Tắm rửa xong, tôi vừa lau tóc vừa từ phòng tắm đi ra, thấy Tư Đồ Thiên Mạch đang ngồi ở sô pha xem báo.
Tôi ngồi xuống đối diện y.
Bỗng nhiên, y lên tiếng hỏi: “Anh muốn gặp bạn gái tôi?”
Y dời mắt khỏi tờ báo, ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi nhếch miệng cười: ” Làm sao thế, định khoe khoang với tôi à? Được, tôi muốn gặp nàng. Đằng nào nàng cũng sẽ phải ra mắt phụ huynh thôi.” Tôi cũng coi như là trưởng bối của y, nói thế nào thì y cũng là kẻ được tôi che chở từ bé đến lớn. Khụ, được rồi, quả thực nói ra mấy lời này là tôi có chút mong đợi đi, nhưng cảm giác quan tâm đối với hắn là thực sự.
“Vậy trưa mai, ra ngoài ăn cơm.” Tư Đồ Thiên Mạch khép lại tờ báo, thẳng hướng nhìn tôi, sau đó ném tờ báo qua một bên, đứng dậy đi tắm.
Tôi mờ mịt nhìn theo bóng lưng y. Thật là, cũng không cần phải vội thế chứ?
Chỉ là, sang đến ngày hôm sau, tôi mới biết mình nghĩ sai rồi.
Vì ngày đầu tiên bị chỉnh đến là thảm thương, nên ngày thứ hai tôi rút kinh nghiệm dậy sớm, đã thấy Tư Đồ Thiên Mạch ở phòng bếp đi tới đi lui vừa chuẩn bị bữa sáng vừa ngáp.
Ăn xong bữa sáng, hai người cùng nhau đi làm. Và đương nhiên là y lái xe.
Tôi không hề hay biết, đến lúc bị y sai đi pha cà phê mới biết được, chuyện của chúng tôi đã lan truyền khắp công ty, đã thế còn bị phóng đại hết mức, và lan đi với tốc độ phi thường nhanh.
Lúc tôi đương pha cà phê, đằng sau có mấy người đẹp tiến đến, đúng lúc pha xong, một cô gái trẻ mặt đỏ hồng mạnh dạn lại gần hỏi tôi: “A, xin hỏi tiên sinh tên là gì vậy?”
Tôi cúi nhìn nàng: “Cô hỏi tôi?”
Nàng xấu hổ gật gật đầu.
“Tôi là Phương Duyệt Từ.” Tôi mỉm cười, trả lời nàng. Tốt xấu gì cũng đã là đồng nghiệp với nhau, tôi hẳn là cũng nên để lại mặt mũi cho nàng một chút.
Cô gái trẻ sửng sốt.
Tôi biết vì sao nàng lại phản ứng như vậy, bởi vì một người đàn ông đẹp trai như tôi đây lại đi hằn học mà trả lời con gái nhà người ta cộc lốc như thế? Nhưng tôi sẽ không có ý định giải thích.
“A, vậy, tôi có thể hỏi anh mấy vấn đề được không?” Bị mấy đồng nghiệp phía sau thúc giục, nàng lại tiếp tục chuyên tâm hỏi tôi.
“Ừm, cô cứ hỏi.” Liếc nhìn tách cà phê cầm trên tay. “Nhưng phải nhanh lên một chút được chứ?” Không về kịp lúc, khẳng định Thiên Mạch sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt thiên đao vạn quả cho xem. Ai.
“Anh và tổng tài có quan hệ gì?” Ánh mắt cô gái lóe sáng nhìn tôi.
“Hồi bé ngủ chung giường, lớn lên là anh em, còn là hàng xóm đối diện nhà nhau, hiện tại thì ở chung nhà OSS (???).” Tôi bình thản trả lời câu hỏi của nàng.
Chỉ thấy có cảm giác hình như nghe xong câu nói của tôi nàng liền tỏ ra phấn khích. Có gì mà kích động vậy nhỉ?
“Vậy anh và tổng tài giống như vợ chồng sao?” Cô gái trẻ chợt hỏi một câu kinh người.
“… Không phải.” Tôi u ám nhìn nàng. Vì sao lại lắm người hiểu lầm quan hệ của tôi và Thiên Mạch đến vậy, chúng tôi rõ ràng chẳng có gì kia mà. “Cậu ta có bạn gái rồi, việc này hẳn các cô cũng biết chứ? Chúng tôi chỉ có quan hệ anh em tương đối tốt kiêm bạn bè mà thôi.”
“Điều này cũng có lý…” Cô gái dường như rất thất vọng, thở dài một tiếng.
“Nếu như không còn gì muốn nói nữa, vậy tôi đi nhé.” Tôi vội vàng đi qua nàng, hướng đến phòng làm việc của Thiên Mạch thẳng tiến.
“Thế nhưng, vì sao tổng tài lại lái xe chở anh đi?” Từ phía sau bỗng truyền đến thanh âm rất nhỏ của cô gái trẻ.
Và tôi không muốn trả lời nữa.
Tôi trở lại phòng làm việc, đóng cửa, thở mạnh một hơi.
“Sao lại chậm chạp thế?” Tư Đồ Thiên Mạch ngồi ở bàn làm việc, không buồn ngẩng đầu lên mà hỏi.
“Bị người hỏi vài chuyện.” Tôi bĩu môi, giúp y đem cà phê đặt lên bàn, còn mình quay sang ngồi trên sô pha, tháo cái kính râm không có chút hình tượng nào ra. “Xem ra chúng ta lại vừa thành “phu thê” nữa rồi, thê tử à.”
“Ờ.” Xem ra Tư Đồ Thiên Mạch đã luyện thành quen rồi, có thể tỏ ra như chuyện không hề liên quan đến mình. Dù sao thì đối với y, không ảnh hưởng gì đến lợi ích bản thân thì y chẳng buồn ý kiến.
Y không nói lời nào, tôi một mình tự kỷ thực nhàm chán, ngồi trên sô pha mà mắt đã díp cả lại.
Cảm giác lúc đang ngủ có ai đó lại tiến đến, rồi lại lặng yên không một tiếng động đi ra. Đến khi tôi bị đánh thức đã là giờ nghỉ trưa.
Tư Đồ Thiên Mạch tùy tiện sắp xếp một chút, rồi mang tôi ra ngoài, đến nhà hàng đã hẹn trước để gặp bạn gái y.
Khi chúng tôi đến nơi, đối phương đã chờ ở đó từ trước.
Nàng thoạt nhìn là một cô gái dịu dàng hiền thục, lại rất đẹp. Chỉ là từ nàng phát ra cảm giác của sự khôn khéo lanh lợi, khiến người khác không khỏi có phần cảnh giác.
Tôi lập tức nhận ra Tư Đồ Thiên Mạch thích điểm gì nhất ở cô ấy. Sự khôn khéo. Tôi chẳng đã nói, tiểu tử Thiên Mạch này chắc chắn sẽ không hẹn hò với một cô gái bình thường mà. Quả nhiên là không tầm thường. Chỉ đáng tiếc là, không biết y có thực sự thật lòng yêu thương cô gái hiền lành xinh đẹp ấy không.
Người đẹp thấy chúng tôi cùng nhau đi đến, liền lộ vẻ không vui.
Tôi không rõ, là Thiên Mạch chưa nói qua cho nàng biết? Hay là chúng tôi đến muộn làm nàng không vui?
“Thiên Mạch, em đã được nghe, lời đồn đãi ở công ty anh là sao?” Người đẹp nhìn chúng tôi ngồi xuống, không quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi thẳng Tư Đồ Thiên Mạch. Dùng ánh mắt sắc bén nhìn tôi, như đang cảnh giác trước tình địch vậy.
Tôi thoáng kinh ngạc. Mồm miệng nàng thực không vừa, xem ra tôi đã bị bề ngoài của nàng lừa. Thực tế là nàng chỉ có sự khôn khéo mà thôi.
Tư Đồ Thiên Mạch trầm mặc một lúc. “Em gọi anh ra đây là để nói chuyện này?”
“Hôm qua có người ở công ty thấy anh cùng một người con trai rất thân thiết đi với nhau, còn có những hành động cũng hết sức thân mật.” Thanh âm cô nàng đã có vẻ kích động, ánh mắt nhìn tôi không giấu vẻ chán ghét. “Thiên Mạch, em tin tưởng anh không phải loại người như vậy, đó chỉ là lời đồn phải không?”
“Nếu đã biết là lời đồn, sao em còn hỏi?” Tư Đồ Thiên Mạch cười lạnh một tiếng, vẻ như đã tức giận.
Tôi trong lòng thầm cẩu khẩn cho cô nàng. Xem ra nàng đã làm Tư Đồ Thiên Mạch giận thật rồi. Chỉ hy vọng y vì đối phương là phụ nữ mà không chấp nàng.
Tôi ngồi xuống đối diện y.
Bỗng nhiên, y lên tiếng hỏi: “Anh muốn gặp bạn gái tôi?”
Y dời mắt khỏi tờ báo, ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi nhếch miệng cười: ” Làm sao thế, định khoe khoang với tôi à? Được, tôi muốn gặp nàng. Đằng nào nàng cũng sẽ phải ra mắt phụ huynh thôi.” Tôi cũng coi như là trưởng bối của y, nói thế nào thì y cũng là kẻ được tôi che chở từ bé đến lớn. Khụ, được rồi, quả thực nói ra mấy lời này là tôi có chút mong đợi đi, nhưng cảm giác quan tâm đối với hắn là thực sự.
“Vậy trưa mai, ra ngoài ăn cơm.” Tư Đồ Thiên Mạch khép lại tờ báo, thẳng hướng nhìn tôi, sau đó ném tờ báo qua một bên, đứng dậy đi tắm.
Tôi mờ mịt nhìn theo bóng lưng y. Thật là, cũng không cần phải vội thế chứ?
Chỉ là, sang đến ngày hôm sau, tôi mới biết mình nghĩ sai rồi.
Vì ngày đầu tiên bị chỉnh đến là thảm thương, nên ngày thứ hai tôi rút kinh nghiệm dậy sớm, đã thấy Tư Đồ Thiên Mạch ở phòng bếp đi tới đi lui vừa chuẩn bị bữa sáng vừa ngáp.
Ăn xong bữa sáng, hai người cùng nhau đi làm. Và đương nhiên là y lái xe.
Tôi không hề hay biết, đến lúc bị y sai đi pha cà phê mới biết được, chuyện của chúng tôi đã lan truyền khắp công ty, đã thế còn bị phóng đại hết mức, và lan đi với tốc độ phi thường nhanh.
Lúc tôi đương pha cà phê, đằng sau có mấy người đẹp tiến đến, đúng lúc pha xong, một cô gái trẻ mặt đỏ hồng mạnh dạn lại gần hỏi tôi: “A, xin hỏi tiên sinh tên là gì vậy?”
Tôi cúi nhìn nàng: “Cô hỏi tôi?”
Nàng xấu hổ gật gật đầu.
“Tôi là Phương Duyệt Từ.” Tôi mỉm cười, trả lời nàng. Tốt xấu gì cũng đã là đồng nghiệp với nhau, tôi hẳn là cũng nên để lại mặt mũi cho nàng một chút.
Cô gái trẻ sửng sốt.
Tôi biết vì sao nàng lại phản ứng như vậy, bởi vì một người đàn ông đẹp trai như tôi đây lại đi hằn học mà trả lời con gái nhà người ta cộc lốc như thế? Nhưng tôi sẽ không có ý định giải thích.
“A, vậy, tôi có thể hỏi anh mấy vấn đề được không?” Bị mấy đồng nghiệp phía sau thúc giục, nàng lại tiếp tục chuyên tâm hỏi tôi.
“Ừm, cô cứ hỏi.” Liếc nhìn tách cà phê cầm trên tay. “Nhưng phải nhanh lên một chút được chứ?” Không về kịp lúc, khẳng định Thiên Mạch sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt thiên đao vạn quả cho xem. Ai.
“Anh và tổng tài có quan hệ gì?” Ánh mắt cô gái lóe sáng nhìn tôi.
“Hồi bé ngủ chung giường, lớn lên là anh em, còn là hàng xóm đối diện nhà nhau, hiện tại thì ở chung nhà OSS (???).” Tôi bình thản trả lời câu hỏi của nàng.
Chỉ thấy có cảm giác hình như nghe xong câu nói của tôi nàng liền tỏ ra phấn khích. Có gì mà kích động vậy nhỉ?
“Vậy anh và tổng tài giống như vợ chồng sao?” Cô gái trẻ chợt hỏi một câu kinh người.
“… Không phải.” Tôi u ám nhìn nàng. Vì sao lại lắm người hiểu lầm quan hệ của tôi và Thiên Mạch đến vậy, chúng tôi rõ ràng chẳng có gì kia mà. “Cậu ta có bạn gái rồi, việc này hẳn các cô cũng biết chứ? Chúng tôi chỉ có quan hệ anh em tương đối tốt kiêm bạn bè mà thôi.”
“Điều này cũng có lý…” Cô gái dường như rất thất vọng, thở dài một tiếng.
“Nếu như không còn gì muốn nói nữa, vậy tôi đi nhé.” Tôi vội vàng đi qua nàng, hướng đến phòng làm việc của Thiên Mạch thẳng tiến.
“Thế nhưng, vì sao tổng tài lại lái xe chở anh đi?” Từ phía sau bỗng truyền đến thanh âm rất nhỏ của cô gái trẻ.
Và tôi không muốn trả lời nữa.
Tôi trở lại phòng làm việc, đóng cửa, thở mạnh một hơi.
“Sao lại chậm chạp thế?” Tư Đồ Thiên Mạch ngồi ở bàn làm việc, không buồn ngẩng đầu lên mà hỏi.
“Bị người hỏi vài chuyện.” Tôi bĩu môi, giúp y đem cà phê đặt lên bàn, còn mình quay sang ngồi trên sô pha, tháo cái kính râm không có chút hình tượng nào ra. “Xem ra chúng ta lại vừa thành “phu thê” nữa rồi, thê tử à.”
“Ờ.” Xem ra Tư Đồ Thiên Mạch đã luyện thành quen rồi, có thể tỏ ra như chuyện không hề liên quan đến mình. Dù sao thì đối với y, không ảnh hưởng gì đến lợi ích bản thân thì y chẳng buồn ý kiến.
Y không nói lời nào, tôi một mình tự kỷ thực nhàm chán, ngồi trên sô pha mà mắt đã díp cả lại.
Cảm giác lúc đang ngủ có ai đó lại tiến đến, rồi lại lặng yên không một tiếng động đi ra. Đến khi tôi bị đánh thức đã là giờ nghỉ trưa.
Tư Đồ Thiên Mạch tùy tiện sắp xếp một chút, rồi mang tôi ra ngoài, đến nhà hàng đã hẹn trước để gặp bạn gái y.
Khi chúng tôi đến nơi, đối phương đã chờ ở đó từ trước.
Nàng thoạt nhìn là một cô gái dịu dàng hiền thục, lại rất đẹp. Chỉ là từ nàng phát ra cảm giác của sự khôn khéo lanh lợi, khiến người khác không khỏi có phần cảnh giác.
Tôi lập tức nhận ra Tư Đồ Thiên Mạch thích điểm gì nhất ở cô ấy. Sự khôn khéo. Tôi chẳng đã nói, tiểu tử Thiên Mạch này chắc chắn sẽ không hẹn hò với một cô gái bình thường mà. Quả nhiên là không tầm thường. Chỉ đáng tiếc là, không biết y có thực sự thật lòng yêu thương cô gái hiền lành xinh đẹp ấy không.
Người đẹp thấy chúng tôi cùng nhau đi đến, liền lộ vẻ không vui.
Tôi không rõ, là Thiên Mạch chưa nói qua cho nàng biết? Hay là chúng tôi đến muộn làm nàng không vui?
“Thiên Mạch, em đã được nghe, lời đồn đãi ở công ty anh là sao?” Người đẹp nhìn chúng tôi ngồi xuống, không quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi thẳng Tư Đồ Thiên Mạch. Dùng ánh mắt sắc bén nhìn tôi, như đang cảnh giác trước tình địch vậy.
Tôi thoáng kinh ngạc. Mồm miệng nàng thực không vừa, xem ra tôi đã bị bề ngoài của nàng lừa. Thực tế là nàng chỉ có sự khôn khéo mà thôi.
Tư Đồ Thiên Mạch trầm mặc một lúc. “Em gọi anh ra đây là để nói chuyện này?”
“Hôm qua có người ở công ty thấy anh cùng một người con trai rất thân thiết đi với nhau, còn có những hành động cũng hết sức thân mật.” Thanh âm cô nàng đã có vẻ kích động, ánh mắt nhìn tôi không giấu vẻ chán ghét. “Thiên Mạch, em tin tưởng anh không phải loại người như vậy, đó chỉ là lời đồn phải không?”
“Nếu đã biết là lời đồn, sao em còn hỏi?” Tư Đồ Thiên Mạch cười lạnh một tiếng, vẻ như đã tức giận.
Tôi trong lòng thầm cẩu khẩn cho cô nàng. Xem ra nàng đã làm Tư Đồ Thiên Mạch giận thật rồi. Chỉ hy vọng y vì đối phương là phụ nữ mà không chấp nàng.