“... Đun sôi nước vào 1 nồikhông quên cho thêm ít muối nha
(cho rau vào thôi)
cớ sao bây giờ đây
ốii zồi ôiii (nát sạch)
Chúng ta không luộc được rau!!! Không luộc được rau....”
____ Đoạn trên là vài dòng lảm nhảm của bà già này, mấy men đừng để ý nha... Mị biết mình lạc hậu lắm ròy nhưng kệ mị đi, mị cứ thích bài này đấy. Mị thik thì mị vẽ lên hoy =))) hớ hớ *...._____________
... Khi nãy tôi đứng trong phòng nên không nhìn thấy rõ mặt nó lắm, chứ giờ thì cái bản mặt trời đánh ấy đang phóng sát sàn sạt tôi đây này, nhìn rõ nét như ti vi 145 inch độ phân giải tám ca ế. Còn ngọn ngành vì sao lại có cái sự việc gây phẫn nộ này thì tôi sẽ kể từ từ cho các bợn nghe nhé.
Thật ra cách vài phút trước, tôi còn đang lượn lờ quanh tầng thượng, hái hoa thưởng cảnh, nghe chym hót véo von, thể hiện sự yêu đời của một đứa méo biết sống hay chết nữa thì bỗng nhiên_ “ Bộp! “ Có một trái banh cũng éo biết từ đâu bay tới đập trúng ngay vào giữa mặt tôi.
“Đệch mẹ, hôm nay là bữa quái nào mà xui thế vậy?! Phá cả khung cảnh hiếm hoi hồn nhiên hơn con điên của ông mày, thằng chó nào dám gây nên sự việc tày đình này đây hả...”
Thứ tôi đang nghĩ bây giờ chỉ đơn giản là ^_^....
Muốn chửi thề vào cái bản mặt của thằng cờ hó mất dạy dám ném bóng trúng đầu ông mày!! >^<
Định làm sờ lâu mâu sừn ăn like hả, đáng ra mầy nên kiếm đứa diễn viên nào cho nó tử tế đi, ông đây không có hứng làm nhân vật chính đâu nhé cưng!
Tôi xoa xoa sống mũi và miết miết lại chóp mũi của mình. Hic, cái mũi tôi đã khiêm tốn lắm rồi, thế mà giờ còn bị cả quả bóng to thế đập phải, thế này chắc chỉ còn đường chết mất. Vẹo mũi thì còn nhẹ ấy, có khi còn bị lệch 360 hay biến dạng con mẹ nó thì phải làm sao đây?! Hu hu, chết rồi mẹ ơi.
Giờ tự nhiên nghĩ tới cảnh phải rúc vào lòng mẹ và nói: “Mẹ, con thật lòng xin lỗi, bội công mẹ đã nuôi con khôn lớn, con thất nghiệp cmnr mẹ ạ. Học vấn của con tốt, nhan sắc thì cũng không phải đậu vừa dang nhưng bây giờ nhờ cái mũi 'tuyệt đẹp' này nên con đã bị đuổi khỏi công ty abc ngay vòng sơ tuyển rồi ạ, hic. Người ta nói chỉ tuyển gái đẹp thôi, họ bảo con làm mất thẩm mỹ công ty họ rồi này nọ nữa huhu...”
Tôi thoáng rùng mình, nghĩ tới hoàn cảnh “rất có thể” xảy ra ấy mà tôi càng giận cái thằng vô giáo dục nào dám ném bóng trúng mặt mình hơn. Tôi xắn tay áo, cầm quả bóng kia lên và hùng dũng tiến theo hướng bóng bay tới, chính là cái lan can toàn cây cam thảo cách đó không xa. Vì đây vẫn thuộc phạm vi đất gia đình nên tôi biết cái biệt thự cao tầng có lan can kia là một trong các biệt thự cao cấp của cả chuỗi khu nhà cô Nhiên.
Vậy thì là người quen rồi, mà không quen thì sau còn giáp mặt nhiều nhiều, cũng phải quen thôi.
Vừa đi tôi vừa có ý định quánh thằng mất nết kia một trận dầm xương, miệng thì không ngừng lẩm bẩm vài câu chửi thề.
Ây zà, chắc đó là một trong những lí do mà bọn con trai trong trường tôn tôi làm đại ca, vừa có khí chất, vừa không giống con gái lại khác người nữa. Nghĩ lại thấy tụi nó nói cũng đúng ấy chứ nhỉ...
Đang định trèo vào cái lan can toàn sắc tím của loài cam thảo nhập ngoại kia, tôi nhìn thấy một bóng người đang cúi đầu xuống, tựa lưng vào chỗ tay vịn. Có vẻ dù đã thấy tôi rồi nhưng kẻ đó vẫn làm lơ, còn không thèm liếc tôi lấy một cái, đơn giản chỉ là cúi đầu thưởng cảnh mà thôi.
Ấy, là thằng nhóc xấc xược đó, tên là Thiên Dương gì gì ế. Mặt mày trông cũng đẹp troai chuẩn WC thế kia, sáng sủa tử tế ra phết, thế mà nhân cách như... cờ hó gặm. Hứ loại đấy thì cũng vứt, không sài được! Quả là ông cha ta có câu nói rất sâu sắc triết lí “trai đẹp chỉ để ngắm, chứ có ăn được đâu”, nếu cô Nhiên đã tin tưởng tôi như thế thì tôi phải tận tâm tận lực trị bệnh trĩ...à lộn bệnh sĩ của thằng nhóc này thôi.
Mãi suy diễn lung tung, tôi bỗng mất đà, trượt chân xuýt ngã xuống đất. Cuống quá, lại chẳng kịp thông óc, tôi vội nắm lấy tay áo của kẻ kia, miệng thì la hét om sòm. Hắn bịt tai, mất đà, lại bị sức nặng của tôi kéo xuống nên cũng trượt và ngã theo tôi...
Đấy, có thế thôi, các bợn ạ. Và hoàn cảnh bây giờ cũng chả có gì tiến triển. Tôi thì rớt trúng vật gì đó nên chẳng hề hấn gì. Hà há, ngũ quan vẫn bình thường, tay chân linh hoạt, đầu óc minh mẫn, ổn chán.
Còn cái “vật” bị tôi đè lên thì là thằng nhóc ấy. Mặt nó trông nhăn nhó biến dạng kinh khủng lắm.
“Úi giời, con trai con nôi mới ngã có tí ấy mà đã mặt nhăn mày nhún, đau lắm cơ à, từ lan can tới đất cách có khoảng...năm mét thôi mà làm bộ như bị rơi từ đỉnh cái tòa nhà cao nhất thế giới Kingdom Tower ấy.”_Tôi thầm nghĩ và đưa ánh mắt khinh bỉ liếc nhìn “bé Tiểu Dương” mỏng manh dễ vỡ kia.
- Cô, có chịu xuống khỏi người tôi không?_ Nó gằn từng chữ, vừa ngồi dậy vừa xoa xoa khuỷu tay.
- Ớ?! À, xin lỗi_ Tôi đứng dậy phủi phủi người và chìa tay ra, ý bảo nó nắm lấy tôi kéo dậy.
Thế mà thằng nhóc này khinh người lắm, hừ lạnh một cái rồi gạt tay tôi ra. Nó vịn tay đứng lên, lia ánh mắt sang tôi với ý “ Cô-là-ai-mà-gan-lớn-thế-nhỉ-Dám-đắc-tội-với-bổn-thiếu-gia-à”. Tôi thì cũng đâu có vừa, lườm lại luôn, sợ gì chứ “Bé-là-em-thì-lễ-phép-chút-đi-cưng-Ngông-như-thế-có-ngày-bàn-dân-thiên-hạ-nó-ném-đá-ngã-dập-đầu-ê-mặt-đó.
Nó nhếch môi cười nhạt, thế là chúng tôi lại đấu võ “mắt” tiếp...
- Bà-chị-ăn-nói-hay-nhỉ-Tôi-tuổi-gì-thì-cũng-thừa-hơi-rửng-mỡ-lên-mặt-bà-chị-thôi-Đừng-có-mà-đề-cao-mình-quá-Việc-gì-tôi-phải-ném-bóng-vào-chị-chứ-Sống-thực-chút-đi_ Nó khoanh tay nhìn tôi, thể hiện một sự khinh thường không hề nhẹ.
- Ồ-Chị-đây-đã-nói-cho-cưng-biết-mình-bị-bóng-chọi-à-Sao-bé-biết-hay-vậy?_Tôi oh một tiếng giả vờ ngạc nhiên.
- Ăn-ở-thất-đức-thì-biểu-hiện-nó-ràng-lắm-bà-chị-ạ_ Nó nhún vai, nhìn tôi cười nhạt rồi bỏ cho tay vào túi quần tiến lại gần tôi. Trời ạ, sao cứ thích đứng sát sàn sạt người vậy, không thấy nóng nực à bé?! ><
- Bà chị, ở đâu?_ Nó cười như... không cười hỏi tôi.
- Cái giề ở đâu?_ Tôi khịt mũi, nhíu mày.
- Nhà_ Nó chăm chú nhìn tôi.
- Hỏi làm giề?_ Tôi bĩu môi. Có ngu đâu mà cho nó biết nhà, chẳng lẽ để ngày nào nó cũng tới phá à.
- Biết chứ còn làm gì, bà chị hỏi ngu_ Nó đạo hàng, bĩu môi làm mặt khinh nhìn tôi.
- Chị mày không có nhà_ Tôi nhún vai rồi thở dài một hơi.
-...
- Nói thật đó,chị lừa mày được giề chứ? Chị mày không có nhà, đi bụi lang thang khắp xó, được mẹ mày nhặt về nuôi hoy_ Lắc đầu vài cái, tôi ngao ngán than.
-...
Nó thì vẫn nhìn tôi với ánh mắt “ Chị-nói-thế-méo-ai-mà-tin-đươc “,rồi cũng gật đầu phán:
- Một nhỏ điên bụi đời, ăn nói thô lỗ, xấu xí tới đau mắt người xem, lại còn có vấn đề đầu óc nữa. Haizz... Thật tội nghiệp cho... mẹ nhỏ.
Tôi nhíu mày, bĩu môi:
- Một thằng khùng có vấn đề tâm lý, chảnh chó, đạo đức cờ hó nhai, bánh bèo, đầu óc tắc nghẽn nặng. Cần chị mày thông não không? Lấy giá hữu nghị, một lần 15 tệ nhá.
- Này này, ăn nói cho gọn nha cưng, chị hơn mày.. để tính xem nàu.. hừm 1, 2... những 2 tuổi cơ đấy! Đừng gọi nhỏ nhiếc gì nghe chưa, ngứa tai lắm_ Tôi ngoáy ngoáy lỗ tai.
Nó chưa kịp phản bác gì thì bất chợt, từ đâu nhảy ra một... em gái cư tê loli mặc đồ hầu nữ, miệng kêu í ới:
- Thiên Dương à! Cậu đây rồi! Làm Miko chan tìm mãi nè. Ky a~ >< ( Tiff: Thực ra tui cũng méo biết Ky a là cái khỉ gì, chỉ thấy mấy em trong anime nói thế nên tua đại thoy -_-)
-... _ Cả tôi và nó đều đơ ra, thứ này người ta gọi là cạn lời mới đúng.
Em loli xênh gái dễ xương kia chẳng đợi ai nói gì, xông thẳng vào mặt thẳng nhóc kia mà “ôm hôn thắm thiết”, tình cảm mặn nồng như cặp phu thê trăm năm xa cách nay mới có cơ hội tái ngộ. Thật là tái bạo a~ Còn thằng nhóc Tiểu Dương sướng bỏ mẹ kia thì mặt nhăn như khỉ ăn ớt, cố dùng hết sức lực để đẩy thứ của nợ năng động đang bám dính người mình ra.
Hai đứa chúng bay có cần thiết phải thể hiện tềnh cảm nồng thắm khoa trương như thế cho bàn dân thiên hạ chiêm ngưỡng không hả? Ngứa mắt lắm đấy -_- Thoy cứ diễn tiếp đi mấy em, phim hay lắm, bà già này lui đây.
Nhìn mấy đứa con nít vắt mũi chưa sạch tình củm lãng mợn, còn mình thì... ế là sự tinh ế của xã hội, nhục lắm chớ, đứng ngó tiếp chỉ càng thêm tủi thân thôi a... T^T
__________ Quay, quay, rồi đồng hồ lại quay quay ___________
- Đây rồi! Thức ăn đã ra lò, mọi người vào ăn cơm đi. Hôm nay có món đậu hũ Tứ Xuyên tôi đích thân làm đấy!_ Bác Đồng, quản gia kiêm bếp trưởng gia đình này gõ cái muỗng lớn vào nồi và gọi nhân viên xuống ăn cơm. Trong có cũng có tôi nè.
Cô Nhiên tốt thật, chủ nhà ăn thì người làm cũng được ăn luôn, chỉ khác ở chỗ nơi ăn và giá trị thực thẩm thôi a -.- Ở đây lại còn tâm lý hết cỡ, đến mức có cả một menu thực đơn riêng cho người làm nữa.
Sau một ngày mệt mỏi học cách thích nghi, sinh tồn với cái thế giới biến thái hết sức này, cơ thể tôi đã cạn sức lực. Bữa qua còn chưa có gì lót dạ, tổng thể là KO hạ đo ván rồi, giờ chỉ muốn nằm xuống đường mà ngủ thôi...>->
Và một vị thiên thần xinh đẹp thơm ngon bổ dưỡng đã cứu tôi thoát khỏi hoàn cảnh thảm thương hiện tại này, dĩ nhiên ứ phải cái tên To Mòe to miếc kia rồi. Vâng, đó chính là bàn thức ăn thơm ngon kia. Nó đã mời gọi tôi bằng hương thơm quyến rũ tới mức biến thái kèm theo đó là tiếng gõ muỗng hết sức “êm tai” và giọng nói oang oang thánh thót của bác Đồng...
Ôi, đây mới gọi là thiên đường chứ. >^<
Chúng tôi vừa ăn, vừa chuyện trò rôm rả. Mọi người ở đây rất thân thiện, cởi mở. Bởi thế, chưa bao lâu tôi đã kết giao được với tất tần tật các cá thể trong tập đoàn gia nhân 'hùng hồn” này.
Bác Đồng vung cái muỗng canh lên, hồ hởi nói:
- Mọi người có biết không. hôm nay bà chủ có chuyện vui gì ấy, đưa tôi những 50 000 tệ mua thức ăn cơ. Ra chợ tôi còn phải chen mãi mới mua được mấy con tôm tươi sống này. Mỗi con, ôi giồi ôi, 100 tệ lận đó, nhập từ cảng ngoài Hàng Châu mới đầu chiều. Món há cảo này là tôi cắt nhỏ tôm ra làm nhân đấy, ăn ngon nhất đúng không?
- * Gật gật*_ Mọi người đồng loại gật đầu lia lịa.
- Ấy bác, tôi thấy cá thu sốt ngon hơn ấy chứ. Đây cũng là cá nhập ngoại, đắt lại còn chế biến công phu nữa chứ!_ Chị Giang, làm việc ở nhà chính lên tiếng.
- Cô Giang ơi, cô nói thế cũng sai rồi, theo tôi gà nướng mới là ngon nhất! Thịt vừa bở, vừa thơm, quả là gà đồi quý có khác _ Chú Triều phụ bếp lắc đầu, miệng vẫn đang gặm miếng đùi gà.
-..._ Mọi người cùng tranh luận sôi nổi,tôi cũng góp phần luôn.
Thực phẩm cao cấp có khác, ăn ngon kinh luôn. Há cảo vỏ bánh dẻo dẻo âm ấm, ruột nhân thịt,tôm chín đều thơm phức, cộng với gia vị lạt lạt. Thật ngon quá đi a! Ngoài ra, còn có cả gà nướng Bắc Kinh, cá sốt cà chua, đậu hũ Tứ Xuyên, cơm chiên Dương Châu nữa... bla blo.. [Tiff: Cắt, đây không phải chương trình ẩm thực, mong bạn hãy kiềm chế chút -_-]
Khụ, nói chung là đầy đủ thức ăn đặc sản các vùng miền luôn.
_______ Đồng hồ nhích thêm 1 số____________
- Hôm nay tôi phải về sớm trông con. Giang, cậu rửa bát giúp tôi đi. Mai tôi sẽ phụ thay cậu_ Chị Hằng nói, chìa đôi găng tay cao su cho chị Giang.
- Ấy, tí tôi phải đi xem mắt với mẹ rồi. Hay nhờ Hoàng Hà đi. Ê, Hà, hôm nay cô rửa bát thay Hằng nha, nó phải về trông con, tôi cũng bận rồi_ Chị Giang đảo mắt tìm chị Hà.
- Nga, xin lỗi nhé, tối nay tôi chót hẹn với anh Minh đi xem phim rồi _ Chị Hà cởi tạp dề ra, ái ngại nói.
Và sau đó là một tràng đùn đẩy công việc từ chị A đến anh Z. Đúng mà, hôm nay bát đĩa rất nhiều... -_- Không chịu được, tôi đành miễn cưỡng giơ tay nhận việc, dù gì tôi cũng đang rảnh mà:
- Thôi, để em rửa ạ.
Cả năm mươi con mắt đồng loại quay lại nhìn tôi, vẻ mặt cảm tạ cộng với ánh mắt lung linh,lấp la lấp lánh như bắt được cục vàng.
- Ôi, sao chị thấy tự nhiên em xinh gái hẳn lên ấy. Bé Hân cưng xênh đẹp iu quý của chị ơi, thank em nhiều nhá_ Chị Giang ôm chặt lấy tôi, phấn kích nịnh bợ.
Cảm giác duy nhất của tôi “ Chặt quá, ngạt thở cmn mất rồi “.
Mọi người thu xếp quần áo dần và ra về. Những người ở lại thì lên sảnh chính dọn dẹp, còn mỗi mình tôi với chồng bát đĩa đầy ở cái căn bếp rộng thênh thang này. Tôi ngao ngán nhìn bãi chiến trường trước mắt, thở dài một hơi rồi xắn tay áo lên bắt đầu công việc bất đắc dĩ của mình.
Lau nhà nè, gấp khăn trải bàn nè, rửa bát nè, xếp ghế nữa nè, tôi làm việc với tốc độ ánh sáng và thu dọn mọi thứ theo trình tự nhất định. Cuối cùng, tới ngót mười một rưỡi, tôi cũng complete mọi thứ thật gọn gàng và sạch sẽ.Hân đây không phải dạng vừa đâu. Ôi, tự nhiên thấy nể mình quá đi a ><
Tôi mệt mỏi ưỡn người, giơ tay xoay xoay lưng vài cái cho giãn gân cốt. Trước mắt là một cái nhà tắm đang bật điện sáng trưng, chắc là không có người tắm vào giờ này đâu nhỉ, tôi đánh liều và bước vào tìm bồn rửa mặt.
Bật vòi, tiếng nước chảy kêu róc rách rõ vang, tôi chẳng thèm để ý xung quanh gì cứ thế mà nghêu ngao vài bài hát quen thuộc mà mình thích rồi lắc lư cái thân, đung đưa cái tay. “ Con điên” _ Suy nghĩ chung của mọi người, chắc cả bạn cũng nghĩ thế nhỉ?^^
- Bà chị, hỏi thật nhé, chị là biến thái à? _ Từ trong gian giữa của nhà vệ sinh, có thằng bé vô duyên mất nết nào đó bước ra, trên người chỉ quấn-duy-nhất-một-mảnh-khăn che phần bụng dưới, ngây thơ hỏi tôi.
What đờ heo?! Chuyện gì đang diễn ra vậy trời?! Sao, sao nó lại xuất hiện ở đây vậy? Thế mà vì sao lúc nãy tôi không nhìn thấy nó?!
... À mà ờ, thôi, cũng đúng, tôi xông vào nhà vệ sinh mà có nhìn ngó ai đâu. Cái toilet này lại là loại tập thể rộng hàng chục mét vuông có nhiều gian nữa, không nhìn thấy người cũng không phải lạ.
- Ê! Bà chị kia, sao vậy?_ Nó nhíu mày, tiến lại gần tôi.
Tôi đánh mắt lên nhìn tên nhóc đáng ghét trước mặt. Và đập vào đôi mắt trong sáng không tì vết của tôi là thằng nhóc xinh trai với một-mảnh-khăn-quấn-trên-phần-bụng-dưới. Vâng, chính xác ạ, đó là một-mảnh-khăn-quấn-trên-phần-bụng-dưới! >< Trên người nó tự nhiên toát ra một vầng hào quang nào đó, chói sáng đến không thể chịu được. Tự nhiên tôi muốn mình bị đui quá.
Để tôi miêu tả qua cho các bạn hiểu rõ nhé. Tên nhóc này có một thân hình chuẩn người mẫu, cao và hơi gầy. Bo đỳ thì khỏi nói rồi, một hai ba.. chuẩn sáu múi cơ đấy! Nó sở hữu một khuôn mặt... như tương tạc, đẹp trên từng góc cạnh (chắc do di truyền mama) và mái tóc xoăn hơi rối có trật tự, trông rất lãng tử a. Nó có đôi mắt rất lạ, tròng mắt lớn trông tinh nghịch đúng tuổi học trò, được tôn lên bằng màu hổ phách pha thêm chút màu nâu đồng. Cánh môi mỏng hồng hồng thỉnh thoảng nhếch lên cộng với sống mũi cao cao thằng đứng kia, thật sự thằng nhóc này đẹp trai à lộn dễ thương quá đi mất! ><
- Mọe, sáu múi kìa!_ Tôi thầm thốt lên.
- Sao bà chị cứ nhìn chằm chằm vào thân thể của tôi thế? Biến thái thật à? Hay là... _ Nó ép sát tôi, chống tay lên tường và cúi mặt xuống, thì thầm khe khẽ vào tai tôi, giọng pha nói pha chút vui vẻ, đùa nghịch_... bà chị thích tôi rồi?!
Nói xong nó tủm tỉm cười, nhìn thẳng vào mắt tôi như đợi đáp án. Ơ mà thứ này có được gọi là tỉnh tò không nhỉ? Mà nếu thế thì ai tỉnh tò ai vậy -_-
Tôi thoáng lúng túng, hoàn cảnh này từ trước tới nay tôi chưa từng gặp qua bao giờ. Nay mắc phải, trời ơi, nên ứng phó thế nào cho ổn đây?!....
__ * 1 tệ thì xấp xỉ = 3.567 VNĐ *
Hiện tại bà tác giả đang ốm nằm liệt giường liệt bàn một thời gian, sẽ tạm thời ngưng viết truyện. Nên có thể chap ms sẽ ra muộn hơn vài ngày, xin thứ lỗi nhé. Mong mn đừng bỏ truyện là được T^T, bà tác giả sẽ cố gắng ra chap sớm nhất có thể. Iu mn nhìu nhìu nà >.< Chíu Chíu * bắn tim *
À còn nữa, ai rảnh đi qua cho bà tác giả già này xin cái cmt chúc sức khỏe nhá, các bn là cuộc sống của mị mà ><__
______ Hú hú, chào các độc giả thân iu của tui, vì bận bao nhiêu là công việc này và nọ nên tui đăng chap khá muộn, sory nhìu nhóa. Haizz, lại bị một số thành phần cũng " này và nọ" giục truyện nên tui đăng tạm chap nè nhá ( đợt ), phần còn lại cuối tuần tui sẽ đăng vào . Cảm ơn đã nghe vài dòng lảm nhảm của bà già này nhé ^^ he he ________________
Sau vài phút quảng cáo kí ức, tôi vội lấy lại phong độ tào lao của mình và tiến lại xách tai hắn:
- Ê, Con Vịt, sao thím ác thế hả? Tính với cầm thú còn không bằng nói gì tới thiên thần, ề, tui muốn nôn lắm rồi đó ! Đã vậy còn bắt tui đến đây mà éo cho tí thông tin gì cả, hại tui phải lết xác khắp xó đây này. Mệt chết đi được!
Haha, quả là ngộ nhận mà. Mình sao ngu thế nhỉ, nghĩ gì mà "hắn ta" lại ở đây được cơ chứ?
- Tôi quên _ Con Vịt đáp một cách nhẹ bẫng, làm như hắn chả có tội lỗi gì cả.
- Thôi được rồi. Giờ nói cho tui biết đi, vì sao tui lại biến thành một tên đực rựa thế này và nhà của tên "nhiệm vụ" đó ở đâu?_ Tôi xoa xoa trán cho bớt nóng và nói.
- Thật ra ai xuyên không cũng phải đổi giới tính của mình, nhưng sau khoảng nửa ngày thì cô sẽ quay lại giới tính cũ. Sau đó, cô có quyền điều chỉnh giới tính của mình để ứng phó với một số hoàn cảnh bất trắc. Đó là quà khuyến mãi của thiên đình . Còn chuyện nhà của "nhiệm vụ" tôi cũng không rõ, cô tự tìm đi _ Vịt Trắng nhún vai bảo.
- Nè, thím có vấn đề hả ? Thím còn không biết nhà hắn vậy tui biết bằng niềm tin à ?
- Thì.... cô có thấy cái vòng trên cổ của mình không?
Tôi nhìn xuống cổ của mình, có một sợi dây chuyền hình giọt nước trong veo đã tá túc ở đây từ khi nào.
- Ừm, có đó. Nó.... có liên quan cái méo gì hả?_Tôi thắc mắc hỏi.
- Sợi dây đó sẽ giúp cô tìm ra đáp án. Khi ở gần vị trí của 'nhiệm vụ' nó sẽ kêu " tinh tinh"_ Con Vịt chậm rãi phân tích.
- Mấy thứ chỗ thiên đình thím cũng hay quá hén_ Tôi liếm môi cười.
Hắn ờ một cái, lại không nói không rằng mà biến mất tăm. Tôi thở dài một hơi và bước đi tiếp.
Vừa đi tôi vừa nghĩ: Con Vịt nói rằng tôi sẽ có quyền tùy chỉnh giới tính của mình, khá tuyệt đấy nhỉ. Và. Hình như sau nửa ngày tôi sẽ hoàn lại giới tính cũ?! Vậy bây giờ đã là... xế chiều rồi....
"Bùm"_ Một màn bông trắng phả ra, tôi chợt thấy cơ thể nhẹ bẫng và dần quen thuộc.
Tôi ngắm nghía hai bàn tay một lần... Ồ, thon nhỏ lại rồi nè...
Đưa tay sờ lên ngực... Phù, "núi Phú Sĩ" vẫn còn ở đây...
Đập tay bộp một phát vào cái đủng quần... ' Cộp' A, cái thứ "lủng lằng" đó biến mất rồi kìa...
...Lượn gần hết cái trung tâm thành phố dài đằng đẵng, tôi mệt mỏi thở dốc, chẳng biết nhà của cái tên "nhiệm vụ" đó ở cái chỗ khỉ ho cò gáy nào , đi mãi mà có thấy động tĩnh gì đâu. May là tôi đã từng ở trong đội tuyển điền kinh của trường, nếu không chắc giờ méo còn sức mà lết nổi mất.
Chợt tôi va phải một người phụ nữ đang chạy hớt hải qua bên đường. Ấy không, nói đúng hơn là người phụ nữ đó va vào tôi chứ. " Uỵch"- Cả hai chúng tôi đều ngã lăn ra đất, đầu tôi thì đập phải cây cột điện, cốp một cái rõ kêu. Thế là đậu xanh rau má cmn rồi.
Chút sức lực cuối cùng cũng đã cạn kiệt, hai mí mắt tôi dần trùng xuống, trước khi ngất tôi còn nghe thoáng qua tiếng hoảng hốt của người phụ nữ lạ mặt kia.
_______________________________________________________ We don't thuộc về nhau =)))_________
- Au ! - Tôi vừa gượng ngồi dậy vừa giơ tay xoa xoa cái đầu tội nghiệp. Hiện tại tôi đang ở trong một căn phòng nào đó. Tuy chưa biết chủ nhà là ai nhưng nhìn các đường nét tinh trổ trên bức tường mang phong cách cổ điển kia tôi cũng hiểu đại khái đây là một gia đình giàu có và am hiểu nghệ thuật rồi .
- Con, đã tỉnh rồi à? _Người phụ nữ bên cạnh cầm tay tôi nhẹ giọng hỏi.
- Dạ, cho hỏi... cô là... ?_ Tôi ngập ngừng lên tiếng, mồ hôi vẫn đổ hai bên gò má.
- Cô là An Nhiên, cái người đãng trí đi đứng không nhìn ngó gì mà đâm phải con đấy. Cho cô xin lỗi nhé, tại thằng con mất dạy nó... nên cô ... _ Cô lấy vạt áo của mình lau vài giọt mồ hôi lả chả trên má tôi, chợt nhớ ra điều gì cô lại cười xuề xòa và hỏi_ Bác sĩ đã đắp thuốc cho con rồi. Còn đau lắm không con? Con tên gì, sống ở đâu? Để cô gọi xe đưa con về, kẻo ba má lại lo.
Tôi nặng nhọc đáp: Con tên Hân Hân, là người dưới quê lên, nhà con ở đồi Hạ Thanh ấy cô. Cha mẹ qua đời từ khi con mới sanh, gia đình nghèo quá nên con lên đây kiếm việc..._ Giọng tôi nhỏ dần và mắt bắt đầu đỏ.
Uầy, giờ nghĩ mới thấy mình diễn đạt quá mà.
Cô Nhiên thoáng lúng túng: A, cô xin lỗi, nhắc tới chuyện buồn của con rồi_ Cô chợt vỗ vai tôi_ Con, bao nhiêu tuổi?
- Dạ mười sáu, sao thế ạ ?_ Tôi bâng quơ.
- Thế con đang đi học hay ở nhà làm việc?_Cô nhìn tôi bằng ánh mắt chứa đầy hi vọng như sắp quyết định một việc trời đánh nào đó.
Có dự cảm không lành ...
- Con đang đi học ạ _ Tôi làm mặt ngu, ý cô ấy là gì đây.
- Vậy quá tốt rồi! Con làm gia sư cho thằng con cô nhé, Nó học lớp . Mùa hè nó không đi học thêm, mà tuần sau khai giảng năm học rồi nên cô nghĩ nó cần phải học thêm cho chắc kiến thức. Lương của con, tệ một tháng, bao cả ăn ở được không ?_ Cô hớn hở.
- Ơ..._ Con "nai vàng" ngơ ngác.
- Vậy ?_ Cô ngắt lời như sợ tôi phật ý.
- Dạ nhưng..._ Tôi bắt đầu bối rối.
- ?_ Cô nhẫn nhịn tăng giá.
- Khoan đã cô...
- được không? Nếu thằng nhóc đó học có hiệu quả cô sẽ tăng lương tháng tới nhé.
- Ấy không, ý con hỏi là... sao cô lại nhận con nhanh vậy, nếu con học không giỏi thì sao, dạy sẽ thiệt kiến thức của con cô ?_ Nói thế chứ tôi hoàn toàn tin tưởng vào trình độ học vấn của mình, chỉ một tên nhóc lớp chín thôi mà, có gì to tát đâu, sức tôi còn thừa, ha ha.
- Cô tin tưởng vào con ! _ Cô nắm tay tôi khẳng định chắc nịch. Mọe ôi, lúc ấy mấy thím không thể tưởng tượng ra trong lòng tôi đang sướng đến cỡ nào đâu.
- Ha ha, vậy con sẽ không làm cô thất vọng. Không dấu gì cô, chứ thật ra con đang học chuyên Toán đấy ạ_ Tôi bắt đầu lộ "bản chất" của mình.
- Umk_ Cô cười híp mắt, phần đuôi mắt đã lộ ra vài nếp nhăn nhỏ nhưng trông cô vẫn trẻ trung, năng động lắm.
" Choang! " Ở ngoài sảnh hình như có thứ gì bị vỡ. Tiếp sau đó là những tiếng cãi nhau, chửi rủa đầy bất mãn như... cặp đôi quen được vài hôm thì đã ca bản nhạc thần thánh we don't thuộc về nhau... =))
Với cái tính hiếu kì và danh hiệu thánh hóng hớt của năm, tôi không thể không hóng truyện được. Cô Nhiên thở dài, ánh mắt mệt mỏi như đây cũng chỉ là chuyện cơm bữa, chẳng còn gì lạ lùng cả.
...
- Fk, tôi không nghe gì hết. Ông có quyền gì mà đòi giáo huấn tôi, ông... là bố tôi chắc ?!_ Giọng của cậu thanh niên trẻ vang lên đầy phẫn nộ. Tôi còn nghe thoang thoảng trong giọng nói ấy còn chút gì đó bi ai, đáng thương.
- Thiên Dương, con hãy nghe ta..._ Người đàn ông kia, giọng nói van nài như cố cầu xin cậu thanh niên trẻ kia nguôi giận.
- Ông không có quyền được gọi tên tôi !_ Cậu con trai kia ngắt lời người đàn ông, buông một câu lạnh lùng_Cả ông lẫn bà ta, các người đã phản bội bố tôi, được lắm, cứ chờ đi.
Và vài giây sau đó tôi nghe thấy tiếng dập cửa rất mạnh.
Tôi nhìn sang cô Nhiên, hình như... cô đang khóc hả ?! Bắt gặp ánh nhìn soi mói với vẻ mặt "thanh niên nghiêm túc" của tôi, cô vội chùi nước mắt lên vạt áo và nói :
- À, xin lỗi con nha, thật ngại quá, cô có chút việc phải đi rồi. Con cứ tự nhiên như ở nhà nhé.
- Vâng, cô đi vui vẻ.
Sau khi cô Nhiên phóng mất hút cùng người đàn ông vừa cãi nhau với cậu thanh niên kia bằng vẻ mặt "hình sự", tôi bắt đầu công cuộc khám phá cái biệt thự to bằng tòa nhà quốc hội này.
Chậc chậc, quả là nhà giàu có khác, từ cái chối lau nhà tới cái nắp bồn cầu, cọ hố xí ..nhìn thứ nào cũng đẹp, thứ nào cũng sang, lại còn có vài món lạ lạ hay hay nữa chứ. Nhìn thích mắt lắm.
Tôi làm quen được với vài nữ giúp việc ở đây, họ cởi mở và dễ bắt chuyện lắm, lại còn nhiệt tình kể cho tôi câu chuyện về ngôi nhà này nữa.
Gia đình cô Nhiên là một một trong những nhà giàu có nhất khu đại gia này. Chồng cô mất năm ngoái, một mình cô phải thay chồng gánh vác cơ nghiệp, quản lý cả tập đoàn Hàng không Gia Thị nổi tiếng nhất nhì Trung Quốc. Cô Nhiên là con nhà gia giáo lại giỏi kinh doanh nên tập đoàn Gia Thị vẫn ngày một phát triển chứ không hề giảm sút, suy yếu. Người đàn ông đi cùng cô khi nãy là quản gia Trần, người bị dính nghi vấn là đã có tình cảm với cô Nhiên từ khi vợ chồng cô cưới nhau. Còn cái thằng nhóc coi trời bằng vung kia thì là Gia Thiên Dương, cậu ấm của gia đình này và sẽ là đối tượng mà tôi phải kèm học. Đơn giản thôi, một đứa con nít thôi mà.
Ây zà...Xem ra tôi đã khinh địch quá rồi. Đó không phải là một thằng nhóc lớp chín tầm thường miệng còn hôi sữa như tôi nghĩ.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“... Đun sôi nước vào 1 nồikhông quên cho thêm ít muối nha
(cho rau vào thôi)
cớ sao bây giờ đây
ốii zồi ôiii (nát sạch)
Chúng ta không luộc được rau!!! Không luộc được rau....”
____ Đoạn trên là vài dòng lảm nhảm của bà già này, mấy men đừng để ý nha... Mị biết mình lạc hậu lắm ròy nhưng kệ mị đi, mị cứ thích bài này đấy. Mị thik thì mị vẽ lên hoy =))) hớ hớ *...._____________
... Khi nãy tôi đứng trong phòng nên không nhìn thấy rõ mặt nó lắm, chứ giờ thì cái bản mặt trời đánh ấy đang phóng sát sàn sạt tôi đây này, nhìn rõ nét như ti vi 145 inch độ phân giải tám ca ế. Còn ngọn ngành vì sao lại có cái sự việc gây phẫn nộ này thì tôi sẽ kể từ từ cho các bợn nghe nhé.
Thật ra cách vài phút trước, tôi còn đang lượn lờ quanh tầng thượng, hái hoa thưởng cảnh, nghe chym hót véo von, thể hiện sự yêu đời của một đứa méo biết sống hay chết nữa thì bỗng nhiên_ “ Bộp! “ Có một trái banh cũng éo biết từ đâu bay tới đập trúng ngay vào giữa mặt tôi.
“Đệch mẹ, hôm nay là bữa quái nào mà xui thế vậy?! Phá cả khung cảnh hiếm hoi hồn nhiên hơn con điên của ông mày, thằng chó nào dám gây nên sự việc tày đình này đây hả...”
Thứ tôi đang nghĩ bây giờ chỉ đơn giản là ^_^....
Muốn chửi thề vào cái bản mặt của thằng cờ hó mất dạy dám ném bóng trúng đầu ông mày!! >^<
Định làm sờ lâu mâu sừn ăn like hả, đáng ra mầy nên kiếm đứa diễn viên nào cho nó tử tế đi, ông đây không có hứng làm nhân vật chính đâu nhé cưng!
Tôi xoa xoa sống mũi và miết miết lại chóp mũi của mình. Hic, cái mũi tôi đã khiêm tốn lắm rồi, thế mà giờ còn bị cả quả bóng to thế đập phải, thế này chắc chỉ còn đường chết mất. Vẹo mũi thì còn nhẹ ấy, có khi còn bị lệch 360 hay biến dạng con mẹ nó thì phải làm sao đây?! Hu hu, chết rồi mẹ ơi.
Giờ tự nhiên nghĩ tới cảnh phải rúc vào lòng mẹ và nói: “Mẹ, con thật lòng xin lỗi, bội công mẹ đã nuôi con khôn lớn, con thất nghiệp cmnr mẹ ạ. Học vấn của con tốt, nhan sắc thì cũng không phải đậu vừa dang nhưng bây giờ nhờ cái mũi 'tuyệt đẹp' này nên con đã bị đuổi khỏi công ty abc ngay vòng sơ tuyển rồi ạ, hic. Người ta nói chỉ tuyển gái đẹp thôi, họ bảo con làm mất thẩm mỹ công ty họ rồi này nọ nữa huhu...”
Tôi thoáng rùng mình, nghĩ tới hoàn cảnh “rất có thể” xảy ra ấy mà tôi càng giận cái thằng vô giáo dục nào dám ném bóng trúng mặt mình hơn. Tôi xắn tay áo, cầm quả bóng kia lên và hùng dũng tiến theo hướng bóng bay tới, chính là cái lan can toàn cây cam thảo cách đó không xa. Vì đây vẫn thuộc phạm vi đất gia đình nên tôi biết cái biệt thự cao tầng có lan can kia là một trong các biệt thự cao cấp của cả chuỗi khu nhà cô Nhiên.
Vậy thì là người quen rồi, mà không quen thì sau còn giáp mặt nhiều nhiều, cũng phải quen thôi.
Vừa đi tôi vừa có ý định quánh thằng mất nết kia một trận dầm xương, miệng thì không ngừng lẩm bẩm vài câu chửi thề.
Ây zà, chắc đó là một trong những lí do mà bọn con trai trong trường tôn tôi làm đại ca, vừa có khí chất, vừa không giống con gái lại khác người nữa. Nghĩ lại thấy tụi nó nói cũng đúng ấy chứ nhỉ...
Đang định trèo vào cái lan can toàn sắc tím của loài cam thảo nhập ngoại kia, tôi nhìn thấy một bóng người đang cúi đầu xuống, tựa lưng vào chỗ tay vịn. Có vẻ dù đã thấy tôi rồi nhưng kẻ đó vẫn làm lơ, còn không thèm liếc tôi lấy một cái, đơn giản chỉ là cúi đầu thưởng cảnh mà thôi.
Ấy, là thằng nhóc xấc xược đó, tên là Thiên Dương gì gì ế. Mặt mày trông cũng đẹp troai chuẩn WC thế kia, sáng sủa tử tế ra phết, thế mà nhân cách như... cờ hó gặm. Hứ loại đấy thì cũng vứt, không sài được! Quả là ông cha ta có câu nói rất sâu sắc triết lí “trai đẹp chỉ để ngắm, chứ có ăn được đâu”, nếu cô Nhiên đã tin tưởng tôi như thế thì tôi phải tận tâm tận lực trị bệnh trĩ...à lộn bệnh sĩ của thằng nhóc này thôi.
Mãi suy diễn lung tung, tôi bỗng mất đà, trượt chân xuýt ngã xuống đất. Cuống quá, lại chẳng kịp thông óc, tôi vội nắm lấy tay áo của kẻ kia, miệng thì la hét om sòm. Hắn bịt tai, mất đà, lại bị sức nặng của tôi kéo xuống nên cũng trượt và ngã theo tôi...
Đấy, có thế thôi, các bợn ạ. Và hoàn cảnh bây giờ cũng chả có gì tiến triển. Tôi thì rớt trúng vật gì đó nên chẳng hề hấn gì. Hà há, ngũ quan vẫn bình thường, tay chân linh hoạt, đầu óc minh mẫn, ổn chán.
Còn cái “vật” bị tôi đè lên thì là thằng nhóc ấy. Mặt nó trông nhăn nhó biến dạng kinh khủng lắm.
“Úi giời, con trai con nôi mới ngã có tí ấy mà đã mặt nhăn mày nhún, đau lắm cơ à, từ lan can tới đất cách có khoảng...năm mét thôi mà làm bộ như bị rơi từ đỉnh cái tòa nhà cao nhất thế giới Kingdom Tower ấy.”_Tôi thầm nghĩ và đưa ánh mắt khinh bỉ liếc nhìn “bé Tiểu Dương” mỏng manh dễ vỡ kia.
- Cô, có chịu xuống khỏi người tôi không?_ Nó gằn từng chữ, vừa ngồi dậy vừa xoa xoa khuỷu tay.
- Ớ?! À, xin lỗi_ Tôi đứng dậy phủi phủi người và chìa tay ra, ý bảo nó nắm lấy tôi kéo dậy.
Thế mà thằng nhóc này khinh người lắm, hừ lạnh một cái rồi gạt tay tôi ra. Nó vịn tay đứng lên, lia ánh mắt sang tôi với ý “ Cô-là-ai-mà-gan-lớn-thế-nhỉ-Dám-đắc-tội-với-bổn-thiếu-gia-à”. Tôi thì cũng đâu có vừa, lườm lại luôn, sợ gì chứ “Bé-là-em-thì-lễ-phép-chút-đi-cưng-Ngông-như-thế-có-ngày-bàn-dân-thiên-hạ-nó-ném-đá-ngã-dập-đầu-ê-mặt-đó.
Nó nhếch môi cười nhạt, thế là chúng tôi lại đấu võ “mắt” tiếp...
- Bà-chị-ăn-nói-hay-nhỉ-Tôi-tuổi-gì-thì-cũng-thừa-hơi-rửng-mỡ-lên-mặt-bà-chị-thôi-Đừng-có-mà-đề-cao-mình-quá-Việc-gì-tôi-phải-ném-bóng-vào-chị-chứ-Sống-thực-chút-đi_ Nó khoanh tay nhìn tôi, thể hiện một sự khinh thường không hề nhẹ.
- Ồ-Chị-đây-đã-nói-cho-cưng-biết-mình-bị-bóng-chọi-à-Sao-bé-biết-hay-vậy?_Tôi oh một tiếng giả vờ ngạc nhiên.
- Ăn-ở-thất-đức-thì-biểu-hiện-nó-ràng-lắm-bà-chị-ạ_ Nó nhún vai, nhìn tôi cười nhạt rồi bỏ cho tay vào túi quần tiến lại gần tôi. Trời ạ, sao cứ thích đứng sát sàn sạt người vậy, không thấy nóng nực à bé?! ><
- Bà chị, ở đâu?_ Nó cười như... không cười hỏi tôi.
- Cái giề ở đâu?_ Tôi khịt mũi, nhíu mày.
- Nhà_ Nó chăm chú nhìn tôi.
- Hỏi làm giề?_ Tôi bĩu môi. Có ngu đâu mà cho nó biết nhà, chẳng lẽ để ngày nào nó cũng tới phá à.
- Biết chứ còn làm gì, bà chị hỏi ngu_ Nó đạo hàng, bĩu môi làm mặt khinh nhìn tôi.
- Chị mày không có nhà_ Tôi nhún vai rồi thở dài một hơi.
-...
- Nói thật đó,chị lừa mày được giề chứ? Chị mày không có nhà, đi bụi lang thang khắp xó, được mẹ mày nhặt về nuôi hoy_ Lắc đầu vài cái, tôi ngao ngán than.
-...
Nó thì vẫn nhìn tôi với ánh mắt “ Chị-nói-thế-méo-ai-mà-tin-đươc “,rồi cũng gật đầu phán:
- Một nhỏ điên bụi đời, ăn nói thô lỗ, xấu xí tới đau mắt người xem, lại còn có vấn đề đầu óc nữa. Haizz... Thật tội nghiệp cho... mẹ nhỏ.
Tôi nhíu mày, bĩu môi:
- Một thằng khùng có vấn đề tâm lý, chảnh chó, đạo đức cờ hó nhai, bánh bèo, đầu óc tắc nghẽn nặng. Cần chị mày thông não không? Lấy giá hữu nghị, một lần 15 tệ nhá.
- Này này, ăn nói cho gọn nha cưng, chị hơn mày.. để tính xem nàu.. hừm 1, 2... những 2 tuổi cơ đấy! Đừng gọi nhỏ nhiếc gì nghe chưa, ngứa tai lắm_ Tôi ngoáy ngoáy lỗ tai.
Nó chưa kịp phản bác gì thì bất chợt, từ đâu nhảy ra một... em gái cư tê loli mặc đồ hầu nữ, miệng kêu í ới:
- Thiên Dương à! Cậu đây rồi! Làm Miko chan tìm mãi nè. Ky a~ >< ( Tiff: Thực ra tui cũng méo biết Ky a là cái khỉ gì, chỉ thấy mấy em trong anime nói thế nên tua đại thoy -_-)
-... _ Cả tôi và nó đều đơ ra, thứ này người ta gọi là cạn lời mới đúng.
Em loli xênh gái dễ xương kia chẳng đợi ai nói gì, xông thẳng vào mặt thẳng nhóc kia mà “ôm hôn thắm thiết”, tình cảm mặn nồng như cặp phu thê trăm năm xa cách nay mới có cơ hội tái ngộ. Thật là tái bạo a~ Còn thằng nhóc Tiểu Dương sướng bỏ mẹ kia thì mặt nhăn như khỉ ăn ớt, cố dùng hết sức lực để đẩy thứ của nợ năng động đang bám dính người mình ra.
Hai đứa chúng bay có cần thiết phải thể hiện tềnh cảm nồng thắm khoa trương như thế cho bàn dân thiên hạ chiêm ngưỡng không hả? Ngứa mắt lắm đấy -_- Thoy cứ diễn tiếp đi mấy em, phim hay lắm, bà già này lui đây.
Nhìn mấy đứa con nít vắt mũi chưa sạch tình củm lãng mợn, còn mình thì... ế là sự tinh ế của xã hội, nhục lắm chớ, đứng ngó tiếp chỉ càng thêm tủi thân thôi a... T^T
__________ Quay, quay, rồi đồng hồ lại quay quay ___________
- Đây rồi! Thức ăn đã ra lò, mọi người vào ăn cơm đi. Hôm nay có món đậu hũ Tứ Xuyên tôi đích thân làm đấy!_ Bác Đồng, quản gia kiêm bếp trưởng gia đình này gõ cái muỗng lớn vào nồi và gọi nhân viên xuống ăn cơm. Trong có cũng có tôi nè.
Cô Nhiên tốt thật, chủ nhà ăn thì người làm cũng được ăn luôn, chỉ khác ở chỗ nơi ăn và giá trị thực thẩm thôi a -.- Ở đây lại còn tâm lý hết cỡ, đến mức có cả một menu thực đơn riêng cho người làm nữa.
Sau một ngày mệt mỏi học cách thích nghi, sinh tồn với cái thế giới biến thái hết sức này, cơ thể tôi đã cạn sức lực. Bữa qua còn chưa có gì lót dạ, tổng thể là KO hạ đo ván rồi, giờ chỉ muốn nằm xuống đường mà ngủ thôi...>->
Và một vị thiên thần xinh đẹp thơm ngon bổ dưỡng đã cứu tôi thoát khỏi hoàn cảnh thảm thương hiện tại này, dĩ nhiên ứ phải cái tên To Mòe to miếc kia rồi. Vâng, đó chính là bàn thức ăn thơm ngon kia. Nó đã mời gọi tôi bằng hương thơm quyến rũ tới mức biến thái kèm theo đó là tiếng gõ muỗng hết sức “êm tai” và giọng nói oang oang thánh thót của bác Đồng...
Ôi, đây mới gọi là thiên đường chứ. >^<
Chúng tôi vừa ăn, vừa chuyện trò rôm rả. Mọi người ở đây rất thân thiện, cởi mở. Bởi thế, chưa bao lâu tôi đã kết giao được với tất tần tật các cá thể trong tập đoàn gia nhân 'hùng hồn” này.
Bác Đồng vung cái muỗng canh lên, hồ hởi nói:
- Mọi người có biết không. hôm nay bà chủ có chuyện vui gì ấy, đưa tôi những 50 000 tệ mua thức ăn cơ. Ra chợ tôi còn phải chen mãi mới mua được mấy con tôm tươi sống này. Mỗi con, ôi giồi ôi, 100 tệ lận đó, nhập từ cảng ngoài Hàng Châu mới đầu chiều. Món há cảo này là tôi cắt nhỏ tôm ra làm nhân đấy, ăn ngon nhất đúng không?
- * Gật gật*_ Mọi người đồng loại gật đầu lia lịa.
- Ấy bác, tôi thấy cá thu sốt ngon hơn ấy chứ. Đây cũng là cá nhập ngoại, đắt lại còn chế biến công phu nữa chứ!_ Chị Giang, làm việc ở nhà chính lên tiếng.
- Cô Giang ơi, cô nói thế cũng sai rồi, theo tôi gà nướng mới là ngon nhất! Thịt vừa bở, vừa thơm, quả là gà đồi quý có khác _ Chú Triều phụ bếp lắc đầu, miệng vẫn đang gặm miếng đùi gà.
-..._ Mọi người cùng tranh luận sôi nổi,tôi cũng góp phần luôn.
Thực phẩm cao cấp có khác, ăn ngon kinh luôn. Há cảo vỏ bánh dẻo dẻo âm ấm, ruột nhân thịt,tôm chín đều thơm phức, cộng với gia vị lạt lạt. Thật ngon quá đi a! Ngoài ra, còn có cả gà nướng Bắc Kinh, cá sốt cà chua, đậu hũ Tứ Xuyên, cơm chiên Dương Châu nữa... bla blo.. [Tiff: Cắt, đây không phải chương trình ẩm thực, mong bạn hãy kiềm chế chút -_-]
Khụ, nói chung là đầy đủ thức ăn đặc sản các vùng miền luôn.
_______ Đồng hồ nhích thêm 1 số____________
- Hôm nay tôi phải về sớm trông con. Giang, cậu rửa bát giúp tôi đi. Mai tôi sẽ phụ thay cậu_ Chị Hằng nói, chìa đôi găng tay cao su cho chị Giang.
- Ấy, tí tôi phải đi xem mắt với mẹ rồi. Hay nhờ Hoàng Hà đi. Ê, Hà, hôm nay cô rửa bát thay Hằng nha, nó phải về trông con, tôi cũng bận rồi_ Chị Giang đảo mắt tìm chị Hà.
- Nga, xin lỗi nhé, tối nay tôi chót hẹn với anh Minh đi xem phim rồi _ Chị Hà cởi tạp dề ra, ái ngại nói.
Và sau đó là một tràng đùn đẩy công việc từ chị A đến anh Z. Đúng mà, hôm nay bát đĩa rất nhiều... -_- Không chịu được, tôi đành miễn cưỡng giơ tay nhận việc, dù gì tôi cũng đang rảnh mà:
- Thôi, để em rửa ạ.
Cả năm mươi con mắt đồng loại quay lại nhìn tôi, vẻ mặt cảm tạ cộng với ánh mắt lung linh,lấp la lấp lánh như bắt được cục vàng.
- Ôi, sao chị thấy tự nhiên em xinh gái hẳn lên ấy. Bé Hân cưng xênh đẹp iu quý của chị ơi, thank em nhiều nhá_ Chị Giang ôm chặt lấy tôi, phấn kích nịnh bợ.
Cảm giác duy nhất của tôi “ Chặt quá, ngạt thở cmn mất rồi “.
Mọi người thu xếp quần áo dần và ra về. Những người ở lại thì lên sảnh chính dọn dẹp, còn mỗi mình tôi với chồng bát đĩa đầy ở cái căn bếp rộng thênh thang này. Tôi ngao ngán nhìn bãi chiến trường trước mắt, thở dài một hơi rồi xắn tay áo lên bắt đầu công việc bất đắc dĩ của mình.
Lau nhà nè, gấp khăn trải bàn nè, rửa bát nè, xếp ghế nữa nè, tôi làm việc với tốc độ ánh sáng và thu dọn mọi thứ theo trình tự nhất định. Cuối cùng, tới ngót mười một rưỡi, tôi cũng complete mọi thứ thật gọn gàng và sạch sẽ.Hân đây không phải dạng vừa đâu. Ôi, tự nhiên thấy nể mình quá đi a ><
Tôi mệt mỏi ưỡn người, giơ tay xoay xoay lưng vài cái cho giãn gân cốt. Trước mắt là một cái nhà tắm đang bật điện sáng trưng, chắc là không có người tắm vào giờ này đâu nhỉ, tôi đánh liều và bước vào tìm bồn rửa mặt.
Bật vòi, tiếng nước chảy kêu róc rách rõ vang, tôi chẳng thèm để ý xung quanh gì cứ thế mà nghêu ngao vài bài hát quen thuộc mà mình thích rồi lắc lư cái thân, đung đưa cái tay. “ Con điên” _ Suy nghĩ chung của mọi người, chắc cả bạn cũng nghĩ thế nhỉ?^^
- Bà chị, hỏi thật nhé, chị là biến thái à? _ Từ trong gian giữa của nhà vệ sinh, có thằng bé vô duyên mất nết nào đó bước ra, trên người chỉ quấn-duy-nhất-một-mảnh-khăn che phần bụng dưới, ngây thơ hỏi tôi.
What đờ heo?! Chuyện gì đang diễn ra vậy trời?! Sao, sao nó lại xuất hiện ở đây vậy? Thế mà vì sao lúc nãy tôi không nhìn thấy nó?!
... À mà ờ, thôi, cũng đúng, tôi xông vào nhà vệ sinh mà có nhìn ngó ai đâu. Cái toilet này lại là loại tập thể rộng hàng chục mét vuông có nhiều gian nữa, không nhìn thấy người cũng không phải lạ.
- Ê! Bà chị kia, sao vậy?_ Nó nhíu mày, tiến lại gần tôi.
Tôi đánh mắt lên nhìn tên nhóc đáng ghét trước mặt. Và đập vào đôi mắt trong sáng không tì vết của tôi là thằng nhóc xinh trai với một-mảnh-khăn-quấn-trên-phần-bụng-dưới. Vâng, chính xác ạ, đó là một-mảnh-khăn-quấn-trên-phần-bụng-dưới! >< Trên người nó tự nhiên toát ra một vầng hào quang nào đó, chói sáng đến không thể chịu được. Tự nhiên tôi muốn mình bị đui quá.
Để tôi miêu tả qua cho các bạn hiểu rõ nhé. Tên nhóc này có một thân hình chuẩn người mẫu, cao và hơi gầy. Bo đỳ thì khỏi nói rồi, một hai ba.. chuẩn sáu múi cơ đấy! Nó sở hữu một khuôn mặt... như tương tạc, đẹp trên từng góc cạnh (chắc do di truyền mama) và mái tóc xoăn hơi rối có trật tự, trông rất lãng tử a. Nó có đôi mắt rất lạ, tròng mắt lớn trông tinh nghịch đúng tuổi học trò, được tôn lên bằng màu hổ phách pha thêm chút màu nâu đồng. Cánh môi mỏng hồng hồng thỉnh thoảng nhếch lên cộng với sống mũi cao cao thằng đứng kia, thật sự thằng nhóc này đẹp trai à lộn dễ thương quá đi mất! ><
- Mọe, sáu múi kìa!_ Tôi thầm thốt lên.
- Sao bà chị cứ nhìn chằm chằm vào thân thể của tôi thế? Biến thái thật à? Hay là... _ Nó ép sát tôi, chống tay lên tường và cúi mặt xuống, thì thầm khe khẽ vào tai tôi, giọng pha nói pha chút vui vẻ, đùa nghịch_... bà chị thích tôi rồi?!
Nói xong nó tủm tỉm cười, nhìn thẳng vào mắt tôi như đợi đáp án. Ơ mà thứ này có được gọi là tỉnh tò không nhỉ? Mà nếu thế thì ai tỉnh tò ai vậy -_-
Tôi thoáng lúng túng, hoàn cảnh này từ trước tới nay tôi chưa từng gặp qua bao giờ. Nay mắc phải, trời ơi, nên ứng phó thế nào cho ổn đây?!....
__ * 1 tệ thì xấp xỉ = 3.567 VNĐ *
Hiện tại bà tác giả đang ốm nằm liệt giường liệt bàn một thời gian, sẽ tạm thời ngưng viết truyện. Nên có thể chap ms sẽ ra muộn hơn vài ngày, xin thứ lỗi nhé. Mong mn đừng bỏ truyện là được T^T, bà tác giả sẽ cố gắng ra chap sớm nhất có thể. Iu mn nhìu nhìu nà >.< Chíu Chíu * bắn tim *
À còn nữa, ai rảnh đi qua cho bà tác giả già này xin cái cmt chúc sức khỏe nhá, các bn là cuộc sống của mị mà ><__