Lúc tỉnh lại, tôi thấy mình đang nằm trên giường ở bệnh viện, Tử Đông đang ở bên cạnh. Tôi định giơ tay sờ bụng theo bản năng, Tử Đông liền nắm lấy tay tôi. “Chị, đứa bé không sao, chị không phải lo đâu.”
Tôi không còn sức lực nào để đáp lại.
“Chị bị cảm nắng, may có Từ Hàng kịp thời gọi điện cho em nên mới có biện pháp cứu chữa kịp thời.”
Ánh mắt tôi dịch chuyển xuống cuối giường, Từ Hàng đang đứng ở đó, vẫn mặc chiếc áo phông dính máu. “Vậy còn Du Vịnh Văn, cô ấy...”
Từ Hàng lắc đầu, Tử Đông đáp: “Vừa nãy cô ta cũng được đưa đến bệnh viẹn này, đang tiến hành cấp cứu, tạm thời đã thoát khỏi nguy hiểm, vẫn còn sống.”
Tôi ngã người về phía sau, muốn được tiếp tục rơi vào trạng thái hôn mê, muốn trốn tránh tất cả, bỗng tôi nghe Tử Đông nói tiếp: “Chủ nhiệm Cố nói huyết áp của chị khá cao, tốt nhất nên ở lại bệnh viện để theo dõi một đêm. Em đã gọi điện cho anh rể rồi, anh ấy đã đặt vé máy bay quay về.”
“Tử Đông, giúp chị tìm một bộ quần áo cho Từ Hàng thay rồi tiễn cô bé về ngày mai cô bé còn phải đi làm nữa. Chị không sao, chị muốn ngũ một chút thôi.”
Tử Đông gật đầu rồi tiễn Từ Hàng đi ra. Tôi không thể ngủ được vừa nhắm mắt thì trong đầu đã xuất hiện cảnh tuợng đầy máu me trong phòng, ở đó có bóng người mặc váy đỏ cứ thế rơi từ trên cao xuống. Tôi chỉ biết mở mắt nhìn trân trân lên trần nhà trắng toát của bệnh viện, cho đến khi thấy mắt cay nhức rất khó chịu.
Sau khi tan làm bố đã vội vàng đến thăm tôi, nét mặt sầm lại, đứng bên giường tức giận nói: “Con lớn như vậy rồi, lại đang mang bầu, cũng phải cẩn thận một chút chứ, trời nóng thế này, chạy ra ngoài làm gì để đến nổi bị cảm nắng hả?”
Tôi biết Tử Đông không kể rõ mọi chuyện cho bố biết nên thở phào nhẹ nhõm. “Con không sao ạ, bác sĩ nói cần theo dõi thêm một chút, bố không phải lo đâu.”
“Hồi mẹ con mang thai con sắp được chín tháng, đi xe buýt bị ngã nên đã sinh non, bà ấy cũng suýt mất mạng. Lúc đó, bố ở bên ngoài phòng bệnh đã nghĩ, nếu mẹ con có mệnh hệ gì, bố phải ăn nói thế nào với ông bà ngoại của con đây. Con có chuyện gì thì sau này bố biết ăn nói thế nào với mẹ con?”
Lần đầu tiên tôi mới biết, lúc mình sinh ra còn có chuyện bất ngờ và nguy hiểm như thế. Nghe bố nhắc đến mẹ, tôi bỗng nghĩ, hồi đó hai người họ kết hôn chưa lâu, vợ lại mang thai đứa con của người khác, không biết bố ngồi ở ngoài đã có tâm trạng phức tạp như thế nào. Vậy mà tôi đã từng đánh giá sai về bố, nghĩ đến đó tôi cảm thấy vô cùng căm ghét bản thân, bao nhiêu nước mắt kìm nén từ hôm qua đến giờ mới có dịp tuôn rơi. Bố đột nhiên luống cuống, nói: “Sao thế Khả Khá, con thấy không khỏe ở đâu à? Để bố gọi Tử Đông đến!”
Tôi nắm lấy tay bố, nói: “Không cần đâu ạ, bố, con chỉ mệt thôi.”
Hai bố con rất ít khi có sự tiếp xúc thân mặt, bố không thích cũng không quen bộc lộ tình cảm như vậy, thế nên ông lắc đầu như muốn lảng sang chuyện khác. “Khả Khả, con muốn ăn gì bố đi mua cái gì cho con ăn nhé!”
Tôi chẳng muốn ăn bất cứ cái gì nên lắc đầu.
“Không ăn làm sao được? Bố đi mua cháo cho con ăn nhé!”
Tử Đông bước vào, nói: “Bố, chị cần nghỉ ngơi. Một lát nữa con mlla cho chị chút gì ăn cũng được, bố cứ yên tâm.”
Đợi bố đi khỏi Tử Đông nói: “Cô ta tạm thời không còn nguy hiếm đến tính mạng nữa, hiện đang ở phòng chăm sóc đặc biệt, lá lách bị rách nên phải cắt, não bị chấn thương, xương sườn bị gãy đâm vào mạch máu ở sườn, màng phổi và phổi bị tràn khí, xương chậu gãy vụn, đùi bên phải có hai chỗ bị gãy.”
Tôi không nói được lời nào.
Tử Đông an ủi tôi: “Tình trạng như thế có thế hồi phục được, quan trọng là cô ta còn sống. Nhà chị ở tầng tám, tầng một lại là mặt tiền của siêu thị, chiều cao siêu thị đó cũng phải đến hai tầng lầu. Cô ta rơi xuống từ độ cao vượt quá mức bảo đảm của tấm nệm khí, còn sống được cũng là may đấy.”
Cơ thể gần như gãy nát từng mảnh lại vẫn được coi là may mắn, nhưng không coi là may mắn thì coi là gì đây. Tôi thở dài, chẳng có cảm giác nhẹ nhõm chút nào, mắt vẫn nhìn trân trân lên trần nhà.
Buối tối khoảng hơn chín giờ, Tôn Á Âu mới vội vàng bước vào, không còn vẻ trấn tĩnh như thường ngày, tóc tai anh rối bù, ống tay áo xắn cao. Anh gọi tên tôi: “Khả Khả, em không sao chứ?”
Tôi ngăn anh bước lại gần. “Xin đừng lại gần, tôi không muốn nhìn thấy anh.”
Anh khựng người lại, sắc mặt trắng bệch. “Khả Khả, nghe anh giải thích xảy ra chuyện này, anh rất...” Lần đầu tiên thấy anh nói ngập ngừng truớc mặt tôi, cứ như đang phải chọn lọc từ ngữ. Những lời nuối tiếc hay đau lòng đấy? Tôi nhìn anh, cuối cùng anh nói: “Anh rất không muốn như vậy.”
Đúng là ngôn từ chuẩn của dân ngoại giao. Nếu tôi còn đủ sức, chắc chắn sẽ bật cười.
“Sau khi đi Mỹ, Du Vịnh Văn liên tục gửi email cho anh, lúc đầu là vì môn ngoại ngữ thi không qua, sau đó gia đình cô ấy xảy ra một số chuyện, tâm trạng rất chán chường, anh không thể không an ủi cô ấy.”
“Anh không cần kể với tôi những chuyện này.”
Anh không để ý đến lời tôi, tiếp tục nói: “Anh đi Mỹ công tác, nhân tiện ghé thăm cô ấy, đương nhiên, những chuyện xảy ra sau đó là không nên, nhưng anh nghĩ em cũng có thể hiểu được.”
Đương nhiên tôi có thể hiểu, vì đó là những gì tôi đã trải qua, cảm giác như đang tái hiện lại cảnh lần đầu tiên chúng tôi ở bên nhau, rất tùy hứng, không hề chân thành. Anh thấy như thế là rất bình thường nhưng không nghĩ được rằng đối phương lại rất nghiêm túc với chuyện ấy. Cuối cùng thì tôi cũng phải bật cười, thật mỉa mai làm sao!
“Nhiều lúc tâm trạng của cô ấy rất tồi tệ nên mãi không lấy được bằng tốt nghiệp, gia đình không cho cô ấy tiền học phí nữa. Anh có cho cô ấy vài lần, để cô ấy không phải sống quá khổ sở và có thể tốt nghiệp thuận lợi, có lẽ vì thế mà cô ấy đã hiểu lầm. Năm ngoái cô ấy đột ngột từ Mỹ trở về...”
Đó chính là thời điểm mẹ tôi bị bệnh nặng.
“Cô ấy nói muốn ở bên cạnh anh, điều này khiến anh rất bất ngờ, anh liên tục khuyên nhủ cô ấy trở lại Mỹ.”
Cho đến một hôm, cô ta không thể chấp nhận lời an ủi của anh nữa, lật bài ngửa với tôi. Thảo nào khi tôi đề nghị ly hôn, một việc mà trong mắt anh chẳng coi là gì bỗng nhiên diễn tiến tới mức anh không thể khống chế nổi, điều đó đã làm anh nổi giận.
“Sau đó cô ấy trở lại Mỹ, nhưng một tuần trước đột nhiên quay về đến công ty tìm anh, anh đã nói rõ ràng với cô ấy là anh và cô ấy không thể tiến thêm được thêm được nữa. Anh đề nghị chu cấp cho cô ấy tiền học phí để trở về Mỹ tiếp tục học môn yêu thích, nhưng cô ấy đã từ chối. Bọn anh nói chuyện rất bình thường, cô ấy không hề để lộ ý định muốn tự sát, anh cũng không biết cô ấy lấy chìa khóa của căn hộ đường Thẩm Dương lúc nào.”
Tôi mở miệng, giọng nói khô khốc: “Anh coi chuyện đó là bình thường nhưng lại làm người khác tổn thương, đều đó tôi đã được lĩnh giáo rồi.”
”Em nói gì cơ?”
“Anh nói với tôi là anh rất nhớ những ngày sống trong căn hộ ở đường Thẩm Dương, thực ra tôi cũng nhớ những ngày đó, vì từ khi chuyển đến đây, tôi không còn yêu anh như trước nữa.” Tôi bình thản nói tiếp: “Sau khi chuyển đến nhà mới, anh bận rộn với công việc, suốt ngày đi công tác, có một đêm, tôi bị sốt đầu đau như búa bổ, gọi điện cho anh, anh nói: “Anh đang đi gặp khách hàng, đau đầu thì gọi cho anh làm gì, đến bệnh viện hoặc gọi điện cho Tử Đông ấy.” Giọng nói của anh rất bình thản, nhưng chính lúc đó, tôi hoàn toàn hiểu ra, anh không hề yêu tôi.”
“Hồi ấy thực sự anh rất bận, thậm chí còn không nhớ nổi chuyện đó, cái gì em cũng để trong lòng, mấy năm sau mới tính toán với anh, như thế thật không công bằng.”
“Công bằng ư? Đừng nói từ công bằng với tôi, Tôn Á Âu, cũng đừng nói công bằng với cô gái ngốc nghếch đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt kia. Đêm hôm đó, nhìn căn hộ mới trống huơ trống hoác, trong phút chốc, tôi cũng cảm thấy mình sống chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”
“Anh không biết em lại để ý như vậy, anh xin lỗi, Khả Khả, em đối với anh rất đặc biệt.”
Tôi nhìn anh như nhìn một người xa lạ. “Tôi chẳng thấy có gì khác nhau cả. Đương nhiên, tôi chưa đến mức tuyệt vọng như Du Vịnh Văn. Tôi có cha mẹ, anh em, họ đều yêu tôi, vì họ, tôi sẽ không từ bỏ mạng sống của mình. Tôi muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này, chỉ hy vọng nêu không có tình yêu thì ít nhất cũng có thể sống cạnh nhau. Tôi luôn thầm nhủ với bản thân, phải chấp nhận mình là kẻ thua cuộc, nhưng chẳng ai đáng phải trả một cái giá quá lớn như vậy. Nếu như cô ấy thật sự... thì những tháng ngày còn lại của tôi và anh liệu có thể sống thanh thản không?”
Anh không nói gì nữa, tôi nhắm mắt lại, cố chịu đựng cảnh máu me thoáng hiện qua trong đầu. “Anh đi đi, tôi cần nghỉ ngơi.”
Tôi không biết Tôn Á Âu đã rời đi từ lúc nào.
Cuối cùng tôi đã ngủ thiếp đi, gặp hết ác mộng này đến ác mộng khác, trong mơ chỉ thấy cảnh rơi ngã khiến tôi rùng mình toát mồ hôi lạnh.
Sáng sớm hôm sau, y tá đã đến đo huyết áp và kiểm tra tim thai cho tôi. Chủ nhiệm Cố ghé qua phòng bệnh và nói với tôi: “Huyết áp của cô vẫn còn cao lắm.”
Tôi lo lắng hỏi: “Tại sao lại như vậy ạ? Kiểm tra thai thời kỳ đầu, họ đều nói rằng huyết áp của cháu hơi thấp mà. Có phải cháu mắc chứng tăng huyêt áp khi mang thai không?”
“Các thai phụ hiện nay đều đọc không ít tài liệu và ai cũng muốn tự chẩn đoán tình trạng sức khỏe của mình. Chứng tăng huyết áp khi mang thai quả thực rất nguy hiểm, nhưng đó là do cô quá lo lắng thôi. Kết quả kiểm tra sáng nay, mặc dù huyết áp của cô tăng cao hơn huyết áp bình thường là 30/15mmHg, nhưng đã thấp hơn mức đo ngày hôm qua khi mới nhập viện. Hiện tại nhịp tim và số lần thai đạp ổn định. Tôi đã nói chuyện với em trai cô, cậu ấy nói rằng cô phải chịu một số kích thích, có lúc tinh thần lại quá căng thẳng, nghĩ ngơi chưa đầy đủ, chịu áp lực lớn dần đến huyết áp tăng cao. Tôi sẽ kê thuốc hạ huyết áp cho cô.”
Đương nhiên tôi biết từ chiều qua đến giờ bản thân luôn ở trong trạng thái căng thẳng tột độ, tuy cố gắng điều chỉnh cảm xúc, nhưng vẫn không thể làm được.
“Uống thuốc đó có ảnh hưởng đến thai nhi không ạ?”
Bác sĩ cười. “Mẹ cô, em trai cô đều là bác sĩ và rất tin tưởng chúng tôi, cho dù kê đơn hay đặt ra phác đồ điều trị, chúng tôi đều xem xét đến tình hình sức khỏe của bệnh nhân, vậy nên cô không cần quá lo lắng. Bây giờ việc cô cần làm là điều chỉnh lại tâm lý, nằm nghiêng về bên trái nghỉ ngơi, cố gắng thả lỏng cơ thể, như vậy sẽ giúp hạ huyết áp đấy.”
“Cháu có cần nằm viện không ạ?”
“An toàn là trên hết, hãy cứ ở lại bệnh viện thêm một ngày nữa, chúng tôi cũng tiện quan sát sự thay đổi huyết áp của cô.”
Chủ nhiệm Cố đi khỏi, bố tôi bước vào, hỏi: “Sao cái thằng Á Âu không ở lại với con?”
“Con không sao, không cần ở lại đâu bố ạ.”
Bố rõ ràng không hài lòng nhưng không nói gì, lúc lấy đồ ăn sáng ra, tôi thấy không chỉ có cháo, còn có bánh bao, bánh cảo, miến, thịt bò hộp. Nhìn đống đồ ăn trước mặt, tôi vừa buồn cười vừa thấy có chút xót xa. “Bố ơi, một mình con làm sao ăn hết ạ?”
“Bố định gọi Tử Đông đến ăn cùng, nhưng lúc đến phòng bệnh khoa nội thấy nó đang nói chuyện với hai người nữa, nhìn thấy bố nó vẫy tay bảo bố đi.” Bố tôi nói tiếp: “Cái cô gái đó, hôm qua lúc bố đến thấy nó đang nhùng nhằng cầm tay con bé, lẽ nào đó là bạn gái nó?”
Tôi không tiện giải thích thân phận của Từ Hàng, đành nói mơ hồ: “Có lẽ không phải đâu ạ, chắc chỉ là bạn bè bình thường thôi.”
“Bạn bè bình thường thì cần gì dẫn cả bố đến nói chuyện với thằng bé?”
“Sao bố biết ạ?”
“Lúc bọn họ rẽ vào góc hành lang, bố để ý nghe thấy cô bé đó gọi người đàn ông ấy là bố, còn nói chuyển nhượng bất động sản gì đó. Chắc Tử Đông không làm chuyện gì ngu ngốc đấy chứ?”
Tôi giật mình sững sờ, may mà bố không phát hiện ra sự khác thường của tôi. “Bố để hết ở đây, con cứ từ từ mà ăn, bố phải đi làm đây, tối bố sẽ đến.”
Bố vừa rời đi, tôi lập tức xuống giường, nhưng vẫn tự nhắc nhở mĩnh bình tĩnh, không nên kích động. Tôi đi thang máy lên tầng của khoa nội quả nhiên lúc ở chỗ rẽ nghe thấy tiếng của Tử Đông: “Chú mà làm như vậy sẽ khiến chị cháu rất đau lòng, chị ấy luôn muốn bày tỏ thành ý với chú.”
Tôi ủ rũ nghĩ thầm, ông ấy cuối cùng đi phát hiện ra, còn tìm đến tận đây để trả lại căn nhà. Tôi định bước qua thì nghe ông ấy nói: “Máy người nhầm rồi, tôi tuyệt đối không phải là bố của Hứa Khả.”
Mọi thứ trước mắt tôi bỗng tối sầm lại, phải dựa vào tường tôi mới có thể đứng vững.
Tôi không còn sức lực nào để đáp lại.
“Chị bị cảm nắng, may có Từ Hàng kịp thời gọi điện cho em nên mới có biện pháp cứu chữa kịp thời.”
Ánh mắt tôi dịch chuyển xuống cuối giường, Từ Hàng đang đứng ở đó, vẫn mặc chiếc áo phông dính máu. “Vậy còn Du Vịnh Văn, cô ấy...”
Từ Hàng lắc đầu, Tử Đông đáp: “Vừa nãy cô ta cũng được đưa đến bệnh viẹn này, đang tiến hành cấp cứu, tạm thời đã thoát khỏi nguy hiểm, vẫn còn sống.”
Tôi ngã người về phía sau, muốn được tiếp tục rơi vào trạng thái hôn mê, muốn trốn tránh tất cả, bỗng tôi nghe Tử Đông nói tiếp: “Chủ nhiệm Cố nói huyết áp của chị khá cao, tốt nhất nên ở lại bệnh viện để theo dõi một đêm. Em đã gọi điện cho anh rể rồi, anh ấy đã đặt vé máy bay quay về.”
“Tử Đông, giúp chị tìm một bộ quần áo cho Từ Hàng thay rồi tiễn cô bé về ngày mai cô bé còn phải đi làm nữa. Chị không sao, chị muốn ngũ một chút thôi.”
Tử Đông gật đầu rồi tiễn Từ Hàng đi ra. Tôi không thể ngủ được vừa nhắm mắt thì trong đầu đã xuất hiện cảnh tuợng đầy máu me trong phòng, ở đó có bóng người mặc váy đỏ cứ thế rơi từ trên cao xuống. Tôi chỉ biết mở mắt nhìn trân trân lên trần nhà trắng toát của bệnh viện, cho đến khi thấy mắt cay nhức rất khó chịu.
Sau khi tan làm bố đã vội vàng đến thăm tôi, nét mặt sầm lại, đứng bên giường tức giận nói: “Con lớn như vậy rồi, lại đang mang bầu, cũng phải cẩn thận một chút chứ, trời nóng thế này, chạy ra ngoài làm gì để đến nổi bị cảm nắng hả?”
Tôi biết Tử Đông không kể rõ mọi chuyện cho bố biết nên thở phào nhẹ nhõm. “Con không sao ạ, bác sĩ nói cần theo dõi thêm một chút, bố không phải lo đâu.”
“Hồi mẹ con mang thai con sắp được chín tháng, đi xe buýt bị ngã nên đã sinh non, bà ấy cũng suýt mất mạng. Lúc đó, bố ở bên ngoài phòng bệnh đã nghĩ, nếu mẹ con có mệnh hệ gì, bố phải ăn nói thế nào với ông bà ngoại của con đây. Con có chuyện gì thì sau này bố biết ăn nói thế nào với mẹ con?”
Lần đầu tiên tôi mới biết, lúc mình sinh ra còn có chuyện bất ngờ và nguy hiểm như thế. Nghe bố nhắc đến mẹ, tôi bỗng nghĩ, hồi đó hai người họ kết hôn chưa lâu, vợ lại mang thai đứa con của người khác, không biết bố ngồi ở ngoài đã có tâm trạng phức tạp như thế nào. Vậy mà tôi đã từng đánh giá sai về bố, nghĩ đến đó tôi cảm thấy vô cùng căm ghét bản thân, bao nhiêu nước mắt kìm nén từ hôm qua đến giờ mới có dịp tuôn rơi. Bố đột nhiên luống cuống, nói: “Sao thế Khả Khá, con thấy không khỏe ở đâu à? Để bố gọi Tử Đông đến!”
Tôi nắm lấy tay bố, nói: “Không cần đâu ạ, bố, con chỉ mệt thôi.”
Hai bố con rất ít khi có sự tiếp xúc thân mặt, bố không thích cũng không quen bộc lộ tình cảm như vậy, thế nên ông lắc đầu như muốn lảng sang chuyện khác. “Khả Khả, con muốn ăn gì bố đi mua cái gì cho con ăn nhé!”
Tôi chẳng muốn ăn bất cứ cái gì nên lắc đầu.
“Không ăn làm sao được? Bố đi mua cháo cho con ăn nhé!”
Tử Đông bước vào, nói: “Bố, chị cần nghỉ ngơi. Một lát nữa con mlla cho chị chút gì ăn cũng được, bố cứ yên tâm.”
Đợi bố đi khỏi Tử Đông nói: “Cô ta tạm thời không còn nguy hiếm đến tính mạng nữa, hiện đang ở phòng chăm sóc đặc biệt, lá lách bị rách nên phải cắt, não bị chấn thương, xương sườn bị gãy đâm vào mạch máu ở sườn, màng phổi và phổi bị tràn khí, xương chậu gãy vụn, đùi bên phải có hai chỗ bị gãy.”
Tôi không nói được lời nào.
Tử Đông an ủi tôi: “Tình trạng như thế có thế hồi phục được, quan trọng là cô ta còn sống. Nhà chị ở tầng tám, tầng một lại là mặt tiền của siêu thị, chiều cao siêu thị đó cũng phải đến hai tầng lầu. Cô ta rơi xuống từ độ cao vượt quá mức bảo đảm của tấm nệm khí, còn sống được cũng là may đấy.”
Cơ thể gần như gãy nát từng mảnh lại vẫn được coi là may mắn, nhưng không coi là may mắn thì coi là gì đây. Tôi thở dài, chẳng có cảm giác nhẹ nhõm chút nào, mắt vẫn nhìn trân trân lên trần nhà.
Buối tối khoảng hơn chín giờ, Tôn Á Âu mới vội vàng bước vào, không còn vẻ trấn tĩnh như thường ngày, tóc tai anh rối bù, ống tay áo xắn cao. Anh gọi tên tôi: “Khả Khả, em không sao chứ?”
Tôi ngăn anh bước lại gần. “Xin đừng lại gần, tôi không muốn nhìn thấy anh.”
Anh khựng người lại, sắc mặt trắng bệch. “Khả Khả, nghe anh giải thích xảy ra chuyện này, anh rất...” Lần đầu tiên thấy anh nói ngập ngừng truớc mặt tôi, cứ như đang phải chọn lọc từ ngữ. Những lời nuối tiếc hay đau lòng đấy? Tôi nhìn anh, cuối cùng anh nói: “Anh rất không muốn như vậy.”
Đúng là ngôn từ chuẩn của dân ngoại giao. Nếu tôi còn đủ sức, chắc chắn sẽ bật cười.
“Sau khi đi Mỹ, Du Vịnh Văn liên tục gửi email cho anh, lúc đầu là vì môn ngoại ngữ thi không qua, sau đó gia đình cô ấy xảy ra một số chuyện, tâm trạng rất chán chường, anh không thể không an ủi cô ấy.”
“Anh không cần kể với tôi những chuyện này.”
Anh không để ý đến lời tôi, tiếp tục nói: “Anh đi Mỹ công tác, nhân tiện ghé thăm cô ấy, đương nhiên, những chuyện xảy ra sau đó là không nên, nhưng anh nghĩ em cũng có thể hiểu được.”
Đương nhiên tôi có thể hiểu, vì đó là những gì tôi đã trải qua, cảm giác như đang tái hiện lại cảnh lần đầu tiên chúng tôi ở bên nhau, rất tùy hứng, không hề chân thành. Anh thấy như thế là rất bình thường nhưng không nghĩ được rằng đối phương lại rất nghiêm túc với chuyện ấy. Cuối cùng thì tôi cũng phải bật cười, thật mỉa mai làm sao!
“Nhiều lúc tâm trạng của cô ấy rất tồi tệ nên mãi không lấy được bằng tốt nghiệp, gia đình không cho cô ấy tiền học phí nữa. Anh có cho cô ấy vài lần, để cô ấy không phải sống quá khổ sở và có thể tốt nghiệp thuận lợi, có lẽ vì thế mà cô ấy đã hiểu lầm. Năm ngoái cô ấy đột ngột từ Mỹ trở về...”
Đó chính là thời điểm mẹ tôi bị bệnh nặng.
“Cô ấy nói muốn ở bên cạnh anh, điều này khiến anh rất bất ngờ, anh liên tục khuyên nhủ cô ấy trở lại Mỹ.”
Cho đến một hôm, cô ta không thể chấp nhận lời an ủi của anh nữa, lật bài ngửa với tôi. Thảo nào khi tôi đề nghị ly hôn, một việc mà trong mắt anh chẳng coi là gì bỗng nhiên diễn tiến tới mức anh không thể khống chế nổi, điều đó đã làm anh nổi giận.
“Sau đó cô ấy trở lại Mỹ, nhưng một tuần trước đột nhiên quay về đến công ty tìm anh, anh đã nói rõ ràng với cô ấy là anh và cô ấy không thể tiến thêm được thêm được nữa. Anh đề nghị chu cấp cho cô ấy tiền học phí để trở về Mỹ tiếp tục học môn yêu thích, nhưng cô ấy đã từ chối. Bọn anh nói chuyện rất bình thường, cô ấy không hề để lộ ý định muốn tự sát, anh cũng không biết cô ấy lấy chìa khóa của căn hộ đường Thẩm Dương lúc nào.”
Tôi mở miệng, giọng nói khô khốc: “Anh coi chuyện đó là bình thường nhưng lại làm người khác tổn thương, đều đó tôi đã được lĩnh giáo rồi.”
”Em nói gì cơ?”
“Anh nói với tôi là anh rất nhớ những ngày sống trong căn hộ ở đường Thẩm Dương, thực ra tôi cũng nhớ những ngày đó, vì từ khi chuyển đến đây, tôi không còn yêu anh như trước nữa.” Tôi bình thản nói tiếp: “Sau khi chuyển đến nhà mới, anh bận rộn với công việc, suốt ngày đi công tác, có một đêm, tôi bị sốt đầu đau như búa bổ, gọi điện cho anh, anh nói: “Anh đang đi gặp khách hàng, đau đầu thì gọi cho anh làm gì, đến bệnh viện hoặc gọi điện cho Tử Đông ấy.” Giọng nói của anh rất bình thản, nhưng chính lúc đó, tôi hoàn toàn hiểu ra, anh không hề yêu tôi.”
“Hồi ấy thực sự anh rất bận, thậm chí còn không nhớ nổi chuyện đó, cái gì em cũng để trong lòng, mấy năm sau mới tính toán với anh, như thế thật không công bằng.”
“Công bằng ư? Đừng nói từ công bằng với tôi, Tôn Á Âu, cũng đừng nói công bằng với cô gái ngốc nghếch đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt kia. Đêm hôm đó, nhìn căn hộ mới trống huơ trống hoác, trong phút chốc, tôi cũng cảm thấy mình sống chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”
“Anh không biết em lại để ý như vậy, anh xin lỗi, Khả Khả, em đối với anh rất đặc biệt.”
Tôi nhìn anh như nhìn một người xa lạ. “Tôi chẳng thấy có gì khác nhau cả. Đương nhiên, tôi chưa đến mức tuyệt vọng như Du Vịnh Văn. Tôi có cha mẹ, anh em, họ đều yêu tôi, vì họ, tôi sẽ không từ bỏ mạng sống của mình. Tôi muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này, chỉ hy vọng nêu không có tình yêu thì ít nhất cũng có thể sống cạnh nhau. Tôi luôn thầm nhủ với bản thân, phải chấp nhận mình là kẻ thua cuộc, nhưng chẳng ai đáng phải trả một cái giá quá lớn như vậy. Nếu như cô ấy thật sự... thì những tháng ngày còn lại của tôi và anh liệu có thể sống thanh thản không?”
Anh không nói gì nữa, tôi nhắm mắt lại, cố chịu đựng cảnh máu me thoáng hiện qua trong đầu. “Anh đi đi, tôi cần nghỉ ngơi.”
Tôi không biết Tôn Á Âu đã rời đi từ lúc nào.
Cuối cùng tôi đã ngủ thiếp đi, gặp hết ác mộng này đến ác mộng khác, trong mơ chỉ thấy cảnh rơi ngã khiến tôi rùng mình toát mồ hôi lạnh.
Sáng sớm hôm sau, y tá đã đến đo huyết áp và kiểm tra tim thai cho tôi. Chủ nhiệm Cố ghé qua phòng bệnh và nói với tôi: “Huyết áp của cô vẫn còn cao lắm.”
Tôi lo lắng hỏi: “Tại sao lại như vậy ạ? Kiểm tra thai thời kỳ đầu, họ đều nói rằng huyết áp của cháu hơi thấp mà. Có phải cháu mắc chứng tăng huyêt áp khi mang thai không?”
“Các thai phụ hiện nay đều đọc không ít tài liệu và ai cũng muốn tự chẩn đoán tình trạng sức khỏe của mình. Chứng tăng huyết áp khi mang thai quả thực rất nguy hiểm, nhưng đó là do cô quá lo lắng thôi. Kết quả kiểm tra sáng nay, mặc dù huyết áp của cô tăng cao hơn huyết áp bình thường là 30/15mmHg, nhưng đã thấp hơn mức đo ngày hôm qua khi mới nhập viện. Hiện tại nhịp tim và số lần thai đạp ổn định. Tôi đã nói chuyện với em trai cô, cậu ấy nói rằng cô phải chịu một số kích thích, có lúc tinh thần lại quá căng thẳng, nghĩ ngơi chưa đầy đủ, chịu áp lực lớn dần đến huyết áp tăng cao. Tôi sẽ kê thuốc hạ huyết áp cho cô.”
Đương nhiên tôi biết từ chiều qua đến giờ bản thân luôn ở trong trạng thái căng thẳng tột độ, tuy cố gắng điều chỉnh cảm xúc, nhưng vẫn không thể làm được.
“Uống thuốc đó có ảnh hưởng đến thai nhi không ạ?”
Bác sĩ cười. “Mẹ cô, em trai cô đều là bác sĩ và rất tin tưởng chúng tôi, cho dù kê đơn hay đặt ra phác đồ điều trị, chúng tôi đều xem xét đến tình hình sức khỏe của bệnh nhân, vậy nên cô không cần quá lo lắng. Bây giờ việc cô cần làm là điều chỉnh lại tâm lý, nằm nghiêng về bên trái nghỉ ngơi, cố gắng thả lỏng cơ thể, như vậy sẽ giúp hạ huyết áp đấy.”
“Cháu có cần nằm viện không ạ?”
“An toàn là trên hết, hãy cứ ở lại bệnh viện thêm một ngày nữa, chúng tôi cũng tiện quan sát sự thay đổi huyết áp của cô.”
Chủ nhiệm Cố đi khỏi, bố tôi bước vào, hỏi: “Sao cái thằng Á Âu không ở lại với con?”
“Con không sao, không cần ở lại đâu bố ạ.”
Bố rõ ràng không hài lòng nhưng không nói gì, lúc lấy đồ ăn sáng ra, tôi thấy không chỉ có cháo, còn có bánh bao, bánh cảo, miến, thịt bò hộp. Nhìn đống đồ ăn trước mặt, tôi vừa buồn cười vừa thấy có chút xót xa. “Bố ơi, một mình con làm sao ăn hết ạ?”
“Bố định gọi Tử Đông đến ăn cùng, nhưng lúc đến phòng bệnh khoa nội thấy nó đang nói chuyện với hai người nữa, nhìn thấy bố nó vẫy tay bảo bố đi.” Bố tôi nói tiếp: “Cái cô gái đó, hôm qua lúc bố đến thấy nó đang nhùng nhằng cầm tay con bé, lẽ nào đó là bạn gái nó?”
Tôi không tiện giải thích thân phận của Từ Hàng, đành nói mơ hồ: “Có lẽ không phải đâu ạ, chắc chỉ là bạn bè bình thường thôi.”
“Bạn bè bình thường thì cần gì dẫn cả bố đến nói chuyện với thằng bé?”
“Sao bố biết ạ?”
“Lúc bọn họ rẽ vào góc hành lang, bố để ý nghe thấy cô bé đó gọi người đàn ông ấy là bố, còn nói chuyển nhượng bất động sản gì đó. Chắc Tử Đông không làm chuyện gì ngu ngốc đấy chứ?”
Tôi giật mình sững sờ, may mà bố không phát hiện ra sự khác thường của tôi. “Bố để hết ở đây, con cứ từ từ mà ăn, bố phải đi làm đây, tối bố sẽ đến.”
Bố vừa rời đi, tôi lập tức xuống giường, nhưng vẫn tự nhắc nhở mĩnh bình tĩnh, không nên kích động. Tôi đi thang máy lên tầng của khoa nội quả nhiên lúc ở chỗ rẽ nghe thấy tiếng của Tử Đông: “Chú mà làm như vậy sẽ khiến chị cháu rất đau lòng, chị ấy luôn muốn bày tỏ thành ý với chú.”
Tôi ủ rũ nghĩ thầm, ông ấy cuối cùng đi phát hiện ra, còn tìm đến tận đây để trả lại căn nhà. Tôi định bước qua thì nghe ông ấy nói: “Máy người nhầm rồi, tôi tuyệt đối không phải là bố của Hứa Khả.”
Mọi thứ trước mắt tôi bỗng tối sầm lại, phải dựa vào tường tôi mới có thể đứng vững.