Sau khi Tăng Hảo đi rồi, Việt Tích Đình khoanh tay trước ngực, đứng trong đại sảnh khách sạn hồi lâu, rất nhiều cảnh tượng chạy lướt qua đầu anh.
Anh giúp Tăng Hảo ôn bài, dạy cô làm bài, sau khi hiểu ra vấn đề cô tự gõ lên đầu mình: “Sao em lại không nghĩ ra nhỉ? Anh Việt, đầu anh được làm từ thứ vật liệu gì vậy? Sao lại nhạy bén đến thế?”
Anh đạp xe chở cô đi chơi, ngồi phía sau, cô khẽ ngâm nga: “Em vội vàng đi vào rừng rậm, rừng rậm từng cụm từng cụm.” Hát rồi cười khúc khích đầy vui vẻ, ráng chiều chiếu lên mặt cô, trông cô hệt như cô gái trẻ dưới ngòi bút Jean Auguste Dominique Ingres, thông minh và hiểu biết.
Anh quay đầu lại, mỉm cười dịu dàng với cô.
Có cả những khi anh chợp mắt ngủ thiếp đi, để cô có cơ hội hôn trộm anh, hết lần này đến lần khác, cuối cùng không kiềm chế được ý định trêu ghẹo của mình anh lập tức mở to hai mắt ngay sau nụ hôn vụng trộm của cô, cô á một tiếng, trợn mắt thật to, như bị dọa cho phát khiếp. Lát sau, màu đỏ bừng từ tai kéo thẳng xuống má, anh cảm thấy phản ứng chân thực đó của cô thật thú vị.
“Anh Việt, anh thích con gái như thế nào?”
Anh nhận ra sự thăm dò trong cách nói của cô, cố tình lặng đi một lúc mới nói: “Đối với anh, một cô gái có cách suy nghĩ riêng, có sự tự tin khá thu hút.”
Lúc ấy, anh biết rõ sự ái mộ cô dành cho mình, nên đã dùng chiêu lạt mềm buộc chặt, vô hình trung đưa cô lại gần mình hơn.
Bấy giờ cô mới chỉ là cô bé mười bảy tuổi, còn anh đã là một người đàn ông trưởng thành cả về thể xác lẫn suy nghĩ, biết toan biết tính. Để đạt được mục đích của mình, anh chọn cách lừa gạt một cô bé mười bảy tuổi.
Để việc lớn thành công, con người không nên để bụng quá nhiều. Lăn lộn trong chốn thương trường, anh đã sớm dẹp bỏ cái gọi là tình cảm và đạo đức sang một bên, đối với anh, chỉ cần có thể đạt được mục đích mình muốn thì đi đường tắt bằng việc lừa gạt một cô gái là chuyện dễ hiểu.
Áy náy? Anh cười lạnh, áy náy đáng bao nhiêu tiền, đối với Việt Tích Đình anh, thứ đó có ý nghĩa gì?
Nhưng trong mấy năm qua, anh thỉnh thoảng lại nhớ đến cảnh tượng cuối cùng, cô nắm lấy tay anh, đôi mắt đầy vẻ bất an và hoảng hốt, nhắc đi nhắc lại: “Đó không phải là sự thật, anh chỉ đùa em thôi, em không tin… Việt Tích Đình, anh đừng đùa nữa, em ghét nhất là bị người ta đùa giỡn, xin anh đừng đùa nữa…”
…
Tăng Hảo thức trắng đêm sửa lại bản cáo bạch nhưng sửa đi sửa lại vẫn thấy không hài lòng, lòng tin ngày càng vơi dần, cuối cùng đành đi nhờ vả Mộ Nhất Tuân, kể lại yêu cầu khắt khe của Việt Tích Đình.
Mộ Nhất Tuân suy tư hồi lâu, ngẩng lên nhìn Tăng Hảo, hai mắt cô thâm đen, trong mắt giăng đầy tơ máu, vừa nhìn đã biết không ngủ đủ giấc.
“Cô đi nghỉ một lát đi, cái này để tôi viết.”
Tăng Hảo ngạc nhiên: “Anh làm giúp tôi sao?”
“Có chuyện gì à?” Anh hỏi lại.
“À, không.” Tăng Hảo lắc đầu.
Mộ Nhất Tuân nói xong liền mở laptop, lấy form mẫu đối chiếu với bản cáo bạch của Tăng Hảo và đủ loại yêu cầu bên Nhuận Thác đưa ra, bắt đầu sửa chữa.
“Trước đây tôi học ngành tài chính, lúc bận rộn nhất một tuần viết hơn 20 bản dự tính doanh thu.” Mộ Nhất Tuân nói: “Với tôi cái này không phức tạp lắm. Cô cứ đi nghỉ đi, làm xong tôi sẽ gửi mail cho cô, cô đóng dấu vào là được.”
Tăng Hảo như được đại ân xá, cảm thấy thầy Mộ đúng là người toàn năng.
Hai giờ chiều, Hạ Nại ghé qua văn phòng, trên tay xách một chiếc giỏ đựng trà chiều bằng tre tinh xảo, trong giỏ là bánh quy quả việt quất cô tự nướng và một chai trà nhài ướp lạnh.
Đúng lúc đó Tăng Hảo đang ở trong phòng Mộ Nhất Tuân giúp anh dịch tài liệu, dùng từ điển Oxford tra cứu những thuật ngữ chuyên về nghệ thuật.
Sau khi bước vào, Hạ Nại cười thật tươi, nói mình đến để đưa trà chiều, cô bỏ chiếc giỏ ra, lấy điểm tâm và trà nhài ngon lành đưa cho Tăng Hảo và Mộ Nhất Tuân.
“Không cần đưa cho tôi, hai cô ăn đi.” Mộ Nhất Tuân tập trung vào công việc, không buồn ngẩng lên.
Hạ Nại không khỏi thất vọng, nhưng vẫn mỉm cười nói: “Anh nếm thử đi, em không bỏ nhiều đường đâu, không ngọt ngấy đâu.”
Điện thoại di động của Mộ Nhất Tuân đổ chuông, anh nhấc máy, nói hai câu rồi đi về phía cửa, đến cửa mới dừng bước đóng cửa lại, rồi chú tâm nói chuyện với đối phương, hoàn toàn không để ý đến lời mời mọc của Hạ Nại.
Hạ Nại đành ngồi xuống cạnh Tăng Hảo nói chuyện với bạn, ánh mắt không ngừng hướng về phía Mộ Nhất Tuân đang đứng ngoài cửa.
“Anh ấy luôn như vậy à?” Hạ Nại hỏi.
“Như thế nào cơ?” Tăng Hảo không ăn nữa, mới ăn hai miếng bánh quy cô đã thấy no bụng.
“Cứ gặp chuyện gì liên quan đến công việc là bỏ mặc tất cả.”
“Anh ta rất coi trọng công việc, hơn những việc khác.”
“Vậy bình thường anh ấy có hoạt động giải trí gì không?”
Tăng Hảo nghĩ ngợi: “Tớ chỉ biết cuối tuần anh ta sẽ đi tập gym, hoặc tham gia hoạt động thể thao ngoài trời.”
Hạ Nại khẽ thở dài, thu lại ánh mắt đang tập trung trên bóng người cao ráo kia, chuyển sang nhìn Tăng Hảo với vẻ mong đợi: “Hảo Hảo, cậu nói xem anh ấy có cảm giác gì với tớ không? Có chút hảo cảm nào không?”
“Cái này tớ cũng không biết.” Tăng Hảo cười miễn cưỡng, trả lời câu hỏi của Hạ Nại một cách qua loa.
Hạ Nại cụp mắt xuống, tỏ vẻ hơi lo lắng.
“Cậu thực sự muốn theo đuổi anh ta à? Ý của tớ là liệu cậu có nhầm lẫn về tình cảm của mình không? Biết đâu cậu chỉ thích tác phẩm của anh ta, ngưỡng mộ sự tài giỏi của anh ta chứ không phải con người Mộ Nhất Tuân.” Tăng Hảo ướm thử: “Tớ hiểu sự yêu thích của fan dành cho thần tượng nhưng cậu dám khẳng định cảm giác với anh ấy không phải là cảm giác đó chứ?”
“Tớ chắc chắn, vô cùng chắc chắn!” Hạ Nại khẽ nói: “Hảo Hảo, cậu biết đấy, bốn năm đại học tớ chưa yêu ai, đến cả Tập Hoán Văn tớ cũng chưa chính thức chấp nhận anh ấy. Có một thời gian tớ còn hoài nghi không biết có phải mình mắc chứng lãnh cảm với người khác giới không, bây giờ tớ mới biết, đó là vì tớ chưa gặp được người đàn ông có thể châm ngòi cho tình cảm mãnh liệt của tớ. Còn Mộ Nhất Tuân, anh ấy hoàn toàn khác biệt, anh ấy cho tớ một cảm giác rất mãnh liệt. Không giấu gì cậu, từ sau khi anh ấy đồng ý chỉ bảo cho tớ, điều tớ chờ mong nhất là hàng tuần được tới đây gặp anh ấy, nếu không nhìn thấy anh ấy, cả người không bình thường được, làm gì cũng không thể tập trung, chỉ nghĩ bây giờ anh ấy đang ở đâu, đang làm gì, muốn nói chuyện với anh ấy, muốn ở bên anh ấy mà thôi!”
“Nếu như thế còn không phải thích thì thế nào mới là thích?” Hạ Nại cười xót xa: “Hảo Hảo, có phải cậu thấy tớ điên đảo quá không?”
Tăng Hảo lặng thinh.
Suy cho cùng Mộ Nhất Tuân là đàn ông độc thân, Hạ Nại có tư cách thích anh, theo đuổi anh, không tới lượt Tăng Hảo cô dạy khôn. Là bạn bè, ở thời điểm quan trọng này không cổ vũ cho bạn mình thì thôi lại còn ôm tâm lý gặp may mà thăm dò cô ấy, Tăng Hảo cảm thấy bản thân mình thật giả tạo, nhưng cô không sao thốt lên một câu “cố lên, tớ ủng hộ cậu” với Hạ Nại được.
“Này!”
“Làm gì là tự do của cậu, cậu cảm thấy đúng là được.” Nói xong, Tăng Hảo lặng lẽ cúi gằm xuống.
Lúc Mộ Nhất Tuân bước vào, Hạ Nại liền đứng dậy, cười rạng rỡ: “Thầy Mộ, em có mấy bức tranh muốn anh chỉ bảo.”
Mộ Nhất Tuân nâng tay xem đồng hồ, nói giọng đều đều: “Được, nhưng hôm nay tôi khá nhiều việc, chỉ có thể tranh thủ 20 phút.”
Hạ Nại gật đầu: “Không sao ạ.”
Tăng Hảo rửa rồi lau khô tay, sau đó tiếp tục công việc dịch thuật ngập đầu, bên tai vang lên tiếng nói chuyện của Mộ Nhất Tuân và Hạ Nại, họ đang nói đến hình thức của chủ nghĩa biểu hiện, đang nói về Browning, đang nói về lịch sử phát triển của tranh Trung Quốc… đều là những điều cô không hiểu.
Rõ ràng, Hạ Nại và Mộ Nhất Tuân có chủ đề chung khi giao tiếp, còn cô thì hoàn toàn mù mờ về nghệ thuật.
Nghĩ đến đó, cô quay sang nhìn lướt qua họ, đúng lúc Mộ Nhất Tuân ngẩng lên, tầm mắt anh “chiếu tướng” cô.
Cô lập tức cúi xuống, chăm chú vào công việc của mình.
“Ơ.” Thấy Mộ Nhất Tuân ngẩn ra, Hạ Nại khẽ mỉm cười: “Thầy Mộ?”
Mộ Nhất Tuân thu lại tầm mắt, tiếp tục giảng giải cho cô.
Tại sao lại ghen tỵ với Hạ Nại? Tăng Hảo lặng lẽ ngẫm nghĩ, là vì cô có suy nghĩ không an phận với Mộ Nhất Tuân sao? Nếu đúng, thì nó bắt đầu từ khi nào?
Thực ra chính cô cũng không dám trực tiếp đối diện với suy nghĩ sâu trong nội tâm mình nhưng có một điều cô biết rất rõ: Nếu Mộ Nhất Tuân đón nhận Hạ Nại, cô sẽ không vui!
Lúc Hạ Nại ra về mặt mũi lại vui vẻ rạng rỡ, cười vẫy tay với Tăng Hảo rồi mới thực sự ra về.
“Dịch xong rồi à?” Mộ Nhất Tuân hỏi.
“Sắp xong rồi, đang kiểm tra lại một lần nữa ạ.” Tăng Hảo không ngẩng đầu.
“Hôm nay cô có vẻ rất uể oải, có phải vì hôm qua thiếu ngủ không?” Giọng nói của Mộ Nhất Tuân rất tự nhiên.
“Dạ, có một chút ạ.” Tăng Hảo không có tâm trạng nào để nói chuyện với Mộ Nhất Tuân, thầm nghĩ mau chóng hoàn thành xong công việc.
“Nếu có ý kiến gì với công việc thì cứ nói.” Lúc nói chuyện, con ngươi đen láy của Mộ Nhất Tuân dừng lại bên mặt Tăng Hảo.
“Tôi không có ý kiến gì.” Tăng Hảo dừng một lát rồi ngẩng lên: “Tôi thấy rất tốt, không sao cả.”
Lúc sắp tan ca, Tăng Hảo nhận được điện thoại của Triệu Thiển, Triệu Thiển rên rỉ nói: “Hảo Hảo, chị bị xe điện tông vào, người đó trốn mất tiêu rồi, bây giờ đang cô độc trong bệnh viện đây.”
“Sao cơ?” Tăng Hảo giật mình: “Chị bị tông xe? Còn phải vào bệnh viện nữa?”
Giọng Triệu Thiển nghe vô cùng đáng thương: “Còn không phải sao, chị bị tông không nhẹ, gãy cả chân, lúc ngã xuống đường mọi người xúm lại xem mà không ai đỡ chị, mãi đến khi đau đến sắp ngất mới có một người cảnh sát giao thông tới gọi xe cấp cứu cho chị.”
“Chị ở bệnh viện nào, em tới ngay.” Tăng Hảo vội nói.
Triệu Thiển không phải người ở đây, lẻ loi một mình ở thành phố H bán mạng cho công việc, bình thường luôn miệng nói mình là người tha hương cầu thực không có bà con thân thích, nếu bị bệnh thì sẽ vô cùng bi đát, không tìm đâu được người thân đến chăm sóc, đến cả dũng khí để sống tiếp cũng chẳng có.
Cúp máy, Tăng Hảo lập tức thu dọn túi xách của mình lao ra khỏi văn phòng, vừa định chạy đến thang máy thì bị Mộ Nhất Tuân gọi lại.
“Cô chạy đi đâu?”
“Bạn tôi bị xe tông, đang ở bệnh viện nhân dân số 1.” Tăng Hảo sốt sắng.
Mộ Nhất Tuân khóa cửa rồi bỏ chìa khóa vào túi áo, sải bước đi về phía cô: “Đi xe của tôi, tôi đưa cô đến đó.”
Nhưng đường đi không được suôn sẻ lắm, xe của Mộ Nhất Tuân rẽ vào đường Bình Hải, xe kêu lên một tiếng khiến anh cảm thấy có gì đó khác lạ, bèn dừng xe bên lề đường, vội xuống kiểm tra.
Tăng Hảo lo lắng cũng theo xuống xe, thấy anh đang cúi xuống kiểm tra lốp sau.
“Sao thế?”
“Mấy cái đinh đâm vào lốp xe, bây giờ tôi phải thay lốp.” Nói xong, anh đứng dậy mở cốp sau, lấy lốp xe dự bị mới tinh: “Không lâu lắm đâu.”
Tăng Hảo đành gọi điện cho Triệu Thiển, nói xin lỗi, cô sẽ tới muốn một chút.
Triệu Thiển đổi sang nói bằng giọng rất sinh động: “Không sao, chị vừa lấy máu xong, đang ăn xoài khô y tá trưởng cho, y tá ở đây thật tốt bụng.”
Tăng Hảo: “…” Nghĩ bụng: Khả năng điều chỉnh cảm xúc của bà chị Triệu Thiển này mạnh quá thì phải?
Mộ Nhất Tuân khom lưng, xắn cao tay áo, cầm dụng cụ bắt đầu tháo lốp ra.
Tăng Hảo đứng bên cạnh, kiên nhẫn đợi.
“Có vội lắm không?” Anh vừa làm vừa hỏi.
“Bây giờ thì không, chân cô ấy đã được cố định rồi, đang nằm trên giường ăn xoài khô.”
“Ừ.” Anh bình thản đáp.
Đang là giờ “nhà nhà lên đèn”, Tăng Hảo còn chưa ăn cơm nên thấy hơi đói, như nhận ra tình trạng bụng đang kêu gào của cô, anh nói: “Trên xe có bánh quy sô-đa, nếu đói thì lót dạ trước đi.”
Tăng Hảo đang định nhấc chân thì đằng sau lại có vật thể nào đó lao tới, cô giật mình nên tránh đi theo bản năng, nhưng chân lại va phải thùng dụng cụ Mộ Nhất Tuân để trên mặt đường, loạng choạng một cái, cô chuẩn bị ngã về phía trước, Mộ Nhất Tuân nghe thấy tiếng động lập tức ngẩng lên, giơ tay đỡ cô.
Con chó phía sau Tăng Hảo lao về đằng trước, lao về phía Tăng Hảo bằng một tư thế cực kỳ anh dũng và nhiệt tình.
Cảnh tượng này trông thật kỳ quặc, Tăng Hảo ngã về phía Mộ Nhất Tuân, con chó đằng sau lại phi về phía cô, nếu dừng lại để chụp ảnh thì chắc sẽ buồn cười lắm.
Nhưng điều buồn cười hơn là giây tiếp theo, Tăng Hảo nhào ngay vào lồng ngực Mộ Nhất Tuân, hai tay anh vòng quanh eo cô.
Cô nhìn thấy gương mặt tuấn tú của anh cách mình ngày càng gần, chỉ trong gang tấc mà thôi, đặc biệt là đôi môi đẹp đẽ, sạch sẽ, nhỏ nhắn cách mình… chỉ khoảng 5cm, trái tim cô sắp vọt ra ngoài.
Lúc hai bờ môi chạm vào nhau, cảm giác điện giật rất mãnh liệt nhanh chóng bốc lên từ lòng bàn chân Tăng Hảo, máu từ tim vọt thẳng lên não, chỉ trong nháy mắt, dopamine, norepinephrine, phenylethylamine, oxytocin[1] vọt thẳng lên bằng tốc độ 1m/s… cả thế giới như nổ tung.
[1] Dopamine: là chất được tiết ra từ một trong những vùng nguyên sơ nhất của não, đóng vai trò chủ chốt đối với những trải nghiệm của chúng ta về sự vui thú và nỗi đau, liên quan đến khao khát, sự nghiện ngập, tình trạng “phởn phơ”, ham muốn và khoái lạc.
Norepinephrine: là loại hormone có chức năng tăng cường mức độ khoái cảm khi giao ban, góp phần tạo nên kích thích tình dục và giúp bạn cảm thấy tràn đầy hưng phấn
Phenylethylamine: là một loại kích thích tố, được các nhà khoa học mệnh danh là chất yêu vì cho chúng ta cảm giác hứng thú, hạnh phúc và ngập tràn yêu thương.
Oxytocin: hay còn gọi là Hormone tình yêu hay Hormone âu yếm hay còn gọi là Chất hóa học của tình yêu, là một loại Hormone của con người được tiết ra và chi phối não bộ trong quá trình liên quan đến tình dục và tình cảm, nó được sản sinh khi con người đạt cực khoái, khi cảm thấy lãng mạn, khi cho con bú sữa mẹ và khi sinh đẻ.
Tăng Hảo cô đã hôn Mộ Nhất Tuân rồi.
“Thụy Bối Toa, đứng lại!” Chủ của con chó cầm một sợi dây xích bị đứt chạy về phía này.
Thụy Bối Toa lao tới, Mộ Nhất Tuân lập tức xoay người nhanh chóng bảo vệ Tăng Hảo trong vòng tay mình. Tăng Hảo theo bản năng ôm lấy vai anh, mũi anh cọ sát lên mũi cô, môi cách cô khoảng 1cm, trên mặt anh xuất hiện một dấu son môi.
“Thụy Bối Toa!” Chủ nhân của con chó là một người phụ nữ đậm người, thở hổn hển chạy đến.
“Không sao chứ?” Mộ Nhất Tuân khẽ hỏi.
“Không – sao…” Tăng Hảo cảm thấy đầu óc mình rối tung như mớ bòng bong.
Cô biết cảnh tượng ban nãy không phải là mơ, cô đã thực sự hôn lên môi Mộ Nhất Tuân, thậm chí lưỡi cô còn chạm phải hàm răng của anh nữa.
Mộ Nhất Tuân đỡ cô dậy, kiểm tra cơ thể cô: “May mà không bị ngã.”
“Cảm ơn, cảm ơn.” Tăng Hảo nhắc lại một cách máy móc: “Mộ Nhất Tuân, cảm ơn anh!”
Mộ Nhất Tuân xoa đầu cô: “Đầu cô không bị sao chứ?”
Tăng Hảo: “…”
Cuối cùng chủ nhân của con chó cũng khống chế được Thụy Bối Toa hư đốn, sau khi xích nó lại, bà đến đứng đối diện với Mộ Nhất Tuân, giải thích sự tình với anh.
“Không sao ạ.” Mộ Nhất Tuân rất bình thản, dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào.
Anh lại cúi xuống tiếp tục thay lốp xe, Tăng Hảo đứng cách đó khá xa, mắt nhìn thẳng về phía trước, không dám liếc nhìn anh một lần nào.
Tình huống ban nãy thật là… cô đàn áp Mộ Nhất Tuân bằng tư thế của một người con gái ghê gớm, còn cướp đi hương vị đậm mùi đàn ông của anh, nụ hôn thơm ngát ngọt ngào, quan trọng là… cô đã đưa lưỡi của mình ra, nghĩ đến đó, lưỡi cô vừa đau vừa rát vừa tê.
…
Sau khi xong việc, Mộ Nhất Tuân đứng dậy đi về phía cô: “Ok, đi được rồi!”
Lúc lướt qua cô, Tăng Hảo lập tức lên tiếng: “Xin lỗi, ban nãy tôi… tôi không cố tình xúc phạm anh đâu!”
“Xúc phạm tôi? Cô xúc phạm tôi như thế nào?” Mộ Nhất Tuân rút chiếc khăn tay kẻ sọc dọc trong túi áo ra lau tay mình rồi hỏi.
“Vừa nãy tôi đã hôn anh!”
Mộ Nhất Tuân ung dung lau đôi tay đẹp đẽ của mình, rồi quay lại, dùng khăn lau lớp mồ hôi mỏng trên trán Tăng Hảo, đôi mắt đen láy chế ngự nét biểu cảm phức tạp của cô, giọng nói trầm ấm, hơi khàn: “Cô là con gái mà còn không để ý, tôi có gì phải để bụng cơ chứ?”
Nói xong anh kéo mạnh cửa xe ngồi lên ghế lái, một tiếng “cạch” nặng nề vang lên, anh đóng cửa lại và dùng ánh mắt ra hiệu cho cô lên xe.
Tăng Hảo ngồi lên xe, Mộ Nhất Tuân đủng đỉnh lái xe, bất tri bất giác cô ngộ ra một vấn đề: Ban nãy, đúng lúc cô nhào vào người Mộ Nhất Tuân, rõ ràng còn có một chút thời gian cho Mộ Nhất Tuân có thể tránh đi… Chẳng lẽ anh bị hành động của cô hù dọa, nhất thời đứng hình? Không phải, sau đó lúc anh quay người che chắn cho cô, động tác nhanh nhẹn và linh hoạt lắm cơ mà?
Không phải là… Mộ Nhất Tuân cố ý đấy chứ?
Tăng Hảo quay sang nhìn gương mặt trông nghiêng điển trai điềm đạm, đường môi hơi mỏng nhưng tao nhã đến chết người của Mộ Nhất Tuân dưới màn đêm. Cô lập tức đánh bay suy nghĩ đó ra khỏi đầu.
Nhìn thế nào cũng giống như mình cố tình sàm sỡ anh ta.
Góc tác giả:
Được rồi, chương này chắc chắn không có độc giả tàu ngầm, vì có tình tiết “tăng mạnh” đột ngột ~(≧▽≦)/~ *vỗ tay*.
Hảo Hảo đưa cả lưỡi của mình ra, vội vàng quá con gái ơi!
Đúng rồi, phản ứng của thầy Mộ trong mắt mọi người là?
1. Mừng thầm
2. Rất hưởng thụ, sau khi về nhà vẫn còn nhớ nhung dư vị của nó
3. Cố gắng kiềm chế kẻo không kiềm chế được lại bổ nhào tới cắn xé Hảo Hảo.
Chương này bạn nào không trồi lên mặt nước sẽ bị trừng trị nha ~~~ vì kisses, tất cả vì kisses.
(*^__^*)
Sau khi Tăng Hảo đi rồi, Việt Tích Đình khoanh tay trước ngực, đứng trong đại sảnh khách sạn hồi lâu, rất nhiều cảnh tượng chạy lướt qua đầu anh.
Anh giúp Tăng Hảo ôn bài, dạy cô làm bài, sau khi hiểu ra vấn đề cô tự gõ lên đầu mình: “Sao em lại không nghĩ ra nhỉ? Anh Việt, đầu anh được làm từ thứ vật liệu gì vậy? Sao lại nhạy bén đến thế?”
Anh đạp xe chở cô đi chơi, ngồi phía sau, cô khẽ ngâm nga: “Em vội vàng đi vào rừng rậm, rừng rậm từng cụm từng cụm.” Hát rồi cười khúc khích đầy vui vẻ, ráng chiều chiếu lên mặt cô, trông cô hệt như cô gái trẻ dưới ngòi bút Jean Auguste Dominique Ingres, thông minh và hiểu biết.
Anh quay đầu lại, mỉm cười dịu dàng với cô.
Có cả những khi anh chợp mắt ngủ thiếp đi, để cô có cơ hội hôn trộm anh, hết lần này đến lần khác, cuối cùng không kiềm chế được ý định trêu ghẹo của mình anh lập tức mở to hai mắt ngay sau nụ hôn vụng trộm của cô, cô á một tiếng, trợn mắt thật to, như bị dọa cho phát khiếp. Lát sau, màu đỏ bừng từ tai kéo thẳng xuống má, anh cảm thấy phản ứng chân thực đó của cô thật thú vị.
“Anh Việt, anh thích con gái như thế nào?”
Anh nhận ra sự thăm dò trong cách nói của cô, cố tình lặng đi một lúc mới nói: “Đối với anh, một cô gái có cách suy nghĩ riêng, có sự tự tin khá thu hút.”
Lúc ấy, anh biết rõ sự ái mộ cô dành cho mình, nên đã dùng chiêu lạt mềm buộc chặt, vô hình trung đưa cô lại gần mình hơn.
Bấy giờ cô mới chỉ là cô bé mười bảy tuổi, còn anh đã là một người đàn ông trưởng thành cả về thể xác lẫn suy nghĩ, biết toan biết tính. Để đạt được mục đích của mình, anh chọn cách lừa gạt một cô bé mười bảy tuổi.
Để việc lớn thành công, con người không nên để bụng quá nhiều. Lăn lộn trong chốn thương trường, anh đã sớm dẹp bỏ cái gọi là tình cảm và đạo đức sang một bên, đối với anh, chỉ cần có thể đạt được mục đích mình muốn thì đi đường tắt bằng việc lừa gạt một cô gái là chuyện dễ hiểu.
Áy náy? Anh cười lạnh, áy náy đáng bao nhiêu tiền, đối với Việt Tích Đình anh, thứ đó có ý nghĩa gì?
Nhưng trong mấy năm qua, anh thỉnh thoảng lại nhớ đến cảnh tượng cuối cùng, cô nắm lấy tay anh, đôi mắt đầy vẻ bất an và hoảng hốt, nhắc đi nhắc lại: “Đó không phải là sự thật, anh chỉ đùa em thôi, em không tin… Việt Tích Đình, anh đừng đùa nữa, em ghét nhất là bị người ta đùa giỡn, xin anh đừng đùa nữa…”
…
Tăng Hảo thức trắng đêm sửa lại bản cáo bạch nhưng sửa đi sửa lại vẫn thấy không hài lòng, lòng tin ngày càng vơi dần, cuối cùng đành đi nhờ vả Mộ Nhất Tuân, kể lại yêu cầu khắt khe của Việt Tích Đình.
Mộ Nhất Tuân suy tư hồi lâu, ngẩng lên nhìn Tăng Hảo, hai mắt cô thâm đen, trong mắt giăng đầy tơ máu, vừa nhìn đã biết không ngủ đủ giấc.
“Cô đi nghỉ một lát đi, cái này để tôi viết.”
Tăng Hảo ngạc nhiên: “Anh làm giúp tôi sao?”
“Có chuyện gì à?” Anh hỏi lại.
“À, không.” Tăng Hảo lắc đầu.
Mộ Nhất Tuân nói xong liền mở laptop, lấy form mẫu đối chiếu với bản cáo bạch của Tăng Hảo và đủ loại yêu cầu bên Nhuận Thác đưa ra, bắt đầu sửa chữa.
“Trước đây tôi học ngành tài chính, lúc bận rộn nhất một tuần viết hơn bản dự tính doanh thu.” Mộ Nhất Tuân nói: “Với tôi cái này không phức tạp lắm. Cô cứ đi nghỉ đi, làm xong tôi sẽ gửi mail cho cô, cô đóng dấu vào là được.”
Tăng Hảo như được đại ân xá, cảm thấy thầy Mộ đúng là người toàn năng.
Hai giờ chiều, Hạ Nại ghé qua văn phòng, trên tay xách một chiếc giỏ đựng trà chiều bằng tre tinh xảo, trong giỏ là bánh quy quả việt quất cô tự nướng và một chai trà nhài ướp lạnh.
Đúng lúc đó Tăng Hảo đang ở trong phòng Mộ Nhất Tuân giúp anh dịch tài liệu, dùng từ điển Oxford tra cứu những thuật ngữ chuyên về nghệ thuật.
Sau khi bước vào, Hạ Nại cười thật tươi, nói mình đến để đưa trà chiều, cô bỏ chiếc giỏ ra, lấy điểm tâm và trà nhài ngon lành đưa cho Tăng Hảo và Mộ Nhất Tuân.
“Không cần đưa cho tôi, hai cô ăn đi.” Mộ Nhất Tuân tập trung vào công việc, không buồn ngẩng lên.
Hạ Nại không khỏi thất vọng, nhưng vẫn mỉm cười nói: “Anh nếm thử đi, em không bỏ nhiều đường đâu, không ngọt ngấy đâu.”
Điện thoại di động của Mộ Nhất Tuân đổ chuông, anh nhấc máy, nói hai câu rồi đi về phía cửa, đến cửa mới dừng bước đóng cửa lại, rồi chú tâm nói chuyện với đối phương, hoàn toàn không để ý đến lời mời mọc của Hạ Nại.
Hạ Nại đành ngồi xuống cạnh Tăng Hảo nói chuyện với bạn, ánh mắt không ngừng hướng về phía Mộ Nhất Tuân đang đứng ngoài cửa.
“Anh ấy luôn như vậy à?” Hạ Nại hỏi.
“Như thế nào cơ?” Tăng Hảo không ăn nữa, mới ăn hai miếng bánh quy cô đã thấy no bụng.
“Cứ gặp chuyện gì liên quan đến công việc là bỏ mặc tất cả.”
“Anh ta rất coi trọng công việc, hơn những việc khác.”
“Vậy bình thường anh ấy có hoạt động giải trí gì không?”
Tăng Hảo nghĩ ngợi: “Tớ chỉ biết cuối tuần anh ta sẽ đi tập gym, hoặc tham gia hoạt động thể thao ngoài trời.”
Hạ Nại khẽ thở dài, thu lại ánh mắt đang tập trung trên bóng người cao ráo kia, chuyển sang nhìn Tăng Hảo với vẻ mong đợi: “Hảo Hảo, cậu nói xem anh ấy có cảm giác gì với tớ không? Có chút hảo cảm nào không?”
“Cái này tớ cũng không biết.” Tăng Hảo cười miễn cưỡng, trả lời câu hỏi của Hạ Nại một cách qua loa.
Hạ Nại cụp mắt xuống, tỏ vẻ hơi lo lắng.
“Cậu thực sự muốn theo đuổi anh ta à? Ý của tớ là liệu cậu có nhầm lẫn về tình cảm của mình không? Biết đâu cậu chỉ thích tác phẩm của anh ta, ngưỡng mộ sự tài giỏi của anh ta chứ không phải con người Mộ Nhất Tuân.” Tăng Hảo ướm thử: “Tớ hiểu sự yêu thích của fan dành cho thần tượng nhưng cậu dám khẳng định cảm giác với anh ấy không phải là cảm giác đó chứ?”
“Tớ chắc chắn, vô cùng chắc chắn!” Hạ Nại khẽ nói: “Hảo Hảo, cậu biết đấy, bốn năm đại học tớ chưa yêu ai, đến cả Tập Hoán Văn tớ cũng chưa chính thức chấp nhận anh ấy. Có một thời gian tớ còn hoài nghi không biết có phải mình mắc chứng lãnh cảm với người khác giới không, bây giờ tớ mới biết, đó là vì tớ chưa gặp được người đàn ông có thể châm ngòi cho tình cảm mãnh liệt của tớ. Còn Mộ Nhất Tuân, anh ấy hoàn toàn khác biệt, anh ấy cho tớ một cảm giác rất mãnh liệt. Không giấu gì cậu, từ sau khi anh ấy đồng ý chỉ bảo cho tớ, điều tớ chờ mong nhất là hàng tuần được tới đây gặp anh ấy, nếu không nhìn thấy anh ấy, cả người không bình thường được, làm gì cũng không thể tập trung, chỉ nghĩ bây giờ anh ấy đang ở đâu, đang làm gì, muốn nói chuyện với anh ấy, muốn ở bên anh ấy mà thôi!”
“Nếu như thế còn không phải thích thì thế nào mới là thích?” Hạ Nại cười xót xa: “Hảo Hảo, có phải cậu thấy tớ điên đảo quá không?”
Tăng Hảo lặng thinh.
Suy cho cùng Mộ Nhất Tuân là đàn ông độc thân, Hạ Nại có tư cách thích anh, theo đuổi anh, không tới lượt Tăng Hảo cô dạy khôn. Là bạn bè, ở thời điểm quan trọng này không cổ vũ cho bạn mình thì thôi lại còn ôm tâm lý gặp may mà thăm dò cô ấy, Tăng Hảo cảm thấy bản thân mình thật giả tạo, nhưng cô không sao thốt lên một câu “cố lên, tớ ủng hộ cậu” với Hạ Nại được.
“Này!”
“Làm gì là tự do của cậu, cậu cảm thấy đúng là được.” Nói xong, Tăng Hảo lặng lẽ cúi gằm xuống.
Lúc Mộ Nhất Tuân bước vào, Hạ Nại liền đứng dậy, cười rạng rỡ: “Thầy Mộ, em có mấy bức tranh muốn anh chỉ bảo.”
Mộ Nhất Tuân nâng tay xem đồng hồ, nói giọng đều đều: “Được, nhưng hôm nay tôi khá nhiều việc, chỉ có thể tranh thủ phút.”
Hạ Nại gật đầu: “Không sao ạ.”
Tăng Hảo rửa rồi lau khô tay, sau đó tiếp tục công việc dịch thuật ngập đầu, bên tai vang lên tiếng nói chuyện của Mộ Nhất Tuân và Hạ Nại, họ đang nói đến hình thức của chủ nghĩa biểu hiện, đang nói về Browning, đang nói về lịch sử phát triển của tranh Trung Quốc… đều là những điều cô không hiểu.
Rõ ràng, Hạ Nại và Mộ Nhất Tuân có chủ đề chung khi giao tiếp, còn cô thì hoàn toàn mù mờ về nghệ thuật.
Nghĩ đến đó, cô quay sang nhìn lướt qua họ, đúng lúc Mộ Nhất Tuân ngẩng lên, tầm mắt anh “chiếu tướng” cô.
Cô lập tức cúi xuống, chăm chú vào công việc của mình.
“Ơ.” Thấy Mộ Nhất Tuân ngẩn ra, Hạ Nại khẽ mỉm cười: “Thầy Mộ?”
Mộ Nhất Tuân thu lại tầm mắt, tiếp tục giảng giải cho cô.
Tại sao lại ghen tỵ với Hạ Nại? Tăng Hảo lặng lẽ ngẫm nghĩ, là vì cô có suy nghĩ không an phận với Mộ Nhất Tuân sao? Nếu đúng, thì nó bắt đầu từ khi nào?
Thực ra chính cô cũng không dám trực tiếp đối diện với suy nghĩ sâu trong nội tâm mình nhưng có một điều cô biết rất rõ: Nếu Mộ Nhất Tuân đón nhận Hạ Nại, cô sẽ không vui!
Lúc Hạ Nại ra về mặt mũi lại vui vẻ rạng rỡ, cười vẫy tay với Tăng Hảo rồi mới thực sự ra về.
“Dịch xong rồi à?” Mộ Nhất Tuân hỏi.
“Sắp xong rồi, đang kiểm tra lại một lần nữa ạ.” Tăng Hảo không ngẩng đầu.
“Hôm nay cô có vẻ rất uể oải, có phải vì hôm qua thiếu ngủ không?” Giọng nói của Mộ Nhất Tuân rất tự nhiên.
“Dạ, có một chút ạ.” Tăng Hảo không có tâm trạng nào để nói chuyện với Mộ Nhất Tuân, thầm nghĩ mau chóng hoàn thành xong công việc.
“Nếu có ý kiến gì với công việc thì cứ nói.” Lúc nói chuyện, con ngươi đen láy của Mộ Nhất Tuân dừng lại bên mặt Tăng Hảo.
“Tôi không có ý kiến gì.” Tăng Hảo dừng một lát rồi ngẩng lên: “Tôi thấy rất tốt, không sao cả.”
Lúc sắp tan ca, Tăng Hảo nhận được điện thoại của Triệu Thiển, Triệu Thiển rên rỉ nói: “Hảo Hảo, chị bị xe điện tông vào, người đó trốn mất tiêu rồi, bây giờ đang cô độc trong bệnh viện đây.”
“Sao cơ?” Tăng Hảo giật mình: “Chị bị tông xe? Còn phải vào bệnh viện nữa?”
Giọng Triệu Thiển nghe vô cùng đáng thương: “Còn không phải sao, chị bị tông không nhẹ, gãy cả chân, lúc ngã xuống đường mọi người xúm lại xem mà không ai đỡ chị, mãi đến khi đau đến sắp ngất mới có một người cảnh sát giao thông tới gọi xe cấp cứu cho chị.”
“Chị ở bệnh viện nào, em tới ngay.” Tăng Hảo vội nói.
Triệu Thiển không phải người ở đây, lẻ loi một mình ở thành phố H bán mạng cho công việc, bình thường luôn miệng nói mình là người tha hương cầu thực không có bà con thân thích, nếu bị bệnh thì sẽ vô cùng bi đát, không tìm đâu được người thân đến chăm sóc, đến cả dũng khí để sống tiếp cũng chẳng có.
Cúp máy, Tăng Hảo lập tức thu dọn túi xách của mình lao ra khỏi văn phòng, vừa định chạy đến thang máy thì bị Mộ Nhất Tuân gọi lại.
“Cô chạy đi đâu?”
“Bạn tôi bị xe tông, đang ở bệnh viện nhân dân số .” Tăng Hảo sốt sắng.
Mộ Nhất Tuân khóa cửa rồi bỏ chìa khóa vào túi áo, sải bước đi về phía cô: “Đi xe của tôi, tôi đưa cô đến đó.”
Nhưng đường đi không được suôn sẻ lắm, xe của Mộ Nhất Tuân rẽ vào đường Bình Hải, xe kêu lên một tiếng khiến anh cảm thấy có gì đó khác lạ, bèn dừng xe bên lề đường, vội xuống kiểm tra.
Tăng Hảo lo lắng cũng theo xuống xe, thấy anh đang cúi xuống kiểm tra lốp sau.
“Sao thế?”
“Mấy cái đinh đâm vào lốp xe, bây giờ tôi phải thay lốp.” Nói xong, anh đứng dậy mở cốp sau, lấy lốp xe dự bị mới tinh: “Không lâu lắm đâu.”
Tăng Hảo đành gọi điện cho Triệu Thiển, nói xin lỗi, cô sẽ tới muốn một chút.
Triệu Thiển đổi sang nói bằng giọng rất sinh động: “Không sao, chị vừa lấy máu xong, đang ăn xoài khô y tá trưởng cho, y tá ở đây thật tốt bụng.”
Tăng Hảo: “…” Nghĩ bụng: Khả năng điều chỉnh cảm xúc của bà chị Triệu Thiển này mạnh quá thì phải?
Mộ Nhất Tuân khom lưng, xắn cao tay áo, cầm dụng cụ bắt đầu tháo lốp ra.
Tăng Hảo đứng bên cạnh, kiên nhẫn đợi.
“Có vội lắm không?” Anh vừa làm vừa hỏi.
“Bây giờ thì không, chân cô ấy đã được cố định rồi, đang nằm trên giường ăn xoài khô.”
“Ừ.” Anh bình thản đáp.
Đang là giờ “nhà nhà lên đèn”, Tăng Hảo còn chưa ăn cơm nên thấy hơi đói, như nhận ra tình trạng bụng đang kêu gào của cô, anh nói: “Trên xe có bánh quy sô-đa, nếu đói thì lót dạ trước đi.”
Tăng Hảo đang định nhấc chân thì đằng sau lại có vật thể nào đó lao tới, cô giật mình nên tránh đi theo bản năng, nhưng chân lại va phải thùng dụng cụ Mộ Nhất Tuân để trên mặt đường, loạng choạng một cái, cô chuẩn bị ngã về phía trước, Mộ Nhất Tuân nghe thấy tiếng động lập tức ngẩng lên, giơ tay đỡ cô.
Con chó phía sau Tăng Hảo lao về đằng trước, lao về phía Tăng Hảo bằng một tư thế cực kỳ anh dũng và nhiệt tình.
Cảnh tượng này trông thật kỳ quặc, Tăng Hảo ngã về phía Mộ Nhất Tuân, con chó đằng sau lại phi về phía cô, nếu dừng lại để chụp ảnh thì chắc sẽ buồn cười lắm.
Nhưng điều buồn cười hơn là giây tiếp theo, Tăng Hảo nhào ngay vào lồng ngực Mộ Nhất Tuân, hai tay anh vòng quanh eo cô.
Cô nhìn thấy gương mặt tuấn tú của anh cách mình ngày càng gần, chỉ trong gang tấc mà thôi, đặc biệt là đôi môi đẹp đẽ, sạch sẽ, nhỏ nhắn cách mình… chỉ khoảng cm, trái tim cô sắp vọt ra ngoài.
Lúc hai bờ môi chạm vào nhau, cảm giác điện giật rất mãnh liệt nhanh chóng bốc lên từ lòng bàn chân Tăng Hảo, máu từ tim vọt thẳng lên não, chỉ trong nháy mắt, dopamine, norepinephrine, phenylethylamine, oxytocin[] vọt thẳng lên bằng tốc độ m/s… cả thế giới như nổ tung.
[] Dopamine: là chất được tiết ra từ một trong những vùng nguyên sơ nhất của não, đóng vai trò chủ chốt đối với những trải nghiệm của chúng ta về sự vui thú và nỗi đau, liên quan đến khao khát, sự nghiện ngập, tình trạng “phởn phơ”, ham muốn và khoái lạc.
Norepinephrine: là loại hormone có chức năng tăng cường mức độ khoái cảm khi giao ban, góp phần tạo nên kích thích tình dục và giúp bạn cảm thấy tràn đầy hưng phấn
Phenylethylamine: là một loại kích thích tố, được các nhà khoa học mệnh danh là chất yêu vì cho chúng ta cảm giác hứng thú, hạnh phúc và ngập tràn yêu thương.
Oxytocin: hay còn gọi là Hormone tình yêu hay Hormone âu yếm hay còn gọi là Chất hóa học của tình yêu, là một loại Hormone của con người được tiết ra và chi phối não bộ trong quá trình liên quan đến tình dục và tình cảm, nó được sản sinh khi con người đạt cực khoái, khi cảm thấy lãng mạn, khi cho con bú sữa mẹ và khi sinh đẻ.
Tăng Hảo cô đã hôn Mộ Nhất Tuân rồi.
“Thụy Bối Toa, đứng lại!” Chủ của con chó cầm một sợi dây xích bị đứt chạy về phía này.
Thụy Bối Toa lao tới, Mộ Nhất Tuân lập tức xoay người nhanh chóng bảo vệ Tăng Hảo trong vòng tay mình. Tăng Hảo theo bản năng ôm lấy vai anh, mũi anh cọ sát lên mũi cô, môi cách cô khoảng cm, trên mặt anh xuất hiện một dấu son môi.
“Thụy Bối Toa!” Chủ nhân của con chó là một người phụ nữ đậm người, thở hổn hển chạy đến.
“Không sao chứ?” Mộ Nhất Tuân khẽ hỏi.
“Không – sao…” Tăng Hảo cảm thấy đầu óc mình rối tung như mớ bòng bong.
Cô biết cảnh tượng ban nãy không phải là mơ, cô đã thực sự hôn lên môi Mộ Nhất Tuân, thậm chí lưỡi cô còn chạm phải hàm răng của anh nữa.
Mộ Nhất Tuân đỡ cô dậy, kiểm tra cơ thể cô: “May mà không bị ngã.”
“Cảm ơn, cảm ơn.” Tăng Hảo nhắc lại một cách máy móc: “Mộ Nhất Tuân, cảm ơn anh!”
Mộ Nhất Tuân xoa đầu cô: “Đầu cô không bị sao chứ?”
Tăng Hảo: “…”
Cuối cùng chủ nhân của con chó cũng khống chế được Thụy Bối Toa hư đốn, sau khi xích nó lại, bà đến đứng đối diện với Mộ Nhất Tuân, giải thích sự tình với anh.
“Không sao ạ.” Mộ Nhất Tuân rất bình thản, dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào.
Anh lại cúi xuống tiếp tục thay lốp xe, Tăng Hảo đứng cách đó khá xa, mắt nhìn thẳng về phía trước, không dám liếc nhìn anh một lần nào.
Tình huống ban nãy thật là… cô đàn áp Mộ Nhất Tuân bằng tư thế của một người con gái ghê gớm, còn cướp đi hương vị đậm mùi đàn ông của anh, nụ hôn thơm ngát ngọt ngào, quan trọng là… cô đã đưa lưỡi của mình ra, nghĩ đến đó, lưỡi cô vừa đau vừa rát vừa tê.
…
Sau khi xong việc, Mộ Nhất Tuân đứng dậy đi về phía cô: “Ok, đi được rồi!”
Lúc lướt qua cô, Tăng Hảo lập tức lên tiếng: “Xin lỗi, ban nãy tôi… tôi không cố tình xúc phạm anh đâu!”
“Xúc phạm tôi? Cô xúc phạm tôi như thế nào?” Mộ Nhất Tuân rút chiếc khăn tay kẻ sọc dọc trong túi áo ra lau tay mình rồi hỏi.
“Vừa nãy tôi đã hôn anh!”
Mộ Nhất Tuân ung dung lau đôi tay đẹp đẽ của mình, rồi quay lại, dùng khăn lau lớp mồ hôi mỏng trên trán Tăng Hảo, đôi mắt đen láy chế ngự nét biểu cảm phức tạp của cô, giọng nói trầm ấm, hơi khàn: “Cô là con gái mà còn không để ý, tôi có gì phải để bụng cơ chứ?”
Nói xong anh kéo mạnh cửa xe ngồi lên ghế lái, một tiếng “cạch” nặng nề vang lên, anh đóng cửa lại và dùng ánh mắt ra hiệu cho cô lên xe.
Tăng Hảo ngồi lên xe, Mộ Nhất Tuân đủng đỉnh lái xe, bất tri bất giác cô ngộ ra một vấn đề: Ban nãy, đúng lúc cô nhào vào người Mộ Nhất Tuân, rõ ràng còn có một chút thời gian cho Mộ Nhất Tuân có thể tránh đi… Chẳng lẽ anh bị hành động của cô hù dọa, nhất thời đứng hình? Không phải, sau đó lúc anh quay người che chắn cho cô, động tác nhanh nhẹn và linh hoạt lắm cơ mà?
Không phải là… Mộ Nhất Tuân cố ý đấy chứ?
Tăng Hảo quay sang nhìn gương mặt trông nghiêng điển trai điềm đạm, đường môi hơi mỏng nhưng tao nhã đến chết người của Mộ Nhất Tuân dưới màn đêm. Cô lập tức đánh bay suy nghĩ đó ra khỏi đầu.
Nhìn thế nào cũng giống như mình cố tình sàm sỡ anh ta.
Góc tác giả:
Được rồi, chương này chắc chắn không có độc giả tàu ngầm, vì có tình tiết “tăng mạnh” đột ngột ~(≧▽≦)/~ vỗ tay.
Hảo Hảo đưa cả lưỡi của mình ra, vội vàng quá con gái ơi!
Đúng rồi, phản ứng của thầy Mộ trong mắt mọi người là?
. Mừng thầm
. Rất hưởng thụ, sau khi về nhà vẫn còn nhớ nhung dư vị của nó
. Cố gắng kiềm chế kẻo không kiềm chế được lại bổ nhào tới cắn xé Hảo Hảo.
Chương này bạn nào không trồi lên mặt nước sẽ bị trừng trị nha ~~~ vì kisses, tất cả vì kisses.
(^__^)