Chạy được 1 đoạn ông Vinh lại lên tiếng, nói những điều tôi ko hề muốn nghe, tôi chỉ muốn ổng nhân cơ hội này xin lỗi hay giải thích với tôi chứ tôi thấy cái kiểu của ổng nói nghe rất chói.
- Anh nghĩ em đau khổ buồn bã, nhưng mà ko phải, em vui vẻ hơn anh tưởng. Có khi nào 6 tháng qua rồi em với anh …… rồi em có người khác ko em?
- Anh nói cái gì vậy?
- Anh biết hết rồi.
- Anh biết cái gì?
- Anh biết là em ko phải là Dung của anh nữa. Diễm đã nói đúng.
- Anh dừng xe lại đi!
Từ trạng thái giận hờn như những cặp tình nhân, tôi như bị đông cứng, tim tôi siết lại, khi tôi mong chờ 1 điều thì Vinh toàn làm những điều ngược lại, anh ta sinh ra chỉ để làm tôi đau thôi hay sao vậy? Đáng lẻ tôi ko nên ngây thơ mà tin tưởng, mà hy vọng trong cuộc hôn nhân này nữa,thậm chí chỉ trong cuộc tình này có lẻ, từ đầu tôi đã là kẻ thất bại. Trên hết những gì đã trải qua, tôi cảm thấy từ trong sâu thẳm, khoan hãy nói đến tình yêu hay những lời hứa, lòng tự trọng của tôi, tôi chưa tìm ra tôi làm điều gì sai. Hoá ra anh ta hất hủi và bỏ bê tôi, rồi nói những điều làm tôi đau và mong tôi đau khổ, tàn úa, có như vậy anh ta mới vừa lòng sao? Năm lần bảy lượt, Diễm, Diễm và bây giờ lại Diễm.
- Anh dừng xe lại đi!
Giọng tôi run lên, nhưng vẫn ko khóc, vì lòng tự ái tối thiểu, tôi sẽ ko khóc trước mặt anh ta nữa. Anh ta mong tôi khóc, mong tôi vật vã mà, ko thể.
Vinh thắng xe lại, giữa đường, anh ta ko nói 1 lời, tôi vịn phía bên sau đuôi xe, run rẫy bước xuống. Ước gì tôi có thể kêu Vinh quay lại và cho Vinh mấy bạt tai, tại sao tôi luôn yếu đuối như vậy? Trong vài giây cố gắng kiểm soát, điên tiết khi nghe đến con Diễm kia, tôi lại nói ra những điều ko đúng sự thật, chỉ để lợi gan mình
- Em thấy hối hận vì đã lấy anh.
- Anh biết rồi, em bất mãn mọi thứ về anh mà, mẹ anh, bạn anh … và cả người yêu cũ của anh. Em được nuông chiều và được bảo vệ quen rồi, nếu mẹ em ko cưng chiều em, thử hỏi mẹ em ko luôn bênh em chằm chằm thử coi có dám bỏ nhà chồng đi rồi em có sống được ko?
Người tôi thì cứ run lên, anh ta vẫn chưa quay lại, chúng tôi chưa nhìn vào mặt nhau để nói chuyện. Tôi có thể hèn yếu khi anh ta dằn vặt tôi, còn khi anh ta – kể cả anh ta là ai đi nữa, ko ai có quyền nói động đến mẹ tôi. Phản ứng tức nước vỡ bờ tôi là cởi nhẫn cưới, liệng xuống đường, rồi cả cái điện thoại, thứ anh ta đã làm hư và mua cho tôi 1 cái mới, tôi cũng lấy ra và quăng mạnh xuống đường, dòng xe qua lại hiếu kỳ người ta nhìn vào tôi … chiếc nhẫn đã lăn đâu đó còn cái điện thoại thì bể tan nát. Vinh vẫn ngồi yên trên xe, ko phản ứng, ko quay lại, ko làm gì cả ….
Ko nói thêm tiếng nào, tôi bỏ đi, trong ê chề và thấm thía, giờ chẳng còn quan tâm tới mừng thọ mừng thiếc gì của ai nữa, mệt rồi. Quả báo cho tôi quá sớm, khi tôi phụ tình 1 người tốt, khi tôi chấm dứt 1 sự sống và tôi buông thả bản thân mình. Cái thứ người như tôi gặp phải 1 thằng chồng như vậy thì đáng lắm mà.
Tôi tức đến từ sợi tóc như muốn tróc ra khỏi da đầu, tôi muốn la hét giữa trời đất, tôi cảm thấy cái cảm giác đó, cái cảm giác tôi đang cảm nhận, cảm giác buông bỏ thật sự, cảm giác kết thúc. Những người chạy xe ôm người ta cứ lâu lâu sáp vô hỏi tôi về đâu, có những người buông lời cợt nhã nữa. Tôi đang làm gì vậy? Tôi thề là, ngay từ giây phút anh ta nhắc tới con Diễm, tôi đã chết, chuyện này cũng đã chết, ko còn 1 chút xíu hy vọng nào cả, tôi biết chắc là như vậy, tôi thất thần suy nghĩ và tức tối cứ đi thôi. Được 1 đoạn nữa thì giật mình tôi đi gần tới chùa Phổ Quang rồi, thôi thì đưa đấy hết, tôi cũng đang cần tịnh tâm, tôi đi vô chùa. Tôi đúng là mẫu người yếu hèn điển hình, lúc vui lúc hạnh phúc thì ko sao mà hễ buồn đau thì lại than thân trách phận, là lại tìm nơi Phật, khi tôi kể khi tôi cầu thì Phật có nghe thấy ko? Tôi mệt vì đi bộ 1 quảng khá xa.
Tôi mua 10 nhánh sen, vào lạy Phật và quỳ rất lâu trong điện Quan Âm … chỉ đốt nhang và quỳ thôi, đầu óc ko hề van vái điều gì. Khoảng tầm 20p trong chùa, tôi đi ra, kêu xe ôm tới tiệm thuốc của con Tiên. Thấy tôi tới, bà chủ tiệm thuốc tây hơi bất ngờ nhưng cũng hồ hỡi, nó biết tôi ko tới để mua thuốc
- Ủa, sao đây?
- Tao muốn mua thuốc.
- Bị sao dạ?
- Bị điên rồi.
- Chuyện gì?
- Mày đi với tao 1 chút được ko?
- Đi, à mà đi đâu?
- Uống 1, 2 chai đi.
- Ừ, mày qua bằng cái gì vậy?
- Tao đi xe ôm.
- Ừ, lát tao chở về.
- Uhm.
Con bạn của tôi nó thừa biết tôi buồn, chỉ là nó chưa biết buồn tới cỡ nào thôi, nó cởi cái áo trắng của bác sĩ ra, dặn dò mấy người còn lại rồi xách xe chở tôi đi.
- Giờ bạn Dung muốn đi đâu?
- Quán karaoke đi.
- Đi hát à?
- Ko, à thôi đi khách sạn đi.
- Hả?
- Mua vài lon bia với cái gì đó, vô khách sạn nào đại đi!
- Bộ buồn tới mức đó hả?
- Uhm. Nhưng tao hứa, đây là lần cuối.
2 đứa ghé 1 khách sạn ở Phú Nhuận. Thay vì như lần trước vừa mở cửa phòng tôi đã vật vã khóc than thì hôm nay khác, tôi vào toilet rửa mặt, xong ra ngồi xếp bằng trên giường, vô hồn
- Sao tao nhìn mày giống như bị ma nhập vậy Dung, có sao ko? Có gì kể tao nghe?
- Nếu mẹ tao ko thương và ko bảo vệ tao, vậy tao có phải 1 người tốt và sống ko lo nghĩ như bây giờ ko mậy?
- Liên quan gì ko? Mắc mớ gì mà mày hỏi vậy?
- Nếu mày ko phải là bạn thân tao, mày nghĩ bây giờ tao bị dằn vặt tinh thần thì có phải là tại tao bị quả báo vì lúc trước bỏ anh Thái ko Tiên?
- Rốt cuộc hôm nay mày có chuyện gì? Có nói thẳng được ko? Ko thì về nha, bực nha!
Tôi bắt đầu kể, ko riêng chuyện hôm nay, tôi khui bia và kể, tôi - cái loại đàn bà, nhu nhược tới nỗi chỉ biết làm phiền người khác, và bia bọt ….
- Gì, con Diễm? Con đó nó dính líu tới chuyện vợ chồng mày sâu vậy sao?
- Tao ko biết.
- Rồi giờ, ông Vinh như vậy với mày, có cần tao gọi chửi ổng ko?
- Ko cần, bỏ đi, tao bỏ.
- Mày bỏ để mấy người đó mặc sức mà qua lại với nhau hả?
- Ừ, căn bản ngay từ đầu, tao … tao nhớ rồi, ngay lúc sau đám hỏi, bà Diễm gặp tao, cái mặt vênh vênh tâm đắc, thôi bả ăn rồi. Tao thua, thua trắng.
- Mày điên, mày để yên vậy mà được à?
- Ừ, giờ tao muốn yên thân, cho nhanh tới ngày được giải phóng, ko thì tao chết quá … Chậc chậc
Tôi tặc lưỡi, thở dài, vô thần.
- Mày sao cũng được, ko được nói gỡ nha con kia!
- Tao nói thiệt, tao thấy như là cơ thể tao đang chết 1 nữa rồi Tiên ơi. Buồn quá.
Nước mắt chảy, bắt đầu nấc … nghẹn
- Tao hối hận quá Tiên, nếu quay lại, tao ko chọn như vậy đâu.
- Nếu quay lại, nếu nếu nói làm gì, giờ mày phải sống cho mày, nhưng sao mày lại để yên cho tụi nó? Bà già chồng mày, con đĩ kia bây giờ tới thằng chồng mày, cho dù mày đã làm gì thì như vậy cũng quá đáng mà! TẠi sao mày nghĩ là mày bị quả báo, sao mày ngu quá vậy? Sao mày ko đấu tranh?
- Đấu tranh cái gì nữa Tiên? Giờ tao muốn sống với mẹ tao, chỉ như vậy thôi.
Tôi nốc bia liên tục, lâu lâu lại tự lắc đầu khi nghĩ tới vài chuyện vừa xảy ra.
- Tao quăng nhẫn cưới tao mất tiêu rồi, cái điện thoại nữa, bể nát bấy rồi.
- Tao ko biết, tao thấy ông Vinh thương mày lắm mà, sao mà lại trở mặt như vậy được, mẹ, nghĩ ko có ra.
- Ừ, thương.
- Có khúc mắc gì ko Dung?
- Thậm chí ổng còn ko thèm nhìn mặt của tao, thậm chí 1 cuộc nói chuyện đàng hoàng còn ko có nữa, tao ko biết khúc mắc gì hết. Giờ tao ko biết gì hết.
Tôi lại uống, xong nằm phịch ngửa ra giường, ngao ngán, chán chường nước mắt chảy liên tục, nhưng tôi ko gào thét, ko quằn quại cũng ko khóc thành tiếng, tôi chỉ khóc vậy thôi. Kiểu như ko còn hứng thú để khóc, kiểu như khóc mặc định vậy.
- Rồi mày tính sao?
- Tao thấy nhớ anh Thái ….
- Gì?
- Ừ, nhớ anh Thái, ước gì được gặp ảnh, ước gì được ảnh ôm. Bao lâu rồi, tao cần 1 người thương tao, nhẹ nhàng, ấm áp. Tao tưởng tao được viên mãn rồi, ai mà ngờ … lâu đài cát!
- Gì thì gì, ko thể nào nói nhớ người cũ như vậy được, như vậy là sai. Hay mày xỉn rồi?
- Ko, tao nói thiệt, nếu quay lại được, tao sẽ đồng ý cưới và đẻ con cho anh Thái, tao bất chấp. À ko, nếu quay lại được, tao chỉ mong ngoại tao sẽ trở lại …..
- Sao tao thấy mày nói chuyện kỳ quá, ko bình thường. Chẳng thà mày khóc lóc kể lể như mọi lần tao cũng thấy lo, nhưng mà bây giờ tao thấy sợ quá Dung.
Con bạn nằm kế bên, ôm tôi
- Còn có mẹ mày,còn có tao nữa, tao luôn bên mày. Nếu mày ko yêu quý bản thân mày, thì hãy nghĩ tới tao và má.
Tôi bắt đầu khóc có tiếng, vai run lên mạnh hơn, gật đầu đồng ý.
- Ừ, khóc đi, với tao ko cần phải kìm nén, khóc xong thì mày vẫn là Dung điên của tao, Dung của tao yếu đuối cỡ nào tao biết rõ, thằng nào ko biết thương hoa tiếc ngọc coi như thằng đó ngu.
Tôi năm quay lưng, con bạn nằm ôm tôi từ phía sau. Tự nhiên tôi nhớ tới câu nói của Thái
“ Nhìn thấy em khóc, bản năng bảo vệ che chở của 1 thằng đàn ông trổi dậy. Bất cứ em buồn lúc nào, hãy khóc với anh, miễn em ko khóc vì anh là được “
Tôi oà lên 1 tiếng nữa, rồi cứ rấm rứt nằm đó, ko nói thêm, con bạn cũng im lặng.
Tặng mọi người bài hát mình rất thích, bật mí mặc dù rất thích The Beatles nhưng đây mới là thần tượng của mình, vẫn phải nghe vài bài ngày của anh này mới chịu nỗi.
"Vẫn những cảm xúc như đêm đầu tiên cùng nhau
Vẫn những cảm xúc như nụ hôn đầu
Em yêu, hãy làm cho mọi thứ trở nên tốt hơn
Chẳng có ai tốt hơn em
Vẫn giữ lấy, vì em là duy nhất
Lần đầu tiên khi chạm ánh mắt nhau
Anh cũng có cảm giác như thế này
Những cảm xúc dạt dào hơn
Muốn được yêu em dài lâu
Vì em vẫn thắp lên ngọn lửa
Nếu em có cảm thấy cô đơn thì đừng
Em là người duy nhất anh từng mong muốn
Anh chỉ muốn mọi thứ được tốt đẹp
Vì thế anh luôn yêu em hơn những gì anh có thể
Hãy tha thứ cho anh, vì anh không biết mình làm gì
Hãy bỏ qua cho anh, anh không thể ngừng yêu em
Đừng từ chối anh vì nỗi đau này anh đang trải qua
Hãy tha thứ cho anh, anh cần em rất cần
Hãy tha thứ cho anh, từng lời anh nói đều là chân thành
Hãy bỏ qua cho anh, chẳng thể nào mà anh không yêu em nữa
Vẫn những cảm xúc như thời gian đẹp đẽ mà chúng ta cùng nhau
Vẫn những cảm xúc như những cái khẽ chạm đầu tiên
Vẫn muốn gần em hơn
Nhưng chẳng thể đủ
Nhưng vẫn giữ lấy vì em vẫn là duy nhất
Anh vẫn nhớ mùi hương của em -
Anh nhớ mọi thứ
Nhớ đến từng cử chỉ của em
và anh nhớ đến em nữa
Anh nhớ từng đêm, em biết là anh vẫn luôn nhớ mà
Vì thế nếu em có cảm thấy cô đơn thì đừng
Em là người duy nhất anh mong muốn
Anh chỉ muốn mọi điều được tốt đẹp
Thế nên anh yêu em hơn những gì anh có thể "
Bryan Adams - Please Forgive Me -
Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không? - Chapter 86
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
- Dạo này anh thấy em đẹp ra.
Chạy được 1 đoạn ông Vinh lại lên tiếng, nói những điều tôi ko hề muốn nghe, tôi chỉ muốn ổng nhân cơ hội này xin lỗi hay giải thích với tôi chứ tôi thấy cái kiểu của ổng nói nghe rất chói.
- Anh nghĩ em đau khổ buồn bã, nhưng mà ko phải, em vui vẻ hơn anh tưởng. Có khi nào 6 tháng qua rồi em với anh …… rồi em có người khác ko em?
- Anh nói cái gì vậy?
- Anh biết hết rồi.
- Anh biết cái gì?
- Anh biết là em ko phải là Dung của anh nữa. Diễm đã nói đúng.
- Anh dừng xe lại đi!
Từ trạng thái giận hờn như những cặp tình nhân, tôi như bị đông cứng, tim tôi siết lại, khi tôi mong chờ 1 điều thì Vinh toàn làm những điều ngược lại, anh ta sinh ra chỉ để làm tôi đau thôi hay sao vậy? Đáng lẻ tôi ko nên ngây thơ mà tin tưởng, mà hy vọng trong cuộc hôn nhân này nữa,thậm chí chỉ trong cuộc tình này có lẻ, từ đầu tôi đã là kẻ thất bại. Trên hết những gì đã trải qua, tôi cảm thấy từ trong sâu thẳm, khoan hãy nói đến tình yêu hay những lời hứa, lòng tự trọng của tôi, tôi chưa tìm ra tôi làm điều gì sai. Hoá ra anh ta hất hủi và bỏ bê tôi, rồi nói những điều làm tôi đau và mong tôi đau khổ, tàn úa, có như vậy anh ta mới vừa lòng sao? Năm lần bảy lượt, Diễm, Diễm và bây giờ lại Diễm.
- Anh dừng xe lại đi!
Giọng tôi run lên, nhưng vẫn ko khóc, vì lòng tự ái tối thiểu, tôi sẽ ko khóc trước mặt anh ta nữa. Anh ta mong tôi khóc, mong tôi vật vã mà, ko thể.
Vinh thắng xe lại, giữa đường, anh ta ko nói 1 lời, tôi vịn phía bên sau đuôi xe, run rẫy bước xuống. Ước gì tôi có thể kêu Vinh quay lại và cho Vinh mấy bạt tai, tại sao tôi luôn yếu đuối như vậy? Trong vài giây cố gắng kiểm soát, điên tiết khi nghe đến con Diễm kia, tôi lại nói ra những điều ko đúng sự thật, chỉ để lợi gan mình
- Em thấy hối hận vì đã lấy anh.
- Anh biết rồi, em bất mãn mọi thứ về anh mà, mẹ anh, bạn anh … và cả người yêu cũ của anh. Em được nuông chiều và được bảo vệ quen rồi, nếu mẹ em ko cưng chiều em, thử hỏi mẹ em ko luôn bênh em chằm chằm thử coi có dám bỏ nhà chồng đi rồi em có sống được ko?
Người tôi thì cứ run lên, anh ta vẫn chưa quay lại, chúng tôi chưa nhìn vào mặt nhau để nói chuyện. Tôi có thể hèn yếu khi anh ta dằn vặt tôi, còn khi anh ta – kể cả anh ta là ai đi nữa, ko ai có quyền nói động đến mẹ tôi. Phản ứng tức nước vỡ bờ tôi là cởi nhẫn cưới, liệng xuống đường, rồi cả cái điện thoại, thứ anh ta đã làm hư và mua cho tôi 1 cái mới, tôi cũng lấy ra và quăng mạnh xuống đường, dòng xe qua lại hiếu kỳ người ta nhìn vào tôi … chiếc nhẫn đã lăn đâu đó còn cái điện thoại thì bể tan nát. Vinh vẫn ngồi yên trên xe, ko phản ứng, ko quay lại, ko làm gì cả ….
Ko nói thêm tiếng nào, tôi bỏ đi, trong ê chề và thấm thía, giờ chẳng còn quan tâm tới mừng thọ mừng thiếc gì của ai nữa, mệt rồi. Quả báo cho tôi quá sớm, khi tôi phụ tình 1 người tốt, khi tôi chấm dứt 1 sự sống và tôi buông thả bản thân mình. Cái thứ người như tôi gặp phải 1 thằng chồng như vậy thì đáng lắm mà.
Tôi tức đến từ sợi tóc như muốn tróc ra khỏi da đầu, tôi muốn la hét giữa trời đất, tôi cảm thấy cái cảm giác đó, cái cảm giác tôi đang cảm nhận, cảm giác buông bỏ thật sự, cảm giác kết thúc. Những người chạy xe ôm người ta cứ lâu lâu sáp vô hỏi tôi về đâu, có những người buông lời cợt nhã nữa. Tôi đang làm gì vậy? Tôi thề là, ngay từ giây phút anh ta nhắc tới con Diễm, tôi đã chết, chuyện này cũng đã chết, ko còn 1 chút xíu hy vọng nào cả, tôi biết chắc là như vậy, tôi thất thần suy nghĩ và tức tối cứ đi thôi. Được 1 đoạn nữa thì giật mình tôi đi gần tới chùa Phổ Quang rồi, thôi thì đưa đấy hết, tôi cũng đang cần tịnh tâm, tôi đi vô chùa. Tôi đúng là mẫu người yếu hèn điển hình, lúc vui lúc hạnh phúc thì ko sao mà hễ buồn đau thì lại than thân trách phận, là lại tìm nơi Phật, khi tôi kể khi tôi cầu thì Phật có nghe thấy ko? Tôi mệt vì đi bộ 1 quảng khá xa.
Tôi mua 10 nhánh sen, vào lạy Phật và quỳ rất lâu trong điện Quan Âm … chỉ đốt nhang và quỳ thôi, đầu óc ko hề van vái điều gì. Khoảng tầm 20p trong chùa, tôi đi ra, kêu xe ôm tới tiệm thuốc của con Tiên. Thấy tôi tới, bà chủ tiệm thuốc tây hơi bất ngờ nhưng cũng hồ hỡi, nó biết tôi ko tới để mua thuốc
- Ủa, sao đây?
- Tao muốn mua thuốc.
- Bị sao dạ?
- Bị điên rồi.
- Chuyện gì?
- Mày đi với tao 1 chút được ko?
- Đi, à mà đi đâu?
- Uống 1, 2 chai đi.
- Ừ, mày qua bằng cái gì vậy?
- Tao đi xe ôm.
- Ừ, lát tao chở về.
- Uhm.
Con bạn của tôi nó thừa biết tôi buồn, chỉ là nó chưa biết buồn tới cỡ nào thôi, nó cởi cái áo trắng của bác sĩ ra, dặn dò mấy người còn lại rồi xách xe chở tôi đi.
- Giờ bạn Dung muốn đi đâu?
- Quán karaoke đi.
- Đi hát à?
- Ko, à thôi đi khách sạn đi.
- Hả?
- Mua vài lon bia với cái gì đó, vô khách sạn nào đại đi!
- Bộ buồn tới mức đó hả?
- Uhm. Nhưng tao hứa, đây là lần cuối.
2 đứa ghé 1 khách sạn ở Phú Nhuận. Thay vì như lần trước vừa mở cửa phòng tôi đã vật vã khóc than thì hôm nay khác, tôi vào toilet rửa mặt, xong ra ngồi xếp bằng trên giường, vô hồn
- Sao tao nhìn mày giống như bị ma nhập vậy Dung, có sao ko? Có gì kể tao nghe?
- Nếu mẹ tao ko thương và ko bảo vệ tao, vậy tao có phải 1 người tốt và sống ko lo nghĩ như bây giờ ko mậy?
- Liên quan gì ko? Mắc mớ gì mà mày hỏi vậy?
- Nếu mày ko phải là bạn thân tao, mày nghĩ bây giờ tao bị dằn vặt tinh thần thì có phải là tại tao bị quả báo vì lúc trước bỏ anh Thái ko Tiên?
- Rốt cuộc hôm nay mày có chuyện gì? Có nói thẳng được ko? Ko thì về nha, bực nha!
Tôi bắt đầu kể, ko riêng chuyện hôm nay, tôi khui bia và kể, tôi - cái loại đàn bà, nhu nhược tới nỗi chỉ biết làm phiền người khác, và bia bọt ….
- Gì, con Diễm? Con đó nó dính líu tới chuyện vợ chồng mày sâu vậy sao?
- Tao ko biết.
- Rồi giờ, ông Vinh như vậy với mày, có cần tao gọi chửi ổng ko?
- Ko cần, bỏ đi, tao bỏ.
- Mày bỏ để mấy người đó mặc sức mà qua lại với nhau hả?
- Ừ, căn bản ngay từ đầu, tao … tao nhớ rồi, ngay lúc sau đám hỏi, bà Diễm gặp tao, cái mặt vênh vênh tâm đắc, thôi bả ăn rồi. Tao thua, thua trắng.
- Mày điên, mày để yên vậy mà được à?
- Ừ, giờ tao muốn yên thân, cho nhanh tới ngày được giải phóng, ko thì tao chết quá … Chậc chậc
Tôi tặc lưỡi, thở dài, vô thần.
- Mày sao cũng được, ko được nói gỡ nha con kia!
- Tao nói thiệt, tao thấy như là cơ thể tao đang chết 1 nữa rồi Tiên ơi. Buồn quá.
Nước mắt chảy, bắt đầu nấc … nghẹn
- Tao hối hận quá Tiên, nếu quay lại, tao ko chọn như vậy đâu.
- Nếu quay lại, nếu nếu nói làm gì, giờ mày phải sống cho mày, nhưng sao mày lại để yên cho tụi nó? Bà già chồng mày, con đĩ kia bây giờ tới thằng chồng mày, cho dù mày đã làm gì thì như vậy cũng quá đáng mà! TẠi sao mày nghĩ là mày bị quả báo, sao mày ngu quá vậy? Sao mày ko đấu tranh?
- Đấu tranh cái gì nữa Tiên? Giờ tao muốn sống với mẹ tao, chỉ như vậy thôi.
Tôi nốc bia liên tục, lâu lâu lại tự lắc đầu khi nghĩ tới vài chuyện vừa xảy ra.
- Tao quăng nhẫn cưới tao mất tiêu rồi, cái điện thoại nữa, bể nát bấy rồi.
- Tao ko biết, tao thấy ông Vinh thương mày lắm mà, sao mà lại trở mặt như vậy được, mẹ, nghĩ ko có ra.
- Ừ, thương.
- Có khúc mắc gì ko Dung?
- Thậm chí ổng còn ko thèm nhìn mặt của tao, thậm chí 1 cuộc nói chuyện đàng hoàng còn ko có nữa, tao ko biết khúc mắc gì hết. Giờ tao ko biết gì hết.
Tôi lại uống, xong nằm phịch ngửa ra giường, ngao ngán, chán chường nước mắt chảy liên tục, nhưng tôi ko gào thét, ko quằn quại cũng ko khóc thành tiếng, tôi chỉ khóc vậy thôi. Kiểu như ko còn hứng thú để khóc, kiểu như khóc mặc định vậy.
- Rồi mày tính sao?
- Tao thấy nhớ anh Thái ….
- Gì?
- Ừ, nhớ anh Thái, ước gì được gặp ảnh, ước gì được ảnh ôm. Bao lâu rồi, tao cần 1 người thương tao, nhẹ nhàng, ấm áp. Tao tưởng tao được viên mãn rồi, ai mà ngờ … lâu đài cát!
- Gì thì gì, ko thể nào nói nhớ người cũ như vậy được, như vậy là sai. Hay mày xỉn rồi?
- Ko, tao nói thiệt, nếu quay lại được, tao sẽ đồng ý cưới và đẻ con cho anh Thái, tao bất chấp. À ko, nếu quay lại được, tao chỉ mong ngoại tao sẽ trở lại …..
- Sao tao thấy mày nói chuyện kỳ quá, ko bình thường. Chẳng thà mày khóc lóc kể lể như mọi lần tao cũng thấy lo, nhưng mà bây giờ tao thấy sợ quá Dung.
Con bạn nằm kế bên, ôm tôi
- Còn có mẹ mày,còn có tao nữa, tao luôn bên mày. Nếu mày ko yêu quý bản thân mày, thì hãy nghĩ tới tao và má.
Tôi bắt đầu khóc có tiếng, vai run lên mạnh hơn, gật đầu đồng ý.
- Ừ, khóc đi, với tao ko cần phải kìm nén, khóc xong thì mày vẫn là Dung điên của tao, Dung của tao yếu đuối cỡ nào tao biết rõ, thằng nào ko biết thương hoa tiếc ngọc coi như thằng đó ngu.
Tôi năm quay lưng, con bạn nằm ôm tôi từ phía sau. Tự nhiên tôi nhớ tới câu nói của Thái
“ Nhìn thấy em khóc, bản năng bảo vệ che chở của 1 thằng đàn ông trổi dậy. Bất cứ em buồn lúc nào, hãy khóc với anh, miễn em ko khóc vì anh là được “
Tôi oà lên 1 tiếng nữa, rồi cứ rấm rứt nằm đó, ko nói thêm, con bạn cũng im lặng.