Hàn Trình Quang ôm Hứa Ngôn Tâm an ủi hồi lâu, cho đến khi cảm xúc của Hứa Ngôn Tâm bình phục lại mới dùng ngữ khí thương lượng nói với Hứa Ngôn Tâm:“Hai người chúng ta đều ở bệnh viện, nếu không để anh hai em đưa cơm tới vậy thì phải ăn đồ ăn của bệnh viện, để anh gọi hộ sĩ mang chút thức ăn cho chúng ta.”
Kỳ thật Hứa Ngôn Tâm đều rất bài xích với cả hai phương án trên, nhưng vấn đề hiện tại là, cơm tất yếu phải ăn, chỉ là đến cùng nên ăn theo phương án nào.
Hứa Ngôn Tâm do dự, Hàn Trình Quang nhìn ra thần sắc khó xử trên mặt Hứa Ngôn Tâm.
“Anh nghe nói thức ăn trong bệnh viện không ngon, hương vị cũng kém, hơn nữa chúng ta không quen mấy hộ sĩ kia lắm ……”
Nói, Hàn Trình Quang nhìn thấy Hứa Ngôn Tâm không chỉ càng ngày càng nhăn mặt, miệng cũng mím chặt, hắn đoán, câu cuối cùng mới chính là trọng điểm khiến cho Hứa Ngôn Tâm nhíu mày.
“Tuy rằng…… trong chuyện Martin là anh hai lừa em, nhưng em không thể phủ nhận anh hai em thật lòng đối xử tốt với em, hay là chúng mình gọi anh ấy đưa chút thức ăn đến.” Nói xong một câu cuối, Hàn Trình Quang quan sát vẻ mặt Hứa Ngôn Tâm, thấy Hứa Ngôn Tâm không có đồng ý, thế nhưng cũng không thấy Hứa Ngôn Tâm phản đối.
“Nếu em không phản đối anh coi như em đồng ý, hiện tại anh đói lắm rồi, không ăn là chết đói liền luôn á!” Thử lấy di động bên cạnh qua, Hàn Trình Quang lúc lắc điện thoại trước mắt Hứa Ngôn Tâm.
Hứa Ngôn Tâm nắm chặt góc áo Hàn Trình Quang không nói gì, chỉ là rũ mắt. Hàn Trình Quang cầm điện thoại gọi cho Hứa Minh Tâm.
Hàn Trình Quang cúp điện thoại, trong khoảng thời gian Hứa Minh Tâm chưa đến, vẻ mặt Hứa Ngôn Tâm rất khó chịu, thường thường nhìn về phía cửa ra vào, nghe được tiếng cửa phòng mở liền nhích lại gần Hàn Trình Quang.
Lúc Hứa Minh Tâm bước vào, Hứa Ngôn Tâm chỉ nhìn thoáng qua liền quay đầu, vươn tay túm lấy cánh tay Hàn Trình Quang, quay lưng về phía Hứa Minh Tâm.
Hành động kia của Hứa Ngôn Tâm khiến bước chân Hứa Minh Tâm dừng một lát, nhìn bóng lưng Hứa Ngôn Tâm, Hứa Minh Tâm nở một nụ cười khổ.
Hứa Minh Tâm giúp Hàn Trình Quang nâng giường lên rồi đặt thức ăn lên trên bàn.
“Tiểu Ngôn, anh có mang tới sủi cảo tôm em thích ăn nhất nè.” Đặt một cà-men tới trước mặt Hứa Ngôn Tâm, trong giọng nói của Hứa Minh Tâm đầy vẻ lấy lòng và cẩn thận.
Lắc lắc đầu, Hứa Ngôn Tâm chỉ níu chặt lấy áo Hàn Trình Quang, không hề để ý tới Hứa Minh Tâm.
Nhìn thấy vẻ thất lạc trên mặt Hứa Minh Tâm, Hàn Trình Quang có chút không đành lòng, vươn tay ôm lấy bả vai Hứa Ngôn Tâm kéo y đến bàn cơm.
Hứa Minh Tâm đứng ở trong phòng bệnh, Hứa Ngôn Tâm chết sống cũng không chịu động tới đồ ăn, cuối cùng Hứa Minh Tâm đành phải rời đi.
Sau khi Hứa Minh Tâm đi khỏi, Hứa Ngôn Tâm đối diện bàn thức ăn vẫn như cũ không động tới dù chỉ chút ít, cả khuôn mặt hiện lên sự bài xích và không muốn, Hàn Trình Quang chỉ đành ôm Hứa Ngôn Tâm dỗ dành hồi lâu, nhưng mặc dù như thế, cuối cùng Hứa Ngôn Tâm cũng chỉ ăn vỏn vẹn một chút liền không chịu há miệng ra tiếp.
Khoảng thời gian trước, lúc quan hệ của Hứa Ngôn Tâm và Hứa Minh Tâm dịu đi, Hứa Ngôn Tâm vẫn chưa chịu ăn đồ ăn của Hứa Minh Tâm, huống chi là hiện tại, mỗi bữa ăn của Hứa Ngôn Tâm, chỉ có thức ăn Hàn Trình Quang nấu y mới có thể không hề phòng bị mà ăn.
Thương cân động cốt một trăm ngày, lần này Hàn Trình Quang bị thương chân rất nghiêm trọng, Hứa Minh Tâm cố ý tìm bác sĩ khoa chỉnh hình tốt nhất chữa trị cho Hàn Trình Quang, bởi vì lần trước Hứa Ngôn Tâm nhìn Hàn Trình Quang uống thuốc, cho nên sau này lại mỗi khi thuốc được phát đến, Hàn Trình Quang đều sẽ giao cho Hứa Ngôn Tâm để Hứa Ngôn Tâm kiểm tra trước một lần sau đó mới uống. Mà mỗi lần bác sĩ lại đây kiểm tra cho Hàn Trình Quang, Hứa Ngôn Tâm cũng nhất định phải ở một bên quan sát.
Thấy thời gian cách Tết càng ngày càng gần, đến ngày hai mươi chín, Hàn Trình Quang xin bác sĩ cho về nhà đón năm mới, mà bác sĩ cũng đồng ý.
Vừa nghe đến về nhà, vốn luôn khẩn trương khó chịu khi ở trong bệnh viện, hai mắt Hứa Ngôn Tâm sáng rực cả lên, ngày hai mươi chín vội vàng thu dọn đồ của Hàn Trình Quang, ăn điểm tâm xong hai người được Hứa Minh Tâm đón ra khỏi bệnh viện.
Đẩy Hàn Trình Quang ra khỏi thang máy, đến cửa, Hứa Ngôn Tâm lấy chìa khóa ngay lập tức mở cửa ra, Hàn Trình Quang nhìn động tác nóng vội của Hứa Ngôn Tâm, trong lòng vừa cao hứng nhưng cũng vô cùng ưu sầu.
Mở cửa ra, Hứa Ngôn Tâm quay lại đẩy Hàn Trình Quang đi vào, thế nhưng vừa bước vào hai người, Hàn Trình Quang và cả Hứa Ngôn Tâm, đều ngây ngẩn cả người.
Tường phòng khách được thay giấy dán tường mới, sô pha cũng đổi mới, còn có drap sô pha, gối ôm. Chiếc bàn phía trước sô pha còn đặt hai ly sứ, hơn nữa điều khiến hai người kinh ngạc không chỉ vig căn phòng rực rỡ mà là những thứ kia đều là những món đồ mà ngày đó hai người đi rangoài sắm sửa.
Hai ly sứ kia cũng là đích thân Hàn Trình Quang chọn, Hàn Trình Quang nhớ rõ lúc ấy trên xa lộ, những thứ kia đều bị văng ra rồi bị chiếc xe cán nghiền, ly sứ cũng vỡ đầy đất.
Trong tay cầm số thuốc hai ngày của Hàn Trình Quang, Hứa Minh Tâm từ phía sau đi đến, vừa bước tới liền nhìn thấy hai người đang sững sờ ở chỗ đó.
“Anh giúp hai đứa quét dọn nhà cửa, mấy thứ này đều là đồ hai đứa chọn.”
Trong lòng nóng lên, Hàn Trình Quang quay đầu nhìn về phía Hứa Minh Tâm.“Anh hai, cám ơn anh.”
Lấy tay vỗ vỗ vai Hàn Trình Quang, Hứa Minh Tâm chuyền tầm mắt về phía Hứa Ngôn Tâm.
Cảm nhận được ánh mắt của Hứa Minh Tâm, Hứa Ngôn Tâm cúi đầu hơi mím môi vòng qua bên kia Hàn Trình Quang, thò tay túm lấy áo Hàn Trình Quang.
Trong lòng có chút thất lạc, Hứa Minh Tâm đặt thuốc của Hàn Trình Quang lên bàn.
“Chỉ mỗi hai đứa ổn chứ? Có cần anh ở lại không?!”
Cảm thấy tay Hứa Ngôn Tâm túm lấy mình hơi siết chặt, Hàn Trình Quang vội vàng cười nói với Hứa Minh Tâm:“Không thành vấn đề, chân em chỉ cần không động đến thì vô sự, anh hai không cần lo lắng.”
“Vậy được rồi! nếu có chuyện gì hai đứa cứ gọi điện thoại cho anh, cần cái gì cũng gọi điện thoại, di động anh luôn mở máy.” Nhìn quanh bốn phía một vòng, Hứa Minh Tâm xác định đều ổn cả, cuối cùng mới dặn dò một câu.
Hứa Minh Tâm vừa đi, Hàn Trình Quang liền vươn tay kéo Hứa Ngôn Tâm qua, đưa tay nhéo nhéo người Hứa Ngôn Tâm.
“Hai ngày này em cần phải ăn cơm nhiều nhiều một chút, đã gầy đi lắm rồi.”
Nắm tay Hàn Trình Quang, trên mặt Hứa Ngôn Tâm hiện lên nụ cười tươi, y bị tay Hàn Trình Quang nhéo nên có chút ngứa ngáy.
Hai tay ôm chặt eo Hứa Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang cũng cười.“Giúp anh tắm rửa một cái, mấy ngày nay cứ ở trong bệnh viện cả người thối phải biết.”
Gật gật đầu, Hứa Ngôn Tâm đẩy Hàn Trình Quang tới phòng tắm.
Trước giúp Hàn Trình Quang cố định chân thật tốt, Hứa Ngôn Tâm đỡ Hàn Trình Quang ngồi vào trong bồn tắm, mở nước sau đó liền xắn tay áo giúp Hàn Trình Quang tẩy rửa.
Lúc gội đầu, Hứa Ngôn Tâm bưng ghế nhỏ tới ngồi vào trước bồn, để Hàn Trình Quang gối đầu lên đùi mình, nhẹ nhàng xoa đầu Hàn Trình Quang.
Không có nhắm mắt lại, lúc Hứa Ngôn Tâm giúp gội đầu, Hàn Trình Quang vẫn mở to mắt nhìn Hứa Ngôn Tâm ở phía trên.
Hứa Ngôn Tâm gội rất nghiêm túc, làm ướt tóc, chà xà phòng, lúc xoa bóp đầu Hàn Trình Quang lực ngón tay rất nhẹ, còn thường thường chú ý xem bọt xà phòng có chảy vào mắt Hàn Trình Quang hay không.
Sau khi Hứa Ngôn Tâm rửa sạch xà phòng trên đầu Hàn Trình Quang, Hàn Trình Quang lấy tay đè đầu Hứa Ngôn Tâm lại, ở trên môi Hứa Ngôn Tâm khẽ hôn một chút.
Hơi mím môi, Hứa Ngôn Tâm ngoài miệng không nói gì, nhưng bên trong mắt lại hiện rõ ý cười.
Giúp Hàn Trình Quang tắm rửa xong, Hứa Ngôn Tâm lại đỡ Hàn Trình Quang ra khỏi bồn, lau khô thân thể sau đó thay một bộ đồ ngủ thoải mái.
Đẩy Hàn Trình Quang trở lại phòng khách, Hứa Ngôn Tâm giúp Hàn Trình Quang sấy khô tóc.
“Em cũng đi tắm rửa đi, anh đi nấu cơm.” Đợi cho Hứa Ngôn Tâm thu dọn xong xuôi, Hàn Trình Quang cầm tay Hứa Ngôn Tâm, nói.
“Hay là để em nấu đi!” Nhìn chân Hàn Trình Quang, Hứa Ngôn Tâm liền lắc lắc đầu.
“Em nấu cơm lại không ngon bằng anh, chân của anh không sao cả, không phải có cái này sao!” Chỉ chỉ cặp nạng ở chỗ sô pha, Hàn Trình Quang cười cười với Hứa Ngôn Tâm, nói xong thấy Hứa Ngôn Tâm vẫn không yên lòng, trực tiếp vươn tay lấy nạng chống dậy.
Chống nạng, Hàn Trình Quang thực lưu loát đi một bước, mấu chốt chỉ là chân bị thương, bởi vì chân không có việc gì, cho nên đi đường cử động chân không sao hết, chỉ là chân không có lực mà thôi.
Thấy Hàn Trình Quang thật sự sao, Hứa Ngôn Tâm lại đứng ở cửa phòng bếp tận mắt chứng kiến Hàn Trình Quang hành động ổn định, lúc này mới yên tâm đi vào phòng tắm.
Mấy ngày nay ở trong bệnh viện, Hàn Trình Quang bởi vì vừa uống thuốc bổ của bệnh viện thuốc vừa uống thuốc bổ Hứa Minh Tâm mang tới, rõ ràng béo lên mấy cân, bất quá Hứa Ngôn Tâm thì ngược lại, ở trong bệnh viện luôn bất an và lo sợ, buổi tối ngủ không tốt cơm cũng không ăn bao nhiêu, gầy đi một vòng, cả người tiều tụy không ít.
Trong tủ lạnh có một thùng rau dưa, thịt mới toanh, Hàn Trình Quang trực tiếp nấu một bàn thức ăn hoành tráng, tất cả đều là những món Hứa Ngôn Tâm thích ăn.
Nấu cơm xong, dọn lên bàn xong, Hàn Trình Quang nhìn nhìn đồng hồ, Hứa Ngôn Tâm đi vào đã một tiếng, sao vẫn còn chưa đi ra.
Trong lòng có chút lo lắng, Hàn Trình Quang ngồi xuống xe lăn đi vào phòng tắm.
Trực tiếp mở cửa ra đẩy xe lăn đi vào, Hàn Trình Quang nhìn thấy Hứa Ngôn Tâm nằm ở trong bồn tắm, đầu gối trên cánh tay, ngủ vùi.
Vội vàng rút khăn tắm đắp lên mảnh vai lộ ra bên ngoài của Hứa Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang đưa tay lắc tỉnh Hứa Ngôn Tâm.
“Sao lại ngủ, nước lạnh hết rồi, cẩn thận cảm lạnh!”
Bị lắc tỉnh, Hứa Ngôn Tâm trong chốc lát có chút mơ hồ, lúc bị Hàn Trình Quang ôm ra khỏi bồn theo bản năng liền mở cánh tay ra, ôm chặt lấy Hàn Trình Quang.
Trên người bị thân thể ướt sũng của Hứa Ngôn Tâm làm ướt theo, ngón tay Hàn Trình Quang chạm đến da thịt bóng loáng, liền bị Hứa Ngôn Tâm cọ cọ.
Rút chiếc khăn ẩm trên người Hứa Ngôn Tâm ra, Hàn Trình Quang lại lấy một chiếc khăn khác bọc Hứa Ngôn Tâm lại.
Mở giá để chân phía dưới xe lăn ra, Hàn Trình Quang đặt chân lên, sau đó ôm Hứa Ngôn Tâm để y ngồi ở trên đùi mình.
Lúc này Hứa Ngôn Tâm đã tỉnh, cả kinh phát hiện ra mình đang ở trên đùi Hàn Trình Quang liền muốn đứng dậy, nhưng bị Hàn Trình Quang đè lại.
“Không có việc gì, chân của anh lại không bị chấn động, anh trực tiếp ‘Lái xe’ chở em về phòng ngủ.” Cười cười, Hàn Trình Quang mở chốt chạy bằng điện bên phải xe lăn ra, chỉ huy xe lăn chuyển động về hướng phòng ngủ.
Đến phòng ngủ, Hứa Ngôn Tâm đi xuống khỏi người Hàn Trình Quang cũng trực tiếp thay đồ ngủ.
Ánh mắt vẫn là có chút nhập nhèm, bộ dạng Hứa Ngôn Tâm như còn chưa ngủ đủ, há miệng ngáp bị Hàn Trình Quang kéo ngồi xuống trước bàn cơm.
Bữa cơm này Hứa Ngôn Tâm ăn rất ngon miệng, phỏng chừng là do ở trong nhà mình nên yên tâm, từ sau khi trở về Hứa Ngôn Tâm rất thả lỏng.
Kỳ thật Hứa Ngôn Tâm đều rất bài xích với cả hai phương án trên, nhưng vấn đề hiện tại là, cơm tất yếu phải ăn, chỉ là đến cùng nên ăn theo phương án nào.
Hứa Ngôn Tâm do dự, Hàn Trình Quang nhìn ra thần sắc khó xử trên mặt Hứa Ngôn Tâm.
“Anh nghe nói thức ăn trong bệnh viện không ngon, hương vị cũng kém, hơn nữa chúng ta không quen mấy hộ sĩ kia lắm ……”
Nói, Hàn Trình Quang nhìn thấy Hứa Ngôn Tâm không chỉ càng ngày càng nhăn mặt, miệng cũng mím chặt, hắn đoán, câu cuối cùng mới chính là trọng điểm khiến cho Hứa Ngôn Tâm nhíu mày.
“Tuy rằng…… trong chuyện Martin là anh hai lừa em, nhưng em không thể phủ nhận anh hai em thật lòng đối xử tốt với em, hay là chúng mình gọi anh ấy đưa chút thức ăn đến.” Nói xong một câu cuối, Hàn Trình Quang quan sát vẻ mặt Hứa Ngôn Tâm, thấy Hứa Ngôn Tâm không có đồng ý, thế nhưng cũng không thấy Hứa Ngôn Tâm phản đối.
“Nếu em không phản đối anh coi như em đồng ý, hiện tại anh đói lắm rồi, không ăn là chết đói liền luôn á!” Thử lấy di động bên cạnh qua, Hàn Trình Quang lúc lắc điện thoại trước mắt Hứa Ngôn Tâm.
Hứa Ngôn Tâm nắm chặt góc áo Hàn Trình Quang không nói gì, chỉ là rũ mắt. Hàn Trình Quang cầm điện thoại gọi cho Hứa Minh Tâm.
Hàn Trình Quang cúp điện thoại, trong khoảng thời gian Hứa Minh Tâm chưa đến, vẻ mặt Hứa Ngôn Tâm rất khó chịu, thường thường nhìn về phía cửa ra vào, nghe được tiếng cửa phòng mở liền nhích lại gần Hàn Trình Quang.
Lúc Hứa Minh Tâm bước vào, Hứa Ngôn Tâm chỉ nhìn thoáng qua liền quay đầu, vươn tay túm lấy cánh tay Hàn Trình Quang, quay lưng về phía Hứa Minh Tâm.
Hành động kia của Hứa Ngôn Tâm khiến bước chân Hứa Minh Tâm dừng một lát, nhìn bóng lưng Hứa Ngôn Tâm, Hứa Minh Tâm nở một nụ cười khổ.
Hứa Minh Tâm giúp Hàn Trình Quang nâng giường lên rồi đặt thức ăn lên trên bàn.
“Tiểu Ngôn, anh có mang tới sủi cảo tôm em thích ăn nhất nè.” Đặt một cà-men tới trước mặt Hứa Ngôn Tâm, trong giọng nói của Hứa Minh Tâm đầy vẻ lấy lòng và cẩn thận.
Lắc lắc đầu, Hứa Ngôn Tâm chỉ níu chặt lấy áo Hàn Trình Quang, không hề để ý tới Hứa Minh Tâm.
Nhìn thấy vẻ thất lạc trên mặt Hứa Minh Tâm, Hàn Trình Quang có chút không đành lòng, vươn tay ôm lấy bả vai Hứa Ngôn Tâm kéo y đến bàn cơm.
Hứa Minh Tâm đứng ở trong phòng bệnh, Hứa Ngôn Tâm chết sống cũng không chịu động tới đồ ăn, cuối cùng Hứa Minh Tâm đành phải rời đi.
Sau khi Hứa Minh Tâm đi khỏi, Hứa Ngôn Tâm đối diện bàn thức ăn vẫn như cũ không động tới dù chỉ chút ít, cả khuôn mặt hiện lên sự bài xích và không muốn, Hàn Trình Quang chỉ đành ôm Hứa Ngôn Tâm dỗ dành hồi lâu, nhưng mặc dù như thế, cuối cùng Hứa Ngôn Tâm cũng chỉ ăn vỏn vẹn một chút liền không chịu há miệng ra tiếp.
Khoảng thời gian trước, lúc quan hệ của Hứa Ngôn Tâm và Hứa Minh Tâm dịu đi, Hứa Ngôn Tâm vẫn chưa chịu ăn đồ ăn của Hứa Minh Tâm, huống chi là hiện tại, mỗi bữa ăn của Hứa Ngôn Tâm, chỉ có thức ăn Hàn Trình Quang nấu y mới có thể không hề phòng bị mà ăn.
Thương cân động cốt một trăm ngày, lần này Hàn Trình Quang bị thương chân rất nghiêm trọng, Hứa Minh Tâm cố ý tìm bác sĩ khoa chỉnh hình tốt nhất chữa trị cho Hàn Trình Quang, bởi vì lần trước Hứa Ngôn Tâm nhìn Hàn Trình Quang uống thuốc, cho nên sau này lại mỗi khi thuốc được phát đến, Hàn Trình Quang đều sẽ giao cho Hứa Ngôn Tâm để Hứa Ngôn Tâm kiểm tra trước một lần sau đó mới uống. Mà mỗi lần bác sĩ lại đây kiểm tra cho Hàn Trình Quang, Hứa Ngôn Tâm cũng nhất định phải ở một bên quan sát.
Thấy thời gian cách Tết càng ngày càng gần, đến ngày hai mươi chín, Hàn Trình Quang xin bác sĩ cho về nhà đón năm mới, mà bác sĩ cũng đồng ý.
Vừa nghe đến về nhà, vốn luôn khẩn trương khó chịu khi ở trong bệnh viện, hai mắt Hứa Ngôn Tâm sáng rực cả lên, ngày hai mươi chín vội vàng thu dọn đồ của Hàn Trình Quang, ăn điểm tâm xong hai người được Hứa Minh Tâm đón ra khỏi bệnh viện.
Đẩy Hàn Trình Quang ra khỏi thang máy, đến cửa, Hứa Ngôn Tâm lấy chìa khóa ngay lập tức mở cửa ra, Hàn Trình Quang nhìn động tác nóng vội của Hứa Ngôn Tâm, trong lòng vừa cao hứng nhưng cũng vô cùng ưu sầu.
Mở cửa ra, Hứa Ngôn Tâm quay lại đẩy Hàn Trình Quang đi vào, thế nhưng vừa bước vào hai người, Hàn Trình Quang và cả Hứa Ngôn Tâm, đều ngây ngẩn cả người.
Tường phòng khách được thay giấy dán tường mới, sô pha cũng đổi mới, còn có drap sô pha, gối ôm. Chiếc bàn phía trước sô pha còn đặt hai ly sứ, hơn nữa điều khiến hai người kinh ngạc không chỉ vig căn phòng rực rỡ mà là những thứ kia đều là những món đồ mà ngày đó hai người đi rangoài sắm sửa.
Hai ly sứ kia cũng là đích thân Hàn Trình Quang chọn, Hàn Trình Quang nhớ rõ lúc ấy trên xa lộ, những thứ kia đều bị văng ra rồi bị chiếc xe cán nghiền, ly sứ cũng vỡ đầy đất.
Trong tay cầm số thuốc hai ngày của Hàn Trình Quang, Hứa Minh Tâm từ phía sau đi đến, vừa bước tới liền nhìn thấy hai người đang sững sờ ở chỗ đó.
“Anh giúp hai đứa quét dọn nhà cửa, mấy thứ này đều là đồ hai đứa chọn.”
Trong lòng nóng lên, Hàn Trình Quang quay đầu nhìn về phía Hứa Minh Tâm.“Anh hai, cám ơn anh.”
Lấy tay vỗ vỗ vai Hàn Trình Quang, Hứa Minh Tâm chuyền tầm mắt về phía Hứa Ngôn Tâm.
Cảm nhận được ánh mắt của Hứa Minh Tâm, Hứa Ngôn Tâm cúi đầu hơi mím môi vòng qua bên kia Hàn Trình Quang, thò tay túm lấy áo Hàn Trình Quang.
Trong lòng có chút thất lạc, Hứa Minh Tâm đặt thuốc của Hàn Trình Quang lên bàn.
“Chỉ mỗi hai đứa ổn chứ? Có cần anh ở lại không?!”
Cảm thấy tay Hứa Ngôn Tâm túm lấy mình hơi siết chặt, Hàn Trình Quang vội vàng cười nói với Hứa Minh Tâm:“Không thành vấn đề, chân em chỉ cần không động đến thì vô sự, anh hai không cần lo lắng.”
“Vậy được rồi! nếu có chuyện gì hai đứa cứ gọi điện thoại cho anh, cần cái gì cũng gọi điện thoại, di động anh luôn mở máy.” Nhìn quanh bốn phía một vòng, Hứa Minh Tâm xác định đều ổn cả, cuối cùng mới dặn dò một câu.
Hứa Minh Tâm vừa đi, Hàn Trình Quang liền vươn tay kéo Hứa Ngôn Tâm qua, đưa tay nhéo nhéo người Hứa Ngôn Tâm.
“Hai ngày này em cần phải ăn cơm nhiều nhiều một chút, đã gầy đi lắm rồi.”
Nắm tay Hàn Trình Quang, trên mặt Hứa Ngôn Tâm hiện lên nụ cười tươi, y bị tay Hàn Trình Quang nhéo nên có chút ngứa ngáy.
Hai tay ôm chặt eo Hứa Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang cũng cười.“Giúp anh tắm rửa một cái, mấy ngày nay cứ ở trong bệnh viện cả người thối phải biết.”
Gật gật đầu, Hứa Ngôn Tâm đẩy Hàn Trình Quang tới phòng tắm.
Trước giúp Hàn Trình Quang cố định chân thật tốt, Hứa Ngôn Tâm đỡ Hàn Trình Quang ngồi vào trong bồn tắm, mở nước sau đó liền xắn tay áo giúp Hàn Trình Quang tẩy rửa.
Lúc gội đầu, Hứa Ngôn Tâm bưng ghế nhỏ tới ngồi vào trước bồn, để Hàn Trình Quang gối đầu lên đùi mình, nhẹ nhàng xoa đầu Hàn Trình Quang.
Không có nhắm mắt lại, lúc Hứa Ngôn Tâm giúp gội đầu, Hàn Trình Quang vẫn mở to mắt nhìn Hứa Ngôn Tâm ở phía trên.
Hứa Ngôn Tâm gội rất nghiêm túc, làm ướt tóc, chà xà phòng, lúc xoa bóp đầu Hàn Trình Quang lực ngón tay rất nhẹ, còn thường thường chú ý xem bọt xà phòng có chảy vào mắt Hàn Trình Quang hay không.
Sau khi Hứa Ngôn Tâm rửa sạch xà phòng trên đầu Hàn Trình Quang, Hàn Trình Quang lấy tay đè đầu Hứa Ngôn Tâm lại, ở trên môi Hứa Ngôn Tâm khẽ hôn một chút.
Hơi mím môi, Hứa Ngôn Tâm ngoài miệng không nói gì, nhưng bên trong mắt lại hiện rõ ý cười.
Giúp Hàn Trình Quang tắm rửa xong, Hứa Ngôn Tâm lại đỡ Hàn Trình Quang ra khỏi bồn, lau khô thân thể sau đó thay một bộ đồ ngủ thoải mái.
Đẩy Hàn Trình Quang trở lại phòng khách, Hứa Ngôn Tâm giúp Hàn Trình Quang sấy khô tóc.
“Em cũng đi tắm rửa đi, anh đi nấu cơm.” Đợi cho Hứa Ngôn Tâm thu dọn xong xuôi, Hàn Trình Quang cầm tay Hứa Ngôn Tâm, nói.
“Hay là để em nấu đi!” Nhìn chân Hàn Trình Quang, Hứa Ngôn Tâm liền lắc lắc đầu.
“Em nấu cơm lại không ngon bằng anh, chân của anh không sao cả, không phải có cái này sao!” Chỉ chỉ cặp nạng ở chỗ sô pha, Hàn Trình Quang cười cười với Hứa Ngôn Tâm, nói xong thấy Hứa Ngôn Tâm vẫn không yên lòng, trực tiếp vươn tay lấy nạng chống dậy.
Chống nạng, Hàn Trình Quang thực lưu loát đi một bước, mấu chốt chỉ là chân bị thương, bởi vì chân không có việc gì, cho nên đi đường cử động chân không sao hết, chỉ là chân không có lực mà thôi.
Thấy Hàn Trình Quang thật sự sao, Hứa Ngôn Tâm lại đứng ở cửa phòng bếp tận mắt chứng kiến Hàn Trình Quang hành động ổn định, lúc này mới yên tâm đi vào phòng tắm.
Mấy ngày nay ở trong bệnh viện, Hàn Trình Quang bởi vì vừa uống thuốc bổ của bệnh viện thuốc vừa uống thuốc bổ Hứa Minh Tâm mang tới, rõ ràng béo lên mấy cân, bất quá Hứa Ngôn Tâm thì ngược lại, ở trong bệnh viện luôn bất an và lo sợ, buổi tối ngủ không tốt cơm cũng không ăn bao nhiêu, gầy đi một vòng, cả người tiều tụy không ít.
Trong tủ lạnh có một thùng rau dưa, thịt mới toanh, Hàn Trình Quang trực tiếp nấu một bàn thức ăn hoành tráng, tất cả đều là những món Hứa Ngôn Tâm thích ăn.
Nấu cơm xong, dọn lên bàn xong, Hàn Trình Quang nhìn nhìn đồng hồ, Hứa Ngôn Tâm đi vào đã một tiếng, sao vẫn còn chưa đi ra.
Trong lòng có chút lo lắng, Hàn Trình Quang ngồi xuống xe lăn đi vào phòng tắm.
Trực tiếp mở cửa ra đẩy xe lăn đi vào, Hàn Trình Quang nhìn thấy Hứa Ngôn Tâm nằm ở trong bồn tắm, đầu gối trên cánh tay, ngủ vùi.
Vội vàng rút khăn tắm đắp lên mảnh vai lộ ra bên ngoài của Hứa Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang đưa tay lắc tỉnh Hứa Ngôn Tâm.
“Sao lại ngủ, nước lạnh hết rồi, cẩn thận cảm lạnh!”
Bị lắc tỉnh, Hứa Ngôn Tâm trong chốc lát có chút mơ hồ, lúc bị Hàn Trình Quang ôm ra khỏi bồn theo bản năng liền mở cánh tay ra, ôm chặt lấy Hàn Trình Quang.
Trên người bị thân thể ướt sũng của Hứa Ngôn Tâm làm ướt theo, ngón tay Hàn Trình Quang chạm đến da thịt bóng loáng, liền bị Hứa Ngôn Tâm cọ cọ.
Rút chiếc khăn ẩm trên người Hứa Ngôn Tâm ra, Hàn Trình Quang lại lấy một chiếc khăn khác bọc Hứa Ngôn Tâm lại.
Mở giá để chân phía dưới xe lăn ra, Hàn Trình Quang đặt chân lên, sau đó ôm Hứa Ngôn Tâm để y ngồi ở trên đùi mình.
Lúc này Hứa Ngôn Tâm đã tỉnh, cả kinh phát hiện ra mình đang ở trên đùi Hàn Trình Quang liền muốn đứng dậy, nhưng bị Hàn Trình Quang đè lại.
“Không có việc gì, chân của anh lại không bị chấn động, anh trực tiếp ‘Lái xe’ chở em về phòng ngủ.” Cười cười, Hàn Trình Quang mở chốt chạy bằng điện bên phải xe lăn ra, chỉ huy xe lăn chuyển động về hướng phòng ngủ.
Đến phòng ngủ, Hứa Ngôn Tâm đi xuống khỏi người Hàn Trình Quang cũng trực tiếp thay đồ ngủ.
Ánh mắt vẫn là có chút nhập nhèm, bộ dạng Hứa Ngôn Tâm như còn chưa ngủ đủ, há miệng ngáp bị Hàn Trình Quang kéo ngồi xuống trước bàn cơm.
Bữa cơm này Hứa Ngôn Tâm ăn rất ngon miệng, phỏng chừng là do ở trong nhà mình nên yên tâm, từ sau khi trở về Hứa Ngôn Tâm rất thả lỏng.