Lộ Gia Bảo ở lại nhà Trịnh Quân Đình, chăm sóc cuộc sống hằng ngày của cô, nấu cơm, quét tước, sửa sang lại phòng. Bọn họ lúc đó vừa là quan hệ tình nhân, lại vừa là chủ tớ, mối quan hệ phức tạp hơn so với ban đầu rất nhiều, nhưng hai người ở chung cũng không xấu. Tay nghề nấu ăn của Lộ Gia Bảo khiến Trịnh Quân Đình rất hài lòng, thậm chí cô còn gọi chị em đến nhà ăn cơm. Tất cả các nữ tri thức đó đều rất vừa lòng với bạn trai mới của Trịnh Quân Đình.
Bên dưới, các cô nhỏ nhẹ bàn tán “Không tệ nha, gia đình trong sạch, làm đồ ăn ngon, biết làm việc nhà, nghe lời, lễ phép.”
“Không có bằng cấp, mới học hết trung học.”
“Ôi, còn nói bằng cấp cái gì. Tôi cảm thấy cậu ta không tệ, lại anh tuấn, cũng nghe nói cậu ta không hề ra ngoài tìm hoa.”
“Tôi cảm thấy có hơi quê mùa, rượu cũng không phân biệt rõ, lại không biết khiêu vũ, chỉ được mỗi cái mặt đẹp.”
“Cậu nghĩ cậu ta đúng là Tiểu Bạch [ con thỏ nhỏ]?”
“Chính là Quân Đình có cho cậu ta tiền mà.”
Thời gian dần trôi, Trịnh Quân Đình ở chung với Lộ Gia Bảo càng nhiều, hai người lại bắt đầu nảy sinh mâu thuẫn. Trịnh Quân Đình là giám đốc công ty, là thủ trưởng chuyên quản lý nhân viên, không cần phải nhìn sắc mặt người khác, thường đem uy phong tại nơi làm việc về nhà, bắt đầu vênh mặt hất hàm sai bảo Lộ Gia Bảo.
Lộ Gia Bảo ban đầu còn làm việc ở nhà ăn, nhưng Trịnh Quân Đình chán ghét mùi dầu khói, bắt cậu nghỉ việc. Cả ngày ở nhà không làm gì khiến Lộ Gia Bảo cảm thấy buồn chán, cậu liền nhận đánh máy văn kiện giấy tờ cho một nhà sách ở gần đấy, Trịnh Quân Đình biết được rất không vui, “Vì sao cứ phải đi kiếm mấy đồng lẻ như vậy?”
Cuộc sống khác biệt, bằng cấp chênh lệch, giá trị nhìn nhận khác biệt, tất cả khiến cho vách ngăn giữa hai người càng ngày càng cao.
Trịnh Quân Đình cảm thấy không cần phải quan tâm gì về Lộ Gia Bảo,cậu muốn cái gì. Cái cô cần phải lo là ý muốn của khách hàng lẫn sếp của mình, hơn nữa, áp lực công việc lớn, cô không còn hơi sức đâu mà để ý xem cậu muốn cái gì.Thái độ trên cao nhìn xuống của Trịnh Quân Đình làm tổn thương Lộ Gia Bảo nhiều.
Mỗi khi có thời gian rảnh Trịnh Quân Đình sẽ dạy Lộ Gia Bảo phân biệt các loại rượu, học cách mặc quần áo, khiêu vũ, thậm chí bắt cậu đi học tiếng Pháp. Tất cả những thứ đó làm cho Lộ Gia Bảo thấy mệt chết đi được. Cô muốn biến cậu thành hình mẫu như mình mong muốn, chính là quên không hỏi xem cậu có thực sự muốn và hợp với cái hình mẫu đó không.
Lộ Gia Bảo đôi khi rất muốn đi xem một trận bóng, hoặc là đi dạo bên ngoài hít thở không khí. Nhưng những cơ hội như vậy không nhiều lắm, Trịnh Quân Đình luôn giục cậu nhanh chóng lên.
Mỗi khi ra ngoài dạo phố, Lộ Gia Bảo không tự chủ nghĩ đến Hồng Chính Minh, nhớ lại tình cảnh hai người cùng đi dạo phố. Ở bên cạnh Hồng Chính Minh, Lộ Gia Bảo không mệt mỏi như vậy, khi đó cậu tự do tự tại. Hai người quan tâm nhau như anh em, gặp chuyện cùng nhau bàn bạc, giống như bạn bè. Hồng Chính Minh là người có thể tin cậy dựa vào, hai người cùng nhau lớn lên, có rất nhiều điều không cần nói, nhưng vẫn hiểu nhau.
Lộ Gia Bảo tựa vào cột đèn, nhìn ra xa, trong mắt là một mảnh mở mịt.
Có một ngày Trịnh Quân Đình dẫn Lộ Gia Bảo tham dự một bữa tiệc tối, ở đó Lộ Gia Bảo gặp lại Hồng Chính Minh, trong lòng cậu trào dâng một loại cảm giác đã lâu không thấy.
Hồng Chính Minh theo các đồng nghiệp trong đài tới, anh không đến quay phim, anh là khách.
Lộ Gia Bảo đứng ở xa nhìn anh, thân hình cao lớn, mặc tây trang, dáng người cao ngất, mái tóc ngắn ngủn lại rất nhẹ nhàng khoan khoái. Lộ Gia Bảo lẳng lặng chăm chú nhìn bóng dáng Hồng Chính Minh.
Hồng Chính Minh vừa quay mặt, cũng nhìn thấy Lộ Gia Bảo. Hôm nay cậu mặc tây trang, mái tóc che khuất trán, đôi mắt to sáng ngời. Bộ tây trang trên người khiến cậu trưởng thành hơn, Hồng Chính Minh không tự nhủ được ý nghĩ, cậu nhóc này thật đúng là rất đẹp.
Cách một đám người, Lộ Gia Bảo yên lặng nhìn Hồng Chính Minh, yên lặng lặp lại tên anh, đôi môi nhẹ nhàng động đậy, lặp đi lặp lại “Chính Minh, Chính Minh, Chính Minh,….”
Hồng Chính Minh cũng ngóng nhìn Lộ Gia Bảo, trong lòng không khỏi thầm gọi tên cậu, “Gia Bảo, Gia Bảo, Gia Bảo,….”
Trong đại sảnh rộng lớn này, ánh đèn tựa như vụt tắt, bóng người tựa hồ biến mất, tất cả xung quanh dường như yên lặng, chỉ còn hai người yên lặng đối diện nhìn nhau.
Bóng dáng Trịnh Quân Đình xuất hiện, cô tới chỗ Lộ Gia Bảo, dẫn cậu đi xung quanh. Đến khi Lộ Gia Bảo quay đầu lại, bóng dáng Hồng Chính Minh đã biến mất, cậu cố gắng tìm kiếm trong đám đông kia nhưng vô vọng.
Lộ Gia Bảo về đến nhà, nằm trên giường, trằn trọc không ngủ được.
Hồng Chính Minh nằm trên giường, cũng trằn trọc, không ngủ được.
Lộ Gia Bải phát hiện ra trong lòng cậu đã thích Hồng Chính Minh mất rồi. Cậu không biết là từ khi nào, trong lòng cậu đã chỉ có mỗi Hồng Chính Minh mà thôi. Lộ Gia Bảo đột nhiên cảm thấy chua xót, muốn khóc, cậu cố gắng kìm những giọt nước mắt đang chực rơi xuống.
Lộ Gia Bảo hẹn Tiểu Hà cùng đi ăn cơm.
“Gần đây khỏe không?” – Tiểu Hà hỏi.
“Rất tốt. Sao gần đây không liên lạc được với Tiểu Triệu?”
“Anh ta a, đi Macao rồi.”
Lộ Gia Bảo ngạc nhiên: “Sao đột nhiên lại qua đấy?”
Tiểu Hà cười: “Anh ta tìm được bạn gái, cô gái đó làm việc ở bên đấy, anh ta cũng muốn qua đấy làm ăn luôn.”
Lộ Gia Bảo gật gật đầu.
Tiểu Hà đầy hâm mộ nói “Bạn gái Tiểu Triệu rất được nhá, hiền lành nết na, hai người đấy ngọt ngào lắm, làm tôi hâm mộ quá chừng.”
Lộ Gia Bảo nở nụ cười: “Cậu cũng tìm một người đi.”
“Đâu có thể dễ dàng tìm được, nhiều người như vậy, tìm một người hợp với mình khó lắm.”
Lộ Gia Bảo gật đầu: “Đúng, thực sự là không dễ.” – Nói xong cậu cười rộ lên – “Ta với Hồng Chính Minh cũng có thể nói là một.”
Tiểu Hà bĩu môi: “Hai người hợp nhau ở khoản khi dễ tôi. Đúng rồi, lâu lắm rồi không gặp Chính Minh.”
“Tôi mới gặp anh ấy gần đây.”
“Anh ấy khỏe không? Công việc bận rộn lắm sao? Có thể ra ngoài gặp mặt một bữa không?”
“Chúng tôi không nói chuyện.” – Gia Bảo cúi đầu, không muốn để cho Tiểu Hà nhìn thấy nét mặt đau thương của mình.
“Sao lại không nói chuyện? Thật vất vả mới gặp nhau được, giờ muốn gặp cậu khó lắm.” – Tiểu Hà oán giận.
Lộ Gia Bảo chỉ mỉm cười cúi đầu.
Buổi tối về đến nhà, Trịnh Quân Đình đang ngồi ở bàn xem xét giấy tờ, thấy cậu trở về, ngẩng đầu, cau mày: “Anh lại đi uống rượu, lêu lổng?”
“Tôi không có. Tôi chỉ tìm bạn làm chung trước kia nói chuyện phiếm.” – Lộ Gia Bảo vội giải thích.
“Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần là không cần đi lại với những người đó rồi.”
“Quân Đình, bọn họ không phải người xấu, đều là người bình thường làm công việc của mình thôi.”
“Được rồi, được rồi.” – Trịnh Quân Đình không kiên nhẫn ngắt lời cậu, quay đầu tiếp tục xem tư liệu – “Tôi nói mà anh vẫn không thèm nghe.”
“Tôi giới thiệu bạn bè tôi cho em, em cũng có thể thỉnh thoảng đi ra ngoài cùng bọn họ.”
“Những thứ bọn họ nói em không hiểu.”
“Nghe không hiểu có thể học, có thể đọc sách, như vậy có thể nâng cao hiểu biết.” – Lộ Gia Bảo bình thản nói
“Em thấy lúc này em như vậy không có gì là không tốt.” – Trịnh Quân Đình nói lớn tiếng lên.
“Đó là vì cô ở chung với tôi nên mới có cảm giác như vậy.”
“Nhưng mà em không muốn anh quan hệ với mấy người đó.”
“Sao lại thế? Em biết họ là người thế nào sao? Em lại nghĩ bọn họ là loại người gì?” – Lộ Gia Bảo cũng lớn tiếng- “Mấy người kia….. Mấy người kia chẳng qua cũng chỉ giả vờ đạo mạo mà thôi.”
Trịnh Quân Đình nghiêm túc đứng lên: “Anh nói gì?”
“Tôi không nói sai.”
Trịnh Quân Đình vung tay lên: “Anh đi ra ngoài.”
Lộ Gia Bảo nhìn cô, bất đắc dĩ cúi đầu, sau đó đi ra ngoài.
Trịnh Quân Đình đi làm rồi, Lộ Gia Bảo mới ngồi suy nghĩ thật kỹ, câu quyết định rời đi. Nơi này không thích hợp cho cậu ở lại. Cậu với cô ấy không thích hợp, tranh thủ lúc còn chưa tổn thương nhau quá nhiều, rời đi vẫn là tốt hơn.
Sửa sang lại hành lý đơn giản, Lộ Gia Bảo để lại giấy cho Trịnh Quân Đình. Tiền nàng đưa cho cậu cũng chưa dùng qua, cũng để lại cho cô luôn. Sau đó cậu để chìa khóa lại, xách vali, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Mang theo một vali nho nhỏ, Lộ Gia Bảo đi trên đương, rời khỏi nơi đó, cậu có thể đi đâu được đây? Thành phố lớn như vậy, liệu có chỗ nào cho mình ở không đây? Đi mãi đi mãi, Lộ Gia Bảo đi tới Trữ Trữ Tĩnh Lộ, đây là nơi cậu sinh ra, lớn lên,vô tình lại trở về.
Quán ăn Lộ Ký trước kia, giờ đã thành một thẩm mỹ viện.
Đứng dưới khu chung cư, Lộ Gia Bảo ngẩng đầu, nhìn cửa sổ quen thuộc trên lầu, hiện tại không biết là người nào đang ở. Đứng dưới lầu thật lâu, đến khi cổ họng dâng lên một cỗ chua xót, Lộ Gia Bảo mới cúi đầu, chậm rãi rời khỏi. Bất tri bất giác, cậu lại đi tới cột đèn nơi đó, nơi trước kia cậu vẫn đứng chờ người, chếch qua bên kia đường là nhà Hồng Chính Minh.
Tựa vào cột đèn, Lộ Gia Bảo nhìn chân trời dần chuyển sang màu đen. Hôm nay có khi phải đến khách sạn ở vậy. Lộ Gia Bảo muốn rời đi.
Có người vỗ vai cậu, Lộ Gia Bảo mơ màng tỉnh táo lại, trước mặt cậu lúc này là thân hình cao lớn của Hồng Chính Minh.
“Sao em lại ở đây? Muốn lấy đồ gì sao?”
Lộ Gia Bảo cúi đầu, do dự mãi: “Em, em với cô ấy …..chia tay.”
Hồng Chính Minh nghe được nhẹ giọng “À” một tiếng.
“Vậy em định ở đâu?” – Hồng Chính Minh nhẹ giọng hỏi.
“Không biết…….”
Lộ Gia Bảo lại ngẩng đầu nhìn Hồng Chính Minh, anh cũng đang nhìn cậu, ánh mắt hai người gặp nhau.
Trong mắt Hồng Chính Minh tràn đầy thương tiếc, anh mỉm cười, cầm lấy tay Lộ Gia Bảo: “Đi, theo anh về nhà.”
Lộ Gia Bảo nắm tay Hồng Chính Minh, lại nhớ tới căn nhà quen thuộc kia.
Buông hành lý, Lộ Gia Bảo nhìn xung quanh: “Vẫn như trước đây.”
Hồng Chính Minh rót nước cho Lộ Gia Bảo: “Lộn xộn hơn.”
“Em giúp anh dọn dẹp.”
“Cảm ơn em. Đúng rồi phòng ngủ kia vẫn là của em, em dọn đồ vào đấy nhé.”
Lộ Gia Bảo sắp xếp đồ đạc, cậu phát hiện ra nơi này không có gì thay đổi cả, trên giá vẫn còn treo khăn mặt của mình, nơi để bàn chải đánh răng, còn có cốc uống nước, vẫn nguyên vẹn như lúc mình rời đi.
Lộ Gia Bảo chợt cảm thấy mũi mình cay cay, không nghĩ tới Hồng Chính Minh thoạt nhìn là người vô tâm, ai ngờ….
Sắp xếp xong, Lộ Gia Bảo bắt đầu lo lắng về tương lai. Đương nhiên là lại phải đi tìm việc, nhưng mà muốn ở lại đây cậu phải giải quyết các vấn đề với Trịnh Quân Đình, vì thế cậu chủ động gọi điện cho Trịnh Quân Đình, hẹn cô ra gặp mặt.
“Anh cứ thế mà đi sao? Ngay cả một câu nói cũng không có.” – Ngồi trong quán cà phê, Trịnh Quân Đình hỏi Lộ Gia Bảo.
“Tôi đã để giấy lại cho cô.”
“Anh có ý gì?”
Lộ Gia Bảo lại cúi đầu: “Tôi cảm thấy…. Chúng ta không hợp nhau, không thể ở cùng một chỗ được. Tôi nghĩ…. Cô cũng nghĩ như vậy.”
Trịnh Quân Đình nhìn Lộ Gia Bảo: “Tôi thừa nhận, tôi…..không đúng.”
“Không, cô tốt lắm. Chính là chúng ta không hợp nhau.”
Trịnh Quân Đình đẩy cái chén trong tay: “Sao cậu không cầm tiền?”
Lộ Gia Bảo lắc đầu: “Không, tôi không cần.”
“Sau này cậu định thế nào? Hiện cậu đang ở đâu?”
“Tôi ở nhờ nhà bạn, rồi tôi sẽ tìm việc.”
Trịnh Quân Đình suy nghĩ một chút, định nói gì nhưng lại thôi, một lát sau, cô mới nói: “Tôi cảm thấy cậu nên đi học một lớp về nấu ăn, sau này sẽ có lợi.”
“Tôi cũng định như thế.”
Uống xong cà phê, Lộ Gia Bảo đứng lên: “Tôi phải đi đây.”
Trịnh Quân Đình lưu luyến nhìn người đàn ông trước mắt, cô muốn tìm được một người giống như vậy chắc còn phải rất lâu nữa.
“Số điện thoại của tôi, cậu vẫn nhớ chứ?”
Lộ Gia Bảo gật đầu, mỉm cười, đứng lên rời đi.
Lộ Gia Bảo đã giải quyết xong vấn đề của mình, còn Hồng Chính Minh thì vẫn dậm chân tại chỗ.
An Đình bực tức nhìn anh: “Đồ nhát gan.”
Hồng Chính Minh ôm đầu: “Tôi không muốn cậu ấy hiểu lầm, tôi không muốn cậu ấy nghĩ tôi là kẻ cơ hội.”
An Đình trừng mắt nhìn Hồng Chính Minh: “Ngu ngốc.”
“Tôi cần suy nghĩ kỹ đã, cuối tuần tôi muốn rời đảo.”
An Đình nói: “Tùy cậu thôi, muốn làm gì thì làm, nhưng đừng có hối hận. Cậu rõ ràng là thích Lộ Gia Bảo như vậy….. Bỏ qua lần nữa, cậu đừng có khóc.”
Cuối tuần, Hồng Chính Minh rời đảo.
Tiểu Hà cùng bạn bè rời bến lấy được không ít cá, đi ngang qua nhà Hồng Chính Minh, anh ta thuận tiện mang cho Chính Minh một ít.
Cửa vừa mở, Tiểu Hà thấy Lộ Gia Bảo, hoảng sợ: “Sao cậu lại ở đây? Chính Minh đâu?”
“Chính Minh rời đảo rồi.”
“Cậu…..”
“Tôi chia tay Trịnh Quân Đình rồi. Hiện tại đang ở nhờ nhà Chính Minh.”
“Chia tay?” – Tiểu Hà trợn tròn mắt – “Mới mấy hôm trước không phải vẫn còn cùng nhau sao? Đã chia tay rồi?”
“Ừ.” – Lộ Gia Bảo gật đầu.
“Vì sao? Ở cùng cô ấy không tốt sao?”
“Chúng tôi vốn dĩ không hợp nhau.” – Lộ Gia Bảo suy nghĩ một lát – “Tôi không phải vì tiền mới ở cùng cô ấy. Tôi thật lòng hi vọng ở cùng cô ấy có thể thay đổi hoàn cảnh của tôi, nhưng mà tôi phát hiện ra cuộc sống như vậy không hợp với mình. Hơn nữa đó không phải là cảm giác đối với người mình yêu, cứ như vậy thì không công bằng với cô ấy.”
Tiểu Hà gãi đầu, không nói nên lời.
“Không sao, tôi tự biết cách chăm sóc bản thân.” – Lộ Gia Bảo an ủi Tiểu Hà.
Hồng Chính Minh rời đảo hai ngày. Mỗi khi anh buồn bực hoặc có tâm sự, hoặc đau khổ, anh sẽ lại ra đảo, khi bình ổn cảm xúc sẽ lại quay về.
Gần Hương Đảo có mấy đảo nhỏ, còn có hai cảng cá lớn, hơn nữa cũng có không ít các quán rượu hải sản. Từ Hương Đảo chỉ cần ngồi thuyền khoảng mười phút là có thể đến nơi, du khách rất thích đến đó ăn hải sản. Để thu hút khách du lịch, chính quyền đã đầu tư rất nhiều để xanh hóa nơi đây. Đường xoay vòng là quốc lộ lớn nhất của đảo, dài gần bảy kilomet, mỗi khi có tâm sự, Hồng Chính Minh thường đến đây, đi dọc con đường, buồn bực trong lòng sẽ tan hết.
Lúc này, Hồng Chính Minh vẫn đang thực sự lo lắng, một lần nữa anh lại tự hỏi chính mình, tình cảm của anh với Lộ Gia Bảo là gì.
Đáp án cuối cùng vẫn là – Yêu
Hồng Chính Minh và Lộ Gia Bảo ở chung mới được gần một năm, thời gian đó cũng không thể nói là dài, nhưng mà tình cảm của anh với cậu thì có thể chắc chắn. Lộ Gia Bảo ôn hòa, quan tâm, nhiệt tình, tốt bụng, tất cả những điều đó đều hấp dẫn anh, khiến cho anh muốn ở bên cậu, yêu thương cậu. Không phải là đồng cảm, là tình yêu thực sự xuất phát từ trái tim anh.
Hồng Chính Minh muốn thổ lộ với Lộ Gia Bảo, hy vọng từ nay hai người có thể bước sang một trang mới về tình cảm.
Suy đi nghĩ lại, Hồng Chính Minh đã quyết định sau khi trở về sẽ nói hết tâm tư với Lộ Gia Bảo, anh hi vọng có thể tiếp tục giữ cậu ở lại bên cạnh mình.
Anh không muốn lại mất cậu thêm một lần nữa.
Kết thúc cuối tuần, Hồng Chính Minh về đến nhà, anh nhìn gương mặt xinh đẹp của Lộ Gia Bảo, vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu, anh đột nhiên nói không nên lời.
Thật sự là quá gần, cảm giác lúc này khiến anh rất muốn nắm lấy, cho nên lại càng sợ hãi sẽ bị cự tuyệt, càng sợ sẽ bị tổn thương. Trong đúng lúc Hồng Chính Minh vẫn còn đang suy nghĩ xem có thổ lộ hay không thì anh nhận được tin tức: Lý Giai Nghi mang thai.
Hồng Chính Minh vô cùng ngạc nhiên, không hề tức giận, mà là kinh ngạc, hóa ra cô ấy đã cùng người khác thân thiết đến thế.
Lộ Gia Bảo lại bị tin này dọa cho sợ hãi. Cậu cảm thấy rất khủng hoảng, lẽ nào Hồng Chính Minh sẽ phải kết hôn sao? Câu chưa từng nghĩ tới ngày Hồng Chính Minh sẽ kết hôn, vậy cậu phải làm sao bây giờ? Cảm giác mình sẽ phải mất Hông Chính Minh khiến cho cậu rất sợ hãi, thương tâm.
Hồng Chính Minh đi làm về, yên lặng ngồi ăn cơm. Lộ Gia Bảo ngồi bên cạnh mở to mắt nhìn anh, chờ anh nói, vậy mà anh lại không nói gì hết.
Lộ Gia Bảo nhìn theo bóng dáng Hồng Chính Minh về phòng, bờ vai cùng cánh tay rắn chắc kia sẽ không bao giờ…..ôm mình nữa, cậu lặng lẽ khóc.
Đêm khuya, Lộ Gia Bảo không ngủ được, cậu lặng lẽ đi vào phòng Hồng Chính Minh, ngồi bên giường anh. Nhìn người đang ngủ trên giường, cậu thì thào nói: “Anh đừng thích Giai Nghi, em không muốn anh thích cô ấy, cô ấy không thích anh đâu. Em sợ lắm, em sợ anh sẽ lại rời xa em, không cần em nữa, em không muốn rời khỏi anh.” – Lộ Gia Bảo nói năng lộn xộn, lại vô cùng đau khổ.
“Em sợ, anh đừng rời bỏ em…..” – Lộ Gia Bảo cúi đầu, trán tựa vào vai Hồng Chính Minh, cầm tay anh – “Em sợ, em sợ lắm……”
Lộ Gia Bảo không biết lấy dũng khí ở đâu, cậu cúi xuống, hôn lên môi Hồng Chính Minh. Hai đôi môi mềm gặp nhau, có một thứ gì đó theo gương mặt Lộ Gia Bảo tiến vào khóe miệng, cũng chạm vào môi Hồng Chính Minh. Lộ Gia Bảo đang khóc, âm thanh nức nở nho nhỏ như tiếng con vật gì đó về đêm, cậu dựa mình lên ngực Hồng Chính Minh, nặng nề ngủ. Lúc này, Hồng Chính Minh thong thả mở to mắt, anh không hề ngủ, tất cả những lời nói của Lộ Gia Bảo anh đều nghe thấy rõ ràng.
Hồng Chính Minh cảm thấy một cỗ ngọt ngào dâng lên trong lòng, một loại cảm giác không thể nói nên lời, anh vuốt ve mái tóc cậu, những sợi tóc đen quấn lấy tay Hồng Chính Minh cũng như quấn quanh tim anh vậy.
Hồng Chính Minh vẫn luôn lo sợ, sợ Lộ Gia Bảo không thể nhận cảm tình này, sợ nếu như anh thổ lộ sẽ đẩy cậu vào tình thế không có đường lui, không nhà để về. Nhưng mà hiện tại, đã nghe được tiếng nói từ đáy lòng của Lộ Gia Bảo, Hồng Chính Minh cảm thấy vững tâm nhiều hơn, đáp án trong lòng anh sáng tỏ hơn. Từng kỉ niệm trong quá khứ, tình cảm khi hai người sống chung, Hồng Chính Minh cảm thấy chính mình đã không thể rời bỏ Lộ Gia Bảo được nữa rồi.
Tối hôm sau, Hồng Chính Minh ngồi đối diện với Lộ Gia Bảo ở bàn ăn cơm. Nhìn nét mặt Hồng Chính Minh nghiêm túc, Lộ Gia Bảo hoang mang.
Ho khan vài tiếng, Hồng Chính Minh mở miệng: “Bảo Bảo, anh có chuyện muốn nói với em.”
“Dạ.”
Hồng Chính Minh cầm lấy tay Lộ Gia Bảo, nhìn vào đôi mắt to của cậu: “Bảo Bảo, chúng ta…. Chúng ta tìm hiểu nhau được không?”
Lộ Gia Bảo nhất thời không thể phản ứng kịp thời: “Cái gì?”
“Anh nói…. Anh muốn nói, Bảo Bảo, anh thích em, chúng ta ở cùng một chỗ được không?”
Lộ Gia Bảo liếc mắt: “Chúng ta?”
“Đúng. Anh đã lo lắng rất lâu, anh đã không đủ dũng cảm để nói điều này. Thực ra anh đã muốn nói với em rồi, nhưng mà anh sợ….. Anh không có đủ dũng khí, anh sợ em cự tuyệt anh, cũng sợ em không thể tiếp nhận, càng sợ vì lời thổ lộ của anh mà em cho anh là kẻ giậu đổ bìm leo, anh….” – Hồng Chính Minh gãi đầu – “Anh đã suy nghĩ rất lâu, rồi anh nhận ra anh thích em, anh muốn cùng em sống, muốn chăm sóc em. Chúng ta tìm hiểu nhau được không?”
“Anh….. thích em?”
“Đúng!”
“Vậy Giai Nghi thì sao?”
“Đã lâu rồi anh không gặp cô ấy, chỉ là thỉnh thoảng nói chuyện điện thoại mà thôi.” – Hồng Chính Minh vội vàng giải thích.
“Nhưng mà Giai Nghi đã mang thai.”
Hồng Chính Minh mở to hai mắt: “Không phải em nghĩ đó là của anh chứ? Không phải đâu! Anh với cô ấy chỉ gọi điện thoại, đã rất lâu rồi chưa hề gặp nhau.”
Trong lòng Lộ Gia Bảo cuối cùng cũng thở phào.
“Được không? Hả?” – Hồng Chính Minh cẩn thận quan sát sắc mặtLộ Gia Bảo.
Lộ Gia Bảo ngượng ngùng gật đầu: “Được.”
Hồng Chính Minh thở phào nhẹ nhõm, ôm lấy Lộ Gia Bảo: “Em đồng ý?”
“Phải.”
“Thật tốt quá.”
Tựa đầu trên vai Hồng Chính Minh, Lộ Gia bảo ôm lấy bờ vai vững chắc của anh, lúc này, cậu đã không muốn phải cách xa anh thêm lần nào nữa.
“Về chuyện Giai Nghi, anh sẽ gặp cô ấy nói chuyện.”
“Được.”
Hồng Chính Minh đặc biệt hẹn gặp Lý Giai Nghi.
“Anh biết chuyện rồi.” – Lý Giai Nghi xoay tách cà phê, không nhìn Hồng Chính Minh.
“Ừ, anh đã biết.”
Lý Giai Nghi trầm mặc.
Hồng Chính Minh mỉm cười: “Anh chúc phúc cho hai người. Chúc em hạnh phúc.”
Lý Giai Nghi ngạc nhiên nhìn Hồng Chính Minh. Tại sao anh ta không tức giận? Không tranh cãi ầm ĩ? Không muốn đoạt cô trở về hoặc làm gì đó khác? Sao anh ta có thể bình tĩnh đến thế?
“Em nhất định là rất yêu người đó, Giai Nghi, chúc mừng em.” – Hồng Chính Minh thành tâm thành ý nói, hiện tại anh đã có được tình yêu của đời mình, đương nhiên cũng hi vọng bạn gái cũ có thể hạnh phúc.
“Anh chỉ muốn nói thế thôi sao?” – Lý Giai Nghi hỏi.
“Phải, chúc mừng em, chúc em hạnh phúc.”
Hồng Chính Minh chia tay Lý Giai Nghi một cách yên bình.
Về nhà, Lộ Gia Bảo đã đang đợi Hồng Chính Minh.
“Cô ấy nói gì?”
“Cũng không nói gì. Nhưng mà anh thấy cô ấy phải yêu người kia nhiều thế nào mới có thể làm như thế, không biết bao giờ thì họ kết hôn.”
Lộ Gia Bảo ở lại nhà Trịnh Quân Đình, chăm sóc cuộc sống hằng ngày của cô, nấu cơm, quét tước, sửa sang lại phòng. Bọn họ lúc đó vừa là quan hệ tình nhân, lại vừa là chủ tớ, mối quan hệ phức tạp hơn so với ban đầu rất nhiều, nhưng hai người ở chung cũng không xấu. Tay nghề nấu ăn của Lộ Gia Bảo khiến Trịnh Quân Đình rất hài lòng, thậm chí cô còn gọi chị em đến nhà ăn cơm. Tất cả các nữ tri thức đó đều rất vừa lòng với bạn trai mới của Trịnh Quân Đình.
Bên dưới, các cô nhỏ nhẹ bàn tán “Không tệ nha, gia đình trong sạch, làm đồ ăn ngon, biết làm việc nhà, nghe lời, lễ phép.”
“Không có bằng cấp, mới học hết trung học.”
“Ôi, còn nói bằng cấp cái gì. Tôi cảm thấy cậu ta không tệ, lại anh tuấn, cũng nghe nói cậu ta không hề ra ngoài tìm hoa.”
“Tôi cảm thấy có hơi quê mùa, rượu cũng không phân biệt rõ, lại không biết khiêu vũ, chỉ được mỗi cái mặt đẹp.”
“Cậu nghĩ cậu ta đúng là Tiểu Bạch [ con thỏ nhỏ]?”
“Chính là Quân Đình có cho cậu ta tiền mà.”
Thời gian dần trôi, Trịnh Quân Đình ở chung với Lộ Gia Bảo càng nhiều, hai người lại bắt đầu nảy sinh mâu thuẫn. Trịnh Quân Đình là giám đốc công ty, là thủ trưởng chuyên quản lý nhân viên, không cần phải nhìn sắc mặt người khác, thường đem uy phong tại nơi làm việc về nhà, bắt đầu vênh mặt hất hàm sai bảo Lộ Gia Bảo.
Lộ Gia Bảo ban đầu còn làm việc ở nhà ăn, nhưng Trịnh Quân Đình chán ghét mùi dầu khói, bắt cậu nghỉ việc. Cả ngày ở nhà không làm gì khiến Lộ Gia Bảo cảm thấy buồn chán, cậu liền nhận đánh máy văn kiện giấy tờ cho một nhà sách ở gần đấy, Trịnh Quân Đình biết được rất không vui, “Vì sao cứ phải đi kiếm mấy đồng lẻ như vậy?”
Cuộc sống khác biệt, bằng cấp chênh lệch, giá trị nhìn nhận khác biệt, tất cả khiến cho vách ngăn giữa hai người càng ngày càng cao.
Trịnh Quân Đình cảm thấy không cần phải quan tâm gì về Lộ Gia Bảo,cậu muốn cái gì. Cái cô cần phải lo là ý muốn của khách hàng lẫn sếp của mình, hơn nữa, áp lực công việc lớn, cô không còn hơi sức đâu mà để ý xem cậu muốn cái gì.Thái độ trên cao nhìn xuống của Trịnh Quân Đình làm tổn thương Lộ Gia Bảo nhiều.
Mỗi khi có thời gian rảnh Trịnh Quân Đình sẽ dạy Lộ Gia Bảo phân biệt các loại rượu, học cách mặc quần áo, khiêu vũ, thậm chí bắt cậu đi học tiếng Pháp. Tất cả những thứ đó làm cho Lộ Gia Bảo thấy mệt chết đi được. Cô muốn biến cậu thành hình mẫu như mình mong muốn, chính là quên không hỏi xem cậu có thực sự muốn và hợp với cái hình mẫu đó không.
Lộ Gia Bảo đôi khi rất muốn đi xem một trận bóng, hoặc là đi dạo bên ngoài hít thở không khí. Nhưng những cơ hội như vậy không nhiều lắm, Trịnh Quân Đình luôn giục cậu nhanh chóng lên.
Mỗi khi ra ngoài dạo phố, Lộ Gia Bảo không tự chủ nghĩ đến Hồng Chính Minh, nhớ lại tình cảnh hai người cùng đi dạo phố. Ở bên cạnh Hồng Chính Minh, Lộ Gia Bảo không mệt mỏi như vậy, khi đó cậu tự do tự tại. Hai người quan tâm nhau như anh em, gặp chuyện cùng nhau bàn bạc, giống như bạn bè. Hồng Chính Minh là người có thể tin cậy dựa vào, hai người cùng nhau lớn lên, có rất nhiều điều không cần nói, nhưng vẫn hiểu nhau.
Lộ Gia Bảo tựa vào cột đèn, nhìn ra xa, trong mắt là một mảnh mở mịt.
Có một ngày Trịnh Quân Đình dẫn Lộ Gia Bảo tham dự một bữa tiệc tối, ở đó Lộ Gia Bảo gặp lại Hồng Chính Minh, trong lòng cậu trào dâng một loại cảm giác đã lâu không thấy.
Hồng Chính Minh theo các đồng nghiệp trong đài tới, anh không đến quay phim, anh là khách.
Lộ Gia Bảo đứng ở xa nhìn anh, thân hình cao lớn, mặc tây trang, dáng người cao ngất, mái tóc ngắn ngủn lại rất nhẹ nhàng khoan khoái. Lộ Gia Bảo lẳng lặng chăm chú nhìn bóng dáng Hồng Chính Minh.
Hồng Chính Minh vừa quay mặt, cũng nhìn thấy Lộ Gia Bảo. Hôm nay cậu mặc tây trang, mái tóc che khuất trán, đôi mắt to sáng ngời. Bộ tây trang trên người khiến cậu trưởng thành hơn, Hồng Chính Minh không tự nhủ được ý nghĩ, cậu nhóc này thật đúng là rất đẹp.
Cách một đám người, Lộ Gia Bảo yên lặng nhìn Hồng Chính Minh, yên lặng lặp lại tên anh, đôi môi nhẹ nhàng động đậy, lặp đi lặp lại “Chính Minh, Chính Minh, Chính Minh,….”
Hồng Chính Minh cũng ngóng nhìn Lộ Gia Bảo, trong lòng không khỏi thầm gọi tên cậu, “Gia Bảo, Gia Bảo, Gia Bảo,….”
Trong đại sảnh rộng lớn này, ánh đèn tựa như vụt tắt, bóng người tựa hồ biến mất, tất cả xung quanh dường như yên lặng, chỉ còn hai người yên lặng đối diện nhìn nhau.
Bóng dáng Trịnh Quân Đình xuất hiện, cô tới chỗ Lộ Gia Bảo, dẫn cậu đi xung quanh. Đến khi Lộ Gia Bảo quay đầu lại, bóng dáng Hồng Chính Minh đã biến mất, cậu cố gắng tìm kiếm trong đám đông kia nhưng vô vọng.
Lộ Gia Bảo về đến nhà, nằm trên giường, trằn trọc không ngủ được.
Hồng Chính Minh nằm trên giường, cũng trằn trọc, không ngủ được.
Lộ Gia Bải phát hiện ra trong lòng cậu đã thích Hồng Chính Minh mất rồi. Cậu không biết là từ khi nào, trong lòng cậu đã chỉ có mỗi Hồng Chính Minh mà thôi. Lộ Gia Bảo đột nhiên cảm thấy chua xót, muốn khóc, cậu cố gắng kìm những giọt nước mắt đang chực rơi xuống.
Lộ Gia Bảo hẹn Tiểu Hà cùng đi ăn cơm.
“Gần đây khỏe không?” – Tiểu Hà hỏi.
“Rất tốt. Sao gần đây không liên lạc được với Tiểu Triệu?”
“Anh ta a, đi Macao rồi.”
Lộ Gia Bảo ngạc nhiên: “Sao đột nhiên lại qua đấy?”
Tiểu Hà cười: “Anh ta tìm được bạn gái, cô gái đó làm việc ở bên đấy, anh ta cũng muốn qua đấy làm ăn luôn.”
Lộ Gia Bảo gật gật đầu.
Tiểu Hà đầy hâm mộ nói “Bạn gái Tiểu Triệu rất được nhá, hiền lành nết na, hai người đấy ngọt ngào lắm, làm tôi hâm mộ quá chừng.”
Lộ Gia Bảo nở nụ cười: “Cậu cũng tìm một người đi.”
“Đâu có thể dễ dàng tìm được, nhiều người như vậy, tìm một người hợp với mình khó lắm.”
Lộ Gia Bảo gật đầu: “Đúng, thực sự là không dễ.” – Nói xong cậu cười rộ lên – “Ta với Hồng Chính Minh cũng có thể nói là một.”
Tiểu Hà bĩu môi: “Hai người hợp nhau ở khoản khi dễ tôi. Đúng rồi, lâu lắm rồi không gặp Chính Minh.”
“Tôi mới gặp anh ấy gần đây.”
“Anh ấy khỏe không? Công việc bận rộn lắm sao? Có thể ra ngoài gặp mặt một bữa không?”
“Chúng tôi không nói chuyện.” – Gia Bảo cúi đầu, không muốn để cho Tiểu Hà nhìn thấy nét mặt đau thương của mình.
“Sao lại không nói chuyện? Thật vất vả mới gặp nhau được, giờ muốn gặp cậu khó lắm.” – Tiểu Hà oán giận.
Lộ Gia Bảo chỉ mỉm cười cúi đầu.
Buổi tối về đến nhà, Trịnh Quân Đình đang ngồi ở bàn xem xét giấy tờ, thấy cậu trở về, ngẩng đầu, cau mày: “Anh lại đi uống rượu, lêu lổng?”
“Tôi không có. Tôi chỉ tìm bạn làm chung trước kia nói chuyện phiếm.” – Lộ Gia Bảo vội giải thích.
“Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần là không cần đi lại với những người đó rồi.”
“Quân Đình, bọn họ không phải người xấu, đều là người bình thường làm công việc của mình thôi.”
“Được rồi, được rồi.” – Trịnh Quân Đình không kiên nhẫn ngắt lời cậu, quay đầu tiếp tục xem tư liệu – “Tôi nói mà anh vẫn không thèm nghe.”
“Tôi giới thiệu bạn bè tôi cho em, em cũng có thể thỉnh thoảng đi ra ngoài cùng bọn họ.”
“Những thứ bọn họ nói em không hiểu.”
“Nghe không hiểu có thể học, có thể đọc sách, như vậy có thể nâng cao hiểu biết.” – Lộ Gia Bảo bình thản nói
“Em thấy lúc này em như vậy không có gì là không tốt.” – Trịnh Quân Đình nói lớn tiếng lên.
“Đó là vì cô ở chung với tôi nên mới có cảm giác như vậy.”
“Nhưng mà em không muốn anh quan hệ với mấy người đó.”
“Sao lại thế? Em biết họ là người thế nào sao? Em lại nghĩ bọn họ là loại người gì?” – Lộ Gia Bảo cũng lớn tiếng- “Mấy người kia….. Mấy người kia chẳng qua cũng chỉ giả vờ đạo mạo mà thôi.”
Trịnh Quân Đình nghiêm túc đứng lên: “Anh nói gì?”
“Tôi không nói sai.”
Trịnh Quân Đình vung tay lên: “Anh đi ra ngoài.”
Lộ Gia Bảo nhìn cô, bất đắc dĩ cúi đầu, sau đó đi ra ngoài.
Trịnh Quân Đình đi làm rồi, Lộ Gia Bảo mới ngồi suy nghĩ thật kỹ, câu quyết định rời đi. Nơi này không thích hợp cho cậu ở lại. Cậu với cô ấy không thích hợp, tranh thủ lúc còn chưa tổn thương nhau quá nhiều, rời đi vẫn là tốt hơn.
Sửa sang lại hành lý đơn giản, Lộ Gia Bảo để lại giấy cho Trịnh Quân Đình. Tiền nàng đưa cho cậu cũng chưa dùng qua, cũng để lại cho cô luôn. Sau đó cậu để chìa khóa lại, xách vali, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Mang theo một vali nho nhỏ, Lộ Gia Bảo đi trên đương, rời khỏi nơi đó, cậu có thể đi đâu được đây? Thành phố lớn như vậy, liệu có chỗ nào cho mình ở không đây? Đi mãi đi mãi, Lộ Gia Bảo đi tới Trữ Trữ Tĩnh Lộ, đây là nơi cậu sinh ra, lớn lên,vô tình lại trở về.
Quán ăn Lộ Ký trước kia, giờ đã thành một thẩm mỹ viện.
Đứng dưới khu chung cư, Lộ Gia Bảo ngẩng đầu, nhìn cửa sổ quen thuộc trên lầu, hiện tại không biết là người nào đang ở. Đứng dưới lầu thật lâu, đến khi cổ họng dâng lên một cỗ chua xót, Lộ Gia Bảo mới cúi đầu, chậm rãi rời khỏi. Bất tri bất giác, cậu lại đi tới cột đèn nơi đó, nơi trước kia cậu vẫn đứng chờ người, chếch qua bên kia đường là nhà Hồng Chính Minh.
Tựa vào cột đèn, Lộ Gia Bảo nhìn chân trời dần chuyển sang màu đen. Hôm nay có khi phải đến khách sạn ở vậy. Lộ Gia Bảo muốn rời đi.
Có người vỗ vai cậu, Lộ Gia Bảo mơ màng tỉnh táo lại, trước mặt cậu lúc này là thân hình cao lớn của Hồng Chính Minh.
“Sao em lại ở đây? Muốn lấy đồ gì sao?”
Lộ Gia Bảo cúi đầu, do dự mãi: “Em, em với cô ấy …..chia tay.”
Hồng Chính Minh nghe được nhẹ giọng “À” một tiếng.
“Vậy em định ở đâu?” – Hồng Chính Minh nhẹ giọng hỏi.
“Không biết…….”
Lộ Gia Bảo lại ngẩng đầu nhìn Hồng Chính Minh, anh cũng đang nhìn cậu, ánh mắt hai người gặp nhau.
Trong mắt Hồng Chính Minh tràn đầy thương tiếc, anh mỉm cười, cầm lấy tay Lộ Gia Bảo: “Đi, theo anh về nhà.”
Lộ Gia Bảo nắm tay Hồng Chính Minh, lại nhớ tới căn nhà quen thuộc kia.
Buông hành lý, Lộ Gia Bảo nhìn xung quanh: “Vẫn như trước đây.”
Hồng Chính Minh rót nước cho Lộ Gia Bảo: “Lộn xộn hơn.”
“Em giúp anh dọn dẹp.”
“Cảm ơn em. Đúng rồi phòng ngủ kia vẫn là của em, em dọn đồ vào đấy nhé.”
Lộ Gia Bảo sắp xếp đồ đạc, cậu phát hiện ra nơi này không có gì thay đổi cả, trên giá vẫn còn treo khăn mặt của mình, nơi để bàn chải đánh răng, còn có cốc uống nước, vẫn nguyên vẹn như lúc mình rời đi.
Lộ Gia Bảo chợt cảm thấy mũi mình cay cay, không nghĩ tới Hồng Chính Minh thoạt nhìn là người vô tâm, ai ngờ….
Sắp xếp xong, Lộ Gia Bảo bắt đầu lo lắng về tương lai. Đương nhiên là lại phải đi tìm việc, nhưng mà muốn ở lại đây cậu phải giải quyết các vấn đề với Trịnh Quân Đình, vì thế cậu chủ động gọi điện cho Trịnh Quân Đình, hẹn cô ra gặp mặt.
“Anh cứ thế mà đi sao? Ngay cả một câu nói cũng không có.” – Ngồi trong quán cà phê, Trịnh Quân Đình hỏi Lộ Gia Bảo.
“Tôi đã để giấy lại cho cô.”
“Anh có ý gì?”
Lộ Gia Bảo lại cúi đầu: “Tôi cảm thấy…. Chúng ta không hợp nhau, không thể ở cùng một chỗ được. Tôi nghĩ…. Cô cũng nghĩ như vậy.”
Trịnh Quân Đình nhìn Lộ Gia Bảo: “Tôi thừa nhận, tôi…..không đúng.”
“Không, cô tốt lắm. Chính là chúng ta không hợp nhau.”
Trịnh Quân Đình đẩy cái chén trong tay: “Sao cậu không cầm tiền?”
Lộ Gia Bảo lắc đầu: “Không, tôi không cần.”
“Sau này cậu định thế nào? Hiện cậu đang ở đâu?”
“Tôi ở nhờ nhà bạn, rồi tôi sẽ tìm việc.”
Trịnh Quân Đình suy nghĩ một chút, định nói gì nhưng lại thôi, một lát sau, cô mới nói: “Tôi cảm thấy cậu nên đi học một lớp về nấu ăn, sau này sẽ có lợi.”
“Tôi cũng định như thế.”
Uống xong cà phê, Lộ Gia Bảo đứng lên: “Tôi phải đi đây.”
Trịnh Quân Đình lưu luyến nhìn người đàn ông trước mắt, cô muốn tìm được một người giống như vậy chắc còn phải rất lâu nữa.
“Số điện thoại của tôi, cậu vẫn nhớ chứ?”
Lộ Gia Bảo gật đầu, mỉm cười, đứng lên rời đi.
Lộ Gia Bảo đã giải quyết xong vấn đề của mình, còn Hồng Chính Minh thì vẫn dậm chân tại chỗ.
An Đình bực tức nhìn anh: “Đồ nhát gan.”
Hồng Chính Minh ôm đầu: “Tôi không muốn cậu ấy hiểu lầm, tôi không muốn cậu ấy nghĩ tôi là kẻ cơ hội.”
An Đình trừng mắt nhìn Hồng Chính Minh: “Ngu ngốc.”
“Tôi cần suy nghĩ kỹ đã, cuối tuần tôi muốn rời đảo.”
An Đình nói: “Tùy cậu thôi, muốn làm gì thì làm, nhưng đừng có hối hận. Cậu rõ ràng là thích Lộ Gia Bảo như vậy….. Bỏ qua lần nữa, cậu đừng có khóc.”
Cuối tuần, Hồng Chính Minh rời đảo.
Tiểu Hà cùng bạn bè rời bến lấy được không ít cá, đi ngang qua nhà Hồng Chính Minh, anh ta thuận tiện mang cho Chính Minh một ít.
Cửa vừa mở, Tiểu Hà thấy Lộ Gia Bảo, hoảng sợ: “Sao cậu lại ở đây? Chính Minh đâu?”
“Chính Minh rời đảo rồi.”
“Cậu…..”
“Tôi chia tay Trịnh Quân Đình rồi. Hiện tại đang ở nhờ nhà Chính Minh.”
“Chia tay?” – Tiểu Hà trợn tròn mắt – “Mới mấy hôm trước không phải vẫn còn cùng nhau sao? Đã chia tay rồi?”
“Ừ.” – Lộ Gia Bảo gật đầu.
“Vì sao? Ở cùng cô ấy không tốt sao?”
“Chúng tôi vốn dĩ không hợp nhau.” – Lộ Gia Bảo suy nghĩ một lát – “Tôi không phải vì tiền mới ở cùng cô ấy. Tôi thật lòng hi vọng ở cùng cô ấy có thể thay đổi hoàn cảnh của tôi, nhưng mà tôi phát hiện ra cuộc sống như vậy không hợp với mình. Hơn nữa đó không phải là cảm giác đối với người mình yêu, cứ như vậy thì không công bằng với cô ấy.”
Tiểu Hà gãi đầu, không nói nên lời.
“Không sao, tôi tự biết cách chăm sóc bản thân.” – Lộ Gia Bảo an ủi Tiểu Hà.
Hồng Chính Minh rời đảo hai ngày. Mỗi khi anh buồn bực hoặc có tâm sự, hoặc đau khổ, anh sẽ lại ra đảo, khi bình ổn cảm xúc sẽ lại quay về.
Gần Hương Đảo có mấy đảo nhỏ, còn có hai cảng cá lớn, hơn nữa cũng có không ít các quán rượu hải sản. Từ Hương Đảo chỉ cần ngồi thuyền khoảng mười phút là có thể đến nơi, du khách rất thích đến đó ăn hải sản. Để thu hút khách du lịch, chính quyền đã đầu tư rất nhiều để xanh hóa nơi đây. Đường xoay vòng là quốc lộ lớn nhất của đảo, dài gần bảy kilomet, mỗi khi có tâm sự, Hồng Chính Minh thường đến đây, đi dọc con đường, buồn bực trong lòng sẽ tan hết.
Lúc này, Hồng Chính Minh vẫn đang thực sự lo lắng, một lần nữa anh lại tự hỏi chính mình, tình cảm của anh với Lộ Gia Bảo là gì.
Đáp án cuối cùng vẫn là – Yêu
Hồng Chính Minh và Lộ Gia Bảo ở chung mới được gần một năm, thời gian đó cũng không thể nói là dài, nhưng mà tình cảm của anh với cậu thì có thể chắc chắn. Lộ Gia Bảo ôn hòa, quan tâm, nhiệt tình, tốt bụng, tất cả những điều đó đều hấp dẫn anh, khiến cho anh muốn ở bên cậu, yêu thương cậu. Không phải là đồng cảm, là tình yêu thực sự xuất phát từ trái tim anh.
Hồng Chính Minh muốn thổ lộ với Lộ Gia Bảo, hy vọng từ nay hai người có thể bước sang một trang mới về tình cảm.
Suy đi nghĩ lại, Hồng Chính Minh đã quyết định sau khi trở về sẽ nói hết tâm tư với Lộ Gia Bảo, anh hi vọng có thể tiếp tục giữ cậu ở lại bên cạnh mình.
Anh không muốn lại mất cậu thêm một lần nữa.
Kết thúc cuối tuần, Hồng Chính Minh về đến nhà, anh nhìn gương mặt xinh đẹp của Lộ Gia Bảo, vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu, anh đột nhiên nói không nên lời.
Thật sự là quá gần, cảm giác lúc này khiến anh rất muốn nắm lấy, cho nên lại càng sợ hãi sẽ bị cự tuyệt, càng sợ sẽ bị tổn thương. Trong đúng lúc Hồng Chính Minh vẫn còn đang suy nghĩ xem có thổ lộ hay không thì anh nhận được tin tức: Lý Giai Nghi mang thai.
Hồng Chính Minh vô cùng ngạc nhiên, không hề tức giận, mà là kinh ngạc, hóa ra cô ấy đã cùng người khác thân thiết đến thế.
Lộ Gia Bảo lại bị tin này dọa cho sợ hãi. Cậu cảm thấy rất khủng hoảng, lẽ nào Hồng Chính Minh sẽ phải kết hôn sao? Câu chưa từng nghĩ tới ngày Hồng Chính Minh sẽ kết hôn, vậy cậu phải làm sao bây giờ? Cảm giác mình sẽ phải mất Hông Chính Minh khiến cho cậu rất sợ hãi, thương tâm.
Hồng Chính Minh đi làm về, yên lặng ngồi ăn cơm. Lộ Gia Bảo ngồi bên cạnh mở to mắt nhìn anh, chờ anh nói, vậy mà anh lại không nói gì hết.
Lộ Gia Bảo nhìn theo bóng dáng Hồng Chính Minh về phòng, bờ vai cùng cánh tay rắn chắc kia sẽ không bao giờ…..ôm mình nữa, cậu lặng lẽ khóc.
Đêm khuya, Lộ Gia Bảo không ngủ được, cậu lặng lẽ đi vào phòng Hồng Chính Minh, ngồi bên giường anh. Nhìn người đang ngủ trên giường, cậu thì thào nói: “Anh đừng thích Giai Nghi, em không muốn anh thích cô ấy, cô ấy không thích anh đâu. Em sợ lắm, em sợ anh sẽ lại rời xa em, không cần em nữa, em không muốn rời khỏi anh.” – Lộ Gia Bảo nói năng lộn xộn, lại vô cùng đau khổ.
“Em sợ, anh đừng rời bỏ em…..” – Lộ Gia Bảo cúi đầu, trán tựa vào vai Hồng Chính Minh, cầm tay anh – “Em sợ, em sợ lắm……”
Lộ Gia Bảo không biết lấy dũng khí ở đâu, cậu cúi xuống, hôn lên môi Hồng Chính Minh. Hai đôi môi mềm gặp nhau, có một thứ gì đó theo gương mặt Lộ Gia Bảo tiến vào khóe miệng, cũng chạm vào môi Hồng Chính Minh. Lộ Gia Bảo đang khóc, âm thanh nức nở nho nhỏ như tiếng con vật gì đó về đêm, cậu dựa mình lên ngực Hồng Chính Minh, nặng nề ngủ. Lúc này, Hồng Chính Minh thong thả mở to mắt, anh không hề ngủ, tất cả những lời nói của Lộ Gia Bảo anh đều nghe thấy rõ ràng.
Hồng Chính Minh cảm thấy một cỗ ngọt ngào dâng lên trong lòng, một loại cảm giác không thể nói nên lời, anh vuốt ve mái tóc cậu, những sợi tóc đen quấn lấy tay Hồng Chính Minh cũng như quấn quanh tim anh vậy.
Hồng Chính Minh vẫn luôn lo sợ, sợ Lộ Gia Bảo không thể nhận cảm tình này, sợ nếu như anh thổ lộ sẽ đẩy cậu vào tình thế không có đường lui, không nhà để về. Nhưng mà hiện tại, đã nghe được tiếng nói từ đáy lòng của Lộ Gia Bảo, Hồng Chính Minh cảm thấy vững tâm nhiều hơn, đáp án trong lòng anh sáng tỏ hơn. Từng kỉ niệm trong quá khứ, tình cảm khi hai người sống chung, Hồng Chính Minh cảm thấy chính mình đã không thể rời bỏ Lộ Gia Bảo được nữa rồi.
Tối hôm sau, Hồng Chính Minh ngồi đối diện với Lộ Gia Bảo ở bàn ăn cơm. Nhìn nét mặt Hồng Chính Minh nghiêm túc, Lộ Gia Bảo hoang mang.
Ho khan vài tiếng, Hồng Chính Minh mở miệng: “Bảo Bảo, anh có chuyện muốn nói với em.”
“Dạ.”
Hồng Chính Minh cầm lấy tay Lộ Gia Bảo, nhìn vào đôi mắt to của cậu: “Bảo Bảo, chúng ta…. Chúng ta tìm hiểu nhau được không?”
Lộ Gia Bảo nhất thời không thể phản ứng kịp thời: “Cái gì?”
“Anh nói…. Anh muốn nói, Bảo Bảo, anh thích em, chúng ta ở cùng một chỗ được không?”
Lộ Gia Bảo liếc mắt: “Chúng ta?”
“Đúng. Anh đã lo lắng rất lâu, anh đã không đủ dũng cảm để nói điều này. Thực ra anh đã muốn nói với em rồi, nhưng mà anh sợ….. Anh không có đủ dũng khí, anh sợ em cự tuyệt anh, cũng sợ em không thể tiếp nhận, càng sợ vì lời thổ lộ của anh mà em cho anh là kẻ giậu đổ bìm leo, anh….” – Hồng Chính Minh gãi đầu – “Anh đã suy nghĩ rất lâu, rồi anh nhận ra anh thích em, anh muốn cùng em sống, muốn chăm sóc em. Chúng ta tìm hiểu nhau được không?”
“Anh….. thích em?”
“Đúng!”
“Vậy Giai Nghi thì sao?”
“Đã lâu rồi anh không gặp cô ấy, chỉ là thỉnh thoảng nói chuyện điện thoại mà thôi.” – Hồng Chính Minh vội vàng giải thích.
“Nhưng mà Giai Nghi đã mang thai.”
Hồng Chính Minh mở to hai mắt: “Không phải em nghĩ đó là của anh chứ? Không phải đâu! Anh với cô ấy chỉ gọi điện thoại, đã rất lâu rồi chưa hề gặp nhau.”
Trong lòng Lộ Gia Bảo cuối cùng cũng thở phào.
“Được không? Hả?” – Hồng Chính Minh cẩn thận quan sát sắc mặtLộ Gia Bảo.
Lộ Gia Bảo ngượng ngùng gật đầu: “Được.”
Hồng Chính Minh thở phào nhẹ nhõm, ôm lấy Lộ Gia Bảo: “Em đồng ý?”
“Phải.”
“Thật tốt quá.”
Tựa đầu trên vai Hồng Chính Minh, Lộ Gia bảo ôm lấy bờ vai vững chắc của anh, lúc này, cậu đã không muốn phải cách xa anh thêm lần nào nữa.
“Về chuyện Giai Nghi, anh sẽ gặp cô ấy nói chuyện.”
“Được.”
Hồng Chính Minh đặc biệt hẹn gặp Lý Giai Nghi.
“Anh biết chuyện rồi.” – Lý Giai Nghi xoay tách cà phê, không nhìn Hồng Chính Minh.
“Ừ, anh đã biết.”
Lý Giai Nghi trầm mặc.
Hồng Chính Minh mỉm cười: “Anh chúc phúc cho hai người. Chúc em hạnh phúc.”
Lý Giai Nghi ngạc nhiên nhìn Hồng Chính Minh. Tại sao anh ta không tức giận? Không tranh cãi ầm ĩ? Không muốn đoạt cô trở về hoặc làm gì đó khác? Sao anh ta có thể bình tĩnh đến thế?
“Em nhất định là rất yêu người đó, Giai Nghi, chúc mừng em.” – Hồng Chính Minh thành tâm thành ý nói, hiện tại anh đã có được tình yêu của đời mình, đương nhiên cũng hi vọng bạn gái cũ có thể hạnh phúc.
“Anh chỉ muốn nói thế thôi sao?” – Lý Giai Nghi hỏi.
“Phải, chúc mừng em, chúc em hạnh phúc.”
Hồng Chính Minh chia tay Lý Giai Nghi một cách yên bình.
Về nhà, Lộ Gia Bảo đã đang đợi Hồng Chính Minh.
“Cô ấy nói gì?”
“Cũng không nói gì. Nhưng mà anh thấy cô ấy phải yêu người kia nhiều thế nào mới có thể làm như thế, không biết bao giờ thì họ kết hôn.”