Ăn cơm chiều xong, Hồng Chính Minh giúp Lộ Gia Bảo dọn dẹp phòng bếp, sau đó tìm đồ của mình, bỗng nhiên phát hiện trong lúc mình không có nhà, Lộ Gia Bảo đã đem đồ của cậu đến phòng của anh rồi, nhìn quần áo của mình treo cùng quần áo của Lộ Gia Bảo, Hồng Chính Minh cười khoái trá.
Cuối cùng thì cũng có thể ở bên nhau.
Hai người cùng nhau ngồi ở sô pha xem ti vi, như chưa hề có chia xa. Lộ Gia Bảo ngồi bên người Hồng Chính Minh, vai kề vai. Hồng Chính Minh cảm thấy như thế vẫn còn chưa đủ, rõ ràng còn muốn ôm cậu ấy vào ***g ngực. Hai người nhìn nhau mỉm cười, cũng không có chuyện gì buồn cười, thế nhưng cười là cười vậy thôi.
Mặc dù khi ngủ chung giường, hai người vẫn thẹn thùng. Vuốt ve cánh tay rắn chắc Hồng Chính Minh, Lộ Gia Bảo hâm mộ: “Em nhớ rõ trước đây anh cũng gầy như em, sao chớp mắt đã thấy anh đô con thế này.”
“Cái gì? Đô con?” – Hồng Chính Minh nghiêng người ngăn Lộ Gia Bảo – “Em nói gì?” – Tay anh hướng về phía nách cậu đe dọa.
Lộ Gia Bảo nhột giẫy nảy.
Giơ lên cánh tay rắn chắc, Hồng Chính Minh nói: “Xem này, người anh khỏe mạnh thế này là do anh tập luyện đấy.”
“Em còn nghĩ anh thích đá bóng cơ, sao tự nhiên anh lại đi học quyền anh?”
“Hồi trung học anh rất kén ăn, mẹ anh phát hiện sau khi học quyền anh anh ăn uống tốt hơn, cũng không kén ăn nữa, nên bà bắt anh học.”
“Anh học bao lâu?”
“Cho đến khi học đại học vẫn còn luyện, nhưng anh vẫn chưa nghĩ đến đó là cái nghề của anh.”
Lộ Gia Bảo mân mê cánh tay Hồng Chính Minh, khi ngẩng đầu lên đã thấy anh đang nhìn mình.
Hồng Chính Minh từ từ tiến tới gần, Lộ Gia Bảo thấy mặt anh càng ngày càng to lớn trước mắt, cậu nhắm mắt lại. Sau đó cảm giác đôi môi Hồng Chính Minh nhẹ nhàng đặt lên môi mình. Cảm giác hạnh phúc lan truyền khắp người, hai người ôm lấy nhau, quấn quýt.
Tay Hồng Chính Minh tiến vào trong áo ngủ của Lộ Gia Bảo, vuốt ve làn da trơn bóng mềm mại của cậu, Lộ Gia Bảo nhắm mắt ôm sát Hồng Chính Minh, hơi uốn éo thân thể. Cởi bỏ quần áo, Hồng Chính Minh, ghé tai cậu: “Bảo Bảo, anh muốn ôm em.”
“A….”
Nhìn Lộ Gia Bảo ngoan ngoãn nằm trong lòng mình như chú thỏ con, Hồng Chính Minh rất thương, nhưng lại có một khát vọng mãnh liệt muốn chiếm giữ lấy cậu, muốn cậu hoàn toàn thuộc về anh.
Nụ hôn dịu dàng đặt xuống trán, hôn qua lông mi, sóng mũi, tai, hai má, cuối cùng dừng lại trên cánh môi mềm, Hồng Chính Minh nhẹ nhàng hôn Lộ Gia Bảo, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu đỏ ửng lên, dáng điệu ngượng ngùng vô cùng đáng yêu.
Da thịt trơn mềm của Lộ Gia Bảo khiến Hồng Chính Minh quyến luyến không rời, anh tỉ mỉ hôn từng cm cơ thể cậu, quấn lấy đầu lưỡi Lộ Gia Bảo, tay mơn trớn hai bên sườn cậu, bàn tay thô ráp lưu luyến trên da thịt mẫn cảm, khiến Lộ Gia Bảo nhẹ nhàng rên rỉ.
Hồng Chính Minh hôn, chậm rãi chuyển dần xuống dưới, cái lưỡi mềm mại lượn vài vòng quanh rốn cậu, từng đợt cuồng nhiệt dồn xuống bụng dưới Lộ Gia Bảo, khiến khát vọng trong cậu ngày càng bức thiết, càng ham muốn nhiều hơn. Lộ Gia Bảo nằm trong lòng Hồng Chính Minh, vặn vẹo, ma sát liên tục, cả người phủ lên một tầng mồ hôi, càng nhìn càng thêm xinh đẹp.
Đưa tay cầm lấy nơi đó của Lộ Gia Bảo nhẹ nhàng xoa nắn, thấy nơi đó vì khát vọng mạnh mẽ đã ngẩng đầu, Hồng Chính Minh khẽ mỉm cười, anh không nhịn được cúi xuống hôn cậu. Trong nụ hôn nồng nhiệt, Hồng Chính Minh nhẹ nhàng tách hai chân Lộ Gia Bảo, ngón tay dò xét vào mật huyệt vẫn đang khép kín, giúp nơi đó nới lỏng.
Nơi tư mật bị vật lạ xâm nhập, Lộ Gia Bảo lo lắng vặn vẹo người, ngón tay bám chặt lấy bờ vai Hồng Chính Minh.
“Bảo Bảo, thả lỏng, không cần sợ hãi, đón nhận anh nhé.” – Hồng Chính Minh ghé sát tai Lộ Gia Bảo nỉ non, lời nói mang theo kích động tình cảm, Lộ Gia Bảo cảm thấy có một dòng điện chạy dọc cơ thể mình.
Hồng Chính Minh ôm lấy vai Lộ Gia Bảo, để cậu nằm úp sấp xuống giường, lại lấy một cái gối đầu kê dưới thắt lưng. Lộ Gia Bảo hết sức phối hợp, nâng thắt lưng lên.
Cái mông giống như trái đào trắng nõn đáng yêu ở ngay trước mắt, Hồng Chính Minh đã không thể ép chế dục vọng trong lòng, anh cúi người, hôn lên đùi và cánh mông của Lộ Gia Bảo, sau đó tiến đến ***.
Cảm giác được đầu lưỡi nóng ẩm không ngừng liếm lộng tại nơi tư mật của mình, Lộ Gia Bảo không kìm nén được bật ra tiếng rên rỉ của bản thân, ngón tay bám chặt ga giường. “A……..Không nên……….. Chính Minh…….”
Nhẹ nhàng vuốt ve thắt lưng tinh tế của Lộ Gia Bảo để trấn an, Hồng Chính Minh dùng đầu lưỡi để nơi đó có thể chấp nhận mình, sau đó cầm phân thân đã sớm kích động của bản thân, chậm rãi sáp nhập.
Một hồi đau đớn truyền đến, Lộ Gia Bảo không nén nổi nhíu mày. “Đừng…”
Động tác của Hồng Chính Minh chậm lại, anh vuốt ve, đồng thời đặt vô số nụ hôn lên tấm lưng trần trắng muốt của Lộ Gia Bảo.
“Bảo Bảo, thả lỏng……..”
Cảm giác được thân thể Lộ Gia Bảo trầm tĩnh lại, Hồng Chính Minh ra sức xâm nhập.
Bên trong mềm nhuyễn ấm áp bao vây, như thiêu đốt, Hồng Chính Minh không nhịn được thở ra thỏa mãn, chậm rãi co lại, khoái cảm lập tức lan ra toàn thân.
Cảm giác đau đớn dần dần mất đi, thay vào đó là mê loạn khiến Lộ Gia Bảo không thể nói nên lời, Hồng Chính Minh cầm lấy phân thân của cậu, nhẹ nhàng âu yếm, Lộ Gia Bảo đê mê như đang say, khoái cảm trong thân thể bốc lên, đau đớn ban đầu hóa ngọt ngào, phối hợp với di chuyển của Hồng Chính Minh, Lộ Gia Bảo vặn vẹo thắt lưng, nhẹ giọng rên rỉ.
Khoái cảm cực hạn khiến hai người như rơi vào vực sâu không đáy, Hồng Chính Minh ôm lấy Lộ Gia Bảo thở dốc, hai người ôm nhau nằm trên giường. Hồng Chính Minh nhẹ nhàng vuốt ve thắt lưng Lộ Gia Bảo, lại tiến đến hôn lên đôi môi đang hé mở của cậu, chờ thể lực khôi phục, anh ôm cậu vào phòng tắm, vệ sinh sạch sẽ cho cậu. Nhìn Lộ Gia Bảo trong lòng mình ngượng ngùng cúi đầu, Hồng Chính Minh chịu không được tiến đến hôn cậu.
Sáng hôm sau, Hồng Chính Minh tỉnh lại thấy Lộ Gia Bảo đang mở to mắt nhìn mình, khuôn mặt trắng mịn gần trong gang tấc, đôi mắt to trong suốt rất đẹp, lông mi dài, Hồng Chính Minh vươn tay ôm lấy cậu, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt đấy.
“Bảo Bảo…..”
“Dạ…..”
“Anh rất vui, Bảo Bảo….”
“Em cũng thế….” – Lộ Gia Bảo dựa đầu vào trong ngực Hồng Chính Minh, ngượng ngùng nói.
“Bảo Bảo, anh yêu em.”
Khi nhóm đồng nghiệp của Hồng Chính Minh đến nhà chơi, An Đình phát hiện hai người đã ở chung rồi, vì thế nhẹ nhàng nói với Hồng Chính Minh:
“Chúc mừng cậu nhé!”
Hồng Chính Minh sờ sờ gáy vui sướng.
Nhóm đồng sự của Hồng Chính Minh đều biết Lộ Gia Bảo, hơn nữa bọn họ cũng rất thích cậu, khi mọi người biết hai người ở chung đều nói lời chúc phúc. Đối với lời chúc mừng của mọi người, Hồng Chính Minh cũng cảm thấy thực ấm áp, anh vẫn lo lắng sẽ có người kỳ thị, anh thì không sao, nhưng mà cái anh để ý chính là cảm giác của Lộ Gia Bảo.
Tình cảm đã ổn định làm cho Hồng Chính Minh yên tâm làm việc. Trước kia anh vẫn không thích đi công tác, vì đó đều không phải là các đài truyền hình lớn, nên anh cũng không đặt nhiều tâm tư vào công việc, chỉ làm cho xong rồi về. Chính là bây giờ không thể như thế được,anh có nhà, có người bầu bạn, phải chăm sóc gia đình, phải gánh vác trách nhiệm.
Thái độ làm việc của Hồng Chính Minh thay đổi 180 độ, còn lắng nghe ý kiến của đồng nghiệp. Hơn nữa lại đang chìm đắm trong ngọt ngào của tình yêu nên trên mặt anh lúc nào cũng là tươi cười, tính tình cũng ôn hòa mà khoan dung hơn rất nhiều, tất cả các chuyển biến đó đều bị nhóm đồng nghiệp phát hiện ra.
An Đình nói với Tiễn Nhạc: “Từ khi Chính Minh yêu Gia Bảo, cậu ấy thay đổi hẳn.”
“Đúng thế, tính tình tốt hơn, cũng kiên nhẫn hơn, công việc mệt mỏi cũng không hề kêu ca.”
“Tôi không ngờ sức mạnh của tình yêu lại lớn như vậy.”
“Ừ, cả đào núi lấp biển đều có thể làm.”
Lộ Gia Bảo tìm được công việc mới, trên đường Trữ Tĩnh có một nhà hàng mới khai trương, cậu làm đầu bếp ở đấy.
Làm đầu bếp thực vất vả, mỗi tuần Lộ Gia Bảo chỉ có một ngày để nghỉ ngơi.
Mỗi khi Lộ Gia Bảo được nghỉ ngơi, Hồng Chính Minh không muốn cậu làm việc nhà nhiều quá, nhưng mà không ngăn được cậu, vì thế hai người cùng nhau dọn dẹp. Hồng Chính Minh cũng sửa được thói quen vứt đồ bừa bãi, luôn nhớ để các thứ vào đúng nơi quy định. Hồng Chính Minh cảm thấy, cả anh và Lộ Gia Bảo đều rất quý trọng tình cảm này, đều muốn chăm sóc cho đối phương nhiều hơn.
Ôm Lộ Gia Bảo, nhìn khuôn mặt của cậu, Hồng Chính Minh luôn kìm nén không được luôn muốn hôn cậu.
Thành Bắc Vệ Tinh có không ít công nhân về hưu, thỉnh thoảng, có một số các cô, các bác cũng ghé vào hỏi thăm kể chuyện, vì vậy gần đây Hồng mẫu cũng nghe được không ít tin tức. Có người kể chuyện con nhà ai đó sau khi kết hôn, mỗi ngày đều chăm lo cho cha mẹ vợ, còn cha mẹ mình thì không thèm để ý, khiến cha mẹ đau lòng; có nhà thì con trai chi tiền cho em vợ đi ra nước ngoài du học, còn em mình thì không thèm để ý tới, mặc cho tự sinh tự diệt; có nhà thì bên nhà gái đòi lễ vật cao quá, kết quả là không thể lấy nhau.
Người nói vô tình, chỉ đơn giản là kể chuyện, nhưng người nghe lại hữu ý, Hồng mẫu dần thấy có một tảng đá lớn đè nặng trong lòng mình.
Hồng mẫu đã gặp qua Lý Giai Nghi, bà không thực sự là vừa lòng với cô gái này. Hồng mẫu thấy Hồng Chính Minh là người có thông minh, có điều lại không biết chi tiêu, bà muốn con mình tìm được một người dịu dàng biết quan tâm để bầu bạn, chăm sóc nó, chỉ dẫn cho nó, giúp nó quản lý tài sản, quản lý giờ giấc đi về. Hồng mẫu xem Lý Giai Nghi là ‘Công chúa mặt trăng’, hơn nữa cô lại không biết làm việc nhà. Con mình làm việc vất vả như vậy, tan tầm về nhà không có cơm canh sốt dẻo để ăn, vậy phải làm sao. Hơn nữa công việc của Hồng Chính Minh lại bề bộn, không có thời gian nghỉ ngơi, Lý Giai Nghi giúp cha mẹ quản lý chuỗi siêu thị, cũng tuần làm bảy ngày, vậy thì ai sẽ chăm sóc đây?
Nhưng mà con trai thích, bà cũng không thể nói gì.
Hồng mẫu nhớ đến một câu ngạn ngữ phương Tây: ‘Một đứa con chỉ là con mình cho đến khi kết hôn, một cô gái là người con gái của mình đến hết cuộc đời’, bà thở dài. Nếu Chính Minh có đối tượng là một giáo sư, y tá hoặc công chức, v.v… bà nghĩ bà cũng không hài lòng như vậy. Bà định hôm nào đó sẽ đến thăm con trai.
Một ngày, Hồng Chính Minh tan tầm trở về, nhìn phía xa xa thấy Lộ Gia Bảo đang đứng ở ngọn đèn nơi góc phố, trong tay là một túi đồ to.
Hồng Chính Minh vội vàng chạy tới: “Chờ anh sao?”
Lộ Gia Bảo nhìn thấy Hồng Chính Minh, cười hạnh phúc: “Không phải, xì dầu sắp hết, em đi mua, tiện thể mua thêm vài thứ.”
Hồng Chính Minh cầm lấy túi đồ trên tay Lộ Gia Bảo, dùng đầu vai cọ vào lưng Lộ Gia Bảo: “A, hóa ra là không phải đang đợi anh.” – Anh biết Lộ Gia Bảo chỉ là lấy cớ thôi, cậu nhất định là đang đợi anh về. Hồng Chính Minh mỗi tối đều thấy bóng dáng Lộ Gia Bảo đứng dưới ngọn đèn đường chờ anh, mỗi lần nhìn thấy dáng người gầy yếu đấy, anh lại càng yêu thương cậu hơn.
Lộ Gia Bảo cười đẩy anh ra: “Không phải, nhanh về nhà thôi.”
Về đến nhà, mở cửa, Hồng Chính Minh bất ngờ thấy mẹ mình đang ngồi ở phòng khách.
“Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”
Hồng mẫu cười: “Mẹ đến thăm con.” – Sau đó bà liếc mắt thấy Lộ Gia Bảo đứng sau lưng Hồng Chính Minh – “Gia Bảo hả?.”
Lộ Gia Bảo lễ phép chào: “Hồng bá mẫu.” – Sau đó cầm lấy túi đồ trong tay Hồng Chính Minh, đi vào bếp.
Hồng mẫu nhỏ giọng hỏi con trai: “Gia Bảo vẫn ở đây? Không phải là chuyển đi rồi sao?”
Hồng Chính Minh lắc đầu: “Không có, cậu ấy vẫn ở đây.”
Hồng mẫu biết chuyện Lộ Gia Bảo từng nói đến việc chuyển đi, vốn định đến giúp con trai làm việc nhà, không ngờ đến đây lại thấy nhà cửa gọn gàng sáng sủa, phòng bếp sạch sẽ, không có quần áo bẩn, bà còn cảm thấy rất kỳ quái, bởi vì Lý Giai Nghi sẽ không làm mấy chuyện thế này, hóa ra là Lộ Gia Bảo vẫn còn ở đây.
Ăn cơm chiều xong, Lộ Gia Bảo đi khỏi phòng khách, để hai mẹ con thoải mái nói chuyện.
“Con với Giai Nghi thế nào rồi?” – Hồng mẫu quan tâm hỏi.
“Chúng con đã chia tay rồi.”
“Hả?”
“Chúng con không hợp nhau. Giai Nghi đã tìm được người hợp với mình, hiện tại đã có thai rồi.”
“Vậy à.” – Hồng mẫu gật đầu – “Thôi, quên đi, hai đứa không có duyên phận.”
Ngưng một lát, bà lại hỏi: “Con với Gia Bảo là có chuyện gì? Mẹ thấy trong phòng khách không có thứ gì hết. Sao quần áo của Gia Bảo đều ở phòng con?”
Hồng mẫu tới sớm, đã đi một vòng quanh nhà, bà phát hiện mấy nơi kỳ quái: trong nhà tắm có hai bàn chải đánh răng, nội y trong tủ của Hồng Chính Minh không phải là của anh. Hồng mẫu càng nghĩ càng thấy có gì đó bất thường, bạn bè có thể thân thiết như vậy sao?
Hồng Chính Minh ngồi ngay ngắn nhìn Hồng mẫu, nói: “Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ.”
“Ừ.”
“Con và Gia Bảo, chúng con đang ở chung một phòng.”
“Mẹ biết.”
“Không, ý của con là, chúng con… chúng con chính thức tìm hiểu, chúng con ở chung.”
Hồng mẫu mở to mắt: “Cái gì? Con với ai?”
“Gia Bảo.”
Hồng mẫu tý nữa đã gào to: “Chính Minh, Gia Bảo là nam đấy.”
Ngược lại Hồng Chính Minh vô cùng bình tĩnh: “Con biết.”
“Sao con có thể…..Sao con có thể làm như vậy? Gia Bảo không có nhà để về, con giúp đỡ cậu ấy, đưa về ở chung chúng ta không phản đối, nhưng con sao có thể…….. Sao con có thể làm ra chuyện này?”
“Mẹ, chúng con không làm gì xấu, con thích Gia Bảo, con yêu cậu ấy, chúng con đương nhiên phải ở cùng một chỗ.”
Nghe được tiếng nói lớn trong phòng khách, Lộ Gia Bảo nhẹ nhàng mở cửa, đứng đó.
Hồng mẫu nhìn gương mặt nho nhỏ của Lộ Gia Bảo, đứa nhỏ thanh tú xinh đẹp như vậy, bà muốn tức cũng không được. Dù sao Hồng gia và Lộ gia cũng ở chung một khu đã lâu như vậy, bà biết Lộ Gia bảo không phải là đứa trẻ hư hỏng.
Hồng mẫu mạnh mẽ lắc đầu: “Không được, cái này không được, tuyệt đối không được! Hai đứa lập tức chia tay ngay, hai đứa không thể ở chung một chỗ.”
Hồng Chính Minh đứng lên: “Không, mẹ! Con sẽ không chia tay, con đã suy nghĩ rất kỹ rồi.”
“Được lắm, con không cần phải nói nữa, chính con phải hiểu rõ. Mẹ đi đây.” – Thấy thái độ cương quyết của con trai, bà không thể khuyên răn nó được, vì thế liền tức giận bỏ về, Hồng Chính Minh chạy theo bà xuống lầu.
“Chính Minh.” – Lộ Gia Bảo bất an nhìn Hồng Chính Minh quay về.
Hồng Chính Minh tiến đến ôm Lộ Gia Bảo vào ngực, sờ đầu cùng hai má cậu: “Không có việc gì, không có việc gì đâu. Lòng anh đã rõ ràng lắm rồi.”
“Nhưng mà Hồng bá mẫu tức giận như vậy.”
“Lúc này chắc chắn là mẹ sẽ tức giận, chờ một thời gian nữa sẽ không sao đâu. Đừng lo lắng gì cả, mọi việc đã có anh lo rồi.” – Hồng Chính Minh cũng có thể đoán được phản ứng của cha mẹ, nhưng mà anh cũng không muốn giấu diếm điều gì. Anh đã trưởng thành, phải chịu trách nhiệm với những hành vi của mình, nếu đã thản nhiên đối mặt với tình cảm của mình, thì còn có gì phải sợ?
Hồng phụ đã biết chuyện, giận dữ: “Chính Minh sao có thể làm ra loại chuyện như thế này! Trong đầu nó đang nghĩ cái gì thế không biết! Lúc trước, Lộ Vĩnh còn nhờ nó chăm sóc Gia Bảo, vậy mà nó…… nó…. Nó lại có thể chăm sóc như vậy đấy! Hàng xóm láng giềng mà biết chuyện, còn không chửi vào mặt Hồng gia chúng ta sao? Chúng ta đường đường mười mấy năm là gia đình văn hóa của phường, sao nó lại có thể làm ra cái loại sự tình này!”
Hồng mẫu khuyên nhủ Hồng phụ: “Ông không cần phải tức giận như vậy, có chuyện gì từ từ rồi nói.”
“Nói cho nó, nếu không phân biệt tốt xấu, tôi sẽ không nhận nó là con nữa! Nó vĩnh viễn đừng có xuất hiện trước mặt tôi! Tôi không có đứa con như nó!”
Lộ Gia Bảo cũng rất lo lắng, cậu không muốn làm cho Hồng Chính Minh phải khó xử với cha mẹ.
Sáng hôm đó, Hồng Chính Minh đã quyết đinh, trong lòng bình tĩnh vô cùng.
Tiểu Hà đã biết chuyện, đến thăm hai người.
“Anh tính thế nào?” – Tiểu Hà hỏi cậu, hắn sợ Hồng Chính Minh và Lộ Gia Bảo chia tay, nếu thế thì Lộ Gia Bảo sẽ ra sao đây?
“Tôi? Đương nhiên là sẽ ở bên Gia Bảo rồi, chúng tôi sẽ không chia tay.”
Tiểu Hà yên tâm: “Vậy cha mẹ anh thì tính sao?”
“Một thời gian nữa, chờ ông bà bớt giận tôi sẽ đến giải thích. Lúc này hai người vẫn còn giận, chuyện gì cũng không nghe đâu. Tạm thời tôi sẽ không gặp ông bà.”
“Này, thế cũng không tốt lắm đâu. Hơn nữa, nếu Gia Bảo biết anh đối xử cha mẹ như vậy, chắc chắn cậu ấy cũng không vui vẻ đâu.”
“Về Gia Bảo tôi sẽ nói chuyện với cậu ấy, yên tâm, chúng tôi sẽ không chia tay.”
Nghe xong quyết định của Hồng Chính Minh, Lộ Gia Bảo do dự: “Chuyện này, Chính Minh em thấy không được tốt lắm, em không còn cha mẹ, em không muốn anh cũng….. Mà bác trai bác gái lại yêu thương anh như vậy.”
“Anh biết, nhưng mà anh không mất đi hai người mà, hai người vẫn khỏe mạnh đúng không? Chúng ta chỉ tạm thời không gặp mặt là được. Yên tâm, hàng tháng anh sẽ chuyển tiền vào tài khoản cho cha mẹ, việc gì nên làm anh sẽ làm, chỉ là không xuất hiện trước mặt hai người để bị mắng là được.”
“Nhưng, nhưng mà….” – Lộ Gia Bảo nhìn Hồng Chính Minh, mắt to nhòa lệ – “Không cần, không cần vì em. Cha anh sẽ đau lòng lắm.”
“Anh và ông ấy là cha con, cho dù thế nào thì vẫn là cha con. Cái chúng ta cần chính là cho nhau thời gian để có thể hiểu lẫn nhau. Nhưng em lại không phải thế. Nếu anh bỏ em đi theo cha mẹ, anh thấy việc này không đúng. Anh không thể làm như thế. Anh sẽ không mất đi cha anh, ông ấy vĩnh viễn vẫn là cha anh. Nhưng, nếu để em rời đi, anh không thể làm như thế được.” – Không, không thể, Hồng Chính Minh không muốn Lộ Gia Bảo lại đứng dưới ngọn đèn đường dưới góc phố kia, cô đơn hiu quạnh, bóng dáng đau khổ.
Hồng Chính Minh yêu cha mình, anh cũng rất yêu Lộ Gia Bảo, yêu rất nhiều, không khác nhau.
An Đình và Tiễn Nhạc biết chuyện, họ đều đồng ý với lựa chọn của Hồng Chính Minh.
Tiễn Nhạc nói với Hồng Chính Minh: “Chính Minh, tôi cảm thấy cậu làm thế là đúng. Nếu lựa chọn chia tay, cậu sẽ mất đi Gia Bảo, còn bác trai thì sao? Ông ấy vẫn tức giận, hơn nữa cậu lại để lại ấn tượng không tốt. Lúc này mọi chuyện chỉ là tạm thời, hai bác sớm hay muộn cũng sẽ chấp nhận hai người, sớm muộn gì cũng sẽ cảm thông. Chính Minh, cậu trưởng thành rồi.”
An Đình thì an ủi Lộ Gia Bảo đang bất an: “Cái này không phải là lỗi của cậu. Chính Minh chỉ là tạm thời không gặp bác trai bác gái thôi, hai bác vẫn là cha mẹ của cậu ấy mà. Cho hai bác một chút thời gian để chấp nhận cậu, tôi cảm thấy cả các cậu lẫn hai bác đều cần thời gian.”
Cứ như vậy, Hồng Chính Minh đã lâu không đi Bắc Vệ Tinh thành.
Trời đã chuyển sang mùa hè, Hồng Chính Minh và Lộ Gia Bảo ở chung ngày càng hòa hợp.
Một buổi sáng, có cảnh báo bão, nhưng mà công việc cần thiết nên Hồng Chính Minh vẫn phải ra ngoài. Chạng vạng thì bão đổ bổ, tuy rằng mưa không lớn, nhưng mà gió lại giật mạnh, Hồng Chính Minh đứng ở sảnh của Đài truyền hình lo lắng. Không biết Gia Bảo có về nhà chưa?, nhà hàng hôm nay chắc cũng không kinh doanh. Anh gọi điện thoại về nhà, trong nhà không ai nghe máy.
Công việc xong, chính là vì gió quá lớn, xe bus công cộng đã ngừng chạy, thời tiết này rất khó gọi taxi, Hồng Chính Minh lại không có xe, không thể trở về, đang do dự.
Vương Tề gọi Hồng Chính Minh: “Chính Minh, Gia Bảo đến đây.”
Hồng Chính Minh nghe thấy vội quay đầu lại, thấy Lộ Gia Bảo mặc áo mưa, trong tay là ô che, đứng ngoài cửa.
“Sao em lại đến đây?” – Hồng Chính Minh vội vàng chạy tới.
“Em xem dự báo thời tiết hôm nay, không yên tâm nên đến đón anh.”
“Em đến đón anh?”
“Buổi trưa nhà hàng đã đóng cửa rồi, em thấy gió càng lúc càng lớn, đoán là anh sẽ khó đón xe để về, em liền bắt taxi tới đón anh. Anh xong việc rồi phải không? Vừa nãy em có gọi điện thoại hỏi qua.”
Hồng Chính Minh cảm thấy trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp, gật đầu: “Ừ, công việc xong rồi.”
“Chúng ta đi thôi.”
Đi ra ngoài vài bước, Hồng Chính Minh quay đầu: “Tôi về đường Trữ Tĩnh, có ai tiện đường thì đi cùng luôn, cùng nhau về nhà.”
Vài đồng nghiệp tiện đường không ngớt lời nói cảm ơn.
Về đến nhà, Lộ Gia Bảo đem cơm canh nóng ra.
Hồng Chính Minh đang ăn, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lộ Gia Bảo, nói: “Bảo Bảo, nếu không có em anh biết phải làm gì bây giờ?”
Lộ Gia Bảo bỗng chốc sửng sốt, sau đó cười: “Nếu không có anh, em cũng không biết mình phải làm gì bây giờ?”
Hồng Chính Minh ngồi trên sô pha xem báo, nhìn chăm chú vào dáng vẻ Lộ Gia Bảo đang lau dọn bàn ăn, đột nhiên gọi cậu: “Bảo Bảo.”
“Chuyện gì?”
“Đến đây?”
Lộ Gia Bảo dừng lại, đi tới: “Có chuyện gì thế? Anh muốn uống trà?”
Hồng Chính Minh giữ chặt Lộ Gia Bảo, ôm cậu vào lòng, bàn tay vuốt ve tóc, hai má, lỗ tai Lộ Gia Bảo. Càng nhìn cậu, anh lại cảm thấy đôi mắt to với gương mặt nhỏ này đáng yêu muốn chết, chịu không được cúi xuống hôn cậu.
Lộ Gia Bảo ôm lấy cổ Hồng Chính Minh, tay ở đầu vai anh vuốt ve.
Hồng Chính Minh vừa hôn vừa kéo áo sơ mi của cậu, bàn tay lần vào trong, vuốt ve tấm lưng bóng loáng cậu ấy.
Hai người đều dịu dàng vuốt ve như thế, thế nào cũng không đủ, càng khát khao tiếp xúc nhau nhiều hơn.
Hồng Chính Minh ôm lấy Lộ Gia Bảo đi về phía phòng ngủ.
“Bảo Bảo, em gầy quá.”
“Ai béo như anh.”
“Ai bảo là béo, đây là cơ thể cường tráng.”
“Hứ, em thấy anh mà uống bia đã hơn nửa năm, bụng anh sẽ thành bụng bia.”
Hồng Chính Minh một tay đẩy Lộ Gia Bảo lên giường, nằm đè lên: “Bảo Bảo, em nói gì? Có gan lặp lại lần nữa?” – Vừa nói tay vừa kéo quần Lộ Gia Bảo.
Lộ Gia Bảo cười trốn tránh: “Không có, em chỉ nói là, anh uống bia rượu thì không sao, nhưng mà mỗi lần nên uống ít một chút, sẽ tốt hơn.”
Hồng Chính Minh hôn lên môi Lộ Gia Bảo: “Anh biết, Bảo Bảo hiểu rõ anh nhất mà.”
Công việc của Hồng Chính Minh phải làm một chương trình trực tiếp vào sáng sớm. Theo điều tra cho biết, rất nhiều người đi làm thích xem một chương trình vào giờ này, đặc biệt là chương trình tin tức. Đài truyền hình hi vọng có thể hướng tới phần người xem này, tăng người xem đa dạng hơn. Chương trình này cần hai tổ nhân viên, mỗi ngày làm từ ba giờ sáng, trong vòng một tháng. Rất nhiều đồng nghiệp thấy vất vả, không muốn làm.
Hồng Chính Minh nghe thấy mức lương thì dao động, chỉ là sáng dậy sớm thôi mà. Kiếm nhiều tiền một chút, có thể cho cha mẹ nhiều tiền tiêu vặt một chút, hơn nữa có thể nhanh chóng trả hết khoản nợ mua nhà.
Hồng Chính Minh bàn bạc với Lộ Gia Bảo, Lộ Gia Bảo không hề phản đối “Nếu anh không ngại khó thì tốt, vào buổi sáng đâu có xe bus tới Đài truyền hình?”
“Không có xe bus, nhưng đi ra quảng trường có thể đi tàu điện ngầm, đến Đài vẫn đúng giờ.”
“Vậy được rồi, nhưng mà Đài truyền hình cách đường Trữ Tĩnh khá xa, em thấy anh hai giờ đã phải dậy rồi, vậy có sớm quá không?”
“Không vấn đề gì.”
“Vậy em cũng dậy làm bữa sáng cho anh.”
Hồng Chính Minh muốn Lộ Gia Bảo không cần phải dậy sớm làm bữa sáng cho mình, công việc ở nhà hàng đã rất vất vả, anh muốn cậu nghỉ ngơi nhiều hơn, nhưng mà không cản cậu được.
Mỗi ngày, hai giờ sáng, đồng hồ báo thức vang lên. Lộ Gia Bảo tắt đồng hồ, nhẹ nhàng đứng dậy, chuẩn bị bữa sáng, đồng thời đánh thức Hồng Chính Minh.
Vài ngày như vậy, Hồng Chính Minh thì không sao, chính là trên mặt Lộ Gia Bảo có một đôi mắt gấu mèo thật to.
Hồng Chính Minh hơi tức giận: “Em không cần dậy sớm nữa, nếu em còn thế, anh sẽ ra phòng khách ngủ.”
“Không ăn sáng sao được, nếu em không lo lắng, anh sẽ không ăn hoặc mua mấy thứ lung tung, em sẽ lo lắng.”
Cuối cùng Hồng Chính Minh cũng nghĩ được biện pháp. Anh bảo Lộ Gia Bảo làm bánh sandwich kẹp thịt vào tối hôm trước, lại mua thêm sữa nữa. Buổi sáng chỉ cần cho vào lò vi ba hâm nóng lại, Lộ Gia Bảo không có ý kiến.
Hồng Chính Minh để đồng hồ báo thức để bên chỗ mình, dưới gối. Sau khi dậy, anh nhẹ nhàng đứng lên, cũng không bật đèn, cứ thế đi vào phòng tắm, sau đó đánh răng rửa mặt. Hồng Chính Minh ăn sáng xong, nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời vẫn còn tối đen.
Bật bóng đèn nhỏ trong phòng khách, Hồng Chính Minh sửa sang lại ba lô, tính ra ngoài. Trong lòng khẽ động, Hồng Chính Minh lại nhẹ nhàng về phòng ngủ, nhìn Lộ Gia Bảo đang ngủ, ừ cậu không bị đánh thức. Rón rén đến bên giường, anh cúi xuống, nhẹ nhàng sờ sờ mái tóc của Lộ Gia Bảo, chịu không được lại hôn lên môi cậu một cái, lúc này mới nhẹ nhàng ra ngoài, khẽ đóng cửa lại.
Lộ Gia Bảo đã tỉnh nhưng không tỉnh hẳn. Cậu mơ hồ thấy Hồng Chính Minh ăn sáng, sửa sang đồ đạc, sau đó lại mơ hồ thấy anh bước vào, hôn mình một cái, lúc này mới đi làm. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê như thế, Lộ Gia Bảo cảm giác tình cảm nồng nàn của Hồng Chính Minh dành cho cậu, cảm giác được cậu đang được yêu, dường như có thể nắm được hạnh phúc trong tay vậy.
Lộ Gia Bảo khóc, rõ ràng cảm thấy hành động này ấu trĩ, thực ngây thơ, nhưng mà nước mắt vẫn cứ rớt xuống.
Mỗi sáng sớm Hồng Chính Minh lại đến đài truyền hình báo danh, sau đó cùng đội đi làm việc. Vất vả vô cùng, nhưng chương trình nhận được những phản hồi rất tích cực, anh cảm thấy vất vả như vậy cũng đáng.
Một ngày, chương trình buổi sáng làm xong, mọi người về đài. Ngồi trên xe, Hồng Chính Minh nghe thấy hai nữ đồng nghiệp nhỏ giọng tâm sự.
“Thế là cậu dậy sớm như vậy, tự mình đến đây?”
“Đúng thế, anh ấy một câu cũng không nói gì. Mình đi sớm về tối, thế mà cũng không hỏi thăm được một câu. Tuy rằng trước đó mình đã bảo là phải tham gia chương trình vào buổi sớm, phải dậy sớm để đi. Vậy mà anh ấy không có biểu hiện gì hết, hoàn toàn không có ý thay đổi cuộc sống hiện tại, chưa bao giờ nói khi mình về muộn thì sẽ chờ mình, đều là đi ngủ trước, cũng chưa bao giờ sáng sớm dậy giúp mình làm bữa sáng, hoặc là hỏi mình mấy giờ đi, mặc mình tự sinh tự diệt. Nghĩ lại thấy đau lòng. Mình cũng có yêu cầu gì đâu, vậy mà một câu hỏi thăm cũng không có. Mà giữ gìn gia đình này mình cũng nổ lực hết sức.”
Hồng Chính Minh hiểu ra là nữ đồng nghiệp oán giận chồng không chăm sóc.
Mỗi người biểu đạt tình cảm cũng không giống nhau, nếu đã ở cùng nhau, sẽ chấp nhận hết tất cả.
Chương trình buổi sáng đã làm xong, Hồng Chính Minh không cần phải đi làm vào lúc sáng sớm nữa.