(Mình cắt bỏ 1 khoảng thời gian nhé).
Trời Sài Gòn thì làm gì có mùa đông, cuối năm hơi se se 1 chút thôi, vậy là hơn 4 tháng từ cái ngày tôi cuốn đồ về nhà mẹ, cũng phải gần 1 tháng ngày cuối gặp Vinh. Tâm trạng của tôi tốt hơn nhiều, nhẹ nhàng hơn nhiều, cũng có nhớ cũng có thương nhưng mà bị bất lực chẳng biết làm gì hay kêu gào với ai cả, chi nên cứ đắp lên 1 cái vỏ bọc an nhiên. Đi ra đường thấy người ta có đôi có cặp tủi thân ghê gớm, rồi chiều chiều đi làm về thấy mấy nhà hàng tiệc cưới thấy cũng chột dạ, nhưng rồi cũng thôi.
Trưa thứ 5, kẻ độc thân cuối cùng của hội ế nhắn tin mời đi café, khá lâu từ hồi sau cưới, đi café có 1 - 2 lần, cứ bị tụi nó chửi là theo chồng bỏ cuộc chơi. Trưa tôi ko ăn trưa với mấy chị ở cơ quan, đi café với bạn.
- Wow, Dung ròm dạo này xinh dữ ta!
- Thôi được rồi, tui có 2 tiếng vừa ăn vừa 8, mấy người làm gì làm.
Trong đám bạn có 1 đứa đang có bầu, 1 đứa sắp cưới, 3 đứa kia đang yêu. Cái đứa cuối cùng ôm tiền phạt của 5 đứa tôi hôm nay nó báo cưới. Mới quen có 5 tháng mà lật đật cưới rồi.
- Cưới chạy à?
- Ko, nếu cưới chạy cũng mừng, cưới chống ế, già rồi.
- Bà mới có 28 tuổi mà già gì?
- Ừ, già rồi. Với lại tui thông báo là nhân dịp này tui mới rũ mọi người đi chơi xa 1 chuyến, có ai nhớ chuyến Vũng Tàu của chồng bà Dung ko? Lần này ảnh của tui mời, Nha Trang nghen.
Cả đám nhao nhao lên, riêng tôi thì hơi ngượng, bạn bè có ai biết hoàn cảnh của mình đâu. Nó khen mình đẹp và nghĩ chắc mình đang hạnh phúc lắm.
- Ok nha, thứ 5 tuần sau đi, chủ nhật về, 2 đứa tui bao xe, ½ tiền khách sạn, ăn uống tự túc! Coi như số tiền ngu tui gom của mấy người mấy năm qua sẽ đổ hết vô chuyến đi này đó. Tui muốn tui cũng có kỷ niệm đẹp với đám mình và sớm hạnh phúc như Dung ròm và chồng bả từng làm. Nhìn bã kìa, lấy chồng chưa đầy 1 năm mà nhìn trắng da dài tóc, thấy ham!
Ôi thôi rồi, cả 1 đám lại hùa nhau chọc ghẹo đủ thứ, nếu như trước tôi mắc bẽn lẽn mắc cỡ cãi bay biến thì giờ chỉ là thứ trạng thái quê quê, nhột nhột, khó tả. Nhưng rồi cả đám ai cũng nhận lời, chả có lý do gì để từ chối hết, bạn đã báo trước để có thể sắp xếp công việc, 1 phần bạn cũng đã hết mình quá rồi. Có khi 1 chuyến đi đổi gió làm tôi thư thái và nhẹ nhàng hơn, chuẩn bị tâm lý tốt hơn.
- Ai có chồng có vợ thì đi với chồng vợ nha!
Nó còn phán cho 1 câu như xử trãm. Nhưng tôi quyết chuyện của tôi rồi, 1 mình thôi!
Cả tháng qua, êm đềm như 1 con sông phẳng lặng, trong lòng hơi gơn sóng nhưng thật ra kiểu như bị cảm giác bị chai rồi. Chiều đó, tôi vào gặp anh rễ của Vinh để xin nghĩ phép.
Kể cũng lạ lắm, tính ra tôi với ảnh cũng coi là người 1 nhà, làm chung cơ quan, tôi biết tôi cũng cố gắng hoàn thành công việc nhưng tôi biết ảnh cũng có nâng đỡ tôi ít nhiều, mà ko hiểu sao anh em có vẻ ko gần nhau lắm, tôi nhìn người đàn ông thành đạt này mà nghĩ tới chị Vân, ko biết họ có hạnh phúc hay ko? Rồi tôi nhớ tới mấy lời chị Vân nói, chỉ ở nhà chồng luôn phục tùng chồng … Nếu như anh ta có bồ nhí thì sao ta? Tự nhiên ko biết sao cảm giác thấy thương chị, chỉ biết kinh doanh, nuôi con và lo cho chồng, ko bao giờ nghe kể về chuyện chồng chiều chuộng, khoác lên mình 1 mái ấm với ông chồng thành đạt. Chắc gì cuộc sống đã màu hồng, chắc gì đã được hưởng thụ?
- Em suy nghĩ gì mà đứng thừ đó vậy Dung?
- Dạ, à em tính xin anh cho em nghỉ phép
- Chừng nào em?
- Thứ 5 tuần sau anh.
- Em tính nghỉ mấy ngày?
- Dạ thứ 5, thứ 6 anh.
- Đi du lịch với chồng à?
Tôi nghe câu hỏi ngớ ngẩn, khẽ cười khẩy.
- Ko, em đi với bạn em, chồng đâu anh.
- Chú Vinh ko đi à?
- Dạ ko.
- Vợ chồng vẫn đang chiến tranh lạnh hả?
- Dạ.
- Sao em giận dai vậy, cái này phải học chị Vân rồi nha! Em ngồi đi, anh em mình nói chuyện chút.
Tôi ngồi xuống
- Dạ, em biết em ko được như chị đâu anh, có học chắc cũng ko đời nào bằng.
- Ko, anh ko có ý đó, anh chỉ nhìn và nghĩ em ko phải người mạnh mẽ, anh biết em yếu đuối nhưng ko nghĩ em có thể cò cưa lâu vậy thôi, anh hơi ngạc nhiên.
- Dạ
- Anh nói chứ nhà chị Vân em đoán già đoán non là 2 đứa giận nhau chừng 1 tháng là cùng, ko ngờ giờ lâu rồi. Bao lâu rồi em?
- Dạ cũng mấy tháng rồi.
- Ôi thôi em ơi, vợ chồng mà. Anh nè, anh ra ngoài tiếp xúc với bao nhiêu là phụ nữ, em thấy đó. Có bao giờ chị Vân em nói gì đâu, nhường nhau mà sống đi em!
- Dạ, em cảm ơn anh khuyên, em sẽ suy nghĩ lại.
- Nhưng quan trọng là gì em biết ko?
- Dạ?
- Chú Vinh thương em mà, thôi suy nghĩ lại đi em.
- Dạ.
- Uhm, còn đi chơi, muốn nghỉ thêm cũng được, mà em chịu khó giải quyết xong hết hồ sơ đừng để ứ đọng là được, cuối năm rồi.
- Dạ, em cảm ơn anh!
Tự nhiên, 1 người mấy khi nói chuyện mà hôm nay lại nói nhiều như vậy, làm tôi cũng lưu lại trong đầu vài suy nghĩ. Cái cách anh nói chuyện thì đúng là với tư cách người đi trước. Nhưng ko lọt tai ở chỗ sao cứ phải bắt người làm vợ nhún nhường, mấy người làm chồng chứ có phải là cha người ta đâu mà, cái gì đúng là đúng, cho dù có chịu nhu thì cũng vừa phải thôi, cái kiểu đi gái tràn lan ngoài đường rồi về ôm vợ 1 cái là xong, còn lâu! Thấy thái độ nói về vợ như thể chị Vân phải có trách nhiệm hoàn toàn hiểu, hoàn toàn thông cảm cho những mối quan hệ ngoài xã hội của ổng, tôi nghĩ mà thấy rùng mình luôn. Tuy nhiên, vẫn có 1 câu nói làm tôi cảm thấy dễ chịu nhất “Chú Vinh thương em mà “.
Chậc chậc, lại suy nghĩ lung tung nữa rồi, tôi tự lắc đầu cho tan đi mấy ý nghĩ vẩn vơ. Thôi ráng tập trung làm cho xong ba cái mớ chứng từ trước thứ 4, rồi kiểm tra lại, để thứ 5 xõa cái cho hoành tráng nào.
Chủ nhật đó, mấy con ma nó rũ đi sắm đồ đi biển, ngại lắm, đó giờ ít mặc bikini, toàn mặc short và áo thun thôi. Thôi cũng ráng đi, mua được 2 cái nón rộng vành, 1 đôi dép xỏ ngón … đúng như rằng mua xong đồ linh tinh mấy bà 8 chạy ngay qua shop áo tắm. 2, 3 bà loi nhoi lựa mỗi bà 5 6 bộ, thử ra thử vô … Tôi chỉ việc ngồi đó mà gật đầu, lắc đầu thôi. Cuối cùng mấy mẹ cũng lựa được bồ bikini 2 mảnh, áo yếm cột dây màu tím và xanh dương đậm, nói chung đẹp, thế là quyết định mua giống nhau luôn, ủ mưu cho chủ nhân chuyến đi lạc lỏng. Tôi cũng gật gù
- Ê Dung, bà cũng phải lấy 1 bộ chứ.
- Giỡn hoài, đó giờ tui đâu có mặc áo tắm nhiều đâu.
- Người ta nói tốt khoe xấu che, thôi thì chưa con tướng còn mi nhon thì mặc áo tắm cho đẹp chụp thiệt nhiều hình lưu giữ kỹ niệm. Trời ơi, mai mốt bà đẻ rồi sồ sề như con heo nái, lúc đó ko kịp nhớ lúc này tướng bà sao đâu nghe!
- Thôi, tướng mấy bà đẹp mặc đi. Tui như con cá khô!
- Bà ko mặc tụi tui ko mặc luôn!
- Liên quan gì?
Cả đám tự nhiên đưa tôi vô thế, có cái chuyện đi mua áo tắm mà cũng làm khó nhau. Cuối cùng tôi nhắm mắt đưa chân, lấy đại 1 bộ cho mấy bả vừa lòng.
Tôi chờ đến hết giờ làm, cứ phân vân ko biết nên gặp nói chuyện trực tiếp hay là nên chat, hay nhắn tin …….. mình biết thừa cái kiểu gia trưởng của Vinh, chắc sẽ làm mình khó chịu lắm đây. Nhưng chuyện ko còn của riêng mình, đã ảnh hưởng tới người khác, khoan hãy nghĩ cho tôi đã, còn Khoa - em ấy bị oan.
Mọi người đã về hết, Khoa cũng vậy, nhìn Khoa buồn và có vẻ ray rứt lắm. Nhìn đến tội. Nghĩ tới nghĩ lui tôi bấm máy gọi cho Vinh
- Anh nghe đây em.
- Anh rãnh thì đi café hay ăn tối cũng được.
- Ok em, anh biết rồi, với vợ anh luôn sẵn sàng.
- Ở đâu thì tiện cho anh?
- Bất cứ đâu em muốn, tuỳ em.
Tôi mệt mỏi cứ phải cò cưa với chính chồng của mình, tôi cảm thấy sợ sau mỗi câu nói của anh ta, ko biết đâu là thật đâu là giả nữa.
- Vậy thì quán café X trên Hoàng Văn Thụ, h.
- Ok em.
Giờ đã có cuộc hẹn, tôi phải nói gì đây ….thôi thì cứ tuỳ cơ ứng biến. Tôi gọi cho mẹ xin về trễ chút, mẹ hỏi có ăn cơm ko tôi nói mẹ ăn trước tôi sẽ về và ăn sau.
Tôi chạy tới quán hẹn, ko có chút hứng thú, bất đắc dĩ tôi mới phải gặp anh ta, người mà mới tối hôm qua tôi mới yêu cầu kết thúc, vật vã nhưng hôm nay sao tỉnh ruội, có lẻ tôi đã bị lạc mất trong chính cuộc tình của mình.
h tôi tới nơi hẹn, tìm cái bàn đủ khuất để dễ nói chuyện, tôi mệt mỏi, sao ko giống như những lần hẹn café với Thái, cảm giác ngược lại hoàn toàn, thô cứng và khô khan, ko biết cứ nghĩ về Thái rồi đem ra so sánh như thứ cảm nghĩ trong đầu lúc này có phải là ngoại tình tư tưởng hay ko nữa. Tôi cũng ko chờ, kêu ly sữa tươi cầm hơi trước.
h đúng, Vinh tới quán, ngồi sà xuống ghế, ra hiệu cho phục vụ ly café. Anh ta ngồi xuống, tay chấp chống cằm, nhìn tôi hồi. Còn tôi, trong bụng cười chua chát, chồng tôi đó … Giờ chúng tôi dở dở ương ương, dứt ko dứt mà thành cũng ko thành.
- Em gọi anh để nói chuyện hôm qua phải ko?
- Ko, nói chuyện khác.
- Còn có chuyện gì cần giải quyết gấp vậy sao Dung? À, em mua điện thoại mới rồi hả?
- Cái đó nói sau đi, thôi để em nói thẳng với anh.
- Anh nghe
- Anh đừng làm phiền Khoa cách vô cớ như vậy, tôi ko có đẹp đẽ gì đâu, anh coi đi tôi chỉ là con đàn bà chị chồng chán thôi. Khoa có bạn gái rồi, làm ơn đi.
- Thằng kép của em nó đi méc em rồi à? Là đàn ông phải bảo vệ người yêu chứ ai lại đi để em giải quyết.
- Ai là người yêu ai, tôi ko phải như anh! Đừng có làm theo cảm tính như con nít.
- Anh nói cho em nghe, ngàn lần, chỉ cần em ra khỏi cơ quan với nó, chỉ ngàn anh biết em đi đâu và làm gì. Em mạnh miệng nói em ko làm gì sai sau lưng anh. Nhìn em tội lắm, em nghĩ anh ngu lắm sao Dung, chỉ vì quá yêu thương em nên anh mới ko đành lòng, anh ko để yên cho em qua lại với nó đâu, anh chưa đấm vô mặt nó là hên rồi chứ đó mà để yên hay ko!
- Thì ra là anh cho người ta theo dõi tôi, nghe sao giống trong phim quá vậy Vinh, anh là người như vậy sao?
- Ngay cái ngày xe em chết máy cũng chính nó lấy xe em đi sửa còn nói gì, tôi là chồng em, khi em gặp chuyện sao em ko gọi cho tôi, sao lúc nào cũng phải tỏ ra yếu đuối cô độc để thằng khác làm anh hùng cho em?
- Anh đang lớn tiếng với tôi đó sao?
- Ừ, cho nên tôi ghét, tôi muốn em thấy khi tôi bực, tôi sẽ ko quan tâm em để em có thể ăn năn, chỉ như vậy thôi mà em hậm hực, lòng dạ nhỏ nhen thái độ với bạn cùa tôi, em coi thường Diễm ra mặt …….
- Anh im đi, chờ đó.
Máu tôi dâng lên sôi sùng sục, tôi phát điên lên khi biết tất cả đã là suy tính, anh ta nói như thể tôi là thứ tội phạm để anh ta phải theo dõi cứ nhắc tới Diễm là tôi lại như phát rồ. Tôi dằn lòng “ mày ko làm sai, mày phải bình tĩnh “. Nhìn cái mặt trơ trơ của anh ta, tôi lấy điện thoại gọi ngay cho Khoa.
- Dạ em nghe chị Dung.
- (Giọng run) Giờ em rãnh ko?
- Dạ có gì ko chị?
- Em có rãnh ko, cả bạn gái em nữa, chị nhờ đứa cái này cái.
- Dạ, đứa em đang đi ăn.
- Ok, đứa chạy qua liền quán café ….X trên Hoàng Văn Thụ liền nha, nếu xa quá chị chờ.
- Dạ, có gì gấp vậy chị? Em cũng đang ở Nam Kỳ Khở Nghĩa thôi.
- Ok em, giup chị lần thôi.
- Dạ, vậy chị chờ em chút.
Tôi ngồi xuống bưng ly trà đá uống ừng ực, tức rần rần, nhìn mặt Vinh rất khó chịu.
- Tôi nói cho anh biết, tôi với anh ko còn gì thật rồi. Ngay từ đầu anh đã nghi ngờ tôi đủ điều, anh coi lại anh đi, anh nói tôi luôn tỏ ra yếu đuối để người khác bảo vệ thì anh coi lại anh đi, anh có bảo vệ tôi chưa hay anh chỉ lo bảo vệ mấy người bạn mấy người tình của anh?
- Em cứ bình tĩnh, giờ em nói anh đợi gì?
- Ừ, anh đợi đi, trước khi bỏ anh, tôi phải cho anh sáng mắt ra!
- Em bỏ anh? Để coi em làm sao mà bỏ được anh?
Ko khí như cuộc chiến, chồng và vợ như kẻ thù.
- Hôm qua anh xin lỗi tôi, vì cái gì vậy?
- Vì anh thấy tội nghiệp em, em mãi làm mình làm mẫy anh thương lắm, nhưng anh ko tha thứ cho em đâu. Anh coi em qua mặt anh bao lâu, đó chỉ là những điều anh biết, cái tính nhỏ nhen của em thậm chí thâm độc của em thì anh sẽ chờ em tự nói ra! Đừng để anh thất vọng.
Tôi đau như ai đó đâm vô ngực minh vậy, lồng ngực căng tức thiếu điều ko thở nổi, nước mắt bắt đầu chảy, mắt tôi nhìn anh ta đầy căm phẫn. Mặt anh ta có chút thay đổi, hối lỗi hay gì đó tôi cũng ko biết. Nhưng những lời vừa rồi, tôi biết được ngay từ đầu anh ta ko hề tin tôi, anh ta ngờ vực và nghĩ xấu về tôi như vậy. Tôi ngồi đó sốt ruột chờ Khoa và cô bạn gái của em ấy qua. May quá, vừa lúc đó Khoa tới, em ấy và bạn gái nắm tay nhau đứng trước mặt tôi và Vinh, ông Vinh trố mắt ra
- Chị xin lỗi vì đã làm phiền em đang ăn tối, chị chỉ muốn hỏi số chuyện, mong Khoa và bạn gái cứ trả lời dùm chị, nếu có gì sai sót chị sẽ gặp riêng em giải thích sau.
Cặp đôi trẻ cũng hơi ngạc nhiên, nhất là cô gái, em ấy ko hiểu gì cả, Khoa chắc cũng đoán được lờ mờ, tôi nói tiếp
- Đây là Vinh, ảnh là chồng chị, ảnh nghi ngờ Khoa qua lại với chị, giờ anh ơ đây, chị chỉ mong em xác minh dùm chị : cái váy đó là Khoa tặng em cả cái bộ nữ trang kia nữa, có phải ko?
- Dạ ……
Cô bạn nhỏ bé xinh xắn lí nhí.
- Còn Khoa, có phải em nhờ chị để chị ướm đồ dùm bạn em thôi đúng ko?
- Dạ phải.
- Rồi, chị cảm ơn đứa, chỉ như vậy thôi, chị xin lỗi vì cắt ngang cuộc vui, chị sẽ trả nợ và giải thích sau, giờ đứa có thể tiếp tục đi chơi được rồi.
- Ủa, vậy thôi hả chị?
- Uhm, cảm ơn em nhiều, chị chỉ cần như vậy thôi.
- Dạ, vậy chào anh chị tụi em đi.
Nhìn vẻ mặt Khoa có vẻ giãn ra, cô bé thì cứ tỏ vẻ thắc mắc, còn ông Vinh thì như bị xịt keo, bị quê, bị sượn, bị xấu hổ …
- Anh vừa lòng rồi chứ? Còn chuyện xe tôi bị chết máy, vì trời mưa, tôi lo cho anh chạy xa nguy hiểm,ko nỡ làm phiền anh, nên tôi tự đi về, trên đường thì tôi gặp mọi người chứ ko phải mình Khoa …. Mà thôi, cái gì cần làm rõ giữa tôi và Khoa để anh ko làm khó con người ta nữa, với tôi, anh nghĩ tôi ra sao cũng thây kệ anh. Tôi ko thanh minh cho mình.
- Anh nói gì đi?
- …
- À, nếu như nghỉ việc, anh luôn ỷ vào ông anh rễ quản lý của anh, suốt ngày đe doạ áp lực người ta thôi việc, nếu buộc phải thôi việc thì chuyện đời tư cá nhân thì đó sẽ là tôi. Cá nhân tôi quá rắc rối khi liên quan tới anh, còn Khoa, nếu anh còn tự trọng tôi nghĩ anh nên có lời xin lỗi. Tôi về đây. Chào anh
Tôi lấy tờ k để trên bàn thanh toán tiền nước - dằn mặt Vinh nữa, hất mặt đi về, bỏ người đàn ông ngồi đó mà từ từ gặm nhấm sai lầm của mình. Giải quyết xong khúc mắt này, mặc dù hơi ngại với Khoa nhưng tôi hã dạ lắm, được phen lên mặt, mặt khác tôi cũng quá thất vọng về cái gọi là niềm tin của con người dành cho nhau, nhất là những người yêu nhau, mất hết rồi.
- Dung, ở lại với anh chút.
- Tôi ko thích!
Tôi đi, muốn đi thật nhanh ra khỏi tầm mắt con người đó, càng xa càng tốt, tôi chán ngán quá rồi. Ghen tuông vô ích, bày đặt theo dõi này nọ, lại nghe mấy con điên về đay nghiến tôi, đúng là đồ đàn ông tồi!
Tôi lấy xe chạy về nhà, gần h rồi mà mẹ vẫn chưa ăn cơm, tôi vẫn còn run lên bực bội, bay vô ăn cơm nhanh để mẹ chờ lâu rồi
- Sao ko đi tắm rồi ăn?
- Thôi con đói rồi, ăn thôi.
- Ừ
Rồi mẹ kêu cô Hà làm nóng đồ ăn lại, mâm cơm có người đàn bà mỗi người số phận – chồng bỏ, nuôi con. chồng chán. phải đi làm giúp việc để nuôi chồng. Tôi cố gắng nói những chuyện vui vui để mẹ vui và yên tâm. Ko khí nhà tôi hôm nay thật trong lành. Mâm cơm ngon lắm : cá trê chiên mắm gừng, canh hẹ tàu hủ non, bông bí xào. Ko cần phải thực đơn nhà hàng như nhà Vinh, chủ yếu là tâm trạng, sắc mặt của những người ăn cơm chung với tôi, họ yêu thương và quan tâm tới tôi, vậy đủ rồi.
Ngày cứ qua ngày thôi, tôi đã giải thích khéo léo với Khoa, em ấy cũng ko quá nhỏ nhen chấp vặt, chị em lại vui vẻ nhưng hạn chế những hành động gây hiểu lầm, còn chuyện Vinh có xin lỗi Khoa ko tôi ko biết và cũng ko hỏi. cứ ngày thì chị Vân và bé Vy lại ghé rũ tôi đi ăn trưa. Trưa hôm nay cũng vậy, chị em qua rũ tôi đi ăn trưa.
- Chị , bữa sao chị ko qua mừng thọ nội?
- Anh Vinh em nói sao?
- Ảnh nói chị bị bịnh.
- Ừ, chị bị bịnh, lúc nào cũng bịnh.
- Thôi nè, em nói bậy ko à, dạo này chị thấy em đẹp ra đó chứ, từ ăn mặc tới thần thái, chị mong em luôn được như vậy.
- Dạ, em cảm ơn chị.
- Bao lâu rồi em chưa gặp nó?
- Chắc cỡ ngày hay gì đó chị.
- Em ko nhớ nó sao?
- Ko chị, lúc đầu thì có nhưng giờ hết rồi.
- Dạo này nó ốm lắm, đi đâu mà chị nghe má nói là nửa đêm mới về ko hà.
- Dạ
- đứa ko thể hàn gắn sao Dung?
- Thôi chị, em chỉ chờ cho qua tháng giải quyết cho xong.
- Mà vấn đề của đứa là gì em?
- Ko tin tưởng và ko tôn trọng nhau?
- Nó ko tôn trọng em hả?
- Thôi nói chuyện khác đi chị, mà em nói cái này, chị với Vy cũng ít gặp em đi, sau này có gì em đỡ phải áy náy.
- Chị Dung, em với chị thương chị mà, sao chị nói kỳ vậy?
- Uhm, thì chị cũng nghĩ sao nói vậy thôi. Nếu ko phải chị xin lỗi, em xin lỗi chị Vân.
- Mấy đứa còn con nít quá, cưới nhau đâu phải chuyện dễ mà chưa gì đã như vậy rồi.
Tôi khó chịu lắm nhưng thôi, ko còn hứng thú để giải thích hay phân trần, tranh phần đúng về mình nữa. Chị và em chồng đang thương, mắc công nói nhiều mọi người lại ghét, giữ gìn những cảm tình này mới quý.
- Cho em gởi lời thăm ba má, bà nội.
- Uhm, chị sẽ nhắn lại, lần nào em cũng gởi lời mà sao ko qua thăm lần?
- Dạ, để bữa nào em qua.
Ông Vinh có qua thăm mẹ tôi đâu mà biểu tôi qua thăm ông bà cha mẹ anh ta, tôi qua thì chắc người ta tưởng tôi u mê con cháu họ lắm, còn khuya!
Lần cuối cùng gặp ông Vinh cũng đã qua tuần, hay chưa, ko tin nhắn hay cuộc gọi, ko lời giải thích hay xin lỗi. Thôi kệ, như vậy cũng tốt, khỏi mất công vấn vương suy nghĩ, hơn tháng nữa thôi mà.