Sau ngày gặp lại nhau, Tần Mặc rất không có nghĩa khí mà vẫn ở lại trong thôn trang của phủ thừa tướng. Ngày ngày, lúc Lệ Tình làm việc gì thì Tần Mặc cũng đều "vô tình" mà xuất hiện lượn lờ trước mặt nàng.
Khi nàng đang tưới cây, hắn sẽ vô tình mà đi ngang qua hoa viên để ngắm hoa. Khi nàng đang vẽ tranh ngoài rừng cây, hắn sẽ vô tình mà luyện võ ngay trong rừng cây đó. Khi nàng đang chơi cờ cùng phụ thân, hắn sẽ vô tình ghé qua chỉ điểm cho phụ thân nàng vài nước cờ. Khi nàng đang nấu cơm, hắn sẽ vô tình mà ngồi trước cửa phòng bếp chẻ củi. Và ngay cả khi nàng đang tắm, hắn cũng vô tình vào nhầm phòng?
Tần Mặc ngũ quan không còn xuất sắc như trước, ngược lại còn có một vết sẹo đáng sợ ở trên mặt. Nhưng thật sự, Lệ Tình chỉ cảm thấy hắn rất khôi hài, mà còn ngu ngốc nữa chứ.
Hôm nay nàng đang trồng cây trong viện thì Tần Mặc cũng "rất vô tình" mà ghé sang. Lệ Tình nổi giận - "Tần Mặc, rốt cuộc là huynh bị làm sao vậy hả?"
Tần Mặc ngơ ngác nhìn nàng: "Ah, bánh bao nhỏ, tại sao nàng lại ở đây...?" Nói đoạn, hắn ngước nhìn tên viện, sau đó giống như bừng tỉnh đại ngộ - "Thì ra đây là sân viện của nàng nha, ta chỉ vô tình đi nhầm mà thôi! Nàng phải tin ta!"
Tin huynh cái quỷ gì! Lệ Tình hung hăng mắng thầm. Tần Mặc thì lại giả vờ như không biết nàng đang trừng mắt nhìn hắn. Nha đầu Y Y kia đã nói rằng: "Muội cho huynh một cơ hội để mang Tình tỷ tỷ về. Tuyệt đối không được làm tỷ ấy chịu bất cứ một thương tổn nào. Còn nữa, muốn tỷ ấy tha thứ cho huynh, thì phải cực kì bá đạo, cực kì vô lại mà bám theo tỷ ấy, biết không?"
"Bánh bao, nàng đang trồng cây gì thế?"
Lệ Tình quyết định không thèm để ý đến Tần Mặc, cứ để cho hắn đứng đấy mà nói chuyện một mình đi. Tần Mặc cũng không sao cả, nhìn thấy Lệ Tình im lặng không nói gì, hắn liền chạy tới ngồi sát bên nàng, nàng trồng cây, còn hắn thì ngắm nàng.
"Bánh bao nhỏ, nàng quay về với ta có được không?"
"..."
"Nàng chờ đợi ta bảy năm, nhưng cũng có thể hơn cả bảy năm. Thật xin lỗi, ta, chỉ vì nhận nhầm người mà làm cho nàng tổn thương nhiều như vậy"
"..."
"Lệ Tình... Tình Tình... nàng có thể tha thứ cho ta được không?" - Tần Mặc nỉ non gần như là van xin. Nhưng Lệ Tình chỉ cười khẩy - "Tần Mặc, đời người có bao nhiêu cái bảy năm đây? Huynh là cảm kích ân nhân của mình, hay là đang yêu nương tử của huynh đây? Nếu là vì cảm kích thì không cần, vì ta không muốn có bất kì quan hệ gì với huynh nữa. Còn nếu vì yêu, thì đối với huynh, thứ tình yêu đó quá rẻ mạt rồi, huynh luôn miệng nói, huynh yêu A Nghi, nhưng, khi biết thân phận thật sự của nàng ta, huynh lại quay về bảo ta tha thứ cho huynh? Thật nực cười!"
Nói rồi Lệ Tình quay lưng bỏ đi. Trái tim của nàng đã nguội lạnh, nàng không tin tưởng việc yêu một người lại có thể thay đổi nhanh chóng như thế. Trong sân viện chỉ còn lại mỗi Tần Mặc, hắn hoang mang, hắn không biết bây giờ hắn là đang muốn bù đắp lại lỗi lầm của mình, hay chỉ đơn thuần là muốn nàng?
Tối hôm đó, hắn trở về kinh thành. Lệ Tình biết tin cũng chỉ cười nhạt, cuối cùng cũng là đến thế mà thôi.
Mùa đông năm nay đến sớm hơn năm ngoái, gió lạnh rít gào thê lương, ngay cả tuyết cũng phủ ngập trời. Từ ngày Lệ Tình và Tần Mặc chia xa đến nay đã hơn nửa năm, Lệ Tình cười bản thân ngu ngốc. Đã biết rõ không nên tin lời hắn, nhưng nàng vẫn rất ngây ngô mà chờ đợi, cuối cùng, hắn vẫn bỏ đi.
Ban đêm, Lệ Tình vừa thổi tắt đèn chuẩn bị đi ngủ thì một tiếng "bịch" thật lớn vang lên trước cửa phòng. Nàng giật mình, choàng thêm áo ngoài phủ lên rồi thắp đèn lồng ra mở cửa.
Khi nhìn thấy "thứ" vừa rơi trước cửa phòng, nàng không biết phải diễn tả tâm tình của bản thân như thế nào nữa. Người ngoài cửa ngã ập xuống trong tư thế đang quỳ, nhìn vào y phục ẩm ướt trên người thì biết người này đã ở ngoài tuyết rất lâu rồi.
Lệ Tình lay lay thân hình cao lớn của người đó - "Tần Mặc...Tần Mặc.."
Tần Mặc thoáng dựng người thẳng dậy. Nhìn dung nhan quen thuộc ở trước mặt, hắn cười thật tươi ôm nàng vào lòng, nhưng cảm giác được người trong lòng đang run rẩy, hắn liền buông nàng ra và luôn miệng nói xin lỗi.
Lệ Tình đưa hắn vào phòng của mình, sau đó đi tìm y phục lúc trước phụ thân đã để lại cho hắn thay. Cuối cùng cũng thu thập cho Tần Mặc xong, nàng mới hỏi ra nghi vấn trong lòng: "Huynh nửa đêm nửa hôm đến đây để làm gì?"
Tần Mặc như uống phải dược mạnh, cả khuôn mặt phút chốc đỏ bừng - "Ta...ta đến... thăm...nàng"
"Nhìn huynh không giống như vừa mới tới đây..."
Tần Mặc ấp úng: "Ta... thật ra, ta, đã đến đây... vào lúc... nàng vừa dùng bữa... tối xong"
Lệ Tình kinh ngạc - "Vậy là, huynh ở ngoài trời đã hai canh giờ* (4 tiếng đồng hồ, 1 canh giờ = 2 tiếng) rồi hả?"
Tần Mặc lúng túng gật đầu làm cho Lệ Tình không biết phải làm sao.
"Ta đến đây là để cho nàng một câu trả lời..." - Nhìn thấy Lệ Tình đang lắng nghe, hắn tiếp tục nói - "Nàng hỏi ta là vì cảm kích nàng hay là vì yêu thương một người thê tử mà cầu xin nàng. Nửa năm qua, ngày nào điều đó cũng giày vò ta, và hơn hết, là vì, ta rất nhớ nàng. Ta không nghĩ rằng bóng dáng chờ đợi ta bảy năm lại khắc sâu đến như vậy. Ta từng tưởng tượng, khi ta mở mắt dậy, điều đầu tiên ta nhìn thấy là lời hỏi thăm ân cần của nàng. Lệ Tình, thói quen rất đáng sợ, và đáng sợ hơn hết chính là ta lại rất thích thói quen đó. Nàng là nương tử của ta, điều này chưa từng thay đổi. Chỉ là, bây giờ, nàng có muốn trở về cùng ta hay không? Ta sẽ học cách yêu nàng, sủng nàng, cho nàng mọi thứ tốt đẹp nhất mà ta có. Ta...."
"Ta không dám một lần nữa đánh cuộc cuộc đời của mình" - Lệ Tình ngắt lời hắn.
"Lệ Tình, ta cầu xin nàng" - Hắn từng quỳ gối rất nhiều lần, đó là trước mặt Hoàng đế, trước mặt tổ mẫu của hắn, trước mặt bài vị của tổ tiên. Nhưng ngày hôm nay, là lần đầu tiên hắn quỳ xuống cầu xin nương tử của mình. Hắn không dám tưởng tượng, nếu hắn từ bỏ nàng, một ngày nào đó nàng sẽ gả cho người khác. Dùng sự bao dung và dịu dàng từng đối với hắn để đối xử với một nam nhân khác. Nàng sẽ sinh con cho hắn ta, yêu thương hắn ta và quên đi hắn. Không, hắn không thể nào mà chịu đựng điều này được.
Tần Mặc khổ sở cầm lấy đôi tay của nàng - "Ta biết, nàng rất thất vọng về ta, ta có thể chờ, chờ nàng mở lòng một lần nữa. Trong lúc đó, ta sẽ học cách yêu thương nàng nhiều hơn, cả đời này, ta sẽ chỉ có duy nhất một nương tử là nàng"
Nói không cảm động là giả, nhưng Lệ Tình không muốn tiếp tục phải chịu sự tổn thương. Nàng chỉ ngồi đó, không nói một lời nào. Tần Mặc đột ngột ôm vòng eo của nàng, vì hắn đang quỳ gối nên đầu của hắn rất trùng hợp mà tựa lên ngực nàng, Tần Mặc than thở: "Dung mạo của ta đã bị huỷ, cũng chỉ có nàng mới có kiên nhẫn mà chờ đợi ta lâu như vậy. Ta rất xấu, vậy mà nàng vẫn thích ta, vậy làm sao ta có thể không rung động đây?"
Ngày hôm nay, Tần Mặc đã cho nàng đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Lệ Tình tức giận đẩy mạnh Tần Mặc ra, nàng thở phì phò nói: "Mẹ kiếp, tên lưu manh này, huynh muốn chiếm tiện nghi của ta có phải hay không?" - Nói xong, nàng vội vàng dùng hai tay ôm ngực, cả khuôn mặt đều đỏ bừng cả lên.
Không ai biết sau đó có chuyện gì xảy ra, chỉ biết phu thê Tần tướng quân càng ngày càng ân ái. Ngày ngày, trong phủ Tướng quân luôn có thể nghe thấy tiếng giận dữ của Tướng quân phu nhân và tiếng tươi cười hối lỗi của Tần tướng quân. Bọn nha hoàn và gia đinh trong phủ cũng quá quen thuộc với điều này, nên chỉ hai mặt nhìn nhau một cách bất đắc dĩ.
Đến đây là đã hết quyển 4 rồi, thật ra kết thúc chưa được trọn vẹn cho lắm. Nên sẽ có phiên ngoại cho mọi người nhé!!
Khi nàng đang tưới cây, hắn sẽ vô tình mà đi ngang qua hoa viên để ngắm hoa. Khi nàng đang vẽ tranh ngoài rừng cây, hắn sẽ vô tình mà luyện võ ngay trong rừng cây đó. Khi nàng đang chơi cờ cùng phụ thân, hắn sẽ vô tình ghé qua chỉ điểm cho phụ thân nàng vài nước cờ. Khi nàng đang nấu cơm, hắn sẽ vô tình mà ngồi trước cửa phòng bếp chẻ củi. Và ngay cả khi nàng đang tắm, hắn cũng vô tình vào nhầm phòng?
Tần Mặc ngũ quan không còn xuất sắc như trước, ngược lại còn có một vết sẹo đáng sợ ở trên mặt. Nhưng thật sự, Lệ Tình chỉ cảm thấy hắn rất khôi hài, mà còn ngu ngốc nữa chứ.
Hôm nay nàng đang trồng cây trong viện thì Tần Mặc cũng "rất vô tình" mà ghé sang. Lệ Tình nổi giận - "Tần Mặc, rốt cuộc là huynh bị làm sao vậy hả?"
Tần Mặc ngơ ngác nhìn nàng: "Ah, bánh bao nhỏ, tại sao nàng lại ở đây...?" Nói đoạn, hắn ngước nhìn tên viện, sau đó giống như bừng tỉnh đại ngộ - "Thì ra đây là sân viện của nàng nha, ta chỉ vô tình đi nhầm mà thôi! Nàng phải tin ta!"
Tin huynh cái quỷ gì! Lệ Tình hung hăng mắng thầm. Tần Mặc thì lại giả vờ như không biết nàng đang trừng mắt nhìn hắn. Nha đầu Y Y kia đã nói rằng: "Muội cho huynh một cơ hội để mang Tình tỷ tỷ về. Tuyệt đối không được làm tỷ ấy chịu bất cứ một thương tổn nào. Còn nữa, muốn tỷ ấy tha thứ cho huynh, thì phải cực kì bá đạo, cực kì vô lại mà bám theo tỷ ấy, biết không?"
"Bánh bao, nàng đang trồng cây gì thế?"
Lệ Tình quyết định không thèm để ý đến Tần Mặc, cứ để cho hắn đứng đấy mà nói chuyện một mình đi. Tần Mặc cũng không sao cả, nhìn thấy Lệ Tình im lặng không nói gì, hắn liền chạy tới ngồi sát bên nàng, nàng trồng cây, còn hắn thì ngắm nàng.
"Bánh bao nhỏ, nàng quay về với ta có được không?"
"..."
"Nàng chờ đợi ta bảy năm, nhưng cũng có thể hơn cả bảy năm. Thật xin lỗi, ta, chỉ vì nhận nhầm người mà làm cho nàng tổn thương nhiều như vậy"
"..."
"Lệ Tình... Tình Tình... nàng có thể tha thứ cho ta được không?" - Tần Mặc nỉ non gần như là van xin. Nhưng Lệ Tình chỉ cười khẩy - "Tần Mặc, đời người có bao nhiêu cái bảy năm đây? Huynh là cảm kích ân nhân của mình, hay là đang yêu nương tử của huynh đây? Nếu là vì cảm kích thì không cần, vì ta không muốn có bất kì quan hệ gì với huynh nữa. Còn nếu vì yêu, thì đối với huynh, thứ tình yêu đó quá rẻ mạt rồi, huynh luôn miệng nói, huynh yêu A Nghi, nhưng, khi biết thân phận thật sự của nàng ta, huynh lại quay về bảo ta tha thứ cho huynh? Thật nực cười!"
Nói rồi Lệ Tình quay lưng bỏ đi. Trái tim của nàng đã nguội lạnh, nàng không tin tưởng việc yêu một người lại có thể thay đổi nhanh chóng như thế. Trong sân viện chỉ còn lại mỗi Tần Mặc, hắn hoang mang, hắn không biết bây giờ hắn là đang muốn bù đắp lại lỗi lầm của mình, hay chỉ đơn thuần là muốn nàng?
Tối hôm đó, hắn trở về kinh thành. Lệ Tình biết tin cũng chỉ cười nhạt, cuối cùng cũng là đến thế mà thôi.
Mùa đông năm nay đến sớm hơn năm ngoái, gió lạnh rít gào thê lương, ngay cả tuyết cũng phủ ngập trời. Từ ngày Lệ Tình và Tần Mặc chia xa đến nay đã hơn nửa năm, Lệ Tình cười bản thân ngu ngốc. Đã biết rõ không nên tin lời hắn, nhưng nàng vẫn rất ngây ngô mà chờ đợi, cuối cùng, hắn vẫn bỏ đi.
Ban đêm, Lệ Tình vừa thổi tắt đèn chuẩn bị đi ngủ thì một tiếng "bịch" thật lớn vang lên trước cửa phòng. Nàng giật mình, choàng thêm áo ngoài phủ lên rồi thắp đèn lồng ra mở cửa.
Khi nhìn thấy "thứ" vừa rơi trước cửa phòng, nàng không biết phải diễn tả tâm tình của bản thân như thế nào nữa. Người ngoài cửa ngã ập xuống trong tư thế đang quỳ, nhìn vào y phục ẩm ướt trên người thì biết người này đã ở ngoài tuyết rất lâu rồi.
Lệ Tình lay lay thân hình cao lớn của người đó - "Tần Mặc...Tần Mặc.."
Tần Mặc thoáng dựng người thẳng dậy. Nhìn dung nhan quen thuộc ở trước mặt, hắn cười thật tươi ôm nàng vào lòng, nhưng cảm giác được người trong lòng đang run rẩy, hắn liền buông nàng ra và luôn miệng nói xin lỗi.
Lệ Tình đưa hắn vào phòng của mình, sau đó đi tìm y phục lúc trước phụ thân đã để lại cho hắn thay. Cuối cùng cũng thu thập cho Tần Mặc xong, nàng mới hỏi ra nghi vấn trong lòng: "Huynh nửa đêm nửa hôm đến đây để làm gì?"
Tần Mặc như uống phải dược mạnh, cả khuôn mặt phút chốc đỏ bừng - "Ta...ta đến... thăm...nàng"
"Nhìn huynh không giống như vừa mới tới đây..."
Tần Mặc ấp úng: "Ta... thật ra, ta, đã đến đây... vào lúc... nàng vừa dùng bữa... tối xong"
Lệ Tình kinh ngạc - "Vậy là, huynh ở ngoài trời đã hai canh giờ* (4 tiếng đồng hồ, 1 canh giờ = 2 tiếng) rồi hả?"
Tần Mặc lúng túng gật đầu làm cho Lệ Tình không biết phải làm sao.
"Ta đến đây là để cho nàng một câu trả lời..." - Nhìn thấy Lệ Tình đang lắng nghe, hắn tiếp tục nói - "Nàng hỏi ta là vì cảm kích nàng hay là vì yêu thương một người thê tử mà cầu xin nàng. Nửa năm qua, ngày nào điều đó cũng giày vò ta, và hơn hết, là vì, ta rất nhớ nàng. Ta không nghĩ rằng bóng dáng chờ đợi ta bảy năm lại khắc sâu đến như vậy. Ta từng tưởng tượng, khi ta mở mắt dậy, điều đầu tiên ta nhìn thấy là lời hỏi thăm ân cần của nàng. Lệ Tình, thói quen rất đáng sợ, và đáng sợ hơn hết chính là ta lại rất thích thói quen đó. Nàng là nương tử của ta, điều này chưa từng thay đổi. Chỉ là, bây giờ, nàng có muốn trở về cùng ta hay không? Ta sẽ học cách yêu nàng, sủng nàng, cho nàng mọi thứ tốt đẹp nhất mà ta có. Ta...."
"Ta không dám một lần nữa đánh cuộc cuộc đời của mình" - Lệ Tình ngắt lời hắn.
"Lệ Tình, ta cầu xin nàng" - Hắn từng quỳ gối rất nhiều lần, đó là trước mặt Hoàng đế, trước mặt tổ mẫu của hắn, trước mặt bài vị của tổ tiên. Nhưng ngày hôm nay, là lần đầu tiên hắn quỳ xuống cầu xin nương tử của mình. Hắn không dám tưởng tượng, nếu hắn từ bỏ nàng, một ngày nào đó nàng sẽ gả cho người khác. Dùng sự bao dung và dịu dàng từng đối với hắn để đối xử với một nam nhân khác. Nàng sẽ sinh con cho hắn ta, yêu thương hắn ta và quên đi hắn. Không, hắn không thể nào mà chịu đựng điều này được.
Tần Mặc khổ sở cầm lấy đôi tay của nàng - "Ta biết, nàng rất thất vọng về ta, ta có thể chờ, chờ nàng mở lòng một lần nữa. Trong lúc đó, ta sẽ học cách yêu thương nàng nhiều hơn, cả đời này, ta sẽ chỉ có duy nhất một nương tử là nàng"
Nói không cảm động là giả, nhưng Lệ Tình không muốn tiếp tục phải chịu sự tổn thương. Nàng chỉ ngồi đó, không nói một lời nào. Tần Mặc đột ngột ôm vòng eo của nàng, vì hắn đang quỳ gối nên đầu của hắn rất trùng hợp mà tựa lên ngực nàng, Tần Mặc than thở: "Dung mạo của ta đã bị huỷ, cũng chỉ có nàng mới có kiên nhẫn mà chờ đợi ta lâu như vậy. Ta rất xấu, vậy mà nàng vẫn thích ta, vậy làm sao ta có thể không rung động đây?"
Ngày hôm nay, Tần Mặc đã cho nàng đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Lệ Tình tức giận đẩy mạnh Tần Mặc ra, nàng thở phì phò nói: "Mẹ kiếp, tên lưu manh này, huynh muốn chiếm tiện nghi của ta có phải hay không?" - Nói xong, nàng vội vàng dùng hai tay ôm ngực, cả khuôn mặt đều đỏ bừng cả lên.
Không ai biết sau đó có chuyện gì xảy ra, chỉ biết phu thê Tần tướng quân càng ngày càng ân ái. Ngày ngày, trong phủ Tướng quân luôn có thể nghe thấy tiếng giận dữ của Tướng quân phu nhân và tiếng tươi cười hối lỗi của Tần tướng quân. Bọn nha hoàn và gia đinh trong phủ cũng quá quen thuộc với điều này, nên chỉ hai mặt nhìn nhau một cách bất đắc dĩ.
Đến đây là đã hết quyển 4 rồi, thật ra kết thúc chưa được trọn vẹn cho lắm. Nên sẽ có phiên ngoại cho mọi người nhé!!