Đào Vị Lăng làm mất ngọc bội.
Là ngọc bội gia truyền, bên trên còn khắc tên y bằng chữ triện.
Gần đây xảy ra nhiều việc nên y không để ý.
Đến khi hỏi đám hạ nhân thì đám hạ nhân nói đã không thấy y mang theo ngọc bội từ sau cái đêm thọ yến ở Kiều phủ.
Đào Vị Lăng nghe xong sinh bệnh, nằm ì trên giường, nhìn đỉnh màn hấp hối, hấp hối.
“Tiểu Lý, ngươi đến tiệm quan tài tốt nhất trong kinh thành đặt cho ta một cỗ quan tài thượng hạng.”
Tiểu Lý sợ hãi: “Thiếu gia, người thất tình thôi, ngàn vạn lần nên nghĩ thoáng.”
Đào Vị Lăng vẫn như không nghe thấy, tiếp tục hấp hối: “Bản thiếu gia thích gỗ tử đàn, đắt thế nào cũng được, nhất định phải làm xong càng sớm càng tốt.”
“Thiếu gia, người nên nghĩ thoáng…”
“Mấy chuyện thế này chỉ có một lần trong đời, không nên tiết kiệm…” Đào Vị Lăng sa nước mắt ôm gối khóc hu hu hu, dàn hạ nhân bên cạnh cũng thương tâm rơi lệ.
Tiểu Lâm nhỏ tuổi nhất lắc đầu không hiểu, hỏi: “Thiếu gia, đại phu nói người bị cảm thương hàn, vài ngày sẽ khỏi, sao người phải mua quan tài vậy?”
Tiểu Lý đánh vào đầu nó: “Chuyện trai gái yêu đương ngươi còn nhỏ làm sao hiểu được?” Rồi quay sang khuyên giải Đào Vị Lăng: “Thiếu gia, người dù đau lòng mấy vẫn phải nghĩ cho Đào phủ này.
Giờ Đào gia chỉ còn mỗi người kế thừa hương hoả, người đừng vì một nữ nhân mà buông xuôi như thế.”
Đào Vị Lăng uất ức lú đầu ra khỏi gối: “Ngươi không hiểu đâu.
Bản thiếu gia không muốn chết, nhưng sắp bị giết tới nơi rồi.
Giờ còn không lo chuẩn bị hậu sự, sợ là ngày sau không kịp nữa.”
Tiểu Lý ngơ ngác: “Thiếu gia, đã xảy ra chuyện gì a?”
Đúng lúc này, Tiểu Lăng từ ngoài chạy vào báo Kiều Sở Ân đến.
Đào Vị Lăng vừa nghe cái tên này đã tái xanh mặt mày, trùm chăn hấp hối trầm trọng.
Đám hạ nhân không dám quấy rầy hai người, tự động lui ra.
“Ta bệnh sắp chết rồi, ngươi đến đây làm gì?” Đào Vị Lăng nghẹn ngào hỏi.
Kiều Sở Ân nhảy loạn lên vì tức tối: “Ta cứ mãi không hiểu nổi.
Cái danh sách khách mời kiểm tra hết đều không phải, ta nghi ngờ sang đám nô bộc, nhưng ta bảo họ cởi quần…”
“Gì gì???” Đào Vị Lăng phát hoảng lú đầu ra hỏi.
Kiều Sở Ân bình thản nói: “Thì ta bảo họ cởi quần để ta kiểm tra cái ấy, tuy rằng chưa dám khẳng định không phải, nhưng mà cứ thấy không đúng lắm.
Ngươi nói xem, ta có phải đã bỏ sót gì rồi không?”
“Ngươi biến thái!” Đào Vị Lăng trùm tiếp đau khổ.
Hoạ sắp đến nơi rồi.
“Vị Lăng!”
“Lại gì nữa?” Đào Vị Lăng trùm chăn sát hơn, âm thầm tụng kinh trong lòng.
Phật tổ phù hộ.
Nhất định đừng để Kiều Sở Ân phát giác điều gì.
“Ta cho người đào xới khắp nội viện, tìm thấy ngọc bội của ngươi ở trong hoa viên.”
Đào Vị Lăng nhảy nhổm.
Toi đời rồi!
“Lúc đầu ta định trả lại cho ngươi.
Ngươi đấy, ngọc bội gia truyền mà cũng làm rớt lung tung được.
Nhưng mà…”
Đào Vị Lăng sợ hãi, im re như hến.
“Ta lo đi điều tra về tên cầm thú kia nên quên mất, sáng nay nô bộc quét dọn bàn không cẩn thận làm rơi, vỡ đôi mất rồi.”
Kiều Sở Ân áy náy chìa ra dải ngọc bội hai mảnh trước ổ chăn của Đào Vị Lăng.
Đào Vị Lăng dè dặt lú ra.
Không phải đến hỏi tội y mà là đến xin tội sao?
Đào Vị Lăng nhanh tay thu hai mảnh ngọc bội lại, tang vật thì không nên phơi bày khơi khơi như thế, phải giấu ngay khi có thể.
“Không sao! Vật gia truyền cũng chỉ là đồ vật ngoài thân, vỡ rồi thì tìm cái mới, không cần quá quan trọng.”
Kiều Sở Ân không nghĩ Đào Vị Lăng lại dễ chịu như vậy, cười hì hì nhẹ nhõm: “Thế mà ta còn tưởng ngươi sẽ giận một trận.
Vị Lăng, ngươi tốt tính thật.”
Kiều Sở Ân đánh một phát lên lưng Đào Vị Lăng, khiến y suýt nội thương.
“Ngươi không còn việc gì nữa thì về đi, để ta được chết yên ổn chút.”
Kiều Sở Ân liếc liếc, nhất quyết lôi y dậy: “Ngươi muốn chết thì cũng phải giúp ta tìm ra tên cầm thú kia mới được chết.
Đi, theo ta về phủ điều tra tiếp.”
Đào Vị Lăng bí quá nói liều: “Chưa chắc là người trong phủ ngươi, có thể là kẻ nào đó không có trong danh sách khách mời.
Đêm đó nhiều khách đến như vậy, người canh cửa bỏ sót vài người cũng là chuyện dễ hiểu.”
Kiều Sở Ân rút tay lại, gãi cằm suy nghĩ: “Có lý nha.
Gần đây trong kinh thành có một tên hái hoa tặc rất lộng hành, nghe nói quan sai vẫn chưa bắt được.”
Đào Vị Lăng lỡ đâm lao nên cố gắng theo lao: “Chưa hẳn không có khả năng.”
Kiều Sở Ân lại hung hăng lôi Đào Vị Lăng lần nữa.
Đào Vị Lăng hét lên: “Lại sao nữa?”
“Đi, bắt tên hái hoa tặc đó với ta.”
“Hả?????”.