Ba ngày trôi qua, Lộ Gia Bảo một mình lang thang trên phố, cậu nhớ tới Hồng Chính Minh đang đi công tác chắc chắn không được ăn ngon, cần phải mua vài món ngon khi anh ấy quay về sau đó có thể nấu cho anh ấy ăn..
Mang những thức ăn mua được, Lộ Gia Bảo lững thững đi về nhà. Lại theo thói quen tới đó và đứng dưới ngọn đèn đường nơi góc phố thân quen, khẽ xoay người, có thể nhìn thấy tòa nhà cậu đang ở. Lộ Gia Bảo dừng bước, tựa vào cột đèn, ngẩng đầu nhìn sắc trời đang tối dần. Trong lòng cậu không thể không nhớ tới nhiều người, nhiều chuyện đã qua. Như cơn mưa tháng năm gột rửa bụi đất trên vạn vật, đọng lại những giọt mưa long lanh như kim sa. Mặc dù mất đi rất nhiều, có rất nhiều tiếc nuối, đau khổ, đau lòng và mất mát, nhưng cậu vẫn muốn cảm ơn cuộc sống này. Điều quan trọng nhất là, gặp được người mình yêu thương. Hơn nữa, cho dù là quá khứ, hay hiện tại, hay đến tương lai, đều có thể nắm tay anh ấy song hành.
Đang suy nghĩ, Lộ Gia Bảo bỗng nhiên cảm thấy túi xách trong tay mình nhẹ bẫng, cúi đầu nhìn, hóa ra là đã có người nhận lấy túi đồ nặng trong tay cậu. Cậu quay đầu lại, thấy Hồng Chính Minh lưng mang ba lô, tay kéo vali, đang ở sau lưng cậu.
Thấy Lộ Gia Bảo quay đầu lại, nét mặt Hồng Chính Minh nở một nụ cười rạng rỡ: “Bảo Bảo, anh về rồi.”
Bất chấp tất cả, Lộ Gia Bảo giang hai tay ôm lấy Hồng Chính Minh.
Hồng Chính Minh vùi mặt mình dưới cổ Lộ Gia Bảo “Bảo Bảo, anh nhớ em muốn chết.”
“Em cũng vậy, em cũng vậy.”
Về đến nhà, Hồng Chính Minh vội vã bỏ đồ xuống, vồn dập ôm lấy Lộ Gia Bảo: “Bảo Bảo, để anh xem nào, xem có gầy đi không?” – Anh nhất quyết nắm cằm đầy đặn của cậu cao thấp đánh giá, sau đó lại sờ soạt khắp nơi trên người cậu.
Lộ Gia Bảo né trái né phải: “Nhột quá.”
Nhìn thật kỹ, Hồng Chính Minh gật đầu: “Được, hình như không gầy.” – Sau đó lại còn ghé sát vào mặt Lộ Gia Bảo – “Ăn ngon không? Ngủ được không? A, mắt có quầng thâm, đúng là ngủ không đầy đủ.”
Lộ Gia Bảo giữ chặt áo Hồng Chính Minh: “Vậy còn anh?”
Hồng Chính Minh giơ tay, cho cậu thấy bắp tay rắn chắc: “Anh á…. Mỗi ngày một tô mì thịt bò, cơ bắp cuồn cuộn này.”
Lộ Gia Bảo há to miệng: “Cái gì ngày nào cũng ăn cái này sao?”
Hồng Chính Minh xoa xoa ót:“Anh chỉ nói giỡn thôi, chỉ do món ăn vùng này rất ngon, nhưng anh ăn không ngon, không quen khẩu vị, chỉ có em là nấu đồ ăn ngon nhất.”
“Em mua rất nhiều thứa ăn, chờ anh về nấu cho anh, em biết là anh không quen ăn thức ăn ở ngoài.”
Hồng Chính Minh ôm chặt Lộ Gia Bảo, mạnh mẽ hôn cậu: “Anh biết chỉ có Bảo Bảo của anh tốt với anh nhất.”
Lộ Gia Bảo đi nấu cơm, Hồng Chính Minh vào nhà tắm tắm rửa.
Cùng nhau ăn cơm, xong, Lộ Gia Bảo giúp Hồng Chính Minh thu xếp lại đồ đạc mang về, bỏ quần áo bẩn vào máy giặt, để mấy vật dụng hàng ngày về vị trí cũ, đem quà mua cho bạn bè phân chia.
Lộ Gia Bảo lấy ra một túi to hỏi: “Cái này, quà tặng cho hai bác thì làm gì bây giờ?”
Hồng Chính Minh nhận lấy: “Mai anh thu xếp thời gian đến tặng.”
“Có thể chứ?”
“Nhân lúc cha anh không có ở nhà.”
Hồng Chính Minh đã mấy lần nhân dịp cha mình không có nhà để đi đô thị Bắc Vệ Tinh. Anh đến thăm mẹ, lại giúp kiểm tra đường dây điện trong nhà, đường ống nước với mấy thứ lặt vặt. Hồng mẫu tuy vẫn không hài lòng với lựa chọn của con trai, nhưng mà bà đã không còn tức giận, chuyện này từ đầu tới cuối, thực ra bà cũng không ghét Lộ Gia Bảo, cái bà cần chính là thời gian để chấp nhận hai người.
“Hai bác còn tức giận không anh?” – Lộ Gia Bảo sợ hãi hỏi.
Hồng Chính Minh vuốt tóc Lộ Gia Bảo, vẻ mặt ung dung: “Không có, không thể nào, cái mà hai người cần chính là thời gian, chờ thêm một thời gian nữa sẽ tốt thôi.”
Tâm sự thêm về chuyện chuyến công tác, Lộ Gia Bảo nhìn đồng hồ: “Không còn sớm nữa, ngủ đi, mai anh còn đi làm.”
“Không sao, ngày mai không có nhiều việc mà.”
Hồng Chính Minh lấy cái áo T-shirt mới mua ra: “Xem nè, không xấu chứ, có thể mặc như áo ngủ.”
Lộ Gia Bảo nhận lấy T-shirt màu trắng, có in hình Tây Qua [1] hoạt hình, nhìn rất thú vị: “Hả, thật là, không ngờ anh lại mua đồ kiểu này.”
“Đẹp đúng không? Anh nghĩ em mặc sẽ rất đẹp.” – Lấy ra một cái, Hồng Chính Minh đưa cho Lộ Gia Bảo – “Tới đây, mặc vào thử xem nào.”
Mặc chiếc áo T-shirt vào, Lộ Gia Bảo cúi đầu nhìn, vẻ mặt khó hiểu: “Sao lại thế này? Không phải anh bảo mua cỡ nhỏ cho em sao?”
Hồng Chính Minh nhìn chiếc áo che nửa cặp đùi Lộ Gia Bảo, cười ngã ra giường: “A, anh lấy nhầm rồi, em mặc áo của anh, trông rất buồn cười, trông em cứ như bơi trong áo vậy.”
Lộ Gia Bảo đỏ mặt: “Anh cười cái gì? Có gì mà buồn cười? Em không hề lùn. Thật không biết khi còn bé anh ăn cái gì mà trở nên to lớn như vậy”
Hồng Chính Minh nhào đến, đẩy ngã Lộ Gia Bảo xuống giường: “Bảo Bảo, em nói cái gì? Đô con sao?”
Lộ Gia Bảo nằm dưới Hồng Chính Minh giãy dụa: “Ngứa em.”
“Ai bảo em mẫn cảm như vậy?”
Đang định cởi T-shirt Lộ Gia Bảo, cậu đột nhiên nhớ ra điều gì, ngăn Hồng Chính Minh lại: “Chính Minh, khoan đã.”
“Chờ cái gì? Anh không chờ được nữa.”
“Chờ một chút, em có chuyện muốn nói với anh.”
Hồng Chính Minh dừng lại: “Chuyện gì?”
Lộ Gia Bảo đứng dậy, lấy từ trong tủ đầu giường ra một phong bì lớn, đưa cho Hồng Chính Minh.
“Có món quà, em muốn tặng anh.”
Hồng Chính Minh đón nhận, vẻ mặt vui sướng: “Cái gì vậy?” – Mở phong bì ra, vừa thấy thứ bên trong, Hồng Chính Minh hét to lên – “A, Bảo Bảo, em thật tuyệt vời.”
Trong phong bì là vé xem trận đấu của đội Hương Đảo Minh Châu trong một năm. Bộ vé này không phải dễ dàng mà mua được, thứ nhất là số lượng bán ra có hạn, người muốn mua rất nhiều, thậm chí còn có người ở đứng chờ ở bên ngoài chỉ có mỗi việc chờ để mua, cần phải lên mạng đặt hàng trước; Thứ hai, cho dù là đặt trước, cũng cần phải tham gia rút thăm may mắn mới có thể xác nhận người cuối cùng mua được. Nói cách khác là phải giao tiền trước, nếu không được thì chỉ trả lại 90% số tiền đó thôi
Vì có thể tăng cơ hội xác xuất đó, Lộ Gia Bảo lên mạng đặt trước năm mươi bộ phiếu, cậu may mắn nhận được hai dãy số nhận trước, nói tóm lại là sang năm cậu có thể cùng Hồng Chính Minh đi xem các trận đấu của đội Minh Châu trên sân nhà.
Gắt gao ôm lấy Lộ Gia Bảo, Hồng Chính Minh cầm vé hỏi: “Sao đột nhiên lại muốn tặng quà cho anh.”
Lộ Gia Bảo cười xấu hổ nói: “Cái đó, chúng ta không phải sắp ở bên nhau được một năm rồi sao? Mà anh lại thích đội Minh Châu như thế, hai năm rồi anh chưa mua được cả bộ, mà mỗi lần trước trận đấu lại phải đi mua, chắc gì đã mua được, cho nên em……”
Hồng Chính Minh cười, nắm tay Lộ Gia Bảo, sau đó hôn lên mu bàn tay cậu: “Cảm ơn em.”
“Chỉ cần anh thích là được rồi.”
Hồng Chính Minh đứng dậy mở ngăn kéo tủ tìm kiếm, Lộ Gia Bảo đứng sau lưng anh hỏi: “Chính Minh, anh muốn tìm cái gì vậy?”
Lấy một vật gì đó, Hồng Chính Minh đến bên người Lộ Gia Bảo, đưa cho cậu: “Này, em xem đi.”
Lộ Gia Bảo nhận lấy, là tư liệu giới thiệu của công ty du lịch.
“Muốn đi du lịch sao?”
“Đúng thế, muốn đi cùng em, anh đã đặt trước rồi.”
Lộ Gia Bảo ngẩng đầu, nhìn Hồng Chính Minh: “Đi đâu? Bắc Kinh? Thượng Hải? Thành Đô?”
Hồng Chính Minh lắc đầu: “Anh luôn suy nghĩ xem là nên chúc mừng một năm chúng ta bên nhau thế nào, nhất định phải để lại những kỉ niệm tốt đẹp, anh nghĩ phải đi xa một chút.”
Lộ Gia Bảo cúi đầu nhìn trang giới thiệu: “Nơi nào chứ? Đi Mông Cổ?”
“Không, là Tây Ban Nha.”
“Cái gì?” – Lộ Gia Bảo giật mình, vui mừng mở to mắt.
Hồng Chính Minh ôm lấy Lộ Gia Bảo, lặp lại từng chữ một: “Tây-Ban-Nha.”
Lộ Gia Bảo tròn mắt: “Thật sự.”
“Phải.” – Nói xong, Hồng Chính Minh rút hai tấm vé ra – “Xem nè, anh đã đăng kí với công ty lữ hành rồi, chúng ta đi cùng đoàn, nhưng mà cũng có thể lựa chọn một số hành trình cá nhân. Chúng ta sẽ đi Madrit, Barcelona, Valencia Tây Ban Nha, mười lăm ngày. Anh đã báo với bên đài truyền hình là sau lần công tác này sẽ xin nghỉ phép, anh không muốn em tìm việc ngay cũng vì lý do này, chờ chúng ta đi du lịch về, vừa là nghỉ ngơi dài hạn, sau đó em đi tìm việc cũng chưa muộn.”
Lộ Gia Bảo không thể tin vào tai mình, thực sự là cậu có thể cùng Hồng Chính Minh đi du lịch nước ngoài?
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hưng phấn của Lộ Gia Bảo, Hồng Chính Minh nở nụ cười: “Còn có.”
“Còn có?”
Hồng Chính Minh gật đầu: “Anh đã thông qua công ty du lịch, đặc biệt đặt trước hai vé.”
“Cái gì vậy?”
“Đương nhiên không phải là xem đấu bò.”
“Là gì thế?” – Lộ Gia Bảo vội vàng giữ chặt lấy Hồng Chính Minh.
“Hê hê, lúc chúng ta ở Madrit có thể xem đá bóng, đội bóng hoàng gia Madrit sẽ đấu với Bacelona trên sân nhà.”
Lộ Gia Bảo mở to mắt: “Thật sự! A, Chính Minh, thật thế sao?!”
“Đúng.”
Lộ Gia Bảo hưng phấn nhảy dựng lên, giống như chú thỏ con nhảy tưng tưng trên giường, hưng phấn không thể nói nên lời: “A, a, a có thể đi xem trận đấu của Real Madrit đấu với Barcelona! Cái này cứ như là nằm mơ vậy.”
Đợi đến khi Lộ Gia Bảo bình tĩnh lại, Hồng Chính Minh để quyển tư liệu sang một bên, kéo Lộ Gia Bảo vào lòng: “Bảo Bảo.”
“Dạ.”
“Bảo Bảo.”
“Vâng.”
Hồng Chính Minh mỉm cười, nhìn đôi mắt to của Lộ Gia Bảo: “Bảo Bảo, anh vẫn luôn nghĩ rằng, trước khi anh biết em, anh thấy cuộc sống của mình không có gì đáng để nhớ, quá vô vị. Từ khi có em, bất kể là vui vẻ hay đau thương, hay là bất cứ cái gì đó, anh đều muốn lưu lại những kỉ niệm đáng giá với em. Anh hi vọng từ nay về sau, mỗi năm mỗi tháng, mỗi ngày, chúng ta đều có có những kỉ niệm đáng nhớ. Anh hi vọng có thể cùng em tạo ra những kí ức tốt đẹp.”
Đôi mắt to của Lộ Gia Bảo lóng lánh nước mắt, cậu ôm lấy Hồng Chính Minh: “Chính Minh, anh thật tốt với em.”
Hồng Chính Minh cũng ôm lấy Lộ Gia Bảo: “Bảo Bảo, em cũng tốt với anh.”
Lộ Gia Bảo tiến đến gần Hồng Chính Minh, hôn lên môi anh.
Hồng Chính Minh ghé vào tai Lộ Gia Bảo thì thầm: “Bảo Bảo, anh rất nhớ em.”
“Em cũng thế.”
“Bảo Bảo, em nhớ gì về anh?”
Lộ Gia Bảo nhẹ nhàng nói: “Tất cả, cái gì cũng nhớ.”
“Bảo Bảo, em thật háo sắc.”
“Anh mới thế.”
Hồng Chính Minh tỉnh ngủ, trời đã sáng, nheo mắt, nhìn cửa sổ quen thuộc, ngăn tủ, giường, Hồng Chính Minh vẫn chưa quen, nhưng cuối cùng thì cũng đã chấm dứt chuyến công tác, về nhà rồi. Ôm chăn, Hồng Chính Minh lại ngã vào giường, lúc này trong ***g ngực là hơi thở quen thuộc của gia đình.
Lộ Gia Bảo đi vào: “Dậy đi nào. Không nhanh anh sẽ bị muộn đấy.”
Hồng Chính Minh bật dậy như cá chép nhảy xuống giường: “Bảo Bảo, bữa sáng có gì thế?”
“Anh đến xem sẽ biết.”
Hồng Chính Minh ngồi xuống bàn. Sáng sớm Lộ Gia Bảo đã đi mua sủi cảo tôm, xíu mại về, còn nấu thêm một nồi cháo hải sản thơm ngào ngạt.
“A, cảm giác lâu lắm rồi không được ăn bữa sáng ngon như vậy.” – Hồng Chính Minh thỏa mãn thở dài.
“Về sau ngày nào em cũng làm cho anh ăn.”
Ăn sáng xong, Hồng Chính Minh vừa sửa sang lại ba lô, vừa quay sang Gia Bảo nói: “Bảo Bảo, anh phải đi làm, có một nhiệm vụ giao cho em.”
“Cái gì?”
Hồng Chính Minh lấy ra một bảng kê khai: “Đây là bảng kê khai của công ty lữ hành, chúng ta phải điền thông tin vào đó, sau đó còn phải chuẩn bị thủ tục xuất cảnh, chứng minh thư với bảo hiểm của anh đều ở trong này rồi, của em đâu? Cần phải đi photo để làm hồ sơ, còn có bên công ty du lịch kia có chút việc chưa xử lý tốt, tiền phí anh đã đóng cho họ rồi, hộ chiếu với thị thực thì công ty du lịch sẽ làm, nhưng sẽ nhanh chóng liên lạc với chúng ta. Trước khi đi còn phải tham gia cuộc hội nghị với bên họ nữa, để chú ý vài việc linh tinh, tóm lại là có rất nhiều chi tiết, anh không có thời gian nên giao cho em, mặt khác trước khi đi cũng cần mua một ít đồ dùng, em tự quyết định là được rồi, biết không?”
Lộ Gia Bảo gật đầu: “Vâng, em biết rồi, để em làm.”
Hồng Chính Minh đưa tay vuốt ve mái tóc của Lộ Gia Bảo, ghé môi hôn cậu: “Anh đi làm đây.”
Trước khi đi du lịch, Hồng Chính Minh mời mấy người bạn về ăn cơm. Một bàn lẩu hải sản với một nhóm người vô cùng náo nhiệt. Tuy rằng mới tháng chín ăn lẩu thì hơi nóng, nhưng mà mọi người không ngại, ăn đến không còn gì.
An Đình vô cùng hâm mộ chuyến du lịch của Hồng Chính Minh và Lộ Gia Bảo: “Đi nửa tháng, tha hồ ngắm cảnh thăm thú mọi nơi, trở về lại là kì nghỉ dài hạn. Hồng Chính Minh, tới giờ chị chưa từng thấy cậu vui như bây giờ.”
Hông Chính Minh giơ hai tay để sau gáy: “Khi em mệt thì chị có thấy đâu. Thật vất vả mới có được một chuyến nghỉ dài hạn.”
“Đi du lịch cũng tốt, chị cứ nghĩ hai cậu ra nước ngoài phải chọn New York hoặc Paris.”
“Tây Ban Nha cũng rất tốt, phải không Bảo Bảo?” – Hồng Chính Minh nhìn Lộ Gia Bảo.
Lộ Gia Bảo gật đầu: “Vâng.”
Vương Tề đẩy Hồng Chính Minh: “Nhìn hai người kẻ xướng người họa thật là ghét quá.”
Lộ Gia Bảo nở nụ cười: “Không có mà.”
An Đình yêu cầu: “Nhớ là phải mua quà về đấy.”
“Biết rồi.”
Tiễn Nhạc một tay nắm đũa: “Đi vào cửa hàng bán đồ của câu lạc bộ thấy cái gì cũng phải mang về một bộ, đặc biệt là áo thi đấu, khăn mặt, tóm lại nhìn thấy cái gì cũng mang một bộ trở về.”
“Đã biết, tôi đã chuẩn bị túi hành lý rất to rồi, nhất định là sẽ vơ vét tất cả những thứ có thể đem về.”
An Đình thắc mắc: “Không phải hai người đều thích Từ Táp sao? Sao giờ lại thay đổi rồi?”
Vương Tề lắc đầu: “Đây là hai việc khác nhau. Từ Táp là Từ Táp, đội bóng là đội bóng, không thể đánh đồng lại được. Chúng tôi vẫn thích Từ Táp đấy chứ.”
Giữa tuần tháng chín, Hồng Chính Minh và Lộ Gia Bảo bước vào chuyến du lịch Tây Ban Nha. Hai người đi theo đoàn, có hai mươi người, phần lớn đều là người trẻ tuổi, hướng dẫn viên du lịch là một cô gái rất xinh. Thấy Hồng Chính Minh và Lộ Gia Bảo là một đôi đồng tính, cô ấy vẫn thấy bình thường, thậm chí còn rất hâm mộ. Một cặp đôi thoạt nhìn yêu nhau như vậy, chiếu cố chăm sóc không muốn rời xa người kia, dù việc lớn hay nhỏ đều bàn bạc với nhau, các cặp đôi khác phái cũng chưa chắc đã được như vậy.”
Điểm dừng đầu tiên của chuyến đi là Barcelona. Barcelona nằm trên bờ biển Địa Trung Hải là thành phố của Catalonia, thành phố nổi tiếng về du lịch, là thành phố được coi là viên ngọc của bán đảo Iberia, là một thành phố phát triển cả về văn hóa nghệ thuật và công thương nghiệp, được coi là bờ biển Manhattan của Địa Trung Hải.
Xuống máy bay, lên xe của công ty lữ hành, ngồi trên xe vào nội thành, Hồng Chính Minh và Lộ Gia Bảo cảm nhận được rõ nét sự khác biệt giữa đô thị nơi đây và Hương Đảo. Hương Đảo cũng là thành phố lớn tầm quốc tế, phát triển với định hướng đa văn hóa, là nơi mà mọi người đến từ khắp nơi trên thế giới, nhưng mà vẫn mang hơi thở của văn hóa Trung Quốc. Barcelona thì hoàn toàn khác, các tòa nhà theo phong cách Gothic, Phục Hưng ở khắp mọi nơi, đan xen với cả những tòa nhà hiện đại.
Hướng dẫn viên du lịch giới thiệu: “Barcelona là thành phố phát triển dựa vào hàng hải, địa thế hùng vĩ, khí hậu thoải mái. Có ánh mặt trời rực rỡ, biển rộng xanh thẳm, bờ cát vàng mềm mại, cùng với lịch sử văn hóa lâu đời, hàng năm thu hút hàng vạn du khách. Thời đại văn hóa Phục hưng cũng để lại dấu ấn ở thành phố này với các tác phẩm nghệ thuật, và Barcelona đã được các nhà nghệ thuật thừa nhận là thành phố của Tây Ban Nha xinh đẹp nhất thế giới.”
“Đây là nhà hát nhạc Catalaca, là nơi tháng mười hàng năm tổ chức những sự kiện âm nhạc lớn tầm cỡ thế giới. Khiêu vũ cùng với âm nhạc cây đàn ghita là những vũ điệu múa dân gian nổi tiếng thế giới. Hàng năm cứ vào tháng tư, lễ hội đấu bò tót cùng các hoạt động hội chợ triển lãm hoa hồng là các sự kiện thu hút đông đảo du khách. Nơi đây còn có thức ngon nhất nhì thế giới.”
Lộ Gia Bảo nghe hướng dẫn viên du lịch giới thiệu, hưng phấn không mãi. Hồng Chính Minh ở bên cạnh nhẹ nhàng nói: “Sớm biết thế này tháng mười chúng ta mới đi.”
“Không sao, hiện tại cũng rất tuyệt rồi.”
“Anh cứ nghĩ là hoa hồng nổi tiếng ở Bulgaria cơ.”
“Đây cũng có thể coi là nơi xuất khẩu hoa hồng đó.”
Xe lữ hành đưa mọi người đi thăm thú bộ mặt thành phố một chút, khi về đến khách sạn, sau một chặng đường dài, ai nấy đều mệt mỏi. Hướng dẫn viên sau khi sắp xếp phòng cho mọi người, để lại cách liên lạc với mình, sau đó mới mời mọi người tự về phòng nghỉ ngơi.
“Ngày mai, chín giờ sáng tôi sẽ đến đón mọi người, đưa tất cả đi thăm một số địa điểm nổi tiếng của thành phố.”
Vào phòng, Hồng Chính Minh đi rửa mặt trước, Lộ Gia Bảo lấy đồ đạc trong hành lý ra, sắp xếp lại.
Nhìn đến giường lớn trong phòng ngủ, Lộ Gia Bảo ngạc nhiên: “Sao chỉ có một giường?”
Hồng Chính Minh lấy khăn mặt đến: “Sao vậy, em còn định ngủ một mình?”
“Không phải thế.”
“Vậy em còn thắc mắc cái gì? Bảo Bảo, nhanh đi rửa mặt đi, sau đó chúng ta đi ăn cơm.”
Nhìn quyển menu bằng tiếng Tây Ban Nha, Lộ Gia Bảo nhăn mặt: “A, này, này.” – Bồi bàn liền lấy quyển menu bằng tiếng Trung đến.
Gọi đồ ăn xong, chờ phục vụ mang lên, Lộ Gia Bảo nhỏ giọng hỏi: “Ở đây còn có cả thực đơn bằng tiếng Trung nha.”
“Đương nhiên rồi, đây là thành phố du lịch mà.”
Món ăn đặc biệt ở đây có xúc xích đậu, lại được thưởng thức rượu Catalanca chính tông, Hồng Chính Minh gật đầu: “Tuy rằng ăn không quen lắm, nhưng rất ngon.”
“Đây là hương vị của nước ngoài.”
“Đúng rồi, có cơ hội chúng ta đến phố người Hoa đi.” – Hồng Chính Minh đề nghị.
“Tốt quá.”
Ba ngày tiếp theo, dưới sự dẫn dắt của hướng dẫn viên, Hồng Chính Minh và Lộ Gia Bảo đi thăm quan thành phố Barcelona, quảng trường Tây Ban Nha, địa điểm tổ chức thế vận hội, làng văn hóa dân gian, La Sagrada Familia (Nhà thờ Thánh Gia), cũng như nhà thờ chính tòa Barcelona, tượng đài Columbus, Quảng trường Columbus, bãi biển thế vận hội Olympic tại bãi biển Địa Trung Hải, làng Olympic.
Ấn tượng sâu sắc nhất của hai người là La Sagrada Familia. Cho đến bây giờ, tất cả các hình ảnh của nó trên TV đều là hình ảnh chưa được hoàn thiện, nhưng đứng trước công trình này, Lộ Gia Bảo có một cảm giác rất lạ. Tất cả những tháp nhỏ tạo kết cấu lên nhà thờ hướng thẳng lên trời, là biểu tượng của thành phố Barcelona. Tiếc là lần này bọn họ chỉ có thể thăm thú bên ngoài chứ không thể vào trong.
Vài ngày sau đó, Hồng Chính Minh đều mang theo máy quay ghi lại những điều được nghe thấy, nhìn thấy. Tòa nhà dùng xương người làm vật trang trí, công viên giống như cuộn sóng, nhà chờ Comilla. Đi tới mỗi nơi, mỗi công trình kiến trúc, mỗi ngã tư đường, Hồng Chính Minh đều ghi lại những điều làm cho anh và Lộ Gia Bảo kinh ngạc, cảm động, những cảnh tượng hoàn toàn khác biệt không hề có ở phương đông, làm cho hai người thấy vô cùng mới mẻ.
Đọc một vạn quyển sách không bằng đi một dặm đường
Nhìn Hồng Chính Minh đang chăm chú quay phim, Lộ Gia Bảo cười hỏi: “Anh lại phải quay phim phóng sự hay sao thế?”
“Không, anh chỉ hi vọng ghi lại tất cả những gì mình nhìn thấy, đó là một cảm giác rất thú vị.” – Quay ống kính về phía Lộ Gia Bảo, Hồng Chính Minh cười nói: “Bảo Bảo, nào giới thiệu một chút về chuyến du lịch này nào.”
Lộ Gia Bảo cười trốn tránh ống kính: “Không, em không nói đâu.”
Buổi tối, hai người đi ra ngoài, tìm kiếm phố người Hoa. Dựa vào bản đồ và một cuốn từ điển Trung Quốc-Tây Ban Nha, hai người tìm được phố người Hoa tại Barcelona. Nhìn thấy những gương mặt phương đông, cùng với các kiến trúc Trung Hoa quen thuộc, có thể thấy tinh thần đoàn kết Trung Quốc, các hoa văn rồng phượng, khiến cho hai người có cảm giác thật kỳ diệu. Bất luận là ở nơi đâu, người Trung Quốc vẫn luôn cố gắng bảo trì văn hóa truyền thống đặc biệt của mình từ thế hệ này sang thế hệ khác.
Dạo qua phố người Hoa một vòng, đi qua một cửa hàng bán hoa quả khô, Hồng Chính Minh nhìn nhìn: “Bảo Bảo, sò điệp khô ở đây không tồi.”
Lộ Gia Bảo cũng đi đến nhìn kỹ, gật gật đầu: “Ừ, rất tốt, so với lần trước em mua còn tốt hơn.” – Để ý thấy ánh mắt của Hồng Chính Minh, Lộ Gia Bảo liền giữ chặt lấy anh – “Chính Minh, anh đừng nghĩ là sẽ mua sò điệp khô ở đây mang về đấy chứ?”
Hồng Chính Minh cười xấu hổ: “Không phải thế, nhưng mà đột nhiên anh rất muốn ăn sò điệp khô với cơm.”
Lộ Gia Bảo đô miệng nhìn anh: “Ai nha, anh thật là, khi nào về em sẽ làm cho anh.”
“Em nhớ đấy, nhất định phải nấu.”
“Em nhớ rồi.”
Ở Barcelona, Hồng Chính Minh cùng Lộ Gia Bảo mua vài tập tranh chép lại các tác phẩm nổi tiếng của Picasso, còn đến quảng trường Columbus mua đồ trang trí với áo choàng.
Trong lịch trình của công ty lữ hành không đến phòng tranh Miro nên Hồng Chính Minh và Lộ Gia Bảo tự mình tìm đường đến đây. Phòng tranh Miro trưng bày các tác phẩm của họa sĩ người Tây Ban Nha Joan Miro, có các tác phẩm điêu khắc, màu nước, bản vẽ và các công trình trang trí nghệ thuật, hơn 200 công trình lớn. Ngoài ra hai người cũng đến nhà hát Opera, được xây dựng theo kiểu nhà hát La Scara của thành phố Milan. Nhưng vì hai người không am hiểu về opera lắm nên cũng không vào nghe hát.
Trước khi rời khỏi Barcelona, hai người lại một lần nữa đến với đại lộ La Rambla, con đường dành riêng cho người đi bộ nổi tiếng ở Tây Ban Nha, hai bên là các cửa hàng, nhà hàng, khách sạn cùng rạp hát.Từ bắc đến nam chia thành khu cửa hàng động vật, khu phố hoa, các cửa hàng sách cùng với các nghệ sĩ hát rong. Ở phía Bắc là khu thượng lưu với các khách sạn cao cấp, và các ngân hàng.
Tay trong tay, Hồng Chính Minh và Lộ Gia Bảo đi thăm thú các cửa hàng, Hồng Chính Minh thỉnh thoảng lại ghi lại được những khoảnh khắc rất đẹp.
Hoàng hôn buông xuống, hai người đi về phía quảng trường. Ven đường có một nhóm các nghệ sĩ đang biểu diễn một khúc nhạc.
Nắm tay Lộ Gia Bảo, Hồng Chính Minh khẽ thì thầm bên tai cậu: “Chúng ta khiêu vũ được không?”
Lộ Gia Bảo cười cúi đầu: “Không nên.”
Hồng Chính Minh giơ máy quay hướng về phía Lộ Gia Bảo đang tránh né: “Nào. Khiêu vũ một chút thôi, không sao đâu, không ai chú ý đến chúng ta.”
Lộ Gia Bảo nắm lấy tay Hồng Chính Minh, theo giai điệu dập dìu của đàn accordion và violin cùng nhau xoay tròn. Hai người chìm đắm trong ánh hoàng hôn trên đường phố của Barcelona, khiêu vũ.
Nhìn khuôn mặt của Lộ Gia Bảo hồng lên dưới nắng, trong lòng Hồng Chính Minh dâng trào một loại cảm xúc, nếu lúc trước bỏ qua, anh vĩnh viễn sẽ không biết được, hóa ra là giữ được Bảo Bảo ở bên người là một việc cực kì hạnh phúc.
Cuối đại lộ La Rambla có một đài phun nước nhỏ. Theo truyền thuyết, nếu uống nước ở đây, cả đời sẽ vĩnh viễn không thể rời khỏi Barcelona. Đi đến đây, Hồng Chính Minh cười hỏi: “Muốn uống không?”
Lộ Gia Bảo cười trả lời: “Nếu anh tính là sẽ bỏ mấy trận đấu kia, em sẽ theo anh.”
Hồng Chính Minh vội vàng lắc đầu: “Không, không.”
Lộ Gia Bảo thoải mái cười to.
[1]Tây Qua: dưa hấu
Ba ngày trôi qua, Lộ Gia Bảo một mình lang thang trên phố, cậu nhớ tới Hồng Chính Minh đang đi công tác chắc chắn không được ăn ngon, cần phải mua vài món ngon khi anh ấy quay về sau đó có thể nấu cho anh ấy ăn..
Mang những thức ăn mua được, Lộ Gia Bảo lững thững đi về nhà. Lại theo thói quen tới đó và đứng dưới ngọn đèn đường nơi góc phố thân quen, khẽ xoay người, có thể nhìn thấy tòa nhà cậu đang ở. Lộ Gia Bảo dừng bước, tựa vào cột đèn, ngẩng đầu nhìn sắc trời đang tối dần. Trong lòng cậu không thể không nhớ tới nhiều người, nhiều chuyện đã qua. Như cơn mưa tháng năm gột rửa bụi đất trên vạn vật, đọng lại những giọt mưa long lanh như kim sa. Mặc dù mất đi rất nhiều, có rất nhiều tiếc nuối, đau khổ, đau lòng và mất mát, nhưng cậu vẫn muốn cảm ơn cuộc sống này. Điều quan trọng nhất là, gặp được người mình yêu thương. Hơn nữa, cho dù là quá khứ, hay hiện tại, hay đến tương lai, đều có thể nắm tay anh ấy song hành.
Đang suy nghĩ, Lộ Gia Bảo bỗng nhiên cảm thấy túi xách trong tay mình nhẹ bẫng, cúi đầu nhìn, hóa ra là đã có người nhận lấy túi đồ nặng trong tay cậu. Cậu quay đầu lại, thấy Hồng Chính Minh lưng mang ba lô, tay kéo vali, đang ở sau lưng cậu.
Thấy Lộ Gia Bảo quay đầu lại, nét mặt Hồng Chính Minh nở một nụ cười rạng rỡ: “Bảo Bảo, anh về rồi.”
Bất chấp tất cả, Lộ Gia Bảo giang hai tay ôm lấy Hồng Chính Minh.
Hồng Chính Minh vùi mặt mình dưới cổ Lộ Gia Bảo “Bảo Bảo, anh nhớ em muốn chết.”
“Em cũng vậy, em cũng vậy.”
Về đến nhà, Hồng Chính Minh vội vã bỏ đồ xuống, vồn dập ôm lấy Lộ Gia Bảo: “Bảo Bảo, để anh xem nào, xem có gầy đi không?” – Anh nhất quyết nắm cằm đầy đặn của cậu cao thấp đánh giá, sau đó lại sờ soạt khắp nơi trên người cậu.
Lộ Gia Bảo né trái né phải: “Nhột quá.”
Nhìn thật kỹ, Hồng Chính Minh gật đầu: “Được, hình như không gầy.” – Sau đó lại còn ghé sát vào mặt Lộ Gia Bảo – “Ăn ngon không? Ngủ được không? A, mắt có quầng thâm, đúng là ngủ không đầy đủ.”
Lộ Gia Bảo giữ chặt áo Hồng Chính Minh: “Vậy còn anh?”
Hồng Chính Minh giơ tay, cho cậu thấy bắp tay rắn chắc: “Anh á…. Mỗi ngày một tô mì thịt bò, cơ bắp cuồn cuộn này.”
Lộ Gia Bảo há to miệng: “Cái gì ngày nào cũng ăn cái này sao?”
Hồng Chính Minh xoa xoa ót:“Anh chỉ nói giỡn thôi, chỉ do món ăn vùng này rất ngon, nhưng anh ăn không ngon, không quen khẩu vị, chỉ có em là nấu đồ ăn ngon nhất.”
“Em mua rất nhiều thứa ăn, chờ anh về nấu cho anh, em biết là anh không quen ăn thức ăn ở ngoài.”
Hồng Chính Minh ôm chặt Lộ Gia Bảo, mạnh mẽ hôn cậu: “Anh biết chỉ có Bảo Bảo của anh tốt với anh nhất.”
Lộ Gia Bảo đi nấu cơm, Hồng Chính Minh vào nhà tắm tắm rửa.
Cùng nhau ăn cơm, xong, Lộ Gia Bảo giúp Hồng Chính Minh thu xếp lại đồ đạc mang về, bỏ quần áo bẩn vào máy giặt, để mấy vật dụng hàng ngày về vị trí cũ, đem quà mua cho bạn bè phân chia.
Lộ Gia Bảo lấy ra một túi to hỏi: “Cái này, quà tặng cho hai bác thì làm gì bây giờ?”
Hồng Chính Minh nhận lấy: “Mai anh thu xếp thời gian đến tặng.”
“Có thể chứ?”
“Nhân lúc cha anh không có ở nhà.”
Hồng Chính Minh đã mấy lần nhân dịp cha mình không có nhà để đi đô thị Bắc Vệ Tinh. Anh đến thăm mẹ, lại giúp kiểm tra đường dây điện trong nhà, đường ống nước với mấy thứ lặt vặt. Hồng mẫu tuy vẫn không hài lòng với lựa chọn của con trai, nhưng mà bà đã không còn tức giận, chuyện này từ đầu tới cuối, thực ra bà cũng không ghét Lộ Gia Bảo, cái bà cần chính là thời gian để chấp nhận hai người.
“Hai bác còn tức giận không anh?” – Lộ Gia Bảo sợ hãi hỏi.
Hồng Chính Minh vuốt tóc Lộ Gia Bảo, vẻ mặt ung dung: “Không có, không thể nào, cái mà hai người cần chính là thời gian, chờ thêm một thời gian nữa sẽ tốt thôi.”
Tâm sự thêm về chuyện chuyến công tác, Lộ Gia Bảo nhìn đồng hồ: “Không còn sớm nữa, ngủ đi, mai anh còn đi làm.”
“Không sao, ngày mai không có nhiều việc mà.”
Hồng Chính Minh lấy cái áo T-shirt mới mua ra: “Xem nè, không xấu chứ, có thể mặc như áo ngủ.”
Lộ Gia Bảo nhận lấy T-shirt màu trắng, có in hình Tây Qua [] hoạt hình, nhìn rất thú vị: “Hả, thật là, không ngờ anh lại mua đồ kiểu này.”
“Đẹp đúng không? Anh nghĩ em mặc sẽ rất đẹp.” – Lấy ra một cái, Hồng Chính Minh đưa cho Lộ Gia Bảo – “Tới đây, mặc vào thử xem nào.”
Mặc chiếc áo T-shirt vào, Lộ Gia Bảo cúi đầu nhìn, vẻ mặt khó hiểu: “Sao lại thế này? Không phải anh bảo mua cỡ nhỏ cho em sao?”
Hồng Chính Minh nhìn chiếc áo che nửa cặp đùi Lộ Gia Bảo, cười ngã ra giường: “A, anh lấy nhầm rồi, em mặc áo của anh, trông rất buồn cười, trông em cứ như bơi trong áo vậy.”
Lộ Gia Bảo đỏ mặt: “Anh cười cái gì? Có gì mà buồn cười? Em không hề lùn. Thật không biết khi còn bé anh ăn cái gì mà trở nên to lớn như vậy”
Hồng Chính Minh nhào đến, đẩy ngã Lộ Gia Bảo xuống giường: “Bảo Bảo, em nói cái gì? Đô con sao?”
Lộ Gia Bảo nằm dưới Hồng Chính Minh giãy dụa: “Ngứa em.”
“Ai bảo em mẫn cảm như vậy?”
Đang định cởi T-shirt Lộ Gia Bảo, cậu đột nhiên nhớ ra điều gì, ngăn Hồng Chính Minh lại: “Chính Minh, khoan đã.”
“Chờ cái gì? Anh không chờ được nữa.”
“Chờ một chút, em có chuyện muốn nói với anh.”
Hồng Chính Minh dừng lại: “Chuyện gì?”
Lộ Gia Bảo đứng dậy, lấy từ trong tủ đầu giường ra một phong bì lớn, đưa cho Hồng Chính Minh.
“Có món quà, em muốn tặng anh.”
Hồng Chính Minh đón nhận, vẻ mặt vui sướng: “Cái gì vậy?” – Mở phong bì ra, vừa thấy thứ bên trong, Hồng Chính Minh hét to lên – “A, Bảo Bảo, em thật tuyệt vời.”
Trong phong bì là vé xem trận đấu của đội Hương Đảo Minh Châu trong một năm. Bộ vé này không phải dễ dàng mà mua được, thứ nhất là số lượng bán ra có hạn, người muốn mua rất nhiều, thậm chí còn có người ở đứng chờ ở bên ngoài chỉ có mỗi việc chờ để mua, cần phải lên mạng đặt hàng trước; Thứ hai, cho dù là đặt trước, cũng cần phải tham gia rút thăm may mắn mới có thể xác nhận người cuối cùng mua được. Nói cách khác là phải giao tiền trước, nếu không được thì chỉ trả lại % số tiền đó thôi
Vì có thể tăng cơ hội xác xuất đó, Lộ Gia Bảo lên mạng đặt trước năm mươi bộ phiếu, cậu may mắn nhận được hai dãy số nhận trước, nói tóm lại là sang năm cậu có thể cùng Hồng Chính Minh đi xem các trận đấu của đội Minh Châu trên sân nhà.
Gắt gao ôm lấy Lộ Gia Bảo, Hồng Chính Minh cầm vé hỏi: “Sao đột nhiên lại muốn tặng quà cho anh.”
Lộ Gia Bảo cười xấu hổ nói: “Cái đó, chúng ta không phải sắp ở bên nhau được một năm rồi sao? Mà anh lại thích đội Minh Châu như thế, hai năm rồi anh chưa mua được cả bộ, mà mỗi lần trước trận đấu lại phải đi mua, chắc gì đã mua được, cho nên em……”
Hồng Chính Minh cười, nắm tay Lộ Gia Bảo, sau đó hôn lên mu bàn tay cậu: “Cảm ơn em.”
“Chỉ cần anh thích là được rồi.”
Hồng Chính Minh đứng dậy mở ngăn kéo tủ tìm kiếm, Lộ Gia Bảo đứng sau lưng anh hỏi: “Chính Minh, anh muốn tìm cái gì vậy?”
Lấy một vật gì đó, Hồng Chính Minh đến bên người Lộ Gia Bảo, đưa cho cậu: “Này, em xem đi.”
Lộ Gia Bảo nhận lấy, là tư liệu giới thiệu của công ty du lịch.
“Muốn đi du lịch sao?”
“Đúng thế, muốn đi cùng em, anh đã đặt trước rồi.”
Lộ Gia Bảo ngẩng đầu, nhìn Hồng Chính Minh: “Đi đâu? Bắc Kinh? Thượng Hải? Thành Đô?”
Hồng Chính Minh lắc đầu: “Anh luôn suy nghĩ xem là nên chúc mừng một năm chúng ta bên nhau thế nào, nhất định phải để lại những kỉ niệm tốt đẹp, anh nghĩ phải đi xa một chút.”
Lộ Gia Bảo cúi đầu nhìn trang giới thiệu: “Nơi nào chứ? Đi Mông Cổ?”
“Không, là Tây Ban Nha.”
“Cái gì?” – Lộ Gia Bảo giật mình, vui mừng mở to mắt.
Hồng Chính Minh ôm lấy Lộ Gia Bảo, lặp lại từng chữ một: “Tây-Ban-Nha.”
Lộ Gia Bảo tròn mắt: “Thật sự.”
“Phải.” – Nói xong, Hồng Chính Minh rút hai tấm vé ra – “Xem nè, anh đã đăng kí với công ty lữ hành rồi, chúng ta đi cùng đoàn, nhưng mà cũng có thể lựa chọn một số hành trình cá nhân. Chúng ta sẽ đi Madrit, Barcelona, Valencia Tây Ban Nha, mười lăm ngày. Anh đã báo với bên đài truyền hình là sau lần công tác này sẽ xin nghỉ phép, anh không muốn em tìm việc ngay cũng vì lý do này, chờ chúng ta đi du lịch về, vừa là nghỉ ngơi dài hạn, sau đó em đi tìm việc cũng chưa muộn.”
Lộ Gia Bảo không thể tin vào tai mình, thực sự là cậu có thể cùng Hồng Chính Minh đi du lịch nước ngoài?
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hưng phấn của Lộ Gia Bảo, Hồng Chính Minh nở nụ cười: “Còn có.”
“Còn có?”
Hồng Chính Minh gật đầu: “Anh đã thông qua công ty du lịch, đặc biệt đặt trước hai vé.”
“Cái gì vậy?”
“Đương nhiên không phải là xem đấu bò.”
“Là gì thế?” – Lộ Gia Bảo vội vàng giữ chặt lấy Hồng Chính Minh.
“Hê hê, lúc chúng ta ở Madrit có thể xem đá bóng, đội bóng hoàng gia Madrit sẽ đấu với Bacelona trên sân nhà.”
Lộ Gia Bảo mở to mắt: “Thật sự! A, Chính Minh, thật thế sao?!”
“Đúng.”
Lộ Gia Bảo hưng phấn nhảy dựng lên, giống như chú thỏ con nhảy tưng tưng trên giường, hưng phấn không thể nói nên lời: “A, a, a có thể đi xem trận đấu của Real Madrit đấu với Barcelona! Cái này cứ như là nằm mơ vậy.”
Đợi đến khi Lộ Gia Bảo bình tĩnh lại, Hồng Chính Minh để quyển tư liệu sang một bên, kéo Lộ Gia Bảo vào lòng: “Bảo Bảo.”
“Dạ.”
“Bảo Bảo.”
“Vâng.”
Hồng Chính Minh mỉm cười, nhìn đôi mắt to của Lộ Gia Bảo: “Bảo Bảo, anh vẫn luôn nghĩ rằng, trước khi anh biết em, anh thấy cuộc sống của mình không có gì đáng để nhớ, quá vô vị. Từ khi có em, bất kể là vui vẻ hay đau thương, hay là bất cứ cái gì đó, anh đều muốn lưu lại những kỉ niệm đáng giá với em. Anh hi vọng từ nay về sau, mỗi năm mỗi tháng, mỗi ngày, chúng ta đều có có những kỉ niệm đáng nhớ. Anh hi vọng có thể cùng em tạo ra những kí ức tốt đẹp.”
Đôi mắt to của Lộ Gia Bảo lóng lánh nước mắt, cậu ôm lấy Hồng Chính Minh: “Chính Minh, anh thật tốt với em.”
Hồng Chính Minh cũng ôm lấy Lộ Gia Bảo: “Bảo Bảo, em cũng tốt với anh.”
Lộ Gia Bảo tiến đến gần Hồng Chính Minh, hôn lên môi anh.
Hồng Chính Minh ghé vào tai Lộ Gia Bảo thì thầm: “Bảo Bảo, anh rất nhớ em.”
“Em cũng thế.”
“Bảo Bảo, em nhớ gì về anh?”
Lộ Gia Bảo nhẹ nhàng nói: “Tất cả, cái gì cũng nhớ.”
“Bảo Bảo, em thật háo sắc.”
“Anh mới thế.”
Hồng Chính Minh tỉnh ngủ, trời đã sáng, nheo mắt, nhìn cửa sổ quen thuộc, ngăn tủ, giường, Hồng Chính Minh vẫn chưa quen, nhưng cuối cùng thì cũng đã chấm dứt chuyến công tác, về nhà rồi. Ôm chăn, Hồng Chính Minh lại ngã vào giường, lúc này trong g ngực là hơi thở quen thuộc của gia đình.
Lộ Gia Bảo đi vào: “Dậy đi nào. Không nhanh anh sẽ bị muộn đấy.”
Hồng Chính Minh bật dậy như cá chép nhảy xuống giường: “Bảo Bảo, bữa sáng có gì thế?”
“Anh đến xem sẽ biết.”
Hồng Chính Minh ngồi xuống bàn. Sáng sớm Lộ Gia Bảo đã đi mua sủi cảo tôm, xíu mại về, còn nấu thêm một nồi cháo hải sản thơm ngào ngạt.
“A, cảm giác lâu lắm rồi không được ăn bữa sáng ngon như vậy.” – Hồng Chính Minh thỏa mãn thở dài.
“Về sau ngày nào em cũng làm cho anh ăn.”
Ăn sáng xong, Hồng Chính Minh vừa sửa sang lại ba lô, vừa quay sang Gia Bảo nói: “Bảo Bảo, anh phải đi làm, có một nhiệm vụ giao cho em.”
“Cái gì?”
Hồng Chính Minh lấy ra một bảng kê khai: “Đây là bảng kê khai của công ty lữ hành, chúng ta phải điền thông tin vào đó, sau đó còn phải chuẩn bị thủ tục xuất cảnh, chứng minh thư với bảo hiểm của anh đều ở trong này rồi, của em đâu? Cần phải đi photo để làm hồ sơ, còn có bên công ty du lịch kia có chút việc chưa xử lý tốt, tiền phí anh đã đóng cho họ rồi, hộ chiếu với thị thực thì công ty du lịch sẽ làm, nhưng sẽ nhanh chóng liên lạc với chúng ta. Trước khi đi còn phải tham gia cuộc hội nghị với bên họ nữa, để chú ý vài việc linh tinh, tóm lại là có rất nhiều chi tiết, anh không có thời gian nên giao cho em, mặt khác trước khi đi cũng cần mua một ít đồ dùng, em tự quyết định là được rồi, biết không?”
Lộ Gia Bảo gật đầu: “Vâng, em biết rồi, để em làm.”
Hồng Chính Minh đưa tay vuốt ve mái tóc của Lộ Gia Bảo, ghé môi hôn cậu: “Anh đi làm đây.”
Trước khi đi du lịch, Hồng Chính Minh mời mấy người bạn về ăn cơm. Một bàn lẩu hải sản với một nhóm người vô cùng náo nhiệt. Tuy rằng mới tháng chín ăn lẩu thì hơi nóng, nhưng mà mọi người không ngại, ăn đến không còn gì.
An Đình vô cùng hâm mộ chuyến du lịch của Hồng Chính Minh và Lộ Gia Bảo: “Đi nửa tháng, tha hồ ngắm cảnh thăm thú mọi nơi, trở về lại là kì nghỉ dài hạn. Hồng Chính Minh, tới giờ chị chưa từng thấy cậu vui như bây giờ.”
Hông Chính Minh giơ hai tay để sau gáy: “Khi em mệt thì chị có thấy đâu. Thật vất vả mới có được một chuyến nghỉ dài hạn.”
“Đi du lịch cũng tốt, chị cứ nghĩ hai cậu ra nước ngoài phải chọn New York hoặc Paris.”
“Tây Ban Nha cũng rất tốt, phải không Bảo Bảo?” – Hồng Chính Minh nhìn Lộ Gia Bảo.
Lộ Gia Bảo gật đầu: “Vâng.”
Vương Tề đẩy Hồng Chính Minh: “Nhìn hai người kẻ xướng người họa thật là ghét quá.”
Lộ Gia Bảo nở nụ cười: “Không có mà.”
An Đình yêu cầu: “Nhớ là phải mua quà về đấy.”
“Biết rồi.”
Tiễn Nhạc một tay nắm đũa: “Đi vào cửa hàng bán đồ của câu lạc bộ thấy cái gì cũng phải mang về một bộ, đặc biệt là áo thi đấu, khăn mặt, tóm lại nhìn thấy cái gì cũng mang một bộ trở về.”
“Đã biết, tôi đã chuẩn bị túi hành lý rất to rồi, nhất định là sẽ vơ vét tất cả những thứ có thể đem về.”
An Đình thắc mắc: “Không phải hai người đều thích Từ Táp sao? Sao giờ lại thay đổi rồi?”
Vương Tề lắc đầu: “Đây là hai việc khác nhau. Từ Táp là Từ Táp, đội bóng là đội bóng, không thể đánh đồng lại được. Chúng tôi vẫn thích Từ Táp đấy chứ.”
Giữa tuần tháng chín, Hồng Chính Minh và Lộ Gia Bảo bước vào chuyến du lịch Tây Ban Nha. Hai người đi theo đoàn, có hai mươi người, phần lớn đều là người trẻ tuổi, hướng dẫn viên du lịch là một cô gái rất xinh. Thấy Hồng Chính Minh và Lộ Gia Bảo là một đôi đồng tính, cô ấy vẫn thấy bình thường, thậm chí còn rất hâm mộ. Một cặp đôi thoạt nhìn yêu nhau như vậy, chiếu cố chăm sóc không muốn rời xa người kia, dù việc lớn hay nhỏ đều bàn bạc với nhau, các cặp đôi khác phái cũng chưa chắc đã được như vậy.”
Điểm dừng đầu tiên của chuyến đi là Barcelona. Barcelona nằm trên bờ biển Địa Trung Hải là thành phố của Catalonia, thành phố nổi tiếng về du lịch, là thành phố được coi là viên ngọc của bán đảo Iberia, là một thành phố phát triển cả về văn hóa nghệ thuật và công thương nghiệp, được coi là bờ biển Manhattan của Địa Trung Hải.
Xuống máy bay, lên xe của công ty lữ hành, ngồi trên xe vào nội thành, Hồng Chính Minh và Lộ Gia Bảo cảm nhận được rõ nét sự khác biệt giữa đô thị nơi đây và Hương Đảo. Hương Đảo cũng là thành phố lớn tầm quốc tế, phát triển với định hướng đa văn hóa, là nơi mà mọi người đến từ khắp nơi trên thế giới, nhưng mà vẫn mang hơi thở của văn hóa Trung Quốc. Barcelona thì hoàn toàn khác, các tòa nhà theo phong cách Gothic, Phục Hưng ở khắp mọi nơi, đan xen với cả những tòa nhà hiện đại.
Hướng dẫn viên du lịch giới thiệu: “Barcelona là thành phố phát triển dựa vào hàng hải, địa thế hùng vĩ, khí hậu thoải mái. Có ánh mặt trời rực rỡ, biển rộng xanh thẳm, bờ cát vàng mềm mại, cùng với lịch sử văn hóa lâu đời, hàng năm thu hút hàng vạn du khách. Thời đại văn hóa Phục hưng cũng để lại dấu ấn ở thành phố này với các tác phẩm nghệ thuật, và Barcelona đã được các nhà nghệ thuật thừa nhận là thành phố của Tây Ban Nha xinh đẹp nhất thế giới.”
“Đây là nhà hát nhạc Catalaca, là nơi tháng mười hàng năm tổ chức những sự kiện âm nhạc lớn tầm cỡ thế giới. Khiêu vũ cùng với âm nhạc cây đàn ghita là những vũ điệu múa dân gian nổi tiếng thế giới. Hàng năm cứ vào tháng tư, lễ hội đấu bò tót cùng các hoạt động hội chợ triển lãm hoa hồng là các sự kiện thu hút đông đảo du khách. Nơi đây còn có thức ngon nhất nhì thế giới.”
Lộ Gia Bảo nghe hướng dẫn viên du lịch giới thiệu, hưng phấn không mãi. Hồng Chính Minh ở bên cạnh nhẹ nhàng nói: “Sớm biết thế này tháng mười chúng ta mới đi.”
“Không sao, hiện tại cũng rất tuyệt rồi.”
“Anh cứ nghĩ là hoa hồng nổi tiếng ở Bulgaria cơ.”
“Đây cũng có thể coi là nơi xuất khẩu hoa hồng đó.”
Xe lữ hành đưa mọi người đi thăm thú bộ mặt thành phố một chút, khi về đến khách sạn, sau một chặng đường dài, ai nấy đều mệt mỏi. Hướng dẫn viên sau khi sắp xếp phòng cho mọi người, để lại cách liên lạc với mình, sau đó mới mời mọi người tự về phòng nghỉ ngơi.
“Ngày mai, chín giờ sáng tôi sẽ đến đón mọi người, đưa tất cả đi thăm một số địa điểm nổi tiếng của thành phố.”
Vào phòng, Hồng Chính Minh đi rửa mặt trước, Lộ Gia Bảo lấy đồ đạc trong hành lý ra, sắp xếp lại.
Nhìn đến giường lớn trong phòng ngủ, Lộ Gia Bảo ngạc nhiên: “Sao chỉ có một giường?”
Hồng Chính Minh lấy khăn mặt đến: “Sao vậy, em còn định ngủ một mình?”
“Không phải thế.”
“Vậy em còn thắc mắc cái gì? Bảo Bảo, nhanh đi rửa mặt đi, sau đó chúng ta đi ăn cơm.”
Nhìn quyển menu bằng tiếng Tây Ban Nha, Lộ Gia Bảo nhăn mặt: “A, này, này.” – Bồi bàn liền lấy quyển menu bằng tiếng Trung đến.
Gọi đồ ăn xong, chờ phục vụ mang lên, Lộ Gia Bảo nhỏ giọng hỏi: “Ở đây còn có cả thực đơn bằng tiếng Trung nha.”
“Đương nhiên rồi, đây là thành phố du lịch mà.”
Món ăn đặc biệt ở đây có xúc xích đậu, lại được thưởng thức rượu Catalanca chính tông, Hồng Chính Minh gật đầu: “Tuy rằng ăn không quen lắm, nhưng rất ngon.”
“Đây là hương vị của nước ngoài.”
“Đúng rồi, có cơ hội chúng ta đến phố người Hoa đi.” – Hồng Chính Minh đề nghị.
“Tốt quá.”
Ba ngày tiếp theo, dưới sự dẫn dắt của hướng dẫn viên, Hồng Chính Minh và Lộ Gia Bảo đi thăm quan thành phố Barcelona, quảng trường Tây Ban Nha, địa điểm tổ chức thế vận hội, làng văn hóa dân gian, La Sagrada Familia (Nhà thờ Thánh Gia), cũng như nhà thờ chính tòa Barcelona, tượng đài Columbus, Quảng trường Columbus, bãi biển thế vận hội Olympic tại bãi biển Địa Trung Hải, làng Olympic.
Ấn tượng sâu sắc nhất của hai người là La Sagrada Familia. Cho đến bây giờ, tất cả các hình ảnh của nó trên TV đều là hình ảnh chưa được hoàn thiện, nhưng đứng trước công trình này, Lộ Gia Bảo có một cảm giác rất lạ. Tất cả những tháp nhỏ tạo kết cấu lên nhà thờ hướng thẳng lên trời, là biểu tượng của thành phố Barcelona. Tiếc là lần này bọn họ chỉ có thể thăm thú bên ngoài chứ không thể vào trong.
Vài ngày sau đó, Hồng Chính Minh đều mang theo máy quay ghi lại những điều được nghe thấy, nhìn thấy. Tòa nhà dùng xương người làm vật trang trí, công viên giống như cuộn sóng, nhà chờ Comilla. Đi tới mỗi nơi, mỗi công trình kiến trúc, mỗi ngã tư đường, Hồng Chính Minh đều ghi lại những điều làm cho anh và Lộ Gia Bảo kinh ngạc, cảm động, những cảnh tượng hoàn toàn khác biệt không hề có ở phương đông, làm cho hai người thấy vô cùng mới mẻ.
Đọc một vạn quyển sách không bằng đi một dặm đường
Nhìn Hồng Chính Minh đang chăm chú quay phim, Lộ Gia Bảo cười hỏi: “Anh lại phải quay phim phóng sự hay sao thế?”
“Không, anh chỉ hi vọng ghi lại tất cả những gì mình nhìn thấy, đó là một cảm giác rất thú vị.” – Quay ống kính về phía Lộ Gia Bảo, Hồng Chính Minh cười nói: “Bảo Bảo, nào giới thiệu một chút về chuyến du lịch này nào.”
Lộ Gia Bảo cười trốn tránh ống kính: “Không, em không nói đâu.”
Buổi tối, hai người đi ra ngoài, tìm kiếm phố người Hoa. Dựa vào bản đồ và một cuốn từ điển Trung Quốc-Tây Ban Nha, hai người tìm được phố người Hoa tại Barcelona. Nhìn thấy những gương mặt phương đông, cùng với các kiến trúc Trung Hoa quen thuộc, có thể thấy tinh thần đoàn kết Trung Quốc, các hoa văn rồng phượng, khiến cho hai người có cảm giác thật kỳ diệu. Bất luận là ở nơi đâu, người Trung Quốc vẫn luôn cố gắng bảo trì văn hóa truyền thống đặc biệt của mình từ thế hệ này sang thế hệ khác.
Dạo qua phố người Hoa một vòng, đi qua một cửa hàng bán hoa quả khô, Hồng Chính Minh nhìn nhìn: “Bảo Bảo, sò điệp khô ở đây không tồi.”
Lộ Gia Bảo cũng đi đến nhìn kỹ, gật gật đầu: “Ừ, rất tốt, so với lần trước em mua còn tốt hơn.” – Để ý thấy ánh mắt của Hồng Chính Minh, Lộ Gia Bảo liền giữ chặt lấy anh – “Chính Minh, anh đừng nghĩ là sẽ mua sò điệp khô ở đây mang về đấy chứ?”
Hồng Chính Minh cười xấu hổ: “Không phải thế, nhưng mà đột nhiên anh rất muốn ăn sò điệp khô với cơm.”
Lộ Gia Bảo đô miệng nhìn anh: “Ai nha, anh thật là, khi nào về em sẽ làm cho anh.”
“Em nhớ đấy, nhất định phải nấu.”
“Em nhớ rồi.”
Ở Barcelona, Hồng Chính Minh cùng Lộ Gia Bảo mua vài tập tranh chép lại các tác phẩm nổi tiếng của Picasso, còn đến quảng trường Columbus mua đồ trang trí với áo choàng.
Trong lịch trình của công ty lữ hành không đến phòng tranh Miro nên Hồng Chính Minh và Lộ Gia Bảo tự mình tìm đường đến đây. Phòng tranh Miro trưng bày các tác phẩm của họa sĩ người Tây Ban Nha Joan Miro, có các tác phẩm điêu khắc, màu nước, bản vẽ và các công trình trang trí nghệ thuật, hơn công trình lớn. Ngoài ra hai người cũng đến nhà hát Opera, được xây dựng theo kiểu nhà hát La Scara của thành phố Milan. Nhưng vì hai người không am hiểu về opera lắm nên cũng không vào nghe hát.
Trước khi rời khỏi Barcelona, hai người lại một lần nữa đến với đại lộ La Rambla, con đường dành riêng cho người đi bộ nổi tiếng ở Tây Ban Nha, hai bên là các cửa hàng, nhà hàng, khách sạn cùng rạp hát.Từ bắc đến nam chia thành khu cửa hàng động vật, khu phố hoa, các cửa hàng sách cùng với các nghệ sĩ hát rong. Ở phía Bắc là khu thượng lưu với các khách sạn cao cấp, và các ngân hàng.
Tay trong tay, Hồng Chính Minh và Lộ Gia Bảo đi thăm thú các cửa hàng, Hồng Chính Minh thỉnh thoảng lại ghi lại được những khoảnh khắc rất đẹp.
Hoàng hôn buông xuống, hai người đi về phía quảng trường. Ven đường có một nhóm các nghệ sĩ đang biểu diễn một khúc nhạc.
Nắm tay Lộ Gia Bảo, Hồng Chính Minh khẽ thì thầm bên tai cậu: “Chúng ta khiêu vũ được không?”
Lộ Gia Bảo cười cúi đầu: “Không nên.”
Hồng Chính Minh giơ máy quay hướng về phía Lộ Gia Bảo đang tránh né: “Nào. Khiêu vũ một chút thôi, không sao đâu, không ai chú ý đến chúng ta.”
Lộ Gia Bảo nắm lấy tay Hồng Chính Minh, theo giai điệu dập dìu của đàn accordion và violin cùng nhau xoay tròn. Hai người chìm đắm trong ánh hoàng hôn trên đường phố của Barcelona, khiêu vũ.
Nhìn khuôn mặt của Lộ Gia Bảo hồng lên dưới nắng, trong lòng Hồng Chính Minh dâng trào một loại cảm xúc, nếu lúc trước bỏ qua, anh vĩnh viễn sẽ không biết được, hóa ra là giữ được Bảo Bảo ở bên người là một việc cực kì hạnh phúc.
Cuối đại lộ La Rambla có một đài phun nước nhỏ. Theo truyền thuyết, nếu uống nước ở đây, cả đời sẽ vĩnh viễn không thể rời khỏi Barcelona. Đi đến đây, Hồng Chính Minh cười hỏi: “Muốn uống không?”
Lộ Gia Bảo cười trả lời: “Nếu anh tính là sẽ bỏ mấy trận đấu kia, em sẽ theo anh.”
Hồng Chính Minh vội vàng lắc đầu: “Không, không.”
Lộ Gia Bảo thoải mái cười to.
[]Tây Qua: dưa hấu