Tại bệnh viện..
Lâm Thanh cùng Mạc Đàm và mẹ Thẩm sốt ruột đứng bên ngoài..Từ lúc xảy ra đám hỏa hoạn kia sắc mặt Lâm Thanh vô cùng khó coi..
Từ đầu đến cuối không hề nói qua với mẹ Thẩm câu nào..
Mạc Y Phàm bị bỏng nhẹ vài chỗ vẫn phải kiểm tra băng bó vết thương..
Nhược Hy do nhiễm khói quá nhiều nên ngất lịm..
Bác sĩ phòng của Nhược Hy khám xong,ông ta bước ra hỏi..
- " Ai là người thân cô bé trong phòng kia.."
Mẹ Thẩm vội nói..
- " Là tôi.."
Bác sĩ nhìn qua mẹ Thẩm..
- " Người nhà có thể vào rồi,do cô bé sức khỏe đang không được tốt phần vì ngửi khói quá nhiều sợ bị nhiễm độc nên cần ở lại theo dõi vài ngày.."
Mẹ Thẩm vội nói cảm ơn, đi vào trong xem con gái thế nào, Nhược Hy lúc này đã tỉnh do được Mạc Y Phàm che chở trên người cô không hề có vết bỏng nào.
Chỉ là sắc mặt Nhược Hy quá kém..
- "Mẹ..Y Phàm thế nào rồi..?"
Vừa gặp mẹ Thẩm Nhược Hy liền vội hỏi về anh..
Mẹ Thẩm nói..
- " Thiếu gia đang kiểm tra,con đừng lo lắng..Con thấy thế nào?"
Nhược Hy lắc đầu,ánh mắt cô rất lạ như đang che giấu điều gì đó..
Rất nhanh đã nghe tiếng bước chân vội vả,vừa nhìn lên đã thấy Mạc Y Phàm đi vào..Phía sau còn có Lâm Thanh và Mạc Đàm..
Nhìn thấy anh, mắt Nhược Hy cay xè,chẳng hiểu vì sao Nhược Hy muốn khóc.Mạc Y Phàm mặc kệ ánh mắt của người lớn..
Anh vội ngồi xuống giường dỗ dành Nhược Hy..
- " Tiểu Hy ngoan, đừng khóc mà em.Có đau chỗ nào không, nói anh biết.."
Mẹ Thẩm do lúc vừa rồi cứ nghĩ thiếu gia nhà bà lương thiện nên mới không màn nguy hiểm mà lao vào lửa lớn cứu con gái mình..
Thì ra mọi chuyện không đơn giản như thế, hai đứa nhỏ..?
Trời ơi làm sao có thể chứ..Bả lén quan sát sắc mặt khó coi của vợ chồng Mạc Đàm..
Mạc Đàm cũng không thể hiện cảm xúc gì chỉ có Lâm Thanh sắc mặt rất kém.
Tiểu Hy ngại ngùng lau nước mắt..
- " Em không sao, anh bị thương rồi.."
Tay Mạc Y Phàm băng bó, còn ở trên vai nữa nhưng do anh mặc áo cô không thấy được..Chỉ như thế, Nhược Hy đã đau lòng gần chết.
- " Anh không đau..Đừng khóc.."
Lúc này Lâm Thanh bước đến bà cười dịu dàng..
- " Tiểu Hy cháu không sao là tốt rồi..Cháu nghỉ ngơi cho tốt vào đừng lo lắng gì nhé.."
Nhược Hy biết mọi thứ đã bại lộ chẳng biết thời gian tới mọi chuyện sẽ như thế nào đây.Nhưng giờ phút này Lâm Thanh xem như không có chuyện gì vẫn rất dịu dàng với cô..
Tiểu Hy ngại ngùng nói..
- " Dạ,cháu cám ơn bà chủ.."
Lâm Thanh cười..Vỗ vai nhẹ Mạc Y Phàm.
- " Được rồi, Tiểu Hy không sao.Con về nhà nghỉ ngơi một chút đi.Bị thương thế này cơ mà.."
- "Ba,mẹ về trước đi con ở lại với Tiểu Hy..".
Mạc Y Phàm nào chịu,trái tim anh còn đang rất lo lắng chưa thể ổn định đây này..
Lúc này Nhược Hy kéo tay anh..
- " Y Phàm anh về nghỉ đi,em không sao.Ngày mai vào thăm em được không..?"
- " Anh..."
- " Y Phàm em muốn ở lại với mẹ em,anh về nghỉ ngơi nhé, như thế em mới yên tâm."
Biết rằng cô đang lo lắng cho mình, Mạc Y Phàm đành nuốt lời vào trong..Anh cúi đầu hôn lên trán Nhược Hy..
- " Nghe theo em..Em nghỉ ngơi đi, mai anh vào thăm em.."
- " Dạ.."
Lâm Thanh sâu sắc nhìn qua Nhược Hy.
Xem như vợ chồng bà ta mở man tầm mắt..
Nhà ba người Mạc gia rời khỏi phòng, chỉ còn mẹ Thẩm và Nhược Hy ở lại..
Nhược Hy nhìn mẹ mình cô không biết mở lời từ đầu..
Mẹ Thẩm Thở dài..
- "Tiểu Hy à, sao con ngốc nghếch thế hả, con và thiếu gia làm sao có tương lai.."
Nhược Hy khóc, lời này của mẹ Thẩm khác nào cái tát cho cô tỉnh táo..
Cô nắm tay mẹ mình..
- " Mẹ à nhưng con thật sự rất yêu anh ấy..Với lại con.."
Mẹ Thẩm thoát hoảng hốt liền hỏi..
- " Con thế nào..?"
Nhược Hy cuối đầu nức nở..
- "Con có thai rồi.."
Miệng há hốc mẹ Thẩm không biết nói gì bữa,bà tức giận đánh lên tay Nhược Hy bốp bốp..
- " Trời ơi! sao con ngu ngốc thế hả, làm sao bây giờ, Tiểu Hy con nói đi.."
- "Phá bỏ.."
Tiếng nói lạnh lùng bất chợt vang lên,hai người lúc này mới chú ý chẳng biết Lâm Thanh trở lại lúc nào..