Editor: Melodysoyani
Có lẽ Dương Ấu Tần đã biết được chuyện này từ người vú, ngày đó Dữu Dữu trở lại, có nói với anh: "Dì Ấu Ấu bảo con nói với papa, có thời gian rảnh rỗi thì hãy đi tìm dì, dì có chuyện một nói với người."
Trong lòng anh cũng dự đoán được, cô sẽ nói chuyện gì với anh.
Quả nhiên, ngày đó lúc anh được nghỉ phép, Dữu Dữu nói muốn đi tìm Ấu Tần, anh liền thuận đường đi qua.
Dương Ấu Tần Nhất vừa thấy anh, đã nói thẳng vào vấn đề: "Dì Ngô nói, anh muốn đưa Dữu Dữu tới nhà trẻ?"
"Đúng là tôi có ý định này."
"Có thể suy nghĩ thêm một chút hay không? Nếu như vì dì Ngô muốn xuất ngoại, không có biện pháp tiếp tục chăm sóc Dữu Dữu, vậy tôi có thể giúp một tay chăm sóc cho nó."
Sớm dự liệu được cô sẽ nói như vậy, Dư Quán Chỉ không chút hoang mang lắc đầu, thản nhiên từ chối: "Chuyện này quá làm phiền cô, mở tiệm làm ăn, còn dẫn theo một đứa trẻ nữa rất bất tiện."
Đó là vấn đề mà cá nhân anh phải đối mặt giải quyết, cô không có nghĩa vụ phải giúp một ân tình lớn như vậy, anh cũng không có lý do để tiếp nhận.
"Bất tiện ở chỗ nào? Chỉ là khác ở chỗ trước đây thỉnh thoảng tới, còn bây giờ thì ngày nào cũng tới thôi——"
"Dì à, người đang quay quảng cáo sao?" Rất quen tai, Dữu Dữu có nghe qua.
"......"
Dư Quán Chỉ cười ra tiếng. Con gái, con đúng là bảo vật.
"Cười cái gì! Tôi đang nói chuyện nghiêm chỉnh với anh."
Dư Quán Chỉ thu nụ cười lại, ho nhẹ một tiếng: "Tôi hiểu rõ ý tốt của cô, nhưng —— tôi không muốn thiếu người ta ân tình lớn như vậy." Sẽ trả không nỗi.
Dương Ấu Tần thấy anh Bất Động Như Sơn, suy nghĩ ngoan cố cứng như đá, không khỏi có chút nỗi giận: “Tôi có nói muốn để anh phải nợ nhân tình sao? Cùng lắm thì anh trả cho dì Ngô bao nhiêu tiền, thì cứ làm thế với tôi là được; vậy là tiền bạc hai bên đã thỏa thuận xong." Dừng một chút: "Hay là—— anh không tin tưởng tôi? Sợ tôi ngược đãi Dữu Dữu?"
"Không phải." Anh chậm rãi trả lời: "Chẳng qua là cảm thấy, để cho nó có thời gian tiếp xúc với cuộc sống hằng ngày trước, học tập một số mối quan hệ trong cuộc sống cũng tốt, có rất nhiều trẻ con trong nhà trẻ, nó có thể quen được nhiều bạn mới."
"Anh ——" Thà ném con gái vào hoàn cảnh xa lạ để nó tự tìm tòi, cũng không chịu giao Dữu Dữu cho cô sao? Anh biết rõ Dữu Dữu rất vui vẻ khi ở cạnh cô mà!
Lửa giận của Dương Ấu Tần thật sự đã bị đốt lên rồi.
Cô hít một hơi thật sâu, dùng một nét mặt ôn hòa dẫn Dữu Dữu đi tới một bên, ôm bé lên chiếc ghế dành riêng cho bé, mỉm cười nói: "Cái này, là quyển truyện có tiếng mà lần trước đã mua, trước hết Dữu Dữu nghe một lần, chờ một chút dì trở về nói cho con nghe."
Đeo tai nghe vào cho bé, đè xuống nút "PLAY", sau khi xác định đứa bé không nghe được, quay người lại, nụ cười hoàn toàn thu lại.
"Dư Quán Chỉ, đầu anh bị tưới nước bùn rồi à, nhất định phải đợi tôi nói trắng có phải hay không? Được, vậy anh nghe rõ đây, vì sao tôi lại trắng mắt lại không thức thờ như vậy,cố gắng nhúng tay vào chuyện của anh và con gái anh ấy hả? Là bởi vì tôi biết Dữu Dữu không giống với những đứa bé bình thường, đổi lại là người khác, tôi sẽ không nói gì nhiều, nhưng Dữu Dữu có rất nhiều ý nghĩ nhạy cảm, anh không biết à?"
“Anh cho rằng nó mới ba tuổi, không có nhiều suy nghĩ như vậy sao? Sai! Ý nghĩ trong cái đầu nhỏ kia của nó, còn nhiều hơn tưởng tượng của anh! Nó cũng sẽ lo lắng đông, lo lắng tây, sợ mình là gánh nặng của anh, sợ cảm xúc của nó tạo thành khốn nhiễu với anh, cho nên cái gì cũng không để cho anh biết. Không phải là bởi vì anh không phải quan trọng, mà là vì anh quá quan trọng với nó, là người thân duy nhất của nó, nếu lại mất đi, nó sẽ không còn người nào nữa."
"Một đứa bé mới ba tuổi, đã có nhiều suy nghĩ lung tung đến như vậy, nếu thật sự để nó đến nhà trẻ, gặp phải chuyện gì đó ở bên ngoài, anh nghĩ nó sẽ chủ động nói cho anh biết sao? Đứa bé khác có thể về nhà phát tiết khóc lóc kể lể, nhưng tôi bảo đảm với anh, Dư Tâm Dữu tuyệt đối sẽ không như thế! Một đứa bé không thể bày tỏ cảm xúc thật sự của mình, anh lại vứt nó ở hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ, gặp phải chuyện không vui, chỉ có thể lại chất chứa ở đáy lòng, lâu ngày tính cách sẽ vặn vẹo thành thế nào, anh đã nghĩ qua chưa?"
"Tôi......" Dư Quán Chỉ ngạc nhiên đến nỗi không nói được môt câu hoàn chỉnh: "Tôi đã hỏi nó rồi, nó, nó cũng không có phản đối......" Anh cũng không có không tôn trọng ý nguyện của đứa bé.
"Dĩ nhiên nó sẽ không phản đối, vì anh chỉ cho nó một lựa chọn, đó là một vấn đề rắc rối, chỉ có muốn hoặc không cần, nhưng nếu như không muốn, papa có thể rất phiền não hay không, không biết phải làm thế nào bây giờ? Nó có thể nói không cần sao? Nếu như anh đã lựa chọn rồi, nó còn có thể lựa chọn cái khác sao? Dư Quán Chỉ, cái tên đần độn này! Hỏi han cũng cần phải có kỹ xảo, nhất là đối với đứa bé, câu trả lời ngoài mặt không thể là ý nguyện chân chính của bọn nó."
Điểm này, đúng là anh đã sơ sót.
Nói một hơi chuỗi dài, cô nhục chí ngồi lên ghế: "Chính là bởi vì con đường này tôi đã từng đi qua, tôi hiểu tư vị trong đó, đầu tiên là vờ nhu thuận, giả bộ dũng cảm, giả bộ không có việc gì, ngụy trang đến cuối cùng, ngay cả mình cũng lạc phương hướng, anh thật muốn nhìn nó trở thành người có dáng vẻ giả dối, như Dương Ấu Tần bị người ta chán ghét đến cực điểm này sao?"
"Làm sao lại như vậy?" Dư Quán Chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cô sẽ nói về mình như thế:"Cho tới bây giờ tôi cũng không cảm thấy cô không tốt......"
"Nếu như không phải, làm sao anh lại rời khỏi tôi hả?!" Cô vô ý thức phản bác lại, chua chát cười nói: "Anh không cần phải an ủi tôi, tôi biết rõ trước kia mình có bao nhiêu hư hỏng, có lẽ...... Cũng là bởi vì như vậy, cho nên anh mới không dám giao Dữu Dữu cho tôi phải không? Sợ tôi dạy hư nó......"
"Không phải!" Nếu như anh nghĩ như vậy, ngay từ khi bắt đầu sẽ không để cho Dữu Dữu tiếp xúc với cô.
Anh không biết tại sao cô phải chê bai mình như thế, nhưng từ trước kia đến bây giờ, anh thủy chung đều cho rằng cô là một cô gái tốt, anh sẽ không yêu một người hư hỏng, còn cùng lui tới với cô.
"Vậy thì vì cái gì? Anh nói ra mới có thể thương lượng chứ!"
Là do nhân tố của chính anh, sợ có quá nhiều dính líu tới cô, sợ mình......
Những khúc mắt không rõ ràng lại khó có thể mở miệng này, làm sao có thể nói ra khỏi miệng được?
Nhưng vì nhân tố của mình, tổn hại sự an bài tốt nhất với con gái, người cha như vậy thật không tốt.
Anh tự cảm thấy xấu hổ, á khẩu không trả lời được.
Đông cứng thật lâu, anh dời bước đi tới trước mặt con gái, lấy lại tai nghe, sau đó giữa ánh mắt chuyên chú của con gái, anh nhẹ giọng mở miệng: "Dữu Dữu, đến nhà trẻ có thể biết rất nhiều bạn mới, có người chơi với con, còn có thể học được rất nhiều thứ khác, con có muốn tới đó hay không?"
Cô gái nhỏ suy tư một chút, nhẹ nhàng gật đầu."Dạ."
Là"Dạ", chứ không phải là"Muốn".
Giữa hai người quả thật có khác biệt, lúc trước anh quá tự cho là đúng, cho là đây là quyết định tốt nhất đối với con gái, nên không chú ý tới phần nhỏ nhặt này.
"Nhưng giờ papa lại suy nghĩ, cảm thấy ở bên cạnh dì Ấu Ấu cũng tệ, cô ấy có thể dạy con cắt dán, xâu chuỗi hạt, làm thật nhiều đồ chơi, Dữu Dữu khỏe như vậy, có thể giúp dì làm một số việc nhỏ, dì muốn con tới chỗ dì, ta cảm thấy chuyện này cũng không tệ, Dữu Dữu này…..con muốn thế nào?"
"...... Có được không ạ?" Dữu Dữu chần chừ một lúc, rồi phát ra tiếng nói nhỏ đến không thể nghe thấy.
"Chuyện gì có được hay không?"
"Không đi nhà trẻ, có được không ạ?" Bé khẽ nói: "Con muốn...... dì Ấu Ấu."
Bé quả nhiên thích Ấu Tần và nơi này.
Vẻ mặt cẩn thận che dấu khát vọng này, khiến lòng người làm cha níu chặt, đau nhức thật lâu.
Anh lại thất trách không phát hiện Dữu Dữu cảm thấy lo lắng với hoàn cảnh xa lạ, nếu không phải Ấu Tần nhắc nhở, anh đã thật sự làm sai.
Ấu Tần nói đúng, nhà trẻ không phải là không tốt, chỉ là hiện nay Dữu Dữu không thích hợp, cá tính của nó hướng nội, tất nhiên sẽ vì không cách nào tiếp thu được hoàn cảnh mới mà suy sụp, lo lắng, các loại cảm xúc trắc trở, đó sẽ trở thành áp lực tâm lý lớn nhất trong lòng đứa bé, sau đó lại càng không vui vẻ.
Trước mắt có thể làm cho nó cảm thấy cả người yên tỉnh, tin cậy, hơn nữa lấy được tự tin và vui sướng, là Ấu Tần và nơi này.
Anh ngoái đầu lại nhìn cô, ánh mắt mang theo khẩn cầu.
Cô nhìn liền hiểu, trong lòng biết anh đã nhường bước, nở nụ cười tiến lên: "Dĩ nhiên có thể, lúc trước khi biết Dữu Dữu muốn đi nhà trẻ, không thể tới chỗ của dì, dì đã khóc rất lâu."
"Bao lâu ạ?" Loại chuyện này, đối với đứa trẻ mà nói, vô cùng quan trọng,.
Cô rất kiên định giơ ba đầu ngón tay.
"Con cũng vậy." Cô gái nhỏ nhỏ giọng nhận tội: "Khóc ba ngày."
"......" Cô vốn muốn nói ba giờ.
Dương Ấu Tần lau mồ hôi lạnh một chút, quay đầu lại nhìn người cha đang xấu hỗ nào đó. Có người lớn nào sinh con ra, chăm sóc con, mà ngay cả con gái khóc lúc nào cũng không biết không.
Đứa bé gái này thật rất giống cô, ngay cả hành động thích trốn trong chăn khóc trộm cũng giống nhau.
Dương Ấu Tần ôm lấy bé, vừa yêu vừa thương dùng mặt cọ cọ vào bé. Có người khóc ba ngày vì cô, so sánh với, ba giờ của mình thật sự là không đáng kể gì.
Dư Quán Chỉ nhìn hai người cọ cọ thành một đoàn, nghe tiếng cười khẽ lay động vào đáy lòng của con gái, lập tức xác định đây là quyết định tốt nhất đối với con gái của mình.
"Cám ơn." Tầm mắt giao nhau trong nháy mắt, anh im lặng, dùng khẩu hình để nói ra.
Có lẽ Dương Ấu Tần đã biết được chuyện này từ người vú, ngày đó Dữu Dữu trở lại, có nói với anh: "Dì Ấu Ấu bảo con nói với papa, có thời gian rảnh rỗi thì hãy đi tìm dì, dì có chuyện một nói với người."
Trong lòng anh cũng dự đoán được, cô sẽ nói chuyện gì với anh.
Quả nhiên, ngày đó lúc anh được nghỉ phép, Dữu Dữu nói muốn đi tìm Ấu Tần, anh liền thuận đường đi qua.
Dương Ấu Tần Nhất vừa thấy anh, đã nói thẳng vào vấn đề: "Dì Ngô nói, anh muốn đưa Dữu Dữu tới nhà trẻ?"
"Đúng là tôi có ý định này."
"Có thể suy nghĩ thêm một chút hay không? Nếu như vì dì Ngô muốn xuất ngoại, không có biện pháp tiếp tục chăm sóc Dữu Dữu, vậy tôi có thể giúp một tay chăm sóc cho nó."
Sớm dự liệu được cô sẽ nói như vậy, Dư Quán Chỉ không chút hoang mang lắc đầu, thản nhiên từ chối: "Chuyện này quá làm phiền cô, mở tiệm làm ăn, còn dẫn theo một đứa trẻ nữa rất bất tiện."
Đó là vấn đề mà cá nhân anh phải đối mặt giải quyết, cô không có nghĩa vụ phải giúp một ân tình lớn như vậy, anh cũng không có lý do để tiếp nhận.
"Bất tiện ở chỗ nào? Chỉ là khác ở chỗ trước đây thỉnh thoảng tới, còn bây giờ thì ngày nào cũng tới thôi——"
"Dì à, người đang quay quảng cáo sao?" Rất quen tai, Dữu Dữu có nghe qua.
"......"
Dư Quán Chỉ cười ra tiếng. Con gái, con đúng là bảo vật.
"Cười cái gì! Tôi đang nói chuyện nghiêm chỉnh với anh."
Dư Quán Chỉ thu nụ cười lại, ho nhẹ một tiếng: "Tôi hiểu rõ ý tốt của cô, nhưng —— tôi không muốn thiếu người ta ân tình lớn như vậy." Sẽ trả không nỗi.
Dương Ấu Tần thấy anh Bất Động Như Sơn, suy nghĩ ngoan cố cứng như đá, không khỏi có chút nỗi giận: “Tôi có nói muốn để anh phải nợ nhân tình sao? Cùng lắm thì anh trả cho dì Ngô bao nhiêu tiền, thì cứ làm thế với tôi là được; vậy là tiền bạc hai bên đã thỏa thuận xong." Dừng một chút: "Hay là—— anh không tin tưởng tôi? Sợ tôi ngược đãi Dữu Dữu?"
"Không phải." Anh chậm rãi trả lời: "Chẳng qua là cảm thấy, để cho nó có thời gian tiếp xúc với cuộc sống hằng ngày trước, học tập một số mối quan hệ trong cuộc sống cũng tốt, có rất nhiều trẻ con trong nhà trẻ, nó có thể quen được nhiều bạn mới."
"Anh ——" Thà ném con gái vào hoàn cảnh xa lạ để nó tự tìm tòi, cũng không chịu giao Dữu Dữu cho cô sao? Anh biết rõ Dữu Dữu rất vui vẻ khi ở cạnh cô mà!
Lửa giận của Dương Ấu Tần thật sự đã bị đốt lên rồi.
Cô hít một hơi thật sâu, dùng một nét mặt ôn hòa dẫn Dữu Dữu đi tới một bên, ôm bé lên chiếc ghế dành riêng cho bé, mỉm cười nói: "Cái này, là quyển truyện có tiếng mà lần trước đã mua, trước hết Dữu Dữu nghe một lần, chờ một chút dì trở về nói cho con nghe."
Đeo tai nghe vào cho bé, đè xuống nút "PLAY", sau khi xác định đứa bé không nghe được, quay người lại, nụ cười hoàn toàn thu lại.
"Dư Quán Chỉ, đầu anh bị tưới nước bùn rồi à, nhất định phải đợi tôi nói trắng có phải hay không? Được, vậy anh nghe rõ đây, vì sao tôi lại trắng mắt lại không thức thờ như vậy,cố gắng nhúng tay vào chuyện của anh và con gái anh ấy hả? Là bởi vì tôi biết Dữu Dữu không giống với những đứa bé bình thường, đổi lại là người khác, tôi sẽ không nói gì nhiều, nhưng Dữu Dữu có rất nhiều ý nghĩ nhạy cảm, anh không biết à?"
“Anh cho rằng nó mới ba tuổi, không có nhiều suy nghĩ như vậy sao? Sai! Ý nghĩ trong cái đầu nhỏ kia của nó, còn nhiều hơn tưởng tượng của anh! Nó cũng sẽ lo lắng đông, lo lắng tây, sợ mình là gánh nặng của anh, sợ cảm xúc của nó tạo thành khốn nhiễu với anh, cho nên cái gì cũng không để cho anh biết. Không phải là bởi vì anh không phải quan trọng, mà là vì anh quá quan trọng với nó, là người thân duy nhất của nó, nếu lại mất đi, nó sẽ không còn người nào nữa."
"Một đứa bé mới ba tuổi, đã có nhiều suy nghĩ lung tung đến như vậy, nếu thật sự để nó đến nhà trẻ, gặp phải chuyện gì đó ở bên ngoài, anh nghĩ nó sẽ chủ động nói cho anh biết sao? Đứa bé khác có thể về nhà phát tiết khóc lóc kể lể, nhưng tôi bảo đảm với anh, Dư Tâm Dữu tuyệt đối sẽ không như thế! Một đứa bé không thể bày tỏ cảm xúc thật sự của mình, anh lại vứt nó ở hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ, gặp phải chuyện không vui, chỉ có thể lại chất chứa ở đáy lòng, lâu ngày tính cách sẽ vặn vẹo thành thế nào, anh đã nghĩ qua chưa?"
"Tôi......" Dư Quán Chỉ ngạc nhiên đến nỗi không nói được môt câu hoàn chỉnh: "Tôi đã hỏi nó rồi, nó, nó cũng không có phản đối......" Anh cũng không có không tôn trọng ý nguyện của đứa bé.
"Dĩ nhiên nó sẽ không phản đối, vì anh chỉ cho nó một lựa chọn, đó là một vấn đề rắc rối, chỉ có muốn hoặc không cần, nhưng nếu như không muốn, papa có thể rất phiền não hay không, không biết phải làm thế nào bây giờ? Nó có thể nói không cần sao? Nếu như anh đã lựa chọn rồi, nó còn có thể lựa chọn cái khác sao? Dư Quán Chỉ, cái tên đần độn này! Hỏi han cũng cần phải có kỹ xảo, nhất là đối với đứa bé, câu trả lời ngoài mặt không thể là ý nguyện chân chính của bọn nó."
Điểm này, đúng là anh đã sơ sót.
Nói một hơi chuỗi dài, cô nhục chí ngồi lên ghế: "Chính là bởi vì con đường này tôi đã từng đi qua, tôi hiểu tư vị trong đó, đầu tiên là vờ nhu thuận, giả bộ dũng cảm, giả bộ không có việc gì, ngụy trang đến cuối cùng, ngay cả mình cũng lạc phương hướng, anh thật muốn nhìn nó trở thành người có dáng vẻ giả dối, như Dương Ấu Tần bị người ta chán ghét đến cực điểm này sao?"
"Làm sao lại như vậy?" Dư Quán Chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cô sẽ nói về mình như thế:"Cho tới bây giờ tôi cũng không cảm thấy cô không tốt......"
"Nếu như không phải, làm sao anh lại rời khỏi tôi hả?!" Cô vô ý thức phản bác lại, chua chát cười nói: "Anh không cần phải an ủi tôi, tôi biết rõ trước kia mình có bao nhiêu hư hỏng, có lẽ...... Cũng là bởi vì như vậy, cho nên anh mới không dám giao Dữu Dữu cho tôi phải không? Sợ tôi dạy hư nó......"
"Không phải!" Nếu như anh nghĩ như vậy, ngay từ khi bắt đầu sẽ không để cho Dữu Dữu tiếp xúc với cô.
Anh không biết tại sao cô phải chê bai mình như thế, nhưng từ trước kia đến bây giờ, anh thủy chung đều cho rằng cô là một cô gái tốt, anh sẽ không yêu một người hư hỏng, còn cùng lui tới với cô.
"Vậy thì vì cái gì? Anh nói ra mới có thể thương lượng chứ!"
Là do nhân tố của chính anh, sợ có quá nhiều dính líu tới cô, sợ mình......
Những khúc mắt không rõ ràng lại khó có thể mở miệng này, làm sao có thể nói ra khỏi miệng được?
Nhưng vì nhân tố của mình, tổn hại sự an bài tốt nhất với con gái, người cha như vậy thật không tốt.
Anh tự cảm thấy xấu hổ, á khẩu không trả lời được.
Đông cứng thật lâu, anh dời bước đi tới trước mặt con gái, lấy lại tai nghe, sau đó giữa ánh mắt chuyên chú của con gái, anh nhẹ giọng mở miệng: "Dữu Dữu, đến nhà trẻ có thể biết rất nhiều bạn mới, có người chơi với con, còn có thể học được rất nhiều thứ khác, con có muốn tới đó hay không?"
Cô gái nhỏ suy tư một chút, nhẹ nhàng gật đầu."Dạ."
Là"Dạ", chứ không phải là"Muốn".
Giữa hai người quả thật có khác biệt, lúc trước anh quá tự cho là đúng, cho là đây là quyết định tốt nhất đối với con gái, nên không chú ý tới phần nhỏ nhặt này.
"Nhưng giờ papa lại suy nghĩ, cảm thấy ở bên cạnh dì Ấu Ấu cũng tệ, cô ấy có thể dạy con cắt dán, xâu chuỗi hạt, làm thật nhiều đồ chơi, Dữu Dữu khỏe như vậy, có thể giúp dì làm một số việc nhỏ, dì muốn con tới chỗ dì, ta cảm thấy chuyện này cũng không tệ, Dữu Dữu này…..con muốn thế nào?"
"...... Có được không ạ?" Dữu Dữu chần chừ một lúc, rồi phát ra tiếng nói nhỏ đến không thể nghe thấy.
"Chuyện gì có được hay không?"
"Không đi nhà trẻ, có được không ạ?" Bé khẽ nói: "Con muốn...... dì Ấu Ấu."
Bé quả nhiên thích Ấu Tần và nơi này.
Vẻ mặt cẩn thận che dấu khát vọng này, khiến lòng người làm cha níu chặt, đau nhức thật lâu.
Anh lại thất trách không phát hiện Dữu Dữu cảm thấy lo lắng với hoàn cảnh xa lạ, nếu không phải Ấu Tần nhắc nhở, anh đã thật sự làm sai.
Ấu Tần nói đúng, nhà trẻ không phải là không tốt, chỉ là hiện nay Dữu Dữu không thích hợp, cá tính của nó hướng nội, tất nhiên sẽ vì không cách nào tiếp thu được hoàn cảnh mới mà suy sụp, lo lắng, các loại cảm xúc trắc trở, đó sẽ trở thành áp lực tâm lý lớn nhất trong lòng đứa bé, sau đó lại càng không vui vẻ.
Trước mắt có thể làm cho nó cảm thấy cả người yên tỉnh, tin cậy, hơn nữa lấy được tự tin và vui sướng, là Ấu Tần và nơi này.
Anh ngoái đầu lại nhìn cô, ánh mắt mang theo khẩn cầu.
Cô nhìn liền hiểu, trong lòng biết anh đã nhường bước, nở nụ cười tiến lên: "Dĩ nhiên có thể, lúc trước khi biết Dữu Dữu muốn đi nhà trẻ, không thể tới chỗ của dì, dì đã khóc rất lâu."
"Bao lâu ạ?" Loại chuyện này, đối với đứa trẻ mà nói, vô cùng quan trọng,.
Cô rất kiên định giơ ba đầu ngón tay.
"Con cũng vậy." Cô gái nhỏ nhỏ giọng nhận tội: "Khóc ba ngày."
"......" Cô vốn muốn nói ba giờ.
Dương Ấu Tần lau mồ hôi lạnh một chút, quay đầu lại nhìn người cha đang xấu hỗ nào đó. Có người lớn nào sinh con ra, chăm sóc con, mà ngay cả con gái khóc lúc nào cũng không biết không.
Đứa bé gái này thật rất giống cô, ngay cả hành động thích trốn trong chăn khóc trộm cũng giống nhau.
Dương Ấu Tần ôm lấy bé, vừa yêu vừa thương dùng mặt cọ cọ vào bé. Có người khóc ba ngày vì cô, so sánh với, ba giờ của mình thật sự là không đáng kể gì.
Dư Quán Chỉ nhìn hai người cọ cọ thành một đoàn, nghe tiếng cười khẽ lay động vào đáy lòng của con gái, lập tức xác định đây là quyết định tốt nhất đối với con gái của mình.
"Cám ơn." Tầm mắt giao nhau trong nháy mắt, anh im lặng, dùng khẩu hình để nói ra.