Chương Cuối: Hạnh phúc dâng trào
4.8K 189 18
Đã hai ngày rồi chưa có tin tức gì về hai đứa con của mình, cô hoàn toàn suy sụp tinh thần. Không chịu ăn uống gì cả, cô cứ đi đi lại lại như người mất hồn. Hắn đến bên cạnh cô tay đặt lên lưng cô xoa nhẹ như mọi khi hắn là khi cô đang lo lắng điều gì đó, cô bật khóc ngã vào lòng hắn. Ở ngoài cửa Vĩ Hưng thấy hết mọi chuyện, anh nhận ra dù cô có đeo chiếc nhẫn ấy thì đứa con vẫn là mối liên kết giữa hai người họ. Trong trái tim Thiên Nhi mà nói hắn vẫn chiếm vị trí quan trọng hơn anh, lặng lẽ đi ra ngoài anh cho người điều tra ai đã bắt cóc hai đứa nhỏ chỉ trong vòng chưa đầy một tiếng thì anh nhận được kết quả chính là Di Yên đã bắt chúng. Anh vội lấy áo khoác rời khỏi nhà Thừa Phong thấy có vấn đề lập tức cho người đi theo sợ anh sảy ra chuyện gì. Lúc biết được chỗ của Di Yên đang bắt chúng anh lái xe đến đó gọi cho Thừa Phong
"Bác lát nữa đến ngoại ô thành phố đường XXX hẻm Y sẽ gặp một ngôi nhà hoang sau lưng là biển nơi đó đang bắt giữ hai đứa nhỏ"
"Con cẩn thận ta sẽ đến ngay"-Nói rồi ông tắt máy, ông không ngờ khi này Thiên Nhi cùng với Tuấn Hưởng đang đứng ở phía sau lưng ông. Cô thắ mắc nhìn ông về câu ông nói
"Ba đang nói chuyện với ai vậy?"-Đôi mắt ông đột nhiên tránh né cô vì sợ cô sẽ đòi theo nhưng cơ thể cô đang yếu nến biết nhất định cô có thể làm hại đến mình. Nhưng có câu cha con liền tâm, Thiên Nhi biết chắc chắn đã có chuyện gì xảy ra rồi
"Ba nói đi có phải có tung tích của hai đứa nhỏ rồi phải không? Sao ba lại im lặng?"-Thấy cô kích động hắn đứng ôm chặt cô võ về lưng cô thì thầm
"Không sao! Em bình tĩnh lại đi, để từ từ ba nói. Sẽ không sao, ngoan nghe lời anh bình tĩnh lại"-Cô nghe lời nói đó hành động đó phần nào cũng đỡ kích động hơn
"Vĩ Hưng đã tìm được chỗ tên bắt cóc hai đứa nhỏ rồi, giờ nó đang đến đó ta cũng có cho người theo nó rồi. Con hãy bình tĩnh lại rồi cùng đi"-Nghe ông nói thế cô thấy có hy vọng hơn. Cuối cùng cũng tìm ra dấu vết của kẻ bắt con cô, nhất định cô sẽ không tha cho người đã làm chuyện đó. Rồi cô cùng ông Thừa Phong và hắn đến nơi con cô bị bắt, nới đây Vĩ Hưng đứng nhìn địa thế xung quanh toàn hiểm trở sau lưng là bờ vực cao dưới đó là biển nếu có rớt xuống chỉ sợ không tìm ra được xác. Anh bước vào ngôi nhà hoang đó có hai tên đứng canh giữ nhưng chỉ với vài đòn anh đã hạ được chúng, xem ra ả ta không biết chọn người rồi. Có căn phòng đang sáng anh mở cửa vào thì thây hai đứa nhỏ bị trói ngồi ở đó toàn thân đầy vết đánh khuôn mặt chúng nhem nhuốc. Anh như phát điên lên nhìn bên cạnh thấy ả trên tay đang cầm roi da.
"Cô cả gan dám làm hại chúng sao, con nít vô tội sao cô giám làm vậy?"-Ả hơi giật mình cười khinh nhìn anh
"Đây chính là thứ chúng phải nhận lấy còn mẹ của hai đứa này cũng vậy. Ai bảo chính có người cha độc ác nhẫn tâm như vậy. Tôi khuyên anh đừng nhúng tay vào việc này"-Anh từng bước lại gần nhưng đột nhiên ả giơ súng lên chỉa mủi súng vào hai đứa nhỏ, anh dừng bước lại sợ ả sẽ làm hại chúng.
"Nếu anh dám bước qua đây tôi nhất định sẽ bắn chết chúng ngay"
"Đừng làm hại người vô tội, chúng là con nít không dính vào chuyện người lớn"-Ả ta cười lớn
"Haha...ha...ha...không liên quan chổ vào vì chúng mà Tuấn Hưởng không hề quan tâm đến tôi, vì chúng chính là mối liên kết giữa Tuấn Hưởng và Thiên Nhi,....chúng không nên sống"-Vĩ Hưng thấy ả ta tức giận vội lên tiếng trấn an ả
"Bình tĩnh nào Di Yên....không phải chúng đâu, do Tuấn Hưởng anh ta hoàn toàn không yêu cô nhưng là một người vợ cô nên biết lấy được trái tim hắn chứ. Cô nên nhớ hắn và Thiên Nhi đã ly hôn rồi nếu như cô bắn chết hai đứa nhỏ thì Tuấn Hưởng và Thiên Nhi có thể quay lại bên nhau và hắn liệu có tha cho cô không? Hãy nghe tôi bỏ súng xuống có gì ta cùng thương lượng"Ả ta như hiểu lời anh mắt nhìn ra ngoài nghĩ ngợi tay buông súng xuống dần vào dúng lúc đó anh nhanh tay cướp lấy khẩu súng đó khóa tay ả lại đánh ả một cái ngất đi. Đồng thời tháo dây cgho hai đứa nhỏ, khi đó cô vừa vào thì vội chạy lại ôm lấy hai đứa nhỏ. Chúng thấy cô đều khóc lớn
"Mẹ có biết Như Như sợ lắm không? Như Như đau lắm ạ...huhu...hu.hu...anh hai bảo mẹ sẽ đến cùng ba cứu con và anh hai ra đấy"-Cô ôm vỗ về hai đứa nhỏ Tuấn Hưởng bước đến choàng tay ôm mẹ con họ vào lòng. Nhìn gia đình họ tạt hạnh phúc khiến cho Vĩ Hưng thấy mình hoàn toàn không thể thay thế được Tuấn Hưởng tong lòng cô. Thừa Phong bước vào bế hai đứa nhỏ ra xa còn Di Yên ả ta tỉnh lại cầm lấy súng nhắm thẳng vào Thiên Nhi, lúc đó hắn vừa thấy kịp đã đưa ra đỡ cho cô viên đạn đó
*Đoàng*
Tiếng súng chói tay vang lên hắn ngã xuống trước mặt cô, ngực hắn có máu chảy ra, tại sao người thương cô đều vì cô đỡ lấy những vết thương như thế này? Máu hắn chảy rất nhiều đôi tay cô ôm lấy hắn. Ai nấy đều sửng sốt Vĩ Hưng nhanh chóng bắt lấy ả vội giữ ả lại loi ra ngoài, Thiên Nhi nước mắt cô rơi
"A Hưởng anh sẽ không sao mà! Anh đừng bỏ em và con. Anh không sao mà dừng ngủ"-Hán mắt lừ đờ nhìn cô tay hắn sờ vào má cô lắc đầu
"Đừng khóc nữa! Em vì anh rơi biết bao nhiêu nước mắt rồi, anh không muốn em khóc vợ à. Khụ...khụ...anh lạnh và buồn ngủ nữa"-Cô lắc đầu kêu tên hắn. Nhưng tay hán buông lỏng ôm lấy tân thẻ lớn ấy như làm ấm cho hắn. Cơ tể nhỏ bé nào đó khóc than trong đêm nhìn người mình yêu nằm trên vũng máu.
Mùa đông đến từng đôi tình nhân họ đi bên nhau dưới không khí lạnh nhưng đã có ngườ mình yêu bênh cạnh rồi thì có lạnh đến mấy vẫn thấy ấm áp vô cùng. Có bóng dáng nhỏ bé bước vào bệnh viện tăm người yêu. Hắn nằm đây đã được một tháng rồi, nhưng chưa được cho ra viện. Dáng người lớn con nằm trên chiếc giường bệnh vẫn nhắm nghiền đôi mắt.
"Này sao anh chưa chịu dậy nữa, ngoài kia người ta đang cùng nhau tay trong tay đi với nhau trong ám áp vô cùng. Còn anh chỉ nằm đây, Vĩ Hưng đa quay lại nước ngoài làm việc hai đứa nhỏ được ngủ đông rồi đó. An hứa là đưa em đi Nhật xem hoa anh đào mà còn qua Cannada trượt tuyết nữa.Sao anh còn nằm đây vậy hả?"-Thế là cô sụt sịt nước mắt, người đó im lặng không nói câu nào cả. Cô ngồi đấy bắt đầu khóc,
"Để anh ngủ tí đi mai ra viện còn gì? Anh sẽ đưa em đi mà"-Hóa ra hắn đang ngủ, ho đã quay về bênh nhau Vĩ Hưng đã về nước ngoài làm việc. Vợ chồng Thiên Nhi lai được hạnh phúc bênh nhau.
Hai năm sau Vĩ Hưng đi trên đường gặp một cô gái nhỏ nhắn có đôi mắt vô cùng trong trẻo như cô vậy, mà cái vô tình đó họ gặp nhau thường hơn tế là một nhân duyên lại đến.
Ai cũng vô tâm hững hờ với thứ họ đang có đến khi mất đi họ mới nhận ra rằng nó có tồn tại ngay cạnh mình. Nếu nhận ra sớm hơn đã không có những cuộc chia ly, không có nhữn câu cãi nhau, những hành động khiến đối phương phải tổn thương. Nhưng tình yêu và hạnh phúc gia đình sẽ đem họ lại gần nhau hơn.
__________HẾT_______