko thì chết với tôi, còn dám kêu Thái của tôi là thằng này thằng nọ, thiệt đáng ghét mà.
- Diễm nói mới hư thai, mất con nhưng chồng đang ở Nhật ko ai chia sẻ, anh hỏi có khoẻ ko thì nói cũng hơi mệt rồi hẹn ra gặp. Anh thấy người ta mới bị vậy nên lên mạng coi mua vài thứ thuốc bổ, tình thực ra chỉ coi như bạn cũ thôi mà.
- Sao anh ko nói em biết? Mà nói anh bận?
- Vì anh sợ em ghen.
- Rồi, coi như có lý, còn chuyện nắm tay thì sao?
- Lúc đó Diễm cảm ơn anh, Diễm nhắc lại chuyện ngày xưa, Diễm mới lấy tay cầm tay anh chúc anh hạnh phúc.
- Hứ, nếu em ko tới lúc đó thì sao?
- Anh thề, anh ko có ý gì hết, anh chỉ có em thôi, Diễm là qua rồi, anh hiện chỉ có em. Em tin anh 1 lần đi.
Tôi dịu xuống vì hắn nói thật, có lý nhưng vẫn tỏ vẻ cảnh giác.
- Em ko cảm thấy tin anh! Em ko tin bà kia!
- Thôi bỏ qua đi em, em tin anh đi, anh ko có ý gì hết, thiệt mà. Còn có 1 tháng nữa đám cưới, hình cưới mai đi lấy rồi, em cho anh 1 cơ hội đi.
- Người ta nói sai 1 li đi 1 dặm, em ko muốn phải hối hận, em sợ cái cảnh cưới xong anh trở mặt lắm.
Vừa dứt câu gã đã đến ôm tôi, biết tôi đau nên ôm nhẹ lắm, rồi hôn trán tôi, miệng xin lỗi ríu rít. Tôi tức lắm nhưng lại ko muốn đẩy ra.
- Để em suy nghĩ thêm vài bữa nữa, em mệt mỏi vì suốt ngày phải suy nghĩ về chuyện của mình, đáng lẻ gần cưới người ta phải vui lắm, ai mà như em, em chán lắm.
- Anh hứa, sau này ko nhắc tới Diễm nữa, ko gặp nữa, ko bao giờ gặp!
- Thật ko?
- Thiệt,em cũng vậy đi! Ko được gặp thằng Thái nữa.
- Anh lịch sự chút đi, sao nói chuyện khó nghe vậy?
- Vì anh ghen, vì anh thương em, em là vợ anh! Anh ko cho phép em nghĩ tới ai ngoài anh, anh cũng ko cho phép thằng nào nghĩ tới vợ anh, anh giết!
- Sợ quá, vậy mà mình lại đi gặp vợ người ta, chậc chậc!
- Anh hứa, đó là lần cuối.
Tôi nguôi giận, nghe kiểu như ko còn vương vấn gì với con mụ kia cả, tạm tin vậy, tôi quay ra bỏ đi ra nhà sau lấy nước uống. Gã đi theo nhanh tay rót nước khác cho tôi.
- Anh xin lỗi, anh sẽ mua điện thoại khác cho em, em thích cái nào?
Haiz, đúng là con gái, như vậy là hết giận rồi đó, bao nhiêu ấm ức tan biến rồi đó, ngu thiệt, nhưng ko biết phản kháng lại ý nghĩ như nào hết. Gã ẵm tôi lên lầu nằm, đem nho lên cho tôi ăn nữa, bóp vai bóp tay và thoa mỡ trăn cho tôi...... Trời ơi, tôi mềm nhũn