Hiểu rõ lý do cha mẹ mình chuyển đi, Hồng Chính Minh dốc lòng làm việc hơn hẳn, anh hy vọng có thể nhanh chóng mua lại căn hộ, để cho cha mẹ có thể yên tâm, mặt khác cũng bắt đầu dành dụm tiền.
“Ôi, không hiểu sao tiền của anh cứ đi đâu hết.” – Hôm nay, lúc ăn cơm chiều, Hồng Chính Minh than thở với Lộ Gia Bảo.
“Cái gì?” – Lộ Gia Bảo không hiểu.
“Em xem, cha mẹ anh luôn bảo anh phải tiết kiệm, anh cũng cố gắng, chỉ là tiền lương phải chi cho biết bao nhiêu là thứ, tiền điện tiền nước chí phí khác đã mất gần một nửa, lại còn đồ dùng hằng ngày, còn ăn uống, quay đi quay lại chả còn đồng nào. Ôi…”
Nhìn thấy dáng vẻ oai oán Hồng Chính Minh, Lộ Gia Bảo mỉm cười: “Em chỉ cho anh một chiêu.”
“Chiêu gì?” – Hồng Chính Minh không khỏi ghé sát người, vểnh tai nghe rõ.
“Anh đem chi tiêu cần thiết của từng tháng ghi rõ ràng, tiền lương anh nhận được là bao nhiêu, tính toán các loại phí cần phải nộp, số tiền còn lại chia đôi ra, một nửa cất đi, một nửa để tiêu vặt, nếu tiêu hết rồi thì cố gắng tính toán xem có cần thiết tiêu xài vào việc đó hay không, nếu muốn mua một thứ gì đó, anh ngẫm thử xem thứ đó có thực sự cần ngay không, để tháng sau mua có được không, cứ như vậy mỗi tháng dư ra một ít, tích tiểu thành đại.”
Hồng Chính Minh nhếch mép cười: “Anh thấy biện pháp này rất hay, cứ làm thử xem thế nào?”
Lộ Gia Bảo cười tươi: “Rất hữu dụng đấy, anh thử xem.”
“Hảo, hảo.”
Đến ngày phát lương, Hồng Chính Minh kiểm tra tài khoản xem mình có bao nhiêu, rồi lấy giấy bút ra liệt kê những chi tiêu cần thiết trong tháng, sau khi trừ tất cả các chi phí cố định, tiền đi chơi, ăn uống với đồng nghiệp, đi xem phim, quả nhiên còn lại một ít, vì thế anh liền đem ngay số tiền đấy để dành.
“Thật sự có thể tiết kiệm được sao?” – Hồng Chính Minh nhíu nhíu mày, có chút không tin. Mẹ anh vẫn nói anh là người tiêu hoang, lại hay ra ngoài xã giao bạn bè, còn chén chú chén anh, còn đi chơi với bạn gái, cho nên mặc dù làm ở đài truyền hình được vài năm, nhưng số tiền tiết kiệm được luôn khiến Hồng Chính Minh xấu hổ.
Mặc dù thỉnh thoảng vẫn đưa Lý Giai Nghi đi ăn cơm, xem phim, nhưng Hồng Chính Minh đã tính toán chi tiêu. Hoàn hảo, không có khoản chi nào vượt ngoài dự toán. Qua hai tháng, Hồng Chính Minh kiểm tra tài khoản, quả nhiên là có dư thêm được chút nữa, có thể làm chuyện gì đó. Ví dụ như là đưa Lý Giai Nghi đi du lịch nước ngoài một lần, hoặc mua một dàn loa cao cấp mới, tóm lại số tiền khiến anh rất vừa lòng. Sau khi suy nghĩ kỹ, Hồng Chính Minh quyết định chuyển số dư đó sang tài khoản của cha mình.
Cuối tuần, Hồng mẫu tới thăm con trai, mang theo gà nướng với tôm tích.
“Chính Minh, cha con nói trong tài khoản có thêm một khoản tiền, là do con gửi sang phải không?” – Hồng mẫu vừa gấp áo sơ mi cho con trai, vừa hỏi.
“A, đã có rồi a. Đúng thế mẹ ạ, để cho cha mẹ dùng.”
“Sao lại có tiền thế?” – Tay Hồng mẫu dừng lại.
“Con tiết kiệm được.”
“Con cũng có tiền tiết kiệm?” – Hồng mẫu bán tín bán nghi.
“Mẹ, mẹ xem mình kìa, sao mẹ có thể không tin tưởng con trai mình thế? Không phải cha mẹ vẫn bảo con phải tiết kiệm đó sao?”
Hồng Mẫu khó hiểu nháy mắt: “Sao tự dưng lại gửi tiền cho cha mẹ?”
Thanh âm Hồng Chính Minh thấp đi: “Đó là tiền con tiết kiệm trong mấy tháng, con biết con sẽ không giữ được”
Hồng Mẫu cười, đi qua vuốt tóc con trai, xem ra trước kia quyết định để nó ở một mình là đúng, “Vậy chúng ta giữ cho con.”
“Không cần đâu, con còn đi làm, số tiền đó cũng không nhiều nhặn gì, cha mẹ coi như là tiền tiêu vặt đi.”
“Thật sự, thật sự là thế sao con?” – Hồng mẫu hỏi.
“Đương nhiên rồi, nếu không sao con phải gửi vào tài khoản của cha làm gì.”
Hồng mẫu nhìn con trai, có chút chạnh lòng. Đứa nhỏ này hiện tại đã biết thương cha mẹ, không biết khi có vợ, có còn ngoan như vậy không? Liệu có để dành được tiền cho chính mình không, nghĩ đến đây, Hồng mẫu thấy xót xa trong lòng
“Mẹ, mẹ với cha con đi du lịch đâu đó đi, đi tham quan nơi nào đó cũng được.” – Hồng Chính Minh ôm tay Hồng mẫu lắc lắc.
Hồng mẫu cười: “Chúng ta a, đi công viên được rồi, con mới phải lo cho con đấy.”
“Con biết mà. Hiện tại con ăn uống rất tốt, thường ăn ở Lộ Ký, bọn họ cũng có chiết khấu cho con, so với tự mình nấu cũng không khác nhau là mấy, thức ăn lại ngon nữa.”
“Lại để Gia Bảo dạy con à?.”
Hồng Chính Minh sờ sờ cổ: “Không có, nhưng mà phương pháp tiết kiệm tiền là cậu ấy dạy cho con.”
“Gia Bảo dạy cho con?”
“Vâng ạ, mẹ đừng nói con ngu dốt, phương pháp đó quả thật rất được, con phải cảm ơn cậu ấy.”
“Đúng, nên cảm ơn người ta.”
Đã sang tháng chín, công việc của Hồng Chính Minh càng lu bù lên, vì chương trình sắp lên sóng trong tháng mười một, tất cả mọi người trong đài đều hối hả, anh cũng không có thời gian quan tâm tới Lý Giai Nghi. Mà Lý Giai Nghi tựa hồ cũng không để tâm đến chuyện đấy cho lắm. Hồng Chính Minh biết cô có người khác, anh cũng bắt đầu thấy rõ ràng quan hệ của hai người, nhưng anh vẫn thích cô, như vậy nếu cô không có biểu hiện gì, anh cũng làm bộ cái gì cũng không biết.
Thỉnh thoảng Lý Giai Nghi cũng tới thăm Hồng Chính Minh, hoặc là hai người rủ nhau đi ăn cơm hay xem phim. Bên cạnh nhau hai năm, hai người đều hiểu đối phương với mình vẫn còn có cảm tình, khi mà vẫn chưa có một tình yêu mới, ai cũng không muốn buông tình cảm lúc này.
Có đôi khi Hồng Chính Minh cứ nghĩ, cuộc sống thế này liệu có ý nghĩa hay không? Chính là do công việc quá mệt mỏi, còn chưa nghĩ xong, mắt đã díp lại, muốn ngủ rồi.
Tháng mười một, dưới mấy trận mưa chuyển mùa, Hồng Chính Minh muốn mua vài bộ quần áo mới, vì thế liền tìm Lộ Gia Bảo. Lộ Gia Bảo đưa Hồng Chính Minh tới mấy cửa hàng quen thuộc, mua quần bò cùng áo khoác, Hồng Chính Minh cũng mua cho Hồng phụ một chiếc áo mới, định khi nào có thời gian thì đem qua.
“Gần đây không có gì bận rộn a!” – Ngồi ở quán ăn vặt ven đường, Lộ Gia Bảo vừa ăn vừa hỏi.
“Ừ, cũng rảnh, nhưng lại sắp phải chuẩn bị cho lễ Giáng Sinh, sau đó là năm mới, đợi đến tháng ba mới có thể nghỉ ngơi. Anh tính xin nghỉ một tuần, thế mới đủ.”
“Không ra ngoài chơi sao? Du lịch hoặc làm gì đó?”
“Không được, Giai Nghi đã từ chối từ sớm, cô ấy nói không rảnh, anh đi một mình cũng không có ý nghĩa.” – Hồng Chính Minh nói rõ, giọng điệu cũng bình lặng.
Lộ Gia Bảo cúi đầu ăn, không hỏi thêm gì nữa.
Một buổi tối, Hồng Chính Minh tan tầm, đi đi lại lại trên quảng trường một lát, anh thấy Lộ Ký không mở cửa, trong lòng hoài nghi, anh hỏi thăm mấy người xung quanh.
“Buổi chiều, không hiểu Lộ Vĩnh làm sao mà phải đi cấp cứu, sao có thể mở quán được chứ?” – Người nào đó nói cho Hồng Chính Minh.
Hồng Chính Minh cảm thấy choáng váng cả người, vội vàng vẫy xe tới bệnh viện trung tâm thành phố.
Chạy vào khu vực cấp cứu, Hồng Chính Minh nhìn thấy Lộ Gia Bảo ngồi trên ghế dài, vội vã chạy tới: “Gia Bảo!”
Lộ Gia Bảo thấy Hồng Chính Minh lập tức lao đến ôm lấy cánh tay anh: “Chính Minh, Chính Minh, cha em, cha em…… ông ấy…..”
Hồng Chính Minh ôm lấy Lộ Gia Bảo vào ngực, an ủi: “Không có việc gì, không có việc gì đâu,chớ sợ.”
Bác sỹ đang tiến hành phẫu thuật, còn chưa biết tình hình thế nào.
Hồng Chính Minh ôm Lộ Gia Bảo ngồi trên ghế dài, đã là chín giờ tối, ngoài trời tối đen, thỉnh thoảng có bác sĩ đi lại, nhưng xung quanh thực im lặng. Nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lộ Gia Bảo tái nhợt, Hồng Chính Minh cảm thấy trong lòng đau xót, chỉ hi vọng Lộ Vĩnh bình an vô sự.
Đèn đỏ ngoài cửa phòng phẫu thuật tắt, bác sĩ đi ra.
Lộ Gia Bảo ngẩng đầu, sau đó vội chạy đến: “Bác sĩ, cha cháu làm sao rồi, ông ấy….”
Hồng Chính Minh khẩn trương nhìn chằm chằm miệng bác sĩ.
Vị bác sĩ tóc hoa râm, gương mặt điềm đạm, giọng điệu mang theo tiếc nuối nói với Lộ Gia Bảo: “Tình huống của cha cậu không được tốt lắm, bệnh ung thứ máu của ông ấy đã đến thời kì cuối, trước kia vẫn chưa từng phát hiện sao?”
Lộ Gia Bảo lắc đầu: “Không thể nào… Cha cháu vẫn khỏe mà…”
Bác sĩ cầm tay Lộ Gia Bảo: “Đi,ta sẽ nói rõ hơn về bệnh tình của cha cháu.”
Ra xe, Lộ Gia Bảo co người lại, đầu gục xuống, Hồng Chính Minh thực sự khó chịu khi nhìn thấy cậu như vậy, anh kéo cậu lại, ôm cậu vào lòng. Qua cửa kính ô tô, ánh đèn neon lóe sáng, Hồng Chính Minh rơi vào suy nghĩ sâu xa.
Thật không nghĩ tới bệnh tình của Lộ phụ lại nghiêm trọng như vậy. Theo lời bác sĩ, bệnh tình của Lộ phụ là do chịu nhiều sản phẩm bị ô nhiễm hóa chất, các loại độc tố tích tụ lâu ngày trong cơ thể. Hơn nữa, ông lại làm việc vất vả, rốt cục thành bệnh. Độc tố giờ đã xâm nhập vào tủy, cho dù có thay tủy cũng không thể ngăn cản các tế bào khỏe mạnh bị xâm hại, cuối cùng cơ thể suy yếu, dẫn đến cái chết. Bệnh này cũng không phải là không thể trị, mà là trị không hết, người bệnh lại phải chịu nhiều đau đớn, hơn nữa chi phí rất lớn.
Nhìn Lộ Gia Bảo trong ngực mình, Hồng Chính Minh tâm tình càng nặng nề.
Đưa Lộ Gia Bảo về nhà mình, lúc này Hồng Chính Minh thực sự không yên tâm để cậu về nhà một mình. Hồng Chính Minh ép Lộ Gia Bảo ăn hết một chén cháo, sau đó giục cậu đi tắm rửa. “Nào, tắm rửa đi, thả lỏng đi, hôm nay em ngủ lại đây, mai anh với em cùng đi bệnh viện.”
Đẩy Lộ Gia Bảo vào phòng tắm, Hồng Chính Minh gọi điện cho đài truyền hình, xin nghỉ ngày mai.
Ở phòng khách chờ mãi không thấy Lộ Gia Bảo ra ngoài, Hồng Chính Minh nóng nảy mở cửa phòng tắm. Đập vào mắt anh là hình ảnh Lộ Gia Bảo khoác áo sơ mi, ngồi dưới vòi hoa sen, gục đầu. Nghe thấy Hồng Chính Minh bước vào, Lộ Gia Bảo ngẩng đôi mắt ngập nước lên nhìn anh, trong đôi mắt đó là sự bất lực tột cùng, khiến anh thấy rất khổ sở. Anh giúp cậu thay quần áo, lau khô tóc, đưa cậu vào phòng ngủ của cha mẹ anh ngày xưa, vì lo lắng nên anh quyết định sẽ ngủ cùng cậu.
Lộ Gia Bảo kéo kéo tay áo Hồng Chính Minh: “Chính Minh, cha em sẽ chết đúng không?”
Hồng Chính Minh nhẹ nhàng vuốt tóc cậu: “Sẽ không đâu, nhất định sẽ có biện pháp.”
“Chính Minh, em sợ.”
Trong bóng đêm mờ ảo, Hồng Chính Minh nhìn Lộ Gia Bảo, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia giờ tràn ngập sợ hãi cùng đau thương.
“Khi em hai tuổi thì mẹ mất, cũng là do bị bệnh, em không hề có bất cứ kí ức nào của bà cả, chỉ có xem qua ảnh mà thôi. Em chỉ có thể tưởng tượng sự ôn nhu của mẹ, một mình ba em nuôi em, thật không dễ dàng. Trên đời này chỉ có cha là người thân duy nhất của em, em không còn thân thích nào cả, em cũng chỉ có một ba ba mà thôi. Nếu cha mất, em…..” – Lộ Gia Bảo cuộn mình lại như con mèo nhỏ, nức nở khóc.
Hồng Chính Minh ôm lấy Lộ Gia Bảo, vỗ về: “Không sợ, còn có anh, còn có hàng xóm láng giềng, không có việc gì đâu, bác Lộ nhất định sẽ không có việc gì.”
Ngày hôm sau, Hồng Chính Minh đưa Lộ Gia Bảo đến bệnh viện, làm thủ tục nằm viện cho Lộ phụ. Tiền chữa bệnh cho Lộ phụ do bảo hiểm chi trả nên cũng không có gì lo lắng. Nhưng mà về sau, Hồng Chính Minh nghĩ lại đều đau đầu.
“Bác sĩ, cho dù mất bao nhiêu tiền, xin hãy chữa khỏi cho ba ba cháu.” – Lộ Gia Bảo giữ chặt tay bác sĩ phụ trách chữa trị.
Chờ Lộ Gia Bảo vào thăm Lộ phụ đã tỉnh lại, bác sĩ phụ trách đưa Hồng Chính Minh đến văn phòng.
“Xin hỏi, anh là gì của người bệnh?”
Hồng Chính Minh vội trả lời: “Tôi là láng giềng của ông ấy, tôi với con người bệnh là bạn tốt.”
“Như vậy a. tôi thấy cậu bé tâm lý không ổn định, cho nên không cùng cậu ấy thương lượng, tôi nghĩ nên nói với anh trước, có thể chứ?”
Hồng Chính Minh căng thẳng đổ mồ hôi, gật đầu.
Bác sĩ chậm rãi nói: “Bệnh của Lộ tiên sinh đã rất nặng, trước kia nếu phát hiện sớm thì có thể trị liệu. Hiện tại, cho dù có chữa trị, cũng chỉ là an ủi mà thôi, hơn nữa viện phí cùng tiền thuốc men cũng rất tốn kém. Tôi nghe nói Lộ tiên sinh tự mình mở quán, bảo hiểm xã hội của ông ấy cũng không được bao nhiêu, cho nên tôi muốn cậu với người nhà bệnh nhân có thể thương lượng đưa ông ấy về nhà, ở nhà nhận thuốc trị liệu, không cần phải phẫu thuật lần nữa. Theo tôi thấy, ở nhà đối với bệnh nhân thì thích hợp hơn.”
Nghe bác sĩ nói chuyện xong, Hồng Chính Minh trầm mặc một lát, rồi hỏi: “Xin hỏi…. Lộ bá bá còn bao nhiêu thời gian?”
Bác sĩ cúi đầu: “Cái này…. Chắc khoảng nửa năm thôi.”
Hồng Chính Minh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.
“Cậu nên an ủi người nhà một chút, cho cậu ta chuẩn bị tâm lý trước đi. Tôi thấy tình cảm cha con hai người yêu thương nhau vậy, tôi sợ đến lúc đó cậu bé không chịu nổi.”
“Vâng, cha con họ sống nương tựa vào nhau gần hai mươi năm nay, tôi cũng sợ cậu ấy không tiếp nhận được chuyện này thật.” – Hồng Chính Minh đứng lên – “Cảm ơn bác sĩ.”
“Như vậy tất cả trông chờ vào anh.”
Hồng Chính Minh đến phòng bệnh thăm Lộ phụ, ông đã tỉnh, tinh thần tỉnh táo, nhưng gương mặt rõ ràng là ảm đạm tiều tụy.
Đưa Lộ Gia Bảo tới nhà ăn, Hồng Chính Minh kéo cậu ngồi xuống, vô cùng cẩn thận mà nói tình trạng của Lộ phụ cho cậu, đương nhiên, anh không hề nói chuyện thời gian của Lộ phụ chỉ còn có nửa năm.
“Em biết.” – Lộ Gia Bảo gật đầu – “Em tính ở lại bệnh viện chắm sóc ba, nếu có thể, em sẽ để cha phẫu thuật lần nữa.”
“Không cần.” – Hồng Chính Minh lắc đầu – “Mổ rất tổn thương đến sức khỏe, Lộ bá bá vừa mới phẫu thuật một lần, nếu thêm lần nữa, sợ thân thể bác không chịu nổi.”
“Em biết, em không nói bây giờ sẽ mổ, chờ cha hồi phục lại đã, em sẽ tìm bác sĩ giỏi, thuốc tốt, nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho ba.” – Lộ Gia Bảo nắm chặt tay.
Hồng Chính Minh trầm tư thật lâu, sau đó không nói gì nữa.
Vài ngày sau, Hồng Chính Minh đi qua cửa Lộ Ký, thấy cửa đóng, trên tường có dòng chữ “Bán nhà”, lập tức liên lạc với Lộ Gia Bảo.
“Em định bán cửa hàng?”
“Phải, tình hình thế này, em cũng không có tâm trạng để mở cửa quán, không bằng đem bán. Em cũng nói với mấy phục vụ rồi, cũng báo cho người quản lý rồi. Người quản lý với kế toán đang thanh toán sổ sách. Bán được rồi, em cũng có nhiều thời gian để chăm sóc ba.”
“Vậy về sau em định làm gì?” – Hồng Chính Minh vội hỏi.
“Em…. Em nhất định sẽ tìm được việc, bên ngoài nhiều nhà hàng như vậy, nhất định em sẽ xin được việc.”
“Có gì cần anh hỗ trợ không?” – Hồng Chính Minh lại hỏi.
“Đúng rồi, anh có quen luật sư nào không? Em có nhiều vấn đề cần phải hỏi luật sư.”
“Anh sẽ tìm người giới thiệu cho em.”
Nhờ các đồng nghiệp ở đài truyền hình, Hồng Chính Minh tìm được một vị luật sư thích hợp, giới thiệu cho Lộ Gia Bảo. Lộ Gia Bảo nhờ luật sư tư vấn cho mình một số vấn đề liên quan đến tiền vay ngân hàng và bảo hiểm.
Một tuần sau, quán ăn Lộ Ký trên Trữ Tĩnh Lộ đã đóng cửa.
Buổi tối cùng ngày, Hồng Chính Minh, Lộ Gia Bảo cùng hai phục vụ là Tiểu Triệu với Tiểu Hà đến Lộ Ký, cùng nhau ngồi uống một chén. Lộ Gia Bảo ánh mắt hồng hồng, uống hết ly nọ đến ly kia, đem hết rượu ở quán ra. Hồng Chính Minh trầm mặc, mấy phục vụ cũng không còn đùa giỡn như mọi ngày, thần sắc ai cũng đông cứng lại. Cuối cùng, Lộ Gia Bảo cảm tạ mọi người đã làm việc ở đây vài năm qua, cùng bọn phục vụ ôm nhau, sau đó chia tay.
Trong lúc Lộ Gia Bảo đi toilet, Tiểu Hà nói với Hồng Chính Minh: “Chính Minh, từ nay về sau, nhờ anh chăm sóc Gia Bảo nhiều hơn. Tôi biết là anh thật lòng với cậu ấy, với tình huống hiện tại, anh là người đáng tin nhất, xin anh giúp đỡ Gia Bảo, cậu ấy đã chịu nhiều khổ cực rồi.
Hồng Chính Minh gật đầu: “Tôi biết, tôi sẽ chăm sóc cậu ấy.”
Giải quyết xong vấn đề quán ăn, Lộ Gia Bảo chuyển tới bệnh viện, làm bạn với cha mình. Mỗi khi có thời gian, Hồng Chính Minh đều đến bệnh viện thăm Lộ phụ, mang theo hoa quả tươi, lại kể chuyện cười. Ngay cả bác sĩ cũng nhận ra, Hồng Chính Minh chính là chỗ dựa tinh thần cho Lộ Gia Bảo.
Cuối tuần Hồng mẫu đến thăm con trai, hỏi thăm chuyện tình Lộ gia: “Sao Lộ Vĩnh đang khỏe mạnh thế lại tự dưng sinh bệnh?”
“Trước kia không phát hiện ra, lúc này đã là thời kỳ cuối.”
Hồng mẫu cảm thán: “Ôi, con người không tránh khỏi a, con cũng nên cẩn thận, tốt nhất là không nên để bị mắc bệnh.”
“Gia Bảo đã bán quán ăn rồi tới bệnh viện chăm lo cho Lộ phụ.”
Hồng mẫu giậm chân: “Đứa nhỏ ngốc, sao có thể làm thế? Quán ăn có thể nhờ người trông hộ, sao lại đem bán đi. Không làm ăn nữa thì viện phí của cha nó lấy đâu ra?”
“Hiện tại tâm tư cậu ấy hỗn loạn vậy, làm sao còn có thể quản lý quán đây.”
“Chính là có người nằm viện, tiền nong rất tốn kém, Gia Bảo cũng phải tính toán chứ?”
“Kia cũng không thể trơ mắt nhìn……” – Hồng Chính Minh không biết nên nói thế nào.
Hồng mẫu gật đầu: “Mẹ biết, sao có thể làm thế được, nhưng là……. Thực sự là…..” – Bà im lặng không nói gì nữa.
Hồng mẫu cùng Hồng phụ mang quà tới bệnh viện thăm Lộ Vĩnh, Hồng mẫu dặn dò đứa con: “Con giúp được gì thì liền giúp, biết không? Nhất định phải chăm lo cho Gia Bảo đấy, biết không?”
Hồng Chính Minh gật đầu: “Con biết.”
Khi đi xem phim cùng Lý Giai Nghi, Hồng Chính Minh trong lòng vẫn không yên. Lý Giai Nghi nhẹ giọng hỏi: “Anh sao thế? Có tâm sự gì sao?”
Khi hai người cùng nhau đi ăn cơm, Hồng Chính Minh kể chuyện của Lộ Gia Bảo cho Lý Giai Nghi, rồi thở dài: “Cậu ấy thực bất hạnh.”
Lý Giai Nghi liếc anh một cái, cúi đầu, không nói gì, thầm nghĩ: ‘Hai người không thân cũng chẳng quen, cho dù là bạn bè đi nữa, anh có giúp được người ta mãi không?’
Hai tháng trôi qua, Lộ Gia Bảo tìm được bác sĩ mổ cho Lộ phụ. Hồng Chính Minh biết rõ chi phí phẫu thuật rất lớn, anh muốn hỏi Lộ Gia Bảo lấy tiền ở đâu, nhưng không thể mở miệng được. Sắc mặt Lộ Gia Bảo cũng vui vẻ lên không ít, bởi vì cha cậu sắp phẫu thuật, tuy trong lòng vẫn lo lắng, nhưng hi vọng cũng nhiều lên.
Hồng Chính Minh cuối cùng cũng không thể kìm được, nhân cơ hội Lộ Gia Bảo đến nhà mình ăn cơm, liền hỏi: “Gia Bảo, bá phụ nhất định phải mổ lần nữa sao?”
Lộ Gia Bảo gật đầu: “Em biết cơ hội chỉ có năm mươi phần trăm, nhưng em vẫn muốn thử, em đã khuyên ba em rồi, hi vọng có kết quả tốt.”
“Vậy chi phí……”
Lộ Gia Bảo sửng sốt một chút, bình thản nói: “Em bán nhà rồi.”
Hồng Chính Minh trừng mắt: “Cái gì!”
Dù sao cũng không còn quán ăn, em nghĩ em cũng không thể trả góp nổi căn nhà đấy nữa, không bằng trả lại cho ngân hàng, em đã nhờ luật sư làm tốt rồi.”
“Vậy từ này về sau em ở đâu?”
Đôi mắt to đen của Lộ Gia Bảo phủ một tầng sương mờ: “Sau này…. Em chưa nghĩ nhiều như vậy, trước mắt cứu ba em đã.”
“Nhưng mà, em có biết…..”
Lộ Gia Bảo mở to mắt nhìn Hồng Chính Minh: “Em biết, vậy thì sao? Chẳng lẽ anh bắt em trơ mắt nhìn cha em chết? Nếu anh là em, anh sẽ làm thế nào? Em không cố được nhiều như vậy, cho dù chỉ có một tia hi vọng em cũng phải nắm cho được.”
Nhìn Hồng Chính Minh, Lộ Gia bảo lộ ra nụ cười thê lương: “Em cũng biết, nhưng mà em chỉ còn cách bán nhà đi mà thôi, thêm cả tiền bảo hiểm nữa cũng đủ, em không muốn mượn tiền của người khác, các bác trong khu cũng đã giúp đỡ em nhiều, em cũng không dám đi vay nặng lãi.”
Hồng Chính Minh giữ chặt Lộ Gia Bảo: “Vậy còn anh thì sao, tiền của anh em cũng có thể dùng mà.”
Lộ Gia Bảo lắc đầu: “Anh đã giúp em nhiều lắm rồi, giúp em tìm luật sư, tìm bác sĩ, giúp em có phúc lợi xã hội, chăm sóc cha em, chăm sóc cả em, anh đã làm cho em quá nhiều rồi.”
Hồng Chính Minh không nói gì.
“Cảm ơn anh! Em biết anh rất tốt với em, cảm ơn anh!”
Hồng Chính Minh không nói gì, chỉ bước lại gần Lộ Gia Bảo, vuốt ve tóc cậu: “Nhà đã bán rồi, từ nay em ở đâu?”
“Xã khu phúc lợi vẫn còn phòng trống, em có thể tạm thời ở đó, anh không cần lo.”
Hồng Chính Minh nhìn Lộ Gia Bảo: “Em có thể đến nhà anh ở.”
“Gì chứ?”
“Anh ở đây một mình, cũng quá rộng, em chuyển tới đây đi, anh cho em thuê phòng.”
Lộ Gia Bảo cười lắc đầu: “Em không muốn làm bóng đèn, chiếu sáng anh với bạn gái anh.”
“Không việc gì, Giai Nghi cũng không hay đến.”
Lộ phụ lại phẫu thuật lần nữa, chính là lần này không thể cứu được ông. Nhìn Lộ phụ tiều tụy, Lộ Gia Bảo đau lòng, tuyệt vọng, lòng Hồng Chính Minh cũng rất đau.
Mùa đông năm đấy, Lộ Gia Bảo thành cô nhi.
Hồng Chính Minh giành toàn bộ thời gian rảnh rỗi để ở bên cạnh Lộ Gia Bảo, làm bạn với cậu.
Lộ phụ trước khi mất, đã gọi Hồng Chính Minh vào, nói chuyện: “Chính Minh, cảm ơn cháu, bác biết cháu đã rất chiếu cố Gia Bảo, về sau bác nhờ cháu chăm sóc cho nó. Đứa nhỏ này từ nhỏ đã không có mẹ, đã phải chịu nhiều khổ cực rồi, sau khi bác ra đi, cháu hãy giúp bác chiếu cố nó nhiều hơn, nó có gì không đúng, cháu chỉ cho nó chỗ sai để sửa, biết không?”
Hồng Chính Minh không nói gì, chỉ gật đầu.
Lộ Gia Bảo cô độc, đến ở nhà của Hồng Chính Minh. Hồng Chính Minh sắp xếp lại phòng của cha mẹ ở trước kia, để Lộ Gia Bảo ở.
Hồng mẫu biết chuyện, khi Hồng Chính Minh đến Bắc Vệ Tinh thành thăm cha mẹ, bà nói rõ với anh: “Chính Minh, con để Gia Bảo ở cùng không phải là cách lâu dài.”
“Con biết. Nhưng giờ chả lẽ đuổi cậu ấy ra đường? Con không thể làm thế được.”
“Con cũng phải kết hôn, khi đó…..”
“Gia Bảo cũng phải kết hôn, cậu ấy sẽ mua nhà cho mình.”
Hồng mẫu nhìn con trai: “Con cho rằng mua nhà dễ dàng như vậy sao? Con cứ thử đi hỏi thăm giá cả nhà đất trong thành phố này đi.”
Hồng Chính Minh đặt tay lên vai mẫu thân, trấn an nói: “Con biết, con biết, trước tiên cứ ở cậu ấy ở đó, dù sao hiện tại con cũng chưa kết hôn. Nói đi nói lại, từ ngày Gia Bảo ở đó, ngày nào con cũng có người nấu ăn cho.”
“Đó không phải là cách lâu dài.”
“Con biết, con biết.”
Hồng Chính Minh không ngại khi Lộ Gia Bảo ở lại. Gia Bảo rất chăm chỉ, giúp anh làm việc nhà không ít. Hơn nữa anh cũng không đành lòng nhìn cậu không có nhà để về.
Sau khi phụ thân qua đời, nghỉ ngơi một thời gian, Lộ Gia Bảo bắt đầu kế hoạch xin việc. Bởi vì không có bằng cấp, lại chưa từng học qua khóa đào tạo nghề nào, nên không thể làm việc ở các khách sạn tốt được. Cuối cùng, Lộ Gia Bảo cũng xin được làm đầu bếp ở một nhà hàng cỡ trung ở Trữ Tĩnh Lộ.
Hồng Chính Minh khi biết chuyện rất vui. Lộ Gia Bảo có công việc rồi, sẽ không tối ngày nghĩ tới cha mình nữa, cậu ấy cuối cùng cũng đã vượt qua được thời kì khó khăn này.
Nhà hàng Lộ Gia Bảo làm là nhà hàng 24/24, chủ yếu là phục vụ công nhân, lượng công việc nhiều, nhưng thu nhập không tệ. Hồng Chính Minh đề nghị nên liên hoan chúc mừng một trận, nên liên lạc với Tiểu Triệu, Tiểu Hà cùng nhau đi ăn.
Lộ Gia Bảo giải thích: “Kỳ thật tôi cũng không phải là đầu bếp chính, chỉ là phụ bếp thôi.”
Tiểu Hà xua tay: “Không vấn đề gì, rồi sẽ có ngày lên bếp trưởng. Cố lên!”
Nhìn thấy Lộ Gia Bảo vui vẻ hơn, Tiểu Triệu, Tiểu Hà cũng thấy an tâm.
Tiểu Hà lén nói với Hồng Chính Minh: “Gia Bảo có người bạn như anh thật tốt.”
Hồng Chính Minh cười: “Đương nhiên, chúng tôi chơi với nhau từ nhỏ, nhiều hơn so với các cậu là chắc.”
“Cậu bé này sống thật vất vả.” – Tiểu Hà thở dài.
“Tôi biết. Tôi sẽ chiếu cố cậu ấy, hai người cứ yên tâm.”
Hiểu rõ lý do cha mẹ mình chuyển đi, Hồng Chính Minh dốc lòng làm việc hơn hẳn, anh hy vọng có thể nhanh chóng mua lại căn hộ, để cho cha mẹ có thể yên tâm, mặt khác cũng bắt đầu dành dụm tiền.
“Ôi, không hiểu sao tiền của anh cứ đi đâu hết.” – Hôm nay, lúc ăn cơm chiều, Hồng Chính Minh than thở với Lộ Gia Bảo.
“Cái gì?” – Lộ Gia Bảo không hiểu.
“Em xem, cha mẹ anh luôn bảo anh phải tiết kiệm, anh cũng cố gắng, chỉ là tiền lương phải chi cho biết bao nhiêu là thứ, tiền điện tiền nước chí phí khác đã mất gần một nửa, lại còn đồ dùng hằng ngày, còn ăn uống, quay đi quay lại chả còn đồng nào. Ôi…”
Nhìn thấy dáng vẻ oai oán Hồng Chính Minh, Lộ Gia Bảo mỉm cười: “Em chỉ cho anh một chiêu.”
“Chiêu gì?” – Hồng Chính Minh không khỏi ghé sát người, vểnh tai nghe rõ.
“Anh đem chi tiêu cần thiết của từng tháng ghi rõ ràng, tiền lương anh nhận được là bao nhiêu, tính toán các loại phí cần phải nộp, số tiền còn lại chia đôi ra, một nửa cất đi, một nửa để tiêu vặt, nếu tiêu hết rồi thì cố gắng tính toán xem có cần thiết tiêu xài vào việc đó hay không, nếu muốn mua một thứ gì đó, anh ngẫm thử xem thứ đó có thực sự cần ngay không, để tháng sau mua có được không, cứ như vậy mỗi tháng dư ra một ít, tích tiểu thành đại.”
Hồng Chính Minh nhếch mép cười: “Anh thấy biện pháp này rất hay, cứ làm thử xem thế nào?”
Lộ Gia Bảo cười tươi: “Rất hữu dụng đấy, anh thử xem.”
“Hảo, hảo.”
Đến ngày phát lương, Hồng Chính Minh kiểm tra tài khoản xem mình có bao nhiêu, rồi lấy giấy bút ra liệt kê những chi tiêu cần thiết trong tháng, sau khi trừ tất cả các chi phí cố định, tiền đi chơi, ăn uống với đồng nghiệp, đi xem phim, quả nhiên còn lại một ít, vì thế anh liền đem ngay số tiền đấy để dành.
“Thật sự có thể tiết kiệm được sao?” – Hồng Chính Minh nhíu nhíu mày, có chút không tin. Mẹ anh vẫn nói anh là người tiêu hoang, lại hay ra ngoài xã giao bạn bè, còn chén chú chén anh, còn đi chơi với bạn gái, cho nên mặc dù làm ở đài truyền hình được vài năm, nhưng số tiền tiết kiệm được luôn khiến Hồng Chính Minh xấu hổ.
Mặc dù thỉnh thoảng vẫn đưa Lý Giai Nghi đi ăn cơm, xem phim, nhưng Hồng Chính Minh đã tính toán chi tiêu. Hoàn hảo, không có khoản chi nào vượt ngoài dự toán. Qua hai tháng, Hồng Chính Minh kiểm tra tài khoản, quả nhiên là có dư thêm được chút nữa, có thể làm chuyện gì đó. Ví dụ như là đưa Lý Giai Nghi đi du lịch nước ngoài một lần, hoặc mua một dàn loa cao cấp mới, tóm lại số tiền khiến anh rất vừa lòng. Sau khi suy nghĩ kỹ, Hồng Chính Minh quyết định chuyển số dư đó sang tài khoản của cha mình.
Cuối tuần, Hồng mẫu tới thăm con trai, mang theo gà nướng với tôm tích.
“Chính Minh, cha con nói trong tài khoản có thêm một khoản tiền, là do con gửi sang phải không?” – Hồng mẫu vừa gấp áo sơ mi cho con trai, vừa hỏi.
“A, đã có rồi a. Đúng thế mẹ ạ, để cho cha mẹ dùng.”
“Sao lại có tiền thế?” – Tay Hồng mẫu dừng lại.
“Con tiết kiệm được.”
“Con cũng có tiền tiết kiệm?” – Hồng mẫu bán tín bán nghi.
“Mẹ, mẹ xem mình kìa, sao mẹ có thể không tin tưởng con trai mình thế? Không phải cha mẹ vẫn bảo con phải tiết kiệm đó sao?”
Hồng Mẫu khó hiểu nháy mắt: “Sao tự dưng lại gửi tiền cho cha mẹ?”
Thanh âm Hồng Chính Minh thấp đi: “Đó là tiền con tiết kiệm trong mấy tháng, con biết con sẽ không giữ được”
Hồng Mẫu cười, đi qua vuốt tóc con trai, xem ra trước kia quyết định để nó ở một mình là đúng, “Vậy chúng ta giữ cho con.”
“Không cần đâu, con còn đi làm, số tiền đó cũng không nhiều nhặn gì, cha mẹ coi như là tiền tiêu vặt đi.”
“Thật sự, thật sự là thế sao con?” – Hồng mẫu hỏi.
“Đương nhiên rồi, nếu không sao con phải gửi vào tài khoản của cha làm gì.”
Hồng mẫu nhìn con trai, có chút chạnh lòng. Đứa nhỏ này hiện tại đã biết thương cha mẹ, không biết khi có vợ, có còn ngoan như vậy không? Liệu có để dành được tiền cho chính mình không, nghĩ đến đây, Hồng mẫu thấy xót xa trong lòng
“Mẹ, mẹ với cha con đi du lịch đâu đó đi, đi tham quan nơi nào đó cũng được.” – Hồng Chính Minh ôm tay Hồng mẫu lắc lắc.
Hồng mẫu cười: “Chúng ta a, đi công viên được rồi, con mới phải lo cho con đấy.”
“Con biết mà. Hiện tại con ăn uống rất tốt, thường ăn ở Lộ Ký, bọn họ cũng có chiết khấu cho con, so với tự mình nấu cũng không khác nhau là mấy, thức ăn lại ngon nữa.”
“Lại để Gia Bảo dạy con à?.”
Hồng Chính Minh sờ sờ cổ: “Không có, nhưng mà phương pháp tiết kiệm tiền là cậu ấy dạy cho con.”
“Gia Bảo dạy cho con?”
“Vâng ạ, mẹ đừng nói con ngu dốt, phương pháp đó quả thật rất được, con phải cảm ơn cậu ấy.”
“Đúng, nên cảm ơn người ta.”
Đã sang tháng chín, công việc của Hồng Chính Minh càng lu bù lên, vì chương trình sắp lên sóng trong tháng mười một, tất cả mọi người trong đài đều hối hả, anh cũng không có thời gian quan tâm tới Lý Giai Nghi. Mà Lý Giai Nghi tựa hồ cũng không để tâm đến chuyện đấy cho lắm. Hồng Chính Minh biết cô có người khác, anh cũng bắt đầu thấy rõ ràng quan hệ của hai người, nhưng anh vẫn thích cô, như vậy nếu cô không có biểu hiện gì, anh cũng làm bộ cái gì cũng không biết.
Thỉnh thoảng Lý Giai Nghi cũng tới thăm Hồng Chính Minh, hoặc là hai người rủ nhau đi ăn cơm hay xem phim. Bên cạnh nhau hai năm, hai người đều hiểu đối phương với mình vẫn còn có cảm tình, khi mà vẫn chưa có một tình yêu mới, ai cũng không muốn buông tình cảm lúc này.
Có đôi khi Hồng Chính Minh cứ nghĩ, cuộc sống thế này liệu có ý nghĩa hay không? Chính là do công việc quá mệt mỏi, còn chưa nghĩ xong, mắt đã díp lại, muốn ngủ rồi.
Tháng mười một, dưới mấy trận mưa chuyển mùa, Hồng Chính Minh muốn mua vài bộ quần áo mới, vì thế liền tìm Lộ Gia Bảo. Lộ Gia Bảo đưa Hồng Chính Minh tới mấy cửa hàng quen thuộc, mua quần bò cùng áo khoác, Hồng Chính Minh cũng mua cho Hồng phụ một chiếc áo mới, định khi nào có thời gian thì đem qua.
“Gần đây không có gì bận rộn a!” – Ngồi ở quán ăn vặt ven đường, Lộ Gia Bảo vừa ăn vừa hỏi.
“Ừ, cũng rảnh, nhưng lại sắp phải chuẩn bị cho lễ Giáng Sinh, sau đó là năm mới, đợi đến tháng ba mới có thể nghỉ ngơi. Anh tính xin nghỉ một tuần, thế mới đủ.”
“Không ra ngoài chơi sao? Du lịch hoặc làm gì đó?”
“Không được, Giai Nghi đã từ chối từ sớm, cô ấy nói không rảnh, anh đi một mình cũng không có ý nghĩa.” – Hồng Chính Minh nói rõ, giọng điệu cũng bình lặng.
Lộ Gia Bảo cúi đầu ăn, không hỏi thêm gì nữa.
Một buổi tối, Hồng Chính Minh tan tầm, đi đi lại lại trên quảng trường một lát, anh thấy Lộ Ký không mở cửa, trong lòng hoài nghi, anh hỏi thăm mấy người xung quanh.
“Buổi chiều, không hiểu Lộ Vĩnh làm sao mà phải đi cấp cứu, sao có thể mở quán được chứ?” – Người nào đó nói cho Hồng Chính Minh.
Hồng Chính Minh cảm thấy choáng váng cả người, vội vàng vẫy xe tới bệnh viện trung tâm thành phố.
Chạy vào khu vực cấp cứu, Hồng Chính Minh nhìn thấy Lộ Gia Bảo ngồi trên ghế dài, vội vã chạy tới: “Gia Bảo!”
Lộ Gia Bảo thấy Hồng Chính Minh lập tức lao đến ôm lấy cánh tay anh: “Chính Minh, Chính Minh, cha em, cha em…… ông ấy…..”
Hồng Chính Minh ôm lấy Lộ Gia Bảo vào ngực, an ủi: “Không có việc gì, không có việc gì đâu,chớ sợ.”
Bác sỹ đang tiến hành phẫu thuật, còn chưa biết tình hình thế nào.
Hồng Chính Minh ôm Lộ Gia Bảo ngồi trên ghế dài, đã là chín giờ tối, ngoài trời tối đen, thỉnh thoảng có bác sĩ đi lại, nhưng xung quanh thực im lặng. Nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lộ Gia Bảo tái nhợt, Hồng Chính Minh cảm thấy trong lòng đau xót, chỉ hi vọng Lộ Vĩnh bình an vô sự.
Đèn đỏ ngoài cửa phòng phẫu thuật tắt, bác sĩ đi ra.
Lộ Gia Bảo ngẩng đầu, sau đó vội chạy đến: “Bác sĩ, cha cháu làm sao rồi, ông ấy….”
Hồng Chính Minh khẩn trương nhìn chằm chằm miệng bác sĩ.
Vị bác sĩ tóc hoa râm, gương mặt điềm đạm, giọng điệu mang theo tiếc nuối nói với Lộ Gia Bảo: “Tình huống của cha cậu không được tốt lắm, bệnh ung thứ máu của ông ấy đã đến thời kì cuối, trước kia vẫn chưa từng phát hiện sao?”
Lộ Gia Bảo lắc đầu: “Không thể nào… Cha cháu vẫn khỏe mà…”
Bác sĩ cầm tay Lộ Gia Bảo: “Đi,ta sẽ nói rõ hơn về bệnh tình của cha cháu.”
Ra xe, Lộ Gia Bảo co người lại, đầu gục xuống, Hồng Chính Minh thực sự khó chịu khi nhìn thấy cậu như vậy, anh kéo cậu lại, ôm cậu vào lòng. Qua cửa kính ô tô, ánh đèn neon lóe sáng, Hồng Chính Minh rơi vào suy nghĩ sâu xa.
Thật không nghĩ tới bệnh tình của Lộ phụ lại nghiêm trọng như vậy. Theo lời bác sĩ, bệnh tình của Lộ phụ là do chịu nhiều sản phẩm bị ô nhiễm hóa chất, các loại độc tố tích tụ lâu ngày trong cơ thể. Hơn nữa, ông lại làm việc vất vả, rốt cục thành bệnh. Độc tố giờ đã xâm nhập vào tủy, cho dù có thay tủy cũng không thể ngăn cản các tế bào khỏe mạnh bị xâm hại, cuối cùng cơ thể suy yếu, dẫn đến cái chết. Bệnh này cũng không phải là không thể trị, mà là trị không hết, người bệnh lại phải chịu nhiều đau đớn, hơn nữa chi phí rất lớn.
Nhìn Lộ Gia Bảo trong ngực mình, Hồng Chính Minh tâm tình càng nặng nề.
Đưa Lộ Gia Bảo về nhà mình, lúc này Hồng Chính Minh thực sự không yên tâm để cậu về nhà một mình. Hồng Chính Minh ép Lộ Gia Bảo ăn hết một chén cháo, sau đó giục cậu đi tắm rửa. “Nào, tắm rửa đi, thả lỏng đi, hôm nay em ngủ lại đây, mai anh với em cùng đi bệnh viện.”
Đẩy Lộ Gia Bảo vào phòng tắm, Hồng Chính Minh gọi điện cho đài truyền hình, xin nghỉ ngày mai.
Ở phòng khách chờ mãi không thấy Lộ Gia Bảo ra ngoài, Hồng Chính Minh nóng nảy mở cửa phòng tắm. Đập vào mắt anh là hình ảnh Lộ Gia Bảo khoác áo sơ mi, ngồi dưới vòi hoa sen, gục đầu. Nghe thấy Hồng Chính Minh bước vào, Lộ Gia Bảo ngẩng đôi mắt ngập nước lên nhìn anh, trong đôi mắt đó là sự bất lực tột cùng, khiến anh thấy rất khổ sở. Anh giúp cậu thay quần áo, lau khô tóc, đưa cậu vào phòng ngủ của cha mẹ anh ngày xưa, vì lo lắng nên anh quyết định sẽ ngủ cùng cậu.
Lộ Gia Bảo kéo kéo tay áo Hồng Chính Minh: “Chính Minh, cha em sẽ chết đúng không?”
Hồng Chính Minh nhẹ nhàng vuốt tóc cậu: “Sẽ không đâu, nhất định sẽ có biện pháp.”
“Chính Minh, em sợ.”
Trong bóng đêm mờ ảo, Hồng Chính Minh nhìn Lộ Gia Bảo, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia giờ tràn ngập sợ hãi cùng đau thương.
“Khi em hai tuổi thì mẹ mất, cũng là do bị bệnh, em không hề có bất cứ kí ức nào của bà cả, chỉ có xem qua ảnh mà thôi. Em chỉ có thể tưởng tượng sự ôn nhu của mẹ, một mình ba em nuôi em, thật không dễ dàng. Trên đời này chỉ có cha là người thân duy nhất của em, em không còn thân thích nào cả, em cũng chỉ có một ba ba mà thôi. Nếu cha mất, em…..” – Lộ Gia Bảo cuộn mình lại như con mèo nhỏ, nức nở khóc.
Hồng Chính Minh ôm lấy Lộ Gia Bảo, vỗ về: “Không sợ, còn có anh, còn có hàng xóm láng giềng, không có việc gì đâu, bác Lộ nhất định sẽ không có việc gì.”
Ngày hôm sau, Hồng Chính Minh đưa Lộ Gia Bảo đến bệnh viện, làm thủ tục nằm viện cho Lộ phụ. Tiền chữa bệnh cho Lộ phụ do bảo hiểm chi trả nên cũng không có gì lo lắng. Nhưng mà về sau, Hồng Chính Minh nghĩ lại đều đau đầu.
“Bác sĩ, cho dù mất bao nhiêu tiền, xin hãy chữa khỏi cho ba ba cháu.” – Lộ Gia Bảo giữ chặt tay bác sĩ phụ trách chữa trị.
Chờ Lộ Gia Bảo vào thăm Lộ phụ đã tỉnh lại, bác sĩ phụ trách đưa Hồng Chính Minh đến văn phòng.
“Xin hỏi, anh là gì của người bệnh?”
Hồng Chính Minh vội trả lời: “Tôi là láng giềng của ông ấy, tôi với con người bệnh là bạn tốt.”
“Như vậy a. tôi thấy cậu bé tâm lý không ổn định, cho nên không cùng cậu ấy thương lượng, tôi nghĩ nên nói với anh trước, có thể chứ?”
Hồng Chính Minh căng thẳng đổ mồ hôi, gật đầu.
Bác sĩ chậm rãi nói: “Bệnh của Lộ tiên sinh đã rất nặng, trước kia nếu phát hiện sớm thì có thể trị liệu. Hiện tại, cho dù có chữa trị, cũng chỉ là an ủi mà thôi, hơn nữa viện phí cùng tiền thuốc men cũng rất tốn kém. Tôi nghe nói Lộ tiên sinh tự mình mở quán, bảo hiểm xã hội của ông ấy cũng không được bao nhiêu, cho nên tôi muốn cậu với người nhà bệnh nhân có thể thương lượng đưa ông ấy về nhà, ở nhà nhận thuốc trị liệu, không cần phải phẫu thuật lần nữa. Theo tôi thấy, ở nhà đối với bệnh nhân thì thích hợp hơn.”
Nghe bác sĩ nói chuyện xong, Hồng Chính Minh trầm mặc một lát, rồi hỏi: “Xin hỏi…. Lộ bá bá còn bao nhiêu thời gian?”
Bác sĩ cúi đầu: “Cái này…. Chắc khoảng nửa năm thôi.”
Hồng Chính Minh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.
“Cậu nên an ủi người nhà một chút, cho cậu ta chuẩn bị tâm lý trước đi. Tôi thấy tình cảm cha con hai người yêu thương nhau vậy, tôi sợ đến lúc đó cậu bé không chịu nổi.”
“Vâng, cha con họ sống nương tựa vào nhau gần hai mươi năm nay, tôi cũng sợ cậu ấy không tiếp nhận được chuyện này thật.” – Hồng Chính Minh đứng lên – “Cảm ơn bác sĩ.”
“Như vậy tất cả trông chờ vào anh.”
Hồng Chính Minh đến phòng bệnh thăm Lộ phụ, ông đã tỉnh, tinh thần tỉnh táo, nhưng gương mặt rõ ràng là ảm đạm tiều tụy.
Đưa Lộ Gia Bảo tới nhà ăn, Hồng Chính Minh kéo cậu ngồi xuống, vô cùng cẩn thận mà nói tình trạng của Lộ phụ cho cậu, đương nhiên, anh không hề nói chuyện thời gian của Lộ phụ chỉ còn có nửa năm.
“Em biết.” – Lộ Gia Bảo gật đầu – “Em tính ở lại bệnh viện chắm sóc ba, nếu có thể, em sẽ để cha phẫu thuật lần nữa.”
“Không cần.” – Hồng Chính Minh lắc đầu – “Mổ rất tổn thương đến sức khỏe, Lộ bá bá vừa mới phẫu thuật một lần, nếu thêm lần nữa, sợ thân thể bác không chịu nổi.”
“Em biết, em không nói bây giờ sẽ mổ, chờ cha hồi phục lại đã, em sẽ tìm bác sĩ giỏi, thuốc tốt, nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho ba.” – Lộ Gia Bảo nắm chặt tay.
Hồng Chính Minh trầm tư thật lâu, sau đó không nói gì nữa.
Vài ngày sau, Hồng Chính Minh đi qua cửa Lộ Ký, thấy cửa đóng, trên tường có dòng chữ “Bán nhà”, lập tức liên lạc với Lộ Gia Bảo.
“Em định bán cửa hàng?”
“Phải, tình hình thế này, em cũng không có tâm trạng để mở cửa quán, không bằng đem bán. Em cũng nói với mấy phục vụ rồi, cũng báo cho người quản lý rồi. Người quản lý với kế toán đang thanh toán sổ sách. Bán được rồi, em cũng có nhiều thời gian để chăm sóc ba.”
“Vậy về sau em định làm gì?” – Hồng Chính Minh vội hỏi.
“Em…. Em nhất định sẽ tìm được việc, bên ngoài nhiều nhà hàng như vậy, nhất định em sẽ xin được việc.”
“Có gì cần anh hỗ trợ không?” – Hồng Chính Minh lại hỏi.
“Đúng rồi, anh có quen luật sư nào không? Em có nhiều vấn đề cần phải hỏi luật sư.”
“Anh sẽ tìm người giới thiệu cho em.”
Nhờ các đồng nghiệp ở đài truyền hình, Hồng Chính Minh tìm được một vị luật sư thích hợp, giới thiệu cho Lộ Gia Bảo. Lộ Gia Bảo nhờ luật sư tư vấn cho mình một số vấn đề liên quan đến tiền vay ngân hàng và bảo hiểm.
Một tuần sau, quán ăn Lộ Ký trên Trữ Tĩnh Lộ đã đóng cửa.
Buổi tối cùng ngày, Hồng Chính Minh, Lộ Gia Bảo cùng hai phục vụ là Tiểu Triệu với Tiểu Hà đến Lộ Ký, cùng nhau ngồi uống một chén. Lộ Gia Bảo ánh mắt hồng hồng, uống hết ly nọ đến ly kia, đem hết rượu ở quán ra. Hồng Chính Minh trầm mặc, mấy phục vụ cũng không còn đùa giỡn như mọi ngày, thần sắc ai cũng đông cứng lại. Cuối cùng, Lộ Gia Bảo cảm tạ mọi người đã làm việc ở đây vài năm qua, cùng bọn phục vụ ôm nhau, sau đó chia tay.
Trong lúc Lộ Gia Bảo đi toilet, Tiểu Hà nói với Hồng Chính Minh: “Chính Minh, từ nay về sau, nhờ anh chăm sóc Gia Bảo nhiều hơn. Tôi biết là anh thật lòng với cậu ấy, với tình huống hiện tại, anh là người đáng tin nhất, xin anh giúp đỡ Gia Bảo, cậu ấy đã chịu nhiều khổ cực rồi.
Hồng Chính Minh gật đầu: “Tôi biết, tôi sẽ chăm sóc cậu ấy.”
Giải quyết xong vấn đề quán ăn, Lộ Gia Bảo chuyển tới bệnh viện, làm bạn với cha mình. Mỗi khi có thời gian, Hồng Chính Minh đều đến bệnh viện thăm Lộ phụ, mang theo hoa quả tươi, lại kể chuyện cười. Ngay cả bác sĩ cũng nhận ra, Hồng Chính Minh chính là chỗ dựa tinh thần cho Lộ Gia Bảo.
Cuối tuần Hồng mẫu đến thăm con trai, hỏi thăm chuyện tình Lộ gia: “Sao Lộ Vĩnh đang khỏe mạnh thế lại tự dưng sinh bệnh?”
“Trước kia không phát hiện ra, lúc này đã là thời kỳ cuối.”
Hồng mẫu cảm thán: “Ôi, con người không tránh khỏi a, con cũng nên cẩn thận, tốt nhất là không nên để bị mắc bệnh.”
“Gia Bảo đã bán quán ăn rồi tới bệnh viện chăm lo cho Lộ phụ.”
Hồng mẫu giậm chân: “Đứa nhỏ ngốc, sao có thể làm thế? Quán ăn có thể nhờ người trông hộ, sao lại đem bán đi. Không làm ăn nữa thì viện phí của cha nó lấy đâu ra?”
“Hiện tại tâm tư cậu ấy hỗn loạn vậy, làm sao còn có thể quản lý quán đây.”
“Chính là có người nằm viện, tiền nong rất tốn kém, Gia Bảo cũng phải tính toán chứ?”
“Kia cũng không thể trơ mắt nhìn……” – Hồng Chính Minh không biết nên nói thế nào.
Hồng mẫu gật đầu: “Mẹ biết, sao có thể làm thế được, nhưng là……. Thực sự là…..” – Bà im lặng không nói gì nữa.
Hồng mẫu cùng Hồng phụ mang quà tới bệnh viện thăm Lộ Vĩnh, Hồng mẫu dặn dò đứa con: “Con giúp được gì thì liền giúp, biết không? Nhất định phải chăm lo cho Gia Bảo đấy, biết không?”
Hồng Chính Minh gật đầu: “Con biết.”
Khi đi xem phim cùng Lý Giai Nghi, Hồng Chính Minh trong lòng vẫn không yên. Lý Giai Nghi nhẹ giọng hỏi: “Anh sao thế? Có tâm sự gì sao?”
Khi hai người cùng nhau đi ăn cơm, Hồng Chính Minh kể chuyện của Lộ Gia Bảo cho Lý Giai Nghi, rồi thở dài: “Cậu ấy thực bất hạnh.”
Lý Giai Nghi liếc anh một cái, cúi đầu, không nói gì, thầm nghĩ: ‘Hai người không thân cũng chẳng quen, cho dù là bạn bè đi nữa, anh có giúp được người ta mãi không?’
Hai tháng trôi qua, Lộ Gia Bảo tìm được bác sĩ mổ cho Lộ phụ. Hồng Chính Minh biết rõ chi phí phẫu thuật rất lớn, anh muốn hỏi Lộ Gia Bảo lấy tiền ở đâu, nhưng không thể mở miệng được. Sắc mặt Lộ Gia Bảo cũng vui vẻ lên không ít, bởi vì cha cậu sắp phẫu thuật, tuy trong lòng vẫn lo lắng, nhưng hi vọng cũng nhiều lên.
Hồng Chính Minh cuối cùng cũng không thể kìm được, nhân cơ hội Lộ Gia Bảo đến nhà mình ăn cơm, liền hỏi: “Gia Bảo, bá phụ nhất định phải mổ lần nữa sao?”
Lộ Gia Bảo gật đầu: “Em biết cơ hội chỉ có năm mươi phần trăm, nhưng em vẫn muốn thử, em đã khuyên ba em rồi, hi vọng có kết quả tốt.”
“Vậy chi phí……”
Lộ Gia Bảo sửng sốt một chút, bình thản nói: “Em bán nhà rồi.”
Hồng Chính Minh trừng mắt: “Cái gì!”
Dù sao cũng không còn quán ăn, em nghĩ em cũng không thể trả góp nổi căn nhà đấy nữa, không bằng trả lại cho ngân hàng, em đã nhờ luật sư làm tốt rồi.”
“Vậy từ này về sau em ở đâu?”
Đôi mắt to đen của Lộ Gia Bảo phủ một tầng sương mờ: “Sau này…. Em chưa nghĩ nhiều như vậy, trước mắt cứu ba em đã.”
“Nhưng mà, em có biết…..”
Lộ Gia Bảo mở to mắt nhìn Hồng Chính Minh: “Em biết, vậy thì sao? Chẳng lẽ anh bắt em trơ mắt nhìn cha em chết? Nếu anh là em, anh sẽ làm thế nào? Em không cố được nhiều như vậy, cho dù chỉ có một tia hi vọng em cũng phải nắm cho được.”
Nhìn Hồng Chính Minh, Lộ Gia bảo lộ ra nụ cười thê lương: “Em cũng biết, nhưng mà em chỉ còn cách bán nhà đi mà thôi, thêm cả tiền bảo hiểm nữa cũng đủ, em không muốn mượn tiền của người khác, các bác trong khu cũng đã giúp đỡ em nhiều, em cũng không dám đi vay nặng lãi.”
Hồng Chính Minh giữ chặt Lộ Gia Bảo: “Vậy còn anh thì sao, tiền của anh em cũng có thể dùng mà.”
Lộ Gia Bảo lắc đầu: “Anh đã giúp em nhiều lắm rồi, giúp em tìm luật sư, tìm bác sĩ, giúp em có phúc lợi xã hội, chăm sóc cha em, chăm sóc cả em, anh đã làm cho em quá nhiều rồi.”
Hồng Chính Minh không nói gì.
“Cảm ơn anh! Em biết anh rất tốt với em, cảm ơn anh!”
Hồng Chính Minh không nói gì, chỉ bước lại gần Lộ Gia Bảo, vuốt ve tóc cậu: “Nhà đã bán rồi, từ nay em ở đâu?”
“Xã khu phúc lợi vẫn còn phòng trống, em có thể tạm thời ở đó, anh không cần lo.”
Hồng Chính Minh nhìn Lộ Gia Bảo: “Em có thể đến nhà anh ở.”
“Gì chứ?”
“Anh ở đây một mình, cũng quá rộng, em chuyển tới đây đi, anh cho em thuê phòng.”
Lộ Gia Bảo cười lắc đầu: “Em không muốn làm bóng đèn, chiếu sáng anh với bạn gái anh.”
“Không việc gì, Giai Nghi cũng không hay đến.”
Lộ phụ lại phẫu thuật lần nữa, chính là lần này không thể cứu được ông. Nhìn Lộ phụ tiều tụy, Lộ Gia Bảo đau lòng, tuyệt vọng, lòng Hồng Chính Minh cũng rất đau.
Mùa đông năm đấy, Lộ Gia Bảo thành cô nhi.
Hồng Chính Minh giành toàn bộ thời gian rảnh rỗi để ở bên cạnh Lộ Gia Bảo, làm bạn với cậu.
Lộ phụ trước khi mất, đã gọi Hồng Chính Minh vào, nói chuyện: “Chính Minh, cảm ơn cháu, bác biết cháu đã rất chiếu cố Gia Bảo, về sau bác nhờ cháu chăm sóc cho nó. Đứa nhỏ này từ nhỏ đã không có mẹ, đã phải chịu nhiều khổ cực rồi, sau khi bác ra đi, cháu hãy giúp bác chiếu cố nó nhiều hơn, nó có gì không đúng, cháu chỉ cho nó chỗ sai để sửa, biết không?”
Hồng Chính Minh không nói gì, chỉ gật đầu.
Lộ Gia Bảo cô độc, đến ở nhà của Hồng Chính Minh. Hồng Chính Minh sắp xếp lại phòng của cha mẹ ở trước kia, để Lộ Gia Bảo ở.
Hồng mẫu biết chuyện, khi Hồng Chính Minh đến Bắc Vệ Tinh thành thăm cha mẹ, bà nói rõ với anh: “Chính Minh, con để Gia Bảo ở cùng không phải là cách lâu dài.”
“Con biết. Nhưng giờ chả lẽ đuổi cậu ấy ra đường? Con không thể làm thế được.”
“Con cũng phải kết hôn, khi đó…..”
“Gia Bảo cũng phải kết hôn, cậu ấy sẽ mua nhà cho mình.”
Hồng mẫu nhìn con trai: “Con cho rằng mua nhà dễ dàng như vậy sao? Con cứ thử đi hỏi thăm giá cả nhà đất trong thành phố này đi.”
Hồng Chính Minh đặt tay lên vai mẫu thân, trấn an nói: “Con biết, con biết, trước tiên cứ ở cậu ấy ở đó, dù sao hiện tại con cũng chưa kết hôn. Nói đi nói lại, từ ngày Gia Bảo ở đó, ngày nào con cũng có người nấu ăn cho.”
“Đó không phải là cách lâu dài.”
“Con biết, con biết.”
Hồng Chính Minh không ngại khi Lộ Gia Bảo ở lại. Gia Bảo rất chăm chỉ, giúp anh làm việc nhà không ít. Hơn nữa anh cũng không đành lòng nhìn cậu không có nhà để về.
Sau khi phụ thân qua đời, nghỉ ngơi một thời gian, Lộ Gia Bảo bắt đầu kế hoạch xin việc. Bởi vì không có bằng cấp, lại chưa từng học qua khóa đào tạo nghề nào, nên không thể làm việc ở các khách sạn tốt được. Cuối cùng, Lộ Gia Bảo cũng xin được làm đầu bếp ở một nhà hàng cỡ trung ở Trữ Tĩnh Lộ.
Hồng Chính Minh khi biết chuyện rất vui. Lộ Gia Bảo có công việc rồi, sẽ không tối ngày nghĩ tới cha mình nữa, cậu ấy cuối cùng cũng đã vượt qua được thời kì khó khăn này.
Nhà hàng Lộ Gia Bảo làm là nhà hàng /, chủ yếu là phục vụ công nhân, lượng công việc nhiều, nhưng thu nhập không tệ. Hồng Chính Minh đề nghị nên liên hoan chúc mừng một trận, nên liên lạc với Tiểu Triệu, Tiểu Hà cùng nhau đi ăn.
Lộ Gia Bảo giải thích: “Kỳ thật tôi cũng không phải là đầu bếp chính, chỉ là phụ bếp thôi.”
Tiểu Hà xua tay: “Không vấn đề gì, rồi sẽ có ngày lên bếp trưởng. Cố lên!”
Nhìn thấy Lộ Gia Bảo vui vẻ hơn, Tiểu Triệu, Tiểu Hà cũng thấy an tâm.
Tiểu Hà lén nói với Hồng Chính Minh: “Gia Bảo có người bạn như anh thật tốt.”
Hồng Chính Minh cười: “Đương nhiên, chúng tôi chơi với nhau từ nhỏ, nhiều hơn so với các cậu là chắc.”
“Cậu bé này sống thật vất vả.” – Tiểu Hà thở dài.
“Tôi biết. Tôi sẽ chiếu cố cậu ấy, hai người cứ yên tâm.”