Cả đêm tôi ấm ức ko ngủ được, tôi thề với lòng chưa bao giờ tôi có ý định bậy bạ gì, từ anh Thái tới Vinh, yêu ai tôi chỉ yêu 1 người. Thương 1 người mà trái tim nhiều khi ko thở nổi, làm sao có thể thương hay để ý người khác cho được. Tôi nằm quay lưng với chồng, ko đụng chạm hay ôm ấp, chính xác là đang giận.
Càng về đêm càng thấy buồn, Vinh nằm kế bên cũng ko nói tiếng nào, lâu lâu lại nghe tiếng thở dài. Tôi luôn cố gắng suy nghĩ “ có thể mình cảm thấy mọi chuyện ko có gì nhưng đối với chồng thì đó là chuyện lớn hơn, vì Vinh thương mình nên sợ mất mình “ … Nhưng lại hoài nghi về suy nghĩ đó, vô cùng mâu thuẫn và hết sức ngột ngạt vì 1 lý do ko thể vô duyên hơn. Tôi cố nhắm mắt để ko suy nghĩ nữa rồi lại trao tráo mắt cả đêm, 1 đêm trắng nặng nề, tôi ko hiểu vì sao Vinh lại dễ bị kích động như vậy, tự nhiên lại nghi ngờ vợ như vậy, hay có phải chăng vì anh là người đào hoa nên anh nghĩ tôi cũng vậy, đau lòng dễ sợ. Nằm thêm 1 hồi lâu nữa, Vinh mới ôm tôi
- Anh ko muốn mất em!
- Tại sao ko tin em?
- Vì anh sợ
- Ko phải, vì anh ko tin em, vợ chồng sống với nhau, em sống với anh, đối với anh, tính em như thế nào anh còn ko hiểu, đây là tại anh ko tin em. Em buồn lắm. Má anh chửi em, má nói oan em hay sao đó em đều bỏ qua được. Còn anh sao anh lại như vậy?
- Mai em xin nghỉ làm đi.
Tôi gỡ tay Vinh ra, nước mắt chảy dài …. Bất lực. Cho dù tôi nói gì thì Vinh vẫn cứ nghĩ như vậy. Tôi trùm mền kín hết toàn thân và cố gắng ngủ.
2 vợ chồng ko nói với nhau tiếng nào suốt 3 ngày, đến ngày thứ 2 cũng ngay thời gian tôi bị kinh, đau bụng, khó chịu. Cũng nhờ vì có kinh mà ko phải ham muốn gì, khỏi phải bị kích thích. Trời đang trọng tâm mùa mưa nên cũng ngại chạy về chơi với mẹ. Đến ngày thứ 4, chiều đi làm về xe bị ngập nước xe chết máy, nguyên 1 đoạn dài tôi vừa đau bụng mà phải dẫn bộ dưới mưa, trời xui đất khiến sao đó thì mấy chị và Khoa trong cơ quan chạy ngang họ thấy tôi, Khoa mới gợi ý là đưa xe của em ấy cho tôi chạy về còn xe tôi thì em ấy sửa dùm, mai sẽ đổi lại. Tôi nghĩ tới má nghĩ tới Vinh lại ngại, mà ko lẻ tôi nói toẹt ra với đồng nghiệp mình là chồng chị ghen lắm, hay tôi lại đề nghị chị khác chạy xe của Khoa tôi chạy xe chị đó về, khó quá đi thôi.
- Thôi được rồi, tìm được chỗ sửa xe thì chị gởi ở đó đi taxi về, mai lấy.
- Nhưng mà tạm thời chị lấy xe em chạy đi nè, em dẫn xe cho, nhìn chị sắp bệnh thì phải? Tới chỗ sửa xe rồi chị hãy đi taxi về.
- (chị bạn)Ừ, em đưa xe nó dẫn cho đi, em chạy xe nó đỡ 1 đoạn thôi.
Vậy là cuối cùng mọi chuyện vẫn êm xuôi, xe tôi gửi sửa ở 1 trung tâm bảo hành, rồi tôi đi taxi về. Tôi nghĩ như thế này là đẹp rồi, người lạnh run bần bật, nhưng ko đi xe lạ về nhà thì sẽ ko bị tra khảo nữa.
Về tới nhà, bụng đau dữ lắm, tôi định bụng chiều nay ko cần ăn cơm, tắm nước nóng xong lên nằm luôn cho khỏe, tôi mệt mỏi, nhức lưng quá, lạnh nữa.
- Ủa xe em đâu?
- Xe chết máy em bỏ sửa rồi, mai em lấy.
- Em đi về bằng cái gì?
- Em đi taxi.
- Sao ko gọi anh?
- Em thấy mưa quá, em lạnh quá nên đi taxi luôn.
- Ừ, em tắm rửa thay đồ đi, đi chơi.
- Mưa mà đi đâu anh?
- Ừ, em cứ tắm xong đi.
Tôi định bụng tắm xong thì vẫn sẽ nằm, nói Vinh đi 1 mình. Chứ tôi đang mệt trong người lại đang bị nữa thì ko có muốn đi đâu, mà còn đang giận đang buồn chẳng có hứng thú. Điện thoại, Khoa gọi
- Chị về tới nhà chưa?
- Ừ, chị mới vô nhà.
- Uhm, vậy yên tâm rồi, chị coi thuốc men gì uống đi, chị Linh nói chị đang bị bịnh mà, nghỉ ngơi đi nha.
- Uhm, cảm ơn em.
Tôi nói điện thoại mà quay ra mặt Vinh đã đăm đăm. Tôi ko quan tâm bỏ đi vô phòng tắm.
- Ai gọi cho em?
- Đồng nghiệp.
- Thằng đó chứ gì? Nãy nó chở em về à?
- Người ta chở em về thì đâu có cần gọi hỏi em về tới nhà chưa?
- À, quan tâm nhau quá ha, hỏi coi về chưa nữa?
- Anh tha cho em đi!
- Em đứng yên đó! Nói xong đi.
- Em làm gì mà anh cứ tra khảo em vậy? Xe hư, mấy đồng nghiệp cơ quan phụ em dẫn xe đi sửa, em đi taxi về, người ta thấy vậy hỏi em về tới chưa thôi mà. Sao em phải giải thích mấy chuyện này với anh, anh vừa phải thôi. Mệt mỏi quá đi!
- Mai nghỉ làm đi!
- Ừ, mai nghỉ! Giờ anh đi chơi 1 mình đi em ko đi.
- Chuyện nào ra chuyện đó nha! Sao lại ko đi
- Ko thích.
- Em ko thích đi chơi với anh hay ko thích bạn anh?
- Cả 2!
- Anh có được mấy đứa bạn gái à, sao lúc nào em cũng bất hòa với tụi nó vậy?
- Thì như vậy em mới ko đi, bạn anh ko thích em
- Em có thích bạn anh ko?
- Ko! Nên em ko đi
- Em tắm thay đồ nhanh, đi đi hôm nay bạn anh chia tay đi Mỹ định cư, bạn bè phải dẫn chồng vợ đi hết, em nhanh đi, tối về anh nói chuyện kia sau. Mai anh đi Cần Thơ sớm rồi, ko còn thời gian mà chần chờ.
- Anh ra lệnh cho em đó hả?
- Ừ, anh ra lệnh cho em, đi với anh 1 lần này thôi lần sau anh đi với bạn anh,em ko cần phải đi!
- Ừ, là anh nói đó, 1 lần này thôi!
Tôi tức tối, bực bội, đau bụng, mệt mỏi …. Đủ thứ những điều ko thoải mái dồn nén trong người tôi. Tay chân tôi run lên, nhưng tôi nghĩ, chắc cũng phải cần thiết Vinh mới kêu tôi đi chung, 1 lần thôi. Bao nhiêu chuyện tối về giải quyết cho xong luôn, tôi cũng hết chịu nổi rồi.
Tôi tắm xong ra, thấy Vinh đang cầm điện thoại của mình, mắc cười, bữa nay lại có cả cái kiểu lục điện thoại của vợ.
- Đúng là thằng đó gọi cho em.
- Giờ anh có muốn đi ko hay muốn đứng đó gây?
- Em đừng có nói cái giọng như vậy với anh nha.
- Em là vợ anh, em ko phải con anh anh Vinh à? Giờ em tắm xong, anh lệnh em đi với bạn anh em đi, nếu anh còn chằng gây quá thì em ở nhà. Tối em sẽ chờ anh về giải quyết mọi chuyện, em cũng mệt quá rồi.
- Ok ok, giờ đi. Mong em biết điều trước mặt bạn anh.
Tôi thở dài ngao ngán, đáng lẻ phải được nghỉ ngơi, đằng này lại bị hạch sách rồi xách đầu đi, trời thì mưa gió. Có gì tồi tệ hơn thế này chưa? Chưa bao giờ tôi nghĩ chồng tôi lại đối xử vô tâm với tôi như thế này, người dưng người ta còn thấy tôi đang xanh xao run rẫy còn chồng tôi anh ấy chỉ biết ra lệnh. Từ khi nào anh ấy là chúa còn vợ là tôi như vậy. Tôi nhẫn nhịn, tôi cũng ko hiểu sao sức nhẫn nhịn của mình được bền bỉ như vậy, kiểu như anh và má anh đã tôi luyện để tôi trở nên sợ chồng và sợ nhà chồng như ngày hôm nay, cô dâu mới chưa được 1 năm!
Ông bạn thân của chồng, hôm nay chia tay để định Mỹ định cư, quyết cho bằng được nhóm bạn bè thân và cả vợ chồng con cái đi hết. Họ ăn chơi, đi bar đi bốn, phải nói tôi cũng cố gắng cười cười nói nói, hòa nhã hết khả năng, Vinh cùng tôi diễn, 2 vợ chồng ra vẻ hạnh phúc tay nắm tay, vai kề vai. Mọi chuyện mất vui khi bà Diễm xuất hiện (đương nhiên chỉ là mất vui đối với tôi thôi). Tại sao bà ấy đi 1 mình ko có chồng vậy? Và rồi tôi trở nên tàng hình, đám con gái họ chơi với nhau hơn chục năm tụm lại, chồng tôi cũng cụng ly bên đám con trai … cơn đau bụng âm ĩ lắm, mà hình như bị trúng nước mưa cảm sốt nữa, quần jeans áo sơ mi và áo khoác vẫn thấy lạnh.
Đám bạn gái của Vinh ai cũng ăn mặc model, sành điệu và tôn dáng, chỉ có tôi như lạc bầy. Vậy mà cứ 1 chút là Vinh bắt tôi phải qua giao lư với đám bạn gái của ảnh, đúng là Vinh cũng ko quan tâm gì bà Diễm nhưng tôi thấy khó chịu. Nhạc thì ầm ầm, toàn mùi khói thuốc và bia, cả gái nữa nhưng tôi ko quan tâm. Tôi ko phải xa lạ gì mấy cái bar, tôi đã từng sống với bar 1 thời gian mà. Chỉ tại hôm nay tôi mệt, Đi làm về tôi chưa ăn tối, mệt quá rồi, đau đơn đủ thứ trong người tôi kề tai ông Vinh nói 1 điều mà chưa bao giờ tôi nói trước kia
- Anh ơi em mệt, về được ko anh?
Kiểu như van nài vậy, vì tôi thật sự rất mệt.
- Bạn anh về hết mới về!
Vinh phán 1 câu lạnh lùng, chắc nịch.
- Nhưng em đau quá, em đau bụng quá!
- Ừ, em thích thì về trước đi!
Tôi mừng quá, vội vàng thưa chồng chào “ các anh, các chị “ bạn của chồng đi về, tôi đi taxi về. Tôi chỉ nghĩ tới cái giường và cái mền, môi tôi tím tái vì lạnh. Ngồi trên taxi mà tôi mừng như trúng số, được ra khỏi cái không gian ồn ào nhức óc đó là mừng rồi.
Vừa về tới nhà đã tiếp tục bị tra khảo
- Ủa sao đi 2 đứa mà con về có 1 mình vậy?
- Con đau bụng quá nói anh Vinh cho con về trước má.
- Rồi lại để nó tối về khuya 1 mình nữa à?
- …..
- Thôi con đi lên đi, má nhìn mặt mày con xanh lè thấy ghê quá.
Tôi chạy vọt lên lầu, quên cơn đau, quên cơn đói, quên đi cơn giận quên cả những mệt mỏi sợ hãi, kiểu như rũ bỏ tất cả, đầu óc quay cuồng nên vửa nằm xuống đắp mền và ngủ lúc nào ko hay luôn.
Sau hôm đó, má chồng cứ hầm hầm mấy ngày với tôi, tôi cũng ko dám nói chuyện cứ đi làm về rồi rút lên phòng chờ chồng, ăn cơm sau cũng được. Đợi mấy bữa chồng khỏe hẳn thì lâu lâu lại chở đi chơi. Nhưng nghe nói là anh Vinh đã có nói chuyện với má ảnh về hôm đó. Qua chuyện này tôi sống phải nói là giữ ý và thậm chí là cảnh giác hơn, nhưng cũng ko lân la nói chuyện hay xin lỗi gì hết, tôi có lỗi nhưng má chửi bao nhiêu đó đủ rồi, tôi cảm thấy ko cần thiết. Tôi cũng ko nói với mẹ tôi vụ này luôn.
Tôi lặng lẻ lưu hết số của bạn chồng vô máy, sợ sự cố mấy máy tôi còn ghi hẳn ra sổ tay điện thoại.
- Em làm nghiêm trọng quá, lần sau anh cẩn thận ko chạy mình nữa, được chưa? Em ko bị chửi oan đâu.
- Bị chửi ko vấn đề, em chỉ sợ anh có chuyện thôi. Giờ anh ít nhậu lại dùm em đi.
- Ừ, anh biết rồi.
Nói thì nói vậy nhưng công việc, nhiều khi Vinh đi tiếp khách sao mà tôi trách cho được, chỉ biết ngồi nhà lo và dặn chồng cẩn thận hơn thôi.
Mọi chuyện cũng im ỉm đến tháng thứ của hôn nhân, mọi thứ trở nên ngột ngạt với những lý do đâu đâu.
Chẳng là trong cơ quan có bạn trai mới vô làm, bạn đó nhỏ hơn tôi tuổi. nghe đâu cũng con ông cháu cha, mới ra trường là được chạy chỗ làm tốt liền. Theo cá nhân tôi đánh giá, ko phải về hình thức giàu hay nghèo mà tôi thấy bạn Khoa này hơi bóng bẩy và quá trắng trẻo, mịn màng kiểu đồng tính, ngoài ra cái gì cũng tốt. Bạn này vui vẻ hết cỡ, hòa đồng, hay mua đồ ăn cho chị em, rồi bạn ấy cũng hoạt bát và hay giúp đỡ mọi người … nên cũng được lòng mọi người cùng phòng. Cơ quan cũng có kết bạn trên face, cũng hay chụp hình chung với nhau, cả phòng chứ ko riêng gì mình tôi. Tôi thì thấy bình thường, chị em thôi đâu có gì đâu.
- Ở phòng em mới có hoàng tử đó anh!
- Hoàng tử gì?
- Em nghe nói con của sếp lớn trên cty mẹ.
- Thì sao em?
- Có sao đâu, em thấy bạn đó cũng vui và dễ thương.
- Đẹp trai ko?
- Nói chung là cũng có đẹp trai nhưng mà em ko để ý cái đó, quan trọng là người ta vui vẻ, tính tình dễ thương.
Tôi vừa ngồi lap vừa quay lưng nói chuyện với chồng, đang coi và cmt mấy cái hình mà bạn đó chụp chung với tôi lúc ăn trưa hôm nay, cũng ko quan tâm đến thái độ của chồng luôn.
- Em có chồng rồi bớt cái kiểu đó đi!
- Kiểu gì?
- Em chụp hình với con trai như vậy anh ko thích? Nó bao nhiêu tuổi?
- Haha, em cá với anh là bạn này thì luôn, nhỏ hơn em tuổi.
- Anh nói rồi nha, dẹp mấy cái hình chụp chung đi!
- Chụp cũng đông mà anh.
- Tấm nào chụp đông thì up, còn chụp đứa thì dẹp dùm anh.
- Rồi người ta tag em thì sao?
- Em lên em nói, chồng em ko thích kêu người ta đừng tag.
- Oh.
- Thằng đó tên gì?
- Khoa.
- Anh ghen à?
Tôi quay ra định chọc ghẹo chồng mình thì ánh mắt của Vinh đang thấy bực bội, đứng ngay sau lưng tôi chìn chằm chằm vô mấy cái hình trên facebook, làm tôi giật mình.
- Xóa liền mấy cái hình chụp riêng đứa đi nha, bạn bè anh thấy thì sao?
- Hình tag mà.
- Bỏ tag đi!
- Anh ghen à?
- Mấy cái thằng con nít anh ko rãnh mà ghen nhưng em làm sao coi được thì làm nha. Anh ít nói mấy chuyện này, đừng để anh nói lại.
Tôi biết là ít nhiều ông Vinh đang ghen, thấy cũng hơi vô lý vì nếu là tôi thì tôi cũng ko ghen lên, như bà Chi như bà Diễm mới phải ghen chứ. Mà chồng tôi có cái kiểu hay coi thường và hạ thấp người khác khi ghen, hay kêu người ta bằng thằng này thằng nọ, tôi thấy cũng hơi khó chịu. Nhưng tôi cũng nghe lời vì tôi rất tôn trọng Vinh. Đi làm lên cơ quan tôi cũng nói lại, kêu mọi người đừng tag hình chụp người và cũng hạn chế chụp ảnh chung với bạn Khoa đó.
Vậy mà xui rủi thế nào ko biết, hôm cả cơ quan đi ăn tiệc sắp nghĩ lễ /, ai cũng có uống chút, rồi xúm lại chụp hình, trái đất có cần tròn vậy ko. Má chồng đi ăn ngay cái nhà hàng đó mới sợ. Tụi tôi xoắn xuýt, vui vẻ và quậy kiểu gì bà thấy hết, tôi cũng có chụp với bạn Khoa đó và mấy anh cùng cơ quan nữa, nhưng mà chụp chung nhóm ko à, đứng gần đứng xa thế nào tôi cũng ko để ý.
Tối bữa đó về, trong mâm cơm, má chồng tôi xỉa xói tôi ko thương tiếc
- Vinh con thấy vợ con đi làm ngày nào cũng vui vẻ ko? Trước giờ má cũng khen trong bụng là con người ta đi làm về ít nhiều than thở mệt mỏi, con dâu nhà này làm kế toán mà ngày nào về cũng tươi rói.
- Dạ?
- Tươi cũng phải, tại vì đi làm vui lắm.
- Má nói gì vậy?
Mâm cơm gia đình có ba, má có bé Vy và vợ chồng tôi, ai cũng ngơ ngác nhìn má, coi bộ ko hiểu bà muốn nói gì, ngay cả tôi cũng ko hiểu bà đang muốn nói gì
- Trưa nay má có đi ăn với mấy người bạn trong nhà hàng X trên quận , má vô tình thấy nhóm của Dung, vui lắm, vui tới nổi ko quan tâm ai xung quanh.
- Má nói rõ coi, má nói chuyện gì mà vòng vo quá vậy
Ông Vinh cọc cằn thấy rõ.
- Má thấy vợ con nó uống bia, chụp hình thân mật với đồng nghiệp nam, ngứa mắt quá. Mà bà già này ko có dám phá cuộc vui nên đi luôn.
Tôi giật mình, ông Vinh nóng giận thấy rõ, nhưng vẫn lên tiếng bảo vệ.
- Cơ quan thôi mà má, đồng nghiệp thôi có làm gì mà má nói nghe thấy ghê vậy?
- Ừ, thấy ghê, coi như là má nói thêm.
- Con ko có nói má nói thêm, nhưng môi trường làm việc mà, con nhiều lúc cũng chụp hình, cụng ly với người nữ có sao đâu má.
- (Bé Vy) trời ơi, con chụp chung với bao nhiêu là bạn trai có làm sao?
- Vì mày chưa có chồng mày có ăn nhậu, ôm ấp chụp hình với trăm thằng ngàn thằng cũng được.
Nãy giờ tôi ngồi im lặng rồi, thôi thì lên tiếng xin lỗi xoa dịu tình hình chút, ba chồng cũng nhìn nhìn nãy giờ. Haiz, tôi hạ giọng, cố gắng bình tĩnh
- Dạ, trưa nay cơ quan con làm tiệc / má, có anh hai nữa (chồng chị Vân) nhưng ảnh về sớm. Tụi con vui quá nên ko có để ý, con xin lỗi má, mai mốt con sẽ giữ ý hơn.
- Con xin lỗi chồng con đi, mà hôm nay má ko thấy thì chắc con cũng ko biết mà giữ gìn ý tứ. Con có chồng rồi, ba má và gia đình này mang trầu cau qua xin hỏi cưới con đàng hoàng, chớ ko phải là ko tôn trọng con, thì má nghĩ con cũng nên tôn trọng cái nhà này chút.
- Dạ (Tôi nhỏ giọng)
- (Ba) Thôi, chỉ là giao lưu ăn uống với đồng nghiệp thôi mà cũng làm lớn chuyện. Dung ăn cơm đi con, má nói vậy thôi ko có gì đâu.
- Dạ.
Cơm nước xong lên phòng, Vinh đang nằm còn tôi đang xếp mấy bộ đồ. Trong bụng tôi cũng tức lắm, tình ngay mà lý gian, chồng tôi thì cứ gầm gầm. Chậc, tôi ko biết mở lời làm sao …
- Có khi nào em bỏ anh theo mấy thằng trẻ hơn ko Dung?
- Trời, anh nói gì vậy anh?
- Hay em nghỉ làm ở đó đi, anh nói anh hai tiếng rồi nghỉ đi.
- Sao vậy? Em có làm gì đâu?
- Má nói anh nghe bực quá!
- Anh nghe má nói thì anh nghĩ em làm gì sai sau lưng anh sao?
- Nhưng em có thấy má nói đúng hay sai? Em lại chụp với thằng Khoa hoàng tử chứ gì?
Nghe Vinh hỏi câu này, tôi đau lòng lắm, tôi buồn vì chồng tôi nghi ngờ ko tin tưởng mình, má hay ai nói sao tôi cũng chịu được, oan ức tôi chịu được, vậy mà khi Vinh mở miệng ra nghi ngờ, tôi đau ghê gớm. Đang định nói ngọt để chồng ko buồn vậy mà bây giờ người buồn lại là mình.
Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không? - Chapter 70
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Cả đêm tôi ấm ức ko ngủ được, tôi thề với lòng chưa bao giờ tôi có ý định bậy bạ gì, từ anh Thái tới Vinh, yêu ai tôi chỉ yêu 1 người. Thương 1 người mà trái tim nhiều khi ko thở nổi, làm sao có thể thương hay để ý người khác cho được. Tôi nằm quay lưng với chồng, ko đụng chạm hay ôm ấp, chính xác là đang giận.
Càng về đêm càng thấy buồn, Vinh nằm kế bên cũng ko nói tiếng nào, lâu lâu lại nghe tiếng thở dài. Tôi luôn cố gắng suy nghĩ “ có thể mình cảm thấy mọi chuyện ko có gì nhưng đối với chồng thì đó là chuyện lớn hơn, vì Vinh thương mình nên sợ mất mình “ … Nhưng lại hoài nghi về suy nghĩ đó, vô cùng mâu thuẫn và hết sức ngột ngạt vì 1 lý do ko thể vô duyên hơn. Tôi cố nhắm mắt để ko suy nghĩ nữa rồi lại trao tráo mắt cả đêm, 1 đêm trắng nặng nề, tôi ko hiểu vì sao Vinh lại dễ bị kích động như vậy, tự nhiên lại nghi ngờ vợ như vậy, hay có phải chăng vì anh là người đào hoa nên anh nghĩ tôi cũng vậy, đau lòng dễ sợ. Nằm thêm 1 hồi lâu nữa, Vinh mới ôm tôi
- Anh ko muốn mất em!
- Tại sao ko tin em?
- Vì anh sợ
- Ko phải, vì anh ko tin em, vợ chồng sống với nhau, em sống với anh, đối với anh, tính em như thế nào anh còn ko hiểu, đây là tại anh ko tin em. Em buồn lắm. Má anh chửi em, má nói oan em hay sao đó em đều bỏ qua được. Còn anh sao anh lại như vậy?
- Mai em xin nghỉ làm đi.
Tôi gỡ tay Vinh ra, nước mắt chảy dài …. Bất lực. Cho dù tôi nói gì thì Vinh vẫn cứ nghĩ như vậy. Tôi trùm mền kín hết toàn thân và cố gắng ngủ.
2 vợ chồng ko nói với nhau tiếng nào suốt 3 ngày, đến ngày thứ 2 cũng ngay thời gian tôi bị kinh, đau bụng, khó chịu. Cũng nhờ vì có kinh mà ko phải ham muốn gì, khỏi phải bị kích thích. Trời đang trọng tâm mùa mưa nên cũng ngại chạy về chơi với mẹ. Đến ngày thứ 4, chiều đi làm về xe bị ngập nước xe chết máy, nguyên 1 đoạn dài tôi vừa đau bụng mà phải dẫn bộ dưới mưa, trời xui đất khiến sao đó thì mấy chị và Khoa trong cơ quan chạy ngang họ thấy tôi, Khoa mới gợi ý là đưa xe của em ấy cho tôi chạy về còn xe tôi thì em ấy sửa dùm, mai sẽ đổi lại. Tôi nghĩ tới má nghĩ tới Vinh lại ngại, mà ko lẻ tôi nói toẹt ra với đồng nghiệp mình là chồng chị ghen lắm, hay tôi lại đề nghị chị khác chạy xe của Khoa tôi chạy xe chị đó về, khó quá đi thôi.
- Thôi được rồi, tìm được chỗ sửa xe thì chị gởi ở đó đi taxi về, mai lấy.
- Nhưng mà tạm thời chị lấy xe em chạy đi nè, em dẫn xe cho, nhìn chị sắp bệnh thì phải? Tới chỗ sửa xe rồi chị hãy đi taxi về.
- (chị bạn)Ừ, em đưa xe nó dẫn cho đi, em chạy xe nó đỡ 1 đoạn thôi.
Vậy là cuối cùng mọi chuyện vẫn êm xuôi, xe tôi gửi sửa ở 1 trung tâm bảo hành, rồi tôi đi taxi về. Tôi nghĩ như thế này là đẹp rồi, người lạnh run bần bật, nhưng ko đi xe lạ về nhà thì sẽ ko bị tra khảo nữa.
Về tới nhà, bụng đau dữ lắm, tôi định bụng chiều nay ko cần ăn cơm, tắm nước nóng xong lên nằm luôn cho khỏe, tôi mệt mỏi, nhức lưng quá, lạnh nữa.
- Ủa xe em đâu?
- Xe chết máy em bỏ sửa rồi, mai em lấy.
- Em đi về bằng cái gì?
- Em đi taxi.
- Sao ko gọi anh?
- Em thấy mưa quá, em lạnh quá nên đi taxi luôn.
- Ừ, em tắm rửa thay đồ đi, đi chơi.
- Mưa mà đi đâu anh?
- Ừ, em cứ tắm xong đi.
Tôi định bụng tắm xong thì vẫn sẽ nằm, nói Vinh đi 1 mình. Chứ tôi đang mệt trong người lại đang bị nữa thì ko có muốn đi đâu, mà còn đang giận đang buồn chẳng có hứng thú. Điện thoại, Khoa gọi
- Chị về tới nhà chưa?
- Ừ, chị mới vô nhà.
- Uhm, vậy yên tâm rồi, chị coi thuốc men gì uống đi, chị Linh nói chị đang bị bịnh mà, nghỉ ngơi đi nha.
- Uhm, cảm ơn em.
Tôi nói điện thoại mà quay ra mặt Vinh đã đăm đăm. Tôi ko quan tâm bỏ đi vô phòng tắm.
- Ai gọi cho em?
- Đồng nghiệp.
- Thằng đó chứ gì? Nãy nó chở em về à?
- Người ta chở em về thì đâu có cần gọi hỏi em về tới nhà chưa?
- À, quan tâm nhau quá ha, hỏi coi về chưa nữa?
- Anh tha cho em đi!
- Em đứng yên đó! Nói xong đi.
- Em làm gì mà anh cứ tra khảo em vậy? Xe hư, mấy đồng nghiệp cơ quan phụ em dẫn xe đi sửa, em đi taxi về, người ta thấy vậy hỏi em về tới chưa thôi mà. Sao em phải giải thích mấy chuyện này với anh, anh vừa phải thôi. Mệt mỏi quá đi!
- Mai nghỉ làm đi!
- Ừ, mai nghỉ! Giờ anh đi chơi 1 mình đi em ko đi.
- Chuyện nào ra chuyện đó nha! Sao lại ko đi
- Ko thích.
- Em ko thích đi chơi với anh hay ko thích bạn anh?
- Cả 2!
- Anh có được mấy đứa bạn gái à, sao lúc nào em cũng bất hòa với tụi nó vậy?
- Thì như vậy em mới ko đi, bạn anh ko thích em
- Em có thích bạn anh ko?
- Ko! Nên em ko đi
- Em tắm thay đồ nhanh, đi đi hôm nay bạn anh chia tay đi Mỹ định cư, bạn bè phải dẫn chồng vợ đi hết, em nhanh đi, tối về anh nói chuyện kia sau. Mai anh đi Cần Thơ sớm rồi, ko còn thời gian mà chần chờ.
- Anh ra lệnh cho em đó hả?
- Ừ, anh ra lệnh cho em, đi với anh 1 lần này thôi lần sau anh đi với bạn anh,em ko cần phải đi!
- Ừ, là anh nói đó, 1 lần này thôi!
Tôi tức tối, bực bội, đau bụng, mệt mỏi …. Đủ thứ những điều ko thoải mái dồn nén trong người tôi. Tay chân tôi run lên, nhưng tôi nghĩ, chắc cũng phải cần thiết Vinh mới kêu tôi đi chung, 1 lần thôi. Bao nhiêu chuyện tối về giải quyết cho xong luôn, tôi cũng hết chịu nổi rồi.
Tôi tắm xong ra, thấy Vinh đang cầm điện thoại của mình, mắc cười, bữa nay lại có cả cái kiểu lục điện thoại của vợ.
- Đúng là thằng đó gọi cho em.
- Giờ anh có muốn đi ko hay muốn đứng đó gây?
- Em đừng có nói cái giọng như vậy với anh nha.
- Em là vợ anh, em ko phải con anh anh Vinh à? Giờ em tắm xong, anh lệnh em đi với bạn anh em đi, nếu anh còn chằng gây quá thì em ở nhà. Tối em sẽ chờ anh về giải quyết mọi chuyện, em cũng mệt quá rồi.
- Ok ok, giờ đi. Mong em biết điều trước mặt bạn anh.
Tôi thở dài ngao ngán, đáng lẻ phải được nghỉ ngơi, đằng này lại bị hạch sách rồi xách đầu đi, trời thì mưa gió. Có gì tồi tệ hơn thế này chưa? Chưa bao giờ tôi nghĩ chồng tôi lại đối xử vô tâm với tôi như thế này, người dưng người ta còn thấy tôi đang xanh xao run rẫy còn chồng tôi anh ấy chỉ biết ra lệnh. Từ khi nào anh ấy là chúa còn vợ là tôi như vậy. Tôi nhẫn nhịn, tôi cũng ko hiểu sao sức nhẫn nhịn của mình được bền bỉ như vậy, kiểu như anh và má anh đã tôi luyện để tôi trở nên sợ chồng và sợ nhà chồng như ngày hôm nay, cô dâu mới chưa được 1 năm!
Ông bạn thân của chồng, hôm nay chia tay để định Mỹ định cư, quyết cho bằng được nhóm bạn bè thân và cả vợ chồng con cái đi hết. Họ ăn chơi, đi bar đi bốn, phải nói tôi cũng cố gắng cười cười nói nói, hòa nhã hết khả năng, Vinh cùng tôi diễn, 2 vợ chồng ra vẻ hạnh phúc tay nắm tay, vai kề vai. Mọi chuyện mất vui khi bà Diễm xuất hiện (đương nhiên chỉ là mất vui đối với tôi thôi). Tại sao bà ấy đi 1 mình ko có chồng vậy? Và rồi tôi trở nên tàng hình, đám con gái họ chơi với nhau hơn chục năm tụm lại, chồng tôi cũng cụng ly bên đám con trai … cơn đau bụng âm ĩ lắm, mà hình như bị trúng nước mưa cảm sốt nữa, quần jeans áo sơ mi và áo khoác vẫn thấy lạnh.
Đám bạn gái của Vinh ai cũng ăn mặc model, sành điệu và tôn dáng, chỉ có tôi như lạc bầy. Vậy mà cứ 1 chút là Vinh bắt tôi phải qua giao lư với đám bạn gái của ảnh, đúng là Vinh cũng ko quan tâm gì bà Diễm nhưng tôi thấy khó chịu. Nhạc thì ầm ầm, toàn mùi khói thuốc và bia, cả gái nữa nhưng tôi ko quan tâm. Tôi ko phải xa lạ gì mấy cái bar, tôi đã từng sống với bar 1 thời gian mà. Chỉ tại hôm nay tôi mệt, Đi làm về tôi chưa ăn tối, mệt quá rồi, đau đơn đủ thứ trong người tôi kề tai ông Vinh nói 1 điều mà chưa bao giờ tôi nói trước kia
- Anh ơi em mệt, về được ko anh?
Kiểu như van nài vậy, vì tôi thật sự rất mệt.
- Bạn anh về hết mới về!
Vinh phán 1 câu lạnh lùng, chắc nịch.
- Nhưng em đau quá, em đau bụng quá!
- Ừ, em thích thì về trước đi!
Tôi mừng quá, vội vàng thưa chồng chào “ các anh, các chị “ bạn của chồng đi về, tôi đi taxi về. Tôi chỉ nghĩ tới cái giường và cái mền, môi tôi tím tái vì lạnh. Ngồi trên taxi mà tôi mừng như trúng số, được ra khỏi cái không gian ồn ào nhức óc đó là mừng rồi.
Vừa về tới nhà đã tiếp tục bị tra khảo
- Ủa sao đi 2 đứa mà con về có 1 mình vậy?
- Con đau bụng quá nói anh Vinh cho con về trước má.
- Rồi lại để nó tối về khuya 1 mình nữa à?
- …..
- Thôi con đi lên đi, má nhìn mặt mày con xanh lè thấy ghê quá.
Tôi chạy vọt lên lầu, quên cơn đau, quên cơn đói, quên đi cơn giận quên cả những mệt mỏi sợ hãi, kiểu như rũ bỏ tất cả, đầu óc quay cuồng nên vửa nằm xuống đắp mền và ngủ lúc nào ko hay luôn.