Edit: Krizak
Beta: akirasuzaku
Brent trừng mắt nhìn, phát hiện Christian bị một người nam nhân ôm vào ngực.
Nam nhân kia một thân tây trang màu đen, thân thể cường tráng, hẳn là bảo tiêu.
“Buông em gái ta ra!”
Brent tức giận nói, người khác có thể thương tổn cậu, hoặc là đem cậu đưa đến cảnh sát, nhưng nhất quyết không thể thương tổn Christian!”
“Nhóc con, ngươi đúng là chán sống, cũng dám chạm đến xe công tử nhà ta.”
Người kia cười lạnh một tiếng, đưa tay nắm tóc cậu, thô lỗ túm cậu đến một hẻm nhỏ phụ cận.
Trong ngõ ánh sáng tối mờ, ánh trăng xuyên qua mái hiên trên đầu, chiếu vào mặt cậu, Brent lạnh lùng nhìn thẳng vào bóng đen trước mặt – Christian thì còn bị người kia ôm giữ.
Christian tựa hồ phát hiện tình huống có chút không đúng, nhưng vẫn ngoan ngoãn im lặng không lên tiếng, đại khái là không muốn lại cho Brent thêm phiền toái.
Dù sao bé gái nhu thuận cũng được người khác yêu thích.
Những người vạm vỡ này đem Brent ấn vào trên tường, khiến tim cậu đập bùm bùm không thôi. Nơi này là một chỗ xa xôi, buổi tối không có người qua lại, nói không chừng cậu còn bị những người này thủ tiêu.
Hơn nữa, Brent có thể cam đoan, chết ở chỗ này, tuyệt đối không biết là ai làm.
“Khụ khụ…”
Đằng trước có một bóng người thấp đầu ho khan.
“Thiếu gia.”
Trong đám người có một người nam nhân cúi chào kẻ vừa đến, thái độ dị thường cung kính.
Brent không dám hô hấp, nghe thấy một người nói:
“Cho tôi xem bộ dáng của người kia.”
Thanh âm rất thấp rất thấp, như là đang trong vườn hoa chậm rãi nghe đàn violon, Brent mở to hai mắt nhìn về phía âm u kia, muốn nhìn xem là loại người nào, dáng điệu ra sao.
“Ân –“
Brent vội vàng che mắt, đèn pin bốn phía chiếu thẳng vào mặt cậu.
“Bao nhiêu tuổi?”
Brent bị người bắt lấy cằm, không thể không buông tay đang che mắt mà nhìn về phía nam nhân đối diện.
Vừa mở mắt, Brent thực sự bị hoảng sợ, nam nhân đối diện có một đôi đồng tử đen nhánh, hai mắt dài mảnh, lông mi nồng đậm, trong con ngươi sâu kín phiếm chút ánh sáng rực rỡ, tóc đen dài được buộc sau đầu, hai gò má hiển hiện trước mặt Brent, cằm nhọn nhọn, đôi môi cánh hoa đỏ sẫm, là khuôn mặt điển hình của người Châu Á, nhưng là…khuôn mặt kia, phi thường phi thường trắng, cơ hồ là trắng bệch, thật giống như là… Giống như là… Quỷ hút máu. (=]]])
“Trả lời ta.”
Người nọ nói chuyện âm thanh âm trầm mà băng lãnh, những ngón tay nhỏ dài cũng một mạt lạnh lẽo theo, thời điểm chúng nắm lấy cằm cậu, Brent lại thấy rất đau.
“15 tuổi.”
Brent hung tợn nói, tận lực làm cho chính mình thành bộ dáng khó khi dễ.
Nam nhân cũng nhìn chằm chằm vào Brent. Là một đứa trẻ khá gầy yếu, áo sơmi mặc trên người có chút rộng, xương quai xanh lộ ra.
Một đầu tóc đỏ, những sợ tóc mềm mại buông thả, rối loạn che khuất đôi con ngươi kia, khuôn mặt này, tinh xảo xinh đẹp đến tuyệt trần.
Nhưng là, ánh mắt đứa nhỏ này, thoạt nhìn phi thường ngoan lệ, đôi môi mím chặt cùng một chỗ, tựa hồ rất khẩn trương.
“15 tuổi vì sao lại không đến trường? Chẳng lẽ ngươi muốn cả đời làm côn đồ?”
Nam nhân buông tay, những ngón tay thon dài vói vào túi bên trong tây trang, lấy ra một cái khăn tay trắng, sau đó che miệng, cúi đầu khụ một trận.
Brent nhìn chằm chằm vào bàn tay nam nhân, đôi tay này không giống như những người khác, thon dài trắng nõn, da thịt cũng không nhiều, hoàn toàn không tì vết, nhưng là, phi thường phi thường gầy yếu.
Người đàn ông này thân thể tựa hồ không tốt lắm.
Thấy Brent nhìn mình, người đàn ông nâng mắt lên, một đôi mắt lạnh như băng, chỉ là không nói gì mà thu khăn tay vào túi áo.
Brent bị đôi mắt ấy làm cho sửng sốt, sâu trong ánh mắt nam nhân mang theo khinh thị cùng trào phúng.
Tuy rằng Brent trưởng thành sớm, nhưng là lòng tự trọng vẫn rất cường liệt, bất quá bình thường không có biểu hiện ra ngoài, hôm nay vậy mà cậu cảm thấy ngực mình hơi hơi đau đớn. Người đàn ông này, giống như rất lợi hại.
Brent ép chính mình nhìn thẳng vào nam nhân, cười lạnh nói:
“Thật không? Ngươi là kẻ thiếu gia có tiền, đương nhiên không biết chúng ta một ngày ba bữa cơm không đủ sẽ sống như thế nào.”
Người đàn ông nhếch môi, nhìn chằm chằm vào cậu, khuôn mặt nghiêm túc, sau đó quay đầu nói,
“Đem đứa nhỏ này buông ra.”
“Được, thiếu gia.”
Một người đàn ông khác cũng đem Christiane thả xuống.
“Brent!”
Christian cuối cùng nhịn không được, hét lên một tiếng, mạnh mẽ vọt qua cậu, vẻ mặt khẩn trương đứng bên cạnh Brent, hai tay gắt gao nắm lấy quần áo cậu.
“Các người muốn thế nào?”
Brent lạnh lùng hỏi, hai mắt khẩn trương nhìn bọn họ, biểu tình này, có chút giống như dã lang bị công kích, thân thể hơi hơi nghiêng, đem Christiane bảo hộ bên người.
“Các ngươi đưa ta vào tù, hoặc là hiện tại xử lý ta, cũng không thành vấn đề, nhưng không được đụng đến em gái ta.”
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào biểu tình hung ác trên mặt cậu, tay sờ vào túi, lấy ví tiền trong tây trang, xuất ra một số tiền, thản nhiên nói:
“Cảm ơn ngươi sửa tốt xe của ta.”
Nói xong, nam nhân xoay người đi mất.
Brent từng ngụm từng ngụm hô hấp, trên trán cũng phủ một tầng mồ hôi mỏng, mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào đám người vừa đi.
Bóng dáng nam nhân kia thon dài tinh tế, được vệ sĩ bảo hộ xung quanh, xuyên qua ánh trăng ngân bạch, đi tới trước xe hơi.
“Thiếu gia, mời lên xe.”
Một vệ sĩ mở cửa ra.
Nam nhân cúi đầu khụ một tiếng, hướng phía người vệ sĩ gật đầu, xoay người, ngồi vào xe.
Brent chớp chớp mắt, thấy người nọ ở trong xe ngoái đầu nhìn về phía mình, gương mặt tái nhợt nhưng lại mang theo khí chất cao quý.
“Phanh –“ một tiếng, cửa xe đóng lại, chậm rãi rời đi.
“Brent, anh có khỏe không?”
Christian vẻ mặt khẩn trương, ngẩng đầu nhìn về phía Brent, ngón tay gắt gao nắm lấy góc áo cậu.
Brent gật gật đầu, thở nhẹ một hơi, vuốt ve đầu em gái:
“Anh tốt lắm, Christ, còn em?”
Christian nghiêng đầu:
“Brent, có anh ở đây, em sẽ không sợ ~”
Brent cười cười, nắm tay Christian nói:
“Chúng ta về nhà đi. Buổi tối anh sẽ mua đồ ăn ngon cho em.”
Christian dùng sức vỗ vỗ bàn tay, kích động kêu to, nói:
“Chúng ta có tiền! Có phải hay không?!”
Brent gật gật đầu,
“Ừ, có tiền ~”
Tiền là của người kia đưa cho cậu, vì cái gì lại không cần, hơn nữa, cũng xem như là tiền cậu sửa xe đi…
…
Hiện tại Brent ở bên trong một căn nhà ngang kiểu cũ, tận cùng bên trong góc của khu dân cư người Do Thái.
“Brent, nếu như một hồi ba ba nhìn thấy thì làm sao bây giờ? Lisa dưới lầu nói, hôm nay ông ấy lại uống rượu, em sợ lắm, em không muốn thấy ông ấy…”
Christian cầm trên tay một khối bánh gato tinh xảo, vẻ mặt sợ hãi hướng trên lầu đi đến.
Brent thả chậm cước bộ, cầu thang này được làm bằng gỗ, khi bước lên sẽ có tiếng chi chi nha nha, cậu cúi đầu, hướng Christian nhỏ giọng nói:
“Một chút nữa nhẹ nhàng mở cửa, không để ông ấy phát hiện chúng ta trở về.”
Christian cắn môi, nhỏ giọng nói:
“Được ~”
Nhà bọn họ ở lầu hai gần vị trí của toilet công cộng, Brent bước lên lầu, đứng trước cửa, lấy ra chìa khóa, cẩn thận tra vào ổ.
“Tiểu tạp chủng! Ngươi như thế nào không chết ở bên ngoài?! Còn trở về làm gì! –“
Brent còn chưa có mở cửa, đã thấy lão ba tính tình bạo hỏa giật cửa ra, tóc tai lộn xộn, hai mắt mở to, hung thần ác sát hướng về bọn họ rống giận.
Brent ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, lui về phía sau một bước, lạnh lùng nhìn ông nói:
“Ông lại uống rượu?”
Gã đàn ông nắm lấy vạt áo Brent, hùng hùng hổ hổ nói:
“Nhìn xem, nhìn xem khuôn mặt của ngươi, tiểu tạp chủng, ngươi cùng kỹ nữ kia y chang một bộ dạng!… Mẹ nó đồ đê tiện! Kỹ nữ!…”
Bên cạnh có một người đẩy cửa ra, vươn đầu nhìn chằm chằm về phía họ.
Brent phát hiện bốn phía đều đang náo nhiệt, nhất thời một trận quẫn bách, còn gã đàn ông thì lại vung tay đánh vào mặt cậu.
Brent đưa tay chặn lại cái đánh, quay đầu nói:
“Christian, mau về phòng ngủ đi!”
“Được! Brent!”
Chris khom lưng, nhanh chóng vọt vào phòng ngủ, ghé vào cạnh cửa, nhìn nhìn Brent, nhỏ giọng nhắc nhở:
“Brent, cẩn thận một chút!”
Tay Brent dùng sức, đẩy mạnh lão nát rượu vào phòng khách, sau đó đóng cửa, không để người bên ngoài nhìn thấy, miễn cho phải xấu hổ.
“Ngươi này con đ*! Đồ gái điếm!…”
Người đàn ông méo mó chửi lời thô tục, bởi vì quanh năm say mèm, thân thể dị thường gầy yếu, đã không phải đối thủ của Brent, cũng không giống trước đây, tùy thời tùy chỗ mà đánh đập cậu.
Brent dùng sức đẩy.
“Đi xuống địa ngục đi! Lão nát rượu!”
Gã đàn ông thất tha thất thểu té lăn quay lên sô pha, dùng tay thử chống đỡ, nhưng dùng sức thế nào cũng không đứng lên nổi.
“Brent, mau tới đây!”
Christian hét lên một tiếng.
Brent vội vàng chạy đến, vào phòng ngủ, mạnh mẽ đóng cửa lại.
“Brent, ông ta có đánh anh hay không?”
Brent nhún nhún vai,
“Anh trai của em là một nam nhân, làm sao khi dễ ta được?”
Hai người tựa vào cửa, ngồi trên sàn, ngọn đèn trong phòng mờ nhạt.
Christian dựa vào vai Brent, đem bánh gato mang ra,
“Brent, chúng ta cùng ăn đi? Được không?”
Brent cúi đầu, nhìn nhìn bánh gato chocolate xinh đẹp, âm thầm nuốt nước bọt, chuyển đầu qua, lắc lắc nói:
“Em ăn đi, anh mới không cần, cái này đều dành cho bé gái.”
Christian nhíu nhíu mày,
“Brent không ăn, em cũng không ăn.”
Cuối cùng Brent gật đầu nói:
“Được, nhưng mà anh chỉ ăn một chút, con trai không thích ăn đồ ngọt, em biết không?”
Chris kinh ngạc mở to hai mắt,
“Thật sự?”
Brent vẻ mặt nghiêm túc gật đầu,
“Thật sự, như vậy sẽ nhìn thật ẻo lả.”
Nói xong, Brent cầm lấy bánh, nhẹ nhàng cắn một chút, sau đó trả lại cho Christian,
“Rất ngon.”
Christian cười cười, thật cẩn thận để bánh bên miệng, nhẹ nhàng liếm lớp bơ.
“Chết tiệt, mở cửa cho ta!… Brent, mở cửa!…”
Đột nhiên, lão ba nát rượu không ngừng phá cửa, Chris khẩn trương nhìn Brent,
“Brent, ông ta có tiến vào hay không?”
Brent lắc đầu, ý bảo em gái không cần lo lắng.
“Sẽ không, ông ta hiện tại gầy như gậy trúc.”
Chritian cười cười, ngẩng đầu, hôn một cái lên mặt Brent. (cô bé nì cứ thích hôn anh trai nà sao =.=”)
“Em yêu anh nhất, Brent.”
Brent cười, nhéo nhéo hai má Chris.
Âm thanh bên ngoài cũng dần dần tắt.
Brent đem mắt hướng lổ nhỏ trên cửa nhìn ra ngoài, ba ba cậu đã muốn thẳng tay thẳng chân nằm trên sàn, lồng ngực phập phồng lớn tiếng ngáy.
Brent quay đầu nói với Chris:
“Ông ta ngủ rồi, ta đi ra ngoài một chút.”
Christian gật gật đầu.
Brent đi ra ngoài, đem ba ba say khướt kéo vào phòng ngủ ông ấy, sau đó đắp tốt chăn, xoay người đóng cửa phòng.
“Chris, tốt rồi, hiện tại anh đi ra ngoài, buổi tối không chắc sẽ về, ban đêm em không nên tùy tiện ra ngoài, nhớ khóa cửa kỹ, có người gõ cửa cũng không được mở, biết không?”
Brent tỉ mỉ dặn dò.
Christian lập tức bò lên giường, đem chăn đặt trên đùi, cười nói:
“Em đã biết, Brent! Chính anh cũng cẩn thận một chút ~”
Tên mặt Brent mang theo ý cười, tiến lên hôn một cái lên trán em gái,
“Ngủ ngon, công chúa nhỏ.”
“Sáng ngày mai anh sẽ về.”
Nói xong, Brent cầm lấy áo khoác, xoay người đi ra ngoài.
Beta: akirasuzaku
Brent trừng mắt nhìn, phát hiện Christian bị một người nam nhân ôm vào ngực.
Nam nhân kia một thân tây trang màu đen, thân thể cường tráng, hẳn là bảo tiêu.
“Buông em gái ta ra!”
Brent tức giận nói, người khác có thể thương tổn cậu, hoặc là đem cậu đưa đến cảnh sát, nhưng nhất quyết không thể thương tổn Christian!”
“Nhóc con, ngươi đúng là chán sống, cũng dám chạm đến xe công tử nhà ta.”
Người kia cười lạnh một tiếng, đưa tay nắm tóc cậu, thô lỗ túm cậu đến một hẻm nhỏ phụ cận.
Trong ngõ ánh sáng tối mờ, ánh trăng xuyên qua mái hiên trên đầu, chiếu vào mặt cậu, Brent lạnh lùng nhìn thẳng vào bóng đen trước mặt – Christian thì còn bị người kia ôm giữ.
Christian tựa hồ phát hiện tình huống có chút không đúng, nhưng vẫn ngoan ngoãn im lặng không lên tiếng, đại khái là không muốn lại cho Brent thêm phiền toái.
Dù sao bé gái nhu thuận cũng được người khác yêu thích.
Những người vạm vỡ này đem Brent ấn vào trên tường, khiến tim cậu đập bùm bùm không thôi. Nơi này là một chỗ xa xôi, buổi tối không có người qua lại, nói không chừng cậu còn bị những người này thủ tiêu.
Hơn nữa, Brent có thể cam đoan, chết ở chỗ này, tuyệt đối không biết là ai làm.
“Khụ khụ…”
Đằng trước có một bóng người thấp đầu ho khan.
“Thiếu gia.”
Trong đám người có một người nam nhân cúi chào kẻ vừa đến, thái độ dị thường cung kính.
Brent không dám hô hấp, nghe thấy một người nói:
“Cho tôi xem bộ dáng của người kia.”
Thanh âm rất thấp rất thấp, như là đang trong vườn hoa chậm rãi nghe đàn violon, Brent mở to hai mắt nhìn về phía âm u kia, muốn nhìn xem là loại người nào, dáng điệu ra sao.
“Ân –“
Brent vội vàng che mắt, đèn pin bốn phía chiếu thẳng vào mặt cậu.
“Bao nhiêu tuổi?”
Brent bị người bắt lấy cằm, không thể không buông tay đang che mắt mà nhìn về phía nam nhân đối diện.
Vừa mở mắt, Brent thực sự bị hoảng sợ, nam nhân đối diện có một đôi đồng tử đen nhánh, hai mắt dài mảnh, lông mi nồng đậm, trong con ngươi sâu kín phiếm chút ánh sáng rực rỡ, tóc đen dài được buộc sau đầu, hai gò má hiển hiện trước mặt Brent, cằm nhọn nhọn, đôi môi cánh hoa đỏ sẫm, là khuôn mặt điển hình của người Châu Á, nhưng là…khuôn mặt kia, phi thường phi thường trắng, cơ hồ là trắng bệch, thật giống như là… Giống như là… Quỷ hút máu. (=]]])
“Trả lời ta.”
Người nọ nói chuyện âm thanh âm trầm mà băng lãnh, những ngón tay nhỏ dài cũng một mạt lạnh lẽo theo, thời điểm chúng nắm lấy cằm cậu, Brent lại thấy rất đau.
“15 tuổi.”
Brent hung tợn nói, tận lực làm cho chính mình thành bộ dáng khó khi dễ.
Nam nhân cũng nhìn chằm chằm vào Brent. Là một đứa trẻ khá gầy yếu, áo sơmi mặc trên người có chút rộng, xương quai xanh lộ ra.
Một đầu tóc đỏ, những sợ tóc mềm mại buông thả, rối loạn che khuất đôi con ngươi kia, khuôn mặt này, tinh xảo xinh đẹp đến tuyệt trần.
Nhưng là, ánh mắt đứa nhỏ này, thoạt nhìn phi thường ngoan lệ, đôi môi mím chặt cùng một chỗ, tựa hồ rất khẩn trương.
“15 tuổi vì sao lại không đến trường? Chẳng lẽ ngươi muốn cả đời làm côn đồ?”
Nam nhân buông tay, những ngón tay thon dài vói vào túi bên trong tây trang, lấy ra một cái khăn tay trắng, sau đó che miệng, cúi đầu khụ một trận.
Brent nhìn chằm chằm vào bàn tay nam nhân, đôi tay này không giống như những người khác, thon dài trắng nõn, da thịt cũng không nhiều, hoàn toàn không tì vết, nhưng là, phi thường phi thường gầy yếu.
Người đàn ông này thân thể tựa hồ không tốt lắm.
Thấy Brent nhìn mình, người đàn ông nâng mắt lên, một đôi mắt lạnh như băng, chỉ là không nói gì mà thu khăn tay vào túi áo.
Brent bị đôi mắt ấy làm cho sửng sốt, sâu trong ánh mắt nam nhân mang theo khinh thị cùng trào phúng.
Tuy rằng Brent trưởng thành sớm, nhưng là lòng tự trọng vẫn rất cường liệt, bất quá bình thường không có biểu hiện ra ngoài, hôm nay vậy mà cậu cảm thấy ngực mình hơi hơi đau đớn. Người đàn ông này, giống như rất lợi hại.
Brent ép chính mình nhìn thẳng vào nam nhân, cười lạnh nói:
“Thật không? Ngươi là kẻ thiếu gia có tiền, đương nhiên không biết chúng ta một ngày ba bữa cơm không đủ sẽ sống như thế nào.”
Người đàn ông nhếch môi, nhìn chằm chằm vào cậu, khuôn mặt nghiêm túc, sau đó quay đầu nói,
“Đem đứa nhỏ này buông ra.”
“Được, thiếu gia.”
Một người đàn ông khác cũng đem Christiane thả xuống.
“Brent!”
Christian cuối cùng nhịn không được, hét lên một tiếng, mạnh mẽ vọt qua cậu, vẻ mặt khẩn trương đứng bên cạnh Brent, hai tay gắt gao nắm lấy quần áo cậu.
“Các người muốn thế nào?”
Brent lạnh lùng hỏi, hai mắt khẩn trương nhìn bọn họ, biểu tình này, có chút giống như dã lang bị công kích, thân thể hơi hơi nghiêng, đem Christiane bảo hộ bên người.
“Các ngươi đưa ta vào tù, hoặc là hiện tại xử lý ta, cũng không thành vấn đề, nhưng không được đụng đến em gái ta.”
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào biểu tình hung ác trên mặt cậu, tay sờ vào túi, lấy ví tiền trong tây trang, xuất ra một số tiền, thản nhiên nói:
“Cảm ơn ngươi sửa tốt xe của ta.”
Nói xong, nam nhân xoay người đi mất.
Brent từng ngụm từng ngụm hô hấp, trên trán cũng phủ một tầng mồ hôi mỏng, mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào đám người vừa đi.
Bóng dáng nam nhân kia thon dài tinh tế, được vệ sĩ bảo hộ xung quanh, xuyên qua ánh trăng ngân bạch, đi tới trước xe hơi.
“Thiếu gia, mời lên xe.”
Một vệ sĩ mở cửa ra.
Nam nhân cúi đầu khụ một tiếng, hướng phía người vệ sĩ gật đầu, xoay người, ngồi vào xe.
Brent chớp chớp mắt, thấy người nọ ở trong xe ngoái đầu nhìn về phía mình, gương mặt tái nhợt nhưng lại mang theo khí chất cao quý.
“Phanh –“ một tiếng, cửa xe đóng lại, chậm rãi rời đi.
“Brent, anh có khỏe không?”
Christian vẻ mặt khẩn trương, ngẩng đầu nhìn về phía Brent, ngón tay gắt gao nắm lấy góc áo cậu.
Brent gật gật đầu, thở nhẹ một hơi, vuốt ve đầu em gái:
“Anh tốt lắm, Christ, còn em?”
Christian nghiêng đầu:
“Brent, có anh ở đây, em sẽ không sợ ~”
Brent cười cười, nắm tay Christian nói:
“Chúng ta về nhà đi. Buổi tối anh sẽ mua đồ ăn ngon cho em.”
Christian dùng sức vỗ vỗ bàn tay, kích động kêu to, nói:
“Chúng ta có tiền! Có phải hay không?!”
Brent gật gật đầu,
“Ừ, có tiền ~”
Tiền là của người kia đưa cho cậu, vì cái gì lại không cần, hơn nữa, cũng xem như là tiền cậu sửa xe đi…
…
Hiện tại Brent ở bên trong một căn nhà ngang kiểu cũ, tận cùng bên trong góc của khu dân cư người Do Thái.
“Brent, nếu như một hồi ba ba nhìn thấy thì làm sao bây giờ? Lisa dưới lầu nói, hôm nay ông ấy lại uống rượu, em sợ lắm, em không muốn thấy ông ấy…”
Christian cầm trên tay một khối bánh gato tinh xảo, vẻ mặt sợ hãi hướng trên lầu đi đến.
Brent thả chậm cước bộ, cầu thang này được làm bằng gỗ, khi bước lên sẽ có tiếng chi chi nha nha, cậu cúi đầu, hướng Christian nhỏ giọng nói:
“Một chút nữa nhẹ nhàng mở cửa, không để ông ấy phát hiện chúng ta trở về.”
Christian cắn môi, nhỏ giọng nói:
“Được ~”
Nhà bọn họ ở lầu hai gần vị trí của toilet công cộng, Brent bước lên lầu, đứng trước cửa, lấy ra chìa khóa, cẩn thận tra vào ổ.
“Tiểu tạp chủng! Ngươi như thế nào không chết ở bên ngoài?! Còn trở về làm gì! –“
Brent còn chưa có mở cửa, đã thấy lão ba tính tình bạo hỏa giật cửa ra, tóc tai lộn xộn, hai mắt mở to, hung thần ác sát hướng về bọn họ rống giận.
Brent ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, lui về phía sau một bước, lạnh lùng nhìn ông nói:
“Ông lại uống rượu?”
Gã đàn ông nắm lấy vạt áo Brent, hùng hùng hổ hổ nói:
“Nhìn xem, nhìn xem khuôn mặt của ngươi, tiểu tạp chủng, ngươi cùng kỹ nữ kia y chang một bộ dạng!… Mẹ nó đồ đê tiện! Kỹ nữ!…”
Bên cạnh có một người đẩy cửa ra, vươn đầu nhìn chằm chằm về phía họ.
Brent phát hiện bốn phía đều đang náo nhiệt, nhất thời một trận quẫn bách, còn gã đàn ông thì lại vung tay đánh vào mặt cậu.
Brent đưa tay chặn lại cái đánh, quay đầu nói:
“Christian, mau về phòng ngủ đi!”
“Được! Brent!”
Chris khom lưng, nhanh chóng vọt vào phòng ngủ, ghé vào cạnh cửa, nhìn nhìn Brent, nhỏ giọng nhắc nhở:
“Brent, cẩn thận một chút!”
Tay Brent dùng sức, đẩy mạnh lão nát rượu vào phòng khách, sau đó đóng cửa, không để người bên ngoài nhìn thấy, miễn cho phải xấu hổ.
“Ngươi này con đ*! Đồ gái điếm!…”
Người đàn ông méo mó chửi lời thô tục, bởi vì quanh năm say mèm, thân thể dị thường gầy yếu, đã không phải đối thủ của Brent, cũng không giống trước đây, tùy thời tùy chỗ mà đánh đập cậu.
Brent dùng sức đẩy.
“Đi xuống địa ngục đi! Lão nát rượu!”
Gã đàn ông thất tha thất thểu té lăn quay lên sô pha, dùng tay thử chống đỡ, nhưng dùng sức thế nào cũng không đứng lên nổi.
“Brent, mau tới đây!”
Christian hét lên một tiếng.
Brent vội vàng chạy đến, vào phòng ngủ, mạnh mẽ đóng cửa lại.
“Brent, ông ta có đánh anh hay không?”
Brent nhún nhún vai,
“Anh trai của em là một nam nhân, làm sao khi dễ ta được?”
Hai người tựa vào cửa, ngồi trên sàn, ngọn đèn trong phòng mờ nhạt.
Christian dựa vào vai Brent, đem bánh gato mang ra,
“Brent, chúng ta cùng ăn đi? Được không?”
Brent cúi đầu, nhìn nhìn bánh gato chocolate xinh đẹp, âm thầm nuốt nước bọt, chuyển đầu qua, lắc lắc nói:
“Em ăn đi, anh mới không cần, cái này đều dành cho bé gái.”
Christian nhíu nhíu mày,
“Brent không ăn, em cũng không ăn.”
Cuối cùng Brent gật đầu nói:
“Được, nhưng mà anh chỉ ăn một chút, con trai không thích ăn đồ ngọt, em biết không?”
Chris kinh ngạc mở to hai mắt,
“Thật sự?”
Brent vẻ mặt nghiêm túc gật đầu,
“Thật sự, như vậy sẽ nhìn thật ẻo lả.”
Nói xong, Brent cầm lấy bánh, nhẹ nhàng cắn một chút, sau đó trả lại cho Christian,
“Rất ngon.”
Christian cười cười, thật cẩn thận để bánh bên miệng, nhẹ nhàng liếm lớp bơ.
“Chết tiệt, mở cửa cho ta!… Brent, mở cửa!…”
Đột nhiên, lão ba nát rượu không ngừng phá cửa, Chris khẩn trương nhìn Brent,
“Brent, ông ta có tiến vào hay không?”
Brent lắc đầu, ý bảo em gái không cần lo lắng.
“Sẽ không, ông ta hiện tại gầy như gậy trúc.”
Chritian cười cười, ngẩng đầu, hôn một cái lên mặt Brent. (cô bé nì cứ thích hôn anh trai nà sao =.=”)
“Em yêu anh nhất, Brent.”
Brent cười, nhéo nhéo hai má Chris.
Âm thanh bên ngoài cũng dần dần tắt.
Brent đem mắt hướng lổ nhỏ trên cửa nhìn ra ngoài, ba ba cậu đã muốn thẳng tay thẳng chân nằm trên sàn, lồng ngực phập phồng lớn tiếng ngáy.
Brent quay đầu nói với Chris:
“Ông ta ngủ rồi, ta đi ra ngoài một chút.”
Christian gật gật đầu.
Brent đi ra ngoài, đem ba ba say khướt kéo vào phòng ngủ ông ấy, sau đó đắp tốt chăn, xoay người đóng cửa phòng.
“Chris, tốt rồi, hiện tại anh đi ra ngoài, buổi tối không chắc sẽ về, ban đêm em không nên tùy tiện ra ngoài, nhớ khóa cửa kỹ, có người gõ cửa cũng không được mở, biết không?”
Brent tỉ mỉ dặn dò.
Christian lập tức bò lên giường, đem chăn đặt trên đùi, cười nói:
“Em đã biết, Brent! Chính anh cũng cẩn thận một chút ~”
Tên mặt Brent mang theo ý cười, tiến lên hôn một cái lên trán em gái,
“Ngủ ngon, công chúa nhỏ.”
“Sáng ngày mai anh sẽ về.”
Nói xong, Brent cầm lấy áo khoác, xoay người đi ra ngoài.