Ở rừng Mê Vụ ngoài thành có một dãy nhà gỗ nằm sát nhau gọi là Bạch Hà Cư.
Chủ nhân là Yên Trần cô nương thanh tao thoát tục, giao kết với rất nhiều bằng hữu giang hồ, danh tiếng và cả sự mến mộ nhận được đều không ít.
Yên Trần ngồi tỉ mỉ lựa từng loại hoa khô chuẩn bị thêu túi hương, liếc nửa mắt sang chỗ Đào Vị Lăng đang ngồi gảy cầm:
“Tâm tình không tốt, tiếng cầm vẩn đục, thật làm chói tai người nghe.
Đệ tốt nhất nên dừng ngay cho ta.”
Đào Vị Lăng khổ sở sụt sùi: “Bây giờ đệ có nhà không dám về, tỷ nghĩ xem tâm trạng tốt nổi không?”
Yên Trần giọng lạnh lùng: “Nam nhi đại trượng phu, dám làm dám chịu, trốn chui trốn nhủi thế này còn mặt mũi gì nữa?”
“Mặt mũi quan trọng mấy cũng không quan trọng bằng cái mạng.
Sở Ân mà tìm được đệ là đệ chết chắc.”
Yên Trần bỗng dưng bật cười, Đào Vị Lăng khó hiểu: “Tỷ cười gì?”
“Trong thành đang thất loạn bát nháo vì đệ.
Kiều Sở Ân tìm đệ muốn giết, còn ngài minh chủ lại tìm đệ muốn đưa về làm con rể.”
“Tỷ còn cười! Đệ ra nông nỗi này đã đủ thảm rồi.”
Đào Vị Lăng chán nản cầm quạt bước ra ngoài cửa, nửa chừng chợt dừng lại: “Đệ đi hai tháng rồi, Sở Ân vẫn tốt chứ?”
“Sắp đèn khô dầu cạn rồi.”
Đào Vị Lăng tức tốc chạy lại chỗ Yên Trần, mặt mày xám xịt lo âu: “Tỷ đừng đem chuyện này ra đùa chứ.
Sở Ân trước giờ đều rất khoẻ mạnh.”
“Ta không đùa.
Mấy ngày trước vào thành nghe nói Kiều Sở Ân gần đây nhốt mình trong phòng, cảm thương hàn rất nặng nhưng không chịu cho ai chạy chữa.
Ngài minh chủ cũng phải bất lực vì không trị được cái tính cố chấp này của y, hết mắng rồi chửi, đe doạ rồi năn nỉ đủ kiểu, mà Kiều Sở Ân vẫn dứt khoát làm theo ý mình, vậy nên đang mê man chưa tỉnh.”
Đào Vị Lăng siết chặt cây quạt: “Sở Ân từ nhỏ đã rất ghét uống thuốc.
Năm ấy Kiều bá mẫu bệnh trầm kha, ngày đêm uống thuốc mà vẫn không qua khỏi.
Sở Ân bị ám ảnh, cho rằng nếu uống thuốc có tác dụng thì mẫu thân y đã không ra đi, do đó về sau đều không đến gần thuốc.
May mắn là sức khoẻ y vốn tốt, cũng không cần phải uống thuốc gì, mấy lần bệnh nhẹ đều tự khỏi.
Nhưng lần này…hây…”
“Đệ tranh thủ về gặp y lần cuối đi.” Yên Trần nhởn nhơ nói.
Đào Vị Lăng giận dỗi hất văng khay đựng hoa khô của Yên Trần: “Không cho tỷ nói bậy.
Sở Ân nhất định sẽ không sao.”
Yên Trần tức giận đứng dậy chống nạnh, chỉ ngón tay trỏ vào trán y: “Thằng nhóc này! Tức giận với ai thế hả? Ta vừa làm mẹ vừa làm chị nuôi dưỡng đệ bấy lâu mà đệ dám lên mặt với ta sao? Ăn rồi không chịu trách nhiệm là đệ! Làm chuyện có lỗi với người ta cũng là đệ! Liên quan gì ta hả?”
Đào Vị Lăng xụ mặt, bỗng cúi đầu cọ cọ vào vai Yên Trần: “Tỷ tỷ, không phải đệ không chịu trách nhiệm.
Tỷ cũng biết tính cách của Sở Ân thế nào rồi? Y đâu phải loại người ngoan ngoãn ngồi nghe đệ giải thích.
Đệ chưa kịp nói gì thì đã bị y giết rồi.”
“Dù vậy vẫn phải giải thích, không thể làm sai rồi trốn biệt như thế.
Đệ cũng phải nghĩ cho cảm nhận của y nữa.
Huống hồ, đệ giỏi võ hơn y, sao cứ phải giả như chỉ biết vài ba chiêu mèo cào chứ?”
Đào Vị Lăng đứng thẳng người lại: “Tỷ không biết đâu.
Đệ và Sở Ân cùng lớn lên bên nhau, nhưng lúc nhỏ Sở Ân do trí nhớ không tốt, học cái gì cũng chậm hơn đệ, thường bị mấy chú bác giang hồ chê cười.
Đệ phải có điểm gì đó tệ hơn Sở Ân thì y mới có tự tin học tốt cái đó.
Vì đệ nói mình không học được võ, Sở Ân liền chăm chỉ luyện võ để có mặt hơn đệ.
Bộ dạng lúc chăm chỉ của y nhìn rất đáng yêu.”
“Đệ thích y?”
“Đệ chưa bao giờ không thích y cả.
Nhưng y thì…”
Yên Trần chỉ tay xuống sàn: “Mặc kệ đệ thích ai, lượm hết đống hoa khô lên rồi lựa lại từng loại cho tỷ, ai bảo đệ dám hất xuống? Còn nữa, đừng trách tỷ ác miệng, đệ không về gặp y thì biết đâu ngay cả cơ hội cuối cùng cũng không có.
Đệ chết hay nhìn y chết, tự mà chọn đi.”
Đào Vị Lăng lại siết quạt, ngẩn ngơ hơn nửa ngày bỗng chạy vù ra khỏi cửa.
Yên Trần bức bối gọi với theo: “Này…còn đống hoa của tỷ thì sao? Này…”.