- Ê, mua là phải vui, phải thử nha, ko phải lấy là xong đâu, bà phải thử, xong rồi bữa đó phải mặc nữa mới được. Nhìn bà thấy coi bộ đối phó quá.
- Trời ơi, vừa thôi chứ, mấy bà thử rồi tui thử chi nữa?
- Bà thử coi đẹp ko?
- Đẹp mà, mấy bà mặc đẹp thì tui cũng đẹp. (Tôi cười lớn)
- Thử đi!
Vậy là tôi lại phải thử, vừa bước ra ngoài, đám bạn lại hú lên, cửa hàng cũng có mấy người đi mua, có cả các cặp trai gái, họ ko kịp phê bình body cá khô của màn hình phẳng tôi, mà lại nháo lên chỉ vì tôi quá trắng. Thế thôi, xong 1 bữa đi mua đồ, tôi thề là ko bao giờ đi mua áo tắm với ai nữa, mệt quá!
Thoắt cái qua tuần, thứ 2 thứ 3 tôi chăm chỉ miệt mài, đang ngồi máy thì thấy có tin nhắn trên face, ô la la, đó là bạn của Vinh, cái chị mà tôi đã từng diễn tả như leader của cả nhóm ấy, người mà hay nói mỉa nói mai tôi nhiều nhất ấy, bạn thân nhất của con Diễm, hôm nay ma nhập hay sao mà pm “ chào em “ với tôi.
Đáng lẻ tôi ko trả lời đâu, ko biết sao cũng táy máy tay nhanh hơn não
- Chào chị.
- Bộ em hủy kết bạn với chị rồi hả?
- Dạ.
- Sao vậy?
- Chị ko thích em, chị châm chích em, mấy chị mỗi lần gặp em là về đăng lên face chê bai em, em biết hết, nhưng vì mấy chị là bạn của anh Vinh nên em ko phản ứng. Nghĩ là ko thích nhau thì kết bạn làm gì.
- Ừ, cũng phải, hèn gì lâu rồi chị ko thấy em trên new feeds.
- Chị ib em có gì ko chị? Em đang làm việc.
- Đúng như con Diễm nó nói, em cũng dữ dằn lắm, vậy mà chồng em nó cứ nói em hiền.
- Dạ, chị Diễm của mấy chị nói gì mà ko đúng, chỉ thổi lỗ tai ai cũng giỏi. Cha sanh mẹ đẻ em gặp chỉ đc 3 lần, ko thì chắc cũng bị chị nói cho cái gì cũng nghe.
- Thôi em, chị với em thôi, ko cần phải giả ngây ngả ngô.
- Đó giờ em có giả ngây giả ngô với mấy chị sao, mấy chị là ai mà em phải như vậy?
- Uhm, cũng phải, tụi này chỉ là bạn của chồng em thôi.
- May ra chị còn biết như vậy, em cảm ơn.
- Chị ko có ý gì chị chỉ hỏi em là sao mà để chồng dạo này bê tha quá, đi nhậu triền miên, em coi chừng mất chồng như chơi nha!
Máu điên tôi cứ vậy mà cứ sôi lên, đúng là cái số ngày nào còn dính tới ông Vinh là ngày đó tôi còn bị những con điên ám quẻ mà. Nó là ai mà lên mặt dạy đời tôi chứ, đồ rác rưởi! Ko cần phải giữ kẻ cái mẹ gì hết, bí mật bí miết gì thôi vạch ra hết
Tôi bưng nước uống ừng ực, cố gắng nói sao cho nó tức lại, việc gì tôi phải nhún nhường mấy cái con này. Điên thiệt chứ
- Ủa, bạn thân quá mà ko biết gì sao chị? Em với ảnh ly thân mấy tháng rồi, 2 tháng nữa chính thức ly dị nha. Lần sau chị có khích tướng thì tìm hiểu kỹ dùm.
- Em nói gì vậy?
- Dạ em nói thiệt, với lại chuyện mất chồng hay còn chồng ko quan trọng nữa. Nhắn với chị Diễm là chỉ cứ việc qua lại thoải mái ko phải thậm thụt như trước đám cưới của em nữa đâu nha!
- Sorry em nha, nhưng chị hỏi lại hồi nãy em nói em gặp nó 3 lần?
- Dạ, 1 lần bắt quả tang chỉ nắm tay chồng em trước đám cưới trong quán café, lần nữa do chỉ hẹn em ra quán café chỉ em cách làm vợ sau cái ngày em bắt gặp chỉ với anh Vinh, lần khác là đi quán bar với cả các anh chị mà em về sớm, Hết! May cho em là ko gặp chị ta nhiều, ko thì giống như chị, khổ lắm
- Chị ko có ý gây với em, chị chỉ muốn em chắc chắn là ko có lần nào khác em gặp riêng nó sao?
- Em ko rãnh, cũng ko thích chị ta, ko việc gì phải gặp. Mà chị cũng ko là ai mà em phải nói xạo chị! Thôi em làm đây, chị đừng pm nữa em bận lắm!
- Ok, chào em.
Ôi trời đất ơi, ko biết khi nào tôi mới được yên đây ko biết. Đang ngồi đó, máu vẫn chưa lưu thông đều, cục tức vẫn chạy rần rần trong huyết quản đấy mà, điện thoại reo làm giật mình, miệng chửi thầm “ đang điên mà ai còn gọi điện “. Là ba chồng.
Cầm điện thoại lên, tôi cố trấn tỉnh mình, bước ra ngoài nghe máy
- Dạ con nghe ba!
- Con khoẻ ko Dung?
- Dạ con cám ơn ba, con khoẻ. Còn ba má, ba má khoẻ ko?
- Uhm, con tính chừng nào về nhà vậy con?
- Dạ ….
- Thằng Vinh dạo này nó bê tha lắm, con bỏ qua cho nó đi con.
- Ba, giữa con với ảnh có nhiều vấn đề lắm ba, ba cho con chút thời gian nữa để con suy nghĩ.
- Nó làm gì có lỗi ba thay mặt nó xin lỗi con.
- Ba, ba đừng nói vậy. Ba, ba thương con thì đừng làm con khó xử ba. Ảnh có xin lỗi con con chưa biết có suy nghĩ lại ko. Ba là ba, ba người lớn ba đừng nói vậy, tội nghiệp con.
- Con ơi nó đi tới gần sáng, ngày nào cũng say.
- Ba ơi, ba nghĩ cho con với, con cũng đâu có sung sướng gì đâu ba.
- Má đang lo cho nó lắm, bả nói nó ko có nghe.
Tự nhiên tôi thấy xót trong lòng, tại sao mọi chuyện lại ảnh hưởng tới nhiều người như vậy? Tôi cảm thấy có lỗi với những người lớn, khi mẹ tôi lo cho tôi thì ba mẹ Vinh cũng lo cho ảnh … Tôi cảm thấy xấu hỗ với những người đã bưng trầu cau qua hỏi cưới tôi, tôi ko làm tròn trách nhiệm 1 đứa con dâu tốt.
- Ba ơi, con xin lỗi ba xin lỗi má, nhưng con có những điều khó giải thích của con, con cũng mệt mỏi và buồn lắm. Dù chuyện gì xảy ra con cũng luôn cảm ơn ba vì ba đã yêu thương con như con gái của mình.
- Con nói vậy là sao Dung?
- Dạ, ko có gì ba, con xin lỗi ba, bây giờ con phải vô làm việc, chừng nào tiện con sẽ qua thăm ba má. Con chào ba.
Tôi ko chờ ông nói thêm, tôi tắt máy, mắt cay xè cầm chặt điện thoại, lòng dạ quặn lên cảm thấy mình sắp bị thu phục, cảm thấy mọi thứ như đang chống lại mình nhưng lại kéo mình về. Chán chưa từng thấy, dụi dụi mắt đứng ngoài hành lang 1 hồi. Ông anh rễ đi tiếp khách về, người nồng nặc
- Sao vậy em? Cãi nhau với Vinh à?
- Dạ ko có gì, em vô làm tiếp.
(Mình cắt bỏ khoảng thời gian nhé).
Trời Sài Gòn thì làm gì có mùa đông, cuối năm hơi se se chút thôi, vậy là hơn tháng từ cái ngày tôi cuốn đồ về nhà mẹ, cũng phải gần tháng ngày cuối gặp Vinh. Tâm trạng của tôi tốt hơn nhiều, nhẹ nhàng hơn nhiều, cũng có nhớ cũng có thương nhưng mà bị bất lực chẳng biết làm gì hay kêu gào với ai cả, chi nên cứ đắp lên cái vỏ bọc an nhiên. Đi ra đường thấy người ta có đôi có cặp tủi thân ghê gớm, rồi chiều chiều đi làm về thấy mấy nhà hàng tiệc cưới thấy cũng chột dạ, nhưng rồi cũng thôi.
Trưa thứ , kẻ độc thân cuối cùng của hội ế nhắn tin mời đi café, khá lâu từ hồi sau cưới, đi café có - lần, cứ bị tụi nó chửi là theo chồng bỏ cuộc chơi. Trưa tôi ko ăn trưa với mấy chị ở cơ quan, đi café với bạn.
- Wow, Dung ròm dạo này xinh dữ ta!
- Thôi được rồi, tui có tiếng vừa ăn vừa , mấy người làm gì làm.
Trong đám bạn có đứa đang có bầu, đứa sắp cưới, đứa kia đang yêu. Cái đứa cuối cùng ôm tiền phạt của đứa tôi hôm nay nó báo cưới. Mới quen có tháng mà lật đật cưới rồi.
- Cưới chạy à?
- Ko, nếu cưới chạy cũng mừng, cưới chống ế, già rồi.
- Bà mới có tuổi mà già gì?
- Ừ, già rồi. Với lại tui thông báo là nhân dịp này tui mới rũ mọi người đi chơi xa chuyến, có ai nhớ chuyến Vũng Tàu của chồng bà Dung ko? Lần này ảnh của tui mời, Nha Trang nghen.
Cả đám nhao nhao lên, riêng tôi thì hơi ngượng, bạn bè có ai biết hoàn cảnh của mình đâu. Nó khen mình đẹp và nghĩ chắc mình đang hạnh phúc lắm.
- Ok nha, thứ tuần sau đi, chủ nhật về, đứa tui bao xe, ½ tiền khách sạn, ăn uống tự túc! Coi như số tiền ngu tui gom của mấy người mấy năm qua sẽ đổ hết vô chuyến đi này đó. Tui muốn tui cũng có kỷ niệm đẹp với đám mình và sớm hạnh phúc như Dung ròm và chồng bả từng làm. Nhìn bã kìa, lấy chồng chưa đầy năm mà nhìn trắng da dài tóc, thấy ham!
Ôi thôi rồi, cả đám lại hùa nhau chọc ghẹo đủ thứ, nếu như trước tôi mắc bẽn lẽn mắc cỡ cãi bay biến thì giờ chỉ là thứ trạng thái quê quê, nhột nhột, khó tả. Nhưng rồi cả đám ai cũng nhận lời, chả có lý do gì để từ chối hết, bạn đã báo trước để có thể sắp xếp công việc, phần bạn cũng đã hết mình quá rồi. Có khi chuyến đi đổi gió làm tôi thư thái và nhẹ nhàng hơn, chuẩn bị tâm lý tốt hơn.
- Ai có chồng có vợ thì đi với chồng vợ nha!
Nó còn phán cho câu như xử trãm. Nhưng tôi quyết chuyện của tôi rồi, mình thôi!
Cả tháng qua, êm đềm như con sông phẳng lặng, trong lòng hơi gơn sóng nhưng thật ra kiểu như bị cảm giác bị chai rồi. Chiều đó, tôi vào gặp anh rễ của Vinh để xin nghĩ phép.
Kể cũng lạ lắm, tính ra tôi với ảnh cũng coi là người nhà, làm chung cơ quan, tôi biết tôi cũng cố gắng hoàn thành công việc nhưng tôi biết ảnh cũng có nâng đỡ tôi ít nhiều, mà ko hiểu sao anh em có vẻ ko gần nhau lắm, tôi nhìn người đàn ông thành đạt này mà nghĩ tới chị Vân, ko biết họ có hạnh phúc hay ko? Rồi tôi nhớ tới mấy lời chị Vân nói, chỉ ở nhà chồng luôn phục tùng chồng … Nếu như anh ta có bồ nhí thì sao ta? Tự nhiên ko biết sao cảm giác thấy thương chị, chỉ biết kinh doanh, nuôi con và lo cho chồng, ko bao giờ nghe kể về chuyện chồng chiều chuộng, khoác lên mình mái ấm với ông chồng thành đạt. Chắc gì cuộc sống đã màu hồng, chắc gì đã được hưởng thụ?
- Em suy nghĩ gì mà đứng thừ đó vậy Dung?
- Dạ, à em tính xin anh cho em nghỉ phép
- Chừng nào em?
- Thứ tuần sau anh.
- Em tính nghỉ mấy ngày?
- Dạ thứ , thứ anh.
- Đi du lịch với chồng à?
Tôi nghe câu hỏi ngớ ngẩn, khẽ cười khẩy.
- Ko, em đi với bạn em, chồng đâu anh.
- Chú Vinh ko đi à?
- Dạ ko.
- Vợ chồng vẫn đang chiến tranh lạnh hả?
- Dạ.
- Sao em giận dai vậy, cái này phải học chị Vân rồi nha! Em ngồi đi, anh em mình nói chuyện chút.
Tôi ngồi xuống
- Dạ, em biết em ko được như chị đâu anh, có học chắc cũng ko đời nào bằng.
- Ko, anh ko có ý đó, anh chỉ nhìn và nghĩ em ko phải người mạnh mẽ, anh biết em yếu đuối nhưng ko nghĩ em có thể cò cưa lâu vậy thôi, anh hơi ngạc nhiên.
- Dạ
- Anh nói chứ nhà chị Vân em đoán già đoán non là đứa giận nhau chừng tháng là cùng, ko ngờ giờ lâu rồi. Bao lâu rồi em?
- Dạ cũng mấy tháng rồi.
- Ôi thôi em ơi, vợ chồng mà. Anh nè, anh ra ngoài tiếp xúc với bao nhiêu là phụ nữ, em thấy đó. Có bao giờ chị Vân em nói gì đâu, nhường nhau mà sống đi em!
- Dạ, em cảm ơn anh khuyên, em sẽ suy nghĩ lại.
- Nhưng quan trọng là gì em biết ko?
- Dạ?
- Chú Vinh thương em mà, thôi suy nghĩ lại đi em.
- Dạ.
- Uhm, còn đi chơi, muốn nghỉ thêm cũng được, mà em chịu khó giải quyết xong hết hồ sơ đừng để ứ đọng là được, cuối năm rồi.
- Dạ, em cảm ơn anh!
Tự nhiên, người mấy khi nói chuyện mà hôm nay lại nói nhiều như vậy, làm tôi cũng lưu lại trong đầu vài suy nghĩ. Cái cách anh nói chuyện thì đúng là với tư cách người đi trước. Nhưng ko lọt tai ở chỗ sao cứ phải bắt người làm vợ nhún nhường, mấy người làm chồng chứ có phải là cha người ta đâu mà, cái gì đúng là đúng, cho dù có chịu nhu thì cũng vừa phải thôi, cái kiểu đi gái tràn lan ngoài đường rồi về ôm vợ cái là xong, còn lâu! Thấy thái độ nói về vợ như thể chị Vân phải có trách nhiệm hoàn toàn hiểu, hoàn toàn thông cảm cho những mối quan hệ ngoài xã hội của ổng, tôi nghĩ mà thấy rùng mình luôn. Tuy nhiên, vẫn có câu nói làm tôi cảm thấy dễ chịu nhất “Chú Vinh thương em mà “.
Chậc chậc, lại suy nghĩ lung tung nữa rồi, tôi tự lắc đầu cho tan đi mấy ý nghĩ vẩn vơ. Thôi ráng tập trung làm cho xong ba cái mớ chứng từ trước thứ , rồi kiểm tra lại, để thứ xõa cái cho hoành tráng nào.
Chủ nhật đó, mấy con ma nó rũ đi sắm đồ đi biển, ngại lắm, đó giờ ít mặc bikini, toàn mặc short và áo thun thôi. Thôi cũng ráng đi, mua được cái nón rộng vành, đôi dép xỏ ngón … đúng như rằng mua xong đồ linh tinh mấy bà chạy ngay qua shop áo tắm. , bà loi nhoi lựa mỗi bà bộ, thử ra thử vô … Tôi chỉ việc ngồi đó mà gật đầu, lắc đầu thôi. Cuối cùng mấy mẹ cũng lựa được bồ bikini mảnh, áo yếm cột dây màu tím và xanh dương đậm, nói chung đẹp, thế là quyết định mua giống nhau luôn, ủ mưu cho chủ nhân chuyến đi lạc lỏng. Tôi cũng gật gù
- Ê Dung, bà cũng phải lấy bộ chứ.
- Giỡn hoài, đó giờ tui đâu có mặc áo tắm nhiều đâu.
- Người ta nói tốt khoe xấu che, thôi thì chưa con tướng còn mi nhon thì mặc áo tắm cho đẹp chụp thiệt nhiều hình lưu giữ kỹ niệm. Trời ơi, mai mốt bà đẻ rồi sồ sề như con heo nái, lúc đó ko kịp nhớ lúc này tướng bà sao đâu nghe!
- Thôi, tướng mấy bà đẹp mặc đi. Tui như con cá khô!
- Bà ko mặc tụi tui ko mặc luôn!
- Liên quan gì?
Cả đám tự nhiên đưa tôi vô thế, có cái chuyện đi mua áo tắm mà cũng làm khó nhau. Cuối cùng tôi nhắm mắt đưa chân, lấy đại bộ cho mấy bả vừa lòng.