Edit: Krizak
Beta: Suzaku
Thời điểm gặp nhau ở bến tàu là trong một quán bar nhỏ.
“Ngươi nắm bắt được tình hình sao?”
Sau khi xuống xe Brent hỏi Sawada.
Sawada gật đầu.
“Ừ. Thôi được rồi, chúng ta vào đi.”
Bốn người đồng thời sửa sang lại quần áo, đi vào quán bar.
Quán bar cũng không lớn, người ngồi bên trong thấy bốn thiếu niên bước vào, đều quay đầu nhìn bọn họ.
Nơi này đều tụ họp những kẻ điên cuồng nát rượu còn cả những người đàn ông độc thân buồn chán, cùng số ít là người đồng tính.
Brent cực kỳ chán ghét mùi cồn và những kẻ say rượu, điều đó khiến cậu nhớ lại người đàn ông nghiện rượu ba mình
“Các ngươi đến tìm ai?”
Một người Mĩ trẻ tuổi bộ dạng mập mạp đi tới hỏi, cậu thấy trên mặt hắn đều là những vết tàn nhang.
“Chúng ta tìm Adams Venter.”
Sawada nói, sau đó hơi nghiêng nghiêng mặt, thấp giọng nói bên tai người kia:
“Là người của Orwell.”
Nói xong, Sawada nhếch nhếch khóe miệng, tà tà cười, thoạt nhìn rất xấu xa.
Quán bar này thành lập trên danh nghĩa của Orwell,cũng là do một tay hắn thiết lập nơi này, dùng để giấu tai mắt người ngoài.
Swada biết được chuyện này là do chính miệng Orwell nói cho hắn. Bấtt quá, dù là trên danh nghĩa nhưng cũng không phải tên hắn, hắn chỉ làm ông chủ sau màn. Người phục vụ nhìn Sawada rồi lại nhìn Brent, chuyển thân, phất tay nói:
“Theo ta lại đây.”
Bốn người theo phục vụ đi xuyên qua ánh sáng hôn ám trên hành lang, đi đến cuối cùng thì dừng lại, gõ cửa:
“Đã mang họ đến.”
“Cho bọn họ vào đi!”
Giọng nói lớn như vậy chỉ có thể là thanh âm Orwell.
Brent cảm thấy kì quái, theo lý thuyếtt thì chuyện này đã bàn bạc xong, Orwell đâu cần ở nơi này? Mọi chuyện giờ chỉ cần 2 nhóm người phối hợp tiến hành là xong.
Người phục vụ nhìn bọn họ rồi xoay người rời đi, đằng trước còn có khách nhân cần tiếp đón, đứng vòng quanh đây cũng có bảo tiêu, trên cơ bản hắn ở lại đây cũng không có tác dụng gì.
Brent nghiêng mắt nhìn, thấy người phục vụ đi rồi liền khẽ nói với bọn mập mạp.
“Chút nữa các ngươi đừng lên tiếng, để ta và Sawada nói là được.”
Sawada đại khái hiểu được ý tứ Brent, mặt mỉm cười gật gật đầu, sau đó đẩy cửa, cả bọn đi vào.
“Chào ngươi, Orwell tiên sinh.”
Brent dùng tiếng Ý để chào Orwell.
Orwell cười cười, đứng lên.
“Trước ngồi xuống đi!”
Brent nhìn xung quanh, căn phòng cũng không quá lớn, sopha được bọc da thú, giữa phòng là bàn trà bằng đá hoa cương rất lớn. Trên bàn đặt một chiếc điện thoại và vài tờ báo. Trước mặt mỗi người đều có một ly trà, rèm cửa sổ cũng được kéo lên, ánh sáng len lói tiến vào.
Trên ghế có hai người đàn ông đàn ông đang ngồi, một là Orwell, một người là dân bản xứ, trên người hắn mặc áo khoác đen, thoạt nhìn rất gầy, trên tay cầm một khẩu súng, đang cúi đầu chà lau, trước mặt người nọ còn đặt một con dao sắc bén.
Người nọ thấy bọn cậu đi vào cũng không ngẩng đầu, vẫn như trước chà lau các loại vũ khí. Mà Orwell cũng không giới thiệu hắn.
Brent cảm thấy kì lạ, nhưng cái gì cũng không nói, chỉ gật gật đầu, ngồi xuống.
Orwell đứng dậy châm trà, cười nói:
“Chốc nữa còn làm việc, không nên uống rượu.”
Rót xong trà, Orwell ngồi xuống, bắt chéo hai chân, biểu tình có chút buồn rầu,
“Khoảng thời gian qua, hàng hóa của chúng ta nửa đường đều bị cướp, các ngươi cũng biết, chiến tranh vừa kết thúc, quốc nội hiện tại thiếu cái gì đều dựa vào gia tộc Brando. Nhưng là vẫn có kẻ to gan lớn mật cướp bóc.”
Brent gật đầu,
“Chuyện của Richard chúng ta cũng có biết, nghe nói là bị người giết ở trên thuyền. Một súng đoạt mệnh.”
Orwell căm tức gật đầu, hung tợn nói:
“Richard cũng xem như là một tay lão luyện, không nghĩ tới cứ như vậy bị giết…
Hiện tại chúng ta điều tra ra là do bọn cướp Ireland, khoảng thời gian gần đây bọn chúng ở New York, luôn trà trộn vào vùng phụ cận gần bến tàu, trước đó còn hay đến bar uống rượu, bởi vì bộ dạng khả nghi nên bị ta điều tra ra.
Bọn chúng không biết những hàng này đều là của gia tộc chúng ta, nghĩ đem hàng cướp được phi tang… bọn chúng nó, mơ tưởng đến điên rồi, mẹ nó, cũng không nhìn xem đang trên địa bàn của ai!”
Sawada nhìn nhìn một chút, sau đó nói với Orwell:
“Hiện tại bọn chúng có bị nắm đến đây không?”
Orwell lắc đầu, nhìn về phía bọn Brent:
“Đây cũng là vấn đề ta muốn nói, hiện tại người này ta còn chưa tóm được nên các ngươi chú ý một chút!”
Mập mạp còn nhớ Brent từng nói rõ là bọn họ không cần đi đường mòn mà cứ trực tiếp qua hải quan là đến nơi, vì vậy không tự giác quay đầu nhìn về phía cậu.
Brent bất động thanh sắc, không nói chuyện, mập mạp thấy Brent im lặng như gì cũng nói, chắc hẳn là có mụcc đích, vì vậy cậu chỉ ngồi nghe, cầm tách trà, uống một ngụm.
“Ngài Orwell, ý tứ của ngươi ta hiểu được. Bây giờ bọn chúng ngon ngọt có được tin tức hàng hóa của chúng ta, sau lại đến cướp bóc, có đúng không?”
Brent nhìn Orwell, hắn gật gật đầu,
“Chính là ý này.”
Cường đạo trên biển chưa bao giờ để ý đến cái gì địa bàn với không địa bàn, trong mắt bọn chúng đơn giản chỉ có tiền, đây mới là điều tối trọng yếu.
Trước mắt gia tộc Brando luôn âm thầm truy tra bọn chúng, hy vọng một lưới bắt hết, cho nên bây giờ chưa có áp dụng thủ đoạn gì. Vì vậy chúng cứ không kiêng nể gì mà giết người lung tung. Tóm lại, bây giờ bọn Brent bốn người đang rất nguy hiểm.
“Bọn cường đạo này cũng rất lợi hại, thủ đoạn giết người cũng rất hung tàn, các ngươi nhất định phải chú ý, gia tộc này cũng không phải vì chút ít hàng hóa liền không sống được, mấu chốt là các ngươi phải bảo trì cảnh giác!
Van nhất gặp bọn chúng, có khả năng liền xử lý, làm không xong chính là trăm ngàn lần đem mạng mình ném đi.”
Orwell cuối cùng cũng biểu đạt ý tứ.
Brent nhìn biểu tình của hắn, thực chân thành, không giống như chỉ nói qua loa có lệ cho bọn cậu.
Brent bắt đầu sinh hảo cảm với Orwell, vì thế gật đầu nói:
“Không thành vấn đề.”
Orwell thấy cậu tuổi tuy không lớn, nhưng là tính tình khá trầm ổn, khẳng định đã trải qua không ít chuyện – phải biết rằng, buôn lậu cùng tuổi tác không có quan hệ, mấu chốt chính là kinh nghiệm và tính cách. Vì thế Orwell vừa lòng gật đầu, cuối cùng đưa bọn cậu rời đi.
“Nhất định phải cẩn thận!”
Thời điểm Brent lên thuyền, Orwell dặn dò bọn họ thêm lần nữa.
“Brent, sao không nói cho hắn là chúng ta có thể trực tiếp qua hải quan?”
Mập mạp nghi hoặc nhìn Brent.
Sawada ngược lại cười cười, lấy tay nhéo nhéo mặt mập mạp:
“Béo béo, ngươi cũng thật là ngu ngốc, Orwell thấy chúng ta đang bán mạng vì gia tộc bọn họ, nếu thành công, thù lao chắc chắn rất khá. Nếu bây giờ liền nói chuyến đi không gặp chút nguy hiểm, thì một chút giá trị cũng không có.”
Hơn nữa gia tộc Brando tại NewYork rất khấm khá, tiền xuất ra chắc chắn không luyến tiếc.
Brent hướng mập mạp gật đầu, sau đó nhìn nhìn, thấy con tàu chậm rãi tiến vào khu vực kiểm tra hải quan.
“Này, đem giấy chứng nhận hàng hóa lấy ra!”
Tiến vào trạm kiểm soát cửa biển, nhân viên kiếm sát theo danh sách kiểm tra hàng hóa rất nghiêm ngặt, hơn nữa còn tốn thời gian và phức tạp, cho nên loại vận chuyển hàng hải này, hơn phân nữa đều rất bất mãn.
Kỳ thật vượt qua hải quan cũng có thể, nhưng là vận khí không tốt đều là gặp đội tuần tra biển và cướp.
Nếu gặp phải đội tuần tra, nhiều lắm là ngồi tù hoặc phạt tiền, mà gặp cướp biển, khả năng rất lớn là hai bên sống mái đều bị xử lý.
“Đây.”
Brent từ túi lấy ra danh sách hàng hóa đưa đến trước mặt người nhân viên kiểm sát.
“Bên trong là cái gì?”
Người nọ nhìn nhìn Brent.
Mặt cậu không chút thay đổi nói:
“Giấy. Dùng để in.”
Người kiểm sát khụ một tiếng, nghiêng nghiêng người cuộn đồ trong thùng lên rồi mới xác thực bên trong đều là giấy trắng, nhưng Brent cùng Sawada đều biết rõ, phía sau mặt giấy đều là hàng cấm.
“Ngươi tên gì?”
Người nọ lại hỏi, nhìn chằm chằm vào Brent, tựa hồ là đang nhìn diện cậu.
Brent trả lời:
“Brent Louis.”
Người nọ hướng Brent cười cười, sau đó trả lại giấy chứng nhận cho cậu, rồi hướng về những người phía sau hô to:
“Kiểm tra thế nào?”
“Không thành vấn đề, đầu là giấy!”
Brent nghiêng đầu, nhợt nhạt cười:
“Ta đã nói rồi, thưa ngài, trên thuyền toàn bộ đều là giấy.”
Người nọ gật gật đầu, phất tay nói:
“Được rồi, được rồi, đi đi!”
Nói xong, toàn bộ kiểm sát đều nhanh như chớp rời thuyền.
Bọn Brent thở dài một hơi nhẹ nhõm.
“Chỉ cần không phải người mù, đều có thể nhìn ra hắn cố ý thả chúng ta đi.”
Mập mạp đứng phía sau Brent nói.
Brent gật gật, lấy ra một điếu thuốc, hàm vào miệng, sau đó ngẩng đầu, mạnh mẽ hít một ngụm, đứng đối diện làn gió biển thổi lại, làm tung bay vào sợi tóc trên trán cậu.
Vận chuyển hàng hóa trong thời gian rất ngắn, thực thuận lợi mà đến NewYork.
Orwell rất là ngạc nhiên, vào ban đêm liền gọi điện thoại cho cậu.
Brent chỉ khách khách khí khí nói:
“Chẳng qua lần này chúng ta vận khí tốt, nên mới không gặp trở ngại.” (Chồng em dọn đường cho em đi hết rồi ~~~~~~~)
Orwell tại đầu dây bên kia ha ha cười to một tiếng, sau đó hung hăng khích lệ Brent một phen, hơn nữa còn hứa hẹn sẽ đem chuyện này nói cho lão đại Brand, hy vọng bọn cậu sẽ gia nhập gia tộc, phụ trách đường dây buôn bán tại Brooklyn.
Brent lúc ấy liền một câu đáp ứng, loại chuyện này căn bản không cần do dự, gia nhập vào Brando, tuyệt đối không tìm được chỗ nào chống lưng cường đại được như vậy.
Bất quá cậu không hề đề cập cho ai biết về chuyện cậu dựa vào quyền lực của Edward mà thông qua kiểm tra hải quan, bao gồm cả bọn Sawada.
“Tiền tối nay sẽ đưa đến!”
Orwell thông qua điện thoại cam đoan.
“Được. Thật sự cảm tạ.”
Brent treo điện thoại, sau đó ngồi bên giường, quay đầu thì thấy Christian đi đến.
“Brent, anh không vui sao?”
Christian chớp chớp đôi mắt to tròn, đứng trước mặt Brent, nhìn chằm chằm vào cậu.
Brent lắc đầu, sau đó đứng lên,
“Christian, đói bụng không? Chúng ta đi ăn cơm?”
Christian lắc đầu,
“Brent, hôm nay không muốn xuống lầu, chúng ta có thể ăn ở nhà không?”
Brent gật đầu,
“Được, anh đi mua, em ở nhà chờ anh, được không?”
Christian ngoan ngoãn đồng ý, cô bé luôn thực nghe lời Brent.
Brent cầm áo khoác, xoay người ra cửa, sau đó khóa ngoài, vội vàng đi xuống lầu đến một cửa tiệm mua thức ăn.
Brent mua sandwich và ít sữa rồi trở về.
“Christian!”
Brent đứng bên ngoài hô một tiếng, không có người trả lời.
“Christian!”
Vẫn không có tiếng động.
Brent lập tức lấy chìa khóa, mở cửa đi vào, sau đó đẩy cửa phòng ngủ thì thấy Christian không được tự nhiên ngồi bên giường, nửa thân mình ghé vào bàn cầm điện thoại nói chuyện:
“Ân, Brent vừa mới xuống dưới lầu…”
Beta: Suzaku
Thời điểm gặp nhau ở bến tàu là trong một quán bar nhỏ.
“Ngươi nắm bắt được tình hình sao?”
Sau khi xuống xe Brent hỏi Sawada.
Sawada gật đầu.
“Ừ. Thôi được rồi, chúng ta vào đi.”
Bốn người đồng thời sửa sang lại quần áo, đi vào quán bar.
Quán bar cũng không lớn, người ngồi bên trong thấy bốn thiếu niên bước vào, đều quay đầu nhìn bọn họ.
Nơi này đều tụ họp những kẻ điên cuồng nát rượu còn cả những người đàn ông độc thân buồn chán, cùng số ít là người đồng tính.
Brent cực kỳ chán ghét mùi cồn và những kẻ say rượu, điều đó khiến cậu nhớ lại người đàn ông nghiện rượu ba mình
“Các ngươi đến tìm ai?”
Một người Mĩ trẻ tuổi bộ dạng mập mạp đi tới hỏi, cậu thấy trên mặt hắn đều là những vết tàn nhang.
“Chúng ta tìm Adams Venter.”
Sawada nói, sau đó hơi nghiêng nghiêng mặt, thấp giọng nói bên tai người kia:
“Là người của Orwell.”
Nói xong, Sawada nhếch nhếch khóe miệng, tà tà cười, thoạt nhìn rất xấu xa.
Quán bar này thành lập trên danh nghĩa của Orwell,cũng là do một tay hắn thiết lập nơi này, dùng để giấu tai mắt người ngoài.
Swada biết được chuyện này là do chính miệng Orwell nói cho hắn. Bấtt quá, dù là trên danh nghĩa nhưng cũng không phải tên hắn, hắn chỉ làm ông chủ sau màn. Người phục vụ nhìn Sawada rồi lại nhìn Brent, chuyển thân, phất tay nói:
“Theo ta lại đây.”
Bốn người theo phục vụ đi xuyên qua ánh sáng hôn ám trên hành lang, đi đến cuối cùng thì dừng lại, gõ cửa:
“Đã mang họ đến.”
“Cho bọn họ vào đi!”
Giọng nói lớn như vậy chỉ có thể là thanh âm Orwell.
Brent cảm thấy kì quái, theo lý thuyếtt thì chuyện này đã bàn bạc xong, Orwell đâu cần ở nơi này? Mọi chuyện giờ chỉ cần 2 nhóm người phối hợp tiến hành là xong.
Người phục vụ nhìn bọn họ rồi xoay người rời đi, đằng trước còn có khách nhân cần tiếp đón, đứng vòng quanh đây cũng có bảo tiêu, trên cơ bản hắn ở lại đây cũng không có tác dụng gì.
Brent nghiêng mắt nhìn, thấy người phục vụ đi rồi liền khẽ nói với bọn mập mạp.
“Chút nữa các ngươi đừng lên tiếng, để ta và Sawada nói là được.”
Sawada đại khái hiểu được ý tứ Brent, mặt mỉm cười gật gật đầu, sau đó đẩy cửa, cả bọn đi vào.
“Chào ngươi, Orwell tiên sinh.”
Brent dùng tiếng Ý để chào Orwell.
Orwell cười cười, đứng lên.
“Trước ngồi xuống đi!”
Brent nhìn xung quanh, căn phòng cũng không quá lớn, sopha được bọc da thú, giữa phòng là bàn trà bằng đá hoa cương rất lớn. Trên bàn đặt một chiếc điện thoại và vài tờ báo. Trước mặt mỗi người đều có một ly trà, rèm cửa sổ cũng được kéo lên, ánh sáng len lói tiến vào.
Trên ghế có hai người đàn ông đàn ông đang ngồi, một là Orwell, một người là dân bản xứ, trên người hắn mặc áo khoác đen, thoạt nhìn rất gầy, trên tay cầm một khẩu súng, đang cúi đầu chà lau, trước mặt người nọ còn đặt một con dao sắc bén.
Người nọ thấy bọn cậu đi vào cũng không ngẩng đầu, vẫn như trước chà lau các loại vũ khí. Mà Orwell cũng không giới thiệu hắn.
Brent cảm thấy kì lạ, nhưng cái gì cũng không nói, chỉ gật gật đầu, ngồi xuống.
Orwell đứng dậy châm trà, cười nói:
“Chốc nữa còn làm việc, không nên uống rượu.”
Rót xong trà, Orwell ngồi xuống, bắt chéo hai chân, biểu tình có chút buồn rầu,
“Khoảng thời gian qua, hàng hóa của chúng ta nửa đường đều bị cướp, các ngươi cũng biết, chiến tranh vừa kết thúc, quốc nội hiện tại thiếu cái gì đều dựa vào gia tộc Brando. Nhưng là vẫn có kẻ to gan lớn mật cướp bóc.”
Brent gật đầu,
“Chuyện của Richard chúng ta cũng có biết, nghe nói là bị người giết ở trên thuyền. Một súng đoạt mệnh.”
Orwell căm tức gật đầu, hung tợn nói:
“Richard cũng xem như là một tay lão luyện, không nghĩ tới cứ như vậy bị giết…
Hiện tại chúng ta điều tra ra là do bọn cướp Ireland, khoảng thời gian gần đây bọn chúng ở New York, luôn trà trộn vào vùng phụ cận gần bến tàu, trước đó còn hay đến bar uống rượu, bởi vì bộ dạng khả nghi nên bị ta điều tra ra.
Bọn chúng không biết những hàng này đều là của gia tộc chúng ta, nghĩ đem hàng cướp được phi tang… bọn chúng nó, mơ tưởng đến điên rồi, mẹ nó, cũng không nhìn xem đang trên địa bàn của ai!”
Sawada nhìn nhìn một chút, sau đó nói với Orwell:
“Hiện tại bọn chúng có bị nắm đến đây không?”
Orwell lắc đầu, nhìn về phía bọn Brent:
“Đây cũng là vấn đề ta muốn nói, hiện tại người này ta còn chưa tóm được nên các ngươi chú ý một chút!”
Mập mạp còn nhớ Brent từng nói rõ là bọn họ không cần đi đường mòn mà cứ trực tiếp qua hải quan là đến nơi, vì vậy không tự giác quay đầu nhìn về phía cậu.
Brent bất động thanh sắc, không nói chuyện, mập mạp thấy Brent im lặng như gì cũng nói, chắc hẳn là có mụcc đích, vì vậy cậu chỉ ngồi nghe, cầm tách trà, uống một ngụm.
“Ngài Orwell, ý tứ của ngươi ta hiểu được. Bây giờ bọn chúng ngon ngọt có được tin tức hàng hóa của chúng ta, sau lại đến cướp bóc, có đúng không?”
Brent nhìn Orwell, hắn gật gật đầu,
“Chính là ý này.”
Cường đạo trên biển chưa bao giờ để ý đến cái gì địa bàn với không địa bàn, trong mắt bọn chúng đơn giản chỉ có tiền, đây mới là điều tối trọng yếu.
Trước mắt gia tộc Brando luôn âm thầm truy tra bọn chúng, hy vọng một lưới bắt hết, cho nên bây giờ chưa có áp dụng thủ đoạn gì. Vì vậy chúng cứ không kiêng nể gì mà giết người lung tung. Tóm lại, bây giờ bọn Brent bốn người đang rất nguy hiểm.
“Bọn cường đạo này cũng rất lợi hại, thủ đoạn giết người cũng rất hung tàn, các ngươi nhất định phải chú ý, gia tộc này cũng không phải vì chút ít hàng hóa liền không sống được, mấu chốt là các ngươi phải bảo trì cảnh giác!
Van nhất gặp bọn chúng, có khả năng liền xử lý, làm không xong chính là trăm ngàn lần đem mạng mình ném đi.”
Orwell cuối cùng cũng biểu đạt ý tứ.
Brent nhìn biểu tình của hắn, thực chân thành, không giống như chỉ nói qua loa có lệ cho bọn cậu.
Brent bắt đầu sinh hảo cảm với Orwell, vì thế gật đầu nói:
“Không thành vấn đề.”
Orwell thấy cậu tuổi tuy không lớn, nhưng là tính tình khá trầm ổn, khẳng định đã trải qua không ít chuyện – phải biết rằng, buôn lậu cùng tuổi tác không có quan hệ, mấu chốt chính là kinh nghiệm và tính cách. Vì thế Orwell vừa lòng gật đầu, cuối cùng đưa bọn cậu rời đi.
“Nhất định phải cẩn thận!”
Thời điểm Brent lên thuyền, Orwell dặn dò bọn họ thêm lần nữa.
“Brent, sao không nói cho hắn là chúng ta có thể trực tiếp qua hải quan?”
Mập mạp nghi hoặc nhìn Brent.
Sawada ngược lại cười cười, lấy tay nhéo nhéo mặt mập mạp:
“Béo béo, ngươi cũng thật là ngu ngốc, Orwell thấy chúng ta đang bán mạng vì gia tộc bọn họ, nếu thành công, thù lao chắc chắn rất khá. Nếu bây giờ liền nói chuyến đi không gặp chút nguy hiểm, thì một chút giá trị cũng không có.”
Hơn nữa gia tộc Brando tại NewYork rất khấm khá, tiền xuất ra chắc chắn không luyến tiếc.
Brent hướng mập mạp gật đầu, sau đó nhìn nhìn, thấy con tàu chậm rãi tiến vào khu vực kiểm tra hải quan.
“Này, đem giấy chứng nhận hàng hóa lấy ra!”
Tiến vào trạm kiểm soát cửa biển, nhân viên kiếm sát theo danh sách kiểm tra hàng hóa rất nghiêm ngặt, hơn nữa còn tốn thời gian và phức tạp, cho nên loại vận chuyển hàng hải này, hơn phân nữa đều rất bất mãn.
Kỳ thật vượt qua hải quan cũng có thể, nhưng là vận khí không tốt đều là gặp đội tuần tra biển và cướp.
Nếu gặp phải đội tuần tra, nhiều lắm là ngồi tù hoặc phạt tiền, mà gặp cướp biển, khả năng rất lớn là hai bên sống mái đều bị xử lý.
“Đây.”
Brent từ túi lấy ra danh sách hàng hóa đưa đến trước mặt người nhân viên kiểm sát.
“Bên trong là cái gì?”
Người nọ nhìn nhìn Brent.
Mặt cậu không chút thay đổi nói:
“Giấy. Dùng để in.”
Người kiểm sát khụ một tiếng, nghiêng nghiêng người cuộn đồ trong thùng lên rồi mới xác thực bên trong đều là giấy trắng, nhưng Brent cùng Sawada đều biết rõ, phía sau mặt giấy đều là hàng cấm.
“Ngươi tên gì?”
Người nọ lại hỏi, nhìn chằm chằm vào Brent, tựa hồ là đang nhìn diện cậu.
Brent trả lời:
“Brent Louis.”
Người nọ hướng Brent cười cười, sau đó trả lại giấy chứng nhận cho cậu, rồi hướng về những người phía sau hô to:
“Kiểm tra thế nào?”
“Không thành vấn đề, đầu là giấy!”
Brent nghiêng đầu, nhợt nhạt cười:
“Ta đã nói rồi, thưa ngài, trên thuyền toàn bộ đều là giấy.”
Người nọ gật gật đầu, phất tay nói:
“Được rồi, được rồi, đi đi!”
Nói xong, toàn bộ kiểm sát đều nhanh như chớp rời thuyền.
Bọn Brent thở dài một hơi nhẹ nhõm.
“Chỉ cần không phải người mù, đều có thể nhìn ra hắn cố ý thả chúng ta đi.”
Mập mạp đứng phía sau Brent nói.
Brent gật gật, lấy ra một điếu thuốc, hàm vào miệng, sau đó ngẩng đầu, mạnh mẽ hít một ngụm, đứng đối diện làn gió biển thổi lại, làm tung bay vào sợi tóc trên trán cậu.
Vận chuyển hàng hóa trong thời gian rất ngắn, thực thuận lợi mà đến NewYork.
Orwell rất là ngạc nhiên, vào ban đêm liền gọi điện thoại cho cậu.
Brent chỉ khách khách khí khí nói:
“Chẳng qua lần này chúng ta vận khí tốt, nên mới không gặp trở ngại.” (Chồng em dọn đường cho em đi hết rồi ~~~~~~~)
Orwell tại đầu dây bên kia ha ha cười to một tiếng, sau đó hung hăng khích lệ Brent một phen, hơn nữa còn hứa hẹn sẽ đem chuyện này nói cho lão đại Brand, hy vọng bọn cậu sẽ gia nhập gia tộc, phụ trách đường dây buôn bán tại Brooklyn.
Brent lúc ấy liền một câu đáp ứng, loại chuyện này căn bản không cần do dự, gia nhập vào Brando, tuyệt đối không tìm được chỗ nào chống lưng cường đại được như vậy.
Bất quá cậu không hề đề cập cho ai biết về chuyện cậu dựa vào quyền lực của Edward mà thông qua kiểm tra hải quan, bao gồm cả bọn Sawada.
“Tiền tối nay sẽ đưa đến!”
Orwell thông qua điện thoại cam đoan.
“Được. Thật sự cảm tạ.”
Brent treo điện thoại, sau đó ngồi bên giường, quay đầu thì thấy Christian đi đến.
“Brent, anh không vui sao?”
Christian chớp chớp đôi mắt to tròn, đứng trước mặt Brent, nhìn chằm chằm vào cậu.
Brent lắc đầu, sau đó đứng lên,
“Christian, đói bụng không? Chúng ta đi ăn cơm?”
Christian lắc đầu,
“Brent, hôm nay không muốn xuống lầu, chúng ta có thể ăn ở nhà không?”
Brent gật đầu,
“Được, anh đi mua, em ở nhà chờ anh, được không?”
Christian ngoan ngoãn đồng ý, cô bé luôn thực nghe lời Brent.
Brent cầm áo khoác, xoay người ra cửa, sau đó khóa ngoài, vội vàng đi xuống lầu đến một cửa tiệm mua thức ăn.
Brent mua sandwich và ít sữa rồi trở về.
“Christian!”
Brent đứng bên ngoài hô một tiếng, không có người trả lời.
“Christian!”
Vẫn không có tiếng động.
Brent lập tức lấy chìa khóa, mở cửa đi vào, sau đó đẩy cửa phòng ngủ thì thấy Christian không được tự nhiên ngồi bên giường, nửa thân mình ghé vào bàn cầm điện thoại nói chuyện:
“Ân, Brent vừa mới xuống dưới lầu…”