Sau khi bố và Tử Đông về, tôi gõ cửa phòng đọc sách, Á Âu ra mở cửa. Tôi nói khẽ: “Bố và Tử Đông đã về rồi. Vết thương của anh có cần xử lý không?”
Khóe mắt trái của anh bầm tím và xung huyết nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh. Anh lắc đầu, nói: “Anh không sao.”
“Một tuần anh chơi đánh tennis ba lần, thể lực và khả năng phản ứng của anh đều rất tốt, rõ ràng có thể tránh được bố.”
Anh không phủ nhận, nói: “Thực ra em không cần thiết bảo anh tránh đi, anh có thể giải thích với bố.”
“Giải thích gì cơ? Nói rằng anh sẽ không ly hôn với tôi ư? Không cần thiết đâu. Bố đến nhà lần này cũng tốt, bây giờ đồng nghiệp của tôi, người thân của tôi đều biết cả rồi, tôi không cần phải giấu giếm điều gì nữa, có thể thẳng thắn đối diện với cuộc sống sau này được rồi.”
Anh nhìn tôi, ánh mắt phức tạp. “Bảy năm đã trôi qua, một lần nữa, em lại đứng che chắn cho anh.”
Tôi ngẩn người.
Nếu anh không nhắc, tôi gần như đã quên rồi. Bảy năm trước, quả thật tôi đã từng bất chấp tất cả đứng chắn cho anh trước ba người khác.
Hồi đó, sau khi hạ quyết tâm ở bên anh, tôi đã hẹn bạn trai ra ngoài nói lời chia tay. Đây là cuộc gặp mặt mà tôi biết trước sẽ không vui vẻ gì. Những điều tôi nói lúc đó là:
“Anh rất tốt, nhưng…”
“Là em không tốt, hãy tha thứ cho em.”
“Xin lỗi, em rất tiếc.”
Bất cứ một người đàn ông nào khi nghe được những câu này đều sẽ thấy phẫn nộ, biết là thế nhưng tôi không thể không nói. Bạn trai lúc đó của tôi thật sự rất phong dộ, chỉ chất vấn tôi vài câu, sau đó im lặng không nói gì.
Tôi vẫn chưa nghĩ ra cách gì để giải thích với bố mẹ, vậy mà Tôn Á Âu lại biến đâu mất.
Tôi gọi điện cho anh, anh không nghe máy, gửi tin nhắn cho anh, anh không nhắn lại. Trong lúc sốt ruột, lo lắng, tôi nghĩ, cho dù lần thứ hai bị rơi xuống cùng một dòng sông, có chết cũng phải chết cho minh bạch. Sau khi tan làm, tôi tìm đến chung cư anh ở. Ngay tầng dưới, tôi trông thấy hai người đàn ông đang đánh đấm anh, còn một người xỏ tay vào túi quần đứng nhìn. Anh bị đánh đến tối tăm mặt mũi, phải dựa người vào tường mới đứng thẳng dậy được, vậy mà hai tên đó vẫn tiếp tục đánh. Tôi bất chấp tất cả lao đến, chắn ở giữa họ, quát to: “Sao các người lại đánh người, mau dừng tay.”
Bọn họ bực bội dừng tay, rồi ngán ngẩm quát lên: “Tránh ra, nếu không bọn tao mặc kệ mày là con gái hay con trai cũng đánh tất.”
Tôn Á Âu đẩy mạnh tôi ra. “Tránh ra đi, ở đây không có việc của em.”
Tôi cố chấp đứng chắn trước mặt anh, hỏi hai tên kia: “Các người là ai, rốt cuộc định làm gì?”
Bọn họ nhìn sang người đứng bên cạnh, tôi cũng nhìn theo, nhận ra ngay đó là con trai cả của sếp cũ. Tôi ngạc nhiên kêu lên: “Tổng giám đốc Tưởng, những khúc mắc giữa Á Âu và công ty các anh đang được pháp luật giải quyết, sao anh lại ra tay như vậy chứ?”
Anh ta nhìn tôi từ đầu đến chân, mỉm cười, nói: “Trông cô quen quen.”
Tôi làm việc ở công ty anh ta ba năm trước, và cũng chỉ là nhân viên quèn, chẳng mấy khi gặp mặt chào hỏi anh ta, không ngờ anh ta lại có ấn tượng về tôi. Tôi không tiếp lời anh ta, chỉ nói: “Tôi là bạn gái của anh ấy. Tổng giám đốc Tưởng, có chuyện gì cũng nên bình tĩnh nói chuyện.”
Anh ta trừng mắt nhìn tôi, lộ vẻ bỡn cợt. “Cô có biết bây giờ anh ta đang trong tình cảnh như thế nào không?”
Tôi cố gắng trấn tĩnh, đáp: “Thất nghiệp, bị tố cáo ra tòa, đắc tội với Tổng giám đốc Tưởng và chủ tịch hội đồng quản trị, đại khái là như vậy.”
Anh ta bật cười ha hả. “Vậy mà cô vẫn muốn đi theo anh ta?”
Tôi vẫn không tiếp lời, nói: “Tổng giám đốc Tưởng, bị tòa án buộc tội đã quá đủ cho anh ấy rồi, hà tất anh phải ra tay như vậy, xin hãy tha cho anh ấy.”
Anh ta thu lại nụ cười, “hừ” một tiếng, rồi không để ý đến tôi, quay sang nói với Tôn Á Âu: “Đến lúc này mà vẫn còn phụ nữ muốn đi theo mày, xem ra mày cũng được đấy. Hôm nay coi như là một bài học dành cho mày, mọi chuyện dừng ở đây. Nếu mày nói ra chuyện này, cho dù là ai chắn trước mặt cũng không cứu nổi mày nữa đâu. Tốt nhất mày nên biết điều.”
Đợi bọn chúng đi rổi, tôi định đỡ Á Âu, nhưng anh chỉ lắc đầu, hất tay tôi ra. “Anh không sao”, rồi cứ thế đi lên nhà.
Đương nhiên tôi biết, anh luôn là người kiêu ngạo, không muốn người khác nhìn thấy mình thảm hại như thế này. Nhưng tôi vẫn chạy đến cửa hàng thuốc, mua thuốc sát trùng, cồn i ốt, bông bang rồi lên gõ cửa căn hộ của anh, một lúc lâu sau anh mới ra mở cửa. Tôi xử lý vết thương cho anh, hỏi anh chuyện gì đã xảy ra, anh chán nản nói: “Anh đã nói rồi, không phải việc của em.”
Trong lúc bối rối, tôi đã thốt ra câu mà bản thân cũng thấy ngốc nghếch: “Á Âu, em chỉ lo lắng cho anh.”
“Nói với em cũng không ích gì.”
“Nhưng nói ra còn tốt hơn để em không biết chuyện gì, lo lắng không đâu.”
Vẻ mặt anh đã dịu lại, thở dài, nói: “Cha con bọn họ gây rắc rối cho anh trên tòa, định dìm chết anh. Thời gian này anh thực sự không chịu nổi nữa, nên đã chuyển lời đến họ là sẽ công bố một chứng cứ mà họ đã vi phạm quy định ủy thác của đối tác, bắt họ bãi bỏ đơn tố tụng anh, sau đó đường ai nấy đi. Bọn họ cuống quá nên tìm đến tận nhà uy hiếp.”
“Anh ta tự lộ diện, nghĩa là chứng cứ đó rất quan trọng với bọn họ. Nếu cố gắng đàm phán, có lẽ đủ để anh giải quyết vấn đề.”
Anh nhìn tôi, lạnh lùng nói: “Ý của em là…”
“Em chỉ nghĩ, tính cách của anh và bọn họ đều cố chấp, nếu anh trực tiếp nói ra, coi như là thông điệp cuối cùng, anh ta đương nhiên sẽ không chấp nhận. Nếu…”
“Nếu em nói thì có thể thỏa hiệp được, đúng không?”
Tôi nghe thấy giọng anh có chút phẫn nộ, nên chỉ biết nói khẽ: “Em chỉ muốn giúp anh thôi.”
Chưa nói dứt lời, anh đã gạt phăng tất cả đồ đạc trên bàn trà. “Hứa Khả, việc của anh, anh sẽ tự giải quyết, không cần em đứng chắn trước mặt anh, càng không cần em thay anh đến chỗ hắn mà vẫy đuôi xin xỏ.”
Tôi ngớ người, một lúc sau mới định thần lại. “Xin lỗi, em không ngờ anh lại nhìn nhận vấn đề như vậy.”
“Vì em căn bản không hiểu anh.”
Lời anh sắc nhọn và chân thực, đúng là tôi không hiểu anh, nhưng tôi lại yêu anh, thật là mâu thuẫn. Con người ta khi đã rơi vào lưới tình, lý trí và tự trọng đều bằng không. Tôi không nói gì nữa, âm thầm dọn dẹp rác bẩn trong nhà, cầm túi xách lên chuẩn bị đi thì anh giữ tay tôi lại.
Tôi cuối đầu nhìn tay anh, rồi lại nhìn anh. Anh thở dài, nói: “Anh không đáng được em đối xử như vậy.”
Ánh mắt anh sâu thẳm, thời khắc đó, tôi đã bị cái nhìn cô độc đến bi thương của anh làm cho cảm động. Tôi nghĩ thầm: Thế giới nội tâm của anh thật phức tạp, mình cần có thời gian mới bước vào bên trong nó được.
Bây giờ nghĩ lại, tôi chỉ biết tự cười nhạo mình: Tình yêu không chỉ làm con người ta mù quáng mà còn khiến người ta muốn hy sinh tất cả, không cần hỏi nguyên do. Thực ra, mày đã yêu anh ấy, yêu đến mức muốn nắm lấy bất cứ lý do nào để được ở bên anh ấy mà chẳng hiểu tí gì về con người anh ấy.
Nhớ lại những việc mình từng làm ngày xưa mới thấy, hồi ức là một thứ thật vô tình.
Tôi chua chát trả lời: “Những việc ngày trước tôi làm vì tôi thấy như thế rất đáng. Còn việc hôm nay, anh đừng nghĩ ngợi nhiều, tôi chỉ sợ làm tổn thương tới bố tôi thôi.”
Tôi quay người định trở về phòng thì nghe Á Âu nói phía sau: “Khả Khả, chúng ta hãy thử bắt đầu lại từ đầu nhé!”
Tôi dừng bước, chậm rãi quay lại nhìn anh, không tin vào tai mình, một lúc lâu sau mới nói: “Tôn Á Âu, anh nghĩ anh thốt ra câu bắt đầu lại đó, tôi có nên cảm ơn anh không?”
“Không, anh biết em sẽ từ chối. Nhưng ít nhất em hãy suy nghĩ về nó, coi như cho anh một cơ hội. Có lẽ anh không xứng đáng để em yêu nữa, nhưng hãy thử duy trì một gia đình hoàn chỉnh, anh biết nó vẫn còn ý nghĩa với em.”
Anh đã từng khoe khoang rằng, chỉ cần anh chuẩn bị đầy đủ điều kiện là có thể thuyết phục được bất cứi a trong cuộc đàm phán. Có lẽ anh cũng coi tôi là đối tượng đàm phán của mình, mà còn tìm đúng điểm khiến tôi dao động nhất.
Gia đình hoàn chỉnh. Đó là thứ mẹ tôi đã cố gắng cả đời để bảo vệ và trao nó cho tôi. Thế nên đối với tôi, đương nhiên rất có ý nghĩa.
Nhưng cuộc sống của tôi đã có quá nhiều thứ không rõ ràng rồi. Tôi cần phải hỏi anh một câu: “Tại sao? Rõ ràng anh không yêu tôi, cũng không yêu con.”
Anh nhìn tôi rất lâu, lúc tôi nghĩ anh không thể trả lời câu hỏi này thì anh mở miệng: “Anh đã nghĩ rất nhiều, anh vẫn không muốn mất em.”
Di chứng nặng nề sau tai nạn xe chính là mất trí nhớ.
Rõ ràng vừa mới nhớ ra chuyện gì đấy, giây sau liền quên. Lúc nào cũng thấy người này thân, chuyện này quen, nhưng lại không nói được lý do. Cuối cùng, chẳng rạch ròi đâu thật đâu mơ.
Chắc cậu sẽ phải sống như thế cả đời mất. Nhiều lúc nghĩ tới chuyện đó, lại thấy tuyệt vọng.
Nhưng Thiên Thu lại cho rằng, như thế không có gì là không tốt cả.
"Nếu không nhớ thì nghĩa là chuyện đó không quan trọng.” Anh nói: “Còn mà là chuyện thiết yếu thì tôi sẽ nhắc đi nhắc lại bên tai cậu, tới khi cậu nhớ ra mới thôi.”
Nghe anh nói vậy, cậu mới thấy an tâm hơn.
Dù rằng Trình Thiên Thu nhìn chẳng khác gì tên lông bông, ưa thay đổi, thích nói dối, nhưng cậu vẫn hoàn toàn tin tưởng.
Bởi vì anh toàn tâm toàn ý yêu cậu.
Chỉ duy nhất chuyện này, Lục Bách Đông tin chắc rằng, mình sẽ không quên.
Đoạn thời gian vừa tỉnh dậy, Lục Bách Đông hoàn toàn chẳng có chút ý thức nào. Chỉ man mác nhớ được ít ỏi kí ức vụn vặt cũ. Giống như một món đồ sứ bị vỡ rồi được chắp vá lại, nhưng giữa những mảnh vỡ ấy lại không có chút kết nối nào.
Trình Thiên Thu là người duy nhất ở cạnh cậu vào khi đó.
Dáng người thì nhỏ hơn cậu một vòng. Mặt mày lúc nào cũng bỡn cợt. Quần áo lòe loẹt. Lại thường hay mượn cớ sờ mó đàn ông lạ.
Người đó đến và tự xưng danh là anh họ, từ nhỏ đã cùng lớn lên. Nhưng lại hoàn toàn không xuất hiện trong đoạn hồi ức mơ hồ khi nhớ khi quên của cậu.
Cậu không biết người anh họ tên Trình Thiên Thu đó. Cậu chỉ biết mỗi một Trình Thiên Thu luôn ở bên cạnh cậu mà thôi.
Bởi vì người đó nên cậu mới tỉnh lại.
Tại mê hải mênh mang mà cậu đắm chìm đó, cậu nghe thấy tiếng của người kia. Một lần lại một lần gọi, Lục Bách Đông. Cùng với xúc cảm nơi làn mi. Phải thật lâu sau, cậu mới biết, đó là tay người đó đang vuốt ve mi mắt mình.
Khi được thức tỉnh đúng mong ước, cậu liền biết, từ rày về sau, mình sống vì người tên là Trình Thiên Thu.
Niềm yêu thích ban đầu đó, nhỏ bé đến mức chẳng hay.
Tựa như đào giếng trên đất hạn vậy. Khi mới bắt đầu, chẳng tìm thấy được giọt nước nào. Nhưng lại chậm rãi chạm đến thổ nhưỡng ẩm ướt. Giây tiếp theo, nguồn nước liền phun trào, chảy tràn mảnh hoang đảo lòng cậu.
Thiên Thu nói, có một đoạn thời gian dài, họ chiến tranh lạnh với nhau.
Cả hai không ngó ngàng gì tới đối phương, cho tới ngày cậu nhắn tin, hẹn gặp Thiên Thu ngoài công viên.
Khi kể lại chuyện này, Thiên Thu rũ mắt hoài niệm. Biểu tình nhu hòa như thế khiến cậu khó chịu. Phải tận lâu sau cậu mới hiểu được nguyên do sự khó chịu ấy.
Bởi vì Thiên Thu đã nói dối.
Những lúc anh nói dối lại hay có thói quen đó. Bàn tay sẽ siết chặt lại, đến mức các đốt ngón tay đều trắng bệch ra.
Rõ ràng là nói dối, vậy mà lại như đang tuyên thệ lời hứa hẹn vậy. Như thể chỉ cần nói ra thành lời thì ước vọng tốt đẹp kia sẽ trở thành hiện thực.
Mãi cho đến bây giờ, Lục Bách Đông của hiện tại, cũng chẳng thể lý giải được tâm tình khi ấy của Trình Thiên Thu.
Chỉ là, những khi hồi tưởng lại vẻ mặt của anh khi đó, lại khiến cậu thấy xót xa. Cơn đau kia lan ra từ giữa ngực.
Có một đoạn thời gian, cậu không hiểu Thiên Thu nghĩ gì.
Cứ cố ý lãnh đạm, tới khi cậu xoay người đi thì lại giống như đứa trẻ bị vứt bỏ, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cậu.
Lúc đó, cậu không hiểu thế nào gọi là chờ mong, nhưng lại rất thích cái vẻ lẻ loi đó của Trình Thiên Thu. Bản thân sẽ vì sự quan tâm của Thiên Thu mà thấy mình cũng rất quan trọng.
Thời gian từ từ trôi, có một ngày, cậu cũng hiểu được Thiên Thu.
Ngày đó, cậu tìm được quyển album cũ trong phòng chứa đồ. Đó là hồi ức giữa hai người họ, Hoặc nên nói, kia là quá khứ của Trình Thiên Thu và tên Lục-Bách-Đông-ngày-trước. Còn Lục-Bách-Đông-hiện-tại thì không nhớ chút gì.
Cậu thích vẻ mặt lúc Thiên Thu kể cậu nghe chuyện về những bức ảnh. Rất dịu dàng. Tựa như những tấm ảnh ố vàng kia là bảo vật trên đời. Với Thiên Thu, Lục Bách Đông rất quan trọng.
Cậu không ngờ Thiên Thu lại sẽ hỏi, “Thật sự là cậu không nhớ chút gì sao?”
Nghe ra trong giọng nói kia là thất vọng xen lẫn chút trách móc, có lẽ ngay cả bản thân anh cũng không phát giác ra.
Nhưng cậu lại cảm thấy được. Có lẽ, bắt đầu từ lúc đó, cậu chậm rãi hiểu ra mọi chuyện.
Trình Thiên Thu thích Lục Bách Đông.
Không phải Lục-Bách-Đông-bây-giờ, mà là Lục Bách Đông trước khi bị tai nạn xe, và vẫn còn vẹn nguyên kí ức.
Vẻ cô đơn của Thiên Thu, sự chờ mong của Thiên Thu, nỗi quan tâm của Thiên Thu, sở thích của Thiên Thu. Tất tật mọi thứ đều liên quan tới Lục Bách Đông nọ. Bởi vì trao cho tên họ Lục kia quá nhiều, nên chẳng thể nào dung người khác vào mắt.
Rốt cục phải làm thế nào thì Thiên Thu mới có thể chia bớt một nửa cảm tình kia dành cho Lục Bách Đông của hiện tại đây?
Cậu luôn tự hỏi, rồi từ từ, cũng tìm được đáp án.
Từ đó về sau, cậu bắt đầu học cách trở thành Lục Bách Đông.
Từ khi cậu có ý thức, trí nhớ cũng theo kỳ vọng mà lần lữa quay về. Nhưng lắm lúc, vẫn phân chẳng đặng, đâu thực tại đâu ảo tưởng.
Giữa cơn hoang mang đó, Thiên Thu hôn cậu.
Lúc bắt đầu, cậu không biết hành động đó đại biểu cho điều gì. Môi dán dính vào môi. Lưỡi khẽ khàng chạm vào nhau. Động tác giản đơn là thế, vậy mà lại khiến cả người nóng cháy, sau đó thì lâng lâng vui vẻ, khóe miệng cứ nhếch lên cười suốt. Như thể từ đó về sau, cậu có được Trình Thiên Thu vậy.
Nhưng Thiên Thu lại không mang suy nghĩ giống cậu.
"Này, Lục Bách Đông," Thiên Thu nói, “Chuyện xảy ra hôm qua cũng bình thường thôi. Đa số anh em thường hay làm vậy nhưng hiếm khi kể cho người khác biết. Cậu biết thế nào là bí mật không? Chuyện hôm qua giữa chúng ta chính là bí mật. Chỉ hai người bọn mình biết thôi.”
Giọng của Thiên Thu vẫn rất bình tĩnh, nhưng hai tay đã sớm siết chặt lại.
Cậu cúi đầu nhìn những ngón tay trắng bệch kia của anh, không nói lấy một lời.
Sau đó, cậu thấy “bí mật” trong tạp chí. Là mẫu quảng cáo nước hoa. Cậu mang quyển tạp chí đến hỏi A Địch.
“Hai người này đang làm gì vậy anh?" Cậu hỏi.
"Họ đang hôn nhau ấy mà."
"Hôn nhau nghĩa là sao?"
"Nghĩa là đem môi dán lên môi, thỉnh thoảng còn đẩy lưỡi vào trong miệng đối phương.’’ A Địch giảng giải, "Nếu đối phương có kỹ thuật, sẽ khiến mình thấy ngất ngây con gà tây luôn."
Cậu nghệch mặt ra hỏi lại, “Nhưng sao người ta lại hôn nhau?”
"Để chứng tỏ chủ quyền chứ chi !" A Địch lại nói những điều cậu không hiểu, "Hai người thích nhau thì mới hôn nhau. Cơ mà cũng có nhiều kẻ muốn thể nghiệm cảm giác khác lạ đó mà thôi."
Lục Bách Đông chỉ nghe câu đầu, bỏ rớt câu sau của A Địch.
Không lâu sau đó, cậu bắt đầu mơ thấy những giấc mộng kì quái.
Thấy mình đang đứng ở bậc cửa, nhìn Thiên Thu và người nào đấy hôn nhau. Lúc đầu Thiên Thu còn rất vui, nhưng khi vừa thấy cậu lại trở nên hoảng sợ.
Sao anh lại phải sợ hãi?
Câu nói bị mắc lại trong cổ họng. Cả người xụi lơ không chút sức lực. Thậm chí suy nghĩ thôi cũng mệt.
Sau đó thì cậu bật dậy, thoát khỏi cơn mơ.
Trong hiện thực, Thiên Thu nằm bên cạnh cậu, im lặng nhắm mắt ngủ say.
Nháy mắt, Lục Bách Đông chỉ muốn Thiên Thu đừng bao giờ tỉnh dậy nữa. Như vậy anh sẽ không đi hôn người khác. Mãi mãi nằm yên bên cạnh cậu.
Nhưng mà, sớm hay muộn thì cũng tới lúc Thiên Thu mở mắt tỉnh giấc.
Khi anh thức dậy sẽ không còn an tĩnh ở bên cậu nữa. Anh sẽ nói chuyện, sẽ mỉm cười, và sẽ hôn người khác. Và rồi lại nói dối gạt cậu.
"Hôm nay tôi phải đóng cửa tiệm, trễ lắm mới về. Cậu cứ đi với A Địch, khi nào xong việc tôi sẽ qua đó.” Thiên Thu nói.
Rõ ràng cười đến là chân thật, vậy mà hai đấm tay lại siết chặt đến xanh tái đi.
Sao anh lại có thể nói dối như thể là thật giống vậy được?
Lục Bách Đông thật sự không hiểu. Cậu thấy tức giận.
Ngoài mặt thì nói vậy, nhưng chỉ cần cậu quay lưng đi thôi, lại trở về với vẻ cô đơn nọ. Thiên Thu đến chết cũng không đổi tật. Lúc nào cũng nói dối lừa cậu.
"Không khỏe hả?" A Địch lo lắng hỏi, nhưng cậu chỉ lắc đầu.
Đầu rất đau. Mắt cũng rát. Cơn nôn cứ dâng trào khỏi họng. Không phải không thoải mái. Cứ như sắp chết tới nơi vậy.
Nhưng Thiên Thu lại không có ở bên cạnh.
Mãi cho tới giờ sáng, Lục Bách Đông mới nghe thấy tiếng xe.
Cậu ghé vào cửa sổ, nhìn Thiên Thu bước xuống xe. Sau đó cậu phải đợi thật lâu mới nghe tiếng mở cửa.
Bản thân chỉ muốn ra vẻ lãnh đạm, nhưng lại dằn chẳng được lòng muốn ôm lấy Thiên Thu.
Người Thiên Thu lúc nào cũng lạnh. Nên cậu không nỡ rời xa, chỉ muốn ôm anh thật lâu thật chặt.
Nép vào lòng cậu, Thiên Thu bỗng chốc trở nên nhỏ bé đi. Cậu không ngờ, người anh họ mà trước kia lúc nào cũng phải ngữa đầu lên nhìn, nay lại yếu ớt nép vào lòng mình.
Thật ra, khoảng cách giữa họ còn cách nhau bao xa nữa đây? Trí nhớ phải khôi phục tới trình độ nào mời đủ thay thế được Lục Bách Đông đó trong lòng Thiên Thu đây?
"Này, gần đây có nhớ ra chuyện gì không?" Thiên Thu lại hỏi.
Giọng điệu vẫn thản nhiên, mặt mày vẫn vui vẻ, nhưng cậu lại thấy không ổn.
"…Không có." Vì vậy cậu liền nói dối, “Không nhớ chuyện gì hết.”
Thiên Thu im lặng rất lâu, đến nỗi khiến người ta bất an. Đương lúc cậu lo lắng thì Thiên Thu lại ôm rịt lấy cậu.
"Như vậy là tốt rồi." Thiên Thu nói: "Mặc kệ thế nào, xin cậu đừng nhớ ra chuyện gì hết."
Một câu nói như chú ngữ, phong ấn toàn bộ kí ức của cậu.
Từ đó về sau, Lục Bách Đông không mơ thấy giấc mộng kia nữa. Thậm chí đến cả những mảng kí ức mơ hồ lúc nhớ lúc quên cũng dần tan biến hẳn.
Nhưng Thiên Thu vẫn cứ chẳng yên.
Như đứa trẻ lúc nào cũng lo mình bị vứt bỏ, miệng thì quật cường mỉm cười nhưng mắt lại tràn đầy đau thương.
Kẻ đã làm cho Thiên Thu hoang mang thật ra là ai? Là Lục Bách Đông của ngày trước hay hiện tại?
Thật ra, cậu đã sớm biết được đáp án rồi.
Trong lòng Thiên Thu, trước sau vẫn chỉ có duy nhất một Lục Bách Đông mà thôi.
Nếu như vậy, Lục Bách Đông hiện tại là gì?
Chẳng là gì cả. Đơn thuần chỉ là một mảng nhân sinh được rút ra từ cuộc đời của Lục Bách Đông nọ mà thôi. Không có quá khứ, chẳng thấy được tương lai. Thậm chí còn không rõ liệu có ngày bản thân bị một cái tôi khác thay thế hay không.
Và, bây giờ, dầu cậu có biến mật, Thiên Thu có hay biết chăng?
Tưởng tượng đến điều ấy thôi là đã thấy khổ sở rồi. Bởi lẽ chẳng có gì chứng tỏ cậu tồn tại cả.
Nỗi tự ti ngày qua ngày cố che lắp đó, giống như những con bài chưa bị lật ngữa, bỗng bị một kẻ lạ mặt tàn nhẫn xốc ngược cả lên.
"Tên là gì thế?"
Ở bar, một gã đàn ông xa lạ tựa đến gần, híp đôi mắt xếch, đưa ngón tay thon dài ra vuốt ve cái cằm dài nhọn của gã.
Cậu chuyển mắt nhìn ly rượu chân dài, “Tôi tên là Lục Bách Đông.”
"Tên tiếng Anh?” Gã kề người sát lại, cái mùi nước hoa gay mũi xộc đến khiến Lục Bách Đông phải cau mày, “Bây giờ đang làm ở đâu?”
“..làm ở đâu là sao?" Cậu ngây ngô hỏi, làm gã kia kinh ngạc trố mắt ra nhìn.
"Cậu tốt nghiệp trường nào?" Ngữ khí bỡn cợt. Lục Bách Đông chưa từng bị đùa bỡn như thế, nên lúc này như bị người xối nước lạnh lên đầu.
"Hiện tại, tôi chỉ mới năm tuổi thôi." Cậu ra vẻ trấn định.
Gã đàn ông kia vất vã kiềm chế tiếng cười nhạo, "Hóa ra là một thằng ngốc!"
Sự khinh thị hoàn toàn không buồn che giấu khiến Lục Bách Đông buồn bã gục đầu, thấy như cả đời chẳng còn dũng khí nào nhìn mặt ai nữa.
Bình thường cậu vẫn hay nghe Thiên Thu mắng cậu là đồ ngốc, nhưng chưa bao giờ lại sâu sắc cảm thấy đấy là cái từ mang đầy ý sỉ nhục như bây giờ.
Chẳng lẽ Thiên Thu cũng nghĩ cậu giống vậy? Ngu ngốc! Là tên ngu ngốc khiến bản thân phải mất mặt?
Gã kia quay người nói gì đó với ai đấy. Cậu không thấy rõ, nhưng khắc sau lại thấy Thiên Thu đứng dậy, hất rượu vào mặt gã xấu đó.
Nháy mắt, cậu thấy rất hả hê.
Nhưng bên cạnh đó, lại thấy nặng nề, chẳng phản bác được gì, cũng chẳng bảo vệ được gì.
Vì cậu là thằng ngốc.
Cậu bắt đầu tìm kiếm hình bóng của Lục Bách Đông.
Cậu không muốn giả vờ làm Lục Bách Đông nữa, mà muốn trở thành Lục Bách Đông thật sự. Lục Bách Đông mà Thiên Thu thích không làm anh xấu hổ, cũng không bị người khác chế nhạo.
Rốt cục cậu lại quay về căn phòng chứa đồ kia.
Từng có một lần Thiên Thu tìm máy may mà cậu được phép vào. Trong căn phòng bé hẹp có rất nhiều rương thùng. Cậu lật tìm từng cái thùng cái rương một. Bên trong nhất định có bí mật cậu muốn tìm.
Tối đó, nhân lúc Thiên Thu không ở nhà, cậu lén lấy chìa khóa giấu trong hộc tủ đầu giường ra. Cậu biết mình phải làm thật nhanh, vì chậm nhất là phút, Thiên Thu sẽ quay về.
Sau một vòng tìm kiếm, cậu cũng thấy được thứ mình cần.
Đó là chiếc hộp nhỏ và rất nặng. Bên trong chứa đầy tạp chí. Dù không mở ra đọc nhưng nhìn bìa thôi cũng biết là tạp chí thời trang, nam nữ người mẫu mặc trang phục rất đẹp.
Cậu xới tung mớ tạp chí kia lên, nhưng ngoài chúng ra thì chẳng có gì khác. Cậu thấy thất vọng.
Trước lúc dẹp cái hộp dựng tạp chí đó đi, cậu lại tiện tay lật vài trang báo, cảm thấy có điều gì đó rất lạ. Tới khi thấy những lời bình luận và giới thiệu về trang phục trong tạp chí, cậu liền hiểu ngay điều kì lạ đó là gì.
Đây không phải là tạp chí tiếng Hoa.
Thiên Thu bảo không thích xem báo chí nước ngoài, vì mấy thứ tiếng đó biết anh, còn anh không biết chúng.
Ở dưới đáy hộp là một cuốn sổ lớn, dán những hình được cắt ra từ tạp chí, kế bên còn có những dòng chữ chú thích viết bằng mực đen.
Rất nhiều hình dán, tất cả đều là người mẫu ảnh. Có khi chỉ có một người đàn ông, có khi là một nam một nữ, hai nam một nữ, hai nữ một nam. Trong số những người mẫu đó, có một gương mặt rất quen thuộc, quen thuộc đến mức nhìn nhức nhối.
Có một tập sách ảnh mini. Là bộ sưu tập dành riêng cho Lục Bách Đông. Trên mỗi tờ ảnh, hắn ta mặc một bộ phục trang khác nhau. Cậu thấy phía trên ảnh là những con số rải rác. Như thể đang đo đắn tỉ lệ dáng người hắn ta, lại còn những bản phác thảo bằng chì bên cạnh. Nháy mắt, cậu vỡ lẽ mọi chuyện.
Rõ ràng đã không gặp mặt lâu như thế, Thiên Thu vẫn còn muốn giúp hắn may quần áo ư? Nếu như cả đời cũng không gặp lại thì sao? Ai sẽ là người tìm ra cuốn sổ đầy những bản phác họa này đây?
Cậu thật sự không còn hiểu Thiên Thu nữa rồi. Cũng chẳng hiểu nỗi Lục Bách Đông.
Cậu giống như một kẻ qua đường, tình cờ đứng lại nhìn xem. Những tưởng đã tiến vào thật gần, nhưng sàn diễn kia vẫn không có vai cho cậu.
Cũng vào tối hôm ấy, Thiên Thu gọi cậu tới phòng khách.
Trên bàn bày la liệt những rượu và rượu. Một mình Thiên Thu uống nom phân nửa số rượu đấy.
Thiên Thu lúc say rất đáng yêu. Hai má hồng hồng, giọng nói cũng nhỏ nhẹ mềm mại hơn. Cậu thích nghe anh kể chuyện trước đây. Dù biết anh đang nói dối nhưng vẫn không thấy ghét. Chắc vì Thiên Thu lúc nào cũng có vẻ thật lòng như thế.
Có đôi khi, bên kia những lời nói dối chính là giấc mộng, bởi vì mộng chẳng thể thành thật nên mới trở thành lời nói dối.
Nghĩ thế thôi lại thấy bi ai. Chẳng biết là vì Thiên Thu hay vì chính mình?
Này, Thiên Thu, “Anh có khóc không?”, vì gã Lục Bách Đông đó.
Thiên Thu không trả lời ngay, chỉ lẳng lặng nhìn cậu mà cười.
"Anh khóc thê thảm luôn là đằng khác." Anh nói, rồi từ từ buông thõng bàn tay đang siết chặt lại.
Thoáng chốc, cậu bắt đầu hiểu ra chút ít.
Thiên Thu, anh quên hắn đi!
Em sẽ không khiến anh phải nói dối, cũng không làm anh phải khổ sở…
"Em sẽ không khiến anh khóc nữa."
Đêm ấy, cậy có một giấc mơ.
Cậu ngồi chờ trên băng ghế dài trong công viên. Cậu không biết mình đang đợi gì, chỉ biết là mình đã chờ rất lâu rồi, và phải ngóng đợi tiếp tục.
Sau đó, cậu thấy Thiên Thu đi tới.
“…cười cái gì mà cười?" Thiên Thu.
Cậu đáp, “Vì em tưởng là anh sẽ không tới đây."
Rồi họ cười. Tiếng cười chưa bao giờ lại yên bình đến thế.
Khi tỉnh dậy, cậu ngắm nhìn Thiên Thu ngủ. Rất lâu, rất lâu.
Này, Thiên Thu, chúng ta bắt đầu lại từ đây đi!
Lấy khởi điểm là giấc mộng của anh, rồi từ từ bình thản qua hết cả đời. Để em biến lời nói dối của anh thành thật.
Những ngày sau đó, ngoại trừ hai chữ “hạnh phúc” ra thì Lục Bách Đông cậu chẳng biết phải dùng từ nào thỏa đáng hơn để hình dung.
Thế giới của cậu thu hẹp lại, nhỏ đến mức chỉ chứa được hai người. Cậu lấy những hờn giận vui buồn của Thiên Thu làm trung tâm mà xoay tròn. Cố gắng thực hiện ước định giữa hai người.
Ngay lúc cậu lần nữa bắt đầu cuộc đời thứ hai thì…
"A, tôi nhớ ra là cậu nhìn giống ai rồi!"
Trước khi thi đợt vòng bán kết, cả bọn ngồi nghỉ trong xe của A Địch. Thiên Thu ngoan ngoãn gối đầu lên đùi cậu mà ngủ. Đương lúc cậu lấy tay che nắng cho Thiên Thu thì nghe thấy Tiểu Lục phấn khích nói.
"Cậu rất giống cái tên người mẫu Nhật đó!" Tiểu Lục hào hứng nói, “Lúc còn học đại học, Thiên Thu đã mê tên đó như điếu đổ rồi. Tháng nào cũng đặt mua tạp chí từ bên đó gửi về đây. Miễn là báo có liên quan tới tên đó thì chẳng tha. Chậc, cho nên ta nói, bây giờ hai người bên nhau như thế, coi như mộng đẹp của Thiên Thu cũng thành sự thật rồi, nhỉ?”
… Mộng đẹp trở thành sự thật ư?
Lục Bách Đông chỉ cười qua chuyện.
Nếu như là mộng đẹp thành thật, vậy thì cậu chỉ mong mình đừng tỉnh lại quá nhanh.
Nhưng lại không ngờ Thiên Thu đã chậm rãi mở mắt ra.
Trước khi đi Tokyo, Thiên Thu bắt đầu trở nên khác thường.
Càng lúc càng dính chặt lấy cậu. Càng lúc càng bất an.
Và điều mà cậu không mong đợi nhất đã đến. Thiên Thu không còn nhẫn nhịn được nữa.
Một đêm trước khi lên máy bay, Thiên Thu cũng ngả bài.
Tối ấy, Thiên Thu nói rất nhiều rất nhiều. Lại còn đeo nhẫn vào tay cậu. Chiếc nhẫn đó là một lời ước nguyện. Nhưng cậu biết, đến tận lúc ấy, Thiên Thu vẫn không tin tưởng vào cậu.
Song, Thiên Thu vĩnh viễn không biết, điều làm anh lo lắng, cũng là thứ khiến cậu sợ hãi. Cậu không mong mình nhớ ra hết thảy, không muốn trở lại là Lục Bách Đông trước kia.
Thiên Thu, nếu người trở về Đài Loan không phải em thì sao?
Anh có nhận ra hay không? Anh có vì thế mà khổ sở hay không?
Lúc tới Nhật, người đón cậu là một người đàn ông xa lạ xưng mình là cha cậu.
"Tôi đã đặt khách sạn cho hai dì cháu rồi." Ông khách sáo chào hỏi mẹ Thiên Thu, rồi chở cả hai tới khách sạn, sau khi nhận phòng liền rời đi.
Tuy có nghe dì nói quan hệ cha con họ cũng không thân thuộc gì, nhưng cậu vẫn không ngờ lại xa lạ đến độ này.
Dì bảo, ngày trước mẹ cậu vì chịu không nổi áp lực từ phía nhà chồng, nên cùng tình nhân đưa cậu quay về Đài Loan. Và đấy cũng chính khi bi kịch nhá nhem.
Trở về Đài Loan, tình nhân của mẹ lâm vào thất nghiệp, suốt ngày rượu chè, thường xuyên đánh đập mẹ con cậu. Vì muốn cậu được lớn lên bình an, nên mẹ đã gửi cậu cho dì nuôi. Còn về phần mẹ, bởi trầm cảm lâu ngày mà thắt cổ chết trong phòng tắm.
Rõ rành mẫu tử liên tâm, thế nhưng khi nghe dì thuật lại chuyện xưa, cậu lại như người xa lạ, chẳng có chút cảm giác gì.
Lục Bách Đông nghĩ, có một mảng đời nào đấy đã chết kể từ vụ tai nạn xe kia.
Lần tiếp theo nhìn thấy cha cậu là ở bệnh viện. Khi nhìn ông đầu đã điểm bạc, lại phải tất bật lo thủ tục nằm viện cho cậu, mà thấy buồn bã.
"Ba cứ tưởng lần tiếp theo gặp lại nhau sẽ là ở tang lễ của ba.”
Lúc trưa, trong nhà ăn bệnh viện, ba cậu đột ngột nói những lời này.
Cậu không hỏi tại sao, chỉ ủ rũ cúi đầu.
"Tuy rằng con ở Nhật lâu là vậy, nhưng số lần mình gặp nhau chẳng vượt quá năm. Thậm chí chuyện con bị tai nạn xe, ba cũng phải biết chuyện qua dì con.”
Lời của ông nghe rất thản nhiên, không chút chỉ trích, nhưng lại khiến cậu chẳng ngước nổi đầu dậy.
“…Con không nhớ gì cả." Cậu đành phải nói thế.
Cha cậu im lặng.
Hai người lặng im ăn xong bữa cơm trưa, rồi ông nhét danh thiếp của mình vào tay cậu.
"Có việc gì thì báo cho ba hay." Cuối cùng ông lại nói.
"Não cậu khôi phục rất nhanh. Chắc là cuộc sống hằng ngày không có gì trở ngại nhỉ?”
Bác sĩ mỉm cười hỏi. Lục Bách Đông do dự một hồi liền nói, “Nếu như mọi thứ đều bình thường, vậy có cần phẫu thuật không?”
"Trên cơ bản mà nói, lần phẫu thuật này là để làm tan khối máu tụ, tránh gây ra biến chứng về sau cho não.” Bác sĩ đáp, “Nên tốt nhất vẫn phải nên phẫu thuật.”
Lục Bách Đông không nói gì, mãi đến khi kết thúc đợt kiểm tra, cậu mới hỏi tiếp, “Phẫu thuật xong, tôi sẽ nhớ hết chuyện trước kia chứ?”
Vì tiện cho việc giải phẫu, cậu phải cạo trọc đầu.
Lục Bách Đông nhìn mình trong gương đã cảm thấy không quen rồi, may là Thiên Thu không có mặt ở đây.
Bởi vì không còn tóc nên vết sẹo từ đợt tai nạn kia hoàn toàn hiển lộ ra. Cậu do dự đưa tay vuốt nhẹ, mới nhìn thì có cảm giác đau lắm. Nhưng cậu lại chẳng có chút ấn tượng gì cả.
"Con có lo lắng không?"
Cậu nâng mắt nhìn gương mặt gần trong gang tấc của cha mình. Cậu chỉ biết là chiều nay mình phải lên bàn giải phẫu mà thôi, “Không ạ.”
Ông không nói thêm gì, rũ mắt xoay người, Lục Bách Đông bỗng gọi ông lại.
"Lúc trước…sao ba lại đón con tới Nhật?" Cậu hỏi.
Đáp án từ phía ông hoàn toàn khiến cậu kinh ngạc.
"…Đó là vì con đã yêu cầu thế." Ông nói, "Có một ngày, con gọi điện tới công ty tìm ba, nói là con muốn tới đây du học, nên ba đón con qua.”
Tên khốn kém cỏi!
Lục Bách Đông ngồi trên xe lăn, được người ta đẩy tới phòng phẫu thuật, trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ trên.
Sau khi biết được tình cảm của Thiên Thu thì không có bất kì đáp lại nào, lại còn chỉ biết trốn chạy!? Thậm chí còn sống trăng hoa ở Nhật Bản này. Tại sao Thiên Thu lại thích tên khốn đó chứ?
Vừa mắng mỏ vừa bước lên bàn mổ, cậu hoàn toàn chẳng biết cái tên mà cậu đang trù dập lại là chính mình.
"Đã chuẩn bị tinh thần tốt rồi chứ?" Bác sĩ hỏi.
Cậu gật gật đầu. Trước lúc bị tiêm thuốc gây mê, cậu lần nữa xác nhận, “Cơ hội thành công chỉ là % phải không?”
"Tôi có nói thế ư?" Bác sĩ cười xòa, "Tôi chỉ là nói có lẽ thôi?"
Cậu phì cười. Rất nhanh thuốc mê liền có hiệu lực, cậu từ từ nhắm mắt lại.
Trước lúc ngủ mê, cậu thầm nghĩ một việc.
Lúc này đây, cậu tuyệt đối sẽ không giao Trình Thiên Thu cho gã Lục Bách Đông kia.
Và rồi cậu mở mắt.
Đại khái bởi vì thuốc gây mê vẫn còn chưa tan hết nên tầm nhìn còn mơ hồ, nhưng sau nhiều lần chớp mắt cũng thích ứng được.
"Thế nào rồi con?"
Phát hiện cậu tỉnh lại, hai người thân vẫn luôn túc trực bên giường liền vây lấy cậu. Lúc này, cậu thật sự chỉ muốn mỉm cười.
Lần này, cậu thắng!
Khi xuất viện trở về, cậu quay lại công ty người mẫu.
Vụ tai nạn xảy ra ở Đài Loan diễn ra quá bất ngờ, khiến cậu chẳng thể quay lại Nhật. Công ty bên này chẳng thể liên lạc được với cậu, nên đã thu lại nhà, gói ghém đồ đạc bỏ vào thùng giấy, đợi đến lúc cậu quay lại. Về mặt này, công ty làm rất chu toàn.
"Anh cậu có định quay về Đài Loan nữa không?"
Người đưa cậu đi lấy đồ đạc là một người mẫu mang hai dòng máu Trung Nhật. Tuy tiếng Hoa bập bẹ, nhưng vẫn nghe ra được.
"Đúng vậy, có người chờ tôi." Cậu không định giải thích nhiều.
Người kia lại hỏi, "Là anh họ anh hả?"
Cậu ngẩn người. Nhác thấy cậu trố mắt ngạc nhiên, người kia liền nói thêm, “Mỗi năm anh đều về Đài Loan một lần. Em tò mò hỏi thì anh bảo là anh phải về nhà thăm anh họ.”
“…mỗi năm?"
"Đúng vậy. Anh thường nhân lúc nghỉ đông mà quay lại Đài Loan. Lần xảy ra tai nạn này cũng vì anh trở về đó.” Người kia cẩn thân quan sát sắc mặt của cậu, "Anh không nhớ chuyện này hả?"
Thiên Thu nói, khi cậu đến Nhật Bản, hai người họ không còn liên lạc với nhau nữa.
Vậy, ai là kẻ đã nói dối?
Là Lục Bách Đông, hay là Trình Thiên Thu?
Cậu giống như nổi điên lên, lôi tất tần tật rương hòm trong phòng ra.
Phòng khách sạn không lớn, nơi nơi đều là vật dụng vứt lung tung. Quần áo, trang sức, công văn… Rốt cục, cậu cũng tìm được thứ mình cần giữa đống ngổn ngang đó.
Đó là một tập tranh có bìa đen.
Trong đấy đang cất giữ bí mật mà cậu tìm.
Cuối cùng cũng có lúc cậu đến gần gã Lục Bách Đông kia đến vậy.
Cậu mở tập tranh ra, nét vẽ vừa quen thuộc vừa xa lạ. Trong tranh là hai bóng người xiêu xiêu vẹo vẹo…
Trang này là thế, trang tiếp theo cũng là thế, đến cuối cùng cũng là thế.
Mỗi một bức vẽ đều rất vụng về, nhưng tay hắn lại run rẩy không ngừng. Vỏn vẹn bốn mươi hai bức tranh, nhưng rõ ràng chẳng phải là vẽ trong vòng một sớm một chiều.
Tình cờ tìm thấy một tấm ảnh chụp ở cuối tập tranh.
Ảnh rất mờ và rất cũ. Địa điểm là tại cửa hàng bán vải Thiên Thu hay ghé tới. Người trong ảnh đang cúi đầu lựa tìm vải vóc. Một bên mặt nhìn nghiêng còn vương vấn vẻ ngô nghê của tuổi học trò.
Mặt trái tấm ảnh, không ngoài dự liệu, là một dòng chữ xiên xiên đầy hoài niệm.
Cậu chậm rãi đọc từng chữ một.
Sau đó, cậu gửi tập tranh kia về Đài Loan, rồi tự tay lấy bật lửa thiêu hủy bức ảnh kia.
Rốt cục, cậu cũng hiểu được tâm tình của Thiên Thu.
Có đôi khi, vì một người mà trả giá quá nhiều, mục đích không phải muốn người đó phát hiện, chẳng qua vì mình cam tâm tình nguyện làm thế.
Vì vậy Thiên Thu à, xin anh hãy giữ bí mật đó lại cho Lục Bách Đông đi.
Quá khứ của anh và hắn ta đã kết thúc rồi.
Còn bây giờ, chuyện của chúng ta chỉ mới bắt đầu mà thôi.