Nếu Như Yêu -
Nếu có thể lựa chọn
Kiều Chinh thấy đầu đau nhức, cô đưa hai tay lên ôm đầu, mắt chằm chằm nhìn đứa bé dưới hồ.
Đứa bé liên tục quẫy tay, miệng há to đầy hoảng sợ, gương mặt nó đã chuyển sang trắng bệch. Những đứa bé còn lại thi nhau hét lên cầu cứu.
- Cô ơi, mau cứu bạn ấy đi cô - Một đứa bé gái nắm lấy váy của Kiều Chinh lay mạnh.
Kiều Chinh nhìn đứa bé gái đó rồi lại nhìn đứa bé dưới hồ, cả người cô run rẩy, đầu óc quay cuồng. Những hình ảnh năm xưa liên tục ùa về.
Cô bất giác lùi lại, mắt nhìn đứa bé đang từ từ chìm dưới hồ. Trái tim cô như bị ai bóp chặt, cô không thể để đứa bé chết chìm được. Rõ ràng là muốn lao xuống hồ cứu đứa bé thế nhưng đôi chân nặng như chì không tài nào cất bước được.
- Bùm...
Một thân người nhanh chóng lao xuống hồ.
Tất cả mọi người bên trong phòng tiệc cũng đã kéo ra ngoài.
Trong tích tắc, tất cả đều lặng người nín thở theo dõi bóng người lao xuống cứu đứa bé. Kiều Chinh cũng đứng lặng im, mặt cô xanh ngắt. Ông Sĩ Thanh vội chạy đến bên cô.
- Con tôi, Gia Phú - Một người phụ nữ gạt đám đông đang bu quanh hồ bơi chạy đến đôi mắt đỏ hoe, miệng thét gào.
Cảnh Phong nhanh chóng ôm cậu bé vào bờ. Mọi người cũng vội vàng lao đến phụ giúp.
Đó là một cậu bé có gương mặt sáng sủa cũng chính là con trai của chủ buổi tiệc. Giờ đây, cậu bé nằm bất động trên bờ hồ, đôi mắt nhắm nghiền, gương mặt trắng nhợt không còn chút sức sống.
- Sao rồi, sao rồi??? - Mọi người nhao nhao hỏi.
Người mẹ hoảng hốt quỳ xuống không nói lên lời.
Thấy đứa bé không tỉnh, Cảnh Phong vội vàng chập hai tay lại đặt lên ngực đứa bé bắt đầu sơ cấp cứu cho nó. Đứa bé chỉ bị ngộp nước ít phút nên Cảnh Phong chỉ cần ép chặt tay xuống lồng ngực của nó nước trong người lập tức trào ra, Gia Phú mơ màng mở mắt khẽ gọi:
- Mẹ...
Gọi xong, cậu lại nhanh chóng lịm đi. Người mẹ hoảng sợ ôm chặt lấy con trai mình nghẹn ngào:
- Gia Phú, con sao vậy, tỉnh lại đi con.
- Không sao đâu. Nó chỉ bị mệt nên ngủ mà thôi - Cảnh Phong vuốt mặt mình đi nói - Mau đưa bé vào thay quần áo kẻo nhiễm lạnh.
Người mẹ nghe vậy thì vui mừng gật đầu, luôn miệng cám ơn Cảnh Phong. Lúc mọi người đều thở phào thì...
- Bốp...
- Cô có phải là con người hay không hả? - Giọng Cẩm Tú cao vút lên tiếng mắng chửi Kiều Chinh ngay sau khi giáng cho cô một cái bạt tai đau điếng khiến tất cả mọi người đều bất ngờ.
Ông Sĩ Thanh cũng bất ngờ với cái tát, ông tức giận nhìn Cẩm Tú nhưng Cẩm Tú không hề để ý đến ánh mắt của ông, cô đang mải mê với việc truy vấn Kiều Chinh.
- Sao cô có thể đẩy đứa bé xuống hồ như thế chứ?
Tất cả mọi người nghe Cẩm Tú nói bèn nhìn Kiều Chinh với ánh mắt thiếu thiện cảm. Kiều Chinh run rẩy lắc đầu phân bua:
- Không phải tôi, tôi không đẩy cậu bé xuống hồ.
- Cô không đẩy vậy vì sao đứa bé rơi xuống hồ? Lúc nãy rõ ràng tôi thấy cô đưa tay đẩy nó mà - Cẩm Tú vẫn lớn tiếng chỉ trích Kiều Chinh, cô quay sang một đứa bé gần đó hỏi:
- Có phải cô ấy đã đẩy các em không?
Mấy bé đều gật đầu.
- Nhưng tôi không đẩy cậu bé xuống hồ - Kiều Chinh yếu ớt biện minh.
- Được. Cứ cho là cô không đẩy bé Gia Phú xuống hồ, vậy vì sao cô không cứu nó, chẳng phải cô biết bơi hay sao?
- Tôi... - Kiều Chinh chẳng biết nên trả lời thế nào.
- Cô thật độc ác mà - Cẩm Tú buông một tiếng mắng chửi trong tức giận nhưng ánh mắt lại lộ vẻ thích chí vô cùng.
Kiều Chinh ngồi tựa vào giường, cả người phủ kín chăn chỉ để lộ gương mặt. Gương mặt cô xanh xao, môi tái nhợt, ánh mắt thất thần chẳng rõ đang suy nghĩ điều gì.
Tố Quyên bê tô cháo đi vào thấy cô như thế thì khẽ thở dài. Từ lúc ông Sĩ Thanh đưa cô trở về từ bữa tiệc, Kiều Chinh cứ như người mất hồn, miệng thỉnh thoảng lẩm bẩm hai chữ: “mất rồi“.
Tố Quyên đặt nhẹ tô cháo lên bàn, khẽ kéo tấm chăn ra khỏi người Kiều Chinh, thế nhưng chăn vừa mới kéo xuống đã bị Kiều Chinh nhanh tay giữ chặt lấy, miệng cô hét lên:
- Không được. Không được. Mất rồi, mất rồi...
Tố Quyên đau lòng đứng bật dậy lôi phăng chiếc chăn ra khỏi người Kiều Chinh, sau đó ôm chầm lấy Kiều Chinh vỗ về.
- Không có gì đâu. Không có gì đâu. Đứa bé không sao mà.
Giọng Tố Quyên nghẹn ngào như muốn khóc, Kiều Chinh im lặng thẩn thơ trong vòng tay Tố Quyên. Thấy Kiều Chinh bớt run rẩy, Tố Quyên mới thả lỏng vòng tay, cô đẩy nhẹ người Kiều Chinh ra để nhìn gương mặt Kiều Chinh. Nước mắt đã ngập tràn.
Tố Quyên thương xót, đưa tay lau đi dòng nước mắt của Kiều Chinh, khẽ khuyên nhủ:
- Đó không phải là lỗi của em đâu. Đứa bé đó vốn là một thiên thần rất đáng yêu nên ông trời không nỡ giao nó cho chúng ta. Vì vậy ông ấy mới đòi đứa bé lại.
Nghe những lời an ủi, đôi mắt Kiều Chinh mới bắt đầu trở lại bình thường, cô khẽ khẽ hỏi:
- Thật sao?
- Đương nhiên là thật rồi.
- Em muốn gặp mẹ.
- Được. Chị lập tức chuẩn bị xe đưa em đi gặp mẹ. Giờ thì ăn chút cháo đi rồi tắm rửa sạch sẽ, thay bộ quần áo khác. Nếu mẹ em nhìn thấy bộ dạng em như thế, bà sẽ lo lắng lắm đó.
Kiều Chinh gật đầu, cô đến mép giường cầm tô cháo lên rồi ngoan ngoãn ngồi ăn.
Đó là một cái am nhỏ, bên trong am rất yên tĩnh, chỉ vang vọng giọng đọc kinh trầm lặng của các ni cô. Chiếc xe chỉ có thể dừng ở cổng am, Kiều Chinh mở cửa bước vào bên trong một cách quen thuộc.
Cô đứng thật lâu chờ ọi người đọc kinh xong. Bà Kim Xuân là người ra sau cùng. Khi bà đứng dậy thu xếp đã thấy con gái đứng ở đó. Ánh mắt Kiều Chinh rưng rưng, miệng mím lại trong niềm vui sướng khi gặp lại mẹ, cuối cùng cô bật ra tiếng gọi:
- Mẹ...
Bà Kim Xuân làm rơi mấy thứ trên tay mình, mừng rỡ giang tay về phía Kiều Chinh. Kiều Chinh liền chạy nhanh ngã vào lòng mẹ nức nở khóc:
- Mẹ ơi...
- Con gái ngoan, đừng khóc - Bà Kim Xuân vỗ về cô - Ngoan, nói ẹ biết, hơn tháng nay con ra sao rồi?
Kiều Chinh không đáp, cô ôm mẹ mình chặt hơn, giờ đây chỉ khi ở trong vòng tay của mẹ, cô mới thấy yên lòng.
Bà Kim Xuân đưa Kiều Chinh về phòng mình. Đó chỉ là một căn phòng nhỏ, đồ đạc trong phòng vô cùng đơn sơ mộc mạc. Chỉ một cái giường đơn, một tủ quần áo, trên bàn giữa phòng, mẹ cô đặt bức hình ba cô. Gương mặt ông hạnh phúc và thanh thản.
Kiều Chinh nén lòng nhìn hình ông Nghiêm. Bao nhiêu lâu rồi, ký ức của cô về ba mình vẫn không thay đổi.
- Thắp cho ba con nén nhang đi - Bà Kim Xuân đốt ba nén nhang đưa cho Kiều Chinh.
Xong xuôi, bà Kim Xuân mới cùng Kiều Chinh ngồi nói chuyện. Kiều Chinh cũng thật thà kể lại mọi chuyện ẹ nghe. Bà Kim Xuân nghe xong thì tức giận vô cùng, đập mạnh tay xuống bàn.
- Mẹ sẽ không để bọn họ bỏ Sweet Roses đâu. Đó là tâm huyết cả đời của ông ngoại con.
Bà Kim Xuân nói xong nhìn bức hình ông Nghiêm, ánh mắt đầy thù hận:
- Bấy lâu nay mẹ ở đây chỉ để đọc kinh siêu độ cho ba con. Có lẽ cũng đã quá đủ rồi. Đã đến lúc mẹ phải trở về giành lại những thứ chúng ta đã mất.
Nói dứt lời, bà cầm điện thoại lên nhấn số gọi cho ai đó, Kiều Chinh im lặng theo dõi lời nói của mẹ mình:
- Giám đốc Hoàng, lâu quá không gặp. Nghe nói con gái tôi đang được anh dạy bảo công việc, cám ơn anh rất nhiều.
...
- Anh hãy giúp tôi một việc - Sau những lời nhỏ nhẹ khách sáo, giọng bà Kim Xuân bỗng đanh lại - Mời tất cả ban lãnh đạo đến cho tôi gặp mặt.
Chiếc xe chở hai mẹ con Kiều Chinh trở về nhà, Kiều Chinh vừa bước xuống xe đã nghe tiếng Long Sơn gọi lớn:
- Kiều Chinh. Cuối cùng em cũng về rồi. Sao em không nghe điện thoại, anh gọi em cả đêm.
Nhìn vẻ mặt bơ phờ của anh, cô biết anh đã chờ rất lâu. Cô vội giải thích:
- Em để quên điện thoại, cho nên...
- Em đã đi đâu thế? - Long Sơn cô nhẹ nhàng quan tâm - Em đã ăn gì chưa?
- Kiều Chinh - Bà Kim Xuân cũng bước xuống xe, lên tiếng gọi con gái.
Bà nhìn Long Sơn với ánh mắt không thiện cảm lắm. Bà vẫn nhớ rõ từng gương mặt đã đến nhà bà năm đó, vẫn nhớ những lời nói lạnh lùng của Long Sơn khi Kiều Chinh cầu xin anh. Dù rằng sau này, chính anh là người đến thăm Kiều Chinh ở bệnh viện, hết lòng chăm sóc cô nhưng nỗi đau trong lòng bà không dễ phai nhạt.
Kiều Chinh thấy thái độ của mẹ mình như thế, cô khó xử vô cùng, nắm lấy tay mẹ lay nhẹ. Bà Kim Xuân hừ nhẹ một tiếng như trách con gái.
- Bác gái - Long Sơn nhận ra mẹ Kiều Chinh, anh bước đến chào bà đồng thời cũng nhận ra ánh mắt không hài lòng của bà dành ình.
Long Sơn biết bà vẫn còn để bụng chuyện lúc trước anh quay lưng đi, mặc kệ lời cầu xin của Kiều Chinh. Anh không có gì để biện hộ ình cả, chỉ tại lúc trước, với cương vị của mình, anh không cho phép bản thân bị tác động bởi chuyện tình cảm. Cũng vì vậy, khi gặp lại Kiều Chinh trong hoàn cảnh bi thảm, anh đã hối hận vô cùng.
- Chúng ta vào nhà thôi - Bà Kim Xuân bỏ qua lời chào của anh, đi thẳng đến trước cửa nhà.
Kiều Chinh nhìn Long Sơn áy náy, anh ra hiệu cho cô rằng mình không sao:
- Em vào nhà nghỉ đi, anh về đây.
Kiều Chinh gật đầu rồi vội đến mở cửa ẹ vào.
Bà Kim Xuân bước vào trong ngôi nhà mà Kiều Chinh đã thuê, căn nhà nhỏ tí xíu, chẳng bằng một góc ngôi nhà của họ năm xưa. Mặc dù căn nhà đã được Cảnh Phong bố trí lại khá khang trang nhưng vẫn thấp bé, ọp ẹp.
- Sao con lại chọn căn nhà thế này mà sống chứ? Chú của con...
- Không phải đâu mẹ. Là con chọn nơi này đó. Dù sao sau này con cũng phải qua lại thường xuyên với những kẻ kia, tránh đi được thì cứ tránh, không thể để họ nghi ngờ được.
Im lặng một lúc rồi cô nói thêm:
- Ngày mai con nói chú sắp xếp ẹ một nơi khác tốt hơn.
- Chuyện đó để mai tính đi. Giờ còn hãy gọi điện thoại, bảo chú con sắp xếp ẹ một bữa tiệc. Mẹ sẽ mời mọi người ở công ty đến. Dù sao trước đây mẹ với họ cũng có qua lại, mẹ sẽ thuyết phục họ ủng hộ con.
- Mẹ, nhưng mà hôm nay con đã...
- Chúng ta sẽ bàn chuyện đó sau, giờ cần phải thuyết phục các cổ đông trước đã - Bà Kim Xuân gạt đi nỗi bâng khuâng của Kiều Chinh - Khuya rồi, tắm rửa một chút rồi đi ngủ. Lâu rồi mẹ không được ngủ với con.
Kiều Chinh gật đầu, cô cũng muốn được nằm bên cạnh mẹ, tìm kiếm sự nhẹ nhõm trong lòng.
Giám đốc Hoàng quả không phụ lòng bà Kim Xuân. Ông đã mời được vài vị lãnh đạo đồng thời là cổ đông lớn từng có mối quan hệ mật thiết với gia đình ông Nghiêm đến.
Ông Sĩ Thanh đã chuẩn bị một phòng tiệc cực kì sang trọng để thiết đãi mọi người. Ai cũng bất ngờ khi thấy bà Kim Xuân xuất hiện, Nhưng ai cũng mang trong lòng thái độ ái ngại lẫn khó xử.
Nhưng bà Kim Xuân khéo léo ứng xử khiến mọi người cũng thoải mái hơn:
- Chuyện cũ đã qua, tôi không muốn nhắc lại làm gì nhưng Sweet Roses vốn là công sức của ba tôi, tôi không muốn nhìn thấy nó bị vứt bỏ như thế. Hi vọng mọi người nể tình nghĩa khi xưa với ba tôi mà ủng hộ chúng tôi khôi phục lại nó.
Tất cả mọi người ở đây đều là thân tín của ông ngoại Kiều Chinh, cũng đã từng bỏ công sức vì Sweet Roses nên đối với nó, họ vẫn có rất nhiều lưu luyến.
- Thật ra, chúng tôi cũng không muốn từ bỏ Sweet Roses nhưng với tính cạnh tranh khốc liệt của thị trường hiện nay nếu vẫn cứ giữ khư khư cái cũ như vậy thì khó lòng kinh doanh được. Bây giờ người ta không cần biết sản phẩm đó thế nào, chỉ cần thấy nó mới lạ, hấp dẫn thì họ lập tức đổ xô đi mua - Một người lên tiếng phân giải.
- Vì vậy chúng ta sẽ đổi mới Sweet Roses - Bà Kim Xuân liền nói.
Với bản lĩnh của mình, bà Kim Xuân dùng lập luận vững chắc, khéo léo đưa kế hoạch của Kiều Chinh trình bày trước các vị cổ đông này. Dù sao, lời bà Kim Xuân cũng có trọng lượng lớn, dù đã xảy ra chuyện gì thì họ cũng nể mặt bà. Giám đốc Hoàng đã đứng ra nói hộ rất nhiều.
Cuối cùng sau khi thì thầm nhỏ to với nhau, một người đại diện tất cả bọn họ nói với bà Kim Xuân:
- Chuyện hôm qua, chắc chị cũng đã nghe nói rồi. Chỉ cần chị có thể thuyết phục họ bỏ qua mọi chuyện, không làm ầm lên ảnh hưởng đến công ty, chúng tôi sẽ ủng hộ chị và con gái chị hết mình. Nhưng nói trước, dù sao thì tổng giám đốc công ty vẫn là người có quyền quyết định nhất, chị phải thuyết phục được cậu ta.
- Chuyện đó mọi người cứ yên tâm - Bà Kim Xuân tự tin đáp.
Bữa tiệc nhanh chóng kết thúc, mọi người lục đục cáo từ ra về. Kiều Chinh nhìn nét mặt chẳng chút quả quyết, hứa hẹn lấy lệ của bọn họ mà lo lắng, cô quay sang nhìn mẹ mình, bà Kim Xuân với dáng vẻ lịch thiệp đang tươi cười chào từng vị khách.
- Mẹ - Cô gọi khẽ.
- Ra xe rồi nói - Bà Kim Xuân nghiêm mặt đáp, nụ cười lịch thiệp biến mất như chưa từng xuất hiện.
Nói xong bà Kim Xuân cất bước đi thẳng ra bãi đỗ xe, nét mặt bà đanh lại một cách đáng sợ đến mức Kiều Chinh chẳng thể mở miệng hỏi thêm một câu nào nữa, cô mím môi lẽo đẽo theo sau lưng mẹ mình sau khi đưa mắt nhìn giám đốc Hoàng.
Giám đốc Hoàng đối với bà Kim Xuân luôn tỏ ra kính trọng. Từ cái cách ông hết lòng chỉ bảo Kiều Chinh đến việc cố gắng hết sức để sắp xếp bữa gặp mặt hôm nay cho thấy rõ lòng trung thành của ông với Sweet Roses và gia đình cô. Giám đốc Hoàng chỉ cười nhẹ khi thấy ánh mắt Kiều Chinh nhìn mình rồi ông cũng lên xe và rời đi.
Kiều Chinh ngồi vào trong xe, bà Kim Xuân liền bảo lái xe chạy đi. Chiếc xe lăn bánh thì Kiều Chinh mới lên tiếng hỏi tài xế:
- Ông chủ dặn anh địa chỉ cần đến rồi chứ?
- Dạ rồi - Tài xế gật đầu.
Thấy bà Kim Xuân cau mày nhìn cô, Kiều Chinh mỉm cười bảo:
- Con sợ mẹ ở chỗ con không quen nên nhờ chú sắp xếp ẹ chỗ ở khác tốt hơn rồi.
- Sống trong am cả năm trời hơn mẹ cũng đã quen, chỗ con có gì mà không thể quen - Bà Kim Xuân liền bảo, giọng bà nhẹ nhàng hơn, gương mặt cũng thư thái và hiền hòa hơn - Mẹ muốn ở bên cạnh con.
- Mẹ... - Kiều Chinh rưng rưng nước mắt ngả vào lòng mẹ, đúng là đã lâu rồi mẹ con họ mới ở bên nhau như thế này. Từ khi sự việc năm đó xảy ra, cô chịu cú sốc lớn phải vào viện tâm thần điều trị, hai mẹ con chẳng mấy khi bên nhau, khi cô ra viện cũng là lúc bắt đầu hành trình trả thù, hai mẹ con chỉ gặp mặt trò chuyện chứ không được tựa vào nhau như bao giờ. Nghĩ đến đây, Kiều Chinh không khỏi tự trách bản thân, đối với mẹ cô cô vẫn mang nặng tội lỗi - Con xin lỗi mẹ.
- Khờ quá, sao mẹ lại trách con chứ. Có trách thì trách bọn người kia khiến gia đình chúng ta lâm vào hoàn cảnh hiện nay - Giọng bà Kim Xuân đầy căm phẫn, ánh mắt dấy lên hận thù khôn nguôi nhưng đôi tay bà vẫn dịu dàng vuốt ve mái tóc con gái.
- Mẹ định dùng cách gì để giải quyết chuyện hôm qua? - Kiều Chinh khẽ hỏi.
- Thật sự mẹ cũng chưa biết làm thế nào nữa - Bà Kim Xuân thành thật nói với con gái.
Kiều Chinh nghe mẹ nói như vậy thì sửng sốt, cô nhìn bà Kim Xuân chăm chăm rồi mới chớp mắt bối rối hỏi:
- Lúc nãy mẹ... con còn tưởng...
- Đây chính là bài học dành cho con. Tự tin là một thứ cần thiết để người ta đặt lòng tin vào con.
- Nhưng nếu như chúng ta không...
- Chẳng có thành công nào mà không có chút thủ đoạn cả. Bởi thế, làm người tốt thì khó nhưng muốn làm người xấu thì dễ vô cùng. Con cứ làm mọi việc bằng hết sức lực của mình, mọi chuyện còn lại mẹ sẽ lo. Cứ yên tâm - Bà Kim Xuân vỗ nhẹ vào tay con gái, sắc bén nhấn mạnh một câu.
Người giúp việc mở cửa cho Kiều Chinh là một người miền Trung nhưng có giọng nói rõ ràng:
- Cô tìm ai?
- Tôi muốn tìm cô Sara, à không tôi muốn tìm cô Hoàng Lan - Kiều Chinh cười nhã nhặn đáp lời. Cô vốn muốn nói tên tiếng Anh nhưng nghĩ lại nên nói tên tiếng Việt thì hay hơn.
Người giúp việc e dè nhìn cô, Kiều Chinh vẫn giữ nét mặt tươi cười. Cô ăn bận vô cùng lịch sự, rất dễ lấy thiện cảm của người đối diện nên chỉ một lúc sau người giúp việc gật đầu mở rộng cửa mời cô vào nhà.
Lát sau, một người phụ nữ dù chỉ bận một chiếc váy hoa đơn giản nhưng dáng vẻ rất cao sang bước vào phòng khách. Kiều Chinh đứng bật dậy:
- Chào chị Hoàng Lan.
Hoàng Lan nhìn Kiều Chinh một lúc rồi lập tức bày tỏ thái độ không vui:
- Cô đến đây làm gì?
- Em đến đây là vì chuyện ngày hôm kia - Kiều Chinh có chút e dè đáp, dù sao thì Hoàng Lan giận cô cũng là chuyện hiển nhiên rồi, cô không thể mong chờ người ta vui vẻ tiếp cô được.
- Cô cũng nhớ chuyện đó cơ à?! - Hoàng Lan mỉa mai.
Lời lẽ trách móc rõ ràng như thế, Kiều Chinh tất nhiên là biết. Sự việc dù sao cũng qua hai ngày rồi cô mới đến xin lỗi. Người ngoài nhìn vào còn thấy không chấp nhận được chứ đừng nói đến người trong cuộc.
- Chị có thể cho em một chút thời gian để em có thể giải thích không? - Kiều Chinh hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng Hoàng Lan mà nói.
- Cô có con không? - Hoàng Lan không trả lời câu hỏi của Kiều Chinh mà lại đặt một câu hỏi khác.
Kiều Chinh cụp mắt mím môi lắc đầu thay cho lời nói. Hoàng Lan hừ mũi tức giận bảo:
- Cô chưa làm mẹ, cô đâu biết nỗi lòng của người mẹ cơ chứ. Đứa con này tôi khó khăn lắm mới sinh được. Tôi quý con tôi còn hơn sinh mạng của tôi. Tôi có thể tha thứ cho việc cô vô tình làm thằng bé rơi xuống nước nhưng tôi không tha thứ việc cô đứng trơ mắt nhìn thằng bé vùng vẫy dưới nước mà vẫn để mặc không chịu cứu nó. Con người cô độc ác và xấu xa quá thể. Nếu con tôi có bề gì, tôi sẽ không tha thứ cho cô đâu. Còn giờ thì cô có thể đi được rồi đó. Tôi sắp sửa có hẹn với khách không rảnh thời giờ để tiếp cô.
Kiều Chinh không ngờ Hoàng Lan lại phản ứng kịch liệt như thế, cô chưa kịp mở miệng đã bị đuổi thẳng. Cô muốn lên tiếng giải thích thì một giọng nói gay gắt vang lên:
- Sao cô lại ở đây?
- Khách của tôi đến rồi - Hoàng Lan nhìn trừng trừng Kiều Chinh nói.
Kiều Chinh quay người nhìn lại phía sau, Cẩm Tú đang khoác tay Cảnh Phong đi vào. Ba đôi mắt nhìn nhau trong khoảng cách rất gần, Cẩm Tú nhìn Kiều Chinh với ánh mắt đối địch nhưng Kiều Chinh không nhìn cô ta mà chỉ nhìn Cảnh Phong. Chỉ vài giây chạm mắt ngắn ngủi, Cảnh Phong đã lưu lại cảm giác quan tâm lo lắng trong Kiều Chinh, cô mím môi nói với Hoàng Lan:
- Vậy em xin về trước, hi vọng lần sau chị sẽ cho em chút thời gian trò chuyện.
Hoàng Lan không nói gì, cô quay mặt đi tỏ rõ ý không muốn cho cô thêm thời gian nữa. Kiều Chinh cúi mặt quay lưng ra về.
- Khoan đi đã - Cẩm Tú buông tay Cảnh Phong ra đứng chặn đường Kiều Chinh hất mặt bảo - Tôi khuyên cô từ nay về sau đừng đến làm phiền chị Lan nữa. Tôi và Cảnh Phong thay mặt công ty đến xin lỗi gia đình chị ấy là được rồi.
- Xin lỗi, quan điểm của tôi từ xưa đến giờ là đã có lỗi thì phải xin lỗi. Một ngày không được tha thứ, tôi sẽ xin lỗi thêm một ngày, xin lỗi cho đến khi được tha lỗi thì thôi. Tôi tuyệt đối không giống ai đó lợi dụng người khác để đạt được mục đích của mình. Còn trơ trẽn không cho là mình có lỗi, cứ đi công kích lỗi lầm người ta - Kiều Chinh nhìn Cẩm Tú cười khẩy rồi đáp, dù cô biết ở trước mặt Hoàng Lan thì không nên có thái độ, cứ làm một con cừu non tội nghiệp, hình ảnh của cô trong mắt của Hoàng Lan sẽ tốt hơn, thế nhưng cô không muốn bị hạ nhục bởi một kẻ như Cẩm Tú.
- Cô... - Cẩm Tú tái mặt.
- Được rồi, trước mặt chị Lan, đừng tự làm mất mặt mình như thế - Cảnh Phong bèn nói xen vào, anh trầm giọng nói nhỏ với Kiều Chinh - Em về trước đi, chuyện này để anh giải quyết cho.
Kiều Chinh không nói thêm nữa, lập tức cất bước rời đi. Bên tai cô vẫn vang lên những lời nói ngọt ngào của Cẩm Tú với Hoàng Lan.
Kiều Chinh đi ra xe, trong lòng cô bất an vô cùng. Giám đốc Hoàng đã nói rõ với cô về thân phận của Hoàng Lan.
Cô từ nhỏ đã theo học ngành thiết kế thời trang và nhanh chóng tạo dựng ình một thương hiệu riêng được giới trẻ ưa chuộng. Thời trang và mỹ phẩm tưởng chừng là hai lĩnh vực riêng biệt nhưng lại có quan hệ mật thiết với nhau. Một người phụ nữ đẹp mà không biết ăn mặc thì thật thua kém trong mắt mọi người. Một người phụ nữ xấu biết cách ăn mặc cũng chẳng khiến mình đẹp bao nhiêu. Nhưng một người xấu, biết sử dụng mỹ phẩm để làm đẹp và trưng diện quần áo phù hợp thì sẽ ghi điểm.
Chính vì vậy mỹ phẩm và thời trang luôn đi đôi với nhau.
Hoàng Lan là một nhà thiết kế nổi tiếng, chỉ cần cô chấp nhận đặt biển tên mỹ phẩm của công ty Kiều Chinh vào shop thời trang của cô, tất nhiên sẽ khiến nhiều người chú ý đến.
Đặc biệt, Hoàng Lan nổi tiếng là người nghiêm khắc và đòi hỏi cao ở tất cả những thứ trong show của mình từ trình diễn đến trưng bày nên show của cô luôn rất được hâm mộ.
Lần này Hoàng Lan về nước là muốn mở một show riêng, mọi thứ đã thu xếp ổn thỏa chỉ chờ đợi đến buổi trình diễn. Tất cả các nhà sản xuất mỹ phẩm và đồ trang sức đều đang ra sức lấy lòng cô để có thể treo biển quảng cáo hàng của mình trong show diễn đó.
Cẩm Tú chắc chắn cũng nhắm đến mục tiêu này, cho nên trước tiên cô ta phải loại Kiều Chinh sau đó tìm cách tiếp cận Hoàng Lan để được chấp nhận.
Kiều Chinh cắn môi suy nghĩ, bằng bất cứ giá nào cô cũng không để Cẩm Tú đạt được mục đích. Suy nghĩ một lát, cô với tay lấy điện thoại gọi điện:
- Điều tra giúp tôi về lịch trình của Sara.
- Đây là lịch trình của cô ta ngày mai - Tuấn đưa cho Kiều Chinh một tờ giấy ghi rõ thời gian biểu của Hoàng Lan.
- Cám ơn - Kiều Chinh cầm tờ giấy lướt qua một lượt.
- Cô định làm thế nào? Nghe bảo cô ta là người cố chấp, nếu cứ như thế đến gặp chỉ e là cô ta không chịu gặp đâu - Tuấn nhìn cô e ngại.
- Được rồi, tôi tự biết sắp xếp.
Cô nói dứt lời thì cũng là lúc xe dừng lại, Kiều Chinh liền đẩy cửa bước ra ngoài.
- Cẩn thận nhé - Tuấn cao kều nháy mắt với cô đồng thời hất mặt về phía cửa nhà cô.
Kiều Chinh lúc này mới biết là Cảnh Phong đang đứng trước nhà đợi cô. Cô trừng mắt với Tuấn cao kều một cái rồi đóng mạnh cửa vào.
- Ông chủ Hoàng đưa em về à? - Cảnh Phong nhìn theo chiếc xe lên tiếng hỏi.
- Vậy thì sao?
- Chẳng phải anh đã mua cho em một chiếc xe hay sao?
Kiều Chinh không đáp, cô mở cửa đi thẳng vào nhà. Cảnh Phong cũng đi theo vào. Anh nhìn thấy chiếc xe ga bong loáng dựng trong nhà cô, chiếc xe vẫn còn y nguyên, chưa hề được sử dụng, thì lên tiếng hỏi:
- Sao em không đi xe máy?
- Vì sao tôi phải đi xe máy? - Kiều Chinh hỏi ngược lại anh.
Câu hỏi ngược khiến Cảnh Phong nhất thời câm lặng, không thể nói gì, đúng là cô thích đi cái gì là quyền của cô.
- Thời tiết bây giờ mỗi ngày một nóng, đi xe máy sẽ bị đen da. Đối với loại phụ nữ như tôi rất cần giữ gìn sắc đẹp của mình. Đi xe hơi vừa tránh nắng lại vừa có người chở mình, thật thoải mái, vậy thì sao lại không đi?! Xe có sẵn chở mình đi, sung sướng như vậy, ông chủ Phong nói xem, có kẻ ngốc nào mà lại không chịu chứ.
- Sau này anh sẽ cho người tới đây chở em đi, em muốn đi đâu đều có người chở, không cần phải đi xe của họ nữa.
- Cám ơn ý tốt của ông chủ Phong, đáng tiếc tôi không có diễm phúc nhận những điều đó. Ý tốt của ông chủ Phong xin để dành tặng các người đẹp của ông đi.
Nói xong cô lạnh lùng đóng cửa lại.
Đó là sàn catwalk lớn nhất thành phố với lối bài trí lạ mắt, không giống kiểu sàn chữ T như bình thường.
Sàn được bố trí hình vòng tròn, trên vòng tròn vạch sẵn các đường lằn, người mẫu sẽ lần lượt trình diễn trên vòng tròn đó. Các thiết kế trên sàn diễn ngập tràn họa tiết, vô cùng nổi bật.
Dù rằng bây giờ nó vẫn chưa thật hoàn thiện nhưng nếu đợi đến ngày trình diễn show sắp tới thì chắc chắn vô cùng tuyệt vời.
Hoàng Lan luôn dốc hết tâm trí của mình vào mỗi show trình diễn, từ cách trang hoàng đến việc thiết kế. Cô tự tay làm các thao tác phức tạp và cần thiết nhất.
- Chào chị Hoàng Lan - Kiều Chinh bước đến bên cạnh Hoàng Lan, cô mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu chào.
Hoàng Lan nghe tiếng chào, quay sang nhìn thấy người đó là Kiều Chinh, cô thay đổi sắc mặt nói:
- Khi làm việc, tôi thích người ta gọi tôi là Sara hơn.
Kiều Chinh đứng thẳng người hơn, cô vẫn giữ nụ cười đầy thiện ý:
- Chị Sara, em biết bây giờ chị bận rộn công việc nên em hi vọng chị sẽ cho em ít thời gian khi chị đã xong việc. Em có thể nói chuyện với chị vào giờ nghỉ trưa không?
Hoàng Lan nhướn mày nhìn Kiều Chinh từ trên xuống dưới, miễn cưỡng bảo:
- Được rồi, chờ đến trưa rồi hãy tính.
- Dạ vâng, em cám ơn chị - Kiều Chinh xem như đó không phải là lời từ chối.
Kiều Chinh nói xong thì đứng lui về một góc thật xa, Hoàng Lan cũng mặc kệ cô đứng ở đó mà tiếp tục công việc.
Kiều Chinh đứng nhìn cách trang trí sân khấu, cô nể phục Hoàng Lan vô cùng. Những mẫu thiết kế của Hoàng Lan mà cô đã tìm hiểu quả thật rất đẹp, thiết kế sang trọng nhưng không cầu kì, rực rỡ nhưng không diêm dúa. Tuy không thể nói Hoàng Lan là nhà thiết kế số một nhưng có thể nói cô là nhà thiết kế hàng đầu. Danh xưng “biểu tượng thời trang mới” quả thật rất hợp với cô. Bởi vậy nên ngay cả thiết kế sân khấu cũng hoàn toàn đặc biệt, đúng theo phong cách của cô.
Kiều Chinh không đứng yên một chỗ chờ đợi nữa mà đi quan sát xung quanh. Trên một cái bục đặt gần đó, Kiều Chinh nhìn thấy một cuốn catalogue trang trí, cô cầm lên xem rồi bị nó thu hút.
- Cô có hứng thú với nó sao? - Hoàng Lan bất ngờ đứng sau lưng Kiều Chinh lên tiếng hỏi.
Kiều Chinh giật mình quay lại, nét mặt vẫn giữ nụ cười nhẹ rồi gập cuốn catalogue trên tay mình. Cô lắc đầu đáp:
- Không hẳn. Chỉ là rất ấn tượng với mỗi cách thức trang trí khác nhau cũng như sự đột phá cho kiểu cách trưng bày. Điều này rất quan trọng đối với người làm công việc kinh doanh.
- Tôi không phải người làm kinh doanh - Hoàng Lan nhướng mày tỏ ý không hài lòng với cách so sánh của Kiều Chinh.
- Vậy chị cho là gì? - Kiều Chinh nhìn thẳng vào Hoàng Lan chất vấn.
Hoàng Lan định hé môi nhưng rồi im lặng. Cô say mê thiết kế, muốn tất cả mọi người biết đến thiết kế của mình nhưng thiết kế chỉ để trưng bày thì cũng chẳng có gì là hấp dẫn. Mặc dù không hề có chủ đích kinh doanh nhưng quần áo do cô thiết kế ra vốn là để buôn bán kiếm lợi nhuận nên gọi đó là kinh doanh và gọi cô là một doanh nhân cũng không sai.
Thấy Hoàng Lan sầm mặt lại, Kiều Chinh khẽ cười buồn im lặng vài giây rồi lên tiếng nói:
- Thật ra, em cũng không phải là nhà kinh doanh. Em cũng giống như chị. Chị thiết kế là vì say mê còn em cố gắng là vì muốn giữ gìn và bảo vệ những gì đã có.
- Giữ gìn và bảo vệ...? - Hoàng Lan kinh ngạc kêu lên.
- Phải. Là giữ gìn và bảo vệ - Kiều Chinh gật đầu xác nhận.
Cô định nói tiếp lí do vì sao cô muốn có sự giúp đỡ của Hoàng Lan để nhãn hiệu Sweet Roses được phát triển thì một người hoảng hốt chạy đến nói nhỏ với Hoàng Lan. Mặt Hoàng Lan biến sắc không nói không rằng vội vàng quay lưng bỏ đi thật nhanh.
Những người ở đó cũng truyền tai nhau thông tin kia rồi mau chóng bỏ đi. Kiều Chinh tò mò, cô quyết định đi theo họ.
Trên sân thượng của tòa nhà, một người phụ nữ khắc khổ đang ôm một đứa bé trai đứng sát bên mép bê tông với ý định nhảy lầu. Gương mặt chị ta đầy nước mắt.
Ở bên này, ai nấy đều xanh xao mặt mày chẳng dám nhúc nhích, họ sợ nếu bước đến thêm một bước sẽ kích động người phụ nữ kia.
- Chị à, chị bình tĩnh lại đi, chuyện đâu còn có đó - Một người lên tiếng khuyên can chị ta.
- Các người đi hết đi. Hãy để tôi yên - Người phụ nữ nước mắt lưng tròng thét lên.
Một số người nhìn nhau, thì thầm:
- Đã gọi cảnh sát chưa?
- Hình như gọi rồi.
Một số người vẫn khuyên nhủ. Người phụ nữ nức nở kể lại cuộc đời khốn khó của chị:
- Chồng tôi không còn cần mẹ con tôi nữa rồi. Anh ta ngày ngày mắng chửi đánh đập mẹ con tôi, có tiền đưa ảnh thì mới yên. Tôi chịu đựng vì cái gì chứ? Vì con tôi mà thôi, tôi không muốn nó không có cha. Giờ thì sao? Anh ta lấy hết tiền bạc đi theo tình nhân trẻ, không để lại gì ẹ con tôi, đến căn nhà anh ta cũng đem bán. Từ nay về sau, mẹ con tôi biết sống sao đây? Tôi từng tuổi này rồi, không được ăn học nhiều, đi làm lao công cũng chẳng được bao nhiêu tiền làm sao nuôi con tôi được? Chẳng thà mẹ con tôi cùng chết đi...
Nói rồi, chị ta quay người lại toan nhảy xuống.
- Dù chị có nhảy xuống đó cũng sẽ không nhận được một xu nào đâu - Trong giờ phút sinh tử, Kiều Chinh lại điềm tĩnh nói rõ từng chữ một.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc trước giọng nói dứt khoát của cô. Người phụ nữ kia nghe cô nói thì đứng sững lại, tay ôm chặt đứa con trong lòng, khiến đứa trẻ bị đau mà kêu lên:
- Mẹ ơi! Con đau.
Người phụ nữ thẫn thờ nhìn gương mặt thơ dại của con trai mình, tay vội vàng buông lỏng. Kiều Chinh tiến lên, cô cười nhạt:
- Nhảy xuống dưới đi. Sẽ không ai ngăn chị đâu.
Tất cả mọi người đều trợn mắt nhìn Kiều Chinh kinh hoàng. Hoàng Lan ở bên cạnh khẽ mắng:
- Cô nói gì vậy hả?
Nhưng Kiều Chinh phớt lờ ánh mắt của họ, cô tiến thêm mấy bước về phía trước:
- Chúng ta làm một cuộc giao dịch được không?
Người phụ nữ có vẻ không hiểu Kiều Chinh đang nói gì. Kiều Chinh lúc này đã đối mặt với hai mẹ con chị ta, chỉ cách khoảng hai sải tay. Kiều Chinh nhìn thẳng mặt người phụ nữ bảo:
- Chị đừng làm loạn nữa. Nếu chị bước xuống đây tôi sẽ trả chị gấp ba lần số tiền chị nhận được cho trò đùa này.
Khuôn mặt người phụ nữ đanh lại, chị ta không ngờ Kiều Chinh lại nói thẳng ra mọi việc trước mặt mọi người. Chị ta cúi gằm mặt không dám nhìn ai.
Tất cả mọi người đều há hốc miệng kinh ngạc khi nghe Kiều Chinh nói. Trò đùa ư? Chẳng ai nghĩ sẽ có một người lấy cái chết ra làm trò đùa thế này.
- Chuyện này là sao đây? - Hoàng Lan bực tức nhìn người phụ nữ kia.
- Tôi... - Người phụ nữ cứng họng, khắp người run lên.
- Cô nói đi - Hoàng Lan quay sang Kiều Chinh chất vấn với vẻ phẫn nộ - Chuyện này là sao? Tại sao lại trở thành trò đùa cơ chứ?
Nhưng Kiều Chinh chỉ chú ý đến người phụ nữ vẫn đang đứng bên mép sân thượng với ánh mắt bi thương, tay ôm chặt đứa con trai nhỏ. Cô nghiêng đầu nói khẽ với người đàn ông ở bên cạnh mình:
- Mau đến kéo chị ta vào trong đi.
Người đàn ông đang ngẩn người, nghe vậy thì giật mình, nhanh chóng chạy đến chụp lấy người phụ nữ kia rồi lôi vào trong. Khi đã ở tâm của vòng tròn mà mọi người bao quanh, người phụ nữ ngồi sụp xuống sàn bật khóc:
- Tôi không muốn như vậy đâu nhưng tôi không còn cách nào khác nữa. Nếu không có số tiền đó, mẹ con tôi biết sống thế nào? Tôi thật sự muốn ôm con chết đi nhưng họ nói sẽ cho tôi một số tiền lớn chỉ cần diễn cảnh này là được. Tôi vì tiền mới làm như vậy.
Nước mắt người phụ nữ nghẹn ngào rơi đầy trên gương mặt hốc hác khiến mọi người quên đi nghi vấn về trò đùa mà Kiều Chinh nói:
- Tôi thật sự muốn chết. Tôi đã định ôm con cùng chết. Hu hu... Chồng tôi thật sự bỏ hai mẹ con tôi đi với người tình của anh ta. Anh ta chẳng những lấy hết tiền bạc mà còn để lại một đống nợ ẹ con tôi. Với đồng lương của tôi, làm sao vừa nuôi con vừa trả nợ, còn tiền trọ, tiền ăn... Chẳng thà là tôi ôm con cùng chết đi còn hơn phải sống khổ sống sở trên đời này. Các người không hiểu được đâu, các người đâu có bất hạnh giống tôi.
Mọi người ai cũng sụt sùi trong nước mắt trước lời chị ta nói. Chỉ có Kiều Chinh là đanh mặt lại:
- Chị nghĩ đó là cách giải thoát à? Đó là cách ích kỷ nhất. Chị có thương con chị không? Tôi nghĩ chị không hề thương nó.
- Tất nhiên là tôi thương con của tôi rồi. Cô hiểu gì mà nói. Cô có lâm vào tình cảnh của tôi đâu. Tôi thương con tôi nhất nếu không vì con tôi, tôi cần gì chịu đựng anh ta cho đến giờ.
- Chị nói chị thương con chị vậy mà nỡ tước đoạt đi quyền được sống của nó? Chị thử hỏi nó xem, nó muốn sống hay là muốn chết.
Người phụ nữ nước mắt ngắn dài cúi xuống nhìn đứa con trai lúc này đã tái xanh mặt mày, tay ôm chặt mẹ. Đó chỉ là một bé trai chưa đầy năm tuổi, gương mặt ngây thơ nhưng đôi mắt đầy sợ hãi. Nó nghe Kiều Chinh nói trong giây phút chợt bật ra câu nói khiến tất cả mọi người đều xúc động đến rơi nước mắt:
- Mẹ ơi, con không muốn chết.
Cả những người mạnh mẽ nhất cũng bị câu nói của đứa bé làm cảm động. Người mẹ đau đớn ôm lấy đứa con trai khóc nấc lên:
- Mẹ xin lỗi con. Mẹ xin lỗi con.
- Sự sống của con người là rất quan trọng. Không ai có quyền tước đi sinh mệnh của người khác, ngay cả là sinh mạng của bản thân mình. Sinh mạng của chị vốn không thuộc về chị mà thuộc về ba mẹ chị. Con chị còn nhỏ, nó vẫn chưa hưởng thụ hết cuộc sống này nên chị không được phép ngăn cản quyền được sống của nó. Có thể bây giờ cuộc sống khốn khó, con chị sẽ cơ cực, cơm không đủ no, áo không đủ mặc. Nhưng sau này thì sao, không ai biết được. Hãy để con chị chọn con đường ình.
Kiều Chinh nhìn người phụ nữ khóc lóc bi thương, trong lòng cũng đau đớn không nguôi. Cô hiểu được nỗi đau khi bị phụ bạc. Giọng cô trở nên nhẹ hơn, mềm mỏng hơn không còn gay gắt như trước.
- Đừng vì một người đàn ông không đáng như anh ta mà đau khổ. Chị cũng không phải là người bất hạnh nhất trong tình yêu đâu - Cô nói tiếp.
Thấy chị ta im lặng, Kiều Chinh ngập ngừng một lúc lâu rồi mới lên tiếng hỏi:
- Chị còn yêu anh ta không?
Người phụ nữ nhìn đứa con thật lâu rồi mới lắc đầu. Tình yêu trong chị ta đã chết rồi, hiện tại chị sống chỉ vì con mình. Kiều Chinh cũng nhận ra được tâm tư của chị ta, cô cười buồn đáp:
- Nếu đã hết yêu thì hãy quên đi mà sống. Chị vẫn còn may mắn hơn nhiều người, họ vẫn không thể nào thoát được nỗi bi thương của chính mình bởi lẽ họ đã yêu quá sâu đậm. Chị dù bị bỏ rơi nhưng ít ra hai người đã từng yêu nhau rồi đi đến hôn nhân cùng hưởng hạnh phúc khi đứa con ra đời. Tôi biết có một người con gái bị lợi dụng tình cảm nhằm mục đích trả thù, cuối cùng thì ôm mối hận tan nhà nát cửa, nhìn cha mình chết thảm trước mặt mình. Cô gái cùng lúc mất đi tình yêu, tình thân, sống đau khổ với một chữ “hận” cho đến bây giờ. Trong lòng cô luôn có một câu hỏi: “Liệu tình yêu năm xưa có chút nào là thật? Bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần là giả dối?“. Thử hỏi chị so với cô gái đó, ai đáng thương hơn ai?
Giọng cô bùi ngùi chất chứa bao tâm sự buồn khiến những người đứng đó cũng như thấu hiểu được nỗi đau của người con gái được nhắc đến. Nhận ra sự luyến tiếc cho tình yêu, nhận ra sự ngốc nghếch của cô gái, dù hận nhưng vẫn mong chờ một chút thành thật của tình yêu.
- Về nhà đi. Chỉ cần chị lạc quan lên, hai mẹ con chị chắc chắn sẽ được hạnh phúc bên nhau.
Kiều Chinh đỡ tay người phụ nữ đứng dậy, cô tránh tiếp xúc với đứa bé, không muốn nhìn nó.
Người phụ nữ gật đầu, cô ta lau nước mắt rồi cúi gằm mặt định bỏ đi thì một bóng người đứng chặn lại:
- Khoan đã.
Ánh mắt của Hoàng Lan đầy nghiêm nghị nhưng không dừng ở người phụ nữ mà dừng trên gương mặt Kiều Chinh. Kiều Chinh hiểu ánh mắt đó là gì, cô khẽ nhếch môi cười bảo:
- Lần này chắc chị sẽ cho tôi một ít thời gian.
Hoàng Lan thấy Kiều Chinh đang đùa bỡn mình thì rất tức giận, nhưng nhìn người phụ nữ và đứa con của chị ta, cô nén cơn giận xuống tránh đường để cho hai mẹ con đi qua. Mọi người cũng lục tục giải tán.
Khi chỉ còn lại hai người họ, Hoàng Lan nện gót giày, lườm Kiều Chinh rồi nói:
- Cô đi theo tôi.
Kiều Chinh cười khẽ theo Hoàng Lan xuống bên dưới. Tiếng gót giày nện mạnh dưới sàn chứng tỏ Hoàng Lan đang rất giận. Kiều Chinh vẫn bình tĩnh đi theo Hoàng Lan đến một căn phòng, cô đẩy mạnh cửa rồi bước vào trong, đi thẳng đến một cái ghế ngồi xuống, khoanh tay, gác chân đầy kiểu cách hất mặt nhìn Kiều Chinh nói từng chữ trong phẫn nộ:
- Tôi muốn cô giải thích toàn bộ mọi chuyện.
- Chẳng phải nãy giờ chị đã chứng kiến toàn bộ câu chuyện rồi sao? - Kiều Chinh từ tốn đáp, miệng khẽ cười không trách lời chất vất khiếm nhã của Hoàng Lan.
- Chị ta đột nhiên đến đây đòi tự tử sao? Vậy trò đùa cô nói là cái gì? Tôi nói cho cô biết, đã có người gọi cho cảnh sát rồi, ít phút nữa thôi họ sẽ đến đây, tôi cần câu trả lời chính xác để còn ứng phó. Nếu không thì đừng trách tôi không nể tình.
- Bên cảnh sát, tôi có thể tự lo, chị cứ yên tâm - Kiều Chinh nhún người tỏ vẻ không muốn nói rõ chuyện vừa rồi.
- Cô đừng tưởng tôi không biết thủ đoạn của cô đang làm. Cẩm Tú đã cảnh báo tôi rằng cô là loại người bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích của mình. Cô nghĩ dựng ra một màn kịch bi thương rồi đóng vai anh hùng ra khuyên giải sẽ khiến cho tôi có cái nhìn tốt về cô ư? - Hoàng Lan nói bằng giọng khinh bỉ - Đáng tiếc, tôi không phải loại người đó.
Kiều Chinh bật cười lớn khi nghe Hoàng Lan nói:
- Sara, chị đúng là không phải loại người đó nên tôi không hề đóng vai người hùng mà đóng vai người vạch trần sự thật.
Hoàng Lan cau mày nhìn Kiều Chinh dò xét, Kiều Chinh bèn nói tiếp:
- Đúng là chuyện hôm nay do người bên chúng tôi sắp đặt nhưng tôi không hề tán đồng chuyện này chút nào nên mới thẳng thắn khuyên nhủ chị ấy như thế. Tôi hoàn toàn không hề có ý lấy lòng chị bằng cách này.
- Tại sao cô nghĩ không thể lấy lòng tôi bằng cách này? - Hoàng Lan hơi nhổm dậy chờ đợi câu trả lời.
- Rất đơn giản, chị là một nhà thiết kế tài giỏi cũng là một nhà kinh doanh thông minh. Nhìn những sản phẩm của chị là những sản phẩm nổi tiếng được yêu thích cả. Bởi vậy giữa hai mẫu sản phẩm của chúng tôi, chị sẽ chọn cái nào tốt hơn. Nhìn bề ngoài mà nói, thì có thể hiểu chị đang muốn chọn mẫu sản phẩm nào rồi. Dù tôi có ghi điểm trong mắt chị thì cũng chẳng đáng để chị chấp nhận trưng nhãn hiệu của tôi trong show trình diễn của chị. Cái tôi muốn là chứng minh cho chị thấy nhãn hiệu của tôi mới đáng để cho chị trưng bày.
- Cô tự tin thế sao?
- Phải - Kiều Chinh nhìn thẳng vào mắt Hoàng Lan trả lời.
Nếu có thể lựa chọn
Kiều Chinh thấy đầu đau nhức, cô đưa hai tay lên ôm đầu, mắt chằm chằm nhìn đứa bé dưới hồ.
Đứa bé liên tục quẫy tay, miệng há to đầy hoảng sợ, gương mặt nó đã chuyển sang trắng bệch. Những đứa bé còn lại thi nhau hét lên cầu cứu.
- Cô ơi, mau cứu bạn ấy đi cô - Một đứa bé gái nắm lấy váy của Kiều Chinh lay mạnh.
Kiều Chinh nhìn đứa bé gái đó rồi lại nhìn đứa bé dưới hồ, cả người cô run rẩy, đầu óc quay cuồng. Những hình ảnh năm xưa liên tục ùa về.
Cô bất giác lùi lại, mắt nhìn đứa bé đang từ từ chìm dưới hồ. Trái tim cô như bị ai bóp chặt, cô không thể để đứa bé chết chìm được. Rõ ràng là muốn lao xuống hồ cứu đứa bé thế nhưng đôi chân nặng như chì không tài nào cất bước được.
- Bùm...
Một thân người nhanh chóng lao xuống hồ.
Tất cả mọi người bên trong phòng tiệc cũng đã kéo ra ngoài.
Trong tích tắc, tất cả đều lặng người nín thở theo dõi bóng người lao xuống cứu đứa bé. Kiều Chinh cũng đứng lặng im, mặt cô xanh ngắt. Ông Sĩ Thanh vội chạy đến bên cô.
- Con tôi, Gia Phú - Một người phụ nữ gạt đám đông đang bu quanh hồ bơi chạy đến đôi mắt đỏ hoe, miệng thét gào.
Cảnh Phong nhanh chóng ôm cậu bé vào bờ. Mọi người cũng vội vàng lao đến phụ giúp.
Đó là một cậu bé có gương mặt sáng sủa cũng chính là con trai của chủ buổi tiệc. Giờ đây, cậu bé nằm bất động trên bờ hồ, đôi mắt nhắm nghiền, gương mặt trắng nhợt không còn chút sức sống.
- Sao rồi, sao rồi??? - Mọi người nhao nhao hỏi.
Người mẹ hoảng hốt quỳ xuống không nói lên lời.
Thấy đứa bé không tỉnh, Cảnh Phong vội vàng chập hai tay lại đặt lên ngực đứa bé bắt đầu sơ cấp cứu cho nó. Đứa bé chỉ bị ngộp nước ít phút nên Cảnh Phong chỉ cần ép chặt tay xuống lồng ngực của nó nước trong người lập tức trào ra, Gia Phú mơ màng mở mắt khẽ gọi:
- Mẹ...
Gọi xong, cậu lại nhanh chóng lịm đi. Người mẹ hoảng sợ ôm chặt lấy con trai mình nghẹn ngào:
- Gia Phú, con sao vậy, tỉnh lại đi con.
- Không sao đâu. Nó chỉ bị mệt nên ngủ mà thôi - Cảnh Phong vuốt mặt mình đi nói - Mau đưa bé vào thay quần áo kẻo nhiễm lạnh.
Người mẹ nghe vậy thì vui mừng gật đầu, luôn miệng cám ơn Cảnh Phong. Lúc mọi người đều thở phào thì...
- Bốp...
- Cô có phải là con người hay không hả? - Giọng Cẩm Tú cao vút lên tiếng mắng chửi Kiều Chinh ngay sau khi giáng cho cô một cái bạt tai đau điếng khiến tất cả mọi người đều bất ngờ.
Ông Sĩ Thanh cũng bất ngờ với cái tát, ông tức giận nhìn Cẩm Tú nhưng Cẩm Tú không hề để ý đến ánh mắt của ông, cô đang mải mê với việc truy vấn Kiều Chinh.
- Sao cô có thể đẩy đứa bé xuống hồ như thế chứ?
Tất cả mọi người nghe Cẩm Tú nói bèn nhìn Kiều Chinh với ánh mắt thiếu thiện cảm. Kiều Chinh run rẩy lắc đầu phân bua:
- Không phải tôi, tôi không đẩy cậu bé xuống hồ.
- Cô không đẩy vậy vì sao đứa bé rơi xuống hồ? Lúc nãy rõ ràng tôi thấy cô đưa tay đẩy nó mà - Cẩm Tú vẫn lớn tiếng chỉ trích Kiều Chinh, cô quay sang một đứa bé gần đó hỏi:
- Có phải cô ấy đã đẩy các em không?
Mấy bé đều gật đầu.
- Nhưng tôi không đẩy cậu bé xuống hồ - Kiều Chinh yếu ớt biện minh.
- Được. Cứ cho là cô không đẩy bé Gia Phú xuống hồ, vậy vì sao cô không cứu nó, chẳng phải cô biết bơi hay sao?
- Tôi... - Kiều Chinh chẳng biết nên trả lời thế nào.
- Cô thật độc ác mà - Cẩm Tú buông một tiếng mắng chửi trong tức giận nhưng ánh mắt lại lộ vẻ thích chí vô cùng.
Kiều Chinh ngồi tựa vào giường, cả người phủ kín chăn chỉ để lộ gương mặt. Gương mặt cô xanh xao, môi tái nhợt, ánh mắt thất thần chẳng rõ đang suy nghĩ điều gì.
Tố Quyên bê tô cháo đi vào thấy cô như thế thì khẽ thở dài. Từ lúc ông Sĩ Thanh đưa cô trở về từ bữa tiệc, Kiều Chinh cứ như người mất hồn, miệng thỉnh thoảng lẩm bẩm hai chữ: “mất rồi“.
Tố Quyên đặt nhẹ tô cháo lên bàn, khẽ kéo tấm chăn ra khỏi người Kiều Chinh, thế nhưng chăn vừa mới kéo xuống đã bị Kiều Chinh nhanh tay giữ chặt lấy, miệng cô hét lên:
- Không được. Không được. Mất rồi, mất rồi...
Tố Quyên đau lòng đứng bật dậy lôi phăng chiếc chăn ra khỏi người Kiều Chinh, sau đó ôm chầm lấy Kiều Chinh vỗ về.
- Không có gì đâu. Không có gì đâu. Đứa bé không sao mà.
Giọng Tố Quyên nghẹn ngào như muốn khóc, Kiều Chinh im lặng thẩn thơ trong vòng tay Tố Quyên. Thấy Kiều Chinh bớt run rẩy, Tố Quyên mới thả lỏng vòng tay, cô đẩy nhẹ người Kiều Chinh ra để nhìn gương mặt Kiều Chinh. Nước mắt đã ngập tràn.
Tố Quyên thương xót, đưa tay lau đi dòng nước mắt của Kiều Chinh, khẽ khuyên nhủ:
- Đó không phải là lỗi của em đâu. Đứa bé đó vốn là một thiên thần rất đáng yêu nên ông trời không nỡ giao nó cho chúng ta. Vì vậy ông ấy mới đòi đứa bé lại.
Nghe những lời an ủi, đôi mắt Kiều Chinh mới bắt đầu trở lại bình thường, cô khẽ khẽ hỏi:
- Thật sao?
- Đương nhiên là thật rồi.
- Em muốn gặp mẹ.
- Được. Chị lập tức chuẩn bị xe đưa em đi gặp mẹ. Giờ thì ăn chút cháo đi rồi tắm rửa sạch sẽ, thay bộ quần áo khác. Nếu mẹ em nhìn thấy bộ dạng em như thế, bà sẽ lo lắng lắm đó.
Kiều Chinh gật đầu, cô đến mép giường cầm tô cháo lên rồi ngoan ngoãn ngồi ăn.
Đó là một cái am nhỏ, bên trong am rất yên tĩnh, chỉ vang vọng giọng đọc kinh trầm lặng của các ni cô. Chiếc xe chỉ có thể dừng ở cổng am, Kiều Chinh mở cửa bước vào bên trong một cách quen thuộc.
Cô đứng thật lâu chờ ọi người đọc kinh xong. Bà Kim Xuân là người ra sau cùng. Khi bà đứng dậy thu xếp đã thấy con gái đứng ở đó. Ánh mắt Kiều Chinh rưng rưng, miệng mím lại trong niềm vui sướng khi gặp lại mẹ, cuối cùng cô bật ra tiếng gọi:
- Mẹ...
Bà Kim Xuân làm rơi mấy thứ trên tay mình, mừng rỡ giang tay về phía Kiều Chinh. Kiều Chinh liền chạy nhanh ngã vào lòng mẹ nức nở khóc:
- Mẹ ơi...
- Con gái ngoan, đừng khóc - Bà Kim Xuân vỗ về cô - Ngoan, nói ẹ biết, hơn tháng nay con ra sao rồi?
Kiều Chinh không đáp, cô ôm mẹ mình chặt hơn, giờ đây chỉ khi ở trong vòng tay của mẹ, cô mới thấy yên lòng.
Bà Kim Xuân đưa Kiều Chinh về phòng mình. Đó chỉ là một căn phòng nhỏ, đồ đạc trong phòng vô cùng đơn sơ mộc mạc. Chỉ một cái giường đơn, một tủ quần áo, trên bàn giữa phòng, mẹ cô đặt bức hình ba cô. Gương mặt ông hạnh phúc và thanh thản.
Kiều Chinh nén lòng nhìn hình ông Nghiêm. Bao nhiêu lâu rồi, ký ức của cô về ba mình vẫn không thay đổi.
- Thắp cho ba con nén nhang đi - Bà Kim Xuân đốt ba nén nhang đưa cho Kiều Chinh.
Xong xuôi, bà Kim Xuân mới cùng Kiều Chinh ngồi nói chuyện. Kiều Chinh cũng thật thà kể lại mọi chuyện ẹ nghe. Bà Kim Xuân nghe xong thì tức giận vô cùng, đập mạnh tay xuống bàn.
- Mẹ sẽ không để bọn họ bỏ Sweet Roses đâu. Đó là tâm huyết cả đời của ông ngoại con.
Bà Kim Xuân nói xong nhìn bức hình ông Nghiêm, ánh mắt đầy thù hận:
- Bấy lâu nay mẹ ở đây chỉ để đọc kinh siêu độ cho ba con. Có lẽ cũng đã quá đủ rồi. Đã đến lúc mẹ phải trở về giành lại những thứ chúng ta đã mất.
Nói dứt lời, bà cầm điện thoại lên nhấn số gọi cho ai đó, Kiều Chinh im lặng theo dõi lời nói của mẹ mình:
- Giám đốc Hoàng, lâu quá không gặp. Nghe nói con gái tôi đang được anh dạy bảo công việc, cám ơn anh rất nhiều.
...
- Anh hãy giúp tôi một việc - Sau những lời nhỏ nhẹ khách sáo, giọng bà Kim Xuân bỗng đanh lại - Mời tất cả ban lãnh đạo đến cho tôi gặp mặt.
Chiếc xe chở hai mẹ con Kiều Chinh trở về nhà, Kiều Chinh vừa bước xuống xe đã nghe tiếng Long Sơn gọi lớn:
- Kiều Chinh. Cuối cùng em cũng về rồi. Sao em không nghe điện thoại, anh gọi em cả đêm.
Nhìn vẻ mặt bơ phờ của anh, cô biết anh đã chờ rất lâu. Cô vội giải thích:
- Em để quên điện thoại, cho nên...
- Em đã đi đâu thế? - Long Sơn cô nhẹ nhàng quan tâm - Em đã ăn gì chưa?
- Kiều Chinh - Bà Kim Xuân cũng bước xuống xe, lên tiếng gọi con gái.
Bà nhìn Long Sơn với ánh mắt không thiện cảm lắm. Bà vẫn nhớ rõ từng gương mặt đã đến nhà bà năm đó, vẫn nhớ những lời nói lạnh lùng của Long Sơn khi Kiều Chinh cầu xin anh. Dù rằng sau này, chính anh là người đến thăm Kiều Chinh ở bệnh viện, hết lòng chăm sóc cô nhưng nỗi đau trong lòng bà không dễ phai nhạt.
Kiều Chinh thấy thái độ của mẹ mình như thế, cô khó xử vô cùng, nắm lấy tay mẹ lay nhẹ. Bà Kim Xuân hừ nhẹ một tiếng như trách con gái.
- Bác gái - Long Sơn nhận ra mẹ Kiều Chinh, anh bước đến chào bà đồng thời cũng nhận ra ánh mắt không hài lòng của bà dành ình.
Long Sơn biết bà vẫn còn để bụng chuyện lúc trước anh quay lưng đi, mặc kệ lời cầu xin của Kiều Chinh. Anh không có gì để biện hộ ình cả, chỉ tại lúc trước, với cương vị của mình, anh không cho phép bản thân bị tác động bởi chuyện tình cảm. Cũng vì vậy, khi gặp lại Kiều Chinh trong hoàn cảnh bi thảm, anh đã hối hận vô cùng.
- Chúng ta vào nhà thôi - Bà Kim Xuân bỏ qua lời chào của anh, đi thẳng đến trước cửa nhà.
Kiều Chinh nhìn Long Sơn áy náy, anh ra hiệu cho cô rằng mình không sao:
- Em vào nhà nghỉ đi, anh về đây.
Kiều Chinh gật đầu rồi vội đến mở cửa ẹ vào.
Bà Kim Xuân bước vào trong ngôi nhà mà Kiều Chinh đã thuê, căn nhà nhỏ tí xíu, chẳng bằng một góc ngôi nhà của họ năm xưa. Mặc dù căn nhà đã được Cảnh Phong bố trí lại khá khang trang nhưng vẫn thấp bé, ọp ẹp.
- Sao con lại chọn căn nhà thế này mà sống chứ? Chú của con...
- Không phải đâu mẹ. Là con chọn nơi này đó. Dù sao sau này con cũng phải qua lại thường xuyên với những kẻ kia, tránh đi được thì cứ tránh, không thể để họ nghi ngờ được.
Im lặng một lúc rồi cô nói thêm:
- Ngày mai con nói chú sắp xếp ẹ một nơi khác tốt hơn.
- Chuyện đó để mai tính đi. Giờ còn hãy gọi điện thoại, bảo chú con sắp xếp ẹ một bữa tiệc. Mẹ sẽ mời mọi người ở công ty đến. Dù sao trước đây mẹ với họ cũng có qua lại, mẹ sẽ thuyết phục họ ủng hộ con.
- Mẹ, nhưng mà hôm nay con đã...
- Chúng ta sẽ bàn chuyện đó sau, giờ cần phải thuyết phục các cổ đông trước đã - Bà Kim Xuân gạt đi nỗi bâng khuâng của Kiều Chinh - Khuya rồi, tắm rửa một chút rồi đi ngủ. Lâu rồi mẹ không được ngủ với con.
Kiều Chinh gật đầu, cô cũng muốn được nằm bên cạnh mẹ, tìm kiếm sự nhẹ nhõm trong lòng.
Giám đốc Hoàng quả không phụ lòng bà Kim Xuân. Ông đã mời được vài vị lãnh đạo đồng thời là cổ đông lớn từng có mối quan hệ mật thiết với gia đình ông Nghiêm đến.
Ông Sĩ Thanh đã chuẩn bị một phòng tiệc cực kì sang trọng để thiết đãi mọi người. Ai cũng bất ngờ khi thấy bà Kim Xuân xuất hiện, Nhưng ai cũng mang trong lòng thái độ ái ngại lẫn khó xử.
Nhưng bà Kim Xuân khéo léo ứng xử khiến mọi người cũng thoải mái hơn:
- Chuyện cũ đã qua, tôi không muốn nhắc lại làm gì nhưng Sweet Roses vốn là công sức của ba tôi, tôi không muốn nhìn thấy nó bị vứt bỏ như thế. Hi vọng mọi người nể tình nghĩa khi xưa với ba tôi mà ủng hộ chúng tôi khôi phục lại nó.
Tất cả mọi người ở đây đều là thân tín của ông ngoại Kiều Chinh, cũng đã từng bỏ công sức vì Sweet Roses nên đối với nó, họ vẫn có rất nhiều lưu luyến.
- Thật ra, chúng tôi cũng không muốn từ bỏ Sweet Roses nhưng với tính cạnh tranh khốc liệt của thị trường hiện nay nếu vẫn cứ giữ khư khư cái cũ như vậy thì khó lòng kinh doanh được. Bây giờ người ta không cần biết sản phẩm đó thế nào, chỉ cần thấy nó mới lạ, hấp dẫn thì họ lập tức đổ xô đi mua - Một người lên tiếng phân giải.
- Vì vậy chúng ta sẽ đổi mới Sweet Roses - Bà Kim Xuân liền nói.
Với bản lĩnh của mình, bà Kim Xuân dùng lập luận vững chắc, khéo léo đưa kế hoạch của Kiều Chinh trình bày trước các vị cổ đông này. Dù sao, lời bà Kim Xuân cũng có trọng lượng lớn, dù đã xảy ra chuyện gì thì họ cũng nể mặt bà. Giám đốc Hoàng đã đứng ra nói hộ rất nhiều.
Cuối cùng sau khi thì thầm nhỏ to với nhau, một người đại diện tất cả bọn họ nói với bà Kim Xuân:
- Chuyện hôm qua, chắc chị cũng đã nghe nói rồi. Chỉ cần chị có thể thuyết phục họ bỏ qua mọi chuyện, không làm ầm lên ảnh hưởng đến công ty, chúng tôi sẽ ủng hộ chị và con gái chị hết mình. Nhưng nói trước, dù sao thì tổng giám đốc công ty vẫn là người có quyền quyết định nhất, chị phải thuyết phục được cậu ta.
- Chuyện đó mọi người cứ yên tâm - Bà Kim Xuân tự tin đáp.
Bữa tiệc nhanh chóng kết thúc, mọi người lục đục cáo từ ra về. Kiều Chinh nhìn nét mặt chẳng chút quả quyết, hứa hẹn lấy lệ của bọn họ mà lo lắng, cô quay sang nhìn mẹ mình, bà Kim Xuân với dáng vẻ lịch thiệp đang tươi cười chào từng vị khách.
- Mẹ - Cô gọi khẽ.
- Ra xe rồi nói - Bà Kim Xuân nghiêm mặt đáp, nụ cười lịch thiệp biến mất như chưa từng xuất hiện.
Nói xong bà Kim Xuân cất bước đi thẳng ra bãi đỗ xe, nét mặt bà đanh lại một cách đáng sợ đến mức Kiều Chinh chẳng thể mở miệng hỏi thêm một câu nào nữa, cô mím môi lẽo đẽo theo sau lưng mẹ mình sau khi đưa mắt nhìn giám đốc Hoàng.
Giám đốc Hoàng đối với bà Kim Xuân luôn tỏ ra kính trọng. Từ cái cách ông hết lòng chỉ bảo Kiều Chinh đến việc cố gắng hết sức để sắp xếp bữa gặp mặt hôm nay cho thấy rõ lòng trung thành của ông với Sweet Roses và gia đình cô. Giám đốc Hoàng chỉ cười nhẹ khi thấy ánh mắt Kiều Chinh nhìn mình rồi ông cũng lên xe và rời đi.
Kiều Chinh ngồi vào trong xe, bà Kim Xuân liền bảo lái xe chạy đi. Chiếc xe lăn bánh thì Kiều Chinh mới lên tiếng hỏi tài xế:
- Ông chủ dặn anh địa chỉ cần đến rồi chứ?
- Dạ rồi - Tài xế gật đầu.
Thấy bà Kim Xuân cau mày nhìn cô, Kiều Chinh mỉm cười bảo:
- Con sợ mẹ ở chỗ con không quen nên nhờ chú sắp xếp ẹ chỗ ở khác tốt hơn rồi.
- Sống trong am cả năm trời hơn mẹ cũng đã quen, chỗ con có gì mà không thể quen - Bà Kim Xuân liền bảo, giọng bà nhẹ nhàng hơn, gương mặt cũng thư thái và hiền hòa hơn - Mẹ muốn ở bên cạnh con.
- Mẹ... - Kiều Chinh rưng rưng nước mắt ngả vào lòng mẹ, đúng là đã lâu rồi mẹ con họ mới ở bên nhau như thế này. Từ khi sự việc năm đó xảy ra, cô chịu cú sốc lớn phải vào viện tâm thần điều trị, hai mẹ con chẳng mấy khi bên nhau, khi cô ra viện cũng là lúc bắt đầu hành trình trả thù, hai mẹ con chỉ gặp mặt trò chuyện chứ không được tựa vào nhau như bao giờ. Nghĩ đến đây, Kiều Chinh không khỏi tự trách bản thân, đối với mẹ cô cô vẫn mang nặng tội lỗi - Con xin lỗi mẹ.
- Khờ quá, sao mẹ lại trách con chứ. Có trách thì trách bọn người kia khiến gia đình chúng ta lâm vào hoàn cảnh hiện nay - Giọng bà Kim Xuân đầy căm phẫn, ánh mắt dấy lên hận thù khôn nguôi nhưng đôi tay bà vẫn dịu dàng vuốt ve mái tóc con gái.
- Mẹ định dùng cách gì để giải quyết chuyện hôm qua? - Kiều Chinh khẽ hỏi.
- Thật sự mẹ cũng chưa biết làm thế nào nữa - Bà Kim Xuân thành thật nói với con gái.
Kiều Chinh nghe mẹ nói như vậy thì sửng sốt, cô nhìn bà Kim Xuân chăm chăm rồi mới chớp mắt bối rối hỏi:
- Lúc nãy mẹ... con còn tưởng...
- Đây chính là bài học dành cho con. Tự tin là một thứ cần thiết để người ta đặt lòng tin vào con.
- Nhưng nếu như chúng ta không...
- Chẳng có thành công nào mà không có chút thủ đoạn cả. Bởi thế, làm người tốt thì khó nhưng muốn làm người xấu thì dễ vô cùng. Con cứ làm mọi việc bằng hết sức lực của mình, mọi chuyện còn lại mẹ sẽ lo. Cứ yên tâm - Bà Kim Xuân vỗ nhẹ vào tay con gái, sắc bén nhấn mạnh một câu.
Người giúp việc mở cửa cho Kiều Chinh là một người miền Trung nhưng có giọng nói rõ ràng:
- Cô tìm ai?
- Tôi muốn tìm cô Sara, à không tôi muốn tìm cô Hoàng Lan - Kiều Chinh cười nhã nhặn đáp lời. Cô vốn muốn nói tên tiếng Anh nhưng nghĩ lại nên nói tên tiếng Việt thì hay hơn.
Người giúp việc e dè nhìn cô, Kiều Chinh vẫn giữ nét mặt tươi cười. Cô ăn bận vô cùng lịch sự, rất dễ lấy thiện cảm của người đối diện nên chỉ một lúc sau người giúp việc gật đầu mở rộng cửa mời cô vào nhà.
Lát sau, một người phụ nữ dù chỉ bận một chiếc váy hoa đơn giản nhưng dáng vẻ rất cao sang bước vào phòng khách. Kiều Chinh đứng bật dậy:
- Chào chị Hoàng Lan.
Hoàng Lan nhìn Kiều Chinh một lúc rồi lập tức bày tỏ thái độ không vui:
- Cô đến đây làm gì?
- Em đến đây là vì chuyện ngày hôm kia - Kiều Chinh có chút e dè đáp, dù sao thì Hoàng Lan giận cô cũng là chuyện hiển nhiên rồi, cô không thể mong chờ người ta vui vẻ tiếp cô được.
- Cô cũng nhớ chuyện đó cơ à?! - Hoàng Lan mỉa mai.
Lời lẽ trách móc rõ ràng như thế, Kiều Chinh tất nhiên là biết. Sự việc dù sao cũng qua hai ngày rồi cô mới đến xin lỗi. Người ngoài nhìn vào còn thấy không chấp nhận được chứ đừng nói đến người trong cuộc.
- Chị có thể cho em một chút thời gian để em có thể giải thích không? - Kiều Chinh hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng Hoàng Lan mà nói.
- Cô có con không? - Hoàng Lan không trả lời câu hỏi của Kiều Chinh mà lại đặt một câu hỏi khác.
Kiều Chinh cụp mắt mím môi lắc đầu thay cho lời nói. Hoàng Lan hừ mũi tức giận bảo:
- Cô chưa làm mẹ, cô đâu biết nỗi lòng của người mẹ cơ chứ. Đứa con này tôi khó khăn lắm mới sinh được. Tôi quý con tôi còn hơn sinh mạng của tôi. Tôi có thể tha thứ cho việc cô vô tình làm thằng bé rơi xuống nước nhưng tôi không tha thứ việc cô đứng trơ mắt nhìn thằng bé vùng vẫy dưới nước mà vẫn để mặc không chịu cứu nó. Con người cô độc ác và xấu xa quá thể. Nếu con tôi có bề gì, tôi sẽ không tha thứ cho cô đâu. Còn giờ thì cô có thể đi được rồi đó. Tôi sắp sửa có hẹn với khách không rảnh thời giờ để tiếp cô.
Kiều Chinh không ngờ Hoàng Lan lại phản ứng kịch liệt như thế, cô chưa kịp mở miệng đã bị đuổi thẳng. Cô muốn lên tiếng giải thích thì một giọng nói gay gắt vang lên:
- Sao cô lại ở đây?
- Khách của tôi đến rồi - Hoàng Lan nhìn trừng trừng Kiều Chinh nói.
Kiều Chinh quay người nhìn lại phía sau, Cẩm Tú đang khoác tay Cảnh Phong đi vào. Ba đôi mắt nhìn nhau trong khoảng cách rất gần, Cẩm Tú nhìn Kiều Chinh với ánh mắt đối địch nhưng Kiều Chinh không nhìn cô ta mà chỉ nhìn Cảnh Phong. Chỉ vài giây chạm mắt ngắn ngủi, Cảnh Phong đã lưu lại cảm giác quan tâm lo lắng trong Kiều Chinh, cô mím môi nói với Hoàng Lan:
- Vậy em xin về trước, hi vọng lần sau chị sẽ cho em chút thời gian trò chuyện.
Hoàng Lan không nói gì, cô quay mặt đi tỏ rõ ý không muốn cho cô thêm thời gian nữa. Kiều Chinh cúi mặt quay lưng ra về.
- Khoan đi đã - Cẩm Tú buông tay Cảnh Phong ra đứng chặn đường Kiều Chinh hất mặt bảo - Tôi khuyên cô từ nay về sau đừng đến làm phiền chị Lan nữa. Tôi và Cảnh Phong thay mặt công ty đến xin lỗi gia đình chị ấy là được rồi.
- Xin lỗi, quan điểm của tôi từ xưa đến giờ là đã có lỗi thì phải xin lỗi. Một ngày không được tha thứ, tôi sẽ xin lỗi thêm một ngày, xin lỗi cho đến khi được tha lỗi thì thôi. Tôi tuyệt đối không giống ai đó lợi dụng người khác để đạt được mục đích của mình. Còn trơ trẽn không cho là mình có lỗi, cứ đi công kích lỗi lầm người ta - Kiều Chinh nhìn Cẩm Tú cười khẩy rồi đáp, dù cô biết ở trước mặt Hoàng Lan thì không nên có thái độ, cứ làm một con cừu non tội nghiệp, hình ảnh của cô trong mắt của Hoàng Lan sẽ tốt hơn, thế nhưng cô không muốn bị hạ nhục bởi một kẻ như Cẩm Tú.
- Cô... - Cẩm Tú tái mặt.
- Được rồi, trước mặt chị Lan, đừng tự làm mất mặt mình như thế - Cảnh Phong bèn nói xen vào, anh trầm giọng nói nhỏ với Kiều Chinh - Em về trước đi, chuyện này để anh giải quyết cho.
Kiều Chinh không nói thêm nữa, lập tức cất bước rời đi. Bên tai cô vẫn vang lên những lời nói ngọt ngào của Cẩm Tú với Hoàng Lan.
Kiều Chinh đi ra xe, trong lòng cô bất an vô cùng. Giám đốc Hoàng đã nói rõ với cô về thân phận của Hoàng Lan.
Cô từ nhỏ đã theo học ngành thiết kế thời trang và nhanh chóng tạo dựng ình một thương hiệu riêng được giới trẻ ưa chuộng. Thời trang và mỹ phẩm tưởng chừng là hai lĩnh vực riêng biệt nhưng lại có quan hệ mật thiết với nhau. Một người phụ nữ đẹp mà không biết ăn mặc thì thật thua kém trong mắt mọi người. Một người phụ nữ xấu biết cách ăn mặc cũng chẳng khiến mình đẹp bao nhiêu. Nhưng một người xấu, biết sử dụng mỹ phẩm để làm đẹp và trưng diện quần áo phù hợp thì sẽ ghi điểm.
Chính vì vậy mỹ phẩm và thời trang luôn đi đôi với nhau.
Hoàng Lan là một nhà thiết kế nổi tiếng, chỉ cần cô chấp nhận đặt biển tên mỹ phẩm của công ty Kiều Chinh vào shop thời trang của cô, tất nhiên sẽ khiến nhiều người chú ý đến.
Đặc biệt, Hoàng Lan nổi tiếng là người nghiêm khắc và đòi hỏi cao ở tất cả những thứ trong show của mình từ trình diễn đến trưng bày nên show của cô luôn rất được hâm mộ.
Lần này Hoàng Lan về nước là muốn mở một show riêng, mọi thứ đã thu xếp ổn thỏa chỉ chờ đợi đến buổi trình diễn. Tất cả các nhà sản xuất mỹ phẩm và đồ trang sức đều đang ra sức lấy lòng cô để có thể treo biển quảng cáo hàng của mình trong show diễn đó.
Cẩm Tú chắc chắn cũng nhắm đến mục tiêu này, cho nên trước tiên cô ta phải loại Kiều Chinh sau đó tìm cách tiếp cận Hoàng Lan để được chấp nhận.
Kiều Chinh cắn môi suy nghĩ, bằng bất cứ giá nào cô cũng không để Cẩm Tú đạt được mục đích. Suy nghĩ một lát, cô với tay lấy điện thoại gọi điện:
- Điều tra giúp tôi về lịch trình của Sara.
- Đây là lịch trình của cô ta ngày mai - Tuấn đưa cho Kiều Chinh một tờ giấy ghi rõ thời gian biểu của Hoàng Lan.
- Cám ơn - Kiều Chinh cầm tờ giấy lướt qua một lượt.
- Cô định làm thế nào? Nghe bảo cô ta là người cố chấp, nếu cứ như thế đến gặp chỉ e là cô ta không chịu gặp đâu - Tuấn nhìn cô e ngại.
- Được rồi, tôi tự biết sắp xếp.
Cô nói dứt lời thì cũng là lúc xe dừng lại, Kiều Chinh liền đẩy cửa bước ra ngoài.
- Cẩn thận nhé - Tuấn cao kều nháy mắt với cô đồng thời hất mặt về phía cửa nhà cô.
Kiều Chinh lúc này mới biết là Cảnh Phong đang đứng trước nhà đợi cô. Cô trừng mắt với Tuấn cao kều một cái rồi đóng mạnh cửa vào.
- Ông chủ Hoàng đưa em về à? - Cảnh Phong nhìn theo chiếc xe lên tiếng hỏi.
- Vậy thì sao?
- Chẳng phải anh đã mua cho em một chiếc xe hay sao?
Kiều Chinh không đáp, cô mở cửa đi thẳng vào nhà. Cảnh Phong cũng đi theo vào. Anh nhìn thấy chiếc xe ga bong loáng dựng trong nhà cô, chiếc xe vẫn còn y nguyên, chưa hề được sử dụng, thì lên tiếng hỏi:
- Sao em không đi xe máy?
- Vì sao tôi phải đi xe máy? - Kiều Chinh hỏi ngược lại anh.
Câu hỏi ngược khiến Cảnh Phong nhất thời câm lặng, không thể nói gì, đúng là cô thích đi cái gì là quyền của cô.
- Thời tiết bây giờ mỗi ngày một nóng, đi xe máy sẽ bị đen da. Đối với loại phụ nữ như tôi rất cần giữ gìn sắc đẹp của mình. Đi xe hơi vừa tránh nắng lại vừa có người chở mình, thật thoải mái, vậy thì sao lại không đi?! Xe có sẵn chở mình đi, sung sướng như vậy, ông chủ Phong nói xem, có kẻ ngốc nào mà lại không chịu chứ.
- Sau này anh sẽ cho người tới đây chở em đi, em muốn đi đâu đều có người chở, không cần phải đi xe của họ nữa.
- Cám ơn ý tốt của ông chủ Phong, đáng tiếc tôi không có diễm phúc nhận những điều đó. Ý tốt của ông chủ Phong xin để dành tặng các người đẹp của ông đi.
Nói xong cô lạnh lùng đóng cửa lại.
Đó là sàn catwalk lớn nhất thành phố với lối bài trí lạ mắt, không giống kiểu sàn chữ T như bình thường.
Sàn được bố trí hình vòng tròn, trên vòng tròn vạch sẵn các đường lằn, người mẫu sẽ lần lượt trình diễn trên vòng tròn đó. Các thiết kế trên sàn diễn ngập tràn họa tiết, vô cùng nổi bật.
Dù rằng bây giờ nó vẫn chưa thật hoàn thiện nhưng nếu đợi đến ngày trình diễn show sắp tới thì chắc chắn vô cùng tuyệt vời.
Hoàng Lan luôn dốc hết tâm trí của mình vào mỗi show trình diễn, từ cách trang hoàng đến việc thiết kế. Cô tự tay làm các thao tác phức tạp và cần thiết nhất.
- Chào chị Hoàng Lan - Kiều Chinh bước đến bên cạnh Hoàng Lan, cô mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu chào.
Hoàng Lan nghe tiếng chào, quay sang nhìn thấy người đó là Kiều Chinh, cô thay đổi sắc mặt nói:
- Khi làm việc, tôi thích người ta gọi tôi là Sara hơn.
Kiều Chinh đứng thẳng người hơn, cô vẫn giữ nụ cười đầy thiện ý:
- Chị Sara, em biết bây giờ chị bận rộn công việc nên em hi vọng chị sẽ cho em ít thời gian khi chị đã xong việc. Em có thể nói chuyện với chị vào giờ nghỉ trưa không?
Hoàng Lan nhướn mày nhìn Kiều Chinh từ trên xuống dưới, miễn cưỡng bảo:
- Được rồi, chờ đến trưa rồi hãy tính.
- Dạ vâng, em cám ơn chị - Kiều Chinh xem như đó không phải là lời từ chối.
Kiều Chinh nói xong thì đứng lui về một góc thật xa, Hoàng Lan cũng mặc kệ cô đứng ở đó mà tiếp tục công việc.
Kiều Chinh đứng nhìn cách trang trí sân khấu, cô nể phục Hoàng Lan vô cùng. Những mẫu thiết kế của Hoàng Lan mà cô đã tìm hiểu quả thật rất đẹp, thiết kế sang trọng nhưng không cầu kì, rực rỡ nhưng không diêm dúa. Tuy không thể nói Hoàng Lan là nhà thiết kế số một nhưng có thể nói cô là nhà thiết kế hàng đầu. Danh xưng “biểu tượng thời trang mới” quả thật rất hợp với cô. Bởi vậy nên ngay cả thiết kế sân khấu cũng hoàn toàn đặc biệt, đúng theo phong cách của cô.
Kiều Chinh không đứng yên một chỗ chờ đợi nữa mà đi quan sát xung quanh. Trên một cái bục đặt gần đó, Kiều Chinh nhìn thấy một cuốn catalogue trang trí, cô cầm lên xem rồi bị nó thu hút.
- Cô có hứng thú với nó sao? - Hoàng Lan bất ngờ đứng sau lưng Kiều Chinh lên tiếng hỏi.
Kiều Chinh giật mình quay lại, nét mặt vẫn giữ nụ cười nhẹ rồi gập cuốn catalogue trên tay mình. Cô lắc đầu đáp:
- Không hẳn. Chỉ là rất ấn tượng với mỗi cách thức trang trí khác nhau cũng như sự đột phá cho kiểu cách trưng bày. Điều này rất quan trọng đối với người làm công việc kinh doanh.
- Tôi không phải người làm kinh doanh - Hoàng Lan nhướng mày tỏ ý không hài lòng với cách so sánh của Kiều Chinh.
- Vậy chị cho là gì? - Kiều Chinh nhìn thẳng vào Hoàng Lan chất vấn.
Hoàng Lan định hé môi nhưng rồi im lặng. Cô say mê thiết kế, muốn tất cả mọi người biết đến thiết kế của mình nhưng thiết kế chỉ để trưng bày thì cũng chẳng có gì là hấp dẫn. Mặc dù không hề có chủ đích kinh doanh nhưng quần áo do cô thiết kế ra vốn là để buôn bán kiếm lợi nhuận nên gọi đó là kinh doanh và gọi cô là một doanh nhân cũng không sai.
Thấy Hoàng Lan sầm mặt lại, Kiều Chinh khẽ cười buồn im lặng vài giây rồi lên tiếng nói:
- Thật ra, em cũng không phải là nhà kinh doanh. Em cũng giống như chị. Chị thiết kế là vì say mê còn em cố gắng là vì muốn giữ gìn và bảo vệ những gì đã có.
- Giữ gìn và bảo vệ...? - Hoàng Lan kinh ngạc kêu lên.
- Phải. Là giữ gìn và bảo vệ - Kiều Chinh gật đầu xác nhận.
Cô định nói tiếp lí do vì sao cô muốn có sự giúp đỡ của Hoàng Lan để nhãn hiệu Sweet Roses được phát triển thì một người hoảng hốt chạy đến nói nhỏ với Hoàng Lan. Mặt Hoàng Lan biến sắc không nói không rằng vội vàng quay lưng bỏ đi thật nhanh.
Những người ở đó cũng truyền tai nhau thông tin kia rồi mau chóng bỏ đi. Kiều Chinh tò mò, cô quyết định đi theo họ.
Trên sân thượng của tòa nhà, một người phụ nữ khắc khổ đang ôm một đứa bé trai đứng sát bên mép bê tông với ý định nhảy lầu. Gương mặt chị ta đầy nước mắt.
Ở bên này, ai nấy đều xanh xao mặt mày chẳng dám nhúc nhích, họ sợ nếu bước đến thêm một bước sẽ kích động người phụ nữ kia.
- Chị à, chị bình tĩnh lại đi, chuyện đâu còn có đó - Một người lên tiếng khuyên can chị ta.
- Các người đi hết đi. Hãy để tôi yên - Người phụ nữ nước mắt lưng tròng thét lên.
Một số người nhìn nhau, thì thầm:
- Đã gọi cảnh sát chưa?
- Hình như gọi rồi.
Một số người vẫn khuyên nhủ. Người phụ nữ nức nở kể lại cuộc đời khốn khó của chị:
- Chồng tôi không còn cần mẹ con tôi nữa rồi. Anh ta ngày ngày mắng chửi đánh đập mẹ con tôi, có tiền đưa ảnh thì mới yên. Tôi chịu đựng vì cái gì chứ? Vì con tôi mà thôi, tôi không muốn nó không có cha. Giờ thì sao? Anh ta lấy hết tiền bạc đi theo tình nhân trẻ, không để lại gì ẹ con tôi, đến căn nhà anh ta cũng đem bán. Từ nay về sau, mẹ con tôi biết sống sao đây? Tôi từng tuổi này rồi, không được ăn học nhiều, đi làm lao công cũng chẳng được bao nhiêu tiền làm sao nuôi con tôi được? Chẳng thà mẹ con tôi cùng chết đi...
Nói rồi, chị ta quay người lại toan nhảy xuống.
- Dù chị có nhảy xuống đó cũng sẽ không nhận được một xu nào đâu - Trong giờ phút sinh tử, Kiều Chinh lại điềm tĩnh nói rõ từng chữ một.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc trước giọng nói dứt khoát của cô. Người phụ nữ kia nghe cô nói thì đứng sững lại, tay ôm chặt đứa con trong lòng, khiến đứa trẻ bị đau mà kêu lên:
- Mẹ ơi! Con đau.
Người phụ nữ thẫn thờ nhìn gương mặt thơ dại của con trai mình, tay vội vàng buông lỏng. Kiều Chinh tiến lên, cô cười nhạt:
- Nhảy xuống dưới đi. Sẽ không ai ngăn chị đâu.
Tất cả mọi người đều trợn mắt nhìn Kiều Chinh kinh hoàng. Hoàng Lan ở bên cạnh khẽ mắng:
- Cô nói gì vậy hả?
Nhưng Kiều Chinh phớt lờ ánh mắt của họ, cô tiến thêm mấy bước về phía trước:
- Chúng ta làm một cuộc giao dịch được không?
Người phụ nữ có vẻ không hiểu Kiều Chinh đang nói gì. Kiều Chinh lúc này đã đối mặt với hai mẹ con chị ta, chỉ cách khoảng hai sải tay. Kiều Chinh nhìn thẳng mặt người phụ nữ bảo:
- Chị đừng làm loạn nữa. Nếu chị bước xuống đây tôi sẽ trả chị gấp ba lần số tiền chị nhận được cho trò đùa này.
Khuôn mặt người phụ nữ đanh lại, chị ta không ngờ Kiều Chinh lại nói thẳng ra mọi việc trước mặt mọi người. Chị ta cúi gằm mặt không dám nhìn ai.
Tất cả mọi người đều há hốc miệng kinh ngạc khi nghe Kiều Chinh nói. Trò đùa ư? Chẳng ai nghĩ sẽ có một người lấy cái chết ra làm trò đùa thế này.
- Chuyện này là sao đây? - Hoàng Lan bực tức nhìn người phụ nữ kia.
- Tôi... - Người phụ nữ cứng họng, khắp người run lên.
- Cô nói đi - Hoàng Lan quay sang Kiều Chinh chất vấn với vẻ phẫn nộ - Chuyện này là sao? Tại sao lại trở thành trò đùa cơ chứ?
Nhưng Kiều Chinh chỉ chú ý đến người phụ nữ vẫn đang đứng bên mép sân thượng với ánh mắt bi thương, tay ôm chặt đứa con trai nhỏ. Cô nghiêng đầu nói khẽ với người đàn ông ở bên cạnh mình:
- Mau đến kéo chị ta vào trong đi.
Người đàn ông đang ngẩn người, nghe vậy thì giật mình, nhanh chóng chạy đến chụp lấy người phụ nữ kia rồi lôi vào trong. Khi đã ở tâm của vòng tròn mà mọi người bao quanh, người phụ nữ ngồi sụp xuống sàn bật khóc:
- Tôi không muốn như vậy đâu nhưng tôi không còn cách nào khác nữa. Nếu không có số tiền đó, mẹ con tôi biết sống thế nào? Tôi thật sự muốn ôm con chết đi nhưng họ nói sẽ cho tôi một số tiền lớn chỉ cần diễn cảnh này là được. Tôi vì tiền mới làm như vậy.
Nước mắt người phụ nữ nghẹn ngào rơi đầy trên gương mặt hốc hác khiến mọi người quên đi nghi vấn về trò đùa mà Kiều Chinh nói:
- Tôi thật sự muốn chết. Tôi đã định ôm con cùng chết. Hu hu... Chồng tôi thật sự bỏ hai mẹ con tôi đi với người tình của anh ta. Anh ta chẳng những lấy hết tiền bạc mà còn để lại một đống nợ ẹ con tôi. Với đồng lương của tôi, làm sao vừa nuôi con vừa trả nợ, còn tiền trọ, tiền ăn... Chẳng thà là tôi ôm con cùng chết đi còn hơn phải sống khổ sống sở trên đời này. Các người không hiểu được đâu, các người đâu có bất hạnh giống tôi.
Mọi người ai cũng sụt sùi trong nước mắt trước lời chị ta nói. Chỉ có Kiều Chinh là đanh mặt lại:
- Chị nghĩ đó là cách giải thoát à? Đó là cách ích kỷ nhất. Chị có thương con chị không? Tôi nghĩ chị không hề thương nó.
- Tất nhiên là tôi thương con của tôi rồi. Cô hiểu gì mà nói. Cô có lâm vào tình cảnh của tôi đâu. Tôi thương con tôi nhất nếu không vì con tôi, tôi cần gì chịu đựng anh ta cho đến giờ.
- Chị nói chị thương con chị vậy mà nỡ tước đoạt đi quyền được sống của nó? Chị thử hỏi nó xem, nó muốn sống hay là muốn chết.
Người phụ nữ nước mắt ngắn dài cúi xuống nhìn đứa con trai lúc này đã tái xanh mặt mày, tay ôm chặt mẹ. Đó chỉ là một bé trai chưa đầy năm tuổi, gương mặt ngây thơ nhưng đôi mắt đầy sợ hãi. Nó nghe Kiều Chinh nói trong giây phút chợt bật ra câu nói khiến tất cả mọi người đều xúc động đến rơi nước mắt:
- Mẹ ơi, con không muốn chết.
Cả những người mạnh mẽ nhất cũng bị câu nói của đứa bé làm cảm động. Người mẹ đau đớn ôm lấy đứa con trai khóc nấc lên:
- Mẹ xin lỗi con. Mẹ xin lỗi con.
- Sự sống của con người là rất quan trọng. Không ai có quyền tước đi sinh mệnh của người khác, ngay cả là sinh mạng của bản thân mình. Sinh mạng của chị vốn không thuộc về chị mà thuộc về ba mẹ chị. Con chị còn nhỏ, nó vẫn chưa hưởng thụ hết cuộc sống này nên chị không được phép ngăn cản quyền được sống của nó. Có thể bây giờ cuộc sống khốn khó, con chị sẽ cơ cực, cơm không đủ no, áo không đủ mặc. Nhưng sau này thì sao, không ai biết được. Hãy để con chị chọn con đường ình.
Kiều Chinh nhìn người phụ nữ khóc lóc bi thương, trong lòng cũng đau đớn không nguôi. Cô hiểu được nỗi đau khi bị phụ bạc. Giọng cô trở nên nhẹ hơn, mềm mỏng hơn không còn gay gắt như trước.
- Đừng vì một người đàn ông không đáng như anh ta mà đau khổ. Chị cũng không phải là người bất hạnh nhất trong tình yêu đâu - Cô nói tiếp.
Thấy chị ta im lặng, Kiều Chinh ngập ngừng một lúc lâu rồi mới lên tiếng hỏi:
- Chị còn yêu anh ta không?
Người phụ nữ nhìn đứa con thật lâu rồi mới lắc đầu. Tình yêu trong chị ta đã chết rồi, hiện tại chị sống chỉ vì con mình. Kiều Chinh cũng nhận ra được tâm tư của chị ta, cô cười buồn đáp:
- Nếu đã hết yêu thì hãy quên đi mà sống. Chị vẫn còn may mắn hơn nhiều người, họ vẫn không thể nào thoát được nỗi bi thương của chính mình bởi lẽ họ đã yêu quá sâu đậm. Chị dù bị bỏ rơi nhưng ít ra hai người đã từng yêu nhau rồi đi đến hôn nhân cùng hưởng hạnh phúc khi đứa con ra đời. Tôi biết có một người con gái bị lợi dụng tình cảm nhằm mục đích trả thù, cuối cùng thì ôm mối hận tan nhà nát cửa, nhìn cha mình chết thảm trước mặt mình. Cô gái cùng lúc mất đi tình yêu, tình thân, sống đau khổ với một chữ “hận” cho đến bây giờ. Trong lòng cô luôn có một câu hỏi: “Liệu tình yêu năm xưa có chút nào là thật? Bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần là giả dối?“. Thử hỏi chị so với cô gái đó, ai đáng thương hơn ai?
Giọng cô bùi ngùi chất chứa bao tâm sự buồn khiến những người đứng đó cũng như thấu hiểu được nỗi đau của người con gái được nhắc đến. Nhận ra sự luyến tiếc cho tình yêu, nhận ra sự ngốc nghếch của cô gái, dù hận nhưng vẫn mong chờ một chút thành thật của tình yêu.
- Về nhà đi. Chỉ cần chị lạc quan lên, hai mẹ con chị chắc chắn sẽ được hạnh phúc bên nhau.
Kiều Chinh đỡ tay người phụ nữ đứng dậy, cô tránh tiếp xúc với đứa bé, không muốn nhìn nó.
Người phụ nữ gật đầu, cô ta lau nước mắt rồi cúi gằm mặt định bỏ đi thì một bóng người đứng chặn lại:
- Khoan đã.
Ánh mắt của Hoàng Lan đầy nghiêm nghị nhưng không dừng ở người phụ nữ mà dừng trên gương mặt Kiều Chinh. Kiều Chinh hiểu ánh mắt đó là gì, cô khẽ nhếch môi cười bảo:
- Lần này chắc chị sẽ cho tôi một ít thời gian.
Hoàng Lan thấy Kiều Chinh đang đùa bỡn mình thì rất tức giận, nhưng nhìn người phụ nữ và đứa con của chị ta, cô nén cơn giận xuống tránh đường để cho hai mẹ con đi qua. Mọi người cũng lục tục giải tán.
Khi chỉ còn lại hai người họ, Hoàng Lan nện gót giày, lườm Kiều Chinh rồi nói:
- Cô đi theo tôi.
Kiều Chinh cười khẽ theo Hoàng Lan xuống bên dưới. Tiếng gót giày nện mạnh dưới sàn chứng tỏ Hoàng Lan đang rất giận. Kiều Chinh vẫn bình tĩnh đi theo Hoàng Lan đến một căn phòng, cô đẩy mạnh cửa rồi bước vào trong, đi thẳng đến một cái ghế ngồi xuống, khoanh tay, gác chân đầy kiểu cách hất mặt nhìn Kiều Chinh nói từng chữ trong phẫn nộ:
- Tôi muốn cô giải thích toàn bộ mọi chuyện.
- Chẳng phải nãy giờ chị đã chứng kiến toàn bộ câu chuyện rồi sao? - Kiều Chinh từ tốn đáp, miệng khẽ cười không trách lời chất vất khiếm nhã của Hoàng Lan.
- Chị ta đột nhiên đến đây đòi tự tử sao? Vậy trò đùa cô nói là cái gì? Tôi nói cho cô biết, đã có người gọi cho cảnh sát rồi, ít phút nữa thôi họ sẽ đến đây, tôi cần câu trả lời chính xác để còn ứng phó. Nếu không thì đừng trách tôi không nể tình.
- Bên cảnh sát, tôi có thể tự lo, chị cứ yên tâm - Kiều Chinh nhún người tỏ vẻ không muốn nói rõ chuyện vừa rồi.
- Cô đừng tưởng tôi không biết thủ đoạn của cô đang làm. Cẩm Tú đã cảnh báo tôi rằng cô là loại người bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích của mình. Cô nghĩ dựng ra một màn kịch bi thương rồi đóng vai anh hùng ra khuyên giải sẽ khiến cho tôi có cái nhìn tốt về cô ư? - Hoàng Lan nói bằng giọng khinh bỉ - Đáng tiếc, tôi không phải loại người đó.
Kiều Chinh bật cười lớn khi nghe Hoàng Lan nói:
- Sara, chị đúng là không phải loại người đó nên tôi không hề đóng vai người hùng mà đóng vai người vạch trần sự thật.
Hoàng Lan cau mày nhìn Kiều Chinh dò xét, Kiều Chinh bèn nói tiếp:
- Đúng là chuyện hôm nay do người bên chúng tôi sắp đặt nhưng tôi không hề tán đồng chuyện này chút nào nên mới thẳng thắn khuyên nhủ chị ấy như thế. Tôi hoàn toàn không hề có ý lấy lòng chị bằng cách này.
- Tại sao cô nghĩ không thể lấy lòng tôi bằng cách này? - Hoàng Lan hơi nhổm dậy chờ đợi câu trả lời.
- Rất đơn giản, chị là một nhà thiết kế tài giỏi cũng là một nhà kinh doanh thông minh. Nhìn những sản phẩm của chị là những sản phẩm nổi tiếng được yêu thích cả. Bởi vậy giữa hai mẫu sản phẩm của chúng tôi, chị sẽ chọn cái nào tốt hơn. Nhìn bề ngoài mà nói, thì có thể hiểu chị đang muốn chọn mẫu sản phẩm nào rồi. Dù tôi có ghi điểm trong mắt chị thì cũng chẳng đáng để chị chấp nhận trưng nhãn hiệu của tôi trong show trình diễn của chị. Cái tôi muốn là chứng minh cho chị thấy nhãn hiệu của tôi mới đáng để cho chị trưng bày.
- Cô tự tin thế sao?
- Phải - Kiều Chinh nhìn thẳng vào mắt Hoàng Lan trả lời.