Tôi đã cố gắng mở khoá cửa thiệt nhẹ để vô nhà, vậy mà mẹ vẫn thức, hay là mẹ chưa ngủ, mẹ ngồi đó nhìn sợ lắm, tôi cúi mặt …
- Mới đi đâu về?
- Con đi với con Tiên mà, uống vài chai thôi.
- Sao mà người hôi mùi thuốc, mùi tùm lum mùi vậy? Ko phải buồn là lao đầu vô mấy cái chỗ tào lao đâu nghe chưa?
- Tào lâu gì đâu mẹ …
- Mày có cần đi nói chuyện với dòng họ nó liền ko? Mẹ với mày đi liền, con tao đẻ ra ko phải cho nó cứ dằng vặt vậy hoài được … Ở được thì ở, ko thì bỏ dứt, làm cái gì mà mới vui được mấy bữa nay lại như vậy? Đủ rồi nghe.
Mẹ quát ầm ĩ, tôi chỉ biết gục đầu nghe. Biết là mẹ thương con xót con nên mới như vậy, nên tôi ko dám nói gì.
- Cái nhà này sao cứ đẻ con gái là khổ, ngoại thì chồng chết sớm, mẹ thì chồng bỏ, còn mày thì bị chồng ăn hiếp. Rồi tính chịu đựng vậy hoài tới chừng nào hả con? Tức quá mà, mày khổ như vậy mẹ đau lắm mày biết ko Dung?
Giọng mẹ lạc đi, run rẫy, tôi khóc rất nhiều rồi, cô Hà thức giấc ngồi trơ như gỗ đá, còn tôi thì bị á khẩu, im lặng nghe mẹ chửi. Một hồi tôi thấy mẹ thở hỗn hển tôi phải chạy đi tới ôm mẹ, vuốt ngực cho mẹ đỡ tức, cô Hà lấy nước cho mẹ uống, tôi khóc rất nhiều, mẹ cũng khóc
- Mẹ ráng cho con qua 6 tháng được ko? Còn 4 tháng nữa thôi mẹ. Con ko muốn hối hận thêm 1 lần nữa.
- Mày thương nó nhiều như vậy sao mày ko đi nói với nó? Sao mày ko bắt nó đi qua đây xin lỗi mày? Sao mày cứ im im như vậy giải quyết được gì hả con?
- Mẹ, con có suy nghĩ riêng của con, mẹ nghỉ ngơi đi. Con xin lỗi vì cứ làm mẹ lo cho con, mấy chục tuổi đầu lúc nào cũng rúc vô mẹ, mẹ con xin lỗi mẹ, con hứa là ko sẽ ko ủ rũ buồn bã nữa, con sẽ mạnh mẹ giống mẹ, quyết đoán giống mẹ, ko để ai ăn hiếp con nữa. Nhưng con chỉ xin mẹ, cho con qua 6 tháng thôi. Con năn nỉ mẹ ….
Mẹ ko nói gì, gượng đứng dậy, lắc đầu bỏ đi vô,phòng tắt đèn.
- Cô Hà ơi, làm phiền cô coi chừng mẹ con đêm nay, mẹ con mệt hay gì cô kêu con. Giờ con mà vô nằm chung mẹ con ko ngủ được.
- Uhm, cô biết rồi.
- Dạ.
Tôi cũng lầm lũi đi lên phòng, đấm ngực mình thình thịch, than trời trách đất cũng được cái gì? Bao nhiêu chuyện đều là do tôi tự chọn lấy, thì giờ tôi phải chấp nhận hết.
Tôi nhức đầu và sốt ruột, vừa vô toilet tôi đã nôn thốc tháo, ói xong người rã rời, thay bộ đồ ngủ, tôi nằm co ro 1 mình.
“ Đây là nhà mình, là phòng của mình, và mẹ mình luôn yêu thương bảo vệ mình, ko phải mình đã chọn đi lấy chồng đó sao? Là do mày hết Dung ơi là Dung, bây giờ, tan nát hết, đời tan nát, tình tan nát … làm cho mẹ buồn, mẹ giận hết lần này tới lần khác. “
Tự trách mình xong tôi lại thấy mẹ nói đúng, sao tôi ko bắt anh ta xin lỗi tôi, sao tôi ko nói là tôi thương anh ta nhiều và muốn anh ta xin lỗi, rồi tôi sẽ lại hạnh phúc? Miệng của tôi đâu rồi? Tất cả chỉ vì tự trọng, tự ái. Thôi thì tôi ko nói toẹt ra được điều tôi muốn thì tôi bỏ! Quyết định lần thứ n là sẽ bỏ, nhưng lần này khác rồi. Nếu anh ta thương yêu tôi, anh ta sẽ tự xin lỗi, à ko phải, nếu anh ta thương yêu tôi thì đáng lẻ ngay từ đầu đã ko làm chuyện có lỗi với tôi. Có phải là cứ cưới nhau xong rồi ai cũng đều phải trải qua những điều tồi tệ này hay ko? Như vậy ai dám tin vào hạnh phúc nữa?
Tôi khóc, khóc rất nhiều, tôi tức tối và bế tắc cho mình lắm. Tôi lại lôi cô bạn nhật ký ra, đó là những dòng nhật ký dài nhất của tôi cho tới bây giờ, những tưởng, viết nhiều để được kết thúc, bị kết thúc. Ko, tôi mong mọi chuyện kết thúc!
5h30 đồng hồ reo um sùm, tôi giật mình choàng dậy, đầu nhức, bụng cồn cào đau lắm. Tôi đừng dậy loạng choạng như vẫn còn say, lảo đảo mò vào toilet, tôi ko cho phép mình gục ngã bất cứ 1 lần nào nữa vì chuyện tình cảm. Tôi cố gắng rửa mặt, tắm và dẹp gọn gàng phòng ngủ của mình, rồi thay đồ. 6h10p xuống nhà. Mẹ đã thức.
- Ăn sáng đi rồi đi làm.
- Ủa hôm nay sao cô Hà nấu đồ ăn sớm vậy?
- Tại cả đêm nhà này ko ai ngủ cả.
Tôi lại cúi mặt, thở dài bối rối.
- Mẹ nói chơi thôi, ăn đi rồi đi làm. Đồ này nấu chiều qua mà tại mày ko có nhà nên cất vô sáng nay ăn. Ăn đi uống thuốc, tối mẹ nghe ói rồi, đừng suy nghĩ nhiều nữa. Mẹ có chửi có la mấy tiếng cũng vì mẹ nghĩ cho mày thôi. Đừng có áp lực gì hết, cứ sống sao mà mày thấy thoải mái là được.
Tôi ngước lên, nhìn mẹ mẹ cười làm tôi nở hoa hết trong lòng, nụ cười của mẹ làm tôi biết mẹ ko còn giận nữa. Tôi cũng cười cười mỉm, thôi thì cuộc sống này chỉ có mẹ là đủ.
Tôi dắt xe đi làm
- Trưa ghé cửa hàng đi mua đồ với mẹ.
- Trưa hả mẹ?
- Ừ, đi ăn rồi mua đồ.
- Dạ.
Vô phòng ai cũng hỏi tôi bệnh hay sao mà nhìn hốc hác quá, tôi phải nói dối là hôm qua tôi bị đau bao tử nên ói mửa và khóc cả đêm, vậy mà mọi người cũng tin. Nhưng thật ra tôi nói thì người ta gật gù vậy chứ chắc gì người ta tin … Thôi kệ, đầu vẫn hơi nhức nhưng cố gắng làm việc cái đã.
Trưa tôi từ chối đi ăn với phòng để chạy qua cửa hàng. Qua đó mẹ cũng đang chuẩn bị, 2 mẹ con đi ăn bún măng vịt. Ăn xong mẹ nói đi mua đồ với mẹ. Thì ra là mẹ mua điện thoại mới cho, mẹ kêu đi qua TGDĐ, rồi mẹ nói mẹ cho tiền mua, tôi ko nhận thì mẹ nói mỗi người chịu 1 nửa cứ lựa cái nào mình thích. Từ chối ko được đành phải chịu. Tôi biết là mẹ đang làm cho tôi cảm thấy được yêu thương và hạnh phúc, trong bụng tôi thương và biết ơn lắm.
- Thôi điện thoại mua rồi, giờ đi làm sim đi, mẹ về nằm 1 chút, đêm mẹ ngủ ít giờ mẹ mệt.
- Mẹ mệt thì mẹ ngủ tự nhiên đi chi cho nắng nôi, con tự lo được mà.
- Nói nhiều quá, đi làm cái sim đi. Mẹ về.
Nói rồi mẹ hất mặt bỏ đi ….. Niềm an ủi lớn nhất của tôi là mẹ, niềm tự hào lớn nhất là được làm con của mẹ, lúc nào mẹ cũng nghĩ chu toàn cả, mẹ thật vĩ đại, biết vậy lấy chồng làm gì, cứ ở với mẹ là hạnh phúc mãi mãi luôn. Sim điện thoại đã lắp, ok, có điện thoại mới rồi, đời lại đẹp, chuyện tối qua cứ cho qua đi, mệt óc.
Chiều vô làm mới để ý chứ ko biết bữa nay mắc cái gì mà thấy Khoa nó cứ gượng gạo với mình. Chắc có gì đó, tự nhiên cũng tò mò, pm cái
- Buzz!
- Dạ chị
- Ủa, sao mấy bữa nay thấy em kỳ kỳ
- Dạ đâu có gì
- Ko phải, chị thấy em ko tự nhiên. Có gì cứ nói, chị em ko mà.
Vừa chat tới đây điện thoại reo, con Tiên gọi, tôi ra ngoài nghe
- Alo
- Mua điện thoại rồi à, hay mượn của ai?
- Mẹ mới mua cho đó con.
- Sướng ko ai sướng bằng mày. Già đầu má cưng như trứng.
- Ừ, gọi có chi ko?
- Ê, ông Khiêm đó, rũ đi café kìa.
- Ừ
- Mày đi ko?
- Thôi, mày đi đi, ổng cua mày mà, tự nhiên tao đi.
- Đi đi
- Thôi, lần đầu mày đi đi, được lần sau tao đi chung.
- À quên, chuyện tối qua sao rồi?
- Xong rồi.
- Cái gì xong?
- Chia tay rồi.
- Thiệt hả?
- Ừ
- Vậy có cần 6 tháng gì nữa ko?
- Cần, nhưng cái đó giờ cho có lệ thôi, xong rồi, ko gian díu gì nữa. Tao cũng mệt quá rồi.
- Thôi, tao hỏi thăm thôi chứ chuyện của mày thì cứ bình tâm mà giải quyết, đừng có hấp tấp.
- Ừ, tao biết nhưng xong thiệt rồi.
- Uhm, chừng nào rửa điện thoại kêu tao.
- Muốn ăn gì?
- Cari dê Ấn Độ Musa.
- Ok, khi nào rãnh nói tao, tao mời.
- Ok, vậy là quyết định ko đi café phải ko?
- Ừ.
- Ok, bye
- Bye.
Tôi quay vào phòng, chat cho xong chuyện với Khoa.
- Chị đang hạnh phúc chứ?
- Sao em hỏi vậy?
- Em có làm gì cho chị hiểu lầm ko chị Dung?
- Là sao em?
- Khó nói quá chị
- Chuyện gì?
- Chồng chị có lien hệ với em ….. mấy ngày nay rồi
- Cái gì? Liên hệ bằng cách nào?
- Ảnh nhắn tin face cho em. Lúc đầu em ko tin nhưng ảnh cho em coi hình cưới em tin rồi.
- Ảnh nhắn cái gì?
- Ý ảnh nói là em đừng phá hoại gia đình chị nữa, ảnh còn nói tại em mà anh chị lục đục.
- Trời đất!
Tôi quay qua thì thấy Khoa vẫn đang gõ cạch cạch ko nhìn lên.
- Ảnh nói ảnh biết hết chuyện hẹn hò của chị em mình rồi, chị ơi, em với chị có hẹn hò gì đâu chị?
- ….
- Ảnh còn kêu em còn tự trọng thì xin thôi việc đi ko thì ảnh sẽ áp lực cho em nghỉ việc.
- Chị thật sự xin lỗi em, chuyện gia đình chị để chị giải quyết. Chị biết em ko có ý gì cả, để chị nói chuyện lại với chồng chị. Em cứ làm an tâm làm việc đi, đừng có suy nghĩ nhiều.
Khoa chia sẻ ảnh, tôi accept
- Đó, hình em với bạn gái, thiệt tình bạn gái em có dáng người giống chị, trắng trắng nữa nên em mới …
- Ừ thôi chị biết rồi, xin lỗi em. Đã làm phiền và hiểu lầm cho em thì có nghỉ làm là chị chứ ko phải là em.
- Dạ, thôi chị cứ từ từ lo chuyện gia đình, em hơi rối, em nghĩ em ko nên tiếp xúc với chị nữa. Em ko nghĩ hành động của mình làm gia đình chị xào xáo, em xin lỗi chị.
- Chậc, xin lỗi em nha.
Tôi chấm dứt cuộc chat, đầu óc lại phát hoả lên chứ ko phải giỡn. Tức thiệt chứ. Giờ phải tìm cách liên lạc nói chuyện với ổng, đáng ra tôi ko phải giải thích nhưng vì chuyện ảnh hưởng tới người thứ 3 rồi.. tôi ko thể vì ích kỷ mà làm cho 1 người phải bỏ việc. Nhưng nếu tôi mà liên hệ kiểu gì Vinh cũng nói tôi có tật giật mình cho mà coi, thiệt tình, giờ ko biết sao nữa!
đứa nằm đó, đứa thì vỗ vỗ vai đứa đang nấc tức tưởi, lâu lâu lại ngồi dậy quẹt nước mắt và uống bia. lon mà tôi uống hết lon, con bạn thì lon dang dở.
- h rồi, tao về coi đóng cửa tiệm, mày muốn đi tiếp thì tao chở mày về chốt sổ xong đóng cửa, rồi đi tiếp.
- (gật gù) Cảm ơn mày.
- Nè mày lấy điện thoại nói với má là đi chơi với tao đi, để má khỏi trông.
Con Tiên đưa điện thoại tôi bấm số cho mẹ, cố hắn giọng để mẹ khỏi phát hiện.
- Mẹ hả?
- Uhm, điện thoại con hết pin à?
- Dạ bị giật rồi, rớt xuống đường xe cán nát rồi. Sẵn con Tiên nó chở con đi chơi xả xuôi.
- Sao bị giật điện thoại mà giọng tỉnh queo vậy, đừng có nói dóc mẹ, mà sao lại con Tiên, ko phải con đi với thằng Vinh sao?
- Dạ thôi con về kể mẹ sau. Con gọi để mẹ khỏi lo.
- Ko lo, sao giọng nghe khịt quá vậy, lại chửi lộn với nó rồi hả?
- Con về nói sau mà, vậy nha mẹ.
Bị mẹ lật tẩy rồi, tôi lau nước mắt, tắt máy, vô toilet rửa mặt, nhìn vô kiếng thấy con đàn bà trẻ nhu nhược đáng ghét, chỉ muốn vỗ cho vài cái tát để nó tỉnh người ra! Chỉ giỏi về nheo nhẻo với mẹ và làm phiền bạn bè.
Chúng tôi chạy về nhà thuốc, con Tiên chốt sổ cho nhân viên về sớm. Mới h đã đóng cửa.
- Giờ mày muốn đi đâu, tao chiều!
- Đi đâu giờ? Chỉ là tao sợ đêm dài tao ko ngủ được lại khóc lóc thôi.
- Ok, lâu rồi ko bar, đi bar ko? Hôm bữa tao còn nửa chai rượu trong Gossip, lúc đi với anh C (bạn trai cũ Việt kiều của con Tiên), chắc cũng cả nửa năm rồi. Đi ko?
- Ừ đi.
- Đi nhảy nhót thì vui lên đi, ủ rũ tao đuổi về. Bữa nay tao mời.
Tôi gượng cười gật đầu
- Giờ thân xác tao giao cho mày, mày muốn đặt đâu tao ngồi đó.
Con Tiên nó lo xa lắm, đứa con gái ko đi xe máy, đi taxi lát về cho an toàn. đứa đi ra TRần Hưng Đạo.
Hơn h, bar bắt đầu đông khách. Thời trước tôi toàn đi No. này nọ chứ đã có mấy cái này đâu. Tự nhiên người say say tôi lại thấy hứng thú, từng tốp các bạn trẻ ăn mặc sành điệu, trai gái dập dìu, chắc là đa số cũng cắn thuốc hết rồi, vào đến cửa đã nhảy như người có gắn động cơ vậy. Cũng vài năm ko bar, con Tiên thì cũng chỉ sau khi đi du học mới bị rửa mắt rửa mặt mới chịu chơi ra chứ lúc trước có biết đâu, thôi thì vui bữa cái đã rồi tính. Nhạc cứ bập bùng, khoảng h là cao trào của những chuyến bay đêm, nhạc mạnh nhất và hay nhất, đó cũng là thời điểm lý tưởng của những con bay – lúc thuốc lên.
đứa lấy nửa chia rượu, được bạn thanh niên trẻ phục vụ tận tình từ khăn lạnh đến trái cây, mời cả thuốc nữa nhưng đứa ko hút thuốc. Cũng nhún nhảy theo nhạc, lâu lâu hưởng ứng vài tiếng hú cho bằng chị bằng em. Vì trong đó nó ồn nên con Tiên toàn bấm trên điện thoại khi muốn nói chuyện với tôi
- Tao thấy có anh đang để ý tao với mày thì phải.
Tôi cười rồ dại đúng con say, xoá text và bấm lại.
- Mày thì được chứ như tao có chó nó thèm.
- Sao mày lại nghĩ như vậy?
- Ừ thì chồng chán chồng chê thì là thứ bỏ đi!
Nó tát cho tôi bạt tai tỉnh người, ghé vô tai tôi hét
- Mày nghĩ về mày như vậy nữa thì về, dẹp hết, vì thằng chồng như vậy mà mày tự hạ thấp bản thân. Đi về.
Tôi nhận thấy mình đi xa quá, nên xin lỗi nó. Nó lại vuốt vuốt mặt chỗ nó đánh tôi, vỗ đầu tôi mấy cái, tiếp tục sử dụng cái điện thoại
- Mày muốn thằng nào yêu thương mày thì mày phải yêu bản thân mày trước. Tao ko xúi dại nhưng chồng mày ko tốt, mày cứ hưởng thụ, xã stress đi, miễn ko làm gì sai là được.
đứa đang lúi cúi bấm điện thoại thì đối tượng đã đứng gần, ngước mặt lên tôi giật mình. Thề với lòng, tôi thấy mắc cỡ vô cùng, ko son phấn, ăn mặc lạc tông, chưa kể là gái đã có chồng, tôi cảm thấy ngại khi đong đưa kiểu này, lỡ có ai mà thấy chắc tôi chết quá.
anh cũng ngoài , nhìn cũng phong độ và khá nhã nhặn, kêu bồi ly cocktail mời tôi và Tiên. Cố gắng giao tiếp bằng lời nói, hét lên cách khó khăn
- Mạn phép cho tụi anh mời em, đi có người thôi đừng uống rượu mạnh, uống cocktail đi cho đỡ say.
Tôi và con Tiên ko từ chối, nhận ly pha mà cảm thấy e dè vô cùng, mục đích ban đầu là xả stress chứ ko phải là mấy cái kiểu làm quen thế này, với tôi thì qua rồi thời đó.
Tôi gỉa bộ ôm miệng ra hiệu mắc ói, gật đầu xin phép rồi chạy vô toilet, con Tiên cũng lật đật theo sau
- Về thôi Tiên.
- Mày chán nhanh vậy?
- Ừ, ko chán nhưng tao ko nghĩ sẽ như vầy, tao ko muốn làm quen kiểu này, tao đã có chồng rồi.
- Đã ai làm quen đâu? Người ta mới mời ly thôi mà.
- Nếu ông Vinh mà thấy ….
- Mày im đi, có khi thằng chồng mà mày luôn tôn trọng, luôn chung thuỷ với nó thời gian qua nó banh chành rồi. Bao giờ mày mới tỉnh ra vậy Dung?
- Tao biết, nhưng tao thấy ko thoải mái, hay về đi Tiên.
- Ok, ra đó chào người ta tiếng rồi tính tiền về.
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì con bạn đồng ý ra khỏi nơi này, tôi nhớ lại lúc tôi hư hỏng, rùng mình, chẳng phải bar là nơi trai gái họ dễ dàng lao vào nhau quá sao? Nếu ko muốn mình hư hỏng thêm lần nữa thì tôi nên dừng lại, tôi tự biết mình là đứa yếu đuổi tới cỡ nào, với những phút yếu lòng tôi sẵn sàng trở thành con người khác, mà tôi lại ko muốn cảm giác day dứt hối hận cắn rứt theo chuỗi ngày sau đó. Tôi lớn rồi, ko phải mười mấy tuổi đầu nữa mà có thể có những hành động thiếu suy nghĩ.
Con Tiên và tôi đóng màn kịch say và đi về, dù gì phép lịch sự tối thiểu chúng tôi vẫn ra tính tiền, chào người mới quen.
- Thôi, em mệt thì về nghĩ, hôm nay anh mời.
- Dạ thôi, kỳ lắm, tụi em với anh chưa có quen tự nhiên mời..
- Mời rồi sẽ quen mà, tụi em có thể cho anh biết tên ko?
- Em là Tiên, đây là bạn em – Dung.
- À, anh là Khiêm còn đây là James – em họ của anh.
- Dạ, vậy cảm ơn anh, chào anh!
- Ok, chào em.
Chỉ có con Tiên nói, tôi giả vờ say chỉ biết cười và gật đầu chào. Rồi đứa len lỏi thoát được đám đông đang nhảy nhót tưng bừng, ra tới bên ngoài phải nói là toát mồ hôi, tiếng xe chạy còn dễ chịu gấp mấy lần âm thanh chát chúa trong đó. Tim tôi đã nhịp nhàng trở lại, ko vỗ ầm ầm theo nhạc nữa. Con Tiên và tôi chuẩn bị đón taxi về.
- Tiên ơi!
Ôi trời ơi, cái đuôi kia đã bám theo, chắc là xin số phone đây mà. May quá, hôm nay tôi ko có điện thoại.
- Dạ có gì ko anh?
- Nếu em thấy tiện thì anh đưa em về được ko?
- Dạ thôi, tụi em đi taxi cho an toàn, ko làm phiền anh.
- Ko, tụi anh có xe mà.
- Dạ thôi …
Con Tiên ngập ngừng, tôi thấy cần phải ứng cứu nhanh để mau đi khỏi thôi..
- Anh ơi, em có gia đình rồi, ngại quá ….
Người đàn ông tên Khiêm cười sang sảng …. Người kia cũng che miệng cười theo. Rồi, tôi biết tôi sỗ sàng rồi. Con Tiên kéo kéo tay tôi, tôi lại ra phía sau lung nó.
- Ngại quá, bạn em nó say quá, nhưng thật ra nó có gia đình rồi là thiệt. Hôm nay đứa tự nhiên nhớ hồi xưa nên đi qua đây chơi, ai dè mới vô chút mà mệt quá thôi về ngủ mai đi làm.
- anh làm em hiểu lầm gì ko? anh đâu có ý gì đâu, với lại thấy em ko đeo nhẫn cưới nên anh ko biết. Mà anh chỉ muốn tiễn em thôi.
- Dạ thôi được rồi anh, ảm ơn anh rất nhiều. Hẹn gặp anh sau, giờ em phải về.
- À, hay vậy đi, Tiên cho anh số phone có gì em rãnh anh mời đi uống nước được ko?
- À, ok thôi, hôm nào đi café em mời, coi như trả lại chầu hôm nay.
Rồi con bạn độc thân vui tính chịu chơi của tôi nó trao đổi số phone với người kia, có như vậy đứa mới yên ổn đi về. Lên tới xe, tôi vẫn chưa hết mắc cỡ, trời đất thánh thần ơi, tay cứ vuốt vuốt mặt mình rồi cười ngả ngớn.
- Tao lại mày, lần sau bớt vô duyên đi dùm cái.
- Tao biết rồi!
- Ê mà anh Khiêm đó coi cũng được mà mậy.
- Ừ, còn cái ông James gì đó, im re ko nói tiếng nào.
- Hahah, chắc bị đứng hình với mày, định cua mày mà biết mày có chồng nên im luôn hahah.
- Thôi đi, mà hình như tao say thiệt đó mày, nhứt đầu quá.
- Ừ, say đi về uống nước nhiều rồi ngủ cho ngon. h khuya rồi, mai đi làm nổi ko?
- Chắc nổi.
- Ăn gì ko?
- Thôi, ăn nữa là tao ói thiệt đó.
- Vậy tao đưa mày về trước rồi tao về sau, ok ko?
- Ừ, nhưng tao trả tiền xe.
- Rồi ok luôn, vậy cho mày khỏi lải nhãi. Mà bớt buồn chưa?
- Uhm, tôi cười, nãy giờ đúng là quên đời nhưng tự nhiên nhắc tới, lại thấy lòng nặng trĩu.
đứa ngồi trên xe, nói mấy chuyện tào lao rồi cười nghặt nghẽo, riêng với tôi chắc là rượu cười. Cảm thấy hơi mệt, tôi tựa đầu vô ghế nhắm mắt, xe chạy về gần tới nhà, con Tiên khều khều tay
- Ê Dung, hình như ông Vinh đang đứng đầu hẽm kìa.
Tôi giật thót mình,nhìn ra cửa sổ thì đúng là ổng rồi. Tim tôi lại đập loạn xạ, giờ này đứng đó làm gì, hay là ổng theo từ nãy giờ biết tôi đi bar rồi nói chuyện với người lạ, bộ dạng tôi say sưa bây giờ nhìn bệ rạc quá.
- Ừ, kệ đi
- Có cần tao xuống sạc ổng hồi ko?
- Thôi được rồi, tao giải quyết được.
Xe dừng lại ngay chỗ Vinh đứng, con Tiên đỡ tôi ra rồi bước vô xe, nó dặn dò tôi nhớ uống nước nhiều, rồi chào ông Vinh tiếng cho có lệ. Xe chạy đi, đồng hồ lúc này là h rồi, tôi hít thở dặn lòng bình tĩnh ko được yếu mềm, trời khuya chỉ có đứa
- Anh gọi cho em ko được, anh gọi mẹ, mẹ nói em đi chưa về nên anh chờ.
- Chờ em làm gì?
- Em vừa đi đâu về?
- Đi nhậu, đi bar. Anh tới đây để làm gì? Nếu coi em về hay chưa thì em về rồi, anh có thể về.
Tôi can đảm lạ kỳ, chắc là do say, thây kệ, nhờ bia rượu tôi sẽ nói hết những điều cần nói luôn, dứt điểm khỏi phải lấn cấn.
- Mai em còn đi làm mà đi gì giờ này mới về?
- Anh Vinh, nếu anh qua đây để xin lỗi thì được, còn ko thì anh về đi, đừng có nói cái giọng gia trưởng đó ra làm gì, chán lắm
- Dù gì thì anh cũng là chồng em.
- Ừ, nhưng sắp hết rồi.
- Chưa gì mà em …..
- Anh im đi, để em nói cho anh biết, khi em chưa kể với ai về cái cách mà anh đối với em thời gian qua thì anh nên suy nghĩ lại, chứ anh còn đứng đó mà tiếng “ anh là chồng em, tiếng anh là chồng em “. Chồng, chồng gì như anh suốt ngày đi với bạn bè, đội bạn bè trên đầu, anh có hiểu cho cảm giác của con vợ này ko? Khi vợ anh gần chết thì anh bù khú với con khác, bây giờ anh vẫn chưa nhận ra lỗi của anh, vậy mà anh còn nghe theo lời con đĩ Diễm về đay nghiến em. Anh coi, anh xứng đáng ko?
- Em chửi ai?
- Em chửi con đĩ Diễm đó! Nói tới nó là anh muốn ăn tươi nuốt sống em chứ gì, anh muốn đánh em à? Xin lỗi anh nha, con này đi nhậu đi bar nhưng ko bao giờ làm bậy như cái con đó, con này biết thân phận đã có chồng chưa hề tiếp cận hay để người khác tiếp cận mình. Mà thôi, anh còn thương còn trọng thì anh kêu nó ly dị chồng, rồi em với anh ly dị mà mấy người về với nhau đi, đừng có mèo mả gà đồng hoài như vậy, chỉ làm khổ cho vợ chồng của mấy người thôi, bất nhân lắm. Ngày nào còn là vợ anh em vẫn chưa làm gì sai trái sau lưng anh. Còn anh, anh coi lại anh đi, anh đã làm điều gì cho em và đã làm em đau ra sao. Vinh à, chấm dứt thiệt rồi, em ko còn hơi sức đâu mà chịu đựng anh hay đấu tranh tranh giành với mấy người khác gì hết. Em buông, anh làm gì làm anh muốn đi với ai thì đi – muốn ngủ với ai thì ngủ. Giờ hãy để yên cho em ở với mẹ, tới đúng tháng thì mình đường ai nấy đi.
- Anh xin lỗi!
- Xin lỗi em à? Trễ rồi, nhưng em cũng cảm ơn vì cuối cùng anh đã chịu nói xin lỗi em. Em ko quan tâm anh có thật sự biết lỗi của anh chưa. Nhưng em cũng cảm thấy được an ủi. Anh về với bạn anh đi, về với mẹ anh và cả mấy cô người tình người yêu cũ của anh đi. Em ko cần anh nữa, ko muốn dính liếu tới anh nữa, anh đừng tìm em, còn hơn tháng thôi …. Ít ra mình đã ko chết khi xa nhau. Em thấy nhẹ nhàng hơn nhiều.
- Mai em tĩnh táo mình sẽ nói lại chuyện này. Giờ em vô nhà ngủ đi.
- Cũng như anh thôi, em ko tĩnh chứ chưa xỉn. Em nhớ những gì em nói, nếu em cứ nhút nhát trước anh, em chỉ làm em khổ thôi. Kết thúc đi, em cũng đau nhưng còn đỡ hơn là cứ kéo dài âm ĩ hoài. Anh về đi.
Tôi quay đi ko quay lại, nước mắt bắt đầu chảy nhưng tôi cố gắng ko nhúc nhích vai để Vinh nhận ra tôi khóc, Vinh đứng yên đó, cơn gió đêm thôi ngược vào tôi đang đi, sao mà thấy lạnh quá vậy ko biết. Tôi mở cửa bước vô nhà, vẫn chưa nghe tiếng xe chạy. Lại đêm dài thiệt dài.