Chiều Ba mươi Tết, tôi đang ở siêu thị mua đồ thì nhận được một cuộc gọi từ số máy lạ.
"Hứa Khả, chào chị."
Tôi không có chút ấn tượng nào với giọng nói này, nên đành hỏi: "Xin lỗi, ai đây?"
"Du Vịnh Văn. Chị còn nhớ cái tên này không?"
Đương nhiên là tôi còn nhớ. Tôi hỏi: "Có chuyện gì không?"
"Tôi muốn gặp chị nói chuyện, được không?"
Tôi từ chối dứt khoát: "Không cần gặp đâu."
"Từ chối thẳng thắn như vậy, tôi tin là chị đã biết tôi muốn nói đến chuyện gì rồi."
Tôi nắm chặt điện thoại, đứng giữa siêu thị rộng mênh mông, người qua kẻ lại như mắc cửi, bên tai ngập tràn bài hát chúc mừng năm mới: "Chúc mừng, chúc mìmg, chúc mừng bạn..."* Không khí vui vẻ tràn ngập khắp nơi, năm nào cũng vậy. Trong điện thoại vọng đến tiếng nói của cô ta, nhỏ nhẹ, mềm mại, nhưng rất rõ ràng, dường như có thể xuyên thấu tận đáy lòng.
(*) Bài hát: Chúc mừng bạn. Nhạc và lời: Hoàng Trêm; Ca sĩ: Trương Mạn Lợi
"Trốn tránh cũng không có ích gì, chị Hứa Khả ạ. Chúng ta cần gặp nhau, ngồi nói chuyện thẳng thắn. Chị nghĩ kĩ đi rồi điện lại cho tôi, gọi theo số này, thế nhé!”
Tôi vẫn mua đầy đủ các thứ theo danh sách đã liệt kê rồi đến nhà bố, đeo tạp dề, bắt đầu chuẩn bị nấu bữa tối Giao Thừa. Bố vẫn làm việc nhà rất vụng về, nhưng có vẻ hôm nay trời “sắp sập” hay sao mà bố lại giúp tôi nhặt rau, chuyện trò thân thiết, nào là: cô tôi lên chức bà nội; con dâu của chú tư cũng đã có mang, hai đứa con chú vẫn ở Thượng Hải năm nay không về ăn Tết, thím tư vì chuyện này mà rất buồn; bà cô thứ hai của tôi định ngày kia sẽ lên đây ở vài ngày, tiện khám bệnh luôn...
Tói biết bố đang muốn trò chuyện để kéo gần khoảng cách giữa hai bố con. Tôi rất cảm kích trưóc sự cố gắng của ông, thế nên cũng trả lời lại. Đột nhiên, tôi nghe bố hỏi: "Khả Khả, sao con không bao giờ về nhà Á Âu ăn Tết? Là phụ nữ thì không nên ích kỷ, làm nũng quá, mà nhà chồng cũng nghĩ con không tôn trọng họ."
"Con cũng không phản đối về nhà anh ấy ăn Tết, nhưng anh ấy nói rằng tết nhất chỉ muốn nghỉ ngơi, không muốn phải chen lấn đi mua vé ngồi xe khách, hay bay đi bay về, như thế rất phiền phức, mệt mỏi."
Bố tôi quả nhiên không tán thành, nói: "Quan hệ giữa con rể và bố mẹ nó hình như không đuợc tốt lắm."
Đúng là như vậy. Quê của Tôn Á Âu là một thành phố loại ba cách chỗ chúng tôi ở hơn một nghìn kilomet. Dù kết hôn đã gần sáu năm nhưng anh chỉ dẫn tôi về nhà một lần, ở lại có một ngày, ăn cơm ngoài tiệm, buổi tối còn ở khách sạn, cuộc trò chuyện giữa tôi và bố chồng còn chưa quá mười câu. Sau đó, anh ấy chỉ thỉnh thoảng liên lạc với bố mẹ qua điện thoại, Tết đến thì gửi một khoản tiền vào tài khoản của bố mẹ, nếu không có việc gì quan trọng và cần thiết thì không bao giờ về quê. Tôi cũng đã từng hỏi anh lý do, anh chỉ hờ hững trả lời: “Không phảo gia đình nào cũng đầm ấm, vui vẻ để có thể ở lại lâu.”
“Khả Khả, các con cũng nên nghĩ đến việc sinh một đứa đi!”
Tôi ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên bố nói với tôi chuyện này, trước đây chỉ có duy nhất một lần, mẹ khéo léo nhắc đến vấn đề này, bảo tôi không nên vì công việc bận rộn mà để lỡ độ tuổi sinh đẻ thích hợp. Sau khi tôi thẳng thắn nói với mẹ rằng mình không có kế hoạch sinh con, mặc dù tỏ ra rất ngạc nhiên nhưng mẹ cũng không nói gì nên lúc đó tôi đã thở phào nhẹ nhõm.
"Dạo trước bố bảo mẹ hãy giục con, hoặc đưa con đi kiểm tra xem thế nào, mẹ con nói là muốn tôn trọng cách nghĩ của con. Bố không hiểu, kết hôn rồi sinh con không phải là chuyện rất tự nhiên của phụ nữ sao?"
Do dự hồi lâu, cuối cùng tôi nói: "Chúng con đều thích sống yên tĩnh, trước khi kết hôn cũng thỏa thuận với nhau là không sinh con."
"Sống yên tĩnh ư?"
Đến lượt bố tôi ngỡ ngàng, tôi biết động cơ không sinh con hoàn toàn nằm ngoài phạm vi thấu hiểu của bố. Thực sự tôi không biết giải thích thế nào, đành đánh trống lảng: "Bố, nhà mình chỉ có xì dầu sẫm màu, hết xì dầu nhạt màu rồi, bố xuống nhà mua cho con một lọ nhé!"
"Đều là xì dầu cả, cần gì phải mua cả hai thứ làm gì!"
Dù nói như thế nhưng bố vẫn đúng dậy đi ra ngoài. Mấy phút sau, Tử Đông về, bước vào bếp, nó kêu lên rất khoa trương: "Chị, em không thể tin nổi, đây là những món chị nấu sao?"
"Hừ, thế không lẽ là nàng tiên Ốc biến ra à?
Nó cười. "Em và bố ăn uống qua loa lắm. Có lúc bố còn mua cơm ngoài hàng về ăn tối. Nếu cứ như vậy, chắc em phải học nấu ăn quá!"
Tôi ngẩn người, tự trách mình. "Gần đây nhiều việc quá, sau này đến cuối tuần, chị sẽ cố gắng đến nấu cho hai người ăn."
"Sao có thể trách chị được. Thế cái cô gái tên Từ Hàng đó đi rồi à?"
"Bố cô bé đón về rồi."
Em trai tôi thở phào, nói: "May quá! Chị đón cô ấy lên thành phố, nhỡ xảy ra chuyện gì thì không gánh nổi trách nhiệm đâu."
"Em chỉ cần nghĩ không có chuyện gì xảy ra là được."
"Vì cô ấy là người chúng ta không thể gánh nổi trách nhiệm. Chị à, chuyện này đến đây thôi nhé, đừng nhắc đến nữa, được không?
"Nếu đổi lại, nhóm máu của em không cùng với nhóm máu của người trong nhà, em sẽ nghĩ thế nào?'
Em trai tỏ ra bối rối. "Đúng là em không nên suy nghĩ ích kỷ như vậy."
Thời gian này, em trai tôi luôn cố gắng an ủi tôi, khiến tôi cảm thấy áy náy. Xoa đầu nó, tôi bảo: "Cho dù có bao nhiêu chuyện thay đổi, nhưng em vẫn là em trai của chị, ít nhất thì khi nghĩ tới điều này, chị cũng thấy được an ủi."
Em trai cười mà mặt mày méo xẹo.
Sáu giờ tối, tôi đã nấu cơm xong, nhưng Á Âu vẫn chưa đến. Bố tôi bảo tôi gọi điện giục anh ấy. Tôi nói: "Không cần đâu ạ, công ty anh ấy có việc, anh ấy bảo chúng ta không phải đợi đâu ạ."
Chúng tôi ngồi xuống ăn cơm, không khí bỗng nhiên trầm lắng hẳn. Nhưng chúng tôi đều có thói quen không nói chuyện trong khi ăn. Lúc sắp ăn xong thì Á Âu mới về. Bố tôi lập tức bảo tôi nấu thêm hai món nữa, tôi liền vào bếp thái măng. Trong lúc không đế ý, con dao tôi cầm trượt một đường vào đầu ngón trỏ tay trái, máu cứ thế tuôn ra. Tôi vội vàng vứt dao xuống, nắm chặt ngón tay thất thanh gọi Tử Đông. Em trai tôi và Á Âu cùng chạy vào. Á Âu vội vàng hỏi:
Có cần đi bệnh viện không?"
Tôi lắc đầu, Tử Đông nhanh chóng chạy đi lấy hộp thuốc, kiểm tra qua vết thương, nói: “Không sao đâu, may mà có móng tay chắn đỡ, nếu không, với con dao sắc thế này thì chị phải đi viện đấy.”
Em trai sát trùng, băng bó cho tôi xong, cười, bảo: "Để em xào rau cho, chị và anh rể ra ngoài nghỉ đi.” "
Cơm nước xong, Tử Đông ở lại với bố, còn tôi và Á Âu xin phép ra về. Anh nắm cổ tay tôi, nhấc lên kiểm tra rồi hỏi: "Có đau không?"
"Không sao."
Em để xe của em ở đây, ngồi xe anh về!"
"Không cần đâu."
Tôi rút điện thoại ra, tìm dãy số điện thoại gọi đến máy mình lúc ở siêu thị, giơ lên trước mặt anh, nói: "Số điện thoại này chắc anh quen hơn tôi?"
Ánh mắt anh dừng lại trên màn hình điện thoại, không nói câu nào.
"Tôi không ngờ gặp lại người quen cũ. Như thế có nghĩa là cô ấy đã học xong và về nước rồi? Nếu tôi đoán không lầm, cô ấy về lúc mẹ tôi đang bị ốm, đúng không?"
Anh có vẻ ngầm thừa nhận.
"Cô ấy muốn nói chuyện với tôi, nhưng tôi không có hứng thú. Ngày mai, dì tôi đến, tôi không muốn cãi nhau với anh trước mặt dì. Anh hãy xử lý cho xong chuyện này đi, trước lúc đó, đừng về nhà."
Anh nhìn điện thoại, rồi lại nhìn tôi, dưới ánh đèn đường mờ tối, tôi không nhìn rõ vẻ mặt của anh. Tôi tiện tay bỏ điện thoại vào túi xách, rồi lục tìm chìa khóa xe. Bỗng anh nắm lấy cổ tay tôi.
"Em chịu đựng như thế có thấy khổ không?
"Không. Mặc dù hôm nay có người muốn nổi loạn, nhưng tôi không muốn cãi nhau trong những ngày này.”
"Vừa nãy ở trong bếp, em bị đứt tay, phản ứng đầu tiên của em không phải là gọi anh, anh biết đã có chuyện không ổn rồi."
"Anh nghĩ nhiều quá rồi, Tử Đông là bác sĩ mà.”
"Phản ứng đầu tiên là bản năng, không phải là chọn lựa lí trí. Em không muốn nói chuyện với cô ấy, cũng không muốn anh giải thích, chắc trong lòng em đã có quyết định rồi."
Tôi chẳng còn gì để nói, hất tay anh ra, cầm chìa khóa xe tra vào ổ rồi cứ thế lái xe một mạch về nhà.
Sau đó tôi không xài xà phòng mà chuyển sang sữa tắm.
Lục Bách Đông có tò mò hỏi vài lần khiến tôi bực mình quát đại, “Bởi vì trong xà phòng có vi khuẩn làm hại tiểu kê kê!”, sau đó cậu ta không hỏi han gì nữa.
Tôi và A Địch chiến tranh lạnh vài ngày, sau tôi lại lò mò xuống nước trước.
"Ủa mà chủ đề của cuộc thi kia là gì vậy?" Tôi vừa ủi cái áo sơmi mới nhập về vừa làm bộ bâng quơ hỏi.
A Địch lườm nguýt tôi suốt nửa ngày rồi mới chịu phun câu nhả chữ, "Bạn hãy thiết kế một bộ trang phục mà có thể biến một người đàn ông bình thường thành gay!”
Gã lặp lại ro ro từng chữ được viết trên tờ rơi làm tôi phải phì cười. Đoạn tôi lại tới gần thủ thỉ vào tai gã, “Vậy để mình thiết kế cho bồ một cái quần lót chữ T đặc biệt nhé!?”
Gã hừ một tiếng, "Bà đây còn muốn nó viền dạ quang lấp lánh nữa cơ."
Đúng là thứ cháy nhà còn đi hôi của!
Nói được thì làm được. Hết giờ làm, tôi liền dắt Lục Bách Đông tới nhà bán vải tôi quen.
Dạ thì bảo đi là để mua viền dạ quang may quần cho A Địch nhưng lại cứ tần ngần đảo hết cả hàng vải. Nếu chỉ may một cái quần lót thôi thì cần chi nhiều vải vóc? Tự tôi biết mình ngứa tay nhưng lại cứ làm ra vẻ thờ ơ lắm.
Lục Bách Đông hôm nay không nói nhiều như thường, chỉ im lặng đi theo bên cạnh, mở to mắt ra ngó nghiêng cả tiệm vải.
Tôi liếc cậu vài lần nhưng chẳng lần nào cậu chú ý thấy nên tôi lấy làm lạ mà xùy cậu một tiếng.
Cậu quay đầu lại nhìn tôi. Tôi hỏi, “Cậu ngẩn người cái gì?”, cậu lại mặt mày mờ mịt ngó tôi. Tôi kiên nhẫn chờ, lúc lâu sau cậu mới ngờ ngờ nói, “Hình như trước đây em từng đến đây rồi!”
Tôi khẽ hừ một cái, "Cậu ở Đài Bắc chẳng được mấy ngày, sao có thể từng tới đây được?”
"Thiệt mà! Thiệt là em có cảm giác em từng tới đây." Vẫn kiên trì đáp.
Tôi cũng không tranh cãi với cậu chi cho mệt, chỉ nhún vai rồi bới tìm hết những sấp vải trong tiệm.
Buổi tối về nhà lại lui cui lục tìm máy may.
Trong nhà có một cái phòng nhỏ, vô cùng nhỏ, không đủ để đặt một chiếc giường đơn. Vốn tôi định biến nó thành phòng làm việc nhưng lại chẳng ngờ rằng đến cuối cùng chẳng duy trì được giấc mơ cũ. Nên đã dẹp luôn phòng làm việc này. Sau lại có quá nhiều vật dụng lung tung, thành ra coi phòng kia thành nhà kho luôn.
Gian phòng đó tôi vẫn luôn khóa kín. Dù Lục Bách Đông đã đến ăn nhờ ở đậu một đoạn thời gian nhưng vẫn chưa lần nào mò được vào trong đó. Chắc là vì vậy mà lúc này, bây giờ, cậu ta đặc biệt hưng phấn thám hiểm cái phòng bé như lỗ mũi này, mặc tôi có gào thét thế nào cũng chẳng chịu cút ra.
"Lục Bách Đông." Tôi gằn giọng đầy uy hiếp.
Cậu ta đang chúi đầu vào trong cái rương, lục tìm được thứ gì đó.
"Là hình nè." Cậu ta kinh ngạc nói.
"Lục Bách Đông." Giọng điệu lần này thật sự là đã hết kiên nhẫn rồi. Nghe ra sự bực tức trong lời nói của tôi, cậu ta liền tỏ ra ngoan ngoãn ngồi im ôm quyển album.
Đã lâu không có ai bước vào đây, bụi phủ dày. Tôi nhíu mày kiểm tra tay chân Lục Bách Đông. Đúng là dơ chết được. Vậy nên tôi không chút khách khí mà đạp cậu ta vào phòng tắm, đe rằng, nếu không tắm sạch thì đừng mong mò ra đây.
Cậu không phản kháng, như thể có được quyển album kia là đã thấy mỹ mãn rồi.
Nhân lúc cậu ta đi tắm, tôi trở lại căn phòng kia, sắp xếp lại những thứ bị cậu ta xới tung lên. Rồi khóa cửa lại.
Hiện tại thời gian biểu của Lục Bách Đông cũng chính là của tôi. h lên giường đi ngủ, h thì ngóc đầu dậy. Trên cơ bản thì chẳng khác gì cuộc sống lúc về hưu.
Chuyện này tôi không có nói cho A Địch biết. Còn nhớ trước kia tôi cùng gã lăn lộn không ít tình trường, leo hết giường này tới giường kia. Còn bây giờ trong khi gã vẫn còn tung hoành sa trường thì tôi đã lọ mọ về hưu dưỡng già.
Tôi thở dài thườn thượt, lật tạp chí ra xem.
Lục Bách Đông ngoảnh đầu qua nhìn tôi. Đôi mắt thẳm sắc ấy chưa bao giờ thay đổi. Trong sáng tựa trẻ thơ. Có một đoạn thời gian tôi từng nghĩ, chẳng biết lúc làm tình thì đôi mắt trong ngần đó ánh lên điều gì?
Và đương nhiên là cậu ta chẳng biết được ý nghĩ xấu xa đó của tôi, nên bây giờ vô cùng tín nhiệm mà sáp lại gần, giở quyển album ra cho tôi xem.
"Thu Thu." Cậu chỉ tay vào tấm ảnh trong album.
Tôi dàn quyển album ra, để cả hai có thể cùng xem.
"Đây là cậu." Tôi chỉ vào người đứng cạnh tôi.
Lúc đó cậu đại khái tầm tuổi. Có lẽ vì trước đây thiếu dinh dưỡng nên trông gầy gò thấp bé lắm. Nhưng ai dè đâu sau này lại phát tướng, cao hơn tôi cả cái đầu.
"Hình này chụp lúc cậu tốt nghiệp tiểu học." Tôi lật sang trang tiếp theo.
Tôi vẫn nhớ ngày đó. Là một chiều thứ sau nắng tàn rất muộn. Khi đó tôi quên mất ngày cậu làm lễ nên đã hẹn bạn ra ngoài chơi. Vì đã hẹn chỗ lẫn thời gian nên tôi không khất được. Vì vậy mà cậu giận tôi cả tuần. Khi ấy tôi bỗng thấy cậu thật phiền, có vậy cũng hờn nên đã nghĩ rằng, cứ thế mà không qua lại nữa cho xong.
Nhưng sau đó tôi lại mềm lòng.
Tôi đã mua một bó hoa. Là hoa hướng dương cậu thích, đứng ở một gốc xa mà nhìn cậu đọc diễn văn tốt nghiệp. Từ trước tới nay cậu luôn là người bản lãnh. Bất kể ở trường hay ở nhà thì cậu chưa một lần khiến mẹ tôi lo lắng.
Cậu có rất nhiều thứ tôi muốn có. Nhưng tôi lại cứ thấy cậu chẳng bao giờ vui với những điều đó. Cũng giống như chuyện lần này, cậu được đại diện cho cả trăm học sinh, đứng trên đài cao đọc diễn văn, đó là một vinh dự lớn, song cậu lại chẳng cười lấy một cái.
Mãi cho đến lúc buổi lễ kết thúc, cậu trông thấy tôi thì vẻ thờ ơ đó mới biến mất.
Tôi đã lưu giữ nụ cười cậu trong ảnh chụp.
Vĩnh viễn cậu sẽ không biết được, sát na lướt qua đó, tôi đã thấy may mắn khi không bỏ lỡ buổi lễ tốt nghiệp này.
Sau đó là một vài ảnh chụp khác. Sinh nhật của cậu. Sinh nhật của tôi. Ngày nghỉ của chúng tôi...Lễ tốt nghiệp trung học của cậu.
Trong ảnh, chúng tôi sóng vai cười đến là vui vẻ. Rất ra dáng anh em họ hàng thân thiết.
Kia là bức ảnh cuối cùng. Từ rày về nay, bọn tôi không chụp chung lần nào nữa.
"Tại sao vậy?" Cậu hỏi, còn tôi chỉ biết cười buồn.
"Bởi vì sau đó chúng ta không sống cùng nhau nữa."
"Tại sao vậy?"
"Bởi vì chúng ta đã trưởng thành."
"Tại sao trưởng thành rồi thì không sống cùng nhau nữa?" Một câu hỏi thực đơn thuần.
Tôi không đáp, chỉ hỏi lại, "Có thật là — cậu không nhớ chút nào sao?"
Cậu đưa mắt nhìn tôi rồi cúi đầu như trẻ làm sai chuyện. Tôi thở dài xoa tóc cậu.
"Xin lỗi."
Tôi không nên hỏi thế. Tôi đã sớm biết là cậu chẳng nhớ gì. Là tôi sai.
Chỉ là thảng hoặc, khi nghĩ rằng chỉ có mỗi mình tôi nhớ những chuyện ngày cũ thì lại không dằn lòng được mà thấy buồn bã.
Buồn bã quá chừng!
ngày.
Lần nữa tôi ngồi đếm ngón tay. Thật sự là ngày.
Bao nhiêu ngày Lục Bách Đông ở đây thì đúng bấy nhiêu ngày tôi cấm dục.
Con mẹ nó, từ lúc bắt đầu biết tự dùng tay an ủi thì tính tới nay chưa khi nào tôi phảo nín nhịn lâu như thế.
Tôi buồn bực trừng mắt lườm Lục Bách Đông. Cậu ta không hiểu được tâm tư của tôi mà còn nhăn răng ra cười, báo hại tôi càng nổi điên hơn.
Cũng không phải không nghĩ tới chuyện tự giải quyết, nhưng cửa nhà vệ sinh đã bị tôi đá hư rồi còn đâu. Nếu như đang trong thời khắc trọng yếu lại bị Lục Bách Đông xông vào phá đám thì chắc thể nào tôi cũng bị liệt dương nửa đời còn lại. Với lại bây giờ tên đần kia bám tôi như sam vậy, tôi đi đâu thì cậu ta lăn theo tới đó, hại tôi chẳng có thời gian và nơi chốn để tự giải quyết chuyện nhân sinh.
Nghĩ tới chuyện đó, sắc mặt tôi lại càng đen như than.
"Cậu làm gì mà mặt mày bừng bừng lửa dục vậy?" Kẻ hiểu tôi nhất là A Địch liền xán lại hỏi, “Bộ nhịn lâu lắm rồi hả?"
Tôi trợn mắt lên lườm gã, cho đến khi gã sợ hãi dòm lại, rồi tôi mới có thể rỉ tai gã mà than vãn, quả nhiên gã nghe xong liền nhướn mày mà gằn, “Sao lại vậy được chứ?”
"Nhưng thật sự là vậy đấy." Tôi nằm bò ra bàn khóc than.
A Địch tiếp tục duy trì vẻ mặt kinh hoàng, liếc Lục Bách Đông phía sau, rồi nói đầy thương hại, "Thiệt không ngờ em cậu nhìn ngon vậy mà lại xài không được nha!”
Vị tiên sinh này, ngài đã lạc đường lầm đối tượng rồi!
Phải mất nửa ngày trời thanh minh thanh nga về mối quan hệ vô cùng trong sáng thuần khiết của tôi với Lục Bách Đông thì A Địch mới chịu ừ một tiếng, nhưng vẫn còn bán tín bán nghi lắm.
"Nói vậy thì em cậu cũng lâu rồi không làm. Lẽ nào cậu ta không muốn sao?"
Gã vừa phát biểu xong thì chúng tôi không hẹn mà cùng lia mắt tới chỗ Lục Bách Đông. Cậu ta mở to đôi mắt nai ra nhìn lại hai tên háo sắc bọn tôi.
"Tôi nghĩ chắc là cậu ta cũng quên luôn chuyện phải xài cái tay của mình thế nào rồi?" Tôi nhíu mày.
Nhìn cậu ta đi — mặt rất thánh khiết. Thiệt lòng mà nói tôi không cách nào liên tưởng tới chuyện dung tục đó lên cậu ta được.
"Thế thì giúp cậu ta nhớ ra đi." Ác ma A Địch buông lời dụ dỗ.
Sự thật chứng minh, ai nghe theo lời A Địch thì đích thị là thằng đần.
Buổi tối giờ hơn. Tôi kéo kín màn cửa lại. Lục Bách Đông hỏi sao lại làm vậy, tôi ú ớ đáp, xem phim kinh dị phải làm thế mới hấp dẫn, khiến cậu vừa chờ mong vừa sợ hãi.
Lục Bách Đông, cậu đừng trách người anh này!
Tôi một mặt mong cậu mau đầu hàng một mặt lại nhấn cái điều khiển TV.
Màn hình nhấp nháy sáng, trông không khác phim kinh dị là bao. Kế đó là một đôi trai gái lời qua tiếng lại bằng một tràng tiếng Nhật. Tôi đặt tay lên định nhấn nút tua băng, rồi lại quay đầu nhìn Lục Bách Đông đang vô cùng tập cùng.
Đột nhiên lại nhớ ra chuyện cậu từng sống ở Nhật, vì vậy mà càng kiến quyết tua phim đi một đoạn.
"Ủa phim bị sao vậy?" Cậu khó hiểu hỏi, còn tôi chỉ nhăn răng ra cười gian.
Đôi trai gái trong phim rất nhanh đã đi vào phòng. Tôi nhấn nút play để phim quay về nhịp độ bình thường rồi theo dõi vẻ mặt Lục Bách Đông. Cậu đang cau mày nghi hoặc.
Trên màn hình, người nam ôm người nữ từ phía sau, tay luồn vào trong ngực áo và váy cô gái mà xoa nắn. Cô này cũng rên rỉ phối hợp.
Đến đây, Lục Bách Đông mặt đầy bất an.
Quần đùi mỏng manh mặc trong hè sao che chắn được phản ứng sinh lý của đàn ông?
Chẳng biết lòng tôi đang có tư vị gì, muốn cười nhưng miệng lại chẳng nhếch lên nổi.
Cậu ta khác tôi. Cậu nhìn phụ nữ thì có phản ứng, tôi thì không. Nếu chẳng phải là đàn ông thì tôi chẳng cương lên nổi.
Chuyện này tôi đã sớm rõ ràng.
"Thu...." Cậu nhìn tôi cầu cứu. Dù có đang trong cảnh chật vật thì cậu nhìn vẫn thanh thuần đến lạ. Lần này tôi lại bật cười, chồm tới xoa khóe mắt hơi đỏ của cậu.
"Tự mình giải quyết đi." Tôi vô cùng tốt tâm mà quẳng hộp khăn giấy sang cho cậu, rồi đứng dậy quay về phòng định bật GV lên xem nhưng ngờ đâu cậu ta lại tò tò theo cùng.
"Cậu theo tôi làm gì?" Tôi nhíu mày nhìn cậu ta rồi lại liếc xuống vùng dưới bụng kia, “Cậu không giải quyết nó à?” sợ cậu không hiểu nên tôi còn đặc biệt chỉ điểm giúp.
Mặt cậu đỏ bừng lên. Vốn da cậu vừa trắng vừa mịn, nay lại còn hồng lên như thế, trông mất mê người.
“....lát nữa tự nó hết." Cậu lí nhí nói nhưng may mà tai tôi thính nên nghe được tròn câu.
"Cậu không thấy khó chịu khi để nghẹn thế à?"
Tôi nói với đầy vẻ trêu tức, ấy vậy mà tên kia lại nhìn tôi chẳng hiểu gì cả.
Chợt thấy một người đàn ông trưởng thành mà lại có đôi mắt đơn thuần như thế thì đúng là chết người, vừa lúc bầu không khí lại rất dung hòa, vừa lúc tôi lại bừng bừng ham muốn, vậy nên cũng vừa lúc tôi cương. Mẹ nó!
"Tự cậu xoa nắn nó đi, ra rồi thì lấy khăn giấy mà lau, nếu làm dơ sofa thì tôi sẽ đập cậu một trận.” Tôi lải nhải dặn dò như gà mẹ. Rành rành đã thề với lòng sẽ không lắm mồm vậy mà lại cứ mở miệng ra nói ào ào, “Chắc là cậu biết phải làm thế nào chứ nhỉ?”
Cận ngập ngừng. Nhìn vậy tôi lại thấy may, vội vàng cất bước vào phòng. Nhưng chưa tới cửa thì đã tay đã bị cậu ta giữ lại rồi nhỏ giọng nói, em không biết.
Tôi rất thức thời tự hiểu, mình là một thằng đàn ông không có định lực.
Không những không có định lực mà còn chẳng quan trọng chuyện tiết hạnh này nọ. Thường xuyên cùng đàn ông lạ lên giường. Với tôi mà nói, tình dục tựa như một phương thức chào hỏi. Anh à một tiếng, tôi ừ một từ. Miễn là cả hai đều thích là được. Nếu vui thì lần sau tiếp tục, còn không thì đường ai nấy đi.
Tôi không rõ thế này là thế nào trong khi tôi đang nóng bừng cả người lên.
Việc duy nhất khiến tôi chùn bước lúc này chính là Lục Bách Đông. Cậu không phải người lạ.
Chúng tôi lẩn tránh nhau nhiều năm. Sau lại chẳng trốn được đối phương. Điều gì kéo chúng tôi lẫn nữa lại với nhau? Tôi không tin vào số mệnh. Từ rất lâu rồi, tôi không còn tin vào điều đó nữa.
Cậu dựa sát vào tôi. Cơ thể rất nóng. Chẳng biết là của cậu hay tôi.
Tôi nhẫn nại trong khi như đang có vạn con kiến cắn xé cõi lòng, vừa đau vừa ngứa.
Bộ phim trước mắt kết thúc. Người nam đã đi sâu vào người nữ. Tôi khàn giọng hỏi cậu, có muốn làm hay không.
Chuyện gọi là làm kia bất quá cũng chỉ là tôi nắm tay cậu ta giúp cậu ta tự giải quyết. Tuy rằng chẳng gãi đúng chỗ ngứa thật.
Nhưng đây là phương pháp an toàn nhất, với tôi.
Tôi rũ mắt. Không nhìn rõ mặt cậu. Chỉ cẩn thận nắm lấy tay cậu. Hoàn toàn không muốn chạm tới nơi riêng tư kia của cậu. Phải cẩn thận như thế là vì sợ sau này nếu đang cùng người khác trên giường thì lại chẳng dằn được lòng mà nhớ tới cậu. Tôi sợ. Rất sợ.
Nhưng cậu lại phả hơi thở vào tai tôi. Trán cậu đặt trên vai tôi.
Chúng tôi tựa vào nhau rất gần, nhưng tâm lại cách rất xa.
Chắc cũng vì vậy mà tôi đã không dằn tâm được.
Tôi cúi đầu vừa lúc cậu lại ngước lên. Môi tôi tìm tới môi cậu.
Mới đầu cậu còn phản kháng, tôi liền liếm vành môi cậu. Tựa hồ thấy chuyện chẳng có uy hiếp gì, hoặc là bởi bản năng bị đánh thức, mà cậu liền thả lỏng người ra.
Tôi chạm vào đầu lưỡi cậu đầy thăm dò, rồi mút nhẹ. Không lâu sau cậu cũng bắt chước động tác của tôi.
Sự tê dại chạy từ ngón chân đến tận xương cổ. Theo phản xạ mà tôi rụt vai lại. Đầu lưỡi cậu thì quyết dây đưa chẳng buông, khiến gáy tôi run bần bật.
Thật không chịu nổi kích thích như vậy. Phía dưới cương cứng cả lên. Tôi liền bỏ bàn tay đang phủ lên tay cậu ra. Cậu vẫn tiếp tục. Nương lúc hai đôi môi đang rời đi tôi ra sức lấy hơi, sau đó dùng bàn tay vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể cậu mà chạm vào bên dưới mình. Tôi chợt rất muốn khóc nấc lên.
Cậu dán môi vào môi tôi, lấy hơi thở. Khóe mắt ướt nhòe. Trong lòng tôi, cậu từ hình tượng người hầu lúc bé thành kẻ lãnh đạm khi lớn, bây giờ thì hóa thành tên ngốc. Chưa bao giờ trong những quãng đời đó lại có vẻ mặt quyến rũ thế này.
Tôi nhắm mắt, vùi mặt vào hõm vai cậu. Cơ thể căng cứng lại.
Những đợt khoái cảm đầy đau đớn. Thoảng qua mũi là mùi sữa tắm đượm hương mật. Rồi tôi run rẩy bắn tinh.
Cậu thì vẫn chưa ra được. Tôi như nhũn hết người ra. Chúng tôi mệt mỏi hôn nhau. Cả người cậu đè cả lên tôi. Tôi cảm nhận được cậu đang căng người ra. Tôi nói không sao đâu rồi hôn trán cậu, mang ý cổ vũ. Không sao cả đâu.
Sau đấy chợt thấy một dòng nước ấm vấy lên bụng. Mẹ kiếp, tôi quên dặn cậu phải lấy tay chặn lại. Kết quả là cậu ra hết lên người tôi. Nhất thời tôi lại muốn nổi đóa, nhưng giây tiếp theo cậu đã dựa vào vai tôi mà làm nũng, khiến tôi hết giận ngay.
"Làm gì vậy hả?" Tôi đẩy cậu ra.
Cậu không động đậy, vẫn chôn mặt vào vai tôi.
Chẳng cách nào hình như được tư vị lòng tôi lúc này, chỉ hy vọng thời gian trôi chầm chậm chút.
Đúng lúc đó cậu lại gọi "Thiên Thu."
Tôi sượng cả người lại.
Giọng nói rất trầm, giống thuở chưa mất trí.
Tôi cố chấp giữ vẻ ngạo mạn nâng đầu cậu dậy để nhìn thẳng vào nhau. Mặt cậu không chút biểu tình. Đôi con ngươi vẫn tuyền sắc thẳm. Tôi lạnh hết cả người. Lẽ nào cậu nhớ lại rồi?
Đương nhiên Lục Bách Đông không có khôi phục trí nhớ. Nếu cậu nhờ vào việc thủ dâm mà lấy lại kí ức thì toàn bộ bác sĩ khoa não trên thế giới thất nghiệp rồi.
Tôi quy chuyện ngày đó là do tng trùng chạy xộc lên não, đồng thời cũng ra vẻ như không có gì, còn cố sức giúp Lục Bách Đông tẩy não. Đàn ông an ủi giúp nhau cũng là cách để nâng cao sức khỏe cơ thể và tinh thần.
Cậu ta vẫn ngu ngơ nai tơ như cũ nhưng xem chừng như đã bị tôi dụ đẹp.
Bây giờ thì tôi có thể dụ được cậu nhưng nếu ngày sau mà có khôi phục trí nhớ thì tôi chỉ cầu não cậu bị hư ở đâu đó, quên mất chuyện đã từng diễn ra vào lúc này.
Ngày vẫn vô sự trôi đi. Như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Chỉ có tôi biết là đã có điều gì thay đổi.
Tôi bắt đầu chú ý thời gian Lục Bách Đông tựa vào người tôi, đếm số lần cậu nắm tay tôi, ngắm vẻ mặt khi cậu kêu tên tôi.
Cậu không gọi Thu Thu mà là Thiên Thu. Giống như ngày cũ. Còn tôi cũng tựa trước kia, làm bộ không chú ý tới, để rồi khi cậu quay đi mới chăm chú ngắm nhìn bóng lưng cậu.
Tôi không dám hỏi cậu có nhớ ra gì không.
Tôi không biết mình đang sợ điều gì, mà chắc có lẽ là điều gì tôi cũng sợ.
Chuyện như vậy tôi không muốn diễn ra lần nữa.
Cả đời, hèn mọn một lần là đủ rồi.
"Nói thiệt đi, tối đó hai người có làm gì xấu xa không?" Bạn xấu A Địch ghé vào quầy nhất quyết không buông tha tôi. Vấn đề này đến nay gã đã hỏi tôi hai trăm lần hơn, hại tôi thấy phiền kinh khủng.
"Chuyện xấu gì cũng không có hết." Tôi bình tĩnh đáp, "Bọn tôi chỉ nói chuyện tâm tình."
Gã xùy một tiếng rồi quay đầu đi. Tôi đưa hóa đơn đã kiểm kê xong cho gã.
Lục Bách Đông ngồi cách đó không xa đưa mắt sang nhìn tôi, sau đó lại vùi đầu vào tập tranh đang vẽ.
Tôi đã dặn cậu chuyện đêm đó là bí mật, chỉ hai người biết mà thôi. Cậu không hỏi tôi tại sao, trong lòng cũng tự biết đó là chuyện không thể kể với ai, nên cũng gật đầu.
Tôi không nghĩ xem chuyện đó có mất mặt hay không. Vốn tôi đã chẳng quan tâm.
"Tối nay cậu có bận gì không?"
"Không. Chi vậy?" A Địch nhíu mày.
"Cậu trông Lục Bách Đông một đêm hộ tôi nhé?"
Gã quay đầu lại nhìn tôi đầy gian tà, "Định đi kiếm người xả hả?"
Tôi không đáp, có khách tiến vào. Tôi nhìn người kia, cảm thấy như trời cũng giúp mình, đoạn lại nghiêng đầu cười với A Địch.
"Ê!" Gã không hài lòng lắm về chuyện tôi định làm, nhưng tôi chẳng quan tâm, chỉ đứng dậy đến chào hỏi.
"Đã lâu không gặp."
Tôi cười với vị khách vừa đến. Anh ta vẫn là tản băng trôi, liếc nhìn tôi một cái rồi liền dời tầm mắt.
"...Đã lâu không gặp." Lần này thật ngạc nhiên khi anh ta khách sáo đáp lại.
Tôi có chút kinh ngạc nhưng liền mỉm cười.
"Anh có muốn xem thử mẫu áo vừa về hôm nay không?"
Anh ta không tránh đi đường nhìn của tôi.
"Cậu làm thế không hay lắm đâu?"
Sau khi người đàn ông kia tính tiền xong, A Địch liền lắc đầu nói, tôi chỉ nhún nhún vai.
"Có gì không hay?" Tôi hỏi, gã lại ra vẻ kinh ngạc.
"Cậu không biết thật hay làm bộ không biết?"
"Biết gì chứ?"
Chắc vì thấy tôi không kiên nhẫn nên gã liền giơ tay đầu hàng rồi bỏ dở đề tài này.
Lục Bách Đông nằm ngủ gật trên bàn. Tôi vừa thu tầm mắt vẫn luôn ngắm nhìn cậu về thì lại nhác thấy A Địch liếc tôi chằm chằm. Tôi lườm gã một cái.
Gã bạn này vô hình trung đã nhìn thấu lòng dạ tôi. Ấy vậy mà lại không sợ tôi nổi điên, còn xán lại gần hỏi han.
"Làm sao cậu chắc thằng cha đó tối nay sẽ tới tìm cậu?”
Lúc anh ta tính tiền, tôi đã vô cùng khéo léo kẹp tờ danh thiếp của mình kèm với thẻ tín dụng của anh ta. Mặt sau danh thiếp viết rất đơn giản: . PM
Tôi không nói gì nhiều với gã, chỉ mỉm cười bí hiểm.
Tính tới giờ thì tôi cũng không kết giao với quá nhiều người. Nhưng loay hoay trong mớ vàng thau lẫn lộn này tôi đã tích lũy cho mình không ít kinh nghiệm. Tôi thích theo đuổi và được theo đuổi. Trực giác nói cho tôi biết được đối phương có đáng giá cho mình ra tay hay không. Tôi không thích bị thua cuộc.
Nếu có một người cách tuần lại đến nơi bạn bán hàng, mỗi lần đều mua những thứ bạn giới thiệu, trong khi đó ngay từ đầu bạn đã cố tình chọn sai số đo của người đó nhằm tạo thêm cơ hội gặp mặt lần nữa, và khi lần ghé sau người đó hoàn toàn không nhắc tới chuyện size áo chọn sai.
Lúc ấy, bạn sẽ nghi hoặc, chẳng biết quần áo đó là người kia mua mặc hay mua tặng?
Thật ra muốn xác định chuyện này cũng dễ thôi. Chỉ cần hỏi, cái áo lần trước mặc có vừa không? Khi thấy người kia nhíu mày thì liền bồi thêm một câu rằng, lần trước có khách tới bảo vải ảo mặc vào gây ngứa....
. . . . . . Tôi thì không thấy gì.
Khi nghe thấy câu trả lời đó bạn liền biết ngay chuyện có vấn đề. Nhưng ngoài mặt thì vẫn ra vẻ như không có gì, lại đưa sai số cho người kia. Đối phương vẫn hiển nhiên mua cái áo mà bản thân không bao giờ mặc tới đó.
Nói thử xem, là tôi đã nghĩ vẩn vơi hay tại anh ta có lòng quá?
Có rất nhiều thời điểm, dù trong lòng đã hiểu rõ nhưng tôi vẫn làm bộ như không biết gì.
Khoảng giờ hơn tôi nhận được một tin nhắn từ số máy lạ.
giờ. Hẹn ngoài cửa tiệm. Neil.
Thật giống như sự bắt đầu của một chuyện tình kinh điển. Tôi vừa nghĩ vừa lướt qua nhìn Lục Bách Đông.