Editor: Thoa Xù
Nếu anh vẫn không xác định được, cũng không đặt cô vào kế hoạch cuộc đời mình, vậy không tính là người một nhà đúng không?
Vấn đề xác định mối quan hệ, cô đã phiền não rất lâu, điều này liên quan đến những chuyện cô can dự vào nhất định phải có chừng mực.
Sau khi suy xét, sinh nhật năm đó, cô vẫn quyết định không yêu cầu anh phải tham dự.
Năm nào mấy anh em họ cũng sẽ đón sinh nhật với cô, tất cả anh chị em họ đều tham dự, chỉ có cô mới có vinh hạnh đặc biệt này, đã quy định là ngoại trừ đêm giao thừa tết âm lịch, thì những ngày lễ khác tất cả các thành viên đều tề tựu đông đủ, bởi vì họ biết rằng nếu họ không ở cùng cô thì bên cạnh cô cũng không có người thân nào khác, vì vậy bọn họ luôn yêu thương cô hơn một chút.
Đó là buổi tụ họp gia đình điển hình, người một nhà vô cùng thân thiết, nếu Dư Quán Chỉ vẫn chưa xác định được, tùy tiện mời sẽ chỉ làm cho anh thêm rối.
Cô không có nói với anh, đi một mình thôi.
Mấy ông anh họ thấy cô đến một mình, liền hỏi: "Dư Quán Chỉ đâu?"
"Em không có nói với anh ấy."
Bọn họ liền dừng lại ở đó, không nói gì thêm nữa, cái kiểu lơ đãng không ý tứ đâm người ta hai lần, lại lỡ tay quất roi lên thi thể, ngoại trừ Dương Quý Yến thì không có ai đứng đầu bảng như vậy.
Kết thúc buổi tụ họp, cô lấy bánh kem dâu tây gói kỹ lại. "Nhóc Dữu Dữu của chúng ta thích nhất là bánh kem dâu tây." Lần nào cũng sẽ cười lộ ra lúm đồng tiền ngọt ngào.
Thấy thời gian còn sớm, liền năn nỉ anh họ thuận đường vòng qua nhà họ Dư, không thể chờ đợi muốn đưa qua liền. Dữu Dữu mà thấy thì sẽ vui đến nỗi thét chói tai cho coi, giống như bạch tuộc nhảy lên trên người cô, lần nào cũng vậy hết.
Dương Bá Hàn thuận theo cô, lái xe đến nhà họ Dư, thật sự không nhịn được nên không vui hỏi cô lời giấu trong lòng đã lâu: "Em mở miệng khép miệng đều là Dữu Dữu, có phải là quá tốt với con bé rồi không?"
Hoàn toàn là dáng vẻ của một người mẹ, chuyện gì cũng nghĩ đến con bé trước tiên, mọi người tặng quà sinh nhật cho cô cũng sẽ cân nhắc tính con bé vào, bởi vì ai cũng biết rằng Dữu Dữu vui vẻ thì cô cũng sẽ vui vẻ.
Nhưng bỏ ra nhiều như vậy, thật sự đáng giá sao? Rốt cuộc đối phương có cảm kích không? Có nhìn nhận cô là mẹ con bé không? Nếu cuối cùng chỉ là tình cảm một phía của cô, tình cảm biểu đạt sai rồi thì sẽ rất đau thương.
"Đứa bé này nha, luôn cần yêu thương nhiều hơn một chút."
"Vậy còn em thì sao đây?"
"Em cũng không phải là con nít, không cần người người khác yêu thương nữa!"
"Không cần sao?"
"......" Tối nay mọi người tụ họp lại ở đây, không phải là bày tỏ sự thương yêu cưng chiều sao? Nói mà không sợ bị đánh, cũng quá không biết suy nghĩ rồi.
"Em có các anh chị mà, mọi người thương em như vậy." Cô vô cùng hài lòng, thật sự.
Cố gắng ra vẻ mạnh mẽ cười thật tươi, trong ánh mắt của Dương Bá Hàn tràn đầy đau lòng.
Mấy năm nay, con bé thật sự thay đổi rất nhiều, không còn bướng bỉnh kiêu ngạo góc cạnh như trước nữa, trở nên dịu dàng mềm mại hơn, cũng khéo hiểu lòng người hơn, đầy đủ phẩm chất của một cô gái tốt mà đàn ông muốn cưới về làm vợ, bên cạnh anh có một đống bạn bè đều hỏi thăm tới, rõ ràng đàn ông muốn theo đuổi con bé nhiều không kể hết, sao con bé cứ liều chết không buông, cứ bám riết cái gốc cây không có tương lai!
Xe dừng ở trước tòa nhà, cô lục túi muốn tìm điện thoại di động, vốn muốn gọi Dư Quán Chỉ xuống một chuyến, lại phát hiện không mang di động theo, thế là nhờ anh họ chờ cô, cô mang đồ lên xong sẽ mau chóng trở lại.
Nhân viên phòng quản lý đã thông báo trước cho anh, cô đi lên lầu thì cửa chính đã mở ra rồi.
"Nhóc Dữu Dữu ngủ rồi sao?" Cô vừa để túi lớn túi nhỏ trên tay xuống, vừa nói: "Trong đây có một phần mềm dạy học mới đưa ra thị trường dành cho bé sắp đến tuổi đi học, anh Quý Sở nói cũng ổn lắm, giúp ích cho người nhà hỗ trợ tác động năng lực tổ chức logic của bé, hôm nào mở ra xem thử. À còn có, máy chơi game mà Dữu Dữu muốn lâu rồi, em vốn không định là cứ con bé muốn thì sẽ cho, sẽ chiều hư con bé, suy nghĩ thấy thời gian qua biểu hiện của con bé không tệ nên mới mua, bây giờ Dương Quý Yến rất hiểu lý lẽ, tự biết tặng một cặp. Ngoài ra....."
Nói đến một nửa, để ý thấy anh trầm mặc khác thường. "Anh làm sao vậy?"
Dư Quán Chỉ không hề liếc mắt nhìn cô một cái, ngồi yên lặng một bên. "Không có gì hết."
Rõ ràng cũng không giống với dáng vẻ không có chuyện gì.
Cô bước lên phía trước, khom người nhìn thấy vẻ mặt anh phiền muộn nặng nề, đưa tay muốn chạm vào anh, lại bị anh nắm lấy cổ tay trước một bước, mạnh mẽ kéo vào trong lòng.
"A!" Cô ngã xuống cánh tay anh, còn chưa kịp nói cái gì thì đột nhiên một nụ hôn ép xuống.
Đòi hỏi rất mãnh liệt, còn rất gấp gáp, đè cô xuống ghế sô pha, bắt đầu cởi quần áo cô.
Cô giật mình khi biết ý định của anh, cô bối rối nói: "Chờ --"
Anh không để cô có cơ hội nói chuyện, một tay lần xuống dưới váy cô.
Nhưng mà..... Không được mà, anh họ vẫn đang chờ cô ở dưới lầu.....
Sự nóng bỏng kích thích ngăn cô lại, trong lòng biết kháng cự cũng vô dụng, cô đành phải cố hết sức thả lỏng bản thân, để giảm bớt cảm giác không thoải mái.
Hôm nay anh rất khác thường, tiến vào hơi thô bạo, về chuyện tình dục anh luôn luôn chu đáo, trừ sự ham muốn tình dục lúc mới quen nhau thời trẻ, gần như rất ít khi nôn nóng gấp gáp như bây giờ, không khống chế được sức lực đến nỗi cắn đau môi của cô, có ai cho anh uống một chục loại thuốc kích thích sao?
Cô hoàn toàn chưa chuẩn bị xong, lúc đầu xông vào thì hơi nhíu mày vì đau, nhưng anh quá quen thuộc cơ thể của cô, cũng biết rõ cách có thể làm cho cô thoải mái, đẩy xuống mấy lần, đau xót lúc đầu đã dần dần được thay thế bằng khoái cảm.
Anh đòi hỏi lỗ mãng và sâu tận cùng, giữ lực đạo vừa sâu lại vừa nặng nề, chen vào chặt chẽ làm cho cô không thể thở được, làm đến thật ngông cuồng hoang dã, rất nhanh mang đến sự hưng phấn đỉnh điểm cho cả hai.
Kích tình qua đi, anh tựa vào bên vai cô, khẽ thở dốc.
Cô đưa tay nhẹ nhàng đẩy đẩy anh, lúc này anh như người vừa tỉnh mộng, vội vàng rút ra khỏi người cô, bối rối quay mặt đi, không dám liếc nhìn cô thêm nữa.
"Quán Chỉ --" Rốt cuộc tối nay anh bị làm sao vậy?
"Bây giờ đừng nói gì với anh." Anh vừa bị sự điên cuồng mất khống chế của mình dọa sợ.
Tại sao..... Tại sao mỗi lần gặp cô, anh luôn luôn trở nên không giống mình, liên tục làm ra những chuyện mà bản thân anh không thể nào kiểm soát được.....
Anh vừa hổ thẹn, lại vừa hoảng hốt, hoàn toàn không biết làm thế nào đối mặt với cô.
"Nhưng anh như vậy --"
"Làm ơn, để cho anh yên tĩnh một mình đi, tạm thời đừng để ý đến anh, có được không?"
"......" Vốn là muốn vỗ về động viên anh, thế nhưng thái độ anh rất căng thẳng cứng nhắc, tỏa ra sự kháng cự vô hình, cô cứng đờ rồi lại rút tay về.
Không sao, anh đẩy cô ra khỏi cuộc sống và cảm xúc của mình, không để cô chạm đến, chuyện như vậy không phải lần một lần hai, cô đã quen rồi, thật sự quen rồi.
Nuốt sự chua xót gờn gợn vào tận đáy lòng, cô tự xử lý qua quýt bản thân rồi đứng dậy yên lặng rời đi.
Giữa hai chân vẫn còn cảm giác bủn rủn đau xót, cô gắng gượng đi xuống lầu, tự cảm thấy đã che giấu rất rất tốt hoàn toàn không nhìn ra sự khác thường, nhưng khi anh họ nhìn thấy cô, hai mắt nhìn chăm chú, rồi sau đó cau mày lại --
"Khốn kiếp!" Thấy sắc mặt anh trầm xuống ngay lập tức, cô biết rõ anh họ đã phát hiện ra rồi.
Anh vô cùng giận dữ muốn lên lầu, cho dù là tranh luận hay đánh người cũng đều không được. Cô vội vàng ngăn anh lại.
"Anh họ, không cần đâu."
"Nó xem em là cái gì?!"
"..... Là em tình nguyện."
"Em đồng ý để mình bị coi thường và đối xử hèn mọn rẻ rúng như vậy sao?!" Gọi đồ ăn bên ngoài cũng không có tùy tiện như vậy!
"Anh ấy..... Không có....."
Bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu, muốn tới thì tới, cũng không cho thời gian tắm rửa đã lập tức đẩy người ta ra ngoài, như vậy mà còn không có, vậy muốn thế nào mới tính là có?
Dương Bá Hàn thật sự rất tức giận, hơn nữa còn muốn đánh người!
"Anh họ....." Giọng của cô nghẹn ngào, từng giọt từng giọt nước mắt cứ thế tuôn trào, Dương Bá Hàn đang quyết tâm cũng luống cuống, tay chân lúng túng kéo cô vào trong lòng vỗ vỗ an ủi.
"Ấu Tần ngoan, đừng khóc, anh giúp em đánh chết nó!"
"..... Không cần."
"Nếu không thì rời khỏi nó đi, anh giúp em tìm một người tốt hơn."
"Không cần."
"......" Thở dài.
"Nếu không như vậy thì em muốn làm thế nào?"
Anh có thể đối mặt với những tội phạm làm chuyện phi pháp khó trị hay tội ác tày trời, nhưng mà bắt anh đối mặt với cô em họ này thì thật là bế tắc, không thể bức cung lại không thể dụng hình, càng không thể bẻ gãy cái cổ xinh đẹp của con bé.....
"..... Về nhà."
"Được, chúng ta về nhà thôi." Dương Bá Hàn mở cửa xe cho cô, hầu hạ giống như nữ hoàng vậy.
Trên đường trở về, thấy cảm xúc của cô đã hồi phục đôi chút, lúc này mới bạo gan mở miệng phàn nàn: "Thật không hiểu được em xem trọng cậu ta chỗ nào, cứ quyết một lòng như vậy."
"Quán Chỉ..... Đối xử với em rất tốt." Cô nhẫn nại thanh minh cho người yêu.
Thật sự rất tốt, từ trước khi qua lại, cũng rất tốt.
Mấy ông anh họ luôn cảm thấy khó hiểu, một tên đàn ông khốn nạn ngay cả sự hứa hẹn cũng keo kiệt không cho cô, có chỗ nào đáng giá để cô cố chấp nhất quyết chịu thiệt thòi như vậy?
Nhưng mà bọn họ không biết, Dư Quán Chỉ thật sự toàn tâm toàn ý đối với cô.
Đàn ông xum xoe lấy lòng cô có rất nhiều, thế nhưng đều khiến cô cảm thấy quá phô trương, hoặc ít hoặc nhiều đều có sự điệu bộ làm dáng. Quán Chỉ không như vậy, bất luận là đưa dù, cung cấp tài liệu báo cáo, hay là đưa cháo nóng lên lúc cô bị bệnh, anh làm thật sự cũng chỉ xuất phát từ sự quan tâm chân thành, không tô vẽ bên ngoài, cũng không cần có người xem.
Đó là tấm lòng chân thành không ngụy tạo, làm cô xúc động, mới tiến đến tìm hiểu, nói chuyện cuộc sống rồi đến yêu đương.
Khi cô yêu, một người đàn ông đối với cô như thế nào, chính bản thân mình sẽ cảm nhận chân thật rõ ràng nhất, có một năm vào lễ tình nhân, cô thuận miệng nói muốn nhận được hoa hồng anh tặng, hơn nữa muốn là phải tự tay trồng.
Cách lễ tình nhân có mấy ngày, khi đó làm sao chuẩn bị kịp? Hơn nữa anh học kiến trúc, đâu phải là làm ruộng.
Đó chẳng qua là thuận miệng nói thôi, nhưng anh rất nghiêm túc với yêu cầu tùy hứng của cô, tự tay gấp mười một đóa hoa hồng tặng cho cô.
Hoa hồng thật sự rất khó gấp, anh đã gấp hư rất nhiều, thức thâu đêm gấp ra mười một đóa hoa hồng giấy nở rộ xinh đẹp.
Mười một đóa, ý nghĩa là duy nhất mình em.
Cô là người anh yêu nhất.
Rất lâu, rất lâu sau này, cô muốn đặt hoa hồng trước mô hình ngôi nhà nhỏ, liền nghĩ đến mười một đóa hoa hồng anh đã tặng, bỏ thời gian gỡ một đóa ra nghiên cứu xem phải gấp thế nào, sau đó mới phát hiện bên trong có viết chữ.
Ấu Ấu, anh không phải là người yêu hoàn hảo nhất, yêu cầu của em rất nhiều, anh đều không làm được, cho nên luôn khiến em không vui.
Nhưng mà xin em tin tưởng, anh thật sự đang cố gắng hết khả năng của mình, muốn làm cho em hạnh phúc.
Bất luận cuối cùng chúng ta còn ở bên nhau hay không, em nhất định phải nhớ, giờ khắc này anh vô cùng yêu em, muốn chịu trách nhiệm hết những vui buồn giận hờn của em, nghiêm túc nắm tay em đi tới.
Sau khi cô xem xong, nhanh chóng gỡ hết tất cả hoa hồng giấy, mỗi một đóa đều giấu vài câu chân thành của anh.
Trước kia cô quá kiêu căng, luôn chỉ nghĩ đến bản thân mình, không cân nhắc đến khó khăn của anh, anh phải rời đi không phải là không yêu, mà vì ở bên nhau khiến cho cả hai đều không vui vẻ, anh đã không gánh vác nổi niềm vui và nỗi buồn của cô.
Mấy ông anh họ chỉ trích trách móc anh như vậy là không công bằng, tình hình như hiện tại cũng không phải một mình anh gây ra, cô cũng phải chịu phần lớn trách nhiệm, anh cứ nấn ná không thể quyết định, chờ xem thái độ của cô mới có thể giải quyết.
Cũng bởi vì hiểu được sự lo sợ trong lòng anh, trong khoảng thời gian này, cô một mực bù đắp lại những sai lầm của mình, để cho anh thấy được cô đã trưởng thành rồi, có đủ dũng khí để nắm tay cô một lần nữa.
Bây giờ lại phải khổ sở như vậy, chỉ là vì phát hiện mình cố gắng lâu như vậy, vẫn là đang quay vòng tại chỗ, vẫn không cách nào bước vào trái tim anh, làm cho anh tin tưởng giao mình cho cô, để cho cô chịu trách nhiệm những buồn vui giận hờn của anh.
Cô là người ngoài, từ đầu đến cuối đều bị ngăn cách bên ngoài cửa trái tim anh.
Sự thật như vậy, khiến cho người ta vô cùng khó chịu, chỉ như vậy mà thôi.
Nhưng mà không sao, khóc một chút là cô đã có thể tiếp nhận được cảm giác thất bại, lại mang theo nụ cười rực rỡ để đối mặt với anh, sau đó --
Tiếp tục cố gắng, chờ đợi ngày anh mở cửa trái tim mình để tiếp nhận cô.
..... Bánh kem nhớ phải để lạnh.
Trước khi cô đi, hình như có mơ hồ dặn dò cái gì đó.
Dư Quán Chỉ ngẩng khuôn mặt vừa vùi trong lòng bàn tay lên, nhìn về phía túi lớn túi nhỏ đặt cạnh cửa.
..... Anh thích ăn tôm lăn bột, em có gói mang về một ít.
Cô còn nói cái gì nữa, lúc đó cảm xúc quá lộn xộn, không chú ý nghe.
Nhìn túi lớn túi nhỏ trước mắt, không phải cái anh thích thì chính là cái Dữu Dữu cần.
Hôm nay là sinh nhật của cô, tất nhiên là anh không có quên, hơn nữa cảm thấy ở bên cạnh cô là chuyện đương nhiên, tổ chức sinh nhật cho cô.
Anh về nhà sớm hơn bình thường, đã nói xong với Dữu Dữu từ sớm, con gái còn tự mình làm một cái thiệp thật đáng yêu, tập trung nắn nót chữ cám ơn dành cho cô, tràn đầy sự yêu thương trân trọng.
Nhưng không đợi được cô.
Gọi vào điện thoại di động của cô, phát hiện đêm hôm trước cô ngủ lại đã làm rơi ở đây rồi.
Muốn tìm cô lại không tìm được, ngày đặc biệt như hôm nay, chắc chắn là ở nhà tổ của nhà họ Dương rồi, cô ở bên cạnh người thân của mình.
Anh cũng có thể đến, nhưng mà -- hà cớ gì?
Người ta hoàn toàn không có hẹn anh, gạt anh ra bên ngoài.
Anh quá tự cho là đúng, dĩ nhiên cảm thấy ngày này đặc biệt riêng tư, cô sẽ dành cho anh, bây giờ khó chịu, cũng chỉ là sự mong đợi hụt hẫng, tự mình đa tình khó xử và giận dữ xấu hổ thôi.
Đợi không được cô, Dữu Dữu rất thất vọng bò lên giường ngủ rồi, một mình anh ngồi ở phòng khách, đối mặt với một không gian yên tĩnh, và đối mặt với bản thân cô quạnh.
Anh mới phát hiện, thì ra là anh rất sợ, sợ không gian quá yên tĩnh -- không, chính xác mà nói, là sợ âm thanh và không gian không có bóng dáng của cô.
Tất cả sự tức giận và sợ hãi, nói trắng ra không phải là bởi vì "Không có vị trí" sao?
Cho nên tiệc gia đình của cô không có anh, sinh nhật của cô lại gạt bỏ anh ra ngoài, anh cũng không thể nói cái gì, thậm chí cô xoay người muốn đi, anh cũng không có tư cách để oán trách, bởi vì bọn họ cũng không phải là cái gì hết!
Vì vậy, khi cô vừa xuất hiện trước mặt anh, anh liền không khống chế được mình.
Ôm, hôn, đòi hỏi bất chấp tất cả, tất cả đều là do lo sợ không yên, nương nhờ sự thân mật như vậy, để nuôi nấng con thú tên "Không có cảm giác an toàn" đang cư ngụ trong lòng, xác nhận với bản thân là đã có được cô.
Cô hoàn toàn tự nguyện để anh ôm, nhiệt độ cơ thể cô chân thật như vậy..... Cô là của anh!
Cho đến giờ phút này, anh mới hiểu được tâm tư trước kia của cô, khi đó chính là không hiểu được, không cẩn thận quên mấy ngày lễ như thế thì có gì nghiêm trọng sao? Hiện tại đã hiểu rõ, cô tức giận có lẽ cũng không phải vì bỏ qua ngày lễ, mà là kiểu cảm giác thân thiết được công nhận, hi vọng xác định được địa vị của mình ở trong lòng đối phương, chẳng qua là thể hiện sai cách, không chịu khai thông mà lại cãi vả.
Nhưng mà xem ra bây giờ anh cũng không mạnh mẽ được, anh cũng không giống đang giận dỗi cô, hay là tự bế đâu nhỉ? Cái loại cảm giác không xác định đó, thật sự sẽ làm cho lòng người ta rối loạn.
Nghĩ đến đây, anh lại vùi mặt vào lòng bàn tay. Sau khi tỉnh táo lại, bắt đầu cảm thấy vô cùng xấu hổ vì hành vi không lý trí mình đã gây ra cho cô, màn ân ái đó vô cùng qua loa, thiếu sự tôn trọng với phụ nữ, bất luận là dưới tình huống nào, cô ấy cũng không đáng bị đối xử như vậy.
Mặc dù..... Đối với chuyện không được mời trong lòng vẫn còn buồn bực.
Thôi, nổi nóng một đêm là được rồi, ngày mai phải gọi điện thoại cho cô, xem như không xảy ra chuyện gì.
Ừ, đúng rồi, phải giao hẹn trước với Dữu Dữu, không được nhắc đến chuyện tối nay bị cho leo cây, bằng không thì.....
Tự mình đa tình rất xấu hổ.
Hôm sau là chủ nhật, sáng sớm Dư Quán Chỉ liền thức dậy đợi cô.
Ăn sáng xong, cô vẫn chưa tới.
Nhóc Dữu Dữu hỏi: "Hôm nay dì không tới sao?"
Bình thường thì lúc này, cô hẳn đã đến ăn sáng với bọn họ rồi, đến bây giờ vẫn không thấy bóng dáng đâu, khó trách con bé thắc mắc.
"Ba không biết, chắc sẽ đến mà."
"Dì có hẹn với con." Dữu Dữu dẩu môi. Ngày hôm qua không đợi được cô đến cắt bánh kem, trong lòng hơi mất mác.
Dư Quán Chỉ nhìn thời gian, không thể đợi nữa, quyết định gọi điện thoại thì điện thoại di động lại vang lên, hiển thị là dãy số nhà cô.
"Em đang ở nhà à?"
"Ừ, điện thoại di động của em đâu mất rồi, gọi tới nói với anh một tiếng, hôm nay em không đến được."
"Cảm thấy không khỏe sao?"
"Không có."
"Vậy là?"
"...... Có chút việc riêng."
"Em có hẹn với Dữu Dữu." Anh cau mày, theo bản năng nghĩ cô là vì chuyện tối hôm qua.
"Em thật sự có việc, anh giúp em xin lỗi con bé....."
Anh lập tức ngắt lời. "Rốt cuộc là chuyện gì?"
Cả cuộc nói chuyện đều rất lạnh lùng, nếu không nói cho rõ ràng, hai bên sẽ không cảm nhận được hết, cứ lấp lửng rồi cúp điện thoại, vậy thì -- sẽ trở thành chiến tranh lạnh sao?
Cô không muốn chiến tranh lạnh với anh.
Khẽ thở dài, nói thẳng: "Em muốn đi xem triển lãm tranh, hôm nay là ngày cuối cùng, tối hôm qua em mới biết, không kịp nói với Dữu Dữu, không phải cố ý muốn lỡ hẹn....."
Cô rất cố gắng giải thích rõ ràng.
Vậy là không phải viện cớ sao?
Từ trong lời nói cảm nhận được cô rất xem trọng chuyện này, gợi lên lòng hiếu kỳ của anh. Triển lãm tranh gì mà quan trọng như vậy? Khi biết được liền đóng cửa cửa hàng, sai hẹn cũng không thể không đi?
"Anh đi với em."
"A, không cần, anh vẫn phải đi làm mà....."
"Anh xin nghỉ. Nửa tiếng nữa, anh đến đón em."
Xem ra cô rất lo lắng.
Sau khi lấy điện thoại di động cô để quên trả lại cho cô, bắt đầu xuất phát, cô ngồi bên cạnh ghế lái, vô ý vặn xoắn ngón tay.
"Việc này..... Thật ra thì anh không cần phải đi theo em."
"Bản thân anh cũng muốn đi, đã lâu không có xem triển lãm tranh rồi, có thể khiến cho em tôn sùng như vậy, nhất định rất có ý nghĩa." Anh ôn hoà cắt ngang cô, trong lòng hơi buồn bực.
Hai người cũng đã đi rồi, sao cô vẫn muốn thoái thác? Thật sự không muốn để anh đi cùng đến như vậy sao?
Như vậy còn muốn anh thú nhận thế nào nữa, không ngại xin nghỉ vì muốn đi cùng cô, là muốn nhân dịp này làm hòa với cô.
Hôm qua không vui như vậy, không tận dụng cơ hội để hàn gắn tình cảm, chẳng lẽ thật sự muốn chiến tranh lạnh hay sao? Chuyện như vậy hai người ngầm hiểu là được, sao cô vẫn căng thẳng như vậy?
Lợi dụng lúc dừng đèn đỏ, anh cởi dây an toàn, nhanh chóng lấn qua, mạnh mẽ hôn lên môi cô. "Anh xin lỗi, hôm qua thái độ của anh quá tệ, em đừng giận nữa."
Cô chớp chớp mắt, sửng sờ. "Em nghĩ rằng người giận là anh."
Anh bật cười thành tiếng, cười vì vẻ mặt sửng sờ đó, không ngờ lại quá đáng yêu, khiến anh không kiềm được hôn nhẹ lên má cô. "Vậy, không sao nữa hả?"
"Vốn là không có gì mà."
Phía trước đèn hiệu chuyển màu xanh, sau khi xe tiếp tục chạy, cô mới chợt nhận ra --
Anh cho rằng cô đang tức giận, cho nên -- hôm nay đặc biệt xin nghỉ đến lấy lòng cô, anh cũng biết khẩn trương lo lắng, sợ cô còn giận mà không để ý tới anh?
Không kiềm được lại liếc trộm anh, lại không kiềm được mà nở nụ cười.
"Em ở đây cười trộm cái gì vậy?"
"Không có." Cô vội vàng trưng ra vẻ mặt nghiêm chỉnh nhất để che đậy làm anh bật cười.
"Anh lại cười cái gì hả?"
"Chẳng qua là cảm thấy, kiểu biểu hiện này của em rất là..... Thiếu nữ."
"......" Lúc này cô cũng bật cười.
Trong không khí tràn ngập mùi vị ngọt ngào, cảm giác dường như lại trở về lúc mới quen biết khi đó, vụng về, ngượng ngùng, còn có tràn đầy tình ý lưu luyến nói không nên lời.
Nếu anh vẫn không xác định được, cũng không đặt cô vào kế hoạch cuộc đời mình, vậy không tính là người một nhà đúng không?
Vấn đề xác định mối quan hệ, cô đã phiền não rất lâu, điều này liên quan đến những chuyện cô can dự vào nhất định phải có chừng mực.
Sau khi suy xét, sinh nhật năm đó, cô vẫn quyết định không yêu cầu anh phải tham dự.
Năm nào mấy anh em họ cũng sẽ đón sinh nhật với cô, tất cả anh chị em họ đều tham dự, chỉ có cô mới có vinh hạnh đặc biệt này, đã quy định là ngoại trừ đêm giao thừa tết âm lịch, thì những ngày lễ khác tất cả các thành viên đều tề tựu đông đủ, bởi vì họ biết rằng nếu họ không ở cùng cô thì bên cạnh cô cũng không có người thân nào khác, vì vậy bọn họ luôn yêu thương cô hơn một chút.
Đó là buổi tụ họp gia đình điển hình, người một nhà vô cùng thân thiết, nếu Dư Quán Chỉ vẫn chưa xác định được, tùy tiện mời sẽ chỉ làm cho anh thêm rối.
Cô không có nói với anh, đi một mình thôi.
Mấy ông anh họ thấy cô đến một mình, liền hỏi: "Dư Quán Chỉ đâu?"
"Em không có nói với anh ấy."
Bọn họ liền dừng lại ở đó, không nói gì thêm nữa, cái kiểu lơ đãng không ý tứ đâm người ta hai lần, lại lỡ tay quất roi lên thi thể, ngoại trừ Dương Quý Yến thì không có ai đứng đầu bảng như vậy.
Kết thúc buổi tụ họp, cô lấy bánh kem dâu tây gói kỹ lại. "Nhóc Dữu Dữu của chúng ta thích nhất là bánh kem dâu tây." Lần nào cũng sẽ cười lộ ra lúm đồng tiền ngọt ngào.
Thấy thời gian còn sớm, liền năn nỉ anh họ thuận đường vòng qua nhà họ Dư, không thể chờ đợi muốn đưa qua liền. Dữu Dữu mà thấy thì sẽ vui đến nỗi thét chói tai cho coi, giống như bạch tuộc nhảy lên trên người cô, lần nào cũng vậy hết.
Dương Bá Hàn thuận theo cô, lái xe đến nhà họ Dư, thật sự không nhịn được nên không vui hỏi cô lời giấu trong lòng đã lâu: "Em mở miệng khép miệng đều là Dữu Dữu, có phải là quá tốt với con bé rồi không?"
Hoàn toàn là dáng vẻ của một người mẹ, chuyện gì cũng nghĩ đến con bé trước tiên, mọi người tặng quà sinh nhật cho cô cũng sẽ cân nhắc tính con bé vào, bởi vì ai cũng biết rằng Dữu Dữu vui vẻ thì cô cũng sẽ vui vẻ.
Nhưng bỏ ra nhiều như vậy, thật sự đáng giá sao? Rốt cuộc đối phương có cảm kích không? Có nhìn nhận cô là mẹ con bé không? Nếu cuối cùng chỉ là tình cảm một phía của cô, tình cảm biểu đạt sai rồi thì sẽ rất đau thương.
"Đứa bé này nha, luôn cần yêu thương nhiều hơn một chút."
"Vậy còn em thì sao đây?"
"Em cũng không phải là con nít, không cần người người khác yêu thương nữa!"
"Không cần sao?"
"......" Tối nay mọi người tụ họp lại ở đây, không phải là bày tỏ sự thương yêu cưng chiều sao? Nói mà không sợ bị đánh, cũng quá không biết suy nghĩ rồi.
"Em có các anh chị mà, mọi người thương em như vậy." Cô vô cùng hài lòng, thật sự.
Cố gắng ra vẻ mạnh mẽ cười thật tươi, trong ánh mắt của Dương Bá Hàn tràn đầy đau lòng.
Mấy năm nay, con bé thật sự thay đổi rất nhiều, không còn bướng bỉnh kiêu ngạo góc cạnh như trước nữa, trở nên dịu dàng mềm mại hơn, cũng khéo hiểu lòng người hơn, đầy đủ phẩm chất của một cô gái tốt mà đàn ông muốn cưới về làm vợ, bên cạnh anh có một đống bạn bè đều hỏi thăm tới, rõ ràng đàn ông muốn theo đuổi con bé nhiều không kể hết, sao con bé cứ liều chết không buông, cứ bám riết cái gốc cây không có tương lai!
Xe dừng ở trước tòa nhà, cô lục túi muốn tìm điện thoại di động, vốn muốn gọi Dư Quán Chỉ xuống một chuyến, lại phát hiện không mang di động theo, thế là nhờ anh họ chờ cô, cô mang đồ lên xong sẽ mau chóng trở lại.
Nhân viên phòng quản lý đã thông báo trước cho anh, cô đi lên lầu thì cửa chính đã mở ra rồi.
"Nhóc Dữu Dữu ngủ rồi sao?" Cô vừa để túi lớn túi nhỏ trên tay xuống, vừa nói: "Trong đây có một phần mềm dạy học mới đưa ra thị trường dành cho bé sắp đến tuổi đi học, anh Quý Sở nói cũng ổn lắm, giúp ích cho người nhà hỗ trợ tác động năng lực tổ chức logic của bé, hôm nào mở ra xem thử. À còn có, máy chơi game mà Dữu Dữu muốn lâu rồi, em vốn không định là cứ con bé muốn thì sẽ cho, sẽ chiều hư con bé, suy nghĩ thấy thời gian qua biểu hiện của con bé không tệ nên mới mua, bây giờ Dương Quý Yến rất hiểu lý lẽ, tự biết tặng một cặp. Ngoài ra....."
Nói đến một nửa, để ý thấy anh trầm mặc khác thường. "Anh làm sao vậy?"
Dư Quán Chỉ không hề liếc mắt nhìn cô một cái, ngồi yên lặng một bên. "Không có gì hết."
Rõ ràng cũng không giống với dáng vẻ không có chuyện gì.
Cô bước lên phía trước, khom người nhìn thấy vẻ mặt anh phiền muộn nặng nề, đưa tay muốn chạm vào anh, lại bị anh nắm lấy cổ tay trước một bước, mạnh mẽ kéo vào trong lòng.
"A!" Cô ngã xuống cánh tay anh, còn chưa kịp nói cái gì thì đột nhiên một nụ hôn ép xuống.
Đòi hỏi rất mãnh liệt, còn rất gấp gáp, đè cô xuống ghế sô pha, bắt đầu cởi quần áo cô.
Cô giật mình khi biết ý định của anh, cô bối rối nói: "Chờ --"
Anh không để cô có cơ hội nói chuyện, một tay lần xuống dưới váy cô.
Nhưng mà..... Không được mà, anh họ vẫn đang chờ cô ở dưới lầu.....
Sự nóng bỏng kích thích ngăn cô lại, trong lòng biết kháng cự cũng vô dụng, cô đành phải cố hết sức thả lỏng bản thân, để giảm bớt cảm giác không thoải mái.
Hôm nay anh rất khác thường, tiến vào hơi thô bạo, về chuyện tình dục anh luôn luôn chu đáo, trừ sự ham muốn tình dục lúc mới quen nhau thời trẻ, gần như rất ít khi nôn nóng gấp gáp như bây giờ, không khống chế được sức lực đến nỗi cắn đau môi của cô, có ai cho anh uống một chục loại thuốc kích thích sao?
Cô hoàn toàn chưa chuẩn bị xong, lúc đầu xông vào thì hơi nhíu mày vì đau, nhưng anh quá quen thuộc cơ thể của cô, cũng biết rõ cách có thể làm cho cô thoải mái, đẩy xuống mấy lần, đau xót lúc đầu đã dần dần được thay thế bằng khoái cảm.
Anh đòi hỏi lỗ mãng và sâu tận cùng, giữ lực đạo vừa sâu lại vừa nặng nề, chen vào chặt chẽ làm cho cô không thể thở được, làm đến thật ngông cuồng hoang dã, rất nhanh mang đến sự hưng phấn đỉnh điểm cho cả hai.
Kích tình qua đi, anh tựa vào bên vai cô, khẽ thở dốc.
Cô đưa tay nhẹ nhàng đẩy đẩy anh, lúc này anh như người vừa tỉnh mộng, vội vàng rút ra khỏi người cô, bối rối quay mặt đi, không dám liếc nhìn cô thêm nữa.
"Quán Chỉ --" Rốt cuộc tối nay anh bị làm sao vậy?
"Bây giờ đừng nói gì với anh." Anh vừa bị sự điên cuồng mất khống chế của mình dọa sợ.
Tại sao..... Tại sao mỗi lần gặp cô, anh luôn luôn trở nên không giống mình, liên tục làm ra những chuyện mà bản thân anh không thể nào kiểm soát được.....
Anh vừa hổ thẹn, lại vừa hoảng hốt, hoàn toàn không biết làm thế nào đối mặt với cô.
"Nhưng anh như vậy --"
"Làm ơn, để cho anh yên tĩnh một mình đi, tạm thời đừng để ý đến anh, có được không?"
"......" Vốn là muốn vỗ về động viên anh, thế nhưng thái độ anh rất căng thẳng cứng nhắc, tỏa ra sự kháng cự vô hình, cô cứng đờ rồi lại rút tay về.
Không sao, anh đẩy cô ra khỏi cuộc sống và cảm xúc của mình, không để cô chạm đến, chuyện như vậy không phải lần một lần hai, cô đã quen rồi, thật sự quen rồi.
Nuốt sự chua xót gờn gợn vào tận đáy lòng, cô tự xử lý qua quýt bản thân rồi đứng dậy yên lặng rời đi.
Giữa hai chân vẫn còn cảm giác bủn rủn đau xót, cô gắng gượng đi xuống lầu, tự cảm thấy đã che giấu rất rất tốt hoàn toàn không nhìn ra sự khác thường, nhưng khi anh họ nhìn thấy cô, hai mắt nhìn chăm chú, rồi sau đó cau mày lại --
"Khốn kiếp!" Thấy sắc mặt anh trầm xuống ngay lập tức, cô biết rõ anh họ đã phát hiện ra rồi.
Anh vô cùng giận dữ muốn lên lầu, cho dù là tranh luận hay đánh người cũng đều không được. Cô vội vàng ngăn anh lại.
"Anh họ, không cần đâu."
"Nó xem em là cái gì?!"
"..... Là em tình nguyện."
"Em đồng ý để mình bị coi thường và đối xử hèn mọn rẻ rúng như vậy sao?!" Gọi đồ ăn bên ngoài cũng không có tùy tiện như vậy!
"Anh ấy..... Không có....."
Bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu, muốn tới thì tới, cũng không cho thời gian tắm rửa đã lập tức đẩy người ta ra ngoài, như vậy mà còn không có, vậy muốn thế nào mới tính là có?
Dương Bá Hàn thật sự rất tức giận, hơn nữa còn muốn đánh người!
"Anh họ....." Giọng của cô nghẹn ngào, từng giọt từng giọt nước mắt cứ thế tuôn trào, Dương Bá Hàn đang quyết tâm cũng luống cuống, tay chân lúng túng kéo cô vào trong lòng vỗ vỗ an ủi.
"Ấu Tần ngoan, đừng khóc, anh giúp em đánh chết nó!"
"..... Không cần."
"Nếu không thì rời khỏi nó đi, anh giúp em tìm một người tốt hơn."
"Không cần."
"......" Thở dài.
"Nếu không như vậy thì em muốn làm thế nào?"
Anh có thể đối mặt với những tội phạm làm chuyện phi pháp khó trị hay tội ác tày trời, nhưng mà bắt anh đối mặt với cô em họ này thì thật là bế tắc, không thể bức cung lại không thể dụng hình, càng không thể bẻ gãy cái cổ xinh đẹp của con bé.....
"..... Về nhà."
"Được, chúng ta về nhà thôi." Dương Bá Hàn mở cửa xe cho cô, hầu hạ giống như nữ hoàng vậy.
Trên đường trở về, thấy cảm xúc của cô đã hồi phục đôi chút, lúc này mới bạo gan mở miệng phàn nàn: "Thật không hiểu được em xem trọng cậu ta chỗ nào, cứ quyết một lòng như vậy."
"Quán Chỉ..... Đối xử với em rất tốt." Cô nhẫn nại thanh minh cho người yêu.
Thật sự rất tốt, từ trước khi qua lại, cũng rất tốt.
Mấy ông anh họ luôn cảm thấy khó hiểu, một tên đàn ông khốn nạn ngay cả sự hứa hẹn cũng keo kiệt không cho cô, có chỗ nào đáng giá để cô cố chấp nhất quyết chịu thiệt thòi như vậy?
Nhưng mà bọn họ không biết, Dư Quán Chỉ thật sự toàn tâm toàn ý đối với cô.
Đàn ông xum xoe lấy lòng cô có rất nhiều, thế nhưng đều khiến cô cảm thấy quá phô trương, hoặc ít hoặc nhiều đều có sự điệu bộ làm dáng. Quán Chỉ không như vậy, bất luận là đưa dù, cung cấp tài liệu báo cáo, hay là đưa cháo nóng lên lúc cô bị bệnh, anh làm thật sự cũng chỉ xuất phát từ sự quan tâm chân thành, không tô vẽ bên ngoài, cũng không cần có người xem.
Đó là tấm lòng chân thành không ngụy tạo, làm cô xúc động, mới tiến đến tìm hiểu, nói chuyện cuộc sống rồi đến yêu đương.
Khi cô yêu, một người đàn ông đối với cô như thế nào, chính bản thân mình sẽ cảm nhận chân thật rõ ràng nhất, có một năm vào lễ tình nhân, cô thuận miệng nói muốn nhận được hoa hồng anh tặng, hơn nữa muốn là phải tự tay trồng.
Cách lễ tình nhân có mấy ngày, khi đó làm sao chuẩn bị kịp? Hơn nữa anh học kiến trúc, đâu phải là làm ruộng.
Đó chẳng qua là thuận miệng nói thôi, nhưng anh rất nghiêm túc với yêu cầu tùy hứng của cô, tự tay gấp mười một đóa hoa hồng tặng cho cô.
Hoa hồng thật sự rất khó gấp, anh đã gấp hư rất nhiều, thức thâu đêm gấp ra mười một đóa hoa hồng giấy nở rộ xinh đẹp.
Mười một đóa, ý nghĩa là duy nhất mình em.
Cô là người anh yêu nhất.
Rất lâu, rất lâu sau này, cô muốn đặt hoa hồng trước mô hình ngôi nhà nhỏ, liền nghĩ đến mười một đóa hoa hồng anh đã tặng, bỏ thời gian gỡ một đóa ra nghiên cứu xem phải gấp thế nào, sau đó mới phát hiện bên trong có viết chữ.
Ấu Ấu, anh không phải là người yêu hoàn hảo nhất, yêu cầu của em rất nhiều, anh đều không làm được, cho nên luôn khiến em không vui.
Nhưng mà xin em tin tưởng, anh thật sự đang cố gắng hết khả năng của mình, muốn làm cho em hạnh phúc.
Bất luận cuối cùng chúng ta còn ở bên nhau hay không, em nhất định phải nhớ, giờ khắc này anh vô cùng yêu em, muốn chịu trách nhiệm hết những vui buồn giận hờn của em, nghiêm túc nắm tay em đi tới.
Sau khi cô xem xong, nhanh chóng gỡ hết tất cả hoa hồng giấy, mỗi một đóa đều giấu vài câu chân thành của anh.
Trước kia cô quá kiêu căng, luôn chỉ nghĩ đến bản thân mình, không cân nhắc đến khó khăn của anh, anh phải rời đi không phải là không yêu, mà vì ở bên nhau khiến cho cả hai đều không vui vẻ, anh đã không gánh vác nổi niềm vui và nỗi buồn của cô.
Mấy ông anh họ chỉ trích trách móc anh như vậy là không công bằng, tình hình như hiện tại cũng không phải một mình anh gây ra, cô cũng phải chịu phần lớn trách nhiệm, anh cứ nấn ná không thể quyết định, chờ xem thái độ của cô mới có thể giải quyết.
Cũng bởi vì hiểu được sự lo sợ trong lòng anh, trong khoảng thời gian này, cô một mực bù đắp lại những sai lầm của mình, để cho anh thấy được cô đã trưởng thành rồi, có đủ dũng khí để nắm tay cô một lần nữa.
Bây giờ lại phải khổ sở như vậy, chỉ là vì phát hiện mình cố gắng lâu như vậy, vẫn là đang quay vòng tại chỗ, vẫn không cách nào bước vào trái tim anh, làm cho anh tin tưởng giao mình cho cô, để cho cô chịu trách nhiệm những buồn vui giận hờn của anh.
Cô là người ngoài, từ đầu đến cuối đều bị ngăn cách bên ngoài cửa trái tim anh.
Sự thật như vậy, khiến cho người ta vô cùng khó chịu, chỉ như vậy mà thôi.
Nhưng mà không sao, khóc một chút là cô đã có thể tiếp nhận được cảm giác thất bại, lại mang theo nụ cười rực rỡ để đối mặt với anh, sau đó --
Tiếp tục cố gắng, chờ đợi ngày anh mở cửa trái tim mình để tiếp nhận cô.
..... Bánh kem nhớ phải để lạnh.
Trước khi cô đi, hình như có mơ hồ dặn dò cái gì đó.
Dư Quán Chỉ ngẩng khuôn mặt vừa vùi trong lòng bàn tay lên, nhìn về phía túi lớn túi nhỏ đặt cạnh cửa.
..... Anh thích ăn tôm lăn bột, em có gói mang về một ít.
Cô còn nói cái gì nữa, lúc đó cảm xúc quá lộn xộn, không chú ý nghe.
Nhìn túi lớn túi nhỏ trước mắt, không phải cái anh thích thì chính là cái Dữu Dữu cần.
Hôm nay là sinh nhật của cô, tất nhiên là anh không có quên, hơn nữa cảm thấy ở bên cạnh cô là chuyện đương nhiên, tổ chức sinh nhật cho cô.
Anh về nhà sớm hơn bình thường, đã nói xong với Dữu Dữu từ sớm, con gái còn tự mình làm một cái thiệp thật đáng yêu, tập trung nắn nót chữ cám ơn dành cho cô, tràn đầy sự yêu thương trân trọng.
Nhưng không đợi được cô.
Gọi vào điện thoại di động của cô, phát hiện đêm hôm trước cô ngủ lại đã làm rơi ở đây rồi.
Muốn tìm cô lại không tìm được, ngày đặc biệt như hôm nay, chắc chắn là ở nhà tổ của nhà họ Dương rồi, cô ở bên cạnh người thân của mình.
Anh cũng có thể đến, nhưng mà -- hà cớ gì?
Người ta hoàn toàn không có hẹn anh, gạt anh ra bên ngoài.
Anh quá tự cho là đúng, dĩ nhiên cảm thấy ngày này đặc biệt riêng tư, cô sẽ dành cho anh, bây giờ khó chịu, cũng chỉ là sự mong đợi hụt hẫng, tự mình đa tình khó xử và giận dữ xấu hổ thôi.
Đợi không được cô, Dữu Dữu rất thất vọng bò lên giường ngủ rồi, một mình anh ngồi ở phòng khách, đối mặt với một không gian yên tĩnh, và đối mặt với bản thân cô quạnh.
Anh mới phát hiện, thì ra là anh rất sợ, sợ không gian quá yên tĩnh -- không, chính xác mà nói, là sợ âm thanh và không gian không có bóng dáng của cô.
Tất cả sự tức giận và sợ hãi, nói trắng ra không phải là bởi vì "Không có vị trí" sao?
Cho nên tiệc gia đình của cô không có anh, sinh nhật của cô lại gạt bỏ anh ra ngoài, anh cũng không thể nói cái gì, thậm chí cô xoay người muốn đi, anh cũng không có tư cách để oán trách, bởi vì bọn họ cũng không phải là cái gì hết!
Vì vậy, khi cô vừa xuất hiện trước mặt anh, anh liền không khống chế được mình.
Ôm, hôn, đòi hỏi bất chấp tất cả, tất cả đều là do lo sợ không yên, nương nhờ sự thân mật như vậy, để nuôi nấng con thú tên "Không có cảm giác an toàn" đang cư ngụ trong lòng, xác nhận với bản thân là đã có được cô.
Cô hoàn toàn tự nguyện để anh ôm, nhiệt độ cơ thể cô chân thật như vậy..... Cô là của anh!
Cho đến giờ phút này, anh mới hiểu được tâm tư trước kia của cô, khi đó chính là không hiểu được, không cẩn thận quên mấy ngày lễ như thế thì có gì nghiêm trọng sao? Hiện tại đã hiểu rõ, cô tức giận có lẽ cũng không phải vì bỏ qua ngày lễ, mà là kiểu cảm giác thân thiết được công nhận, hi vọng xác định được địa vị của mình ở trong lòng đối phương, chẳng qua là thể hiện sai cách, không chịu khai thông mà lại cãi vả.
Nhưng mà xem ra bây giờ anh cũng không mạnh mẽ được, anh cũng không giống đang giận dỗi cô, hay là tự bế đâu nhỉ? Cái loại cảm giác không xác định đó, thật sự sẽ làm cho lòng người ta rối loạn.
Nghĩ đến đây, anh lại vùi mặt vào lòng bàn tay. Sau khi tỉnh táo lại, bắt đầu cảm thấy vô cùng xấu hổ vì hành vi không lý trí mình đã gây ra cho cô, màn ân ái đó vô cùng qua loa, thiếu sự tôn trọng với phụ nữ, bất luận là dưới tình huống nào, cô ấy cũng không đáng bị đối xử như vậy.
Mặc dù..... Đối với chuyện không được mời trong lòng vẫn còn buồn bực.
Thôi, nổi nóng một đêm là được rồi, ngày mai phải gọi điện thoại cho cô, xem như không xảy ra chuyện gì.
Ừ, đúng rồi, phải giao hẹn trước với Dữu Dữu, không được nhắc đến chuyện tối nay bị cho leo cây, bằng không thì.....
Tự mình đa tình rất xấu hổ.
Hôm sau là chủ nhật, sáng sớm Dư Quán Chỉ liền thức dậy đợi cô.
Ăn sáng xong, cô vẫn chưa tới.
Nhóc Dữu Dữu hỏi: "Hôm nay dì không tới sao?"
Bình thường thì lúc này, cô hẳn đã đến ăn sáng với bọn họ rồi, đến bây giờ vẫn không thấy bóng dáng đâu, khó trách con bé thắc mắc.
"Ba không biết, chắc sẽ đến mà."
"Dì có hẹn với con." Dữu Dữu dẩu môi. Ngày hôm qua không đợi được cô đến cắt bánh kem, trong lòng hơi mất mác.
Dư Quán Chỉ nhìn thời gian, không thể đợi nữa, quyết định gọi điện thoại thì điện thoại di động lại vang lên, hiển thị là dãy số nhà cô.
"Em đang ở nhà à?"
"Ừ, điện thoại di động của em đâu mất rồi, gọi tới nói với anh một tiếng, hôm nay em không đến được."
"Cảm thấy không khỏe sao?"
"Không có."
"Vậy là?"
"...... Có chút việc riêng."
"Em có hẹn với Dữu Dữu." Anh cau mày, theo bản năng nghĩ cô là vì chuyện tối hôm qua.
"Em thật sự có việc, anh giúp em xin lỗi con bé....."
Anh lập tức ngắt lời. "Rốt cuộc là chuyện gì?"
Cả cuộc nói chuyện đều rất lạnh lùng, nếu không nói cho rõ ràng, hai bên sẽ không cảm nhận được hết, cứ lấp lửng rồi cúp điện thoại, vậy thì -- sẽ trở thành chiến tranh lạnh sao?
Cô không muốn chiến tranh lạnh với anh.
Khẽ thở dài, nói thẳng: "Em muốn đi xem triển lãm tranh, hôm nay là ngày cuối cùng, tối hôm qua em mới biết, không kịp nói với Dữu Dữu, không phải cố ý muốn lỡ hẹn....."
Cô rất cố gắng giải thích rõ ràng.
Vậy là không phải viện cớ sao?
Từ trong lời nói cảm nhận được cô rất xem trọng chuyện này, gợi lên lòng hiếu kỳ của anh. Triển lãm tranh gì mà quan trọng như vậy? Khi biết được liền đóng cửa cửa hàng, sai hẹn cũng không thể không đi?
"Anh đi với em."
"A, không cần, anh vẫn phải đi làm mà....."
"Anh xin nghỉ. Nửa tiếng nữa, anh đến đón em."
Xem ra cô rất lo lắng.
Sau khi lấy điện thoại di động cô để quên trả lại cho cô, bắt đầu xuất phát, cô ngồi bên cạnh ghế lái, vô ý vặn xoắn ngón tay.
"Việc này..... Thật ra thì anh không cần phải đi theo em."
"Bản thân anh cũng muốn đi, đã lâu không có xem triển lãm tranh rồi, có thể khiến cho em tôn sùng như vậy, nhất định rất có ý nghĩa." Anh ôn hoà cắt ngang cô, trong lòng hơi buồn bực.
Hai người cũng đã đi rồi, sao cô vẫn muốn thoái thác? Thật sự không muốn để anh đi cùng đến như vậy sao?
Như vậy còn muốn anh thú nhận thế nào nữa, không ngại xin nghỉ vì muốn đi cùng cô, là muốn nhân dịp này làm hòa với cô.
Hôm qua không vui như vậy, không tận dụng cơ hội để hàn gắn tình cảm, chẳng lẽ thật sự muốn chiến tranh lạnh hay sao? Chuyện như vậy hai người ngầm hiểu là được, sao cô vẫn căng thẳng như vậy?
Lợi dụng lúc dừng đèn đỏ, anh cởi dây an toàn, nhanh chóng lấn qua, mạnh mẽ hôn lên môi cô. "Anh xin lỗi, hôm qua thái độ của anh quá tệ, em đừng giận nữa."
Cô chớp chớp mắt, sửng sờ. "Em nghĩ rằng người giận là anh."
Anh bật cười thành tiếng, cười vì vẻ mặt sửng sờ đó, không ngờ lại quá đáng yêu, khiến anh không kiềm được hôn nhẹ lên má cô. "Vậy, không sao nữa hả?"
"Vốn là không có gì mà."
Phía trước đèn hiệu chuyển màu xanh, sau khi xe tiếp tục chạy, cô mới chợt nhận ra --
Anh cho rằng cô đang tức giận, cho nên -- hôm nay đặc biệt xin nghỉ đến lấy lòng cô, anh cũng biết khẩn trương lo lắng, sợ cô còn giận mà không để ý tới anh?
Không kiềm được lại liếc trộm anh, lại không kiềm được mà nở nụ cười.
"Em ở đây cười trộm cái gì vậy?"
"Không có." Cô vội vàng trưng ra vẻ mặt nghiêm chỉnh nhất để che đậy làm anh bật cười.
"Anh lại cười cái gì hả?"
"Chẳng qua là cảm thấy, kiểu biểu hiện này của em rất là..... Thiếu nữ."
"......" Lúc này cô cũng bật cười.
Trong không khí tràn ngập mùi vị ngọt ngào, cảm giác dường như lại trở về lúc mới quen biết khi đó, vụng về, ngượng ngùng, còn có tràn đầy tình ý lưu luyến nói không nên lời.