Nếu Như Yêu -
Sweet Roses
Nét mặt tươi cười của Kiều Chinh vừa quay lưng đã chuyển sang phẫn nộ, cô ra đường vẫy một chiếc xe taxi. Trước khi cô ngồi lên xe thì dưới toà nhà đã thấy cảnh sát đến. Kiều Chinh rút điện thoại ra, cô gọi cho Long Sơn kể vắn tắt vụ việc rồi nói:
- Anh giúp em giải quyết chuyện này được không?
- Được. Để anh gọi điện nói chuyện là được thôi. Em cứ về làm đi.
- Cám ơn anh. Tối nay em mời anh bữa cơm vậy - Kiều Chinh khẽ cười như trút được gánh nặng, cô không muốn sự việc bị lôi ra đồn thổi làm liên lụy hai mẹ con người phụ nữ kia. Nghĩ đến đây, Kiều Chinh không khỏi tức giận, lúc Tố Quyên nói với cô việc này, cô đã phản đối rồi thế nhưng Tố Quyên vẫn sắp đặt mọi việc như thế.
- Anh thích thành ý một chút hơn - Long Sơn cười nhẹ cố ý trêu đùa cô.
- Thành ý thế nào? - Kiều Chinh bối rối, cô không biết Long Sơn có ý gì, trước đây anh ít nói với cô bằng giọng này.
- Đến nhà em nấu một bữa cơm, em thấy thế nào?
Kiều Chinh bật cười lớn rồi đáp qua điện thoại:
- Được rồi, vậy chiều nay chúng ta hẹn gặp ở gần nhà em rồi cùng đi chợ được không?
- Tuân lệnh - Long Sơn lấy giọng nghiêm túc khiến Kiều Chinh bật cười.
Cuộc điện thoại vừa kết thúc, nét mặt tươi cười của Kiều Chinh liền biến mất, cô ngã người lên thành ghế, tay day day trán muốn xua tan đi mệt mỏi.
- Chị có biết xém chút là chị đã hại chết hai mạng người không?
- Em bình tĩnh lại đi - Tố Quyên đang trang điểm ình trước gương điềm tĩnh trả lời. Sau đó cô buông cọ, quay lại nhìn Kiều Chinh bảo - Chuyện này chị chỉ làm theo lời của mẹ em thôi.
- Mẹ em? - Kiều Chinh ngạc nhiên trợn mắt không tin vào tai mình.
- Đúng vậy - Bà Kim Xuân đột ngột xuất hiện trước cửa phòng Tố Quyên - Là mẹ sai Tố Quyên làm như thế đó.
Kiều Chinh ngạc nhiên quay lại nhìn mẹ mình. Trong ấn tượng của cô, mẹ luôn là người phụ nữ sạch sẽ và lí trí vô cùng. Mẹ cô không đời nào chịu hạ mình làm những việc như vậy.
- Tại sao phải làm như vậy chứ? Con đã nói Hoàng Lan không phải là người dễ thuyết phục vì mấy trò trẻ con này rồi mà.
- Mục đích của mẹ không phải là muốn thuyết phục Hoàng Lan - Bà Kim Xuân ngẩng cao đầu đáp, giọng bà trở nên uy nghiêm, hoàn toàn áp chế người khác.
Kiều Chinh nghiêng đầu chờ đợi mẹ mình nói tiếp.
- Đối tượng của mẹ là người khác.
- Ai? Cẩm Tú sao?
Kiều Chinh thật sự rơi vào một làn sương mờ mịt, cô thật sự cảm thấy khó hiểu. Chuyện này có là gì mà khiến Cẩm Tú lo lắng kia chứ? Kiều Chinh quay sang nhìn Tố Quyên nhưng Tố Quyên chỉ cười chứ không đáp lại ánh mắt của cô.
- Mẹ có thể nói rõ cho con biết chuyện gì đang xảy ra không?
- Ngay từ đầu mẹ biết con sẽ nói ra chân tướng sự việc, bởi tính tình và suy nghĩ của con luôn mẹ rất hiểu. Tố Quyên đưa ra cách này là để cho con ghi điểm. Tìm một người có cùng cảnh ngộ như con thì chắc chắn khơi ngợi trong con xúc cảm. Nhưng mẹ cố tình bảo Tố Quyên tiết lộ với con để con có thể vạch trần sự giả dối của người phụ nữ kia. Đúng như mẹ nghĩ, con đã đứng ra vạch trần hai mẹ con họ.
- Vậy thì rốt cuộc bây giờ mọi người tính ra sao?
- Chuyện này con không cần biết, cứ làm tốt nhiệm vụ của con đi.
Ánh hoàng hôn đã lụi tàn từ bao giờ chỉ còn lại ánh đèn mờ ảo phản chiếu bóng dáng Kiều Chinh trước ngôi mộ của ba cô.
- Ba, ở dưới đó có lạnh không? Con nhất định sẽ bảo vệ cho được Sweet Roses. Nhưng con cảm thấy rất mệt mỏi. Con cảm thấy mình giống như con thuyền lắc lư giữa biển bị sóng đánh chao đảo, bị gió làm nghiêng ngả không ngừng. Cứ nghĩ gió giúp thuyền lướt sóng thế nhưng con phát hiện ra mình không điều khiển được gió. Mẹ, chú... cả hai người đều mang tính toán của riêng mình nhưng cả hai đều không chịu nói cho con nghe kế hoạch của họ. Ba bảo con phải làm sao? Ngoan ngoãn làm một con rối chịu sự sai khiến của mẹ và chú ư?
Đôi mắt cô nhòe nhoẹt nước mắt khi nhìn tấm hình nhỏ của ba mình, gương mặt ông ẩn hiện nụ cười như thể ông còn sống, ánh mắt trong hình dường như vẫn nhìn về phía Kiều Chinh khiến cô đau lòng vô cùng, nước mắt lã chã rơi.
Những lời ba cô đã nói trước khi bị giết vẫn văng vẳng bên tai cô giống như những nhát dao cứa nhẹ không dứt. Đó là những lời nói sau cùng, một lời thú tội của một người cha với đứa con gái.
- Ba xin lỗi, thật sự xin lỗi con, con gái. Ba rất muốn gặp con, đứng trước mặt con để nói nhưng lời này thay vì nói qua điện thoại. Ba đã phá nát gia đình của chúng ta, khiến hai mẹ con con sống khổ sở thế này. Ba...
- Con không trách ba... Chỉ cần ba luôn ở bên cạnh mẹ con con là được rồi. Ba hãy đi tự thú đi ba, mất tất cả cũng được, con và mẹ sẽ cố giúp ba giảm án. Khi ra tù, gia đình ta lại có thể sống bên nhau.
- Ba... - Ông Nghiêm thở dài - Ba phải đền tội. Chính ba đã hại chết ba Cảnh Phong. Thật ra nhiều năm rồi ba vẫn ân hận.
Kiều Chinh lặng người khi nghe ba mình chính miệng thừa nhận. Bụng cô quặn lên khó chịu. Cô khẽ chớp mi rũ nước mắt lăn dài trên má, cô gắng đè nén tâm trạng để hỏi ba mình sự thật:
- Kể cho con nghe sự thật năm xưa có được không ba?
Ông Nghiêm im lặng thật lâu, hơi thở cô đè nén trong sự chờ đợi. Đến khi cô định bỏ cuộc, không muốn chất vấn chuyện năm xưa nữa thì ông Nghiêm bất ngờ lên tiếng:
- Năm xưa, ba muốn hợp tác làm ăn với Cảnh Hàn mục đích là để che đậy những việc làm ăn phi pháp của mình. Ba có thể lấy danh nghĩa công ty để vận chuyển chúng, thế nhưng công ty là của ông ngoại con để lại, sau này ba sẽ để lại cho con. Ba không muốn nó có một vết bẩn nào cả.
- Ba... - Kiều Chinh nghẹn ngào bật khóc. Ông dù cho có làm bao nhiêu việc xấu nhưng cũng không bao giờ muốn cô chịu liên lụy.
- Cảnh Hàn là người ngay thẳng, ông ta không chấp nhận chuyện ba buôn lậu. Thế nên khi phát hiện ra bị ba lợi dụng để chuyển đồ gian thì phản đối rất gay gắt, nên ba rất tức giận. Ba dụ ông ta dồn vốn rồi lập tức rút lại số vốn của mình. Ba biết mình làm như vậy Cảnh Hàn chắc chắn sẽ điêu đứng. Quả thật, công ty của Cảnh Hàn lâm vào cảnh nợ nần. Tiền lương công nhân cũng đến lúc phải trả. Chính ba đã ép ông ta đi đến bước đường bắt cóc con đòi tiền chuộc.
Ba cô kể tới đây, Kiều Chinh khẽ nhắm mắt nhớ lại ký ức năm đó.
- Ba không ngờ Cảnh Hàn lại tự sát trong tù như thế - Giọng ông Nghiêm đầy thương tâm - Ba có thể làm nhiều tội ác với người khác nhưng ba không nghĩ sẽ làm thế với người anh em của mình. Ba chỉ muốn giam ông ta lại ít lâu để ba có thêm thời gian lấy danh nghĩa công ty ông ta mua hàng, chuyển số đồ lậu đó đi mà thôi. Bao nhiêu năm qua ba rất ân hận vì cái chết của ông ấy nên ba đã nhân nhượng Cảnh Phong.
- Ba biết anh ấy ngay từ đầu sao? - Kiều Chinh lắp bắp kinh hoàng hỏi lại ba mình.
- Phải. Ba làm sao không biết Cảnh Phong chứ? Cảnh Phong rất giống ba của nó.
Kiều Chinh gần như nín thở khi nghe ba cô thú nhận.
- Thật ra ba muốn bù đắp cho nó nên khi thấy nó bị người ta đánh, ba lên tiếng giúp đỡ và giả vờ bày ra thử thách để lôi kéo nó. Ba biết con có tình cảm với nó, ba biết con đã thích ai thì sẽ không thay lòng nên ba mới để Cảnh Phong đến bên con.
Kiều Chinh không khỏi giật mình trước lời ba cô nói.
- Ba - Kiều Chinh nghẹn ngào khẽ gọi một tiếng, sau đó bật khóc. Cô thật không ngờ trong lòng ba cô lại yêu thương lo lắng cho cô đến vậy.
- Con đừng khóc, nghe ba nói hết đi - Ông Nghiêm trầm giọng cố an ủi con gái ở đầu dây bên kia - Ba đã sai lầm khi không cho điều tra sâu hơn nữa mối quan hệ của Cảnh Phong với lão Thạch, cứ nghĩ nó chỉ là một tên đàn em không hơn không kém của lão ta nên muốn nó nhanh chóng về bên cạnh ba, đối xử tốt một chút với nó, chuộc lại lỗi của mình. Ba không ngờ tất cả đều là một vở kịch, một vở kịch được sắp đặt hoàn hảo. Ba càng không ngờ mình dễ dàng bị lừa như thế.
Kiều Chinh im lặng lắng nghe, đôi mắt nhắm nghiền, cô hiểu không phải ba cô dễ dàng bị lừa mà chẳng qua ông bị sự ăn năn trong mình làm mờ lí trí.
- Ba biết Cảnh Phong và Cẩm Tú có mối quan hệ thân mật với nhau. Cô ta lại có hành động tiếp cận ba nên ba quyết định để cô ta tự sa lưới, tách cô ta ra khỏi Cảnh Phong thì nó mới có thể toàn tâm toàn ý yêu con gái ba. Ba chỉ cần cho cô ta một ít lợi lộc là được.
Lời ông Nghiêm giống như tiếng sấm bên tai Kiều Chinh, cả người cô run lên, nếu cô không dùng răng cắn chặt môi mình, có lẽ cô lại lần nữa bật khóc. Hóa ra mọi chuyện là như thế, hóa ra không phải ba cô bị sắc đẹp của Cẩm Tú mê hoặc mà là tất cả đều là vì cô.
- Điều ba không ngờ là cô ta lại có thai - Ông Nghiêm nói tiếp - Ba biết là điều không nên nhưng mà...
Ông Nghiêm im lặng không nói tiếp nhưng dù ông không nói, Kiều Chinh cũng hiểu, người như ba cô thì việc khao khát có thêm một đứa con là điều dễ hiểu, dù đứa bé đó là gái hay trai đi chăng nữa.
...
Tiếng điện thoại reo khiến kí ức của cô đứt đoạn.
Là Long Sơn. Cô nhìn cái tên trên màn hình, bỗng thấy nhớ anh vô cùng, cô thèm được ở trong vòng tay ấp ấm và bình yên của anh. Không chần chừ, cô liền nhấn nút nghe máy.
- Long Sơn - Giọng cô mệt mỏi gọi khẽ.
Long Sơn nghe thấy giọng nói khàn khàn khác thường của Kiều Chinh, anh lo lắng vội vàng lên tiếng hỏi:
- Em sao vậy? Có chuyện gì à? Có phải em khóc không?
Thay vì trả lời câu hỏi của Long Sơn, Kiều Chinh hít một hơi, cô giấu đi tiếng lòng của mình mà lên tiếng hỏi:
- Anh có yêu em không?
Cô đột nhiên hỏi như thế khiến Long Sơn càng lo lắng hơn. Lòng anh như có lửa đốt:
- Em đang ở đâu, anh đến rước em. Mau trả lời anh đi.
- Em không sao? Em đang ở mộ ba nên có chút xúc động thôi.
- Em chờ ở đó. Anh đến rước em.
- Không cần đâu, em sẽ tự về - Cô ngừng một lát hỏi tiếp - Anh chưa trả lời em: Anh có yêu em không?
Câu hỏi khiến tim Long Sơn nhức nhối. Anh yêu cô, yêu cô từ lâu lắm rồi, lúc trước anh không dám tỏ tình với cô, bây giờ anh càng không dám ngỏ lời. Là chính anh đã quay lưng khi cô cần giúp đỡ, anh có tư cách gì nói ra chữ yêu với cô? Dù thế nào đi nữa anh cũng nguyện ở bên cạnh che chở cho cô, chăm sóc cho cô suốt đời.
- Có yêu em không? - Kiều Chinh lên tiếng thúc giục anh.
Long Sơn nghiến răng im lặng, anh không biết liệu mình có đủ tư cách nói tiếng yêu với cô không nhưng trái tim đập mạnh của anh chính là bằng chứng tốt nhất để anh biết mình yêu cô. Cuối cùng anh khẽ khàng thốt ra:
- Yêu...
Giọng anh không lớn nhưng vẫn có thể nghe rõ qua điện thoại. Tiếng yêu đã nói ra khỏi miệng lại giống mũi tên đã bắn ra kéo theo những mũi tên khác, không gì ngăn cản được. Long Sơn thổn thức nói:
- Anh yêu em, anh rất yêu em, Kiều Chinh. Hãy làm bạn gái anh đi, hãy để cho anh được chăm sóc cho em suốt cuộc đời này. Hãy để anh đem hạnh phúc đến cho em, xoa dịu hết những nỗi đau trong lòng em.
Lời tỏ tình chân thành khiến Kiều Chinh rung động. Cô muốn được ở bên anh ngay lập tức.
- Đến nhà em đi, bây giờ em về nhà.
Vừa nói xong cô vội vàng cúp máy sau đó chạy thật nhanh ra khỏi nghĩa trang. Cô mở cửa chiếc xe đang đợi sẵn, nhanh chóng ngồi vào ghế, thở hổn hển nói:
- Về nhà.
Chiếc xe lăn bánh ngay khi cô ra lệnh. Ánh đèn ở nghĩa trang dần rời xa khỏi tầm mắt cô.
- Nhanh thêm một chút nữa.
Tình yêu của cô là một sai lầm, nó đã hủy hoại gia đình cô, hại chết ba cô. Cô không thể đắm chìm trong tình yêu đó được. Cách tốt nhất để quên đi một cuộc tình là bắt đầu một cuộc tình khác. Cô muốn bắt đầu lại, muốn quên đi tình yêu trong quá khứ, muốn quên đi sự đau khổ mà Cảnh Phong đã gieo rắc trong cô. Trong tâm trí cô hiện tại chỉ muốn giữ lại Sweet Roses, chuyện tranh đấu giữa mẹ cô, chú cô với Cảnh Phong, cô tạm thời muốn gác lại. Cô hiện giờ không muốn làm một con rối cho bất kì ai nữa. Cô phải trân trọng hạnh phúc, ba cô đã đánh đổi tất cả chỉ để cô hạnh phúc nên cô nhất định phải hạnh phúc.
Chiếc xe thắng lại trước cửa nhà, Kiều Chinh đã thấy Long Sơn đứng trước cửa nhà cô từ bao giờ. Dáng anh cao lớn vững chãi, mỉm cười hiền lành.
Kiều Chinh liền mở cửa lao xuống xe, cô chạy thật nhanh đến bên Long Sơn, ôm chặt lấy anh. Long Sơn cũng vội vàng ôm chặt cô, giống như đang gìn giữ thứ quý giá nhất đời mình.
- Hãy làm cho em hạnh phúc được không?
Cô khẽ khàng nói bên tai Long Sơn, một lời cầu xin nghẹn ngào thổn thức. Long Sơn buông cô ra, anh nhìn cô thật lâu, Kiều Chinh có thể nhìn thấy đôi mắt say đắm của anh. Anh khẽ khàng cúi đầu đặt môi mình lên môi cô thay lời muốn nói.
Lần nữa họ ôm nhau thật chặt, cuồng nhiệt hôn nhau, giống như hai người đã yêu đương thật sâu đậm. Giống như một ngọn lửa bùng cháy trong đám tro tàn, không gì có thể dập tắt được.
Một nụ hôn kéo dài thật dài.
- Bốp...
Một bàn tay to lớn kéo mạnh Kiều Chinh rời khỏi Long Sơn đồng thời giáng vào mặt Long Sơn một cú đấm khiến anh bất ngờ ngã phịch xuống đất đau đớn.
Thấy Long Sơn bị đánh, Kiều Chinh tức giận quay đầu lại nhìn kẻ gây sự kia, lại bắt gặp vẻ mặt đầy nộ khí, ánh mắt đỏ gay bừng bừng lửa giận của Cảnh Phong, Kiều Chinh kinh ngạc nói không nên lời:
- Anh...
Cảnh Phong không nhìn Kiều Chinh mà lôi cô theo anh tiến đến chiếc xe màu đen bóng loáng đang đậu gần đó. Quá bất ngờ, cô không kịp phản ứng, chỉ biết chật vật bước theo anh để không bị ngã. Đến khi bước chân vững hơn rồi cô mới thét lên:
- Anh lôi tôi đi đâu? Bỏ tay tôi ra, anh làm tôi đau quá.
Bàn tay Cảnh Phong siết chặt đến nỗi tay cô chẳng mấy chốc đã đỏ lên, cái đau nhức vào tận xương. Nước mắt cô chực trào ra vì đau đớn vậy mà Cảnh Phong vẫn không chút buông tay.
Anh nhanh chóng đẩy mạnh Kiều Chinh ngồi vào trong xe một cách thô bạo đến mức cô ngã vật xuống, va vào ghế đau điếng. Cô nhìn Cảnh Phong đầy oán hận nhưng anh vẫn thản nhiên đóng sập cửa lại.
Long Sơn bị đánh bất ngờ, cú đấm lại rất mạnh nên phải một lúc lâu sau anh mới nén được cơn đau mà lồm cồm ngồi dậy. Nghe tiếng Kiều Chinh hét lên, Long Sơn liền đuổi theo.
Khi Long Sơn đến gần chiếc xe cũng là lúc chiếc xe lăn bánh.
- Long Sơn, Long Sơn... - Kiều Chinh tha thiết gọi tên anh, tay đập cửa kính xe, ánh mắt cầu cứu.
Long Sơn liền chạy đến chặn đầu chiếc xe thế nhưng Cảnh Phong chẳng màng đến việc có đụng chết người hay không, cứ tăng ga chạy lên phía trước. Kiều Chinh nhìn thấy cảnh tưởng như vậy thì hai tay ôm lấy mặt sợ hãi.
Long Sơn phản ứng lanh lẹ tránh khỏi đầu xe, đồng thời Cảnh Phong cũng quay xe về hướng khác lao thẳng ra đường.
Kiều Chinh sau cơn hoảng sợ, thấy Long Sơn không sao mới thở phào nhẹ nhõm. Cô lừ mắt nhìn gương mặt lạnh lẽo của Cảnh Phong thì nén giận. Cô biết bây giờ cho dù cô có gào thét thế nào anh cũng không thả cô xuống, vậy thì không cần phí sức nữa.
Cảnh Phong không lái xe đưa cô đến nhà anh như cô nghĩ mà lái xe đưa cô đến nhà cũ của cô. Xe vừa đến thì người làm lập tức mở cửa, chiếc xe cứ thế nghênh ngang chạy thẳng vào bên trong. Kiều Chinh xúc động bần thần nhìn ngôi nhà mình đã sống từ nhỏ đến lớn với biết bao kỉ niệm.
Cảnh Phong mở cửa xe cho Kiều Chinh trong im lặng. Nộ khí trên gương mặt của anh dường như đã dịu lại. Cảnh Phong không nói câu nào mà cứ thế vào nhà. Kiều Chinh cắn môi bước theo anh. Cảnh Phong không để cho cô có thời gian nhìn ngắm lại ngôi nhà, anh lôi tuột cô lên lầu, sau đó đẩy mạnh cô xuống giường.
- Anh muốn gì đây? - Kiều Chinh đến lúc này không thể không lên tiếng.
Cảnh Phong nhếch môi cười nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng đáp:
- Em quên điều kiện để em có thể vào làm ở công ty rồi hay sao?
- Anh... - Giọng cô nghẹn ngào lẫn tức giận.
Cô đứng bật dậy lao ra khỏi phòng khi Cảnh Phong đang cởi bỏ chiếc áo của anh quăng lên ghế nhưng Cảnh Phong đã nhanh chân ôm lấy cô giữ lại, sau đó lại ném mạnh cô lên giường.
- Thả tôi ra, tôi không muốn - Kiều Chinh vùng vẫy tay chân cố gắng thoát thân khi Cảnh Phong đè lên người cô.
Đáp lại lời kêu gào của cô là một nụ hôn nóng bừng bừng, cùng lời đe dọa.
- Em ngoan ngoãn cho anh nếu không Sweet Rores đừng hòng còn đường sống.
Lời cảnh cáo của Cảnh Phong có hiệu lực ngay lập tức, cánh tay đang khua khoắng loạn xạ của Kiều Chinh dừng lại. Cô đưa mắt nhìn anh, sau đó nói:
- Nếu anh còn như vậy, tôi sẽ hận anh, hận đến suốt đời.
Cảnh Phong nghe Kiều Chinh nói vậy thì ánh mắt lộ vẻ đau khổ nhìn cô, anh biết là anh đang bức ép cô, làm tổn thương cô, cô sẽ không tha thứ cho anh.
- Nếu phải có sự lựa chọn giữa việc để em hận anh với việc nhìn em trong vòng tay người khác, anh chẳng thà để em hận anh - Lúc lâu sau anh mới lên tiếng.
Kiều Chinh khẽ nhắm mắt, nước mắt rơi khỏi khóe mắt cay nồng. Sự đau đớn giằng xé làm trái tim cô rướm máu. Ông trời vì sao lại đối xử với cô như thế chứ? Vì sao lại cho cô gặp Cảnh Phong, vì sao lại để cô yêu anh rồi bây giờ lại để cô sống trong nỗi hận như thế? Càng tệ hơn khi cô muốn buông xuôi tất cả, quên đi nỗi hận thù kia thì ông ta lại cho cô biết anh thật sự yêu cô.
Tình yêu là không cần phải nói ra ba chữ: “Anh yêu em“. Bởi vì câu nói ấy cũng có thể nói ra từ một trái tim không chân thật.
Cũng giống như câu chuyện tình yêu của hai nhân vật trong Thời gian không trở lại. Hai người yêu nhau lại không ngừng làm tổn thương nhau để rồi mãi về sau mới biết đó là tình yêu.
Đau đớn dày vò khiến Kiều Chinh mệt mỏi lịm đi. Cô cảm thấy cả tâm trí và thể xác đều chìm vào một vực sâu không lối thoát, mơ hồ đến mức khi cô tỉnh dậy phải thật lâu sau ý thức mới quay trở lại. Ánh đèn bên ngoài nhạt dần, sương nặng trĩu trên lá cây. Hơi thở nhè nhẹ, nóng ấm của Cảnh Phong phả ra từ phía sau gáy cô, cả người cô đều nằm trong vòng tay rộng lớn của anh. Anh ôm cô rất chặt, chưa bao giờ anh ôm cô khi ngủ chặt như lần này, hai chân mày anh chau lại như đang lo lắng. Kiều Chinh đẩy nhẹ tay anh khỏi người cô, cắn răng cố ngồi dậy lần mò tìm chiếc túi của mình trong ánh sáng nhẹ của đèn ngủ.
Một lúc lâu sau, cô lén lút nhắn tin cho Long Sơn.
Không phải chú và mẹ mà là Long Sơn. Cô biết anh nhất định sẽ đến.
Nhắn tin xong, Kiều Chinh mở cửa đi ra khỏi nhà. Đã hơn ba giờ sáng, chiếc váy mỏng manh không đủ để che chắn từng cơn gió lạnh thổi ngang qua người cô. Kiều Chinh ngồi xuống ôm lấy thân mình, đôi mắt u buồn, từng khoảnh khắc dù nhỏ cứ thay phiên nhau chạy trước mặt cô, ký ức dừng lại là cảnh mẹ con cô bị đuổi ra khỏi chính căn nhà của mình. Cô nghiến răng thật chặt, đôi mắt đã sưng vì khóc giờ đây lại nhạt nhòa dòng nước mắt.
Chỉ hơn mười phút sau thì Long Sơn chạy đến, anh thấy Kiều Chinh ngồi ủ rũ, mái tóc đen dài rủ xuống che khuất gương mặt của cô, cả người co lại, chiếc váy cô đang mặc vừa mỏng manh lại vừa rách nát, trông cô đáng thương vô cùng. Khi Kiều Chinh ngẩng đầu nhìn anh, mái tóc rơi xuống để lộ gương mặt tái nhợt đi kèm đôi mắt sưng húp khiến Long Sơn đau lòng khôn xiết. Anh nhanh chóng lao đến bên cô.
Kiều Chinh nhìn anh nở nụ cười gượng khẽ nói:
- Anh đến rồi.
Kiều Chinh vừa dợm người đứng lên, đã nhanh chóng nằm gọn trong vòng tay Long Sơn. Anh ôm cô rất chặt. Cằm anh đặt tựa lên vai cô, giọng anh đứt quãng khó nhọc nói:
- Xin lỗi em, xin lỗi vì đã không bảo vệ được em.
Nụ cười gượng đã không còn trên gương mặt Kiều Chinh, cô cũng ôm chặt lấy Long Sơn và bật khóc. Tiếng khóc của cô như đâm sâu vào cõi lòng Long Sơn. Anh oán hận nhìn vào bên trong ngôi nhà.
Long Sơn đưa Kiều Chinh về nhà, khi ánh đèn bật sáng Kiều Chinh lại hoảng hốt co người lại, lấy tay che chắn cơ thể của mình, cô hét lên:
- Đừng bật đèn.
Thấy ánh mắt hoảng sợ của Kiều Chinh, Long Sơn vội vã tắt đèn, thế nhưng anh đã kịp thấy điều mà Kiều Chinh muốn che giấu. Cô không muốn anh nhìn thấy những dấu hôn ửng đỏ trên khắp cơ thể mình. Da thịt cô trắng, những dấu hôn kia càng rõ rệt hơn minh chứng sự thô bạo của Cảnh Phong đối với cô.
Trong lòng Long Sơn bừng lửa hận, anh lần nữa ôm lấy cô vỗ về:
- Không sao đâu, không sao đâu. Anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa.
Kiều Chinh được vỗ về nên nỗi đau dịu lại. Cô mệt mỏi lên giường nằm theo lời khuyên của Long Sơn.
- Anh đừng đi được không? - Kiều Chinh lo lắng khi thấy Long Sơn đứng dậy, cô vội vàng nắm lấy tay anh - Em sợ...
Giọng cô run rẩy khiến trái tim Long Sơn đau thắt, anh ngồi xuống vỗ nhẹ tay cô cười bảo:
- Anh không đi đâu hết, anh sẽ ở lại đây với em. Ngủ đi. Ngoan.
Được lời hứa của Long Sơn, Kiều Chinh ngoan ngoãn nhắm mắt lại nhưng chỉ một lát sau cô hốt hoảng ngồi bật dậy kéo ngăn kéo đầu giường lục tìm cái gì đó. Long Sơn thấy vậy liền hỏi:
- Em tìm gì vậy?
Nhưng Kiều Chinh dường như không nghe thấy, đầu óc cô mải miết tập trung vào tìm kiếm đến mức kéo lê cả hộc tủ xuống đất, bản thân cũng ngã xuống theo.
Thấy cô ngã, Long Sơn lao đến bật đèn để cô tìm dễ dàng hơn. Kiều Chinh vừa tìm vừa lẩm bẩm:
- Sao lại không thấy, sao lại không thấy?
Long Sơn nhìn cô sốt ruột hỏi:
- Em muốn tìm gì để anh tìm giúp em.
- Đây rồi - Kiều Chinh reo lên, tay cầm một vỉ thuốc bị văng ra cách đó không xa. Sau đó, cô đứng bật dậy đến bên bàn nước nhanh chóng uống viên thuốc trong vỉ. Uống xong, cô thở phào nhẹ nhõm.
Long Sơn nhìn cô chằm chằm. Tuy không am hiểu nhiều nhưng anh biết loại thuốc đó. Đó là thuốc tránh thai. Vỉ thuốc đã vơi đi nhiều chứng tỏ nó được sử dụng nhiều. Sắc mặt anh đanh lại.
- Có phải anh cảm thấy em hèn hạ lắm không? Em đã chấp nhận lên giường với anh ta, đổi lại anh ta sẽ cho em vào làm trong công ty của ba em - Kiều Chinh vừa cười vừa chua chát nói.
Long Sơn nhất thời không phản ứng, Kiều Chinh cay đắng bảo:
- Mỗi lần quan hệ xong em lại uống thuốc tránh thai, bởi vì em không muốn mình mang thai, em sợ đứa bé ra đời trong bất hạnh.
Long Sơn hiểu nỗi ám ảnh của Kiều Chinh với trẻ con cũng từ đây, anh có thể hiểu tâm trạng sợ hãi mang thai của cô. Nếu có thể, anh thật sự muốn xóa đi ký ức đau thương này cho cô.
- Nếu anh muốn, anh có thể đi - Kiều Chinh không muốn miễn cưỡng bắt Long Sơn ở bên cạnh mình khi thân xác của cô hiện tại ô uế không gì bằng.
- Chúng ta kết hôn đi? - Long Sơn lập tức lên tiếng.
Kiều Chinh nhìn Long Sơn bằng ánh mắt ngây dại.
Tiếng chuông cửa reo đánh thức Cảnh Phong, anh mở mắt không thấy Kiều Chinh bên cạnh thì khẽ thở dài một hơi. Cảm thấy chua xót vô cùng khi Kiều Chinh thật sự nghĩ quan hệ giữa hai người chỉ là một cuộc giao dịch, xong việc cô lập tức rời đi.
- Này anh kia, ai cho anh xông vào nhà như thế? Anh có mau đi ra không? Nếu không tôi báo công an - Tiếng người giúp việc ồn ào phía dưới.
Cảnh Phong liền đi ra cửa nhìn xem có chuyện gì, vừa vặn thấy Long Sơn đang lao lên lầu, bốn ánh mắt giao nhau dữ dội. Long Sơn lập tức ra tay đấm Cảnh Phong.
Cảnh Phong bị đánh, lảo đảo lùi lại phía sau mấy bước, cũng may có vách tường giúp anh khỏi ngã. Nhưng Long Sơn không hề có ý định ngừng lại, anh tiếp tục lao về phía Cảnh Phong bồi thêm mấy cú đấm nữa, miệng không ngừng chửi rủa:
- Mày là một thằng đốn mạt.
Mỗi cú đấm là một câu mắng chửi:
- Một thằng hèn...
- Sao mày dám đối xử với cô ấy như vậy?
- Mày không đáng mặt đàn ông...
Cảnh Phong dù sao cũng xuất thân từ giang hồ. Khi cú đấm thứ tư của Long Sơn chuẩn bị bay về phía anh, Cảnh Phong đã gạt tay Long Sơn, đánh trả lại một quyền khiến Long Sơn lùi mấy bước.
Hai người đàn ông tạm thời tách nhau ra thở hổn hển, người nào cũng bị đau nhưng vẫn lừ mắt nhìn nhau. Rồi như không biết mệt, họ ngay lập tức lại lao vào nhau đánh đấm liên hồi. Cuối cùng cả hai ôm nhau ngã xuống mặt sàn rồi lăn xuống dưới lầu.
Bà giúp việc gần năm mươi tuổi hét lên:
- Cậu mau dừng tay nếu không tôi gọi điện thoại báo công an bắt cậu.
Lời nói không ngăn được họ, bà sợ hãi không biết nên thế nào, đành rầu rĩ kêu lên:
- Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, tôi xin hai cậu mà.
Cảnh Phong đấm mạnh vào mặt Long Sơn, rồi mới lảo đảo đứng dậy, mệt mỏi ngồi dựa tường thở dốc trong khi Long Sơn cũng gắng sức ngồi dậy. Mặt mày cả hai đều sưng bầm, khóe miệng và hốc mũi chảy máu.
Sau khi trút hết bực dọc ra, tâm trí cũng trở nên tốt hơn. Cảnh Phong nhìn bà giúp việc an ủi:
- Không có gì đâu, cô cứ vào bếp đi.
- Nhưng mà... - Bà giúp việc vẫn chần chừ lo lắng.
- Không sao - Long Sơn cười nhẹ cho bà yên tâm
Bà giúp việc không rõ mối quan hệ giữa hai người họ là thế nào nhưng trước ánh mắt kiên quyết của Cảnh Phong, bà bất đắc dĩ đành quay vào bếp.
- Cô ấy đâu? - Cảnh Phong là người lên tiếng trước.
- Đừng mong tôi cho anh biết - Long Sơn cao giọng đáp.
- Anh tưởng là có thể giấu cô ấy mãi hay sao? Mau đưa cô ấy ra đây - Cảnh Phong đe dọa.
- Tôi không muốn Kiều Chinh lại phát điên lần nữa nên tôi cảnh cáo anh đừng làm phiền cô ấy nữa. Nếu không tôi sẽ không tha cho anh đâu - Long Sơn giận dữ nói.
Cảnh Phong sững sờ thốt lên:
- Phát điên lần nữa... xảy ra chuyện gì với cô ấy?
Nhưng Long Sơn không muốn kể ra mọi chuyện, anh phớt lờ câu hỏi của Cảnh Phong, cố đứng dậy nói một câu:
- Nếu anh không tránh xa cô ấy ra thì đừng trách tôi.
Nhưng Cảnh Phong sao có thể để Long Sơn ra đi dễ dàng như thế. Anh bật dậy lao ra chặn đường Long Sơn, nhất quyết đòi một câu trả lời.
- Nếu anh không nói rõ thì đừng hòng rời đi - Ánh mắt Cảnh Phong đầy kiên quyết.
Long Sơn vẫn mặc kệ mà sấn tới, hai thân hình cao ráo, sức vóc ngang ngửa nhau kẻ tiến người chặn hồi lâu, Cảnh Phong mới lạnh nhạt bảo:
- Nếu anh không nói, tôi đi hỏi Kiều Chinh.
Long Sơn biết là Cảnh Phong sẽ làm thật. Anh sợ sự thật đau đớn mà Kiều Chinh luôn muốn giấu, nỗi ám ảnh vẫn nhức nhối trong cô có dịp bùng phát dày vò cô. Anh siết chặt tay, hít một hơi thật sâu rồi quyết định nói:
- Được, nếu anh muốn biết tôi sẽ kể cho anh nghe.
Sau đó, Long Sơn bắt đầu kể hoàn cảnh của Kiều Chinh sau biến cố gia đình.
- Tôi không biết sau đó xảy ra chuyện gì. Nhưng Kiều Chinh cô ấy đã...
Long Sơn khẽ nhắm mắt phủ nhận sự khó chịu khi phải nói ra những điều này:
- Anh có biết khi tôi tìm thấy cô ấy, Kiều Chinh đang mặc một chiếc áo trắng của bệnh nhân tâm thần, tay áo dài rũ dọc theo chân của cô ấy. Kiều Chinh đứng bất động thật lâu bên cửa sổ chỉ nhìn ra bên ngoài trong im lặng rất lâu. Bác sĩ nói cô ấy không giống các bệnh nhân tâm thần khác, không hề khóc la ầm ĩ, gây náo loạn mà chỉ đứng im lặng nhìn ra bên ngoài như thế và... cô ấy khóc. Cô ấy không khóc lớn, không khóc thành tiếng chỉ lặng lẽ rơi nước mắt. Chính vì vậy trông cô ấy càng đáng thương vô cùng. Giây phút nhìn thấy cô ấy như thế, anh có biết tôi cảm thấy gì không? Tôi cảm thấy hận, hận vô cùng. Hận tất cả những người gây ra cho cô ấy nỗi đau này và tôi hận chính bản thân mình. Cảm giác hận đó như nghiền nát tôi thành trăm mảnh nhưng dù tôi có bị sao cũng không thể bù đắp được nỗi đau trong lòng cô ấy nữa rồi.
Cảnh Phong choáng váng, anh bước lùi vài bước, đầu óc quay cuồng như bị ai dùng búa đập vào. Phải cố gắng lắm anh mới không ngã xuống.
- Khó khăn lắm cô ấy mới bình tĩnh lại, nhưng từ hôm đó cô ấy tự khoanh tròn bản thân mình, sống trong một thế giới câm lặng. Cô ấy cho tôi biết căn phòng trọ của cô ấy nhưng nó là thế giới tôi không thể bước vào ãi đến gần đây. Cô ấy làm gì cũng đều không cho tôi biết, càng không cho tôi lên tiếng hỏi. Anh có biết, tôi muốn gặp cô ấy phải gọi điện thông báo trước nếu không cô ấy sẽ nổi giận. Bác sĩ cho cô ấy ra viện là vì cô ấy không có hành động gây tổn thương người khác, không có hành vi quá khích chứ không phải vì cô ấy đã hết bệnh. Bác sĩ căn dặn không để cho cô ấy bị kích động bởi vì Kiều Chinh có xu hướng tự ngược đãi bản thân mình.
Cảnh Phong lần nữa choáng váng, tim thắt chặt đau đớn. Anh thật không thể tưởng tượng ra hoàn cảnh Kiều Chinh lại như thế. Chắc chắn cô đã lâm vào tình trạng vô cùng bi đát.
- Không cần nghĩ cũng biết cô ấy là từ chuyện đó mà bị phát điên - Long Sơn trầm giọng nói tiếp - Nhưng có một điều đến giờ tôi vẫn không hiểu.
Long Sơn chau mày nghĩ ngợi, một hồi lâu sau mới nói:
- Kiều Chinh dường như rất sợ trẻ con. Cô ấy không bao giờ đến gần hay chạm vào chúng. Chỉ vô tình va vào trẻ con trên đường cũng khiến cô ấy hoảng hốt cực độ. Nếu như cô ấy không uống thuốc thì sẽ không thể nào ngăn cơn hoảng loạn trong lòng lại được.
Trước lời kể của Long Sơn, Cảnh Phong nhớ lại sự kiện ở bể bơi. Kiều Chinh lúc đó rất sợ hãi, cô rõ ràng biết bơi nhưng lại không nhảy xuống cứu đứa bé. Trong kí ức của anh, cô rất yêu trẻ con, trong điện thoại của cô có rất nhiều hình trẻ con tải trên mạng về. Kiều Chinh từng nói: “Ngắm bọn trẻ cả đời cũng không biết chán“. Hơn nữa, năm đó đi dạy ở trại mồ côi, vất vả là thế nhưng Kiều Chinh lại thấy rất vui, còn luôn miệng kể với anh nghe chuyện bọn nhóc, tính tình đứa này ra sao, hoàn cảnh đứa kia thế nào...
Sao bây giờ cô có thể sợ trẻ con? Chuyện này với chuyện trước đây dính líu gì đến nhau? Cảnh Phong không tài nào đoán ra được.
- Nếu anh thật sự có lòng với cô ấy xin hãy tránh xa cô ấy ra, hãy để cô ấy bình yên mà sống, đừng kích động cô ấy nữa. Kiều Chinh đã đáng thương quá rồi. Đừng làm cô ấy tổn thương thêm - Long Sơn khàn giọng cầu xin.
Cảnh Phong cúi mặt không đáp nhưng thái độ thất thần đau buồn tột độ của anh khiến Long Sơn cảm thông không lên tiếng truy hỏi nữa. Anh nhìn theo bóng dáng Cảnh Phong đi lên lầu, thở dài quay người rời đi.
Chuyện tình yêu của con người trên thế gian vốn là chuyện chẳng ai nói trước được. Cảnh Phong không xứng đáng có được tình yêu của Kiều Chinh, anh cũng không xứng đáng. Bây giờ chỉ biết tìm cách bù đắp và mang lại hạnh phúc cho cô, làm cô không còn bị tổn thương nữa mà thôi.
Khi Long Sơn về đến nhà Kiều Chinh, anh vừa mở cửa ra đã nghe Kiều Chinh hỏi:
- Anh đi đâu vậy, em thức dậy đã không thấy anh.
Giọng Kiều Chinh có chút hốt hoảng, Long Sơn biết cô vẫn chưa hoàn toàn lấy lại cân bằng. Anh bỗng thấy hối hận vì đã rời đi như thế.
Long Sơn gắng cười giơ cao túi ni lông trong tay mình, lắc lắc mấy cái ra hiệu cho Kiều Chinh:
- Anh đi mua đồ ăn sáng cho em. Em đã đánh răng chưa đấy, chưa là không được ăn đâu.
Long Sơn cố ý dùng giọng vui đùa nhằm đánh tan nỗi sợ hãi trong Kiều Chinh, lời anh thật hiệu quả, Kiều Chinh lập tức cười tươi đứng lên bảo:
- Em đi vệ sinh ngay.
Lát sau cô trở ra, Long Sơn đã bày hai tô phở bốc khói trên bàn chỉ chờ cô đến ăn. Kiều Chinh vui vẻ ngồi ăn, rồi như chợt nhớ ra cô ngẩng đầu lên bảo:
- Đợi em làm xong Sweet Roses chúng ta kết hôn nhé.
Sweet Roses là dòng mỹ phẩm và nước hoa với mùi hương đặc trưng rất được ưa chuộng từ nhiều năm trước. Đặc biệt là loại nước hoa có hương thơm tự nhiên của hỗn hợp nhiều loại nguyên vật liệu như hoa hồi, thường xuân, hoắc hương... một hương thơm tự nhiên đầy lôi cuốn.
Hiện nay có rất nhiều dòng nước hoa cũng có mùi hương tương tự như vậy nhưng với giá thành thấp hơn, hoặc là hàng nhập từ nước ngoài về đáp ứng nhu cầu ưa của lạ của người tiêu dùng, khiến Sweet Roses đang dần bị quên lãng.
- Nếu chúng ta cứ dùng cách thức sản xuất cũ, cháu nghĩ khó mà được thị trường tiếp nhận - Kiều Chinh trầm mặt nói.
- Chú biết chứ - Giám đốc Hoàng thở dài - Chúng ta vẫn chưa thể nghiên cứu ra loại nước hoa đặc trưng khác được. Cháu cũng biết trên thế giới có hàng ngàn mùi nước hoa khác nhau. Khá nhiều mùi hương bị trùng lặp, chúng ta dù có điều chế ra cũng dễ dàng bị trùng lặp như thế. Chỉ sợ là chưa bắt đầu đã thất bại rồi.
- Chú có bao giờ thử nghĩ ngược lại không ạ? - Kiều Chinh ngồi thẳng lưng nhìn giám đốc Hoàng đưa ra kiến nghị của mình.
Giám đốc Hoàng khẽ nghiêng đầu nhìn cô dò xét, ông thật sự chưa hiểu câu hỏi không đầu không đuôi của Kiều Chinh. Kiều Chinh cũng biết mình nóng vội bèn cười nhẹ rồi bắt đầu giải thích tường tận:
- Thật ra từ trước đến giờ người ta sử dụng nước hoa chủ yếu là thích mùi hương của nó, thứ hai là ấn tượng của người khác về mình khi sử dụng loại nước hoa đó. Và thông thường, mùi nước hoa rất nhẹ nhàng. Rất ít người sử dụng mùi nước hoa nồng đậm gây khó chịu, hầu hết nước hoa có mùi nồng đều là nước hoa rẻ tiền nên bị ghét bỏ. Chúng ta có thể đi theo hướng này. Chúng ta có thể tạo ra một mùi hương đậm một chút nhưng không nồng.
- Nhưng như vậy cũng có thể khiến người tiếp xúc khó chịu.
- Khó chịu cũng là một loại ấn tượng - Kiều Chinh bèn tiếp tục nói - Chúng ta có thể làm ra một loại hương khiến người tiếp xúc dần cảm thấy dễ chịu. Giống như mùi hương sẽ phai nhạt dần tạo ra sự sảng khoái tinh thần... Giống như một đóa hoa độc, rõ ràng biết là chạm vào sẽ chết nhưng không thể không chạm vào.
Nói đến đây, trái tim Kiều Chinh bỗng thắt lại, bởi vì ý tưởng này của cô chính từ Cảnh Phong mà ra.
Cô biết rõ anh là loại người không cùng thế giới với cô, biết rõ anh là loại người không hợp với cô, là loại người cô nên tránh xa. Cô thậm chí đã hàng ngàn lần nhắc nhở mình tránh xa anh thế nhưng cô lại không thể cưỡng lại được sức hút của anh, cam tâm chấp nhận vì anh mà tổn thương.
- Kiều Chinh - Giám đốc Hoàng thấy cô thần người ra, vẻ mặt đăm chiêu thì khẽ gọi - Cháu không sao chứ?
- Cháu không sao? - Kiều Chinh chợt tỉnh, lắc đầu cười nhẹ.
Sau đó, Kiều Chinh không ngừng giải thích tính chất loại nước hoa cô muốn tạo ra, giám đốc Hoàng càng nghe càng thích thú, ông liên tục gật đầu tán thưởng cho rằng ý tưởng của cô thật khác lạ.
Tạo ấn tượng bằng sự ghét bỏ, nhưng lại thu hút không thể dứt ra.
- Nhưng nó chỉ là dự án mà thôi. Cái đáng kể là có chế ra loại nước hoa này hay không? Chúng ta cần một nhà điều chế giỏi nhất để thực hiện nó - Kiều Chinh có chút lo lắng - Chú thấy ai là người có thể giúp chúng ta?
- Chú biết một người - Giám đốc Hoàng liền nói.
- Nhưng phải là một người đáng tin cậy, trước khi hoàn thành tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài. Chỉ sợ sẽ bị cướp mất ý tưởng này, nhất là khi chúng ta đang bị cạnh tranh bởi sản phẩm mới của Cẩm Tú.
- Yên tâm đi, chú bảo đảm tuyệt đối đáng tin cậy - Giám đốc Hoàng khẽ cười đầy bí hiểm.
- Nếu điều chế ra thì việc còn lại của chúng ta là làm sao để các cổ đông chấp nhận đổ tiền vào đầu tư - Kiều Chinh gật đầu vui vẻ.
- Nhưng hiện tại nếu chúng ta không vực dậy được Sweet Roses, nó sẽ bị dẹp đi, dù có ý tưởng mới cũng đều trở thành công cốc mà thôi. Chú cháu ta phải đánh bại bên kia mới mong thực hiện được.
- Vâng, cháu sẽ cố gắng hết sức. Hiện tại kế hoạch của chúng ta tiến hành đến đâu rồi ạ?
- Vẫn tiến hành rất thuận lợi. Chỉ chờ ngày công bố. Hi vọng là sẽ thuận lợi đến phút cuối cùng. Đặc biệt, nếu có thể gây ấn tượng với nhà thiết kế Hoàng Lan để cô ấy chấp nhận cho chúng ta giới thiệu Sweet Roses trong buổi trình diễn của cô ấy thì chiến thắng nằm trong tay chúng ta.
Kiều Chinh trầm lặng nghĩ đến Hoàng Lan, một tháng sau cô sẽ tổ chức trình diễn, cô cũng chỉ có một tháng để thuyết phục Hoàng Lan mà thôi. Cô phải cố gắng hết sức mới được.
Sweet Roses
Nét mặt tươi cười của Kiều Chinh vừa quay lưng đã chuyển sang phẫn nộ, cô ra đường vẫy một chiếc xe taxi. Trước khi cô ngồi lên xe thì dưới toà nhà đã thấy cảnh sát đến. Kiều Chinh rút điện thoại ra, cô gọi cho Long Sơn kể vắn tắt vụ việc rồi nói:
- Anh giúp em giải quyết chuyện này được không?
- Được. Để anh gọi điện nói chuyện là được thôi. Em cứ về làm đi.
- Cám ơn anh. Tối nay em mời anh bữa cơm vậy - Kiều Chinh khẽ cười như trút được gánh nặng, cô không muốn sự việc bị lôi ra đồn thổi làm liên lụy hai mẹ con người phụ nữ kia. Nghĩ đến đây, Kiều Chinh không khỏi tức giận, lúc Tố Quyên nói với cô việc này, cô đã phản đối rồi thế nhưng Tố Quyên vẫn sắp đặt mọi việc như thế.
- Anh thích thành ý một chút hơn - Long Sơn cười nhẹ cố ý trêu đùa cô.
- Thành ý thế nào? - Kiều Chinh bối rối, cô không biết Long Sơn có ý gì, trước đây anh ít nói với cô bằng giọng này.
- Đến nhà em nấu một bữa cơm, em thấy thế nào?
Kiều Chinh bật cười lớn rồi đáp qua điện thoại:
- Được rồi, vậy chiều nay chúng ta hẹn gặp ở gần nhà em rồi cùng đi chợ được không?
- Tuân lệnh - Long Sơn lấy giọng nghiêm túc khiến Kiều Chinh bật cười.
Cuộc điện thoại vừa kết thúc, nét mặt tươi cười của Kiều Chinh liền biến mất, cô ngã người lên thành ghế, tay day day trán muốn xua tan đi mệt mỏi.
- Chị có biết xém chút là chị đã hại chết hai mạng người không?
- Em bình tĩnh lại đi - Tố Quyên đang trang điểm ình trước gương điềm tĩnh trả lời. Sau đó cô buông cọ, quay lại nhìn Kiều Chinh bảo - Chuyện này chị chỉ làm theo lời của mẹ em thôi.
- Mẹ em? - Kiều Chinh ngạc nhiên trợn mắt không tin vào tai mình.
- Đúng vậy - Bà Kim Xuân đột ngột xuất hiện trước cửa phòng Tố Quyên - Là mẹ sai Tố Quyên làm như thế đó.
Kiều Chinh ngạc nhiên quay lại nhìn mẹ mình. Trong ấn tượng của cô, mẹ luôn là người phụ nữ sạch sẽ và lí trí vô cùng. Mẹ cô không đời nào chịu hạ mình làm những việc như vậy.
- Tại sao phải làm như vậy chứ? Con đã nói Hoàng Lan không phải là người dễ thuyết phục vì mấy trò trẻ con này rồi mà.
- Mục đích của mẹ không phải là muốn thuyết phục Hoàng Lan - Bà Kim Xuân ngẩng cao đầu đáp, giọng bà trở nên uy nghiêm, hoàn toàn áp chế người khác.
Kiều Chinh nghiêng đầu chờ đợi mẹ mình nói tiếp.
- Đối tượng của mẹ là người khác.
- Ai? Cẩm Tú sao?
Kiều Chinh thật sự rơi vào một làn sương mờ mịt, cô thật sự cảm thấy khó hiểu. Chuyện này có là gì mà khiến Cẩm Tú lo lắng kia chứ? Kiều Chinh quay sang nhìn Tố Quyên nhưng Tố Quyên chỉ cười chứ không đáp lại ánh mắt của cô.
- Mẹ có thể nói rõ cho con biết chuyện gì đang xảy ra không?
- Ngay từ đầu mẹ biết con sẽ nói ra chân tướng sự việc, bởi tính tình và suy nghĩ của con luôn mẹ rất hiểu. Tố Quyên đưa ra cách này là để cho con ghi điểm. Tìm một người có cùng cảnh ngộ như con thì chắc chắn khơi ngợi trong con xúc cảm. Nhưng mẹ cố tình bảo Tố Quyên tiết lộ với con để con có thể vạch trần sự giả dối của người phụ nữ kia. Đúng như mẹ nghĩ, con đã đứng ra vạch trần hai mẹ con họ.
- Vậy thì rốt cuộc bây giờ mọi người tính ra sao?
- Chuyện này con không cần biết, cứ làm tốt nhiệm vụ của con đi.
Ánh hoàng hôn đã lụi tàn từ bao giờ chỉ còn lại ánh đèn mờ ảo phản chiếu bóng dáng Kiều Chinh trước ngôi mộ của ba cô.
- Ba, ở dưới đó có lạnh không? Con nhất định sẽ bảo vệ cho được Sweet Roses. Nhưng con cảm thấy rất mệt mỏi. Con cảm thấy mình giống như con thuyền lắc lư giữa biển bị sóng đánh chao đảo, bị gió làm nghiêng ngả không ngừng. Cứ nghĩ gió giúp thuyền lướt sóng thế nhưng con phát hiện ra mình không điều khiển được gió. Mẹ, chú... cả hai người đều mang tính toán của riêng mình nhưng cả hai đều không chịu nói cho con nghe kế hoạch của họ. Ba bảo con phải làm sao? Ngoan ngoãn làm một con rối chịu sự sai khiến của mẹ và chú ư?
Đôi mắt cô nhòe nhoẹt nước mắt khi nhìn tấm hình nhỏ của ba mình, gương mặt ông ẩn hiện nụ cười như thể ông còn sống, ánh mắt trong hình dường như vẫn nhìn về phía Kiều Chinh khiến cô đau lòng vô cùng, nước mắt lã chã rơi.
Những lời ba cô đã nói trước khi bị giết vẫn văng vẳng bên tai cô giống như những nhát dao cứa nhẹ không dứt. Đó là những lời nói sau cùng, một lời thú tội của một người cha với đứa con gái.
- Ba xin lỗi, thật sự xin lỗi con, con gái. Ba rất muốn gặp con, đứng trước mặt con để nói nhưng lời này thay vì nói qua điện thoại. Ba đã phá nát gia đình của chúng ta, khiến hai mẹ con con sống khổ sở thế này. Ba...
- Con không trách ba... Chỉ cần ba luôn ở bên cạnh mẹ con con là được rồi. Ba hãy đi tự thú đi ba, mất tất cả cũng được, con và mẹ sẽ cố giúp ba giảm án. Khi ra tù, gia đình ta lại có thể sống bên nhau.
- Ba... - Ông Nghiêm thở dài - Ba phải đền tội. Chính ba đã hại chết ba Cảnh Phong. Thật ra nhiều năm rồi ba vẫn ân hận.
Kiều Chinh lặng người khi nghe ba mình chính miệng thừa nhận. Bụng cô quặn lên khó chịu. Cô khẽ chớp mi rũ nước mắt lăn dài trên má, cô gắng đè nén tâm trạng để hỏi ba mình sự thật:
- Kể cho con nghe sự thật năm xưa có được không ba?
Ông Nghiêm im lặng thật lâu, hơi thở cô đè nén trong sự chờ đợi. Đến khi cô định bỏ cuộc, không muốn chất vấn chuyện năm xưa nữa thì ông Nghiêm bất ngờ lên tiếng:
- Năm xưa, ba muốn hợp tác làm ăn với Cảnh Hàn mục đích là để che đậy những việc làm ăn phi pháp của mình. Ba có thể lấy danh nghĩa công ty để vận chuyển chúng, thế nhưng công ty là của ông ngoại con để lại, sau này ba sẽ để lại cho con. Ba không muốn nó có một vết bẩn nào cả.
- Ba... - Kiều Chinh nghẹn ngào bật khóc. Ông dù cho có làm bao nhiêu việc xấu nhưng cũng không bao giờ muốn cô chịu liên lụy.
- Cảnh Hàn là người ngay thẳng, ông ta không chấp nhận chuyện ba buôn lậu. Thế nên khi phát hiện ra bị ba lợi dụng để chuyển đồ gian thì phản đối rất gay gắt, nên ba rất tức giận. Ba dụ ông ta dồn vốn rồi lập tức rút lại số vốn của mình. Ba biết mình làm như vậy Cảnh Hàn chắc chắn sẽ điêu đứng. Quả thật, công ty của Cảnh Hàn lâm vào cảnh nợ nần. Tiền lương công nhân cũng đến lúc phải trả. Chính ba đã ép ông ta đi đến bước đường bắt cóc con đòi tiền chuộc.
Ba cô kể tới đây, Kiều Chinh khẽ nhắm mắt nhớ lại ký ức năm đó.
- Ba không ngờ Cảnh Hàn lại tự sát trong tù như thế - Giọng ông Nghiêm đầy thương tâm - Ba có thể làm nhiều tội ác với người khác nhưng ba không nghĩ sẽ làm thế với người anh em của mình. Ba chỉ muốn giam ông ta lại ít lâu để ba có thêm thời gian lấy danh nghĩa công ty ông ta mua hàng, chuyển số đồ lậu đó đi mà thôi. Bao nhiêu năm qua ba rất ân hận vì cái chết của ông ấy nên ba đã nhân nhượng Cảnh Phong.
- Ba biết anh ấy ngay từ đầu sao? - Kiều Chinh lắp bắp kinh hoàng hỏi lại ba mình.
- Phải. Ba làm sao không biết Cảnh Phong chứ? Cảnh Phong rất giống ba của nó.
Kiều Chinh gần như nín thở khi nghe ba cô thú nhận.
- Thật ra ba muốn bù đắp cho nó nên khi thấy nó bị người ta đánh, ba lên tiếng giúp đỡ và giả vờ bày ra thử thách để lôi kéo nó. Ba biết con có tình cảm với nó, ba biết con đã thích ai thì sẽ không thay lòng nên ba mới để Cảnh Phong đến bên con.
Kiều Chinh không khỏi giật mình trước lời ba cô nói.
- Ba - Kiều Chinh nghẹn ngào khẽ gọi một tiếng, sau đó bật khóc. Cô thật không ngờ trong lòng ba cô lại yêu thương lo lắng cho cô đến vậy.
- Con đừng khóc, nghe ba nói hết đi - Ông Nghiêm trầm giọng cố an ủi con gái ở đầu dây bên kia - Ba đã sai lầm khi không cho điều tra sâu hơn nữa mối quan hệ của Cảnh Phong với lão Thạch, cứ nghĩ nó chỉ là một tên đàn em không hơn không kém của lão ta nên muốn nó nhanh chóng về bên cạnh ba, đối xử tốt một chút với nó, chuộc lại lỗi của mình. Ba không ngờ tất cả đều là một vở kịch, một vở kịch được sắp đặt hoàn hảo. Ba càng không ngờ mình dễ dàng bị lừa như thế.
Kiều Chinh im lặng lắng nghe, đôi mắt nhắm nghiền, cô hiểu không phải ba cô dễ dàng bị lừa mà chẳng qua ông bị sự ăn năn trong mình làm mờ lí trí.
- Ba biết Cảnh Phong và Cẩm Tú có mối quan hệ thân mật với nhau. Cô ta lại có hành động tiếp cận ba nên ba quyết định để cô ta tự sa lưới, tách cô ta ra khỏi Cảnh Phong thì nó mới có thể toàn tâm toàn ý yêu con gái ba. Ba chỉ cần cho cô ta một ít lợi lộc là được.
Lời ông Nghiêm giống như tiếng sấm bên tai Kiều Chinh, cả người cô run lên, nếu cô không dùng răng cắn chặt môi mình, có lẽ cô lại lần nữa bật khóc. Hóa ra mọi chuyện là như thế, hóa ra không phải ba cô bị sắc đẹp của Cẩm Tú mê hoặc mà là tất cả đều là vì cô.
- Điều ba không ngờ là cô ta lại có thai - Ông Nghiêm nói tiếp - Ba biết là điều không nên nhưng mà...
Ông Nghiêm im lặng không nói tiếp nhưng dù ông không nói, Kiều Chinh cũng hiểu, người như ba cô thì việc khao khát có thêm một đứa con là điều dễ hiểu, dù đứa bé đó là gái hay trai đi chăng nữa.
...
Tiếng điện thoại reo khiến kí ức của cô đứt đoạn.
Là Long Sơn. Cô nhìn cái tên trên màn hình, bỗng thấy nhớ anh vô cùng, cô thèm được ở trong vòng tay ấp ấm và bình yên của anh. Không chần chừ, cô liền nhấn nút nghe máy.
- Long Sơn - Giọng cô mệt mỏi gọi khẽ.
Long Sơn nghe thấy giọng nói khàn khàn khác thường của Kiều Chinh, anh lo lắng vội vàng lên tiếng hỏi:
- Em sao vậy? Có chuyện gì à? Có phải em khóc không?
Thay vì trả lời câu hỏi của Long Sơn, Kiều Chinh hít một hơi, cô giấu đi tiếng lòng của mình mà lên tiếng hỏi:
- Anh có yêu em không?
Cô đột nhiên hỏi như thế khiến Long Sơn càng lo lắng hơn. Lòng anh như có lửa đốt:
- Em đang ở đâu, anh đến rước em. Mau trả lời anh đi.
- Em không sao? Em đang ở mộ ba nên có chút xúc động thôi.
- Em chờ ở đó. Anh đến rước em.
- Không cần đâu, em sẽ tự về - Cô ngừng một lát hỏi tiếp - Anh chưa trả lời em: Anh có yêu em không?
Câu hỏi khiến tim Long Sơn nhức nhối. Anh yêu cô, yêu cô từ lâu lắm rồi, lúc trước anh không dám tỏ tình với cô, bây giờ anh càng không dám ngỏ lời. Là chính anh đã quay lưng khi cô cần giúp đỡ, anh có tư cách gì nói ra chữ yêu với cô? Dù thế nào đi nữa anh cũng nguyện ở bên cạnh che chở cho cô, chăm sóc cho cô suốt đời.
- Có yêu em không? - Kiều Chinh lên tiếng thúc giục anh.
Long Sơn nghiến răng im lặng, anh không biết liệu mình có đủ tư cách nói tiếng yêu với cô không nhưng trái tim đập mạnh của anh chính là bằng chứng tốt nhất để anh biết mình yêu cô. Cuối cùng anh khẽ khàng thốt ra:
- Yêu...
Giọng anh không lớn nhưng vẫn có thể nghe rõ qua điện thoại. Tiếng yêu đã nói ra khỏi miệng lại giống mũi tên đã bắn ra kéo theo những mũi tên khác, không gì ngăn cản được. Long Sơn thổn thức nói:
- Anh yêu em, anh rất yêu em, Kiều Chinh. Hãy làm bạn gái anh đi, hãy để cho anh được chăm sóc cho em suốt cuộc đời này. Hãy để anh đem hạnh phúc đến cho em, xoa dịu hết những nỗi đau trong lòng em.
Lời tỏ tình chân thành khiến Kiều Chinh rung động. Cô muốn được ở bên anh ngay lập tức.
- Đến nhà em đi, bây giờ em về nhà.
Vừa nói xong cô vội vàng cúp máy sau đó chạy thật nhanh ra khỏi nghĩa trang. Cô mở cửa chiếc xe đang đợi sẵn, nhanh chóng ngồi vào ghế, thở hổn hển nói:
- Về nhà.
Chiếc xe lăn bánh ngay khi cô ra lệnh. Ánh đèn ở nghĩa trang dần rời xa khỏi tầm mắt cô.
- Nhanh thêm một chút nữa.
Tình yêu của cô là một sai lầm, nó đã hủy hoại gia đình cô, hại chết ba cô. Cô không thể đắm chìm trong tình yêu đó được. Cách tốt nhất để quên đi một cuộc tình là bắt đầu một cuộc tình khác. Cô muốn bắt đầu lại, muốn quên đi tình yêu trong quá khứ, muốn quên đi sự đau khổ mà Cảnh Phong đã gieo rắc trong cô. Trong tâm trí cô hiện tại chỉ muốn giữ lại Sweet Roses, chuyện tranh đấu giữa mẹ cô, chú cô với Cảnh Phong, cô tạm thời muốn gác lại. Cô hiện giờ không muốn làm một con rối cho bất kì ai nữa. Cô phải trân trọng hạnh phúc, ba cô đã đánh đổi tất cả chỉ để cô hạnh phúc nên cô nhất định phải hạnh phúc.
Chiếc xe thắng lại trước cửa nhà, Kiều Chinh đã thấy Long Sơn đứng trước cửa nhà cô từ bao giờ. Dáng anh cao lớn vững chãi, mỉm cười hiền lành.
Kiều Chinh liền mở cửa lao xuống xe, cô chạy thật nhanh đến bên Long Sơn, ôm chặt lấy anh. Long Sơn cũng vội vàng ôm chặt cô, giống như đang gìn giữ thứ quý giá nhất đời mình.
- Hãy làm cho em hạnh phúc được không?
Cô khẽ khàng nói bên tai Long Sơn, một lời cầu xin nghẹn ngào thổn thức. Long Sơn buông cô ra, anh nhìn cô thật lâu, Kiều Chinh có thể nhìn thấy đôi mắt say đắm của anh. Anh khẽ khàng cúi đầu đặt môi mình lên môi cô thay lời muốn nói.
Lần nữa họ ôm nhau thật chặt, cuồng nhiệt hôn nhau, giống như hai người đã yêu đương thật sâu đậm. Giống như một ngọn lửa bùng cháy trong đám tro tàn, không gì có thể dập tắt được.
Một nụ hôn kéo dài thật dài.
- Bốp...
Một bàn tay to lớn kéo mạnh Kiều Chinh rời khỏi Long Sơn đồng thời giáng vào mặt Long Sơn một cú đấm khiến anh bất ngờ ngã phịch xuống đất đau đớn.
Thấy Long Sơn bị đánh, Kiều Chinh tức giận quay đầu lại nhìn kẻ gây sự kia, lại bắt gặp vẻ mặt đầy nộ khí, ánh mắt đỏ gay bừng bừng lửa giận của Cảnh Phong, Kiều Chinh kinh ngạc nói không nên lời:
- Anh...
Cảnh Phong không nhìn Kiều Chinh mà lôi cô theo anh tiến đến chiếc xe màu đen bóng loáng đang đậu gần đó. Quá bất ngờ, cô không kịp phản ứng, chỉ biết chật vật bước theo anh để không bị ngã. Đến khi bước chân vững hơn rồi cô mới thét lên:
- Anh lôi tôi đi đâu? Bỏ tay tôi ra, anh làm tôi đau quá.
Bàn tay Cảnh Phong siết chặt đến nỗi tay cô chẳng mấy chốc đã đỏ lên, cái đau nhức vào tận xương. Nước mắt cô chực trào ra vì đau đớn vậy mà Cảnh Phong vẫn không chút buông tay.
Anh nhanh chóng đẩy mạnh Kiều Chinh ngồi vào trong xe một cách thô bạo đến mức cô ngã vật xuống, va vào ghế đau điếng. Cô nhìn Cảnh Phong đầy oán hận nhưng anh vẫn thản nhiên đóng sập cửa lại.
Long Sơn bị đánh bất ngờ, cú đấm lại rất mạnh nên phải một lúc lâu sau anh mới nén được cơn đau mà lồm cồm ngồi dậy. Nghe tiếng Kiều Chinh hét lên, Long Sơn liền đuổi theo.
Khi Long Sơn đến gần chiếc xe cũng là lúc chiếc xe lăn bánh.
- Long Sơn, Long Sơn... - Kiều Chinh tha thiết gọi tên anh, tay đập cửa kính xe, ánh mắt cầu cứu.
Long Sơn liền chạy đến chặn đầu chiếc xe thế nhưng Cảnh Phong chẳng màng đến việc có đụng chết người hay không, cứ tăng ga chạy lên phía trước. Kiều Chinh nhìn thấy cảnh tưởng như vậy thì hai tay ôm lấy mặt sợ hãi.
Long Sơn phản ứng lanh lẹ tránh khỏi đầu xe, đồng thời Cảnh Phong cũng quay xe về hướng khác lao thẳng ra đường.
Kiều Chinh sau cơn hoảng sợ, thấy Long Sơn không sao mới thở phào nhẹ nhõm. Cô lừ mắt nhìn gương mặt lạnh lẽo của Cảnh Phong thì nén giận. Cô biết bây giờ cho dù cô có gào thét thế nào anh cũng không thả cô xuống, vậy thì không cần phí sức nữa.
Cảnh Phong không lái xe đưa cô đến nhà anh như cô nghĩ mà lái xe đưa cô đến nhà cũ của cô. Xe vừa đến thì người làm lập tức mở cửa, chiếc xe cứ thế nghênh ngang chạy thẳng vào bên trong. Kiều Chinh xúc động bần thần nhìn ngôi nhà mình đã sống từ nhỏ đến lớn với biết bao kỉ niệm.
Cảnh Phong mở cửa xe cho Kiều Chinh trong im lặng. Nộ khí trên gương mặt của anh dường như đã dịu lại. Cảnh Phong không nói câu nào mà cứ thế vào nhà. Kiều Chinh cắn môi bước theo anh. Cảnh Phong không để cho cô có thời gian nhìn ngắm lại ngôi nhà, anh lôi tuột cô lên lầu, sau đó đẩy mạnh cô xuống giường.
- Anh muốn gì đây? - Kiều Chinh đến lúc này không thể không lên tiếng.
Cảnh Phong nhếch môi cười nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng đáp:
- Em quên điều kiện để em có thể vào làm ở công ty rồi hay sao?
- Anh... - Giọng cô nghẹn ngào lẫn tức giận.
Cô đứng bật dậy lao ra khỏi phòng khi Cảnh Phong đang cởi bỏ chiếc áo của anh quăng lên ghế nhưng Cảnh Phong đã nhanh chân ôm lấy cô giữ lại, sau đó lại ném mạnh cô lên giường.
- Thả tôi ra, tôi không muốn - Kiều Chinh vùng vẫy tay chân cố gắng thoát thân khi Cảnh Phong đè lên người cô.
Đáp lại lời kêu gào của cô là một nụ hôn nóng bừng bừng, cùng lời đe dọa.
- Em ngoan ngoãn cho anh nếu không Sweet Rores đừng hòng còn đường sống.
Lời cảnh cáo của Cảnh Phong có hiệu lực ngay lập tức, cánh tay đang khua khoắng loạn xạ của Kiều Chinh dừng lại. Cô đưa mắt nhìn anh, sau đó nói:
- Nếu anh còn như vậy, tôi sẽ hận anh, hận đến suốt đời.
Cảnh Phong nghe Kiều Chinh nói vậy thì ánh mắt lộ vẻ đau khổ nhìn cô, anh biết là anh đang bức ép cô, làm tổn thương cô, cô sẽ không tha thứ cho anh.
- Nếu phải có sự lựa chọn giữa việc để em hận anh với việc nhìn em trong vòng tay người khác, anh chẳng thà để em hận anh - Lúc lâu sau anh mới lên tiếng.
Kiều Chinh khẽ nhắm mắt, nước mắt rơi khỏi khóe mắt cay nồng. Sự đau đớn giằng xé làm trái tim cô rướm máu. Ông trời vì sao lại đối xử với cô như thế chứ? Vì sao lại cho cô gặp Cảnh Phong, vì sao lại để cô yêu anh rồi bây giờ lại để cô sống trong nỗi hận như thế? Càng tệ hơn khi cô muốn buông xuôi tất cả, quên đi nỗi hận thù kia thì ông ta lại cho cô biết anh thật sự yêu cô.
Tình yêu là không cần phải nói ra ba chữ: “Anh yêu em“. Bởi vì câu nói ấy cũng có thể nói ra từ một trái tim không chân thật.
Cũng giống như câu chuyện tình yêu của hai nhân vật trong Thời gian không trở lại. Hai người yêu nhau lại không ngừng làm tổn thương nhau để rồi mãi về sau mới biết đó là tình yêu.
Đau đớn dày vò khiến Kiều Chinh mệt mỏi lịm đi. Cô cảm thấy cả tâm trí và thể xác đều chìm vào một vực sâu không lối thoát, mơ hồ đến mức khi cô tỉnh dậy phải thật lâu sau ý thức mới quay trở lại. Ánh đèn bên ngoài nhạt dần, sương nặng trĩu trên lá cây. Hơi thở nhè nhẹ, nóng ấm của Cảnh Phong phả ra từ phía sau gáy cô, cả người cô đều nằm trong vòng tay rộng lớn của anh. Anh ôm cô rất chặt, chưa bao giờ anh ôm cô khi ngủ chặt như lần này, hai chân mày anh chau lại như đang lo lắng. Kiều Chinh đẩy nhẹ tay anh khỏi người cô, cắn răng cố ngồi dậy lần mò tìm chiếc túi của mình trong ánh sáng nhẹ của đèn ngủ.
Một lúc lâu sau, cô lén lút nhắn tin cho Long Sơn.
Không phải chú và mẹ mà là Long Sơn. Cô biết anh nhất định sẽ đến.
Nhắn tin xong, Kiều Chinh mở cửa đi ra khỏi nhà. Đã hơn ba giờ sáng, chiếc váy mỏng manh không đủ để che chắn từng cơn gió lạnh thổi ngang qua người cô. Kiều Chinh ngồi xuống ôm lấy thân mình, đôi mắt u buồn, từng khoảnh khắc dù nhỏ cứ thay phiên nhau chạy trước mặt cô, ký ức dừng lại là cảnh mẹ con cô bị đuổi ra khỏi chính căn nhà của mình. Cô nghiến răng thật chặt, đôi mắt đã sưng vì khóc giờ đây lại nhạt nhòa dòng nước mắt.
Chỉ hơn mười phút sau thì Long Sơn chạy đến, anh thấy Kiều Chinh ngồi ủ rũ, mái tóc đen dài rủ xuống che khuất gương mặt của cô, cả người co lại, chiếc váy cô đang mặc vừa mỏng manh lại vừa rách nát, trông cô đáng thương vô cùng. Khi Kiều Chinh ngẩng đầu nhìn anh, mái tóc rơi xuống để lộ gương mặt tái nhợt đi kèm đôi mắt sưng húp khiến Long Sơn đau lòng khôn xiết. Anh nhanh chóng lao đến bên cô.
Kiều Chinh nhìn anh nở nụ cười gượng khẽ nói:
- Anh đến rồi.
Kiều Chinh vừa dợm người đứng lên, đã nhanh chóng nằm gọn trong vòng tay Long Sơn. Anh ôm cô rất chặt. Cằm anh đặt tựa lên vai cô, giọng anh đứt quãng khó nhọc nói:
- Xin lỗi em, xin lỗi vì đã không bảo vệ được em.
Nụ cười gượng đã không còn trên gương mặt Kiều Chinh, cô cũng ôm chặt lấy Long Sơn và bật khóc. Tiếng khóc của cô như đâm sâu vào cõi lòng Long Sơn. Anh oán hận nhìn vào bên trong ngôi nhà.
Long Sơn đưa Kiều Chinh về nhà, khi ánh đèn bật sáng Kiều Chinh lại hoảng hốt co người lại, lấy tay che chắn cơ thể của mình, cô hét lên:
- Đừng bật đèn.
Thấy ánh mắt hoảng sợ của Kiều Chinh, Long Sơn vội vã tắt đèn, thế nhưng anh đã kịp thấy điều mà Kiều Chinh muốn che giấu. Cô không muốn anh nhìn thấy những dấu hôn ửng đỏ trên khắp cơ thể mình. Da thịt cô trắng, những dấu hôn kia càng rõ rệt hơn minh chứng sự thô bạo của Cảnh Phong đối với cô.
Trong lòng Long Sơn bừng lửa hận, anh lần nữa ôm lấy cô vỗ về:
- Không sao đâu, không sao đâu. Anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa.
Kiều Chinh được vỗ về nên nỗi đau dịu lại. Cô mệt mỏi lên giường nằm theo lời khuyên của Long Sơn.
- Anh đừng đi được không? - Kiều Chinh lo lắng khi thấy Long Sơn đứng dậy, cô vội vàng nắm lấy tay anh - Em sợ...
Giọng cô run rẩy khiến trái tim Long Sơn đau thắt, anh ngồi xuống vỗ nhẹ tay cô cười bảo:
- Anh không đi đâu hết, anh sẽ ở lại đây với em. Ngủ đi. Ngoan.
Được lời hứa của Long Sơn, Kiều Chinh ngoan ngoãn nhắm mắt lại nhưng chỉ một lát sau cô hốt hoảng ngồi bật dậy kéo ngăn kéo đầu giường lục tìm cái gì đó. Long Sơn thấy vậy liền hỏi:
- Em tìm gì vậy?
Nhưng Kiều Chinh dường như không nghe thấy, đầu óc cô mải miết tập trung vào tìm kiếm đến mức kéo lê cả hộc tủ xuống đất, bản thân cũng ngã xuống theo.
Thấy cô ngã, Long Sơn lao đến bật đèn để cô tìm dễ dàng hơn. Kiều Chinh vừa tìm vừa lẩm bẩm:
- Sao lại không thấy, sao lại không thấy?
Long Sơn nhìn cô sốt ruột hỏi:
- Em muốn tìm gì để anh tìm giúp em.
- Đây rồi - Kiều Chinh reo lên, tay cầm một vỉ thuốc bị văng ra cách đó không xa. Sau đó, cô đứng bật dậy đến bên bàn nước nhanh chóng uống viên thuốc trong vỉ. Uống xong, cô thở phào nhẹ nhõm.
Long Sơn nhìn cô chằm chằm. Tuy không am hiểu nhiều nhưng anh biết loại thuốc đó. Đó là thuốc tránh thai. Vỉ thuốc đã vơi đi nhiều chứng tỏ nó được sử dụng nhiều. Sắc mặt anh đanh lại.
- Có phải anh cảm thấy em hèn hạ lắm không? Em đã chấp nhận lên giường với anh ta, đổi lại anh ta sẽ cho em vào làm trong công ty của ba em - Kiều Chinh vừa cười vừa chua chát nói.
Long Sơn nhất thời không phản ứng, Kiều Chinh cay đắng bảo:
- Mỗi lần quan hệ xong em lại uống thuốc tránh thai, bởi vì em không muốn mình mang thai, em sợ đứa bé ra đời trong bất hạnh.
Long Sơn hiểu nỗi ám ảnh của Kiều Chinh với trẻ con cũng từ đây, anh có thể hiểu tâm trạng sợ hãi mang thai của cô. Nếu có thể, anh thật sự muốn xóa đi ký ức đau thương này cho cô.
- Nếu anh muốn, anh có thể đi - Kiều Chinh không muốn miễn cưỡng bắt Long Sơn ở bên cạnh mình khi thân xác của cô hiện tại ô uế không gì bằng.
- Chúng ta kết hôn đi? - Long Sơn lập tức lên tiếng.
Kiều Chinh nhìn Long Sơn bằng ánh mắt ngây dại.
Tiếng chuông cửa reo đánh thức Cảnh Phong, anh mở mắt không thấy Kiều Chinh bên cạnh thì khẽ thở dài một hơi. Cảm thấy chua xót vô cùng khi Kiều Chinh thật sự nghĩ quan hệ giữa hai người chỉ là một cuộc giao dịch, xong việc cô lập tức rời đi.
- Này anh kia, ai cho anh xông vào nhà như thế? Anh có mau đi ra không? Nếu không tôi báo công an - Tiếng người giúp việc ồn ào phía dưới.
Cảnh Phong liền đi ra cửa nhìn xem có chuyện gì, vừa vặn thấy Long Sơn đang lao lên lầu, bốn ánh mắt giao nhau dữ dội. Long Sơn lập tức ra tay đấm Cảnh Phong.
Cảnh Phong bị đánh, lảo đảo lùi lại phía sau mấy bước, cũng may có vách tường giúp anh khỏi ngã. Nhưng Long Sơn không hề có ý định ngừng lại, anh tiếp tục lao về phía Cảnh Phong bồi thêm mấy cú đấm nữa, miệng không ngừng chửi rủa:
- Mày là một thằng đốn mạt.
Mỗi cú đấm là một câu mắng chửi:
- Một thằng hèn...
- Sao mày dám đối xử với cô ấy như vậy?
- Mày không đáng mặt đàn ông...
Cảnh Phong dù sao cũng xuất thân từ giang hồ. Khi cú đấm thứ tư của Long Sơn chuẩn bị bay về phía anh, Cảnh Phong đã gạt tay Long Sơn, đánh trả lại một quyền khiến Long Sơn lùi mấy bước.
Hai người đàn ông tạm thời tách nhau ra thở hổn hển, người nào cũng bị đau nhưng vẫn lừ mắt nhìn nhau. Rồi như không biết mệt, họ ngay lập tức lại lao vào nhau đánh đấm liên hồi. Cuối cùng cả hai ôm nhau ngã xuống mặt sàn rồi lăn xuống dưới lầu.
Bà giúp việc gần năm mươi tuổi hét lên:
- Cậu mau dừng tay nếu không tôi gọi điện thoại báo công an bắt cậu.
Lời nói không ngăn được họ, bà sợ hãi không biết nên thế nào, đành rầu rĩ kêu lên:
- Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, tôi xin hai cậu mà.
Cảnh Phong đấm mạnh vào mặt Long Sơn, rồi mới lảo đảo đứng dậy, mệt mỏi ngồi dựa tường thở dốc trong khi Long Sơn cũng gắng sức ngồi dậy. Mặt mày cả hai đều sưng bầm, khóe miệng và hốc mũi chảy máu.
Sau khi trút hết bực dọc ra, tâm trí cũng trở nên tốt hơn. Cảnh Phong nhìn bà giúp việc an ủi:
- Không có gì đâu, cô cứ vào bếp đi.
- Nhưng mà... - Bà giúp việc vẫn chần chừ lo lắng.
- Không sao - Long Sơn cười nhẹ cho bà yên tâm
Bà giúp việc không rõ mối quan hệ giữa hai người họ là thế nào nhưng trước ánh mắt kiên quyết của Cảnh Phong, bà bất đắc dĩ đành quay vào bếp.
- Cô ấy đâu? - Cảnh Phong là người lên tiếng trước.
- Đừng mong tôi cho anh biết - Long Sơn cao giọng đáp.
- Anh tưởng là có thể giấu cô ấy mãi hay sao? Mau đưa cô ấy ra đây - Cảnh Phong đe dọa.
- Tôi không muốn Kiều Chinh lại phát điên lần nữa nên tôi cảnh cáo anh đừng làm phiền cô ấy nữa. Nếu không tôi sẽ không tha cho anh đâu - Long Sơn giận dữ nói.
Cảnh Phong sững sờ thốt lên:
- Phát điên lần nữa... xảy ra chuyện gì với cô ấy?
Nhưng Long Sơn không muốn kể ra mọi chuyện, anh phớt lờ câu hỏi của Cảnh Phong, cố đứng dậy nói một câu:
- Nếu anh không tránh xa cô ấy ra thì đừng trách tôi.
Nhưng Cảnh Phong sao có thể để Long Sơn ra đi dễ dàng như thế. Anh bật dậy lao ra chặn đường Long Sơn, nhất quyết đòi một câu trả lời.
- Nếu anh không nói rõ thì đừng hòng rời đi - Ánh mắt Cảnh Phong đầy kiên quyết.
Long Sơn vẫn mặc kệ mà sấn tới, hai thân hình cao ráo, sức vóc ngang ngửa nhau kẻ tiến người chặn hồi lâu, Cảnh Phong mới lạnh nhạt bảo:
- Nếu anh không nói, tôi đi hỏi Kiều Chinh.
Long Sơn biết là Cảnh Phong sẽ làm thật. Anh sợ sự thật đau đớn mà Kiều Chinh luôn muốn giấu, nỗi ám ảnh vẫn nhức nhối trong cô có dịp bùng phát dày vò cô. Anh siết chặt tay, hít một hơi thật sâu rồi quyết định nói:
- Được, nếu anh muốn biết tôi sẽ kể cho anh nghe.
Sau đó, Long Sơn bắt đầu kể hoàn cảnh của Kiều Chinh sau biến cố gia đình.
- Tôi không biết sau đó xảy ra chuyện gì. Nhưng Kiều Chinh cô ấy đã...
Long Sơn khẽ nhắm mắt phủ nhận sự khó chịu khi phải nói ra những điều này:
- Anh có biết khi tôi tìm thấy cô ấy, Kiều Chinh đang mặc một chiếc áo trắng của bệnh nhân tâm thần, tay áo dài rũ dọc theo chân của cô ấy. Kiều Chinh đứng bất động thật lâu bên cửa sổ chỉ nhìn ra bên ngoài trong im lặng rất lâu. Bác sĩ nói cô ấy không giống các bệnh nhân tâm thần khác, không hề khóc la ầm ĩ, gây náo loạn mà chỉ đứng im lặng nhìn ra bên ngoài như thế và... cô ấy khóc. Cô ấy không khóc lớn, không khóc thành tiếng chỉ lặng lẽ rơi nước mắt. Chính vì vậy trông cô ấy càng đáng thương vô cùng. Giây phút nhìn thấy cô ấy như thế, anh có biết tôi cảm thấy gì không? Tôi cảm thấy hận, hận vô cùng. Hận tất cả những người gây ra cho cô ấy nỗi đau này và tôi hận chính bản thân mình. Cảm giác hận đó như nghiền nát tôi thành trăm mảnh nhưng dù tôi có bị sao cũng không thể bù đắp được nỗi đau trong lòng cô ấy nữa rồi.
Cảnh Phong choáng váng, anh bước lùi vài bước, đầu óc quay cuồng như bị ai dùng búa đập vào. Phải cố gắng lắm anh mới không ngã xuống.
- Khó khăn lắm cô ấy mới bình tĩnh lại, nhưng từ hôm đó cô ấy tự khoanh tròn bản thân mình, sống trong một thế giới câm lặng. Cô ấy cho tôi biết căn phòng trọ của cô ấy nhưng nó là thế giới tôi không thể bước vào ãi đến gần đây. Cô ấy làm gì cũng đều không cho tôi biết, càng không cho tôi lên tiếng hỏi. Anh có biết, tôi muốn gặp cô ấy phải gọi điện thông báo trước nếu không cô ấy sẽ nổi giận. Bác sĩ cho cô ấy ra viện là vì cô ấy không có hành động gây tổn thương người khác, không có hành vi quá khích chứ không phải vì cô ấy đã hết bệnh. Bác sĩ căn dặn không để cho cô ấy bị kích động bởi vì Kiều Chinh có xu hướng tự ngược đãi bản thân mình.
Cảnh Phong lần nữa choáng váng, tim thắt chặt đau đớn. Anh thật không thể tưởng tượng ra hoàn cảnh Kiều Chinh lại như thế. Chắc chắn cô đã lâm vào tình trạng vô cùng bi đát.
- Không cần nghĩ cũng biết cô ấy là từ chuyện đó mà bị phát điên - Long Sơn trầm giọng nói tiếp - Nhưng có một điều đến giờ tôi vẫn không hiểu.
Long Sơn chau mày nghĩ ngợi, một hồi lâu sau mới nói:
- Kiều Chinh dường như rất sợ trẻ con. Cô ấy không bao giờ đến gần hay chạm vào chúng. Chỉ vô tình va vào trẻ con trên đường cũng khiến cô ấy hoảng hốt cực độ. Nếu như cô ấy không uống thuốc thì sẽ không thể nào ngăn cơn hoảng loạn trong lòng lại được.
Trước lời kể của Long Sơn, Cảnh Phong nhớ lại sự kiện ở bể bơi. Kiều Chinh lúc đó rất sợ hãi, cô rõ ràng biết bơi nhưng lại không nhảy xuống cứu đứa bé. Trong kí ức của anh, cô rất yêu trẻ con, trong điện thoại của cô có rất nhiều hình trẻ con tải trên mạng về. Kiều Chinh từng nói: “Ngắm bọn trẻ cả đời cũng không biết chán“. Hơn nữa, năm đó đi dạy ở trại mồ côi, vất vả là thế nhưng Kiều Chinh lại thấy rất vui, còn luôn miệng kể với anh nghe chuyện bọn nhóc, tính tình đứa này ra sao, hoàn cảnh đứa kia thế nào...
Sao bây giờ cô có thể sợ trẻ con? Chuyện này với chuyện trước đây dính líu gì đến nhau? Cảnh Phong không tài nào đoán ra được.
- Nếu anh thật sự có lòng với cô ấy xin hãy tránh xa cô ấy ra, hãy để cô ấy bình yên mà sống, đừng kích động cô ấy nữa. Kiều Chinh đã đáng thương quá rồi. Đừng làm cô ấy tổn thương thêm - Long Sơn khàn giọng cầu xin.
Cảnh Phong cúi mặt không đáp nhưng thái độ thất thần đau buồn tột độ của anh khiến Long Sơn cảm thông không lên tiếng truy hỏi nữa. Anh nhìn theo bóng dáng Cảnh Phong đi lên lầu, thở dài quay người rời đi.
Chuyện tình yêu của con người trên thế gian vốn là chuyện chẳng ai nói trước được. Cảnh Phong không xứng đáng có được tình yêu của Kiều Chinh, anh cũng không xứng đáng. Bây giờ chỉ biết tìm cách bù đắp và mang lại hạnh phúc cho cô, làm cô không còn bị tổn thương nữa mà thôi.
Khi Long Sơn về đến nhà Kiều Chinh, anh vừa mở cửa ra đã nghe Kiều Chinh hỏi:
- Anh đi đâu vậy, em thức dậy đã không thấy anh.
Giọng Kiều Chinh có chút hốt hoảng, Long Sơn biết cô vẫn chưa hoàn toàn lấy lại cân bằng. Anh bỗng thấy hối hận vì đã rời đi như thế.
Long Sơn gắng cười giơ cao túi ni lông trong tay mình, lắc lắc mấy cái ra hiệu cho Kiều Chinh:
- Anh đi mua đồ ăn sáng cho em. Em đã đánh răng chưa đấy, chưa là không được ăn đâu.
Long Sơn cố ý dùng giọng vui đùa nhằm đánh tan nỗi sợ hãi trong Kiều Chinh, lời anh thật hiệu quả, Kiều Chinh lập tức cười tươi đứng lên bảo:
- Em đi vệ sinh ngay.
Lát sau cô trở ra, Long Sơn đã bày hai tô phở bốc khói trên bàn chỉ chờ cô đến ăn. Kiều Chinh vui vẻ ngồi ăn, rồi như chợt nhớ ra cô ngẩng đầu lên bảo:
- Đợi em làm xong Sweet Roses chúng ta kết hôn nhé.
Sweet Roses là dòng mỹ phẩm và nước hoa với mùi hương đặc trưng rất được ưa chuộng từ nhiều năm trước. Đặc biệt là loại nước hoa có hương thơm tự nhiên của hỗn hợp nhiều loại nguyên vật liệu như hoa hồi, thường xuân, hoắc hương... một hương thơm tự nhiên đầy lôi cuốn.
Hiện nay có rất nhiều dòng nước hoa cũng có mùi hương tương tự như vậy nhưng với giá thành thấp hơn, hoặc là hàng nhập từ nước ngoài về đáp ứng nhu cầu ưa của lạ của người tiêu dùng, khiến Sweet Roses đang dần bị quên lãng.
- Nếu chúng ta cứ dùng cách thức sản xuất cũ, cháu nghĩ khó mà được thị trường tiếp nhận - Kiều Chinh trầm mặt nói.
- Chú biết chứ - Giám đốc Hoàng thở dài - Chúng ta vẫn chưa thể nghiên cứu ra loại nước hoa đặc trưng khác được. Cháu cũng biết trên thế giới có hàng ngàn mùi nước hoa khác nhau. Khá nhiều mùi hương bị trùng lặp, chúng ta dù có điều chế ra cũng dễ dàng bị trùng lặp như thế. Chỉ sợ là chưa bắt đầu đã thất bại rồi.
- Chú có bao giờ thử nghĩ ngược lại không ạ? - Kiều Chinh ngồi thẳng lưng nhìn giám đốc Hoàng đưa ra kiến nghị của mình.
Giám đốc Hoàng khẽ nghiêng đầu nhìn cô dò xét, ông thật sự chưa hiểu câu hỏi không đầu không đuôi của Kiều Chinh. Kiều Chinh cũng biết mình nóng vội bèn cười nhẹ rồi bắt đầu giải thích tường tận:
- Thật ra từ trước đến giờ người ta sử dụng nước hoa chủ yếu là thích mùi hương của nó, thứ hai là ấn tượng của người khác về mình khi sử dụng loại nước hoa đó. Và thông thường, mùi nước hoa rất nhẹ nhàng. Rất ít người sử dụng mùi nước hoa nồng đậm gây khó chịu, hầu hết nước hoa có mùi nồng đều là nước hoa rẻ tiền nên bị ghét bỏ. Chúng ta có thể đi theo hướng này. Chúng ta có thể tạo ra một mùi hương đậm một chút nhưng không nồng.
- Nhưng như vậy cũng có thể khiến người tiếp xúc khó chịu.
- Khó chịu cũng là một loại ấn tượng - Kiều Chinh bèn tiếp tục nói - Chúng ta có thể làm ra một loại hương khiến người tiếp xúc dần cảm thấy dễ chịu. Giống như mùi hương sẽ phai nhạt dần tạo ra sự sảng khoái tinh thần... Giống như một đóa hoa độc, rõ ràng biết là chạm vào sẽ chết nhưng không thể không chạm vào.
Nói đến đây, trái tim Kiều Chinh bỗng thắt lại, bởi vì ý tưởng này của cô chính từ Cảnh Phong mà ra.
Cô biết rõ anh là loại người không cùng thế giới với cô, biết rõ anh là loại người không hợp với cô, là loại người cô nên tránh xa. Cô thậm chí đã hàng ngàn lần nhắc nhở mình tránh xa anh thế nhưng cô lại không thể cưỡng lại được sức hút của anh, cam tâm chấp nhận vì anh mà tổn thương.
- Kiều Chinh - Giám đốc Hoàng thấy cô thần người ra, vẻ mặt đăm chiêu thì khẽ gọi - Cháu không sao chứ?
- Cháu không sao? - Kiều Chinh chợt tỉnh, lắc đầu cười nhẹ.
Sau đó, Kiều Chinh không ngừng giải thích tính chất loại nước hoa cô muốn tạo ra, giám đốc Hoàng càng nghe càng thích thú, ông liên tục gật đầu tán thưởng cho rằng ý tưởng của cô thật khác lạ.
Tạo ấn tượng bằng sự ghét bỏ, nhưng lại thu hút không thể dứt ra.
- Nhưng nó chỉ là dự án mà thôi. Cái đáng kể là có chế ra loại nước hoa này hay không? Chúng ta cần một nhà điều chế giỏi nhất để thực hiện nó - Kiều Chinh có chút lo lắng - Chú thấy ai là người có thể giúp chúng ta?
- Chú biết một người - Giám đốc Hoàng liền nói.
- Nhưng phải là một người đáng tin cậy, trước khi hoàn thành tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài. Chỉ sợ sẽ bị cướp mất ý tưởng này, nhất là khi chúng ta đang bị cạnh tranh bởi sản phẩm mới của Cẩm Tú.
- Yên tâm đi, chú bảo đảm tuyệt đối đáng tin cậy - Giám đốc Hoàng khẽ cười đầy bí hiểm.
- Nếu điều chế ra thì việc còn lại của chúng ta là làm sao để các cổ đông chấp nhận đổ tiền vào đầu tư - Kiều Chinh gật đầu vui vẻ.
- Nhưng hiện tại nếu chúng ta không vực dậy được Sweet Roses, nó sẽ bị dẹp đi, dù có ý tưởng mới cũng đều trở thành công cốc mà thôi. Chú cháu ta phải đánh bại bên kia mới mong thực hiện được.
- Vâng, cháu sẽ cố gắng hết sức. Hiện tại kế hoạch của chúng ta tiến hành đến đâu rồi ạ?
- Vẫn tiến hành rất thuận lợi. Chỉ chờ ngày công bố. Hi vọng là sẽ thuận lợi đến phút cuối cùng. Đặc biệt, nếu có thể gây ấn tượng với nhà thiết kế Hoàng Lan để cô ấy chấp nhận cho chúng ta giới thiệu Sweet Roses trong buổi trình diễn của cô ấy thì chiến thắng nằm trong tay chúng ta.
Kiều Chinh trầm lặng nghĩ đến Hoàng Lan, một tháng sau cô sẽ tổ chức trình diễn, cô cũng chỉ có một tháng để thuyết phục Hoàng Lan mà thôi. Cô phải cố gắng hết sức mới được.