Lúc tôi về nhà thì cô đó đã đi rồi, bố tôi đang kéo nhị hồ, tôi dừng bước trước sân lắng nghe, đó là bài “Giang Hà Thủy*”
*Nước sông Trường Giang và Hoàng Hà
Bố tôi rất thích Lưu Đức Hoa, nhưng ít kéo bài này vì bố đã từng nói trong bài này chứa đựng tình cảm rất mãnh liệt, hôm nay bố kéo bài này thì cũng lạ thật. Trong tiết trời lạnh giá, tiếng đàn kéo lên nghe đìu hiu tang thương vô cùng.
Tôi đứng đợi bố kéo xong bài thì mới vào, ngồi trên chiếc ghế thấp cạnh bố,ngả đầu dựa vào chân bố. Bố đặt cây đàn nhị hồ xuống, thở dài: “Con đã là con gái lớn rồi, ngồi cũng phải ngồi cho ra dáng chứ”.
“Nếu con thật sự là con gái ruột của bố, bố sẽ không nói với con những lời này đâu”.
Bố nói dở khóc dở cười: “Cái con bé ngốc này, con trai lớn xa mẹ, con gái lớn xa cha, cho dù là ruột thụt hay không ruột thịt thì cũng giống nhau cả thôi”
“Chẳng giống nhau chút nào, đừng có lừa con!”
Bố cầm hai tay tôi chập lại vào trong lòng bàn tay mình. Bàn tay bố thô ráp, dày ấm, cảm giác hoàn toàn khác với tay của Chu Nhuệ. Không hiểu sao tôi lại muốn khóc.
“Con nhìn con xem, không phải bố đã nói với con, bảo con không được nhớ đến chuyện này nữa sao!”.
Tôi hiểu bố nói hoàn toàn đúng nhưng vẫn càu nhàu: “Con mặc kệ, bố không được phép có con gái mới là không cần đến con nữa, không được phép đối xử với người ta tốt hơn con”
“Lại nói linh tinh nữa rồi”.
Tôi đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào bố, bố không hiểu ra làm sao, liền hỏi: “sao thế?”.
“ Lần này bố không còn nói bố chỉ có một đứa con gái là con nữa. Cái cô gái đến sáng nay là ai vậy ạ? Cô ấy nói gì với bố? Bố có định nhận chị Hứa Khả không?”
“Tiểu Hàng, nếu con dùng trí thông minh của con vào bài vở, chắc cũng đỗ vào trường đại học Bắc Kinh hay Thanh Hoa đấy”
Tôi biết bố đang chọc cho tôi vui nhưng tôi chẳng thể cười nổi, chỉ thờ thẩn nhìn bố. Một lúc sau mới nói nhỏ: “Con không hỏi nữa, bố muốn nhận thì nhận đi ạ!”.
Tôi đứng dậy, bố nắm tay tôi kéo lại: “Tiểu Hàng, nghe bố nói này...”
Tôi quay đầu lại nhìn bố, nhưng bố lại chẳng nói gì. Tôi gật đầu. “Đừng để con nghĩ ngợi lung tung nữa được không? Bố không cần nói nữa, con hiểu rồi”.
“Chị ấy cho dù tốt hơn con bao nhiêu, cho dù là con gái ruột của bố đi chăng nữa, bố cũng đừng bỏ con!”-Thực ra tôi rất muốn nói ra câu này nhưng kìm lại được. Cảm giác bất an, lo lắng của tôi đã đến lúc không thể chịu đứng thêm được nữa. Nếu để mặc bản thân, một mực bắt bố hứa, có lẽ tôi sẽ bị tẩu hỏa nhập ma và khiến bố tôi càng thêm khó xử.
Kì nghỉ đông kết thúc, tôi trở lại trường học trên thành phố.
Thông thường, sau ba năm học ở ngôi trường luôn đòi hỏi tỷ lệ lên lớp cao thì những học sinh đỗ đại học đều có cảm giác được giải thoát, nhưng tôi thì không. Một mặt, bống nhiên biết mình là đứa trẻ bị bỏ rơi khiến tôi bị một cú sốc lớn; mặt khác, tôi không thể thích nghi được với cuộc sống thành phố.
Trước đó, tôi chưa hề thích cuộc sống ở thôn nhỏ lý tập, nơi từ tên thôn đến dân làng đều rất bình thường, nhạt nhòa, một phần ba người dân trong thôn tôi biết, hai phần ba tôi thấy quen mặt và tất cả mọi người đều biết tôi là đứa con gái mà thầy Hà nhặt về. Tôi có bạn cùng lớp, bạn cùng chơi, cho dù không phải là người nhạy cảm lắm nhưng tôi cũng biết mình khác họ. Giống như con lạc đà không bướu lạc giữa bầy cừu vây, tuy bầy cừu không cố tình vạch ra một khoảng trống để cô lập lạc đà, nhưng dù lạc đà có cố gắng đến thế nào cũng thấy mình nhỏ bé và bị đẩy ra phía ngoài, không thể hòa nhập được.
Lên thành phố bỗng nhiên các giống loài trở nên phong phú, ta có thể gặp bất cứ nơi đâu, không chỉ có “bầy cừu” mà còn có những người với xuất thân, tính cách, hoàn cảnh khác nhau, giống như bước vào một vườn bách thú không bị nhốt, không có ai đặc biệt chú ý tới một con lạc đà không bướu như tôi
Vốn dĩ, tôi có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng hóa ra hoàn toàn ngược lại, tôi cảm thấy rất cô độc và có chút sợ hãi. Lúc này tôi mới biết, thì ra tâm hồn tôi đã bị thị trấn nhỏ nơi tôi sống biến thành một con cừu mất rồi.
Nằm lì ở kì túc xá không đi học tất nhiên chẳng giải quyết được vấn đề gì. Tôi định làm một sinh viên chăm chỉ, ngoan ngoãn, ít nhất xứng đáng với tiền học phí bố đóng cho tôi.
Triệu Thủ Khác rất tán thành sự thay đổi của tôi, còn bảo coi như tôi là một đứa có thể dạy dỗ được, anh còn nghiêm túc lên kế hoạch cho tôi “Bây giờ tỉnh ngộ vẫn chưa muộn, chuyên ngành của em là kinh tế với và thương mại quốc tế, em có ưu thế là phạm vi chọn nghề rất rộng, nhưng ngược lại chuyên nành này cũng có nguy cơ bị đào thải rất lớn, thế nên song song với việc học tốt chuyên ngành, em cần tăng cường về kinh nghiệm nghề nghiệp, ví dụ như học thêm một bằng nữa, học tốt tiếng Anh, đừng nghĩ vượt qua cấp bốn là OK, ít nhất cũng phải đạt được cấp tám. Sau khi tốt nghiệp ra trường, em có thể thi lấy chứng chỉ nghiệp vụ khai hải quan. Lúc đó em đi tìm việc thì không có vấn đề”.
Tôi đành phải gật đầu nghe chủ dạy, sau đó thuận miệng hỏi: “Anh và bạn gái anh thế nào rồi?”
“Vẫn thế”
Tôi định truy hỏi đến cùng: “Vẫn thế là thế nào?”
“Mẹ anh bảo em thăm dò à?”
“Trước khi đi, em lại ăn một bữa móng giò sốt chua ngọt của dì, nếu không mang tí tin tức tình báo nào về cho dì thì không hay lắm”
Anh dở khóc dở cười: “Em nói chuyện tử tế có được không?”
“Em có một linh cảm rất mãnh liệt, đó là nếu như em thực sự tử tế thù anh sẽ không thèm để ý đến em nữa”.
“Tốt lắm, để sau này anh không làm phiền em nữa, em hãy cố gắng sống thật tử tế vào”
Dù tôi có tranh cãi thế nào thì cũng không thắng được anh, tôi bèn giở trò: “Anh hãy nói chi em biết đi, ít nhất bây giờ em sẽ không làm phiền anh nữa, như thế không phải tốt hơn sao?”
Anh không chịu nổi trò dai dẳng của tôi, đành nói: “Bọn anh vẫn bình thường, nhưng anh nghĩ anh và cô ấy không có tương lai”.
“Tại sao?”
Anh còn hỏi ngược lại tôi : “Em còn nhớ là cô ấy đã nói gì với em không?”
“Đồ con gái nửa quê nửa tỉnh, giả bộ , già mồm” Tôi không thể kể ra một loạt, co f không kìm được bật cười: “Chắc chăn là trước mặt anh, chị ấy còn nói nhiều hơn”
“Đừng quên anh và em là hàng xóm, nhà anh ở đối diện nhà em, em là một cô gái thị trấn, anh chẳng qua cũng chỉ là một chàng trai thị trấn không hơn không kém”
“Em nghĩ chị ấy nói những câu chung chung thôi, chẳng qua chị ấy ghét em nên mới cố tình nói những lời cay nghiệt làm em bực tức, chứ không phải ám chỉ gì anh đâu”
“Cô ấy lớn lên ở thành phố nên trong tiềm thức đã tự cho mình quyền kiêu hãnh, tự hào hơn chúng ta mà”
“Này, anh đừng có mà nhạy cảm như thế được không? Chị ấy là bạn gái anh, hơn nữa lại ghen rất kinh, chắc là vì lo lắng”
Anh lạnh lùng nói: “Sự thực là như vậy. Nếu anh thi đỗ cao học, sau khi tốt nghiệp tìm được công việc kha khá thì sau này anh và cô ấy may ra mới có chút khả năng, nếu không chia tay cũng là chuyện sớm muộn thôi”.
Tôi không đồng ý với suy nghĩ của anh: “Anh không tận hưởng hạnh phúc của tình yêu đi, sao cứ lo lắng về chuyện chia tay chia chân làm gì, đúng là lo bò trắng răng.”
“Hừ, cô cũng đang sống và hưởng thụ cuộc sống hiện tại đấy, vậy cho tôi hỏi, cô có cảm thấy vui với cuộc sống hiện tại không?”
Tôi ngớ người.
“Trong cuộc sống đâu có nhiều chuyện khiến người ta trở nên vui mừng một cách ngốc nghếch, đúng không nào? Anh đã nói rồi, em ở cạnh Chu Nhuệ nhiều chỉ khiến cho IQ của em xuống dốc không phanh thôi.”
Chu Nhuệ tuyên bố tuyệt thực. Bố cậu ta không hề tỏ ra bất ngờ mà còn đánh một trận rất đau. Cậu ta đành kêu gào thảm thiết xin tha, nhưng dù như thế nào cũng không đồng ý quay trơ lại nước Anh. Bố cậu ta đánh đến nỗi mỏi tay, chẳng còn cách nào khác, đành âm thầm đồng ý với mẹ cậu ta, chuyển cậu ta đến một trường đại học ở trên thành phố là nơi liên kết đào tạo với một trường đại học nước ngoài, có cấp văn bằng quốc tế. Người sáng suốt sẽ biết ngày là bố mẹ cậu ta đang đăt cậu ta ở tình trạng tạm bợ. Nhắc đến cậu ta, anh Triệu Thủ Khác tất nhiên sẽ có chút coi thường.
“Nói thẳng ra, nhờ phúc của bố cậu ta, ít nhất cậu ta cũng có một số vốn để tiêu pha hoang phí. Nhưng em lại khác, Từ Hàng, đối với em mà nói, cuộc sống hôm nay chỉ là một ngày bình thường, và rồi nó cũng sẽ nhanh chóng trở thành ngày hôm qua, thời gian bốn năm đại học chẳng mấy mà kết thúc. Chúng ta từ một làng quê nhỏ bé lên đây, không có ô dù, không có hậu phương vững chắc, ở đây có biết bao nhiêu người có xuất sắc hơn em, gia đình họ có điều kiện hơn em, cố gắng nỗ lực hơn em. Bây giờ em không lo lắng thì tương lai chính là thời điểm khiến em lo lắng”.
“Anh đúng thật là... Em hỏi anh nhé, lúc bình thường, anh cũng nói chuyện với Đồng Nhã Minh như thế này à?”
Anh nhướng lông mày lên, mỉm cười. Từ nhỏ tới lớn, anh luôn coi tôi là kẻ ấu trĩ , chỉ cầm ban phát một nụ cười kì quái cũng sẽ đánh gục được tôi “Cô ấy không cần anh phải dạy. Cô ấy là con gái duy nhất trong gia đình. Bố mẹ cô ấy, một người làm nghề giáo, một người mở công ty, họ thừa khả năng sắp xếp chu đáo cho cuộc sống của cô ấy. Họ không cần cô ấy đi làm thêm, đại khái yêu cầu duy nhất của họ là không cho phép cô ấy tìm một người có điều kiện không tốt làm ảnh hưởng tới cuộc sống của cô ấy. Từ Hàng, bố em có thương em như thế nào cũng chỉ là một người lo phụ trách tang ma, không thể sắp đặt cuộc sống hạnh phúc, đầy đủ cho em được. Nếu không có trình độ, bản lĩnh thực sự, em rất khó đứng vững được trong cái thành phố này. Nếu trở về thị trấn, may mắn lắm thì sẽ thi đỗ làm một viên chức quèn, tiếp tục cuộc sống của những người em từng muốn thoát ra. Em có muốn như vậy không?”
Cũng giống như mọi lần, một lần nữa, tôi lại bị anh nói làm cho im bặt không đáp trả được câu nào. Không phải là tôi đã bị anh thuyết phục, đối với anh, nhận thức về nhưng khó khăn và nghị lực vươn lên vốn đã là một khả năng bẩm sinh, tôi không thể học theo, nhưng tôi ý thức được rằng, trong những lời anh vừa nói, có một phần đã đụng chạm đúng tâm trạng của tôi, tôi thà sống trộn trong cái vườn bách thú của thành phố còn hơn trở thành một thứ lạc loài ở thị trấn.
Ngoài ra, tôi không có đủ can đảm để hùng hồn tuyên bố rằng mình tình nguyện làm đồ vô dụng.
Đúng vậy, ngay cả sự tự tin để làm nũng với bố và muốn một cảm giác an toàn từ bố tôi cũng không có thì lấy đâu ra tư cách làm đồ vô dụng.
Hết thảy đều nằm trong kiểm soát,
ngoại trừ Lục Bách Đông.
Chừng giờ hơn, tôi ám chỉ với A Địch là hôm nay cứ để tôi khóa cửa tiệm. Gã vừa nhìn liền biết tôi muốn gã mau mau cuốn xéo đi, nên liền thu dọn đồ đạc.
"Đông Đông, anh mới mua cái xe điều khiển từ xa, em có muốn tới nhà anh chơi không?”
A Địch rất thông minh khi mang đồ chơi ra dỗ dụ, Lục Bách Đông vừa nghe liền động lòng. Tôi chắc mẩm rằng thể nào cậu ta cũng sẽ cắn câu nhưng nào dè cậu lại nhu thuận quay đầu nhìn tôi mà rằng, “Em sẽ đi với Thiên Thu.”
"Hôm nay tôi phải đóng cửa tiệm, trễ lắm mới về. Cậu cứ đi với A Địch, khi nào xong việc tôi sẽ qua đó.” Tôi nói dối đến trơn tru cả miệng, mặt không đỏ tâm không loạn, lại còn thành thật mà cười.
Nhưng Lục thiếu gia lại không bị chiêu này đánh gục, đáp trả tôi bằng nụ cười ngây thơ sáng chói, “Vậy em chờ anh.”
Tôi bó tay quay sang cầu cứu A Địch, nhưng gã lại vờ như không thấy gì, còn hả hê ngồi tréo chân xem kịch vui.
"Hôm nay tôi có việc, phải đi gặp một người bạn. Cậu cứ tới nhà A Địch, khi nào xong việc tôi sẽ sang đó đón, được không?” Tôi ra sức dỗ dành, cậu lại bĩu môi ra nhìn, mắt không chớp lấy một lần.
Chẳng biết có phải tôi có tật giật mình hay không mà cứ thấy như cậu đã hiểu ra chuyện gì.
Nghĩ như vậy tôi cũng thấy lười mở miệng nói dối, bao lời đã dự tính sẵn đành nuốt ngược vào miệng, im lặng đối diện nhìn cậu.
"Em chờ anh." rốt cục thì cậu cũng lên tiếng trước, "Mặc kệ anh có về muộn thế nào em cũng chờ anh."
Tản băng trôi đúng giờ tới đón. Tôi đã đứng ngoài cửa chờ sẵn, rồi không chút ngập ngùng mà bước lên xe anh ta.
"Muốn đi đâu?" Anh ta hỏi, tôi nói đâu cũng được. Anh ta nhấn ga cho xe chạy, như thể đã có sẵn đích đến. Quả là một người có chủ kiến. Tôi thấy rung động rồi.
Tôi quay đầu nhìn anh ta chuyên tâm lái xe. Trong xe hơi tối, nhưng vẫn lờ mờ thấy được những đường nét duyên dáng của anh ta. Tôi ngắm cơ thể anh ta một lúc rồi dừng lại ở đôi mắt.
"Sao thế?" Anh ta hỏi, tôi chỉ lắc đầu.
Anh ta đưa tôi tới một lounge bar sang trọng.
Tôi chưa bao giờ sợ người lạ, còn anh ta dưới sự kích thích của rượu mà nói năng nhiều hơn những lúc ở trong tiệm quần áo. Xem ra tản băng này cũng chẳng phải là ngàn năm bất biến.
Tôi chợt bật cười. Anh ta hỏi, cười cái gì, ngữ điệu có vẻ rất dịu dàng.
Với nam nhân có ngoại hình ưa nhìn như vậy thì chỉ cần biểu lộ chút ân cần sẽ khiến người khác cảm thấy bản thân mình đặc biệt. Và cảm giác đó thường mang đến nhiều nhầm lẫn.
Người đàn ông trước mặt tôi là một trường hợp điển hình. Người thanh niên trong kí ức tôi cũng tương tự như đã kể trên.
Tôi lắc lắc ly rượu, bỏ quả anh đào trong ly vào miệng. Tay anh ta vươn đến vuốt môi tôi, tôi không né tránh.
Anh ta hội đủ mọi điều kiện ưu tú. Thanh niên trí thức dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng. Dáng mạo đẹp đẽ. Cá tính cũng thuộc loại tôi ưa. Tôi không có lý do để cự tuyệt.
Dưới ánh đèn mờ tỏ, anh ngồi cách tôi một khoảng xa vừa đủ. Bóng đen phủ dày trong mắt khiến người ta sờ không thấy đáy lòng. Là dáng vẻ tôi ưa.
Chỉ cần tôi nguyện ý, chúng tôi có thể tiến tới. Nhưng tôi có gì mà bảo là nguyện ý hay không?
Tôi bơ vơ lâu như vậy, cả người dư thừa hưng phấn, thiếu chút nữa đã xơi tái luôn thằng em họ. Như vậy thì tôi có gì để bảo là không nguyện ý?
Cậu thật sự không biết hay là làm bộ không biết?
Lời của A Địch lần nữa vang lên trong đầu tôi. Tôi nghĩ là tôi không biết thật. Nhìn người kia mà nói, “Chúng ta đổi nơi khác đi.”
Sau đó chúng tôi đến nơi anh ta sống.
Từ lúc lên xe cho đến khi đứng trong thang máy chúng tôi đều không nói gì. Mãi đến lúc mở cửa đi vào, mãi đến lúc đèn kịp bật, môi hai người mới dính vào nhau.
Không biết là ai bắt đầu trước. Đầu lưỡi tôi bị cắn mút đến đau rát, ngay cả hít thở cũng thấy khó khăn.
Tôi nếm được vị rượu từ miệng anh ta, không nồng, nhưng tôi lại thấy say. Ngũ quan xinh đẹp của anh ta hiện diện rõ rành trước mặt, cách tôi rất gần rồi bỗng trở nên mông lung đến như là nhập nhằng thành ai đó khác. Chắc bởi đêm tối quá hoặc vị rượu cay mùi.
Rốt cục tôi cũng vừa lòng nhón lên hôn đôi mi của cậu. Cậu biểu tình lãnh đạm, đôi mày khẽ chau lại. Tôi rất muốn hỏi, sao lại không thấy vui?
Trước kia là như thế đó, hiện tại là như thế kia, hôm nay lại là như thế này.
Này, sao cứ buồn bã mãi hoài?
Tôi đã quên là cậu có trả lời hay không. Tôi đã quên mình có từng hỏi hay không.
Khi tôi hôn lên hầu kết đang run rẩy kia thì lại bị đẩy bật ra.
"Sao vậy?"
"Tôi muốn đi tắm trước." Anh ta vừa nói vừa lần tay sờ lên tường.
"Ba" một tiếng đèn sáng lên thổi tan không khí diễm tình khi nãy.
Tôi híp mắt nhìn, gương mặt anh ta được ánh sáng rọi tỏ, vẫn là những đường nét rất đẹp, nhưng lại đầy xa lạ. Thế nghĩa là sao? Tôi gãi gãi đầu, thuận miệng hỏi, “Có muốn tôi tắm cùng không?”
Anh ta mặt vẫn không chút biểu cảm, vành tai lại như bị nhấn vào trong nước sôi, đỏ bừng lên.
Tôi nhìn anh ta, mắt ngoan cố không di không dời, anh ta lại bị cái nhìn của tôi làm cho chật vật tới nổi phải trốn vào nhà tắm.
Tôi tò tò đi sau lưng anh ta, động tác của anh ta rất nhanh, vụt một cái là đã bỏ vào phòng đóng sầm cửa lại, mở vòi hoa sen.
Nếu chủ nhân không có cách tiếp đón tôi thì tôi phải tự chiêu đãi mình vậy.
Tự cho mình một lý do, rồi tự đi thăm thú quanh phòng.
Chỉ nhìn bài trí trong phòng thôi cũng biết anh ta là người có tiền. Bất qua tôi lại nghĩ, muốn biết một người có tính cách và thường thức thế nào thì phải dựa vào tủ quần áo của họ, vì vậy mà tôi đã tự tiện xộc vào trong phòng để đồ của anh ta.
Bày ra trước mắt tôi là hai hàng quần áo được treo lên ngay ngắn, một bên là tây trang, một bên là đồ bận thường nhật.
Nhác thấy mớ trang phục quen thuộc, tôi liền tiến đến nhìn. Là những bộ tôi đã giới thiệu cho anh ta. Tất cả đều nằm trong bọc ni lông, ngay cả mác còn chưa bị xé.
Lại liếc nhìn những trang phục thường nhật của anh ta, tôi chợt hiểu rõ.
Quần áo anh ta đều rất đơn giản, nhưng chất liệu lại tốt, chỉ riêng một bộ thôi đã có giá bằng cả tháng lương của tôi. Nếu so với những bộ mà tôi giới thiệu anh ta mua thì khác nhau một trời một vực, chúng quá cầu kỳ, chất vải cũng thuộc hàng tốt nhất.
Rõ ràng là không bao giờ rớ tới số quần áo này vậy mà vẫn bỏ tiền ra mua. Lẽ nào chỉ là vì để gặp mặt tôi? Nếu tôi không đoán được tâm tư của anh thì sao? Anh ta còn định làm vậy tới khi nào?
Nghĩ tới đó lại thấy lòng buồn vô cớ.
Cố chấp đến ngu ngốc. Giống hệt tôi ngày trước.
Anh ta tắm xong, bước ra ngoài đứng dựa cửa nhìn tôi. Mặt vẫn không mang chút biểu tình gì, cứ thong dong như thường. Cả người thì dính đầy nước, chắc là chẳng kịp lau khô, cứ thế mà ngại ngùng chạy ra đây.
Nhất thời tôi nói không rõ tư vị trong lòng mình, lại chẳng đi qua phía đó, chỉ im lặng nhìn anh.
Chắc là anh ta cũng cảm thấy sự bất thường của tôi nên nhìn tôi một lát lại hỏi, “Cậu hối hận rồi à?”
Kỳ thật tôi không thấy hối hận, chỉ là biết mình không thể làm vậy.
Tuy tôi không có quan niệm gì về chung thủy hay tiết hạnh đạo đức, đơn giản chỉ bởi tôi không thể làm thế với anh.
Vì anh đã dịu dàng chân thành như thế.
Trong khi tôi lại cứ vờ như không hay biết gì cả.
Anh ta lạnh lùng. Anh ta đỏ mặt. Anh ta mím môi im lặng. Có dáng vẻ nào là không giống Lục Bách Đông? Hơn nữa lại còn thật lòng thích tôi.
Trước đây tôi từng nghĩ, nếu một ngày có người như thế xuất hiện, tôi sẽ không để cho anh ta đi.
Nhưng thật không ngờ rằng, khi người đó bước đến rồi tôi lại lùi bước.
Tôi sợ bản thân không cách nào đối tốt với người đó như người đó đã từng. Tôi biết là mình không làm được.
Mọi chân tình tích nhặt được tôi đều đem cho Lục Bách Đông cả.
Neil quả thật rất tốt, dù bị tôi cự tuyệt vẫn tử tế đưa tôi về nhà A Địch.
Đứng trước sân nhà, anh ta hỏi tôi tại sao, tôi ngẫm nghĩ một lúc lại nói thật, vì anh quá tốt.
Cho nên tôi phải làm kẻ xấu xa thôi.
Anh ta nhìn có vẻ khốn cùng, chốc sau mới hỏi, "Vậy sau này tôi còn có thể tìm cậu mua quần áo sao?"
“...về sau anh tới thì mình cùng đi uống cafe đi." Tôi nói.
Sau khi nhìn xe Neil rời đi tôi mới nhìn đồng hồ, đã giờ sáng rồi. Chắc A Địch đã ngủ, Lục Bách Đông cũng thế.
Tôi không vào nhà, chỉ ngồi ngoài cửa. Buổi đêm trời rất lạnh, gió thổi làm bạt cả lòng.
Bỗng nhiên nghĩ đến lúc đi Lúc Bách Đông có nói, dù muộn thế nào vẫn chờ tôi đến.
Nghĩ tới cậu ta tôi lại thấy phiền não, làm gì lại có kẻ cứ như âm hồn không tán? Mỗi ngày mở mắt lại thấy, nhắm mắt cũng thấy. Tới bây giờ vất vả lắm mới tìm được người thật lòng thích mình, vậy mà lại từ bỏ.
Cái này không tốt, cái kia cũng không xong.
Tôi biết mình chẳng phải thứ hay ho gì. Chần chừ. Nhát gan. Yếu đuối.
A Địch sống một mình, nhà rộng vừa đủ, một phòng khách nối phòng bếp kèm hai phòng ngủ. Gã có đánh cho tôi một chìa khóa cửa. Tôi và gã đã sớm giao hẹn, nếu tới hồi bốn mươi mà vẫn không ai thèm thương thì sẽ dọn vào sống cùng nhau.
Một mình loay hoay trong vòng luẩn quẩn, tự thấy chẳng cảm tình nào duy trì được đến già. Cái gọi là mãi mãi mà người người vẫn khát cầu quả rất xa xỉ.
Tôi vẫn luôn cảm thấy, trên thế gian này, có người có thể khiến mình yêu cả đời, và cũng có người có thể bên mình cả đời. Nhưng thường thì người mình yêu cả đời lại chẳng phải người bên mình cả đời. Sao con người ta lại khốn khó như thế?
Tôi không biết là tại sao, chỉ hiểu Lục Bách Đông không phân biệt được hai định nghĩa trên.
Tôi không thể thương cậu cả đời, và cậu cũng không thể bên tôi cả đời. Tôi hiểu.
Cửa mở ra, trước khi tôi kịp bật đèn thì đã bị ôm lấy.
Hơi ấm quen thuộc, mùi hương quen thuộc. Tôi không đẩy cậu ta ra mà vùi đầu sâu vào vờ vai gầy đó.
“...Người anh hôi quá hà."
Miệng thì nói ghét bõ nhưng tay lại ôm không rời.
"Bởi vì tôi uống rượu ."
"....Uống rượu?"
"Cũng giống coca vậy nhưng rượu thì chỉ người lớn được uống thôi."
Cậu như bị tôi làm cho hồ đồ, sau một lúc mới nói, "Anh uống rượu với người kia hả?"
"Ai?"
"Cái người chở anh về đó."
Tôi rụt người lại định lùi ra khỏi lòng cậu, cậu lại càng siết tôi chặt hơn.
"...Anh và hắn cũng có bí mật sao?" Cậu hỏi. Giọng nghe rất khẩn trương, tôi chợt muốn cười.
"Cậu ghen hả?"
"Ghen là cái gì?" Cậu hoang mang hỏi.
Tôi không đáp. Trong bóng tối, nhiệt độ cơ thể của cậu cách lần áo sơmi truyền đến mặt tôi. Tôi ngửi được mùi mật ngọt từ cậu, chắc là mùi sữa tắm tôi mua ở nhà. Nghĩ vậy đột nhiên tôi lại muốn về nhà.
Trở về nhà, hai người thay phiên tắm rửa đánh răng rồi cùng nằm ở cùng trên giường. Đèn giường bật sáng, tôi xem tạp chí, cậu ngồi vẽ tranh. Khi nào mệt rồi thì tắt đèn đi ngủ. Cậu sẽ theo thói quen mà sáp lại nằm cạnh tôi. Nhiệt độ cơ thể cậu lúc nào cũng cao, vừa hay sẽ sưởi ấm tôi lúc đông về, còn nếu là mùa hè thì tôi sẽ mở máy lạnh xuống thấp một chút.
Chỉ muốn cùng cậu trải qua cuộc sống bình thường. Một ngày rồi lại một ngày.
Sau đó là qua hết một đời.
"Này. " Tôi lấy cằm cọ cọ vai cậu, "Gần đây cậu có nhớ ra chuyện gì không?"
"Chuyện gì là chuyện gì?" Cậu mờ mịt hỏi, tôi lại xán lạn cười.
"Là chuyện trước kia đó...” tôi nói, "Chuyện gì cũng được, lúc còn bé, lúc lớn lên hoặc là lúc còn chưa bị đụng xe. Cậu có nhớ ra điều gì không?”
Cậu trầm mặc, chắc là đang tự vấn. Tôi không thúc giục, chỉ kiên nhẫn chờ.
Chìm trong mảng tĩnh mịch này, tôi nghe rõ rành nhịp đập nơi cổ cậu. Vững vàng. Khiến người ta phải an tâm.
“...Không có." Cậu ta nói, "Chuyện gì cũng không nhớ."
Lúc cậu nói chuyện, nhịn đập nơi cổ sẽ dao động mạnh hơn một chút. Tôi vươn tay ôm lấy cậu, siết rất chặt. Càng siết chặt càng an lòng.
"Như vậy là tốt rồi." Tôi nói: "Mặc kệ thế nào, xin cậu đừng nhớ ra gì hết."
Như vậy thì cậu có thể bên tôi một đời, tôi cũng có thể thương cậu một đời.
Hai người cùng nhau trải qua cuộc sống bình thường một đời.
A Địch nói tôi dạo này thay đổi.
Tôi hỏi gã thay đổi thế nào? Gã híp mắt đánh giá, trầm ngâm phán, rất ra dáng vợ hiền mẹ đảm, sau đó liền bị tôi trùm cái áo sơmi lên mặt.
Bản thân tôi lại thấy mình chẳng có gì đổi khác cả. Nhiều lắm là đối Lục Bách Đông dịu dàng một chút, dành nhiều thời gian cho cậu một chút. Trừ chuyện đó ra thì tôi chẳng khác trước là bao.
Nhưng mà chỉ với chút ít khác biệt đó đã khiến cho vị trí của Lục Bách Đông trong lòng tôi bành trướng ra.
Cậu thì vẫn giữ lại thói quen giống trước. Khi giận thì mím môi. Thích ăn gà rán. Ngượng ngùng lại đỏ mặt, bắt đầu từ tai lan ra mặt. Ham vẽ tranh. Mỗi khi làm chuyện gì hay ho thì sẽ không nói, mà bám dính lấy tôi, chờ tôi phát hiện ra rồi khen ngợi.
Cứ việc như thế, tôi lại thấy được vài nét xa lạ trong cậu.
Điều rõ ràng nhất chính là cơ thể, tìm không thấy bóng dáng nhỏ gầy ngày bé. Trước khi rời khỏi Đài Loan, cậu vẫn là một thiếu niên đơn bạc, nhưng bây giờ đã hoàn toàn trưởng thành.
Dần dà, cậu lại khôi phục một ít thói quen trước đây. Lúc đi đường thường lặng lẽ đẩy tôi đi ở mé trong. Hôn cũng thuần thục hơn.Sau ngày đó, chúng tôi hôn nhau vài lần. Lúc đầu còn thấy xấu hổ, khi đã quen rồi thì lại chìm đắm không dứt ra được. Thậm chí chỉ đưa mắt nhìn nhau thôi cũng thấy khát khao đối phương.
Có một ngày tôi được nghỉ phép, sáng sớm nằm trên đường đọc báo cho cậu ta nghe. Cậu ngoan ngoãn nằm bên cạnh, chăm chú dí mặt vào tờ báo, thầm đánh vần từng chữ.
"Được rồi, giờ tới phiên cậu đọc." Tôi ném tờ báo lên mặt cậu.
Cậu híp mắt cười, đón lấy tờ báo mà đọc lại.
Giọng cậu rất trầm, thích hợp để thôi miên người khác. Nhưng đôi lúc lại phát âm bập bè chẳng rõ rành. Nhưng lúc bình thường đối thoại, trong vòng câu đầu sẽ không phát hiện chuyện cậu mất trí.
Tôi nằm nghiêng ngắm cậu. Cậu buông tờ báo, chuyển mắt sang nhìn tôi.
Lại là một khoảng không im lặng, chỉ dõi mắt nhìn nhau. Chốc chốc tôi lại trêu cậu giống cún con rất ngoan, chốc chốc thì vò rối tóc cậu.
Cậu ôm đầu cũng nằm xuống cạnh tôi.
Tóc cậu rất dài, bị tôi vò rối tung. Tôi xoa đầu cậu, chạm phải vết sẹo dài, may mà tóc đã che đi mất.
Nháy mắt lại nhớ tới lúc cậu còn nằm viện, đầu bị cạo trọc, vết sẹo dữ tợn hằn trên đầu. Nhớ ra lại thấy lòng đau xót.
Bỗng nhiên cậu giữ tay tôi lại, kháng nghị, "Ngứa!."
"Vậy à?" Tôi cố tình mạnh tay hơn.
Cậu vẫn rất sợ nhột, tay còn chưa chạm tới da đầu thì đã rụt người lại rồi.
"Thôi thôi không giỡn đâu." Cậu vừa ngặt nghẽo cười vừa đẩy tay tôi ra.
Đương nhiên là tôi không để ý tới, tiếp tục xoa đầu cậu. Cậu lại bật dậy, xoay người đè tôi lại, sau đó thì bắt hai tay tôi kéo lên đỉnh đầu.
“…Ai chỉ cậu làm vậy?"
Vô tội đáp, "Anh A Địch."
Quả nhiên, "Sau này phải gọi là chú A Địch!" Tốt không dạy chỉ dạy hư là giỏi.
Lục Bách Đông chớp chớp đôi mi dài, "Ảnh nói anh thích như vậy."
...Tôi trừng mắt nhìn cậu ta.
"Anh không thích hả?" Cậu vùi vào cổ tôi làm nũng. Tôi bị cậu cù làm người nhũn ra. Sao lại không thích? Chỉ là không muốn thừa nhận thôi.
"Đồ ngốc." Tôi mắng rồi cạp trán cậu một cái.
Cậu ngạc nhiên buông tay ra, leo xuống khỏi bụng tôi rồi ngồi bó gối ôm chỗ mới bị cắn.
Tôi nhịn không được mà bật cười. Cậu đáng thương nhìn tôi khiến tôi cũng nhịn cười mà đi xoa trán cậu. Hình như cắn hơi sâu rồi, trán bị ứ một vòng răng, nhìn giống bị tôi đánh vậy.
Tôi lại muốn cười, còn cậu lại chỉ chăm chú nhìn. Đôi mắt thẳm sắc sáng ngời.
Ánh mắt đó bỗng khiến người ta thấy nguy hiểm. Tôi chưa kịp hoàn hồn thì liền bị hôn. Giây sau thì cảm nhận được cái lành lạnh phả ra từ môi cậu.
Bờ môi của cậu và độ ấm trong khoang miệng luôn tương phản. Mỗi khi hôn nhau tôi đều nghĩ vậy.
Tôi thích vẻ dịu dàng cố chấp của cậu, lúc hôn. Tôi thích cậu xoa gáy tôi, lúc hôn. Tôi thích cách cậu ngày một điêu luyện, lúc hôn.
Chỉ cần tách rời lý trí và tình cảm thì tôi có thể giải thể luôn niềm yêu thích chấp nhất kia.
Như vậy nếu có một ngày cậu không quay về nữa, tôi cũng đủ khả năng tìm được người tình khác. Người đó chắc cũng sẽ có nụ hôn dịu dàng cố chấp, cũng thích vuốt ve gáy người yêu khi hôn, cũng có đôi môi lạnh, vòm miệng nóng.
Đại khái thì người kia chỉ cần có một đặc điểm kể trên cũng có thể khiến tôi yêu thích rồi. Nếu thế thì sau này khi cậu ra đi, tôi cũng không thấy mất mát, không khổ sở.
Dẫu rằng tôi biết là mình không làm được.
"Này."
“...Sao?"
"Rốt cục thì cậu có thích tôi không?"
"Rất thích rất thích."
"Thích nhiều bao nhiêu?"
"Thích nhiều hơn là thích cà-lem."
"Vậy còn gà rán thì sao?"
“...Hả?"
"Đồ đần!"