Cằm Tăng Hảo bị Việt Tích Đình nắm chặt trong tay, cảm giác hơi lạnh và thô ráp từ bàn tay của một người đàn ông tiếp xúc với làn da của Tăng Hảo, cảm giác bài xích lạ lùng trỗi dậy trong lòng.
Người đàn ông trưởng thành, lạnh lùng trước mặt hoàn toàn không phải anh Việt dịu dàng, yêu chiều cô trước kia. Đôi đồng tử đen láy của anh ta lúc này bị bao phủ bởi một tầng lạnh lẽo, nhìn cô với vẻ xa cách của một người đứng trên cao nhìn xuống người đứng dưới thấp, đôi môi mỏng khẽ mở ra, mỗi câu mỗi chữ được thốt lên từ đó là những lưỡi dao sắc nhọn nhất đâm thủng da thịt cô.
Có lẽ đây mới thực sự là Việt Tích Đình, ngoại trừ người trong lòng anh ta, anh ta có thể đối xử tàn nhẫn với tất cả những “người khác”, Tăng Hảo cô cũng không phải ngoại lệ. Nếu còn chưa quên được tình cảm mình dành cho anh ta và sự tốt bụng giả tạo của anh ta dành cho mình năm đó thì thật sự cô đã thất bại quá nặng nề.
Cô phải tỉnh táo lại, đối với Việt Tích Đình, Tăng Hảo cô chẳng qua chỉ là một “công cụ”, sau khi không còn giá trị sử dụng, cô chẳng khác nào một người xa lạ.
“Cha tôi đã thua, nhưng ông ấy thua một cách quang minh chính đại.” Mắt Tăng Hảo sáng như ánh lửa, rõ ràng mà kiên định, “Anh có rất nhiều thủ đoạn, cũng rất có bản lĩnh, nhưng không thể phủ nhận chiến thắng của anh là chiến thắng đê tiện và bỉ ổi.”
Tăng Minh Hi năm xưa mới tin tưởng anh chàng quản lý nghiệp vụ Việt Tích Đình làm sao, dùng người thì phải tin, mà đã không tin thì không dùng, Tăng Minh Hi là một ông chủ bao dung độ lượng và có tư tưởng tiến bộ, ông đã lựa chọn Việt Tích Đình và trao cho anh ta lòng tin nguyên vẹn và rất nhiều quyền hành. Có thể nói quyền quyết định tất cả các dự án từ bé đến lớn, tình trạng tài chính, những bí mật trong thương mại của công ty năm xưa đều được Việt Tích Đình nắm rõ như lòng bàn tay. Trước mặt Tăng Minh Hi, Việt Tích Đình tỏ ra là người khiêm nhường và chính trực nên càng được ông không tiếc lời khen ngợi.
Tăng Hảo là con gái duy nhất của Tăng Minh Hi. Trên cương vị một người bố, ông tìm mọi cách che chở cho con gái, nhưng rất quan tâm đến chuyện tình cảm của con gái, nên chẳng có lý do gì ông không biết chút tính toán nhỏ trong lòng Tăng Hảo khi xưa.
Tăng Minh Hi sớm nhận ra con gái mình có tình cảm với Việt Tích ĐÌnh. Là một người cha có tư tưởng tiến bộ và tự do, dù ông không cổ vũ con gái yêu sớm nhưng cũng không phản đối hay ngăn cấm.
Rõ ràng là con gái ông chủ động, còn Việt Tích Đình là bị động, điều đó khiến ông càng thêm hảo cảm với Việt Tích Đình. Trong xã hội hỗn loạn này, chính sự “không tích cực” đối với Tăng Hảo của Việt Tích Đình đã chứng tỏ phẩm chất sáng ngời của anh ta trên phương diện nào đó.
Thậm chí, so với những anh chàng con nhà giàu đời thứ hai kiêu căng ngạo mạn không ai sánh bằng thì Tăng Minh Hi cảm thấy Việt Tích Đình thông minh, khiêm nhường, chăm chỉ còn phù hợp với tưởng tượng về chàng rể tương lai của ông hơn.
Vì thế, ông lặng lẽ dung túng cho chuyện qua lại giữa Tăng Hảo và Việt Tích Đình trong tầm mắt mình, ông không vạch trần mà lặng lẽ xem sự phát triển giữa hai đứa trẻ cùng với một chút mong đợi.
Nhưng thỉnh thoảng ông cũng bóng gió gần xa hỏi Tăng Hảo cuối tuần đi chơi với ai, Tăng Hảo chỉ thẹn thùng lắc đầu, trong tiếng cười vang của ông, cô không kiềm chế nổi bèn thừa nhận “Anh Việt đưa con đến bảo tàng thiên văn, anh ấy còn đích thân dạy con xem kính viễn vọng.”
“Lần thứ bao nhiêu rồi? Sao cứ đi chơi với cậu ấy hoài vậy?” Tăng Minh Hi mỉm cười.
“Con thường ra ngoài với anh ấy mà. Anh ấy rất thông minh, lại kiên nhẫn với con, chơi với con, còn biết trả lời tất cả các vấn đề kỳ quặc mà con hỏi nữa.” Lúc nói vậy, tai Tăng Hảo đỏ bừng.
“Tích Đình đúng là rất giỏi, con ở với cậu ấy cha rất yên tâm, nhưng phải biết mức độ. Hảo Hảo, con mới 17, vẫn còn nhỏ, con hiểu ý cha không?” Nhìn vào mắt con gái, Tăng Minh Hi nói đầy hàm ý.
Tăng Hảo gật đầu.
Lúc ấy cô đương độ thanh xuân, giống như câu nói “Bầu trời lúc nào cũng trong xanh, ngày tháng lúc nào cũng trôi qua thật chậm”. Nghĩ đến tương lai, sau khi thi đỗ đại học là có thể chính thức trở thành bạn gái của Việt Tích ĐÌnh, nắm tay anh một cách quang minh chính đại, hẹn hò với anh, cùng anh đến thưởng ngoạn cảnh non nước hữu tình, lòng cô vừa ngọt ngào vừa hối hả.
Nhưng cô hoàn toàn không lường trước được, nửa năm trước kỳ thi đại học của cô, công ty Tăng Minh Hi vướng phải vụ scandal “xâm phạm nhãn hiệu”, ngay sau đó là sự thất bại trong quyết sách của một hạng mục lớn, tai họa này chồng chất tai họa kia, cuối cùng công ty sụp đổ chỉ trong một đêm, còn người đứng sau bức màn thao túng tất cả lại chính là Việt Tích Đình.
…
“Đê tiện và bỉ ổi?” Việt Tích Đình suy ngẫm về năm chữ này, chợt bật cười: “Hảo Hảo, em ngây thơ quá. Em nghĩ trên thế giới này không phải trắng thì chính là đen hay sao? Em cho rằng tất cả mọi sự cạnh tranh đều tuân theo quy tắc và thể lệ sao? Em nhầm rồi, thế giới này chỉ nhìn vào kết quả mà thôi, chỉ cần chiến thắng, em sẽ ở trên vạn người, hưởng thụ tất cả ánh hào quang, có ai dám nghi ngờ em nửa câu? Mà cũng đâu có ai hỏi em đã chiến thắng như thế nào.”
“Phải, anh là người lòng dạ khó lường, trong lòng anh cơ bản không tồn tại hai chữ ‘đạo đức’, để đạt được mục đích anh có thể làm tất cả, kể cả việc lừa gạt tình cảm của một con nhóc 17 tuổi.” Tăng Hảo nói: “Năm xưa tôi thật khờ dại, không có khả năng nhận biết nhưng hiện tại tôi đã biết rõ anh là con người thế nào, tôi sẽ không chủ động bám lấy anh nữa, cũng phiền anh thấy tôi thì làm ơn đi đường vòng!”
Việt Tích Đình thu lại nụ cười, càng siết chặt tay hơn, các đốt ngón tay xương xương tao nhã hơi trồi lên cho thấy cơn giận đang tiềm tàng trong anh.
Anh rất không thích Tăng Hảo nói chuyện với mình như thế này, mấy năm nay có ai dám nói với anh ta bằng giọng điệu ấy? Huống hồ đây là Tăng Hảo – người con gái năm xưa vẫn bám riết lấy anh ta, ngọt ngào gọi anh ta là anh Việt.
“Ai dạy em ngang ngược thế này?” Anh tới gần cô, đôi mắt nghiêm nghị phóng đại trong mắt cô, trong giọng nói trầm khàn thấp thoáng một thứ cảm giác áp lực không thể gọi tên.
Trong lòng Tăng Hảo rất hoảng hốt.
May mà ngay sau đó điện thoại trong túi Việt Tích Đình đổ chuông, là một bài hát Chanson ngọt ngào, biết đó là cuộc điện thoại của ai anh ta liền buông cằm Tăng Hảo ra nhưng ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt cô, dùng tay lấy di động ra rồi nhấn nút nghe.
Nhân cơ hội đó, Tăng Hảo dùng tay chặn cánh tay của anh ta rồi lách người rời khỏi đó.
Phản ứng đầu tiên của Việt Tích Đình là quay người, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô.
“Tích Đình? Anh còn ở khách sạn không?” Giọng nói mềm mại, dịu dàng của một cô gái vang lên ở đầu dây bên kia, đúng lúc khiến Việt Tích Đình định thần lại.
“Còn, khoảng hơn 1 tiếng nữa anh mới về, làm việc xong anh sẽ tới đón em, cùng em đến Sông Seine ăn cơm, anh đã đặt bàn xong xuôi rồi. Ăn xong em muốn đi xem phim, đi dạo phố hay du thuyền, anh sẽ chiều theo em.” Giọng nói của Việt Tích Đình rất dịu dàng, mang theo tình cảm lưu luyến.
“Hiếm lắm sếp Việt mới có thời gian đi cùng em, có phải em nên thấy vinh dự không?”
“Lại mắng khéo anh đấy hả? Lần trước không phải làm việc xong anh đã đến đón em ngay đó sao?” Tiếng cười của Việt Tích Đình hơi khàn: “Đâu dám bê trễ Tân tiểu thư của anh?”
Đối phương nói thêm vài câu nữa, Việt Tích Đình kết thúc câu chuyện bằng một cái Kiss nhẹ, đứng tại chỗ suy tư một hồi rồi lập tức đi theo lối hành lang bên trái.
Đúng lúc gặp thư ký: “Sếp Việt, giám đốc Trình đang ở phòng họp số 1 bàn bạc về hạng mục hợp tác vẽ tranh hành lang với thầy Mộ Nhất Tuân. Anh có qua đó tham gia một chút không?”
Nghe thấy cái tên Mộ Nhất Tuân, ánh mắt Việt Tích Đình khẽ thay đổi, lập tức xua tay: “Nếu người phụ trách hạng mục này là giám đốc Trình thì cứ để anh ta toàn quyền quyết định, tôi không can thiệp!”
*
Tăng Hảo sang cửa hàng tiện lợi đối diện khách sạn mua thuốc lá rồi quay lại phòng họp, bỏ thuốc lá vào lòng bàn tay Mộ Nhất Tuân.
Mộ Nhất Tuân nhận lấy rồi bỏ vào túi áo, tiếp tục nghiên cứu hợp đồng, bàn bạc về những điều khoản trong đó.
“Nếu ngài có vấn đề hoặc có thêm đề nghị gì thì xin cứ nói!” Giám đốc Trình nói: “Chúng tôi rất có thành ý, số tiền này có thể đã phá kỷ lục trong việc thương mại hóa nghệ thuật của thành phố này rồi!”
“Không phải vấn đề về giá cả.” Mộ Nhất Tuân khẽ nói rồi tiếp tục nghiêm túc đọc hợp đồng, không nói gì nữa.
Giám đốc Trình hơi mỉm cười, nhấc tách trà lên nhấp một ngụm.
Đến tận bốn giờ chiều, Mộ Nhất Tuân mới ký tên vào hợp đồng, giám đốc Trình và các vị quản lý cấp cao khác đều đứng dậy bắt tay với Mộ Nhất Tuân, nói “Hợp tác vui vẻ!”
“Cô ấy là trợ lý của tôi, nếu có vấn đề nào khác thì các ông có thể tìm cô ấy bàn bạc.” Mộ Nhất Tuân giới thiệu Tăng Hảo.
Tăng Hảo lấy danh thiếp đưa cho đối phương, dĩ nhiên cô cũng nhận ra sự nghi hoặc trong ánh mắt họ. Rõ ràng là cô còn quá trẻ, không thể có được sự tin tưởng của họ.
“Nếu không phải là chuyện cực kỳ quan trọng thì không cần phải liên hệ trực tiếp với tôi.” Lúc nói câu này, Mộ Nhất Tuân tỏ ra rất nghiêm túc, không giống như đang nói đùa: “Lúc làm việc, tôi luôn tắt máy.”
Bấy giờ các vị quản lý cấp cao mới gật đầu, mỉm cười bắt tay Tăng Hảo.
Có lẽ vừa nghe thấy những câu nói đó của Việt Tích Đình nên giờ đây Tăng Hảo thấy rất bình tĩnh, không còn căng thẳng như lúc mới đến, ngược lại còn tỏ ra ung dung điềm tĩnh, chủ động nói vài câu với họ.
Trên đường về, Mộ Nhất Tuân im lặng, Tăng Hảo cũng vậy.
Nhưng sau khi đi qua một trạm đèn đỏ, Mộ Nhất Tuân bất ngờ lên tiếng: “Cô không thích Nhuận Thác?”
“Không. Tại sao tôi lại không thích Nhuận Thác?” Tăng Hảo phủ nhận theo bản năng.
Mộ Nhất Tuân quay sang, tầm mắt dừng lại trên đôi mắt sáng như ngọc lưu ly của Tăng Hảo, lát sau mới thu tầm mắt về: “Cho dù cô có thích hay không, vẫn phải làm tốt công việc thuộc bổn phận của mình, hiểu không?”
“Dĩ nhiên là vậy!” Tăng Hảo gật đầu.
“Tôi đưa cô về luôn!” Mộ Nhất Tuân nói.
“Không về văn phòng à?”
“Sắp 5 giờ rồi, về cũng không làm được gì.” Anh nói: “Đưa cô về xong tôi sẽ quay lại văn phòng một mình.”
Sau khi đưa Tăng Hảo về nhà, Mộ Nhất Tuân lập tức lái xe trở lại tòa nhà cao tầng thuộc khu CBD ở phía Tây thành phố, đỗ xe rồi đi vào cánh cửa xoay tròn. Lúc gần đến cửa thang máy thì anh có thấy có tiếng gọi mình.
“Thầy Mộ?”
Anh quay lại thì thấy một cô gái xinh đẹp đang đứng trước hàng ghế trong sảnh, trông hơi quen.
Hạ Nại mặc một chiếc váy liền màu xanh ngọc, đứng trước hàng ghế với vẻ thanh khiết khiến lòng người rung động, khoảnh khắc trông thấy Mộ Nhất Tuân, tim cô đập nhanh hơn.
Cô cố lấy dũng khí đi qua đó, tới đứng trước mặt Mộ Nhất Tuân, duyên dáng, yêu kiều.
“Cô là?”
“Em là Hạ Nại, bạn thân của Tăng Hảo.” Hạ Nại cẩn thận nhắc thêm: “Chúng ta đã từng gặp nhau một lần.”
Dường như Mộ Nhất Tuân có chút ấn tượng nhưng không nhớ rõ người ấy có đúng là cô không.
“Chính là buổi tối ở cổng sân vận động, em gặp anh và Tăng Hảo đi cùng nhau. Tăng Hảo đã giới thiệu em với anh rồi.” Hạ Nại nói: “Em là fan của anh, nói một cách chính xác thì em đã thích các tác phẩm của anh từ hồi cấp ba rồi, em sưu tập tất cả các bức tranh của anh, luôn dùng nó để nghiên cứu và học tập.”
“Cảm ơn.” Giọng nói của Mộ Nhất Tuân trong trẻo nhưng lãnh đạm, “Cô tới đây có việc gì không?”
“Em đi ngang qua.” Không biết có phải đã bị hơi thở xa cách, lạnh lùng của Mộ Nhất Tuân hù dọa không, Hạ Nại nói dối theo bản năng: “Vì Tăng Hảo làm việc ở đây nên em muốn lên xem, em vừa nhắn tin cho cô ấy nhưng vẫn chưa thấy nhắn lại.”
“Tăng Hảo về rồi.” Nói xong, Mộ Nhất Tuân liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường trong đại sảnh: “Cũng không còn sớm nữa.”
Hạ Nại im lặng một hồi, trên gương mặt trắng trẻo thoáng hiện vẻ mất tự nhiên và ái ngại, cô tự hít một hơi thật sâu, tự nhắc bản thân phải dũng cảm hơn một chút, cuối cùng cất tiếng nói: “Thầy Mộ, thực ra em vẫn luôn muốn được anh chỉ dạy về cách vẽ tranh và nghệ thuật, vì em cũng học ngành Hội họa, bầu nhiệt huyết của em với việc vẽ tranh luôn nóng bỏng nhưng vì trẻ tuổi, không đủ kinh nghiệm nên thỉnh thoảng lại thấy âu lo…”
Lúc Hạ Nại nói chuyện với Mộ Nhất Tuân, tim cô đập nhanh như đánh trống. Một cô gái xưa nay luôn phóng khoáng, cởi mở như cô lần đầu tiên có cảm giác ngượng ngùng trước người lạ.
Hơi thở cao ngạo, mát mẻ của Mộ Nhất Tuân quanh quẩn trên chóp mũi cô. Nhìn đôi mắt đen láy, trong veo, sắc bén khó hiểu của anh, cô bỗng có cảm giác hồn bay phách lạc, không sao thốt lên được một câu trọn vẹn.
Dù sao anh cũng là Mộ Nhất Tuân, là thần tượng mà cô tâm niệm đã lâu, anh là “thần” trong tâm trí cô. Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với anh trong khoảng cách gần thế này, hơn nữa anh lại có bề ngoài điển trai, nho nhã lịch thiệp, bất kể là fan hay chỉ là một cô gái bình thường, đều vô cùng hồi hộp.
“Vì vậy thỉnh thoảng em lại thấy âu lo… Rất lo lắng… Cho nên… Em có thể vinh hạnh được làm học sinh của anh không?”
Mộ Nhất Tuân không trả lời thẳng vào câu hỏi.
Hạ Nại nói tiếp: “Em và Tăng Hảo là bạn thân đã nhiều năm nay, trước khi tới đây làm việc cô ấy đã nói với em, khiến em vô cùng hâm mộ, cô ấy cũng khích lệ em…”
“Làm học sinh thì tôi không hứa trước được, nhưng có thể chia sẻ với em một số kinh nghiệm.” Mộ Nhất Tuân nói: “Như vậy thì được.”
Trái tim lơ lửng trên không trung của Hạ Nại lập tức được kéo lên cao tít, cô ngẩng lên, các nét trên gương mặt thật đẹp, thần sắc vui vẻ càng lay động lòng người: “Thật không? Thầy Mộ, anh đồng ý rồi sao?”
“Tôi không phải thầy!” Mộ Nhất Tuân nở nụ cười lịch sự, giọng nói hơi khàn, thái độ rất nghiêm túc nhưng vẫn bộc lộ khí chất bên trong con người anh một cách rõ ràng: “Tôi chỉ là một người làm nghệ thuật bình thường thôi.”
“Không, anh là thầy, anh thật sự rất giỏi! Em từng xem bộ tranh đó của anh, em đã bắt chước vẽ lại bức ‘Tây An tìm lại vật đã mất’ rất nhiều lần. Anh là động lực của em, năm xưa em thi học viện Mỹ thuật cũng là vì anh.” Hạ Nại nâng cao tình thần nói một mạch, hai má ửng hồng, “Nếu có thể được anh chỉ dạy, em chắc chắn sẽ rất cảm động!”
Mộ Nhất Tuân khẽ gật đầu, vẻ lãnh đạm.
Xem như ngầm đồng ý.
“Vậy em không làm phiền anh nữa.” Thấy tình hình có vẻ tốt, Hạ Nại rút lui: “Hôm khác em sẽ đến gặp anh, hy vọng anh bớt chút công việc sắp xếp thời gian dạy cho em!”
Mộ Nhất Tuân đã đi đến gần thang máy còn Hạ Nại thì vẫn đứng tại chỗ, tim đập nhanh vô cùng, đôi mắt phượng như được mưa xuân tưới mát, mặt ửng hồng, cô chầm chậm cúi đầu rồi khẽ cắn môi, niềm hạnh phúc trào dâng trong lòng không sao diễn tả được.
Anh ấy là Mộ Nhất Tuân, Mộ Nhất Tuân bằng xương bằng thịt, anh ấy đứng ngay trước mặt cô, nói chuyện với cô, đồng ý chỉ dạy cho cô. Cô cảm thấy mình đã tiếp cận anh một cách thuận lợi, bước tiếp theo chính là để anh ấy nhớ mình, chiếm được “ấn tượng tốt” của anh.
Cô muốn để anh biết mình khác với số đông các fan hâm mộ của anh. Hạ Nại cô không chỉ trẻ trung xinh đẹp mà còn vô cùng xuất sắc, Hạ Nại cô là một người rất đặc biệt.
*
Về đến nhà, Tăng Hảo cắm sạc cho điện thoại di động, một tiếng sau thì máy báo có hai tin nhắn đến, đều là của Hạ Nại.
“Hảo Hảo, tớ sắp đến tòa nhà cậu làm việc rồi, lát nữa có thể lên đó tìm cậu không? Tớ thực sự là không chịu nổi nữa, muốn gặp Mộ Nhất Tuân một lần.”
“Hảo Hảo, cậu đang ở đâu? Tớ đến cửa rồi nhưng không gọi được đến số của cậu. Mộ Nhất Tuân có còn trên đó không?”
Tăng Hảo liền trả lời, đại ý là xin lỗi Hạ Nại, điện thoại của mình hết pin nên không nhận được tin nhắn của cô ấy, hỏi cô ấy việc xảy ra sau đó.
Một phút sau, Hạ Nại gọi đến.
“Hảo Hảo, tớ gặp anh ấy rồi!” Giọng nói của Hạ Nại đong đầy cảm xúc rung động của một cô gái lần đầu tiên rơi vào lưới tình: “Anh ấy đã đồng ý chỉ dạy cho tớ, anh ấy không phản đối sự tiếp cận của tớ! Tớ rất ngạc nhiên, rất vui, chắc cả đêm nay không ngủ được mất!”
“Tốt quá!” Trái với sự kích động của Hạ Nại, giọng điệu Tăng Hảo có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, “Cuối cùng cậu cũng được thần tượng đồng ý rồi nhé!”
Tiếng cười của Hạ Nại như tiếng chuông ngân, sống động, hoạt bát, cuối cùng còn nói một câu bằng ngữ điệu đầy cảm xúc: “Nói thật nhé, Mộ Nhất Tuân là kiểu đàn ông mới gặp một lần nhưng khó quên cả đời!”
Tăng Hảo hiểu ý nghĩa ẩn giấu trong câu nói của bạn, trong lòng cô cảm xúc lẫn lộn bèn đổi đề tài: “Tập Hoán Văn thì sao? Cậu và anh ấy dạo này thế nào?”
“Tớ và anh ta chia tay rồi.” Hạ Nại nói: “Nhưng anh ta cứ đến trung tâm triển lãm tìm tớ mãi. Nhưng, Hảo Hảo, không phải tớ chưa từ chối anh ta thẳng thừng, mà là cậu của anh ta… Cậu cũng biết đó, ông chủ chỗ trung tâm triển lãm của tớ có quan hệ rất tốt với cậu của Tập Hoán Văn, cậu anh ấy cũng có chút ít ảnh hưởng trong giới nghệ thuật, không ít việc còn cần đến sự giúp đỡ của cậu anh ấy nên tớ chẳng thể nói những lời tuyệt tình quá được!”
Tăng Hảo chau mày.
“Dĩ nhiên tớ cũng không muốn dây dưa lằng nhằng mãi với Tập Hoán Văn, dù sao những lời từ chối tớ cũng đã nói rồi, anh ta cứ kiên trì đeo bám là chuyện của anh ta, không liên quan đến tớ!” Hạ Nại khẽ thở dài: “Một ngày nào đó anh ấy sẽ hiểu ra thôi.”
Tăng Hảo định nói gì đó.
“Yên tâm đi, tớ hoàn toàn, hoàn toàn từ bỏ Tập Hoán Văn rồi!” Giọng nói của Hạ Nại thật dứt khoát: “Anh ấy chắc chắn không phải người đàn ông tớ cần tìm, anh ấy không cho tớ cảm giác mà tớ cần, tớ sẽ không mập mờ với anh ấy nữa!”
Góc tác giả
Hành động của anh zai Việt năm xưa thực sự là thả con săn sắt, bắt con cá rô.
Hạ Nại ra tay rồi. Đối với thầy Mộ, cô ấy là bạn thân của Hảo Hảo, nên thầy mới không cự tuyệt lời đề nghị của Hạ Nại.
Hỏi qua mọi người một chút, nếu Hảo Hảo của chúng ta bày tỏ với thầy Mộ và bị từ chối thì mọi người muốn thầy Mộ kiêu ngạo sau này sẽ bị trừng trị thế nào?
1. Quỳ trên tấm ván giặt
2. Quỳ lên bàn phím máy tính
3. Quỳ lên vỏ trái sầu riêng
4. Phải “thẩm du” suốt đời
Hay là các bạn có cách nào khủng khiếp hơn nữa?
Cằm Tăng Hảo bị Việt Tích Đình nắm chặt trong tay, cảm giác hơi lạnh và thô ráp từ bàn tay của một người đàn ông tiếp xúc với làn da của Tăng Hảo, cảm giác bài xích lạ lùng trỗi dậy trong lòng.
Người đàn ông trưởng thành, lạnh lùng trước mặt hoàn toàn không phải anh Việt dịu dàng, yêu chiều cô trước kia. Đôi đồng tử đen láy của anh ta lúc này bị bao phủ bởi một tầng lạnh lẽo, nhìn cô với vẻ xa cách của một người đứng trên cao nhìn xuống người đứng dưới thấp, đôi môi mỏng khẽ mở ra, mỗi câu mỗi chữ được thốt lên từ đó là những lưỡi dao sắc nhọn nhất đâm thủng da thịt cô.
Có lẽ đây mới thực sự là Việt Tích Đình, ngoại trừ người trong lòng anh ta, anh ta có thể đối xử tàn nhẫn với tất cả những “người khác”, Tăng Hảo cô cũng không phải ngoại lệ. Nếu còn chưa quên được tình cảm mình dành cho anh ta và sự tốt bụng giả tạo của anh ta dành cho mình năm đó thì thật sự cô đã thất bại quá nặng nề.
Cô phải tỉnh táo lại, đối với Việt Tích Đình, Tăng Hảo cô chẳng qua chỉ là một “công cụ”, sau khi không còn giá trị sử dụng, cô chẳng khác nào một người xa lạ.
“Cha tôi đã thua, nhưng ông ấy thua một cách quang minh chính đại.” Mắt Tăng Hảo sáng như ánh lửa, rõ ràng mà kiên định, “Anh có rất nhiều thủ đoạn, cũng rất có bản lĩnh, nhưng không thể phủ nhận chiến thắng của anh là chiến thắng đê tiện và bỉ ổi.”
Tăng Minh Hi năm xưa mới tin tưởng anh chàng quản lý nghiệp vụ Việt Tích Đình làm sao, dùng người thì phải tin, mà đã không tin thì không dùng, Tăng Minh Hi là một ông chủ bao dung độ lượng và có tư tưởng tiến bộ, ông đã lựa chọn Việt Tích Đình và trao cho anh ta lòng tin nguyên vẹn và rất nhiều quyền hành. Có thể nói quyền quyết định tất cả các dự án từ bé đến lớn, tình trạng tài chính, những bí mật trong thương mại của công ty năm xưa đều được Việt Tích Đình nắm rõ như lòng bàn tay. Trước mặt Tăng Minh Hi, Việt Tích Đình tỏ ra là người khiêm nhường và chính trực nên càng được ông không tiếc lời khen ngợi.
Tăng Hảo là con gái duy nhất của Tăng Minh Hi. Trên cương vị một người bố, ông tìm mọi cách che chở cho con gái, nhưng rất quan tâm đến chuyện tình cảm của con gái, nên chẳng có lý do gì ông không biết chút tính toán nhỏ trong lòng Tăng Hảo khi xưa.
Tăng Minh Hi sớm nhận ra con gái mình có tình cảm với Việt Tích ĐÌnh. Là một người cha có tư tưởng tiến bộ và tự do, dù ông không cổ vũ con gái yêu sớm nhưng cũng không phản đối hay ngăn cấm.
Rõ ràng là con gái ông chủ động, còn Việt Tích Đình là bị động, điều đó khiến ông càng thêm hảo cảm với Việt Tích Đình. Trong xã hội hỗn loạn này, chính sự “không tích cực” đối với Tăng Hảo của Việt Tích Đình đã chứng tỏ phẩm chất sáng ngời của anh ta trên phương diện nào đó.
Thậm chí, so với những anh chàng con nhà giàu đời thứ hai kiêu căng ngạo mạn không ai sánh bằng thì Tăng Minh Hi cảm thấy Việt Tích Đình thông minh, khiêm nhường, chăm chỉ còn phù hợp với tưởng tượng về chàng rể tương lai của ông hơn.
Vì thế, ông lặng lẽ dung túng cho chuyện qua lại giữa Tăng Hảo và Việt Tích Đình trong tầm mắt mình, ông không vạch trần mà lặng lẽ xem sự phát triển giữa hai đứa trẻ cùng với một chút mong đợi.
Nhưng thỉnh thoảng ông cũng bóng gió gần xa hỏi Tăng Hảo cuối tuần đi chơi với ai, Tăng Hảo chỉ thẹn thùng lắc đầu, trong tiếng cười vang của ông, cô không kiềm chế nổi bèn thừa nhận “Anh Việt đưa con đến bảo tàng thiên văn, anh ấy còn đích thân dạy con xem kính viễn vọng.”
“Lần thứ bao nhiêu rồi? Sao cứ đi chơi với cậu ấy hoài vậy?” Tăng Minh Hi mỉm cười.
“Con thường ra ngoài với anh ấy mà. Anh ấy rất thông minh, lại kiên nhẫn với con, chơi với con, còn biết trả lời tất cả các vấn đề kỳ quặc mà con hỏi nữa.” Lúc nói vậy, tai Tăng Hảo đỏ bừng.
“Tích Đình đúng là rất giỏi, con ở với cậu ấy cha rất yên tâm, nhưng phải biết mức độ. Hảo Hảo, con mới , vẫn còn nhỏ, con hiểu ý cha không?” Nhìn vào mắt con gái, Tăng Minh Hi nói đầy hàm ý.
Tăng Hảo gật đầu.
Lúc ấy cô đương độ thanh xuân, giống như câu nói “Bầu trời lúc nào cũng trong xanh, ngày tháng lúc nào cũng trôi qua thật chậm”. Nghĩ đến tương lai, sau khi thi đỗ đại học là có thể chính thức trở thành bạn gái của Việt Tích ĐÌnh, nắm tay anh một cách quang minh chính đại, hẹn hò với anh, cùng anh đến thưởng ngoạn cảnh non nước hữu tình, lòng cô vừa ngọt ngào vừa hối hả.
Nhưng cô hoàn toàn không lường trước được, nửa năm trước kỳ thi đại học của cô, công ty Tăng Minh Hi vướng phải vụ scandal “xâm phạm nhãn hiệu”, ngay sau đó là sự thất bại trong quyết sách của một hạng mục lớn, tai họa này chồng chất tai họa kia, cuối cùng công ty sụp đổ chỉ trong một đêm, còn người đứng sau bức màn thao túng tất cả lại chính là Việt Tích Đình.
…
“Đê tiện và bỉ ổi?” Việt Tích Đình suy ngẫm về năm chữ này, chợt bật cười: “Hảo Hảo, em ngây thơ quá. Em nghĩ trên thế giới này không phải trắng thì chính là đen hay sao? Em cho rằng tất cả mọi sự cạnh tranh đều tuân theo quy tắc và thể lệ sao? Em nhầm rồi, thế giới này chỉ nhìn vào kết quả mà thôi, chỉ cần chiến thắng, em sẽ ở trên vạn người, hưởng thụ tất cả ánh hào quang, có ai dám nghi ngờ em nửa câu? Mà cũng đâu có ai hỏi em đã chiến thắng như thế nào.”
“Phải, anh là người lòng dạ khó lường, trong lòng anh cơ bản không tồn tại hai chữ ‘đạo đức’, để đạt được mục đích anh có thể làm tất cả, kể cả việc lừa gạt tình cảm của một con nhóc tuổi.” Tăng Hảo nói: “Năm xưa tôi thật khờ dại, không có khả năng nhận biết nhưng hiện tại tôi đã biết rõ anh là con người thế nào, tôi sẽ không chủ động bám lấy anh nữa, cũng phiền anh thấy tôi thì làm ơn đi đường vòng!”
Việt Tích Đình thu lại nụ cười, càng siết chặt tay hơn, các đốt ngón tay xương xương tao nhã hơi trồi lên cho thấy cơn giận đang tiềm tàng trong anh.
Anh rất không thích Tăng Hảo nói chuyện với mình như thế này, mấy năm nay có ai dám nói với anh ta bằng giọng điệu ấy? Huống hồ đây là Tăng Hảo – người con gái năm xưa vẫn bám riết lấy anh ta, ngọt ngào gọi anh ta là anh Việt.
“Ai dạy em ngang ngược thế này?” Anh tới gần cô, đôi mắt nghiêm nghị phóng đại trong mắt cô, trong giọng nói trầm khàn thấp thoáng một thứ cảm giác áp lực không thể gọi tên.
Trong lòng Tăng Hảo rất hoảng hốt.
May mà ngay sau đó điện thoại trong túi Việt Tích Đình đổ chuông, là một bài hát Chanson ngọt ngào, biết đó là cuộc điện thoại của ai anh ta liền buông cằm Tăng Hảo ra nhưng ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt cô, dùng tay lấy di động ra rồi nhấn nút nghe.
Nhân cơ hội đó, Tăng Hảo dùng tay chặn cánh tay của anh ta rồi lách người rời khỏi đó.
Phản ứng đầu tiên của Việt Tích Đình là quay người, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô.
“Tích Đình? Anh còn ở khách sạn không?” Giọng nói mềm mại, dịu dàng của một cô gái vang lên ở đầu dây bên kia, đúng lúc khiến Việt Tích Đình định thần lại.
“Còn, khoảng hơn tiếng nữa anh mới về, làm việc xong anh sẽ tới đón em, cùng em đến Sông Seine ăn cơm, anh đã đặt bàn xong xuôi rồi. Ăn xong em muốn đi xem phim, đi dạo phố hay du thuyền, anh sẽ chiều theo em.” Giọng nói của Việt Tích Đình rất dịu dàng, mang theo tình cảm lưu luyến.
“Hiếm lắm sếp Việt mới có thời gian đi cùng em, có phải em nên thấy vinh dự không?”
“Lại mắng khéo anh đấy hả? Lần trước không phải làm việc xong anh đã đến đón em ngay đó sao?” Tiếng cười của Việt Tích Đình hơi khàn: “Đâu dám bê trễ Tân tiểu thư của anh?”
Đối phương nói thêm vài câu nữa, Việt Tích Đình kết thúc câu chuyện bằng một cái Kiss nhẹ, đứng tại chỗ suy tư một hồi rồi lập tức đi theo lối hành lang bên trái.
Đúng lúc gặp thư ký: “Sếp Việt, giám đốc Trình đang ở phòng họp số bàn bạc về hạng mục hợp tác vẽ tranh hành lang với thầy Mộ Nhất Tuân. Anh có qua đó tham gia một chút không?”
Nghe thấy cái tên Mộ Nhất Tuân, ánh mắt Việt Tích Đình khẽ thay đổi, lập tức xua tay: “Nếu người phụ trách hạng mục này là giám đốc Trình thì cứ để anh ta toàn quyền quyết định, tôi không can thiệp!”
Tăng Hảo sang cửa hàng tiện lợi đối diện khách sạn mua thuốc lá rồi quay lại phòng họp, bỏ thuốc lá vào lòng bàn tay Mộ Nhất Tuân.
Mộ Nhất Tuân nhận lấy rồi bỏ vào túi áo, tiếp tục nghiên cứu hợp đồng, bàn bạc về những điều khoản trong đó.
“Nếu ngài có vấn đề hoặc có thêm đề nghị gì thì xin cứ nói!” Giám đốc Trình nói: “Chúng tôi rất có thành ý, số tiền này có thể đã phá kỷ lục trong việc thương mại hóa nghệ thuật của thành phố này rồi!”
“Không phải vấn đề về giá cả.” Mộ Nhất Tuân khẽ nói rồi tiếp tục nghiêm túc đọc hợp đồng, không nói gì nữa.
Giám đốc Trình hơi mỉm cười, nhấc tách trà lên nhấp một ngụm.
Đến tận bốn giờ chiều, Mộ Nhất Tuân mới ký tên vào hợp đồng, giám đốc Trình và các vị quản lý cấp cao khác đều đứng dậy bắt tay với Mộ Nhất Tuân, nói “Hợp tác vui vẻ!”
“Cô ấy là trợ lý của tôi, nếu có vấn đề nào khác thì các ông có thể tìm cô ấy bàn bạc.” Mộ Nhất Tuân giới thiệu Tăng Hảo.
Tăng Hảo lấy danh thiếp đưa cho đối phương, dĩ nhiên cô cũng nhận ra sự nghi hoặc trong ánh mắt họ. Rõ ràng là cô còn quá trẻ, không thể có được sự tin tưởng của họ.
“Nếu không phải là chuyện cực kỳ quan trọng thì không cần phải liên hệ trực tiếp với tôi.” Lúc nói câu này, Mộ Nhất Tuân tỏ ra rất nghiêm túc, không giống như đang nói đùa: “Lúc làm việc, tôi luôn tắt máy.”
Bấy giờ các vị quản lý cấp cao mới gật đầu, mỉm cười bắt tay Tăng Hảo.
Có lẽ vừa nghe thấy những câu nói đó của Việt Tích Đình nên giờ đây Tăng Hảo thấy rất bình tĩnh, không còn căng thẳng như lúc mới đến, ngược lại còn tỏ ra ung dung điềm tĩnh, chủ động nói vài câu với họ.
Trên đường về, Mộ Nhất Tuân im lặng, Tăng Hảo cũng vậy.
Nhưng sau khi đi qua một trạm đèn đỏ, Mộ Nhất Tuân bất ngờ lên tiếng: “Cô không thích Nhuận Thác?”
“Không. Tại sao tôi lại không thích Nhuận Thác?” Tăng Hảo phủ nhận theo bản năng.
Mộ Nhất Tuân quay sang, tầm mắt dừng lại trên đôi mắt sáng như ngọc lưu ly của Tăng Hảo, lát sau mới thu tầm mắt về: “Cho dù cô có thích hay không, vẫn phải làm tốt công việc thuộc bổn phận của mình, hiểu không?”
“Dĩ nhiên là vậy!” Tăng Hảo gật đầu.
“Tôi đưa cô về luôn!” Mộ Nhất Tuân nói.
“Không về văn phòng à?”
“Sắp giờ rồi, về cũng không làm được gì.” Anh nói: “Đưa cô về xong tôi sẽ quay lại văn phòng một mình.”
Sau khi đưa Tăng Hảo về nhà, Mộ Nhất Tuân lập tức lái xe trở lại tòa nhà cao tầng thuộc khu CBD ở phía Tây thành phố, đỗ xe rồi đi vào cánh cửa xoay tròn. Lúc gần đến cửa thang máy thì anh có thấy có tiếng gọi mình.
“Thầy Mộ?”
Anh quay lại thì thấy một cô gái xinh đẹp đang đứng trước hàng ghế trong sảnh, trông hơi quen.
Hạ Nại mặc một chiếc váy liền màu xanh ngọc, đứng trước hàng ghế với vẻ thanh khiết khiến lòng người rung động, khoảnh khắc trông thấy Mộ Nhất Tuân, tim cô đập nhanh hơn.
Cô cố lấy dũng khí đi qua đó, tới đứng trước mặt Mộ Nhất Tuân, duyên dáng, yêu kiều.
“Cô là?”
“Em là Hạ Nại, bạn thân của Tăng Hảo.” Hạ Nại cẩn thận nhắc thêm: “Chúng ta đã từng gặp nhau một lần.”
Dường như Mộ Nhất Tuân có chút ấn tượng nhưng không nhớ rõ người ấy có đúng là cô không.
“Chính là buổi tối ở cổng sân vận động, em gặp anh và Tăng Hảo đi cùng nhau. Tăng Hảo đã giới thiệu em với anh rồi.” Hạ Nại nói: “Em là fan của anh, nói một cách chính xác thì em đã thích các tác phẩm của anh từ hồi cấp ba rồi, em sưu tập tất cả các bức tranh của anh, luôn dùng nó để nghiên cứu và học tập.”
“Cảm ơn.” Giọng nói của Mộ Nhất Tuân trong trẻo nhưng lãnh đạm, “Cô tới đây có việc gì không?”
“Em đi ngang qua.” Không biết có phải đã bị hơi thở xa cách, lạnh lùng của Mộ Nhất Tuân hù dọa không, Hạ Nại nói dối theo bản năng: “Vì Tăng Hảo làm việc ở đây nên em muốn lên xem, em vừa nhắn tin cho cô ấy nhưng vẫn chưa thấy nhắn lại.”
“Tăng Hảo về rồi.” Nói xong, Mộ Nhất Tuân liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường trong đại sảnh: “Cũng không còn sớm nữa.”
Hạ Nại im lặng một hồi, trên gương mặt trắng trẻo thoáng hiện vẻ mất tự nhiên và ái ngại, cô tự hít một hơi thật sâu, tự nhắc bản thân phải dũng cảm hơn một chút, cuối cùng cất tiếng nói: “Thầy Mộ, thực ra em vẫn luôn muốn được anh chỉ dạy về cách vẽ tranh và nghệ thuật, vì em cũng học ngành Hội họa, bầu nhiệt huyết của em với việc vẽ tranh luôn nóng bỏng nhưng vì trẻ tuổi, không đủ kinh nghiệm nên thỉnh thoảng lại thấy âu lo…”
Lúc Hạ Nại nói chuyện với Mộ Nhất Tuân, tim cô đập nhanh như đánh trống. Một cô gái xưa nay luôn phóng khoáng, cởi mở như cô lần đầu tiên có cảm giác ngượng ngùng trước người lạ.
Hơi thở cao ngạo, mát mẻ của Mộ Nhất Tuân quanh quẩn trên chóp mũi cô. Nhìn đôi mắt đen láy, trong veo, sắc bén khó hiểu của anh, cô bỗng có cảm giác hồn bay phách lạc, không sao thốt lên được một câu trọn vẹn.
Dù sao anh cũng là Mộ Nhất Tuân, là thần tượng mà cô tâm niệm đã lâu, anh là “thần” trong tâm trí cô. Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với anh trong khoảng cách gần thế này, hơn nữa anh lại có bề ngoài điển trai, nho nhã lịch thiệp, bất kể là fan hay chỉ là một cô gái bình thường, đều vô cùng hồi hộp.
“Vì vậy thỉnh thoảng em lại thấy âu lo… Rất lo lắng… Cho nên… Em có thể vinh hạnh được làm học sinh của anh không?”
Mộ Nhất Tuân không trả lời thẳng vào câu hỏi.
Hạ Nại nói tiếp: “Em và Tăng Hảo là bạn thân đã nhiều năm nay, trước khi tới đây làm việc cô ấy đã nói với em, khiến em vô cùng hâm mộ, cô ấy cũng khích lệ em…”
“Làm học sinh thì tôi không hứa trước được, nhưng có thể chia sẻ với em một số kinh nghiệm.” Mộ Nhất Tuân nói: “Như vậy thì được.”
Trái tim lơ lửng trên không trung của Hạ Nại lập tức được kéo lên cao tít, cô ngẩng lên, các nét trên gương mặt thật đẹp, thần sắc vui vẻ càng lay động lòng người: “Thật không? Thầy Mộ, anh đồng ý rồi sao?”
“Tôi không phải thầy!” Mộ Nhất Tuân nở nụ cười lịch sự, giọng nói hơi khàn, thái độ rất nghiêm túc nhưng vẫn bộc lộ khí chất bên trong con người anh một cách rõ ràng: “Tôi chỉ là một người làm nghệ thuật bình thường thôi.”
“Không, anh là thầy, anh thật sự rất giỏi! Em từng xem bộ tranh đó của anh, em đã bắt chước vẽ lại bức ‘Tây An tìm lại vật đã mất’ rất nhiều lần. Anh là động lực của em, năm xưa em thi học viện Mỹ thuật cũng là vì anh.” Hạ Nại nâng cao tình thần nói một mạch, hai má ửng hồng, “Nếu có thể được anh chỉ dạy, em chắc chắn sẽ rất cảm động!”
Mộ Nhất Tuân khẽ gật đầu, vẻ lãnh đạm.
Xem như ngầm đồng ý.
“Vậy em không làm phiền anh nữa.” Thấy tình hình có vẻ tốt, Hạ Nại rút lui: “Hôm khác em sẽ đến gặp anh, hy vọng anh bớt chút công việc sắp xếp thời gian dạy cho em!”
Mộ Nhất Tuân đã đi đến gần thang máy còn Hạ Nại thì vẫn đứng tại chỗ, tim đập nhanh vô cùng, đôi mắt phượng như được mưa xuân tưới mát, mặt ửng hồng, cô chầm chậm cúi đầu rồi khẽ cắn môi, niềm hạnh phúc trào dâng trong lòng không sao diễn tả được.
Anh ấy là Mộ Nhất Tuân, Mộ Nhất Tuân bằng xương bằng thịt, anh ấy đứng ngay trước mặt cô, nói chuyện với cô, đồng ý chỉ dạy cho cô. Cô cảm thấy mình đã tiếp cận anh một cách thuận lợi, bước tiếp theo chính là để anh ấy nhớ mình, chiếm được “ấn tượng tốt” của anh.
Cô muốn để anh biết mình khác với số đông các fan hâm mộ của anh. Hạ Nại cô không chỉ trẻ trung xinh đẹp mà còn vô cùng xuất sắc, Hạ Nại cô là một người rất đặc biệt.
Về đến nhà, Tăng Hảo cắm sạc cho điện thoại di động, một tiếng sau thì máy báo có hai tin nhắn đến, đều là của Hạ Nại.
“Hảo Hảo, tớ sắp đến tòa nhà cậu làm việc rồi, lát nữa có thể lên đó tìm cậu không? Tớ thực sự là không chịu nổi nữa, muốn gặp Mộ Nhất Tuân một lần.”
“Hảo Hảo, cậu đang ở đâu? Tớ đến cửa rồi nhưng không gọi được đến số của cậu. Mộ Nhất Tuân có còn trên đó không?”
Tăng Hảo liền trả lời, đại ý là xin lỗi Hạ Nại, điện thoại của mình hết pin nên không nhận được tin nhắn của cô ấy, hỏi cô ấy việc xảy ra sau đó.
Một phút sau, Hạ Nại gọi đến.
“Hảo Hảo, tớ gặp anh ấy rồi!” Giọng nói của Hạ Nại đong đầy cảm xúc rung động của một cô gái lần đầu tiên rơi vào lưới tình: “Anh ấy đã đồng ý chỉ dạy cho tớ, anh ấy không phản đối sự tiếp cận của tớ! Tớ rất ngạc nhiên, rất vui, chắc cả đêm nay không ngủ được mất!”
“Tốt quá!” Trái với sự kích động của Hạ Nại, giọng điệu Tăng Hảo có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, “Cuối cùng cậu cũng được thần tượng đồng ý rồi nhé!”
Tiếng cười của Hạ Nại như tiếng chuông ngân, sống động, hoạt bát, cuối cùng còn nói một câu bằng ngữ điệu đầy cảm xúc: “Nói thật nhé, Mộ Nhất Tuân là kiểu đàn ông mới gặp một lần nhưng khó quên cả đời!”
Tăng Hảo hiểu ý nghĩa ẩn giấu trong câu nói của bạn, trong lòng cô cảm xúc lẫn lộn bèn đổi đề tài: “Tập Hoán Văn thì sao? Cậu và anh ấy dạo này thế nào?”
“Tớ và anh ta chia tay rồi.” Hạ Nại nói: “Nhưng anh ta cứ đến trung tâm triển lãm tìm tớ mãi. Nhưng, Hảo Hảo, không phải tớ chưa từ chối anh ta thẳng thừng, mà là cậu của anh ta… Cậu cũng biết đó, ông chủ chỗ trung tâm triển lãm của tớ có quan hệ rất tốt với cậu của Tập Hoán Văn, cậu anh ấy cũng có chút ít ảnh hưởng trong giới nghệ thuật, không ít việc còn cần đến sự giúp đỡ của cậu anh ấy nên tớ chẳng thể nói những lời tuyệt tình quá được!”
Tăng Hảo chau mày.
“Dĩ nhiên tớ cũng không muốn dây dưa lằng nhằng mãi với Tập Hoán Văn, dù sao những lời từ chối tớ cũng đã nói rồi, anh ta cứ kiên trì đeo bám là chuyện của anh ta, không liên quan đến tớ!” Hạ Nại khẽ thở dài: “Một ngày nào đó anh ấy sẽ hiểu ra thôi.”
Tăng Hảo định nói gì đó.
“Yên tâm đi, tớ hoàn toàn, hoàn toàn từ bỏ Tập Hoán Văn rồi!” Giọng nói của Hạ Nại thật dứt khoát: “Anh ấy chắc chắn không phải người đàn ông tớ cần tìm, anh ấy không cho tớ cảm giác mà tớ cần, tớ sẽ không mập mờ với anh ấy nữa!”
Góc tác giả
Hành động của anh zai Việt năm xưa thực sự là thả con săn sắt, bắt con cá rô.
Hạ Nại ra tay rồi. Đối với thầy Mộ, cô ấy là bạn thân của Hảo Hảo, nên thầy mới không cự tuyệt lời đề nghị của Hạ Nại.
Hỏi qua mọi người một chút, nếu Hảo Hảo của chúng ta bày tỏ với thầy Mộ và bị từ chối thì mọi người muốn thầy Mộ kiêu ngạo sau này sẽ bị trừng trị thế nào?
. Quỳ trên tấm ván giặt
. Quỳ lên bàn phím máy tính
. Quỳ lên vỏ trái sầu riêng
. Phải “thẩm du” suốt đời
Hay là các bạn có cách nào khủng khiếp hơn nữa?